• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Vợ Yêu Là Đại Lão (5 Viewers)

  • Chương 50

*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Xem ảnh 1
126279.png
Chẳng qua chỉ là một hợp đồng hợp tác về bất động sản của hai công ty trong tương lai mà thôi.


Cũng chẳng phải thứ gì ghê gớm lắm.


Thứ không nên nói là không ghê gớm thì cũng chỉ có thể là mảnh đất còn có chút đáng xem.


Đó là một mảnh đất hoang ở một vị trí khá hẻo lánh.


Xung quanh gà không thèm ỉa, chim không thèm đẻ trứng, vô cùng hoang vu.


Thế nhưng nhà họ Sở lại mua mảnh đất này, chuẩn bị để hai bên hợp tác xây dựng một khu thương mại siêu cấp.


Rõ ràng là nhà họ Sở đã có được một tin tức nội bộ nào đó nên mới dám có hành động bạo tay như vậy.


Mà khi cô âm thầm tra xét về công ty của đối phương trên Internet thì thấy đó là một công ty mới, không có tên tuổi gì, tên là Hâm Thịnh.


Thế nhưng, loại công ty có quan hệ với nhà họ Sở, còn được ông cụ Sở coi trọng như vậy thì sao có thể thật sự là công ty nhỏ.


Có lẽ là công ty phía dưới của một công ty lớn nào đó muốn tới Hải Thành khai thác kinh doanh, muốn chia một chén canh thế nhưng lại không muốn tấn công chính diện, sợ chọc phải đám người địa phương thể nên mới làm một công ty nhỏ ở chỗ này.


Những thứ này đều là những thủ đoạn quen thuộc trên thương trường.


Với năng lực của cô hoàn toàn không cần tốn nhiều thời gian trên những thứ như thế, nhưng vì hiện giờ cô đang đóng vai “Chu Kiều”, thế nên chỉ có thể ngồi trong phòng tiếp khách, giả vờ chăm chỉ lật từng tờ tài liệu để đọc thuộc.


Thế nhưng giả vờ giả vịt lâu quá nên cô thấy hơi phiền phức.


Sau khi nhịn khoảng ba bốn ngày, vào một giờ nghỉ trưa nào đó, cô nhân lúc không ai chú ý bèn lén chạy ra ngoài hóng mát một chút.


Chỉ là cô vừa đi ngang qua căn phòng bên cạnh, vô tình nghe thấy một giọng nói quen tại truyền tới từ căn phòng chưa được đóng cửa: “Anh nói xem anh đúng là không có tiền đồ! Khó khăn lắm cha mới giao một hạng mục quan trọng như vậy cho anh, thế mà lúc này anh lại đổ bệnh! Để một đứa người ngoài tự dưng chiếm được phần hời, đúng là bùn nhão không trát nổi tường mà! Trời sinh đã mang cái mạng quỷ nghèo!”


Giọng nói này hình như là của Lương Hiểu Hiểu!


Sao bà ta lại chạy tới đây nhỉ? Bước chân Chu Kiều hơi khựng lại.


“Tôi đúng là xui xẻo tám đời, chọn đi chọn lại, cuối cùng chọn phải cái loại như anh! Anh nói xem, năm đó khi anh cả còn sống anh đã không bằng người ta đã đành, hiện giờ anh ta đã chết bao nhiêu năm rồi mà anh vẫn không hề tiến bộ! Thậm chí còn không bằng một đứa chẳng có máu mủ gì, tôi đúng là mù mà!” Lương Hiểu Hiểu mắng mỏ trắng trợn như vậy, cuối cùng đã chọc giận Sở Thế Khang.


Thế là cô lập tức nghe thấy một giọng nói không kiên nhẫn: “Cô nói đủ chưa!” Lương Hiểu Hiểu dường như không thể tin nổi: “Anh còn dám hò hét vào mặt tôi à? Tôi thấy anh đúng là gan to bằng trời, muốn tạo phản rồi đúng không?” “Cô thì biết cái gì! Tôi chỉ là…” Sở Thể Khang bị ép tới bước đường cùng, không hề làm gì khác, đành dừng lại một chút, sau đó hạ thấp giọng, nói: “Tôi cố ý bị bệnh thôi.” Chu Kiều đứng ngoài cửa, sau khi nghe nói như vậy thì lông mày hơi nhướng lên.


Cố ý?


Vì sao?


Lúc này, Lương Hiểu Hiểu ở trong phòng cũng giật mình suýt nữa nhảy phắt lên: “Cái gì? Cái loại trời đánh thánh đâm này! Thế mà anh lại cố…” Mới nói được một nửa thì đã bị ẩn xuống, Sở Thể Khang trầm giọng cảnh cáo: “Không được hò hét!” Lương Hiểu Hiểu không tự chủ được đề cái giọng đang ngẩng cao xuống, thế nhưng vẫn khó nén nổi cơn khiếp sợ: “Anh điên à? Hiểm khi ông cụ trọng dụng anh một lần, sao anh có thể làm như thế?” Sở Thể Khang bực bội: “Cô không hiểu, hạng mục kia là một củ khoai lang nóng bỏng tay, tôi không thể nhận được.” Lương Hiểu Hiểu sửng sốt: “Tức là sao?”


“Đối với công ty, hạng mục này vô cùng quan trọng, quan trọng tới mức đám người trong hội đồng quản trị cũng nhăm nhe nó.


Vì nó mà ông cụ đã đấu trí đầu dùng với đám người kia rất lâu, giữa chừng tôi nhận nó thì không sao, còn nhận nó lúc ông cụ bị bệnh thì không phải trực tiếp tìm đường chết à!” Lương Hiểu Hiểu sợ hãi: “Nhưng hiện giờ anh là người thừa kế thứ hai của nhà họ Sở, là phó tổng giám đốc! Vô cùng danh chính ngôn thuận, đám người trong hội đồng quản trị dựa vào cái gì mà đối phó anh! Lẽ nào bọn họ còn định cướp vị trí chắc?” Sở Thế Khang hừ hừ: “Làm gì đơn giản như vậy, nếu ông cụ ủng hộ tôi vô điều kiện thì đương nhiên tôi có thể làm được.


Thế nhưng từ trước tới nay ông cụ vốn không thích tôi, nếu như tôi không đàm phán thành công, làm hỏng chuyện khiến ông cụ không vui, mặc kệ tôi, như vậy chẳng phải tôi lại càng bị ghét hơn à? Hãy để ông cụ đấu với đám người trong hội đồng quản trị đi, tôi cứ làm cho tốt ba mẫu đất của mình là được


rồi.”


Lương Hiểu Hiểu rất ghét bỏ: “Sao anh lại không có tiền đồ như vậy!” “Không phải là tôi không có tiền đồ, mà là tôi đang sợ chết! Ai nấy trong hội đồng quản trị đều đang dõi theo chằm chặp, động một cái là sẽ bùng phát ngay.


Nếu làm không tốt thì ngay cả chết thế nào cũng không biết đâu.


Tới lúc đó, không phải tôi bị sốt tới viêm phổi mà là bị người ta lái xe đâm chết.


Cô sẽ phải tới nhà xác mà nhận thi thể của chồng cô đó.”


Lương Hiểu Hiểu bị ông ta nói như vậy thì sợ tới mức tóc gáy cũng dựng ngược cả lên, bà ta không dám nói tiếp mà hỏi ngược lại một câu: “Vậy anh làm mình bị bệnh thế nào? Sao em lại không biết.” “Anh lén ngâm nước lạnh.” Vì để bị cảm phát sốt, ông ta đã ngâm nước lạnh ròng rã ba tiếng đồng hồ.


Nước lạnh trong bồn cứ đổi đi đổi lại, thậm chí, ông ta còn mở toàn bộ cửa sổ trong phòng tắm ra.


Trời đầu đông, nước lạnh thấu xương, gió cũng buốt giá vô cùng, cơ thể có làm bằng sắt cũng không thể chịu nổi bị lạnh liên tục như vậy, huống hồ ông ta còn chẳng có cơ thể bằng sắt.


Chưa tới mấy ngày đã thành công gục ngã.


“Hiếm khi anh lại biết làm mấy trò khôn vặt thế này.” “Đương nhiên rồi”.


Hai vợ chồng âm thầm đắc ý trong phòng bệnh, thế nhưng lại không biết Chu Kiều đứng ngoài cửa đã nghe không sót một chữ nào.


Lần này xem như cô đã hoàn toàn hiểu rõ.


Chẳng trách ông cụ lại giao hạng mục này cho cô, hóa ra là nhà họ Sở không ai nhận hạng mục này, bọn họ đều sợ dẫn lửa thiêu thân.


Ha, lấy Chu Nghiêm Tuấn ra để uy hiếp mình thì thôi đi, thế mà cuối cùng lại muốn đẩy cô đi chết! Ông già, coi như ông lợi hại! Vốn cô còn muốn chờ một chút, chờ sau tất cả, ai về chỗ nấy thì cô sẽ tính sổ với nhà họ Sở.


Xem ra hiện giờ không cần chờ nữa.


Đương nhiên, cũng chờ không nổi nữa.


Còn chờ thêm nữa, chắc cái mạng này cũng chẳng còn mà chờ!


Chu Kiều lại âm thầm về phòng tiếp khách, giả vờ chưa từng có chuyện gì xảy ra.


Chỉ là nếu cẩn thận quan sát thì sẽ phát hiện số lần cô ra vào phòng tiếp khách đã tăng lên rất nhiều.


Vì vậy chưa tới hai ngày đã có người chú ý tới cô.


Người kia là một trợ lý của hội đồng quản trị, anh ta mượn cớ tới thăm hỏi chủ tịch hội đồng quản trị, hoặc là đưa quà tặng đến để thăm dò thực hư.


Kết quả, không gặp được chủ tịch hội đồng quản trị mà nhìn thấy cô gái này.


Thế nhưng anh ta chú ý tới cô không phải vì mặt cô đẹp, mà là vì thân phận của cô.


Phải biết rằng người có thể ra vào phòng của chủ tịch hội đồng quản trị mà không phải người nhà họ Sở thì chính là nhân viên của công ty, thế nhưng vị này thì anh ta thực sự không biết là ai.


Là người nhà? Nhưng cô lại cứ cầm tài liệu ra vào.


Là thư ký? Nhưng cô lại mặc đồng phục học sinh.


Đây là ai vậy? Chẳng ra ngô, cũng chẳng ra khoai.


Anh ta là một người làm thuê nên đã lập tức báo cáo tình huống khác thường này cho mấy người trong hội đồng quản trị.


Đám người kia đều tham gia bữa tiệc mừng thọ trước đó của ông cụ Sở, bọn họ vừa nghe thấy là con gái, còn mặc đồng phục học sinh thì biết ngay là ai.


Đó là cháu gái mà ông cụ tự mình nhận! Thế nhưng bọn họ đều cho rằng màn nhận thân kia chẳng qua là để chặn những lời vớ vẩn của mọi người mà thôi.


Sao có thể thân thiết đến độ để người tự tiện ra vào phòng bệnh, thậm chí…


Còn cầm cả tài liệu?


Tin tức này khiến bọn họ không thể không cảnh giác.


Chỉ vì ông cụ đã từng nói, muốn giao Sở thị cho cô gái này, để con cháu trong nhà họ Sở không ai lấy được! Tuy câu đó chỉ là lời nói trong lúc tức giận.


Thế nhưng hiện giờ ông cụ Sở đã ngã, nhà họ Sở lại không có ai bên cạnh, chỉ có cô gái này ở bên, hơn nữa thời gian hợp tác về mảnh đất kia càng lúc càng gần, khó tránh khỏi không khiến cho nhiều người có suy đoán.


Ngay sau đó, mấy người trong hội đồng quản trị lập tức bảo người kia tìm cơ hội thăm dò thật giả thể nào.


Thế là người vốn thỉnh thoảng mới tới phòng bệnh thăm dò bên ngoài đã lập tức chú ý tới bên phòng tiếp khách.


Người kia đã nhiều lần vô tình hoặc cố ý đi thoáng qua cửa phòng tiếp khách, chờ Chu Kiều rời đi thì anh ta có thể nhân lúc đó lẻn vào.


Cũng không biết có phải ông trời phù hộ hay không, sau khi đợi hai, ba ngày thì vào một buổi trưa, trên hành lang không có lấy một bóng người, thế mà cô lại cứ thế rời đi.


Người đàn ông đang nấp trong góc vừa thấy cơ hội này, lập tức lẻn vào phòng, trong lòng còn thầm vui mừng vì có được cơ hội tuyệt vời này.


Nhưng anh ta không biết người vốn đã rời đi là Chu Kiều lúc này đang đứng ở khúc ngoặt, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào anh ta.


Thấy người kia có vẻ không kịp chờ đợi mà xông ngay vào phòng, khóe miệng cô hơi nhếch lên cười.


Lúc này, trò chơi mới chính thức bắt đầu.


Nếu hạng mục kia quan trọng như Sở Thế Khang nói, nếu đám người trong hội đồng quản trị biết bây giờ hạng mục ấy lại rơi vào tay người ngoài, danh không chính, ngôn không thuận, thì bọn họ nhất định sẽ bùng no.


Chỉ sợ còn chưa đàm phán thì đã trực tiếp bị bọn họ phản đối tập thể rồi.


Cô rất muốn xem thử ông cụ kia sẽ kéo cái thân tàn để đấu với đám người trong hội đồng quản trị thế nào! Chu Kiều khoanh hai tay trước ngực, âm thầm chờ đợi.


Trong tầng lầu trống trải yên lặng không một tiếng động.


Chỉ mười phút sau, có tiếng của phòng bị mở ra.


Chu Kiều chỉ cho là người kia xem xong rồi nên thờ ơ nhìn vào trong hành lang, nhưng khi nhìn kỹ thì cô lại hơi nheo mắt lại.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom