-
Chương 10
Thấy cô mãi mà không chịu ra tay, Vệ Hủ bèn bước tới, khiêng cô lên vai.
Lúc này Tô Uyển Thu mới phát hiện hắn lại đeo khóa trinh tiết cho cô!
Hắn không tin cô tới mức này, ngay cả cô ngất xỉu mà không cũng chịu tha cho cô sao?
Vệ Hủ bước đi rất nhanh, Tô Uyển Thu lắc lư trên lưng hắn, chỗ lồi ra trên khóa trinh tiết đâm vào người khiến cô đau đớn. Cô rất xấu hổ, không dám vùng vẫy rất mạnh, đành phải cắn lên vai hắn.
Cô cắn rất mạnh, như thể muốn trút hết uất ức và đau khổ vào hành vi này vậy.
Nhưng mãi tới khi cô cắn tới mức mỏi cả miệng, mùi máu tươi nồng nặc trong khoang miệng khiến cô không thể chịu được nữa, mãi tới khi cô nhả ra thì Vệ Hủ vẫn không có một chút phản ứng nào cả, thậm chí còn không thèm nhăn mày.
Lạnh lùng, nhẫn nhịn, mạnh mẽ, ích kỷ. Chính Tô Uyển Thu cũng không hiểu tại sao mình lại yêu phải một nam nhân nguy hiểm đến vậy.
Nhưng chính nam nhân này lại bày ra bộ dáng dịu dàng yêu thương đối với người khác…
Vệ Hủ đá văng cửa phòng Diệp Dung, ném Tô Uyển Thu xuống đất, cầm dao găm trên bàn đâm vào cổ cô.
- Để ta tự làm!
Tô Uyển Thu vội hét lên, duỗi tay nhận lấy con dao trên tay hắn, lại bị hắn ngó lơ.
Giơ tay chém xuống, Tô Uyển Thu có thể cảm nhận cổ mình bị đục một lỗ thủng, máu tươi đang trào ra bên ngoài.
Hắn nắm cổ cô đặt lên miệng Diệp Dung như thể đang bắt một con gia cầm vậy.
Tô Uyển Thu cam chịu rũ mí mắt, nhưng nhìn thấy Diệp Dung vừa rồi còn không mở nổi mắt nay lại hút máu cô một cách vừa tham lam vừa mạnh mẽ, sau đó đột nhiên mở mắt trừng cô lạnh lẽo.
Tô Uyển Thu sợ tới mức run lên, nhưng bị Vệ Hủ bực bội giữ chặt hơn nữa:
- Yên xem nào!
Không biết đã qua bao lâu, dần dần Tô Uyển Thu không còn cảm thấy đau đớn nữa, nhưng khuôn mặt hả hê của Diệp Dung càng ngày càng mơ hồ…
Trước khi cô ngất xỉu, Vệ Hủ rốt cục buông tha cho cô.
Cô ngã sóng xoài xuống đất, mặt kề sát nền nhà, mơ hồ thấy hắn đóng cửa rời đi, từ đầu đến cuối không thèm liếc nhìn cô lấy một cái.
Tô Uyển Thu cảm thấy cay đắng, vùng vẫy muốn đứng dậy. Lúc cô nhìn về phía Diệp Dung trên giường thì không khỏi kinh hãi hét lớn.
- A!
Cô vội xoa ngực. Trên giường đâu còn bóng dáng của Diệp Dung nữa, thay vào đó là một con cóc đang phồng bọc nước dãi trừng cô.
- Cô căn bản là không bị thương!
Sau khi tỉnh táo lại, Tô Uyển Thu căm giận chỉ vào cô ta nói.
Máu của Đồ Linh Thú có thể chữa trị người bị thương nặng. Nhưng nếu thân thể khỏe mạnh nhận máu thì sẽ hiện nguyên hình vì không chứa được linh lực khổng lồ.
Diệp Dung vẫn luôn lừa dối Vệ Hủ!
Tô Uyển Thu cảm thấy cơn giận hừng hực trong lòng. Cô muốn bắt con cóc này cho Vệ Hủ thấy, nhưng còn chưa bắt được thì đã bị một chiếc roi độc quất trúng.
“Shhh…”
Cô đau đến mức kêu rên, phản xạ rụt tay lại.
- Muốn bắt con ta thì hãy bước qua xác ta trước đã!
Hoàng Cáp hùng hổ đứng sau lưng cô vung roi độc.
Tô Uyển Thu còn chưa kịp bất ngờ vì chuyện Hoàng Cáp là mẫu thân của Diệp Dung thì đã nghe thấy con cóc trên giường kia há mồm nói tiếng người:
- A nương, hãy rút xương sống của cô ta ra!
- Nếu làm vậy thì hồn vía của cô ta sẽ tan tành. Đến lúc đó lỡ như thần chủ truy cứu…
Hoàng Cáp thoáng chần chờ, nhưng bị Diệp Dung hung tợn cắt ngang.
- Rút ra cho ta!
Diệp Dung rống lên. Cô ta nổi giận khiến những cục mụn trên người đều phồng lên, thoạt nhìn vừa xấu xí vừa đáng sợ.
- Bà không thấy Vệ Hủ đã cho cô ta vào phòng ngài ấy rồi à? Ngài ấy chưa bao giờ cho phép bất cứ ai bước vào cửa phòng của ngài cả! Hôm nay cô ta nhất định phải chết!
Dứt lời, cô ta nhảy lên lưng Tô Uyển Thu, gai độc đâm mạnh vào xương sống của cô.
- A! Thả ta ra!
Tô Uyển Thu vừa bị lấy máu, hoàn toàn không có sức mà giãy dụa. Độc tính của cóc rất mạnh, chỉ trong chốc lát cô đã không thể động đậy được nữa.
- Ra tay đi! Rút xương sống của cô ta ra! Ta muốn hồn vía cô ta đều tan tành!
Diệp Dung thả cô ra, miệng dính đầy máu của cô, hét lên giận dữ.
Hoàng Cáp thấy bộ dáng điên cuồng của cô ta thì thoáng e ngại, nhưng vẫn phản xạ vươn tay về phía Tô Uyển Thu…
Lúc này Tô Uyển Thu mới phát hiện hắn lại đeo khóa trinh tiết cho cô!
Hắn không tin cô tới mức này, ngay cả cô ngất xỉu mà không cũng chịu tha cho cô sao?
Vệ Hủ bước đi rất nhanh, Tô Uyển Thu lắc lư trên lưng hắn, chỗ lồi ra trên khóa trinh tiết đâm vào người khiến cô đau đớn. Cô rất xấu hổ, không dám vùng vẫy rất mạnh, đành phải cắn lên vai hắn.
Cô cắn rất mạnh, như thể muốn trút hết uất ức và đau khổ vào hành vi này vậy.
Nhưng mãi tới khi cô cắn tới mức mỏi cả miệng, mùi máu tươi nồng nặc trong khoang miệng khiến cô không thể chịu được nữa, mãi tới khi cô nhả ra thì Vệ Hủ vẫn không có một chút phản ứng nào cả, thậm chí còn không thèm nhăn mày.
Lạnh lùng, nhẫn nhịn, mạnh mẽ, ích kỷ. Chính Tô Uyển Thu cũng không hiểu tại sao mình lại yêu phải một nam nhân nguy hiểm đến vậy.
Nhưng chính nam nhân này lại bày ra bộ dáng dịu dàng yêu thương đối với người khác…
Vệ Hủ đá văng cửa phòng Diệp Dung, ném Tô Uyển Thu xuống đất, cầm dao găm trên bàn đâm vào cổ cô.
- Để ta tự làm!
Tô Uyển Thu vội hét lên, duỗi tay nhận lấy con dao trên tay hắn, lại bị hắn ngó lơ.
Giơ tay chém xuống, Tô Uyển Thu có thể cảm nhận cổ mình bị đục một lỗ thủng, máu tươi đang trào ra bên ngoài.
Hắn nắm cổ cô đặt lên miệng Diệp Dung như thể đang bắt một con gia cầm vậy.
Tô Uyển Thu cam chịu rũ mí mắt, nhưng nhìn thấy Diệp Dung vừa rồi còn không mở nổi mắt nay lại hút máu cô một cách vừa tham lam vừa mạnh mẽ, sau đó đột nhiên mở mắt trừng cô lạnh lẽo.
Tô Uyển Thu sợ tới mức run lên, nhưng bị Vệ Hủ bực bội giữ chặt hơn nữa:
- Yên xem nào!
Không biết đã qua bao lâu, dần dần Tô Uyển Thu không còn cảm thấy đau đớn nữa, nhưng khuôn mặt hả hê của Diệp Dung càng ngày càng mơ hồ…
Trước khi cô ngất xỉu, Vệ Hủ rốt cục buông tha cho cô.
Cô ngã sóng xoài xuống đất, mặt kề sát nền nhà, mơ hồ thấy hắn đóng cửa rời đi, từ đầu đến cuối không thèm liếc nhìn cô lấy một cái.
Tô Uyển Thu cảm thấy cay đắng, vùng vẫy muốn đứng dậy. Lúc cô nhìn về phía Diệp Dung trên giường thì không khỏi kinh hãi hét lớn.
- A!
Cô vội xoa ngực. Trên giường đâu còn bóng dáng của Diệp Dung nữa, thay vào đó là một con cóc đang phồng bọc nước dãi trừng cô.
- Cô căn bản là không bị thương!
Sau khi tỉnh táo lại, Tô Uyển Thu căm giận chỉ vào cô ta nói.
Máu của Đồ Linh Thú có thể chữa trị người bị thương nặng. Nhưng nếu thân thể khỏe mạnh nhận máu thì sẽ hiện nguyên hình vì không chứa được linh lực khổng lồ.
Diệp Dung vẫn luôn lừa dối Vệ Hủ!
Tô Uyển Thu cảm thấy cơn giận hừng hực trong lòng. Cô muốn bắt con cóc này cho Vệ Hủ thấy, nhưng còn chưa bắt được thì đã bị một chiếc roi độc quất trúng.
“Shhh…”
Cô đau đến mức kêu rên, phản xạ rụt tay lại.
- Muốn bắt con ta thì hãy bước qua xác ta trước đã!
Hoàng Cáp hùng hổ đứng sau lưng cô vung roi độc.
Tô Uyển Thu còn chưa kịp bất ngờ vì chuyện Hoàng Cáp là mẫu thân của Diệp Dung thì đã nghe thấy con cóc trên giường kia há mồm nói tiếng người:
- A nương, hãy rút xương sống của cô ta ra!
- Nếu làm vậy thì hồn vía của cô ta sẽ tan tành. Đến lúc đó lỡ như thần chủ truy cứu…
Hoàng Cáp thoáng chần chờ, nhưng bị Diệp Dung hung tợn cắt ngang.
- Rút ra cho ta!
Diệp Dung rống lên. Cô ta nổi giận khiến những cục mụn trên người đều phồng lên, thoạt nhìn vừa xấu xí vừa đáng sợ.
- Bà không thấy Vệ Hủ đã cho cô ta vào phòng ngài ấy rồi à? Ngài ấy chưa bao giờ cho phép bất cứ ai bước vào cửa phòng của ngài cả! Hôm nay cô ta nhất định phải chết!
Dứt lời, cô ta nhảy lên lưng Tô Uyển Thu, gai độc đâm mạnh vào xương sống của cô.
- A! Thả ta ra!
Tô Uyển Thu vừa bị lấy máu, hoàn toàn không có sức mà giãy dụa. Độc tính của cóc rất mạnh, chỉ trong chốc lát cô đã không thể động đậy được nữa.
- Ra tay đi! Rút xương sống của cô ta ra! Ta muốn hồn vía cô ta đều tan tành!
Diệp Dung thả cô ra, miệng dính đầy máu của cô, hét lên giận dữ.
Hoàng Cáp thấy bộ dáng điên cuồng của cô ta thì thoáng e ngại, nhưng vẫn phản xạ vươn tay về phía Tô Uyển Thu…