-
Chương 4
Tô Uyển Thu đã hiểu rất rõ về địa vị của mình trong phủ.
Bọn người hầu không khinh thường cô thì cũng thờ ơ với cô.
Hoàng Cáp đưa cô đến căn phòng hôn lễ đêm qua rồi rời đi.
Tô Uyển Thu đành phải tự tay dọn dẹp nến cưới, giấy cưới sạch sẽ.
Cuối cùng mệt đến mức ngủ không thay quần áo, trên mặt còn dính nước mắt tủi thân.
Cô định hôm sau sẽ trốn về biển hoang.
…
Sáng hôm sau, Tô Uyển Thu bị đánh thức bởi một cỗ linh khí đột nhiên tăng vọt.
Cô cảm thấy trong cơ thể mình bỗng có được năng lượng vô cùng vô tận.
Thậm chí…
Bầu trời mặt đất cũng đang bắt đầu hấp thụ linh lực trên người cô. Nhưng cô vẫn còn dư dật.
Mí mắt phải của cô bỗng giật mạnh, có dự cảm chẳng lành.
Có khi nào là do đồng bạn ở biển hoang đã gặp chuyện gì hay không?
Cô không hơi đâu mà dọn dẹp đồ đạc nữa, nhấc chân lập tức chạy ra ngoài.
Ai ngờ vừa tới cổng phủ đã gặp phải Vệ Hủ và Diệp Dung mới trở về.
- Cô đi đâu đấy?
Vệ Hủ gằn giọng hỏi cô.
- Trở về biển hoang nhìn xem. Ta cảm thấy hình như chỗ đó đã xảy ra chuyện gì.
Tô Uyển Thu cân nhắc trong chốc lát, quyết định ăn ngay nói thật.
Lúc này Diệp Dung bỗng kêu đau một tiếng, máu tươi từ cánh tay phải phun trào như suối.
Vệ Hủ đỡ cô ta ngồi xuống, gọi Tô Uyển Thu:
- Cắt hai lạng thịt cho ta.
Tô Uyển Thu nghe vậy kinh hãi:
- Ngươi đang nói gì vậy? Tại sao lại cắt thịt của ta?
- Máu của Đồ Linh Thú có thể giải trăm độc, thịt có thể tái sinh, xương có thể luyện đan…
Vệ Hủ đọc từng công dụng của Đồ Linh Thú.
Tô Uyển Thu rất là khó chịu.
Sao cô có thể không biết những thứ đó được chứ. Bao nhiêu đồng bào của cô đều vì thế mà bị lục giới giết hại!
Cô nghẹn ngào nói:
- Ta không cắt!
Vừa dứt lời, Vệ Hủ đứng dậy, trực tiếp giơ tay chém xuống một miếng thịt của cô.
- Ahhhhhhhhh!
Cô đau đến mức kêu lên, một cái lỗ đẫm máu xuất hiện trên cánh tay cô.
Mặc cho Tô Uyển Thu đau đến chết đi sống lại ở bên cạnh, Vệ Hủ lại chỉ lo chữa thương cho Diệp Dung, không rảnh bận tâm đến cô.
Tuy là thần thú, nhưng nếu không cầm máu thì cũng không chống chọi được bao lâu.
Xưa nay Tô Uyển Thu vẫn luôn yếu ớt, bởi vậy ánh mắt tối sầm, lập tức hôn mê bất tỉnh.
…
Lúc cô tỉnh lại thì thấy mình đang ở trong một phòng chứa củi. Nơi này lọt gió bốn phía, lạnh đến mức khiến người ta rùng mình.
Hoàng Cáp xanh mặt bước vào, trong bát đựng một thứ giống như mà vỏ trấu, ném trước mặt Tô Uyển Thu.
Bà ta hùng hổ nói:
- Đúng là thứ phiền toái! Chọc giận thần chủ bị giam, còn liên lụy ta từ xa đến phòng chứa củi đưa cơm cho ngươi!
Bà ta càng nói càng tức, phun một ngụm nước dãi về phía Tô Uyển Thu, thế mới hài lòng rời đi.
Gạo cám đê tiện, phòng chứa củi sơ sài, quần áo dơ bẩn trên người cùng với vết thương trên cánh tay.
Tuy rằng đã đóng vảy, nhưng cô vẫn đau quá…
Thay đổi nghiêng trời lệnh đất này khiến cô nhất thời khó có thể chấp nhận được, nghẹn lòng gào khóc.
Vệ Hủ nghe thấy tiếng khóc, không khỏi dừng bước chân.
Hắn cau mày, nghĩ rằng sắp tới canh giờ, nhưng vẫn nhấc chân bước vào phòng chứa củi.
Tô Uyển Thu còn đang khóc, lập tức bị nam nhân bắt duỗi thẳng thân thể, đặt trên đống củi, nhấc quần áo của cô lên.
- Ngươi muốn làm gì?
Cô tỉnh táo lại, bối rối đấm lồng ngực của Vệ Hủ, giãy dụa chống cự.
Bàn về lực lượng thì cô không bao giờ là đối thủ của hắn.
Mặc dù con Đồ Linh Thú nào cũng có linh lực ngút trời, nhưng không thể tấn công người khác, cũng không thể bảo vệ bản thân mình.
Cảm giác đau đớn như bị xé rách đó lại kéo tới. Tô Uyển Thu giãy dụa yếu ớt, đau đến mức co ngón chân.
Lưng cô đè lên đống củi, từng đợt va chạm của nam nhân đều bị mài tới chảy máu, không khí lập tức tràn đầy mùi máu tươi.
Vệ Hủ ngẩn ra, ánh mắt chợt lóe lên một chút vui sướng, động tác càng mạnh mẽ hơn.
Tô Uyển Thu nức nở cầu xin liên tục, giọng nói trở nên khàn khàn khó nghe
Bọn người hầu không khinh thường cô thì cũng thờ ơ với cô.
Hoàng Cáp đưa cô đến căn phòng hôn lễ đêm qua rồi rời đi.
Tô Uyển Thu đành phải tự tay dọn dẹp nến cưới, giấy cưới sạch sẽ.
Cuối cùng mệt đến mức ngủ không thay quần áo, trên mặt còn dính nước mắt tủi thân.
Cô định hôm sau sẽ trốn về biển hoang.
…
Sáng hôm sau, Tô Uyển Thu bị đánh thức bởi một cỗ linh khí đột nhiên tăng vọt.
Cô cảm thấy trong cơ thể mình bỗng có được năng lượng vô cùng vô tận.
Thậm chí…
Bầu trời mặt đất cũng đang bắt đầu hấp thụ linh lực trên người cô. Nhưng cô vẫn còn dư dật.
Mí mắt phải của cô bỗng giật mạnh, có dự cảm chẳng lành.
Có khi nào là do đồng bạn ở biển hoang đã gặp chuyện gì hay không?
Cô không hơi đâu mà dọn dẹp đồ đạc nữa, nhấc chân lập tức chạy ra ngoài.
Ai ngờ vừa tới cổng phủ đã gặp phải Vệ Hủ và Diệp Dung mới trở về.
- Cô đi đâu đấy?
Vệ Hủ gằn giọng hỏi cô.
- Trở về biển hoang nhìn xem. Ta cảm thấy hình như chỗ đó đã xảy ra chuyện gì.
Tô Uyển Thu cân nhắc trong chốc lát, quyết định ăn ngay nói thật.
Lúc này Diệp Dung bỗng kêu đau một tiếng, máu tươi từ cánh tay phải phun trào như suối.
Vệ Hủ đỡ cô ta ngồi xuống, gọi Tô Uyển Thu:
- Cắt hai lạng thịt cho ta.
Tô Uyển Thu nghe vậy kinh hãi:
- Ngươi đang nói gì vậy? Tại sao lại cắt thịt của ta?
- Máu của Đồ Linh Thú có thể giải trăm độc, thịt có thể tái sinh, xương có thể luyện đan…
Vệ Hủ đọc từng công dụng của Đồ Linh Thú.
Tô Uyển Thu rất là khó chịu.
Sao cô có thể không biết những thứ đó được chứ. Bao nhiêu đồng bào của cô đều vì thế mà bị lục giới giết hại!
Cô nghẹn ngào nói:
- Ta không cắt!
Vừa dứt lời, Vệ Hủ đứng dậy, trực tiếp giơ tay chém xuống một miếng thịt của cô.
- Ahhhhhhhhh!
Cô đau đến mức kêu lên, một cái lỗ đẫm máu xuất hiện trên cánh tay cô.
Mặc cho Tô Uyển Thu đau đến chết đi sống lại ở bên cạnh, Vệ Hủ lại chỉ lo chữa thương cho Diệp Dung, không rảnh bận tâm đến cô.
Tuy là thần thú, nhưng nếu không cầm máu thì cũng không chống chọi được bao lâu.
Xưa nay Tô Uyển Thu vẫn luôn yếu ớt, bởi vậy ánh mắt tối sầm, lập tức hôn mê bất tỉnh.
…
Lúc cô tỉnh lại thì thấy mình đang ở trong một phòng chứa củi. Nơi này lọt gió bốn phía, lạnh đến mức khiến người ta rùng mình.
Hoàng Cáp xanh mặt bước vào, trong bát đựng một thứ giống như mà vỏ trấu, ném trước mặt Tô Uyển Thu.
Bà ta hùng hổ nói:
- Đúng là thứ phiền toái! Chọc giận thần chủ bị giam, còn liên lụy ta từ xa đến phòng chứa củi đưa cơm cho ngươi!
Bà ta càng nói càng tức, phun một ngụm nước dãi về phía Tô Uyển Thu, thế mới hài lòng rời đi.
Gạo cám đê tiện, phòng chứa củi sơ sài, quần áo dơ bẩn trên người cùng với vết thương trên cánh tay.
Tuy rằng đã đóng vảy, nhưng cô vẫn đau quá…
Thay đổi nghiêng trời lệnh đất này khiến cô nhất thời khó có thể chấp nhận được, nghẹn lòng gào khóc.
Vệ Hủ nghe thấy tiếng khóc, không khỏi dừng bước chân.
Hắn cau mày, nghĩ rằng sắp tới canh giờ, nhưng vẫn nhấc chân bước vào phòng chứa củi.
Tô Uyển Thu còn đang khóc, lập tức bị nam nhân bắt duỗi thẳng thân thể, đặt trên đống củi, nhấc quần áo của cô lên.
- Ngươi muốn làm gì?
Cô tỉnh táo lại, bối rối đấm lồng ngực của Vệ Hủ, giãy dụa chống cự.
Bàn về lực lượng thì cô không bao giờ là đối thủ của hắn.
Mặc dù con Đồ Linh Thú nào cũng có linh lực ngút trời, nhưng không thể tấn công người khác, cũng không thể bảo vệ bản thân mình.
Cảm giác đau đớn như bị xé rách đó lại kéo tới. Tô Uyển Thu giãy dụa yếu ớt, đau đến mức co ngón chân.
Lưng cô đè lên đống củi, từng đợt va chạm của nam nhân đều bị mài tới chảy máu, không khí lập tức tràn đầy mùi máu tươi.
Vệ Hủ ngẩn ra, ánh mắt chợt lóe lên một chút vui sướng, động tác càng mạnh mẽ hơn.
Tô Uyển Thu nức nở cầu xin liên tục, giọng nói trở nên khàn khàn khó nghe