Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22
*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Nếu không, sớm hay muộn cũng xảy ra chuyện mất.
“Thằng nhóc kia, mày giỏi quá nhỉ! Có phải do ngứa, muốn ăn đòn không?” Người nọ nhìn thấy Sở Tây Lâm còn trẻ tuổi nên lập tức giơ nắm tay uy hiếp.
Sở Tây Lâm không để ý đến gã, chỉ lạnh mặt nói với Chu Kiều: “Cô đi theo tôi.” Nói xong, anh ta lập tức túm cô ra ngoài cửa.
Thẩm Ngang đứng cách đó không xa nhìn thấy “Trình Giảo Kim” giữa đường xông ra, không nhịn được dùng khuỷu tay chọc chọc Tần Phỉ bên cạnh: “Này! Cậu còn thất thần làm gì nữa,mau đi tranh đi.” Nhưng Tần Phỉ không chỉ không tiến lên mà trái lại còn ngồi xuống, lười nhác nói một câu: “Đã có người đi rồi, tôi cần gì phải làm điều thừa.” Thẩm Ngang nóng nảy thay anh: “Cậu thực sự không tính làm anh hùng cứu mỹ nhân à? Lỡ như bị người ta nhanh chân đến trước thì biết làm sao bây giờ!”
Tần Chỉ nhướng mày,nhếch môi cười: “Ra khỏi cánh cửa này, rốt cuộc ai là anh hùng, ai là mỹ nhân còn chưa chắc đâu.” Thẩm Ngang đột nhiên nhớ lại ngày đó khi ngồi ở trên xe, qua cửa kính, anh ta đã nhìn thấy bạn Chu Kiểu này tung một cú đá bay người ta, nhất thời cảm thấy Tần Phỉ nói có lý, anh ta cũng không sốt ruột nữa.
Nhưng còn chưa chờ Sở Tây Lâm dẫn người đi thì mấy kẻ gây sự kia đã lập tức chủ động tiến lên ngăn cản họ lại.
“Làm gì thế? Muốn chạy trốn à! Tao nói cho bọn mày biết, nếu hôm nay không làm rõ con kia rốt cuộc bị bệnh hay là có vết thương thì không ai được phép đi khỏi đây hết!” Sở Tây Lâm là người thừa kế tương lai của nhà họ Sở, nhìn thấy người như thế tất nhiên là khinh thường trong lòng: “Anh có cái tư cách gì để làm rõ chứ.”
Người nọ giận dữ đến mức bật cười, khiêu khích hỏi: “Vậy mày có tư cách gì đứng ở đây bênh vực nó hả? Mày là gì của nó?” Sở Tây Lâm khựng lại, mãi không mở miệng.
Người nọ thấy anh ta không nói ra lời, cười nhạo với vẻ khinh miệt: “Thằng nhóc kia, tao cảnh cáo mày, muốn tán gái thì tốt nhất hãy làm rõ tình hình trước đã, đừng để không tán được gái mà trái lại còn bị anh em tao đánh một trận đấy.”
“Này! Nói năng khách sáo chút!” Cố Hân Lam vốn đã mất kiên nhẫn từ lâu, thấy vậy bèn nổi nóng đứng bật dậy.
Vừa dứt lời, cả đại sảnh lập tức đặt bát trong tay xuống bàn, đúng là cực kỳ chỉnh tề, nhất trí.
Cùng lúc đó, mấy người cùng Sở Tây Lâm đến ăn cơm cũng phải ngơ ngác khi thấy tình hình này.
“Liên quan cái búa gì đến bọn mày chứ! Liên quan gì đến bọn mày hả?” Mấy kẻ gây sự kia có vẻ khó hiểu.
Bởi vì lớp 7 từ trước đến nay không tuân thủ nội quy trường học là mặc đồng phục, chỉ mặc quần áo riêng, cho nên nhóm người kia cứ tưởng bọn họ chỉ là người qua đường đến đây ăn cơm mà thôi.
Bởi vậy bọn chúng hoàn toàn không hiểu, đám người xa lạ kia không thích ngoan ngoãn ngồi ăn cơm à? Định chơi sức mạnh đoàn kết sao?! Cố Hân Lam đi đến trước mặt gã, nói bốn chữ: “Bênh vực kẻ yếu.” Kẻ cầm đầu sửng sốt, ngay cả nói năng cũng lắp bắp: “…
Chẳng, chẳng lẽ bọn mày định cậy nhiều đánh ít à!” Cố Hân Lam vỗ vỗ bờ vai của gã: “Yên tâm, bọn tôi sẽ không đánh đâu, dù sao tất cả mọi người đều là người văn minh mà.” Kết quả, không biết câu này đã chọc ai cười, chỉ chợt nghe thấy một tiếng “phì” vang lên trong đại sảnh.
“Cười cái búa!” Cố Hân Lam lập tức quay đầu chửi một câu.
Câu chửi cáu kỉnh ấy trái lại khiến mấy tên gây sự kia hoảng sợ, sau đó lại nhìn thấy cô ấy cười tủm tỉm bưng cốc trà trên bàn lên: “Nào nào nào, tôi lấy trà thay rượu, uống đi.” Người nọ nhìn Cố Hân Lam cứ như đang nhìn bệnh nhân thần kinh vậy: “Ai con mẹ nó muốn uống với bọn mày chứ? Bọn mày là ai hả, tao quen bọn mày à?” “Gặp nhau chính là có duyên mà! Các anh em, chúng ta tiếp mấy người anh em này uống chút rượu đi chứ.” Theo lời kêu gọi của Cố Hân Lam, các học sinh lớp 7 lập tức nhấc ghế dựa lên, tự động đến ngồi.
Thế là có tận ba tầng bao vây đám người kia lại.
“Bọn mày định làm gì! Muốn uy hiếp à?” Đám người kia bị bao vây ở bên trong nên hơi tức giận.
Cố Hân Lam nói rất vô tội: “Bọn tôi uy hiếp bao giờ chứ? Không phải chỉ là muốn cùng mấy người dùng bữa thôi ư?” Kẻ gây sự nọ vừa thấy vậy thì thoáng nảy ra một ý, lập tức hô: “Bọn mày thế này là bắt mua bắt bán, là quán xã hội đen, tao mà báo cảnh sát thì bọn mày không mở hàng nổi nữa đâu!” Nhưng Cố Hân Lam lại nói: “Ai nói bắt mua bắt bán chứ? Hôm nay tôi mời khách, mấy anh em cứ ăn uống đã đời đi, tôi sẽ bao tất! Nhưng mà…” Cô ấy dừng một chút, sau đó lại nở nụ cười: “Phải ăn đến khi tôi vừa lòng, uống đến khi tôi vui vẻ mới thôi.”
Nói xong, các học sinh lớp 7 liên tục lấy thùng rượu để xuống bàn, hết tiếng va chạm này đến tiếng va chạm khác, nghe mà trong lòng run rẩy.
Đây là uống rượu à? Con mẹ nó muốn giết thì giết đi! “Nào, uống!” Cố Hân Lam rót cho mỗi người bọn họ một ly, các học sinh lớp 7 cũng đứng lên, bắt đầu bước vào chế độ mời rượu.
Cái đám này từ nhỏ đã mưa dầm thấm đất, có được vô số bản lĩnh mời rượu rồi.
Mấy người kia không muốn uống, mấy lần giãy giụa muốn chửi má nó, nhưng không chịu nổi các học sinh nhiệt tình, trực tiếp đè người lên ghế và bắt đầu rót.
Cả đại sảnh lại cực kỳ ẩmĩ.
Chu Kiều muốn chen ra ngoài mấy lần, nhưng làm thế nào cũng không ra nổi, thậm chí còn bị vùi ở trong đám đông, suýt nữa đã bị đè ép thành bánh thịt.
Cả đời cô chưa bao giờ để mình rơi vào tình cảnh quẫn bách thế này, cô chỉ có thể giãy giụa không ngừng.
Mãi đến khi mấy tên gây sự kia không ngờ lại thừa dịp loạn để kéo khẩu trang của cô xuống, cô mới không thể nhịn được nữa.
Dù sao thì tính tình nặng nề đạm mạc của “Chu Kiều” là do cô cố ý xây dựng nên.
Bởi vì cô sợ nhiều lời sẽ sai nhiều, sẽ xuất hiện sơ hở bị người ta hoài nghi, cho nên cô tận lực ép mình, cố gắng đạt tới hình tượng đáng yêu tội nghiệp kia.
Nhưng không có nghĩa là bản thân cô thật sự dễ tính đến thế! Ngay tại lúc cô đang suy nghĩ xem có nên đá bay mấy tên kia ra hay không thì một bàn tay đột nhiên duỗi từ trong đám đông ra, nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay cô, sau đó túm mạnh một cái, kéo cô vào lòng mình.
Chu Kiều vốn đang dần cáu kỉnh, theo bản năng lập tức muốn ra tay.
Nhưng giây tiếp theo, cô bỗng cảm giác được một hơi thở ấm áp phả vào tai, âm điệu lười nhác cũng theo đó mà chui vào lỗ tai: “Đi theo tôi.” Cô ngẩng đầu lên, trong nháy mắt ấy, mùi thuốc lá nhàn nhạt phả vào mặt.
Khoảng cách giữa họ rất gần, gần đến mức cô gần như có thể nhìn thấy phần khuôn mặt lạnh nhạt của mình bên ngoài lớp khẩu trang qua con ngươi tối đen như mực của đối phương.
Thẩm Ngang cách đó không xa thấy vậy thì nhất thời trợn to hai mắt nhìn.
Ai vừa bảo không làm điều thừa thể? Chết tiệt! Cái tên thổ phỉ dối trá kia! Không ngờ lại lược bớt phân đoạn anh hùng cứu mỹ nhân, trực tiếp thừa dịp loạn mà ôm mỹ nhân về cơ à?! Nếu cứ dựa theo tiết tấu và mạch suy nghĩ này thì có phải kế tiếp phải tìm ngày tổ chức đám cưới, rồi lại tổ chức tiệc đầy tháng, tiệc tròn một tuổi, lễ trưởng thành của con cái rồi không?
Thế có phải anh ta nên chuẩn bị các loại tiền lì xì rồi hay không?
Dù sao thì đứa trẻ kia phải gọi anh ta là chú mà.
Ừm, hy vọng là con gái, con gái đáng yêu, mềm mại dịu dàng, giống như cục bột vậy.
Bé trai không được, cứng đầu lắm, đặc biệt lại còn là con của Tần thổ phỉ nữa, có thể ngoan ngoãn đến đâu chứ, nói không chừng có khi còn phá nhà nữa ấy.
Ngay tại lúc anh ta tưởng tượng đến đây thì bỗng thấy xa xa, nữ diễn viên chính hẳn là sắp “bước vào cung điện hôn nhân” bỗng lạnh nhạt nói với Tần Phỉ: “Bỏ tay ra.” Tần Phỉ hơi nhướng mày, đang định buông tay ra thì lại bị Sở Tây Lâm bên cạnh nhìn thấy, anh ta tưởng Tần Phỉ là người của bọn gây sự nên lập tức vươn tay kéo người lại.
Nhưng đúng lúc này, không biết ai va phải anh ta một cái, khiến bàn tay đang giơ ra không cẩn thận vung lên mặt Chu Kiều.
Khẩu trang cứ thế bị…
kéo rơi! Ngay cả lọn tóc bên tai cũng bị móc một cái, thể là cả mái tóc đều xõa xuống.
Tai nạn bất thình lình này khiến Chu Kiều chợt biển sắc, cô lập tức bụm mặt lại, đồng thời, phản ứng đầu tiên chui vào đại não chính là chạy! Tuyệt đối không thể để người ta thấy! Nếu không thì mọi thứ xong đời rồi! Lúc này, cô hất mạnh tay Tần Phỉ sang một bên, đẩy mạnh đám người xung quanh rồi xông ra ngoài.
Bị bất ngờ, Tần Phỉ không kịp đề phòng nên cả người loạng choạng ra sau mấy bước, con ngươi đen híp lại đầy nguy hiểm.
Trong khoảnh khắc cực kỳ ngắn ngủi vừa rồi, tuy rằng chỉ là vài giây, nhưng anh vẫn nhạy bén bắt giữ được điều gì.
Trên mặt của cô…
hình như không phải là vết thương? Thế nghĩa là sao? Trong khung cảnh cực kỳ hỗn loạn, Tần Phỉ lập tức đuổi theo.
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
“Thằng nhóc kia, mày giỏi quá nhỉ! Có phải do ngứa, muốn ăn đòn không?” Người nọ nhìn thấy Sở Tây Lâm còn trẻ tuổi nên lập tức giơ nắm tay uy hiếp.
Sở Tây Lâm không để ý đến gã, chỉ lạnh mặt nói với Chu Kiều: “Cô đi theo tôi.” Nói xong, anh ta lập tức túm cô ra ngoài cửa.
Thẩm Ngang đứng cách đó không xa nhìn thấy “Trình Giảo Kim” giữa đường xông ra, không nhịn được dùng khuỷu tay chọc chọc Tần Phỉ bên cạnh: “Này! Cậu còn thất thần làm gì nữa,mau đi tranh đi.” Nhưng Tần Phỉ không chỉ không tiến lên mà trái lại còn ngồi xuống, lười nhác nói một câu: “Đã có người đi rồi, tôi cần gì phải làm điều thừa.” Thẩm Ngang nóng nảy thay anh: “Cậu thực sự không tính làm anh hùng cứu mỹ nhân à? Lỡ như bị người ta nhanh chân đến trước thì biết làm sao bây giờ!”
Tần Chỉ nhướng mày,nhếch môi cười: “Ra khỏi cánh cửa này, rốt cuộc ai là anh hùng, ai là mỹ nhân còn chưa chắc đâu.” Thẩm Ngang đột nhiên nhớ lại ngày đó khi ngồi ở trên xe, qua cửa kính, anh ta đã nhìn thấy bạn Chu Kiểu này tung một cú đá bay người ta, nhất thời cảm thấy Tần Phỉ nói có lý, anh ta cũng không sốt ruột nữa.
Nhưng còn chưa chờ Sở Tây Lâm dẫn người đi thì mấy kẻ gây sự kia đã lập tức chủ động tiến lên ngăn cản họ lại.
“Làm gì thế? Muốn chạy trốn à! Tao nói cho bọn mày biết, nếu hôm nay không làm rõ con kia rốt cuộc bị bệnh hay là có vết thương thì không ai được phép đi khỏi đây hết!” Sở Tây Lâm là người thừa kế tương lai của nhà họ Sở, nhìn thấy người như thế tất nhiên là khinh thường trong lòng: “Anh có cái tư cách gì để làm rõ chứ.”
Người nọ giận dữ đến mức bật cười, khiêu khích hỏi: “Vậy mày có tư cách gì đứng ở đây bênh vực nó hả? Mày là gì của nó?” Sở Tây Lâm khựng lại, mãi không mở miệng.
Người nọ thấy anh ta không nói ra lời, cười nhạo với vẻ khinh miệt: “Thằng nhóc kia, tao cảnh cáo mày, muốn tán gái thì tốt nhất hãy làm rõ tình hình trước đã, đừng để không tán được gái mà trái lại còn bị anh em tao đánh một trận đấy.”
“Này! Nói năng khách sáo chút!” Cố Hân Lam vốn đã mất kiên nhẫn từ lâu, thấy vậy bèn nổi nóng đứng bật dậy.
Vừa dứt lời, cả đại sảnh lập tức đặt bát trong tay xuống bàn, đúng là cực kỳ chỉnh tề, nhất trí.
Cùng lúc đó, mấy người cùng Sở Tây Lâm đến ăn cơm cũng phải ngơ ngác khi thấy tình hình này.
“Liên quan cái búa gì đến bọn mày chứ! Liên quan gì đến bọn mày hả?” Mấy kẻ gây sự kia có vẻ khó hiểu.
Bởi vì lớp 7 từ trước đến nay không tuân thủ nội quy trường học là mặc đồng phục, chỉ mặc quần áo riêng, cho nên nhóm người kia cứ tưởng bọn họ chỉ là người qua đường đến đây ăn cơm mà thôi.
Bởi vậy bọn chúng hoàn toàn không hiểu, đám người xa lạ kia không thích ngoan ngoãn ngồi ăn cơm à? Định chơi sức mạnh đoàn kết sao?! Cố Hân Lam đi đến trước mặt gã, nói bốn chữ: “Bênh vực kẻ yếu.” Kẻ cầm đầu sửng sốt, ngay cả nói năng cũng lắp bắp: “…
Chẳng, chẳng lẽ bọn mày định cậy nhiều đánh ít à!” Cố Hân Lam vỗ vỗ bờ vai của gã: “Yên tâm, bọn tôi sẽ không đánh đâu, dù sao tất cả mọi người đều là người văn minh mà.” Kết quả, không biết câu này đã chọc ai cười, chỉ chợt nghe thấy một tiếng “phì” vang lên trong đại sảnh.
“Cười cái búa!” Cố Hân Lam lập tức quay đầu chửi một câu.
Câu chửi cáu kỉnh ấy trái lại khiến mấy tên gây sự kia hoảng sợ, sau đó lại nhìn thấy cô ấy cười tủm tỉm bưng cốc trà trên bàn lên: “Nào nào nào, tôi lấy trà thay rượu, uống đi.” Người nọ nhìn Cố Hân Lam cứ như đang nhìn bệnh nhân thần kinh vậy: “Ai con mẹ nó muốn uống với bọn mày chứ? Bọn mày là ai hả, tao quen bọn mày à?” “Gặp nhau chính là có duyên mà! Các anh em, chúng ta tiếp mấy người anh em này uống chút rượu đi chứ.” Theo lời kêu gọi của Cố Hân Lam, các học sinh lớp 7 lập tức nhấc ghế dựa lên, tự động đến ngồi.
Thế là có tận ba tầng bao vây đám người kia lại.
“Bọn mày định làm gì! Muốn uy hiếp à?” Đám người kia bị bao vây ở bên trong nên hơi tức giận.
Cố Hân Lam nói rất vô tội: “Bọn tôi uy hiếp bao giờ chứ? Không phải chỉ là muốn cùng mấy người dùng bữa thôi ư?” Kẻ gây sự nọ vừa thấy vậy thì thoáng nảy ra một ý, lập tức hô: “Bọn mày thế này là bắt mua bắt bán, là quán xã hội đen, tao mà báo cảnh sát thì bọn mày không mở hàng nổi nữa đâu!” Nhưng Cố Hân Lam lại nói: “Ai nói bắt mua bắt bán chứ? Hôm nay tôi mời khách, mấy anh em cứ ăn uống đã đời đi, tôi sẽ bao tất! Nhưng mà…” Cô ấy dừng một chút, sau đó lại nở nụ cười: “Phải ăn đến khi tôi vừa lòng, uống đến khi tôi vui vẻ mới thôi.”
Nói xong, các học sinh lớp 7 liên tục lấy thùng rượu để xuống bàn, hết tiếng va chạm này đến tiếng va chạm khác, nghe mà trong lòng run rẩy.
Đây là uống rượu à? Con mẹ nó muốn giết thì giết đi! “Nào, uống!” Cố Hân Lam rót cho mỗi người bọn họ một ly, các học sinh lớp 7 cũng đứng lên, bắt đầu bước vào chế độ mời rượu.
Cái đám này từ nhỏ đã mưa dầm thấm đất, có được vô số bản lĩnh mời rượu rồi.
Mấy người kia không muốn uống, mấy lần giãy giụa muốn chửi má nó, nhưng không chịu nổi các học sinh nhiệt tình, trực tiếp đè người lên ghế và bắt đầu rót.
Cả đại sảnh lại cực kỳ ẩmĩ.
Chu Kiều muốn chen ra ngoài mấy lần, nhưng làm thế nào cũng không ra nổi, thậm chí còn bị vùi ở trong đám đông, suýt nữa đã bị đè ép thành bánh thịt.
Cả đời cô chưa bao giờ để mình rơi vào tình cảnh quẫn bách thế này, cô chỉ có thể giãy giụa không ngừng.
Mãi đến khi mấy tên gây sự kia không ngờ lại thừa dịp loạn để kéo khẩu trang của cô xuống, cô mới không thể nhịn được nữa.
Dù sao thì tính tình nặng nề đạm mạc của “Chu Kiều” là do cô cố ý xây dựng nên.
Bởi vì cô sợ nhiều lời sẽ sai nhiều, sẽ xuất hiện sơ hở bị người ta hoài nghi, cho nên cô tận lực ép mình, cố gắng đạt tới hình tượng đáng yêu tội nghiệp kia.
Nhưng không có nghĩa là bản thân cô thật sự dễ tính đến thế! Ngay tại lúc cô đang suy nghĩ xem có nên đá bay mấy tên kia ra hay không thì một bàn tay đột nhiên duỗi từ trong đám đông ra, nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay cô, sau đó túm mạnh một cái, kéo cô vào lòng mình.
Chu Kiều vốn đang dần cáu kỉnh, theo bản năng lập tức muốn ra tay.
Nhưng giây tiếp theo, cô bỗng cảm giác được một hơi thở ấm áp phả vào tai, âm điệu lười nhác cũng theo đó mà chui vào lỗ tai: “Đi theo tôi.” Cô ngẩng đầu lên, trong nháy mắt ấy, mùi thuốc lá nhàn nhạt phả vào mặt.
Khoảng cách giữa họ rất gần, gần đến mức cô gần như có thể nhìn thấy phần khuôn mặt lạnh nhạt của mình bên ngoài lớp khẩu trang qua con ngươi tối đen như mực của đối phương.
Thẩm Ngang cách đó không xa thấy vậy thì nhất thời trợn to hai mắt nhìn.
Ai vừa bảo không làm điều thừa thể? Chết tiệt! Cái tên thổ phỉ dối trá kia! Không ngờ lại lược bớt phân đoạn anh hùng cứu mỹ nhân, trực tiếp thừa dịp loạn mà ôm mỹ nhân về cơ à?! Nếu cứ dựa theo tiết tấu và mạch suy nghĩ này thì có phải kế tiếp phải tìm ngày tổ chức đám cưới, rồi lại tổ chức tiệc đầy tháng, tiệc tròn một tuổi, lễ trưởng thành của con cái rồi không?
Thế có phải anh ta nên chuẩn bị các loại tiền lì xì rồi hay không?
Dù sao thì đứa trẻ kia phải gọi anh ta là chú mà.
Ừm, hy vọng là con gái, con gái đáng yêu, mềm mại dịu dàng, giống như cục bột vậy.
Bé trai không được, cứng đầu lắm, đặc biệt lại còn là con của Tần thổ phỉ nữa, có thể ngoan ngoãn đến đâu chứ, nói không chừng có khi còn phá nhà nữa ấy.
Ngay tại lúc anh ta tưởng tượng đến đây thì bỗng thấy xa xa, nữ diễn viên chính hẳn là sắp “bước vào cung điện hôn nhân” bỗng lạnh nhạt nói với Tần Phỉ: “Bỏ tay ra.” Tần Phỉ hơi nhướng mày, đang định buông tay ra thì lại bị Sở Tây Lâm bên cạnh nhìn thấy, anh ta tưởng Tần Phỉ là người của bọn gây sự nên lập tức vươn tay kéo người lại.
Nhưng đúng lúc này, không biết ai va phải anh ta một cái, khiến bàn tay đang giơ ra không cẩn thận vung lên mặt Chu Kiều.
Khẩu trang cứ thế bị…
kéo rơi! Ngay cả lọn tóc bên tai cũng bị móc một cái, thể là cả mái tóc đều xõa xuống.
Tai nạn bất thình lình này khiến Chu Kiều chợt biển sắc, cô lập tức bụm mặt lại, đồng thời, phản ứng đầu tiên chui vào đại não chính là chạy! Tuyệt đối không thể để người ta thấy! Nếu không thì mọi thứ xong đời rồi! Lúc này, cô hất mạnh tay Tần Phỉ sang một bên, đẩy mạnh đám người xung quanh rồi xông ra ngoài.
Bị bất ngờ, Tần Phỉ không kịp đề phòng nên cả người loạng choạng ra sau mấy bước, con ngươi đen híp lại đầy nguy hiểm.
Trong khoảnh khắc cực kỳ ngắn ngủi vừa rồi, tuy rằng chỉ là vài giây, nhưng anh vẫn nhạy bén bắt giữ được điều gì.
Trên mặt của cô…
hình như không phải là vết thương? Thế nghĩa là sao? Trong khung cảnh cực kỳ hỗn loạn, Tần Phỉ lập tức đuổi theo.
Bình luận facebook