Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 24
*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Cho nên khi cô ấy nhìn thấy có người ở trong phòng thì bị dọa giật nảy mình một cái.
“Cậu…
Cậu…” Chu Kiều thầy cô ấy như con thỏ nhỏ bị dọa, cô đứng tại chỗ không hề nhúc nhích, giọng nói lạnh nhạt truyền từ khẩu trang ra: “Là tớ đây.” Người bạn cùng phòng kia giờ mới định thần lại, cúi đầu rồi đi đến gần.
Người bạn cùng phòng này của Chu Kiều tên là Phương Đường.
Khi nhìn thấy cái tên ấy trên cửa ký túc xá, cô còn cảm thấy cái tên này rất ngọt ngào, nhưng sau đó mới phát hiện, cô ấy không ngọt một chút nào, ngược lại, cô bé này cực kỳ im lặng và ít lời, luôn cho người ta một cảm giác nhát gan và u ám.
Nghe Cố Hân Lam nói, cô bé này là học sinh lớp 1, bởi vì bất hòa với bạn cùng phòng ký túc nên đã bị đuổi ra.
Mãi đến khi cô vào ở, cô ấy vẫn chỉ sống một mình.
Trong khoảng thời gian sống cùng cô ấy, hai người hoàn toàn không giao tiếp gì cả, vừa rồi xem như là lần đầu tiên họ trao đổi, nhưng mà cũng chỉ giới hạn đến đây mà thôi.
Chu Kiều đứng dậy, đang chuẩn bị lấy quần áo vào phòng vệ sinh để tắm rửa thì lại nghe thấy giọng nói nhỏ như muỗi của Phương Đường: “Cậu…
Hôm nay cậu rất lợi hại.” Chu Kiều trả lời rất lạnh nhạt: “Cám ơn cậu.” Phương Đường cúi đầu: “Ừm, cậu có thể…
có thể…
có thể…” Chu Kiều nhìn cô ấy do dự hồi lâu mà vẫn không thể nói cho hết lời, bèn hỏi một câu: “Cái gì?” “Chỉ là…
tớ không nhớ rõ toàn bộ quá trình giải đề của cậu…
Cậu có thể…
Làm phiền cậu…” Phương Đường càng nói càng nhỏ, không đợi cô ấy nói xong, Chu Kiều đã lập tức đứng dậy rời đi.
Phương Đường buồn bã, tất cả can đảm dồn hết vào lúc này đều biến mất.
Cô ấy cũng hiểu vừa rồi mình đã đưa ra yêu cầu quá phận, vì thế cô ấy đành im lặng về bàn học của mình.
Chỉ một lúc sau, một bàn tay trắng nõn lại thon dài xuất hiện trước mắt cô ấy, còn kẹp theo một tờ giấy.
“Đây.” Trang giấy bay nhẹ nhàng rồi dừng lại ở trước mặt cô ấy.
Phương Đường vốn nghi hoặc khó hiểu, sau khi nhìn thấy dòng chữ trên tờ giấy thì lập tức trợn tròn mắt.
Đây…
Đây là toàn bộ quá trình giải đáp hai câu hỏi kia! Không ngờ Chu Kiều lại viết toàn bộ quá trình giải của cả hai câu cho mình! Phương Đường lập tức ngẩng phắt đầu lên, nhưng Chu Kiều đã đi tới bên giường mình để lấy quần áo, chuẩn bị vào phòng vệ sinh để tắm rửa.
Cô ấy vội vàng đứng lên, lắp bắp cảm ơn: “Cảm ơn…
Cảm ơn cậu, thật sự rất cảm ơn cậu!” Chu Kiều không ngẩng đầu lên mà chỉ lạnh nhạt trả lời: “Không có gì.” Phương Đường đứng đó, thấy cô vẫn đeo khẩu trang nói chuyện thì nghĩ đi nghĩ lại, tay túm lấy góc áo, dồn can đảm lắp bắp nói: “Thật ra, cậu…
có thể bỏ khẩu trang ở trong ký túc xá, tớ không ngại…” Động tác trên tay Chu Kiều hơi khựng lại, giọng nói của cô hơi lạnh lùng: “Không cần đâu.” Cô bé Phương Đường này tuy ít nói, nhưng mà lại rất nhạy cảm với những thay đổi rất nhỏ trong cảm xúc của người khác, cô ấy cảm thấy rất rõ rằng Chu Kiều đang không vui.
Tưởng câu nói của mình đã đụng chạm vào vết thương của Chu Kiều, cô ấy kinh hoàng liên tục cúi đầu xin lỗi: “Rất, rất xin lỗi…
Là tớ…
Là tớ nói sai rồi, thật xin lỗi…
Thật sự rất xin lỗi!” Nói xong, cô ấy sợ tới mức nhanh chóng ngồi lại ghế, đeo tai nghe điện thoại, tăng âm thanh lên mức to nhất, muốn giả vờ như tất cả vẫn chưa hề xảy ra.
Chu Kiều nhíu mày, hiển nhiên không ngờ cô bé kia lại nhát gan đến mức này.
Chỉ là khi vừa nghe thấy cậu ấy, cô lại nhớ tới chuyện vừa xảy ra ở nhà hàng cho nên nhất thời cảm thấy bực bội mà thôi, nhưng không phải là giận Phương Đường.
Chu Kiều để quần áo trong tay xuống, đi tới gần, vừa mới đưa tay ra, còn chưa chạm vào thì đối phương đã co rúm lại mà đứng dậy, cúi đầu không ngừng xin lỗi: “Thật sự rất xin lỗi, rất xin lỗi, tớ không phải cố ý đâu, tớ…
rất xin lỗi…
Lần sau tớ chắc chắn sẽ không nói đâu, tớ chắc chắn sẽ không nói linh tinh nữa…
Cậu…” Một tay Chu Kiều đặt cô ấy trên cửa tủ quần áo, bởi vì thân hình của cô cao gầy nên tư thế của hai người trông có vẻ khá giống tư thế kabedon*.
* Kabedon: Trong tiếng Nhật, kabe nghĩa là “tường”, don là từ tượng thanh của tiếng “rầm” khi đập vào tường.
Kabedon đề cập tới hành động khi một người nam dồn một người nữ vào vách tường tạo ra tiếng, chống tay lên, “khống chế” người nữ trong khoảng không gian giữa mình và tường.
Phương Đường ngơ ngác bị đè ở đó, nghe Chu Kiều thản nhiên nói: “Chỉ là tớ không thể để lộ vết thương ra ngoài không khí, vậy thôi.” Cô không thích hiểu lầm, đặc biệt là với người cùng ký túc xá, làm vậy sẽ gây bất lợi cho cuộc sống ở ký túc xá của Chu Kiều sau này.
“Đọc đề đi.” Giải thích xong, cô lấy quần áo vào phòng tắm, không quan tâm đến biểu cảm của Phương Đường như thế nào.
Sáng sớm hôm sau, Chu Kiều còn chưa kịp vào lớp thì đã bị Du Thương chặn lại giữa đường.
Có thể nhận ra Du Thương đã đợi ở đầu cầu thang từ rất lâu, vừa nhìn thấy Chu Kiều xuất hiện đã vội vàng kéo cô sang một bên.
“Sao giờ em mới đến? Thầy đã chờ em lâu lắm rồi.” Chu Kiều ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường trên hành lang, bình tĩnh trả lời: “Em không đi muộn.” Du Thương khựng lại: “…
Không phải là chuyện đến muộn đầu, là bởi vì trong cuộc thi đấu hôm qua, biểu hiện của em rất tốt, cho nên thầy muốn hỏi có phải lúc trước em đã được huấn luyện đặc biệt không?” Một cảm xúc chợt lóe lên sâu trong đáy mắt Chu Kiều, cô lập tức phủ định: “Không ạ.” Du Thương hơi nghi hoặc: “Vậy sao em giải được đề thi đấu thế?” Chu Kiều vì muốn tiêu diệt sơ hở từ trong trứng nước nên chỉ trả lời đơn giản: “Em tự học.”
“Tự học?” Du Thương kinh ngạc, cách tính của Chu Kiều ngày hôm qua về cơ bản đều là cách tính của chuyên ngành Toán học, nếu không có ai dạy mà chỉ đơn thuần tự học đã có thể đạt tới trình độ ấy, thì thiên phú của người này trong lĩnh vực Toán học thực sự không hề tầm thường! Vừa nghĩ đến đây, anh ta lập tức hưng phấn: “Vậy em có hứng thú tham gia cuộc thi Toán học hay không?”
Kết quả bị cô vô tình cự tuyệt: “Em không có hứng thú ạ.” Thấy vậy, Du Thương rất là khó hiểu: “Sao em lại không có hứng thú? Em chịu tự học thì nhất định là bởi vì có hứng thú mới tự học chứ.” “Em chỉ tự học kiến thức cơ bản thôi, còn sâu hơn thì em lại không hiểu được.” Chu Kiều nói như vậy vốn là muốn nhấn mạnh mình không đủ năng lực, hạ thấp năng lực của mình, trái lại khiến Du Thương cảm thấy tiềm lực của cô là vô hạn: “Chu Kiều à, em khiêm tốn quá, em có thể giải được hai câu hỏi đó thì sao có thể chỉ hiểu kiến thức cơ bản chứ! Thế này đi, em hãy trở về suy nghĩ kỹ thêm nhé, thầy cảm thấy em thật sự rất có thiên phú, nếu không tham gia thì đáng tiếc lắm.” Thấy Du Thương kích động khuyên bảo, Chu Kiều rất bất đắc dĩ.
Cô chắc chắn sẽ không tham gia thi đấu, tạm chưa nói đến chuyện này vốn dĩ không phù hợp với hình tượng của “Chu Kiều”, cho dù phù hợp thì cô cũng sẽ không lãng phí thời gian trong việc này.
Dựa vào tình cảnh của cô bây giờ, so với việc đi thi đấu, không bằng làm thuê kiếm được thêm ít tiền còn hơn.
Nhưng mà thấy Du Thương tận tình khuyên bảo như thế, cô không còn cách nào khác đành phải gật đầu một cái, tỏ ý sẽ cân nhắc, sau đó thừa dịp tiếng chuông báo đến giờ tự học sớm vang lên để trở về lớp.
Giờ tự học buổi sáng ở lớp 7 vẫn ồn ào như trước.
Dường như sau tối hôm qua, mối quan hệ của bọn họ đã thân thiết hơn nhiều.
Vừa nhìn thấy cô, Cố Hân Lam đã bám lấy cô, không ngừng phàn nàn.
“Tối hôm qua cậu đi đâu thế, có biết tớ tìm cậu rất lâu không? Tớ đang định hôm nay mà không thấy cậu đâu là tớ đi báo cảnh sát ngay đấy!” Chu Kiều nói dối mà mặt không hề đỏ, tim cũng không đập nhanh: “Tớ sợ các cậu làm to chuyện, lỡ như đập vỡ cái gì thì ông chủ sẽ lại bắt tớ đền tiền, nên tớ chạy luôn.”
Ăn nói trung thực quá nhỉ.
“Yên tâm đi, bọn tớ chỉ chuốc rượu bọn họ mà thôi, sau đó thì cảnh sát đến, chỉ thế thôi.” Chu Kiều gật đầu: “Ừm, vậy là tốt rồi.” Cố Hân Lam: “…” Cô ấy còn có thể nói gì được đây? Cuộc đối thoại đang yên lành đều bị phá hỏng rồi.
Cô gái ngốc nghếch này đúng là sát thủ cuộc trò chuyện mà.
Cũng may lúc này giáo viên bước vào, Cố Hân Lam không nói thêm gì nữa.
Chẳng qua hôm nay là thứ sáu, ngày mai là cuối tuần, hơn nữa tối hôm qua bọn họ còn gây náo loạn một trận, những người trong lớp vốn không có lòng dạ nào để học, giờ lại càng để tâm hồn treo ngược cành cây.
Mấy học sinh vốn thường ngủ trong giờ, lúc này lại tụ tập thành nhóm nhỏ dưới lớp, cực kỳ náo nhiệt.
Giáo viên đứng trên bục giảng cũng tập mãi thành thói quen, tự tiếp tục giảng bài.
Mãi cho đến khi tiếng chuông tan học buổi chiều vang lên, ai nấy lập tức chạy nhanh ra ngoài.
Chu Kiều cũng thu dọn cặp sách, chỉ là cố không quay về nhà họ Sở mà về ký túc xá dọn dẹp lại rồi trực tiếp đến nhà hàng làm thuê.
Từ tuần đầu tiên trở về và phát hiện trong nhà vốn dĩ không có ai, cô dứt khoát không về cả hai ngày cuối tuần.
Dù sao trở về cũng chỉ là xuất hiện cho có thôi, ban ngày cô đã ở nhà hàng rồi, thà ở lại trường học, cả nhà cũng “mắt không thấy, tâm không phiền”.
Nhưng ngay khi cô vừa đến cửa nhà hàng thì sau lưng lập tức có tiếng còi ô tô vang lên.
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
“Cậu…
Cậu…” Chu Kiều thầy cô ấy như con thỏ nhỏ bị dọa, cô đứng tại chỗ không hề nhúc nhích, giọng nói lạnh nhạt truyền từ khẩu trang ra: “Là tớ đây.” Người bạn cùng phòng kia giờ mới định thần lại, cúi đầu rồi đi đến gần.
Người bạn cùng phòng này của Chu Kiều tên là Phương Đường.
Khi nhìn thấy cái tên ấy trên cửa ký túc xá, cô còn cảm thấy cái tên này rất ngọt ngào, nhưng sau đó mới phát hiện, cô ấy không ngọt một chút nào, ngược lại, cô bé này cực kỳ im lặng và ít lời, luôn cho người ta một cảm giác nhát gan và u ám.
Nghe Cố Hân Lam nói, cô bé này là học sinh lớp 1, bởi vì bất hòa với bạn cùng phòng ký túc nên đã bị đuổi ra.
Mãi đến khi cô vào ở, cô ấy vẫn chỉ sống một mình.
Trong khoảng thời gian sống cùng cô ấy, hai người hoàn toàn không giao tiếp gì cả, vừa rồi xem như là lần đầu tiên họ trao đổi, nhưng mà cũng chỉ giới hạn đến đây mà thôi.
Chu Kiều đứng dậy, đang chuẩn bị lấy quần áo vào phòng vệ sinh để tắm rửa thì lại nghe thấy giọng nói nhỏ như muỗi của Phương Đường: “Cậu…
Hôm nay cậu rất lợi hại.” Chu Kiều trả lời rất lạnh nhạt: “Cám ơn cậu.” Phương Đường cúi đầu: “Ừm, cậu có thể…
có thể…
có thể…” Chu Kiều nhìn cô ấy do dự hồi lâu mà vẫn không thể nói cho hết lời, bèn hỏi một câu: “Cái gì?” “Chỉ là…
tớ không nhớ rõ toàn bộ quá trình giải đề của cậu…
Cậu có thể…
Làm phiền cậu…” Phương Đường càng nói càng nhỏ, không đợi cô ấy nói xong, Chu Kiều đã lập tức đứng dậy rời đi.
Phương Đường buồn bã, tất cả can đảm dồn hết vào lúc này đều biến mất.
Cô ấy cũng hiểu vừa rồi mình đã đưa ra yêu cầu quá phận, vì thế cô ấy đành im lặng về bàn học của mình.
Chỉ một lúc sau, một bàn tay trắng nõn lại thon dài xuất hiện trước mắt cô ấy, còn kẹp theo một tờ giấy.
“Đây.” Trang giấy bay nhẹ nhàng rồi dừng lại ở trước mặt cô ấy.
Phương Đường vốn nghi hoặc khó hiểu, sau khi nhìn thấy dòng chữ trên tờ giấy thì lập tức trợn tròn mắt.
Đây…
Đây là toàn bộ quá trình giải đáp hai câu hỏi kia! Không ngờ Chu Kiều lại viết toàn bộ quá trình giải của cả hai câu cho mình! Phương Đường lập tức ngẩng phắt đầu lên, nhưng Chu Kiều đã đi tới bên giường mình để lấy quần áo, chuẩn bị vào phòng vệ sinh để tắm rửa.
Cô ấy vội vàng đứng lên, lắp bắp cảm ơn: “Cảm ơn…
Cảm ơn cậu, thật sự rất cảm ơn cậu!” Chu Kiều không ngẩng đầu lên mà chỉ lạnh nhạt trả lời: “Không có gì.” Phương Đường đứng đó, thấy cô vẫn đeo khẩu trang nói chuyện thì nghĩ đi nghĩ lại, tay túm lấy góc áo, dồn can đảm lắp bắp nói: “Thật ra, cậu…
có thể bỏ khẩu trang ở trong ký túc xá, tớ không ngại…” Động tác trên tay Chu Kiều hơi khựng lại, giọng nói của cô hơi lạnh lùng: “Không cần đâu.” Cô bé Phương Đường này tuy ít nói, nhưng mà lại rất nhạy cảm với những thay đổi rất nhỏ trong cảm xúc của người khác, cô ấy cảm thấy rất rõ rằng Chu Kiều đang không vui.
Tưởng câu nói của mình đã đụng chạm vào vết thương của Chu Kiều, cô ấy kinh hoàng liên tục cúi đầu xin lỗi: “Rất, rất xin lỗi…
Là tớ…
Là tớ nói sai rồi, thật xin lỗi…
Thật sự rất xin lỗi!” Nói xong, cô ấy sợ tới mức nhanh chóng ngồi lại ghế, đeo tai nghe điện thoại, tăng âm thanh lên mức to nhất, muốn giả vờ như tất cả vẫn chưa hề xảy ra.
Chu Kiều nhíu mày, hiển nhiên không ngờ cô bé kia lại nhát gan đến mức này.
Chỉ là khi vừa nghe thấy cậu ấy, cô lại nhớ tới chuyện vừa xảy ra ở nhà hàng cho nên nhất thời cảm thấy bực bội mà thôi, nhưng không phải là giận Phương Đường.
Chu Kiều để quần áo trong tay xuống, đi tới gần, vừa mới đưa tay ra, còn chưa chạm vào thì đối phương đã co rúm lại mà đứng dậy, cúi đầu không ngừng xin lỗi: “Thật sự rất xin lỗi, rất xin lỗi, tớ không phải cố ý đâu, tớ…
rất xin lỗi…
Lần sau tớ chắc chắn sẽ không nói đâu, tớ chắc chắn sẽ không nói linh tinh nữa…
Cậu…” Một tay Chu Kiều đặt cô ấy trên cửa tủ quần áo, bởi vì thân hình của cô cao gầy nên tư thế của hai người trông có vẻ khá giống tư thế kabedon*.
* Kabedon: Trong tiếng Nhật, kabe nghĩa là “tường”, don là từ tượng thanh của tiếng “rầm” khi đập vào tường.
Kabedon đề cập tới hành động khi một người nam dồn một người nữ vào vách tường tạo ra tiếng, chống tay lên, “khống chế” người nữ trong khoảng không gian giữa mình và tường.
Phương Đường ngơ ngác bị đè ở đó, nghe Chu Kiều thản nhiên nói: “Chỉ là tớ không thể để lộ vết thương ra ngoài không khí, vậy thôi.” Cô không thích hiểu lầm, đặc biệt là với người cùng ký túc xá, làm vậy sẽ gây bất lợi cho cuộc sống ở ký túc xá của Chu Kiều sau này.
“Đọc đề đi.” Giải thích xong, cô lấy quần áo vào phòng tắm, không quan tâm đến biểu cảm của Phương Đường như thế nào.
Sáng sớm hôm sau, Chu Kiều còn chưa kịp vào lớp thì đã bị Du Thương chặn lại giữa đường.
Có thể nhận ra Du Thương đã đợi ở đầu cầu thang từ rất lâu, vừa nhìn thấy Chu Kiều xuất hiện đã vội vàng kéo cô sang một bên.
“Sao giờ em mới đến? Thầy đã chờ em lâu lắm rồi.” Chu Kiều ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường trên hành lang, bình tĩnh trả lời: “Em không đi muộn.” Du Thương khựng lại: “…
Không phải là chuyện đến muộn đầu, là bởi vì trong cuộc thi đấu hôm qua, biểu hiện của em rất tốt, cho nên thầy muốn hỏi có phải lúc trước em đã được huấn luyện đặc biệt không?” Một cảm xúc chợt lóe lên sâu trong đáy mắt Chu Kiều, cô lập tức phủ định: “Không ạ.” Du Thương hơi nghi hoặc: “Vậy sao em giải được đề thi đấu thế?” Chu Kiều vì muốn tiêu diệt sơ hở từ trong trứng nước nên chỉ trả lời đơn giản: “Em tự học.”
“Tự học?” Du Thương kinh ngạc, cách tính của Chu Kiều ngày hôm qua về cơ bản đều là cách tính của chuyên ngành Toán học, nếu không có ai dạy mà chỉ đơn thuần tự học đã có thể đạt tới trình độ ấy, thì thiên phú của người này trong lĩnh vực Toán học thực sự không hề tầm thường! Vừa nghĩ đến đây, anh ta lập tức hưng phấn: “Vậy em có hứng thú tham gia cuộc thi Toán học hay không?”
Kết quả bị cô vô tình cự tuyệt: “Em không có hứng thú ạ.” Thấy vậy, Du Thương rất là khó hiểu: “Sao em lại không có hứng thú? Em chịu tự học thì nhất định là bởi vì có hứng thú mới tự học chứ.” “Em chỉ tự học kiến thức cơ bản thôi, còn sâu hơn thì em lại không hiểu được.” Chu Kiều nói như vậy vốn là muốn nhấn mạnh mình không đủ năng lực, hạ thấp năng lực của mình, trái lại khiến Du Thương cảm thấy tiềm lực của cô là vô hạn: “Chu Kiều à, em khiêm tốn quá, em có thể giải được hai câu hỏi đó thì sao có thể chỉ hiểu kiến thức cơ bản chứ! Thế này đi, em hãy trở về suy nghĩ kỹ thêm nhé, thầy cảm thấy em thật sự rất có thiên phú, nếu không tham gia thì đáng tiếc lắm.” Thấy Du Thương kích động khuyên bảo, Chu Kiều rất bất đắc dĩ.
Cô chắc chắn sẽ không tham gia thi đấu, tạm chưa nói đến chuyện này vốn dĩ không phù hợp với hình tượng của “Chu Kiều”, cho dù phù hợp thì cô cũng sẽ không lãng phí thời gian trong việc này.
Dựa vào tình cảnh của cô bây giờ, so với việc đi thi đấu, không bằng làm thuê kiếm được thêm ít tiền còn hơn.
Nhưng mà thấy Du Thương tận tình khuyên bảo như thế, cô không còn cách nào khác đành phải gật đầu một cái, tỏ ý sẽ cân nhắc, sau đó thừa dịp tiếng chuông báo đến giờ tự học sớm vang lên để trở về lớp.
Giờ tự học buổi sáng ở lớp 7 vẫn ồn ào như trước.
Dường như sau tối hôm qua, mối quan hệ của bọn họ đã thân thiết hơn nhiều.
Vừa nhìn thấy cô, Cố Hân Lam đã bám lấy cô, không ngừng phàn nàn.
“Tối hôm qua cậu đi đâu thế, có biết tớ tìm cậu rất lâu không? Tớ đang định hôm nay mà không thấy cậu đâu là tớ đi báo cảnh sát ngay đấy!” Chu Kiều nói dối mà mặt không hề đỏ, tim cũng không đập nhanh: “Tớ sợ các cậu làm to chuyện, lỡ như đập vỡ cái gì thì ông chủ sẽ lại bắt tớ đền tiền, nên tớ chạy luôn.”
Ăn nói trung thực quá nhỉ.
“Yên tâm đi, bọn tớ chỉ chuốc rượu bọn họ mà thôi, sau đó thì cảnh sát đến, chỉ thế thôi.” Chu Kiều gật đầu: “Ừm, vậy là tốt rồi.” Cố Hân Lam: “…” Cô ấy còn có thể nói gì được đây? Cuộc đối thoại đang yên lành đều bị phá hỏng rồi.
Cô gái ngốc nghếch này đúng là sát thủ cuộc trò chuyện mà.
Cũng may lúc này giáo viên bước vào, Cố Hân Lam không nói thêm gì nữa.
Chẳng qua hôm nay là thứ sáu, ngày mai là cuối tuần, hơn nữa tối hôm qua bọn họ còn gây náo loạn một trận, những người trong lớp vốn không có lòng dạ nào để học, giờ lại càng để tâm hồn treo ngược cành cây.
Mấy học sinh vốn thường ngủ trong giờ, lúc này lại tụ tập thành nhóm nhỏ dưới lớp, cực kỳ náo nhiệt.
Giáo viên đứng trên bục giảng cũng tập mãi thành thói quen, tự tiếp tục giảng bài.
Mãi cho đến khi tiếng chuông tan học buổi chiều vang lên, ai nấy lập tức chạy nhanh ra ngoài.
Chu Kiều cũng thu dọn cặp sách, chỉ là cố không quay về nhà họ Sở mà về ký túc xá dọn dẹp lại rồi trực tiếp đến nhà hàng làm thuê.
Từ tuần đầu tiên trở về và phát hiện trong nhà vốn dĩ không có ai, cô dứt khoát không về cả hai ngày cuối tuần.
Dù sao trở về cũng chỉ là xuất hiện cho có thôi, ban ngày cô đã ở nhà hàng rồi, thà ở lại trường học, cả nhà cũng “mắt không thấy, tâm không phiền”.
Nhưng ngay khi cô vừa đến cửa nhà hàng thì sau lưng lập tức có tiếng còi ô tô vang lên.
Bình luận facebook