• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Vợ Yêu Là Đại Lão (3 Viewers)

  • Chương 23

*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Xem ảnh 1
125850.png
Nhìn ngõ nhỏ tối đen mà lại vắng vẻ kia, Tần Phỉ hơi nhướng lông mày lên.


Sơ suất quá.


Không ngờ lại bị một cô bé gài bẫy.


Đã đầu thu, gió đêm thổi tan đi cái nóng oi bức của mùa hạ, gió lùa qua mái tóc lòa xòa trên trán anh.


Ánh sáng xẹt qua.


Một bên là đèn neon nhấp nháy, phố xá sầm uất, một bên là ngõ nhỏ yên tĩnh không tiếng động, tối đen mà lại vắng vẻ, nơi anh đứng giống như một đường ranh giới, ngăn cách hai thế giới.


Tần Phỉ cứ thể lười nhác dựa vào tường, trong đầu không ngừng nhớ lại làn da trắng nõn mà vừa rồi anh đã thoáng nhìn thấy.


Tuy rằng lúc trước bởi vì vết đạn mà anh đã cảm giác có thể bản thân cô có vấn đề, nhưng không ngờ ngay cả khuôn mặt kia…


cũng có vấn đề.


Nhóc lừa đảo này.


Nhưng khi nghĩ đến cô bé luôn bình tĩnh vô cảm lại mang vẻ mặt hoảng sợ hiếm thấy, anh không khỏi rũ mắt mỉm cười.


Thật đáng yêu.


Tần Phỉ vẫn đứng đó một lúc lâu, rồi mới gọi điện thoại bảo Thẩm Ngang lái xe đến đưa anh về.


Điện thoại vừa mới được kết nối, bên trong lập tức truyền ra rất nhiều tiếng động ồn ào đến mức chói tai.


Tần Phỉ đợi một lúc, đợi đến khi tiếng ồn không còn nữa, anh mới mở miệng: “Cậu ở đâu thế, lái xe đến đây, tôi muốn đi về.” Thẩm Ngang ở đầu bên kia “a” một tiếng: “Đi về? Giờ mới mấy giờ chứ, không phải cậu mới ôm được mỹ nhân về à? Tắm xong nhanh thế?”


Tần Phỉ thản nhiên nói một câu: “Tôi bị mất dầu người ta rồi.” Bên kia điện thoại, Thẩm Ngang còn tưởng là mình nghe lầm, anh ta sửng sốt nửa giây mới nói: “Hả? Cậu mà cũng có thể bị mất dấu người ta cơ à? Ôi trời ơi, tôi không nghe nhầm đấy chứ?” Tần Phỉ lười nói nhảm với anh ta, đang định trực tiếp tắt máy thì chợt nghe thấy bên kia điện thoại lại trở nên ầm ĩ.


Anh bèn hỏi: “Người đàn ông kia không giải quyết được gã đó à?” Thẩm Ngang hừ một tiếng, nói: “Vẫn còn đang gây sự đấy, bọn chúng vốn dĩ chuẩn bị trước rồi mới đến, một đám trẻ con thế này sao có thể giải quyết được chứ.” Tần Phỉ nghĩ đến gã đàn ông đáng khinh kia định dùng tay đụng chạm Chu Kiều thì im lặng vài giây, giọng hơi trầm xuống: “Tìm người xử lý cho sạch đi.” “Ôi chà chà, ghen tị đấy à? Giận dữ vì hồng nhan sao?” Thẩm Ngang chế nhạo.


“Cậu suy nghĩ nhiều quá rồi, chỉ là tốt xấu gì cũng được gọi một tiếng thầy, dù sao không thể khoanh tay đứng nhìn mãi được.” Tần Phỉ đi ra khỏi ngõ nhỏ, cả người anh chìm trong ánh sáng, lại trở về dáng vẻ lười biếng kia.


Thẩm Ngang tức giận đến mức nhằn cả mũi: “Tần thổ phỉ, mấy từ ngữ “vô sỉ” và “trợn mắt nói dối”, giờ khắc này đã được cậu biểu đạt vô cùng nhuần nhuyễn rồi đấy.” “Cảm ơn.” Thẩm Ngang: “…” Đết, tôi thật sự không phải đang khen cậu đâu!!! Anh ta lập tức tắt điện thoại, nhưng còn chưa kịp đi giải quyết đám người gây sự kia thì người trong nhà hàng đã gọi điện thoại báo cảnh sát, tất cả những kẻ gây sự đều đã bị cảnh sát dẫn đi.


Còn Sở Tây Lâm vì là một trong những người liên quan nên cũng phải đi lập biên bản để nắm rõ quá trình.


Khi họ ra khỏi Cục Cảnh sát đã là hơn nửa đêm.


Một người bạn học bên cạnh Sở Tây Lâm vỗ vỗ vai anh ta, cười nói: “Tôi bảo này, lúc trước thằng nhóc cậu ngồi trên tầng hai, hễ rảnh cái là nhìn xuống dưới tầng, thì ra là nhìn người ta.


Nhưng mà cậu Sở này, khẩu vị của cậu hơi nặng đấy, thích một cô có vết thương trên mặt à?”


“Không lẽ vì cậu chủ sở của chúng ta nên mới có vết thương đó?” Một người lập tức phụ họa hỏi.


“Ái chà, thế thì nguy rồi, chắc cậu chủ Sở đau lòng lắm.”


Nghe thấy mọi người trêu chọc, Sở Tây Lâm im lặng một lúc lâu mới nói: “Cô ấy là em gái tôi.” Bầu không khí ngay lập tức hơi lạnh xuống.


Mọi người: “…” Em gái?


Ai cũng biết nhà họ Sở chỉ có một đứa con là Sở Tây Lâm, là người thừa kế duy nhất của nhà họ Sở, sao lại tự dưng có thêm một đứa em gái? Chẳng lẽ là con ngoài giá thú?


Thế này thì mẹ nó xấu hổ rồi.


Cầu xin thời gian quay ngược trở lại, để bọn họ nuốt lại mấy lời đáng chết kia đi.


“Khụ khụ, ừm, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta cần phải trở về thôi.” “Đúng đúng đúng, cũng đến giờ phải về rồi, không thì ký túc xá sẽ đóng cửa mất.” Đám người kia vội vàng dời đề tài.


Cũng may Sở Tây Lâm không có phản ứng gì lớn, sau đó bọn họ cùng trở về trường học.


Còn về Chu Kiều, sau khi cắt đuôi Tần Phỉ, cô lập tức đi xe trở về ký túc xá của trường học.


Lúc ấy còn chưa đến tám giờ, buổi tự học tối của trường còn chưa chấm dứt, vừa hay tránh phải gặp mấy học sinh kia.


Cô cúi đầu, tránh né bác gái trong ký túc xá, lập tức vội vàng trở lại phòng ký túc.


Ngồi trong căn phòng tối đen, cuối cùng cô cũng thở phào được một hơi.


Tình hình vừa rồi thật sự quá nguy hiểm! Chỉ thiếu chút nữa thôi! Chỉ còn một chút nữa là cô đã hoàn toàn bại lộ trước mặt bao nhiêu người rồi.


Chu Kiều càng ngày càng cảm thấy dùng khẩu trang che mặt thật không an toàn.


Hơn nữa, đôi lúc ở trong ký túc xá cũng cực kỳ bất tiện.


Tuy nói ký túc xá của trường cấp ba Danh Hải là hai người một phòng, còn có phòng tắm độc lập, hơn nữa cô bé cùng ở với cô có tính cách hướng nội, đến bây giờ mà hai người vẫn chưa nói với nhau một câu nào, nhưng cô cứ đeo khẩu trang 24 giờ, ngay cả lúc ngủ cũng không bỏ ra thì thật sự không thoải mái.


Vì thế, Chu Kiều lập tức thừa dịp trong ký túc xá vẫn chưa có ai để gọi một cuộc điện thoại.


“Rốt cuộc bao giờ thì mới chuẩn bị xong thứ kia thế?” Vừa được kết nối, cô trực tiếp hỏi.


Cấp dưới bên kia điện thoại trả lời rất cung kính: “Xong rồi ạ, hai ngày nữa sẽ được gửi đến nơi.” Câu nói lạnh lùng của Chu Kiều ẩn chứa một chút cáu kỉnh: “Khẩn trương lên!” Hiển nhiên là cô rất bất mãn đối với chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra hôm nay.


Cấp dưới vội vàng đáp lại: “Vâng, tôi hiểu rồi ạ.” Giọng Chu Kiều lúc này mới chậm lại, cô hỏi: “Bây giờ cô ấy thế nào rồi?” Cấp dưới trả lời chi tiết: “Ca phẫu thuật khá thành công, nhưng cô gái đó đến giờ vẫn chưa tỉnh lại.” Chu Kiều nhíu mày: “Đã gần một tháng rồi mà còn chưa tỉnh à?” “Cô gái này bị suy dinh dưỡng đã lâu, cơ thể vốn yếu ớt, lại gặp nạn như vậy nên bác sĩ nói phải cần thời gian để cô ấy từ từ bình phục.”


Những câu này khiến Chu Kiều lại trầm giọng xuống: “Nói cách khác, cô ấy phải điều dưỡng một thời gian mới có thể tỉnh lại à?” Cảm giác được boss nhà mình không vui, cấp dưới căng da đầu trả lời: “Vâng.” Bên kia điện thoại nhất thời không có âm thanh nào cả.


Tim cậu cấp dưới kia “thích” một cái, cứ cảm thấy mình sắp xong đời rồi.


Boss nhà mình có tính tình thế nào, cậu ta vẫn biết được ít nhiều.


Tàn nhẫn, nói ít, làm việc rất tuyệt tình.


Không làm thì thôi, nhưng một khi muốn làm gì thì nhất định sẽ làm đến mức long trời lở đất, nếu không thì người trong nhà họ Thời đã không buộc phải giết cô.


Vì thế, cậu ta run rẩy hỏi một câu: “Vậy boss có muốn thay đổi kế hoạch quay về nhà họ Thời hay không?” Chu Kiều ngồi bên cửa sổ, lạnh lùng nhìn chằm chằm màn đêm: “Tôi tạm thời không về, cậu.” Cô còn chưa kịp nói xong thì đã nghe thấy tiếng bước chân từ rất xa trên hành lang đang dần đến gần.


Có người đã trở lại! Cô lập tức hạ giọng, vội vàng nói: “Cậu mau gửi thứ đó đến đây, còn về tình hình của cô bé ấy thì cứ cách một thời gian là phải gửi tin cho tôi biết.” Ngay tại giây cô cắt điện thoại, cánh cửa ký túc xá bị mở ra.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom