-
Chương 811-815
Chương 811 Trẫm đi cùng với ngươi
Tình hình của nước Bạch Tượng mau chóng được truyền tới Võ Tây, những người dân Bạch Tượng đang ở Võ Tây cũng biết được chuyện này.
“Đáng lắm! Khi ấy không đi theo chúng ta, hiện giờ cũng không đi theo chúng ta, đúng là tự làm tự chịu!"
“Tự làm tự chịu mà, xứng đáng có kết cục như vậy!"
"Bọn họ còn tưởng không phản kháng là quốc vương sẽ đối xử tốt với mình nữa... đúng là quá ngây thơ! Kẻ đâm mình đau nhất mãi mãi là người phe mình! Quả nhiên chúng ta đi cái là bọn họ lập tức lộ bộ mặt thật!"
“May mà chúng ta đã tới Đại Võ, bằng không cũng phải chịu tội theo!"
“Đúng đó, may mà chúng ta chạy nhanh!"
Trong lòng bọn họ thấy may mắn vô cùng, song cũng không khỏi rầu rĩ.
Những người dân ở lại Bạch Tượng đều như vậy, liệu sau này kết cục của bọn họ cũng giống vậy hay không?
Dẫu sao thì xét về bản chất bọn họ vẫn là người Bạch Tượng, bọn họ tới đây kiếm sống cũng chỉ vì quá nghèo khó mà thôi, làm việc xong thì chắc chắn phải trở về, sau đó cũng sẽ phải đối mặt với cảnh ngộ ấy... Trong lòng bọn họ bèn thở dài một hơi. Nếu như có thể ở Đại Võ mãi mãi thì tốt biết mấy! Tất nhiên, Lâm Bắc Phàm cũng biết chuyện của Bạch Tượng.
“Đây là tự tìm đường chết mà! Chưa tới ba tháng Bạch Tượng chắc chắn sẽ sụp đổ, Đại Võ lại có thêm một vùng đất nữa rồi!"
Chuyện của Bạch Tượng đều nằm trong tiến độ kế hoạch của hắn, điều này khiến Lâm Bắc Phàm hài lòng vô cùng.
Xét tình hình ở Võ Tây, hiện giờ hai trăm vạn người dân Bạch Tượng đang làm việc, thi nhau canh tác ruộng đất, tất cả đều có trật tự. Lâm Bắc Phàm nghĩ ngợi, hắn thấy đến lúc hắn về phủ rồi.
Dẫu sao thì hắn cũng là thừa tướng và đại nguyên soái của triều đình, lại còn là phủ doãn kinh thành và tế tửu Quốc Tử Giám nữa, hắn còn rất nhiều chuyện, không thể rời khỏi kinh thành quá lâu. Thế là Lâm Bắc Phàm bèn bàn giao lại công việc trong tay cho quan viên nơi đây. Đồng thời, hắn cũng từ biệt Tử Nguyệt công chúa: “Công chúa điện hạ, ta phải đi rồi! Ngươi biết đấy, sau lưng ta còn có rất nhiều chức trách, ta vẫn đang ở triều đường, thân bất do kỷ!"
Tử Nguyệt công chúa hiểu, nàng gật đầu, nói với giọng lưu luyến: “Quân sư, khi nào thì ngươi quay lại?"
“Dựa theo kế hoạch, nếu mọi thứ tiến triển thuận lợi thì ba tháng sau ta sẽ lại tới Võ Tây một lần nữa, khi ấy là lúc Bạch Tượng sát nhập vào Đại Võ!"
Tử Nguyệt công chúa gật đầu: “Được, ba tháng sau bản cung sẽ tới với quân sự! Cơ mà trước khi đi, hi vọng ngươi có thể đáp ứng yêu cầu nho nhỏ của bản cung!"
Lâm Bắc Phàm giang tay ra, hắn nhắm mắt, trông cứ như đã chết: “Công chúa điện hạ, tới đi, ta có thể nhịn được!"
Tử Nguyệt công chúa bật cười, nàng nói: “Quân sự, ngươi xấu xa quá, ta rất thích!"
Nói đoạn, nàng bèn bổ nhào đến, hai người ôm nhau rất chặt...
Chào tạm biệt Tử Nguyệt công chúa xong, Lâm Bắc Phàm lại tốn khoảng một tuần để trở về kinh thành.
Sau đó hắn vào cung gặp nữ đế, bẩm báo lại chuyện của nước Bạch Tượng với nàng.
Nữ đế nghe xong thì vui mừng vô cùng: “Trẫm biết ngay mà, có ái khanh ra tay thì chắc chắn sẽ mã đáo thành công! E là không lâu nữa Bạch Tượng sẽ trở thành lãnh thổ của Đại Võ ta thôi, ha ha!"
Lâm Bắc Phàm mỉm cười, hắn giơ ba ngón tay lên: “Bệ hạ, dựa theo tình hình của Bạch Tượng thì chắc khoảng ba tháng nữa là Bạch Tượng sẽ thuộc về Đại Võ ta!"
Nữ đế lại càng vui hơn nữa: “Tốt lắm tốt lắm! Ba tháng sau lại làm phiền ái khanh phải đi một chuyến, hoàn thành chuyện của nước Bạch Tượng rồi!"
Lâm Bắc Phàm lớn giọng nói: “Thần tuân chỉ!"
“Ái khanh, sắp đến buổi trưa rồi, nếu ngươi không có chuyện gì thì ở lại ăn cơm trưa với trẫm đi! Ăn cơm trưa xong thì ở lại giúp trẫm phê duyệt tấu chương! Dạo này nhiều việc quá, một mình trẫm thực sự không lo hết được!"
Lâm Bắc Phàm nhìn số tấu chương chất thành núi ở bên cạnh, sắc mặt hắn có hơi tái nhợt. Nhiều tấu chương thế kia tương đương với khối lượng công việc trong mấy ngày luôn rồi, hiện giờ thiên hạ đang lúc thái bình, lấy đâu ra lắm tấu chương vậy hả?
Lâm Bắc Phàm cảm giác đống tấu chương này là nữ để cố ý để cho hắn, nữ đế cũng biết trộm lười biếng rồi.
“Bệ hạ, vi thần còn có một chuyện muốn bẩm báo!"
“Ái khanh, có chuyện gì ngươi cứ nói đi!"
Lâm Bắc Phàm đau lòng, nói: “Không lâu trước đây Đại Võ ta vừa mới trải qua một đợt thiên tai trăm năm có một, triều đình và dân chúng đều chịu tổn thất trầm trọng! Mà hiện giờ đang là vụ mùa xuân, Đại Võ chúng ta có thể phục hồi sau thiên tai được hay không thì phải dựa vào vụ mùa xuân này! Chuyện này vô cùng quan trọng, không được lơ là, thế nên vị thần muốn đi tuần tra Đại Võ, bảo đảm việc sản xuất lương thực, mong bệ hạ phê chuẩn!"
Nữ đế chẳng tỏ vẻ gì cả, nàng chỉ liếc mắt nhìn, đoạn nói: “Ái khanh, ngươi muốn không cần để tâm đến việc triều chính, muốn đi chơi chứ gì?"
Trong lòng Lâm Bắc Phàm rối rắm vô cùng, sao nữ đế lại thông minh thế nhỉ, liếc mắt cái đã nhìn thấu hắn! Lâm Bắc Phàm tủi thân vô cùng: “Bệ hạ, sao bệ hạ lại nghi ngờ tấm lòng của thần như vậy? Tất cả những gì thần làm đều vì Đại Võ! Đại Võ lãnh thổ rộng lớn, tài nguyên phong phú, chúng ta cứ ở mãi kinh thành thì sẽ không hiểu biết được hết đâu! Chỉ có đi khảo sát thực tế thì mới biết được tình hình cụ thể, như vậy mới có thể sắp xếp hợp lý được!"
“Ngươi nói cũng phải!"
Nữ đế suy nghĩ một cách nghiêm túc, nàng nói: “Như thế này đi, trẫm đi cùng với ngươi!"
Chương 812 Câu cá
Lâm Bắc Phàm ngạc nhiên đến mức rớt cả cằm.
Hắn nhìn nữ đế xinh đẹp trước mắt, lắp bắp nói: “Bệ hạ, bệ hạ đi cùng thần á?"
Nữ đế cười khanh khách: “Không sai! Đã lâu rồi trẫm không ra khỏi kinh thành, cũng đến lúc đi thăm thú các nơi rồi! Trẫm muốn xem xem dưới sự quản lý của trẫm, Đại Võ sẽ trông như thế nào, dân chúng có sống tốt hay không, có được ăn ngon ngủ yên hay không!” Trong lòng Lâm Bắc Phàm lại càng hoang mang hơn nữa!
Lần này hắn ra ngoài là muốn đưa theo các người đẹp, bạn bè thân thiết đi du ngoạn giang sơn, sau đó tiện thể giám sát dân tình hơn.
Đưa theo nữ đế thì còn chơi kiểu gì nữa?
Lâm Bắc Phàm lập tức nói: “Bệ hạ, không được đâu ạ!"
Nữ đế chau mày: “Sao lại không được?"
Lâm Bắc Phàm khuyên bảo: “Bệ hạ, bệ hạ là hoàng đế của Đại Võ, quản lý tất cả, sự vận hành của đất nước không thể thoát ly khỏi bệ hạ, sao bệ hạ có thể rời khỏi kinh thành được? Bệ hạ không ở triều đường thì quốc gia sẽ loạn đấy!"
Nữ đế phất tay: “Ái khanh không cần lo, mặc dù trẫm ra ngoài tuần tra song vẫn sẽ xử lí chuyện triều chính! Trong các triều đại trước đó cũng có trường hợp như vậy mà! Chỉ cần sắp xếp mọi thứ một cách ổn thỏa thì sẽ không loạn đâu!” Lâm Bắc Phàm lại khuyên: “Nhưng mà bệ hạ à, bệ hạ ra ngoài tuần tra không phải chuyện nhỏ đâu! Để bảo vệ sự an toàn và vấn đề ăn uống, đi lại của bệ hạ, chắc chắn chúng ta sẽ phải sắp xếp một lượng lớn người đi theo, dọc đường còn phải đút lót cho các quan viên, hao tài tốn của, người ta sẽ mắng bệ hạ là hôn quân đó! Mong bệ hạ suy xét!"
Nữ đế lại phất tay, nàng chẳng để tâm: “Thì vốn dĩ trẫm đã là hôn quân rồi, cứ kệ cho bọn họ nói!"
"Đậu má!” Lâm Bắc Phàm sững sờ.
Người khác mắng ngươi là hôn quân rồi mà ngươi không thèm để tâm ư?
“Nhưng mà bệ hạ...
“Đủ rồi, ái khanh!"
Nữ đế nói: “Hiện giờ quốc gia thống nhất, bốn bề yên bình, chẳng lẽ trẫm không được hưởng thụ hay sao?"
“Bệ hạ, không phải là không được, bệ hạ có thể đổi sang lúc khác được không?"
Nữ đế phẫn nộ: “Ái khanh, ngày thường ngươi khá là nhanh trí, tại sao tới lúc này lại chọc giận trẫm chứ? Ngươi mà nói thêm câu nữa là trẫm sẽ phạt ngươi... phạt ngươi... ở lại triều đường, giúp trẫm xử lý việc triều chính đến khi nào trẫm về thì thôi!"
Câu nói này của nữ đế không khác gì một quả bom, Lâm Bắc Phàm lập tức ngậm miệng lại!
Nữ đế thì cười thầm trong lòng, ta không tin không trị được ngươi!
Trông dáng vẻ khổ sở của hắn, nữ đế lại không nỡ: “Ái khanh, ngươi đừng buồn nữa, trẫm cho phép ngươi đưa theo người nhà, như vậy thì trên đường cũng không cô đơn nữa!"
“Tạ bệ hạ!” Lâm Bắc Phàm âm thầm rơi lệ, đây chắc là trong họa có phúc nhỉ.
Hôm ấy, nữ đế bèn tuyên bố chuyện này với bên ngoài.
Sau đó sau ba ngày chuẩn bị, đoàn thuyền sang trọng bắt đầu xuất phát rời khỏi kinh thành.
Hành trình sẽ như sau: Đầu tiên bọn họ sẽ đi về phía nam, tới đất Giang Nam.
Từ xưa đến nay Giang Nam luôn giữ vai trò là khu kinh tế quan trọng của Đại Võ, đồng thời cũng là kho lương thực chính, vị trí cũng cực kì quan trọng, thế nên nữ đế muốn tới xem tình hình Giang Nam trước, nếu không có vấn đề gì thì sẽ đi về phía bắc, tới Giang Đông.
Cứ đi tiếp về phía bắc là sẽ đến Ký Bắc, như vậy thì bọn họ có thể quay về rồi. Nếu nhanh thì sẽ mất hai tháng, chậm thì khoảng ba tháng.
Lúc này, do vừa mới xuất phát nên vẫn chưa ra khỏi kinh thành hắn, nữ đế cũng không ra ngoài thưởng ngoạn phong cảnh mà ngồi bên trong khoang thuyền của mình, vùi đầu phê duyệt tấu chương.
Nàng định sẽ xử lý xong quốc sự rồi mới đi dạo chơi. Nàng chính là một hoàng đế chăm chỉ vậy đấy.
Còn Lâm Bắc Phàm thì bắt đầu trộm lười, hắn chơi đùa vui vẻ với các nàng trên thuyền.
“Các ngươi nhìn kìa, có một đàn cá đang đuổi theo chúng ta!"
“Ở đây nữa... ở đây có một con cá chép màu đen, trông to béo lắm!"
“Chảy cả nước miếng rồi, chúng ta câu nó lên rồi kho ăn đi!"
“Chỉ kho thôi thì lãng phí quá! Đầu cá có thể nấu canh, thân cá thì chặt làm đôi, một nửa để kho, nửa còn lại thì hấp, đuôi cá có thể nấu với tiêu!"
“Tiểu quận chúa, quận chúa nói vô cùng có lý!"
Những tiếng cười đùa huyên náo truyền vào bên trong khoang thuyền.
Nữ đế thấy lòng mình không yên, nàng không ngồi yên được nữa, bèn nghiến răng nghiến lợi nói: “Trẫm đang ở bên trong vất vả phê duyệt tấu chương mà các ngươi lại ở bên ngoài chơi vui vẻ như vậy? Người đâu, đi gọi Lâm ái khanh vào đây!"
Không lâu sau, Lâm Bắc Phàm bèn tiến vào, hắn chắp tay hỏi: “Bệ hạ có gì dặn dò ạ?"
“Ái khanh, ngươi đến đúng lúc lắm!"
Nữ đế híp mắt cười, nàng đứng lên, kéo Lâm Bắc Phàm tới ghế của mình, ấn vai hắn ngồi xuống và bảo: “Ngươi phê duyệt đống tấu chương này đi!"
Lâm Bắc Phàm ngơ ngác: “Thế bệ hạ..."
Nữ đế vươn vai một cái, đoạn bảo: “Trẫm ngồi lâu quá nên hơi mệt, trẫm muốn ra ngoài đi dạo cho thư giãn gân cốt! Trước khi trẫm về thì số tấu chương này giao cho ái khanh phụ trách đó!"
Lâm Bắc Phàm cực kì hiểu cho nữ đế, hắn gật đầu: “Được, bệ hạ!"
Hắn tiếp nhận công việc của nữ đế, còn nàng bèn rời đi.
Chương 813 Nói lời phải giữ lấy lời
“Nữ đế tỷ tỷ, ngươi tới rồi!” Tiểu quận chúa hớn hở.
“Dân nữ bái kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế!” Lý Sư Sư, Mạc Như Sương và những người khác vội vã hành lễ.
“Mọi người không cần đa lễ!"
Nữ đế mỉm cười: “Hiếm lắm mọi người mới được ra ngoài chơi, cứ vui vẻ là được, thế nên không cần phải giữ quy củ nhiều vậy đâu, nói năng cẩn thận, tôn trọng người khác là được!"
“Vâng thưa bệ hạ!” Mọi người đồng thanh đáp.
Nữ đế tò mò hỏi: “Các ngươi đang làm gì thế?"
“Nữ để tỷ tỷ, ta đang định câu con cá chép đen kia lên, tối nay sẽ làm một bàn tiệc toàn cá là cá!” Tiểu quận chúa huyên tha huyên thuyên, đến nước miếng cũng sắp chảy ra ngoài.
Nữ đế thấy hứng thú: “Câu cá à, trẫm biết câu cá, để trẫm câu cho!"
Nói đoạn, nàng bèn nhận lấy chiếc cần câu cá.
Mạc Như Sương khuyên bảo: “Nhưng mà thưa bệ hạ, con cá chép này lớn lắm, sợ một mình bệ hạ không."
Nữ đế ngó đầu ra nhìn, nàng gật đầu và cười: “Đúng là to thật, trẫm chưa từng câu con cá nào to đến vậy, sợ sức lực của mình không đủ! Thế nên tí nữa mọi người phải giúp trẫm, cùng nhau câu con cá này lên!"
"Vâng thưa bệ hạ"
Thế là mọi người bèn đồng tâm hiệp lực câu cá chép.
Mà lúc này, Lâm Bắc Phàm đang ngồi tại vị trí của nữ đế, nhanh chóng phê duyệt tấu chương.
Bất tri bất giác thời gian một nén hương đã trôi qua.
Số tấu chương chẳng ít đi là bao, song Lâm Bắc Phàm thì không kiên nhẫn được nữa rồi, hắn hỏi lão thái giám ở bên cạnh: “Bệ hạ đang làm gì thế? Thời gian một nén hương trôi qua rồi mà sao bệ hạ vẫn chưa quay lại vậy?"
Lão thái giám mỉm cười: “Khởi bẩm thừa tướng, bệ hạ đang câu cá, chơi vui vẻ lắm ạ!"
“Đang câu cá á?"
Lâm Bắc Phàm chau mày: “Ngươi đi giục bệ hạ giúp ta với, đến lúc bệ hạ phải quay về làm việc rồi!"
“Chuyện này..."
Lão thái giám tỏ vẻ khó xử: “Bệ hạ đang chơi rất vui, lão nô nào dám tới làm phiền nhã hứng của bệ hạ? Thừa tướng đại nhân kiên trì thêm một lúc nữa đi, bệ hạ chơi đủ rồi tất nhiên sẽ quay lại! Chắc là cũng sắp rồi đấy!"
"Được rồi, ta làm thêm lúc nữa vậy!"
Thời gian một nén hương nữa trôi qua, song nữ đế vẫn chưa trở về, Lâm Bắc Phàm không nhịn được hỏi: “Bệ hạ đâu rồi?"
Lão thái giám đáp: “Khởi bẩm thừa tướng, bệ hạ vẫn đang câu cá!"
“Ngươi đi giục bệ hạ giúp ta được không? Đã nửa canh giờ rồi, đến giờ bệ hạ phải về rồi!"
“Thừa tướng, thừa tướng lại làm khó lão nô nữa rồi! Thừa tướng cứ chịu khổ thêm một chút nữa đi, chắc là bệ hạ sắp mệt rồi đấy, rất nhanh sẽ trở lại thôi!"
“Được, ta lại cố thêm lúc nữa vậy!"
Thời gian một nén hương nữa lại trôi qua, song nữ đế vẫn chưa trở lại.
Lúc này Lâm Bắc Phàm không hỏi nữa, hắn trực tiếp ra ngoài tìm hiểu tình hình.
Sau đó thì cả người hắn tê dại!
Bởi lẽ nữ đế đang chơi rất vui vẻ!
Bọn họ câu được rất nhiều cá, đựng đầy cả hai cái thùng, trong đó còn có một con cá chép lớn đã bị ngũ mã phanh thấy.
Vấn đề là nữ để chơi vui vẻ, song lại bỏ mặc hắn.
Nữ đế cho hắn ra ngoài là để hắn làm việc, giúp nàng xử lý việc triều chính, đúng là quá xấu xa!
Lúc này, nữ đế đang câu cá rất hăng, nàng bỗng chau mày.
“Nữ để tỷ tỷ, ngươi làm sao thế?” Tiểu quận chúa hỏi.
Nữ đế nhăn chặt mày, nàng nói: “Không biết tại sao nhưng trẫm cứ thấy hình như trẫm còn chuyện gì đó phải làm, cơ mà nhất thời nghĩ không có ra..."
“Chuyện quan trọng không?” Tiểu quận chúa hỏi.
“Nói quan trọng thì cũng quan trọng, nói không quan trọng thì đúng là cũng không quan trọng lắm..."
Nữ đế phất tay: “Thôi kệ đi, không quan tâm đến nó nữa! Chúng ta câu cá tiếp, tiếp tục vui vẻ!"
Lâm Bắc Phàm: "..."
Bữa tối đương nhiên toàn là cá.
Các loại cá nước ngọt, cá chép, cá trắm, cá mè được nấu theo rất nhiều cách, từ hấp đến kho, xào, chiên...
Mọi người đều ăn vui vẻ và thoải mái vô cùng.
Chỉ có nữ đế là hơi mất tự nhiên, trong lòng nàng thấy hơi chột dạ, bởi lẽ bên cạnh nàng cứ có một đôi mắt ai oán đang nhìn chằm chằm.
Dưới sự chú ý của đôi mắt ấy, nàng cảm giác như đang đứng trước mũi đao.
Cuối cùng nàng cũng không chịu được nữa, gắp một miếng cá thơm nức mũi lên và bỏ vào bát của Lâm Bắc Phàm: “Ái khanh, hôm nay vất vả cho ngươi rồi! Gắp cho ngươi cá bồi bổ cơ thể đây!"
Lâm Bắc Phàm bỏ bát đũa xuống, hắn khuyên bảo: “Bệ hạ à, bệ hạ là quân chủ của một nước, sao có thể ham chơi lười biếng, mải câu cá đến mức quên cả chuyện đất nước! Mà điều quan trọng nhất là bệ hạ lại để một mình thần ở trong phòng vất vả phê duyệt tấu chương, còn bệ hạ ở thì bên ngoài chơi đùa thỏa thích, như vậy có hợp lý không hả? Hơn nữa bệ hạ còn đi tận hai canh giờ, sắp quên thần luôn rồi!"
Nữ đế nói với vẻ ngại ngùng: “Ái khanh, đã lâu trẫm không được chơi vui như vậy nên không kiềm chế được!
Nhưng ngày mai trẫm sẽ không như vậy nữa đâu, ngày mai nhất định trẫm sẽ làm việc một cách nghiêm túc, ái khanh yên tâm đi!"
“Bệ hạ, nói lời phải giữ lấy lời đấy nhé!” Lâm Bắc Phàm nói.
Nữ để bảo: “Trẫm đường đường là thiên tử, miệng vàng lời ngọc, sao trẫm lại lừa ngươi chứ?"
Chương 814 Thay đổi to lớn
Trông thấy dáng vẻ nghiêm túc của nữ đế, Lâm Bắc Phàm bèn tin nàng!
Kết quả đến ngày hôm sau.
“Ôi chao! Ở đây có nhiều cá quá!"
“Mau đưa cần câu cho trẫm, trẫm phải câu hết chúng lên mới được!"
"Hôm nay trẫm phải câu được mười thùng cá!"
“Ôi chao! Lại câu được một con nữa này, nữ để tỷ tỷ giỏi quá!"
"Ha ha ha ha..."
Nữ đế lại tiếp tục chơi vui vẻ, hơn nữa còn vui hơn cả ngày hôm qua.
Lâm Bắc Phàm lại phải ngồi trước bàn với một đống tấu chương chất thành núi.
Trong lòng hắn đang không ngừng chửi thề! Hừ!
Cái miệng của nữ đế đúng là lừa người, hắn đã thực sự tin nàng đấy!
Đúng lúc ấy, có một cái đầu thò ra, trông cực kì đáng yêu. Lâm Bắc Phàm bèn phất tay: “Tiểu quận chúa, sao quận chúa tới đây thế?"
Tiểu quận chúa bưng chút đồ vào: “Lâm Bắc Phàm, ta tới xem ngươi thế nào! Đây là bánh hoa quế và mứt hoa quả ta đặc biệt mang tới cho ngươi đấy, mau nếm đi xem mùi vị thế nào?"
Lâm Bắc Phàm cực kì cảm động: “Tiểu quận chúa, vẫn là quận chúa đối xử với ta tốt nhất!"
Tiểu quận chúa đắc ý: “Đó là điều đương nhiên, ngươi là nam nhân của ta cơ mà, ta không đối xử tốt với ngươi thì đối xử tốt với ai?"
Lâm Bắc Phàm: "..."
“Mau ăn thử đi, xem mùi vị thế nào?” Tiểu quận búa bèn bưng đồ ăn trong tay lên.
Lâm Bắc Phàm cẩn thận gắp một miếng bánh hoa quế lên ăn, bánh vừa vào miệng đã tan, hắn nhai hai ba bận rồi nuốt ực xuống bụng.
Sau đó hắn lại ăn thêm một miếng mứt hoa quả, mứt mềm và rất thơm, không hề dính răng một chút nào.
Lâm Bắc Phàm gật đầu lia lịa: “Không tồi không tồi, rất ngon luôn, ta rất thích, tiểu quận chúa vất vả rồi!” Tiểu quận chúa nhân cơ hội “đục nước béo cờ”: “Lâm Bắc Phàm, ngươi xem ta đối xử tốt với ngươi như vậy, ngươi cũng nên biểu hiện chút gì đó đi chứ nhỉ?"
“Biểu hiện gì?” Lâm Bắc Phàm lấy làm lạ. Tiểu quận chúa chớp mắt: “Ngươi hiểu mà!” Lâm Bắc Phàm tức đến mức toàn thân run rẩy!
Ta xem ngươi là bạn ấy vậy mà ngươi dám thèm khát cơ thể của ta!
Ta còn tưởng chúng ta có tình cảm, ai dè cũng chỉ là có ý đồ cả thôi! Lâm Bắc Phàm thấy lòng mình nguội lạnh, hắn giang tay ra: “Tiểu quận chúa, tới đi, dịu dàng với ta một chút!” Tiểu quận chúa bèn bổ nhào đến, nàng ôm chầm lấy Lâm Bắc Phàm. Ôm tiểu quận chúa nhỏ bé trong lòng, Lâm Bắc Phàm bỗng thấy hơi được an ủi.
Mặc dù hắn bị nữ đế bỏ mặc song vẫn còn tiểu quận chúa nhớ đến hắn, khiến hắn cảm nhận được chút ấm áp trong khoang thuyền lạnh lẽo này.
Đúng lúc ấy, bên ngoài truyền đến giọng nói của nữ đế: “Vân Oanh, trẫm lại câu được một con cá lớn này! Con cá này cực kì to, lại còn nhảy tưng tưng, ngươi nhất định sẽ thích ăn!"
“Ở đâu ở đâu... nữ để tỷ tỷ, ta tới đây!” Tiểu quận chúa chạy vào đi.
Lâm Bắc Phàm: "..."
Bất tri bất giác, đoàn thuyền đã đi được hơn một trăm dặm và rời khỏi địa phận kinh thành, tới với Hàm Châu phủ.
Tất cả các quan viên của Hàm Châu phủ và rất nhiều dân chúng đều ra đón.
“Bái kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
“Các vị ái khanh bình thân!” Nữ đế nhìn toàn bộ quan viên của Hàm Châu phủ và dân chúng đứng chật kín hai bên bờ, nàng chau mày: “Lần này trẫm đi tuần tra đã dặn dò rất nhiều lần rằng hành sự đơn giản, không gióng trống khua chiêng, tránh làm kinh động đến dân chúng! Các ngươi mỗi người đáng lẽ ra phải ai làm việc người nấy chứ không phải đều đến để gặp trẫm! Trừ những quan viên chủ chức ra thì những người khác không cần tới!"
“Vâng thưa bệ hạ"
Các quan viên Hàm Châu phủ run như cầy sấy.
“Cả những người dân nữa, không cần phải có mặt đâu! Trẫm thực sự không thích làm quá lên, hao tổn tài sản của dân, cực kì không thỏa đáng! Nếu còn để trẫm phát hiện thì các ngươi cứ cẩn thận cái đầu của mình!” Nữ đế nói.
Tri phủ vuốt mồ hôi trên mặt, hắn ta sợ hãi nói: “Bệ hạ, không phải do vi thần sắp xếp họ đến đâu mà là họ tự đến đấy! Bởi vì hiếm có cơ hội gặp thiên tử nên tin tức bị truyền đi cái là dân chúng ai cũng không nhịn được!"
"Hóa ra là vậy, chuyện này không trách ngươi! Thế nhưng hiện giờ đang là lúc canh tác vụ mùa xuân, ruộng đồng cần người chăm lo, các ngươi mau bảo bọn họ giải tán đi!” Nữ đế phất tay.
“Vâng thưa bệ hạ"
Thế là dân chúng hai bên bờ bèn giải tán.
Còn nữ đế thì tới Hàm Châu, bắt đầu tuần tra tình hình xây dựng ở nơi đây. Đoàn người đi tuần tra không nhiều, chủ yếu là những cao thủ.
Cả quãng đường, nữ đế cử cảm thán không thôi: “Lúc trẫm vẫn chưa đăng cơ đã từng tới Hàm Châu ở mấy ngày!
Tới nay đã mười năm trôi qua, người trên phố trở nên nhiều hơn rồi, nhà cửa cũng nhiều hơn, đường đi rộng rãi hơn, trẫm suýt nữa thì không nhận ra! Lưu tri phủ, xem ra mấy năm nay ngươi đã làm rất tốt, có thể đề bạt ngươi rồi!"
Tri phủ Hàm Châu hớn hở, hắn ta nói: “Đa tạ bệ hạ đã khen, vi thần quả không dám nhận! Thực sự nếu bàn đến thay đổi thì chủ yếu là bắt đầu từ năm ngoái!"
Nữ đế kinh ngạc: “Năm ngoái mới bắt đầu thay đổi sao?"
Chương 815 Chắc chắn sẽ chạy
“Đúng vậy thưa bệ hạ"
Tri phủ Hàm Châu nói: “Không dám giấu bệ hạ, một năm trước, thực ra Hàm Châu không hề có thay đổi gì lớn!
Thế nhưng một năm nay, Đại Võ kết thúc chiến tranh nội bộ, tất cả những con sông đều được khai thông, tàu đệm khí được di chuyển mà không bị cản trở, các loại vật tư được vận chuyển nhanh chóng, do vậy mà kinh tế mới phát triển không ngừng!"
“Rồi cả việc xây dựng nhà cửa bằng xi măng đã mang tới cơ hội việc làm cho người dân, giúp người dân đều có công ăn việc làm, hơn nữa còn được ở nhà rộng rãi, chắc chắn, kinh tế lại càng phát triển hơn nữa!"
“Bên cạnh đó chính sách khôi phục nguyên khí của triều đình..."
“Nhờ rất nhiều những biện pháp, chính sách mà càng lúc Hàm Châu càng thay đổi nhiều hơn, cuộc sống của dân chúng cũng càng ngày càng tốt lên, những điều này đều là công lao của bệ hạ! Bệ hạ vạn tuế!"
“Bệ hạ vạn tuế!” Các quan viên đồng thanh nói.
Nữ để thầm lắc đầu cười, ta làm gì có công lao gì chứ?
Tất cả đều nhờ Lâm Bắc Phàm, không có hắn thì sao mọi thứ có thể thay đổi được? Một thần tử có tài năng có ảnh hưởng vô cùng lớn đối với quốc gia!
Nhất là nhân tài đẳng cấp về mọi phương diện như Lâm Bắc Phàm, ảnh hưởng lại càng lớn nữa!
Một mình hắn đã cứu cả quốc gia! Có điều năng lực của Lâm Bắc Phàm cũng tính là của nàng rồi!
Dẫu sao thì về sau cũng đều là người nhà cả, không cần phải khách sáo như vậy! Tiếp đó, nữ đế và mọi người bèn tới xem tình hình canh tác trên ruộng đồng.
Lúc này đang tới vụ mùa xuân, người dân xắn tay áo, xắn ống quần làm việc chăm chỉ dưới cái nắng gay gắt.
Nữ đế lại kinh ngạc: “Năm ngoái chúng ta trải qua một trận thiên tai nghiêm trọng, may mà mọi người đều vượt qua được! Chỉ hi vọng năm nay có một mùa bội thu để mọi người không phải khổ cực nữa!"
“Bệ hạ, từ năm ngoái chúng thần đã dùng xi măng để tu sửa rất nhiều hệ thống thủy lợi, đẩy mạnh sử dụng phân bón và tám phương pháp nông nghiệp! Năm nay bắt đầu vụ mùa xuân, chúng thần lại trồng lúa Thái Bình cho sản lượng cao, tình hình đang diễn biến tích cực, năm nay nhất định sẽ bội thu!” Có người lên tiếng.
Nữ đế gật đầu: “Hi vọng là vậy!” Nàng đi nhiều đâm ra mệt, bèn tới một quán trà ở phía không xa, tiện ăn chút đồ. Nàng vừa nghỉ ngơi vừa không nhịn được mà ngắm nhìn ruộng đồng, trong lòng ngập tràn cảm xúc.
Nữ đế mỉm cười: “Ái khanh, ngươi là tài tử số một của Đại Võ ta, trông thấy khung cảnh lao động dưới trời nắng nóng thế này, chẳng lẽ ngươi không muốn làm một bài thơ sao?"
Lâm Bắc Phàm đăng ăn đồ ăn gật đầu, nói: “Cũng được, thần xin phép!"
Dưới sự mong đợi của mọi người, Lâm Bắc Phàm bèn đọc bài thơ “Cày đồng."
Cày đồng đang buổi ban trưa.
Mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày.
Ai ơi bưng bát cơm đầy.
Dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần.
Mọi người nghe xong bèn bội phục vô cùng.
“Bài thơ hay quá, đúng là hay thật sự! Cả bài thơ vô cùng đơn giản song lại tràn đầy tình cảm và sự chân thành, thể hiện hết sự vất vả của người nông dân!"
“Đặc biệt là câu cuối cùng ai ơi bưng bát cơm đầy, dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần! Câu này đã thể hiện được sự quý trọng lương thực và những nỗi vất vả của người nông dân, dạy chúng ta phải quý trọng lương thực, không được lãng phí"
“Lão phu cũng thấy câu thơ cuối cùng vô cùng hay!"
“Bài thơ này phải được lưu truyền để mọi người cùng nhau biết đến!"
“Đúng là tài tử số một của Đại Võ ta!"
“Bài thơ rất hay, chỉ là..."
Ánh mắt nữ đế trở nên kì quái, nàng nhịn ý cười trong lòng: “Ái khanh, ngươi bỏ cái đùi gà trong tay ngươi xuống đi đã, lau sạch dầu trên mặt đi rồi hẵng ngâm thơ, như vậy hợp lý hơn đấy!"
Lâm Bắc Phàm: "..."
Bọn họ chỉ ở Hàm Châu hai ngày rồi lại tiếp tục tiến về phía nam.
Sau đó bọn họ đi tuần tra ở một vài châu phủ, về tổng thể thì đều khiến người ta hài lòng.
Cả quãng đường, Lâm Bắc Phàm đã sử dụng năng lực của mình để cải thiện tình hình thời tiết, cải tạo đất để năm nay thu được vụ mùa bội thu.
Đúng lúc ấy, hoàng triều Đại Viêm truyền tới một tin tức.
Quốc sư Đại Viêm Không Hư đạo trưởng hiện giờ đã thu thập đủ các loại báu vật, đang chuẩn bị luyện chế thuốc trường sinh bất lão.
Chuyện này đã thu hút sự chú ý của đế vương các nước.
Tuy nhiên sau khi nhận được tin, phản ứng đầu tiên của Lâm Bắc Phàm lại là: “Cái tên đạo trưởng vô lương tâm này chuẩn bị đánh bài chuồn rồi hả?"
Tên đạo sĩ kia có bản lĩnh gì, Lâm Bắc Phàm liếc mắt cái là có thể nhận ra.
Mặc dù hắn ta cũng có chút bản lĩnh đấy, có thể luyện chế được một vài loại đan dược, song chắc chắn không thể luyện chế được đan dược trường sinh bất lão.
Hơn nữa trong lòng đối phương cũng hiểu rõ sức lực của mình đến đâu, thế nên hắn ta vẫn luôn dùng Thông Thần đan để lừa gạt mọi người, có thể lăn lộn được bao lâu hay bấy lâu, tham được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Sau khi không lừa tiếp được nữa thì hắn ta sẽ đổi một nhà khác.
“Hiện giờ hắn ta lại còn truyền tin có thể luyện chế thuốc trường sinh bất lão ra, có khả năng là hắn ta đã tham đủ rồi nên định đánh bài chuồn đây mà! Hoặc cũng có thể là hoàng đế Đại Viêm không đợi được nữa, ép hắn ta phải luyện chế thuốc trường sinh bất lão, hắn ta không làm được nên chắc chắn phải chạy!” Lâm Bắc Phàm suy nghĩ.
Dù là trường hợp nào thì hắn ta cũng đều sẽ chạy trốn.
Tình hình của nước Bạch Tượng mau chóng được truyền tới Võ Tây, những người dân Bạch Tượng đang ở Võ Tây cũng biết được chuyện này.
“Đáng lắm! Khi ấy không đi theo chúng ta, hiện giờ cũng không đi theo chúng ta, đúng là tự làm tự chịu!"
“Tự làm tự chịu mà, xứng đáng có kết cục như vậy!"
"Bọn họ còn tưởng không phản kháng là quốc vương sẽ đối xử tốt với mình nữa... đúng là quá ngây thơ! Kẻ đâm mình đau nhất mãi mãi là người phe mình! Quả nhiên chúng ta đi cái là bọn họ lập tức lộ bộ mặt thật!"
“May mà chúng ta đã tới Đại Võ, bằng không cũng phải chịu tội theo!"
“Đúng đó, may mà chúng ta chạy nhanh!"
Trong lòng bọn họ thấy may mắn vô cùng, song cũng không khỏi rầu rĩ.
Những người dân ở lại Bạch Tượng đều như vậy, liệu sau này kết cục của bọn họ cũng giống vậy hay không?
Dẫu sao thì xét về bản chất bọn họ vẫn là người Bạch Tượng, bọn họ tới đây kiếm sống cũng chỉ vì quá nghèo khó mà thôi, làm việc xong thì chắc chắn phải trở về, sau đó cũng sẽ phải đối mặt với cảnh ngộ ấy... Trong lòng bọn họ bèn thở dài một hơi. Nếu như có thể ở Đại Võ mãi mãi thì tốt biết mấy! Tất nhiên, Lâm Bắc Phàm cũng biết chuyện của Bạch Tượng.
“Đây là tự tìm đường chết mà! Chưa tới ba tháng Bạch Tượng chắc chắn sẽ sụp đổ, Đại Võ lại có thêm một vùng đất nữa rồi!"
Chuyện của Bạch Tượng đều nằm trong tiến độ kế hoạch của hắn, điều này khiến Lâm Bắc Phàm hài lòng vô cùng.
Xét tình hình ở Võ Tây, hiện giờ hai trăm vạn người dân Bạch Tượng đang làm việc, thi nhau canh tác ruộng đất, tất cả đều có trật tự. Lâm Bắc Phàm nghĩ ngợi, hắn thấy đến lúc hắn về phủ rồi.
Dẫu sao thì hắn cũng là thừa tướng và đại nguyên soái của triều đình, lại còn là phủ doãn kinh thành và tế tửu Quốc Tử Giám nữa, hắn còn rất nhiều chuyện, không thể rời khỏi kinh thành quá lâu. Thế là Lâm Bắc Phàm bèn bàn giao lại công việc trong tay cho quan viên nơi đây. Đồng thời, hắn cũng từ biệt Tử Nguyệt công chúa: “Công chúa điện hạ, ta phải đi rồi! Ngươi biết đấy, sau lưng ta còn có rất nhiều chức trách, ta vẫn đang ở triều đường, thân bất do kỷ!"
Tử Nguyệt công chúa hiểu, nàng gật đầu, nói với giọng lưu luyến: “Quân sư, khi nào thì ngươi quay lại?"
“Dựa theo kế hoạch, nếu mọi thứ tiến triển thuận lợi thì ba tháng sau ta sẽ lại tới Võ Tây một lần nữa, khi ấy là lúc Bạch Tượng sát nhập vào Đại Võ!"
Tử Nguyệt công chúa gật đầu: “Được, ba tháng sau bản cung sẽ tới với quân sự! Cơ mà trước khi đi, hi vọng ngươi có thể đáp ứng yêu cầu nho nhỏ của bản cung!"
Lâm Bắc Phàm giang tay ra, hắn nhắm mắt, trông cứ như đã chết: “Công chúa điện hạ, tới đi, ta có thể nhịn được!"
Tử Nguyệt công chúa bật cười, nàng nói: “Quân sự, ngươi xấu xa quá, ta rất thích!"
Nói đoạn, nàng bèn bổ nhào đến, hai người ôm nhau rất chặt...
Chào tạm biệt Tử Nguyệt công chúa xong, Lâm Bắc Phàm lại tốn khoảng một tuần để trở về kinh thành.
Sau đó hắn vào cung gặp nữ đế, bẩm báo lại chuyện của nước Bạch Tượng với nàng.
Nữ đế nghe xong thì vui mừng vô cùng: “Trẫm biết ngay mà, có ái khanh ra tay thì chắc chắn sẽ mã đáo thành công! E là không lâu nữa Bạch Tượng sẽ trở thành lãnh thổ của Đại Võ ta thôi, ha ha!"
Lâm Bắc Phàm mỉm cười, hắn giơ ba ngón tay lên: “Bệ hạ, dựa theo tình hình của Bạch Tượng thì chắc khoảng ba tháng nữa là Bạch Tượng sẽ thuộc về Đại Võ ta!"
Nữ đế lại càng vui hơn nữa: “Tốt lắm tốt lắm! Ba tháng sau lại làm phiền ái khanh phải đi một chuyến, hoàn thành chuyện của nước Bạch Tượng rồi!"
Lâm Bắc Phàm lớn giọng nói: “Thần tuân chỉ!"
“Ái khanh, sắp đến buổi trưa rồi, nếu ngươi không có chuyện gì thì ở lại ăn cơm trưa với trẫm đi! Ăn cơm trưa xong thì ở lại giúp trẫm phê duyệt tấu chương! Dạo này nhiều việc quá, một mình trẫm thực sự không lo hết được!"
Lâm Bắc Phàm nhìn số tấu chương chất thành núi ở bên cạnh, sắc mặt hắn có hơi tái nhợt. Nhiều tấu chương thế kia tương đương với khối lượng công việc trong mấy ngày luôn rồi, hiện giờ thiên hạ đang lúc thái bình, lấy đâu ra lắm tấu chương vậy hả?
Lâm Bắc Phàm cảm giác đống tấu chương này là nữ để cố ý để cho hắn, nữ đế cũng biết trộm lười biếng rồi.
“Bệ hạ, vi thần còn có một chuyện muốn bẩm báo!"
“Ái khanh, có chuyện gì ngươi cứ nói đi!"
Lâm Bắc Phàm đau lòng, nói: “Không lâu trước đây Đại Võ ta vừa mới trải qua một đợt thiên tai trăm năm có một, triều đình và dân chúng đều chịu tổn thất trầm trọng! Mà hiện giờ đang là vụ mùa xuân, Đại Võ chúng ta có thể phục hồi sau thiên tai được hay không thì phải dựa vào vụ mùa xuân này! Chuyện này vô cùng quan trọng, không được lơ là, thế nên vị thần muốn đi tuần tra Đại Võ, bảo đảm việc sản xuất lương thực, mong bệ hạ phê chuẩn!"
Nữ đế chẳng tỏ vẻ gì cả, nàng chỉ liếc mắt nhìn, đoạn nói: “Ái khanh, ngươi muốn không cần để tâm đến việc triều chính, muốn đi chơi chứ gì?"
Trong lòng Lâm Bắc Phàm rối rắm vô cùng, sao nữ đế lại thông minh thế nhỉ, liếc mắt cái đã nhìn thấu hắn! Lâm Bắc Phàm tủi thân vô cùng: “Bệ hạ, sao bệ hạ lại nghi ngờ tấm lòng của thần như vậy? Tất cả những gì thần làm đều vì Đại Võ! Đại Võ lãnh thổ rộng lớn, tài nguyên phong phú, chúng ta cứ ở mãi kinh thành thì sẽ không hiểu biết được hết đâu! Chỉ có đi khảo sát thực tế thì mới biết được tình hình cụ thể, như vậy mới có thể sắp xếp hợp lý được!"
“Ngươi nói cũng phải!"
Nữ đế suy nghĩ một cách nghiêm túc, nàng nói: “Như thế này đi, trẫm đi cùng với ngươi!"
Chương 812 Câu cá
Lâm Bắc Phàm ngạc nhiên đến mức rớt cả cằm.
Hắn nhìn nữ đế xinh đẹp trước mắt, lắp bắp nói: “Bệ hạ, bệ hạ đi cùng thần á?"
Nữ đế cười khanh khách: “Không sai! Đã lâu rồi trẫm không ra khỏi kinh thành, cũng đến lúc đi thăm thú các nơi rồi! Trẫm muốn xem xem dưới sự quản lý của trẫm, Đại Võ sẽ trông như thế nào, dân chúng có sống tốt hay không, có được ăn ngon ngủ yên hay không!” Trong lòng Lâm Bắc Phàm lại càng hoang mang hơn nữa!
Lần này hắn ra ngoài là muốn đưa theo các người đẹp, bạn bè thân thiết đi du ngoạn giang sơn, sau đó tiện thể giám sát dân tình hơn.
Đưa theo nữ đế thì còn chơi kiểu gì nữa?
Lâm Bắc Phàm lập tức nói: “Bệ hạ, không được đâu ạ!"
Nữ đế chau mày: “Sao lại không được?"
Lâm Bắc Phàm khuyên bảo: “Bệ hạ, bệ hạ là hoàng đế của Đại Võ, quản lý tất cả, sự vận hành của đất nước không thể thoát ly khỏi bệ hạ, sao bệ hạ có thể rời khỏi kinh thành được? Bệ hạ không ở triều đường thì quốc gia sẽ loạn đấy!"
Nữ đế phất tay: “Ái khanh không cần lo, mặc dù trẫm ra ngoài tuần tra song vẫn sẽ xử lí chuyện triều chính! Trong các triều đại trước đó cũng có trường hợp như vậy mà! Chỉ cần sắp xếp mọi thứ một cách ổn thỏa thì sẽ không loạn đâu!” Lâm Bắc Phàm lại khuyên: “Nhưng mà bệ hạ à, bệ hạ ra ngoài tuần tra không phải chuyện nhỏ đâu! Để bảo vệ sự an toàn và vấn đề ăn uống, đi lại của bệ hạ, chắc chắn chúng ta sẽ phải sắp xếp một lượng lớn người đi theo, dọc đường còn phải đút lót cho các quan viên, hao tài tốn của, người ta sẽ mắng bệ hạ là hôn quân đó! Mong bệ hạ suy xét!"
Nữ đế lại phất tay, nàng chẳng để tâm: “Thì vốn dĩ trẫm đã là hôn quân rồi, cứ kệ cho bọn họ nói!"
"Đậu má!” Lâm Bắc Phàm sững sờ.
Người khác mắng ngươi là hôn quân rồi mà ngươi không thèm để tâm ư?
“Nhưng mà bệ hạ...
“Đủ rồi, ái khanh!"
Nữ đế nói: “Hiện giờ quốc gia thống nhất, bốn bề yên bình, chẳng lẽ trẫm không được hưởng thụ hay sao?"
“Bệ hạ, không phải là không được, bệ hạ có thể đổi sang lúc khác được không?"
Nữ đế phẫn nộ: “Ái khanh, ngày thường ngươi khá là nhanh trí, tại sao tới lúc này lại chọc giận trẫm chứ? Ngươi mà nói thêm câu nữa là trẫm sẽ phạt ngươi... phạt ngươi... ở lại triều đường, giúp trẫm xử lý việc triều chính đến khi nào trẫm về thì thôi!"
Câu nói này của nữ đế không khác gì một quả bom, Lâm Bắc Phàm lập tức ngậm miệng lại!
Nữ đế thì cười thầm trong lòng, ta không tin không trị được ngươi!
Trông dáng vẻ khổ sở của hắn, nữ đế lại không nỡ: “Ái khanh, ngươi đừng buồn nữa, trẫm cho phép ngươi đưa theo người nhà, như vậy thì trên đường cũng không cô đơn nữa!"
“Tạ bệ hạ!” Lâm Bắc Phàm âm thầm rơi lệ, đây chắc là trong họa có phúc nhỉ.
Hôm ấy, nữ đế bèn tuyên bố chuyện này với bên ngoài.
Sau đó sau ba ngày chuẩn bị, đoàn thuyền sang trọng bắt đầu xuất phát rời khỏi kinh thành.
Hành trình sẽ như sau: Đầu tiên bọn họ sẽ đi về phía nam, tới đất Giang Nam.
Từ xưa đến nay Giang Nam luôn giữ vai trò là khu kinh tế quan trọng của Đại Võ, đồng thời cũng là kho lương thực chính, vị trí cũng cực kì quan trọng, thế nên nữ đế muốn tới xem tình hình Giang Nam trước, nếu không có vấn đề gì thì sẽ đi về phía bắc, tới Giang Đông.
Cứ đi tiếp về phía bắc là sẽ đến Ký Bắc, như vậy thì bọn họ có thể quay về rồi. Nếu nhanh thì sẽ mất hai tháng, chậm thì khoảng ba tháng.
Lúc này, do vừa mới xuất phát nên vẫn chưa ra khỏi kinh thành hắn, nữ đế cũng không ra ngoài thưởng ngoạn phong cảnh mà ngồi bên trong khoang thuyền của mình, vùi đầu phê duyệt tấu chương.
Nàng định sẽ xử lý xong quốc sự rồi mới đi dạo chơi. Nàng chính là một hoàng đế chăm chỉ vậy đấy.
Còn Lâm Bắc Phàm thì bắt đầu trộm lười, hắn chơi đùa vui vẻ với các nàng trên thuyền.
“Các ngươi nhìn kìa, có một đàn cá đang đuổi theo chúng ta!"
“Ở đây nữa... ở đây có một con cá chép màu đen, trông to béo lắm!"
“Chảy cả nước miếng rồi, chúng ta câu nó lên rồi kho ăn đi!"
“Chỉ kho thôi thì lãng phí quá! Đầu cá có thể nấu canh, thân cá thì chặt làm đôi, một nửa để kho, nửa còn lại thì hấp, đuôi cá có thể nấu với tiêu!"
“Tiểu quận chúa, quận chúa nói vô cùng có lý!"
Những tiếng cười đùa huyên náo truyền vào bên trong khoang thuyền.
Nữ đế thấy lòng mình không yên, nàng không ngồi yên được nữa, bèn nghiến răng nghiến lợi nói: “Trẫm đang ở bên trong vất vả phê duyệt tấu chương mà các ngươi lại ở bên ngoài chơi vui vẻ như vậy? Người đâu, đi gọi Lâm ái khanh vào đây!"
Không lâu sau, Lâm Bắc Phàm bèn tiến vào, hắn chắp tay hỏi: “Bệ hạ có gì dặn dò ạ?"
“Ái khanh, ngươi đến đúng lúc lắm!"
Nữ đế híp mắt cười, nàng đứng lên, kéo Lâm Bắc Phàm tới ghế của mình, ấn vai hắn ngồi xuống và bảo: “Ngươi phê duyệt đống tấu chương này đi!"
Lâm Bắc Phàm ngơ ngác: “Thế bệ hạ..."
Nữ đế vươn vai một cái, đoạn bảo: “Trẫm ngồi lâu quá nên hơi mệt, trẫm muốn ra ngoài đi dạo cho thư giãn gân cốt! Trước khi trẫm về thì số tấu chương này giao cho ái khanh phụ trách đó!"
Lâm Bắc Phàm cực kì hiểu cho nữ đế, hắn gật đầu: “Được, bệ hạ!"
Hắn tiếp nhận công việc của nữ đế, còn nàng bèn rời đi.
Chương 813 Nói lời phải giữ lấy lời
“Nữ đế tỷ tỷ, ngươi tới rồi!” Tiểu quận chúa hớn hở.
“Dân nữ bái kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế!” Lý Sư Sư, Mạc Như Sương và những người khác vội vã hành lễ.
“Mọi người không cần đa lễ!"
Nữ đế mỉm cười: “Hiếm lắm mọi người mới được ra ngoài chơi, cứ vui vẻ là được, thế nên không cần phải giữ quy củ nhiều vậy đâu, nói năng cẩn thận, tôn trọng người khác là được!"
“Vâng thưa bệ hạ!” Mọi người đồng thanh đáp.
Nữ đế tò mò hỏi: “Các ngươi đang làm gì thế?"
“Nữ để tỷ tỷ, ta đang định câu con cá chép đen kia lên, tối nay sẽ làm một bàn tiệc toàn cá là cá!” Tiểu quận chúa huyên tha huyên thuyên, đến nước miếng cũng sắp chảy ra ngoài.
Nữ đế thấy hứng thú: “Câu cá à, trẫm biết câu cá, để trẫm câu cho!"
Nói đoạn, nàng bèn nhận lấy chiếc cần câu cá.
Mạc Như Sương khuyên bảo: “Nhưng mà thưa bệ hạ, con cá chép này lớn lắm, sợ một mình bệ hạ không."
Nữ đế ngó đầu ra nhìn, nàng gật đầu và cười: “Đúng là to thật, trẫm chưa từng câu con cá nào to đến vậy, sợ sức lực của mình không đủ! Thế nên tí nữa mọi người phải giúp trẫm, cùng nhau câu con cá này lên!"
"Vâng thưa bệ hạ"
Thế là mọi người bèn đồng tâm hiệp lực câu cá chép.
Mà lúc này, Lâm Bắc Phàm đang ngồi tại vị trí của nữ đế, nhanh chóng phê duyệt tấu chương.
Bất tri bất giác thời gian một nén hương đã trôi qua.
Số tấu chương chẳng ít đi là bao, song Lâm Bắc Phàm thì không kiên nhẫn được nữa rồi, hắn hỏi lão thái giám ở bên cạnh: “Bệ hạ đang làm gì thế? Thời gian một nén hương trôi qua rồi mà sao bệ hạ vẫn chưa quay lại vậy?"
Lão thái giám mỉm cười: “Khởi bẩm thừa tướng, bệ hạ đang câu cá, chơi vui vẻ lắm ạ!"
“Đang câu cá á?"
Lâm Bắc Phàm chau mày: “Ngươi đi giục bệ hạ giúp ta với, đến lúc bệ hạ phải quay về làm việc rồi!"
“Chuyện này..."
Lão thái giám tỏ vẻ khó xử: “Bệ hạ đang chơi rất vui, lão nô nào dám tới làm phiền nhã hứng của bệ hạ? Thừa tướng đại nhân kiên trì thêm một lúc nữa đi, bệ hạ chơi đủ rồi tất nhiên sẽ quay lại! Chắc là cũng sắp rồi đấy!"
"Được rồi, ta làm thêm lúc nữa vậy!"
Thời gian một nén hương nữa trôi qua, song nữ đế vẫn chưa trở về, Lâm Bắc Phàm không nhịn được hỏi: “Bệ hạ đâu rồi?"
Lão thái giám đáp: “Khởi bẩm thừa tướng, bệ hạ vẫn đang câu cá!"
“Ngươi đi giục bệ hạ giúp ta được không? Đã nửa canh giờ rồi, đến giờ bệ hạ phải về rồi!"
“Thừa tướng, thừa tướng lại làm khó lão nô nữa rồi! Thừa tướng cứ chịu khổ thêm một chút nữa đi, chắc là bệ hạ sắp mệt rồi đấy, rất nhanh sẽ trở lại thôi!"
“Được, ta lại cố thêm lúc nữa vậy!"
Thời gian một nén hương nữa lại trôi qua, song nữ đế vẫn chưa trở lại.
Lúc này Lâm Bắc Phàm không hỏi nữa, hắn trực tiếp ra ngoài tìm hiểu tình hình.
Sau đó thì cả người hắn tê dại!
Bởi lẽ nữ đế đang chơi rất vui vẻ!
Bọn họ câu được rất nhiều cá, đựng đầy cả hai cái thùng, trong đó còn có một con cá chép lớn đã bị ngũ mã phanh thấy.
Vấn đề là nữ để chơi vui vẻ, song lại bỏ mặc hắn.
Nữ đế cho hắn ra ngoài là để hắn làm việc, giúp nàng xử lý việc triều chính, đúng là quá xấu xa!
Lúc này, nữ đế đang câu cá rất hăng, nàng bỗng chau mày.
“Nữ để tỷ tỷ, ngươi làm sao thế?” Tiểu quận chúa hỏi.
Nữ đế nhăn chặt mày, nàng nói: “Không biết tại sao nhưng trẫm cứ thấy hình như trẫm còn chuyện gì đó phải làm, cơ mà nhất thời nghĩ không có ra..."
“Chuyện quan trọng không?” Tiểu quận chúa hỏi.
“Nói quan trọng thì cũng quan trọng, nói không quan trọng thì đúng là cũng không quan trọng lắm..."
Nữ đế phất tay: “Thôi kệ đi, không quan tâm đến nó nữa! Chúng ta câu cá tiếp, tiếp tục vui vẻ!"
Lâm Bắc Phàm: "..."
Bữa tối đương nhiên toàn là cá.
Các loại cá nước ngọt, cá chép, cá trắm, cá mè được nấu theo rất nhiều cách, từ hấp đến kho, xào, chiên...
Mọi người đều ăn vui vẻ và thoải mái vô cùng.
Chỉ có nữ đế là hơi mất tự nhiên, trong lòng nàng thấy hơi chột dạ, bởi lẽ bên cạnh nàng cứ có một đôi mắt ai oán đang nhìn chằm chằm.
Dưới sự chú ý của đôi mắt ấy, nàng cảm giác như đang đứng trước mũi đao.
Cuối cùng nàng cũng không chịu được nữa, gắp một miếng cá thơm nức mũi lên và bỏ vào bát của Lâm Bắc Phàm: “Ái khanh, hôm nay vất vả cho ngươi rồi! Gắp cho ngươi cá bồi bổ cơ thể đây!"
Lâm Bắc Phàm bỏ bát đũa xuống, hắn khuyên bảo: “Bệ hạ à, bệ hạ là quân chủ của một nước, sao có thể ham chơi lười biếng, mải câu cá đến mức quên cả chuyện đất nước! Mà điều quan trọng nhất là bệ hạ lại để một mình thần ở trong phòng vất vả phê duyệt tấu chương, còn bệ hạ ở thì bên ngoài chơi đùa thỏa thích, như vậy có hợp lý không hả? Hơn nữa bệ hạ còn đi tận hai canh giờ, sắp quên thần luôn rồi!"
Nữ đế nói với vẻ ngại ngùng: “Ái khanh, đã lâu trẫm không được chơi vui như vậy nên không kiềm chế được!
Nhưng ngày mai trẫm sẽ không như vậy nữa đâu, ngày mai nhất định trẫm sẽ làm việc một cách nghiêm túc, ái khanh yên tâm đi!"
“Bệ hạ, nói lời phải giữ lấy lời đấy nhé!” Lâm Bắc Phàm nói.
Nữ để bảo: “Trẫm đường đường là thiên tử, miệng vàng lời ngọc, sao trẫm lại lừa ngươi chứ?"
Chương 814 Thay đổi to lớn
Trông thấy dáng vẻ nghiêm túc của nữ đế, Lâm Bắc Phàm bèn tin nàng!
Kết quả đến ngày hôm sau.
“Ôi chao! Ở đây có nhiều cá quá!"
“Mau đưa cần câu cho trẫm, trẫm phải câu hết chúng lên mới được!"
"Hôm nay trẫm phải câu được mười thùng cá!"
“Ôi chao! Lại câu được một con nữa này, nữ để tỷ tỷ giỏi quá!"
"Ha ha ha ha..."
Nữ đế lại tiếp tục chơi vui vẻ, hơn nữa còn vui hơn cả ngày hôm qua.
Lâm Bắc Phàm lại phải ngồi trước bàn với một đống tấu chương chất thành núi.
Trong lòng hắn đang không ngừng chửi thề! Hừ!
Cái miệng của nữ đế đúng là lừa người, hắn đã thực sự tin nàng đấy!
Đúng lúc ấy, có một cái đầu thò ra, trông cực kì đáng yêu. Lâm Bắc Phàm bèn phất tay: “Tiểu quận chúa, sao quận chúa tới đây thế?"
Tiểu quận chúa bưng chút đồ vào: “Lâm Bắc Phàm, ta tới xem ngươi thế nào! Đây là bánh hoa quế và mứt hoa quả ta đặc biệt mang tới cho ngươi đấy, mau nếm đi xem mùi vị thế nào?"
Lâm Bắc Phàm cực kì cảm động: “Tiểu quận chúa, vẫn là quận chúa đối xử với ta tốt nhất!"
Tiểu quận chúa đắc ý: “Đó là điều đương nhiên, ngươi là nam nhân của ta cơ mà, ta không đối xử tốt với ngươi thì đối xử tốt với ai?"
Lâm Bắc Phàm: "..."
“Mau ăn thử đi, xem mùi vị thế nào?” Tiểu quận búa bèn bưng đồ ăn trong tay lên.
Lâm Bắc Phàm cẩn thận gắp một miếng bánh hoa quế lên ăn, bánh vừa vào miệng đã tan, hắn nhai hai ba bận rồi nuốt ực xuống bụng.
Sau đó hắn lại ăn thêm một miếng mứt hoa quả, mứt mềm và rất thơm, không hề dính răng một chút nào.
Lâm Bắc Phàm gật đầu lia lịa: “Không tồi không tồi, rất ngon luôn, ta rất thích, tiểu quận chúa vất vả rồi!” Tiểu quận chúa nhân cơ hội “đục nước béo cờ”: “Lâm Bắc Phàm, ngươi xem ta đối xử tốt với ngươi như vậy, ngươi cũng nên biểu hiện chút gì đó đi chứ nhỉ?"
“Biểu hiện gì?” Lâm Bắc Phàm lấy làm lạ. Tiểu quận chúa chớp mắt: “Ngươi hiểu mà!” Lâm Bắc Phàm tức đến mức toàn thân run rẩy!
Ta xem ngươi là bạn ấy vậy mà ngươi dám thèm khát cơ thể của ta!
Ta còn tưởng chúng ta có tình cảm, ai dè cũng chỉ là có ý đồ cả thôi! Lâm Bắc Phàm thấy lòng mình nguội lạnh, hắn giang tay ra: “Tiểu quận chúa, tới đi, dịu dàng với ta một chút!” Tiểu quận chúa bèn bổ nhào đến, nàng ôm chầm lấy Lâm Bắc Phàm. Ôm tiểu quận chúa nhỏ bé trong lòng, Lâm Bắc Phàm bỗng thấy hơi được an ủi.
Mặc dù hắn bị nữ đế bỏ mặc song vẫn còn tiểu quận chúa nhớ đến hắn, khiến hắn cảm nhận được chút ấm áp trong khoang thuyền lạnh lẽo này.
Đúng lúc ấy, bên ngoài truyền đến giọng nói của nữ đế: “Vân Oanh, trẫm lại câu được một con cá lớn này! Con cá này cực kì to, lại còn nhảy tưng tưng, ngươi nhất định sẽ thích ăn!"
“Ở đâu ở đâu... nữ để tỷ tỷ, ta tới đây!” Tiểu quận chúa chạy vào đi.
Lâm Bắc Phàm: "..."
Bất tri bất giác, đoàn thuyền đã đi được hơn một trăm dặm và rời khỏi địa phận kinh thành, tới với Hàm Châu phủ.
Tất cả các quan viên của Hàm Châu phủ và rất nhiều dân chúng đều ra đón.
“Bái kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
“Các vị ái khanh bình thân!” Nữ đế nhìn toàn bộ quan viên của Hàm Châu phủ và dân chúng đứng chật kín hai bên bờ, nàng chau mày: “Lần này trẫm đi tuần tra đã dặn dò rất nhiều lần rằng hành sự đơn giản, không gióng trống khua chiêng, tránh làm kinh động đến dân chúng! Các ngươi mỗi người đáng lẽ ra phải ai làm việc người nấy chứ không phải đều đến để gặp trẫm! Trừ những quan viên chủ chức ra thì những người khác không cần tới!"
“Vâng thưa bệ hạ"
Các quan viên Hàm Châu phủ run như cầy sấy.
“Cả những người dân nữa, không cần phải có mặt đâu! Trẫm thực sự không thích làm quá lên, hao tổn tài sản của dân, cực kì không thỏa đáng! Nếu còn để trẫm phát hiện thì các ngươi cứ cẩn thận cái đầu của mình!” Nữ đế nói.
Tri phủ vuốt mồ hôi trên mặt, hắn ta sợ hãi nói: “Bệ hạ, không phải do vi thần sắp xếp họ đến đâu mà là họ tự đến đấy! Bởi vì hiếm có cơ hội gặp thiên tử nên tin tức bị truyền đi cái là dân chúng ai cũng không nhịn được!"
"Hóa ra là vậy, chuyện này không trách ngươi! Thế nhưng hiện giờ đang là lúc canh tác vụ mùa xuân, ruộng đồng cần người chăm lo, các ngươi mau bảo bọn họ giải tán đi!” Nữ đế phất tay.
“Vâng thưa bệ hạ"
Thế là dân chúng hai bên bờ bèn giải tán.
Còn nữ đế thì tới Hàm Châu, bắt đầu tuần tra tình hình xây dựng ở nơi đây. Đoàn người đi tuần tra không nhiều, chủ yếu là những cao thủ.
Cả quãng đường, nữ đế cử cảm thán không thôi: “Lúc trẫm vẫn chưa đăng cơ đã từng tới Hàm Châu ở mấy ngày!
Tới nay đã mười năm trôi qua, người trên phố trở nên nhiều hơn rồi, nhà cửa cũng nhiều hơn, đường đi rộng rãi hơn, trẫm suýt nữa thì không nhận ra! Lưu tri phủ, xem ra mấy năm nay ngươi đã làm rất tốt, có thể đề bạt ngươi rồi!"
Tri phủ Hàm Châu hớn hở, hắn ta nói: “Đa tạ bệ hạ đã khen, vi thần quả không dám nhận! Thực sự nếu bàn đến thay đổi thì chủ yếu là bắt đầu từ năm ngoái!"
Nữ đế kinh ngạc: “Năm ngoái mới bắt đầu thay đổi sao?"
Chương 815 Chắc chắn sẽ chạy
“Đúng vậy thưa bệ hạ"
Tri phủ Hàm Châu nói: “Không dám giấu bệ hạ, một năm trước, thực ra Hàm Châu không hề có thay đổi gì lớn!
Thế nhưng một năm nay, Đại Võ kết thúc chiến tranh nội bộ, tất cả những con sông đều được khai thông, tàu đệm khí được di chuyển mà không bị cản trở, các loại vật tư được vận chuyển nhanh chóng, do vậy mà kinh tế mới phát triển không ngừng!"
“Rồi cả việc xây dựng nhà cửa bằng xi măng đã mang tới cơ hội việc làm cho người dân, giúp người dân đều có công ăn việc làm, hơn nữa còn được ở nhà rộng rãi, chắc chắn, kinh tế lại càng phát triển hơn nữa!"
“Bên cạnh đó chính sách khôi phục nguyên khí của triều đình..."
“Nhờ rất nhiều những biện pháp, chính sách mà càng lúc Hàm Châu càng thay đổi nhiều hơn, cuộc sống của dân chúng cũng càng ngày càng tốt lên, những điều này đều là công lao của bệ hạ! Bệ hạ vạn tuế!"
“Bệ hạ vạn tuế!” Các quan viên đồng thanh nói.
Nữ để thầm lắc đầu cười, ta làm gì có công lao gì chứ?
Tất cả đều nhờ Lâm Bắc Phàm, không có hắn thì sao mọi thứ có thể thay đổi được? Một thần tử có tài năng có ảnh hưởng vô cùng lớn đối với quốc gia!
Nhất là nhân tài đẳng cấp về mọi phương diện như Lâm Bắc Phàm, ảnh hưởng lại càng lớn nữa!
Một mình hắn đã cứu cả quốc gia! Có điều năng lực của Lâm Bắc Phàm cũng tính là của nàng rồi!
Dẫu sao thì về sau cũng đều là người nhà cả, không cần phải khách sáo như vậy! Tiếp đó, nữ đế và mọi người bèn tới xem tình hình canh tác trên ruộng đồng.
Lúc này đang tới vụ mùa xuân, người dân xắn tay áo, xắn ống quần làm việc chăm chỉ dưới cái nắng gay gắt.
Nữ đế lại kinh ngạc: “Năm ngoái chúng ta trải qua một trận thiên tai nghiêm trọng, may mà mọi người đều vượt qua được! Chỉ hi vọng năm nay có một mùa bội thu để mọi người không phải khổ cực nữa!"
“Bệ hạ, từ năm ngoái chúng thần đã dùng xi măng để tu sửa rất nhiều hệ thống thủy lợi, đẩy mạnh sử dụng phân bón và tám phương pháp nông nghiệp! Năm nay bắt đầu vụ mùa xuân, chúng thần lại trồng lúa Thái Bình cho sản lượng cao, tình hình đang diễn biến tích cực, năm nay nhất định sẽ bội thu!” Có người lên tiếng.
Nữ đế gật đầu: “Hi vọng là vậy!” Nàng đi nhiều đâm ra mệt, bèn tới một quán trà ở phía không xa, tiện ăn chút đồ. Nàng vừa nghỉ ngơi vừa không nhịn được mà ngắm nhìn ruộng đồng, trong lòng ngập tràn cảm xúc.
Nữ đế mỉm cười: “Ái khanh, ngươi là tài tử số một của Đại Võ ta, trông thấy khung cảnh lao động dưới trời nắng nóng thế này, chẳng lẽ ngươi không muốn làm một bài thơ sao?"
Lâm Bắc Phàm đăng ăn đồ ăn gật đầu, nói: “Cũng được, thần xin phép!"
Dưới sự mong đợi của mọi người, Lâm Bắc Phàm bèn đọc bài thơ “Cày đồng."
Cày đồng đang buổi ban trưa.
Mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày.
Ai ơi bưng bát cơm đầy.
Dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần.
Mọi người nghe xong bèn bội phục vô cùng.
“Bài thơ hay quá, đúng là hay thật sự! Cả bài thơ vô cùng đơn giản song lại tràn đầy tình cảm và sự chân thành, thể hiện hết sự vất vả của người nông dân!"
“Đặc biệt là câu cuối cùng ai ơi bưng bát cơm đầy, dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần! Câu này đã thể hiện được sự quý trọng lương thực và những nỗi vất vả của người nông dân, dạy chúng ta phải quý trọng lương thực, không được lãng phí"
“Lão phu cũng thấy câu thơ cuối cùng vô cùng hay!"
“Bài thơ này phải được lưu truyền để mọi người cùng nhau biết đến!"
“Đúng là tài tử số một của Đại Võ ta!"
“Bài thơ rất hay, chỉ là..."
Ánh mắt nữ đế trở nên kì quái, nàng nhịn ý cười trong lòng: “Ái khanh, ngươi bỏ cái đùi gà trong tay ngươi xuống đi đã, lau sạch dầu trên mặt đi rồi hẵng ngâm thơ, như vậy hợp lý hơn đấy!"
Lâm Bắc Phàm: "..."
Bọn họ chỉ ở Hàm Châu hai ngày rồi lại tiếp tục tiến về phía nam.
Sau đó bọn họ đi tuần tra ở một vài châu phủ, về tổng thể thì đều khiến người ta hài lòng.
Cả quãng đường, Lâm Bắc Phàm đã sử dụng năng lực của mình để cải thiện tình hình thời tiết, cải tạo đất để năm nay thu được vụ mùa bội thu.
Đúng lúc ấy, hoàng triều Đại Viêm truyền tới một tin tức.
Quốc sư Đại Viêm Không Hư đạo trưởng hiện giờ đã thu thập đủ các loại báu vật, đang chuẩn bị luyện chế thuốc trường sinh bất lão.
Chuyện này đã thu hút sự chú ý của đế vương các nước.
Tuy nhiên sau khi nhận được tin, phản ứng đầu tiên của Lâm Bắc Phàm lại là: “Cái tên đạo trưởng vô lương tâm này chuẩn bị đánh bài chuồn rồi hả?"
Tên đạo sĩ kia có bản lĩnh gì, Lâm Bắc Phàm liếc mắt cái là có thể nhận ra.
Mặc dù hắn ta cũng có chút bản lĩnh đấy, có thể luyện chế được một vài loại đan dược, song chắc chắn không thể luyện chế được đan dược trường sinh bất lão.
Hơn nữa trong lòng đối phương cũng hiểu rõ sức lực của mình đến đâu, thế nên hắn ta vẫn luôn dùng Thông Thần đan để lừa gạt mọi người, có thể lăn lộn được bao lâu hay bấy lâu, tham được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Sau khi không lừa tiếp được nữa thì hắn ta sẽ đổi một nhà khác.
“Hiện giờ hắn ta lại còn truyền tin có thể luyện chế thuốc trường sinh bất lão ra, có khả năng là hắn ta đã tham đủ rồi nên định đánh bài chuồn đây mà! Hoặc cũng có thể là hoàng đế Đại Viêm không đợi được nữa, ép hắn ta phải luyện chế thuốc trường sinh bất lão, hắn ta không làm được nên chắc chắn phải chạy!” Lâm Bắc Phàm suy nghĩ.
Dù là trường hợp nào thì hắn ta cũng đều sẽ chạy trốn.
Bình luận facebook