• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Vợ Yêu Là Đại Lão (3 Viewers)

  • Chương 47

*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Xem ảnh 1
126276.png
Đai an toàn trên người Chu Kiều lỏng ra.


“Được rồi, đi thôi.” Tần Phỉ ngồi lại ghế, tắt máy,rút chìa khóa, đẩy cửa ra rồi xuống xe.


Trong toàn bộ chuỗi động tác này, biểu hiện của Tần Phỉ vô cùng tự nhiên.


Tự nhiên đến mức cứ như thể tất cả những cử chỉ trước đó chỉ là ảo giác của Chu Kiều mà thôi.


“Còn chưa xuống xe à?” Tần Phỉ đã xuống xe, anh đứng phía ngoài cửa mà cúi thấp đầu, mỉm cười với cô.


Chu Kiều nhìn khuôn mặt muốn ăn đòn kia, chỉ cảm thấy tay mình có hơi ngứa ngáy.


Cô quyết đoán xuống xe.


Hai người lần lượt leo tường từ cổng sau vào trường.


Chỉ là, cứ đi, cứ đi, cô lại dần cảm thấy có gì đó không đúng lắm.


“Đây không phải là đường tới lớp học.” .


Tần Phỉ vẫn cứ đi về phía trước: “Bây giờ, cửa vào khu lớp học đều đóng cả, tới ký túc xá của tôi để làm để đi.” “Ký túc xá của thầy?” Bước chân Chu Kiều dừng lại.


“Sao? Sợ tôi làm gì em à?” Tần Phỉ thấy cô đứng tại chỗ không chịu đi, trong ánh mắt có chút đề phòng, anh khẽ cười: “Yên tâm đi, với bản lĩnh chỉ một đá cũng hạ gục được người khác của em thì tôi không dám đặt


mình vào thế nguy hiểm đâu.” Vừa dứt lời, không khí trầm mặc.


Tần Phỉ nhận ra mình đã lỡ lời.


Còn tâm trạng Chu Kiều vốn đang ức chế, sắc mặt lập tức biển đổi.


Sau đó, cô nhìn anh với vẻ vô cảm, gằn từng chữ: “Hôm đó, thầy ở hiện trường.” Đây không phải câu nghi vấn mà là câu trần thuật, còn mang theo giọng điệu không cho phép Tấn Phỉ cãi lại.


Tần Phỉ nhún vai một cái, cũng không che giấu nữa mà lười nhác thở ra một câu: “Vô tình đi ngang qua thôi, tôi vốn định làm anh hùng cứu người đẹp, không ngờ chính cô bé kia đã là anh hùng rồi.”


Từ sâu trong ánh mắt của Chu Kiều chợt lóe lên ánh sáng lạnh: “Không còn gì nữa à?” “Không.” Nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng đó của cô, Tân Phỉ dường như đột nhiên nghĩ tới điều gì, anh từ từ cong môi, giọng nói có ý nghiền ngẫm, hỏi: “Lẽ nào còn điều gì mà tôi không biết à?” Tuy trên mặt anh vương ý cười, thế nhưng từ sâu trong đáy mắt lại không hề có chút ý cười nào.


Thậm chí, sự sắc bén trong ánh mắt giống như tia sáng của những lưỡi dao găm, ép bức lòng người.


Sau khi giao tiếp với rất nhiều người, đây là lần đầu tiên Chu Kiều gặp được người có khí thế ngang ngửa với cô như vậy.


Rõ ràng anh không hề làm gì, thế nhưng vẫn có thể cảm giác được áp lực mãnh liệt cuồn cuộn tỏa ra từ trên người anh.


Đúng là một kẻ nguy hiểm.


Trong lòng Chu Kiều lo lắng, thế nhưng trên mặt lại không hề để lộ sơ hở: “Không có ạ.” Sau đó lập tức đi tiếp.


“Em đi nhầm hướng rồi, ký túc xá của tôi ở hướng khác.” Tần Phỉ đứng sau lưng cô, hờ hững cười nhắc nhở.


Chu Kiều cũng không quay đầu lại, nói: “Không đi ạ.” Tần Phỉ nhíu mày: “Mai em không định đi học à?”


“Không định ạ.”


Tần Phỉ nhìn dáng vẻ cứng cỏi kia của cô thì không khỏi chậc một tiếng.


Vẫn còn rất giận dữ nhỉ.


Chu Kiều quen của quen nẻo nhảy lên từ cầu thang phía sau để trở về ký túc xá.


Trong kỳ nghỉ, ký túc xá chỉ còn một mình cô.


Cô cởi áo khoác, thản nhiên nằm trên giường của mình, vừa trùm chăn lên đã chìm vào giấc ngủ.


Cô ngủ một mạch tới hai giờ chiều ngày hôm sau.


Vừa thấy thời gian trên đồng hồ, cô không nhịn được để trán.


Giờ thì hay rồi, thật sự không đi được rồi.


Chu Kiều cảm thấy, dù sao đã trốn một ngày rồi, cũng chẳng ngại gì mà không nghỉ nốt hôm nay, còn có thể bớt nghe một trận dạy đời.


Cô nghĩ vậy rồi lại trở mình, ngủ thêm hơn một tiếng nữa mới tỉnh hẳn.


Mãi tới khi ánh chiều buông xuống, đèn trong tòa nhà dạy học sáng lên, cô mới rời giường, rửa mặt mũi rồi xuống tầng, đi tới nhà ăn để ăn cơm.


Kết quả, mới đi được nửa đường đã gặp gỡ oan gia ngõ hẹp Đường Thanh Như.


“Chu Kiều, gan em lớn quá nhỉ! Hôm qua bỏ học thì thôi đi, hôm nay còn quang minh chính đại trốn giờ của tôi nữa! Em có còn chút dáng vẻ học sinh nào không!” Vừa gặp, Đường Thanh Như đã chẳng khác nào con gà


chọi bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị chiến đấu, hùng hùng hổ hổ dạy bảo một trận.


Chu Kiều im lặng không nói gì.


Dù sao chuyện này đúng là do mình đuối lý, cùng lắm coi những lời dạy bảo ấy vào bằng tài này ra tại khác là được.


“Rốt cuộc vẫn là học sinh của lớp A7, trốn học, đánh nhau, môn nào cũng điểm liệt.


Học hành, thi cử đều chẳng ra gì, thật không hiểu sao hiệu trưởng lại coi trọng cái loại như em! Nhưng nếu em đã không muốn đi học thì sau này cũng đừng có học tiết của tôi nữa! Dù sao em cũng có thầy của mình, em cứ để thầy của em dạy em đi! Loại học sinh như em tôi không dạy nổi!” Cô ta nói những câu này vô cùng trôi chảy.


Hình như đã ấp ủ từ lâu, chỉ chờ cơ hội nói ra mà thôi.


Mà sau khi nói xong, cô ta hùng hùng hổ hổ nghênh ngang rời đi.


Hoàn toàn không cho Chu Kiều chút cơ hội nào.


Sau đó, quả nhiên, sáng hôm sau Chu Kiều không đến.


Quả, nhiên, cô, thật, sự, không, đến! Đường Thanh Như bùng nổ ngay tại chỗ! Lớp A7 đúng là bay lên trời rồi! Cô ta vốn nghĩ sáng nay đứa học sinh lớp A7 kia nhất định sẽ tới xin cô ta tha thứ, đồng thời sẽ bảo đảm sau này mình không bao giờ vi phạm nữa.


Vì được chứng kiến cảnh này, cô ta đã cố ý tới lớp chờ từ sớm.


Còn tưởng tượng tất cả những chi tiết nhỏ trong kịch bản, chờ Chu Kiều tới là cô ta sẽ bắt đầu diễn.


Thế nhưng ai có thể ngờ, chờ ròng rã cả một ngày lại không thấy một bóng người đâu.


Đường Thanh Như cảm thấy mình thật sự đã gặp quỷ rồi.


Trước kia, đối với học sinh ngổ ngáo như Cổ Hân Lam thì ít nhiều cô ta còn có thể áp chỉ vài câu, thế nhưng một học sinh ngày thường nhìn qua có vẻ bình thường, không có gì khác lạ lại khiến cô ta nhiều lần ăn quả đắng, lại còn bị mất mặt!


Đúng là tức chết người ta mà! “Đám học sinh lớp A7 toàn là thứ kỳ quặc, thể mà thật sự dám trốn tiết học của tôi, đúng là gan to nên không coi ai ra gì!” Giờ nghỉ trưa, lúc Đường Thanh Như quay về văn phòng thì tức giận tố khổ với hai giáo viên cũng làm thêm giờ: “Tôi không hiểu sao hiệu trưởng lại chọn một học sinh như vậy làm biển vàng của trường! Đúng là không thể nào tưởng tượng nổi!” Hai giáo viên kia nghe thấy cô ta oán trách thì âm thẩm đưa mắt nhìn nhau thế nhưng không lập tức mở miệng.


Đường Thanh Như cũng không để ý, cô ta cứ thế làu bàu tố khổ, mãi tới khi có vài tiếng gõ cửa ngắt lời cô ta.


Người trong phòng làm việc nhìn ra cửa, Trần Hạo Lỗi đang đứng ở cửa, ôm theo một đống bài tập, nói: “Thưa cô Đường, em tới đưa vở bài tập.”


Trước mặt học sinh, một giáo viên sợ Đường Thanh Như không phân rõ trường hợp nên mới nói lời giảng hòa: “Cô Đường này, cô cũng đừng kích động quá.


Tôi thấy em Chu Kiều cũng không tệ, ít nhất đúng là em ấy rất có năng khiếu trong lĩnh vực thi đấu.” Trần Hạo Lỗi vừa để vở bài tập lên bàn thì tay khựng lại.


Đường Thanh Như càng giãy nảy lên: “Năng khiếu? Năng khiếu cái gì! Chẳng qua con bé đấy chỉ gặp may mà thôi! Một học sinh xuất thân nông thôn, từ nhỏ chưa từng được bồi dưỡng chuyên nghiệp thì có thể biết cái gì! Học sinh trong lớp A1 của tôi, mỗi một người đều trải qua các loại huấn luyện, một học sinh lớp A7 sao có thể so sánh được!”


Giáo viên kia thấy cô ta không phân phải trái thì cũng không khuyên bảo nữa.


Đường Thanh Như thấy hai giáo viên kia không tiếp lời, một mình cô ta tự biên tự diễn cũng không thú vị nên cuối cùng tự tìm một lời kết: “Dù sao thì tôi cũng không thích em ấy! Ngay cả điều cơ bản nhất là đi học cũng không đi, đúng là coi trời bằng vung! Hoàn toàn không có dáng vẻ của học sinh!”


Sau đó cô ta nổi giận đùng đùng, cầm sách giáo khoa ra khỏi văn phòng.


Còn Trần Hạo Lỗi đang sắp xếp trước bàn làm việc thì lại cúi đầu, nhìn qua trông có vẻ rất tận tụy, thế nhưng trên thực tế, ở nơi không ai nhìn thấy, vẻ mặt của cậu ta lại vô cùng âm trầm, còn nghiến răng nghiến lợi.


Cậu ta cảm thấy cô Đường nói không hề sai.


Chu Kiều chẳng qua chỉ là một con bé xuất thân từ vùng nông thôn nghèo khó, căn bản chưa từng được huấn luyện chuyên nghiệp, lúc trước làm được để chẳng qua vì may mắn mà thôi!


Thế mà nó lại càn quấy tới mức dám trốn học, chuyện này là thế nào? Coi thường cổ Đường ư? Hay là coi thường các học sinh thi đấu khác? Vừa nhớ tới sự sỉ nhục trong buổi thi đấu giao lưu lần trước, cậu ta lập tức cảm thấy không thể tha thứ cho Chu Kiều! Nhất định phải cho con nhóc kia một bài học, để nó phải trả một cái giá thật đắt mới được! Chỉ tiếc, người mà cậu ta muốn cho một bài học căn bản không hề xuất hiện.


Bởi vì Chu Kiều đang ở trong ký túc xá, ăn uống, ngủ nghỉ, trải qua những tháng ngày như đang nghỉ phép.


Nói thật, cho tới bây giờ mà cô vẫn cảm thấy như mình đang nằm mơ.


Dù sao cô chưa từng nghĩ tới chuyện Đường Thanh Như lại chủ động yêu cầu cô đừng đi học.


Buổi tối hôm ấy, khi cô nghe thấy tin tức này đã cảm thấy như có một đĩa bánh từ trên trời rơi xuống vậy! Đã vậy thì sao cô có thể bỏ qua một cơ hội tốt như thể cơ chứ! Không phải nhìn sắc mặt của Đường Thanh Như, đúng là mong còn chẳng được! Thế là cô vô cùng vui vẻ, yên tâm thoải mái nghỉ ngơi trong ký túc xá.


Chỉ là trong khoảng thời gian Chu Kiều nghỉ ngơi thoải mái thì ở nhà cũ của nhà họ Sở lại không hề yên bình.


Từ buổi tối hôm đó, sau khi ông cụ Sở được đưa lên tầng, ông cụ định uống mấy viên thuốc rồi lại chuẩn bị đi ép hỏi Chu Kiều một hồi.


Thế nhưng ai ngờ, uống thuốc xong lại thấy đầu choáng váng.


Lúc đầu ông cụ không cho đó là chuyện gì lớn, nghĩ rằng cùng lắm chỉ choáng váng hai mươi phút là sẽ qua.


Kết quả, qua cả một tiếng đồng hồ mà chưa thấy hết.


Bác sĩ gia đình kiểm tra huyết áp cho ông cụ thì chỉ nói huyết áp của ông cụ khá thấp, đó chỉ là tác dụng phụ của thuốc mà thôi.


Nhưng sau đó một thời gian, cảm giác choáng váng càng lúc càng mãnh liệt, thậm chí còn không đứng vững nổi, chỉ cần nhìn ra ngoài thì cả thế giới cứ như đang xoay tròn vậy.


Cuối cùng, ông cụ ngã rầm xuống đất.


Một cú ngã đã đánh mất sự yên ổn từ trước tới nay của nhà họ Sở, đồng thời cũng mở ra áng văn với tình tiết vở kịch làm thay đổi cuộc sống của “Chu Kiều”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom