• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Yêu Hận Đều Biến Thành Tro Tàn (6 Viewers)

  • Chương 9

- Xin ngươi đấy… Thả ta ra ngoài đi…



Tô Uyển Thu thoi thóp xin tha, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.



Cô giống một con mồi đang bị nướng trên đống lửa vậy, muốn trốn nhưng lại bị một cây gậy sắt xỏ xuyên qua sống lưng khiến cô không thể nhúc nhích dù chỉ một chút.



Bất kể cô có kêu khóc thế nào thì Vệ Hủ vẫn hờ hững ngồi yên, hoàn toàn không động lòng.



Trải qua một canh giờ, Tô Uyển Thu đã ngất xỉu hơn mười lần. Trong lúc hoảng hốt cô nghe thấy Hoàng Cáp vội vàng xông vào phòng, nói là Diệp Dung sắp chịu không nổi nữa rồi…



Sau đó thì cô không nghe thấy gì nữa, nhưng lúc tỉnh lại thì Vệ Hủ đã không còn ở trong phòng.



Cô biết chắc chắn hắn đã đi cứu Diệp Dung rồi. Nhìn hắn như vậy nhất định là rất yêu thương Diệp Dung. Nếu Diệp Dung gặp chuyện chẳng lành thì có khi nào Vệ Hủ sẽ giết cô không nhỉ… Nghĩ vậy, mùi hoa Trường Sinh lại nồng nặc hơn mấy phần, Tô Uyển Thu cảm thấy ngực đau nhói, phun một ngụm máu đen ra.



Ba canh giờ đã trôi qua từ lâu, nhưng Vệ Hủ vẫn không có dấu hiệu trở lại.



Không biết đã qua bao lâu, ban đầu Tô Uyển Thu còn mong chờ, nhưng dần dần bị tra tấn thành hết hy vọng. Cuối cùng không chịu được nữa lại ngất xỉu.



Lần này, cô không còn tỉnh lại nữa.







Ba tháng sau.



Tô Uyển Thu đã hôn mê suốt ba tháng. Tuy rằng hoa Trường Sinh không gây nguy hiểm đến tính mạng của cô, nhưng đối với Đồ Linh Thú mà nói chất độc của nó còn đáng sợ hơn cả cái chết. Cô bị tra tấn quá mức, linh khí trên người cũng giảm mấy tầng.



Cô ngủ say, cả Linh Uyên đều bị giảm nửa linh khí, cực địa Cửu Châu lại xuất hiện hiện tượng sập đổ, muôn loài cạn kiệt, trăm họ lầm than.



Người trong phủ Linh Uyên cũng lo sợ suốt ngày. Vệ Hủ lại giống như chưa từng xảy ra chuyện gì nữa, thậm chí còn nhàn nhã hơn trước.



Mãi cho đến khi Tô Uyển Thu tỉnh lại, sức sống trong Linh Uyên mới được hồi phục như trước, không còn cảnh u ám nữa.



- Mình còn chưa chết sao?



Câu đầu tiên Tô Uyển Thu nói sau khi tỉnh lại chính là câu này. Chẳng qua không có vui sướng mà là đau khổ.



Hơn nữa cô phát hiện mình chẳng những không chết mà vết thương lúc trước đều lành lặn như kỳ tích vậy, thậm chí thân thể cô còn khoan khoái hơn lúc ở biển hoang.



Chẳng nhẽ tu vi của cô được tăng lên rồi?



- Cô rất muốn chết à?



Một giọng nói hờ hững bỗng vang lên bên tai cô.



- Cô phải nhớ kỹ, không có sự cho phép của ta thì cô không được chết!



Tô Uyển Thu kinh hãi, phản xạ nhìn về nơi phát ra thanh âm, bỗng ngừng thở.



Giọng nói của hắn vẫn buốt giá không pha chút tạp chất như xưa, lời nói ở thể mệnh lệnh lại khiến Tô Uyển Thu thoáng động lòng.



Hắn nói không cho cô chết, có phải là đồng nghĩa với việc thật ra hắn cũng hơi để ý cô không nhỉ…



Có lẽ là cô yêu quá ngốc, có lẽ cô đã điên rồi, nhưng cô cảm thấy lúc Vệ Hủ nhìn cô, ánh mắt có dịu dàng và nhớ nhung.



Nhưng chút tơ tưởng nhỏ bé ấy đã bị Vệ Hủ dụi tắt ngay tức khắc.



- Diệp Dung còn chờ được cứu bằng máu của cô, sao cô có thể chết được chứ?



Vệ Hủ liếc nhìn cô thản nhiên, thấy cô không có việc gì, thậm chí còn khỏe khoắn hơn trước thì ánh mắt hắn hơi thoải mái, sau đó dời mắt ngay lập tức.



Nhưng thứ mà Tô Uyển Thu nhìn thấy chỉ có lạnh lùng và khinh thường. Cô tự giễu cúi đầu. Thì ra hắn không cho cô chết là vì Diệp Dung…



- Nếu ta nói ta không muốn cung cấp máu thì sao?



Cô ngẩng đầu, bắt chước giọng điệu lạnh lùng sắc bén của hắn.



Có lẽ do từng bị tra tấn nên tính cách mềm yếu và khờ dại của cô không khỏi trở nên sắc bén.



Nhưng Vệ Hủ lại là một lưỡi dao khai thiên lập địa.



- Ta không hỏi cô.



Vệ Hủ không hài lòng với bộ dáng ngỗ ngược của cô, giọng nói trở nên mất kiên nhẫn:



- Cô tự ra tay hay là để ta ra tay?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom