Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 49
*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Hơn nữa nó lại không dính dáng gì tới hội đồng quản trị của công ty, cũng chẳng có bối cảnh gì, không sợ nó làm phản.” Lời bà cụ nói nghe thì có vẻ không có vấn đề gì, thế nhưng vấn đề là…
“Không được, nó mới tí tuổi thì biết cái gì, đừng để tới lúc đó lại phá tan hạng mục này.” Ông cụ kiên quyết từ chối, cảm thấy cách này đúng là vô cùng ngu ngốc.
Thế nhưng bà cụ lại nói: “Không biết thì có thể dạy, nhưng nếu làm một người phe mình lại không dễ.
Huống hồ hiện giờ nhà họ Sở chúng ta đang nuôi con bé, nếu như làm hỏng, không còn chỗ dựa là nhà họ Sở thì nó sẽ xong đời.
Thế nên, đương nhiên nó sẽ dốc lòng dốc sức ra để giúp ông.”
Ông cụ vừa nghe thấy bốn chữ “dốc lòng dốc sức” thì vẻ mặt có hơi thả lỏng: “Nhưng nó hoàn toàn không hiểu những thứ này…” “Cùng lắm thì để thằng hai hoặc là trợ lý của ông tới nói với nó, nếu không được nữa thì lúc đàm phán gọi điện để dạy dỗ! Dù sao ông đã đàm phán cái hạng mục này khá ổn rồi, có bàn lại cũng chẳng bán ra thêm cái gì
nữa.”
Về lý thì đúng là như vậy.
Ông cụ nghe thể thì đột nhiên cảm thấy hình như vợ mình nói cũng có lý.
Hiện giờ thông tin phát triển như vậy, đúng là có thể để Chu Kiều lộ diện, còn sau hậu trường thì để bọn họ xử lý.
Hơn nữa, điều chủ yếu chính là có thể nắm được thóp của Chu Kiều.
Không chỉ bản thân con bé phải phụ thuộc vào nhà họ Sở, mà còn một điểm…
Chuyện của cha con bé cũng đủ để khiến con bé phải ngoan ngoan nghe lời.
Khi suy nghĩ này nhảy ra, từ sâu trong ánh mắt của ông cụ dẫn toát lên ánh sáng sắc bén mà âm trầm.
Một lát sau, ông cụ hơi hé mắt ra, giống như đã đưa ra quyết định gì đó.
“Đi, bảo bọn họ dẫn nó đến đây.” Có câu nói này, bà cụ lập tức phái quản gia tới nhà họ Sở mang người tới.
Kết quả không ngờ lại vồ hụt.
Hóa ra vào ngày nghỉ, Chu Kiều chưa từng về nhà họ Sở mà vẫn luôn ở trong trường.
Thế nên quản gia chỉ có thể đi ngược một chuyến tới trường học.
Bởi vì không có điện thoại để liên lạc nên chỉ có thể làm phiền dì quản lý ký túc xá gọi điện bảo người xuống.
Thể là Chu Kiều đang ngủ trưa lại bị một tiếng chuông điện thoại chói tai đánh thức.
Thật ra cô cũng gần giống như Tần Phỉ, cực kỳ ghét đang ngủ thì bị người khác quấy rầy.
Lúc còn ở nhà họ Thời, tất cả mọi người đều không dám tùy tiện gõ cửa phòng cô.
Người hầu chỉ có thể mở cửa phòng cô vào những thời gian cố định.
Chẳng qua, hai người bọn họ khác nhau ở chỗ, sau khi bị quấy rầy, một người thì dùng ánh mắt để giết người, mà một người khác…
Sẽ trực tiếp ra tay! Quả nhiên, khi tiếng chuông thứ hai còn chưa kịp vang lên, người nằm trên giường quyết đoán rút gối dưới đầu ra, sau đó vung một cái, mạnh mẽ nên trúng điện thoại bàn.
Tiếp theo, lập tức nghe thấy một tiếng “rầm”.
Điện thoại lập tức bị chấn động rơi khỏi tường, vỡ nát.
Thế giới lại một lần nữa quay về trạng thái yên tĩnh.
Dì quản lý ký túc xá ở dưới tầng nghe thấy điện thoại bị tắt thì không thể tin nổi, lập tức lại gọi điện tới.
Nhưng lần này thì trực tiếp nghe thấy thông báo không có người nhận.
Thế là bà ta có hơi giận, lập tức cầm lấy chìa khóa phăm phăm lao lên tầng bốn gõ cửa.
“Chu Kiều! Mở cửa!” “Chu Kiều, nếu cháu không mở cửa thì bác sẽ mở cửa vào đó!” “Chu Kiều, cháu có nghe thấy không?” Giọng nói vang dội của di quản lý ký túc xá phối hợp với tiếng gõ cửa “tùng tùng tùng” như đục tường lập tức truyền vào xuyên qua ván cửa.
Chu Kiều lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là tuyệt vọng và sụp đổ.
Dù trước kia có bị ám sát, trên vai bị người ta bắn xuyên qua, cả người ngã xuống từ con dốc cao, xương đùi bị gãy.
Trong cơn mưa xối xả ấy, có một thân một mình kéo theo vết thương bỏ chạy cũng chưa từng thấy tâm tình mình dao động một chút nào.
Vậy mà bây giờ, giọng nói vang dội của dì quản lý ký túc xá khiến cô cảm nhận được điều đó.
Dưới tạp âm cao độ kia, cô không thể không kiềm chế cơn giận, bò ra khỏi giường để mở cửa.
Chỉ là, vừa mới mở cửa đã bị dội một đống lời dạy bảo của dì quản lý.
“Cháu bị sao thế hả, sao lại không nghe điện thoại! Có biết người trong nhà cháu tìm cháu sắp phát điên rồi không! Một cô gái, có nhà lại không về, mỗi ngày đánh giấc trong ký túc xá, đúng là không ra sao cả!” Dạy dỗ xong thì lập tức định đi xuống tầng.
Thấy cô vẫn ngây ngốc đứng đó, bà ta lại nhíu mày dạy dỗ một câu: “Còn không mau rửa mặt mũi rồi đi xuống đi, dưới tầng có ông nào đó đang chờ cháu, bảo muốn đưa cháu về đó.”
Chu Kiều đang vô cùng cáu kỉnh, dựa vào tia lý trí cuối cùng để im lặng đóng cửa lại.
Cô ngồi mười phút ở trên giường hồi thần lại rồi mới dần tỉnh táo, sau khi rửa mặt mũi qua loa bèn xuống tầng.
Vừa thấy người đang chờ ở cửa, cô không nhịn được nhíu mày.
Tại sao lại là ông ta? “Thưa cô, ông chủ có việc mời cô tới một chuyến.” Vị quản gia kia vẫn vô cùng cung kính.
Chu Kiều cho rằng lại là chuyện của Chu Nghiêm Tuần thế nên cũng không hỏi nhiều mà lên xe luôn.
Mà sau khi xe chạy được nửa tiếng đồng hồ, cô mới phát hiện xe không chạy về phía vùng ngoại ô.
Cô còn chưa kịp dò hỏi thì xe đã được lái vào trong bệnh viện.
Lẽ nào Chu Nghiêm Tuấn đã tỉnh rồi? Chu Kiều không nói lời nào đã đi theo người ta tới tầng VIP trên cùng.
Vừa vào cửa, thấy người đang nằm trên giường thì trong mắt cô chợt lóe lên cảm xúc khó tả, thế nhưng cảm xúc đó biến mất rất nhanh, cô lập tức cúi thấp đầu, chào hỏi một tiếng: “Cháu chào ông bà, chúc ông bà một buổi chiều tốt lành.”
“Chu Kiều, tới đây ngồi đi.” Bà cụ dường như đã tự quên đi chuyện tối hôm đó, bà cụ hiền hòa vẫy tay gọi cô.
Chu Kiều không biết hôm nay hai vợ chồng này lại định làm gì, chỉ có thể tạm thời yên lặng theo dõi sự thay đổi, cô ngồi xuống: “Cảm ơn bà ạ.” “Hôm nay ta tìm cháu đến là có một chuyện vô cùng quan trọng để cháu làm.” Ông cụ vẫn thẳng thắn như trước.
“Ông cứ nói ạ.” “Ta bị bệnh, thế nhưng mấy ngày nữa người hợp tác của ta lại tới.
Lần này ông ấy đến là để bàn với ta một hạng mục của công ty, Tây Lâm không có ở đây nên chỉ có thể để cháu lộ diện, cháu phải cẩn thận ứng phó.”
“Cháu ạ?”
Dù là “Chu Kiều” đã quen với các trường hợp sóng to gió lớn, thế nhưng vào lúc này cô cũng bị lời của ông cụ khiển cho hơi giật mình.
Điên rồi sao? Để cô nhúng tay vào chuyện của công ty? Hay là đang thử cô à? Chu Kiều âm thầm cảnh giác, thế nhưng trên mặt lại giả vờ hoảng hốt, nói: “Chuyện này sao có thể được ạ, cháu không làm được.” Ông cụ nửa dựa vào giường, vẻ mặt thản nhiên: “Không có gì là không làm được cả, năm đó ta cũng chỉ ở tuổi cháu mà đã phải tiếp nhận nhà họ Sở rồi.” Dáng vẻ của Chu Kiều giống như thật sự bị dọa, cô liên tục xua tay: “Cháu sao có thể sánh với ông được ạ, ông là người thừa kế được nhà họ Sở tuyển chọn vô cùng khắt khe, mà cháu chỉ là một đứa con gái xuất thân nông thôn mà thôi.
Huống hồ, chú hai và chú ba đều còn đó, dù thế nào cũng không tới phiên một người ngoài như cháu làm chủ.”
Đối với chuyện này, ông cụ chỉ thản nhiên nói: “Cháu đã từng được ta thừa nhận ở trước mặt mọi người thì không phải là người ngoài, mà là người nhà họ Sở.”
Đây rõ ràng là đã quyết định, cô không làm chuyện này thì không được.
Chu Kiều không khỏi nhíu mày, cuối cùng cô ngẩng đầu lên, nói: “Nhưng rốt cuộc thì cháu cũng không mang họ Sở, nếu như nhúng tay vào công ty nhà họ Sở thì danh không chính, ngôn không thuận.” Ông cụ không khỏi nhìn cô một cái thật lâu, nói: “Vậy thế nào cháu mới thấy mình là người nhà họ Sở, đổi họ à?” Ba chữ cuối cùng giống như những tảng đá ngầm nằm dưới mặt nước phẳng lặng, rõ ràng trong đó mang theo ý tứ mỉa mai và thăm dò.
Chu Kiều lắc đầu: “Cháu vĩnh viễn không phải là người nhà họ Sở.” Câu này vừa nói ra, ngay cả bà cụ Sở cũng nhíu mày, chỉ là sau đó lại nghe thấy cô nhỏ giọng nói thêm một câu: “Huyết thống đã quyết định tất cả rồi.” Lúc này bà cụ mới hòa hoãn lại, cười nói: “Chúng ta đâu giống những gia tộc kia, chỉ cần cháu dốc lòng dốc sức giúp nhà họ Sở thì nhà họ Sở sẽ nhớ tới lòng tốt của cháu.
Tương lai cũng sẽ tìm một nhà môn đăng hộ đối để chuẩn bị việc hôn nhân cho cháu.
Sau đó sẽ chuẩn bị cho cháu một phần của hồi môn thật phong phú, để cháu có thể nở mày nở mặt lấy chồng.” Ha, có thể nở mày nở mặt thể nào được? Có thể nở mày nở mặt bằng nhà họ Thời không? Chu Kiều xì một tiếng khinh bỉ ở trong lòng, thế nhưng bên ngoài vẫn kín kẽ không hề lộ ra sơ hở, dáng vẻ vẫn rất thành thật: “Nhưng cháu thật sự không cho rằng mình có khả năng đi đàm phán một hạng mục hơn chục triệu.” “Ta sẽ dạy cháu.”
“Thế nhưng…” “Ta hy vọng cháu hiểu rõ, không phải ta đang cầu xin cháu.” Ông cụ không còn kiên nhẫn, trực tiếp ngắt lời cô, giọng điệu lạnh lùng, cao ngạo: “Hiện giờ, ăn mặc ở của cháu đều dùng của nhà họ Sở, cháu nên hiểu phải báo đáp lại.”
Chu Kiều cúi đầu, không nói gì.
Ánh mắt lạnh lùng của ông cụ rơi trên người cô, mang theo ý tứ lạnh lẽo khó có thể diễn tả bằng lời, ông cụ lại nói tiếp: “Còn có cha của cháu hiện giờ đang hôn mê chưa tỉnh lại, mà tội danh của nó vẫn chưa định ra, thể nên…
cháu đã hiểu chưa?”
Hiểu chưa? Đương nhiên là hiểu rồi! Chẳng qua chỉ là lấy Chu Nghiêm Tuấn ra để uy hiếp mình mà thôi! Tốt lắm! Hiện giờ cô thật sự trở thành cô bé đáng thương xui xẻo kia rồi.
Tất cả mọi người đều coi cô là quả hồng mềm để bóp.
Một lúc lâu sau, cô mới chậm rãi lên tiếng: “Vâng, cháu nhất định sẽ, dốc, sức, làm, việc.” Trong đôi mắt đang rũ xuống kia đong đầy sự lạnh lẽo.
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
“Không được, nó mới tí tuổi thì biết cái gì, đừng để tới lúc đó lại phá tan hạng mục này.” Ông cụ kiên quyết từ chối, cảm thấy cách này đúng là vô cùng ngu ngốc.
Thế nhưng bà cụ lại nói: “Không biết thì có thể dạy, nhưng nếu làm một người phe mình lại không dễ.
Huống hồ hiện giờ nhà họ Sở chúng ta đang nuôi con bé, nếu như làm hỏng, không còn chỗ dựa là nhà họ Sở thì nó sẽ xong đời.
Thế nên, đương nhiên nó sẽ dốc lòng dốc sức ra để giúp ông.”
Ông cụ vừa nghe thấy bốn chữ “dốc lòng dốc sức” thì vẻ mặt có hơi thả lỏng: “Nhưng nó hoàn toàn không hiểu những thứ này…” “Cùng lắm thì để thằng hai hoặc là trợ lý của ông tới nói với nó, nếu không được nữa thì lúc đàm phán gọi điện để dạy dỗ! Dù sao ông đã đàm phán cái hạng mục này khá ổn rồi, có bàn lại cũng chẳng bán ra thêm cái gì
nữa.”
Về lý thì đúng là như vậy.
Ông cụ nghe thể thì đột nhiên cảm thấy hình như vợ mình nói cũng có lý.
Hiện giờ thông tin phát triển như vậy, đúng là có thể để Chu Kiều lộ diện, còn sau hậu trường thì để bọn họ xử lý.
Hơn nữa, điều chủ yếu chính là có thể nắm được thóp của Chu Kiều.
Không chỉ bản thân con bé phải phụ thuộc vào nhà họ Sở, mà còn một điểm…
Chuyện của cha con bé cũng đủ để khiến con bé phải ngoan ngoan nghe lời.
Khi suy nghĩ này nhảy ra, từ sâu trong ánh mắt của ông cụ dẫn toát lên ánh sáng sắc bén mà âm trầm.
Một lát sau, ông cụ hơi hé mắt ra, giống như đã đưa ra quyết định gì đó.
“Đi, bảo bọn họ dẫn nó đến đây.” Có câu nói này, bà cụ lập tức phái quản gia tới nhà họ Sở mang người tới.
Kết quả không ngờ lại vồ hụt.
Hóa ra vào ngày nghỉ, Chu Kiều chưa từng về nhà họ Sở mà vẫn luôn ở trong trường.
Thế nên quản gia chỉ có thể đi ngược một chuyến tới trường học.
Bởi vì không có điện thoại để liên lạc nên chỉ có thể làm phiền dì quản lý ký túc xá gọi điện bảo người xuống.
Thể là Chu Kiều đang ngủ trưa lại bị một tiếng chuông điện thoại chói tai đánh thức.
Thật ra cô cũng gần giống như Tần Phỉ, cực kỳ ghét đang ngủ thì bị người khác quấy rầy.
Lúc còn ở nhà họ Thời, tất cả mọi người đều không dám tùy tiện gõ cửa phòng cô.
Người hầu chỉ có thể mở cửa phòng cô vào những thời gian cố định.
Chẳng qua, hai người bọn họ khác nhau ở chỗ, sau khi bị quấy rầy, một người thì dùng ánh mắt để giết người, mà một người khác…
Sẽ trực tiếp ra tay! Quả nhiên, khi tiếng chuông thứ hai còn chưa kịp vang lên, người nằm trên giường quyết đoán rút gối dưới đầu ra, sau đó vung một cái, mạnh mẽ nên trúng điện thoại bàn.
Tiếp theo, lập tức nghe thấy một tiếng “rầm”.
Điện thoại lập tức bị chấn động rơi khỏi tường, vỡ nát.
Thế giới lại một lần nữa quay về trạng thái yên tĩnh.
Dì quản lý ký túc xá ở dưới tầng nghe thấy điện thoại bị tắt thì không thể tin nổi, lập tức lại gọi điện tới.
Nhưng lần này thì trực tiếp nghe thấy thông báo không có người nhận.
Thế là bà ta có hơi giận, lập tức cầm lấy chìa khóa phăm phăm lao lên tầng bốn gõ cửa.
“Chu Kiều! Mở cửa!” “Chu Kiều, nếu cháu không mở cửa thì bác sẽ mở cửa vào đó!” “Chu Kiều, cháu có nghe thấy không?” Giọng nói vang dội của di quản lý ký túc xá phối hợp với tiếng gõ cửa “tùng tùng tùng” như đục tường lập tức truyền vào xuyên qua ván cửa.
Chu Kiều lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là tuyệt vọng và sụp đổ.
Dù trước kia có bị ám sát, trên vai bị người ta bắn xuyên qua, cả người ngã xuống từ con dốc cao, xương đùi bị gãy.
Trong cơn mưa xối xả ấy, có một thân một mình kéo theo vết thương bỏ chạy cũng chưa từng thấy tâm tình mình dao động một chút nào.
Vậy mà bây giờ, giọng nói vang dội của dì quản lý ký túc xá khiến cô cảm nhận được điều đó.
Dưới tạp âm cao độ kia, cô không thể không kiềm chế cơn giận, bò ra khỏi giường để mở cửa.
Chỉ là, vừa mới mở cửa đã bị dội một đống lời dạy bảo của dì quản lý.
“Cháu bị sao thế hả, sao lại không nghe điện thoại! Có biết người trong nhà cháu tìm cháu sắp phát điên rồi không! Một cô gái, có nhà lại không về, mỗi ngày đánh giấc trong ký túc xá, đúng là không ra sao cả!” Dạy dỗ xong thì lập tức định đi xuống tầng.
Thấy cô vẫn ngây ngốc đứng đó, bà ta lại nhíu mày dạy dỗ một câu: “Còn không mau rửa mặt mũi rồi đi xuống đi, dưới tầng có ông nào đó đang chờ cháu, bảo muốn đưa cháu về đó.”
Chu Kiều đang vô cùng cáu kỉnh, dựa vào tia lý trí cuối cùng để im lặng đóng cửa lại.
Cô ngồi mười phút ở trên giường hồi thần lại rồi mới dần tỉnh táo, sau khi rửa mặt mũi qua loa bèn xuống tầng.
Vừa thấy người đang chờ ở cửa, cô không nhịn được nhíu mày.
Tại sao lại là ông ta? “Thưa cô, ông chủ có việc mời cô tới một chuyến.” Vị quản gia kia vẫn vô cùng cung kính.
Chu Kiều cho rằng lại là chuyện của Chu Nghiêm Tuần thế nên cũng không hỏi nhiều mà lên xe luôn.
Mà sau khi xe chạy được nửa tiếng đồng hồ, cô mới phát hiện xe không chạy về phía vùng ngoại ô.
Cô còn chưa kịp dò hỏi thì xe đã được lái vào trong bệnh viện.
Lẽ nào Chu Nghiêm Tuấn đã tỉnh rồi? Chu Kiều không nói lời nào đã đi theo người ta tới tầng VIP trên cùng.
Vừa vào cửa, thấy người đang nằm trên giường thì trong mắt cô chợt lóe lên cảm xúc khó tả, thế nhưng cảm xúc đó biến mất rất nhanh, cô lập tức cúi thấp đầu, chào hỏi một tiếng: “Cháu chào ông bà, chúc ông bà một buổi chiều tốt lành.”
“Chu Kiều, tới đây ngồi đi.” Bà cụ dường như đã tự quên đi chuyện tối hôm đó, bà cụ hiền hòa vẫy tay gọi cô.
Chu Kiều không biết hôm nay hai vợ chồng này lại định làm gì, chỉ có thể tạm thời yên lặng theo dõi sự thay đổi, cô ngồi xuống: “Cảm ơn bà ạ.” “Hôm nay ta tìm cháu đến là có một chuyện vô cùng quan trọng để cháu làm.” Ông cụ vẫn thẳng thắn như trước.
“Ông cứ nói ạ.” “Ta bị bệnh, thế nhưng mấy ngày nữa người hợp tác của ta lại tới.
Lần này ông ấy đến là để bàn với ta một hạng mục của công ty, Tây Lâm không có ở đây nên chỉ có thể để cháu lộ diện, cháu phải cẩn thận ứng phó.”
“Cháu ạ?”
Dù là “Chu Kiều” đã quen với các trường hợp sóng to gió lớn, thế nhưng vào lúc này cô cũng bị lời của ông cụ khiển cho hơi giật mình.
Điên rồi sao? Để cô nhúng tay vào chuyện của công ty? Hay là đang thử cô à? Chu Kiều âm thầm cảnh giác, thế nhưng trên mặt lại giả vờ hoảng hốt, nói: “Chuyện này sao có thể được ạ, cháu không làm được.” Ông cụ nửa dựa vào giường, vẻ mặt thản nhiên: “Không có gì là không làm được cả, năm đó ta cũng chỉ ở tuổi cháu mà đã phải tiếp nhận nhà họ Sở rồi.” Dáng vẻ của Chu Kiều giống như thật sự bị dọa, cô liên tục xua tay: “Cháu sao có thể sánh với ông được ạ, ông là người thừa kế được nhà họ Sở tuyển chọn vô cùng khắt khe, mà cháu chỉ là một đứa con gái xuất thân nông thôn mà thôi.
Huống hồ, chú hai và chú ba đều còn đó, dù thế nào cũng không tới phiên một người ngoài như cháu làm chủ.”
Đối với chuyện này, ông cụ chỉ thản nhiên nói: “Cháu đã từng được ta thừa nhận ở trước mặt mọi người thì không phải là người ngoài, mà là người nhà họ Sở.”
Đây rõ ràng là đã quyết định, cô không làm chuyện này thì không được.
Chu Kiều không khỏi nhíu mày, cuối cùng cô ngẩng đầu lên, nói: “Nhưng rốt cuộc thì cháu cũng không mang họ Sở, nếu như nhúng tay vào công ty nhà họ Sở thì danh không chính, ngôn không thuận.” Ông cụ không khỏi nhìn cô một cái thật lâu, nói: “Vậy thế nào cháu mới thấy mình là người nhà họ Sở, đổi họ à?” Ba chữ cuối cùng giống như những tảng đá ngầm nằm dưới mặt nước phẳng lặng, rõ ràng trong đó mang theo ý tứ mỉa mai và thăm dò.
Chu Kiều lắc đầu: “Cháu vĩnh viễn không phải là người nhà họ Sở.” Câu này vừa nói ra, ngay cả bà cụ Sở cũng nhíu mày, chỉ là sau đó lại nghe thấy cô nhỏ giọng nói thêm một câu: “Huyết thống đã quyết định tất cả rồi.” Lúc này bà cụ mới hòa hoãn lại, cười nói: “Chúng ta đâu giống những gia tộc kia, chỉ cần cháu dốc lòng dốc sức giúp nhà họ Sở thì nhà họ Sở sẽ nhớ tới lòng tốt của cháu.
Tương lai cũng sẽ tìm một nhà môn đăng hộ đối để chuẩn bị việc hôn nhân cho cháu.
Sau đó sẽ chuẩn bị cho cháu một phần của hồi môn thật phong phú, để cháu có thể nở mày nở mặt lấy chồng.” Ha, có thể nở mày nở mặt thể nào được? Có thể nở mày nở mặt bằng nhà họ Thời không? Chu Kiều xì một tiếng khinh bỉ ở trong lòng, thế nhưng bên ngoài vẫn kín kẽ không hề lộ ra sơ hở, dáng vẻ vẫn rất thành thật: “Nhưng cháu thật sự không cho rằng mình có khả năng đi đàm phán một hạng mục hơn chục triệu.” “Ta sẽ dạy cháu.”
“Thế nhưng…” “Ta hy vọng cháu hiểu rõ, không phải ta đang cầu xin cháu.” Ông cụ không còn kiên nhẫn, trực tiếp ngắt lời cô, giọng điệu lạnh lùng, cao ngạo: “Hiện giờ, ăn mặc ở của cháu đều dùng của nhà họ Sở, cháu nên hiểu phải báo đáp lại.”
Chu Kiều cúi đầu, không nói gì.
Ánh mắt lạnh lùng của ông cụ rơi trên người cô, mang theo ý tứ lạnh lẽo khó có thể diễn tả bằng lời, ông cụ lại nói tiếp: “Còn có cha của cháu hiện giờ đang hôn mê chưa tỉnh lại, mà tội danh của nó vẫn chưa định ra, thể nên…
cháu đã hiểu chưa?”
Hiểu chưa? Đương nhiên là hiểu rồi! Chẳng qua chỉ là lấy Chu Nghiêm Tuấn ra để uy hiếp mình mà thôi! Tốt lắm! Hiện giờ cô thật sự trở thành cô bé đáng thương xui xẻo kia rồi.
Tất cả mọi người đều coi cô là quả hồng mềm để bóp.
Một lúc lâu sau, cô mới chậm rãi lên tiếng: “Vâng, cháu nhất định sẽ, dốc, sức, làm, việc.” Trong đôi mắt đang rũ xuống kia đong đầy sự lạnh lẽo.
Bình luận facebook