1
Vốn dĩ, hoàng hậu và hoàng thượng rất ân ái, nhưng sau khi bà ấy sinh hạ hoàng trưởng tử, lại bị Quý phi cố ý châm ngòi, lục đục với hoàng thượng. Hoàng hậu xuất thân từ võ tướng thế gia, không được dịu dàng nhỏ nhẹ như Quý phi. Hoàng thượng lạnh lùng với bà, bà cũng lạnh lùng lại, không yếu thế, không cầu xin, không thị tẩm, dừng bước với một người con trai.
Phu nhân hầu phủ là người thứ hai mang thai. So với hoàng hậu, bà ấy rất biết cách dỗ dành người khác, tuy hầu gia có thiếp thất nhưng lại rất ít khi đi sang bên thiếp thất. Sau khi bà ấy mang thai, hầu gia túc trực chăm sóc cả ngày lẫn đêm. Nào ngờ ông trời trêu người, ngoại địch xâm lấn, thánh thượng ra lệnh cho hầu gia nắm giữ ấn soái xuất chinh. Hầu gia tử trận sa trường, đứa con trong bụng bà ấy mồ côi cha từ khi còn trong bụng mẹ và cũng là hậu duệ duy nhất của hầu phủ.
Mẹ ta là người sinh con cuối cùng. Tính tình của mẹ ta dịu dàng ấm áp, cha ta cực kỳ cưng chiều bà ấy. Lúc sinh ta, mẹ suýt chút nữa thì rong huyết mà che..t khiến cha ta sợ hãi. Trong lúc mẹ ta còn đang ở cữ, ông đã chủ động uống thuốc tuyệt tử. Cha ta nói: Cuộc đời này, một vợ một con gái là đủ rồi.
Cứ như vậy, ta trở thành con gái duy nhất của cha mẹ ta.
Lúc ta được 100 ngày, hoàng hậu dẫn theo đứa con trai 4 tuổi, phu nhân hầu gia dẫn theo đứa con trai 2 tuổi, đến thăm ta.
Hai thằng nhóc này đều tò mò về ta. Con trai của phu nhân hầu phủ tính giơ ngón tay lên chọt vào mặt ta, con trai của hoàng hậu nhanh chóng cản hắn lại, nói: “Tiểu muội muội sẽ đau, muội ấy sẽ khóc.”
Con trai của phu nhân hầu phủ nhanh chóng rụt tay lại.
Người lớn xung quanh đều cười ồ lên, ta tiếp tục chép miệng ngủ say.
Hoàng hậu trêu mẹ ta, nói: “Làm sao bây giờ đây, vốn dĩ cho rằng chúng ta đều sẽ sinh rất nhiều con, hai bên có thể trở thành thông gia, nhưng bây giờ chúng ta mỗi người chỉ có một đứa con. Vân Nương, chỉ có mình ngươi là sinh con gái, hai chúng ta đều sinh con trai. Ngươi nhìn trúng đứa nào thì nói đi.”
Mẹ ta không thể chọn, bà ấy nói: “Phu quân nhà ta nói, để cho Phi Nhi tự mình chọn.”
Ta chính là Phi Nhi, tên gọi là Mạc Phi, là đứa con gái trong lời thề chỉ một vợ một con là đủ rồi của Mạc thượng thư.
2
Cha ta yêu thương mẹ ta là chuyện rõ như ban ngày. Vì không muốn mẹ ta phải trải qua cảnh mang nặng đẻ đau thêm lần nào nữa, cha ta dứt khoát tuyệt dục bản thân.
Sự quyết đoán của ông ấy mang lại hạnh phúc cho mẹ ta, nhưng lại cắt đứt hoàn toàn mong ước của tổ mẫu*.
(* Tổ mẫu: Cách gọi bà nội thời xưa.)
Tổ mẫu vẫn luôn nói rằng cha ta là nam nhi có tương lai triển vọng nhất trong gia tộc, bà ấy luôn mong cha ta có thể khai chi tán diệp*.
(* Khai chi tán diệp: Có nghĩa là nối dõi tông đường, con đàn cháu đống.)
Sau khi biết cha ta không thể sinh thêm con, tổ mẫu tức giận bỏ sang nhà nhị thúc của ta.
Nhị thúc của ta có một thê một thiếp, hai người mang thai cùng lúc, thê tử sinh hạ một cô con gái, người thiếp kia lại sinh ra một đôi long phượng thai. Tổ mẫu ôm đứa bé trai trong cặp long phượng thai kia, mãi không muốn buông tay.
Sau khi biết được cách làm của cha ta, nhị thúc mắng ông ấy hoang đường, làm gì có nam nhân nào không nạp thiếp, không sinh con trai?
Cha ta nói ông ấy không muốn làm tra nam, nhị thúc lại mắng ông ấy giả vờ thanh cao, hai huynh đệ cứ như vậy mà xa cách nhau.
Mẹ của ta không muốn đắc tội ai.
Năm ta một tuổi, bà ấy ôm ta, nói: “Nếu thiếp thân có thể sinh một đứa con trai cho phu quân thì tốt biết mấy, mẫu thân cũng không đến mức lâu như vậy vẫn không quay về, nhị thúc và phu quân cũng không xa cách nhau.”
Tuy cha ta buồn bã vì mối quan hệ với tổ mẫu và nhị thúc.
Nhưng mẹ ta lại chủ động nhận lấy toàn bộ trách nhiệm, ông ấy vì vậy mà trở nên kiên cường hơn.
Ông ấy nói: “Không sao, chúng ta có Phi Nhi là đủ rồi.”
3
Mạnh mẫu tam thiên, môi trường tạo nên con người.
(* Nguyên văn là 孟母三迁, là một thành ngữ trong tiếng Hán, xuất xứ từ điển cố mẹ của Mạnh Tử vì muốn con mình có một môi trường giáo dục tốt mà chuyển nhà 3 lần. Mang hàm ý tốt đẹp.)
Sau khi lục đục với hoàng thượng, hoàng hậu dốc toàn bộ sức lực vào việc giáo dục con trai, tìm kiếm rất nhiều cao nhân về dạy dỗ con trai, lại đặt ra những yêu cầu nghiêm khắc cho con trai mình. Hoàng trưởng tử chỉ mới 7 tuổi đã xuất sắc hơn người, được phong làm thái tử.
Hoàng hậu kỳ vọng cao với thái tử, bà ấy hy vọng thái tử có thể thuận lợi kế thừa ngôi vị hoàng đế, trở thành một vị minh quân.
Cha ta nói, thái tử đúng là rất xuất sắc, nhưng cũng quá cực khổ, không hề có chút ngây thơ nào của trẻ em, uổng phí tuổi thơ.
Con trai của phu nhân hầu gia mồ côi cha từ trong bụng mẹ, hoàng thượng cảm kích sự cống hiến của hầu gia dành cho đất nước, sau khi hắn sinh ra đã được phong làm thế tử, lão phu nhân yêu thương hắn, phu nhân hầu phủ suốt ngày gọi hắn là tâm can bảo bối. Đối với vị tiểu thế tử này, bọn họ nuông chiều hắn hết mức có thể, mọi chuyện đều thuận theo tính cách của hắn. Hắn không thích đọc sách thì không cần đọc, hắn cảm thấy luyện võ quá cực khổ thì không cần luyện.
Sự chờ mong lớn nhất của bọn họ dành cho hắn là sống cho thật tốt, sau khi lớn lên thì sinh nhiều con một chút là được.
Cha ta nói, tiếc thay cho tiểu thế tử, rõ ràng là thông tuệ nhưng lại bị tổ mẫu và mẫu thân nuông chiều thành phế vật. Ngoại trừ tính cách còn tính thuần lương, còn lại không có ưu điểm gì.
“Vậy còn con thì sao, con có ưu điểm gì vậy cha?” Ta kéo góc áo của cha, hỏi.
“Con gái cưng của ta, không cần ưu điểm gì, không cần cố sức đi học những thứ vô ích đó để tô thêm màu sắc cho bản thân, cứ duy trì như vậy mà trưởng thành là tốt rồi.” Ông ấy bế ta giơ lên cao, khiến ta sợ tới mức chớp chớp đôi mắt. Hàng mi dài bao phủ đôi mắt to tròn, vừa xinh đẹp lại vừa đáng yêu, cha vui vẻ hôn một cái lên mặt của ta.
Trong 5 năm xa cách với tổ mẫu và nhị thúc, cha đã nuông chiều ta hết sức có thể.
Đối với việc này, mẹ ta vừa vui mừng lại vừa lo lắng.
Mẹ ôm lấy ta, oán trách cha: “Phi Nhi đã 5 tuổi, không thể chỉ lo yêu thương, còn phải dạy con bé học tập.”
Cha ta cảm thán: “Mới đây mà đã 5 tuổi rồi, đúng là nên học chút gì đó.”
Mẹ ta vui vẻ nói: “Hoàng hậu và phu nhân hầu phủ đều nhớ thương Phi Nhi nhà chúng ta đó, sau này Phi Nhi nếu không phải là thái tử phi thì chính là thế tử phi. Cho dù là làm thái tử phi hay thế tử phi thì đều vô cùng cao quý, con bé có thể không có ưu điểm gì nhưng nhất định phải có dáng vẻ của quý nữ.”
Cha ta: “Dáng vẻ của quý nữ? Nên là dáng vẻ gì? Dạy con bé những gì đây?”, ông làm ra vẻ tự hỏi, trong chốc lát bèn vỗ đầu, bỗng dưng tỉnh ngộ, nói: “Trước năm 5 tuổi, để cho con bé cảm nhận được như thế nào là vui sướng. Sau 5 tuổi, nên dạy con bé nên hưởng phúc như thế nào!”
Mẹ ta vừa nghe thấy những lời không đàng hoàng này, suýt chút nữa thì ngất xỉu.
Cha ta vẫn nói năng hùng hồn, đầy lí lẽ: “Ta chỉ có một cô con gái duy nhất, không dạy nó hưởng phúc, chẳng lẽ phải dạy nó chịu khổ?”
4
Năm 7 tuổi, nhị thúc của ta thăng cấp từ Hộ Bộ thị lang lên Hộ Bộ thượng thư, cùng một phẩm cấp với cha ta.
Bữa tiệc gia đình năm nay, nhị thúc mời một nhà ba người chúng ta đến phủ của ông ấy để gặp nhau.
Đây là lần đầu tiên cả gia đình tụ họp đầy đủ kể từ sau khi tổ mẫu rời khỏi nhà chúng ta, dọn đến nhà nhị thúc.
Cha ta rất kích động.
Tuy ông ấy nói rằng nhị thúc mời chúng ta là để khoe mẽ, muốn chúng ta không cần phải để tâm đến suy nghĩ của bọn họ, thích như thế nào thì cứ như thế ấy.
Nhưng sao chúng ta có thể không phối hợp được.
Mẹ ta trang điểm chỉn chu đoan trang, bà ấy còn muốn thay cho ta một bộ váy xinh xinh đẹp đẹp.
Bộ váy rất đẹp, nhưng ta cảm thấy không phù hợp, bèn tự mình chọn một bộ váy quần khác để thay, vừa gọn gàng, vừa thể hiện được tư thế oai hùng.
Mẹ ta nói ta thật khác người bình thường.
Bữa tiệc được tổ chức trong một căn phòng, đặt riêng hai bàn, nhà ta ngồi một bàn, nhà nhị thúc một bàn.
Bên phía cha ta lạnh lẽo, chỉ có cha ta, mẹ ta và ta.
Bên phía nhị thúc lại vô cùng náo nhiệt, có tổ mẫu, nhị thúc nhị thẩm, Đỗ di nương đã sinh ra đôi long phượng thai và 3 đứa nhỏ. Mấy người phụ nữ có thai đang đứng phía sau hầu hạ bọn họ.
Sắp xếp như vậy là vì tổ mẫu muốn cho cha ta nhìn thấy.
Tổ mẫu nói thẳng với cha ta ngay trước mặt mọi người: “Nhị đệ của con lại nạp thêm mấy người thiếp, bây giờ đều đã có thai. Phẩm cấp làm quan của các con tương đương nhau, nhưng về phương diện khai chi tán diệp*, con kém xa. Con thật sự nên suy nghĩ kỹ lại, tranh thủ còn sớm thì sinh một đứa con trai. Tuy nhị đệ của con căn phồn diệp mậu**, nhưng bên phía con cũng không thể cắt đứt được.)
(* Khai chi tán diệp: Có nghĩa là nối dõi tông đường, con đàn cháu đống.)
(** Căn phồn diệp mậu: Rễ và lá um tùm. Ở đây ý chỉ con cháu đông đúc.)
Cha ta đến đây trong sự kích động, nhưng nghe thấy tổ mẫu vẫn nói những lời này, ông ấy ngay lập tức nổi giận: “Con đã có một đứa con gái, sao lại nói là tuyệt tự?”
Tổ mẫu ta nghe thấy vậy cũng nổi giận: “Một nha đầu mà thôi, sao có thể tính?”
Cha ta cũng nổi giận: “Có tính hay không là do con quyết định! Con gái của con có cái mũi giống con, cái miệng giống con, chỗ nào cũng giống con, sao lại không tính là hậu duệ của con?”
Nhìn thấy khuôn mặt lão thái thái tức giận đến tím tái mặt mày, mẹ ta nhanh chóng chạy lại kéo kéo góc áo của cha ta, ý bảo ông ấy bớt tranh cãi.
Nhị thúc liếc mắt nhìn cha ta một cách đầy ẩn ý, lạnh giọng ngăn cản: “Ca, huynh đi quá giới hạn rồi.”
Cha ta cũng nhận ra rằng mình mất khống chế, nhỏ giọng hừ hừ: “Vì mẫu không từ, tử mới bất hiếu. Mẹ đã là tổ mẫu, lại không xem cháu gái ra gì, còn không cho phép ta nói lại dù chỉ một chút?”
Nếu có người hạ thấp ta, cha ta sẽ dùng hết sức để bảo vệ ta, cho dù người đó có là mẹ ruột của ông ấy thì cũng không thể nói ta không tốt.
Khuôn mặt của mẹ ta ngay lập tức tái nhợt vì hoảng sợ, vội vàng nhéo cha ta.
Tử trách mẫu, mặc kệ là mẫu có sai hay không, nhưng trong thời đại này thì đừng muốn sống nữa. Huống chi, cha ta còn là lão đại của Lễ Bộ, tội càng nặng thêm.
Ta đương nhiên rất yên tâm.
Có cha ta ở đây, ta chỉ cần lo ăn chơi vui vẻ là được.
Đây là điều mà cha đã dạy cho ta, con người nên tận hưởng cuộc sống, không nên để người khác ảnh hưởng đến niềm vui của bản thân.
Ta không vui, đó là chuyện của ta. Bọn họ không vui, đó là vấn đề của bọn họ.
Ta vui, chứng tỏ ta đang chịu trách nhiệm cho bản thân mình. Bọn họ không vui, là do họ đã không chịu trách nhiệm với cảm xúc của bản thân.
Bao gồm cả cha mẹ ta cũng như vậy.
Không bị cảm xúc của cha mẹ ảnh hưởng, mới là một đứa trẻ tốt.
Chẳng qua, sao ta lại cảm thấy cha ta trẻ con vậy nhỉ, còn không chững chạc bằng một đứa trẻ 7 tuổi như ta.
Tổ mẫu chỉ là một lão thái thái không có thực quyền, cũng không thể trực tiếp can thiệp vào tất cả mọi chuyện, mỗi năm chỉ gặp mặt chưa quá 2 lần, để cho bà ấy nói mấy câu cho thoả lòng thì có làm sao.
Không khí có chút căng thẳng. Đúng lúc này, quý thiếp của nhị thúc ta, mẹ ruột của đôi long phượng thai, Đỗ di nương lên tiếng đề nghị, để mấy đứa nhỏ biểu diễn tài nghệ để đón năm mới.
Nhị thúc gật đầu đồng ý, cha ta hậm hực, chưa nói đồng ý hay không đồng ý.
Người đầu tiên lên sân khấu là đích nữ của nhị thúc, vẽ một bức tranh Tết ngay tại hiện trường, giống như đúc.
Người thứ hai lên sân khấu là bé gái trong đôi long phượng thai, múa một điệu múa ra dáng ra hình.
Người thứ ba lên sân khấu là bé trai trong đôi long phượng thai, làm một bài thơ. Tuy ta không hiểu rõ lắm ý nghĩa của bài thơ này, nhưng nghe rất êm tai.
Bốn đứa nhỏ, đã có 3 đứa biểu diễn, tổ mẫu xoay đầu nhìn về phía ta, lạnh lùng mà nói: “Mạc Phi, con là trưởng tỷ trong gia tộc, cũng nên triển lãm tài nghệ của bản thân mình, để cho các đệ đệ muội muội nhìn xem, con làm đại tỷ như thế nào.”
“Phi Nhi không cần.”
Tổ mẫu vừa dứt lời, cha ta đã đứng dậy lớn tiếng ngăn cản.
Ông ấy biết, các loại tài nghệ như cầm kỳ thi họa, vũ đạo gì đó, ta đều không biết.
Ta lại hành lễ đối với tổ mẫu, vững vàng mà nói: “Tổ mẫu, nếu đã như vậy, Phi Nhi đành bêu xấu vậy.”
Ngoài dự kiến của mọi người, ta thật sự có tài nghệ có thể biểu diễn.
Ta đánh Thái Cực Quyền, trong cương có nhu, trong nhu có cương, vừa xinh đẹp lại vừa mạnh mẽ hiên ngang.
Hiện trường, mọi người từ khinh thường thành thay phiên nhau hít sâu.
Nếu nói 3 đứa nhỏ trước đó ưu tú, vậy thì màn trình diễn vừa rồi của ta chính là chấn động.
Ngay cả tổ mẫu cũng kinh ngạc không nói nên lời.
Biểu cảm trên mặt cha ta như nứt ra, ngay cả khuôn mặt của nhị thúc cũng không còn giữ được vẻ bình tĩnh.
Bộ quyền này, cha ta từng đánh một lần cho ta xem.
Khi đó, ông ấy nói: “Phi Nhi, cha của con văn võ song toàn, không có gì mà không làm được, con có ngưỡng mộ không?”
Ta ngay lập tức lấy sự thật làm thước đó, hỏi ông ấy: Cha, vậy cha có thể đánh võ gì?
Xin lỗi, chưa bao giờ thấy cha đánh võ, con gái đây chỉ có thể trực tiếp vạch trần.
Cha ta bị hỏi đến mức nghẹn họng, đỏ mặt tía tai, suy nghĩ một lúc lâu rồi nói: “Ngay bây giờ.”
Ông ấy đánh Thái Cực Quyền cho ta xem, sau khi đánh quyền xong còn lẩm bẩm: “May là ngày xưa khi học đại học không chọn võ thuật mà chọn Thái Cực Quyền, nếu không thì mất mặt trước mặt con gái cưng rồi.”
Tuy ông ấy không nói rõ đại học là gì, nhưng ta rất thích bộ quyền này, như tùng như hạc, như gió như điện. Kể từ động tác đầu tiên, ta đã cực kỳ yêu thích, vì vậy lặng lẽ nhớ kỹ từng động tác một.
Cha ta không biết, con gái của ông ấy có trí nhớ siêu phàm.
Nhưng ta cũng biết ông ấy không kỳ vọng ta có ưu điểm gì, cho nên ta chỉ lặng lẽ hồi ức khi ở một mình, lặng lẽ luyện tập, đã sớm nhớ kỹ mỗi một động tác.
Hôm nay cuối cùng cũng phát huy tác dụng. Đánh một bộ quyền sinh động lưu loát, thành công cứu vãn mặt mũi cho một nhà ba người chúng ta,
Người vui mừng nhất ở hiện trường chính là mẹ của ta, nở nụ cười rạng rỡ như hoa.
…
Bình luận facebook