• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Yêu Hận Đều Biến Thành Tro Tàn (10 Viewers)

  • Chương 3

Đêm đó cô chỉ nhớ rõ mình bị tra tấn đến mức ngất xỉu.



Lúc tỉnh lại, cô nằm một mình dưới hòn non bộ.



Áo gả rườm rà rải rác trên mặt đất. Màu đỏ tươi đó quá mức chói mắt khiến cô không khỏi rơi lệ.



Sương sớm ẩm ướt lạnh lẽo thấu qua làn da khiến cô không khỏi rùng mình một cái, cảm thấy lạnh tận đáy lòng.



Sau khi hoan ái lại ném cô ở chỗ này thì thôi.



Thậm chí một món quần áo cũng không chịu đắp cho cô.



Cô vừa xấu hổ vừa giận dữ lại vừa khó chịu…



Cô đã từng nghe nói Linh Uyên thần chủ tính cách quái gở, cực kỳ lạnh lùng. Nhưng không ngờ rằng lại là một mỹ nam tử có một không hai trong thiên hạ.



Khi được chọn làm Linh Uyên thần hậu, cô không mừng như điên giống người nhà, mà chỉ cảm thấy mờ mịt không biết phải làm sao.



Cô là một con Đồ Linh Thú, sinh linh lục giới đều phải được bồi dưỡng nhờ vào linh khí của Linh Uyên. Mà linh khí của Linh Uyên thì được sinh ra sau khi cưới Đồ Linh Thú.



Khi đó lục giới điên cuồng bắt giết Đồ Linh Thú chỉ vì tăng lên tu vi ngàn kiếp. Đến giờ Đồ Linh Thú chỉ còn lại chưa tới trăm con.



Dường như số lượng này đã không thể chống đỡ sinh linh lục giới, nơi mỏng nhất của bầu trời đã xuất hiện hiện tượng khô nứt. Từ đó lục giới mới chú trọng việc bảo vệ Đồ Linh Thú.



Tô Uyển Thu vẫn thở dài.



Cô làm thần hậu đúng là nở mày nở mặt.



- Cô đang làm gì đấy?! – Một giọng nói uy nghiêm vang lên, tiếng bước chân từ xa đến gần.



Tô Uyển Thu vội mặc quần áo vào. Một bà mụ ục ịch nổi giận đùng đùng bước đên.



- Ăn mặc lôi thôi ngay giữa thanh thiên bạch nhật, thật là không biết liêm sỉ, làm nhục phủ Linh Uyên!



Cô còn chưa kịp giải thích thì đã bị bà mụ đó tát cho một phát.



Trên mặt cô lập tức trở nên đau rát, đang định nổi giận thì lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc.



- A nương, đây chính là thần hậu…



Diệp Dung chầm chậm bước tới, từng động tác đều là phong tình.



Người được gọi là a nương lập tức ngoan ngoãn nói:



- Hoàng Cáp biết rồi, thưa Diệp tiểu thư.



Bà ta cũng không xin lỗi Tô Uyển Thu, nhưng lại rất nghe lời Diệp Dung.



Tô Uyển Thu nhớ ra cô ta chính là nữ nhân đã mây mưa với Vệ Hủ đêm qua.



Nghĩ vậy, quan hệ giữa cô ta và Vệ Hủ nhất định là không hời hợt chút nào…



Tô Uyển Thu hơi bực bội.



Cô im lặng đứng đó, không nói một lời, sắc mặt rất là khó coi.



“Bốp!!!”



Lại một bạt tai khiến Tô Uyển Thu ngơ ngác.



Cô khó tin nhìn nữ nhân vênh váo trước mặt mình, giọng nói phẫn nộ:



- Cô điên à? Tại sao lại đánh ta?!



Vừa dứt lời, lại thêm một cái tát nữa.



- Cô vừa gả tới đây, ta nhắc nhở cô một tiếng.



Diệp Dung nheo đôi mắt hoa đào gợn sóng:



- Đừng tưởng rằng cô là thần hậu thì có thể coi mình là nữ chủ nhân nơi này…



- Nếu ta đã là thần hậu thì đương nhiên chính là nữ chủ nhân rồi!



Tô Uyển Thu phẫn nộ cắt ngang lời cô ta, giơ tay lên muốn trả lại một cái tát.



Tay cô bị giữ chặt giữa không trung.



Vệ Hủ lạnh lùng đứng một bên, nắm cổ tay Tô Uyển Thu, xoay nhẹ một cái. Cô lập tức cảm thấy đau đớn như bị muôn vàn cây kim đâm vào vậy.



- Không phải gọi cô lại đây ngay bây giờ hay sao? Tại sao lại gây sự ở chỗ này?



Hắn liếc Diệp Dung, giọng nói tràn đầy tức giận.



Diệp Dung hơi bối rối, lập tức lấy lòng giải thích:



- Thần hậu mới đến không biết quy củ, thiếp giải quyết thay ngài.



Vệ Hủ nhíu mày, dường như có băng sương kết thành mảnh nhỏ trên trán, đâm vào Tô Uyển Thu khiến cô đau đớn.



Hắn nói:



- Chỉ là một con súc sinh mà thôi, cần gì phải so đo với nó? Bảo bọn người hầu răn dạy mấy lần là được.



Dứt lời, hắn lại thất vọng liếc Diệp Dung:



- Sao bây giờ cô cũng lằng nhằng mấy việc cỏn con này, chỉ tổ khiến người khác chán ghét. Đã thế cô đừng đi biển hoang với ta nữa.



Diệp Dung ngẩn ra, giọng nói hơi cầu xin:



- Diệp Dung cam đoan sẽ không tái phạm nữa! Không dây vào những chuyện này nữa. Chỉ mong được làm bạn bên thần chủ mỗi ngày, giải ưu thay ngày.



Vệ Hủ không nói gì, xoay người bước đi. Diệp Dung vội đuổi theo, nhất thời cũng không dám nói chuyện.



Sau khi họ rời đi, Hoàng Cáp khinh thường liếc Tô Uyển Thu, thở ra một ngụm lãnh khí từ trong mũi, nghênh ngang rời đi.



Tô Uyển Thu ngơ ngác đứng tại chỗ, vừa kinh ngạc lại vừa đau đớn.



Hắn nói cô là súc sinh…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom