• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Vợ Của Ảnh Đế Lại Phá Hỏng Game Show (3 Viewers)

  • Chương 386-390

Chương 386: Đôi tình nhân suốt ngày đi lang thang

Tình hình của Khương Nghiệp Minh đúng là không được lạc quan cho lắm.

“Nếu không muốn bị dòng chính nhà họ Khương nhân cơ hội này thì tốt nhất anh nên quay lại tập đoàn Minh Nghiệp.”

Khương Mạn nhắc nhở Khương Vân Kỳ.

Khương Vân Kỳ cười khổ: “Tôi căn bản không thạo việc trong tập đoàn, mà cũng chả ai nghe lời tôi.”

Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên quay qua nhìn nhau. Sau đó nói: “Chỉ cần anh vẫn còn quyền thì khắc sẽ có người nghe lời, không biết quản lý công ty thì mời người tới làm hộ.”

Khương Vân Kỳ thở dài: “Tôi hiểu đạo lý này, nhưng mà……”

“Hades có thể hợp tác lại với tập đoàn Minh Nghiệp.”

Khương Vân Kỳ sững sờ, “Chuyện này sao có thể?”

Tin tức Hades ngừng hợp tác với Minh Nghiệp anh ta cũng biết, nội bộ tập đoàn còn vì chuyện này mà náo loạn cả lên.

Khương Mạn nói: “Khương Mỹ Lâm làm ra rắc rối, anh giải quyết rắc rối hộ cô ta, anh chỉ cần nghĩ cách làm mấy cổ đông kia ngậm mồm lại.”

“Nếu như thật sự có thể hợp tác lại với Hades, có thể ổn định lại thế cục đang hỗn loạn.” Khương Vân Kỳ gật đầu: “Nhưng vấn đề là……”

“Tôi có thể cho Minh Nghiệp một cơ hội.”

Bạc Hạc Hiên trầm mặc nhìn lại anh ta: “Nhưng tôi muốn tất cả cổ phần của tập đoàn Minh Nghiệp.”

Khương Vân Kỳ không biết nói gì, chỉ quay qua nhìn Khương Mạn.

Khương Mạn nhếch môi: “Của anh ta cũng là của tôi, của tôi thì vẫn là của tôi.”

Bạc Hạc Hiên không phủ nhận điều này. Khương Vân Kỳ cười rộ lên, sau đó anh ta trầm mặc một lúc rồi mới quay qua nhìn Bạc Hạc Hiên.

“Xin lỗi, nếu anh thực sự có thể làm cho Hades hợp tác lại với Minh Nghiệp thì tôi sẽ giao toàn bộ số cổ phần trong tay tôi, nhưng tôi chỉ có thể giao cho Khương Mạn thôi.”

Bạc Hạc Hiên mỉm cười, “Có thể.”

Bạc Hạc Hiên giơ tay ra: “Làm quen lại một lần nữa, tôi là người thành lập ra Hades, Bạc Hạc Hiên.”

Khương Vân Kỳ lúc này cực kỳ kinh ngạc, cười khổ: “Vậy bây giờ tôi biết tại sao Khương Mỹ Lâm thua rồi.”

Nhưng Khương Vân Kỳ cũng không có ý thương hại hay oán trách Khương Mỹ Lâm, anh ta thật sự muốn từ bỏ người em gái này.

“Hợp tác vui vẻ.”

Khương Vân Kỳ bắt tay với Bạc Hạc Hiên.

“Tôi hiểu người em gái này của tôi, vì mục đích có thể không từ bất cứ thủ đoạn nào, em ấy sẽ không từ bỏ tập đoàn Minh Nghiệp.”

Khương Vân Kỳ nói: “Trong tay tôi chỉ có 15% cổ phần, phần lớn cổ phần bây giờ chắc nằm trong tay dòng chính rồi.”

“Thực ra, trước khi cha gặp chuyện cũng có bàn qua với tôi……”

Khương Vân Kỳ nhìn Khương Tiểu Bảo: “Ông ấy sẵn sàng đưa số cổ phần trong tay mình để bồi thường cho Tiểu Bảo.”

Khương Tiểu Bảo nghe xong cũng thấy bất ngờ: “Em không cần.”

“Tiểu Bảo, em nghe lời anh.”

Khương Vân Kỳ nói: “Đây không chỉ là sự bồi thường của cha, thực tế nếu em không nhận số cổ phần này, với tình hình trước mắt, anh cũng không thể giữ được.”

Anh ấy cười khổ: “Anh biết thực lực của anh tới đâu, anh không thể tranh đấu được với dòng chính, thậm chí đến cả Khương Mỹ Lâm anh còn chả làm gì được.”

“Cổ phần của tập đoàn Minh Nghiệp mà nằm trong tay anh và cha thì coi như mất hết.”

Khương Tiểu Bảo bối rối.

“Nhưng, nhưng em cũng không biết……”

“Còn có chú ba giúp em mà?” Khương Vân Kỳ cười, anh nói rõ hết những suy nghĩ trong lòng mình.

Bạc Hạc Hiên và Khương Mạn là những người có thực lực, làm việc cũng vô cùng hiệu quả. Lập tức gọi điện cho đội luật sư tới lập hợp đồng ngay tại chỗ, đối với việc Khương Nghiệp Minh muốn chuyển cổ phần cho Khương Tiểu Bảo đúng là không phải do Khương Vân Kỳ gợi ý cho ông ta.

Hợp đồng chuyển nhượng cổ phần do Khương Nghiệp Minh lập đã được chuẩn bị từ trước, thậm chí còn có cả chữ ký và đã được công chứng. Tất cả đều đã hợp pháp.

“Bên dòng chính điên hết cả rồi, đoạn thời gian này, anh em sẽ cho người tới bệnh viện bí mật canh giữ.”

Khương Mạn nói, Khương Vân Kỳ cũng thở ra một hơi, biểu thị cảm ơn. Anh ta viết rõ, với thực lực bản thân thì nếu dòng chính gây khó dễ, anh ta đúng là vào đường cùng.

Bây giờ Khương Mạn đồng ý đưa tay giúp đỡ, sự an toàn của anh ta và Khương Nghiệp Minh coi như được đảm bảo.

“Còn có một chuyện nữa.”

Khương Vân Kỳ do dự chốc lát: “Trong phòng thí nghiệm của anh có một số mẫu, anh nghĩ nên sớm tiêu huỷ thì tốt hơn.”

Anh ta hạ thấp giọng: “Liên quan tới cô.”

Mặt Khương Tiểu Bảo tái đi vài phần: “Là liên quan tới sức khoẻ của ….. mẹ sao?”

Khương Vân Kỳ khó khăn gật đầu.

“Việc không thể chậm chễ, em đi với anh.”

Khương Vân Kỳ thầm thở ra một hơi. Anh ta cứ đau đáu chuyện ở phòng thí nghiệm, nhưng lại không dám quay lại. Bây giờ có nhóm Khương Mạn đi cùng anh ta cũng to gan hơn một chút.

“Anh sắp xếp vệ sĩ tới đây, Arthur cũng sắp tới rồi.” Khương Mạn nhìn Khương Tiểu Bảo, “Em cứ ở lại bệnh viện, có vấn đề gì thì liên hệ với chị.”

Bạc Hạc Hiên lái xe, Khương Mạn đưa theo Khương Vân Kỳ quay về phòng thí nghiệm của anh ta.

……

Phòng thí nghiệm của Khương Vân Kỳ nằm ở trong khuôn viên của đại học Đế Thanh, ở đây có một biệt thự riêng biệt dùng để làm cơ sở thí nghiệm. Xe của Bạc Hạc Hiên vừa mới đỗ ở gần còn chưa kịp rẽ vào thì đã nghe thấy tiếng chuông báo cháy.

Làn khói đen cuồn cuộn bốc thẳng lên trời, đứng từ xa cũng có thể nhìn thấy, con đường phía trước tạm thời bị phong toả không thể lái xe vào.

Ba người xuống xe, mặt Khương Vân Kỳ cực kỳ xấu: “Là hướng phòng thí nghiệm của tôi.”

Cả ba nhanh chóng chạy tới, vừa tới gần đã bị chặn lại.

“Hiện trường trước mặt không ai được vào!”

Khương Vân Kỳ vội nói: “Tôi là người phụ trách phòng thí nghiệm, xin hỏi tại sao lại xảy ra hoả hoạn, có người gây ra à?”

Lính cứu hoả nhìn anh ta một cái: “Nguyên nhân hoả hoạn còn phải đợi chữa cháy xong mới điều tra được, anh là người phụ trách thì qua bên kia làm bản tường trình đi đã.”

Mặt Khương Vân Kỳ xám xịt.

Khương Mạn nhìn ngọn lửa trước mắt, mím môi: “Vẫn đến muộn một bước……”

Nửa giờ sau mới dập được lửa, cảnh sát bắt đầu vào hiện trường điều tra. Khi tìm thấy ba xác chết đã cháy đen không thể nhận dạng được, mấy người lính cứu hoả cũng thấy sợ, ba cái xác được bọc lại rồi đưa đi xử lý.

Khương Vân Kỳ không nói nên lời, giọng run rẩy: “Lúc nãy tôi gọi điện cho mấy nhân viên nghiên cứu ở phòng thí nghiệm, cả ba người họ không ai nghe máy.”

Phòng thí nghiệm bị lửa thiêu rụi, nhìn cũng biết mấy dữ liệu và mẫu vật cũng chả còn lại gì. Hoặc cũng có thể……đã có người đến trước, lấy hết đi rồi.

Bởi vì liên quan tới mạng người, Khương Vân Kỳ là người phụ trách phòng thí nghiệm nên bị đưa đi điều tra. Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên đi cùng anh ta tới sở cảnh sát.

Phía ngoài phòng lấy lời khai.

Lại gặp được người quen.

Vị cảnh sát lão Trương cảm thấy bất lực khi nhìn thấy Khương Mạn: “Cháu coi sở cảnh sát như nhà đấy hả, sao tới đâu cũng gặp được cháu thế này!”

Khương Mạn cũng cạn lời: “Chú Trương, không phải chú phụ trách khu Thiên Dương à?”

Lão Trương trợn mắt: “Tôi mới được chuyển công tác.”

Khương Mạn nhăn nhó: “Thực ra, cháu cũng là một quần chúng của khu Thiên Dương.”

“Làm muộn không bằng làm sớm, tới cũng tới rồi, cháu cũng đi vào tường trình đi.”

Khương Mạn: “(´`;)?”

Bạc Hạc Hiên cố nhịn lại.

Lão Trương quay qua nhìn: “Còn cậu nữa, cái đôi tình nhân suốt ngày đi lang thang này!”

Bạc Hạc Hiên: “……”

Khương Mạn dùng ánh mắt hả hê nhìn qua: Anh tưởng anh thoát à?
Chương 387: Cậu có thể chuẩn bị một chút tiền

Sau khi tiếp nhận điều tra xong, cả người ba rời đi.

Suy cho cùng, khi vụ hỏa hoạn xảy ra, cả ba đều có chứng cứ ngoại phạm.

Nhưng Khương Vân Kỳ với tư cách là người phụ trách phòng thí nghiệm nên sau này vẫn phải hợp tác điều tra.

Nguyên nhân của vụ cháy là do nổ đèn cồn trong phòng thí nghiệm, tạm thời vẫn chưa thể loại trừ yếu tố con người gây ra. Nguyên nhân tử vong của 3 người đã chết cũng còn nhiều điều nghi vấn, cần khám nghiệm tử thi để điều tra nguyên nhân cái chết.

Trước khi điều tra rõ, Khương Vân Kỳ sẽ phải chịu những hạn chế nhất định về hành vi và anh ta không thể rời khỏi Bắc Thành.

Chuyện này vô cùng ồn ào và nhanh chóng thu hút sự quan tâm của các tầng lớp xã hội.

Khương Mạn chế nhạo: "Một mũi tên trúng hai đích."

Một mặt, dấu vết và dữ liệu của các mẫu trong phòng thí nghiệm đã bị xóa. Mặt khác đã đổ đủ nước bẩn lên người Khương Vân Kỳ, anh ta bị mắc kẹt trong vụ án hỏa hoạn này nên đương nhiên không có thời gian quan tâm đến tập đoàn Minh Nghiệp.

Chưa kể, tập đoàn Minh Nghiệp đang hỗn loạn, người phụ trách nhiệm lại vướng vào tranh chấp dư luận, các cổ đông cũng không chịu ngồi yên chờ chết.

Khương Vân Kỳ gần như đã suy sụp.

"Ngoại trừ người của nhà bác cả, không thể nghĩ ra ai có thể làm loại chuyện như vậy!"

"Ba mạng người! Nói chết là có thể chết luôn!!"

"Tất cả là lỗi của tôi ... tất cả là lỗi của tôi !!"

Anh ta kéo kéo tóc mình, ba người liên quan đến vụ tai nạn đều là đàn em của anh ta. Trước đó, Khương Nghiệp Minh đã nhắc nhở anh ta rằng 3 người này có liên quan đến nhà bác cả. Nhưng Khương Vân Kỳ chưa bao giờ nghĩ rằng bọn họ sẽ chết như thế này!

“Khi lấy lời khai, anh có nhắc tới nhà bác cả không?” Khương Mạn hỏi.

Khương Vân Kỳ lắc đầu cười khổ: "Không có chứng cứ, tất cả đều là phỏng đoán của chúng ta thôi, nói ra cũng không có tác dụng, huống hồ..."

"Những gì trong phòng thí nghiệm không thể để người khác biết."

"Hơn nữa, nhà bác cả cũng sẽ không ngồi yên chờ chết, e rằng cũng sẽ không thể điều tra ra bọn họ đâu."

Ánh mắt Khương Mạn có chút lạnh lùng: "Ba mạng người, sao có thể bỏ qua như vậy được."

“Luật pháp của Đế Quốc sẽ không nhân nhượng với bất kỳ ai, kể cả những quan chức.” Giọng Bạc Hạc Hiên trầm thấp đến đáng sợ.

Khương Vân Kỳ không nói lời nào, anh ta chỉ là một nhà nghiên cứu. Cho dù là con trai trưởng của nhà bác hai họ Khương, bao nhiêu năm qua, môi trường sống của anh ta đều chỉ xoay quanh xử lý số liệu thí nghiệm.

Anh ta chưa bao giờ trải qua những chuyện này. Những biến cố trong những ngày qua đã gần như nghiền nát anh ta!

Khương Mạn liếc nhìn gương chiếu hậu: "Có lẽ anh vẫn còn có bản sao của những số liệu thí nghiệm đó, đúng không?"

Khương Vân Kỳ gật đầu: "Có nhưng cũng vô dụng. Cha tôi từng nói hai mươi năm trước nhà bác cả đã thực hiện thí nghiệm tương tự. Bọn họ làm tất cả những điều này chỉ để kéo tôi tham gia để thông đồng làm bậy."

"Sau 20 năm nghiên cứu vẫn chưa có bước đột phá nào, xem ra Khương Nghiệp Thành không có gì hơn người."

Khương Mạn chế nhạo: "Anh nói xem, nếu lúc này nghiên cứu của anh có đột phá thì nhà bác cả sẽ như thế nào?"

Sắc mặt của Khương Vân Kỳ thay đổi.

Bạc Hạc Hiên cười: "Mồi nhử này cũng không tệ."

Khương Vân Kỳ mơ hồ đoán ra Khương Mạn bọn họ đang muốn làm gì: "Nhưng liệu bọn họ có tin không? Số liệu thí nghiệm có thể bị làm giả, nhưng thử nghiệm thuốc sau đó thì sao?"

"Nhà bác cả sẽ không hành động nếu không thấy có lợi, bọn họ không dễ bị lừa như vậy đâu."

“Thuốc thì tôi có.” Bạc Hạc Hiên nói.

Khương Mạn liếc anh một cái, cô đoán thuốc trong tay anh có lẽ là thuốc anh chiết xuất từ tủy của mình để giải quyết bệnh suy nội tạng của Bạc Thiên Y.

"Chỉ là số thuốc đó cũng không đủ, vừa hay cũng có thể lợi dụng chuyện của tập đoàn Minh Nguyệt một chút, có điều cần có sự phối hợp của anh trong vở kịch này."

Cô quay đầu nhìn Khương Vân Kỳ: "Chỉ là không biết anh họ Vân Kỳ có gan làm chuyện đó không?"

Khi Khương Vân Kỳ nghe thấy cô gọi mình là anh họ thì trong lòng cảm thấy ấm lên một chút.

Sau một hồi trầm ngâm, anh ta nghiến răng nghiến lợi, quả thực anh ta rất sợ nhà bác cả nhưng ...

"Tôi sẵn sàng thử!"

Khương Vân Kỳ hít một hơi thật sâu và nói: "Nếu cứ ngồi yên chờ chết thì có lẽ còn chết lúc nào không hay. Tôi không muốn sau này phải sống trong sợ hãi nữa"

"Còn ba người đàn em của tôi, bọn họ đều đã có gia đình, có con cái nên không thể để bọn họ chết một cách oan uổng như vậy được!"

"Kẻ giết người nhất định phải bị pháp luật trừng trị!"

Khương Mạn nhìn anh ta với ánh mắt tán thành. Dù sao, ít nhất trong nhà bác hai họ Khương còn có một người đầu óc sáng suốt.

"Những chuyện còn lại, về rồi từ từ bàn bạc đi."

Khương Vân Kỳ gật đầu, nhìn bóng lưng của bọn họ, cuối cùng sự do dự, bất an trong lòng cũng đã giản bớt.

……Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

Kế hoạch của Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên không hề phức tạp. Nó chỉ cần Khương Vân Kỳ đi làm nội gián.

Việc Khương Nghiệp Minh chuyển nhượng cổ phần cho Khương Tiểu Bảo là việc lén lút, chỉ cần hợp đồng chuyển nhượng trong tay cậu ta không bị lộ ra ngoài một ngày thì sẽ không ai biết được.

Vì chi phí phải trả để có thể giữ lại tập đoàn Minh Nghiệp, Khương Vân Kỳ đã sử dụng cổ phiếu thuộc quyền sở hữu của mình để giao dịch với Hades để thúc đẩy việc tiếp tục hợp tác.

Cảnh anh ta cần diễn chính là sau khi bị đuổi khỏi tập đoàn Minh Nguyệt thì anh ta đột nhiên nhận ra chủ nhân của Hades chính là Bạc Hạc Hiên! Anh ta bàng hoàng nhận ra mình đã bị lừa.

Và số liệu thí nghiệm trong tay anh ta vô tình làm rò rỉ một số nội dung liên quan đến tiến độ đột phá...

Vào ngày người của Hades tiếp quản tập đoàn Minh Nguyệt, Bạc Hạc Hiên xuất hiện, Khương Vân Kỳ bị đuổi ra khỏi cổng tập đoàn.

Anh ta đến bệnh viện như kẻ lang thang không nhà cửa và cãi nhau với Khương Tiểu Bảo ở nơi đông người, thậm chí anh ta còn bị Khương Tiểu Bảo đấm một cái rồi sau đó cả hai ai đi đường nấy.

Cuối cùng, Bảo nhi gia hung dữ nói: "Nếu không phải vì ơn nuôi dưỡng thì chị tôi sẽ không cho các người con đường sống cuối cùng đâu!"

"Sau này đừng để tôi nhìn thấy anh, nhìn thấy lần nào thì tôi sẽ đánh lần đó!"

"Nhà bác hai họ Khương thì là cái thá gì chứ, kết cục của Khương Mỹ Lâm như thế nào, tốt hơn hết là anh hãy nhớ thật kỹ!"

Sau khi Khương Tiểu Bảo tỏ ra ngạo mạn xong liền khí thế phừng phừng dẫn người rời đi.

Sau khi ra khỏi bệnh viện và lên xe, Khương Tiểu Bảo căng thẳng nói: "Thế nào? Kỹ năng diễn xuất của em ổn chứ?"

"Cú đấm vừa rồi của em có hơi mạnh, anh ấy đã chảy cả máu mũi rồi..."

Bảo nhi gia vừa căng thẳng vừa phấn khích, ước gì có thể được hô 'cắt' và thử lại một lần nữa nhưng rất tiếc lại không có đạo diễn nào.

Khương Mạn đẩy kính râm lên, nhìn màn hình giám sát trên điện thoại di động: "Được rồi."

“Vậy tiếp theo chị định làm gì?” Khương Tiểu Bảo nóng lòng muốn thử: “Còn cần phải diễn gì nữa? Em đều có thể làm được!

"Tạm thời không cần đến em nữa."

Khương Mạn nhướng mày: "Em hãy ngoan ngoãn ở trong biệt thự, khi cần em hành động, ra ngoài đánh nhau với anh họ Vân Kỳ, đánh thêm vài trận nữa thể hiện chút tài lẻ của em!"

Khương Tiểu Bảo gật đầu: "Chuyện này em có thể làm được! Chị ơi, tiếp theo chị và anh rể sẽ làm gì?"

“Không làm gì cả.” Khương Mạn vươn vai, nhìn cậu ta một cái: “Mọi thứ vẫn như cũ, chờ cá cắn câu.”

Khương Tiểu Bảo cảm thấy hơi thất vọng, nhìn thời gian trên điện thoại, sau đó định thần lại.

"Ngày mai là ngày lễ tình nhân! Là buổi ra mắt phim của chị!"

"Đúng vậy."

Khương Mạn gật đầu, ngày mai không chỉ là buổi ra mắt phim "Chiến cốt", mà còn là sinh nhật của cô. Có điều, cô lại không thể đón sinh nhật một cách nhàn nhã và thoải mái

Buổi ra mắt vẫn phải đi, trả thù thì trả thù! Còn đã là công việc thì phải có trách nhiệm đến cùng!

……

Hôm nay, Bạc Hạc Hiên không cùng Khương Mạn đến bệnh viện mà trở về trang viên Thiên Cổ một chuyến.

Chiếc trực thăng đáp thẳng xuống từ đường băng bên cạnh hoa viên.

Một người đàn ông gầy từ trực thăng đi xuống, trên tay cầm một chiếc hộp đen.

Anh ta bước về phía Bạc Hạc Hiên, trên môi nở nụ cười rạng rỡ.

Bạc Hạc Hiên duỗi tay ra, nhưng anh ta mở rộng vòng tay, lớn tiếng nói: "Không phải chứ! Tôi vào sinh ra tử để giúp cậu vậy mà khi gặp mặt cậu lại không ôm tôi lấy một cái."

“Ghê tởm.” Bạc Hạc Hiên lấy chiếc hộp đen trên tay anh ta: “Tiền thù lao đã gửi tài khoản của cậu rồi.”

Người đàn ông tặc lưỡi vài lần và nói: "Thứ này rất được săn đón. Những người giàu có ở Đông Nam Á và Nam Mỹ còn chi mạnh tay hơn."

"Ồ."

"Cậu chỉ ồ thôi à? Không thêm chút tiền nào à?"

"Nghèo."

"Cậu nghèo ư?! Cậu đang lừa ai vậy? Cậu có tiền mua thứ đồ trong hộp này mà cậu nói là mình nghèo? Thứ đồ này đủ mua mười hòn đảo rồi!"

Bạc Hạc Hiên phớt lờ anh ta.

Người đàn ông đuổi theo anh: "Tại sao cậu lại mua thứ này? Tặng phụ nữ à? Có phải cậu đã có người yêu rồi không?"

“Ừ.” Cuối cùng Bạc Hạc Hiên cũng mở miệng: “Cậu có thể chuẩn bị một chút tiền, không cần quá nhiều, tiền thù lao bao nhiêu gửi bấy nhiêu là được rồi.”

Người đàn ông: "..." Chửi thề abc xyz!
Chương 388: Buổi ra mắt phim

Vào ngày lễ tình nhân cũng là buổi ra mắt phim "Chiến cốt". Buổi công chiếu đầu tiên được tổ chức tại rạp chiếu phim Hoàn Vũ.

Việc tuyên truyền trước đó của "Chiến cốt" đã rất thành công, các diễn viên khách mời cùng nhau tham gia một cách cuồng nhiệt.

Về phần hai diễn viên chính, Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên có phần "không được tích cực" cho lắm, việc tuyên truyền công khai hoàn toàn phó mặc cho phòng làm việc của mình

So ra thì hai người họ vẫn giúp "Một cuộc sống khác trên thế giới" tuyên truyền nhiệt tình hơn "Chiến cốt".

Ngày nào cư dân mạng cũng cà khịa bảo đồng chí lão Vân trừ lương!

Trong lần công chiếu này, các câu hỏi của khán giả được đặt trước khi phim chiếu và các câu hỏi của giới truyền thông được đặt sau khi chiếu.

Các diễn viên, đạo diễn vẫn chưa xuất hiện nhưng khán giả đã ngồi chật kín rồi.

Ngay sau đó mọi người phát hiện ra rằng ngoài các fan và những người mê phim ra còn có một số gương mặt 'quen thuộc'.

Thất Hiểu là hội trưởng hội Hậu viện của Khương Mạn, những tấm vé trong tay cô ấy đều do phòng làm việc phát và cô ấy đã phát cho các fan.

Hàng ghế bên cạnh lại là fan của nhà Bạc Hạc Hiên. Hội trưởng hội fan của Bạc Thần là một anh chàng đẹp trai, anh ta được người khác gọi với biệt danh là anh Tiểu Sơn.

Mối quan hệ giữa fan của hai nhà rất tốt, Thất Hiểu và anh Sơn cũng là người quen của nhau.

“Đã nói rõ rồi nhé, lần tuyên truyền này chúng ta cùng nhau thực hiện!” Thất Hiểu và anh Sơn ngồi cạnh nhau:

“Những chuyện riêng tạm gác sang một bên trước, phá đảo doanh thu phòng vé đi.

Anh Sơn gật đầu: "Được rồi, tôi cũng đã liên lạc với hội trưởng của fan nhà Thiên Sách rồi, hãy cùng nhau kéo ba diễn viên chính của chúng ta lên."

“Chờ xem màn solo của võ thần nhà tôi đi!” Thất Hiểu không kiềm chế được sự phấn khích:

“Tôi đã nghe nhiều người trong nghề khen ngợi về kỹ năng diễn xuất của võ thần rồi, tôi vô cùng nóng lòng chờ đợi lần thế vai này!"

Anh Sơn mím môi: "Kỹ năng diễn xuất của Bạc Thần thì tôi không cần phải khoe khoang nữa, người biết thì đều đã biết cả rồi."

Thất Hiểu trợn tròn mắt: "Giai đoạn sau võ thần của tôi sẽ bật lên, cứ chờ mà xem, sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ càn quét sạch các giải thưởng lớn."

Khi các fan đang lẩm bẩm, rạp chiếu phim đột nhiên tối sầm và màn hình sáng lên.

Khi bài hát mở đầu vang lên, tất cả mọi người đều nín thở.

"Trong các bức tường của cung điện, thịt nát xương tan định càn khôn."

“Lan Quy Bất Ly gương hoa nguyệt, nhất mục giang sơn vạn cổ khuynh.”

"Các vị khán giả, hãy xem đoạn hí khúc này..."

Một đoạn kịch xé mở màn hình khổng lồ, da đầu mọi người đều tê dại, có người thấp giọng kêu lên: "Là giọng của Nine."

Trên màn hình khổng lồ, khung hình lóe lên.

Hình ảnh đang dừng hình: một người đàn ông mặc áo giáp với một thanh trường kiếm chém xuống núi sông, cưỡi ngựa, giữ cho lãnh thổ thái bình!

"Mục Khuynh! Là tướng quân Mục Khuynh mà Thiên Sách đóng!"

Khoảnh khắc hình ảnh đó dừng lại, ánh đèn sân khấu chiếu xuống, Tự Thiên Sách mặc một bộ vest, sải bước lên sân khấu.

Phía chỗ ngồi của khán giả là một tràng tiếng la hét. Ngay sau đó, ánh đèn sân khấu vụt tắt, hình ảnh trên màn hình lại thay đổi.

Miện lưu nhuốm máu, ánh mắt xa xăm nhìn ra giang sơn vạn dặm, thiếu niên nhẫn nhục, giết người thân thiết nhất để lên ngôi, vừa nói cười vừa giết những trọng thần.

Miện lưu là chiếc ngũ cao quý mà hoàng đế thời cổ đại thường đội.

Đôi mắt dưới miện lưu toát lên vẻ hung ác nham hiểm, dã tâm và điên rồ.

Đến cuối cùng, khuôn mặt của bạo quân nhuốm đầy máu, trên môi nở một nụ cười dịu dàng và tiếc nuối…

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

Ở chỗ ghế ngồi, nhiều người như ngạt thở.

Phần lớn toàn bộ đoạn phim ngắn đều tập trung vào cảnh quay mắt của bạo chúa Lan Quy, tất cả cảm xúc phức tạp đều được đôi mắt đó biểu đạt một cách rõ nét.

Tê dại!Chỉ riêng đoạn này thôi đã thấy tê dại rồi! !

Anh Sơn nắm chặt tay, run chân bần bật, nói nhỏ: "Bạc Thần đẹp trai quá, a a, chịu không nổi nữa rồi, tôi muốn sinh con cho anh ấy!!!"

Thất Hiểu ở bên cạnh tỏ ra kinh hãi, người anh em, anh dùng cái gì để sinh vậy?

Cô ấy đã đang tỏ ra khinh thường anh Sơn thì hình ảnh trên màn hình lại thay đổi, mọi người đều nhìn chằm chằm vào vị công tử gầy gò trên màn hình.

'Hắn ta' ngồi trong túp lều đơn sơ, những ngón tay mảnh khảnh đang vê quân cờ,

Lạc tử vô hối.( Tên một bài hát)

Đôi mắt đang cụp xuống từ từ ngước lên. Đôi mắt lạnh như thủy tinh kia giống như xuyên qua màn hình, lấy đi tầm nhìn của tất cả mọi người.

Không ai dám thở, thậm chí còn không chớp mắt giống như sợ rằng chỉ cần chớp mắt một cái thì mọi thứ đều đã thay đổi !

Camera zoom cận vào đôi mắt ấy, dưới lớp dung mạo không chút tỳ vết của quý công tử đó có một vệt máu loang lổ. Đôi mắt ấy chứa đựng sự nóng rực và lòng trung thành sâu sắc nhất ...Cũng hừng hực tình yêu và sự hận thù nhất!

Thứ xuất hiện dưới đáy đôi mắt đó ... là khuôn mặt bê bết máu của Lan Quy.

Khi các khán giả đang choáng ngợp vì chưa kịp định thần thì ánh đèn sân khấu bất ngờ bật sáng, sau đó có hai bóng người cùng nhau bước ra.

Thất Hiểu sửng sốt một chút, ngay sau đó.

"A a a a a!!"

"Chết mất ôi mẹ ơi, tôi chết mất !!"

"Tóc húi cua! Ôi mẹ ơi !!! Tổng tấn công thiên hạ !!"

Vào lúc này, fan của Khương Mạn và fan của Bạc Hạc Hiên đều ồ lên.

Trước đây, Bạc Hạc Hiên luôn hướng đến hình ảnh thanh lịch giống như doanh nhân. Nhưng hôm nay, anh mặc bộ vest phần thân trên có hình dáng kỳ lạ, cắt theo hình dáng vừa thô tục vừa hoang dã, phần cạp quần khiến đường cong được tôn lên rõ nét hơn. Vừa nhìn người ta đã chỉ nhìn vào đôi chân đó! !

Khi bước đi khiến các hoocmon càng bùng nổ!

Thậm chí qua lớp quần áo, có thể thấy rõ các cơ bắp bên trên đường cong đó!

Bên cạnh anh là một người phụ nữ xinh đẹp, cái đầu húi cua đã nâng khí chất của cô lên một tầm mới.

Chiếc áo vest được mở ra một cách thoải mái, chiếc áo cúp ngực màu đen bên trong tô lên một đường cong đầy ấn tượng, vòng eo hiện ra rất rõ nét. Phần thân dưới cô mặc chiếc quần dài màu đen bó chặt trong đôi bốt dài.

Thất Hiểu không thể hét lên thành lời nữa, ánh mắt thất thần: "Tôi chết đây, tôi đi chết đây..."

"Eo của Khương võ thần không phải là eo mà là một con dao giết người!!"

"Hai người này muốn giết người tại trận à? !! Kiểu tóc đôi này là sao vậy? !!"

"Tôi bị bẻ cong rồi, lần này tôi thật sự bị bẻ cong rồi!"

"Phụ nữ mà đẹp trai như vậy thì còn cần đàn ông làm gì nữa! Tôi không biết đâu, tôi muốn gả cho Khương Mạn!!"

Sự xuất hiện chung của Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên đã đẩy bầu không khí của buổi công chiếu lên cao trào.

Các phương tiện truyền thông có mặt ở hiện trường không thể kiềm chế được, hận không thể lập tức lao lên và phỏng vấn!

Cuối cùng, tất cả những người sáng tạo chính của bộ phim đã lên sân khấu và ánh đèn sân khấu sáng trở lại.

Đồng chí lão Vân đang đứng ở vị trí trung tâm với micro, bên phải là Tự Thiên Sách, Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên, ở bên trái là hai người tham gia làm phim và diễn viên khác.

"Hôm nay là ngày lễ tình nhân nhưng nhìn thấy các bạn đến đây với tinh thần như vậy, tôi cũng thấy yên tâm rồi."

"Tôi thấy các bạn fan hâm mộ đều rất kích động, rốt cuộc là tại sao vậy?"

Tự Thiên Sách cũng gật đầu, nhìn sang bên cạnh: "Đúng vậy, tại sao nhỉ?"

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên.

Chính xác mà nói là nhìn chằm chằm vào đầu của bọn họ.

Khương Mạn quay đầu lại: "Hỏi anh đó, tại sao vậy?"

“Hả?” Bạc Hạc Hiên cúi đầu nhìn cô rồi cười: “Bởi vì cô Khương rất xinh đẹp?



Trong nháy mắt, những tiếng la ó vang lên không ngừng.

Ánh mắt của Tự Thiên Sách và đồng chí lão Vân tỏ ra gớm ghiếc!

Chua quá! Thực sự là chua quá đi mất!

Các fan phấn khích đến mức các ngón chân siết chặt vào nhau.

"Cưng chiều quá, thật là quá cưng chiều, Bạc Thần như đã khắc hẳn bốn chữ 'Tôi yêu Khương Mạn' lên mặt rồi!"

Thất Hiểu che ngực mình lại: "Tôi đơn phương tuyên bố mình đã thua tình địch Bạc Hạc Hiên rồi."

Anh Sơn nghiến chặt răng hàm sau: "Nếu là Khương võ thần, tôi cũng miễn cưỡng chịu thua."

"Mặc dù hôm nay là ngày lễ tình nhân, nhưng thực sự bát cơm chó này quá to!"

"Thực ra phim “Chiến cốt” là thể loại ngọt sủng. Tôi nghi ngờ rằng tất cả những lời bàn tán trên mạng đều là thật, chỉ là bọn họ lừa chúng ta tới đây ăn cơm chó thôi!"
Chương 389: Tôi thích Khương Mạn, tôi cũng thích Bạc Hạc Hiên

Vì Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên mà hiện trường toàn mùi giấm chua.

Tự Thiên Sách không nhịn được nữa: "Ba người chúng ta đã nhất trí với nhau rồi, nhưng hai người đã lén đi cạo tóc húi cua sau lưng tôi, có phải là hơi quá đáng rồi không?"

Khương Mạn: "Anh Tự cũng muốn để tóc húi cua à? Em có thể làm cho anh ngay tại đây."

Khán giả và fan hâm mộ ngay lập tức la ó.

Tự Thiên Sách vội vàng nói: "Em gái em không thể nói vậy được! Haizz, các người hò hét gì chứ, im lặng đi! Ai hét người đó sẽ phải cạo tóc húi cua!"

Cả hiện trường đều rộ lên những tiếng cười hihi haha.

Ngay sau đó là thời gian để khán giả đặt câu hỏi. Một số người tham gia bộ phim sẽ chọn ra một số khán giả, mỗi người được chọn một khán giả.

Tự Thiên Sách đã chọn fan hâm mộ của mình. Một cô gái thẹn thùng đứng lên và hỏi:

"Em chỉ muốn hỏi anh Thiên Sách là trong bộ phim này, anh thích hợp tác với ai nhất?"

Tự Thiên Sách mở to hai mắt: "Em là fan ruột của tôi sao? Em gái à, em là quân địch thì đúng hơn? Em đang đào hố chôn tôi à? Như vậy sẽ làm mất lòng những người khác đó!"

“Ha ha ha!” Mọi người phá lên cười, cô gái đặt câu hỏi cũng đỏ mặt.

Khương Mạn hóng hớt không màng đến chuyện chính: "Đúng vậy, anh Tự, anh thích ai nhất?"

Bạc Hạc Hiên nhìn anh ta: "Tôi cũng rất tò mò."

Lão Vân gật đầu: "Cứ nói đi."

Một số diễn viên khác cũng chuyển sự chú ý của họ qua đó.

Vẻ mặt của Tự Thiên Sách băn khoăn, anh ta lườm những người đồng đội xung quanh mình, nhướng mày với đám người Khương Mạn:

"Tôi đều không thích! Nếu tôi là đạo diễn, tôi nhất định sẽ sa thải tất cả bọn họ!"

Tất cả mọi người đều cười ầm lên.

Người giỏi làm mấy trò nhảm nhí như Tự Thiên Sách không sợ người ta chê cười, anh ta chỉ vào đám đông và nói:

"Các người cười cái gì, đó là sự thật! Các người để dáng vẻ sáng sủa, đẹp đẽ hiện tại của bọn họ đánh lừa!"

"Như em gái của tôi đây, cô ấy rất ngầu đúng không! Vừa rồi các cô gái và chàng trai đều cảm thấy rung động đúng không! Mấy người ở đằng kia, các trốn cái gì chứ! Vừa rồi các người gọi “chồng ơi” đến xé ruột xé gan tôi cũng đã nghe thấy hết rồi!"

Đám người Thất Hiểu che mặt lại. Fan của Thiên Sách che mắt lại. Bắt đầu rồi, chứng giỏi giao tiếp xã hội của Thiên Sách bắt đầu rồi!

Khương Mạn nhếch mép: "Em thì sao chứ?"

"Ở đâu có em thì bữa đó chúng ta sẽ đói bụng?"

"Các đồng chí! Các bạn ơi! Lão Vân cũng không phải là người. Quay phim ở phía Bắc âm mấy chục độ, các biết có biết ăn một miếng cơm nóng cũng vô cùng khó không?"

"Đúng vậy, chính là đồng chí tên Khương Mạn này, một mình cô ấy có thể ăn đến mức khiến cả đoàn phim trở nên nghèo đói. Chú Trương phụ trách hậu cần của chúng ta đã đến chưa nhỉ?"

"Nào, nào, nào, phỏng vấn chú Trương một chút. Mọi người nhìn xem, chú Trương không dám đến đây, đơn thuần là vì sợ! Vì Khương Mạn ở đây nên chú ấy không dám tới."

Tự Thiên Sách đang cầm micro, mồm mép vô cùng lém lỉnh.

Mọi người tại hiện trường đều ôm bụng cười lăn cười bò.

"Đây chính là niềm hạnh phúc của fan Thiên Sách à?"

"Một mình Thiên Sách có thể dùng tấu nói cân hết tất cả."

Tấu nói là một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, đã phần dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt.

"Không ổn rồi, tôi đau đau quá, bảo anh ta im miệng lại đi..."

Các diễn viên trên sân khấu cũng không nhịn được cười.

Fan Thiên Sách thì che mặt, nhân vật chính không xấu hổ còn fan thì lại vô cùng xấu hổ.

"Toang rồi, Thiên Sách bắt đầu được đà rồi..."

"Anh ấy tưởng đang ở trong livestream của mình sao, tỉnh táo lại đi Thiên Sách! Đây là buổi công chiếu phim cơ mà!"

"Thiên Sách như thế này, không biết chút nữa làm sao anh ấy có thể diễn thành Mục Khuynh đây..."

Trên sân khấu, đồng chí Tự Thiên Sách vẫn đang trổ tài. Lần này anh ta lại đổi một người khác.

"Còn cậu nữa, Bạc Hạc Hiên!"

"Fan của Bạc Hạc Hiên ở đâu nhỉ? Mọi người giơ tay lên cho anh xem nào!"

Bạc Hạc Hiên dở khóc dở cười nhìn anh ta, Khương Mạn đang cười nắc nẻ, che miệng lại, dựa nửa người vào anh, nhún vai.

Giới truyền thông và fan hâm mộ đang điên cuồng chụp ảnh.

Tiếng la hét vẫn vang lên không ngừng.

Tự Thiên Sách quay đầu lại nhìn, chậc chậc vài tiếng với vẻ mặt khinh thường.

Anh ta hướng về phía khán giả nói:

"Bình tĩnh bình tĩnh đi, làm như các người chưa từng nhìn thấy bao giờ vậy, tôi nói cho mọi người biết đây vẫn chưa là gì cả, chờ lát nữa xem phim sự kích thích vẫn còn ở phía sau!"

"Tôi sẽ tiếp tục nói, Hiên Hiên à..."

"Cái gì mà bên trong xấu xa bên ngoài lịch thiệp, câu này chính là dùng để ám chỉ cậu ta!"

"Mọi người đều nhớ chiếc mũ trùm đầu chuột màu vàng đã rất hot trên mạng một khoảng thời gian trước chứ."

"Mọi người nói xem, cậu ta có tàn nhẫn hãy không, cậu ta đã tặng cho cả đoàn phim, mỗi người một cái."

"Khá lắm! Trông cả phim trường đều giống như con chuột vàng thành tinh vậy!"

Ngay khi những lời này của Tự Thiên Sách vừa dứt, cả rạp phim không ai là không cười. Nhờ vào anh ta mà bầu không khí của nơi này đã hoàn toàn nóng lên.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

Lão Vân để anh ta làm MC, việc chọn những khán giả còn lại các diễn viên khác cũng giao cho anh ta.

Khi còn lại hai người cuối cùng thì Thất Hiểu được chọn.

Cô ấy cầm micro rồi đứng lên: "Khương võ thần, em là fan của chị, nhưng em muốn hỏi anh Bạc câu hỏi này."

Bạc Hạc Hiên gật đầu: "Xin mời."

Thất Hiểu cười ranh mãnh: "Xin anh hãy đánh giá một chút về kỹ năng diễn xuất của cô Khương."

Bạc Hạc Hiên: "Rất tốt, tôi rất thích."

Giữa những tiếng hú hét ầm ĩ, Tự Thiên Sách giơ tay lên:

"Này! này! Hiên Hiên, cậu bị sao vậy, người ta đang hỏi về kỹ năng diễn xuất chứ không phải hỏi người."

“Điều tôi đang đánh giá là kỹ năng diễn xuất của cô Khương.” Bạc Hạc Hiên dừng lại và nhìn mọi người: “Tất nhiên, người cũng như vậy.”

Lần này, thực sự mới khiến mọi người không thể chịu nổi nữa.

Giới truyền thông cũng sắp phát điên rồi.

"Đây là tỏ tình sao?"

"Bạc Thần đang thừa nhận rằng anh ấy thích Khương võ thần, đúng không?"

"Có phải là đang Pr không vậy..."

"Tôi thực sự không tin là Pr. Trên mạng đều nói đến chuyện Bạc Thần yêu đơn Khương võ thần, không có lửa thì làm sao có khói, giữa hai người này chắc chắn có gì đó!"

"Yêu đơn phương... Không phải là hai người đều thích đối phương à?"

Tự Thiên Sách cũng có chút kinh ngạc.

Đương nhiên, bạn bè thân thiết trong giới biết về chuyện tình cảm của Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên nhưng trước đó cả hai đã luôn giữ bí mật.

Mấy ngày trước ở "Một thế giới khác trên thế giới mùa 2" hai người họ còn giả vờ mỉa mai nhau cơ mà, sao bây giờ lại không giả vờ nữa?

Tự Thiên Sách khẽ nháy mắt nhưng vẻ mặt cả hai người trong cuộc đều rất thản nhiên.

Các fan cũng vô cùng kích động!

Không biết ai đó đã hét lên: "Khương võ thần sẽ không bày tỏ thái độ của mình sao?!!"

"Bày tỏ thái độ đi! Bày tỏ thái độ đi!"

Tự Thiên Sách tỏ ra bất lực: Em gái à! Anh đã cố gắng hết sức rồi, hai người quá xuất sắc, anh không thể làm gì khác nữa!

Khương Mạn nâng micro lên, trước ánh mắt chăm chú của mọi người, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên, cô nói từng chữ, từng từ:

"Tôi cũng thích Bạc Hạc Hiên..."

Mọi người đều hít một hơi thật sâu, ngây người nhìn hai người bọn họ.

Vào lúc có những tiếng hét như sắp rách cổ họng.

Khương Mạn nở nụ cười ranh mãnh: "... kỹ năng diễn xuất."

Hiện trường:"……"

Không thể nói rõ những tiếng đó là la hét hay chửi bới.

Nhưng vào lúc này, Bạc Hạc Hiên nhìn cô một cái, mỉm cười, đôi môi mỏng mở ra khép lại, anh nói gì điều đó với cô.

Khương Mạn nghiêng đầu đối mặt với anh, mím môi rồi khẽ cười.

Nhìn từ phía xa, cổ hai người đang chéo nhau. Cảnh này được fan hâm mộ quay lại và up lên mạng.

Cư dân mạng không thể tham dự buổi công chiếu trong lòng đã rất khó chịu. Ngay khi đoạn clip nghi là tỏ tình được tung lên đã gây ra một làn sóng lớn trên mạng.

Sau đó, đoạn clip này lại được up lên thì cư dân mạng đều đang đoán già đoán non.

(Rốt cuộc thì Bạc Thần đã nói gì với Khương võ thần vậy?)

(Triệu hồi một bậc thầy đọc khẩu hình miệng! !)

(Ôi mẹ ơi! ! Tôi đoán được rồi! Tôi đi chết đây!)

(Eo ơi tôi chết đây, thực sự chết đây! Những gì Bạc Thần nói với Khương võ thần là ...)

Câu nói thầm cuối cùng mà Bạc Hạc Hiên nói với Khương Mạn đó là: Đồ nghịch ngợm.
Chương 390: Con dao đâm vào trái tim khán giả

# Khương Mạn, Bạc Hạc Hiên thích nhau #

#Bạc Hạc Hiên nói Khương Mạn nghịch ngợm #

#Công chiếu phim “Chiến cốt” show ân ái ngay tại hiện trường#

# Tự Thiên Sách dùng tấu nói một mình cân hết tất cả#

# Bầu không khí của ekip phim Chiến cốt #

Vào ngày lễ tình nhân, bộ phim "Chiến cốt" đã leo lên top hotsearch trên Weibo. Lại là một ngày mà các anh lập trình viên liên tục chửi thề!

Thông thường vé xem phim sẽ được bán trước từ vài ngày, một trong các mục hẹn hò của nhiều người, đặc biệt là các cặp đôi trẻ là đi xem bộ phim này.

Buổi công chiếu chính thức bắt đầu, hiện trường trở nên yên tĩnh.

Trên màn hình lớn, tuyết trắng bao phủ, đóng băng cả 100.000 dặm.

Bức tường trong cung điện trang nghiêm, tiếng nhạc tang thương nặng nề ép xuống khiến mọi người không thể thở nổi. Các văn võ bá quan đang quỳ dưới bậc thềm dài trong trang phục màu trắng, quan tài của đế vương để trong đại sảnh.

Tiếng thuyết minh vang lên: Vào năm Thiên Khải 28 của Bắc Quốc, đốc sát viện chủ Bất Ly mưu phản, linh đế Lan Quy băng hà, tướng quân Mục Khuynh phụng chỉ giết quân phản loạn! Xác của phản tặc Bất Ly treo ở cổng thành để đại bàng ăn thịt, nghiền xương cốt thành tro bụi để cảnh cáo những kẻ gian khác!

Đột nhiên camera thu nhỏ lạ và di chuyển từ bức tường cung điện đến thành lầu với dưới sợi dây thừng trói một xác chết.

Gương mặt tím bầm của người mới chết như con chuồn chuồn lơ lửng giữa bầu trời, xương đã bị đại bàng mổ đi phần nhiều.

Mục Khuynh đứng dưới thành lầu, nhìn lên cái xác rồi nặng nề quỳ xuống.

Camera từ từ zoom cận lên, zoom vào khuôn mặt của Bất Ly.

Trái tim của mọi người có mặt ở rạp đều như thắt lại.

Đột nhiên, trên màn hình lớn, Bất Ly vốn đã chết đột nhiên mở mắt ra.

"A a!!!" Ở hiện trường, có nhiều tiếng la hét vang lên.

Khán giả đều hét lên kinh hãi, sắc mặt của các phương tiện truyền thông và nhà phê bình điện ảnh có mặt ở hiện trường đều thay đổi, bọn họ hít một hơi khí lạnh, dựng tóc gáy.

"Ôi trời! Kỹ thuật quay này thật là đỉnh!"

Trên màn hình xuất hiện hai chữ khổng lồ mạ vàng - Chiến cốt!

Lúc này, câu chuyện thực sự mới bắt đầu.

Thất Hiểu ôm chặt lồng ngực của mình: "Còn chưa bắt đầu mà đã đáng sợ như vậy rồi. Ôi trời ơi, vừa rồi mình còn quên mất rằng Khương võ thần diễn vai Bất Ly ..."

Anh Sơn cũng gật đầu lia lịa.

Mọi người đều vô cùng mong đợi.

"Phản loạn Bất Ly hại chết Lan Quy, Mục Khuynh phụng chỉ dẹp phiến quân phản loạn, vậy tại sao lại quỳ dưới hài cốt của Bất Ly?"

Ngay từ đầu phim, đã vô cùng hồi hộp!

Nội dung phim chính thức bắt đầu.

Sau nhiều năm nổi loạn ở Bắc Quốc, Kỷ thái hậu đã cấu kết với người bên họ ngoại để mưu sát tiên đế.

Thái tử Lan Quy mười tuổi được giúp đỡ để lên ngôi và trở thành hoàng đế bù nhìn. Người duy nhất ở lại bên cạnh hắn chỉ có Bất Ly.

Mẹ ruột của thái tử Lan Quy là một cung nữ, là người vô cùng hèn mọn, thấp kém và không hề được lòng Kỷ thái hậu.

Vào ngày hoàng đế Lan Quy mới đăng cơ, lúc dùng bữa, món ăn được đưa là thịt viên bát bảo, đôi mắt đen của đứa trẻ Lan Quy có chút không hiểu và sợ hãi.

Chỉ vì là món ăn do thái hậu ban cho nên hắn không dám lãng phí mà ăn hết đĩa thịt viên đó. Kỷ thái hậu nhẹ nhàng lau khóe miệng cho hắn, hoàng đế trẻ cảm tạ một cách đầy lo lắng.

"Bệ hạ có thích mấy viên thịt này không?"

"Mẫu hậu ban ân, con rất vui."

Nghe vậy, đột nhiên bà ta cười thành tiếng, nụ cười sắc bén đến đinh tai nhức óc, nhìn đứa trẻ trước mặt như một trò đùa.

"Người xưa có câu rằng, hổ dữ cũng sẽ không ăn thịt con, nhưng không ngờ rằng ngày nay lại có con ăn thịt của mẹ."

"Nếu bệ hạ đã thích máu thịt của mẹ ruột mình như vậy đáng ra ai gia nên thành toàn cho người mới phải. Người đâu, hãy dâng lên cho bệ hạ một đĩa nữa."

Lúc này, sắc mặt của Lan Quy trắng bệch như tờ giấy.

Hắn quỳ xuống đất và nôn mửa một cách điên cuồng, nhưng Kỷ thái hậu đã làm ngơ như không thấy và ra lệnh cho những người hầu trong cung giữ hắn lại và bắt hắn nuốt thịt viên trong miệng xuống.

"Xin thái hậu hãy tha cho bệ hạ!"Đứa trẻ Bất Ly đang quỳ dưới chân Kỷ thái hậu bị thái giám lôi đi và bị đánh trước mặt mọi người.

"Bệ hạ muốn ăn những viên thịt này hay là muốn tính mạng của Bất Ly công tử, người hãy tự mình lựa chọn đi..."

Tên thái giám chế nhạo, xác thịt của mẹ và tính mạng của người bạn chơi với mình đặt trước mặt đứa trẻ Lan Quy.

Vị hoàng đế trẻ tuổi mặc một chiếc hoàng bào cao quý nhưng lại quỳ trên mặt đất và run rẩy.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

"Chửi thề!"

Trong số khán giả có người không chịu được nên đã bật khóc, nắm chặt nắm đấm, ước gì có thể xông vào trong màn hình.

Tại thời điểm này, Bất Ly và Lan Quy mới chỉ là hai đứa trẻ mười tuổi! !

Thất Hiểu cảm thấy mình như sắp nghẹt thở.

Kỹ năng diễn xuất của hai diễn viên trẻ rất tự nhiên khiến tất cả khán giả đều cảm thấy vô cùng xót xa.

Loại cảm giác lo lắng, sốt ruột như muốn giết người!

"Mụ phù thủy già này không phải là con người !!"Anh Sơn nghiến răng đầy căm hận.

Trên màn hình, những khó khăn và thử thách đối với vị hoàng đế trẻ Lan Quy và Bất Ly chưa hề giảm đi dù chỉ một chút.

Thâm cung âm u, dưới hoàng quyền cao sừng sững ẩn chứa rất nhiều thứ bẩn thỉu.

Hai linh hồn cô đơn, hiu quạnh của hai đứa trẻ đang nương tựa vào nhau trong vực sâu băng giá, trở thành chỗ dựa và là hơi ấm duy nhất cho nhau.

Vào ngày tuyết rơi dày đặc, Lan Quy và Bất Ly bị nhốt trong cung điện không có lửa than.

Lan Quy cẩn thận từng chút một lấy từ trong tay mình ra một củ khoai lang nướng: "Bất Ly, ngươi mau ăn đi, đây là thứ Tiểu Đức Tử lén nhét cho ta đấy."

“Bệ hạ, thần không đói.” Bất Ly lắc đầu, ho khan một tiếng, vết bàn tay tát trên mặt vẫn còn đó là vết tích còn sót lại sau màn tra tấn ban ngày.

“Bảo ngươi ăn thì ngươi cứ ăn đi.” Lan Quy đặt củ khoai lang vào tay Bất Ly rồi nói nhỏ: “Cố chịu đựng đi, chịu đựng một thời gian, sau này khi chúng ta lớn lên rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

"Bất Ly, ngươi nhất định phải một lòng trung thành với ta, không được rời bỏ ta mà đi."

Đứa trẻ Lan Quy trầm giọng nói, nhìn Bất Ly: "Ta chỉ còn có ngươi thôi."

Hai mắt Bất Ly đỏ hoe: "Vậy thần và bệ hạ mỗi người một nửa."

Trong thế giới băng giá, hai đứa trẻ cùng nhau mỉm cười.

Khoai lang nướng nóng hổi được chia làm đôi, nhưng ngay sau đó, nụ cười của hai người liền khựng lại.

Bên trong củ khoai lang có một vài chiếc kim nhỏ được cắm vào, tỏa ra một thứ ánh sáng lạnh. Ý đồ xấu xa của thế giới này lại một lần nữa quấn lấy hai đứa trẻ.

Thất Hiểu và anh Sơn đã không thể nói nên lời và cảm thấy ớn lạnh đến tận xương tuỷ.

Cả rạp phim đều im lặng như tờ. Mọi người đều nhìn chằm chằm vào màn hình.

Hai đứa trẻ đã nếm mật nằm gai, hết lần này đến lần khác tránh khỏi những tình huống ngặt nghèo thì một lần tình cờ gặp được Thiếu tướng Mục Khuynh.

Nó như một tia sáng xé toạc bóng tối khiến hai người thấy được hy vọng.

Cán cân số phận cuối cùng cũng nghiêng về phía hai người họ.

Đứa trẻ từng chịu đựng tủi nhục, âm thầm lớn lên, trở thành thiếu niên.

Ba người kề vai sát cánh khiến trung tâm quyền lực trở nên sóng gió. Mục Khuynh lập nhiều chiến công hiển hách, giả vờ thần phục ngoại tộc, Bất Ly giả vờ lục đục với Lan Quy, nương nhờ vào Kỷ thái hậu.

Trong quá trình chịu đựng tủi nhục, Lan Quy đã bí mật xây dựng thế lực cho riêng mình và bồi dưỡng những người mới.

Trong những ngày nếm mật nằm gai, chỉ còn thiếu một bước cuối cùng là có thể lật đổ hoàn toàn Kỷ thái hậu. Nhưng ... lại có một sự cố xảy ra! Kỷ thái hậu nghi ngờ Bất Ly.

Trong điện Khanh Thiên, Bất Ly bị bà ta phái người áp giải đến trước mặt Lan Quy.

"Người này đã phản bội bệ hạ, thâm hiểm khó lường, thái hậu đã đặc biệt ra lệnh cho lão nô áp giải hắn ta tới đây. Một kẻ nịnh thần phản chủ cầu vinh như vậy nên bị trừng phạt bằng cung hình!"

Cung hình ở đây là ám chỉ việc thiến, hoạn - một nhục hình của thời xưa

"Bệ hạ ra tay đi."

Con dao được giao cho Lan Quy. Nhưng đối với những khán giả có mặt ở hiện trường thì rõ ràng con dao này đã cắm sâu vào trái tim của bọn họ!

"Không phải chứ…"

"Lan Quy thực sự sẽ không ra tay, đúng không?!"

Trên màn hình, chỉ có Lan Quy và Bất Ly đang im lặng đối đầu với nhau.

Đôi mắt đó của Bất Ly nói lên sự kiên định của mình: Ra tay đi!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom