-
Chương 651-655
Chương 651 Đánh giặc không phải trò đùa
Triệu Khoát có chút đau đầu, nhưng lại không thể không cười hùa: "Các vị thúc bá xin yên tâm, tiểu chất nhất định sẽ quan tâm bọn họ nhiều hơn! Có công lao, tuyệt đối sẽ không quên bọn họ."
"Được được được!"
Bách quan đều nở nụ cười, vui vẻ ra về.
Nếu Ký Bắc vương đã xé bỏ thánh chỉ vậy đây rõ ràng là kháng chỉ không tuân, chuẩn bị mưu phản, triều đình đương nhiên phải hành động.
Lệnh cho Triệu Khoát làm Chinh Bắc tướng quân, dẫn bốn mươi vạn đại quân đi Ký Bắc bắt vương.
Việc này vừa truyền ra ngoài đã làm thiên hạ kinh hãi.
“Vậy mà lại không phải Trung Dũng Công, phủ doãn kinh thành Lâm đại nhân sao?”
"Đúng vậy, ta cũng cảm thấy rất kỳ quái! Theo lý mà nói, Lâm đại nhân dẫn binh đánh bại Đại Hạ, Giang Nam vương, liên quân Võ Tây và Đại Nguyệt, tài năng quân sự nổi bật, xưng là quân thần cũng không quá đáng! Phái Lâm đại nhân xuất mã là thỏa đáng nhất, sao lại... "
“Triệu Khoát kia cũng không phải người bình thường! Hắn ta đến từ thế gia quân sự Triệu gia, là người trẻ tuổi ưu tú nhất của Triệu gia bây giờ, từ nhỏ đã thấm nhuần, đọc thành thạo binh pháp cùng binh thư, cho nên được bách quan cùng tiến cử!"
"Ngươi đọc sách tốt đến đâu cũng vô dụng, trên chiến trường thay đổi trong chốc lát, một người trẻ tuổi không có kinh nghiệm dẫn binh đánh giặc sao mà được?"
"Ta cũng nghĩ như vậy! Hắn ta còn trẻ như vậy, còn chưa từng mang binh đánh giặc, hắn ta được sao?"
"Ta cảm thấy có chút nguy hiểm, hay là đổi Lâm đại nhân xuất mã đi!"
…
Lúc này tại vương phủ, Ký Bắc.
Ký Bắc vương nhìn tướng quân dẫn binh của triều đình, có chút sững sờ: "Triệu Khoát có lai lịch thế nào?”
"Khởi bẩm Vương gia!"
Gia Cát tiên sinh chắp tay nói: "Người này đến từ thế gia quân sự Triệu gia, là đích trưởng tử của Triệu gia, đồng thời cũng là người ưu tú nhất trong thế hệ trẻ! Từ nhỏ đã quen đọc binh pháp, còn theo cha nhập ngũ luyện binh, cho nên chiếm được sự tín nhiệm của bách quan, cùng nhau tiến cử hắn ta làm Chinh Bắc tướng quân!"
"Cho dù ưu tú thì đã sao? Đánh giặc không phải trò đùa, một người trẻ tuổi ngay cả một trận chiến còn chưa từng đánh, có tư cách gì mà dẫn quân tác chiến? Triều đình phái hắn ta dẫn binh là khinh thường bản vương sao?"
Ký Bắc vương khá tức giận. Gia Cát tiên sinh lập tức báo cáo: "Khởi bẩm vương gia, căn cứ vào lời nói trong thư của Như Sương cô nương, vốn người được chọn để dẫn quân là Lâm quân! Lâm quân vốn định dẫn đại quân đầu hàng, để vương gia ngươi thẳng tiến vào kinh thành, thay đổi triều đại!"
"Nhưng ai ngờ bị văn võ bách quan chen ngang một đoạn, đẩy Triệu Khoát kia ra, rõ ràng là muốn cướp đoạt công lao của Lâm quân! Lâm quân nóng lòng, theo lý mà tranh đấu, nhưng chung quy vẫn không địch lại được nịnh thần của triều đình!"
"Thì ra là đám tham quan ô lại này quấy phá, phá hỏng chuyện tốt của bản vương!"
Ký Bắc vương nghiến răng nghiến lợi: "Chờ bản vương vào kinh thành, sau khi khoác hoàng bào lên người, bọn họ một người cũng chạy không thoát!"
"Vương gia nói rất đúng, tuyệt đối không thể để cho bọn họ chạy!" Gia Cát tiên sinh gật đầu.
"Lâm quân trung thành đáng khen, chỉ tiếc bị đám tham quan này kéo chân, làm hỏng chuyện tốt! Nhưng mà, thiệt thòi này không thể uổng phí, bản vương muốn thay Lâm quân báo thù!"
Ký Bắc vương ôm sự thiệt thòi này thay Lâm Bắc Phàm: "Quân sư, chuyện này phải nhờ ngươi, nhất định phải trút cục tức này cho bản vương và Lâm quân.”
Gia Cát tiên sinh nở nụ cười: "Vương gia, nếu Lâm quân biết người bất bình vì hắn, nhất định sẽ cảm kích rơi nước mắt, ghi nhớ trong lòng, vì vương gia mà cúc cung tận tụy, cho đến lúc chết!"
Ký Bắc vương mỉm cười gật đầu, hắn ta cũng tính toán như vậy, thông qua phương pháp này để mua chuộc lòng trung thành của Lâm Bắc Phàm.
Tiếp theo, một cơn bão dư luận bắt đầu ở Ký Bắc, nhanh chóng quét qua thiên hạ.
“Triều đình có ý gì, vậy mà lại phái một thằng nhãi miệng còn hôi sữa dẫn binh đánh giặc?”
“Vừa nhìn đã biết là đi lên bằng quan hệ con ông cháu cha, triều đình không có người sao? Càng ngày càng không được!"
"Nếu như là Trung Dũng Công thì chúng ta còn sợ ba phần! Nhưng một cậu ấm nhà giàu dựa vào gia đình thì có năng lực gì? Đừng có mà đang đánh thì tè ra quần, trở thành trò cười của người trong thiên hạ!"
“Đánh giặc không phải là trò đùa, trở về uống sữa đi, đó mới là nơi phân thắng bại của ngươi!”
“Ha ha ha!”
Trong kinh thành, người của phe phái triều đình nghe được những lời đàm tiếu này cũng vô cùng lo lắng.
"Triệu Khoát hình như trông có vẻ thật sự không được, ngay cả địch nhân cũng xem thường hắn ta!"
"Đánh giặc thật sự không phải là trò đùa, sẽ chết người! Dẫn bốn mươi vạn đại quân giao cho một cậu ấm nhà giàu chưa từng đánh trận, thật sự khiến cho người ta không yên lòng! Nếu lỡ thua thì sao?"
"Mặc kệ! Tất cả mọi người đều chơi theo!"
"Càng nói trong lòng ta càng hoảng hốt, vẫn nên để Lâm đại nhân lên đi! Lâm đại nhân ra trận, ta mới an tâm!"
"Ai nói không phải chứ!"
Chương 652 Không phá hoàng thành, thề không trở về
Triệu Khoát đang chỉnh quân chuẩn bị chiến đấu, sau khi nghe được những lời đồn đãi này liền tức giận nổ tung!
"Vậy mà lại nói ta không được? Còn nói ta là cậu ấm nhà giàu dựa vào gia tộc? Nói miệng ta còn hôi sữa, lúc đánh trận sẽ sợ tè ra quần? Nào có lý này, lý nào lại như vậy?"
Tuy rằng, hắn ta quả thật dựa vào sức mạnh của gia tộc mới đạt được cơ hội này! Nhưng mà hắn ta cũng rất cố gắng, có được hay không?
Tuy rằng sinh ra trong một gia đình quân sự, từ nhỏ cơm áo không lo, nhưng hắn ta phải chịu khó và cố gắng hơn những người khác!
Từ nhỏ đã đọc thành thạo binh pháp binh thư, đọc thuộc lòng như nước chảy, còn thường xuyên mô phỏng hành binh đánh giặc với bậc cha chú, cũng thường xuyên chiến thắng!
Không chỉ như thế, hắn ta còn rất nhỏ đã theo cha vào trong quân doanh, bắt đầu tôi luyện từ tầng thấp nhất.
Binh lính khác ăn cái gì hắn ta đều ăn cái đó, binh khác ngủ như thế nào thì hắn ta ngủ như thế, binh khác làm gì thì hắn ta làm như vậy, chịu khổ cũng không ít hơn những binh lính khác!
Ngược lại bởi vì hắn ta là con cháu Triệu gia, mang theo hy vọng của gia tộc, còn bị phụ thân đối xử nghiêm khắc, xảy ra một chút sai lầm đều sẽ bị phạt, mà còn là trừng phạt gấp bội!
Ngoài ra, kể cả khi thời tiết khắc nghiệt nhất cũng không ngừng rèn luyện, chịu hết khổ sở, mới đổi lấy được thực lực Tiên Thiên!
Có thể nói, hắn ta hoàn toàn khác biệt với đám nha nội an phận chờ chết, gây rối khắp nơi!
Hắn ta có chí hướng lớn, khát vọng kiến công lập nghiệp!
Bây giờ, chỉ thiếu một cơ hội để chứng minh bản thân! Thu hồi Ký Bắc chính là cơ hội!
Nhưng còn chưa ra tay đã bị mọi người liên tục cười nhạo, cười từ đầu đến cuối, Triệu Khoát tức giận đến mức phát run cả người, nuốt không trôi cơm!
"Khoát nhi, đừng để chuyện này ở trong lòng!"
Một bàn tay đầy những vết chai đặt lên vai Triệu Khoát.
“Thúc phụ!” Triệu Khoát quay đầu nhìn lại, đó là một người đàn ông trung niên mặt hình chữ quốc, sắc mặt uy nghiêm.
Người này là thúc thúc ruột của hắn ta, Triệu Hải, vẫn luôn ở bên hắn ta dốc lòng dạy dỗ, dạy hắn ta binh pháp mưu lược, dạy hắn ta võ công, tình cảm giữa cả hai rất sâu đậm, giống như phụ thân cho nên mới gọi là thúc phụ.
"Bây giờ ngươi phiền não bất an, tâm loạn như ma, ngược lại có thể trúng gian kế của đối phương! Muốn chứng minh bản thân, chỉ cần đánh ra thành tích, tất cả lời đồn đãi đều sẽ chưa đánh đã tan!" Triệu Hải nói.
Triệu Khoát hít sâu vài hơi, làm cho mình bình tĩnh lại, gật đầu đáp: "Thúc phụ, ta biết rồi, ta sẽ không hành sự theo cảm tính, tuyệt đối sẽ không bị phản vương gian tặc lừa!"
Triệu Hải vui mừng gật đầu: "Không sai! Gặp chuyện bình tĩnh không sợ hãi mới là người lính tốt của Triệu gia ta!"
"Bất mãn và hoài nghi của mọi người chỉ có thể hóa thành động lực để ta tiến lên!"
Triệu Khoát siết chặt nắm đấm, ánh mắt kiên định: "Trận chiến này, ta nhất định sẽ tiến quân vào Ký Bắc, thu phục sơn hà, bắt Ký Bắc vương trở về hỏi tội!"
"Tốt! Ngươi có chí hướng lớn này, Triệu gia chúng ta ủng hộ hết toàn lực cho ngươi!"
Triệu Hải lớn tiếng nói: "Toàn bộ cao thủ mà những năm gần đây Triệu gia chúng ta bồi dưỡng đều theo ngươi xuất chinh hết!"
“Đồng thời, chúng ta còn phát động quan hệ nhân sinh của Triệu gia, mời rất nhiều cao thủ tới trợ trận! Cộng thêm cao thủ và binh mã triều đình, chỉ cần đánh giặc ổn thỏa thì trận chiến này chúng ta tất thắng!"
Triệu Khoát mừng rỡ: "Đa tạ thúc phụ!"
Có Triệu gia ra sức ủng hộ, Triệu Khoát càng thêm có lòng tin.
Kiểm kê binh mã và lương thảo, tổ chức đại hội tuyên thệ trước khi ra quân, sau đó dẫn đầu đại quân đông nghìn nghịt đi tới Ký Bắc.
Bây giờ Ký Bắc vương cũng đang kiểm kê binh mã, chuẩn bị đại chiến.
"Vương gia, chúng ta hiện tại có ba trăm hai mươi hai nghìn quân thường!"
“Võ giả Hậu Thiên đỉnh phong là mười hai nghìn không trăm mười hai người, mỗi người đều có thể lấy một địch trăm, tương đương với có được một trăm hai mươi vạn đại quân!”
“Cường giả Tiên Thiên tổng cộng có mười lăm người!”
“Nhưng trải qua dược vật xúc tác của hai vị Tông Sư Hàng Long, Phục Hổ, trong đại quân chúng ta có thêm năm mươi vị ngụy Tiên Thiên! Thực lực yếu hơn một bậc so với Tiên Thiên chân chính, nhưng lại mạnh hơn võ giả Hậu Thiên mấy bậc!”
"Còn có ba vị Tông Sư, bọn họ ẩn núp trong bóng tối tùy cơ ứng biến!"
Ký Bắc vương nghe xong vô cùng kích động: "Tốt tốt tốt! Một đội quân khủng bố này chắc chắn có thể lật đổ triều đình! Bản vương trù tính nhiều năm như vậy, chờ đợi nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng sắp thành công rồi, ha ha!"
Gia Cát tiên sinh chần chờ một lát: "Nhưng ở phương diện lương thảo thì khá thiếu thốn, không chống đỡ được đến nửa tháng…"
Ký Bắc vương bình tĩnh phất tay: "Căn bản cũng không cần nhiều lương thảo như vậy! Đại quân của chúng ta lấy võ giả làm chủ, hành động nhanh chóng, mấy ngày là có thể đánh đến kinh thành thay đổi triều đại rồi, ha ha!"
"Vương gia nói rất đúng!" Gia Cát tiên sinh cũng nở nụ cười.
Hắn ta cũng không tin có một đội quân khủng bố này còn không bắt được triều đình.
Ký Bắc vương đứng dậy, khoanh tay, ánh mắt nhìn về phía nam, phảng phất như nhìn thấy hoàng thành cách đó mấy trăm dặm.
"Chúng ta xuất phát! Không phá hoàng thành, thề không trở về!"
Ước chừng khoảng năm sáu ngày sau, hai bên đại quân đối đầu trên bình nguyên Ký Bắc. Trận chiến này đã thu hút ánh mắt của người trong thiên hạ.
Binh mã hai bên cách nhau hơn hai trăm trượng, nhìn nhau từ xa.
Triệu Khoát mặc một thân khôi giáp màu bạc sáng mắt, trên tay cầm một cây thương có tua rua đỏ đặc chế, cưỡi trên một con đại mã đầu cao, tư thế oai hùng, ý chí chiến đấu cao ngất, ánh mắt quét ngang qua đại quân Ký Bắc.
Khoảng ba mươi vạn binh mã, mười bốn mười lăm vị Tiên Thiên, còn có một số nhân vật võ lâm tạp nham khác...
Hắn ta lập tức cảm thấy ổn thỏa rồi, cũng không khác với quân tình mà hắn ta nhận được là bao.
Một đội quân này không tạo thành uy hiếp đối với hắn ta.
Bởi vì, lần này hắn ta dẫn đầu bốn mươi vạn binh mã tinh nhuệ của triều đình, vượt qua ba mươi vạn binh mã Ký Bắc.
Chương 653 Đánh úp
Về phương diện cao thủ Tiên Thiên, ngoại trừ mười hai Tiên Thiên do triều đình trang bị, còn có mười hai Tiên Thiên mà gia tộc hắn ta thông qua các loại thủ đoạn đưa đến, cũng vượt qua đối phương.
Về phần những nhân sĩ võ lâm tạp nham kia, ở trước mặt mưa tên của đại quân, hoàn toàn có thể phớt lờ!
Cho nên, phần thắng của triều đình bọn họ rất lớn!
Lúc này, Triệu Hải nghiêng đầu lại nhỏ giọng nói: "Vừa mới nhận được một tin tức tốt, Ký Bắc vương không chuẩn bị đủ lương thảo, chỉ có thể chống đỡ nửa tháng! Chúng ta có thể đóng vững đánh chắc, kéo hắn nửa tháng, sẽ thắng chắc!"
Triệu Khoát mừng rỡ, đây quả thật là một tin tức tốt! Lương thảo của đối phương không đủ, làm sao mà đánh với hắn ta?
Hắn ta lập tức liệu sẵn trong lòng, cưỡi ngựa tiến lên, lớn tiếng quát: "Ký Bắc vương, ngươi bất tuân với thánh thượng, khởi binh mưu phản, làm chuyện trái với luân thường đạo lý, đã phạm phải tội lớn tày trời! Bệ hạ tức giận, lệnh cho ta bắt ngươi trở về hỏi tội! Ta khuyên ngươi mau khoanh tay chịu trói, chờ quyết định xử trí, nếu không hậu quả sẽ phải tự chịu!"
Ký Bắc vương hừ lạnh: "Cái gì mà không tuân theo thánh thượng? Rõ ràng là các ngươi giả truyền thánh chỉ, vu hại bản vương, dụng tâm hiểm ác! Bản vương khởi binh không phải mưu phản, mà là để dẹp sạch gian thần bên cạnh quân vương, diệt trừ đám tham quan ô lại các ngươi, trả lại bầu trời trong xanh cho Đại Võ!"
“Diệt trừ tham quan ô lại, trả lại bầu trời trong xanh cho Đại Võ!”
“Diệt trừ tham quan ô lại, trả lại bầu trời trong xanh cho Đại Võ!"
…
Binh lính Ký Bắc điên cuồng kêu lên, đinh tai nhức óc, thanh thế ngập trời!
Không thể không nói, trải qua hơn hai mươi năm thiết lập xây dựng, Ký Bắc vương có uy vọng quá cao trong lòng người dân Ký Bắc, cơ hồ có thể dùng từ ăn sâu bén rễ để hình dung!
Ngay cả rất nhiều nhân sĩ giang hồ cũng bị lừa gạt, chứ đừng nói đến những binh lính và dân chúng không biết gì!
Sắc mặt Triệu Khoát có chút khó coi, vốn muốn ra oai phủ đầu với đối phương, lại bị người của đối phương làm cho chấn động!
"Ký Bắc vương, xem ra ngươi rất cứng đầu, giữa chúng ta không có gì để nói, vẫn nên sử dụng bạo lực đi!"
Triệu Khoát cưỡi ngựa trở về, chuẩn bị khai chiến.
"Vốn dĩ đã không có gì để nói!"
Ký Bắc vương hăng hái phất tay: "Người đâu, bắn tên cho bản vương!"
"Cái gì? Bắn tên?"
Triệu Khoát cùng mọi người trong triều đình đều trợn tròn mắt. Bình thường cung tiễn có thể bắn một trăm trượng đã không tệ rồi!
Đôi bên chênh lệch hai trăm trượng, khoảng cách xa xôi như thế, làm sao hắn ta bắn tới được?
Ký Bắc vương có phải đã lâu không đánh giặc nên bị ngốc rồi sao?
Ngay khi bọn họ còn đang sững sờ, đám nhân sĩ võ lâm tạp nham xoàng xĩnh trong mắt bọn họ đã nhao nhao móc cung tiễn ra, sau đó bắn qua đây rồi.
"Vút vút vút..."
Mũi tên như mưa, vậy mà lại có thể vượt qua hai trăm trượng, giống như sao băng bắn vào trong đại quân triều đình.
Đại quân triều đình không có một chút chuẩn bị nào, trúng tên liên tục, kêu rên khắp nơi.
"A! Ối!"
“Mũi tên tới rồi!”
"Ta trúng tên rồi!"
Triệu Khoát lại một lần nữa trợn tròn mắt: "Sao mũi tên này có thể bắn được xa như vậy?"
Hắn ta cảm thấy có chút không đúng!
Liếc mắt với thúc phụ một cái, hắn ta cũng cảm thấy không đúng!
Chỉ một trận mưa tên này đã trực tiếp mang đến thương vong mấy ngàn cho triều đình!
Ký Bắc vương vô cùng hồ hởi, cực kỳ kích động!
Đại quân võ giả của hắn ta thành công rồi!
Võ giả có được thể hồn mạnh hơn và thực lực cũng mạnh hơn so với binh lính bình thường, còn có tu vi nội lực cường đại!
Nếu như dựa theo phương thức quân đội mà huấn luyện bọn họ, lúc hành quân đánh giặc nhất định có thể phát huy ra được lực sát thương rất mạnh!
Hơn nữa võ giả của hắn ta còn không phải võ giả bình thường, tất cả đều là võ giả Hậu Thiên đỉnh phong, vừa ra tay nhất định có thể phát huy ra được uy lực gấp trăm ngàn lần, bây giờ hiệu quả đã hiện ra rồi.
Một trận mưa tên đã làm cho các ngươi tổn thất nghiêm trọng, mà bên ta lại không hề thương vong! Ngươi lại bắn không lại, làm sao đánh ta đây?
"Ha ha! Bắn tên tiếp cho bản vương! Bản vương muốn bắn chết bọn họ!" Ký Bắc vương lớn tiếng mừng rỡ nói.
Theo lệnh của vương gia, lại một trận tên như mưa nữa!
"Vút vút vút..."
Triệu Khoát lớn tiếng quát: "Toàn quân dựng lên tấm chắn, đón lấy mưa kiếm, sau đó từ từ lui lại! Tất cả Tiên Thiên cường giả theo ta cùng nhau ngăn trở mưa tên, yểm hộ đại quân rút lui!"
"Vâng, Triệu tướng quân!"
Cao thủ Tiên Thiên nhao nhao lao ra từ trong đại quân, nghênh đón mưa tên. Đại quân triều đình lại nhân cơ hội mà dần dần rút lui.
"Muốn rút lui? Hỏi qua bản vương chưa?"
Ký Bắc vương giơ kiếm trong tay lên, dẫn đầu đại quân võ giả, lớn tiếng nói: "Giết cho bản vương! Một người cũng không buông tha!"
"Giết!" Sĩ khí của quân Ký Bắc tăng cao, từng bước tiến lên.
Đại quân võ giả tiếp tục bắn tên, thu hoạch tính mạng của binh lính triều đình ở khoảng cách xa.
"Vút vút vút..."
Tổn thất của triều đình không ngừng tăng lên…
Chương 654 Thua toàn diện
Triệu Khoát mắt thấy tiếp tục như vậy thì không được, hét lớn: "Tất cả Tiên Thiên giết vào đại quân Ký Bắc, tiêu diệt võ giả!"
Theo lệnh của Triệu Khoát, hai mươi vị Tiên Thiên lập tức đánh về phía quân Ký Bắc.
Ký Bắc vương vô cùng bình tĩnh: "Tiên Thiên lên, ngăn cản bọn họ!"
Hơn sáu mươi Tiên Thiên từ trong đại quân trổ hết tài năng, mang theo khí thế ngập trời càn quét tới.
Triệu Khoát vô cùng hoảng sợ, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vẻ mặt kinh hãi: "Ký Bắc vương.... Sao hắn ta có nhiều cường giả Tiên Thiên như vậy?”
Phải biết rằng, Tiên Thiên không phải bắp cải trắng, đó là cường giả vô cùng hiếm có khó tìm!
Cho dù là triều đình bọn họ, cộng tất cả Tiên Thiên lại, tính toán đầy đủ cũng chỉ có bảy tám mươi vị, có một nửa phân bố ở trong quân, một nửa còn lại phân bố ở trong Cấm Quân, Lục Phiến Môn, Cẩm Y Vệ và các cơ quan quyền lực khác.
Mà một mình Ký Bắc vương đã có được hơn sáu mươi vị Tiên Thiên, quá đáng sợ!
Mà bây giờ hắn ta chỉ có hai mươi tư vị, vô cùng nguy hiểm!
Tiên Thiên của hai bên rất nhanh sau đó đã giao thủ rồi!
Lúc này Triệu Khoát mới phát hiện ra đại đa số cường giả Tiên Thiên của Ký Bắc Vương đều rất kém, yếu hơn một bậc so với Tiên Thiên chân chính!
Nhưng bởi vì số lượng đông đảo nên vẫn rất đáng sợ!
Sáu mươi lăm vị Tiên Thiên này hoàn toàn có thể đè cường giả Tiên Thiên của hắn ta ra đánh! Về phương diện quân đội bình thường, cũng bị đối phương đè ra đánh!
Triệu Khoát đọc thuộc nhiều binh pháp nhận ra Ký Bắc vương hóa ra không đơn giản như tưởng tượng, hắn ta che giấu quá sâu!
Lúc này nhất định phải rút lui, tính việc lâu dài, bằng không tổn thất sẽ càng lớn!
"Rút lui! Rút cho ta! Mau lên!" Triệu Khoát sốt ruột rống to.
Đại quân triều đình nhận được mệnh lệnh, nhanh chóng chạy về phía sau, đã không quan tâm đến trận địa nữa rồi.
Ký Bắc vương cười lạnh một tiếng: "Muốn rút lui? Vậy thì đều ở lại hết cho bản vương! Các vị bằng hữu giang hồ cứ thoải mái giết cho bổn vương, kiến công lập nghiệp ngay tại thời điểm này"
"Vâng, Vương gia!"
Sau khi nhận được mệnh lệnh, đám nhân sĩ giang hồ tạp nham này gào lên rồi giết về phía đại quân triều đình.
Bọn họ bày ra thực lực vô cùng khủng bố, chỉ vài ba bước đã vượt qua mấy trượng, nhanh chóng đuổi kịp đại quân triều đình.
Tiện tay đánh ra một chưởng, trên mặt đất đã xuất hiện một cái hố lớn, có mấy binh lính mất mạng!
Đá ra một cước, khí thế lẫm liệt, mấy binh lính đổ máu!
Một kiếm đánh tới, toàn bộ mấy binh lính phải cúi đầu! Lực sát thương thật sự quá kinh người!
Mà người như vậy lại có hơn vạn người!
Lúc này Triệu Khoát mới kinh hãi phát hiện: "Bọn họ đều là võ giả Hậu Thiên đỉnh phong!"
Võ giả Hậu Thiên đỉnh phong không đáng sợ, một mình hắn ta có thể đối phó với mười mấy người, hoàn toàn không sợ!
Nhưng hơn vạn võ giả Hậu Thiên đỉnh phong lại đáng sợ!
Phải biết rằng, mỗi người bọn họ đều có thể lấy một địch trăm, giết binh lính bình thường dễ dàng như giết chó!
Hơn vạn võ giả Tiên Thiên đỉnh phong này còn khủng bố hơn so với trăm vạn đại quân!
Triệu Khoát hoàn toàn hoảng rồi, chỉ có thể hô to: "Chạy đi! Các ngươi mau chạy!"
Mà bản thân lại càng một mình chống lại mười mấy võ giả, cho binh lính phía sau tranh thủ cơ hội. Chỉ tiếc là chẳng có ích lợi gì, hắn ta ngăn được mười mấy người nhưng không ngăn được hàng trăm hàng vạn người.
Thấy đại quân triều đình chạy trốn, bị đại quân võ giả đuổi giết, Ký Bắc vương đắc ý cười rộ lên: "Ha ha... "
“Chúc mừng vương gia, phần thắng đã định!" Gia Cát tiên sinh bên cạnh chắp tay cười nói.
"Đó là tất nhiên!"
Ký Bắc vương cao hứng vui vẻ nói: "Bản vương có đại quân hơn vạn võ giả, còn có sáu mươi lăm Tiên Thiên, trận chiến này nếu không thắng thì đúng là thiên lý khó dung! Ha ha..."
Không đến nửa nén hương, bốn mươi vạn đại quân triều đình đều bị giết đến tan tác hỗn loạn, mà quân Ký Bắc dường như không có tổn thất gì.
Tiếng cười đắc ý của Ký Bắc vương xuyên suốt toàn chiến trường. Triệu Khoát tức giận đến phát điên!
Đây là lần đầu tiên hắn ta dẫn binh đánh giặc, kết quả không đến một ngày đã thua thảm hại!
Mang theo bốn mươi vạn binh mã triều đình gần như bị giết sạch! Sau khi trở về làm sao có thể giải thích với triều đình, ăn nói với dân chúng đây?
Triệu Khoát quay đầu, hai mắt đỏ ngầu, mang theo sát khí khủng bố giết về phía Ký Bắc vương: "Giết ngươi! Ta phải giết ngươi!"
"Khoát nhi, nguy hiểm! Mau trở về!"
Thúc phụ của hắn ta sốt ruột kêu to. Nhưng Triệu Khoát tràn ngập cừu hận trong lồng ngực đã nghe không vào nữa rồi!
Hắn ta chỉ muốn báo thù, giết hoặc bắt Ký Bắc vương, như thế mới có cơ hội lật bàn.
Ký Bắc vương vô cùng bình tĩnh, trên mặt mang theo một nụ cười đùa cợt.
Mà lúc này, có một người đàn ông âm u lạnh lẽo xuất hiện bên cạnh hắn ta, người này để trần nửa người trên, bên hông quấn một con rắn khổng lồ.
Mặt của hắn ta không chút thay đổi đánh ra một chưởng, chưởng lực xuyên qua trăm trượng, đánh vào lồng ngực Triệu Khoát.
Chỉ nghe thấy ầm một tiếng, khôi giáp trên người Triệu Khoát nổ tung, hắn ta ngửa đầu bay ngược ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi!
Đại hán lạnh lùng kia còn cười lạnh: "Áo giáp này không tệ! Nếu như không có khôi giáp này thì một chưởng của bản tọa đã có thể lấy mạng hắn ta rồi! Nhưng không sao, đánh tiếp một chưởng nữa!"
Ký Bắc vương suy nghĩ, kêu lên: "Hàng Long đại sư, không cần giết hắn ta!"
Đại hán lạnh lùng kia khó hiểu: "Vương gia, vì sao?"
"Sau này bản vương đóng đô ở Trung Nguyên, ngồi lên ngôi vị hoàng đế, cần rất nhiều nhân tài! Người này tuổi còn trẻ, không chỉ có được một thân võ nghệ tốt mà còn có năng lực hành binh đánh giặc, là nhân tài, ta có thể dùng tới!"
Đại hán lạnh lùng gật đầu: "Vương gia nói rất đúng, bản tọa sẽ không giết hắn ta!"
Cự xà bên hông hắn ta rơi xuống đất, nhanh chóng bay ra ngoài, lượn quanh ở trên người Triệu Khoát vài vòng, sau đó cuộn trở về.
Chương 655 Không cần gì cả
Triệu Khoát giãy dụa, thế nhưng không giãy thoát ra được.
Chủ soái triều đình bị bắt, Tiên Thiên triều đình không có ý định tái chiến, tính toán rút lui, tính kế lâu dài.
Ký Bắc vương kêu lên: "Hai vị đại sư Hàng Long Phục Hổ, giữ lại bọn họ cho bản vương!"
"Vâng, vương gia!"
Hai vị Tông Sư cùng ra tay, hai mươi tư vị Tiên Thiên không một ai chạy thoát, tất cả đều bị bắt về.
Nhìn thấy cục diện đại thắng như vậy, Ký Bắc vương lại một lần nữa không thể khống chế được tâm tình mà cười rộ lên: "Ha ha... Bản vương thắng rồi!"
Trận chiến này nhanh chóng truyền khắp thiên hạ, mọi người trong thiên hạ đều kinh hãi!
“Triều đình thế mà lại thua rồi? Còn chưa tới một ngày mà đã thua Ký Bắc bương rồi."
"Bốn mươi vạn đại quân của triều đình đều bị giết sạch! Lần xuất chinh này có hai mươi tư vị Tiên Thiên, bao gồm cả chủ soái Triệu Khoát, tất cả đều bị bắt đi! Ký Bắc vương đã trở nên mạnh mẽ như vậy sao?"
“Ký Bắc vương quá khủng bố rồi! Còn khủng bố hơn so với Giang Nam vương và Võ Tây vương!"
"Ta cho rằng không phải Ký Bắc vương quá mạnh mà là Triệu Khoát kia quá phế! Mang theo nhiều nhân mã và cường giả như vậy, cục diện vốn nên đại thắng mà lại thua Ký Bắc vương, không chỉ mất hết thể diện mà còn hại triều đình tổn thất nghiêm trọng!"
“Ta đã nói cậu ấm kia không được, nếu phái Lâm đại nhân xuất mã thì tốt rồi!
"Đúng vậy! Trung Dũng Công xuất mã, tất thắng!"
…
Sĩ khí của quân Ký Bắc tăng vùn vụt!
Danh tiếng của Lâm Bắc Phàm cũng tăng lên theo!
Chỉ có Triệu Khoát và Triệu gia sau lưng không chỉ tổn thất nghiêm trọng mà còn mất hết thể diện!
Tình thế nguy cấp, nữ đế lập tức triệu tập triều hội, thương lượng đối sách.
Trong Kim Loan Điện, nữ đế ngồi cao ở trên ngai vàng, sắc mặt nặng nề đáng sợ, ánh mắt kia hận không thể giết tất cả mọi người.
Văn võ bách quan phía dưới đều lạnh run, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng...
Đúng lúc này, nữ đế đập bàn, nổi trận lôi đình nói: "Đây là chủ soái các ngươi đề cử? Quả nhiên rất tốt! Tốt lắm! Chưa tới một ngày… phải nói là một nén nhang còn chưa hết đã khiến bốn mươi vạn đại quân của trẫm đại bại!"
"Trẫm cũng không thể hiểu được, bốn mươi vạn đại quân, cho dù xếp hàng giết từng người một, giết đến trời tối cũng không thể giết hết được, sao hắn ta có thể thua nhanh như vậy chứ? Vì sao hắn ta có thể thua nhanh như vậy?"
Binh bộ thượng thư Lý Khai Quang đầu đầy mồ hôi nói: "Bệ hạ, thật ra lỗi sai không phải ở Triệu Khoát…”
Nữ đế nổi giận: "Câm miệng đi! Trẫm hỏi ngươi chưa? Trẫm chỉ nhìn kết quả, không xem quá trình! Kết quả chính là hắn ta thua, thua hoàn toàn, hắn ta làm trẫm vô cùng thất vọng."
Lý Khai Quang rụt cổ lại.
Nữ đế tiếp tục nổi bão: "Cậu ấm nhà giàu Triệu Khoát kia không chỉ hại trẫm tổn thất bốn mươi vạn đại quân mà còn hại trẫm tổn thất mười mấy Tiên Thiên! Làm cho trẫm thiệt hại nghiêm trọng, mất hết mặt mũi, thật tức chết đi được!"
"Triệu Khoát chính là một tên phế vật bàn binh trên giấy (lý luận suông), bây giờ trẫm chỉ hận không thể băm vằm hắn ta ra! Các ngươi là người giới thiệu hắn ta cũng có tội, ngươi nói trẫm nên phạt các ngươi như thế nào?"
"Thỉnh bệ hạ thứ tội!"
Văn võ bá quan lạnh run.
Nữ đế tức giận nói: "Toàn bộ phạt bổng lộc ba năm! Ngoài ra, mỗi người đều phải viết một bản kiểm điểm, xem xét lời nói và cử chỉ của mình, tiến hành kiểm điểm lại mình một cách nghiêm túc và sâu sắc, hơn nữa còn phải công khai trước công chúng!"
Văn võ bá quan ngay lập tức không thể bình tĩnh được nữa.
Phạt bổng lộc của bọn họ thì có thể, dù sao bọn họ cũng không dựa vào cái này để sống.
Nhưng mà, bảo bọn họ viết tự kiểm điểm, còn phải công khai với công chúng, vậy thì quá khiến người ta buồn nôn rồi.
Họ có thể không biết xấu hổ nhưng họ không thể không có thể diện!
"Bệ hạ, bản kiểm điểm này..."
Nữ đế giận dữ nói: "Câm miệng! Nói thêm một câu nữa, gậy đã sẵn sàng hầu hạ!"
Bá quan rụt đầu trở về.
Nữ đế tiếp tục tức giận nói: "Viết xong giao cho Lâm ái khanh kiểm tra, hắn không hài lòng thì phải viết tiếp, viết cho đến khi hài lòng mới thôi!"
Văn võ bách quan: "Mẹ kiếp!"
Lâm Bắc Phàm lập tức hào hứng nhận chỉ: "Vâng, bệ hạ!"
Vẻ mặt của bách quan không còn gì để luyến tiếc!
Sau khi tức giận xong, cuối cùng nữ đế cũng tỉnh táo lại, nhìn về phía Lâm Bắc Phàm, nói với vẻ dịu dàng: "Lâm ái khanh, lần này không phải ngươi ra tay thì không được! Ký Bắc vương binh hùng tướng mạnh, khí thế hùng hổ, trong triều đình chỉ có ngươi mới có thể gánh vác trọng trách!"
"Vâng, bệ hạ!"
Lâm Bắc Phàm bình tĩnh nói: "Chuyện này cứ giao cho vi thần, vi thần cam đoan sẽ khiến hắn ta có tới mà không có về!"
Nữ đế vô cùng mừng rỡ, sau khi liên tục nói ba tiếng tốt, lại bảo: "Việc này giao cho ái khanh, trẫm vô cùng yên tâm! Ngươi cần người và cần vật tư gì thì cứ việc nói, trẫm toàn lực ủng hộ ngươi!"
"Đa tạ bệ hạ ủng hộ, nhưng thần không cần gì cả!" Lâm Bắc Phàm đáp.
"A?" Nữ đế trợn tròn mắt, bách quan cũng trợn tròn mắt.
"Tại sao lại không cần gì cả?"
Binh bộ thượng thư Lý Khai Quang khuyên nhủ: "Phải biết rằng, Ký Bắc vương khí thế hừng hực, còn khủng bố hơn so với Giang Nam vương và Võ Tây Vương trước đây! Hai ba ngày sau sẽ đến kinh thành, nếu không chuẩn bị thì muộn mất!"
“Lâm đại nhân, ngài cần bao nhiêu nhân mã, cần bao nhiêu cường giả, cứ nói đi! Bản quan lập tức phái tới cho ngươi!"
"Bất kể là ngươi muốn cái gì, chỉ cần mở miệng, ta lập tức sắp xếp cho ngươi!"
Văn võ bá quan tích cực hiến kế.
Hiện tại tất cả mọi người đều là con châu chấu trên cùng một sợi dây thừng, phải ủng hộ Lâm Bắc Phàm hết mình.
Lâm Bắc Phàm cười nhạt, trong lòng đã có ý định nói: "Thật sự không cần! Không chỉ không cần thiết, mà còn không cần phải làm gì! Chỉ cần Ký Bắc vương đi tới kinh thành, cam đoan sẽ khiến cho hắn ta có đi mà không có về!”
Triệu Khoát có chút đau đầu, nhưng lại không thể không cười hùa: "Các vị thúc bá xin yên tâm, tiểu chất nhất định sẽ quan tâm bọn họ nhiều hơn! Có công lao, tuyệt đối sẽ không quên bọn họ."
"Được được được!"
Bách quan đều nở nụ cười, vui vẻ ra về.
Nếu Ký Bắc vương đã xé bỏ thánh chỉ vậy đây rõ ràng là kháng chỉ không tuân, chuẩn bị mưu phản, triều đình đương nhiên phải hành động.
Lệnh cho Triệu Khoát làm Chinh Bắc tướng quân, dẫn bốn mươi vạn đại quân đi Ký Bắc bắt vương.
Việc này vừa truyền ra ngoài đã làm thiên hạ kinh hãi.
“Vậy mà lại không phải Trung Dũng Công, phủ doãn kinh thành Lâm đại nhân sao?”
"Đúng vậy, ta cũng cảm thấy rất kỳ quái! Theo lý mà nói, Lâm đại nhân dẫn binh đánh bại Đại Hạ, Giang Nam vương, liên quân Võ Tây và Đại Nguyệt, tài năng quân sự nổi bật, xưng là quân thần cũng không quá đáng! Phái Lâm đại nhân xuất mã là thỏa đáng nhất, sao lại... "
“Triệu Khoát kia cũng không phải người bình thường! Hắn ta đến từ thế gia quân sự Triệu gia, là người trẻ tuổi ưu tú nhất của Triệu gia bây giờ, từ nhỏ đã thấm nhuần, đọc thành thạo binh pháp cùng binh thư, cho nên được bách quan cùng tiến cử!"
"Ngươi đọc sách tốt đến đâu cũng vô dụng, trên chiến trường thay đổi trong chốc lát, một người trẻ tuổi không có kinh nghiệm dẫn binh đánh giặc sao mà được?"
"Ta cũng nghĩ như vậy! Hắn ta còn trẻ như vậy, còn chưa từng mang binh đánh giặc, hắn ta được sao?"
"Ta cảm thấy có chút nguy hiểm, hay là đổi Lâm đại nhân xuất mã đi!"
…
Lúc này tại vương phủ, Ký Bắc.
Ký Bắc vương nhìn tướng quân dẫn binh của triều đình, có chút sững sờ: "Triệu Khoát có lai lịch thế nào?”
"Khởi bẩm Vương gia!"
Gia Cát tiên sinh chắp tay nói: "Người này đến từ thế gia quân sự Triệu gia, là đích trưởng tử của Triệu gia, đồng thời cũng là người ưu tú nhất trong thế hệ trẻ! Từ nhỏ đã quen đọc binh pháp, còn theo cha nhập ngũ luyện binh, cho nên chiếm được sự tín nhiệm của bách quan, cùng nhau tiến cử hắn ta làm Chinh Bắc tướng quân!"
"Cho dù ưu tú thì đã sao? Đánh giặc không phải trò đùa, một người trẻ tuổi ngay cả một trận chiến còn chưa từng đánh, có tư cách gì mà dẫn quân tác chiến? Triều đình phái hắn ta dẫn binh là khinh thường bản vương sao?"
Ký Bắc vương khá tức giận. Gia Cát tiên sinh lập tức báo cáo: "Khởi bẩm vương gia, căn cứ vào lời nói trong thư của Như Sương cô nương, vốn người được chọn để dẫn quân là Lâm quân! Lâm quân vốn định dẫn đại quân đầu hàng, để vương gia ngươi thẳng tiến vào kinh thành, thay đổi triều đại!"
"Nhưng ai ngờ bị văn võ bách quan chen ngang một đoạn, đẩy Triệu Khoát kia ra, rõ ràng là muốn cướp đoạt công lao của Lâm quân! Lâm quân nóng lòng, theo lý mà tranh đấu, nhưng chung quy vẫn không địch lại được nịnh thần của triều đình!"
"Thì ra là đám tham quan ô lại này quấy phá, phá hỏng chuyện tốt của bản vương!"
Ký Bắc vương nghiến răng nghiến lợi: "Chờ bản vương vào kinh thành, sau khi khoác hoàng bào lên người, bọn họ một người cũng chạy không thoát!"
"Vương gia nói rất đúng, tuyệt đối không thể để cho bọn họ chạy!" Gia Cát tiên sinh gật đầu.
"Lâm quân trung thành đáng khen, chỉ tiếc bị đám tham quan này kéo chân, làm hỏng chuyện tốt! Nhưng mà, thiệt thòi này không thể uổng phí, bản vương muốn thay Lâm quân báo thù!"
Ký Bắc vương ôm sự thiệt thòi này thay Lâm Bắc Phàm: "Quân sư, chuyện này phải nhờ ngươi, nhất định phải trút cục tức này cho bản vương và Lâm quân.”
Gia Cát tiên sinh nở nụ cười: "Vương gia, nếu Lâm quân biết người bất bình vì hắn, nhất định sẽ cảm kích rơi nước mắt, ghi nhớ trong lòng, vì vương gia mà cúc cung tận tụy, cho đến lúc chết!"
Ký Bắc vương mỉm cười gật đầu, hắn ta cũng tính toán như vậy, thông qua phương pháp này để mua chuộc lòng trung thành của Lâm Bắc Phàm.
Tiếp theo, một cơn bão dư luận bắt đầu ở Ký Bắc, nhanh chóng quét qua thiên hạ.
“Triều đình có ý gì, vậy mà lại phái một thằng nhãi miệng còn hôi sữa dẫn binh đánh giặc?”
“Vừa nhìn đã biết là đi lên bằng quan hệ con ông cháu cha, triều đình không có người sao? Càng ngày càng không được!"
"Nếu như là Trung Dũng Công thì chúng ta còn sợ ba phần! Nhưng một cậu ấm nhà giàu dựa vào gia đình thì có năng lực gì? Đừng có mà đang đánh thì tè ra quần, trở thành trò cười của người trong thiên hạ!"
“Đánh giặc không phải là trò đùa, trở về uống sữa đi, đó mới là nơi phân thắng bại của ngươi!”
“Ha ha ha!”
Trong kinh thành, người của phe phái triều đình nghe được những lời đàm tiếu này cũng vô cùng lo lắng.
"Triệu Khoát hình như trông có vẻ thật sự không được, ngay cả địch nhân cũng xem thường hắn ta!"
"Đánh giặc thật sự không phải là trò đùa, sẽ chết người! Dẫn bốn mươi vạn đại quân giao cho một cậu ấm nhà giàu chưa từng đánh trận, thật sự khiến cho người ta không yên lòng! Nếu lỡ thua thì sao?"
"Mặc kệ! Tất cả mọi người đều chơi theo!"
"Càng nói trong lòng ta càng hoảng hốt, vẫn nên để Lâm đại nhân lên đi! Lâm đại nhân ra trận, ta mới an tâm!"
"Ai nói không phải chứ!"
Chương 652 Không phá hoàng thành, thề không trở về
Triệu Khoát đang chỉnh quân chuẩn bị chiến đấu, sau khi nghe được những lời đồn đãi này liền tức giận nổ tung!
"Vậy mà lại nói ta không được? Còn nói ta là cậu ấm nhà giàu dựa vào gia tộc? Nói miệng ta còn hôi sữa, lúc đánh trận sẽ sợ tè ra quần? Nào có lý này, lý nào lại như vậy?"
Tuy rằng, hắn ta quả thật dựa vào sức mạnh của gia tộc mới đạt được cơ hội này! Nhưng mà hắn ta cũng rất cố gắng, có được hay không?
Tuy rằng sinh ra trong một gia đình quân sự, từ nhỏ cơm áo không lo, nhưng hắn ta phải chịu khó và cố gắng hơn những người khác!
Từ nhỏ đã đọc thành thạo binh pháp binh thư, đọc thuộc lòng như nước chảy, còn thường xuyên mô phỏng hành binh đánh giặc với bậc cha chú, cũng thường xuyên chiến thắng!
Không chỉ như thế, hắn ta còn rất nhỏ đã theo cha vào trong quân doanh, bắt đầu tôi luyện từ tầng thấp nhất.
Binh lính khác ăn cái gì hắn ta đều ăn cái đó, binh khác ngủ như thế nào thì hắn ta ngủ như thế, binh khác làm gì thì hắn ta làm như vậy, chịu khổ cũng không ít hơn những binh lính khác!
Ngược lại bởi vì hắn ta là con cháu Triệu gia, mang theo hy vọng của gia tộc, còn bị phụ thân đối xử nghiêm khắc, xảy ra một chút sai lầm đều sẽ bị phạt, mà còn là trừng phạt gấp bội!
Ngoài ra, kể cả khi thời tiết khắc nghiệt nhất cũng không ngừng rèn luyện, chịu hết khổ sở, mới đổi lấy được thực lực Tiên Thiên!
Có thể nói, hắn ta hoàn toàn khác biệt với đám nha nội an phận chờ chết, gây rối khắp nơi!
Hắn ta có chí hướng lớn, khát vọng kiến công lập nghiệp!
Bây giờ, chỉ thiếu một cơ hội để chứng minh bản thân! Thu hồi Ký Bắc chính là cơ hội!
Nhưng còn chưa ra tay đã bị mọi người liên tục cười nhạo, cười từ đầu đến cuối, Triệu Khoát tức giận đến mức phát run cả người, nuốt không trôi cơm!
"Khoát nhi, đừng để chuyện này ở trong lòng!"
Một bàn tay đầy những vết chai đặt lên vai Triệu Khoát.
“Thúc phụ!” Triệu Khoát quay đầu nhìn lại, đó là một người đàn ông trung niên mặt hình chữ quốc, sắc mặt uy nghiêm.
Người này là thúc thúc ruột của hắn ta, Triệu Hải, vẫn luôn ở bên hắn ta dốc lòng dạy dỗ, dạy hắn ta binh pháp mưu lược, dạy hắn ta võ công, tình cảm giữa cả hai rất sâu đậm, giống như phụ thân cho nên mới gọi là thúc phụ.
"Bây giờ ngươi phiền não bất an, tâm loạn như ma, ngược lại có thể trúng gian kế của đối phương! Muốn chứng minh bản thân, chỉ cần đánh ra thành tích, tất cả lời đồn đãi đều sẽ chưa đánh đã tan!" Triệu Hải nói.
Triệu Khoát hít sâu vài hơi, làm cho mình bình tĩnh lại, gật đầu đáp: "Thúc phụ, ta biết rồi, ta sẽ không hành sự theo cảm tính, tuyệt đối sẽ không bị phản vương gian tặc lừa!"
Triệu Hải vui mừng gật đầu: "Không sai! Gặp chuyện bình tĩnh không sợ hãi mới là người lính tốt của Triệu gia ta!"
"Bất mãn và hoài nghi của mọi người chỉ có thể hóa thành động lực để ta tiến lên!"
Triệu Khoát siết chặt nắm đấm, ánh mắt kiên định: "Trận chiến này, ta nhất định sẽ tiến quân vào Ký Bắc, thu phục sơn hà, bắt Ký Bắc vương trở về hỏi tội!"
"Tốt! Ngươi có chí hướng lớn này, Triệu gia chúng ta ủng hộ hết toàn lực cho ngươi!"
Triệu Hải lớn tiếng nói: "Toàn bộ cao thủ mà những năm gần đây Triệu gia chúng ta bồi dưỡng đều theo ngươi xuất chinh hết!"
“Đồng thời, chúng ta còn phát động quan hệ nhân sinh của Triệu gia, mời rất nhiều cao thủ tới trợ trận! Cộng thêm cao thủ và binh mã triều đình, chỉ cần đánh giặc ổn thỏa thì trận chiến này chúng ta tất thắng!"
Triệu Khoát mừng rỡ: "Đa tạ thúc phụ!"
Có Triệu gia ra sức ủng hộ, Triệu Khoát càng thêm có lòng tin.
Kiểm kê binh mã và lương thảo, tổ chức đại hội tuyên thệ trước khi ra quân, sau đó dẫn đầu đại quân đông nghìn nghịt đi tới Ký Bắc.
Bây giờ Ký Bắc vương cũng đang kiểm kê binh mã, chuẩn bị đại chiến.
"Vương gia, chúng ta hiện tại có ba trăm hai mươi hai nghìn quân thường!"
“Võ giả Hậu Thiên đỉnh phong là mười hai nghìn không trăm mười hai người, mỗi người đều có thể lấy một địch trăm, tương đương với có được một trăm hai mươi vạn đại quân!”
“Cường giả Tiên Thiên tổng cộng có mười lăm người!”
“Nhưng trải qua dược vật xúc tác của hai vị Tông Sư Hàng Long, Phục Hổ, trong đại quân chúng ta có thêm năm mươi vị ngụy Tiên Thiên! Thực lực yếu hơn một bậc so với Tiên Thiên chân chính, nhưng lại mạnh hơn võ giả Hậu Thiên mấy bậc!”
"Còn có ba vị Tông Sư, bọn họ ẩn núp trong bóng tối tùy cơ ứng biến!"
Ký Bắc vương nghe xong vô cùng kích động: "Tốt tốt tốt! Một đội quân khủng bố này chắc chắn có thể lật đổ triều đình! Bản vương trù tính nhiều năm như vậy, chờ đợi nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng sắp thành công rồi, ha ha!"
Gia Cát tiên sinh chần chờ một lát: "Nhưng ở phương diện lương thảo thì khá thiếu thốn, không chống đỡ được đến nửa tháng…"
Ký Bắc vương bình tĩnh phất tay: "Căn bản cũng không cần nhiều lương thảo như vậy! Đại quân của chúng ta lấy võ giả làm chủ, hành động nhanh chóng, mấy ngày là có thể đánh đến kinh thành thay đổi triều đại rồi, ha ha!"
"Vương gia nói rất đúng!" Gia Cát tiên sinh cũng nở nụ cười.
Hắn ta cũng không tin có một đội quân khủng bố này còn không bắt được triều đình.
Ký Bắc vương đứng dậy, khoanh tay, ánh mắt nhìn về phía nam, phảng phất như nhìn thấy hoàng thành cách đó mấy trăm dặm.
"Chúng ta xuất phát! Không phá hoàng thành, thề không trở về!"
Ước chừng khoảng năm sáu ngày sau, hai bên đại quân đối đầu trên bình nguyên Ký Bắc. Trận chiến này đã thu hút ánh mắt của người trong thiên hạ.
Binh mã hai bên cách nhau hơn hai trăm trượng, nhìn nhau từ xa.
Triệu Khoát mặc một thân khôi giáp màu bạc sáng mắt, trên tay cầm một cây thương có tua rua đỏ đặc chế, cưỡi trên một con đại mã đầu cao, tư thế oai hùng, ý chí chiến đấu cao ngất, ánh mắt quét ngang qua đại quân Ký Bắc.
Khoảng ba mươi vạn binh mã, mười bốn mười lăm vị Tiên Thiên, còn có một số nhân vật võ lâm tạp nham khác...
Hắn ta lập tức cảm thấy ổn thỏa rồi, cũng không khác với quân tình mà hắn ta nhận được là bao.
Một đội quân này không tạo thành uy hiếp đối với hắn ta.
Bởi vì, lần này hắn ta dẫn đầu bốn mươi vạn binh mã tinh nhuệ của triều đình, vượt qua ba mươi vạn binh mã Ký Bắc.
Chương 653 Đánh úp
Về phương diện cao thủ Tiên Thiên, ngoại trừ mười hai Tiên Thiên do triều đình trang bị, còn có mười hai Tiên Thiên mà gia tộc hắn ta thông qua các loại thủ đoạn đưa đến, cũng vượt qua đối phương.
Về phần những nhân sĩ võ lâm tạp nham kia, ở trước mặt mưa tên của đại quân, hoàn toàn có thể phớt lờ!
Cho nên, phần thắng của triều đình bọn họ rất lớn!
Lúc này, Triệu Hải nghiêng đầu lại nhỏ giọng nói: "Vừa mới nhận được một tin tức tốt, Ký Bắc vương không chuẩn bị đủ lương thảo, chỉ có thể chống đỡ nửa tháng! Chúng ta có thể đóng vững đánh chắc, kéo hắn nửa tháng, sẽ thắng chắc!"
Triệu Khoát mừng rỡ, đây quả thật là một tin tức tốt! Lương thảo của đối phương không đủ, làm sao mà đánh với hắn ta?
Hắn ta lập tức liệu sẵn trong lòng, cưỡi ngựa tiến lên, lớn tiếng quát: "Ký Bắc vương, ngươi bất tuân với thánh thượng, khởi binh mưu phản, làm chuyện trái với luân thường đạo lý, đã phạm phải tội lớn tày trời! Bệ hạ tức giận, lệnh cho ta bắt ngươi trở về hỏi tội! Ta khuyên ngươi mau khoanh tay chịu trói, chờ quyết định xử trí, nếu không hậu quả sẽ phải tự chịu!"
Ký Bắc vương hừ lạnh: "Cái gì mà không tuân theo thánh thượng? Rõ ràng là các ngươi giả truyền thánh chỉ, vu hại bản vương, dụng tâm hiểm ác! Bản vương khởi binh không phải mưu phản, mà là để dẹp sạch gian thần bên cạnh quân vương, diệt trừ đám tham quan ô lại các ngươi, trả lại bầu trời trong xanh cho Đại Võ!"
“Diệt trừ tham quan ô lại, trả lại bầu trời trong xanh cho Đại Võ!”
“Diệt trừ tham quan ô lại, trả lại bầu trời trong xanh cho Đại Võ!"
…
Binh lính Ký Bắc điên cuồng kêu lên, đinh tai nhức óc, thanh thế ngập trời!
Không thể không nói, trải qua hơn hai mươi năm thiết lập xây dựng, Ký Bắc vương có uy vọng quá cao trong lòng người dân Ký Bắc, cơ hồ có thể dùng từ ăn sâu bén rễ để hình dung!
Ngay cả rất nhiều nhân sĩ giang hồ cũng bị lừa gạt, chứ đừng nói đến những binh lính và dân chúng không biết gì!
Sắc mặt Triệu Khoát có chút khó coi, vốn muốn ra oai phủ đầu với đối phương, lại bị người của đối phương làm cho chấn động!
"Ký Bắc vương, xem ra ngươi rất cứng đầu, giữa chúng ta không có gì để nói, vẫn nên sử dụng bạo lực đi!"
Triệu Khoát cưỡi ngựa trở về, chuẩn bị khai chiến.
"Vốn dĩ đã không có gì để nói!"
Ký Bắc vương hăng hái phất tay: "Người đâu, bắn tên cho bản vương!"
"Cái gì? Bắn tên?"
Triệu Khoát cùng mọi người trong triều đình đều trợn tròn mắt. Bình thường cung tiễn có thể bắn một trăm trượng đã không tệ rồi!
Đôi bên chênh lệch hai trăm trượng, khoảng cách xa xôi như thế, làm sao hắn ta bắn tới được?
Ký Bắc vương có phải đã lâu không đánh giặc nên bị ngốc rồi sao?
Ngay khi bọn họ còn đang sững sờ, đám nhân sĩ võ lâm tạp nham xoàng xĩnh trong mắt bọn họ đã nhao nhao móc cung tiễn ra, sau đó bắn qua đây rồi.
"Vút vút vút..."
Mũi tên như mưa, vậy mà lại có thể vượt qua hai trăm trượng, giống như sao băng bắn vào trong đại quân triều đình.
Đại quân triều đình không có một chút chuẩn bị nào, trúng tên liên tục, kêu rên khắp nơi.
"A! Ối!"
“Mũi tên tới rồi!”
"Ta trúng tên rồi!"
Triệu Khoát lại một lần nữa trợn tròn mắt: "Sao mũi tên này có thể bắn được xa như vậy?"
Hắn ta cảm thấy có chút không đúng!
Liếc mắt với thúc phụ một cái, hắn ta cũng cảm thấy không đúng!
Chỉ một trận mưa tên này đã trực tiếp mang đến thương vong mấy ngàn cho triều đình!
Ký Bắc vương vô cùng hồ hởi, cực kỳ kích động!
Đại quân võ giả của hắn ta thành công rồi!
Võ giả có được thể hồn mạnh hơn và thực lực cũng mạnh hơn so với binh lính bình thường, còn có tu vi nội lực cường đại!
Nếu như dựa theo phương thức quân đội mà huấn luyện bọn họ, lúc hành quân đánh giặc nhất định có thể phát huy ra được lực sát thương rất mạnh!
Hơn nữa võ giả của hắn ta còn không phải võ giả bình thường, tất cả đều là võ giả Hậu Thiên đỉnh phong, vừa ra tay nhất định có thể phát huy ra được uy lực gấp trăm ngàn lần, bây giờ hiệu quả đã hiện ra rồi.
Một trận mưa tên đã làm cho các ngươi tổn thất nghiêm trọng, mà bên ta lại không hề thương vong! Ngươi lại bắn không lại, làm sao đánh ta đây?
"Ha ha! Bắn tên tiếp cho bản vương! Bản vương muốn bắn chết bọn họ!" Ký Bắc vương lớn tiếng mừng rỡ nói.
Theo lệnh của vương gia, lại một trận tên như mưa nữa!
"Vút vút vút..."
Triệu Khoát lớn tiếng quát: "Toàn quân dựng lên tấm chắn, đón lấy mưa kiếm, sau đó từ từ lui lại! Tất cả Tiên Thiên cường giả theo ta cùng nhau ngăn trở mưa tên, yểm hộ đại quân rút lui!"
"Vâng, Triệu tướng quân!"
Cao thủ Tiên Thiên nhao nhao lao ra từ trong đại quân, nghênh đón mưa tên. Đại quân triều đình lại nhân cơ hội mà dần dần rút lui.
"Muốn rút lui? Hỏi qua bản vương chưa?"
Ký Bắc vương giơ kiếm trong tay lên, dẫn đầu đại quân võ giả, lớn tiếng nói: "Giết cho bản vương! Một người cũng không buông tha!"
"Giết!" Sĩ khí của quân Ký Bắc tăng cao, từng bước tiến lên.
Đại quân võ giả tiếp tục bắn tên, thu hoạch tính mạng của binh lính triều đình ở khoảng cách xa.
"Vút vút vút..."
Tổn thất của triều đình không ngừng tăng lên…
Chương 654 Thua toàn diện
Triệu Khoát mắt thấy tiếp tục như vậy thì không được, hét lớn: "Tất cả Tiên Thiên giết vào đại quân Ký Bắc, tiêu diệt võ giả!"
Theo lệnh của Triệu Khoát, hai mươi vị Tiên Thiên lập tức đánh về phía quân Ký Bắc.
Ký Bắc vương vô cùng bình tĩnh: "Tiên Thiên lên, ngăn cản bọn họ!"
Hơn sáu mươi Tiên Thiên từ trong đại quân trổ hết tài năng, mang theo khí thế ngập trời càn quét tới.
Triệu Khoát vô cùng hoảng sợ, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vẻ mặt kinh hãi: "Ký Bắc vương.... Sao hắn ta có nhiều cường giả Tiên Thiên như vậy?”
Phải biết rằng, Tiên Thiên không phải bắp cải trắng, đó là cường giả vô cùng hiếm có khó tìm!
Cho dù là triều đình bọn họ, cộng tất cả Tiên Thiên lại, tính toán đầy đủ cũng chỉ có bảy tám mươi vị, có một nửa phân bố ở trong quân, một nửa còn lại phân bố ở trong Cấm Quân, Lục Phiến Môn, Cẩm Y Vệ và các cơ quan quyền lực khác.
Mà một mình Ký Bắc vương đã có được hơn sáu mươi vị Tiên Thiên, quá đáng sợ!
Mà bây giờ hắn ta chỉ có hai mươi tư vị, vô cùng nguy hiểm!
Tiên Thiên của hai bên rất nhanh sau đó đã giao thủ rồi!
Lúc này Triệu Khoát mới phát hiện ra đại đa số cường giả Tiên Thiên của Ký Bắc Vương đều rất kém, yếu hơn một bậc so với Tiên Thiên chân chính!
Nhưng bởi vì số lượng đông đảo nên vẫn rất đáng sợ!
Sáu mươi lăm vị Tiên Thiên này hoàn toàn có thể đè cường giả Tiên Thiên của hắn ta ra đánh! Về phương diện quân đội bình thường, cũng bị đối phương đè ra đánh!
Triệu Khoát đọc thuộc nhiều binh pháp nhận ra Ký Bắc vương hóa ra không đơn giản như tưởng tượng, hắn ta che giấu quá sâu!
Lúc này nhất định phải rút lui, tính việc lâu dài, bằng không tổn thất sẽ càng lớn!
"Rút lui! Rút cho ta! Mau lên!" Triệu Khoát sốt ruột rống to.
Đại quân triều đình nhận được mệnh lệnh, nhanh chóng chạy về phía sau, đã không quan tâm đến trận địa nữa rồi.
Ký Bắc vương cười lạnh một tiếng: "Muốn rút lui? Vậy thì đều ở lại hết cho bản vương! Các vị bằng hữu giang hồ cứ thoải mái giết cho bổn vương, kiến công lập nghiệp ngay tại thời điểm này"
"Vâng, Vương gia!"
Sau khi nhận được mệnh lệnh, đám nhân sĩ giang hồ tạp nham này gào lên rồi giết về phía đại quân triều đình.
Bọn họ bày ra thực lực vô cùng khủng bố, chỉ vài ba bước đã vượt qua mấy trượng, nhanh chóng đuổi kịp đại quân triều đình.
Tiện tay đánh ra một chưởng, trên mặt đất đã xuất hiện một cái hố lớn, có mấy binh lính mất mạng!
Đá ra một cước, khí thế lẫm liệt, mấy binh lính đổ máu!
Một kiếm đánh tới, toàn bộ mấy binh lính phải cúi đầu! Lực sát thương thật sự quá kinh người!
Mà người như vậy lại có hơn vạn người!
Lúc này Triệu Khoát mới kinh hãi phát hiện: "Bọn họ đều là võ giả Hậu Thiên đỉnh phong!"
Võ giả Hậu Thiên đỉnh phong không đáng sợ, một mình hắn ta có thể đối phó với mười mấy người, hoàn toàn không sợ!
Nhưng hơn vạn võ giả Hậu Thiên đỉnh phong lại đáng sợ!
Phải biết rằng, mỗi người bọn họ đều có thể lấy một địch trăm, giết binh lính bình thường dễ dàng như giết chó!
Hơn vạn võ giả Tiên Thiên đỉnh phong này còn khủng bố hơn so với trăm vạn đại quân!
Triệu Khoát hoàn toàn hoảng rồi, chỉ có thể hô to: "Chạy đi! Các ngươi mau chạy!"
Mà bản thân lại càng một mình chống lại mười mấy võ giả, cho binh lính phía sau tranh thủ cơ hội. Chỉ tiếc là chẳng có ích lợi gì, hắn ta ngăn được mười mấy người nhưng không ngăn được hàng trăm hàng vạn người.
Thấy đại quân triều đình chạy trốn, bị đại quân võ giả đuổi giết, Ký Bắc vương đắc ý cười rộ lên: "Ha ha... "
“Chúc mừng vương gia, phần thắng đã định!" Gia Cát tiên sinh bên cạnh chắp tay cười nói.
"Đó là tất nhiên!"
Ký Bắc vương cao hứng vui vẻ nói: "Bản vương có đại quân hơn vạn võ giả, còn có sáu mươi lăm Tiên Thiên, trận chiến này nếu không thắng thì đúng là thiên lý khó dung! Ha ha..."
Không đến nửa nén hương, bốn mươi vạn đại quân triều đình đều bị giết đến tan tác hỗn loạn, mà quân Ký Bắc dường như không có tổn thất gì.
Tiếng cười đắc ý của Ký Bắc vương xuyên suốt toàn chiến trường. Triệu Khoát tức giận đến phát điên!
Đây là lần đầu tiên hắn ta dẫn binh đánh giặc, kết quả không đến một ngày đã thua thảm hại!
Mang theo bốn mươi vạn binh mã triều đình gần như bị giết sạch! Sau khi trở về làm sao có thể giải thích với triều đình, ăn nói với dân chúng đây?
Triệu Khoát quay đầu, hai mắt đỏ ngầu, mang theo sát khí khủng bố giết về phía Ký Bắc vương: "Giết ngươi! Ta phải giết ngươi!"
"Khoát nhi, nguy hiểm! Mau trở về!"
Thúc phụ của hắn ta sốt ruột kêu to. Nhưng Triệu Khoát tràn ngập cừu hận trong lồng ngực đã nghe không vào nữa rồi!
Hắn ta chỉ muốn báo thù, giết hoặc bắt Ký Bắc vương, như thế mới có cơ hội lật bàn.
Ký Bắc vương vô cùng bình tĩnh, trên mặt mang theo một nụ cười đùa cợt.
Mà lúc này, có một người đàn ông âm u lạnh lẽo xuất hiện bên cạnh hắn ta, người này để trần nửa người trên, bên hông quấn một con rắn khổng lồ.
Mặt của hắn ta không chút thay đổi đánh ra một chưởng, chưởng lực xuyên qua trăm trượng, đánh vào lồng ngực Triệu Khoát.
Chỉ nghe thấy ầm một tiếng, khôi giáp trên người Triệu Khoát nổ tung, hắn ta ngửa đầu bay ngược ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi!
Đại hán lạnh lùng kia còn cười lạnh: "Áo giáp này không tệ! Nếu như không có khôi giáp này thì một chưởng của bản tọa đã có thể lấy mạng hắn ta rồi! Nhưng không sao, đánh tiếp một chưởng nữa!"
Ký Bắc vương suy nghĩ, kêu lên: "Hàng Long đại sư, không cần giết hắn ta!"
Đại hán lạnh lùng kia khó hiểu: "Vương gia, vì sao?"
"Sau này bản vương đóng đô ở Trung Nguyên, ngồi lên ngôi vị hoàng đế, cần rất nhiều nhân tài! Người này tuổi còn trẻ, không chỉ có được một thân võ nghệ tốt mà còn có năng lực hành binh đánh giặc, là nhân tài, ta có thể dùng tới!"
Đại hán lạnh lùng gật đầu: "Vương gia nói rất đúng, bản tọa sẽ không giết hắn ta!"
Cự xà bên hông hắn ta rơi xuống đất, nhanh chóng bay ra ngoài, lượn quanh ở trên người Triệu Khoát vài vòng, sau đó cuộn trở về.
Chương 655 Không cần gì cả
Triệu Khoát giãy dụa, thế nhưng không giãy thoát ra được.
Chủ soái triều đình bị bắt, Tiên Thiên triều đình không có ý định tái chiến, tính toán rút lui, tính kế lâu dài.
Ký Bắc vương kêu lên: "Hai vị đại sư Hàng Long Phục Hổ, giữ lại bọn họ cho bản vương!"
"Vâng, vương gia!"
Hai vị Tông Sư cùng ra tay, hai mươi tư vị Tiên Thiên không một ai chạy thoát, tất cả đều bị bắt về.
Nhìn thấy cục diện đại thắng như vậy, Ký Bắc vương lại một lần nữa không thể khống chế được tâm tình mà cười rộ lên: "Ha ha... Bản vương thắng rồi!"
Trận chiến này nhanh chóng truyền khắp thiên hạ, mọi người trong thiên hạ đều kinh hãi!
“Triều đình thế mà lại thua rồi? Còn chưa tới một ngày mà đã thua Ký Bắc bương rồi."
"Bốn mươi vạn đại quân của triều đình đều bị giết sạch! Lần xuất chinh này có hai mươi tư vị Tiên Thiên, bao gồm cả chủ soái Triệu Khoát, tất cả đều bị bắt đi! Ký Bắc vương đã trở nên mạnh mẽ như vậy sao?"
“Ký Bắc vương quá khủng bố rồi! Còn khủng bố hơn so với Giang Nam vương và Võ Tây vương!"
"Ta cho rằng không phải Ký Bắc vương quá mạnh mà là Triệu Khoát kia quá phế! Mang theo nhiều nhân mã và cường giả như vậy, cục diện vốn nên đại thắng mà lại thua Ký Bắc vương, không chỉ mất hết thể diện mà còn hại triều đình tổn thất nghiêm trọng!"
“Ta đã nói cậu ấm kia không được, nếu phái Lâm đại nhân xuất mã thì tốt rồi!
"Đúng vậy! Trung Dũng Công xuất mã, tất thắng!"
…
Sĩ khí của quân Ký Bắc tăng vùn vụt!
Danh tiếng của Lâm Bắc Phàm cũng tăng lên theo!
Chỉ có Triệu Khoát và Triệu gia sau lưng không chỉ tổn thất nghiêm trọng mà còn mất hết thể diện!
Tình thế nguy cấp, nữ đế lập tức triệu tập triều hội, thương lượng đối sách.
Trong Kim Loan Điện, nữ đế ngồi cao ở trên ngai vàng, sắc mặt nặng nề đáng sợ, ánh mắt kia hận không thể giết tất cả mọi người.
Văn võ bách quan phía dưới đều lạnh run, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng...
Đúng lúc này, nữ đế đập bàn, nổi trận lôi đình nói: "Đây là chủ soái các ngươi đề cử? Quả nhiên rất tốt! Tốt lắm! Chưa tới một ngày… phải nói là một nén nhang còn chưa hết đã khiến bốn mươi vạn đại quân của trẫm đại bại!"
"Trẫm cũng không thể hiểu được, bốn mươi vạn đại quân, cho dù xếp hàng giết từng người một, giết đến trời tối cũng không thể giết hết được, sao hắn ta có thể thua nhanh như vậy chứ? Vì sao hắn ta có thể thua nhanh như vậy?"
Binh bộ thượng thư Lý Khai Quang đầu đầy mồ hôi nói: "Bệ hạ, thật ra lỗi sai không phải ở Triệu Khoát…”
Nữ đế nổi giận: "Câm miệng đi! Trẫm hỏi ngươi chưa? Trẫm chỉ nhìn kết quả, không xem quá trình! Kết quả chính là hắn ta thua, thua hoàn toàn, hắn ta làm trẫm vô cùng thất vọng."
Lý Khai Quang rụt cổ lại.
Nữ đế tiếp tục nổi bão: "Cậu ấm nhà giàu Triệu Khoát kia không chỉ hại trẫm tổn thất bốn mươi vạn đại quân mà còn hại trẫm tổn thất mười mấy Tiên Thiên! Làm cho trẫm thiệt hại nghiêm trọng, mất hết mặt mũi, thật tức chết đi được!"
"Triệu Khoát chính là một tên phế vật bàn binh trên giấy (lý luận suông), bây giờ trẫm chỉ hận không thể băm vằm hắn ta ra! Các ngươi là người giới thiệu hắn ta cũng có tội, ngươi nói trẫm nên phạt các ngươi như thế nào?"
"Thỉnh bệ hạ thứ tội!"
Văn võ bá quan lạnh run.
Nữ đế tức giận nói: "Toàn bộ phạt bổng lộc ba năm! Ngoài ra, mỗi người đều phải viết một bản kiểm điểm, xem xét lời nói và cử chỉ của mình, tiến hành kiểm điểm lại mình một cách nghiêm túc và sâu sắc, hơn nữa còn phải công khai trước công chúng!"
Văn võ bá quan ngay lập tức không thể bình tĩnh được nữa.
Phạt bổng lộc của bọn họ thì có thể, dù sao bọn họ cũng không dựa vào cái này để sống.
Nhưng mà, bảo bọn họ viết tự kiểm điểm, còn phải công khai với công chúng, vậy thì quá khiến người ta buồn nôn rồi.
Họ có thể không biết xấu hổ nhưng họ không thể không có thể diện!
"Bệ hạ, bản kiểm điểm này..."
Nữ đế giận dữ nói: "Câm miệng! Nói thêm một câu nữa, gậy đã sẵn sàng hầu hạ!"
Bá quan rụt đầu trở về.
Nữ đế tiếp tục tức giận nói: "Viết xong giao cho Lâm ái khanh kiểm tra, hắn không hài lòng thì phải viết tiếp, viết cho đến khi hài lòng mới thôi!"
Văn võ bách quan: "Mẹ kiếp!"
Lâm Bắc Phàm lập tức hào hứng nhận chỉ: "Vâng, bệ hạ!"
Vẻ mặt của bách quan không còn gì để luyến tiếc!
Sau khi tức giận xong, cuối cùng nữ đế cũng tỉnh táo lại, nhìn về phía Lâm Bắc Phàm, nói với vẻ dịu dàng: "Lâm ái khanh, lần này không phải ngươi ra tay thì không được! Ký Bắc vương binh hùng tướng mạnh, khí thế hùng hổ, trong triều đình chỉ có ngươi mới có thể gánh vác trọng trách!"
"Vâng, bệ hạ!"
Lâm Bắc Phàm bình tĩnh nói: "Chuyện này cứ giao cho vi thần, vi thần cam đoan sẽ khiến hắn ta có tới mà không có về!"
Nữ đế vô cùng mừng rỡ, sau khi liên tục nói ba tiếng tốt, lại bảo: "Việc này giao cho ái khanh, trẫm vô cùng yên tâm! Ngươi cần người và cần vật tư gì thì cứ việc nói, trẫm toàn lực ủng hộ ngươi!"
"Đa tạ bệ hạ ủng hộ, nhưng thần không cần gì cả!" Lâm Bắc Phàm đáp.
"A?" Nữ đế trợn tròn mắt, bách quan cũng trợn tròn mắt.
"Tại sao lại không cần gì cả?"
Binh bộ thượng thư Lý Khai Quang khuyên nhủ: "Phải biết rằng, Ký Bắc vương khí thế hừng hực, còn khủng bố hơn so với Giang Nam vương và Võ Tây Vương trước đây! Hai ba ngày sau sẽ đến kinh thành, nếu không chuẩn bị thì muộn mất!"
“Lâm đại nhân, ngài cần bao nhiêu nhân mã, cần bao nhiêu cường giả, cứ nói đi! Bản quan lập tức phái tới cho ngươi!"
"Bất kể là ngươi muốn cái gì, chỉ cần mở miệng, ta lập tức sắp xếp cho ngươi!"
Văn võ bá quan tích cực hiến kế.
Hiện tại tất cả mọi người đều là con châu chấu trên cùng một sợi dây thừng, phải ủng hộ Lâm Bắc Phàm hết mình.
Lâm Bắc Phàm cười nhạt, trong lòng đã có ý định nói: "Thật sự không cần! Không chỉ không cần thiết, mà còn không cần phải làm gì! Chỉ cần Ký Bắc vương đi tới kinh thành, cam đoan sẽ khiến cho hắn ta có đi mà không có về!”