-
Chương 11
Cuộc đời của cô đành phải kết thúc ở đây sao?
Thấy roi độc của Hoàng Cáp sắp đánh trúng điểm yếu của cô, Tô Uyển Thu tuyệt vọng nhắm mắt lại. Thứ hiện lên cuối cùng trong đầu cô lại là khuôn mặt của Vệ Hủ.
- Láo xược!
Một giọng nói buốt giá bỗng vang lên bên tai. Tô Uyển Thu cảm thấy toàn thân căng cứng. Là… Hắn à?
Nhưng mà…
- Trong Linh Uyên, ngoài ta ra, không ai được phép có quyền sinh sát trong tay!
Vệ Hủ thoáng chốc xuất hiện sau lưng Hoàng Cáp, vung tay áo lên, roi độc của Hoàng Cáp lập tức gãy làm đôi.
Tô Uyển Thu không cảm nhận được cơn đau trong tưởng tượng, ngược lại nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết.
Cô phản xạ mở mắt ra, nhưng ngay sau đó lại ngã vào trong một vòng tay ấm áp.
- Vệ Hủ?
Cô ngơ ngác nhìn bên mặt đẹp tuyệt của hắn, còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.
Nghe thấy cô gọi thẳng tên húy của mình, Vệ Hủ hơi sửng sốt.
Từ ngàn vạn năm trước, khi mẫu thần tan thành mây khói trước mặt hắn tới nay, không còn ai dám gọi hắn là “Vệ Hủ” nữa.
Nghĩ vậy, hắn chợt cau mày, lạnh lùng quát lớn:
- Không có khuôn phép! Cô gọi ta là gì?
- Thần… Thần chủ…
Tô Uyển Thu thoáng thất vọng cúi đầu, giọng nói nhút nhát.
Đúng rồi… Hắn chưa bao giờ coi cô là thê tử của hắn, sao cô có thể không biết trời cao đất rộng mà gọi thẳng tên húy của hắn chứ…
Vệ Hủ không nhìn cô nữa, lạnh lùng dời mắt về phía Hoàng Cáp.
- Bà ở phủ Linh Uyên đã bao lâu rồi?
- Thưa… Thưa thần chủ… Là năm ngàn năm…
Sắc mặt Hoàng Cáp xám ngoét. Roi độc đã bị bẻ gãy, cho dù bà ta không chết thì cũng sẽ biến thành kẻ tàn phế. Nếu Vệ Hủ truy cứu thì e là Diệp Dung cũng khó tránh bị phạt…
- Thưa thần chủ, nô tỳ tự biết không được xúc phạm tới thần hậu, nhưng thần hậu đối xử với Diệp tiểu thư quá ác độc, cũng do nô tỳ thương tiếc Diệp tiểu thư…
Hoàng Cáp chảy mồ hôi lạnh, nhìn Diệp Dung đã biến thành cóc, lại lén quan sát vẻ mặt của Vệ Hủ…
Nghe bà ta nói vậy, Tô Uyển Thu cực kỳ căm phẫn:
- Ta đối xử ác độc với Diệp Dung khi nào? Mẹ con các người đoàn kết muốn rút xương sống của ta khiến ta hồn vía tan tành, còn ở đó mà trả đũa sao?!
Nghe thấy mấy chữ “Hồn vía tan tành”, sắc mặt Vệ Hủ thay đổi, liếc nhìn con cóc trên giường bằng ánh mắt hờ hững.
Diệp Dung bị hắn nhìn bằng ánh mắt đó thì rất chột dạ, vội nháy mắt cho Hoàng Cáp, vừa giải thích:
- Thần chủ chứng giám! Lúc trước thiếp bị thần hậu đánh trọng thương, suýt nữa thì xuống hoàng tuyền, vốn định nhờ máu thần thú mà kéo dài cái mạng đê tiện này, nào ngờ ngài vừa rời đi, thần hậu đã…
Cô ta khóc nức nở mấy tiếc, nhìn lén vẻ mặt của Vệ Hủ. Hoàng Cáp thấy thế vội tiếp lời:
- Ngài vừa rời đi, thần hậu lập tức nhục nhã Diệp tiểu thư. Chẳng những lại đánh cho Diệp tiểu thư bị thương nặng phải hiện nguyên hình mà còn nói muốn ném Diệp tiểu thư làm mồi cho rắn!
- Bà nói bừa!
Tô Uyển Thu phẫn nộ rống lớn, vùng thoát khỏi vòng tay Vệ Hủ, chỉ vào Hoàng Cáp nói:
- Diệp Dung căn bản là không bị thương! Cô ta đang nói dối! Nay cô ta nhận máu Đồ Linh Thú, thân thể không hấp thụ được cỗ linh lực đó nên mới biến thành cóc!
- Sao thần hậu lại đổi trắng thay đen như thế được?
Diệp Dung thấy sắc mặt Vệ Hủ càng ngày càng tối sầm thì vội hạ quyết tâm, ra đòn sát thủ:
- Xem ra Diệp Dung đành phải dùng cái chết để chứng minh cho sự trong sạch của mình!
Dứt lời, cô ta lập tức rút roi độc của Hoàng Cáp ra. Hoàng Cáp kêu thảm một tiếng, khó tin nhìn Diệp Dung, mắt trắng dã, trong chớp mắt đã biến thành một con cóc chết.
Tô Uyển Thu sợ ngây người, không hiểu tại sao Diệp Dung lại ra tay ác độc với mẫu thân của mình như vậy.
Nhưng Diệp Dung lại không có bất cứ cảm xúc nào trước cái chết của Hoàng Cáp. Cô ta dâng roi độc lên cho Vệ Hủ, mắt đỏ ngầu:
- Thưa thần chủ, thiếp đã trừng phạt Hoàng Cáp thay ngài. Nếu ngài muốn đánh thiếp thì thiếp cũng không bao giờ oán giận một câu. Chẳng qua…
Cô ta dừng lại chốc lát.
- Chẳng qua trên đời này không còn kẻ nào ngốc như thiếp, yêu ngài đến mức có thể giết sạch toàn tộc lấy roi độc ra chế tạo đỉnh Tục Hồn cho ngài…
Thấy roi độc của Hoàng Cáp sắp đánh trúng điểm yếu của cô, Tô Uyển Thu tuyệt vọng nhắm mắt lại. Thứ hiện lên cuối cùng trong đầu cô lại là khuôn mặt của Vệ Hủ.
- Láo xược!
Một giọng nói buốt giá bỗng vang lên bên tai. Tô Uyển Thu cảm thấy toàn thân căng cứng. Là… Hắn à?
Nhưng mà…
- Trong Linh Uyên, ngoài ta ra, không ai được phép có quyền sinh sát trong tay!
Vệ Hủ thoáng chốc xuất hiện sau lưng Hoàng Cáp, vung tay áo lên, roi độc của Hoàng Cáp lập tức gãy làm đôi.
Tô Uyển Thu không cảm nhận được cơn đau trong tưởng tượng, ngược lại nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết.
Cô phản xạ mở mắt ra, nhưng ngay sau đó lại ngã vào trong một vòng tay ấm áp.
- Vệ Hủ?
Cô ngơ ngác nhìn bên mặt đẹp tuyệt của hắn, còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.
Nghe thấy cô gọi thẳng tên húy của mình, Vệ Hủ hơi sửng sốt.
Từ ngàn vạn năm trước, khi mẫu thần tan thành mây khói trước mặt hắn tới nay, không còn ai dám gọi hắn là “Vệ Hủ” nữa.
Nghĩ vậy, hắn chợt cau mày, lạnh lùng quát lớn:
- Không có khuôn phép! Cô gọi ta là gì?
- Thần… Thần chủ…
Tô Uyển Thu thoáng thất vọng cúi đầu, giọng nói nhút nhát.
Đúng rồi… Hắn chưa bao giờ coi cô là thê tử của hắn, sao cô có thể không biết trời cao đất rộng mà gọi thẳng tên húy của hắn chứ…
Vệ Hủ không nhìn cô nữa, lạnh lùng dời mắt về phía Hoàng Cáp.
- Bà ở phủ Linh Uyên đã bao lâu rồi?
- Thưa… Thưa thần chủ… Là năm ngàn năm…
Sắc mặt Hoàng Cáp xám ngoét. Roi độc đã bị bẻ gãy, cho dù bà ta không chết thì cũng sẽ biến thành kẻ tàn phế. Nếu Vệ Hủ truy cứu thì e là Diệp Dung cũng khó tránh bị phạt…
- Thưa thần chủ, nô tỳ tự biết không được xúc phạm tới thần hậu, nhưng thần hậu đối xử với Diệp tiểu thư quá ác độc, cũng do nô tỳ thương tiếc Diệp tiểu thư…
Hoàng Cáp chảy mồ hôi lạnh, nhìn Diệp Dung đã biến thành cóc, lại lén quan sát vẻ mặt của Vệ Hủ…
Nghe bà ta nói vậy, Tô Uyển Thu cực kỳ căm phẫn:
- Ta đối xử ác độc với Diệp Dung khi nào? Mẹ con các người đoàn kết muốn rút xương sống của ta khiến ta hồn vía tan tành, còn ở đó mà trả đũa sao?!
Nghe thấy mấy chữ “Hồn vía tan tành”, sắc mặt Vệ Hủ thay đổi, liếc nhìn con cóc trên giường bằng ánh mắt hờ hững.
Diệp Dung bị hắn nhìn bằng ánh mắt đó thì rất chột dạ, vội nháy mắt cho Hoàng Cáp, vừa giải thích:
- Thần chủ chứng giám! Lúc trước thiếp bị thần hậu đánh trọng thương, suýt nữa thì xuống hoàng tuyền, vốn định nhờ máu thần thú mà kéo dài cái mạng đê tiện này, nào ngờ ngài vừa rời đi, thần hậu đã…
Cô ta khóc nức nở mấy tiếc, nhìn lén vẻ mặt của Vệ Hủ. Hoàng Cáp thấy thế vội tiếp lời:
- Ngài vừa rời đi, thần hậu lập tức nhục nhã Diệp tiểu thư. Chẳng những lại đánh cho Diệp tiểu thư bị thương nặng phải hiện nguyên hình mà còn nói muốn ném Diệp tiểu thư làm mồi cho rắn!
- Bà nói bừa!
Tô Uyển Thu phẫn nộ rống lớn, vùng thoát khỏi vòng tay Vệ Hủ, chỉ vào Hoàng Cáp nói:
- Diệp Dung căn bản là không bị thương! Cô ta đang nói dối! Nay cô ta nhận máu Đồ Linh Thú, thân thể không hấp thụ được cỗ linh lực đó nên mới biến thành cóc!
- Sao thần hậu lại đổi trắng thay đen như thế được?
Diệp Dung thấy sắc mặt Vệ Hủ càng ngày càng tối sầm thì vội hạ quyết tâm, ra đòn sát thủ:
- Xem ra Diệp Dung đành phải dùng cái chết để chứng minh cho sự trong sạch của mình!
Dứt lời, cô ta lập tức rút roi độc của Hoàng Cáp ra. Hoàng Cáp kêu thảm một tiếng, khó tin nhìn Diệp Dung, mắt trắng dã, trong chớp mắt đã biến thành một con cóc chết.
Tô Uyển Thu sợ ngây người, không hiểu tại sao Diệp Dung lại ra tay ác độc với mẫu thân của mình như vậy.
Nhưng Diệp Dung lại không có bất cứ cảm xúc nào trước cái chết của Hoàng Cáp. Cô ta dâng roi độc lên cho Vệ Hủ, mắt đỏ ngầu:
- Thưa thần chủ, thiếp đã trừng phạt Hoàng Cáp thay ngài. Nếu ngài muốn đánh thiếp thì thiếp cũng không bao giờ oán giận một câu. Chẳng qua…
Cô ta dừng lại chốc lát.
- Chẳng qua trên đời này không còn kẻ nào ngốc như thiếp, yêu ngài đến mức có thể giết sạch toàn tộc lấy roi độc ra chế tạo đỉnh Tục Hồn cho ngài…
Bình luận facebook