• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Vợ Yêu Là Đại Lão (3 Viewers)

  • Chương 48

*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Xem ảnh 1
126277.png
Ông cụ đã lớn tuổi, xương cốt không còn khỏe như thanh niên, chỉ ngã nhẹ một cái mà đã gãy xương cánh tay rồi! Bác sĩ không dám chậm trễ nên lập tức thương lượng với bà cụ Sở đưa ông cụ đi bệnh viện làm kiểm tra toàn thân trước đã.


Đương nhiên là bà cụ đồng ý.


Chỉ là khi ông cụ nghe vậy thì lại ôm đầu, xua tay liên tục: “Không được, tôi không thể đến bệnh viện đâu.”


“Ông đã thế này rồi thì phải đi bệnh viện mới được.” Bà cụ Sở hiểm khi nói bằng giọng điệu hung hăng như vậy.


Ông cụ Sở vẫn nằm đó nói: “Nếu tin tức tôi đi bệnh viện bị lộ thì đám người ở công ty chắc chắn sẽ không yên phận đâu.” Bà cụ Sở bị ông cụ làm cho tức giận tới mức hận không thể rèn nổi tính tình của ông cụ: “Đã là lúc nào rồi, thân thể của ông mới quan trọng.” Thế nhưng ông cụ Sở lại nhắm hai mắt lại, có chết cũng không chịu đi bệnh viện: “Không được…


Hiện giờ tôi vẫn chưa thể đi, bà bảo Tây Lâm bí mật trở về đi! Phải để thằng bé tiếp nhận những hạng mục trên tay tôi, một khi lấy được hạng mục này thì nó có thể đứng vững ở công ty.


Tới lúc đó, dù tôi thật sự xảy ra chuyện gì thì cũng không sợ đám người kia náo loạn.” Bà cụ Sở đau lòng không thôi, thế nhưng bà cụ cũng biết tầm quan trọng của công ty nên chỉ có thể đồng ý: “Được, bây giờ tôi sẽ gọi điện cho thằng bé.” Chỉ là cú điện thoại này lại không gọi được, điện thoại của Sở Tây Lâm vẫn luôn ở trạng thái tắt máy.


“Sao vậy, không gọi được cho Tây Lâm à?” Ông cụ Sở nằm trên giường, sau khi chờ một lúc đã không nhịn được hỏi.


Bà cụ Sở lắc đầu, cúp máy: “Không được, điện thoại di động của Tây Lâm vẫn luôn tắt máy, chắc là nó đã tới chỗ không có tín hiệu rồi.”


Còn chưa dứt lời thì ông cụ đã tức giận tới mức đập giường: “Ban đầu tôi đã bảo không cho nó đi học cái gì mà khảo cổ với chủ đào mộ rồi mà! Bây giờ thì hay rồi, không tìm được nó đâu cả! Rốt cuộc nó còn biết thân phận của mình hay không! Khụ khụ…


Đi tìm, mình tự phái người đi tìm! Dù ở chân trời góc bể nào cũng phải tìm ra cho tôi!” Nói tới chỗ kích động thì ông cụ lại không nhịn được, bắt đầu ho sù sụ, khuôn mặt vàng như nghệ kia đỏ bừng lên.


Bà cụ Sở vô cùng sợ hãi, vội vàng gật đầu: “Được, được được.


Bây giờ tôi sẽ phải người đi tìm, ông đừng nóng giận, tuyệt đối đừng nóng giận.” Ông cụ vừa ho khan, vừa đứt quãng nói: “Mang Tây Lâm về, nhất định phải mang về, không thì tôi không yên lòng nổi…” “Được, tôi nhất định sẽ phải người đi! Ông đừng nói gì cả, tôi sẽ bảo bác sĩ kiểm tra cho ông.”


Bà cụ Sở lo lắng không thôi, lập tức gọi bác sĩ vào kiểm tra, cũng may ông cụ chỉ bị ho khan thôi, dù khiến mọi người hoảng sợ nhưng không có vấn đề gì lớn.


Thế nhưng cơn choáng váng cũng đủ khiến ông cụ phải khó chịu rồi.


Huống hồ còn cái tay bị gãy xương kia nữa.


Dù sao ông cụ cũng đã bảy mươi, sao có thể chịu nổi giày vò như vậy.


Chờ đợi khoảng mấy ngày, bên phía Sở Tây lâm vẫn không hề có tin tức nào truyền về, ông cụ thật sự chờ đợi không nổi nữa.


“Vẫn chưa tìm được nó à?” Bà cụ Sở lau mặt cho ông cụ: “Sắp rồi, hôm qua bọn họ gọi điện cho tôi, bảo là đã chuẩn bị tới khu núi sâu rồi.”


“Thôi, còn chờ tiếp thì cái mạng này của tôi sẽ bị giày và không còn gì mất…” Ông cụ nhận mệnh, hít vào một hơi: “Bà bảo thằng hai tới một chuyến đi, tôi chỉ có thể giao cho nó hạng mục trên tay thôi…


Tuy nó là đồ vô dụng, thế nhưng ít ra vẫn còn đỡ hơn thẳng ba!”


“Được, để tôi gọi thằng hai tới.” Nhìn khuôn mặt gầy gò kia của ông cụ, trong mắt của bà cụ Sở ầng ậng nước, nhưng lại không thể không kiềm chế để gọi cho ông hai nhà họ Sở – Sở Thế Khang.


Lúc này Sở Thể Khang vừa định tan ca, kết quả nhận được điện thoại từ nhà cũ, muốn ông ta về một chuyến.


Ông ta cho rằng ông cụ có điều gì đó không hài lòng với việc mình làm nên gọi mình tới để dạy dỗ.


Dù sao thì mấy năm nay, ông ta vẫn luôn bị dạy dỗ như vậy nên cũng không để trong lòng, bèn đi tới trường nuôi ngựa để xem con ngựa mới đoạt giải quán quân mà mình mới mua.


Chờ tới khi đi dạo với con ngựa kia xong, ông ta mới lưu luyến không rời mà đi tới nhà cũ.


Tới rồi mới phát hiện ông cụ đã xảy ra chuyện.


“Cha? Cha bị làm sao vậy?” Khi ông ta bước vào phòng ngủ thì thấy ông cụ trước giờ vẫn luôn khỏe mạnh, vậy mà lại tiều tụy nằm ở trên giường thì lập tức lo lắng hỏi.


“Cha con bị cao huyết áp, uống thuốc mới nhưng nó lại có tác dụng phụ, đầu óc choáng váng mãi không dậy nổi.” “Cái thứ thuốc vớ vẩn gì vậy! Sao có tác dụng phụ lớn thế? Không phải là thuốc giả đấy chứ?” Dáng vẻ lo lắng kia nhìn thế nào cũng không thấy giả dối.


Ông cụ đang nằm trên giường khẽ gọi: “Thằng hai.” Sở Thể Khang nắm tay ông cụ thật chặt rồi đáp: “Cha à, con đây!” “Con nhận hạng mục trên tay ta đi.”


“Da?”


“Hạng mục kia rất quan trọng, hiện giờ Tây Lâm không ở đây, con nhận đi.” Đối diện với mệnh lệnh cưỡng chế của ông cụ, Sở Thế Khang không thể không cắn răng gật đầu, tiếp nhận việc này.


Thế nhưng, điều khiển người ta không thể ngờ chính là ba, bốn ngày sau, thế mà Sở Thế Khang cũng đột nhiên đổ bệnh! Ông ta bị sốt bốn mươi độ, suýt nữa đã bị sốt chết, trực tiếp ngất xỉu trong phòng họp ở công ty, sau đó bị xe cứu thương đưa tới bệnh viện.


Khi ông cụ nghe được tin này thì vừa tức vừa lo, nên không thể chịu nổi nữa, lập tức phải vào viện.


Hơn nữa, điều trùng hợp chính là hai cha con lại ở hai phòng VIP ngay cạnh nhau, thể là có không ít giám đốc điều hành của công ty biết chuyện chủ tịch hội đồng quản trị phải vào viện.


Đúng như những gì ông cụ dự đoán, hội đồng quản trị cực kỳ chấn động, thậm chí có không ít người bắt đầu rục rịch.


Phải biết là ông cụ đã bảy mươi tuổi, có thể vào viện một lần thì đương nhiên sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba…


Cho tới lần cuối cùng.


Những người kia vô cùng ân cần, không ngừng chạy tới bệnh viện.


Bề ngoài thì nói là an ủi, thế nhưng đều âm thầm hỏi thăm rốt cuộc tình hình của ông cụ thế nào để xem có nên ra tay hay không.


Bởi vì ông cụ đã nhắc từ trước nên đối ngoại bà cụ chỉ nói Chủ tịch hội đồng quản trị bị ngã, gãy cánh tay phải, phải nghỉ ngơi một thời gian nên tạm thời không tiếp khách.


Về phần tại sao lại ngã thì bà cụ không hề nói một lời.


Nhưng đám người trong hội đồng quản trị ai mà không phải là hạng người nhạy bén, sao có thể bị một câu gãy xương đuổi đi cơ chứ.


Ai nấy đều mượn danh nghĩa đi thăm bệnh, tới an ủi, hoặc là tự đề cử bác sĩ tới để lấy cớ tra xét.


Bà cụ mệt mỏi ứng phó ba ngày, cả người đều gầy rộc đi trông thấy.


Mắt thấy bà cụ sắp ngã ra, cuối cùng ông cụ Sở cũng tỉnh táo lại.


Chỉ là vừa tỉnh lại, ông cụ đã chống đỡ cái thân thể mệt mỏi kia, tức giận nói: “Cái thứ không có tiền đổ này! Để nó nhận hạng mục mà lại có thể bị sốt tới mức viêm phổi…


Hại tôi cũng phải nằm ở đây!” Bà cụ sợ huyết áp của ông cụ lại tăng nên lập tức động viên: “Nó cũng không cố ý mà, tôi nghe vợ thằng hai nói con trai ông vì tiếp nhận hạng mục kia mà phải tăng ca hai, ba ngày trời, cuối cùng lại bị cảm lạnh.” Ông cụ hừ lạnh một tiếng: “Thế bây giờ nó thế nào rồi?” “Cũng đỡ rồi, phải ở bệnh viện quan sát một thời gian, hiện giờ vẫn chưa hoàn toàn hết sốt đâu.” Bà cụ thành thật trả lời.


Cơn giận ông cụ khó khăn lắm mới nhịn xuống được lại bùng lên, mắng một câu ngu xuẩn: “Vậy hạng mục này phải làm thế nào bây giờ!” Bà cụ vừa thuận khí cho ông cụ, vừa đề nghị: “Không bằng giao cho đám trong hội đồng quản trị làm? Một hạng mục thôi mà, tôi thấy bọn họ cũng chẳng làm được trò trống gì đâu.” “Không làm được? Hạng mục kia một khi làm được thì tối thiểu công ty có thể phát triển năm năm mà không có vấn đề gì.


Nếu như bị bọn họ cướp đi.” Ông cụ thở hồng hộc, sắc mặt trầm xuống, trông rất khó coi: “Không tới năm năm, cái tên Sở thị sẽ đổi thành họ người khác mất.” Trong lòng bà cụ rất căng thẳng, bà không hề nghĩ chuyện lại nghiêm trọng như vậy nên có hơi sốt sắng: “Thể…


không bằng để thằng ba xem.” Ông cụ liếc nhìn bà một cái, hừ lạnh, nói: “Cái loại rác rưởi như nó, trừ đi ăn chơi trác táng với con nhà thằng hai thì còn có thể làm gì? Dựa vào nó chẳng bằng tôi tự đẩy xe đi đàm phán!” “Vậy để tôi đi?” Bà cụ lại nói.


Lông mày ông cụ càng nhíu chặt hơn: “Từ trước tới nay, sức khỏe bà vốn rất yếu rồi, làm sao chịu được cảnh đi xã giao với bọn họ chứ.” “Vậy thì…” Còn chưa dứt lời, ông cụ đã khoát tay áo một cái: “Đừng có thể này thế kia nữa, đã không có ai nữa rồi, nếu có thì tôi đã sớm dùng.” Trong lời nói để lộ ra cảm giác cực kỳ vô lực.


Lúc này bà cụ mới phát hiện chồng mình đã già rồi.


Khoảng thời gian này, ông cụ đã bị tác dụng phụ của thuốc khiến cho vùng tóc nơi thái dương biến thành bạc trắng.


Tinh, khí, thần cũng không còn nữa.


Ngay cả lúc tức giận cũng không còn khí thể có thể ép buộc người khác nữa.


Đúng là công cụ cần một người thừa kế có thể vực dậy nhà họ Sở.


“Đám con cháu này chẳng ra thể thống gì, không ai giúp được gì hết.” Một câu này của ông cụ khiến người ta nghe mà chua xót.


Vành mắt bà cụ nóng lên, nước mắt lập tức chảy ra.


Bà biết, ông cụ lại đang nhớ nhung đứa con cả của mình.


Những năm qua, thật ra ông cụ vẫn không thể thoát ra khỏi nỗi đau mất con.


Đó là đứa con đầu tiên của ông, cũng là đứa con mà ông gửi gắm kỳ vọng lớn nhất.


Chỉ tiếc…


còn trẻ mà đã qua đời.


Còn cháu trai trưởng Tây Lâm, tuy có tiền đồ, thế nhưng chí hướng của thằng bé lại không ở trên lĩnh vực kinh doanh.


Hơn nữa tuổi còn trẻ, chưa va chạm nhiều, nếu không cũng sẽ không bị một con bé lừa gạt.


Bà cụ nghĩ tới đây, trong đầu chợt lóe lên điều gì đó, bà chợt thốt lên: “Vậy Chu Kiều thì sao?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom