-
Chương 2
Lúc ấy cô còn chưa đi vào trần thế, là Đồ Linh Thú ngây thơ vô tư lự trên biển hoang.
Ngày trưởng thành, thú mẹ búi tóc cho tô, thoa son phấn, đưa cô lên kiệu hoa.
Tô Uyển Thu chưa bao giờ gặp phu quân tương lai của mình, chỉ nghe thấy danh hiệu của hắn.
Cô chỉ biết rằng người mình phải gả là một nam nhân rất lợi hại.
Kèn trống náo nhiệt rốt cục kết thúc, cô bước xuống kiệu hoa đỏ tươi, trực tiếp bị đưa vào động phòng.
Phu quân của cô không cần bái thiên địa, không cần bái cao đường.
Nghe nói chúng sinh trong thiên hạ này, không ai có thể chịu được hắn quỳ lại.
Gió thổi rèm đỏ, ánh nến lập lòe.
Tô Uyển Thu cứ chờ mãi, không biết đã qua bao lâu, có lẽ là đến nửa đêm.
Không ai đến vén khăn voan đỏ của cô.
Cô mới trưởng thành, tính cách bướng bỉnh, nghĩ rằng nếu phu quân không đến thì cô đi tìm hắn vậy.
Cô mặc áo gả chuồn khỏi phòng cưới.
Phủ Linh Uyên lớn đến mức khó tin, cô chỉ đi tới một cái vườn gần đó nhất là đã mệt lả người rồi.
Tô Uyển Thu tựa lưng vào hòn non bộ nghỉ ngơi.
Sau hòn non bộ truyền tới một tiếng động quỷ dị khiến cô lập tức trở nên cảnh giác.
Linh Uyên là nơi tụ tập linh khí lục giới, thường xuyên có yêu ma quỷ quái muốn đi đường tắt, bèn đến trộm Tụ Linh Châu chỉ Linh Uyên mới có.
Nghe nói một viên Tụ Linh Châu bằng với đạo hạnh tu luyện ngàn năm.
Tô Uyển Thu men theo nơi phát ra tiếng động, lặng lẽ bước đi, thò đầu thăm dò từ giữa khe đá.
Đó là khuôn mặt của một nam nhân.
Tô Uyển Thu không biết phải miêu tả như thế nào nữa, chỉ cảm thấy không thể dời mắt khỏi khuôn mặt đó.
Nếu dung nhan tuyệt sắc trong thoại bản có tồn tại thật sự thì có lẽ cũng đẹp đẽ y như vậy thôi.
Hắn không có biểu cảm gì cả, chỉ híp mắt lại.
Khí thế kiêu ngạo tôn quý trời sinh ấy khiến cho Tô Uyển Thu bị rúng động mãnh liệt.
Khi đó cô cảm thấy mình cam nguyện hái sao trời cho hắn, cũng có thể đọa phàm trần vì hắn.
Thật lâu sau đó, cô mới tỉnh táo lại, phát hiện còn có một nữ nhân khác.
Cũng coi là xinh đẹp hơn người, nhưng không bằng một góc của nam nhân kia.
Nữ nhân đó không có một mảnh vải che thân, tóc dài như thác, rất là quyến rũ.
Cô ta ra sức uốn éo, vùi đầu vào giữa hai chân của nam nhân, động tác lên xuống đầy mờ ám.
Tô Uyển Thu chưa biết chuyện chăn gối nên không biết họ đang làm gì.
Nhưng thân thể lại vâng theo dục vọng bản năng, bất giác trở nên căng thẳng.
Nữ nhân vẫn nhiệt tình vặn vẹo quấn quýt trên người nam nhân.
Cô ta rên rỉ một mình, càng ngày càng lớn giọng.
Lúc thì thét chói tai, lúc lại rên rỉ nhỏ nhẹ.
Nhưng nam nhân kia vẫn nhắm mắt không động đậy.
Thậm chí còn chưa từng nhấc mí mắt lên một chút.
Tô Uyển Thu rất là khó hiểu.
Khi nữ nhân rốt cục kêu rên một tiếng thật dài thì nam nhân đẩy cô ta ra khỏi người mình, chuẩn bị đứng dậy.
Tô Uyển Thu còn chưa kịp chạy trốn thì đã bị một cỗ nội lực hút qua.
Cô ngã dưới chân hắn, áo gả xộc xệch, nhìn rất buồn cười.
Nữ nhân kia thấy cô thì trước hết giật mình, sau đó do dự nói:
- Đây là tân nương sao?
Nam nhân không đáp lại cô ta mà hờ hững nhìn người trên mặt đất.
Nữ nhân biết điều lui ra:
- Thần chủ, tiểu tiên Diệp Dung xin lui ra trước.
Tô Uyển Thu nghe vậy ngẩn ra.
Hắn chính là thần chủ? Phu quân chưa từng gặp mặt của cô sao?
Không ngờ rằng lại đẹp mắt như vậy…
Cô vẫn cười trộm, Vệ Hủ đã ôm cô vào lòng.
Nhưng vừa chớp mắt cái áo gả của cô đã bị lột xuống, để lộ thân thể ngây ngô của thiếu nữ.
- Cũng sắp tới giờ rồi. Nếu ngươi đã đích thân tìm tới đây thì bắt đầu ở nơi này thôi.
Hắn nói với giọng điệu hờ hững.
Không chờ cho Tô Uyển Thu ngại ngùng che cảnh xuân trên người mình thì nam nhân đã nghiêng người đè xuống.
Cơn đau bất chợt kéo tới như bị xé rách bộc phát trên người cô.
Cô đau đến mức kinh hô, nhưng bị nam nhân bực bội bịt miệng.
- Đúng là việc cực khổ.
Nam nhân hờ hững nói, nhưng động tác vẫn rất nhanh chóng.
Thật sự đau quá…
Tô Uyển Thu không khỏi chảy xuống một giọt nước mắt.
Thân thể bé nhỏ của cô lắc lư dưới động tác của nam nhân.
Ánh trăng soi lên làn da trần trụi của cô, cô giống như một con cá mắc cạn vậy.
Trong lúc tới lui, không có chút thương tiếc.
Nhưng khuôn mặt khuynh thành tuyệt đẹp kia vẫn khiến cô động tình.
…
Tô Uyển Thu mới nếm chuyện chăn gối, ngoài xa lạ còn có cơn đau kéo dài.
Cô nhớ rõ nhất là ánh trăng chiếu sáng ngũ quan tuấn mỹ của nam nhân.
Đó là thuốc độc mà cả đời cô không tìm được thuốc giải.
Ngày trưởng thành, thú mẹ búi tóc cho tô, thoa son phấn, đưa cô lên kiệu hoa.
Tô Uyển Thu chưa bao giờ gặp phu quân tương lai của mình, chỉ nghe thấy danh hiệu của hắn.
Cô chỉ biết rằng người mình phải gả là một nam nhân rất lợi hại.
Kèn trống náo nhiệt rốt cục kết thúc, cô bước xuống kiệu hoa đỏ tươi, trực tiếp bị đưa vào động phòng.
Phu quân của cô không cần bái thiên địa, không cần bái cao đường.
Nghe nói chúng sinh trong thiên hạ này, không ai có thể chịu được hắn quỳ lại.
Gió thổi rèm đỏ, ánh nến lập lòe.
Tô Uyển Thu cứ chờ mãi, không biết đã qua bao lâu, có lẽ là đến nửa đêm.
Không ai đến vén khăn voan đỏ của cô.
Cô mới trưởng thành, tính cách bướng bỉnh, nghĩ rằng nếu phu quân không đến thì cô đi tìm hắn vậy.
Cô mặc áo gả chuồn khỏi phòng cưới.
Phủ Linh Uyên lớn đến mức khó tin, cô chỉ đi tới một cái vườn gần đó nhất là đã mệt lả người rồi.
Tô Uyển Thu tựa lưng vào hòn non bộ nghỉ ngơi.
Sau hòn non bộ truyền tới một tiếng động quỷ dị khiến cô lập tức trở nên cảnh giác.
Linh Uyên là nơi tụ tập linh khí lục giới, thường xuyên có yêu ma quỷ quái muốn đi đường tắt, bèn đến trộm Tụ Linh Châu chỉ Linh Uyên mới có.
Nghe nói một viên Tụ Linh Châu bằng với đạo hạnh tu luyện ngàn năm.
Tô Uyển Thu men theo nơi phát ra tiếng động, lặng lẽ bước đi, thò đầu thăm dò từ giữa khe đá.
Đó là khuôn mặt của một nam nhân.
Tô Uyển Thu không biết phải miêu tả như thế nào nữa, chỉ cảm thấy không thể dời mắt khỏi khuôn mặt đó.
Nếu dung nhan tuyệt sắc trong thoại bản có tồn tại thật sự thì có lẽ cũng đẹp đẽ y như vậy thôi.
Hắn không có biểu cảm gì cả, chỉ híp mắt lại.
Khí thế kiêu ngạo tôn quý trời sinh ấy khiến cho Tô Uyển Thu bị rúng động mãnh liệt.
Khi đó cô cảm thấy mình cam nguyện hái sao trời cho hắn, cũng có thể đọa phàm trần vì hắn.
Thật lâu sau đó, cô mới tỉnh táo lại, phát hiện còn có một nữ nhân khác.
Cũng coi là xinh đẹp hơn người, nhưng không bằng một góc của nam nhân kia.
Nữ nhân đó không có một mảnh vải che thân, tóc dài như thác, rất là quyến rũ.
Cô ta ra sức uốn éo, vùi đầu vào giữa hai chân của nam nhân, động tác lên xuống đầy mờ ám.
Tô Uyển Thu chưa biết chuyện chăn gối nên không biết họ đang làm gì.
Nhưng thân thể lại vâng theo dục vọng bản năng, bất giác trở nên căng thẳng.
Nữ nhân vẫn nhiệt tình vặn vẹo quấn quýt trên người nam nhân.
Cô ta rên rỉ một mình, càng ngày càng lớn giọng.
Lúc thì thét chói tai, lúc lại rên rỉ nhỏ nhẹ.
Nhưng nam nhân kia vẫn nhắm mắt không động đậy.
Thậm chí còn chưa từng nhấc mí mắt lên một chút.
Tô Uyển Thu rất là khó hiểu.
Khi nữ nhân rốt cục kêu rên một tiếng thật dài thì nam nhân đẩy cô ta ra khỏi người mình, chuẩn bị đứng dậy.
Tô Uyển Thu còn chưa kịp chạy trốn thì đã bị một cỗ nội lực hút qua.
Cô ngã dưới chân hắn, áo gả xộc xệch, nhìn rất buồn cười.
Nữ nhân kia thấy cô thì trước hết giật mình, sau đó do dự nói:
- Đây là tân nương sao?
Nam nhân không đáp lại cô ta mà hờ hững nhìn người trên mặt đất.
Nữ nhân biết điều lui ra:
- Thần chủ, tiểu tiên Diệp Dung xin lui ra trước.
Tô Uyển Thu nghe vậy ngẩn ra.
Hắn chính là thần chủ? Phu quân chưa từng gặp mặt của cô sao?
Không ngờ rằng lại đẹp mắt như vậy…
Cô vẫn cười trộm, Vệ Hủ đã ôm cô vào lòng.
Nhưng vừa chớp mắt cái áo gả của cô đã bị lột xuống, để lộ thân thể ngây ngô của thiếu nữ.
- Cũng sắp tới giờ rồi. Nếu ngươi đã đích thân tìm tới đây thì bắt đầu ở nơi này thôi.
Hắn nói với giọng điệu hờ hững.
Không chờ cho Tô Uyển Thu ngại ngùng che cảnh xuân trên người mình thì nam nhân đã nghiêng người đè xuống.
Cơn đau bất chợt kéo tới như bị xé rách bộc phát trên người cô.
Cô đau đến mức kinh hô, nhưng bị nam nhân bực bội bịt miệng.
- Đúng là việc cực khổ.
Nam nhân hờ hững nói, nhưng động tác vẫn rất nhanh chóng.
Thật sự đau quá…
Tô Uyển Thu không khỏi chảy xuống một giọt nước mắt.
Thân thể bé nhỏ của cô lắc lư dưới động tác của nam nhân.
Ánh trăng soi lên làn da trần trụi của cô, cô giống như một con cá mắc cạn vậy.
Trong lúc tới lui, không có chút thương tiếc.
Nhưng khuôn mặt khuynh thành tuyệt đẹp kia vẫn khiến cô động tình.
…
Tô Uyển Thu mới nếm chuyện chăn gối, ngoài xa lạ còn có cơn đau kéo dài.
Cô nhớ rõ nhất là ánh trăng chiếu sáng ngũ quan tuấn mỹ của nam nhân.
Đó là thuốc độc mà cả đời cô không tìm được thuốc giải.
Bình luận facebook