• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Vợ Của Ảnh Đế Lại Phá Hỏng Game Show (4 Viewers)

  • Chương 376-380

Chương 376: Con gái không nên tức giận trong kỳ rụng dâu

Chương 376: Con gái không nên tức giận trong kỳ rụng dâu

Khương Nhược Lai và Khương Tiểu Bảo được đưa đến Vân Miểu Thiên Châu. Nơi đó là nhà của Bạc Hạc Hiên.

Ban đầu Khương Mạn rất ngạc nhiên khi anh cả và những người khác đã đồng ý đưa cô của bọn họ và Tiểu Bảo đến nhà của Bạc Hạc Hiên.

Cô đã nhanh chóng nhận ra rằng hệ thống an ninh của Vân Miểu Thiên Châu đã được Bạc Hạc Hiên sửa lại. Bọn họ sống ở đây thực sự là an toàn nhất.

Đội ngũ y tế đã đợi sẵn ở bên ngoài, vốn dĩ họ định kiểm tra sức khoẻ cho Khương Nhược Lai, nhưng Khương Mạn đã ngăn lại.

"Tình trạng cơ thể của cô giống như em. Người kiểm tra sức khỏe cho bà ấy phải người có thể tin tưởng tuyệt đối."

Vẻ mặt đám người Khương Lệ Sính đông cứng lại.

Đương nhiên đội ngũ y tế của Lanscetro rất đáng tin cậy, nhưng nếu Khương Nhược Lai cũng là người có siêu năng lực như Khương Mạn thì việc kiểm tra sức khỏe càng phải cẩn thận hơn.

Lúc này đã ở Vân Miểu Thiên Châu nên Khương Mạn cũng đã có thể yên tâm nói chuyện. Cô lấy từ trong người lấy ra một chiếc bút ghi âm, bên trong là nội dung cuộc trò chuyện của cô với Khương Nghiệp Minh.

Sau khi bốn anh em nhà họ Khương nghe xong, sắc mặt họ đều trở nên vô cùng u ám.

Hai mắt Khương Nhuệ Trạch đỏ hoe, đứng lên: "Em lên tầng thượng hít thở một chút."

Khương Vân Sênh nhắm chặt mắt lại: "Em đi xem Tiểu Bảo thế nào."

Trong phòng chỉ còn lại có Khương Lệ Sính và Khương Tử Mặc, Bạc Hạc Hiên nắm chặt tay Khương Mạn, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.

Đột nhiên anh nói: "Mọi người đi ra ngoài trước đi, Yêu Nhi, em hãy kiểm tra kỹ khu vực cột sống của bà ấy đi."

Đôi mắt đẹp của Khương Mạn hơi sáng lên.

Bạc Hạc Hiên ra hiệu cho Khương Lệ Sính và Khương Tử Mặc cùng anh ra ngoài.

Ba người đứng ở hành lang bên ngoài cửa, Khương Lệ Sính trầm giọng hỏi: "Bạc Hiên, cậu đang nghi ngờ điều gì à?"

“Anh cũng biết giữa tôi và Zeus có ân oán.” Bạc Hạc Hiên cụp mắt xuống và nói:

“Kẻ định giết Khương Tiểu Bảo chính là tử sĩ trước đây của Zeus. Những gì Khương Nhược Lai trải qua trùng khớp với một thí nghiệm nằm trong kế hoạch trước đây của Zeus."

"Trong kế hoạch tạo ra Thần của Zeus, mỗi cơ thể thí nghiệm đều được đánh một số thứ tự riêng."

Khoé mắt Khương Tử Mặc giật giật khi nghe thấy câu 'Kế hoạch tạo ra Thần'.

Trong những cảnh mơ ở Mạt Thế có liên quan mật thiết đến Khương Man, anh ta cũng đã từng nghe đến sự tồn tại của 'Kế hoạch tạo ra Thần'.

Đó chính là chiếc hộp Pandora, lời mở đầu cho mọi thảm họa.

Khương Lệ Sính cau mày: "Cậu nghi ngờ ban đầu bà ấy bị nhà Khương Nghiệp Thành đưa đến Zeus à?!"

Đôi mắt đen của Bạc Hạc Hiên sâu như vực thẳm, giọng nói của anh lạnh lùng:

"Nếu bà ấy là một người có siêu năng lực thì những gì bà ấy đã trải qua ở Zeus còn tàn nhẫn hơn so với trải nghiệm của cơ thể thí nghiệm."

"Tất cả các vật liệu để cải tạo gen đều được lấy từ những người có siêu năng lực."

"Mà loài người này ở Zeus bị gọi là demon."

Khương Tử Mặc lẩm bẩm: "Demon,ác quỷ."

Bạc Hạc Hiên ừ một tiếng, nhếch môi đầy vẻ mỉa mai: "Bọn họ coi những người có siêu năng lực là ác quỷ, nhưng họ lại tìm kiếm cái gọi là phương thuốc cứu rỗi thế giới từ cơ thể của 'ác quỷ'."

"Trên cơ thể của những người có siêu năng lực đều bị họ khắc một số hiệu, nhưng không giống như mã ở cột sống của cơ thể thí nghiệm. Những số hiệu này được ẩn giấu trong cơ thể của người có siêu năng lực."

Khương Lệ Sính và Khương Tử Mặc hít một hơi thật sâu.

Đây là web lậu, vui lòng đọc ở app ReadMe để ủng hộ team dịch và cập nhật các chương mới sớm nhất

Mười phút sau, Khương Mạn đẩy cửa đi ra, sắc mặt không được tốt.

"Đốt sống thứ 3 của cô có gì đó không ổn lắm. Siêu năng lực của em xuyên vào trong đó, cảm thấy nó không giống xương."

Trái tim của Khương Lệ Sính và Khương Tử Mặc chùng xuống.

"Đó là máy ức chế thần kinh."

Bạc Hạc Hiên trầm giọng nói: "Thứ Zeus dùng để hạn chế khả năng của người có siêu năng lực cũng chính là số hiệu mà bọn họ đánh dấu trên cơ thể của người có siêu năng lực."

"Thứ đó có thể uy hiếp đến tính mạng của cô em không? Có lấy ra được không?"

“Máy ức đế đó chỉ hạn chế năng lực của người có siêu năng lực, sẽ không đe dọa đến tính mạng.” Bạc Hạc Hiên ôm lấy cô: “Em yên tâm, anh biết một bác sĩ có thể giúp bà ấy.”

“Vị bác sĩ này có đáng tin không?” Khương Lệ Sính hỏi: “Ý tôi đang nói đến là cơ thể bà ấy có sự đặc biệt, cậu cũng hiểu mà.”

"Ít nhất trong tất cả những vấn đề liên quan đến Zeus, ông ấy sẽ không bao giờ phản bội."

Ánh mắt Bạc Hạc Hiên khẽ động: "Bởi vì ông ấy cũng giống như bà ấy và Yêu Nhi, đều là người có siêu năng lực."

Với sự đảm bảo của Bạc Hạc Hiên, cuối cùng anh em nhà họ Khương cũng có thể thở phào nhẹ nhõm nhưng tâm trạng họ vẫn nặng trĩu.

Mọi người đều đang cố gắng để tiêu hóa tất cả những gì đã xảy ra.

Sau khi Khương Mạn đi thăm Arthur và Khương Tiểu Bảo rồi cô đến phòng của Khương Nhược Lai một lúc.

Bận rộn cả một ngày, bây giờ cô mới có thời gian để hít thở.

Trong nhà hoa bằng kính trên tầng thượng, cô cầm bình tưới để tưới cho đám xương rồng.

"Em lại muốn chúng ngập trong nước mà chết à?"Bạc Hạc Hiên đẩy cửa bước vào, trên tay cầm một cốc trà nóng.

Khương Mạn đặt bình tưới xuống: "Chỉ một chút nước thôi mà, cây xương rồng bà và cây thùa không dễ chết như vậy đâu."

Bạc Hạc Hiên đặt cốc trà lên tay cô và đội một chiếc mũ dệt kim lên đầu cô, hình dáng chiếc mũ hơi giống chiếc mũ ma thuật trong phim hoạt hình.

Khương Mạn đưa bình tưới cho anh, uống một ngụm trà, đôi lông mi dài chớp chớp: "Coca à? Sao còn có cả vị gừng?"

"Coca trà gừng."

Bạc Hạc Hiên đặt bình nước xuống, giúp cô sửa lại mũ: "Hôm nay không phải kỳ rụng dâu của em sao?"

Khương Mạn sửng sốt một chút, cô nở nụ cười đầu tiên trong cả ngày hôm nay.

"Anh cũng không biết sẽ đau đớn như thế nào."

“Con gái đừng nên tức giận trong kỳ rụng dâu.” Anh nhẹ nhàng nói rồi dùng đầu ngón tay xoa xoa giữa lông mày cô:

“Có anh ở đây, em đừng lo nghĩ đến chuyện phải gánh vác mọi thứ một mình.”

Ngọn lửa trong lòng cô từ từ chìm xuống.

Khương Mạn uống một ngụm coca trà gừng, ngọt ngọt, cay cay, rất ấm áp.

Cô “ừm” một tiếng, dựa vào vòng tay của Bạc Hạc Hiên: "May mà em có anh."

Dù thế giới có lạnh lẽo đến đâu, vẫn có si ấm áp để em dựa vào.

……

Chiều ngày hôm sau, vị bác sĩ do Bạc Hạc Hiên mời đã đến Vân Miểu Thiên Châu.

Điều đáng ngạc nhiên là trông đối phương còn rất trẻ như mới ngoài hai mươi.

Làn da của vị bác sĩ đó rất trắng, thoạt nhìn ngũ quan không có gì khiến người ta cảm thấy kinh ngạc, nhưng đôi mắt cáo nhỏ và dài lại mang đến một loại vẻ đẹp khác.

"Tôi xin tự giới thiệu, tôi tên là An Dật, hiện tại đang là học sinh."

“Không phải là bác sĩ sao?” Anh em họ Khương có chút kinh ngạc.

“Suy cho cùng, tôi không có giấy phép hành nghề cũng không có bất kỳ học vấn hay kinh nghiệm liên quan nào đến y tế, nhưng các người có thể gọi tôi là bác sĩ lang băm.” An Dật nói một cách rành mạch.

Bốn anh em nhà họ Khương, mỗi người có một vẻ mặt khác nhau.

Nếu không phải Bạc Hạc Hiên đưa tới, bọn họ thật sự cho rằng đối phương tới để gây cười.

“Gạt câu chuyện cười nhạt nhẽo của ông sang một bên đi.” Bạc Hạc Hiên liếc ông ấy một cái: “Tôi đã nói rõ tình hình với ông qua điện thoại rồi, bệnh nhân đang ở tầng ba, đi lên đi.”

An Dật nhún vai, ánh mắt nhìn vào Khương Mạn rồi dừng chân lại.

"Cô là Khương Mạn à?"

"Đúng vậy."

“Tôi rất có hứng thú với cô, cô có muốn tôi nghiên cứu cô một chút không?” An Dật đưa tay ra.

Khóe mắt Bạc Hạc Hiên giật giật, vẻ mặt của bốn anh em nhà họ Khương cũng thay đổi.

Khương Mạn: "Có cần mổ xẻ không?"

"Điều đó thì không cần thiết. Nếu tôi mổ xẻ cô ra thì người đàn ông bên cạnh sẽ băm thịt tôi nát ra mất."

Khương Mạn nắm tay ông ấy: "Nếu có thể giúp được cô của tôi, tôi sẵn sàng hợp tác nghiên cứu, bác sĩ An."

An Dật mỉm cười đầy hài lòng, khi bắt gặp ánh mắt u ám của Bạc Hạc Hiên thì ông ấy nhún vai:

"Đừng làm tôi sợ, anh biết đấy, tôi rất nhát gan." Nói xong ông ấy đi theo bốn anh em họ Khương lên lầu.

Khương Mạn sờ sờ cằm: "Bác sĩ An này khá thú vị đấy."

“Người thì không có vấn đề gì, chỉ là ông ấy đã quá già, não có một chút vấn đề.” Bạc Hạc Hiên cũng rất đau đầu khi nhắc đến An Dật.

“Quá già ư?” Cô thắc mắc: “Trông còn trẻ hơn em mà, không phải bác sĩ đó còn đang đi học sao?

“Chỉ là nhìn có vẻ như vậy thôi.” Anh lắc đầu nói: “Tuổi thật của ông ấy còn lớn hơn tuổi hai chúng ta cộng lại.”

Khương Mạn thực sự kinh ngạc, cô trầm giọng hỏi: "Rốt cuộc siêu năng lực của ông ấy là gì?"
Chương 377: Mảnh đất phương Đông này đã khiến tôi tổn thương quá nhiều

“Cải lão hoàn đồng?”

Khương Mạn không dám tin.

Bạc Hạc Hiên đã lường trước được phản ứng của cô: “Lần đầu tiên anh gặp ông ấy ở Zeus, ông ấy già hơn bây giờ nhiều.”

“Ông An tới rồi sao?” Arthur cũng đã tới.

Khương Mạn lúc này đầu óc còn hơi rối.

Cái vị bác sĩ mặt non choẹt, trông cứ như mới chỉ 20 tuổi kia, thực tế lại là một ông già sao?

Thế giới này còn ảo hơn nữa được không?

Nhưng mà nghĩ kỹ lại thì dị năng trên người mình và năng lực giấc mơ của anh tư, còn có Bạc Hạc Hiên và Arthur bị cải tạo gen.

Lại thêm một ông bác sĩ già cải lão hoàn đồng, hình như cũng không có gì kỳ lạ.

Cả quá trình kiểm tra, chỉ có Khương Mạn ở trong phòng, dù gì thì mấy anh trai nhà họ Khương đều không tiện.

Ngoại trừ thiết bị ức chế dây thần kinh ở cột sống của Khương Nhược Lai, An Dật tiến hành kiểm tra các phương diện tinh thần cho Khương Nhược Lai, sắp xếp những hạng mục khám sức khỏe thông thường.

Dày vò cả buổi sáng.

Sau khi ăn bữa trưa xong, An Dật ngồi ở phòng khách, đưa báo cáo sinh hóa cho mấy anh em Khương Mạn.

“Sức khỏe của bệnh nhân rất tốt, chỉ số của các cơ quan trên cơ thể rất khỏe mạnh, xem ra những năm nay, người chăm sóc bà ấy cũng không hề ngược đãi bà ấy.”

“Ồ, nhưng nội tạng của bà ấy chỉ còn một quả thận, gan cũng chỉ còn một nửa, không hề tái sinh, xem ra năng lực của bà ấy quả thực là không còn nữa rồi.”

“Nhưng mà, vấn đề ở phương diện tinh thần tương đối nghiêm trọng, không thể loại trừ chứng tinh thần phân liệt, điều này cần kiểm tra chuyên sâu hơn.”

“Thêm nữa là, thiết bị ức chế thần kinh ở trong cột sống của bà ấy, muốn lấy thứ này ra thì không khó, sau khi lấy ra thì đổi thành cột sống nhân tạo là được.”

An Dật nói qua loa.

..... Đây là web lậu, vui lòng đọc ở app ReadMe để ủng hộ team dịch và cập nhật các chương mới sớm nhất..........

Mấy anh em nhà họ Khương thở phào một hơi.

Khương Lệ Sính hỏi: “Nếu là làm phẫu thuật, thì khi nào có thể làm?”

“Cho nên mới nói, vấn đề nằm ở đây!”

An Dật nhún vai: “Chắc mấy người cũng biết vấn đề thần kinh của bệnh nhân tới từ đâu, ở Zeus đó, là một nơi tốt để giải phẫu người.”

“Đặc biệt là những người có dị năng đối với bọn họ mà nói, căn bản không phải là người. Giống như tình hình của cô mấy người, tôi gặp không ít, không phải bị giải phẫu chết thì chính là sau khi phát điên, bị mất khống chế, rồi trực tiếp bị giết chết, bà ấy may mắn nên mới có thể sống sót.”

An Dật nói với giọng nhạt nhạt.

Nhưng đối với mấy anh em Khương Lệ Sính mà nói, chẳng khác nào dùng dao cứa vào tim.

Bạc Hạc Hiên và Arthur im lặng không nói gì.

An Dật nói những lời này đều là thật, không hề nói quá lên.

Khương Mạn im lặng trầm tư: “Cho nên trước khi di chứng thần kinh chưa được chữa khỏi thì cô tôi không thể làm phẫu thuật?”

Khương Nhuệ Trạch nghi ngờ: “Trong quá trình phẫu thuật không phải có thuốc mê hay sao?”

“Thuốc mê là chắc chắn có, nhưng sau khi phẫu thuật thì sao?” An Dật thong dong nói: khoảng thời gian phục hồi sau phẫu thuật, nếu tinh thần của bà ấy có dấu hiệu bất thường, mấy người cảm thấy bà ấy có thể chống đỡ được không?”

Không đợi Khương Mạn lên tiếng, An Dật liền nói: “Tôi biết cô muốn nói gì, năng lực của bà ấy đã không còn nữa rồi, bây giờ bà ấy cũng yếu ớt như một người bình thường mà thôi.”

“Còn về cô...năng lượng của cô chưa chắc đã có tác dùng với cô út của cô.”

“Tại sao?” Khương Mạn không hiểu.

“Nguyên lý rất đơn giản, dùng thuật ngữ mà tất cả mọi người đều có thể hiểu đó là tính kháng thuốc.”

An Dật cầm con dao gọt hoa quả, khẽ cứa lên ngón tay mình, ông ấy đưa tay ra: “Thử xem, năng lực của cô có tác dụng với tôi không.”

Khương Mạn nhăn mày, tay phủ lên ngón tay của An Dật.

Một lúc sau, cô buông tay ra.

Lại thấy vết thương trên tay An Dật vẫn như cũ, không hề được chữa lành.

An Dật: “Năng lực trị liệu của cô có tác dụng đối với người bị cải tạo gen và người bình thường, dù sao thì gen cải tạo gì đó cũng đều do thuốc được chiết xuất từ cơ thể người có dị năng.”

“Nhưng những người như tôi và cô út của cô, bị Zeus dày vò thành người không ra người, quỷ không ra quỷ, Zeus muốn vắt kiệt giá trị trên người chúng tôi, sẽ không để cho chúng tôi dễ dàng chết đi.”

“Năng lực trị liệu của cô rất mạnh, nhưng cơ thể chúng tôi lại có sự bài xích đối với nó.”

Giọng nói của An Dật bình tĩnh, nhẹ nhàng giống như những trải nghiệm đó chưa từng xảy ra trên người ông ấy vậy.

Ông ấy thờ ơ, dán miếng urgo lên tay mình.

“Cho nên, phương án tốt nhất bây giờ chính là giải quyết vấn đề tinh thần cho cô út của cô trước, đầu óc tỉnh táo rồi làm phẫu thuật cũng không muộn.”

“Mấy người lo lắng thiết bị ức chế thần kinh để trong người bà ấy sẽ gây họa chứ gì, thật ra cũng dễ giải quyết, để Bạc Hạc Hiên tìm người làm một cái thiết bị gây nhiễu ở bên ngoài cơ thể chẳng phải là được rồi hay sao.”

An Dật bĩu môi: “Dù sao thì người đàn ông này có năng lực hơn người, ngay đến gốc rễ của Zeus còn bị anh ta nhổ lên, một công cụ tốt như vậy lại là người đàn ông của cô, cô cứ tùy ý sử dụng là được ~”

Bầu không khí vốn dĩ nặng nề, nhưng không hiểu sao qua miệng của An Dật....lại trở nên loạn xì ngầu.

Khương Nhuệ Trạch và Khương Tử Mặc biết chuyện giữa Bạc Hạc Hiên và Zeus.

Nhưng Khương Lệ Sính và Khương Vân Sênh hai ngày nay mới biết rõ Zeus là nơi đáng sợ cỡ nào. Bao gồm chuyện Bạc Hạc Hiên từng bị cải tạo gen ở đó!

Cho nên, khi An Dật nói ra những lời này. Anh cả và anh hai đều nhìn Bạc Hạc Hiên với ánh mắt vô cùng phức tạp.

Nhưng người kinh hãi nhất vẫn là Quỷ Hồ!

Anh ta nhìn Bạc Hạc Hiên, hoàn toàn giống như là trông thấy ma!!

Khoảng thời gian này An Dật sẽ ở lại trong biệt thự, đảm nhiệm chức vụ bác sĩ riêng của Khương Nhược Lai.

Khương Lệ Sính dặn dò vài câu rồi cùng Khương Vân Sênh đi trước.

Có rất nhiều chuyện cần họ đi xử lý, tất cả những chuyện Khương Nhược Lai gặp phải, mối thù giết cha mẹ, từng món nợ máu!

Bọn họ phải đòi lại từng món một!

……

Khương Nhuệ Trạch bị Quỷ Hồ lôi tới một góc vườn hoa.

“Làm gì vậy?”

“Sói sói sói sói……” Quỷ Hồ nói chuyện lắp ba lắp bắp, sợ tới mức không thể nói năng lưu loát.

Khương Nhuệ Trạch rất mất kiên nhẫn, anh hai trước khi đi đã giao Khương Tiểu Bảo cho anh ta, bảo anh ta chăm sóc nó.

Anh ta còn phải đi dỗ dành tên trẻ trâu kia nữa kìa.

“Có rắm thì mau thả, rốt cuộc là anh muốn nói gì?”

Hai tay Quỷ Hồ túm chặt lấy góc áo của anh ta, con ngươi như muốn rơi ra ngoài, ánh mắt vừa tức, vừa giận, vừa ấm ức.

Giọng nói run rẩy: “Anh nói cho tôi biết...em rể của anh, anh ta rốt cuộc là ai?”

Khương Nhuệ Trạch nhận ra tên hồ ly này đang căng thẳng chuyện gì rồi.

Anh ta nhướn mày, cố ý trêu ngươi: “Không phải anh đã biết rồi đó sao? Vương tử của Đế Quốc đó, một thái tử đích thực đó.”

“Có c*t ấy!”

Quỷ Hồ hét lên, vỡ cả giọng.

Anh ta vội bịt chặt miệng mình, sợ tiếng to quá sẽ thu hút sự chút ý của người khác.

“Anh ta là Bạch Khởi* đúng không?”

(*Biệt danh của Bạc Hạc Hiên tại Zeus, đã nhắc đến từ những chương đầu)

“CMN, lật đổ Zeus, nhổ cả gốc rễ của Zeus chẳng phải chính là tên sát thần Bạch Khởi kia sao!!!”

“Haizz, sát thần ở đâu.” Khương Nhuệ Trạch dùng ngón út ngoáy lỗ tai, thổi phù một cái về phía Quỷ Hồ, xấu xa nói: “Không phải anh luôn cho rằng anh ta là một kẻ yếu ớt, không có gì đặc biệt sao.”

Quỷ Hồ: What? Cậu nói vớ vẩn, không phải tôi! Tôi không có nói vậy!

“Mảnh đất phương Đông này đã khiến tôi tổn thương quá nhiều rồi……”
Chương 378: Khương Tiểu Bảo mơ hồ

Khương Nhuệ Trạch “dỗ” bạn trẻ Quỷ Hồ. Còn bên thằng bé ngổ ngáo kia……

Sau khi Khương Tiểu Bảo tới Vân Miểu Thiên Châu, thì tự nhốt mình vào trong phòng.

“Hôm qua và hôm nay đều chưa ăn gì?”

“Để em đi xem nó.”

Khương Mạn bê đĩa, là bữa trưa do Bạc Hạc Hiên chuẩn bị ở trong bếp.

Cô đứng ngoài gõ cửa, bên trong im phăng phắc. Khương Mạn quay đầu nhìn Bạc Hạc Hiên, anh lại đưa tay lên gõ vào tường, rồi như nói với không khí: “Yêu Yêu số hai.”

Một giây sau Khương Mạn nghe thấy âm thanh của chính mình:

Yêu Yêu số hai: “Nữ vương ở đây.”

Bạc Hạc Hiên cười: “Phiền nữ vương đại nhân mở cửa.”

Yêu Yêu số hai: “Đợi chút.”

Mặt Khương Mạn vô cùng kỳ quái: “Đây là cái trò gì vậy?”

Bạc Hạc Hiên nhún vai: “Làm hệ thống an ninh được nhân cách hoá hơn.”

Khương Mạn: ……Nhân cách hoá, quản gia ảo, Yêu Yêu số hai là các quái gì vậy?? Còn dùng giọng của mình?

Khoá cửa ngay lập tức được mở, cô trợn mắt nhìn Bạc Hạc Hiên.

“Tí nữa sẽ tìm anh tính sổ sau.”

Ở khắp mọi nơi trong biệt thự đều nghe thấy giọng của Yêu Yêu số hai. Vẻ mặt Khương Tử Mặc cực kỳ ghét bỏ.

Khương Nhuệ Trạch: “Hừ……tên Hạc Hiên này biến thái thật, lấy giọng của em mình làm gì không biết!”

Quỷ Hồ: “Oa, kinh thật! trâu bò!”

Khương Nhuệ Trạch: Phi! Cái đồ không cần liêm sỉ.

Trong phòng tối đen, rèm cửa cũng được đóng kín. Khương Mạn bê cái đĩa đi vào, nhìn trong phòng một lượt thì thấy có một cái ‘bọc’ đang cuộn tròn trên giường.

Cô để đĩa xuống bàn, ngồi xuống sô pha.

“Biết là em dậy rồi, mau tới ăn chút đi.”

Khương Tiểu Bảo vẫn không nói gì.

“Đây là đồ anh rể em làm đấy, thịt bò xào, sườn kho tàu còn có cả cháo kê hải sâm.”

“Không ăn à?”

“Vậy chị ăn nhé, chị cũng chưa ăn trưa.”

Khương Mạn bê bát cháo đến bên giường thổi thổi. Con nhộng trên giường hơi động đậy. Tiếng thìa va vào bát sứ đột nhiên dừng lại, Khương Mạn bỏ bát cháo xuống, “Thôi bỏ đi, em không ăn thì cứ chết đối luôn đi, chị đi đây.”

Sau đó vang lên tiếng đóng cửa. Trong phòng lại một mảnh yên tĩnh, Khương Tiểu Bảo thò đầu ra khỏi chăn, hai mắt hồng hồng, hình như vừa khóc xong, còn có chút sưng lên. Cậu hít một hơi.

Ngồi ngốc một lát, rồi mới từ bò ra khỏi giường, nhẹ nhàng đi đến bàn cầm đũa bắt đầu và cơm vào mồm. Kết quả ăn quá vội mà bị nghẹn ho vài tiếng. Cậu vừa ho vừa quơ tay với cốc nước.

Một ly nước đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh. Khương Tiểu Bảo vội vã nhận lấy uống ừng ực.

“Phụt—”

Cậu ta phì cả ngụm nước ra, Khương Tiểu Bảo kinh ngạc nhìn sang bên cạnh.

“Yêu Yêu số hai, bật đèn.”

Tiếng đèn được bật lên, căn phòng lập tức sáng bừng.

Khương Tiểu Bảo nhìn thấy Khương Mạn thì giật mình nhảy cả lên, “Chị chị chị chưa đi ra à!”

Khương Mạn nhìn cậu một cái: “Chị chưa đi ra thì em không ăn à?”

“Em…….”

“Ăn xong rồi nói.” Khương Mạn ngắt lời cậu. “Trời rộng đất lớn cũng không bằng ăn cơm.”

“Em không ăn nữa.” Khương Tiểu Bảo đặt cốc nước xuống rồi cả người lại bần thần.

“Cũng được, tuỳ em.” Khương Mạn gật đầu: “Không ăn thì cũng không ép em ăn, bỏ bữa cũng đâu ảnh hưởng tới người khác đâu.”

Khương Tiểu Bảo quay đầu qua nhìn cô, hai mắt đỏ hoe ầng ậc nước, giống như tức giận cũng giống như bất bình mà không nói được gì.

Cứ nhìn cô chằm chằm rồi nước mắt chảy dài.

Cậu tức giận lấy tay quệt nước mắt, không muốn tỏ ra mình yếu đuối trước mặt người khác. Trong lòng Khương Mạn cũng thở dài một cái.

Cô bê bát cháo lên xúc một thìa đưa qua: “Ăn đi, chị đút cho em.”

Khương Tiểu Bảo nhìn cô, lớn tiếng nói: “Chị ăn rồi!”

Khương Mạn giật giật khóe môi: “Chưa ăn, lúc nãy lừa em thôi.”

“Em lớn rồi, không cần chị đút!!”

“Dỗ em mà.” Khương Mạn nói: “Chị biết Tiểu Bảo nhà mình đang tủi thân.”

Mũi Khương Tiểu Bảo chua sót, đột nhiên khóc rống lên. Khóc thảm thiết không ra hơi. Khương Mạn ngồi bên đưa giấy cho cậu.

Sau khi khóc mệt thì giọng cũng khàn đi, mắt thì sưng vù lên đến mức không mở nổi mắt, toàn thân đều không có sức.

“Còn muốn khóc không?”

Khương Tiểu Bảo lắc đầu.

Khương Mạn thở ra một câu: “Vậy chị đỡ phải đi lấy thêm giấy.”

Khương Tiểu Bảo: “???”

Khương Mạn: “Lợi hại thật, khóc hết cả một hộp giấy.”

Khương Tiểu Bảo đột nhiên lại thấy cực kỳ không đúng: “Chị đúng là đồ không tim.”

Khương Mạn bật cười, xoa đầu cậu bé: “ăn đi đã, chị đi lấy giấy lau mồm.”

Khương Tiểu Bảo: “……”

Đột nhiên chả muốn nhận sự dịu dàng của chị ấy nữa.

Sau khi ăn xong Khương Tiểu Bảo nhìn tập giấy trong tay cô, tự nhiên không muốn dùng đống giấy này để lau mồm nữa. Nếu dùng nó để lau mồm thì thật mạo phạm tới cái mồm của mình.

“Lau đi, mồm toàn dầu.”

Khương Tiểu Bảo cực kỳ uỷ khuất.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Sau khi lau sạch mồm, sau đó ngồi dựa vào ghế sô pha rồi bắt đầu ngây ngốc. Khương Mạn ngồi ở bên không nói câu gì.

Một lúc sau, Khương Tiểu Bảo nhìn sang cô, mơ hồ hỏi một câu: “Em nên làm gì đây?”

“Không biết.” Khương Mạn nói: “Đối với chuyện này chị cũng không thể dùng ánh mắt khách quan đánh giá được.”

Khương Tiểu Bảo chua xót: “Thế mà cũng có việc chị không làm được…..”

Khương Mạn: “Đứng từ góc nhìn của chị, Khương Nghiệp Minh là đồng phạm hại chết cha mẹ chị, cũng có lẽ ông ta không muốn giết người thật, nhưng kết quả lại không theo ý ông ta muốn.”

“Nhưng ông ta cũng cứu cô, cứu cả em nữa.”

“Đối với chị, ông ta là người ác, nhưng cũng không phải người ác hoàn toàn.”

“Có lẽ chị sẽ không giết ông ta, nhưng cũng chỉ là có thể.”

Khương Tiểu Bảo chống cằm, thấp giọng: “Nhưng em không thể hận ông ấy……cha…..Bác hai ông ấy chưa bao giờ đối xử tệ bạc với em.”

“Từ lúc em nhỏ đã quậy phá, nhưng ông ấy luôn đứng về phía em.”

“Lúc nhỏ em sốt cao, ông ấy cũng kè kè chăm sóc em mấy ngày liền……”

“Em chưa bao giờ chịu khổ, cũng chưa bao giờ chịu thiệt……”

Khương Mạn rũ mắt xuống. Cô có thể tưởng tượng cuộc sống 19 năm qua của Khương Tiểu Bảo. Nếu không được chiều chuộng che chở thì sao có thể sinh ra một thiếu gia như thế này?

Tuỳ được chiều hư nhưng tâm hồn khá ngây thơ, ngay thẳng chính trực, nhận thức cũng ngoan ngoãn. Kể cả Khương Nghiệp Minh có chiều tới mức biến cậu ta thành một kẻ bỏ đi cũng không thể không có khả năng.

Khương Mạn nhìn Khương Tiểu Bảo viết mấy luận văn kia, lại càng rõ ràng sự sốc nổi của đứa trẻ này, chỉ là bề nổi mà thôi……

19 năm được chiều tới hư của đứa bé này. Làm sao có thể nói quên là quên được.

“Xem ra chị lại có thêm một việc phải cám ơn Khương Nghiệp Minh rồi.”

Khương Tiểu Bảo không hiểu nhìn qua.

Khương Mạn sờ đầu cậu: “Khương Khương Lâm mặc dù là kẻ không ra gì, nhưng Khương Nghiệp Minh đã nuôi ra một đứa trẻ ngoan như em.”

“Cho nên Tiểu Bảo, em phải cám ơn ông ta là đúng rồi.”

“Ông ta cũng không tệ bạc với cô và em.”

“Cứ làm như những gì con tim em mách bảo đi.”
Chương 379: Bảo nhi gia gào lên: Em muốn móc ruột già của Khương Nghiệp Thành ra

Khương Tiểu Bảo quyết định ở lại.

Khi nhìn thấy Khương Nhược Lai, chàng trai 19 tuổi cao 1,75 mét đã khóc lóc như mưa.

Ống tay áo của Khương Nhuệ Trạch dính toàn nước mắt, nước mũi của cậu ta.

Khương husky vô cùng tuyệt vọng.

Khương Mạn đưa một cuộn giấy qua đó.

Cuối cùng, ông An cảm thấy bọn họ quá ồn ào nên đã đuổi ra ngoài.

Mặc dù có con trai Khương Tiểu Bảo ở bên cạnh chăm sóc rất tốt cho việc bình phục của Khương Nhược Lai, nhưng những cảm xúc phức tạp của cậu nhóc này...

Đợi đến khi cậu ta kiềm chế không gào thét nữa thì hãy để cậu ta làm người con có hiếu!

Bạc Hạc Hiên đưa một lon Coca cho Khương Tiểu Bảo: "Uống chút nước rồi bình tĩnh lại đi."

“Cảm ơn anh rể.” Bảo nhi gia khịt mũi: “Anh có rượu không? Em muốn uống rượu.”

Bạc Hạc Hiên liếc nhìn Khương Mạn: "Không có."

“Ồ.” Bảo nhi gia thất vọng.

Cậu ta ngẩng đầu nhìn thấy chai Brandy trên bàn ăn cách đó không xa, "Đó không phải sao?"

Brandy là một loại rượu chưng cất được sản xuất bằng cách chưng cất rượu vang. Brandy thường chứa 35–60% độ cồn

Bạc Hạc Hiên: "Không phải."

Sau khi Khương Nhuệ Trạch thay quần áo xong và trở lại: "Muốn uống rượu thì anh ba sẽ dẫn em đi uống! Chúng ta sẽ uống thật vui vẻ!"

Khi vừa dứt lời, Khương husky đã nhận được vài cái nhìn sắc như dao.

Khương Tiểu Bảo uống vài ngụm coca lạnh và nấc vài cái, cảm thấy bình tĩnh hơn nhiều.

Cậu ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh ba, anh dạy em cách đánh người đi!"

Khương Mạn nhướng mày, Khương Tử Mặc ngước mắt lên, Bạc Hạc Hiên cười nhẹ.

Khương Nhuệ Trạch... gãi đầu, cái quái gì vậy?

Mắt Khương Tiểu Bảo đỏ hoe, đứng lên như một con thú đang nổi khùng.

"Em muốn đi tìm bác cả... Hừ! Mẹ kiếp! Khương Nghiệp Thành!"

"Đồ xấu xa không biết xấu hổ đó, ông ta làm khiến mẹ em thành ra như thế này! Ông ta không phải là con người, lão già chết tiệt!"

"Em muốn đánh chết ông ta, em sẽ moi ruột ông ta ra để làm món lòng xào!"

"Em sẽ lột sạch quần áo của ông ta và diễu hành trên đường phố! Đánh gãy chân ông ta! Đánh ông ta thành què quặt!!"

Khí thế của Bảo nhi gia quá dữ dội khiến mọi người trong phòng đều sửng sốt.

Khương Mạn đang cầm cốc coca trà gừng, Khương Tử Mặc đang cầm cốc cà phê, hai anh em cụng ly nhẹ.

"Có chí khí."

"Ừm, rất lợi hại."

Bạc Hạc Hiên âm thầm đưa một lon Coca lạnh khác qua: "Em có muốn uống thêm không?"

"Uống!"

Khương Tiểu Bảo mở lon, uống ừng ực rồi ợ một tiếng ~ Cậu ta uống coca mà hà một tiếng giống như vừa uống bia xong!

Khương Nhuệ Trạch gãi gãi đầu cười cười, đi tới bàn ăn rót cho mình nửa ly rượu Brandy, lắc lắc ly rượu về phía Bảo nhi gia, anh em cụng ly qua không khí.

"Có chí khí, anh ba chắc chắn sẽ dạy em!"

"Thề không moi được ruột già của Khương Nghiệp Thành ra sẽ không bỏ cuộc!"

"Đúng vậy!" Khương Tiểu Bảo hừng hực khí thế nói: "Moi nó ra làm tiêu bản! Ngâm trong Formalin! Sau đó..."

Ở điều kiện bình thường Formalinlà một chất khí có mùi hăng mạnh. Nó là anđehit đơn giản nhất- một dung dịch dùng để ngâm xác.

Khương Mạn nói: "Lòng xào?"

Bạc Hạc Hiên chớp mắt: "Ăn thịt người thì thôi đi."

Khương Tử Mặc: "Cho chó ăn có vẻ ổn hơn."

Khương Mạn gật đầu: "Lại nhớ đến Ngạo Thiên rồi."

Bạc Hạc Hiên ấn ấn thái dương: "Tại sao nhất định phải là ruột già..."

Bởi vì Khương Tiểu Bảo có 'ý chí chiến đấu sục sôi', bầu không khí trầm lặng, nặng nề của những ngày này cũng đã dần dần tiêu tan. Trên mặt mọi người đã bắt đầu nở nụ cười nhiều hơn.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

"Anh cả nói hình như bây giờ Khương Nghiệp Thành không ở trong nước."

Khương Mạn nói: "Hiện tại chuyện của nhà bác cả họ Khương đều do con trai cả của ông ta xử lý. Dạo gần đây con trai thứ hai và thứ ba của ông ta không xuất hiện."

"Ông ta không ở trong nước vậy thì dễ dàng rồi." Khương Nhuệ Trạch chế nhạo: "Nếu như ông ta ở Đế Quốc, có lẽ chúng ta phải cực kỳ cẩn trọng còn ông ta đang ở nước ngoài..."

“Khương Nghiệp Thành có liên quan đến Zeus, có thể bên cạnh ông ta có những người thay đổi gen.” Bạc Hạc Hiên nói: “Nếu có những người này ở bên cạnh, khả năng sống của ông ta sẽ cao hơn một chút.”

"Mặc dù những người đã thay đổi gen rất mạnh, nhưng cũng không phải sẽ không chết."

Khương Nhuệ Trạch nhướng mày: "Dù võ công có giỏi đến đâu thì vẫn sợ dao, tôi không tin ông có thể ngăn được tên lửa!"

"Cho dù không giết được ông ta cũng phải làm cho ông ta tàn phế mới cảm thấy có chút hả dạ!"

Bạc Hạc Hiên không tỏ rõ ý kiến.

"Vậy thì phải nhanh chóng tìm được ông ta. Nếu để ông ta trốn về Đế Quốc, ít nhất vũ khí nóng cỡ lớn cũng rất khó vận hành."

Khương Tiểu Bảo ở bên cạnh nghe vậy thì sững sờ. Chàng trai 19 tuổi đột nhiên cảm thấy mình đã đến một thế giới khác.

"Quỷ Hồ và tôi sẽ đích thân dẫn đội."Khương Nhuệ Trạch nói: "Tôi biết trong tay cậu vẫn còn một vài hạt giống tốt mang từ Zeus về, cho tôi mượn dùng đi."

Bạc Hạc Hiên không đồng ý ngay mà nhìn về phía Khương Mạn: "Anh có thể đồng ý không?"

Khương Nhuệ Trạch không nhịn được mà tỏ ra khinh thường:

"Mặc dù tôi rất vui khi thấy cậu là một người đàn ông sợ vợ, nhưng cậu có thể sợ trong từng trường hợp cụ thể được không!"

Khương Mạn trừng mắt nhìn Khương Nhuệ Trạch, cân nhắc: "Em nghĩ phương án tốt nhất là em đi."

“Em không thể đi.” Khương Nhuệ Trạch và Khương Tử Mặc cùng nhau phản đối.

Khương Mạn lắc đầu: "Nói một cách thật lòng, ở đây ngoại trừ Arthur còn lại đều vô dụng."

Quỷ Hồ gật đầu rồi nhanh chóng lắc đầu.

Khương Nhuệ Trạch và Khương Tử Mặc muốn phủ nhận nhưng lại thôi, họ nhìn Bạc Hạc Hiên rồi nói: "Cậu thấy thế nào?"

"Cậu còn không bằng Arthur?"

Bạc Hạc Hiên có thể nói gì đây?

Arthur lộ ra hàm răng trắng nhỏ: "He he."

"Anh đồng ý với quyết định của Khương Nhuệ Trạch và anh tư em."

Bạc Hạc Hiên suy tư một hồi: "Khương Nhuệ Trạch và Quỷ Hồ sẽ rời Đế Quốc để truy kích Khương Nghiệp Thành khiến ông ta bị vùi dập. Nếu may mắn có thể giết chết ông ta."

"Nhưng Yêu Nhi, nếu bây giờ em rời đi thì cục diện sẽ thay đổi rất nhiều."

Ánh mắt Khương Mạn lóe lên, ngay sau đó cô có cùng suy nghĩ với Bạc Hạc Hiên.

"Em đang lo lắng ..." Hoàng gia?

Mắt Bạc Hạc Hiên trùng xuống, những ngày qua đã xảy ra quá nhiều chuyện nên những chuyện của bản thân anh đã luôn kìm nén không nói ra.

"Cái chết của mẹ tôi có liên quan đến Zeus."

"Ngay cả khi tôi đã nằm vùng trong Zeus và cuối cùng tìm hiểu được nội tình Zeus nhưng tôi vẫn không hiểu tại sao lúc đó Zeus lại cử người đến ám sát mẹ tôi."

Trong biệt thự, tất cả mọi người đều im lặng.

"Lần trước Thiên Y bị bắt đi, Bạc Khôn từng nói hy vọng gả nó cho con trai nhà bác cả họ Khương."

"Bạc Khôn và Khương Nghiệp Thành có thể đều có liên quan đến Zeus."

"Chuyện cô Khương Nhược lai là người có siêu năng lực không phải là bí mật đối với họ. Khi Khương Nghiệp Thành bắt cóc Yêu Nhi, ông ta đã không đưa cô ấy vào Zeus, có lẽ bởi vì 'cô ấy' khi còn nhỏ không để lộ ra siêu năng lực của mình! "

"Nhưng với những gì tôi biết về Zeus, họ sẽ không dễ dàng bỏ cuộc như vậy."

"Có thể bọn họ đã có được thông tin."

Hai mắt Khương Mạn nheo lại: "Cho nên, một khi em rời khỏi Đế Quốc, bọn họ nhất định sẽ dốc toàn lực!"

"Họ không dám phơi bày chuyện người có siêu năng lực và người thay đổi gen ra ngoài ánh sáng. Từ góc độ tình hình chung, chúng ta không cần phải vội vàng ép bọn họ vào đường cùng."

Ánh mắt Bạc Hạc Hiên lạnh lùng: "Nhưng chúng ta có thể chặt đứt tay chân và đuôi trước!"

Quỷ Hồ nuốt nước bọt, anh ta thì thào: "Vậy thì ... thái tử gia Bạc, Bạc Khôn ... là cha ruột của anh sao?"

Đây là ... con trai muốn giết cha à?

Thật tàn nhẫn?

Biểu cảm của Bạc Hạc Hiên lãnh đạm: "Đó chỉ là về mặt sinh học thôi."

Giữa anh và Bạc Khôn làm gì có chút tình cảm cha con nào.

Hơn nữa, nếu như ông ta cũng dính líu đến cái chết năm đó của mẹ anh…

Anh gia nhập Zeus để trả thù và trở thành một người thay đổi gen thì đây đúng là một trò đùa thảm hoạ! Anh đã bị chính cha mình biến thành một con quái vật!

Bộ não của Khương Tiểu Bảo đang vận hành một cách chậm chạp.

Khi nghe đến cái tên 'Bạc Khôn', cậu ta sững sờ.

"Anh rể, cha anh tên là Bạc Khôn à?"

"Sao cái tên này giống hệt tên của quân chủ hiện tại vậy?!"

Mọi người nhìn Khương Tiểu Bảo, im lặng ...

Thằng bé này, haizzz...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom