Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 371-375
Chương 371: Khương Tiểu Bảo khóc òa
Khương Tiểu Bảo không biết bản thân trở về phòng bằng cách nào.
Khương Vân Kỳ và Khương Nghiệp Minh sau đó đi tới phòng làm việc, cậu ta vô tri vô giác trở về phòng mình, ôm đầu rồi ngủ.
Cả đêm đều gặp ác mộng, trong mơ đều là những lời mà Khương Nghiệp Minh nói.
Bác cả giết chú ba và thím ba……
Ba cũng biết hết!
Còn có cô...cô có năng lực kỳ lạ, còn bị moi thận và cắt một nửa lá gan ……
Những chuyện này ba cũng biết cả!!
Chả trách……
Chả trách mà anh họ, chị họ lại ghét người nhà họ Khương đến thế!
Khương Tiểu Bảo ngủ tới chiều mới tỉnh dậy, trong điện thoại có mấy cuộc gọi nhỡ, đều là cuộc gọi từ Khương Mạn.
Nếu đổi lại là vài ngày trước, cậu sẽ lập tức gọi lại. Nhưng hiện giờ...cậu lại có chút không dám gọi.
Khương Tiểu Bảo sợ hãi...không chỉ sợ hãi mà còn có sự áy náy và nhục nhã, cậu thậm chí còn không dám nhớ lại trước kia bản thân đã mặt dày lượn lờ trước mặt Khương Mạn như thế nào!
Khương Tiểu Bảo thậm chí không dám để Khương Nghiệp Minh biết được bản thân đã nghe lỏm được cuộc nói chuyện đó.
“Cô……”
“Anh chị muốn gặp cô……”
Khương Tiểu Bảo lấy lại tinh thần, ngồi dậy thay quần áo.
……
Trang viên Thiên Cổ.
Khương Mạn hơi buồn bực.
Tên trẩu tre kia sao lại không bắt máy?
Buông điện thoại xuống, Khương Mạn nói với nhà tạo mẫu đứng sau cô: “Cắt đi, quả đầu chó này nhìn thấy là bực rồi.”
Tuy Khương Mạn ở trong giới giải trí có biệt danh là người có gu thẩm mỹ đi vào lòng đất, nhưng ít nhiều gì cũng là một nữ minh tinh.
Sau vụ hỏa hoạn đó, mái tóc đen dài của cô đã bị hủy đi mất một nửa, trông chả khác nào bị chó gặm, chỗ dài chỗ ngắn, quả đầu nham nham nhở nhở.
Buộc đuôi ngựa lên còn đỡ, vừa thả xuống thì đúng là không dám ra đường gặp ai.
Khương Mạn ngại phiền phức, trực tiếp bảo nhà tạo mẫu tóc cắt ngắn lên cho cô.
Còn về ngắn tới mức nào……
Bạc Hạc Hiên đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy quả đầu đinh của cô, đưa tay sờ lên, cảm giác khá thích, “Sau này có phải là nên xưng hô thành người anh em không?”
Khương Mạn nhướn mày, đẩy chiếc kính không độ trên sống mũi: “Không thành vấn đề, sau này anh đây bảo kê cho chú em.”
Bạc Hạc Hiên không nhịn được cười, nhìn cái đầu tròn ủng như quả trứng của cô, nói với nhà tạo mẫu bên cạnh: “Cắt cả cho tôi nữa, làm kiểu giống như cô ấy.”
Nhà tạo mẫu là người trong ekip của Bạc Hạc Hiên, tên là Đinh Đinh.
Chuyện Bạc Hạc Hiên hẹn hò với Khương Mạn cũng không phải là bí mật trong ekip riêng của cả hai người.
Đinh Đinh: “Anh, quả tóc này của anh cũng thành kiểu tóc tình nhân rồi đấy!”
Bạc Hạc Hiên mỉm cười không nói gì.
Khương Mạn đi vào phòng vệ sinh xử lý nốt những vụn tóc trên cổ và một vài nơi khác, đợi tới khi cô đi ra, liền thấy mái tóc của Bạc Hạc Hiên cũng ngắn đi rồi.
Người đàn ông này có tỉ lệ gương mặt hoàn hảo, chỉ là khí chất bên ngoài quá lạnh lùng, lại thêm nguyên nhân đóng phim nên tóc cũng nuôi khá dài.
Đột nhiên cắt thành đầu đinh, đường nét trên khuôn mặt đẹp trai liền không che giấu được nữa.
Đây là web lậu, vui lòng đọc ở app ReadMe để ủng hộ team dịch và cập nhật các chương mới sớm nhất
Khi nhìn vào sẽ tập trung vào phần lông mày và mắt sâu hun hút, cực kỳ có cảm giác mạnh mẽ áp đảo
Khương Mạn nhướn mày, man đấy!!!
Cô trêu chọc: “Sao lại bắt chước em vậy.”
“Vợ hát, chồng khen hay mà.” Bạc Hạc Hiên đứng dậy, cúi đầu cụng vào trán cô, trong nụ cười mang mấy phần gian xảo.
Đinh Đinh ở bên cạnh không dám nhìn.
Đây nào có phải là vợ hát chồng khen hay, rõ ràng là hai vua gặp nhau, hai con đực đối đầu mà!
Quả tạo hình đầu đinh này không phải ai cũng có thể gánh được.
Đường nét gương mặt của Khương Mạn là kiểu mặt V-line sắc nét điển hình, nhan sắc đặc thù của người có dòng máu lai, tràn đầy mạnh mẽ.
Khi để tóc dài, cô có thể dùng sự quyến rũ và xinh đẹp của mình để che bớt đi cảm giác mạnh mẽ.
Nhưng sau khi cắt đầu đinh, hoàn toàn bộc phát ra khí chất lão đại!
Khiến người ta nhìn vào là sẽ lập tức hét chói tai! Bùng nổ cảm giác mạnh mẽ!
Đinh Đinh cảm thấy kể từ hôm nay trở đi, ông chủ nhà mình sẽ có thêm càng nhiều tình địch rồi!
Hậu cung của Khương võ thần, haizz……
Lúc hai người họ xuất hiện với tạo hình này, khiến tất cả mọi người đều sợ chết khiếp.
Khương Nhuệ Trạch phun hết cả bia trong miệng ra.
“Giỏi lắm, anh lại có thêm một thằng em trai rồi!”
Khương Mạn nhướn mày: “Tạo hình mới này của em lẽ nào không đủ đẹp trai sao?”
Khương Tử Mạn không nhịn nổi cười: “Rất đẹp trai, sau này bọn anh chắc là có thể thu thêm nhiều em dâu vào nhà rồi.”
‘Bọn anh’ đương nhiên là chỉ bốn người anh trai nhà họ Khương.
Bạc Hạc Hiên cười lạnh: “Đừng hòng nghĩ tới.”
Đối với hành động tát nước theo mưa này của anh, mọi người đều tỏ ra coi thường.
Arthur lắc đầu: “Chú Bạc thật là ngốc, trước kia còn có thể dùng nhan sắc làm vũ khí, giờ ngay cả chút vốn liếng đó cũng chẳng còn nữa rồi.”
Bạc Thiên Y đồng cảm sâu sắc: “Chị cũng cảm thấy anh trai chị lúc để tóc dài còn có tí ra hình người, giờ thì ra cái giống gì đây? Trên mặt thêm một vết sẹo nữa là hoàn toàn ra dáng một tên tội phạm bị truy nã.
Hiển nhiên, trên phương diện sỉ nhục anh trai, sỉ nhục chú thì Arthur và Bạc Thiên Y mãi mãi có chung tiếng nói.
Trong thời gian ghi hình của ‘Một cuộc sống khác’ mùa 2, Khương Tử Mạn cũng đang bận việc, lúc này cũng chỉ vừa mới tới trang viên thôi.
Vừa thấy Bạc Hạc Hiên, sắc mặt anh ấy càng trở nên không thân thiện.
“Anh qua đây, chúng ta nói chuyện một chút.”
Anh vợ mời, Bạc ảnh đế đâu dám không theo.
Khương Mạn giả vờ không nghe, không thấy, trong lòng hơi chột dạ.
Mẹ nó, không nhẽ cái vụ vải thưa che mắt thánh kia lại bị anh tư mơ thấy rồi?
Khương Nhuệ Trạch chạy lại bên người em gái nói: “Thằng tư với lão Bạc có vụ gì vậy? Hồi Tết anh đã muốn hỏi rồi, bọn họ rốt cuộc là có bí mật nhỏ gì vậy?
Khương Mạn hỏi ngược lại: “Anh ba thì sao? Bí mật nhỏ của anh và Điềm Điềm chuẩn bị khi nào công khai?”
Khương Nhuệ Trạch hoảng hốt: “Nói vớ nói vẩn, anh và con nhỏ đó thì có bí mật gì chứ!”
Husky quay đầu chuồn mất, bước chân loạng choạng, hoảng hốt!
Khương Mạn cười haha, không hề cho anh ấy chút thể diện nào.
Rất nhanh sau đó cô liền không cười nổi nữa rồi.
Nghĩ tới năng lực thần kỳ của anh tư, thì cô....
Cười người hôm trước hôm sau người cười, cảm giác hoàn toàn không giống nhau!
Khương Mạn nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy bản thân vẫn nên trốn đi thì hơn!
Ngoài kia mưa gió bão bùng thì cứ để Bạc Hạc Hiên gánh đi! Có đàn ông là phải lấy ra dùng, không thì có để làm gì!
Sự sỉ nhục à, hầy, xin lỗi chứ tôi bận rồi!
Khương Mạn đi về phía vườn hoa, lại gọi điện cho Khương Tiểu Bảo, lần này không phải là không ai nghe máy mà là bị tắt máy.
Một phút sau, lại có cuộc gọi lại.
“Dậy rồi à?” Khương Mạn hỏi.
Khương Tiểu Bảo im lặng một lúc lâu, giọng nói u buồn chưa từng thấy: “Chị...em đưa mọi người đi gặp cô, nhưng trước đó chị phải hứa với em hai chuyện...”
Khương Mạn nheo mắt: “Nói đi.”
Khương Tiểu Bảo hình như có hơi sụt sịt: “Chị không được trở mặt không nhận người, không nhận em.”
Khương Mạn day trán: “Chuyện tiếp theo.”
Khương Tiểu Bảo òa khóc, khóc đến đau lòng: “Chị không được đánh chết em——”
Khương Mạn giơ điện thoại ra xa khỏi tai.
?(・᷄ὢ・᷅)?
Sao cái thằng nhóc này vừa về nhà một chuyến đã trở nên ngu ngốc rồi vậy? Cơm của chi thứ hai nhà họ Khương có độc à?
Chương 372: Có người muốn giết Khương Tiểu Bảo
Lần này Khương Mạn không đi gặp cô của mình. Trong điều kiện cho phép, trong tình huống không làm hại đến Khương Tiểu Bảo thì cô sẽ trực tiếp đưa người đi!
"Em với anh ba đi là được rồi, gọi thêm cả Quỷ Hồ nữa để anh ta bớt ăn không ngồi rồi."
Khương Vân Sênh muốn đi nhưng Khương Mạn từ chối.
“Phía anh cả cũng không cần sắp xếp người, cũng không cần thiết phải ra tay”. Khương Mạn suy nghĩ rồi nói: “Có điều đội ngũ điều trị của Hoàn Vũ nên chuẩn bị một chút”
Khương Vân Sênh nói: "Anh sẽ tới bệnh viện, anh cũng sẽ thông báo cho anh cả, chuẩn bị chu đáo một chút."
Anh ta cũng biết rõ với khả năng của mình nếu qua đó sẽ chỉ gây thêm rắc rối. Làm vệ sĩ ... thực sự không cần thiết. Bọn họ đều biết rõ em gái có khả năng như thế nào ...
“Thím ơi, cho cháu đi với thím nhé.” Arthur đột nhiên nói.
Khương Mạn suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
Vẻ mặt của Khương Vân Sênh lập tức trở nên kỳ lạ.
“Chú hai, cháu cũng rất giỏi.” Arthur nói một cách chân thành.
Khương Vân Sênh: "Nhưng cháu mới chỉ cao 1m50."
Arthur: "(○ ・ ` Д´ ・ ○) !!!" Nếu không nhắc đến chiều cao thì chú vẫn là chú hai tốt!
"Còn Bạc Hiên..."
Khương Mạn: "Anh ấy đi chỉ phiền phức thêm thôi."
Hãy để Bạc Hạc Hiên đi an ủi anh tư của cô đi!
Sau khi thảo luận xong, cô cùng mọi người lên đường.
Quỷ Hồ lái xe, Khương Nhuệ Trạch ngồi ở ghế phụ, Khương Mạn và Arthur ngồi ở hàng ghế sau.
Khoảng thời gian này Quỷ Hồ nhàn rỗi đến mức sắp bị trĩ rồi, lúc này anh ta vô cùng phấn kích: "Các bạn thân mến ơi, chúng ta đi giết người à?"
Khương Nhuệ Trạch nhìn anh ta với ánh mắt chán ghét: "Anh muốn ngồi tù sao? Tôi tống anh vào đó nhé."
“Ồ ~ các người thật là vô vị.” Quỷ Hồ nói lơ lớ bằng tiếng Đế Quốc, liếc nhìn Arthur qua gương chiếu hậu: “Nhưng, các người chắc chắn muốn mang theo trẻ vị thành niên à?
Khương Nhuệ Trạch nói một cách đầy ẩn ý: "Đừng coi thường trẻ vị thành niên."
Khi trẻ vị thành niên điên lên thì phải gọi cậu ta là "ông" đấy.
Quỷ Hồ mím chặt miệng. Arthur này là người phương Tây giống như anh ta nên có lẽ sẽ không có pháp thuật phương Đông gì đó!
Anh ta không tin, lần này mình sẽ tiếp tục sợ hãi, có điều…
"Tại sao tôi lại cảm thấy Arthur trông khá quen nhỉ? Hình như đã gặp ở đâu đó rồi."
Ngay lập tức, cơ thể Arthur căng cứng lại, sau đó nhanh chóng thả lỏng ra, đôi mắt màu tím xinh đẹp lướt nhẹ qua đó: "Vậy thì tốt hơn hết là chú đừng nhớ ra."
Quỷ Hồ mím môi lại. Người trong gia đình này đều thật kỳ lạ!
Nơi mà Khương Tiểu Bảo và Khương Mạn hẹn gặp nhau là ở phía nam thành phố, chỗ đó nằm ngoài đường vành đai 6. Càng đi ra xa, dân cư càng thưa thớt.
“Tôi thấy trên bản đồ hình như ở gần đây có một công viên rừng.” Quỷ Hồ nói: “Tại sao lại hẹn ở một nơi quái quỷ như vậy?
"Anh cứ làm tốt việc lái xe của mình đi."
Khương Mạn vừa nói chuyện điện thoại với Khương Tiểu Bảo, cậu ta đã tới và đang đợi bọn họ ở ven đường.
Khi gần đến ngã ba đường, từ phía xa Khương Mạn nhìn thấy một chiếc Ferrari đang đỗ ở giao lộ phía trước. Khương Tiểu Bảo xuống xe và vẫy tay với bọn họ.
Nơi này sát với mặt bên của viên công viên rừng, vốn đã ít người và xe cộ qua lại nên trong lòng Khương Tiểu Bảo luôn thấp thỏm lo lắng. Khi nhìn thấy xe của đám người Khương Mạn còn cách 100m, cậu ta đã vội bước về phía đó.
Trong xe, Khương Mạn nhíu mày, bên tai cô nghe thấy vài âm thanh kỳ lạ. Giống như có một chiếc xe đang tăng tốc tiến về phía trước, lốp xe cọ xát trên mặt đất, trọng tải của xe này phải cực kỳ nặng, nếu không sẽ không có âm thanh này.
Đột nhiên cô ngẩng đầu lên, nhìn về phía trước.
Phía trước là ngã ba hình chữ T, Khương Tiểu Bảo sắp đi đến giữa ngã ba. Đường bên kia có một con dốc, hai bên đều là cây linh sam, nếu không lại gần thì không thể nhìn rõ tình trạng của con đường như thế nào.
Cây linh sam này thuộc họ nhà thông
"Quỷ Hồ, dừng lại!"
"Khương Tiểu Bảo, tránh ra!!"
Khương Mạn lao xuống cửa xe, đồng tử mở to. Ngay lúc Khương Tiểu Bảo đi tới ngã ba đường thì một chiếc xe tải lao về phía con đường kia.
Hướng chiếc xe nhắm tới chính là Khương Tiểu Bảo!
Đột nhiên.
"Arthur !!" Trong khoảnh khắc sinh tử, bóng của Arthur lao ra nhanh như chớp.
Siêu năng lực của cậu bé là sức mạnh và tốc độ.
Đây là web lậu, vui lòng đọc ở app ReadMe để ủng hộ team dịch và cập nhật các chương mới sớm nhất
Khương Tiểu Bảo nhìn chiếc xe tải đang lao về phía mình. Khoảnh khắc đó, thời gian như chậm lại, mắt cậu ta mở to, cơ thể căng cứng không thể nhúc nhích, đầu óc trở nên trống rỗng.
Mình sắp chết rồi sao?
Như có một cơn gió mạnh từ bên cạnh thổi qua, cậu ta nhìn thấy một đôi mắt màu tím xinh đẹp.
Ngay sau đó, cậu ta được Arthur ôm chặt, khi định thần lại thì đã xuất hiện ở nơi cách đó mười mét.
Chiếc xe tải tông mạnh vào lan can, toàn bộ phần lan can bị đâm trúng trở nên biến dạng.
Khương Tiểu Bảo được đưa đi với tốc độ quá nhanh khiến tên giết người trên xe không thể nhìn thấy tình hình dưới gầm xe, còn tưởng rằng mình đã thành công rồi.
Hắn ta quay mạnh vô lăng và muốn bỏ chạy. Lốp xe ma sát một cách điên cuồng trên mặt đất tạo ra âm thanh chói tai, chiếc xe tải dường như bị mắc vào đâu đó, không tài nào di chuyển được nữa.
"Mẹ kiếp!"
Kẻ giết người lập tức đưa ra một quyết định là sẽ bỏ xe chạy lấy người.
Đột nhiên, có một tiếng động cực lớn vang lên như thể có một thiên thạch va vào xe, thân xe không ngừng rung lắc đồng thời nghiêng về phía bên phải.
"Mẹ kiếp! Có chuyện gì vậy? !!"
Chiếc xe tải cực lớn lật sang một bên và đổ xuống đất.
Kẻ giết người choáng váng vì quá sốc, hắn ta rất muốn mở cửa xe để trèo ra ngoài.
Đột nhiên vang lên tiếng kim loại bị bóp méo. Toàn bộ cửa xe bị người từ bên ngoài kéo xuống, cửa xe bằng kim loại đập xuống đất, phát ra âm thanh giòn một cách đáng sợ.
Kẻ giết người ngẩng đầu lên và bắt gặp một đôi mắt nâu đáng sợ.
Người phụ nữ giẫm chân lên cửa xe, trịch thượng nhìn xuống hắn ta, ánh mắt vô cùng lạnh lùng đầy sát ý đến mức khiến linh hồn người ta phải run rẩy.
Hai đuôi mắt đỏ rực như sắp thấm đẫm máu.
"Mày chết chắc rồi!!"
Khương Mạn túm lấy cổ tên giết người và lôi hắn ta ra, đầu tiên là đấm vào cằm, sau đó là đấm mạnh vào bụng hắn ta.
"Oẹ" Kẻ giết người đau đớn đến mức cong người lại và phun ra mật xanh mật vàng.
Ngay sau đó, Khương Mạn lôi cổ hắn ta từ trên xe xuống, nhìn về nơi cách đó không xa, nghiêm nghị nói: "Quỷ Hồ, lại đây!"
Quỷ Hồ lúc này đã sợ hãi đến mức ngớ người ra.
Trong khoảnh khắc sống chết đó, đứa trẻ tên Arthur đã lao ra với một tốc độ phi thường và cứu sống Khương Tiểu Bảo.
Quỷ Hồ suýt chút tưởng rằng mình đã đi lạc vào bối cảnh của phim khoa học viễn tưởng! Nhưng ngay sau đó, anh ta lại nhìn thấy Khương Mạn phát điên.
Đó là một chiếc xe tải! Là xe tải đó! !Vậy mà đã cô dùng một tay để kéo chiếc xe lại, sau đó còn tung một cú đá qua đó khiến nó bị lật sang một bên!
Quỷ Hồ nghĩ Thượng Đế đang đùa với mình à!
Đây là kiểu con người gì vậy? Cô gái phương Đông này có phải là người không vậy? ! !
Khương Mạn đột nhiên gọi Quỷ Hồ khiến anh ta sợ tới mức vội vàng,lập cập chạy tới đó.
"Tôi đây! Tôi đây !!"
“Kiểm tra trên người tên này một chút.”Khương Mạn nói: “Đừng để hắn có cơ hội giở trò tự sát.”
"Vâng vâng vâng! Được, được!!"
Khương Mạn tiện tay vặn trật khớp tay chân của tên giết người rồi nên không sợ hắn ta chạy thoát.
Cô thả tay ra để Quỷ Hồ kiểm tra rồi đi về phía Khương Tiểu Bảo.
Cô còn chưa đến gần, cậu ta đã ngồi bệt xuống đất.
Khương Mạn dừng bước, mím chặt môi. Mình đã khiến thằng bé sợ hãi rồi à?
Ngay sau đó, Khương Tiểu Bảo chạy tới, ôm lấy đùi của cô, kêu lên oa oa:
"Chị ơi! Em sợ chết mất!!"
"Suýt chút nữa là em chết rồi!!! Hu hu hu!!!"
Chương 373: Zeus lại xuất hiện! Khương Nhược Lai...
Khương Tiểu Bảo thực sự hoảng sợ, chân cậu ta đã mềm nhũn ra.
"Chị ơi, chị và thằng nhỏ này là thần tiên à?"
" Hai người có phải là thần tiên không? Cô nàng lực sĩ? Siêu nhân nhỏ? Ultraman?"
Lông mày Khương Mạn nhíu lại, cảm giác thằng nhóc này đã sợ tới mức mất trí rồi.
"Arthur, cháu hãy canh giữ hắn ta."
Sau khi xác nhận rằng Khương Tiểu Bảo không sao cả thì Khương Mạn quay lại gặp kẻ giết người.
Cô chưa kịp quay lại thì đã nghe thấy Quỷ Hồ hét lớn: "f ** k!"
Khương Mạn bước nhanh tới đó, trầm ngâm nói: "Đừng nói với tôi là có hắn ta chết rồi nhé."
Quỷ Hồ ngẩng đầu lên, ánh mắt hoảng sợ, vẻ mặt hoang mang, giơ tay lên đầu hàng:
"Tôi không hề làm gì cả, tôi vừa mới lục soát người hắn ta xong, trên người hắn ta thật sự không có thứ đồ gì để có thể tự sát!"
"Sói! Người anh em của tôi, anh phải làm chứng cho tôi!"
Vẻ mặt Khương Nhuệ Trạch lạnh lùng, nghiêm nghị: "Tên Quỷ Hồ ngu ngốc này không hề nói dối."
Anh ta nhìn chằm chằm vào thi thể của kẻ giết người, biểu cảm có chút kỳ lạ.
Khương Mạn ngồi xổm xuống để kiểm tra các dấu hiệu tử vong của tên đó. Từ vẻ ngoài có thể nhìn ra hắn ta có chút dòng máu Đông Nam Á, có lẽ đã ngoài 30 tuổi.
Nguyên nhân tử vong ... Không có dấu hiệu trúng độc.
Bỗng nhiên đột tử?! Không, không đúng!
"Anh ba, anh đã nghĩ tới điều gì chưa?"
Khương Mạn nhìn ra biểu cảm của Khương Nhuệ Trạch khác hẳn.
"Em gái, em sờ cổ hắn ta xem, có phải gần đốt sống cổ có một cục cứng cứng không?"
Vẻ mặt của Quỷ Hồ cũng thay đổi: "Sói, không lẽ anh cho rằng hắn ta là..."
Khương Mạn lật thi thể lại, dùng ngón tay ấn vào đốt sống cổ của hắn ta, quả nhiên sờ thấy một cục cứng, nếu không ấn kỹ thì cũng không thể cảm nhận được. Giống như có thứ gì đó ẩn dưới lớp thịt này, nhưng không phải là xương!
"Đó là một con chip trong cơ thể con người."
Sắc mặt Khương Nhuệ Trạch trầm xuống: "Trước đây Zeus dùng thứ này để làm chết một số tử sĩ. Một khi nhiệm vụ thất bại, chương trình trong chip sẽ tạo ra dòng điện, cắt đứt hệ thần kinh trung ương, gây ra chết não."
Sắc mặt Quỷ Hồ cũng tái nhợt: "Năm đó, khi Zeus bị tiêu diệt, không phải những con chip này cũng đã bị phá hủy rồi sao? Sao còn có thể xuất hiện trên thế giới này!"
Vẻ mặt Khương Nhuệ Trạch trở nên u ám, sắc mặt Khương Mạn cũng không tốt lắm: "Anh ấy từng nói cho tôi biết... Ở Zeus có người lọt lưới."
Anh ấy ở đây rõ ràng là đang ám chỉ Bạc Hạc Hiên.
Khương Mạn nhìn về phía Khương Tiểu Bảo, ánh mắt ảm đạm: "Kẻ giết người có liên quan đến Zeus, tại sao lại tới giết Tiểu Bảo?"
"Cô!"
Khương Mạn và Khương Nhuệ Trạch nhìn nhau.
Cô lập tức đứng dậy: "Anh ba, anh và Quỷ Hồ đợi ở đây, liên lạc với Bạc Hạc Hiên và anh cả đưa cái xác này về, kiểm tra thật kỹ lai lịch của hắn ta."
"Em và Arthur sẽ đưa Tiểu Bảo đi tìm cô!"
"Quỷ Hồ, anh hãy ở lại đây cùng anh ba của tôi!"
Khương Nhuệ Trạch gật đầu: "Em hãy cẩn thận một chút."
Khương Mạn gọi Arthur và Khương Tiểu Bảo, cả ba lên xe rồi nhanh chóng rời đi.
Quỷ Hồ nhìn thi thể trên mặt đất với vẻ mặt khó coi: "Nếu những kẻ điên ở Zeus năm xưa vẫn còn sống ..."
"Sói, rốt cuộc anh còn biết gì nữa không?!"
"Em gái anh và thằng nhóc Arthur ..."
Đôi mắt Quỷ Hồ khẽ run lên: "Arthur ... Arthur ... thằng bé không phải là một phần trong kế hoạch tạo ra Thần của Zeus chứ?!"
"Tôi đã từng nghe có người về đôi mắt màu tím ấy, cậu ta, cậu ta vẫn còn sống? !!"
Khương Nhuệ Trạch nhìn anh ta chằm chằm: "Đừng hỏi những điều mà anh không nên biết nếu anh vẫn coi tôi là anh em và vẫn muốn tiếp tục sống!"
Quỷ Hồ nuốt nước bọt, nghiến răng nói: "Chuyện của em gái anh và Arthur, tôi sẽ giữ bí mật, nhưng tôi phải thông báo cho anh em tôi về chuyện Zeus đã xuất hiện trở lại."
"Nếu như bọn họ bị người của Zeus tìm thấy thì chỉ có một con đường chết."
Khương Nhuệ Trạch gật đầu.
……Đây là web lậu, vui lòng đọc ở app ReadMe để ủng hộ team dịch và cập nhật các chương mới sớm nhất
Trong xe, Khương Tiểu Bảo chỉ đường, Khương Mạn lái xe thẳng đến biệt thự Nam Sơn.
Tỉnh dậy sau cơn ác mộng suýt bị giết chết thì ngay lập tức Khương Tiểu Bảo được trải nghiệm tốc độ như bay là như thế nào.
Trong nháy mắt, cậu ta muốn từ bỏ biệt danh thần xe Thiên Dương của mình.
"Chuyện hôm nay chị và em gặp nhau còn có người nào khác không?"
Khương Mạn đột nhiên hỏi.
Khương Tiểu Bảo lắc đầu: "Không, không có ai biết cả, em chỉ từng nói qua điện thoại thôi."
Cô nhíu mày: "Đưa điện thoại cho chị."
Khương Tiểu Bảo ngơ ngác đưa điện thoại qua đó.
"Mở khóa."
Sau khi mở khóa điện thoại, Khương Mạn lái xe bằng một tay còn tay kia thì kiểm tra điện thoại, hai phút sau, cô mở cửa kính xe, ném điện thoại ra ngoài.
"Chị!"
"Điện thoại của bạn đã bị cài Trojan wiretap rồi."
Trojan wiretap là một loại virus Trojan ghi lại các cuộc gọi VoIP và các cuộc hội thoại IM, dùng để nghe lén.
Sắc mặt Khương Tiểu Bảo hơi tái đi.
Khương Mạn nói tiếp: "Em cởi quần áo, áo khoác, đồng hồ, thắt lưng và giày ra. Arthur, giúp cậu ấy kiểm tra một chút."
Cô liếc qua kính chiếu hậu, Khương Tiểu Bảo đã hoàn toàn sững sờ, cô nhíu mày: "Mau lên!"
Ở hàng ghế sau, trên người Bảo nhi gia chỉ còn lại chiếc quần lót, trông yếu đuối, đáng thương và bất lực.
Sau khi Arthur kiểm tra từng thứ một, cuối cùng chỉ còn chiếc đồng hồ.
Khương Tiểu Bảo nhanh chóng mặc quần áo vào, giọng đầy ngượng ngùng: "Chiếc đồng hồ này có vấn đề gì sao?!"
"Nó chạy chậm hơn bình thường ba mươi giây."
“Vậy mà em còn có thể nhìn ra à?” Vẻ mặt Khương Tiểu Bảo kỳ quái:
“Chắc là thời gian của anh không đúng, đồng hồ chậm 30 giây cũng có sao đâu?
"Chưa hẳn là như vậy."
Arthur siết chặt tay mình, chiếc đồng hồ vỡ nát.
Khuôn mặt đau đớn của Khương Tiểu Bảo co rúm lại.
Đây là Patek Philippe đó! ! Phiên bản giới hạn đó! ! Hơn một triệu đó ! !
Patek Philippe là hãng đồng hồ đeo tay cao cấp của Thuỵ Sĩ
"Trong chiếc đồng hồ này máy theo dõi."
Khương Tiểu Bảo sững sờ.
Arthur tìm thấy một con chip cực mỏng và cực nhỏ, nghiền nát nó rồi đưa đống linh kiện lại: "Anh còn cần nữa không?"
Khóe miệng Khương Tiểu Bảo giật giật: "Tặng em đấy."
Arthur nhét các linh kiện đó vào trong túi: "Những viên kim cương đính trên đó có vẻ là thật. Em sẽ chúng ra và bán để lấy tiền mua kẹo cho thím ăn."
Khương Tiểu Bảo: "..."
Cậu ta vò đầu, đầu vẫn không thể nào hiểu nổi.
"Vừa có máy nghe lén, máy theo dõi và một sát thủ, em đã đắc tội với ai à !!"
"Em không đắc tội với ai cả. Chỉ là có người không muốn em đưa chị đến gặp cô thôi."
Giọng Khương Mạn lạnh lùng: "Ai tặng chiếc đồng hồ đó cho em?"
"Sao chị biết ..." Khương Tiểu Bảo ngập ngừng, sắc mặt tái nhợt: "Là chị hai ... Đây là món quà sinh nhật đầu tiên chị ấy tặng cho em."
Đôi mắt Khương Mạn hơi nheo lại.
"Rốt cuộc là tại sao?"
"Chị hai... Chị ấy theo dõi em để làm gì?"
Khương Tiểu Bảo vẫn không thể nào hiểu được, sắc mặt càng ngày càng tái đi.
"Chờ đến khi gặp cô rồi nói." Khương Mạn cụp mắt xuống, hít sâu một hơi.
Hy vọng có thể tới kịp...
Biệt thự Nam Sơn bị che lấp đi.
Sau khi đến nơi, Khương Tiểu Bảo cùng đám người Khương Mạn đi thẳng vào đó. Khi nhìn thấy tình trạng hỗn loạn trong biệt thự, bảo an và cảnh vệ vẫn còn ở đó, Khương Tiểu Bảo cảm thấy khó hiểu nên hỏi:
"Có chuyện gì vậy?!"
Người giúp việc lo lắng nói: "Cảnh vệ đã phát hiện có vài tên trộm lẻn vào, đang kiểm tra xem có mất thứ gì không."
Kẻ trộm?
"Cô tôi đâu?!"
"Bảo nhi gia đang nhắc đến cô Khương sao? Cô ấy không có ở biệt thự. Tối hôm qua cô ấy đã được đón đi rồi."
Khương Tiểu Bảo sững sờ, không ở đây sao? Được đưa đi rồi à?
"Ai đón đi vậy?"
Ngay khi người giúp việc định trả lời thì điện thoại di động của Khương Mạn đổ chuông, là một số điện thoại lạ. Trong lòng cô có dự cảm, nhấn nút nghe.
"Alo, tôi là Khương Mạn."
"Xin chào Tiểu Mạn, ta là Khương Nghiệp Minh. Nhược Lai đang ở chỗ ta, hiện cô ấy rất an toàn, cháu có thể yên tâm."
"Nói với Tiểu Bảo, ta đang ở nơi dạy nó câu cá khi nó còn nhỏ, nó sẽ đưa cháu đến đây."
Chương 374: Gặp được cô
"Cha của em nói rằng cô đang ở chỗ ông ta. Ông ta đang ở nơi dạy em câu cá khi em còn nhỏ. Em có nhớ nó ở đâu không?"
Khương Tiểu Bảo gật đầu: "Em nhớ! Đó là căn cứ bí mật của em và cha em!"
"Chúng ta lên xe đi, em chỉ đường."
Cậu ta gật đầu, đi ra xe.
Arthur nói: "Thím ơi, đây có thể là một cái bẫy không?"
Khương Mạn suy nghĩ rồi nói: "Sau khi tới chỗ đó, thím và Tiểu Bảo sẽ đi vào, còn cháu ở bên ngoài."
Arthur cau mày nhưng rồi vẫn đồng ý.
Trên đường đi, Khương Tiểu Bảo chỉ đường, sắc mặt vẫn tái nhợt.
Trước đó cậu ta cảm thấy vô cùng sợ hãi, lúc này cả người mới nhẹ nhõm được một chút nhưng nghĩ đến tình cảnh mình sắp phải đối mặt, trong lòng lại thấp thỏm không thôi.
"Chị ơi ... tối qua em đã nghe lén được cuộc nói chuyện giữa cha và anh cả của em."
Khương Mạn không nói gì.
Khương Tiểu Bảo cắn môi dưới: "Cha em nói là bác cả đã giết chú ba và thím ba..."
Cô ừ một tiếng: "Sau đó thì sao."
Cậu ta cảm thấy kinh ngạc trước sự bình tĩnh của Khương Mạn, nhưng cô càng như vậy trong lòng Khương Tiểu Bảo lại càng cảm thấy bất an.
"Chị, chị, chị sẽ không giết cha em chứ?"
"Ông ấy không phải người xấu. Những năm qua, ông ấy đều ngăn cản anh cả và chị hai em tiếp xúc với nhà bác cả!"
"Còn cô của chúng ta... Ông ấy đã cứu sống bà ấy. Ông ấy luôn cảm thấy áy náy, cảm thấy mình có lỗi với các người."
Khương Tiểu Bảo vô cùng lo lắng. Cậu ta muốn thanh minh cho cha mình, nhưng lại biết rằng những lời này không có tác dụng gì.
Nếu đổi lại là cha mẹ ruột của cậu ta bị giết, bị ép phải rời xa gia tốc 20 năm thì e rằng việc đầu tiên cậu ta làm là xông ra và chém chết kẻ thù!
Tha thứ ư? Dựa vào cái gì mà cầu xin sự tha thứ chứ...
Khương Tiểu Bảo không cầu xin, cậu ta chỉ ... chỉ hy vọng rằng Khương Mạn sẽ không giết Khương Nghiệp Minh.
Khương Mạn thở nhẹ một hơi: "Gia đình chị sẽ một sống một còn với gia đình Khương Nghiệp Thành. Về phần cha em..."
"Trước khi có bằng chứng chắc chắn, chị sẽ không làm gì ông ấy."
"Nếu như ông ấy thực sự cứu cô chúng ta..."
Phần còn lại của câu nói, Khương Mạn không nói nốt.
Việc nào ra việc ấy, năm đó có lẽ Khương Nghiệp Minh đã biết tất cả mọi chuyện. Nếu ông ta không cấu kết với gia đình bác cả làm chuyện xấu mà lựa chọn không quan tâm thì cô cũng sẽ không coi ông ta là kẻ thù.
Nhưng cô cũng không phải thánh nhân, nếu nói không có chút oán hận nào thì chuyện đó là không thể.
Nếu như ông ta đã cứu sống Khương Nhược Lai thì cô bằng lòng cảm ơn Khương Nghiệp Minh về chuyện này. Tất nhiên, điều này chỉ đại diện cho cá nhân cô mà thôi.
"Còn một chuyện nữa…"
Khương Tiểu Bảo hít một hơi thật sâu: "Em nghe nói cô của chúng ta có năng lực khác người thường. Chị ơi, chị và Arthur cũng có loại năng lực đó đúng không?"
Đồng tử của Khương Mạn co rút lại, suýt chút nữa phanh gấp xe lại.
Cô nghiêng đầu nhìn Khương Tiểu Bảo: "Em nói cái gì?"
Khương Mạn nhanh chóng bình tĩnh lại, Khương Tiểu Bảo không dám giấu diếm, cậu ta đã kể hết những gì tối qua mình đã nghe được.
Trong xe, bầu không khí lạnh đến cực điểm. Arthur ngồi ở hàng ghế sau, cơ thể đã run lên.
Đặc biệt là khi nghe nói nội tạng của Khương Nhược Lai được lấy ra dùng để nghiên cứu loại thuốc tái sinh gì đó, sắc mặt cậu bé trắng bệch như tờ giấy, ngồi co quắp trên ghế, tay chặt hai chân. Thỉnh thoảng quanh đôi mắt tím đó lại xuất hiện những mạch máu màu đen.
Khương Mạn đang lái xe mà tay cũng run lên, cô nhận ra tình hình không ổn của Arthur nên nhanh chóng dừng xe lại.
"Arthur!"
Cô kéo phanh tay, ngả người ra sau và nắm lấy tay Arthur: "Bình tĩnh lại đi."
Siêu năng lực của cô từ từ tiến vào cơ thể cậu bé, vô cùng ấm áp, xoa dịu trái tim sợ hãi và căng thẳng của cậu bé.
Arthur nắm chặt tay cô, mặt tái nhợt, hít sâu mấy hơi, mạch máu đen quanh mắt cũng từ từ mờ đi.
Khương Tiểu Bảo sợ hãi đến mức không dám thở mạnh.
Arthur nắm tay Khương Mạn, trán toát ra mồ hôi lạnh. Sau khi ký ức về phòng thí nghiệm của Zeus từ từ bị ép xuống, cậu bé mới hít một hơi thật sâu.
"Đó là Zeus!" Arthur nghiến răng: "Chỉ có Zeus mới làm những chuyện như vậy!"
Ánh mắt Khương Mạn trở nên u ám.
Trong lòng cô vô cùng tức giận, Zeus chính là quá khứ mà Bạc Hạc Hiên và Arthur không hề muốn nhìn lại, đó chính là địa ngục!
Chỉ là Khương Mạn chưa từng nghĩ tới bác cả nhà họ Khương lại thật sự có liên quan đế
Zeus đã hại chết mẹ của Bạc Hạc Hiên, khiến Bạc Thiên Y trở nên tàn phế.
Năm đó ... cha mẹ cô bị bắn chết trong bữa tiệc của gia tộc Lanscelot, ngoài Khương Nghiệp Thành ra, liệu ở đó có bóng dáng của Zeus không?
Tất cả điều này sẽ sớm được giải đáp!
……Đây là web lậu, vui lòng đọc ở app ReadMe để ủng hộ team dịch và cập nhật các chương mới sớm nhất
Xe đỗ ở bìa rừng của ngoại ô, phía trước có một khoảng sân nhỏ.
Ngôi nhà một tầng bằng xi măng, cách đó không xa còn có hồ nước trông giống như một nông trại bình thường.
Sau khi Khương Mạn xuống xe, cô nhìn vào rừng cây, lạnh lùng thu tầm mắt lại.
“Thiếu gia.” Một ông lão đứng ở cổng sân, đây là quản gia của nhà Khương Tiểu Bảo.
“Tiểu thư.” Ông lão cũng gật đầu với Khương Mạn.
Vẻ mặt Khương Mạn lãnh đạm: "Cứ gọi tôi là Khương Mạn là được rồi. Tôi không phải người nhà họ Khương. Tôi muốn gặp cô của tôi."
"Ông chủ đang đợi hai người ở bên cạnh hồ, thiếu gia hãy đưa cô Khương qua đó đi."
Khương Tiểu Bảo nhanh chóng dẫn đường.
Bên cạnh hồ nước, gió nhẹ thổi thoáng qua.
Từ xa, Khương Mạn đã nhìn thấy hai người, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bóng người ngồi trên xe lăn.
Người phụ nữ mặc chiếc áo nhung màu nhạt, trên chân phủ một tấm chăn mỏng.
Trên gương mặt của bà ấy không có quá nhiều dấu vết của thời gian, bà ấy nhìn mặt hồ, hai mắt không có tiêu điểm giống như một con búp bê xinh đẹp không có linh hồn.
Khuôn mặt đó cực kỳ giống Khương Mạn, chỉ khác là người phụ nữ đó trông già hơn, dịu dàng hơn, ít có cảm giác là con lai hơn.
Người đứng bên cạnh bà ấy là Khương Nghiệp Minh.
Khương Mạn bước nhanh về phía trước, không khống chế được hơi thở gấp gáp của mình.
Khi chuẩn bị đến gần Khương Nhược Lai, cô giảm tốc độ và ngồi xổm xuống bên cạnh xe lăn.
"Cô ơi…"
Khương Mạn gọi một cách nhẹ nhàng, Khương Nhược Lai không đáp lại.
Đây là lần đầu tiên Khương Tiểu Bảo nhìn thấy Khương Nhược Lai ở khoảng cách gần như vậy. Cậu ta không dám đến quá gần, nhanh chóng cúi đầu xuống.
“Trông cháu rất giống cô, nhưng tính cách lại rất giống cha cháu.” Giọng của Khương Nghiệp Minh vang lên.
Khương Mạn đứng dậy, chống tay lên xe lăn, lạnh lùng nhìn ông ta: "Ông không cần nói nói khách sáo như vậy. Có lẽ ông cũng biết rõ tôi tới đây vì mục đích gì."
Khương Nghiệp Minh cười khổ: “Ta biết, ta là kẻ có tội, có lỗi với em trai và em dâu, có lỗi với em gái, lại càng có lỗi với các cháu.
"Tôi không quan tâm đến lời sám hối của ông."
Giọng điệu Khương Mạn vẫn lạnh lùng: "Tôi muốn biết sự thật."
Khương Nghiệp Minh gật đầu: "Ta sẽ nói cho cháu biết tất cả những gì mà mình biết."
"Tại sao Khương Nghiệp Thành lại muốn giết cha mẹ tôi?"
Khương Nghiệp Minh nhìn Khương Tiểu Bảo, mím môi nói: "Tiểu Bảo, con hãy đẩy cô con đi dạo một chút quanh đây đi."
Ông ta nói xong lại quay sang Khương Mạn rồi nói tiếp: "Sẽ không rời khỏi tầm mắt của cháu, như vậy đã được chưa?"
Cô gật đầu.
Vốn Khương Tiểu Bảo muốn ở lại nhưng cậu lại không dám mở miệng trong bầu không khí này nên chỉ có thể đẩy Khương Nhược Lai rời đi một cách cẩn thận.
Khương Mạn vẫn dán mắt vào bọn họ, sau khi đợi bọn họ đi xa một chút, cô mới nói: "Hôm qua, Tiểu Bảo đã nghe thấy cuộc nói chuyện giữa ông và con trai cả của ông rồi."
"Cậu ấy cũng đã nói với tôi tất cả rồi."
"Cho nên ông hãy bớt nói những lời vô nghĩa lại, vào vấn đề chính luôn đi."
Khương Nghiệp Minh như bị sét đánh ngang tai, sững sờ tại chỗ: "Tiểu ... Tiểu Bảo, đã nghe thấy rồi à?"
Nhìn phản ứng của ông ta, Khương Mạn nhíu mày: "Ông không biết à? Vậy tại sao ông lại đưa cô tôi rời khỏi biệt thự Nam Sơn?"
Chương 375: Chân tướng về cái chết thảm khốc của cha mẹ
Khương Nghiệp Minh ổn định lại tâm trạng đang rối bời, tự giễu nói:
“Mấy năm nay nhà bác cả luôn muốn cướp cô của cháu đi.”
“Mỹ Lâm từng gặp bà ấy ở biệt thự Nam Sơn, tối qua sau khi ta và Vân Kỳ nói chuyện, trong lòng cũng không yên tâm, bèn lén cho người đưa cô của cháu đi chỗ khác rồi.”
“Thực tế trong mấy năm nay, bà ấy đều không bao giờ ở một chỗ quá lâu.”
Khương Mạn nheo mắt: “Hôm nay Khương Tiểu Bảo suýt nữa thì chết.”
“Cái gì?” Khương Nghiệp Minh hét lên kinh hãi.
“Điện thoại của nó có phần mềm nghe lén, chiếc đồng hồ trên tay nó có thiết bị định vị.” Giọng điệu Khương Mạn đầy châm chọc: “Chiếc đồng hồ kia nghe nói là do Khương Mỹ Lâm tặng.”
Khương Nghiệp Minh lúc này chợt lung lay như muốn ngã. Cả người lộ vẻ già nua.
Khương Mạn thu lại ánh nhìn: “Nói đi, nguyên nhân thật sự khiến Khương Nghiệp Thành giết cha mẹ tôi.”
Khương Nghiệp Minh hít sâu một hơi, giọng nói run rẩy: “Bởi vì trong tay ba mẹ cháu có chứng cứ có thể hủy hoại ông ta hoàn toàn.”
“Chứng cứ?”
“Ta cũng không biết cụ thể là thứ gì, tâm tư của Khương Nghiệp Thành quá sâu, trước kia ta vẫn luôn sợ hãi ông ta cho nên căn bản chưa từng đứng ra tranh chấp trực diện với ông ta.”
Khương Nghiệp Minh tự chế giễu: “Ngay cả chuyện cô cháu còn sống cũng là trước khi cha mẹ cháu xảy ra chuyện không lâu, ta mới biết.”
Khương Mạn nhìn người phụ nữ ngồi trên chiếc xe lăn cách đó không xa.
Nghĩ tới những chuyện tàn khốc mà bà ấy đã trải qua....
“Tôi nghe nói, ban đầu, ngay cả cha mẹ tôi cũng cho rằng cô đã chết, có phải vậy không?”
“Đúng vậy.” Khương Nghiệp Minh gật đầu, “Lúc đó cháu còn chưa ra đời, anh cả của cháu cũng còn nhỏ.”
“Khương Nghiệp Thành vô tình phát hiện trên người cô cháu có năng lực đặc biệt, liền sắp đặt một vụ tai nạn ngoài ý muốn, dựng hiện trường giả rằng cô cháu đã chết.”
“Tên thực tế, người thì vẫn luôn bị ông ta giam cầm, giống như một con chuột bạch để cho người ta nghiên cứu ……”
“Sau đó, cha cháu dường như phát giác ra chuyện gì đó, vẫn luôn âm thầm điều tra Khương Nghiệp Thành.”
“Lúc đó cháu và anh tư của cháu vừa chào đời, ông ấy không thể không rời khỏi đế quốc, tới gia tộc Lancelot thăm mẹ cháu, Khương Nghiệp Thành chính trong buổi tiệc đó tìm cơ hội ra tay.”
Khương Mạn im lặng một lúc lâu.
*Đây là web lậu, vui lòng đọc ở app ReadMe để ủng hộ team dịch và cập nhật các chương mới sớm nhất
“Khương Nghiệp Thành nếu đã giấu kỹ đến thế, sao ông lại có thể cứu được cô của tôi ra từ tay ông ta?”
Khương Nghiệp Minh không dám đối diện với cô, không biết giấu mặt vào đâu: “Là ông ta chủ động tìm ta để làm một cuộc giao dịch.”
“Ta không phải là đối thủ của ông ta, nếu không phải ông ta tự động tiết lộ, sao ta có thể biết được là em gái của mình còn sống.”
Cả khuôn mặt Nghiệp Minh là vẻ suy sụp: “Ông ta bảo ta gọi cho cha của cháu một cuộc điện thoại, chính vì cuộc điện thoại đó nên cha cháu đã lựa chọn gặp mặt ông ta.”
“Ta thật sự không ngờ ông ta sẽ giết hại cha mẹ cháu ngay dưới con mắt của gia tộc Lancelot ……”
“Là ta đã hại chết cha mẹ cháu……”
Khương Nghiệp Minh nặng nề quỳ xuống.
Khương Mạn cau mày. Cô cố gắng áp chế sự xúc động trong lòng xuống, ánh mắt đã lạnh đến cực điểm.
“Khương Nghiệp Thành phí hết tâm tư để nắm được cô của tôi trong tay, sao có thể cam tâm buông tha bà ấy chứ?”
Khương Nghiệp Minh cười khổ: “Bởi vì bà ấy đã không còn giá trị gì nữa rồi, lúc ta tìm thấy bà ấy, máu trong người bà ấy đã bị rút gần cạn rồi.”
“Bà ấy tuy là đã sống sót, nhưng năng lượng trong người bà ấy cũng đã biến mất, bây giờ bà ấy chẳng khác gì người bình thường cả.”
Khương Mạn rũ mắt xuống: “Vậy còn tôi thì sao? Khương Nghiệp Thành năm xưa bắt cóc tôi nhưng lại không giết tôi, chắc không phải lương tâm đột nhiên trỗi dậy chứ.”
“Ta không biết.” Khương Nghiệp Minh lộ vẻ bối rối: “Ta không nhìn thấu con người này.”
“Vậy ông biết Zeus không?”
Khương Nghiệp Minh lắc đầu.
“Câu hỏi cuối cùng.”
Khương Mạn lạnh lùng nhìn ông ta: “Cha đẻ của Khương Tiểu Bảo là ai?”
Khương Nghiệp Minh hít sâu một hơi, lập tức ngẩng đầu.
Khương Mạn tỏ vẻ chế giếu: “Cậu ta là con trai ruột của cô, chẳng phải sao?”
Khương Nghiệp Minh gian nan gật đầu, nửa ngày sau mới lên tiếng trả lời.
“Cha đẻ của Tiểu Bảo là ai thì ta không biết, năm xưa thằng bé có thể sống sót đã là kỳ tích rồi ……”
Khương Mạn siết chặt nắm đấm. Sự căm phẫn từ trong xương cốt bộc phát ra.
Cô không dám tưởng tượng, trong những năm cô út của mình bị Khương Nghiệp Thành giam cầm, bản thân cô út đã xảy ra những chuyện gì!
“Khương Tiểu Bảo và cô của tôi, tôi đều sẽ đưa đi.”
Khương Mạn lạnh lùng nói xong, không thèm để ý Khương Nghiệp Minh, quay người bước nhanh, rời đi.
“Cháu……không giết ta sao?”
Bước chân Khương Mạn khựng lại: “Tạm thời cứ để cái đầu của ông ở trên cổ đã.”
Khương Nghiệp Minh còn đang quỳ trên đất, vẻ mặt tang thương.
Lúc Khương Mạn đi tới gần Khương Nhược Lai, hít sâu một hơi, thu lại vẻ hung dữ trên người mình.
“Chị, cha em, ông ấy……” Khương Tiểu Bảo định đi qua đó.
Khương Mạn túm lấy cánh tay cậu ta, “Ông ta không sao cả, Khương Tiểu Bảo em có đi cùng chị không?”
“Hả? Tại sao?”
Ánh mắt Khương Mạn có chút phân vân.
Cô không chắc tên ngốc này có thể tiếp nhận sự thật tàn khốc này trong một chốc một lát hay không.
Nhưng cô không lo được nhiều thứ như vậy.
Nếu Khương Nghiệp Thành liên hệ với Zeus, thì tính mạng của Khương Tiểu Bảo khi ở lại nhà bác hai sẽ gặp nguy hiểm!
“Khương Nghiệp Minh không phải cha của em, em là con trai của cô chị.”
Khương Tiểu Bảo loạng choạng, hai mắt mở lớn, khóe miệng cứng ngắc: “Chị...chị đừng đùa chứ, không buồn cười chút nào đâu....”
“Em...sao em có thể là....”
Cậu ta bất giác nhìn về phía Khương Nghiệp Minh, nhưng cậu không nhận được đáp án nào từ ánh mắt của ông ấy.
Khương Tiểu Bảo há miệng, trái tim như ngừng đập, máu chảy trong cơ thể cũng trở nên lạnh ngắt.
Câu ta không thốt nên lời……
Khương Mạn nắm lấy cánh tay của cậu: “Đừng làm loạn, yên lặng rời khỏi đây cùng với chị.”
“Khương Tiểu Bảo, chị biết chuyện này đối với em rất tàn nhẫn. Nhưng chị xin lỗi, em bắt buộc phải trưởng thành rồi.”
Khương Mạn nói xong, ngồi xổm bên cạnh xe lăn của Khương Nhược Lai, giọng nói ấm áp: “Cô ơi, cháu là Tiểu Mạn, là con gái của Khương Nghiệp Lễ.”
“Cháu tới đón cô về nhà đây.”
Lông mi của Khương Nhược Lai khẽ run lên, nhưng không có phản ứng nào khác.
“Có lẽ sẽ hơi khó chịu một chút, cô cố gắng chịu đựng nhé.”
Khương Mạn một tay bế Khương Nhược Lai lên, một tay túm lấy Khương Tiểu Bảo, bước nhanh ra ngoài.
Khương Tiểu Bảo hồn bay phách lạc, giống như xác không hồn, cứ thế bị cô túm lấy, lôi đi.
Khương Mạn chưa đi xa, chợt cau mày, ngay sau đó, nhìn thấy một đám người đang vội vàng đi tới, sự lạnh lẽo trong đôi mắt cô dần phai nhạt đi.
Cả quãng đường này của cô vẫn luôn mở chia sẻ định vị.
Bốn anh em nhà họ Khương lúc này đều vội vàng đi tới.
Còn có……Bạc Hạc Hiên.
“Anh cả……” Giọng nói của Khương Mạn có chút run rẩy, nhưng vẫn cố gắng mỉm cười: “Đây là cô út.”
Khương Lệ Sính mím chặt môi, tiến lên bế ngang người Khương Nhược Lai.
Khương Vân Sênh tiến lên túm lấy Khương Tiểu Bảo.
Khương Mạn được bao bọc trong một cái ôm ấm áp, ngăn cách sự tàn nhẫn của thế giới ở bên ngoài.
Bạc Hạc Hiên ôm chặt lấy cô, giống như muốn cô hòa nhập vào cơ thể mình, hôn lên trán cô.
“Chúng ta về nhà thôi.”
Khương Tiểu Bảo không biết bản thân trở về phòng bằng cách nào.
Khương Vân Kỳ và Khương Nghiệp Minh sau đó đi tới phòng làm việc, cậu ta vô tri vô giác trở về phòng mình, ôm đầu rồi ngủ.
Cả đêm đều gặp ác mộng, trong mơ đều là những lời mà Khương Nghiệp Minh nói.
Bác cả giết chú ba và thím ba……
Ba cũng biết hết!
Còn có cô...cô có năng lực kỳ lạ, còn bị moi thận và cắt một nửa lá gan ……
Những chuyện này ba cũng biết cả!!
Chả trách……
Chả trách mà anh họ, chị họ lại ghét người nhà họ Khương đến thế!
Khương Tiểu Bảo ngủ tới chiều mới tỉnh dậy, trong điện thoại có mấy cuộc gọi nhỡ, đều là cuộc gọi từ Khương Mạn.
Nếu đổi lại là vài ngày trước, cậu sẽ lập tức gọi lại. Nhưng hiện giờ...cậu lại có chút không dám gọi.
Khương Tiểu Bảo sợ hãi...không chỉ sợ hãi mà còn có sự áy náy và nhục nhã, cậu thậm chí còn không dám nhớ lại trước kia bản thân đã mặt dày lượn lờ trước mặt Khương Mạn như thế nào!
Khương Tiểu Bảo thậm chí không dám để Khương Nghiệp Minh biết được bản thân đã nghe lỏm được cuộc nói chuyện đó.
“Cô……”
“Anh chị muốn gặp cô……”
Khương Tiểu Bảo lấy lại tinh thần, ngồi dậy thay quần áo.
……
Trang viên Thiên Cổ.
Khương Mạn hơi buồn bực.
Tên trẩu tre kia sao lại không bắt máy?
Buông điện thoại xuống, Khương Mạn nói với nhà tạo mẫu đứng sau cô: “Cắt đi, quả đầu chó này nhìn thấy là bực rồi.”
Tuy Khương Mạn ở trong giới giải trí có biệt danh là người có gu thẩm mỹ đi vào lòng đất, nhưng ít nhiều gì cũng là một nữ minh tinh.
Sau vụ hỏa hoạn đó, mái tóc đen dài của cô đã bị hủy đi mất một nửa, trông chả khác nào bị chó gặm, chỗ dài chỗ ngắn, quả đầu nham nham nhở nhở.
Buộc đuôi ngựa lên còn đỡ, vừa thả xuống thì đúng là không dám ra đường gặp ai.
Khương Mạn ngại phiền phức, trực tiếp bảo nhà tạo mẫu tóc cắt ngắn lên cho cô.
Còn về ngắn tới mức nào……
Bạc Hạc Hiên đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy quả đầu đinh của cô, đưa tay sờ lên, cảm giác khá thích, “Sau này có phải là nên xưng hô thành người anh em không?”
Khương Mạn nhướn mày, đẩy chiếc kính không độ trên sống mũi: “Không thành vấn đề, sau này anh đây bảo kê cho chú em.”
Bạc Hạc Hiên không nhịn được cười, nhìn cái đầu tròn ủng như quả trứng của cô, nói với nhà tạo mẫu bên cạnh: “Cắt cả cho tôi nữa, làm kiểu giống như cô ấy.”
Nhà tạo mẫu là người trong ekip của Bạc Hạc Hiên, tên là Đinh Đinh.
Chuyện Bạc Hạc Hiên hẹn hò với Khương Mạn cũng không phải là bí mật trong ekip riêng của cả hai người.
Đinh Đinh: “Anh, quả tóc này của anh cũng thành kiểu tóc tình nhân rồi đấy!”
Bạc Hạc Hiên mỉm cười không nói gì.
Khương Mạn đi vào phòng vệ sinh xử lý nốt những vụn tóc trên cổ và một vài nơi khác, đợi tới khi cô đi ra, liền thấy mái tóc của Bạc Hạc Hiên cũng ngắn đi rồi.
Người đàn ông này có tỉ lệ gương mặt hoàn hảo, chỉ là khí chất bên ngoài quá lạnh lùng, lại thêm nguyên nhân đóng phim nên tóc cũng nuôi khá dài.
Đột nhiên cắt thành đầu đinh, đường nét trên khuôn mặt đẹp trai liền không che giấu được nữa.
Đây là web lậu, vui lòng đọc ở app ReadMe để ủng hộ team dịch và cập nhật các chương mới sớm nhất
Khi nhìn vào sẽ tập trung vào phần lông mày và mắt sâu hun hút, cực kỳ có cảm giác mạnh mẽ áp đảo
Khương Mạn nhướn mày, man đấy!!!
Cô trêu chọc: “Sao lại bắt chước em vậy.”
“Vợ hát, chồng khen hay mà.” Bạc Hạc Hiên đứng dậy, cúi đầu cụng vào trán cô, trong nụ cười mang mấy phần gian xảo.
Đinh Đinh ở bên cạnh không dám nhìn.
Đây nào có phải là vợ hát chồng khen hay, rõ ràng là hai vua gặp nhau, hai con đực đối đầu mà!
Quả tạo hình đầu đinh này không phải ai cũng có thể gánh được.
Đường nét gương mặt của Khương Mạn là kiểu mặt V-line sắc nét điển hình, nhan sắc đặc thù của người có dòng máu lai, tràn đầy mạnh mẽ.
Khi để tóc dài, cô có thể dùng sự quyến rũ và xinh đẹp của mình để che bớt đi cảm giác mạnh mẽ.
Nhưng sau khi cắt đầu đinh, hoàn toàn bộc phát ra khí chất lão đại!
Khiến người ta nhìn vào là sẽ lập tức hét chói tai! Bùng nổ cảm giác mạnh mẽ!
Đinh Đinh cảm thấy kể từ hôm nay trở đi, ông chủ nhà mình sẽ có thêm càng nhiều tình địch rồi!
Hậu cung của Khương võ thần, haizz……
Lúc hai người họ xuất hiện với tạo hình này, khiến tất cả mọi người đều sợ chết khiếp.
Khương Nhuệ Trạch phun hết cả bia trong miệng ra.
“Giỏi lắm, anh lại có thêm một thằng em trai rồi!”
Khương Mạn nhướn mày: “Tạo hình mới này của em lẽ nào không đủ đẹp trai sao?”
Khương Tử Mạn không nhịn nổi cười: “Rất đẹp trai, sau này bọn anh chắc là có thể thu thêm nhiều em dâu vào nhà rồi.”
‘Bọn anh’ đương nhiên là chỉ bốn người anh trai nhà họ Khương.
Bạc Hạc Hiên cười lạnh: “Đừng hòng nghĩ tới.”
Đối với hành động tát nước theo mưa này của anh, mọi người đều tỏ ra coi thường.
Arthur lắc đầu: “Chú Bạc thật là ngốc, trước kia còn có thể dùng nhan sắc làm vũ khí, giờ ngay cả chút vốn liếng đó cũng chẳng còn nữa rồi.”
Bạc Thiên Y đồng cảm sâu sắc: “Chị cũng cảm thấy anh trai chị lúc để tóc dài còn có tí ra hình người, giờ thì ra cái giống gì đây? Trên mặt thêm một vết sẹo nữa là hoàn toàn ra dáng một tên tội phạm bị truy nã.
Hiển nhiên, trên phương diện sỉ nhục anh trai, sỉ nhục chú thì Arthur và Bạc Thiên Y mãi mãi có chung tiếng nói.
Trong thời gian ghi hình của ‘Một cuộc sống khác’ mùa 2, Khương Tử Mạn cũng đang bận việc, lúc này cũng chỉ vừa mới tới trang viên thôi.
Vừa thấy Bạc Hạc Hiên, sắc mặt anh ấy càng trở nên không thân thiện.
“Anh qua đây, chúng ta nói chuyện một chút.”
Anh vợ mời, Bạc ảnh đế đâu dám không theo.
Khương Mạn giả vờ không nghe, không thấy, trong lòng hơi chột dạ.
Mẹ nó, không nhẽ cái vụ vải thưa che mắt thánh kia lại bị anh tư mơ thấy rồi?
Khương Nhuệ Trạch chạy lại bên người em gái nói: “Thằng tư với lão Bạc có vụ gì vậy? Hồi Tết anh đã muốn hỏi rồi, bọn họ rốt cuộc là có bí mật nhỏ gì vậy?
Khương Mạn hỏi ngược lại: “Anh ba thì sao? Bí mật nhỏ của anh và Điềm Điềm chuẩn bị khi nào công khai?”
Khương Nhuệ Trạch hoảng hốt: “Nói vớ nói vẩn, anh và con nhỏ đó thì có bí mật gì chứ!”
Husky quay đầu chuồn mất, bước chân loạng choạng, hoảng hốt!
Khương Mạn cười haha, không hề cho anh ấy chút thể diện nào.
Rất nhanh sau đó cô liền không cười nổi nữa rồi.
Nghĩ tới năng lực thần kỳ của anh tư, thì cô....
Cười người hôm trước hôm sau người cười, cảm giác hoàn toàn không giống nhau!
Khương Mạn nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy bản thân vẫn nên trốn đi thì hơn!
Ngoài kia mưa gió bão bùng thì cứ để Bạc Hạc Hiên gánh đi! Có đàn ông là phải lấy ra dùng, không thì có để làm gì!
Sự sỉ nhục à, hầy, xin lỗi chứ tôi bận rồi!
Khương Mạn đi về phía vườn hoa, lại gọi điện cho Khương Tiểu Bảo, lần này không phải là không ai nghe máy mà là bị tắt máy.
Một phút sau, lại có cuộc gọi lại.
“Dậy rồi à?” Khương Mạn hỏi.
Khương Tiểu Bảo im lặng một lúc lâu, giọng nói u buồn chưa từng thấy: “Chị...em đưa mọi người đi gặp cô, nhưng trước đó chị phải hứa với em hai chuyện...”
Khương Mạn nheo mắt: “Nói đi.”
Khương Tiểu Bảo hình như có hơi sụt sịt: “Chị không được trở mặt không nhận người, không nhận em.”
Khương Mạn day trán: “Chuyện tiếp theo.”
Khương Tiểu Bảo òa khóc, khóc đến đau lòng: “Chị không được đánh chết em——”
Khương Mạn giơ điện thoại ra xa khỏi tai.
?(・᷄ὢ・᷅)?
Sao cái thằng nhóc này vừa về nhà một chuyến đã trở nên ngu ngốc rồi vậy? Cơm của chi thứ hai nhà họ Khương có độc à?
Chương 372: Có người muốn giết Khương Tiểu Bảo
Lần này Khương Mạn không đi gặp cô của mình. Trong điều kiện cho phép, trong tình huống không làm hại đến Khương Tiểu Bảo thì cô sẽ trực tiếp đưa người đi!
"Em với anh ba đi là được rồi, gọi thêm cả Quỷ Hồ nữa để anh ta bớt ăn không ngồi rồi."
Khương Vân Sênh muốn đi nhưng Khương Mạn từ chối.
“Phía anh cả cũng không cần sắp xếp người, cũng không cần thiết phải ra tay”. Khương Mạn suy nghĩ rồi nói: “Có điều đội ngũ điều trị của Hoàn Vũ nên chuẩn bị một chút”
Khương Vân Sênh nói: "Anh sẽ tới bệnh viện, anh cũng sẽ thông báo cho anh cả, chuẩn bị chu đáo một chút."
Anh ta cũng biết rõ với khả năng của mình nếu qua đó sẽ chỉ gây thêm rắc rối. Làm vệ sĩ ... thực sự không cần thiết. Bọn họ đều biết rõ em gái có khả năng như thế nào ...
“Thím ơi, cho cháu đi với thím nhé.” Arthur đột nhiên nói.
Khương Mạn suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
Vẻ mặt của Khương Vân Sênh lập tức trở nên kỳ lạ.
“Chú hai, cháu cũng rất giỏi.” Arthur nói một cách chân thành.
Khương Vân Sênh: "Nhưng cháu mới chỉ cao 1m50."
Arthur: "(○ ・ ` Д´ ・ ○) !!!" Nếu không nhắc đến chiều cao thì chú vẫn là chú hai tốt!
"Còn Bạc Hiên..."
Khương Mạn: "Anh ấy đi chỉ phiền phức thêm thôi."
Hãy để Bạc Hạc Hiên đi an ủi anh tư của cô đi!
Sau khi thảo luận xong, cô cùng mọi người lên đường.
Quỷ Hồ lái xe, Khương Nhuệ Trạch ngồi ở ghế phụ, Khương Mạn và Arthur ngồi ở hàng ghế sau.
Khoảng thời gian này Quỷ Hồ nhàn rỗi đến mức sắp bị trĩ rồi, lúc này anh ta vô cùng phấn kích: "Các bạn thân mến ơi, chúng ta đi giết người à?"
Khương Nhuệ Trạch nhìn anh ta với ánh mắt chán ghét: "Anh muốn ngồi tù sao? Tôi tống anh vào đó nhé."
“Ồ ~ các người thật là vô vị.” Quỷ Hồ nói lơ lớ bằng tiếng Đế Quốc, liếc nhìn Arthur qua gương chiếu hậu: “Nhưng, các người chắc chắn muốn mang theo trẻ vị thành niên à?
Khương Nhuệ Trạch nói một cách đầy ẩn ý: "Đừng coi thường trẻ vị thành niên."
Khi trẻ vị thành niên điên lên thì phải gọi cậu ta là "ông" đấy.
Quỷ Hồ mím chặt miệng. Arthur này là người phương Tây giống như anh ta nên có lẽ sẽ không có pháp thuật phương Đông gì đó!
Anh ta không tin, lần này mình sẽ tiếp tục sợ hãi, có điều…
"Tại sao tôi lại cảm thấy Arthur trông khá quen nhỉ? Hình như đã gặp ở đâu đó rồi."
Ngay lập tức, cơ thể Arthur căng cứng lại, sau đó nhanh chóng thả lỏng ra, đôi mắt màu tím xinh đẹp lướt nhẹ qua đó: "Vậy thì tốt hơn hết là chú đừng nhớ ra."
Quỷ Hồ mím môi lại. Người trong gia đình này đều thật kỳ lạ!
Nơi mà Khương Tiểu Bảo và Khương Mạn hẹn gặp nhau là ở phía nam thành phố, chỗ đó nằm ngoài đường vành đai 6. Càng đi ra xa, dân cư càng thưa thớt.
“Tôi thấy trên bản đồ hình như ở gần đây có một công viên rừng.” Quỷ Hồ nói: “Tại sao lại hẹn ở một nơi quái quỷ như vậy?
"Anh cứ làm tốt việc lái xe của mình đi."
Khương Mạn vừa nói chuyện điện thoại với Khương Tiểu Bảo, cậu ta đã tới và đang đợi bọn họ ở ven đường.
Khi gần đến ngã ba đường, từ phía xa Khương Mạn nhìn thấy một chiếc Ferrari đang đỗ ở giao lộ phía trước. Khương Tiểu Bảo xuống xe và vẫy tay với bọn họ.
Nơi này sát với mặt bên của viên công viên rừng, vốn đã ít người và xe cộ qua lại nên trong lòng Khương Tiểu Bảo luôn thấp thỏm lo lắng. Khi nhìn thấy xe của đám người Khương Mạn còn cách 100m, cậu ta đã vội bước về phía đó.
Trong xe, Khương Mạn nhíu mày, bên tai cô nghe thấy vài âm thanh kỳ lạ. Giống như có một chiếc xe đang tăng tốc tiến về phía trước, lốp xe cọ xát trên mặt đất, trọng tải của xe này phải cực kỳ nặng, nếu không sẽ không có âm thanh này.
Đột nhiên cô ngẩng đầu lên, nhìn về phía trước.
Phía trước là ngã ba hình chữ T, Khương Tiểu Bảo sắp đi đến giữa ngã ba. Đường bên kia có một con dốc, hai bên đều là cây linh sam, nếu không lại gần thì không thể nhìn rõ tình trạng của con đường như thế nào.
Cây linh sam này thuộc họ nhà thông
"Quỷ Hồ, dừng lại!"
"Khương Tiểu Bảo, tránh ra!!"
Khương Mạn lao xuống cửa xe, đồng tử mở to. Ngay lúc Khương Tiểu Bảo đi tới ngã ba đường thì một chiếc xe tải lao về phía con đường kia.
Hướng chiếc xe nhắm tới chính là Khương Tiểu Bảo!
Đột nhiên.
"Arthur !!" Trong khoảnh khắc sinh tử, bóng của Arthur lao ra nhanh như chớp.
Siêu năng lực của cậu bé là sức mạnh và tốc độ.
Đây là web lậu, vui lòng đọc ở app ReadMe để ủng hộ team dịch và cập nhật các chương mới sớm nhất
Khương Tiểu Bảo nhìn chiếc xe tải đang lao về phía mình. Khoảnh khắc đó, thời gian như chậm lại, mắt cậu ta mở to, cơ thể căng cứng không thể nhúc nhích, đầu óc trở nên trống rỗng.
Mình sắp chết rồi sao?
Như có một cơn gió mạnh từ bên cạnh thổi qua, cậu ta nhìn thấy một đôi mắt màu tím xinh đẹp.
Ngay sau đó, cậu ta được Arthur ôm chặt, khi định thần lại thì đã xuất hiện ở nơi cách đó mười mét.
Chiếc xe tải tông mạnh vào lan can, toàn bộ phần lan can bị đâm trúng trở nên biến dạng.
Khương Tiểu Bảo được đưa đi với tốc độ quá nhanh khiến tên giết người trên xe không thể nhìn thấy tình hình dưới gầm xe, còn tưởng rằng mình đã thành công rồi.
Hắn ta quay mạnh vô lăng và muốn bỏ chạy. Lốp xe ma sát một cách điên cuồng trên mặt đất tạo ra âm thanh chói tai, chiếc xe tải dường như bị mắc vào đâu đó, không tài nào di chuyển được nữa.
"Mẹ kiếp!"
Kẻ giết người lập tức đưa ra một quyết định là sẽ bỏ xe chạy lấy người.
Đột nhiên, có một tiếng động cực lớn vang lên như thể có một thiên thạch va vào xe, thân xe không ngừng rung lắc đồng thời nghiêng về phía bên phải.
"Mẹ kiếp! Có chuyện gì vậy? !!"
Chiếc xe tải cực lớn lật sang một bên và đổ xuống đất.
Kẻ giết người choáng váng vì quá sốc, hắn ta rất muốn mở cửa xe để trèo ra ngoài.
Đột nhiên vang lên tiếng kim loại bị bóp méo. Toàn bộ cửa xe bị người từ bên ngoài kéo xuống, cửa xe bằng kim loại đập xuống đất, phát ra âm thanh giòn một cách đáng sợ.
Kẻ giết người ngẩng đầu lên và bắt gặp một đôi mắt nâu đáng sợ.
Người phụ nữ giẫm chân lên cửa xe, trịch thượng nhìn xuống hắn ta, ánh mắt vô cùng lạnh lùng đầy sát ý đến mức khiến linh hồn người ta phải run rẩy.
Hai đuôi mắt đỏ rực như sắp thấm đẫm máu.
"Mày chết chắc rồi!!"
Khương Mạn túm lấy cổ tên giết người và lôi hắn ta ra, đầu tiên là đấm vào cằm, sau đó là đấm mạnh vào bụng hắn ta.
"Oẹ" Kẻ giết người đau đớn đến mức cong người lại và phun ra mật xanh mật vàng.
Ngay sau đó, Khương Mạn lôi cổ hắn ta từ trên xe xuống, nhìn về nơi cách đó không xa, nghiêm nghị nói: "Quỷ Hồ, lại đây!"
Quỷ Hồ lúc này đã sợ hãi đến mức ngớ người ra.
Trong khoảnh khắc sống chết đó, đứa trẻ tên Arthur đã lao ra với một tốc độ phi thường và cứu sống Khương Tiểu Bảo.
Quỷ Hồ suýt chút tưởng rằng mình đã đi lạc vào bối cảnh của phim khoa học viễn tưởng! Nhưng ngay sau đó, anh ta lại nhìn thấy Khương Mạn phát điên.
Đó là một chiếc xe tải! Là xe tải đó! !Vậy mà đã cô dùng một tay để kéo chiếc xe lại, sau đó còn tung một cú đá qua đó khiến nó bị lật sang một bên!
Quỷ Hồ nghĩ Thượng Đế đang đùa với mình à!
Đây là kiểu con người gì vậy? Cô gái phương Đông này có phải là người không vậy? ! !
Khương Mạn đột nhiên gọi Quỷ Hồ khiến anh ta sợ tới mức vội vàng,lập cập chạy tới đó.
"Tôi đây! Tôi đây !!"
“Kiểm tra trên người tên này một chút.”Khương Mạn nói: “Đừng để hắn có cơ hội giở trò tự sát.”
"Vâng vâng vâng! Được, được!!"
Khương Mạn tiện tay vặn trật khớp tay chân của tên giết người rồi nên không sợ hắn ta chạy thoát.
Cô thả tay ra để Quỷ Hồ kiểm tra rồi đi về phía Khương Tiểu Bảo.
Cô còn chưa đến gần, cậu ta đã ngồi bệt xuống đất.
Khương Mạn dừng bước, mím chặt môi. Mình đã khiến thằng bé sợ hãi rồi à?
Ngay sau đó, Khương Tiểu Bảo chạy tới, ôm lấy đùi của cô, kêu lên oa oa:
"Chị ơi! Em sợ chết mất!!"
"Suýt chút nữa là em chết rồi!!! Hu hu hu!!!"
Chương 373: Zeus lại xuất hiện! Khương Nhược Lai...
Khương Tiểu Bảo thực sự hoảng sợ, chân cậu ta đã mềm nhũn ra.
"Chị ơi, chị và thằng nhỏ này là thần tiên à?"
" Hai người có phải là thần tiên không? Cô nàng lực sĩ? Siêu nhân nhỏ? Ultraman?"
Lông mày Khương Mạn nhíu lại, cảm giác thằng nhóc này đã sợ tới mức mất trí rồi.
"Arthur, cháu hãy canh giữ hắn ta."
Sau khi xác nhận rằng Khương Tiểu Bảo không sao cả thì Khương Mạn quay lại gặp kẻ giết người.
Cô chưa kịp quay lại thì đã nghe thấy Quỷ Hồ hét lớn: "f ** k!"
Khương Mạn bước nhanh tới đó, trầm ngâm nói: "Đừng nói với tôi là có hắn ta chết rồi nhé."
Quỷ Hồ ngẩng đầu lên, ánh mắt hoảng sợ, vẻ mặt hoang mang, giơ tay lên đầu hàng:
"Tôi không hề làm gì cả, tôi vừa mới lục soát người hắn ta xong, trên người hắn ta thật sự không có thứ đồ gì để có thể tự sát!"
"Sói! Người anh em của tôi, anh phải làm chứng cho tôi!"
Vẻ mặt Khương Nhuệ Trạch lạnh lùng, nghiêm nghị: "Tên Quỷ Hồ ngu ngốc này không hề nói dối."
Anh ta nhìn chằm chằm vào thi thể của kẻ giết người, biểu cảm có chút kỳ lạ.
Khương Mạn ngồi xổm xuống để kiểm tra các dấu hiệu tử vong của tên đó. Từ vẻ ngoài có thể nhìn ra hắn ta có chút dòng máu Đông Nam Á, có lẽ đã ngoài 30 tuổi.
Nguyên nhân tử vong ... Không có dấu hiệu trúng độc.
Bỗng nhiên đột tử?! Không, không đúng!
"Anh ba, anh đã nghĩ tới điều gì chưa?"
Khương Mạn nhìn ra biểu cảm của Khương Nhuệ Trạch khác hẳn.
"Em gái, em sờ cổ hắn ta xem, có phải gần đốt sống cổ có một cục cứng cứng không?"
Vẻ mặt của Quỷ Hồ cũng thay đổi: "Sói, không lẽ anh cho rằng hắn ta là..."
Khương Mạn lật thi thể lại, dùng ngón tay ấn vào đốt sống cổ của hắn ta, quả nhiên sờ thấy một cục cứng, nếu không ấn kỹ thì cũng không thể cảm nhận được. Giống như có thứ gì đó ẩn dưới lớp thịt này, nhưng không phải là xương!
"Đó là một con chip trong cơ thể con người."
Sắc mặt Khương Nhuệ Trạch trầm xuống: "Trước đây Zeus dùng thứ này để làm chết một số tử sĩ. Một khi nhiệm vụ thất bại, chương trình trong chip sẽ tạo ra dòng điện, cắt đứt hệ thần kinh trung ương, gây ra chết não."
Sắc mặt Quỷ Hồ cũng tái nhợt: "Năm đó, khi Zeus bị tiêu diệt, không phải những con chip này cũng đã bị phá hủy rồi sao? Sao còn có thể xuất hiện trên thế giới này!"
Vẻ mặt Khương Nhuệ Trạch trở nên u ám, sắc mặt Khương Mạn cũng không tốt lắm: "Anh ấy từng nói cho tôi biết... Ở Zeus có người lọt lưới."
Anh ấy ở đây rõ ràng là đang ám chỉ Bạc Hạc Hiên.
Khương Mạn nhìn về phía Khương Tiểu Bảo, ánh mắt ảm đạm: "Kẻ giết người có liên quan đến Zeus, tại sao lại tới giết Tiểu Bảo?"
"Cô!"
Khương Mạn và Khương Nhuệ Trạch nhìn nhau.
Cô lập tức đứng dậy: "Anh ba, anh và Quỷ Hồ đợi ở đây, liên lạc với Bạc Hạc Hiên và anh cả đưa cái xác này về, kiểm tra thật kỹ lai lịch của hắn ta."
"Em và Arthur sẽ đưa Tiểu Bảo đi tìm cô!"
"Quỷ Hồ, anh hãy ở lại đây cùng anh ba của tôi!"
Khương Nhuệ Trạch gật đầu: "Em hãy cẩn thận một chút."
Khương Mạn gọi Arthur và Khương Tiểu Bảo, cả ba lên xe rồi nhanh chóng rời đi.
Quỷ Hồ nhìn thi thể trên mặt đất với vẻ mặt khó coi: "Nếu những kẻ điên ở Zeus năm xưa vẫn còn sống ..."
"Sói, rốt cuộc anh còn biết gì nữa không?!"
"Em gái anh và thằng nhóc Arthur ..."
Đôi mắt Quỷ Hồ khẽ run lên: "Arthur ... Arthur ... thằng bé không phải là một phần trong kế hoạch tạo ra Thần của Zeus chứ?!"
"Tôi đã từng nghe có người về đôi mắt màu tím ấy, cậu ta, cậu ta vẫn còn sống? !!"
Khương Nhuệ Trạch nhìn anh ta chằm chằm: "Đừng hỏi những điều mà anh không nên biết nếu anh vẫn coi tôi là anh em và vẫn muốn tiếp tục sống!"
Quỷ Hồ nuốt nước bọt, nghiến răng nói: "Chuyện của em gái anh và Arthur, tôi sẽ giữ bí mật, nhưng tôi phải thông báo cho anh em tôi về chuyện Zeus đã xuất hiện trở lại."
"Nếu như bọn họ bị người của Zeus tìm thấy thì chỉ có một con đường chết."
Khương Nhuệ Trạch gật đầu.
……Đây là web lậu, vui lòng đọc ở app ReadMe để ủng hộ team dịch và cập nhật các chương mới sớm nhất
Trong xe, Khương Tiểu Bảo chỉ đường, Khương Mạn lái xe thẳng đến biệt thự Nam Sơn.
Tỉnh dậy sau cơn ác mộng suýt bị giết chết thì ngay lập tức Khương Tiểu Bảo được trải nghiệm tốc độ như bay là như thế nào.
Trong nháy mắt, cậu ta muốn từ bỏ biệt danh thần xe Thiên Dương của mình.
"Chuyện hôm nay chị và em gặp nhau còn có người nào khác không?"
Khương Mạn đột nhiên hỏi.
Khương Tiểu Bảo lắc đầu: "Không, không có ai biết cả, em chỉ từng nói qua điện thoại thôi."
Cô nhíu mày: "Đưa điện thoại cho chị."
Khương Tiểu Bảo ngơ ngác đưa điện thoại qua đó.
"Mở khóa."
Sau khi mở khóa điện thoại, Khương Mạn lái xe bằng một tay còn tay kia thì kiểm tra điện thoại, hai phút sau, cô mở cửa kính xe, ném điện thoại ra ngoài.
"Chị!"
"Điện thoại của bạn đã bị cài Trojan wiretap rồi."
Trojan wiretap là một loại virus Trojan ghi lại các cuộc gọi VoIP và các cuộc hội thoại IM, dùng để nghe lén.
Sắc mặt Khương Tiểu Bảo hơi tái đi.
Khương Mạn nói tiếp: "Em cởi quần áo, áo khoác, đồng hồ, thắt lưng và giày ra. Arthur, giúp cậu ấy kiểm tra một chút."
Cô liếc qua kính chiếu hậu, Khương Tiểu Bảo đã hoàn toàn sững sờ, cô nhíu mày: "Mau lên!"
Ở hàng ghế sau, trên người Bảo nhi gia chỉ còn lại chiếc quần lót, trông yếu đuối, đáng thương và bất lực.
Sau khi Arthur kiểm tra từng thứ một, cuối cùng chỉ còn chiếc đồng hồ.
Khương Tiểu Bảo nhanh chóng mặc quần áo vào, giọng đầy ngượng ngùng: "Chiếc đồng hồ này có vấn đề gì sao?!"
"Nó chạy chậm hơn bình thường ba mươi giây."
“Vậy mà em còn có thể nhìn ra à?” Vẻ mặt Khương Tiểu Bảo kỳ quái:
“Chắc là thời gian của anh không đúng, đồng hồ chậm 30 giây cũng có sao đâu?
"Chưa hẳn là như vậy."
Arthur siết chặt tay mình, chiếc đồng hồ vỡ nát.
Khuôn mặt đau đớn của Khương Tiểu Bảo co rúm lại.
Đây là Patek Philippe đó! ! Phiên bản giới hạn đó! ! Hơn một triệu đó ! !
Patek Philippe là hãng đồng hồ đeo tay cao cấp của Thuỵ Sĩ
"Trong chiếc đồng hồ này máy theo dõi."
Khương Tiểu Bảo sững sờ.
Arthur tìm thấy một con chip cực mỏng và cực nhỏ, nghiền nát nó rồi đưa đống linh kiện lại: "Anh còn cần nữa không?"
Khóe miệng Khương Tiểu Bảo giật giật: "Tặng em đấy."
Arthur nhét các linh kiện đó vào trong túi: "Những viên kim cương đính trên đó có vẻ là thật. Em sẽ chúng ra và bán để lấy tiền mua kẹo cho thím ăn."
Khương Tiểu Bảo: "..."
Cậu ta vò đầu, đầu vẫn không thể nào hiểu nổi.
"Vừa có máy nghe lén, máy theo dõi và một sát thủ, em đã đắc tội với ai à !!"
"Em không đắc tội với ai cả. Chỉ là có người không muốn em đưa chị đến gặp cô thôi."
Giọng Khương Mạn lạnh lùng: "Ai tặng chiếc đồng hồ đó cho em?"
"Sao chị biết ..." Khương Tiểu Bảo ngập ngừng, sắc mặt tái nhợt: "Là chị hai ... Đây là món quà sinh nhật đầu tiên chị ấy tặng cho em."
Đôi mắt Khương Mạn hơi nheo lại.
"Rốt cuộc là tại sao?"
"Chị hai... Chị ấy theo dõi em để làm gì?"
Khương Tiểu Bảo vẫn không thể nào hiểu được, sắc mặt càng ngày càng tái đi.
"Chờ đến khi gặp cô rồi nói." Khương Mạn cụp mắt xuống, hít sâu một hơi.
Hy vọng có thể tới kịp...
Biệt thự Nam Sơn bị che lấp đi.
Sau khi đến nơi, Khương Tiểu Bảo cùng đám người Khương Mạn đi thẳng vào đó. Khi nhìn thấy tình trạng hỗn loạn trong biệt thự, bảo an và cảnh vệ vẫn còn ở đó, Khương Tiểu Bảo cảm thấy khó hiểu nên hỏi:
"Có chuyện gì vậy?!"
Người giúp việc lo lắng nói: "Cảnh vệ đã phát hiện có vài tên trộm lẻn vào, đang kiểm tra xem có mất thứ gì không."
Kẻ trộm?
"Cô tôi đâu?!"
"Bảo nhi gia đang nhắc đến cô Khương sao? Cô ấy không có ở biệt thự. Tối hôm qua cô ấy đã được đón đi rồi."
Khương Tiểu Bảo sững sờ, không ở đây sao? Được đưa đi rồi à?
"Ai đón đi vậy?"
Ngay khi người giúp việc định trả lời thì điện thoại di động của Khương Mạn đổ chuông, là một số điện thoại lạ. Trong lòng cô có dự cảm, nhấn nút nghe.
"Alo, tôi là Khương Mạn."
"Xin chào Tiểu Mạn, ta là Khương Nghiệp Minh. Nhược Lai đang ở chỗ ta, hiện cô ấy rất an toàn, cháu có thể yên tâm."
"Nói với Tiểu Bảo, ta đang ở nơi dạy nó câu cá khi nó còn nhỏ, nó sẽ đưa cháu đến đây."
Chương 374: Gặp được cô
"Cha của em nói rằng cô đang ở chỗ ông ta. Ông ta đang ở nơi dạy em câu cá khi em còn nhỏ. Em có nhớ nó ở đâu không?"
Khương Tiểu Bảo gật đầu: "Em nhớ! Đó là căn cứ bí mật của em và cha em!"
"Chúng ta lên xe đi, em chỉ đường."
Cậu ta gật đầu, đi ra xe.
Arthur nói: "Thím ơi, đây có thể là một cái bẫy không?"
Khương Mạn suy nghĩ rồi nói: "Sau khi tới chỗ đó, thím và Tiểu Bảo sẽ đi vào, còn cháu ở bên ngoài."
Arthur cau mày nhưng rồi vẫn đồng ý.
Trên đường đi, Khương Tiểu Bảo chỉ đường, sắc mặt vẫn tái nhợt.
Trước đó cậu ta cảm thấy vô cùng sợ hãi, lúc này cả người mới nhẹ nhõm được một chút nhưng nghĩ đến tình cảnh mình sắp phải đối mặt, trong lòng lại thấp thỏm không thôi.
"Chị ơi ... tối qua em đã nghe lén được cuộc nói chuyện giữa cha và anh cả của em."
Khương Mạn không nói gì.
Khương Tiểu Bảo cắn môi dưới: "Cha em nói là bác cả đã giết chú ba và thím ba..."
Cô ừ một tiếng: "Sau đó thì sao."
Cậu ta cảm thấy kinh ngạc trước sự bình tĩnh của Khương Mạn, nhưng cô càng như vậy trong lòng Khương Tiểu Bảo lại càng cảm thấy bất an.
"Chị, chị, chị sẽ không giết cha em chứ?"
"Ông ấy không phải người xấu. Những năm qua, ông ấy đều ngăn cản anh cả và chị hai em tiếp xúc với nhà bác cả!"
"Còn cô của chúng ta... Ông ấy đã cứu sống bà ấy. Ông ấy luôn cảm thấy áy náy, cảm thấy mình có lỗi với các người."
Khương Tiểu Bảo vô cùng lo lắng. Cậu ta muốn thanh minh cho cha mình, nhưng lại biết rằng những lời này không có tác dụng gì.
Nếu đổi lại là cha mẹ ruột của cậu ta bị giết, bị ép phải rời xa gia tốc 20 năm thì e rằng việc đầu tiên cậu ta làm là xông ra và chém chết kẻ thù!
Tha thứ ư? Dựa vào cái gì mà cầu xin sự tha thứ chứ...
Khương Tiểu Bảo không cầu xin, cậu ta chỉ ... chỉ hy vọng rằng Khương Mạn sẽ không giết Khương Nghiệp Minh.
Khương Mạn thở nhẹ một hơi: "Gia đình chị sẽ một sống một còn với gia đình Khương Nghiệp Thành. Về phần cha em..."
"Trước khi có bằng chứng chắc chắn, chị sẽ không làm gì ông ấy."
"Nếu như ông ấy thực sự cứu cô chúng ta..."
Phần còn lại của câu nói, Khương Mạn không nói nốt.
Việc nào ra việc ấy, năm đó có lẽ Khương Nghiệp Minh đã biết tất cả mọi chuyện. Nếu ông ta không cấu kết với gia đình bác cả làm chuyện xấu mà lựa chọn không quan tâm thì cô cũng sẽ không coi ông ta là kẻ thù.
Nhưng cô cũng không phải thánh nhân, nếu nói không có chút oán hận nào thì chuyện đó là không thể.
Nếu như ông ta đã cứu sống Khương Nhược Lai thì cô bằng lòng cảm ơn Khương Nghiệp Minh về chuyện này. Tất nhiên, điều này chỉ đại diện cho cá nhân cô mà thôi.
"Còn một chuyện nữa…"
Khương Tiểu Bảo hít một hơi thật sâu: "Em nghe nói cô của chúng ta có năng lực khác người thường. Chị ơi, chị và Arthur cũng có loại năng lực đó đúng không?"
Đồng tử của Khương Mạn co rút lại, suýt chút nữa phanh gấp xe lại.
Cô nghiêng đầu nhìn Khương Tiểu Bảo: "Em nói cái gì?"
Khương Mạn nhanh chóng bình tĩnh lại, Khương Tiểu Bảo không dám giấu diếm, cậu ta đã kể hết những gì tối qua mình đã nghe được.
Trong xe, bầu không khí lạnh đến cực điểm. Arthur ngồi ở hàng ghế sau, cơ thể đã run lên.
Đặc biệt là khi nghe nói nội tạng của Khương Nhược Lai được lấy ra dùng để nghiên cứu loại thuốc tái sinh gì đó, sắc mặt cậu bé trắng bệch như tờ giấy, ngồi co quắp trên ghế, tay chặt hai chân. Thỉnh thoảng quanh đôi mắt tím đó lại xuất hiện những mạch máu màu đen.
Khương Mạn đang lái xe mà tay cũng run lên, cô nhận ra tình hình không ổn của Arthur nên nhanh chóng dừng xe lại.
"Arthur!"
Cô kéo phanh tay, ngả người ra sau và nắm lấy tay Arthur: "Bình tĩnh lại đi."
Siêu năng lực của cô từ từ tiến vào cơ thể cậu bé, vô cùng ấm áp, xoa dịu trái tim sợ hãi và căng thẳng của cậu bé.
Arthur nắm chặt tay cô, mặt tái nhợt, hít sâu mấy hơi, mạch máu đen quanh mắt cũng từ từ mờ đi.
Khương Tiểu Bảo sợ hãi đến mức không dám thở mạnh.
Arthur nắm tay Khương Mạn, trán toát ra mồ hôi lạnh. Sau khi ký ức về phòng thí nghiệm của Zeus từ từ bị ép xuống, cậu bé mới hít một hơi thật sâu.
"Đó là Zeus!" Arthur nghiến răng: "Chỉ có Zeus mới làm những chuyện như vậy!"
Ánh mắt Khương Mạn trở nên u ám.
Trong lòng cô vô cùng tức giận, Zeus chính là quá khứ mà Bạc Hạc Hiên và Arthur không hề muốn nhìn lại, đó chính là địa ngục!
Chỉ là Khương Mạn chưa từng nghĩ tới bác cả nhà họ Khương lại thật sự có liên quan đế
Zeus đã hại chết mẹ của Bạc Hạc Hiên, khiến Bạc Thiên Y trở nên tàn phế.
Năm đó ... cha mẹ cô bị bắn chết trong bữa tiệc của gia tộc Lanscelot, ngoài Khương Nghiệp Thành ra, liệu ở đó có bóng dáng của Zeus không?
Tất cả điều này sẽ sớm được giải đáp!
……Đây là web lậu, vui lòng đọc ở app ReadMe để ủng hộ team dịch và cập nhật các chương mới sớm nhất
Xe đỗ ở bìa rừng của ngoại ô, phía trước có một khoảng sân nhỏ.
Ngôi nhà một tầng bằng xi măng, cách đó không xa còn có hồ nước trông giống như một nông trại bình thường.
Sau khi Khương Mạn xuống xe, cô nhìn vào rừng cây, lạnh lùng thu tầm mắt lại.
“Thiếu gia.” Một ông lão đứng ở cổng sân, đây là quản gia của nhà Khương Tiểu Bảo.
“Tiểu thư.” Ông lão cũng gật đầu với Khương Mạn.
Vẻ mặt Khương Mạn lãnh đạm: "Cứ gọi tôi là Khương Mạn là được rồi. Tôi không phải người nhà họ Khương. Tôi muốn gặp cô của tôi."
"Ông chủ đang đợi hai người ở bên cạnh hồ, thiếu gia hãy đưa cô Khương qua đó đi."
Khương Tiểu Bảo nhanh chóng dẫn đường.
Bên cạnh hồ nước, gió nhẹ thổi thoáng qua.
Từ xa, Khương Mạn đã nhìn thấy hai người, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bóng người ngồi trên xe lăn.
Người phụ nữ mặc chiếc áo nhung màu nhạt, trên chân phủ một tấm chăn mỏng.
Trên gương mặt của bà ấy không có quá nhiều dấu vết của thời gian, bà ấy nhìn mặt hồ, hai mắt không có tiêu điểm giống như một con búp bê xinh đẹp không có linh hồn.
Khuôn mặt đó cực kỳ giống Khương Mạn, chỉ khác là người phụ nữ đó trông già hơn, dịu dàng hơn, ít có cảm giác là con lai hơn.
Người đứng bên cạnh bà ấy là Khương Nghiệp Minh.
Khương Mạn bước nhanh về phía trước, không khống chế được hơi thở gấp gáp của mình.
Khi chuẩn bị đến gần Khương Nhược Lai, cô giảm tốc độ và ngồi xổm xuống bên cạnh xe lăn.
"Cô ơi…"
Khương Mạn gọi một cách nhẹ nhàng, Khương Nhược Lai không đáp lại.
Đây là lần đầu tiên Khương Tiểu Bảo nhìn thấy Khương Nhược Lai ở khoảng cách gần như vậy. Cậu ta không dám đến quá gần, nhanh chóng cúi đầu xuống.
“Trông cháu rất giống cô, nhưng tính cách lại rất giống cha cháu.” Giọng của Khương Nghiệp Minh vang lên.
Khương Mạn đứng dậy, chống tay lên xe lăn, lạnh lùng nhìn ông ta: "Ông không cần nói nói khách sáo như vậy. Có lẽ ông cũng biết rõ tôi tới đây vì mục đích gì."
Khương Nghiệp Minh cười khổ: “Ta biết, ta là kẻ có tội, có lỗi với em trai và em dâu, có lỗi với em gái, lại càng có lỗi với các cháu.
"Tôi không quan tâm đến lời sám hối của ông."
Giọng điệu Khương Mạn vẫn lạnh lùng: "Tôi muốn biết sự thật."
Khương Nghiệp Minh gật đầu: "Ta sẽ nói cho cháu biết tất cả những gì mà mình biết."
"Tại sao Khương Nghiệp Thành lại muốn giết cha mẹ tôi?"
Khương Nghiệp Minh nhìn Khương Tiểu Bảo, mím môi nói: "Tiểu Bảo, con hãy đẩy cô con đi dạo một chút quanh đây đi."
Ông ta nói xong lại quay sang Khương Mạn rồi nói tiếp: "Sẽ không rời khỏi tầm mắt của cháu, như vậy đã được chưa?"
Cô gật đầu.
Vốn Khương Tiểu Bảo muốn ở lại nhưng cậu lại không dám mở miệng trong bầu không khí này nên chỉ có thể đẩy Khương Nhược Lai rời đi một cách cẩn thận.
Khương Mạn vẫn dán mắt vào bọn họ, sau khi đợi bọn họ đi xa một chút, cô mới nói: "Hôm qua, Tiểu Bảo đã nghe thấy cuộc nói chuyện giữa ông và con trai cả của ông rồi."
"Cậu ấy cũng đã nói với tôi tất cả rồi."
"Cho nên ông hãy bớt nói những lời vô nghĩa lại, vào vấn đề chính luôn đi."
Khương Nghiệp Minh như bị sét đánh ngang tai, sững sờ tại chỗ: "Tiểu ... Tiểu Bảo, đã nghe thấy rồi à?"
Nhìn phản ứng của ông ta, Khương Mạn nhíu mày: "Ông không biết à? Vậy tại sao ông lại đưa cô tôi rời khỏi biệt thự Nam Sơn?"
Chương 375: Chân tướng về cái chết thảm khốc của cha mẹ
Khương Nghiệp Minh ổn định lại tâm trạng đang rối bời, tự giễu nói:
“Mấy năm nay nhà bác cả luôn muốn cướp cô của cháu đi.”
“Mỹ Lâm từng gặp bà ấy ở biệt thự Nam Sơn, tối qua sau khi ta và Vân Kỳ nói chuyện, trong lòng cũng không yên tâm, bèn lén cho người đưa cô của cháu đi chỗ khác rồi.”
“Thực tế trong mấy năm nay, bà ấy đều không bao giờ ở một chỗ quá lâu.”
Khương Mạn nheo mắt: “Hôm nay Khương Tiểu Bảo suýt nữa thì chết.”
“Cái gì?” Khương Nghiệp Minh hét lên kinh hãi.
“Điện thoại của nó có phần mềm nghe lén, chiếc đồng hồ trên tay nó có thiết bị định vị.” Giọng điệu Khương Mạn đầy châm chọc: “Chiếc đồng hồ kia nghe nói là do Khương Mỹ Lâm tặng.”
Khương Nghiệp Minh lúc này chợt lung lay như muốn ngã. Cả người lộ vẻ già nua.
Khương Mạn thu lại ánh nhìn: “Nói đi, nguyên nhân thật sự khiến Khương Nghiệp Thành giết cha mẹ tôi.”
Khương Nghiệp Minh hít sâu một hơi, giọng nói run rẩy: “Bởi vì trong tay ba mẹ cháu có chứng cứ có thể hủy hoại ông ta hoàn toàn.”
“Chứng cứ?”
“Ta cũng không biết cụ thể là thứ gì, tâm tư của Khương Nghiệp Thành quá sâu, trước kia ta vẫn luôn sợ hãi ông ta cho nên căn bản chưa từng đứng ra tranh chấp trực diện với ông ta.”
Khương Nghiệp Minh tự chế giễu: “Ngay cả chuyện cô cháu còn sống cũng là trước khi cha mẹ cháu xảy ra chuyện không lâu, ta mới biết.”
Khương Mạn nhìn người phụ nữ ngồi trên chiếc xe lăn cách đó không xa.
Nghĩ tới những chuyện tàn khốc mà bà ấy đã trải qua....
“Tôi nghe nói, ban đầu, ngay cả cha mẹ tôi cũng cho rằng cô đã chết, có phải vậy không?”
“Đúng vậy.” Khương Nghiệp Minh gật đầu, “Lúc đó cháu còn chưa ra đời, anh cả của cháu cũng còn nhỏ.”
“Khương Nghiệp Thành vô tình phát hiện trên người cô cháu có năng lực đặc biệt, liền sắp đặt một vụ tai nạn ngoài ý muốn, dựng hiện trường giả rằng cô cháu đã chết.”
“Tên thực tế, người thì vẫn luôn bị ông ta giam cầm, giống như một con chuột bạch để cho người ta nghiên cứu ……”
“Sau đó, cha cháu dường như phát giác ra chuyện gì đó, vẫn luôn âm thầm điều tra Khương Nghiệp Thành.”
“Lúc đó cháu và anh tư của cháu vừa chào đời, ông ấy không thể không rời khỏi đế quốc, tới gia tộc Lancelot thăm mẹ cháu, Khương Nghiệp Thành chính trong buổi tiệc đó tìm cơ hội ra tay.”
Khương Mạn im lặng một lúc lâu.
*Đây là web lậu, vui lòng đọc ở app ReadMe để ủng hộ team dịch và cập nhật các chương mới sớm nhất
“Khương Nghiệp Thành nếu đã giấu kỹ đến thế, sao ông lại có thể cứu được cô của tôi ra từ tay ông ta?”
Khương Nghiệp Minh không dám đối diện với cô, không biết giấu mặt vào đâu: “Là ông ta chủ động tìm ta để làm một cuộc giao dịch.”
“Ta không phải là đối thủ của ông ta, nếu không phải ông ta tự động tiết lộ, sao ta có thể biết được là em gái của mình còn sống.”
Cả khuôn mặt Nghiệp Minh là vẻ suy sụp: “Ông ta bảo ta gọi cho cha của cháu một cuộc điện thoại, chính vì cuộc điện thoại đó nên cha cháu đã lựa chọn gặp mặt ông ta.”
“Ta thật sự không ngờ ông ta sẽ giết hại cha mẹ cháu ngay dưới con mắt của gia tộc Lancelot ……”
“Là ta đã hại chết cha mẹ cháu……”
Khương Nghiệp Minh nặng nề quỳ xuống.
Khương Mạn cau mày. Cô cố gắng áp chế sự xúc động trong lòng xuống, ánh mắt đã lạnh đến cực điểm.
“Khương Nghiệp Thành phí hết tâm tư để nắm được cô của tôi trong tay, sao có thể cam tâm buông tha bà ấy chứ?”
Khương Nghiệp Minh cười khổ: “Bởi vì bà ấy đã không còn giá trị gì nữa rồi, lúc ta tìm thấy bà ấy, máu trong người bà ấy đã bị rút gần cạn rồi.”
“Bà ấy tuy là đã sống sót, nhưng năng lượng trong người bà ấy cũng đã biến mất, bây giờ bà ấy chẳng khác gì người bình thường cả.”
Khương Mạn rũ mắt xuống: “Vậy còn tôi thì sao? Khương Nghiệp Thành năm xưa bắt cóc tôi nhưng lại không giết tôi, chắc không phải lương tâm đột nhiên trỗi dậy chứ.”
“Ta không biết.” Khương Nghiệp Minh lộ vẻ bối rối: “Ta không nhìn thấu con người này.”
“Vậy ông biết Zeus không?”
Khương Nghiệp Minh lắc đầu.
“Câu hỏi cuối cùng.”
Khương Mạn lạnh lùng nhìn ông ta: “Cha đẻ của Khương Tiểu Bảo là ai?”
Khương Nghiệp Minh hít sâu một hơi, lập tức ngẩng đầu.
Khương Mạn tỏ vẻ chế giếu: “Cậu ta là con trai ruột của cô, chẳng phải sao?”
Khương Nghiệp Minh gian nan gật đầu, nửa ngày sau mới lên tiếng trả lời.
“Cha đẻ của Tiểu Bảo là ai thì ta không biết, năm xưa thằng bé có thể sống sót đã là kỳ tích rồi ……”
Khương Mạn siết chặt nắm đấm. Sự căm phẫn từ trong xương cốt bộc phát ra.
Cô không dám tưởng tượng, trong những năm cô út của mình bị Khương Nghiệp Thành giam cầm, bản thân cô út đã xảy ra những chuyện gì!
“Khương Tiểu Bảo và cô của tôi, tôi đều sẽ đưa đi.”
Khương Mạn lạnh lùng nói xong, không thèm để ý Khương Nghiệp Minh, quay người bước nhanh, rời đi.
“Cháu……không giết ta sao?”
Bước chân Khương Mạn khựng lại: “Tạm thời cứ để cái đầu của ông ở trên cổ đã.”
Khương Nghiệp Minh còn đang quỳ trên đất, vẻ mặt tang thương.
Lúc Khương Mạn đi tới gần Khương Nhược Lai, hít sâu một hơi, thu lại vẻ hung dữ trên người mình.
“Chị, cha em, ông ấy……” Khương Tiểu Bảo định đi qua đó.
Khương Mạn túm lấy cánh tay cậu ta, “Ông ta không sao cả, Khương Tiểu Bảo em có đi cùng chị không?”
“Hả? Tại sao?”
Ánh mắt Khương Mạn có chút phân vân.
Cô không chắc tên ngốc này có thể tiếp nhận sự thật tàn khốc này trong một chốc một lát hay không.
Nhưng cô không lo được nhiều thứ như vậy.
Nếu Khương Nghiệp Thành liên hệ với Zeus, thì tính mạng của Khương Tiểu Bảo khi ở lại nhà bác hai sẽ gặp nguy hiểm!
“Khương Nghiệp Minh không phải cha của em, em là con trai của cô chị.”
Khương Tiểu Bảo loạng choạng, hai mắt mở lớn, khóe miệng cứng ngắc: “Chị...chị đừng đùa chứ, không buồn cười chút nào đâu....”
“Em...sao em có thể là....”
Cậu ta bất giác nhìn về phía Khương Nghiệp Minh, nhưng cậu không nhận được đáp án nào từ ánh mắt của ông ấy.
Khương Tiểu Bảo há miệng, trái tim như ngừng đập, máu chảy trong cơ thể cũng trở nên lạnh ngắt.
Câu ta không thốt nên lời……
Khương Mạn nắm lấy cánh tay của cậu: “Đừng làm loạn, yên lặng rời khỏi đây cùng với chị.”
“Khương Tiểu Bảo, chị biết chuyện này đối với em rất tàn nhẫn. Nhưng chị xin lỗi, em bắt buộc phải trưởng thành rồi.”
Khương Mạn nói xong, ngồi xổm bên cạnh xe lăn của Khương Nhược Lai, giọng nói ấm áp: “Cô ơi, cháu là Tiểu Mạn, là con gái của Khương Nghiệp Lễ.”
“Cháu tới đón cô về nhà đây.”
Lông mi của Khương Nhược Lai khẽ run lên, nhưng không có phản ứng nào khác.
“Có lẽ sẽ hơi khó chịu một chút, cô cố gắng chịu đựng nhé.”
Khương Mạn một tay bế Khương Nhược Lai lên, một tay túm lấy Khương Tiểu Bảo, bước nhanh ra ngoài.
Khương Tiểu Bảo hồn bay phách lạc, giống như xác không hồn, cứ thế bị cô túm lấy, lôi đi.
Khương Mạn chưa đi xa, chợt cau mày, ngay sau đó, nhìn thấy một đám người đang vội vàng đi tới, sự lạnh lẽo trong đôi mắt cô dần phai nhạt đi.
Cả quãng đường này của cô vẫn luôn mở chia sẻ định vị.
Bốn anh em nhà họ Khương lúc này đều vội vàng đi tới.
Còn có……Bạc Hạc Hiên.
“Anh cả……” Giọng nói của Khương Mạn có chút run rẩy, nhưng vẫn cố gắng mỉm cười: “Đây là cô út.”
Khương Lệ Sính mím chặt môi, tiến lên bế ngang người Khương Nhược Lai.
Khương Vân Sênh tiến lên túm lấy Khương Tiểu Bảo.
Khương Mạn được bao bọc trong một cái ôm ấm áp, ngăn cách sự tàn nhẫn của thế giới ở bên ngoài.
Bạc Hạc Hiên ôm chặt lấy cô, giống như muốn cô hòa nhập vào cơ thể mình, hôn lên trán cô.
“Chúng ta về nhà thôi.”
Bình luận facebook