• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Vợ Yêu Là Đại Lão (4 Viewers)

  • Chương 25

*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Xem ảnh 1
125852.png
Nếu không phải cô ngại hình tượng của mình bây giờ thì phỏng chừng đã cho người “tâm sự về cuộc sống” với anh ta ngay rồi.


“Ừm.” Cô trầm giọng lạnh lùng đáp lại.


Ngay lúc cô định xoay người rời đi thì Sở Tây Lâm đột nhiên lấy một tấm danh thiếp từ trong túi quần ra, trong lời nói có vẻ mất kiên nhẫn: “Cô không sợ mất mặt nhưng nhà họ Sở thì ngại đấy! Đây là danh thiếp của giám đốc bệnh viện dưới danh nghĩa nhà họ Sở, cô đi tìm ông ấy để chữa trị đi.”


Chu Kiều hơi khó hiểu.


Giám đốc bệnh viện gì cơ? Chữa trị cái gì? Cô cúi đầu nhìn tấm danh thiếp kia, trên đó viết những từ như phẫu thuật thẩm mỹ, chuyên gia cao cấp v,v…


bây giờ cô mới lập tức hiểu ra, chắc là anh ta tưởng lầm mình làm thuê là để chữa vết thương trên mặt, cho nên mới tìm bác sĩ cho mình.


Thì ra cậu cả đây vốn là điển hình của câu “miệng nói một đằng, trong lòng nghĩ một nẻo”.


Chút không vui trong lòng Chu Kiều vừa sắp biến mất thì cô lại chợt nghe thấy anh ta nói thêm một câu: “Còn nữa, không biết rửa bát thì đừng rửa, tay chân lóng ngóng như thế, hại tôi còn phải đến cho cô năm mươi sáu tệ đấy.” Sở Tây Lâm bỏ lại những lời này với vẻ cực kỳ chê bai, rồi trực tiếp lái xe đi thẳng.


Bị đâm phải chỗ đau, Chu Kiều bình tĩnh vo tấm danh thiếp kia thành một cục, sau đó ném vào thùng rác, xoay người đi về phía ngược lại.


Chu Kiều thất nghiệp nên lại bắt đầu bước lên hành trình tìm việc một lần nữa.


Dù sao không có tiền thì không thể trả nợ, cũng không thể duy trì những chi phí sinh hoạt cơ bản nhất.


Mặc dù Cố Hân Lam nhiều lần muốn giới thiệu cô vào công ty nhà cô ấy để làm trợ lý, nhưng mà lại bị Chu Kiều cự tuyệt.


Cô cảm thấy nếu mối ràng buộc với những người khác càng sâu thì sẽ càng bất lợi cho “Chu Kiều” khi cô ấy trở về.


Cũng may mà lần này, hành trình xin việc của cô khá suôn sẻ, trong trung tâm thương mại, cô tìm được một công việc mặc quần áo thú bông để phát tờ rơi.


Lần này không cần phải nhìn mặt, cũng không cần lo bị người khác nhận ra.


Quan trọng nhất là lần này cô chắc chắn sẽ không đánh vỡ bất cứ thứ gì cả! Khi cô tính dồn tinh thần để bắt đầu làm việc thì trăm triệu lần không thể ngờ mỗi ngày mình lại bị chặn trên đường tan học.


Mỗi ngày sau giờ học, ngay khi bước ra khỏi cổng trường là cô lại nhìn thấy thầy giáo Cao Á Dân của trường trung học Số 1 đứng đó, rất đúng giờ, sau đó thuyết phục cô bằng đủ kiểu.


Thật không hiểu tại sao ông ta lại nhàn nhã như vậy.


Nghe ông ta không ngừng nói đến lịch sử của mình, cái gì mà từng bồi dưỡng ra ba quán quân toàn quốc, còn có vô số học sinh ưu tú trong ngành Toán học, rồi lại không thể để thiên phú Toán học của cô bị lãng phí v.v…, cô nhất thời thấy cực kỳ đau đầu.


Cô thật sự không thể tham gia.


Nếu tham gia thì “Chu Kiều” sau này phải làm sao bây giờ? Lỡ như cô ấy trở về thì mọi chuyện sẽ bị lộ mất.


Cho nên đối mặt với lời mời của Cao Á Dân, cô chỉ có thể không ngừng cự tuyệt.


Nhưng chuyện này nhanh chóng rơi vào tai hiệu trưởng khiến ông ta lập tức nổi giận.


Ngay tại cuộc họp, ông ta yêu cầu Du Thương lập tức giải quyết chuyện này, tuyệt đối không thể để trường trung học Số 1 “đào” cô đi! “Em ấy chính là biển chữ vàng trong tương lai của trường chúng ta! Có lẽ việc tuyển sinh của ba năm tới sẽ phải trông cậy toàn bộ vào em ấy đấy! Thầy Du, thầy phải giữ được em ấy cho tôi!” Du Thương gật đầu: “Tôi biết.” “Chỉ biết thôi thì không được, phải lập tức đi chấp hành! Bây giờ, Cao Á Dân của trường trung học Số 1 đang dồn sức muốn “đào” em ấy đi rồi, chúng ta mà không cố gắng thì có khác gì chắp tay dâng biển chữ vàng này cho người ta không hả?! Tôi nói cho thấy biết, đó là mầm tốt, là một chiếc bánh thơm ngon, phải bồi dưỡng thật tốt vào! Dùng giáo viên giỏi nhất trường chúng ta để bồi dưỡng mới được!” Những câu này khiến Đường Thanh Như cũng đang ngồi trong phòng họp cảm thấy mặt nóng rát.


Cô ta cúi đầu, cực kỳ xấu hổ và mất mặt, cứ cảm thấy các thầy cô giáo xung quanh đều đang nhìn thoáng qua mình, khiến cô ta chỉ hận không thể đào cái hố rồi nhảy vào.


Những chuyện xảy ra ngày hôm đó sau khi cô ta bị mời ra khỏi hội trường đều được nghe qua lời kể của các giáo viên và học sinh.


Lúc ấy, cô ta ở trong văn phòng, còn tưởng Du Thương chết chắc rồi.


Hiệu trưởng chắc chắn sẽ đuổi việc Du Thương bởi vì Chu Kiều gây mất mặt! Cô ta còn muốn ngồi ở đó chờ xem kịch vui nữa chứ.


Nhưng ai ngờ, sau khi cuộc thi kết thúc, các giáo viên lại nói cho cô ta biết Chu Kiều thật sự đã giải đáp được hai để cuối cùng! Hơn nữa không chỉ giải được mà giáo viên trường trung học Số 1 còn muốn nhân cơ hội này để dụ Chu Kiều đi, nói là muốn bồi dưỡng thành một quán quân toàn quốc! Đột nhiên giống như có một tiếng sấm kinh hoàng nổ vang bên tai khiến đầu óc cô ta ong lên! Dù có bị đánh chết cô ta cũng không ngờ Chu Kiều lại thật sự có thể giúp trường cấp ba Danh Hải đảo ngược tình thế!


Cô ta càng không thể ngờ thế mà học sinh lớp 7 đó lại có thể được người của trường trung học Số 1 coi trọng đến mức độ này.


Quán quân toàn quốc? Dù là học sinh lớp 1 của cô ta đi chăng nữa thì bọn họ cũng không dám nghĩ tới có thể trở thành quán quân toàn quốc.


Mấy ngày nay, các giáo viên lúc thì công khai lúc thì âm thầm cười nhạo cô ta, nói cô ta có mắt mà không nhận ra vàng nạm ngọc, nói cô ta suýt nữa đã khiến trường học bị tổn thất một mầm thi đấu, làm cô ta ngày nào cũng cực kỳ khó chịu.


Quan trọng hơn là cô ta nghe nói hai người đàn ông ngồi cạnh hiệu trưởng hôm đó có lai lịch không nhỏ! Cứ nghĩ đến mình đã đắc tội hai người kia là ngày nào cô ta cũng chìm trong cơn ác mộng bị sa thải, hoảng sợ đến mức khó có thể chịu nổi.


Nhưng mà cũng may đến tận khi cuộc họp này kết thúc, hiệu trưởng vẫn không hề nhắc đến cô ta, bởi vì trong đầu ông ta chỉ có chuyện Chu Kiều tham gia thi đấu thôi, nên chỉ liên tục nhìn Du Thương chằm chằm.


Thật ra Du Thương cũng rất hy vọng mầm tốt như vậy có thể ở lại, cho nên cuộc họp vừa chấm dứt là anh ta lập tức đi tìm Chu Kiều.


“Chu Kiều, về chuyện thi đấu, em suy nghĩ thế nào rồi?” Hai ngày nay, Chu Kiều đã bị vấn đề này làm phiền quá nhiều, một khi vừa nghe thấy chuyện ấy là khí áp quanh người sẽ bất giác hạ xuống mấy độ, nhưng ngại hình tượng nên cô vẫn phải kiên nhẫn, cất giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng lên để uyển chuyển từ chối: “Em vẫn cảm thấy mình không đủ năng lực, không muốn làm trường học mất mặt đâu ạ.”


Du Thương luôn có một loại kỳ vọng ở Chu Kiều cho nên anh ta căn bản không nhận ra cô không muốn, cho rằng cô vẫn khiêm tốn: “Sao em lại không đủ năng lực chứ, chỉ cần dựa vào hai để toán kia là có thể nhận ra năng lực của em hoàn toàn đã vượt qua phạm trù cấp ba mới đúng.”


“Hôm đó em chỉ ăn may mà thôi.” Chu Kiều rũ mắt xuống, lông mi hạ thấp, không thể thấy rõ ánh sáng trong mắt.


“Em chỉ khiêm tốn thôi.” Chu Kiều bình tĩnh nhắc nhở: “Em đã trượt môn toán ạ.” Du Thương cười ha ha: “Cho nên mới gọi là thiên phú chứ, thiên tài đều không giống bình thường mà.” Chu Kiều: “…” Cái gì mà không giống bình thường chứ, đó chỉ là một câu hỏi trong chuyên ngành Toán học bị thầy Cao kia sửa lại một chút, biến thành một đề thi đấu cấp thấp mà thôi.


Lại thêm đối phương quá tự tin, nói là dùng phương pháp gì cũng được, vì thế cô mới dùng phép tính chuyên ngành nằm ngoài phạm vi kiến thức.


Nhưng trên thực tế, nếu dựa theo phạm vi kiến thức của cuộc thi Toán học trường cấp ba thì công thức ấy của cô sẽ không được công nhận.


Chu Kiều ngước mắt lên, dứt khoát cự tuyệt: “Thưa thầy, em không có hứng tham gia thi đấu ạ.” Du Thương rất là kinh ngạc: “Tại sao thế?” “Bởi vì em cần làm thêm để kiếm tiền.”


“Thi đấu sẽ làm chậm trễ rất nhiều thời gian của em ạ.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom