Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 51
*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Chỉ là khiển trò chơi càng vui hơn một chút mà thôi.
Thể là Chu Kiều quyết đoán bước ra ngoài, gọi lại người vốn sắp rời đi: “Cháu chào bà.” Bước chân của bà cụ dừng lại, quay đầu lại nhìn thì thấy cô đang ở đầu hành lang, bà cụ không vui, nhíu mày: “Sao cháu lại chạy ra ngoài rồi?” Chu Kiều giải thích: “Cháu không thoải mái nên tới nhà vệ sinh một lát, không biết bà tìm cháu có việc gì không ạ?” Bà cụ nghe thấy cô nói chỉ là đi vệ sinh nên sắc mặt mới hòa hoãn lại rồi ung dung nói: “À, không có gì, bà chỉ ra ngoài xem thể nào thôi.” Chu Kiều dường như vô ý che trước mặt bà cụ, sau đó lại bắt đầu đặt bẫy: “Cháu đang định tìm ông ạ, có vài chỗ liên quan tới hạng mục hợp tác kia cháu còn chưa hiểu, đang định qua đó hỏi, miễn cho tới lúc đàm phán với đối phương lại làm ra chuyện xấu hổ gì khiến ông mất mặt.” Bà cụ rất đơn thuần nên không nghe ra bẫy trong lời của cô nói, chỉ là không muốn cô tới quấy rầy Sở Tề Trung nên tùy tiện đuổi cô đi: “Sức khỏe của ông ấy hiện giờ không tốt, vẫn đang nghỉ ngơi.
Thể này đi, lát nữa bà sẽ đưa số điện thoại của trợ lý cho cháu, cháu có gì không hiểu thì cứ hỏi anh ta là được.”
Chu Kiều thấy bà cụ mắc câu dễ dàng như vậy nên dứt khoát đặt bẫy tới cùng, cô cố ý nói: “Cũng được ạ, chỉ cần có người giải thích những điều cháu chưa hiểu thôi.
Ông nên nghỉ ngơi nhiều ạ, tình hình lần này của ông đúng là làm người ta lo lắng, lúc đấy cháu nhìn mà sợ quá.”
Bà cụ thấy thái độ của cô cuối cùng đã có chút đoan chính nên trên khuôn mặt có vẻ an ủi, cười nói với cô: “Cháu có thể hiểu chuyện thế này, ta rất vui.” “Là chuyện cháu nên làm thôi ạ.” Chu Kiều mỉm cười.
“Vậy cháu cẩn thận đọc tài liệu đi.” “Bà yên tâm, cháu nhất định sẽ cố gắng nỗ lực, tranh thủ lấy được hạng mục này vì ông.” Lời thề son sắt của Chu Kiều khiển bà cụ rất vừa lòng: “Tốt lắm.” Sau đó lập tức xoay người rời đi.
Chờ bà cụ đi rồi, Chu Kiều mới liếc nhìn cánh cửa phòng mỏng manh kia, bờ môi đỏ chậm rãi nhếch lên.
Chỉ là trong nụ cười ấy đầy vẻ lạnh nhạt và tính toán.
Lúc này, người đang trốn trong phòng tiếp khách đã sốt ruột tới mức tim sắp nhảy lên cổ họng rồi.
Anh ta vốn đang tra tài liệu, bất ngờ lại nghe thấy cuộc đối thoại kia thì hưng phấn không thôi, nhưng sau khi bà cụ rời đi, anh ta lại cứ như con kiến bò trên chảo lửa vậy.
Làm sao bây giờ! Phòng tiếp khách này không lớn, cũng không có nơi nào để ẩn nấp cả.
Chỉ cần mở cửa ra là có thể thấy anh ta ngay.
Đến lúc đó, cô gái kia mà hô lên thì chủ tịch sẽ biết mình lén trốn ở đây trộm tin tức, chắc chắn sẽ không có quả ngon để ăn! Bị đuổi ra khỏi công ty là còn nhẹ, không chừng còn bị đổ cho tội đánh cắp tài liệu cơ mật của công ty lên đầu nữa! Người kia càng nghĩ càng sợ, chỉ thấy tất cả xong đời rồi! Trong lòng nguội như tro tàn, anh ta đứng sau cánh cửa, nín thở, tập trung tinh thần chờ giây phút tuyên án cuối cùng.
Nhưng thời gian tích tắc trôi qua, cửa vẫn không hề được mở mà trái lại, anh ta nghe thấy một câu: “Ơ? Điện thoại của mình đâu rồi? Rõ ràng lúc đi nhà vệ sinh còn để trong túi mà, lẽ nào bị rơi trong đó rồi?” Tiếng lẩm bẩm kia đi xa dần, sự căng thẳng trong lòng anh ta lập tức tan biến.
Cả người anh ta giờ giống như một bãi bùn nhão, trực tiếp ngã ngồi xuống đất, miệng mở to, thở hổn hển, quần áo sau lưng đã ướt đẫm.
Thế nhưng hai giây sau, anh ta đã hồi thần lại, lập tức bò dậy mở cửa phòng, dùng tốc độ nhanh nhất để phi xuống tầng.
Khi xác định không có ai phát hiện ra, anh ta mới hoàn toàn yên lòng, tìm đại một quán cà phê để ngồi uống một tách cà phê nóng, lấy lại bình tĩnh.
Nhớ tới những lời mình vừa nghe được và những thứ mình nhìn thấy, anh ta vốn còn đang lo mình sẽ bị người ta bắt, lúc này đã bắt đầu tính toán có thể được thăng chức và tăng lương hay không.
Tin tức nào cũng đều vô cùng có trọng lượng! Anh ta vui vẻ lấy điện thoại di động ra, không thể chờ đợi được nữa, lập tức gọi điện để tranh công: “Giám đốc Triệu, em đã tra được rồi! Đúng là những tài liệu đó có liên quan tới mảnh đất kia, hơn nữa em còn biết lần này ông cụ còn định để cô gái ấy đàm phán hạng mục!” Giám đốc Triệu nghe thấy những câu ấy thì lập tức nhíu mày lại: “Không phải lão ta già rồi nên hồ đồ đấy chứ? Lão thật sự giao công ty cho cô ta à?” Anh ta vội vàng nói tiếp: “Em mới nghe trộm được cả tin tức sức khỏe của ông cụ thật sự không ổn rồi.” Giọng điệu của người ở đầu kia điện thoại lập tức trầm xuống, nghiêm túc nói: “Cậu chắc chắn chứ?” “Vâng!” Anh ta khẳng định: “Chắc chắn ạ, em đã nghe thấy cuộc đối thoại của cô gái kia và phu nhân chủ tịch không sót một chữ nào.” “Bọn họ nói thế nào?” Vị Giám đốc Triệu kia không thể chờ đợi nổi nữa, hỏi dồn.
Anh ta cố gắng nhớ lại: “Cô gái kia nói tình hình lần này của chủ tịch thật sự khiến người ta lo lắng, phu nhân chủ tịch nói rằng cháu có thể nghĩ như vậy thì ta rất vui.” “Tốt, tốt, rất tốt! Tôi biết rồi.” Giám đốc Triệu lập tức kích động cúp điện thoại.
Đám người trong hội đồng quản trị đang ngồi xung quanh uống trà với ông ta trong phòng họp để bàn về việc chủ tịch hội đồng quản trị bị bệnh, thấy tâm trạng ông ta thay đổi thì không nhịn được hỏi: “Có chuyện gì thế? Nghe thấy ông nói cái gì mà già rồi thì hồ đồ vậy.” “Đúng đó, vừa rồi còn giận dữ không chịu nổi, lúc này lại vui như một đứa trẻ thế, già đầu rồi mà cứ như trẻ con ấy.” “Ông Triệu, ông hưng phấn như thể làm chúng tôi tò mò lắm đó.”
Giám đốc Triệu kia không hề để ý tới lời trêu ghẹo của những người kia, ông ta không kiềm chế nổi về hưng phấn: “Các vị, tôi mới nhận được tin, đã xác định được ông cụ thật sự bị bệnh rồi!”
“Hả?”
“Bị bệnh thật à?” “Lần này công ty loạn rồi.” Dưới sự mỉa mai và dáng vẻ xem kịch vui của mọi người, Giám đốc Triệu kia lại nói một câu: “Thế nhưng ông ta định để đứa cháu gái mới nhận kia đàm phán hạng mục lần này thay ông ta.” Chỉ trong chớp mắt, sắc mặt của đám người trong phòng quản trị lập tức thay đổi.
Bọn họ không thể nào tin nổi.
“Chủ tịch điên rồi sao?!”
“Đúng đấy, bị bệnh nên hồ đồ rồi đúng không? Hạng mục quan trọng như vậy mà không giao cho người nhà, không giao cho người trong công ty, lại giao cho một con nhóc lừa đảo? Lại còn là người ngoài nữa chứ?!” “Thật không thể tưởng tượng nổi mà!” “Phu nhân chủ tịch cũng đồng ý cho con bé đó đến điều khiển công ty sao?” Một người trong số đó đặt câu hỏi.
Nhắc tới vấn đề này, Giám đốc Triệu không còn kích động như vừa rồi nữa: “Hình như phu nhân chủ tịch cũng rất hài lòng về con bé đó.” Mọi người đều cảm thấy bất ngờ với chuyện này.
“Ối chà! Nó có chút bản lĩnh đấy.” “Thật không nhìn ra đó, trong bữa tiệc mừng thọ hôm ấy, trông con bé kia khép nép như vậy mà không ngờ lại ghê gớm đến thế.
Nó còn nắm bắt được cả chủ tịch và phu nhân chủ tịch cơ à?!” “Ai dám bảo không phải chứ, đúng là không thể nhìn bề ngoài mà.” Trước đó, bọn họ cảm thấy cô gái này lừa được chủ tịch thì cũng có thể hiểu được.
Dù sao thì người ta còn trẻ, có vốn liếng để làm thể.
Nhưng nếu nắm bắt được cả phu nhân chủ tịch thì đúng là có chút bản lĩnh thật.
Điều này chứng tỏ cô gái này đúng là giỏi cách lấy lòng người ta.
“Thể thì ông Triệu này, ông nói chúng ta nên làm sao bây giờ?” Một người trong hội đồng quản trị thấy chuyện đã đi lệch theo hướng bọn họ dự kiến thì không khỏi lo lắng.
Vị Giám đốc Triệu kia ngồi đó, rít một hơi thuốc thật sâu, giọng điệu trầm xuống: “Tôi thấy chưa chắc là cô gái kia có bản lĩnh đâu, có lẽ chủ tịch đang để phòng chúng ta đấy.” Mọi người vừa nghe thấy vậy thì không nhịn được cẩn thận cân nhắc lại.
“Có lý đấy, những năm gần đây, chủ tịch đã xử lý mấy nhóm người rồi, chứng tỏ ông ta đang không yên lòng về chúng ta.” “Không sai, ông ta thà cho người ngoài có lợi cũng không muốn chúng ta được hời.” Vị Giám đốc Triệu kia nhìn khuôn mặt chán chường của bọn họ thì không khỏi mỉm cười: “Đề phòng chúng ta cũng vô dụng thôi, hiện giờ đã xác định được sức khỏe của ông cụ không tốt thì chúng ta không có gì phải sợ cả.”
Một thành viên nhỏ trong hội đồng quản trị ngồi đối diện không nhịn được hỏi: “Thế nhưng làm vậy liệu có bị người ta đánh giá không?”
Vị Giám đốc Triệu kia thoải mái ngồi tựa lưng vào ghế, cười như thể đã tính toán trước: “Nếu ông cụ chỉ bị bệnh mà chúng ta đã lập tức hành động thì đương nhiên sẽ không tốt lắm.
Thế nhưng lần này lại để một người ngoài còn chưa tốt nghiệp cấp ba tới nhúng tay vào hạng mục liên quan tới tương lai năm năm tới của công ty, vậy thì chúng ta lại rất danh chính ngôn thuận đó.”
Mọi người suy nghĩ lời nhắc nhở của ông ta thì lập tức hiểu ra, dần dần, đủ loại ánh mắt lộ ra.
(Lời ngoài lề của tác giả: Tiểu Kiều Kiều bẫy người ta như vậy có phải không hề nương tay không?)
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Thể là Chu Kiều quyết đoán bước ra ngoài, gọi lại người vốn sắp rời đi: “Cháu chào bà.” Bước chân của bà cụ dừng lại, quay đầu lại nhìn thì thấy cô đang ở đầu hành lang, bà cụ không vui, nhíu mày: “Sao cháu lại chạy ra ngoài rồi?” Chu Kiều giải thích: “Cháu không thoải mái nên tới nhà vệ sinh một lát, không biết bà tìm cháu có việc gì không ạ?” Bà cụ nghe thấy cô nói chỉ là đi vệ sinh nên sắc mặt mới hòa hoãn lại rồi ung dung nói: “À, không có gì, bà chỉ ra ngoài xem thể nào thôi.” Chu Kiều dường như vô ý che trước mặt bà cụ, sau đó lại bắt đầu đặt bẫy: “Cháu đang định tìm ông ạ, có vài chỗ liên quan tới hạng mục hợp tác kia cháu còn chưa hiểu, đang định qua đó hỏi, miễn cho tới lúc đàm phán với đối phương lại làm ra chuyện xấu hổ gì khiến ông mất mặt.” Bà cụ rất đơn thuần nên không nghe ra bẫy trong lời của cô nói, chỉ là không muốn cô tới quấy rầy Sở Tề Trung nên tùy tiện đuổi cô đi: “Sức khỏe của ông ấy hiện giờ không tốt, vẫn đang nghỉ ngơi.
Thể này đi, lát nữa bà sẽ đưa số điện thoại của trợ lý cho cháu, cháu có gì không hiểu thì cứ hỏi anh ta là được.”
Chu Kiều thấy bà cụ mắc câu dễ dàng như vậy nên dứt khoát đặt bẫy tới cùng, cô cố ý nói: “Cũng được ạ, chỉ cần có người giải thích những điều cháu chưa hiểu thôi.
Ông nên nghỉ ngơi nhiều ạ, tình hình lần này của ông đúng là làm người ta lo lắng, lúc đấy cháu nhìn mà sợ quá.”
Bà cụ thấy thái độ của cô cuối cùng đã có chút đoan chính nên trên khuôn mặt có vẻ an ủi, cười nói với cô: “Cháu có thể hiểu chuyện thế này, ta rất vui.” “Là chuyện cháu nên làm thôi ạ.” Chu Kiều mỉm cười.
“Vậy cháu cẩn thận đọc tài liệu đi.” “Bà yên tâm, cháu nhất định sẽ cố gắng nỗ lực, tranh thủ lấy được hạng mục này vì ông.” Lời thề son sắt của Chu Kiều khiển bà cụ rất vừa lòng: “Tốt lắm.” Sau đó lập tức xoay người rời đi.
Chờ bà cụ đi rồi, Chu Kiều mới liếc nhìn cánh cửa phòng mỏng manh kia, bờ môi đỏ chậm rãi nhếch lên.
Chỉ là trong nụ cười ấy đầy vẻ lạnh nhạt và tính toán.
Lúc này, người đang trốn trong phòng tiếp khách đã sốt ruột tới mức tim sắp nhảy lên cổ họng rồi.
Anh ta vốn đang tra tài liệu, bất ngờ lại nghe thấy cuộc đối thoại kia thì hưng phấn không thôi, nhưng sau khi bà cụ rời đi, anh ta lại cứ như con kiến bò trên chảo lửa vậy.
Làm sao bây giờ! Phòng tiếp khách này không lớn, cũng không có nơi nào để ẩn nấp cả.
Chỉ cần mở cửa ra là có thể thấy anh ta ngay.
Đến lúc đó, cô gái kia mà hô lên thì chủ tịch sẽ biết mình lén trốn ở đây trộm tin tức, chắc chắn sẽ không có quả ngon để ăn! Bị đuổi ra khỏi công ty là còn nhẹ, không chừng còn bị đổ cho tội đánh cắp tài liệu cơ mật của công ty lên đầu nữa! Người kia càng nghĩ càng sợ, chỉ thấy tất cả xong đời rồi! Trong lòng nguội như tro tàn, anh ta đứng sau cánh cửa, nín thở, tập trung tinh thần chờ giây phút tuyên án cuối cùng.
Nhưng thời gian tích tắc trôi qua, cửa vẫn không hề được mở mà trái lại, anh ta nghe thấy một câu: “Ơ? Điện thoại của mình đâu rồi? Rõ ràng lúc đi nhà vệ sinh còn để trong túi mà, lẽ nào bị rơi trong đó rồi?” Tiếng lẩm bẩm kia đi xa dần, sự căng thẳng trong lòng anh ta lập tức tan biến.
Cả người anh ta giờ giống như một bãi bùn nhão, trực tiếp ngã ngồi xuống đất, miệng mở to, thở hổn hển, quần áo sau lưng đã ướt đẫm.
Thế nhưng hai giây sau, anh ta đã hồi thần lại, lập tức bò dậy mở cửa phòng, dùng tốc độ nhanh nhất để phi xuống tầng.
Khi xác định không có ai phát hiện ra, anh ta mới hoàn toàn yên lòng, tìm đại một quán cà phê để ngồi uống một tách cà phê nóng, lấy lại bình tĩnh.
Nhớ tới những lời mình vừa nghe được và những thứ mình nhìn thấy, anh ta vốn còn đang lo mình sẽ bị người ta bắt, lúc này đã bắt đầu tính toán có thể được thăng chức và tăng lương hay không.
Tin tức nào cũng đều vô cùng có trọng lượng! Anh ta vui vẻ lấy điện thoại di động ra, không thể chờ đợi được nữa, lập tức gọi điện để tranh công: “Giám đốc Triệu, em đã tra được rồi! Đúng là những tài liệu đó có liên quan tới mảnh đất kia, hơn nữa em còn biết lần này ông cụ còn định để cô gái ấy đàm phán hạng mục!” Giám đốc Triệu nghe thấy những câu ấy thì lập tức nhíu mày lại: “Không phải lão ta già rồi nên hồ đồ đấy chứ? Lão thật sự giao công ty cho cô ta à?” Anh ta vội vàng nói tiếp: “Em mới nghe trộm được cả tin tức sức khỏe của ông cụ thật sự không ổn rồi.” Giọng điệu của người ở đầu kia điện thoại lập tức trầm xuống, nghiêm túc nói: “Cậu chắc chắn chứ?” “Vâng!” Anh ta khẳng định: “Chắc chắn ạ, em đã nghe thấy cuộc đối thoại của cô gái kia và phu nhân chủ tịch không sót một chữ nào.” “Bọn họ nói thế nào?” Vị Giám đốc Triệu kia không thể chờ đợi nổi nữa, hỏi dồn.
Anh ta cố gắng nhớ lại: “Cô gái kia nói tình hình lần này của chủ tịch thật sự khiến người ta lo lắng, phu nhân chủ tịch nói rằng cháu có thể nghĩ như vậy thì ta rất vui.” “Tốt, tốt, rất tốt! Tôi biết rồi.” Giám đốc Triệu lập tức kích động cúp điện thoại.
Đám người trong hội đồng quản trị đang ngồi xung quanh uống trà với ông ta trong phòng họp để bàn về việc chủ tịch hội đồng quản trị bị bệnh, thấy tâm trạng ông ta thay đổi thì không nhịn được hỏi: “Có chuyện gì thế? Nghe thấy ông nói cái gì mà già rồi thì hồ đồ vậy.” “Đúng đó, vừa rồi còn giận dữ không chịu nổi, lúc này lại vui như một đứa trẻ thế, già đầu rồi mà cứ như trẻ con ấy.” “Ông Triệu, ông hưng phấn như thể làm chúng tôi tò mò lắm đó.”
Giám đốc Triệu kia không hề để ý tới lời trêu ghẹo của những người kia, ông ta không kiềm chế nổi về hưng phấn: “Các vị, tôi mới nhận được tin, đã xác định được ông cụ thật sự bị bệnh rồi!”
“Hả?”
“Bị bệnh thật à?” “Lần này công ty loạn rồi.” Dưới sự mỉa mai và dáng vẻ xem kịch vui của mọi người, Giám đốc Triệu kia lại nói một câu: “Thế nhưng ông ta định để đứa cháu gái mới nhận kia đàm phán hạng mục lần này thay ông ta.” Chỉ trong chớp mắt, sắc mặt của đám người trong phòng quản trị lập tức thay đổi.
Bọn họ không thể nào tin nổi.
“Chủ tịch điên rồi sao?!”
“Đúng đấy, bị bệnh nên hồ đồ rồi đúng không? Hạng mục quan trọng như vậy mà không giao cho người nhà, không giao cho người trong công ty, lại giao cho một con nhóc lừa đảo? Lại còn là người ngoài nữa chứ?!” “Thật không thể tưởng tượng nổi mà!” “Phu nhân chủ tịch cũng đồng ý cho con bé đó đến điều khiển công ty sao?” Một người trong số đó đặt câu hỏi.
Nhắc tới vấn đề này, Giám đốc Triệu không còn kích động như vừa rồi nữa: “Hình như phu nhân chủ tịch cũng rất hài lòng về con bé đó.” Mọi người đều cảm thấy bất ngờ với chuyện này.
“Ối chà! Nó có chút bản lĩnh đấy.” “Thật không nhìn ra đó, trong bữa tiệc mừng thọ hôm ấy, trông con bé kia khép nép như vậy mà không ngờ lại ghê gớm đến thế.
Nó còn nắm bắt được cả chủ tịch và phu nhân chủ tịch cơ à?!” “Ai dám bảo không phải chứ, đúng là không thể nhìn bề ngoài mà.” Trước đó, bọn họ cảm thấy cô gái này lừa được chủ tịch thì cũng có thể hiểu được.
Dù sao thì người ta còn trẻ, có vốn liếng để làm thể.
Nhưng nếu nắm bắt được cả phu nhân chủ tịch thì đúng là có chút bản lĩnh thật.
Điều này chứng tỏ cô gái này đúng là giỏi cách lấy lòng người ta.
“Thể thì ông Triệu này, ông nói chúng ta nên làm sao bây giờ?” Một người trong hội đồng quản trị thấy chuyện đã đi lệch theo hướng bọn họ dự kiến thì không khỏi lo lắng.
Vị Giám đốc Triệu kia ngồi đó, rít một hơi thuốc thật sâu, giọng điệu trầm xuống: “Tôi thấy chưa chắc là cô gái kia có bản lĩnh đâu, có lẽ chủ tịch đang để phòng chúng ta đấy.” Mọi người vừa nghe thấy vậy thì không nhịn được cẩn thận cân nhắc lại.
“Có lý đấy, những năm gần đây, chủ tịch đã xử lý mấy nhóm người rồi, chứng tỏ ông ta đang không yên lòng về chúng ta.” “Không sai, ông ta thà cho người ngoài có lợi cũng không muốn chúng ta được hời.” Vị Giám đốc Triệu kia nhìn khuôn mặt chán chường của bọn họ thì không khỏi mỉm cười: “Đề phòng chúng ta cũng vô dụng thôi, hiện giờ đã xác định được sức khỏe của ông cụ không tốt thì chúng ta không có gì phải sợ cả.”
Một thành viên nhỏ trong hội đồng quản trị ngồi đối diện không nhịn được hỏi: “Thế nhưng làm vậy liệu có bị người ta đánh giá không?”
Vị Giám đốc Triệu kia thoải mái ngồi tựa lưng vào ghế, cười như thể đã tính toán trước: “Nếu ông cụ chỉ bị bệnh mà chúng ta đã lập tức hành động thì đương nhiên sẽ không tốt lắm.
Thế nhưng lần này lại để một người ngoài còn chưa tốt nghiệp cấp ba tới nhúng tay vào hạng mục liên quan tới tương lai năm năm tới của công ty, vậy thì chúng ta lại rất danh chính ngôn thuận đó.”
Mọi người suy nghĩ lời nhắc nhở của ông ta thì lập tức hiểu ra, dần dần, đủ loại ánh mắt lộ ra.
(Lời ngoài lề của tác giả: Tiểu Kiều Kiều bẫy người ta như vậy có phải không hề nương tay không?)
Bình luận facebook