• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan (2 Viewers)

  • Chương 66-70

Chương 66 Bệ hạ có hứng thú với việc mở rộng bờ cõi hay không?

"Cách gì vậy, Lâm ái khanh mau nói đi!" Nữ đế hỏi.

"Trước khi nói về chuyện này, thần muốn hỏi bệ hạ..." Lâm Bắc Phàm chắp tay mỉm cười: “Bệ hạ có hứng thú với nước Đa La hay không?”

Trái tim nữ đế đập thình thịch, vội hỏi: “Lâm ái khanh, ngươi nói vậy là có ý gì?”

“Vậy chúng ta đổi một cách hỏi khác nhé!” Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Bệ hạ có hứng thú với việc mở rộng bờ cõi, đưa Đa La vào bản đồ thống trị của Đại Võ chúng ta hay không?"

Cả sảnh đường ồ lên!

Ai nấy cũng đều sửng sốt nhìn về phía Lâm Bắc Phàm!

Nữ đế nghe vậy trong lòng chợt xao động!

Mở rộng bờ cõi!

Mở rộng bản đồ thống trị của nàng!

Đã là người làm hoàng đế, có ai lại không muốn mở rộng lãnh thổ cơ chứ?

Có ai lại không muốn mở rộng bản đồ thống trị của mình?

Có ai lại không muốn ghi thêm thành tựu lớn lao trong quãng đời làm hoàng đế của mình?

Đối với một vị hoàng đế mà nói, chẳng có thành tựu nào vĩ đại hơn là mở rộng bờ cõi!

Tất nhiên nữ đế cũng không hề ngoại lệ!

"Ái khanh, ngươi nói như vậy là có ý gì? Ý ngươi là ngươi có cách có thể giúp trẫm chiếm được Đa La sao?" Nữ đế kích động hỏi.

"Đúng vậy! Vi thần đã dám nói ra thì tất nhiên là có cách!" Lâm Bắc Phàm cười đắc ý, nói: "Nếu làm khéo léo thì có thể không đánh mà thắng, chiếm được Đa La!"

Tất cả mọi người lại ồ lên tiếp!

Có thể chiếm được nước Đa La là đã giỏi lắm rồi!

Lại còn không đánh mà thắng nữa sao?

"Chắc chắn không làm nổi đâu!"'

"Mặc dù Đa La chỉ là một nước nhỏ giáp biên giới, nhưng người dân nước họ lại dũng cảm! Muốn chiếm được Đa La hẳn phải phái đi đại quân hàng triệu người mới có cơ hội! Không đánh mà thắng tuyệt đối không có khả năng làm được!"

"Không thể nào! Từ trước tới nay bản quan chưa từng thấy chuyện nào hoang đường đến thế này!"

"Lâm ti nghiệp, mong ngươi cẩn thận lời nói và hành động của mình!"

...

Nữ đế quát: "Trật tự hết cho trẫm! Nghe xem Lâm ái khanh nói thế nào!"

"Bệ hạ, muốn chiếm được Đa La chỉ cần làm tốt ba việc là được!" Lâm Bắc Phàm nói.

"Ba việc gì?" Nữ đế truy hỏi.

"Việc đầu tiên, đánh bại về vũ lực!"

"Muốn chinh phục một quốc gia đều phải bắt đầu từ quân đội hùng mạnh trước!"

"Phải có quân đội hùng mạnh mới có thể khiến nước họ khiếp sợ, khiến nước họ không dám chiến! Cũng giống như trước đây, Đa La bị nước ta đánh bại nên bọn họ mới tới đây dâng thư đầu hàng! Trong thời gian tới, bọn họ sẽ không dám tái chiến và cũng không có cách nào tái chiến!"

"Điều này cũng cung cấp điều kiện vô cùng cần thiết cho hành động tiếp sau đây của chúng ta!”

Nữ Đế gật đầu: "Nói tiếp đi! Việc thứ hai thì sao?"

"Việc thứ hai là kiểm soát kinh tế!"

Lâm Bắc Phàm tự tin nói: "So với Đa La, nước ta đất rộng của nhiều, sản vật phong phú, nhân dân yên vui, cả sản xuất và buôn bán đều rất phát đạt, có ưu thế lớn về kinh tế! Người dân Đa La không ngưỡng mộ với nước ta mới là lạ! Nhưng do chiến tranh kéo dài, hai bên không qua lại mật thiết nên càng khỏi phải nói đến chuyện giao lưu buôn bán!"

"Nếu chúng ta nhân cơ hội này, mở cửa bến cảng để giao lưu buôn bán, ủng hộ hai nước trao đổi hàng hóa, bổ sung cho nhau thì lợi ích thu được khó mà nói hết!"

"Nước ta không chỉ nhờ đó mà kiếm được nhiều tiền, mà cuộc sống của nhân dân Đa La cũng sẽ được cải thiện hơn nhiều!"

"Bọn họ sử dụng đồ sứ của Đại Võ chúng ta, mặc tơ lụa của Đại Võ chúng ta, uống trà của Đại Võ chúng ta, ăn lương thực của Đại Võ chúng ta... mọi mặt cuộc sống đều gắn liền với Đại Võ chúng ta!"

"Khi ấy, nếu chiến tranh nổ ra chắc chắn người dân sẽ phản đối! Từ cuộc sống nghèo túng bước lên cuộc sống sung túc thì dễ, nhưng đã được sung túc mà phải trở về nghèo túng thì khó lắm! Đã được hưởng thụ những thứ tốt đẹp, sao bọn họ có thể dễ dàng cam tâm buông tay cơ chứ?"

"Bọn họ sợ sẽ đánh mất tất cả nên tất nhiên không muốn chiến tranh với chúng ta! Chiến tranh mà nổ ra, tất nhiên sẽ cuốn theo tất cả những gì bọn họ đang có, đây là điều mà bọn họ không thể chấp nhận nổi!" Lâm Bắc Phàm cười đắc ý, nói.

Nữ đế gật đầu: "Nói rất có lý, tiếp tục đi!"

"Mặt khác, thông qua việc buôn bán qua lại, chúng ta còn có thể nhân cơ hội kiểm soát việc buôn bán các loại hàng hóa quan trọng của Đa La, khống chế lương thực, muối, dầu… của Đa La. Một khi xảy ra chiến tranh, chúng ta lập tức chặt đứt tuyến cung cấp lương thảo của bọn họ, trận chiến này Đa La tất sẽ bại!"

Ánh mắt của nữ đế sáng bừng lên: "Ý kiến này không tồi!"

"Còn việc cuối cùng, là thuần hóa về mặt tư tưởng!"

Lâm Bắc Phàm cười nói: "Người dân Đa La dũng mãnh nhưng thiếu giáo hóa, chẳng khác nào một tờ giấy trắng! Chúng ta có thể phái một số lượng lớn người đọc sách và thầy giáo đến Đa La để giáo hóa người dân, ca tụng đức hạnh của bệ hạ, khen ngợi vẻ đẹp của Đại Võ! Lâu dần, tất nhiên người dân Đa La sẽ nảy sinh sự mong đợi đối với Đại Võ chúng ta, tôn kính bệ hạ, tự cho rằng minh cũng là con dân Đại Võ!"

"Không đánh mà vẫn có thể khiến quân đội phải khuất phục! Tới khi đó, mặc dù Đa La vẫn chưa sát nhập vào Đại Võ nhưng ngày ấy cũng chẳng còn xa đâu!"

Lâm Bắc Phàm kiến thức uyên bác: "Như vậy, chinh phục về vũ lực, khống chế kinh tế và thuần hóa tư tưởng! Ba việc này kết hợp, đồng thời thực hiện vậy nước Đa La hiển nhiên sẽ bị thu phục! Không cần đánh trận cũng chẳng tốn binh mã!"

"Bệ hạ, các vị đại nhân, có đồng ý không?"

Toàn triều yên ắng không một tiếng động, đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống mặt đất!

Tất cả mọi người đều sửng sốt nhìn Lâm Bắc Phàm, trong lòng không hẹn mà cùng xuất hiện hai chữ: Yêu nghiệt!
Chương 67 Kế này rất hay, mở rộng bờ cõi là chuyện trong tầm tay!

Lúc này, quần thần và nữ đế đều đang suy nghĩ về tính khả thi trong lời nói của Lâm Bắc Phàm.

Chinh phục về vũ lực!

Khống chế về kinh tế!

Thuần hóa về tư tưởng!

Thông qua ba phương diện này, kiểm soát chặt chẽ Đa La!

Như vậy không cần khởi binh, không gây thiệt hại cho nhân dân mà vẫn có thể sát nhập Đa La vào Đại Võ, đạt được mục đích mở rộng bờ cõi!

Suy tính này thật quá lớn lao, càng nghĩ càng thấy khả thi!

Thực sự mà nói, nếu có thể làm được ba việc này bọn họ không tin không chiếm được Đa La!

Một lúc lâu sau.

Cuối cùng nữ đế cũng lên tiếng: "Các vị ái khanh thấy thế nào?"

"Khởi bẩm bệ hạ, vi thần cảm thấy cách này có thể thực hiện được! Nếu nắm được cả ba lĩnh vực quân sự, kinh tế và tư tưởng, còn sợ không chiếm được đất nước nhỏ bé như Đa La hay sao!"

"Nhưng đó mới chỉ là suy tính ở tình huống lý tưởng nhất mà thôi! Khi áp dụng vào thực tế chắc chắn sẽ gặp rất nhiều vấn đề!"

"Ví dụ như ở lĩnh vực kinh tế, làm thế nào để âm thầm khống chế cuộc sống của người dân Đa La, đây là cả một công trình khổng lồ, phải cân nhắc thật kỹ lưỡng! Cả việc thuần hóa về tư tưởng nữa, độ khó không hề thấp, làm thay đổi tư tưởng của một người là việc khó làm nhất..."

"Mặt khác, trong quá trình thực hiện còn phải đề phòng sự cảnh giác của hoàng tộc Đa La nữa!"

"Cho nên vi thần cho rằngvẫn phải bàn bạc kỹ càng đã!"

...

Các quan phát biểu ý kiến của mình.

Lâm Bắc Phàm gật đầu mỉm cười: "Các vị đại nhân nói rất có lý! Vì vậy, vi thần đã thức suốt đêm viết một bản kế hoạch sơ bộ trong tấu chương này! Mong bệ hạ minh xét!"

Nữ đế vội lớn giọng nói: "Mau trình lên đây!"

Tấu chương vừa được trình lên, nàng không chờ nổi vội mở ra xem.

Chỉ vỏn vẹn mấy nghìn chữ nhưng nữ đế lại đọc rất chậm, đã hết một nén nhang mà vẫn chưa đọc xong.

Xem xong tấu chương, nàng vỗ tay khen hay, mừng rỡ nói: "Hay lắm, hay lắm! Quả là diệu kế, viết rất cụ thể! Nếu cứ dựa theo kế hoạch sơ bộ này mà làm thì chưa tới ba tháng chắc chắn sẽ có hiệu quả! Không tới ba năm nữa Đa La sẽ sát nhập vào Đại Võ ta! Ha ha..."

Văn võ bá quan thấy vậy trong lòng không khỏi khó chịu.

"Bệ hạ, tấu chương viết gì vậy?"

"Có thể cho thần xem được không?"

...

Nữ đế lại mỉm cười, lắc đầu.

Nàng không tin tưởng các quan trong triều.

Sau lưng đám quan lại này dính dáng đến đủ loại quyền lợi, vì tiền tài của bản thân, chẳng biết bọn họ đã lấy của công làm của tư bao nhiêu lần rồi!

Bọn họ mà biết được kế hoạch trong tấu chương lại lén lút kiếm chác thì phải làm thế nào đây?

Thậm chí nếu bọn họ bán nước thì phải làm sao?

Việc này liên quan đến đại nghiệp mở rộng bờ cõi của nàng, tuyệt đối không thể xảy ra sơ suất gì được!

Hơn nữa, nếu tiến hành theo bản kế hoạch này chẳng những có thể đưa Đa La vào bản đồ của Đại Võ mà thực lực của nàng cũng được tăng mạnh nhanh chóng!

Chuyện này rất quan trọng, không được phép làm qua loa dù chỉ một chút ít!

"Hủy bỏ phương án bồi thường trước đây, cứ thực hiện theo kế hoạch của Lâm ái khanh đi!" Nữ đế nói.

"Bệ hạ, liệu có cần xem xét thêm hay không?" Một vị đại thần cẩn trọng nói.

Nữ đế vung tay: "Không cần, trẫm thật sự không nghĩ ra còn cách nào tốt hơn nữa cả! Không dùng quân đội mà có thể chiếm lấy Đa La! Trẫm sẽ đặt tên cho kế hoạch này là... Thôn Mãng!"

"Bệ hạ anh minh!" Các quan đồng thanh hô.

"Còn nữa, tuyệt đối không được tiết lộ kế hoạch này ra bên ngoài!" Ánh mắt nữ đế lạnh đi: "Nếu không, để trẫm pháp hiện ra có kẻ làm lộ kế hoạch, không cần biết thân phận của các ngươi là gì, đã từng lập được công lao gì, trẫm đều sẽ lấy đầu của các ngươi, kéo theo cả ba đời dòng họ nhà ngươi!"

"Chúng thần không dám!" Các quan hoảng hốt.

Có vị quan sắc mặt tái cả đi, mồ hôi chảy ròng ròng.

Đến cả lời độc ác như diệt cả ba đời mà cũng đem ra nói, có vẻ nữ đế rất nghiêm túc đây.

Có vài người âm thầm gạt bỏ âm mưu nhỏ trong lòng.

"Tóm lại, các người thành thật một chút cho trẫm!" Nữ đế lại đe dọa các quan.

"Lâm ái khanh, ngươi đâu rồi?"

"Thần ở đây!" Lâm Bắc Phàm đứng ra.

Nữ đế cười rạng rỡ nhìn Lâm Bắc Phàm, ánh mắt đầy vẻ khen ngợi.

Người này lại đem đến cho nàng niềm vui bất ngờ thêm một lần nữa!

Đến cả diệu kế như vậy mà cũng nghĩ ra được, quả là nhân tài!

"Kế hoạch Thôn Mãng mà Lâm ái khanh dâng lên không chỉ tránh được việc chiến tranh, mà còn đặt nền móng vững chắc cho đại nghiệp mở rộng bờ cõi của Đại Võ ta! Việc này mà thành công, ái khanh sẽ lập công lớn đấy! Ái khanh, ngươi nói xem trẫm nên thưởng cho ngươi thế nào đây?"

Lâm Bắc Phàm hoảng hốt: "Cống hiến cho bệ hạ vốn là bổn phận của thần, thần không dám đòi hỏi được thưởng!"

Nữ đế lớn tiếng nói: "Có công thì nên được thưởng, Lâm ái khanh bước lên nghe phong thưởng!"

"Có thần!" Lâm Bắc Phàm chắp tay.

"Thưởng vạn lượng bạc trắng!"

"Một đôi ngọc phỉ thúy nạm vàng!"

"Mười viên long nhãn trân châu!"

...

Vẫn ngang tàng trước sau như một, vung tiền như tát nước!

Văn võ bá quan ghen tị đến đỏ cả mắt!

Nhưng bọn họ lại chẳng nghĩ ra lý do gì để phản đối cả.

Nếu việc này thật sự thành công có thể còn được tăng liền ba bậc quan, nói gì đến việc thưởng vài món của cải?

Sau khi tiếc nuối vì không thể ban cho Lâm Bắc Phàm nhiều phần thưởng hơn, nữ đế mỉm cười nói: "Ta mới chỉ phong thưởng trước một phần mà thôi! Tới khi tiến hành kế hoạch có hiệu quả, trẫm lại cho ngươi thăng quan tiến chức!"

"Tạ chủ long ân!" Lâm Bắc Phàm lớn tiếng đáp.
Chương 68 Tiểu Lý phi đao, đã phóng là trúng!

Vậy là, dưới sự tác động của Lâm Bắc Phàm, vấn đề bồi thường được quyết định lại.

Nước Đa La không cần dâng lên khoản bồi thường này nữa, nhưng Đa La phải mở cửa bến cảng và biên giới, cho phép thương nhân của Đại Võ nhập cảnh để kinh doanh buôn bán, phải bảo vệ lợi ích hợp pháp của thương nhân Đại Võ, không được thu thuế xuất nhập cảnh và thuế thương mại quá cao.

Bên cạnh đó, Đa La phải cho phép tầng lớp trí thức của Đại Võ được nhập cảnh xây học đường, mở lớp dạy học để giảng dạy…

Cáp Mộc vương tử nhận được tin này thì vui mừng khôn xiết.

Không ngờ Lâm Bắc Phàm thật sự làm được việc!

Hơn nữa còn không phải đền bù lấy một xu nào cả!

Còn về yêu cầu mở cửa bến cảng cho thương nhân Đại Võ nhập cảnh buôn bán và cho phép người Đại Võ nhập cảnh mở lớp dạy học, đối với bọn họ mà nói chẳng phải vấn đề gì đáng nhắc tới.

Bởi vì cả buôn bán và giáo dục đều không thể tạo thành mối đe dọa nào đối với sự thống trị của bọn họ, chỉ cần không động tới quân đội là được.

Thậm chí bọn họ còn cảm thấy vui mừng, bởi vì có thương nhân Đại Võ đến Đa La buôn bán, lĩnh vực thương mại của Đa La sẽ phát triển, giúp cải thiện cuộc sống của người dân.

Người trí thức của Đại Võ đến Đa La mở lớp dạy học có thể giúp bọn họ giáo dục người dân, nâng cao dân trí.

Bọn họ cảm ơn còn chẳng kịp ấy chứ.

Có được tất cả những kết quả này, không thể không nhắc tới một người!

Để tỏ lòng cảm ơn, bọn họ lại long trọng mời Lâm Bắc Phàm ăn uống một lần nữa.

"Lâm đại nhân, ta mời ngươi một chén!" Cáp Mộc vương tử cầm chén rượu bằng cả hai tay, mặt mũi tươi roi rói.

Cuộc đàm phán đạt được kết quả xuất sắc thế này đến tận bây giờ hắn ta vẫn không thể tin nổi.

Lần này về nước chắc chắn phụ thân sẽ khen ngợi hắn ta hết lời, đại thần trong triều sẽ ủng hộ hắn ta, người dân cả nước cũng sẽ ủng hộ hắn ta, vị trí thái tử nắm chắc trong tầm tay rồi.

Vừa nghĩ tới viễn cảnh tương lai tươi đẹp của mình, hắn ta mừng rỡ đến mức cả người lâng lâng!

"Vương tử điện hạ, ngươi khách sáo quá! Các vị sứ thần, xin mời!" Lâm Bắc Phàm uống một chén rượu đáp lễ.

"Mời Lâm đại nhân!" Các sứ thần nâng cao chén rượu trong sự vui vẻ tột cùng.

Công lao lần này bọn họ đều được hưởng, sau khi về nước chắc chắn sẽ được phong thưởng hậu hĩnh, thăng quan tiến chức!

Uống thêm vài chén rượu nữa, Lâm Bắc Phàm cầm chén rượu lên, mỉm cười đầy ẩn ý: "Cáp Mộc vương tử, ta đã làm xong chuyện này rồi, ngươi không được quên thỏa thuận của chúng ta đâu đấy! Tổng cộng ba trăm năm mươi vạn, không được thiếu một xu! Nếu không, ta đã hủy bỏ được khoản bồi thường trước đó thì cũng có thể lập lại khoản đền bù này!"

"Không dám, không dám..."

Cáp Mộc vương tử vừa vui mừng vừa xót tiền, ba trăm năm mươi vạn lượng đâu phải là con số nhỏ cơ chứ!

Chừng ấy là thu nhập quốc khố trong nửa năm của bọn họ đấy!

Nhưng so với việc mỗi năm phải móc ra hơn ba trăm vạn cho Đại Võ thì tình hình hiện giờ đã tốt hơn nhiều rồi lắm rồi!

Hơn nữa, lúc này hắn ta cũng không dám đắc tội với Lâm Bắc Phàm.

Khoản đền bù kia đã sắp được quyết định rồi mà hắn vẫn có thể hủy bỏ được, có thể thấy rằng hắn là người có năng lực, có thể điều khiển triều đình Đại Võ, loại người này tuyệt đối không thể đắc tội.

"Lâm đại nhân, con số ba trăm năm mươi vạn này nhiều quá! Bọn ta chỉ còn khoảng ba mươi vạn mà thôi, đều đưa cho ngươi hết cả đấy! Số tiền còn lại, chờ ta bẩm báo với phụ vương rồi sẽ trả đủ cho ngươi! Ngươi cứ yên tâm, Cáp Mộc vương tử ta lấy danh nghĩa của mình để đảm bảo, tuyệt đối không khất nợ đâu!" Cáp Mộc vương tử hứa hẹn.

Lâm Bắc Phàm híp mắt lại, cười nói: "Ta tin ngươi mà, Cáp Mộc vương tử! Chúng ta uống rượu tiếp nào!"

"Được thôi, được thôi! Chúng ta uống tiếp!"

"Hôm nay không say không về!"

...

Mọi người cụng chén cạn ly, vô cùng sôi nổi.

Uống đến nửa đêm bữa tiệc rượu này mới tàn.

Lâm Bắc Phàm đem số châu báu trị giá khoảng ba mươi vạn về nhà.

Lúc này đêm đã khuya, Lý Sư Sư đã ngủ rồi.

Trên người Lâm Bắc Phàm ám đầy mùi rượu, không nỡ làm phiền nàng, đành quyết định sang phòng khác ngủ tạm một đêm.

Nhưng trước khi đi ngủ, hắn phải thăng cấp cho mình đã.

"Hệ thống, quyết toán cho ta đi!"

[Tinh! Ký chủ đã tham ô vàng bạc châu báu trị giá bảy mươi vạn, con số cực lớn, phần thưởng là dung hợp với tiêu bản Tiểu Lý thám hoa (Hậu kỳ)!]

Một luồng sức mạnh cực lớn dung nhập vào cơ thể của Lâm Bắc Phàm, đây là nội lực của Tiểu Lý thám hoa!

Sau đó, một lượng ký ức khổng lồ rót vào trong người hắn, đây là kinh nghiệm võ học cả đời của Tiểu Lý thám hoa!

Còn có cả tài năng văn chương của hắn ta nữa chứ!

Dù sao thì người ta cũng là đỗ thám hoa, đâu phải chỉ có hư danh!

Chỉ một lát sau, tất cả năng lực của Tiểu Lý thám hoa đều đã được Lâm Bắc Phàm hấp thu hết.

Hắn có được thực lực Hậu Thiên đỉnh phong (nếu là Tiên Thiên đã chẳng bị bệnh lao), nội lực, khinh công… đều khá bình thương, nhưng lại có được một thân tuyệt học mà bất cứ ai cũng phải dè chừng.

Tiểu Lý phi đao!

Tiểu Lý phi đao, đã phóng là trúng!

Đây là năng lực đẳng cấp BUG bách phát bách trúng!

Một đao này hội tụ toàn bộ tinh hoa nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi!

Kẻ nào nhìn thấy đao cũng tức là kẻ đó đã là người chết!

Sau khi dung hợp năng lực của Tiểu Lý thám hoa hậu kỳ, Lâm Bắc Phàm có thể dùng bất cứ thứ gì trên đời này làm đao!

Chỉ cần trong tay có đồ vật gì đó là có thể giết người!

"Năng lực này không tồi đấy chứ!" Lâm Bắc Phàm vui vẻ cười không khép miệng nổi.

Mặc dù không thể tăng thêm tu vi cho hắn nhưng khả năng chiến đấu thì được cải thiện hẳn!

"Tới ngày lấy được tiền của Đa La có thể làm tu vi của ta tăng thêm một bậc rồi!"
Chương 69 Người đẹp trai luôn cô đơn!

Bận rộn thêm hai ngày nữa, cuối cùng cũng xử lý xong chuyện của nước Đa La.

Lâm Bắc Phàm hưởng thụ kỳ nghỉ hai ngày.

Hôm ấy, ánh nắng chan hòa, khí trời thanh mát, hắn và Lý Sư Sư ra ngoài thành đi đạp thanh.

Bọn họ dùng đến hai cỗ xe ngựa, một xe chở người, một xe chở đồ ăn, chậm rãi thong thả ra khỏi thành.

Tiểu quận chúa cũng đi theo.

Dường như kể từ sau khi quen biết Lâm Bắc Phàm, nàng đã trở thành cái đuôi nhỏ của hắn rồi thì phải.

Lâm Bắc Phàm đi đâu thì nàng đi nấy.

Mọi người chọn một nơi cảnh sắc tươi đẹp, trải chiếu dài rồi bày điểm tâm, rượu ngon, trà thơm ra, bắt đầu vui vẻ ăn uống.

Lâm Bắc Phàm và Lý Sư Sư dựa vào nhau, vừa nói cười vừa ngắm cảnh đẹp trên núi.

Trai gài gái sắc, quả là duyên trời tác hợp!

Tiểu quận chúa ngồi ở phía đối diện vẫn đang ăn lấy ăn để...

Cái miệng nhỏ của nàng nhóp nhép không ngừng!

Lâm Bắc Phàm không nhìn nổi nữa: "Tiểu quận chúa, đừng có ăn nữa! Lâu lắm mới được ra ngoài một chuyến, ngươi cũng ngắm cảnh một lát để thả lỏng tâm hồn đi, đừng chỉ lo ăn mãi thế!"

Tiểu quận chúa vừa ăn dưa hấu vừa bảo: "Có gì đẹp đâu mà ngắm, ta đã ngắm suốt mười mấy năm rồi, chán lắm!"

"Ngươi mới sống được mười mấy năm sao đã chán sống rồi?"

Tiểu quận chúa: "..."

Tiểu quận chúa đặt miếng dưa xuống, trừng mắt nhìn Lâm Bắc Phàm: "Sư Sư tỷ tỷ, ngươi xem tên khốn Lâm Bắc Phàm này đi, nghe hắn nói mà ta tức muốn chết! Tại sao trước đây ta lại coi trọng hắn cơ chứ?"

Lý Sư Sư đang tựa vào lòng Lâm Bắc Phàm, che miệng cười bảo: "Tiểu quận chúa, ngươi không hiểu đó thôi, phu quân của ta là người tốt nhất trên đời này! Thiếp thân ở bên cạnh hắn cảm thấy rất vui vẻ, rất yên tâm!"

Lâm Bắc Phàm đắc ý hất mặt lên trời.

"Tiểu quận chúa, đâu chỉ có mình ta, chẳng phải chính ngươi cũng rất hay tới chơi với tướng công của ta sao?"

Ánh mắt tiểu quận chúa đượm buồn: "Bởi vì ta không có bạn bè! Thân phận ta cao quý nên ai cũng sợ ta, không chịu chơi với ta! Những kẻ có thân phận ngang hàng đều là hạng công tử bột, ta không chơi với đám đó đâu!"

"Trước đây còn có nữ đế tỷ tỷ chơi với ta! Nhưng từ khi nàng trở thành hoàng đế đã bắt đầu bận rộn, cũng nghiêm khắc hơn trước, thế là ta chẳng còn bạn nữa!"

"Chỉ có Lâm Bắc Phàm không sợ ta, ta mà không chơi với hắn thì chẳng có người bạn nào cả!"

Đột nhiên, một bàn tay ấm áp đặt lên đầu tiểu quận chúa.

Tiểu quận chúa ngẩng đầu lên chỉ trông thấy vẻ mặt dịu dàng của Lâm Bắc Phàm.

Hắn nhẹ nhàng an ủi nàng: "Tiểu quận chúa, đừng nghĩ nhiều như thế làm gì, thật ra ta rất hiểu tâm trạng của ngươi, bởi vì trước đây ta cũng rất cô đơn, không có người bạn nào cả!"

Tiểu quận chúa: "Hả? Trước đây ngươi cũng không có bạn bè sao? Tại sao vậy?"

"Bởi vì, người đẹp trai luôn cô đơn ấy mà!"

Lâm Bắc Phàm buồn bã thở dài: "Ở cái tuổi này, ta phải chấp nhận vẻ đẹp trai không đáng phải chịu, cho nên rất hay bị người ta cô lập!"

Tiểu quận chúa xì một tiếng rồi bật cười: "Ngươi đúng là đồ không biết xấu hổ! Có ai lại tự khen mình như ngươi chứ?"

Lâm Bắc Phàm lại thở dài: "Không trải qua nỗi khổ của người khác thì đừng khuyên người khác phải rộng lượng! Tiểu quận chúa, ngươi không sống cuộc sống của ta nên không thể hiểu được nhan sắc cực phẩm này đã rước cho ta bao nhiêu phiền phức và hiểu lầm đâu! Chỉ có mình Đại Lực không chê ta đẹp trai, ở lại làm bạn với ta mà không bỏ đi, nên ta mới có dũng khí để sống tiếp đấy!"

Cả tiểu quận chúa và Lý Sư Sư đều bật cười khanh khách.

Tiểu quận chúa vừa cười vừa dùng nắm đấm đánh vào cánh tay của Lâm Bắc Phàm: "Da mặt của ngươi dày quá rồi đấy! Đến cả tường thành cũng chẳng dày bằng da mặt ngươi đâu! Đúng là đồ đểu cáng..."

Lâm Bắc Phàm nhún vai: "Ngươi xem, cho dù có chuyện gì chỉ cần cười một cái là ổn thôi sao?"

"Ừm!" Tiểu quận chúa ra sức gật đầu.

Sau khi được Lâm Bắc Phàm khuyên nhủ, tâm trạng của tiểu quận chúa đã tốt lên hẳn, cũng cảm thấy trong lòng ấm áp hơn!

Cái người này thật là!

Mỗi lần nàng không vui hắn đều có thể dùng chuyện khôi hài khiến nàng vui vẻ trở lại!

Chỉ là cách hắn an ủi có hơi khác người!

Đúng là đồ không biết xấu hổ!

Ha ha!

Lâm Bắc Phàm tiếp tục xoa đầu tiểu quận chúa: "Cho nên sau này nếu ngươi cảm thấy cô đơn thì cứ tới tìm ta! Nếu thấy chán thì cũng có thể tới tìm ta! Ta luôn sẵn sàng chào đón ngươi!"

Sắc mặt hắn trở nên nghiêm túc: "Nhớ lấy, ngươi không hề đơn độc một mình!"

Hai mắt tiểu quận chúa rưng rưng tràn đầy vẻ mong đợi: "Ngươi nói thật sao?"

Lâm Bắc Phàm ra sức gật đầu: "Thật, bởi vì ngươi là một con heo!"

Tiểu quận chúa: "..."

Nàng nổi cáu: "Này! Tên khốn Lâm Bắc Phàm kia, ngươi dám mắng ta là heo sao! Ngươi muốn làm ta tức chết mới chịu dừng đúng không?"

Nói rồi nàng giật lấy đồ ăn trước mặt Lâm Bắc Phàm, cắn mạnh một miếng.

"Tiểu quận chúa, đây là móng heo mà ta thích ăn nhất, ngươi không được ăn!"

"Ta cứ ăn đấy!"

"Đây là thịt kho Đông Pha, mau nhả ra đi!"

"Đã thế ta càng ăn!"

"Tiểu quận chúa, ngươi sẽ phải hối hận cho mà xem!"

"Có đánh chết ta cũng không hối hận!"

Thấy thái độ cố chấp của tiểu quận chúa khiến Lâm Bắc Phàm thở dài: "Gà cùng một mẹ chớ hoài cắn nhau?"

Tiểu quận chúa: "..."

"Này! Tên khốn kiếp Lâm Bắc Phàm kia!"

Đúng lúc đó, ở phía xa có hai người xuất hiện, một nam một nữ cưỡi hai con ngựa tốt phi tới.
Chương 70 Hùng tâm chí khí ngút trời!

Hai người đó vừa liếc qua đã trông thấy đám người Lâm Bắc Phàm, không nhịn được mà bị thu hút.

Người nam anh tuấn siêu phàm, người nữ xinh đẹp rung động lòng người.

Ba người đang ngồi trên mặt đất kia vừa ăn điểm tâm vừa uống rượu ngon, trò chuyện tâm tình trông rất thoải mái tự tại.

Nữ tử kia nói: "Sư đệ, phía trước có người! Chúng ta tới đó hỏi đường đi!"

Nam tử đáp: "Vâng thưa sư tỷ!"

Lâm Bắc Phàm cũng để ý tới hai người này, vừa nhìn là biết bọn họ là người giang hồ.

Trong đó, người nam khoảng mười bảy, mười tám tuổi, mặc một bộ đồ màu lam trông rất phóng khoáng, sau lưng đeo một thanh kiếm.

Người nữ khoảng hai mươi tuổi, ngũ quan tinh tế xinh đẹp, mái tóc màu đen nhẹ bay theo gió, mặc một bộ đồ đan xen giữa màu tím và trắng, trông rất hiên ngang mạnh mẽ!

Thực sự mà nói đây không phải lần đầu tiên Lâm Bắc Phàm nhìn thấy người giang hồ, nhưng hắn chưa từng gặp ai giống hai người này, toàn thân tràn ngập cảm giác thiếu niên nghĩa hiệp, có lẽ là xuất thân từ danh môn.

Khi ấy, bọn họ đã kịp cưỡi ngựa đến trước mặt nhóm người Lâm Bắc Phàm.

Nữ tử mặc đồ màu tím chắp tay nói: "Chào ba vị! Hai tỷ đệ bọn ta từ Ký Bắc muốn đi tới kinh thành, nhưng vì không rõ đường nên tới đây để hỏi thăm, mong các vị chỉ giúp! Bọn ta vô cùng biết ơn!"

Lâm Bắc Phàm cười đáp: "Kinh thành cách nơi này cũng không xa cho lắm, cũng gần đến rồi đấy! Nếu đã gặp nhau tức là có duyên, chỗ này của ta có rượu ngon muốn mời hai vị uống một chén, không biết tại hạ có vinh hạnh này hay không?"

"Chuyện này..." Nữ tử hơi do dự.

"Sư tỷ, chúng ta đã đi nửa ngày đường rồi, ngươi không mệt thì ngựa cũng mệt, chúng ta cứ dứt khoát nghỉ ngơi một lát đi!"

Người nữ quay đầu lại thì thấy sư đệ đang ngây người ngắm dung mạo xinh đẹp của hai nữ tử kia.

Nàng không còn cách nào khác, đành thở dài.

Vậy mà hắn ta còn nói là nghỉ ngơi, rõ ràng là có dụng ý khác mà!

Nhưng dù sao nàng cũng đã thấm mệt rồi.

Nữ tử mặc đồ màu tím đành chắp tay cười nói: "Làm phiền rồi!"

"Mời!" Lâm Bắc Phàm cười bảo.

Hai người xuống ngựa, buộc chặt ở một góc rồi tới chỗ Lâm Bắc Phàm ngồi xuống.

Lâm Bắc Phàm rót cho bọn họ một chén rượu: "Mời!"

Hai người nhận chén, uống một hơi cạn sạch rồi lớn tiếng khen: "Rượu ngon!"

Lâm Bắc Phàm cười nói: "Tất nhiên là phải ngon rồi! Rượu ngon mới xứng với anh hùng!"

Hai người nọ không kìm được mà lộ ra ý cười trên mặt.

Sau đó, hai bên bắt đầu trò chuyện.

Giao lưu một lúc mới biết người nam tên là Quách Thiếu Soái, người nữ tên là Mạc Như Sương, đến từ Thiết Kiếm Môn ở Ký Bắc, tới kinh thành làm vài chuyện.

Lâm Bắc Phàm cũng rất biết điều, giới thiệu bản thân tên là Lâm Bắc Phàm, là một kẻ đẹp trai bình thường không có gì nổi bật.

Hai người nọ chỉ cảm thấy cái tên này khá quen nhưng cũng không suy nghĩ gì nhiều.

"Từ trước tới nay, tại hạ vốn rất thích chuyện giang hồ vì vậy vừa gặp hai vị đây, ta đã muốn mời hai vị tới ngồi chung! Hai vị có thể kể cho tại hạ nghe vài chuyện thú vị trong chốn giang hồ được không?" Lâm Bắc Phàm cười hỏi.

Đây chính là mục đích hắn giữ hai người này lại, chỉ đơn giản là tò mò chuyện trên giang hồ mà thôi.

"Lâm công tử, ngươi cảm thấy thế nào là giang hồ?" Mạc Như Sương cười hỏi.

"Ở đâu có người ở đó có giang hồ!" Lâm Bắc Phàm cười đáp.

"Ở đâu có người ở đó có giang hồ..." Ánh mắt của Mạc Như Sương sáng lên: "Nói hay lắm! Lâm công tử, lời ngươi nói thật sâu sắc!"

"Không không không... ta cảm thấy giang hồ là nơi hào khí oai hùng, ghi danh tên tuổi! Chỉ cần ngươi đủ mạnh thì có thể dựa vào thanh kiếm trong tay ngăn cản những chuyện bất bình trong thiên hạ, giết hết người xấu trên đời này!" Quách Thiếu Soái kích động nói.

Nói rồi, hắn ta không nhịn được mà liếc nhìn hai nữ tử bên cạnh Lâm Bắc Phàm, nhưng lại phát hiện ra ánh mắt của bọn họ đều hướng về phía Lâm Bắc Phàm, lại chẳng hề nhìn hắn ta lấy một lần khiến hắn ta rất thất vọng.

Trong lòng hắn ta không khỏi ghen tị, chẳng phải chỉ là hơi đẹp trai một chút thôi sao?

Đẹp trai thì ăn thay cơm được chắc?

Lâm Bắc Phàm cười nhạt: "Quách thiếu hiệp, ngươi còn trẻ tuổi nên mới chỉ nhìn thấy mặt tốt của giang hồ, chứ chưa nhìn thấy xương trắng chất đầy bên dưới giang hồ ấy! Đợi tới khi ngươi hiểu được thì tóc đã bạc trắng cả rồi! Vậy nên ta nói… Hùng tâm chí khí ngút trời, bước vào giang hồ nếm mùi khổ đau! Biết thế xưa ấy tận hưởng lạc, nào đâu phải chịu nỗi u sầu!”

Đôi mắt của những nữ tử có mặt ở đây đều sáng lên.

"Thơ rất hay! Thật có tài văn chương!"

Quách Thiếu Soái lại ghen tị.

Có gì đặc biệt đâu chứ?

Chẳng phải chỉ là giỏi văn thơ hơn ta một chút thôi hay sao?

Thứ này có thể dùng để kiếm cơm ăn chắc?

"Lâm công tử, ngươi cũng rất trẻ tuổi, sao có thể hiểu được điều sâu sắc đến vậy?" Mạc Như Sương quay sang nhìn Lâm Bắc Phàm và cười hỏi.

"Hiểu rõ thế sự cũng là một môn học vấn, quen thuộc thấu hiểu nhân tình cũng thành văn chương! Đọc sách nhiều thì cũng hiểu được nhiều đạo lý hơn, không có gì lạ cả!" Lâm Bắc Phàm mỉm cười đáp.

Mạc Như Sương cảm thán: "Nói hay lắm! Nếu ai cũng thấu đáo như Lâm công tử thì những cuộc phân tranh trên giang hồ sẽ giảm đi rất nhiều! Chỉ tiếc là có rất nhiều người đến khi chết đi cũng chẳng thể hiểu được điều này! Biết đến khi nào chốn giang hồ mới có thể yên bình được đây?"

"Chỉ cần có người thì giang hồ sẽ chẳng bao giờ yên bình được cả!" Lâm Bắc Phàm nói.

"Ta cho rằng, muốn kết thúc phân tranh trên giang hồ thì phải dựa vào thực lực của chính mình, dựa vào sức mạnh của nắm đấm! Chỉ cần có đủ sức mạnh, có nắm đấm vững chắc thì không ai dám không phục ngươi! Ai không phục thì đánh tới khi phục mới thôi!" Quách Thiếu Soái lại không nhịn được mà nhảy ra, nói trong sự kích động.

"Núi cao còn có núi cao hơn, người mạnh còn có người mạnh hơn, phải thế nào thì mới được coi là mạnh nhất đây?" Lâm Bắc Phàm hỏi.

"Ta không biết nhưng ta đang cố gắng hướng về phương diện này! Trong tương lai không xa, ta sẽ kết thúc sự hỗn loạn của giang hồ hiện nay!"

"Khẩu khí không nhỏ đấy, ngươi mạnh lắm sao?"

"Tất nhiên là ta mạnh rồi! Năm nay ta mới mười bảy tuổi nhưng đã tu luyện đến Bát phẩm đỉnh phong rồi! Trước năm hai mươi tuổi có thể sẽ đạt tới Thất phẩm! Trước năm hai mươi lăm tuổi có thể sẽ đạt tới Tiên Thiên! Trong tương lai, ta sẽ tu luyện tới Tông Sư cảnh!"

Nói rồi, hắn ta ngẩng đầu thẳng lưng một cách kiêu ngạo và tràn đầy tự tin.

Lâm Bắc Phàm quay sang nhìn tiểu quận chúa.

Tiểu quận chúa gật đầu, bất ngờ vung tay ra quyền.

Quách Thiếu Soái không kịp phản ứng bị đánh bay ra ngoài, mắt nổ đom đóm.

Lâm Bắc Phàm quay đầu lại nhìn hắn ta: "Xem ra ngươi vẫn chưa đủ mạnh đâu, chúng ta nói tiếp chuyện vừa rồi đi!"

Quách Thiếu Soái: "Phụt!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom