Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26
*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Sau đó, ông ta lại nghe thấy Du Thương còn “bồi” thêm một câu: “Cũng không có thời gian.” “Không có thời gian? Em ấy là học sinh, sao lại không có nhiều thời gian chứ? Chẳng phải học sinh lớp 7 không bao giờ làm bài tập sao?” Hiệu trưởng cứ luôn cảm thấy Chu Kiều chỉ kiếm cớ thôi.
Nhưng Du Thương lại nói: “Em ấy có làm bài tập! Em ấy luôn nghiêm túc làm bài tập về nhà mỗi ngày, hơn nữa, tất cả các câu trả lời của em ấy đều đúng, là một đứa trẻ rất ngoan, chỉ là…” “Chỉ là cái gì?” Hiệu trưởng hỏi.
“Chỉ là ngoài việc làm bài tập về nhà ra, em ấy còn phải làm thêm sau khi tan học mỗi ngày nữa.” Hiệu trưởng sửng sốt: “Em ấy thật sự đi làm thêm à?” Ngày đó ở văn phòng giáo viên, ông ta có nghe được một vài câu, nhưng lúc ấy chỉ cho là cô thuận miệng nói thế thôi, nên ông ta không để ở trong lòng.
Du Thương gật đầu: “Học sinh trong lớp hình như còn tới nơi em ấy làm việc để đặc biệt cổ vũ em ấy nữa.” Hiệu trưởng quả thực cảm thấy không thể tin nổi: “Không phải chứ, có thể vào học lớp 7 thì núi vàng núi bạc trong nhà cũng không đủ để em ấy tiêu mới đúng?! Có cần em ấy phải đi làm thêm không?” “Cha em ấy bắt em ấy phải sống tự lập.” “Nếu em ấy có thể thi đấu giành được giải thưởng thì vinh dự tới mức nào chứ, tương lai còn sợ em ấy không kiếm được tiền sao?” Hiệu trưởng thực sự cảm thấy quá hoang đường: “Đi gọi điện thoại cho cha em ấy đi! Cha mẹ gì hồ đồ thể không biết!” Thẩm Ngang vẫn ngồi bên cạnh nghe thấy toàn bộ cuộc đối thoại, anh ta đảo trong mắt một vòng rồi lập tức xung phong nhấc tay nhận việc: “Hay là để tôi thử xem sao.”
Hiệu trưởng nghe thấy vậy thì không ngừng lắc đầu: “Loại việc nhỏ này sao có thể làm phiền cậu Thẩm được chứ, không được, không được.” “Không sao đâu, không sao đâu, chuyện đâu rồi sẽ có đó, cứ bình tĩnh mà đương đầu với nó thôi.
Yên tâm, ngày mai tôi sẽ trò chuyện với em ấy, tôi nhất định sẽ khiến em ấy ngoan ngoãn đồng ý.” Thấy Thẩm Ngang tự tin cam đoan, hiệu trưởng không biết làm gì hơn, đành buông tay tùy anh ta xử lý.
Dù sao mình cũng không ngăn cản được, lại càng không dám ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu thiếu gia này rời khỏi phòng hiệu trưởng.
Sau khi Thẩm Ngang rời khỏi phòng làm việc, anh ta không đi đâu cả, cũng không phải người đi tìm Chu Kiều, mà là đi đến ký túc xá của giáo viên.
Sau khi buổi thi đấu kết thúc, Tần thổ phỉ lại “quy ẩn” lần nữa, ngày nào anh cũng trốn trong ký túc xá để ngủ li bì.
Mấy lần Thẩm Ngang đã định đạp cửa xách người ra, nhưng khi chạy tới cửa rồi lại ngại tính tình của tên tổ tông này, cuối cùng vẫn lúng túng rụt chân về.
Dù sao thì mạng nhỏ chỉ có một cái, phải quý trọng mới được.
Lần này vừa hay, nhân chuyện của Chu Kiều, dù thế nào anh ta cũng phải túm người ra khỏi ổ chăn mới được! Chỉ là phải dùng lý do gì để đánh thức người ta đây? Anh ta mà tùy tiện xông vào thì phỏng chừng sẽ bị đồng chí kia trực tiếp giết chết mất.
Ngay lúc Thẩm Ngang đang vắt hết óc nghĩ lý do thì lại phát hiện, không ngờ Tần Phỉ đã tỉnh, còn đang lười biếng ngồi trên ghế nằm để phơi nắng, thanh thản như một ông cụ vậy.
Thẩm Ngang nhanh chóng đi vào, chuẩn bị tinh thần, mở miệng nói câu đầu tiên là: “Cậu đoán xem hôm nay tôi đã gặp chuyện gì đi.” “Không có hứng thú.” Một câu lập tức đánh bật tất cả những lời nói mà Thẩm Ngang đã chuẩn bị xong.
Thẩm Ngang nghẹn một hơi, cuối cùng vẫn không nhịn được, chủ động nói: “Là chuyện liên quan tới Chu Kiều! Cậu có biết không, không ngờ em ấy lại từ chối tham gia thi đấu với lý do đi làm thêm, khiến hiệu trưởng phải tức giận, muốn mời phụ huynh ngay tại chỗ! Kết quả…” Thẩm Ngang có ý ngừng lại, quả nhiên người nào đó đang nằm phơi nắng thật sự lập tức mắc câu, cuối cùng anh cũng mở hờ mắt ra, hỏi: “Kết quả thế nào?” “Không phải cậu không có hứng thú à.” Thẩm Ngang cố ý dùng lời nói của anh để kích thích anh.
Tần Phỉ không nói gì, chỉ mở mắt hoàn toàn, nhìn Thẩm Ngang.
Sự im lặng này khiến Thẩm Ngang lập tức nhấc tay đầu hàng: “Được được được, tôi nói tôi nói, kết quả chính là tôi nói tôi sẽ giải quyết, mới tạm thời áp chế được chuyện này xuống.” Tần Phỉ lúc này mới thu ánh mắt về.
“Um.”
“Ngày mai tôi sẽ đi tìm cô ấy để trò chuyện, nhưng không biết có thể thuyết phục được cô ấy hay không, nếu cô ấy còn dùng lý do làm thêm thì hẳn hiệu trưởng vẫn phải gọi phụ huynh đấy.” “Um.”
Thẩm Ngang thò đến gần, cười: “Hay ngày mai cậu đi cùng tôi nhé?” Tần Phỉ nhếch mí mắt lên, lười nhác liếc mắt nhìn anh ta một cái: “Tôi đi thì có ích lợi gì.” “Thì hỗ trợ, cùng nhau khuyên nhủ đi, cậu cũng biết miệng tôi vụng về, không giỏi ăn nói mà.” Thẩm Ngang ở bên cạnh liên tục khuyên nhủ.
Cuối cùng lại chỉ nhận được sáu chữ của Tần Phỉ: “Xem tâm tình thế nào đã.” Thẩm Ngang nhìn cái mặt kiêu ngạo kia của anh, trong lòng không khỏi hừ một tiếng.
Rõ ràng là rất muốn đi, còn ra vẻ cái gì! Đến giờ nghỉ trưa ngày hôm sau, Thẩm Ngang lập tức cố ý dẫn Tần Phỉ đến phòng họp vốn không có một bóng người.
Anh ta vốn muốn dẫn cả Chu Kiều đến đây, sau đó tìm một cơ hội để chuồn êm, cho hai người bọn họ ở một mình, tốt nhất là có cả tiết mục khóa cửa hỏng rồi mới hay.
Đến lúc đó…
Hì hì hì…
Đáng tiếc, lý tưởng thì tốt đẹp, nhưng sự thật lại tàn khốc.
Kế hoạch lung tung lộn xộn của anh ta còn chưa được thực hiện thì Du Thương đã gọi điện thoại đến nói là không tìm thấy cô đâu cả.
Được lắm! Tự dưng lại lãng phí nhiều tinh lực và thời gian như vậy.
“Vậy là không còn chuyện gì của tôi nữa nhỉ.” Tần Phỉ vốn đang ngồi trên sô pha ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy vậy thì đứng dậy, lập tức đi ra ngoài.
Thẩm Ngang nhìn anh định đi thì không nhịn được hỏi một câu: “Cậu đi đâu thế?” “Đói bụng, ăn cơm.” Tần Phỉ không quay đầu lại mà chỉ bỏ lại một câu, rồi đi xuống lầu và rời khỏi trường học.
Xung quanh trường cấp ba Danh Hải có rất nhiều nhà hàng không tồi.
Bởi vì trong trường học đều là người có tiền, cho nên dù là khung cảnh hay đồ ăn cũng đều rất tốt.
Chỉ có một nhà hàng cực kỳ lạ lùng, không có đầu bếp hạng sao nấu ăn, cũng không đạt tiêu chuẩn Michelin, nhưng giá cả lại đắt không chỉ gấp mười lần các nhà hàng xung quanh.
Thế cho nên vắng như chùa bà Đanh, vì chẳng có ai xuất hiện ở đây cả.
Chỉ có Tần Phẳngày nào cũng ra vào nơi này để ăn cơm, mà người ở bên trong vừa nhìn thấy anh sẽ cung kính chào: “Xin chào ngài Tần.” Bởi vì mắc bệnh sạch sẽ, hoàn toàn không chấp nhận được dùng bát đũa mà người khác từng dùng, ăn cùng bàn với người khác, cho nên anh đã dứt khoát mua một nhà hàng.
Đối với anh mà nói, đây chỉ là một nơi để ăn cơm mà thôi.
Anh và ông chủ nhà hàng này đã giao hẹn trước rồi, anh sẽ không hỏi về bất cứ hoạt động nào trong cửa hàng.
Chỉ có hai điểm, một là bát đũa anh dùng và đồ làm bếp nấu cho anh ăn phải được dành riêng, hai là phải thanh tĩnh.
Anh có thể không để ý mình ăn cái gì, dù chỉ là bánh bao chay,ngay cả nước trắng cũng được, nhưng nhất định phải sạch sẽ.
Còn về chuyện hoàn cảnh thì anh không muốn ồn ào đến mức làm người ta phải đau đầu.
Vì thế, ông chủ nhà hàng suy nghĩ hồi lâu, thể là nghĩ ra chiêu như vậy.
Tăng giá thì sẽ ít người hơn, cũng thanh tĩnh hơn, ngẫu nhiên sẽ có một hai tên coi tiền như rác đến đây giết thời gian, coi như kiếm được một khoản thu nhập thêm.
Về chuyện này, Tần Phỉ không có bất cứ ý kiến gì.
Dù sao chỉ cần có thể đạt được yêu cầu của anh thì anh sẽ không nhúng tay chuyện khác.
Nhưng mà ngay khi anh đang đi về phía căn phòng quen thuộc của mình thì lại vô tình nhìn thấy trong góc phòng của đại sảnh có một bóng dáng quen thuộc.
Anh nhìn kỹ, phát hiện ra đó là Chu Kiều! Hơn nữa còn có một người nữa đang ngồi cùng cô.
Hình như…
là đàn ông? Người nọ rất bí mật, cố ý chọn nơi có bồn hoa ngăn cản tầm mắt.
Sau đó, anh lập tức nhìn thấy anh ta đưa cái gì đó cho Chu Kiều, rồi vội vội vàng vàng đội mũ lưỡi trai lên, đè thấp vành nón rời khỏi.
Còn Chu Kiều khi lấy được thứ đó cũng lập tức đứng dậy vào toilet, trông cực kỳ vội vã.
Người nọ là ai? Chu Kiều và anh ta có quan hệ gì? Cái thứ kia là cái gì? Tần Phỉ nhìn thấy rõ tất cả, anh hơi nheo mắt lại, sau đó sải bước bám theo.
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Nhưng Du Thương lại nói: “Em ấy có làm bài tập! Em ấy luôn nghiêm túc làm bài tập về nhà mỗi ngày, hơn nữa, tất cả các câu trả lời của em ấy đều đúng, là một đứa trẻ rất ngoan, chỉ là…” “Chỉ là cái gì?” Hiệu trưởng hỏi.
“Chỉ là ngoài việc làm bài tập về nhà ra, em ấy còn phải làm thêm sau khi tan học mỗi ngày nữa.” Hiệu trưởng sửng sốt: “Em ấy thật sự đi làm thêm à?” Ngày đó ở văn phòng giáo viên, ông ta có nghe được một vài câu, nhưng lúc ấy chỉ cho là cô thuận miệng nói thế thôi, nên ông ta không để ở trong lòng.
Du Thương gật đầu: “Học sinh trong lớp hình như còn tới nơi em ấy làm việc để đặc biệt cổ vũ em ấy nữa.” Hiệu trưởng quả thực cảm thấy không thể tin nổi: “Không phải chứ, có thể vào học lớp 7 thì núi vàng núi bạc trong nhà cũng không đủ để em ấy tiêu mới đúng?! Có cần em ấy phải đi làm thêm không?” “Cha em ấy bắt em ấy phải sống tự lập.” “Nếu em ấy có thể thi đấu giành được giải thưởng thì vinh dự tới mức nào chứ, tương lai còn sợ em ấy không kiếm được tiền sao?” Hiệu trưởng thực sự cảm thấy quá hoang đường: “Đi gọi điện thoại cho cha em ấy đi! Cha mẹ gì hồ đồ thể không biết!” Thẩm Ngang vẫn ngồi bên cạnh nghe thấy toàn bộ cuộc đối thoại, anh ta đảo trong mắt một vòng rồi lập tức xung phong nhấc tay nhận việc: “Hay là để tôi thử xem sao.”
Hiệu trưởng nghe thấy vậy thì không ngừng lắc đầu: “Loại việc nhỏ này sao có thể làm phiền cậu Thẩm được chứ, không được, không được.” “Không sao đâu, không sao đâu, chuyện đâu rồi sẽ có đó, cứ bình tĩnh mà đương đầu với nó thôi.
Yên tâm, ngày mai tôi sẽ trò chuyện với em ấy, tôi nhất định sẽ khiến em ấy ngoan ngoãn đồng ý.” Thấy Thẩm Ngang tự tin cam đoan, hiệu trưởng không biết làm gì hơn, đành buông tay tùy anh ta xử lý.
Dù sao mình cũng không ngăn cản được, lại càng không dám ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu thiếu gia này rời khỏi phòng hiệu trưởng.
Sau khi Thẩm Ngang rời khỏi phòng làm việc, anh ta không đi đâu cả, cũng không phải người đi tìm Chu Kiều, mà là đi đến ký túc xá của giáo viên.
Sau khi buổi thi đấu kết thúc, Tần thổ phỉ lại “quy ẩn” lần nữa, ngày nào anh cũng trốn trong ký túc xá để ngủ li bì.
Mấy lần Thẩm Ngang đã định đạp cửa xách người ra, nhưng khi chạy tới cửa rồi lại ngại tính tình của tên tổ tông này, cuối cùng vẫn lúng túng rụt chân về.
Dù sao thì mạng nhỏ chỉ có một cái, phải quý trọng mới được.
Lần này vừa hay, nhân chuyện của Chu Kiều, dù thế nào anh ta cũng phải túm người ra khỏi ổ chăn mới được! Chỉ là phải dùng lý do gì để đánh thức người ta đây? Anh ta mà tùy tiện xông vào thì phỏng chừng sẽ bị đồng chí kia trực tiếp giết chết mất.
Ngay lúc Thẩm Ngang đang vắt hết óc nghĩ lý do thì lại phát hiện, không ngờ Tần Phỉ đã tỉnh, còn đang lười biếng ngồi trên ghế nằm để phơi nắng, thanh thản như một ông cụ vậy.
Thẩm Ngang nhanh chóng đi vào, chuẩn bị tinh thần, mở miệng nói câu đầu tiên là: “Cậu đoán xem hôm nay tôi đã gặp chuyện gì đi.” “Không có hứng thú.” Một câu lập tức đánh bật tất cả những lời nói mà Thẩm Ngang đã chuẩn bị xong.
Thẩm Ngang nghẹn một hơi, cuối cùng vẫn không nhịn được, chủ động nói: “Là chuyện liên quan tới Chu Kiều! Cậu có biết không, không ngờ em ấy lại từ chối tham gia thi đấu với lý do đi làm thêm, khiến hiệu trưởng phải tức giận, muốn mời phụ huynh ngay tại chỗ! Kết quả…” Thẩm Ngang có ý ngừng lại, quả nhiên người nào đó đang nằm phơi nắng thật sự lập tức mắc câu, cuối cùng anh cũng mở hờ mắt ra, hỏi: “Kết quả thế nào?” “Không phải cậu không có hứng thú à.” Thẩm Ngang cố ý dùng lời nói của anh để kích thích anh.
Tần Phỉ không nói gì, chỉ mở mắt hoàn toàn, nhìn Thẩm Ngang.
Sự im lặng này khiến Thẩm Ngang lập tức nhấc tay đầu hàng: “Được được được, tôi nói tôi nói, kết quả chính là tôi nói tôi sẽ giải quyết, mới tạm thời áp chế được chuyện này xuống.” Tần Phỉ lúc này mới thu ánh mắt về.
“Um.”
“Ngày mai tôi sẽ đi tìm cô ấy để trò chuyện, nhưng không biết có thể thuyết phục được cô ấy hay không, nếu cô ấy còn dùng lý do làm thêm thì hẳn hiệu trưởng vẫn phải gọi phụ huynh đấy.” “Um.”
Thẩm Ngang thò đến gần, cười: “Hay ngày mai cậu đi cùng tôi nhé?” Tần Phỉ nhếch mí mắt lên, lười nhác liếc mắt nhìn anh ta một cái: “Tôi đi thì có ích lợi gì.” “Thì hỗ trợ, cùng nhau khuyên nhủ đi, cậu cũng biết miệng tôi vụng về, không giỏi ăn nói mà.” Thẩm Ngang ở bên cạnh liên tục khuyên nhủ.
Cuối cùng lại chỉ nhận được sáu chữ của Tần Phỉ: “Xem tâm tình thế nào đã.” Thẩm Ngang nhìn cái mặt kiêu ngạo kia của anh, trong lòng không khỏi hừ một tiếng.
Rõ ràng là rất muốn đi, còn ra vẻ cái gì! Đến giờ nghỉ trưa ngày hôm sau, Thẩm Ngang lập tức cố ý dẫn Tần Phỉ đến phòng họp vốn không có một bóng người.
Anh ta vốn muốn dẫn cả Chu Kiều đến đây, sau đó tìm một cơ hội để chuồn êm, cho hai người bọn họ ở một mình, tốt nhất là có cả tiết mục khóa cửa hỏng rồi mới hay.
Đến lúc đó…
Hì hì hì…
Đáng tiếc, lý tưởng thì tốt đẹp, nhưng sự thật lại tàn khốc.
Kế hoạch lung tung lộn xộn của anh ta còn chưa được thực hiện thì Du Thương đã gọi điện thoại đến nói là không tìm thấy cô đâu cả.
Được lắm! Tự dưng lại lãng phí nhiều tinh lực và thời gian như vậy.
“Vậy là không còn chuyện gì của tôi nữa nhỉ.” Tần Phỉ vốn đang ngồi trên sô pha ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy vậy thì đứng dậy, lập tức đi ra ngoài.
Thẩm Ngang nhìn anh định đi thì không nhịn được hỏi một câu: “Cậu đi đâu thế?” “Đói bụng, ăn cơm.” Tần Phỉ không quay đầu lại mà chỉ bỏ lại một câu, rồi đi xuống lầu và rời khỏi trường học.
Xung quanh trường cấp ba Danh Hải có rất nhiều nhà hàng không tồi.
Bởi vì trong trường học đều là người có tiền, cho nên dù là khung cảnh hay đồ ăn cũng đều rất tốt.
Chỉ có một nhà hàng cực kỳ lạ lùng, không có đầu bếp hạng sao nấu ăn, cũng không đạt tiêu chuẩn Michelin, nhưng giá cả lại đắt không chỉ gấp mười lần các nhà hàng xung quanh.
Thế cho nên vắng như chùa bà Đanh, vì chẳng có ai xuất hiện ở đây cả.
Chỉ có Tần Phẳngày nào cũng ra vào nơi này để ăn cơm, mà người ở bên trong vừa nhìn thấy anh sẽ cung kính chào: “Xin chào ngài Tần.” Bởi vì mắc bệnh sạch sẽ, hoàn toàn không chấp nhận được dùng bát đũa mà người khác từng dùng, ăn cùng bàn với người khác, cho nên anh đã dứt khoát mua một nhà hàng.
Đối với anh mà nói, đây chỉ là một nơi để ăn cơm mà thôi.
Anh và ông chủ nhà hàng này đã giao hẹn trước rồi, anh sẽ không hỏi về bất cứ hoạt động nào trong cửa hàng.
Chỉ có hai điểm, một là bát đũa anh dùng và đồ làm bếp nấu cho anh ăn phải được dành riêng, hai là phải thanh tĩnh.
Anh có thể không để ý mình ăn cái gì, dù chỉ là bánh bao chay,ngay cả nước trắng cũng được, nhưng nhất định phải sạch sẽ.
Còn về chuyện hoàn cảnh thì anh không muốn ồn ào đến mức làm người ta phải đau đầu.
Vì thế, ông chủ nhà hàng suy nghĩ hồi lâu, thể là nghĩ ra chiêu như vậy.
Tăng giá thì sẽ ít người hơn, cũng thanh tĩnh hơn, ngẫu nhiên sẽ có một hai tên coi tiền như rác đến đây giết thời gian, coi như kiếm được một khoản thu nhập thêm.
Về chuyện này, Tần Phỉ không có bất cứ ý kiến gì.
Dù sao chỉ cần có thể đạt được yêu cầu của anh thì anh sẽ không nhúng tay chuyện khác.
Nhưng mà ngay khi anh đang đi về phía căn phòng quen thuộc của mình thì lại vô tình nhìn thấy trong góc phòng của đại sảnh có một bóng dáng quen thuộc.
Anh nhìn kỹ, phát hiện ra đó là Chu Kiều! Hơn nữa còn có một người nữa đang ngồi cùng cô.
Hình như…
là đàn ông? Người nọ rất bí mật, cố ý chọn nơi có bồn hoa ngăn cản tầm mắt.
Sau đó, anh lập tức nhìn thấy anh ta đưa cái gì đó cho Chu Kiều, rồi vội vội vàng vàng đội mũ lưỡi trai lên, đè thấp vành nón rời khỏi.
Còn Chu Kiều khi lấy được thứ đó cũng lập tức đứng dậy vào toilet, trông cực kỳ vội vã.
Người nọ là ai? Chu Kiều và anh ta có quan hệ gì? Cái thứ kia là cái gì? Tần Phỉ nhìn thấy rõ tất cả, anh hơi nheo mắt lại, sau đó sải bước bám theo.
Bình luận facebook