• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Vợ Của Ảnh Đế Lại Phá Hỏng Game Show (5 Viewers)

  • Chương 366-370

Chương 366: Khương Mạn: Lúc đó cháu sợ muốn chết luôn

Trong bệnh viện.

Kết quả kiểm tra sức khỏe của Khương Tiểu Bảo đã có, ngoại trừ một số vết xước và vết bỏng thì vẫn là một thiếu gia Bảo Nhi đầu đội trời chân đạp đất!

Còn về Khương Mạn.

Ngoại trừ quần áo bẩn thỉu, đầu tóc bị cháy xém một ít thì không có vấn đề gì cả.

Cô từ chối kiểm tra sức khỏe.

Bác sĩ còn định khuyên vài câu, Khương Vân Sênh lại lắc đầu, “Không cần kiểm tra đâu.”

Cơ thể Khương Mạn có siêu năng lực là một bí mật, ai mà biết được bệnh viện bên ngoài có tra ra được cái gì không.

Cho dù không tra ra được điều đặc biệt của cô ấy thì những thứ như mẫu máu cũng không nên bị truyền ra bên ngoài.

Hai người đều không có vấn đề gì.

Lý Hân Nguyệt sau khi được cấp cứu cũng đã thoát khỏi cơn nguy kịch, nhưng vẫn chưa tỉnh lại.

Khương Tiểu Bảo sau khi biết được thì thở phào một hơi.

Người cũng coi như đã cứu về được ……

Ở hành lang bệnh viện, có hai vị cảnh sát tới, chuẩn bị tìm họ để lấy lời khai, nhưng cũng không phải là những người trong đám cháy trước đó.

Hai bên gặp mặt nhau.

Ai yo, người quen này!

“Sao lại là mấy người nữa!” Chú cảnh sát cũng đến cạn lời.

Khương Mạn haizz một tiếng: “Duyên phận?”

Chú cảnh sát: “……Thông thường chúng tôi chỉ có duyên với phần tử phạm tội thôi.”

Khương Tiểu Bảo nhanh chóng giải thích: “Chú ơi! Lần này cháu không hề đánh nhau hay ẩu đả gì đâu, mà là cháu đi cứu người ạ!”

Chú cảnh sát nghi ngờ, “Cứu người? Không phải là cậu được cứu hay sao?”

Khương Tiểu Bảo: “(o_o)??”

Anh hùng hào kiệt như thiếu gia Bảo Nhi vậy mà không có ai biết sao?

Bởi vì là ‘người quen’ bên hai bên cũng không lề mề nữa, bắt đầu lấy lời khai như thông thường.

Khương Tiểu Bảo cảm xúc dâng trào, kể lại toàn bộ sự việc đã xảy ra.

Chú cảnh sát nhăn mặt: “Cho nên là cậu chạy lên cứu người, sau đó bị lôi vào trong phòng, tận mắt chứng kiến hung thủ ra tay phóng hỏa? Vậy sau đó thì sao?”

“Sau đó tên đần....khụ, hung thủ tự dẫn lửa đốt chính mình, phòng bếp còn đột nhiên phát nổ.”

“Cháu nhìn thấy đâu đâu cũng là lửa, chị gái kia lại bị xích sắt trói lại, cho nên cháu liền khóa trái cửa nhà tắm lại, sau đó thì dùng khăn ướt bịt miệng và mũi, ngồi chờ cứu viện thôi!”

Chú cảnh sát nghe xong, nhất thời không biết nên khen cậu ta thông minh hay là nói cậu ta đầu đất nữa……

Ở trong biển lửa chờ cứu viện...ờ...ừm ……

Tên trẻ trâu này mà tự chạy thì chắc là cũng chạy thoát được đấy, nhưng có vẻ là không nỡ bỏ lại người bị hại.

Ánh mắt chú cảnh sát nhìn cậu ta cũng hiền từ hơn.

Haizzz, thật lương thiện.

Thiếu gia Bảo Nhi cứ cảm thấy ánh mắt của chú cảnh sát lúc nhìn mình có gì đó không đúng, không phải là nên ánh mắt sùng bái, khen ngợi, nể phục hay sao?

Tại sao……lại có cảm giác bị xúc phạm thế nhỉ?

Giống như là ánh mắt nhìn một kẻ thiểu năng trí tuệ vậy.

“Cho dù là cứu người, nhưng tiền đề vẫn phải đảm bảo sự an toàn của bản thân trước rồi mới lượng sức mà làm.”

Chú cảnh sát thở dài: “Nếu không phải có chị gái cậu thì lần này cậu đã phải hi sinh rồi! Ngọn lửa cực kỳ hung dữ, mấy con đường gần đây đều bị kẹt cứng, cậu ngồi một chỗ chờ cứu viện thì có ích gì chứ?”

Khương Tiểu Bảo lúc đầu không cảm thấy thế, nhưng bây giờ nghe người ta nói thì mới dựng hết tóc gáy lên.

Cảnh sát lại lấy lời khai của Khương Mạn.

Quá trình thuận lợi, chỉ là giữa chừng có nhắc đến hung thủ Dương Hổ.

“Thân là một cô gái chân yếu tay mềm, có thể cứu hai người từ trong đám cháy ra đã là cố gắng hết sức rồi!”

Khương Nhuệ Trạch&Khương Vân Sênh: “……” uhm.

Khương Tiểu Bảo: “???” nheo mắt, nhăn mày.jpg

Con gái chân yếu tay mềm? Thế người dũng sỹ dùng tay không giật đứt dây xích sắt lúc ở trong đám cháy đó là ai?

Khương Mạn gật đầu: “Ừm, lúc đó cháu sợ muốn chết luôn.”

Khương Tiểu Bảo: “……”

Chị à, lúc chị đạp bay tên giết người đó cực kỳ mượt luôn chị biết không?

“Lắm mồm hỏi một câu, tên hung thủ đó còn sống không ạ?”

“Lúc anh ta được cứu ra thì khắp người đã bị bỏng nặng, cũng được đưa tới bệnh viện cấp cứu, hình như vẫn chưa thoát khỏi cơn nguy kịch, có thể sống được hay không cũng khó nói lắm.”

Khương Mạn nhướng mày “À...” một tiếng, giọng điệu tiếc nuối: “Là vậy à.”

Chú cảnh sát ho một tiếng, nói:

“Nạn nhân nữ kia tuy đã thoát khỏi cơn nguy kịch, nhưng tình trạng vẫn còn chưa ổn định lắm, cho nên chuyện này chúng tôi vẫn phải tiếp tục tìm thêm chứng cứ.

“Chuyện lần này khá ồn ào, cân nhắc đến việc mấy người cũng là nhân vật của công chúng, cho nên hi vọng trước khi chuyện này lắng xuống, mọi người hãy hợp tác một chút.”

Khương Mạn và mọi người gật đầu.

Sau khi chú cảnh sát đi, mấy người Khương Mạn cũng rời khỏi bệnh viện.

Lý lão âm và nhân viên công tác cũng đều ở đây, chuyện này....hiển nhiên là quá ồn ào rồi.

“Mùa 2 này...chắc không phải là lại ngỏm rồi đấy chứ?” Khương Mạn có chút chột dạ mà hỏi.

Lão Lý nhìn cô, một lời khó nói hết: “Yên tâm, vẫn tiếp tục.”

“Ồ.”

“Sao tôi cứ có cảm giác cô có chút tiếc nuối vậy?”

Khương Mạn: “Đạo diễn Lý, lúc nói chuyện thì sờ vào lương tâm mà nói.”

Lý lão âm: “……”

Ông ta vừa định mở miệng, một dáng người cao lớn, vượt qua người ông ta, dưới tầm mắt của tất cả mọi người, trực tiếp ôm Khương Mạn vào lòng. Đây là web lậu, vui lòng đọc ở app ReadMe để ủng hộ team dịch và cập nhật các chương mới sớm nhất

Lão Lý: “??!!”

Nhân viên công tác: “!!!!”

Anh em nhà họ Khương: “……” Phiền.

Bạc Hạc Hiên hô hấp có chút dồn dập, anh căng thẳng nhìn từ trên xuống dưới Khương Mạn: “Không bị thương chứ?”

Khương Mạn không ngừng nháy mắt với anh, “Em có thể có chuyện gì được, đừng nghi ngờ năng lực của em!”

Bạc Hạc Hiên lúc này mới buông tay, anh mắt xót xa nhìn phần tóc bị cháy xém của cô, lông mày nhíu chặt lại.

Lão Lý ho một tiếng, giọng điệu trào phúng: “Công khai yêu đương có phải là hơi vô lương tâm rồi không?”

Bạc Hạc Hiên quay đầu: “Hử, đạo diễn Lý cũng ở đây à? Tới lúc nào vậy?”

Lý lão âm: ? Tôi ĐM? Coi tôi là không khí sao?

Khương Mạn đẩy Bạc Hạc Hiên ra, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tôi làm người trong sạch, từ chối yêu đương! Tôi tự làm gương!”

Bạc Hạc Hiên liếc nhìn cô: “Ừm, cô Khương vừa nhìn là thấy không giống người biết yêu đương gì rồi.”

“Quá khen, quá khen, anh Bạc cũng là người rất chuyên nghiệp.”

Lão Lý và những nhân viên công tác đều câm nín!

Một ảnh đế, một ảnh hậu tương lai, hai người có thể diễn giả hơn chút nữa không!

Lý lão âm nhìn đôi nam nữ đáng ghét này mà thấy phiền, ông ta mời hai người họ về là để ăn hành, chứ không phải là để bọn họ yêu đương!

Tôn trọng gameshow địa ngục một chút đi, đây không phải là gameshow hẹn hò đâu nhé!

“Được rồi, được rồi, nể tình hôm nay cô Khương làm anh hùng, tối nay ekip mời mọi người ngủ khách sạn.”

Khương Mạn khó mà tin nổi: “Đạo diễn Lý thật là có tình người, thảo nào mà chú có thể giữ lại được đường chân tóc đẹp đến thế!”

Lý lão âm trừng mắt nhìn cô, nổi dậy ham muốn giết người!

Vừa đến khách sạn.

Khương Mạn kéo tay Bạc Hạc Hiên vào trong phòng

Dáng vẻ gấp gáp đó, khiến người ta muốn lơ đi cũng khó.

Lý lão âm chậc chậc mấy tiếng: “Làm người trong sạch?”

A Tam thở dài: “Từ chối yêu đương, lấy ai làm gương?”

Khương Vân Sênh day trán, Khương Nhuệ Trạch bĩu môi, nhỏ giọng hỏi: “Tang không cay đã về chưa? Số phòng cô ấy là số mấy?”

Khương Vân Sênh trợn mắt nhìn em trai, thế này là thế nào?

Khương Tiểu Bảo ở một bên, đổi lại, ôm cánh tay anh hai Khương: “Anh! Tối nay hai chúng ta chung một phòng nhé, đây là lần đầu em ở cái khách sạn rách nát như thế này, kích thích quá!”

Người của ekip: ??? Mẹ ơi, tên trẻ trâu này chuyển ít gạch quá à!

……

Bạc Hạc Hiên sau khi bị cô túm vào trong phòng, anh cau mày, trên gương mặt đẹp trai hiện ra vẻ do dự, “Có phải là gấp gáp quá không không?”

“Gấp cái đầu anh ý” Khương Mạn bĩu môi, “Em cần giải phóng!! Chỉ có anh mới giúp được em!”

Cô vừa nói vừa bắt đầu cởi quần áo.

Lông mày Bạc Hạc Hiên khẽ giật, miệng do dự: “Lỡ bị anh Tư em mơ thấy thì sao.....” nhưng động tác lại không ngừng lại, áo khoác cũng đã cởi ra rồi.

Khương Mạn chỉ mặc áo ba lỗ và quần lót, vẫn cảm thấy cả người nóng không chịu nổi, cô nắm chặt tay, cắn răng nói:

“Yên tâm, Em sẽ cố gắng dịu dàng một chút! Anh cố nhịn nhé, đừng kêu to quá, dọa tới người khác thì không hay!”

Bàn tay Bạc Hạc Hiên đang cởi cúc áo chợt ngừng lại.

Thấy cô đã bày ra dáng vẻ tấn công, khóe mắt anh giật giật, chờ chút, hình như có gì đó không đúng?

“Yêu Nhi……”

Khương Mạn thở phì phò, giống như đang phun lửa.

“Em chuẩn bị xong rồi, anh chuẩn bị xong chưa? Nhanh lên! Em không chờ nổi nữa rồi!!”

Thái dương của Bạc Hạc Hiên bắt đầu đau nhức: “Rốt cuộc là em muốn làm gì...”

Một giây sau, Khương Mạn đã bổ nhào về phía anh!Chương 367: Bạc Hạc Hiên cầm một hộp thuốc thực phẩm chức năng hỗ trợ tiêu hoá rồi đi mất

Nửa giờ sau.

Địa điểm: khách sạn XX, phòng 1331.

Tình huống: Một mớ hỗn loạn không nhìn ra cái gì.

Khương Mạn người đầy mồ hôi, mái tóc bết như đuôi chó dính vào lưng, ngồi khoanh chân trên ghế sô pha. Thần thái lười biếng, đôi mắt hồng hồng, đôi môi đỏ mọng, chỉ thiếu chút khói mây là giống như tiên cảnh.

Người đàn ông ngồi bên giường, sắc mặt u ám, hai mắt mờ mịt, nếu nhìn kỹ sẽ thấy khóe miệng có chút sưng tím. Ở cổ còn có một vết xước.

Mặt Khương Mạn rất bất mãn: “Em nguyện ý mà.”

Bạc Hạc Hiên có chút lé tránh: “Khụ……”

“Đồng chí Hạc Hiên, anh không được” Khương Mạn hoài nghi.

Người đàn ông thở dài một tiếng, ánh mắt híp lại cười cười: “Em nói lại lần nữa đi?”

“Em bảo là sức chiến đấu của anh không được.” Khương Mạn lười nhác giải thích: “Quả nhiên, phát điên xong còn bị em ấn xuống đất, nói gì đến lúc bình thường.”

“Ài, đúng là cảnh đẹp phút chốc.”

Mắt Bạc Hạc Hiên lại càng híp lại, cảm thấy nếu trên người cô mà có cái đuôi thì nó chắc chắn đang vẫy điên cuồng!

Anh đứng lên đi nhanh qua.

Bị bóng đen bao phủ lên người, Khương Mạn ngẩng đầu lên nhìn, không biết nguy hiểm đang tới gần, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú ngày càng sát lại. Người đàn ông chống hai tay vào thành ghế, giống như đang bao lấy cô.

Đôi mắt đen sâu thẳm như dực cháy dục hỏa, giống như có thể bốc được hơi nóng ra ngoài.

Khương Mạn chớp chớp mắt vô tội nhìn anh: “Em ngửi thấy mùi oán khí ở đâu đó.”

“Mũi chó nhạy thật, con chó săn này.”

Cái biệt danh kỳ quái này làm môi Khương Mạn giật giật, ánh mắt của cô cũng híp lại. Đang định mở mồm ra nói thì bị Bạc Hạc Hiên giữ cằm, anh cúi xuống mút mạnh một cái vào môi cô, gần giống như cắn cô một cái.

Khương Mạn hừ một tiếng, “Đau đấy.”

“Còn biết đau? Vừa nãy lúc đè anh lên giường đánh sao không biết đau là gì?”

Bạc Hạc Hiên phẫn nộ nhìn lại cô.

Cứ tưởng thế nào……kết quả……

Quần áo đều cởi hết ra rồi……Khương Mạn lại muốn đánh nhau với anh!

Còn là một trận đánh thật đến nỗi làm người ta có thể nội thương hộc ra máu!

Nhìn đôi môi diễm lệ của cô bị mình cắn, lòng Bạc Hạc Hiên cũng dịu một chút, anh kéo cô ngồi ra giường rồi ôm cô vào ngực, cúi xuống nhẹ nhàng gặm vào cổ cô.

Khương Mạn hừ một tiếng, cả người run lên đến mức nổi cả da gà. Đây là nơi mẫn cảm của cô, cảm giác ngứa ngứa truyền cả vào trong xương như muốn mạng cô!!.

“Dừng lại! Bạc Hạc Hiên anh đàng hoàng đi, em không đem bịt mắt, anh không sợ anh tư mơ thấy à!”

“Ừ, không sợ.” Bạc Hạc Hiên cười: “Anh cũng đâu có xấu hổ đâu.”

Khương Mạn dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn lại anh: “Dạo này anh càng ngày càng ấu trĩ rồi đấy.”

“Ấu trĩ như em, em mau chóng giải thích cho anh sao tối này lại đánh nhau với anh đi.” Bạc Hạc Hiên cười như không nhìn cô: “Đàn ông ấu trĩ mà dỗi là khó dỗ lắm đấy.”

“Có dỗ bằng tay cũng chưa chắc được đâu.”

Mặt Khương Mạn đỏ ửng, lườm anh một cái.

Cô khụ một tiếng, rồi nói: “Hôm nay em dùng dị năng hỏa, cho nên bị hấp thụ hoả khí vào người.”

Bạc Hạc Hiên cau mày: “Em lại bị mất kiểm soát!”

“Cũng không phải mất kiểm soát, em vốn dĩ có thể kiểm soát dị năng, nhưng mà học cách kiểm soát dị năng cũng khó lắm chứ.”

“Nó càng khó kiểm soát, thì lại càng là dị năng mạnh.”

Khương Mạn nói: “Trước đây em chỉ có thể điều khiển được dị năng hỏa ở mức châm một điếu thuốc, còn đâu chả làm được gì.”

“Nhưng lần này mạo hiểm một chút, coi như có tiến bộ.”

Bạc Hạc Hiên nhìn chỗ tóc bị đốt cháy của cô, sau đó lại nhìn bộ dạng hưng phấn của cô. Vốn định nói mấy câu dạy dỗ rồi cuối cùng lại chả nói được gì.

Cô gái này…….khiến cho người ta muốn khám phá ở mọi khía cạnh.

Dù là mặt nào, cô và anh cũng giống nhau, có một loại điên cuồng chảy trong xương thịt.

“Cho nên lúc nãy em lôi anh ra đánh nhau, là bởi vì ‘tiêu trừ hoả khí’, cần tìm người giúp đó hả?”

Khương Mạn gật đầu: “Hiểu nhanh thật! đúng là Bạc tư bản!”

“Thế bây giờ cô giáo Khương có muốn thể hiện đẳng cấp nữ vương của mình không ạ?” người đàn ông híp mắt lại, sắc mặt vô cùng nguy hiểm.

“Anh cũng đang có chút ‘không tiêu được’, em nói xem anh nên làm gì?”

Khương Mạn nhìn cái bộ dạng cười như không này của anh, tự nhiên thấy quen mắt thế.

Nhìn y như một tên đàn ông sở khanh mà đẹp trai vậy. Khương Mạn nhướng mày.

Hai phút sau, Bạc ảnh đế ăn mặc chỉnh tề, gương mặt u ám, trên tay cầm một hộp thuốc thực phẩm chức năng hỗ trợ tiêu hoá rồi đi mất.

Đây là web lậu, vui lòng đọc ở app ReadMe để ủng hộ team dịch và cập nhập chương mới sớm nhất.

Lúc đi tới thanh máy, tình cờ gặp Khương Tiểu Bảo và Tự Thiên Sách đang đi mua đồ ăn đêm, phía sau còn có Khương Nhuệ Trạch.

“Ô, Hiên Hiên” Tự Thiên Sách hô to.

Bạc Hạc Hiên gật đầu một cái, sắc mặt không được tốt lắm đi thẳng.

Đồng chí Tự Nhiên Sách chớp mắt: “Chuyện gì nhỉ, tức như vậy, còn chả thèm để ý người khác.”

“Chắc là không phục vụ chị em tốt nên bị đuổi ra ngoài!” Thiếu gia Bảo Nhi cắn que xiên trên tay nói chắc nịch.

Vừa nói dứt câu thì bị Khương Nhuệ Trạch vỗ cho một cái vào đầu: “Em gái ông đây là loại người thế à?”

“Anh họ! anh không tin tưởng vào mê lực của chị em à! nhìn cái tên tiểu thịt tươi kia là biết, chắc chắn đang nghĩ cách trèo lên giường của chị em!”

Khương Nhuệ Trạch không biết nói gì, một lúc sau mới nặn được ra: “Đúng là như vậy….”

“Vậy là đúng rồi!” Thiếu gia Bảo Nhi hất cằm: “Chậc chậc chậc, không hiểu sao, tên đó ngoài được cái mặt, chân có chút dài thì có gì đặc biệt chứ, nhan sắc……coi như hơn em được một chút.”

“Chả hiểu chị em nhìn trúng hắn vì cái gì?”

“Gia tộc Lancelot lớn như vậy, loại trai đẹp nào chả có, thế mà lại tìm ……”

Đồng chí Thiên Sách nhìn đồ đệ của mình, cắn một miếng xiên nướng trong tay, ánh mắt hóng hớt sáng lên: “Đồ đệ nói lời này có lý.”

Khương Nhuệ Trạch: “Anh có dám nói câu này trước mặt tên tiểu thịt tươi kia không.”

Lời vừa nói thì cả Khương husky và Tự Thiên Sách nhìn thấy tên đồ đệ trước mắt cả người tràn đầy ‘chí khí’

Khương Tiểu Bảo hào hứng, “Ngày mai em sẽ dạy dỗ hắn ta, cái loại tiểu thịt tươi trong giới giải trí, không biết giữ đạo đức!”

Hai người đàn ông ở phía sau từ từ cách xa thằng nhóc xốc nổi ở phía trước, thậm thụt to nhỏ với nhau.

“Bạc Hạc Hiên âm hiểm lắm.”

“Khụ, tên cáo già.”

“Hôm nay có vẻ tức giận lắm đấy.”

“Này, chắc là em gái tôi làm gì rồi.”

“Cậu nói xem đồ đệ nhà tôi ngày mai có đi thêm dầu vào lửa không, có khi nào bị giết chết luôn không?”

“Góp ý anh nên lo hậu sự trước cho nó.”

“Ma chay thôi……tôi lo được.”

Đồng chí Thiên Sách tự nhiên thấy vui vẻ, đây có phải niềm vui khi chơi với trẻ vị thành niên không nhỉ?

Khương husky cũng cảm thấy sảng khoái, cái loại sảng khoái khi đứng xem người khác gặp hoạ.

Đúng là thế giới của người lớn, không thể tin ai được.

Vị thiếu gia đi đằng trước, thiếu gia Bảo Nhi hắt xì một cái thật to, cậu ta đưa tay lên xoa mũi: “Ai nhắc tới mình nhỉ?” Chương 368: Đây là lời nữ minh tinh có thể nói ra sao?

Livestream của Khương Vân Sênh và Khương Mạn bất ngờ bị gián đoạn khiến cộng đồng mạng xôn xao.

Ngay sau tin tức xã hội là một bản tin nói về vụ khu dân cư bị phóng hoả.

Ngay sau đó, những cư dân mạng đã phát hiện ra rằng tòa nhà bốc cháy chính là nơi Khương Vân Sênh bọn họ ship đồ ăn.

Trong đêm đó đã nổ ra rất nhiều tin tức.

Video Khương Nhuệ Trạch trèo qua ban công tầng năm, giải cứu một bé gái và cảnh Khương Mạn vác hai người họ ra khỏi đám cháy đều được đăng tải lên trên mạng.

Sáng sớm hôm sau, Weibo của đồn cảnh sát Thiên Dương đã cập nhật trạng thái Weibo mới nhất đó là đưa ra một báo cáo ngắn gọn về vụ việc.

(Nghi phạm họ Dương mắc nợ số tiền lớn do cờ bạc, nảy sinh tâm lý muốn trả thù xã hội, cố tình giam cầm người thuê nhà họ Lý, trong thời gian giam cầm đã dùng nhiều nhiều hành vi bạo lực đối với cô gái họ Lý.

Sau đó được Khương X B và Khương Y S phát hiện ra, Dương H đã phóng hỏa ngay tại chỗ …)

Đại khái nội dung bài báo cáo là như vậy.

Nhưng cũng không ngăn được cư dân mạng chắp vá nội dung thành một bản hoàn chỉnh.

(Ôi trời! Hôm qua tôi còn nói với bạn tôi là câu nói cuối cùng người nhận đồ nói có hơi kỳ lạ! 95 rõ ràng là cứu tôi!)

(Vậy hôm qua cô gái trẻ đó đã cầu cứu sao? ! Đạo diễn Khương bọn họ đã dừng buổi livestream giữa chừng để cứu người à?)

(Tên họ Dương đó bị gì vậy? Giam cầm, dùng bạo lực lại còn phóng hoả?!)

(Cũng may lúc đó Khương võ thần và anh ba đang ở gần đó, nếu không thì không dám tưởng tượng đến hậu quả nữa.)

(Cô gái thuê nhà đó cũng quá đen đủi! Sau này, thân con gái sống một mình nên cẩn thận, đề phòng hỏa hoạn và trộm cắp còn phải đề phòng chủ nhà nữa!)

(Tôi không hiểu tại sao tên họ Dương này lại muốn trả thù người thuê nhà? Lẽ nào trước đây giữa hai người đã có ân oán gì chăng?)

(Tên ngốc phía trên ở đâu chui ra vậy? Những người khác cho thấy chỉ số IQ và còn bạn thì khoe sự thiểu năng à?)

Nhiều cư dân mạng đã bắt đầu tranh cãi.

Từ livestream của người nổi tiếng đến việc làm xấu trong xã hội.

Từ sự an toàn của phụ nữ khi sống một mình cho đến xung đột giới tính.

Có rất nhiều cư dân mạng lý trí và đồng cảm, nhưng Đế Quốc đông dân số nên không thể tránh khỏi sự xuất hiện của một số người não tàn!

Tình hình của tội phạm Dương cũng đã nhanh chóng được tìm ra.

Anh ta vẫn còn sống, hiện đang trong phòng cấp cứu ở bệnh viện, có lẽ tỉ lệ tử vong không hề thấp!

(Tôi có mặt tại hiện trường và tận mắt nhìn thấy Khương võ thần vác Bảo nhi gia và cô gái thuê nhà xuống tầng dưới, tóc còn bị cháy. Lúc đó đám cháy ở tầng tám thực sự rất lớn.)

(Sau đó hình như Khương võ thần đã nhắc nên lính cứu hỏa mới biết tên họ Dương đó vẫn ở lầu tám, chưa hề xuống.)

(Nếu tôi là Khương võ thần có lẽ tôi sẽ không nhắc, loại rác rưởi này bị thiêu chết cũng đáng!)

(Không phải Khương Mạn rất giỏi sao? Dựa vào khả năng của cô ấy cứu thêm một người cũng không phải chuyện không thể?)

(Bây giờ tôi đang tự hỏi là ai đã phóng hỏa? Khương Mạn lợi hại như vậy, lẽ nào tên họ Dương đó có thể phóng hỏa ngay trước mắt cô ấy sao?)

(Có phải bạn phía trên bị mắc bệnh gì không! Bạn không thể hiểu được báo cáo của cảnh sát à? Xem livestream được phát lại mà cũng không hiểu à?)

(Lũ ngốc ngày nay thật là buồn cười, không đi truy cứu vấn đề của hung thủ, mà đi tìm bới lỗi của những người cứu người!)

Trên mạng, những cuộc tranh luận, cãi vã vẫn không ngừng.

Và vì sự cố ngoài ý muốn này, lão Lý đột nhiên nhận ra, hai ngày cuối cùng sẽ không để cho khách mời đi làm việc nữa.

Một mặt, cũng là bởi vì cuộc tranh luận trên mạng về 'chuyện của Dương H' ngày càng trở nên gay gắt, cho nên hai ngày livestream cuối cùng vừa rồi đã chọn bầu không khí tương đối ôn hòa và kết thúc một cách khiêm tốn.

Đây là web lậu, vui lòng đọc ở app ReadMe để ủng hộ team dịch và cập nhật các chương mới sớm nhất

Tại bệnh viện, Lý Hân Nguyệt đã tỉnh lại.

Trong vài ngày qua, cô ta đã được cảnh sát lấy thông tin và yêu cầu một cách mạnh mẽ để được gặp ân nhân cứu mạng của mình.

Sau khi ngày ghi hình cuối cùng kết thúc, Khương Mạn và những người khác đã đến bệnh viện.

Phần nghiêm trọng trên cơ thể Lý Hân Nguyệt là chấn động não sau khi bị đánh mạnh vào đầu và lá lách bị vỡ dẫn đến xuất huyết.

Cũng may là não không bị xuất huyết nên không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng chắc chắn không thể ngồi dậy được trong một thời gian ngắn.

Sau khi cô ta được đưa đến bệnh viện, Khương Mạn đã trả tiền viện phí trước. Cảnh sát cũng đã thông báo cho gia đình cô ta.

Khi Khương Mạn bọn họ đến phòng bệnh thì chỉ nhìn thấy một bà lão lưng còng. Đây là người thân duy nhất của Lý Hân Nguyệt.

Khi biết rằng đám người Khương Mạn là ân nhân cứu mạng cháu gái mình, bà lão kích động đến mức muốn quỳ xuống cảm ơn nhưng Khương Tiểu Bảo đã nhanh chóng đỡ lấy bà ấy.

Bà lão vừa lau nước mắt vừa lấy chiếc bánh ngọt do chính tay mình làm ra, đây là cách duy nhất để bà ấy bày tỏ sự cảm ơn của mình.

“Ngon quá.” Khương Tiểu Bảo cắn một miếng lớn, đuôi mắt không biết tại sao lại đỏ lên.

“Cảm ơn cậu.” Lý Hân Nguyệt nằm trên giường bệnh, nói một cách yếu ớt, khóe mắt rơi lệ.

Cô ta nhìn Khương Tiểu Bảo: "Nếu không có cậu thì tôi đã chết rồi."

Cậu ta có chút bối rối, lắp bắp nói: "Tôi...... Tôi cũng không làm gì, là, là chị tôi! Nếu không có chị tôi thì hai chúng ta đều đã chết rồi."

"Còn cả anh trai tôi nữa! Anh ấy đã phát hiện ra điểm bất thường."

Khương Vân Sênh cười lắc đầu.

Khương Mạn nói với Khương Tiểu Bảo: "Em là người dũng cảm nhất, kiên trì đến cùng, không bỏ chạy."

Khương Tiểu Bảo đỏ mặt, cắn một miếng bánh ngọt, lẩm bẩm nói: "Chị đừng nói nữa, xấu hổ chết đi được, đã nói không phải em rồi..."

Thiên Sách kêu lên: "Ôi trời, Bảo nhi gia mạnh hơn cả Hoắc Khứ Bệnh của chúng ta xấu hổ rồi sao?"

"Sư phụ này!!!"

Trong phòng bệnh rộ lên một tràng tiếng cười.

Chàng trai 19 tuổi xấu hổ đến mức nổi khùng, khóe miệng dính bánh ngọt nhưng cũng không nhịn được cười.

Sau khi thăm Lý Hân Nguyệt, bọn họ chuẩn bị rời đi thì bà Lý đã đi theo ra ngoài, trên tay cầm một chút đặc sản mang từ quê lên. Ngoài những thứ này, còn có một tờ giấy nợ.

"Các cháu cứu mạng Nguyệt Nguyệt đã là một ơn huệ rất lớn rồi nên không thể được các cháu chi trả viện phí nữa."

"Đợi sau khi Nguyệt Nguyệt xuất viện, chúng tôi sẽ từ từ trả tiền."

Khương Tiểu Bảo định nói không cần đâu, nhưng Khương Vân Sênh lại nhẹ nhàng kéo kéo cậu ta. Cậu ta chợt hiểu ra điều gì đó.

Sau khi bà lão tiễn bọn họ xuống dưới, trở về phòng bệnh rồi sau đó Khương Tiểu Bảo mới nói: "Khoản viện phí này không là gì đối với chúng ta."

“Đúng là chẳng là gì, nhưng bọn họ cũng không cần bố thí.” Khương Vân Sênh nhẹ giọng nói: “Lý Hân Nguyệt là một cô gái rất mạnh mẽ, cô ấy có thể vực dậy.”

Khương Tiểu Bảo trầm ngâm, gật đầu.

Cậu ta tự hỏi, nếu mình là Lý Hân Nguyệt có lẽ sẽ không thể kiên trì được lâu như vậy. Dương Hổ đó chính là một ác quỷ!

Khương Tiểu Bảo nhìn túi đặc sản trong tay, trong lòng cảm thấy ấm áp, và một chút chua xót kỳ lạ: "Bọn họ sống thật vất vả."

“Ừ, trên đời này có rất nhiều người ác, nhưng cũng có rất nhiều người phấn đấu để tồn tại.” Khương Vân Sênh nhẹ giọng nói: “So với bọn họ, chúng ta đều là những người may mắn.”

Khương Tiểu Bảo cúi đầu và im lặng. 19 năm qua, cậu ta thực sự không biết chăm chỉ, phấn đấu là gì.

Tập đầu tiên của "Một cuộc sống khác trên thế giới" kết thúc như vậy.

Trước khi mỗi người một ngả, Khương Mạn ném cho Khương Tiểu Bảo một cái USB.

"Số liệu thí nghiệm mà em muốn."

"Đó là phần thưởng cho sự dũng cảm cứu người lần này của em. Nhưng vì hôm đó em đã nhận được đánh giá thấp và không hoàn thành 50 đơn đặt hàng giống như yêu cầu nên em vẫn phải nộp 10 bản luận văn cho chị."

Khương Tiểu Bảo vừa đau khổ vừa vui mừng nói: "100.000 chữ! Đó là luận văn đấy chứ không phải truyện ngắn 18+ đâu!"

Khương Mạn: "Nếu em có thể viết truyện ngắn 18+ 100.000 chữ cũng được."

Khương Tiểu Bảo: "..." Đây là lời mà một người chị, một nữ minh tinh có thể nói ra sao?Chương 369: Tiểu Bảo, em có biết mình còn có một người cô không?

Khương Tiểu Bảo đắn đo giữa luận văn 100.000 chữ và truyện ngắn 18+ 100.000 chữ trong giây lát, cuối cùng cậu ta vẫn chọn cái đầu tiên, cái phía sau... có vẻ dễ đi tù.

Nhìn thấy Khương Mạn bọn họ sắp rời đi.

Khương Tiểu Bảo có chút lo lắng, túm lấy vạt áo của cô: "Vậy thì ... gameshow cũng đã ghi hình xong rồi, sau này chị sẽ nhận em đúng không?"

Khương Mạn trêu đùa: "Vấn đề này, chị còn phải xem xét xem luận văn của em viết như thế nào đã."

Mặt Khương Tiểu Bảo biến sắc, có nhất thiết phải nhẫn tâm như vậy không!

“Đúng rồi, biệt thự ở Lai Nhược đó là của em sao?” Đột nhiên Khương Mạn hỏi.

"Nó là của em, là quà cha em tặng cho em khi em 18 tuổi. Sao vậy?"

Quà?

Khương Mạn cười nhẹ: "Có vẻ phong thủy khá tốt, tên cũng rất hay."

"Đương nhiên rồi! Chị không biết thôi, vì biệt thự đó mà chị hai của em suýt nữa đã trở mặt với em!"

"Ồ?"

“Chị ấy luôn muốn có căn biệt thự đó và muốn cha em tặng nó cho chị ấy, nhưng cuối cùng cha em lại tặng nó cho em, he he.” Khương Tiểu Bảo đắc ý: “Lúc đó chị ấy đã vô cùng tức giận!

Khương Mạn và Khương Vân Sênh nhìn nhau.

“Tiểu Bảo, em có biết rằng mình còn có một người cô không?” Khương Vân Sênh hỏi một cách thăm dò.

“Em biết.” Khương Tiểu Bảo gật đầu: “Em còn đã từng gặp rồi.”

Khương Mạn và Khương Vân Sênh đều sửng sốt.

“Gặp rồi à?” Giọng điệu của Khương Mạn không thay đổi: “Ở đâu?

“Ở biệt thự Nam Sơn.” Khương Tiểu Bảo nhún vai: “Em cũng mới biết cách đây không lâu, cha em cũng thường đến đó để chăm sóc cô.”

Cậu ta nói xong liền nhớ ra điều gì đó, nhìn hai người Khương Mạn với biểu cảm kỳ quái:

"Chị, anh họ, có phải các người có thù hận sâu sắc với nhà em và nhà bác cả không?"

“Sao em lại hỏi như vậy?” Khương Mạn nhìn cậu ta cười nửa miệng.

Khương Tiểu Bảo bĩu môi: "Em cũng không phải là người không có đầu óc. Nếu là quan hệ tốt, tại sao hơn mười mấy năm trời em lại không biết mình có chú ba, còn có anh họ, chị họ là các người?"

"Hơn nữa…" Khương Tiểu Bảo nuốt những lời còn lại xuống.

Hơn nữa cha còn nói, gia đình em có lỗi với các người…

"Thật ra, cha em và anh cả của em đều rất tốt. Chỉ là chị hai của em... Chị ấy, Haizz! Mặc kệ chị ấy đi."

Khương Mạn nở nụ cười: "Em có thể gặp được cô không?"

Khương Tiểu Bảo gật đầu.

"Vậy thì hẹn một mốc thời gian, em dẫn chị đến gặp bà ấy nhé."

"Không vấn đề gì!"

"Không được để người trong gia đình của em biết, em có thể làm được không?"

“Tại sao lại như vậy?” Khương Tiểu Bảo thắc mắc.

Khương Mạn nhìn thằng bé ngốc nghếch này, có chút do dự.

Không đợi cô kịp trả lời, cậu ta đã tỏ ra mình đã hiểu.

"Em biết, chắc chắn là không muốn gặp chị hai của em! Không sao, em đoán bây giờ chị ấy không còn mặt mũi gặp ai nữa rồi."

Khương Mạn không nhịn được cười.

Bây giờ vẫn chưa khẳng định được Khương Tiểu Bảo có phải là con của cô hay không. Đợi khi gặp được cô và giám định AND thì nói cũng chưa muộn.

……Đây là web lậu, vui lòng đọc ở app ReadMe để ủng hộ team dịch và cập nhật các chương mới sớm nhất

Vốn dĩ Khương Tiểu Bảo muốn về biệt thự, nhưng đi được nửa đường thì nhận được điện thoại của Khương Nghiệp Minh bảo cậu ta về nhà.

Vừa vào đến cửa nhà, người giúp việc đưa dép cho anh ta, và Khương Tiểu Bảo vừa đi vào khi nghe thấy giọng nói của Khương Mỹ Lâm.

"Cha! Cha thật sự nên quản lý Khương Tiểu Bảo rồi!"

"Thằng bé không coi ai ra gì. Nó tham gia gameshow gì đó một cách say mê, vì nó mà con đã mất hết thể diện rồi!"

"Nó không thấy mất mặt, nhưng con thì có! Bây giờ còn lên cả thời sự rồi. Bây giờ ai mà không biết nhà chúng ta có một đứa con trai ngốc nghếch như vậy!"

Khương Tiểu Bảo bước vào phòng khách, tăng âm lượng lên:

"Ồ! Em còn nói chả hiểu sao vừa vào nhà đã có mùi thối như vậy thì ra là chị hai đến!"

Cậu ta nói xong liền vênh váo ngồi xuống sô pha, nhéo mũi nói: "Chị hai, chị đã đánh răng chưa? Chẳng lẽ phân chim mấy ngày nay trước chưa rửa sạch à?Oẹ ~ Chị thương em với, em còn muốn hôm nay về sẽ ăn thêm hai bát cơm!"

Nói đến chuyện này, sắc mặt của Khương Mỹ Lâm trở nên vô cùng khó coi. Cô ta bước đến bên cạnh Khương Tiểu Bảo, giơ tay định tát cậu ta.

Cậu ta lập tức nghiêng người lăn sang một bên, lăn đến bên cạnh Khương Nghiệp Minh, bắt đầu mách lẻo: "Cha! Cha nhìn chị hai đi! Chị ấy muốn đánh con!"

“Khương Mỹ Lâm.” Khương Nghiệp Minh đặt tờ báo xuống, lạnh lùng nhìn cô ta: “Nếu còn gây chuyện nữa thì cút ra đi.

“Cha!” Khương Mỹ Lâm tỏ ra khó tin.

Khương Tiểu Bảo đắc ý làm mặt xấu với cô ta.

"Cha, cha đã xem gameshow của con chưa? Con làm tốt chứ! Con còn cứu người nữa, anh cảnh sát còn nói sẽ gửi cờ khen thưởng cho con!"

Khương Mỹ Lâm chế nhạo: "Cứu người, chị thấy mất mặt thì đúng hơn."

Ngay khi cô ta vừa dứt lời, Khương Nghiệp Minh đã đập vỡ tách trà trong tay.

Toàn thân cô ta đông cứng lại, im lặng không dám nói gì nữa.

Khương Tiểu Bảo cũng giật mình. Bao nhiêu năm qua, cậu ta chưa từng thấy Khương Nghiệp Minh tức giận như vậy.

Khương Nghiệp Minh đặt tờ báo sang một bên, cau mày hít sâu một hơi: "Ta đã nhắc nhở con là không được xen vào chuyện của tập đoàn rồi. Xem ra con không hiểu lời ta nói nhỉ."

Vẻ mặt của Khương Mỹ Lâm thay đổi, cô ta cắn chặt môi dưới, nói: "Cha, con tự thấy bản thân mình không làm sai điều gì. Anh cả không hề quan tâm đến chuyện của tập đoàn, tại sao cha phải ép buộc anh ấy?!"

"Không thể thuận theo nó cũng không thể thuận theo con."

"Dựa vào cái gì chứ?!" Cô ta tức giận nói: "Lần này, con được hợp tác với Hades còn không thể chứng minh năng lực của mình sao?!"

"Những người nhà bác cả còn đang vắt óc suy nghĩ làm sao có thể tiếp cận với Hades. Con giỏi hơn họ, con đã làm được rồi!"

"Chỉ cần dự án này được triển khai, nhà chúng ta sẽ không còn bị nhà họ lấn át!"

Khương Nghiệp Minh nhìn cô ta, trong ánh mắt chỉ có vẻ thất vọng:

"Ngu xuẩn."

Mặt Khương Mỹ Lâm đỏ bừng lên.

"Con ngu xuẩn? Ồ, phải rồi! Từ nhỏ đến lớn con là người ngu ngốc nhất. Con làm gì cũng cha cũng không vừa ý. Ngay cả Khương Tiểu Bảo vô dụng này trong mắt cha cũng tốt hơn con!"

Khương Tiểu Bảo nghe vậy, cảm thấy không thoải mái nên nói: "Chị hai, chị đừng lôi em vào, sao em lại là đồ vô dụng chứ!"

“Nhà này không đến lượt người ngoài như em lên tiếng!!” Khương Mỹ Lâm rống lên.

Ngay khi cô vừa nói xong, Khương Nghiệp Minh đột nhiên đứng lên và tát cô ta một cái, trong ánh mắt có sự cảnh cáo.

Khương Tiểu Bảo cũng sửng sốt.

Khương Mỹ Lâm che mặt lại và cười lạnh. Cô ta trừng mắt nhìn Khương Tiểu Bảo, lạnh lùng nói: "Con sẽ chứng minh cho cha thấy lựa chọn của cha là sai lầm!"

Nói xong cô ta cầm lấy túi xách và lao ra khỏi nhà.

Khương Tiểu Bảo nuốt nước miếng: "Cha..."

Tay Khương Nghiệp Minh cũng hơi run lên, ông ta nhắm mắt lại, đau lòng ngồi xuống.

"Cha, chị hai, sao chị ấy lại nói con là người ngoài, con là em trai của chị ấy mà..."

Khương Tiểu Bảo lẩm bẩm: "Nhưng cha tát chị hai mạnh tay quá. Dù chị ấy rất đáng ghét nhưng vẫn là con gái, không thể tát vào mặt."

Khương Nghiệp Minh nhìn cậu ta, ánh mắt trở nên phức tạp. Ông ta vô thức giơ tay lên, Khương Tiểu Bảo co rụt cổ lại, tưởng rằng mình sắp bị đánh, kết quả Khương Nghiệp Minh chỉ vỗ nhẹ vào đầu cậu ta.

"Tiểu Bảo."

"Dạ?"

"Con đừng hận ta."

"Hả? Tại sao con phải hận cha?" Khương Tiểu Bảo tỏ ra không hiểu.

Khương Nghiệp Minh thở dài: "Đừng học theo chị hai con, hãy tránh người nhà bác cả càng xa càng tốt."

"Nếu có thời gian ... hãy đến thăm và ở bên cạnh cô của con."

Mắt Khương Tiểu Bảo sáng lên, ngay lập tức gật đầu.

"Ngày mai con sẽ đi thăm cô, nhưng cha, cha vẫn chưa trả lời con, cha có xem gameshow của con không?"

“Ta xem rồi.” Khương Nghiệp Minh cười: “Tiểu Bảo của nhà chúng ta là một cậu bé tốt.”

"Đương nhiên! Chị ... Chị họ và anh họ cũng khen con như vậy!"

"Cha, rốt cuộc ban đầu đã xảy ra chuyện gì vậy..." Khương Tiểu Bảo nói nhỏ: "Tại sao anh chị họ và gia đình chúng ta lại giống như kẻ thù vậy?"

Khương Nghiệp Minh cụp mắt xuống, một lúc sau mới nói: "Không phải là giống."

Khương Tiểu Bảo sững sờ.

“Cha có lỗi với họ, có lỗi với gia đình của họ”.

Ánh mắt Khương Nghiệp Minh có chút thất thần: "Năm đó... Ta thật sự có thể ngăn cản..." Chương 370: Bác cả của con là ác quỷ

Dung lượng não của Khương Tiểu Bảo nhỏ nên đương nhiên không thể chứa được những việc quá phức tạp.

Sau khi chơi với Khương Nghiệp Minh một lúc thì cậu ta đang chuẩn bị về phòng để viết luận văn.

Trước khi lên lầu, nghe thấy tiếng của người giúp việc, cậu ta đứng trên cầu thang nhìn xuống dưới.

"Anh cả?"

Người đàn ông bước vào cửa trông khá gầy, thừa hưởng vẻ đẹp trai của nhà họ Khương. Trên sống mũi anh ta đeo một chiếc kính gọng đen, toàn thân toát lên khí chất của mọt sách.

Khương Vân Kỳ gật đầu với cậu ta rồi đi thẳng vào phòng khách để tìm Khương Nghiệp Minh.

Khương Tiểu Bảo vốn định đi lên lầu. Nhưng lúc này khi Khương Vân Kỳ về khiến cậu ta không khỏi tò mò.

Anh cả của cậu ta là một người cuồng nghiên cứu khoa học, một năm chỉ gặp nhau được vài lần, toàn bộ thời gian của anh ta đều ở trong phòng nghiên cứu.

Khương Tiểu Bảo cũng không hiểu anh ta đang nghiên cứu cái gì đó hình như là khoa học về sinh vật học.

Khương Tiểu Bảo lén đi xuống và núp ở góc để nghe trộm.

Khương Vân Kỳ: "Cha, con không muốn lo việc của tập đoàn. Mỹ Lâm mới là người phù hợp. Nghiên cứu của con đã đến thời điểm quan trọng rồi, con không có thời gian ..."

“Không có sự tài trợ của tập đoàn thì con lấy đâu ra vốn để nghiên cứu?” Khương Nghiệp Minh thờ ơ nói: “Con đã kiểm tra lai lịch của những người trong viện nghiên cứu chưa?

Khương Vân Kỳ: "Bọn họ đều là những người đã làm việc cùng con bảy tám năm rồi! Còn là hậu bối của con. Con có thể cam đoan bọn họ không có vấn đề gì!"

"Không vấn đề gì? Tai mắt của nhà bác cả đã ở bên cạnh rồi mà con vẫn không hề hay biết!"

Giọng của Khương Nghiệp Minh nghiêm nghị: "Ta đã nhắc nhở con và em gái con bao nhiêu lần rằng phải cẩn thận với nhà bác cả! Đừng có có bất cứ liên hệ gì với bọn họ, tại sao hai đứa không thể khiến ta bớt lo lắng được!"

Khương Vân Kỳ cau mày: "Cha mới là người vô lý! Nếu như đồng nghiệp của con có quan hệ với bác cả thì cũng có sao chứ?"

"Nếu không có sự hỗ trợ của bác cả thì dự án gen này sẽ không đạt được bước đột phá như bây giờ. Đây là vấn đề vì lợi ích của cả nhân loại!"

"Con thật không hiểu, tại sao cha luôn phải đề phòng bác cả mọi lúc mọi nơi như vậy!"

"Đúng! Những năm qua Mỹ Lâm chỉ vì cái lợi trước mắt nhưng thử hỏi, nó làm vậy không phải cũng chỉ vì gia đình chúng ta sao? Cha đã quá hà khắc với con và Mỹ Lâm, tại sao cha lại không nhìn thấy những ưu điểm của chúng con!"

"Trong mắt cha, tất cả mọi thứ chúng con làm đều giống như đứa trẻ đang quấy rối vậy!"

Khóe môi Khương Nghiệp Minh giật giật, trong mắt lộ ra vẻ mệt mỏi, trông rất già nua.

Ông ta nhắm mắt lại, hít sâu một hơi: "Ta muốn để cho các con tránh xa nguy hiểm."

"Các con hoàn toàn không biết bác cả..." Khương Nghiệp Minh không thể nói ra những lời còn lại.

Khương Vân Kỳ cau mày: “Bác cả thì sao ạ?” Trong ấn tượng của con, bác ấy là một người tài năng nhưng rất hoà nhã và dễ gần với người ở vai vế dưới. Không giống như cha của anh ta là một người ít nói, hoặc có thể nói là... bình thường.

Không dám nói, không dám tranh giành.

Thậm chí, ông ta còn muốn những đứa con của mình cũng trở nên không có gì nổi bật như bản thân!

Trong gia tộc này, có lẽ chỉ có Khương Tiểu Bảo là ngây thơ như một đứa ngốc. Nhưng đối với Khương Vân Kỳ và Khương Mỹ Lâm, đó là sự kìm nén, ngột ngạt...

Bọn họ cũng là con cái nhà họ Khương rõ ràng không thua kém người khác nhưng lại nhạt nhoà, ảm đạm như vậy.

Khương Nghiệp Minh nhìn con trai cả của mình, trong lòng sinh ra sợ hãi giống như quay trở lại 20 năm trước.

Đây là web lậu, vui lòng đọc ở app ReadMe để ủng hộ team dịch và cập nhật các chương mới sớm nhất

"Những thứ mà bác cả con yêu cầu con nghiên cứu sẽ phá hủy con."

Khương Vân Kỳ tỏ ra kinh ngạc: "Sao cha lại biết bác cả bảo con nghiên cứu cái gì?"

"20 năm trước, bác ấy đã nghiên cứu thứ giống như vậy, con cho rằng bản mẫu mà bác ấy đưa cho con thật sự là vừa mới phát hiện ra sao?"

Trong mắt Khương Nghiệp Minh hiện lên vẻ ghê tởm: "Khương Vân Kỳ, con nghiên cứu đến mức trở nên ngu ngốc rồi sao? Đừng nói với ta là con không đoán ra những mẫu nội tạng đó đã được bảo quản bao lâu !!"

Ánh mắt Khương Vân Kỳ hoang mang, sau đó nuốt nước bọt nói:

"Đúng vậy, những nội tạng đó quả thực không phải vừa được lấy ra, nhưng vậy thì sao chứ? Bác cả nói, đó là hiến tặng tự nguyện..."

"Có ai đó sẽ tự nguyện hiến thận và một nửa lá gan của họ?!" Khương Nghiệp Minh tức giận nói: "Những thứ mà các con đang nghiên cứu là trên cơ thể của một người điên!!"

"Con thực sự nghĩ rằng mình đang dùng nội tạng của người chết để nghiên cứu sao?!!"

Lúc này Khương Vân Kỳ mới thật sự hoảng sợ: "Không ... Không phải sao?"

Khương Nghiệp Minh chế nhạo: "Bác ấy muốn con chiết xuất ra khả năng tái sinh trong mẫu thử và để con điều chế ra một lọ thuốc tái sinh, đúng không?"

Khương Vân Kỳ: "..."

Khương Nghiệp Minh đã vô cùng mệt mỏi: "Những năm qua, ta đã cố gắng mọi cách để ngăn cản con và Mỹ Lâm tiếp xúc sâu với nhà bác cả, nhưng đó vẫn là một tính toán sai lầm."

"Ai là người đầu tiên đề xuất chủ đề nghiên cứu này, con đã từng nghĩ đến chưa? Một thời điểm nào đó, con chưa từng nghi ngờ rằng tại sao thí nghiệm của mình lại diễn ra suôn sẻ như vậy à?"

"Bị người khác dắt mũi mà vẫn không hề hay biết gì!"

Khương Vân Kỳ sững sờ khi, nhìn ánh mắt chế giễu của cha mình. Khoảnh khắc đó, anh ta như rơi xuống hầm băng.

"Ý của cha là ... mọi thứ bây giờ con làm đều đã được người khác sắp xếp cả rồi? Ngay cả kết quả thí nghiệm của con cũng đã sớm được chuẩn bị?"

Đầu óc Khương Vân Kỳ trở nên rối bời: "Nhưng ... tại sao chứ?"

Anh ta không hiểu, nếu thí nghiệm đã có kết quả rồi thì tại sao nhà bác cả lại yêu cầu anh ta làm lại thí nghiệm một lần nữa?

"Chỉ bằng cách khiến cả con và Mỹ Lâm làm chuyện xấu, thì nhà chúng ta mới có thể ngoan ngoãn nghe lời của bác ấy."

Giọng của Khương Nghiệp Minh trầm thấp đến đáng sợ: "Trước đây, có một số chuyện ta không dám nói với anh em các con, bởi vì ta cho rằng nó có thể là một cách bảo vệ các con nhưng xem ra ngay từ đầu ta đã sai rồi. ! "

"Có lẽ biết rõ hơn ai hết những mẫu nội tạng mà bác cả đưa cho con đặc biệt như thế nào."

Sắc mặt Khương Vân Kỳ tái nhợt, anh ta gật đầu: "Rõ ràng những mẫu nội tạng đó đã rời khỏi cơ thể người lâu như vậy, vậy mà vẫn như còn sống, vẫn còn đập, thậm chí máu vẫn còn đỏ tươi."

"Nó còn có một khả năng tái sinh kỳ lạ... giống như ... sẽ không bao giờ chết vậy..."

"Con cũng đã từng nghi ngờ ... liệu những cơ quan này có phải của con người hay không."

Khương Vân Kỳ hít sâu một hơi: "Cha, có phải cha biết biết những nội tạng này thuộc về ai không?"

Trong mắt Khương Nghiệp Minh mang vẻ giễu cợt đến cực điểm, đương nhiên là ông ta biết.

Nếu năm đó ông ta đi muộn hơn một chút nữa thôi, e rằng người cũng đã bị mổ xẻ rồi! Ngay cả Tiểu Bảo cũng suýt chút nữa...

"Những nội tạng đó là của cô con, Khương Nhược Lai!"

“Cái gì?!” Khương Vân Kỳ sợ tới mức suýt chút nữa ngã khỏi sô pha.

"Con nghĩ làm sao một người đang sống bình thường lại có thể bị điên?"

"Con nghĩ tại sao bác cả lại yêu cầu con nghiên cứu cái này?! Vì bác cả của con là một kẻ điên, một ác quỷ!!"

"Con cho rằng mình đang theo đuổi điều kỳ diệu trong cuộc sống với một nhóm người cùng chí hướng à? Con đang bảo hổ lột da đấy!!"

Bảo hổ lột da là một thành ngữ có nghĩa không thể mong đối phương đồng ý vì điều đó liên quan đến lợi ích của họ

Sắc mặt Khương Vân Kỳ tái nhợt, không dám tin: "Cô? Tại sao ... sao lại là cô chứ?"

Khương Vân Kỳ nhớ lại hôm nay trước tới đây, anh ta còn cắt vài miếng để lấy mẫu trên những nội tạng tươi sống kia, đột nhiên cảm thấy vô cùng buồn nôn.

Nó giống như ... mổ cơ thể một người đang sống và lấy những nội tạng đó ra ...

“Cô của con khác với chúng ta.” Khương Nghiệp Minh nghiêm túc nói:

“Trên cơ thể của cô ấy có một số điều khoa học khó có thể giải thích được...”

"Và bác cả của con đã phát hiện ra bí mật đó."

Khóe mắt Khương Nghiệp Minh đau đớn: "Ta là kẻ nhát gan cho nên năm đó dù biết hết mọi chuyện, ta cũng không dám làm trái lời bác cả."

"Ta sợ ... mình sẽ có kết cục giống như cô của con."

"Cho dù chúng ta cũng là anh em ruột, bác ấy cũng có thể hạ quyết tâm giết chết ta."

Toàn thân Khương Vân Kỳ cảm thấy ớn lạnh: "Bác cả...... Làm sao bác ấy có thể..."

“Không thể ư?” Khương Nghiệp Minh cười khổ: “Con cho rằng tại sao bao nhiêu năm qua không có người nào trong nhà họ Khương dám nhắc tới tên của Khương Nghiệp Lễ?

"Khương Nghiệp Lễ, chú ba của con và cả thím ba của con... đều đã chết dưới tay bác cả."

"Năm đó, tuy gia tộc Lanscelot chưa được thịnh vượng như bây giờ, nhưng ở Tây bán cầu không ai đụng đến họ, nhưng vẫn là không bảo vệ được chú ba và thím ba của con."

“Đừng xem thường bác cả, bác ấy thật sự là… ác quỷ ăn thịt người.” Ánh mắt Khương Nghiệp Minh lộ ra vẻ sợ hãi.

Trong phòng khách, là một khoảng im lặng chết người.

Ở gần góc cầu thang, Khương Tiểu Bảo đang bịt chặt miệng, sợ phát ra tiếng động. Mồ hôi lạnh thấm ướt quần áo, trong mắt cậu ta chỉ có sự khiếp sợ ...
 
Advertisement
Last edited:

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom