Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 361-363
Chương 361: Lòng tin giữa con người với nhau?
Chiếc xe điện mà Khương Vân Sênh đi ship đồ cho phép chở thêm một người nữa.
Sau khi Khương Tiểu Bảo van nài hết lời thì cậu ta đã trở thành tài xế của "chiếc xe điện xinh đẹp" này.
Khương Vân Sênh ngồi ở phía sau, vừa ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy Thượng Quan Phương Bảo ở trên đầu cậu ta, không khỏi muốn che mặt lại.
"Đi thôi ~ Anh! Hôm nay thần xe khu Thiên Dương em sẽ cho anh thấy kỹ thuật thực sự là gì!"
Ngay sau khi Khương Tiểu Bảo vặn ga, “vút” một tiếng rồi lao đi.
Khương Vân Sênh ngả người ra sau, nhanh chóng túm lấy eo của cậu ta, suýt chút nữa bị rơi ra ngoài.
PD đi theo đã suýt nữa chửi thề, chết tiệt! Thằng bé này đâu giống đi giao đồ ăn, cậu ta muốn đi đầu thai đó chứ!
“Chậm lại, chậm lại!!” Khương Vân Sênh gào lên.
Khương Tiểu Bảo ở phía trước ha ha ha, đội mũ bảo hiểm, hoàn toàn không nghe thấy lời của Khương Vân Sênh, cậu ta vẫn đang gào thét:
"Ngầu không! Anh ơi, anh có thấy em có ngầu không! Với kỹ năng của mình, em có thể làm một tuyển thủ chuyên nghiệp! "
Gió lạnh thổi như tát vào mặt.
Một người đàn ông đẹp trai nho nhã và lịch lãm như đạo diễn Khương mấy ngày trước bị chiếc xe điện ngày hành hạ, giờ gặp phải thanh niên Khương Tiểu Bảo này lại bị cậu ta tra tấn!
"Khương Tiểu Bảo! Chậm lại!!"
"Đổ rồi!! Đồ ăn sắp bị đổ rồi! Bên trong có canh!!"
Dù người đàn ông đẹp trai lịch lãm, nho nhã mà gặp phải thằng nhóc như Khương Tiểu Bảo thì cũng không thể làm gì được.
Những tiếng gào thét điên cuồng của Khương Vân Sênh đều được ghi hình lại, nhưng Khương Tiểu Bảo - đứa trẻ nghịch ngợm lại hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của riêng mình, tai còn cắm tai nghe.
"Hả? Anh nói cái gì?"
"Đi chậm lại!! Cậu lái chậm thôi a a a !!! Nhìn đường! Phía trước có xe !!!"
"Ha ha ha, em biết kỹ thuật của mình rất tốt, anh trai, anh không cần khen em đâu!"
Khương Vân Sênh: "Khương Tiểu Bảo !!!"
(Ôi trời ơi! Nghiệp chướng, đây là …)
(Khương Vân Sênh: Cậu muốn khiến tôi nổi điên à!)
(Tha cho đạo diễn Khương đi, quý công tử nho nhã của tôi sắp phát điên rồi!)
(Tôi tin rằng Bảo nhi gia là thần xe rồi, kỹ thuật ấy đỉnh đến có thể gãy chân, cậu ta không bị đánh giá thấp tôi gọi cậu ta là cha luôn!)
(Những người anh em ở khu Thiên Dương ơi, hôm nay đừng đặt đồ ăn ngoài, nếu gặp phải Bảo nhi gia đi ship thì thực sự quá buồn cười…)
(Mặt đạo diễn Khương tái xanh rồi…)
Từ lúc Khương Vân Sênh bắt đầu kiên nhẫn đến lúc bộc phát rồi mặc kệ sự đời chỉ vẻn vẹn có 20 phút
Anh ta nghiến răng, nheo mắt lại, nắm chặt hai bên vạt áo của Khương Tiểu Bảo.
Cuối cùng, cũng đã đến địa điểm giao đơn hàng đầu tiên. Đó là dưới một tòa nhà văn phòng trong khu thương mại.
Khương Tiểu Bảo chưa bước xuống xe thì đã nghe thấy tiếng ai đó hét lên: "Là Bảo nhi gia và đạo diễn Khương !!"
Một thanh niên chạy tới, tay cầm điện thoại di động, mặt vô cùng phấn khích:
"Ban đầu tôi cũng không dám tin, nhưng hóa ra thật sự là các người! Đồ ăn của tôi là do hai người ship, đúng không?!"
“Anh có phải là người có số điện thoại đuôi 8907 không?” Khương Vân Sênh hỏi có chút yếu ớt.
"Là tôi, là tôi, là tôi!"
Khương Tiểu Bảo cũng rất phấn khích: "Sao anh lại biết tôi? Tôi nổi tiếng rồi sao?"
“Chắc chắn là nổi tiếng rồi!” Thanh niên đó gật đầu: “Tôi cũng đang xem livestream của các người. Tôi là đơn đầu tiên, đúng không? Cậu yên tâm đi, Bảo nhi gia, tôi nhất định sẽ mở hàng thuận lợi cho cậu!”
“Người anh em, anh trượng nghĩa quá!” Khương Tiểu Bảo vỗ vỗ vai người đó: “Cảm ơn anh nhé, người anh em!
"Không có gì!"
Khương Vân Sênh không nói một lời nào, lấy đồ ăn từ trong thùng giữ nhiệt ra, biểu cảm không được ổn cho lắm.
Món này là mì nước nên nước canh và mì được đóng gói riêng nhưng canh đã đổ ra ngoài gần hết, chảy nước xuống tạch tạch.
Thấy vậy, người thanh niên sững sờ và biểu cảm của anh ta trở nên kỳ lạ.
"Xin lỗi, nước bị đổ ra ngoài rồi." Khương Vân Sênh nhanh chóng xin lỗi.
“Không sao, không sao đâu, nước canh đổ rồi thì làm mì trộn vậy.” Người thanh niên vẫn mỉm cười nói.
Lúc này, Khương Tiểu Bảo cũng định thần lại: "Sorry nha người anh em, tôi đi xe quá nhanh nên không để ý."
"Không sao đâu, vậy tôi trước nhé, cảm ơn hai người!"
"Đánh giá tốt nha, người anh em!"
"Yên tâm đi, yên tâm đi!"
Rõ ràng Khương Tiểu Bảo là có chứng loại rối loạn xã hội nào đó, chỉ nói nói chuyện đôi ba câu mà cậu ta đã có thể gọi người khác là anh em rồi.
Khương Vân Sênh cau mày.
"Trên đời này vẫn còn rất nhiều người tốt." Bảo nhi gia cảm khái.
“Thật sao?” Khương Vân Sênh nhìn một cái, đưa điện thoại di động qua, “Chúc mừng bạn, khởi đầu thuận lợi, đơn hàng thứ nhất bị đánh giá không tốt.”
“Cái quái gì vậy?!” Khương Tiểu Bảo cầm lấy điện thoại, trợn to hai mắt.
Nhìn lên tòa nhà văn phòng thì không thấy bóng dáng của người thanh niên đó đâu nữa.
"Anh ta, anh ta...đánh giá thấp?! Không đã nói là sẽ đánh giá tốt sao?"
Mặt Khương Vân Sênh không chút cảm xúc: "Đổ ra nửa bát canh, người ta không hoàn đơn hàng đã là tốt lắm rồi."
Khương Tiểu Bảo giống như trời long đất lở: "Còn lòng tin giữa con người với nhau thì sao?!"
(Bảo nhi gia chưa bao giờ làm tôi thất vọng!)
(Chàng trai vừa rồi cũng thật là cẩu thả, ha ha ha! Nhưng đánh giá thấp cũng là hợp lý!)
(Xã hội rất đơn giản, con người mới phức tạp ~ Bảo nhi gia, bắt đầu luận văn 100.000 chữ thôi nào?)
“Cậu đã thua cược, còn đi ship không?” Khương Vân Sênh nhìn cậu ta:
“Xem ra cũng không cần tiếp tục nữa.”
Vẻ mặt của Khương Tiểu Bảo thay đổi.
Khương Vân Sênh nhẹ giọng nói: "Quay về đi, đừng làm ảnh hưởng đến công việc của tôi."
Đột nhiên cậu ta nói: "Em không về đâu! Đàn ông sẽ không bỏ cuộc giữa chừng, anh đừng coi thường em!"
"Em gọi anh là anh trai là vì nể mặt chị! Hừ! Anh không thích em, em cũng không thích anh đâu!"
Khương Vân Sênh không hề tức giận, anh ta vội vàng lau sạch thùng giữ nhiệt và kiểm tra xem những phần đồ ăn còn lại có bị đổ ra ngoài hay không.
Sau đó anh ta mới nói: "Tôi không coi thường cậu, nhưng tôi không thích cậu thì đó là sự thật."
Khương Tiểu Bảo: "..."
Mắt của Bảo nhi gia hơi đỏ.
Giọng điệu của Khương Vân Sênh vẫn nhẹ nhàng: "Tôi không biết nhà cậu đã dạy dỗ cậu như thế nào, nhưng cậu đã 19 tuổi rồi, tôi nghĩ cậu nên rõ ràng một điều.
"Thẳng thắn và bất lịch sự là hai chuyện khác nhau."
"Dáng vẻ cậu lái xe trông rất ngầu, nhưng dáng vẻ thiếu trách nhiệm của cậu cũng rất khôi hài."
"Em thiếu trách nhiệm chỗ nào?"
Khương Vân Sênh nhìn cậu ta nói: "Công việc hiện tại của cậu là shipper, trách nhiệm của cậu là giao hàng một cách nguyên vẹn đến tay khách hàng."
"Nếu cậu làm tốt, nhận được lời khen ngợi và tự hào về điều đó là chuyện đương nhiên. Nếu cậu làm sai, hãy giữ vững lập trường và tự kiểm điểm lại bản thân."
"Tai trên mũ bảo hiểm của cậu đại diện cho điều gì, có lẽ quản lý đã nói với cậu rồi?"
"Đây có thể là một công việc không được coi trọng, nhưng dù cho vị trí của nó có tầm thưởng hơn nữa thì cũng có rất nhiều người đang nỗ lực hết mình để tỏa sáng và làm tốt nhất có thể."
"Thứ cậu muốn là sự ngầu lòi của bản thân, nhưng chiếc mũ này tượng trưng cho sự vẻ vang, vinh dự. Thái độ và hành vi của cậu có xứng đáng với điều đó không?"
"Những lời này nghe có chút thẳng thắn, nhưng tôi nghĩ cậu có thể trở nên tốt hơn."
Khương Tiểu Bảo sững sờ, bắt gặp ánh mắt dịu dàng của Khương Vân Sênh, cảm xúc trong lòng cậu ta lẫn lộn.
Khương Vân Sênh lên xe nhìn rồi nhìn cậu ta: "Lần này lái xe cẩn thận một chút. Nếu cậu có thể hoàn thành việc giao hàng thật tốt thì chuyện số liệu thí nghiệm tôi sẽ nói giúp cậu?"
(Ôi, sự dịu dàng của đạo diễn Khương sắp giết chết tôi rồi…)
(Trước đó chuyển gạch là một cú đánh dữ dội như vũ bão, hôm nay đi ship đồ lại là một con dao nhỏ âm thầm đâm vào thịt…)
(Chợt hiểu tại sao hôm nay Khương võ thần lại để đạo diễn Khương dẫn dắt Bảo nhi gia rồi…)
(Khương võ thần hãy đi làm giáo viên đi! Để chuyên dạy dỗ đám học trò nghịch ngợm!)
(Tôi thật sự muốn giao thằng con trời đánh nhà tôi cho cô giáo Khương dạy dỗ... Liệu còn có cơ hội không?)
Chương 362: Khương Nhuệ Trạch là tên biến thái trốn trong nhà vệ sinh?
Sau khi ném thằng nhóc kia cho anh hai trông, Khương Mạn trở nên rảnh rỗi……Cô uống cốc trà sữa thứ n vào ngày mùa đông, ngồi trên ghế dài trong công viên phơi nắng, thoải mái như một chú mèo lười.
A Tam uống một ngụm trà sữa, nhịn không được than một câu: “Chị, chị làm thế này là có chút thiếu tôn trọng tổ chương trình đấy.”
Khương Mạn bỏ một miếng khoai tây chiên vào mồm: “Vậy thì em trả tiền trà sữa cho chị.”
A Tam mím môi: “Thế thôi bỏ đi, để cho đạo diễn Lý khó chịu cũng được.”
(Anh A Tam cũng hư rồi.)
(Lý lão âm: Phi! Sao tôi lại nuôi ra một kẻ phản bội như cậu!)
(Lão Lý thế là không được rồi, nhân cơ hội vẫn còn sớm mau mau nằm xuống, võ thần nhà tôi có biệt danh là cô trông trẻ huỷ diệt đấy!)
Sau khi ăn hết khoai tây chiên Khương Mạn cảm thấy vô công rỗi nghề hình như không được hay cho lắm.
“Ài, lão Lý cũng không dễ dàng gì, dù gì ông ấy cũng trả tiền cát xê cho mình.”
Khương Mạn tốt bụng nói: “Thế thôi chúng ta cứ giả vờ chút đi.”
A Tam gật đầu.
“Ái chà, mấy ngày nay khổ quá, trông trẻ thật là vất vả……”
Khương Mạn không cam lòng thở dài: “Mấy ngày nay thật không chịu nổi, chả được nghỉ ngơi chút nào cả, đi, đi tới tiệm net của Điềm Điềm đi.”
A Tam: Tự nhiên có dự cảm, chả nhẽ chị muốn chơi net à?
Phía màn hình quan sát, ánh mắt u ám của lão Lý trợn ngược.
Mấy nhân viên đoàn than thở: “Thật là ngưỡng mộ những ngày khổ sở của Khương võ thần.”
Phó đạo diễn nhìn sắc mặt lão Lý, góp ý vài câu: “Hay chúng ta tạo vài trò gây khó dễ cho cô ấy?”
Lão Lý liếc một cái: “Cậu giỏi cậu làm đi?”
Phó đạo diễn bĩu môi, lòng nghĩ ông âm mưu thế còn chả làm gì được cô ta, tôi đây thì tính cái gì?
Lý lão âm đau khổ, “Mùa thứ hai của ‘Cuộc sống khác’ là một chương trình tệ nhất của tôi!”
“Còn nữa…….cứ tưởng Tự ảnh đế ăn hại, kết quả anh ta chỉ bị có một ngày, không hổ là mấy kẻ biết giao tiếp!”
Mọi người trong tổ chương trình thi nhau thở dài. Mấy khách mời bây giờ bị làm sao vậy? khả năng chịu đựng stress tốt quá vậy?
Tiệm nét XX
Khương Mạn đứng ở cửa ra vào, nhìn thấy Tang Điềm với hai bọng mắt đen xì đang lao ra.
“Chị~”
Theo thói quen nhào vào lồng ngực Khương Mạn như con chim én về tổ, cả người cô đu lên người Khương Mạn. Khương Mạn dùng một tay ôm lấy cô rồi đi vào trong. Mấy người phía trong đều hít một hơi……
Cứ như là bạn trai không bằng!
“Đừng vào đừng vào!” Tang Điềm nhảy lên, ánh mắt hơi hoảng loạn. “Chị tới thăm em, em sắp đói chết rồi, còn chưa được ăn cơm trưa, chị đưa em đi ăn trưa nhé?”
Khương Mạn kỳ lạ hỏi lại: “Cái bộ dạng giả dối này của em là thế nào?”
“Á? Em có đâu, em không có!” Tang Điềm mau chóng phủ nhận.
“Sao em biết là chị tới đây”
“Khụ……em hỏi PD ạ.”
Khương Mạn lại càng nghi, nhìn vào phía trong tiệm, Tang Điềm bước một bước sang, chặn lại tầm mắt của cô.
Khương Mạn nhướng mày, chắc chắn là có việc mờ ám!
“Chưa ăn cơm trưa?”
“Khụ……thật ra là có ăn rồi, nhưng vẫn đói.”
Khương Mạn tắc lưỡi hai cái, cười như không: “Thế thì tốt rồi, để chị sang siêu thị bên cạnh mua ít đồ ăn vặt lót dạ.”
Tang Điềm vội vã gật đầu.
Khương Mạn nhìn A Tam một cái rồi mới vòng qua bên siêu thị. Sau khi vào siêu thị cô bảo A Tam đưa điện thoại cho cô, sau đó vào kênh bình luận livestream xem.
Đây là web lậu, vui lòng đọc ở app ReadMe để ủng hộ team dịch và cập nhập các chương sớm nhất.
(Điềm Điềm kỳ lạ thật, tại sao không cho Khương võ thần vào trong?)
(Cái bộ dạng vội vã đó, cứ như là đi ăn trộm bị bắt được ấy!)
(Hôm nay bên Điềm Điềm có chuyện gì vậy? tôi mất trí nhớ rồi à, sao cứ nhớ là từ lúc cô ấy trực ca đêm xong thì cứ ở chỗ quầy lễ tân không thấy làm cái gì khác nhỉ?)
(Hình như là ở trong có thợ sửa chữa đang lắp máy tính mà cô ấy mua đền?)
Khương Mạn quay đầu nhìn, liền nhìn thấy thợ sửa thật. Đối phương thân hình cao lớn, đeo khẩu trang và đội mũ, có thể nói là bọc kín từ đầu tới chân. Nhưng mà……
Có bọc kín thế nào cũng không lọt được đôi mắt của Khương Mạn. Người này là……
Đột nhiên có một tiếng hét từ bên cạnh chuyền tới. Khương Mạn và A Tam chạy ra xem, nhìn thấy một người phụ nữ vừa đuổi theo mồm thì hét to báo cảnh sát.
“Hiểu lầm! thật sự chỉ là hiểu lầm!!” Tang Điềm vội vã giải thích.
“Hiểu lầm cái gì! Hiểu lầm ở đâu, tôi muốn báo cảnh sát! Đồ biến thái trốn trong nhà vệ sinh nữ!” cô gái kia thét lên.
“Chính là hắn! chính là hắn ta!!!”
Thân hình cao lớn bị một đám thanh niên bao quanh. Tang Điềm vội muốn chết, sau khi nhìn thấy Khương Mạn thì tuyệt vọng ôm mặt.
Cái vị ‘biến thái trốn trong nhà vệ sinh’ cũng có vẻ hoang mang, không dám để lộ mặt.
“Nhìn đi, nhìn đi! Cái tên biến thái này! Làm không dám nhận, có gan thì bỏ khẩu trang ra cho mọi người nhìn!” nữ sinh kia gào lên.
‘Tên biến thái trốn trong nhà vệ sinh’ giữ chắc khẩu trang trên mặt, giọng ồm ồm: “Thật sự là hiểu nhầm, tôi đi vệ sinh không để ý đấy là vệ sinh nữ!”
“Anh bị mù à? không nhìn thấy cái logo to đùng kia à? chính mắt tôi nhìn thấy anh giơ điện thoại chụp gì đó trong nhà vệ sinh, anh còn dám chối!” cô gái phẫn nộ thét lên.
Mấy vị thanh niên chơi net đã cực kỳ nóng máu rồi.
“Mẹ kiếp! người đàng hoàng đâu ai làm trò này mà kêu hiểu lầm!”
“Làm mất mặt đàn ông! Báo cảnh sát! Bắt vào đồn!”
“Cuộc sống khác không phải đang livestream sao? Quay hắn đi! Cho hắn nổi tiếng luôn!”
“Tôi nhớ tên này, hắn chính là người sửa máy tính, thằng khốn kiếp, thằng biến thái định nhìn trộm Điềm Điềm à?”
‘Tên biến thái trốn trong vệ sinh’ phẫn nộ: “Ai là biến thái! Ai nhìn cô ta! Tôi có nhìn ai cũng không thèm nhìn đồ Điềm không cay!”
Tang Điềm đang muốn giải thích hộ, nghe thấy câu này thì trợn mắt: “Tôi thì sao, tôi không xứng để anh nhìn à.”
‘Tên biến thái trốn trong vệ sinh’: “……”
“Điềm Điềm quen anh ta?”
Nữ sinh cau mày, giống như nghi ngờ gì đó: “Không phải biến thái thì trốn vào nhà vệ sinh nữ rồi giơ điện thoại lên để làm gì?”
Tang Điềm: : “……”
‘Tên biến thái trốn trong vệ sinh’: “…… tôi xem livestream”
Mọi người đều trợn mắt, lừa quỷ à? xem livestream thì cứ quang minh chính đại mà xem?
Khương Mạn thấy náo loạn cũng đủ rồi, bây giờ mới lên tiếng: “Chuyện này đúng là hiểu lầm thật.”
“Khương võ thần?”
“Aaaa! Mặt trời mọc đằng Đông, võ thần bất bại!! Khương võ thần yêu tôi!”
“Chồng ơi! Chồng nhìn em đi!!”
Sự xuất hiện của Khương Mạn làm tiếng la hét không ngừng vang lên.
Khương Mạn nhìn cô gái vừa mới ầm ĩ đòi báo cảnh sát, giây sau đã hò hét gọi cô là chồng.
Khương Mạn nhìn cô vợ bất đắc dĩ này rồi im lặng ba giây, sau đó mới nói: “Tôi xin đảm bảo nhân cách của người này.”
“Nhưng mà đúng là không nên vào nơi riêng tư dành cho phái nữ, đúng là cần cho mọi người sự công bằng.”
“Như này đi, cô xem có thể không báo cảnh sát? Tôi lấy điện thoại của anh ta đưa cô kiểm tra, nếu đúng là biến thái thì trong điện thoại của anh ta chắc chắn có chứng cứ.”
Nữ sinh này kích động thì có kích động nhưng vẫn rất tỉnh táo, cảm thấy phương án Khương Mạn đề xuất nghe hợp lý.
Cô im lặng một lúc, gật đầu: “Cũng được! nếu là hiểu nhầm thật, tôi sẽ xin lỗi anh ấy. Còn nếu không phải hiểu nhầm, kể cả có là bạn của Điềm Điềm và chồng tôi, tôi vẫn báo cảnh sát!”
“Không vấn đề gì.” Khương Mạn gật đầu, nhìn ‘tên biến thái’, giễu cợt đưa tay qua: “Lấy điện thoại ra đây.”
Anh ba!!
Chương 363: Bao thuốc lá này 95 tệ, cậu nhất định phải đếm đủ 95 tệ
Sau khi cầm lấy điện thoại, Khương Mạn liếc nhìn màn hình chờ rồi nhướng mày. Hình nền là một quả ớt nhỏ.
Khương Mạn trông rất quen ... bởi vì đây là ảnh đại diện Weibo của Tang Điềm.
"Mật khẩu."
Giọng 'Kẻ biến thái trong nhà vệ sinh' lý nhí, nghiến răng nghiến lợi nói: "0511."
(Ơ... có gì đó sai sai! 0511? Đây chẳng phải là sinh nhật của Điềm Điềm?)
(Mẹ kiếp! Người này rốt cuộc là ai vậy?)
(Có lẽ Kẻ biến thái trong nhà vệ sinh chỉ là một sự hiểu lầm, nhưng mối quan hệ giữa người đàn ông này và Điềm Điềm chắc chắn không hề đơn giản!)
(Không chỉ Điềm Điềm, mà Khương võ thần cũng quen biết anh ta!)
(Điềm Điềm ngoại tình sau lưng Khương võ thần à? Thảo nào vừa rồi còn không cho cô ấy vào quán Internet!)
(Bạn phía trên đừng nói lung tung, CP duy nhất được fan Điềm Điềm công nhận là Khương võ thần, tất cả những người đàn ông khác đều dẹp sang một bên!)
Sau khi mở khóa điện thoại, Khương Mạn mở album ảnh và yêu cầu cô gái đó đến để kiểm tra.
A Tam cũng rất biết điều nên không di chuyển camera qua đó.
Trong album có một số tấm ảnh áp phích, tất cả đều là của Tang Điềm.
Lướt xuống bên dưới là một số bức ảnh chụp chung, tất cả đều đều là những Khương Nhuệ Trạch chụp với Khương Mạn trong dịp Tết.
Cô gái đó trợn tròn mắt, cuối cùng cũng biết được bộ danh tính thật sự 'Kẻ biến thái trong nhà vệ sinh rồi.'
"A ... thì ra là anh ta..."
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi! Thực sự lúc đó tôi rất hoảng sợ, nhưng ... tại sao anh lại trốn vào nhà vệ sinh?"
Kẻ biến thái trong nhà vệ sinh chính là Khương Nhuệ Trạch.
Khương Nhuệ Trạch che mặt không muốn nói gì, lần này thật sự là mất hết thể diện rồi.
"Giải tán đi, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi."
Trò hề đến đây là kết thúc.
Khương Mạn ra hiệu cho A Tam bọn họ đi sang một chỗ riêng.
Tang Điềm đứng đó lúng túng, Khương Nhuệ Trạch cúi đầu.
Khương Mạn nheo mắt: "Hai người ... là như thế nào vậy?"
Tang Điềm lập tức nói: "Không liên quan gì đến em, em không biết Khương Nhuệ Trạch tới!"
"Anh cũng tiện đường ghé qua đây lướt Internet thôi..." Khương Nhuệ Trạch chột dạ nói: "Chứ anh không đến gặp cô ấy đâu."
Khương Mạn chậc chậc hai tiếng. Không ngờ, thực sự không ngờ...
“Anh tiện đường ghé qua lướt mạng hay lắp ráp máy tính?” Khương Mạn trêu chọc: “Không ngờ anh ba còn có khả năng làm thợ sửa chữa.”
Khương Nhuệ Trạch nhìn cô chằm chằm với vẻ mặt méo xệch đi, xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu lên.
"Chị ~~" Tang Điềm lại muốn dùng chiêu làm nũng.
Khương Mạn nhanh chóng từ chối: "Đừng gọi là chị, không thích hợp! Không chừng sau này còn phải thay đổi cách xưng hô cũng nên."
Tang Điềm đột nhiên đỏ mặt, vội vàng nói: "Khương Nhuệ Trạch và em thực sự không có gì! Em, em không thích đàn ông !!"
"Nếu không thích đàn ông thì cô thích gì? Cô thực sự thích em gái tôi à?" Khương Nhuệ Trạch trừng mắt nhìn cô ấy.
Tang Điềm cũng hung hăng lườm anh một cái: "Im miệng đi, kẻ biến thái trong nhà vệ sinh!"
"Tang không cay, đồ chết tiệt nhà cô, thanh danh của tôi bị huỷ hoại là do ai chứ?!"
Khi hai người bọn họ ở gần nhau, chắc chắn không quá 3 phút là sẽ bắt đầu tranh cãi.
Khương Mạn hóng hớt với vẻ đầy thích thú, tiếc rằng vừa rồi cô ra ngoài quá vội, đáng ra phải mua một túi hạt dưa tới...
Hiện tại cư dân mạng cũng đang sục sôi.
(Mẹ kiếp!Kẻ biến này đến từ đâu chui ra vậy?)
(Không phải chứ, Điềm Mạn của tôi sắp bad ending rồi à? Đột nhiên lại có người thứ ba xuất hiện?)
(Tại sao tôi lại cảm thấy dáng vẻ của tên biến thái này trông rất giống anh trai thứ ba của Khương võ thần?)
(Có phải Tang Điềm không thể đeo bám được với Khương võ thần nên nhất quyết muốn làm chị dâu của cô ấy không? Tại sao tôi lại cảm thấy độc tác này rất quen nhỉ?)
(Ôi, vụ án đã giải quyết, thật sự là anh ba! ! Có anh em ở hiện trường đã đăng ảnh rồi!)
(Thất tình rồi, Điềm Điềm của tôi... Bây giờ tôi nghi ngờ Khương Mạn gia vào làng giải trí chỉ để tìm một người chị dâu!)
(Ai không muốn làm chị dâu của Khương võ thần?)
Lúc này, quản lý của Tang Điềm đã lo lắng đến mức sắp rụng hết tóc rồi.
Đội ngũ PR cũng đang phải làm việc rất chăm chỉ.
"Tang không cay, không phải cô ấy thực sự hẹn hò chứ? A a a! Vậy những nhãn hàng mà cô ấy làm đại diện thì sao?!"
"Anh ba của Khương võ thần thì sao chứ?! Có thể so sánh với sự nghiệp của mình sao?! Con bé chết tiệt này năm mới đã tăng vài cân, tôi còn chưa kịp xử lý thì nó lại đã dám lén lút hẹn hò rồi!"!
"Anh Lưu, bên nhãn hàng gọi điện tới."
Anh Lưu vò đầu, lo lắng nói: "Cứ nói bây giờ tôi không tiện nghe điện thoại, lát nữa tôi sẽ gọi lại."
Điện thoại trong văn phòng đại diện liên tục đổ chuông.
"Anh Lưu..."
Anh Lưu: "Lại là điện thoại của đối tác nào vậy?"
"Không, không phải ... đó là bên trang sức Ngọc Giác. Họ nói có ý định muốn hợp tác."
"Ngoài ra ... còn có Lan Duệ... muốn mời Điềm Điềm làm người đại diện cho dòng sản phẩm chăm sóc da của họ."
……Đây là web lậu, vui lòng đọc ở app ReadMe để ủng hộ team dịch và cập nhật các chương mới sớm nhất
Anh Lưu sững sờ.
Một trợ lý khác đặt điện thoại xuống, thở gấp nói:
"Anh Lưu, Tập đoàn MP gọi điện thoại tới..."
Lúc này, cả cơ thể anh Lưu như đang tê dại.
Những nhãn hàng này sao vậy? Sao tự nhiên lại có chiếc bánh béo bở từ trên trời rơi xuống vậy?
Còn có MP… tập đoàn hàng đầu thế giới!
“MP đã nói gì vậy?!!” Anh Lưu định thần lại.
"Họ muốn Điềm Điềm làm người đại diện... người đại diện toàn cầu ..."
Hai mắt anh Lưu thất thần: "Cho đến hiện tại MP chưa từng để người nổi tiếng nào làm người đại diện toàn cầu đúng không?"
"Tang không cay, có phải cô ấy quá may mắn rồi không!! A?!!!" Anh Lưu sắp phát điên rồi.
Trợ lý nuốt nước bọt thì thào nói: "Anh Lưu ... đồ khốn kiếp đó... chẳng lẽ là anh ba nhà họ Khương sao?"
"Lần trước Khương võ thần kiện antifan, tập đoàn Hoàn Vũ và tập đoàn Đế Quốc đều đã lên tiếng thanh minh..."
"Tôi có một người bạn làm việc trong tập đoàn Hoàn Vũ. Nghe nói phía sau Hoàn Vũ là Lanscelot, gia tộc giàu có hàng đầu ở Tây bán cầu, thân phận còn cao quý hơn cả hoàng thất..."
Lúc này anh Lưu lúc có chút choáng váng: "Thuốc hạ huyết áp, lấy thuốc hạ huyết áp qua cho tôi..."
"Anh Lưu, chúng ta có cần dìm những tin tức trên mạng không?"
“Dìm cái gì mà dìm!” Anh Lưu trừng mắt và cười lớn, nói: “Một mình thưởng thức âm nhạc không bằng cả đám đông đều thưởng thức, ồ, chơi nhạc đi! Nhảy đi ~”
……
Niềm vui và nỗi buồn của con người không giống nhau.
Ít nhất thì lúc này, Khương Tiểu Bảo và Khương Vân Sênh vẫn đang làm việc chăm chỉ.
Khương Tiểu Bảo đã trở nên ngoan ngoãn, 20 đơn hàng tiếp theo đã được giao mà không gặp bất cứ sóng gió nào.
Địa điểm giao hàng mới nhất là tại một khu dân cư cũ, tòa nhà 8 tầng, tường xi măng bên ngoài đã nứt toác loang lổ, cũ kỹ. Chuyện có thang máy thì càng khôn nên nghĩ tới.
Người đặt hàng sống trên tầng cao nhất, Khương Tiểu Bảo cầm lấy đồ ăn và nói với Khương Vân Sênh: "Đơn này em sẽ giao, anh nghỉ ngơi chút đi."
Khương Vân Sênh gật đầu, thấy cậu ta cầm đồ ăn hừng hực leo lên cầu thang, anh ta không nhịn được cười.
PD cũng trầm giọng nói: "Dù Bảo nhi gia mồm miệng ồn ào, nhưng vẫn biết sai mà sửa."
Khương Vân Sênh ừ một tiếng: "Bản chất của cậu ta là một cậu bé tốt."
Anh ta đã nhìn thấy những thay đổi của Khương Tiểu Bảo. Cho dù cậu ta có phải là con của cô hay không thì thằng nhóc này cũng rất khá.
Khương Tiểu Bảo nhanh chóng leo đến tầng tám, nhưng chân vẫn còn hơi run, hôm qua việc chuyển gạch đã tiêu tốn quá nhiều sức lực.
Cậu ta chỉnh lại chiếc gopro trên đầu, sau đó gõ cửa và nói với bên trong, "Xin chào, đồ của bạn đã đến rồi, hãy mở cửa để nhận!"
Cánh cửa sắt cũ kỹ mở ra một kẽ hở, ở giữa có dây xích chống trộm nên không thể mở hết được.
Giọng nói trầm thấp của một người phụ nữ từ bên trong truyền ra: "Cậu hãy đặt đồ xuống đất đi."
Khương Tiểu Bảo ồ một tiếng, cúi người đặt đồ ăn xuống rồi từ trong túi lấy ra một điếu thuốc, đưa qua: "Đây là bao thuốc mà chị nhờ tôi mang tới. Chị muốn thanh toán như thế nào?"
Cậu ta không thể nhìn thấy dáng vẻ của người phụ nữ đó mà chỉ nghe thấy cô ta nói nhỏ:
"Tôi trả tiền mặt có, có được không? Tôi không có điện thoại di động trên người."
"Được, không vấn đề gì." Khương Tiểu Bảo vui vẻ nói.
Ngay sau đó, một bàn tay gầy guộc vươn ra, trên tay là một đống tiền lẻ.
Cậu ta nghe thấy giọng nói run rẩy của người phụ nữ: "Bao thuốc này 95 tệ, cậu nhất định phải đếm đủ.."
Người phụ nữ nhanh chóng lôi chiếc túi đựng đồ ăn dưới đất vào nhà rồi đóng sầm cửa lại.
Khương Tiểu Bảo sững sờ, khi người phụ nữ đó đóng cửa lại, cậu ta loáng thoáng nghe thấy một âm thanh. Giống như ... âm thanh của kim loại ma sát trên mặt đất ...
Cậu ta cầm lấy 95 tệ và đi xuống với vẻ trầm ngâm.
Sau khi đi xuống, cậu ta lập tức kéo Khương Vân Sênh sang một bên, không cho PD đi theo, tắt gopro:
"Anh ơi, đơn hàng vừa rồi em giao có vẻ gì đó bất thường..."
Chiếc xe điện mà Khương Vân Sênh đi ship đồ cho phép chở thêm một người nữa.
Sau khi Khương Tiểu Bảo van nài hết lời thì cậu ta đã trở thành tài xế của "chiếc xe điện xinh đẹp" này.
Khương Vân Sênh ngồi ở phía sau, vừa ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy Thượng Quan Phương Bảo ở trên đầu cậu ta, không khỏi muốn che mặt lại.
"Đi thôi ~ Anh! Hôm nay thần xe khu Thiên Dương em sẽ cho anh thấy kỹ thuật thực sự là gì!"
Ngay sau khi Khương Tiểu Bảo vặn ga, “vút” một tiếng rồi lao đi.
Khương Vân Sênh ngả người ra sau, nhanh chóng túm lấy eo của cậu ta, suýt chút nữa bị rơi ra ngoài.
PD đi theo đã suýt nữa chửi thề, chết tiệt! Thằng bé này đâu giống đi giao đồ ăn, cậu ta muốn đi đầu thai đó chứ!
“Chậm lại, chậm lại!!” Khương Vân Sênh gào lên.
Khương Tiểu Bảo ở phía trước ha ha ha, đội mũ bảo hiểm, hoàn toàn không nghe thấy lời của Khương Vân Sênh, cậu ta vẫn đang gào thét:
"Ngầu không! Anh ơi, anh có thấy em có ngầu không! Với kỹ năng của mình, em có thể làm một tuyển thủ chuyên nghiệp! "
Gió lạnh thổi như tát vào mặt.
Một người đàn ông đẹp trai nho nhã và lịch lãm như đạo diễn Khương mấy ngày trước bị chiếc xe điện ngày hành hạ, giờ gặp phải thanh niên Khương Tiểu Bảo này lại bị cậu ta tra tấn!
"Khương Tiểu Bảo! Chậm lại!!"
"Đổ rồi!! Đồ ăn sắp bị đổ rồi! Bên trong có canh!!"
Dù người đàn ông đẹp trai lịch lãm, nho nhã mà gặp phải thằng nhóc như Khương Tiểu Bảo thì cũng không thể làm gì được.
Những tiếng gào thét điên cuồng của Khương Vân Sênh đều được ghi hình lại, nhưng Khương Tiểu Bảo - đứa trẻ nghịch ngợm lại hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của riêng mình, tai còn cắm tai nghe.
"Hả? Anh nói cái gì?"
"Đi chậm lại!! Cậu lái chậm thôi a a a !!! Nhìn đường! Phía trước có xe !!!"
"Ha ha ha, em biết kỹ thuật của mình rất tốt, anh trai, anh không cần khen em đâu!"
Khương Vân Sênh: "Khương Tiểu Bảo !!!"
(Ôi trời ơi! Nghiệp chướng, đây là …)
(Khương Vân Sênh: Cậu muốn khiến tôi nổi điên à!)
(Tha cho đạo diễn Khương đi, quý công tử nho nhã của tôi sắp phát điên rồi!)
(Tôi tin rằng Bảo nhi gia là thần xe rồi, kỹ thuật ấy đỉnh đến có thể gãy chân, cậu ta không bị đánh giá thấp tôi gọi cậu ta là cha luôn!)
(Những người anh em ở khu Thiên Dương ơi, hôm nay đừng đặt đồ ăn ngoài, nếu gặp phải Bảo nhi gia đi ship thì thực sự quá buồn cười…)
(Mặt đạo diễn Khương tái xanh rồi…)
Từ lúc Khương Vân Sênh bắt đầu kiên nhẫn đến lúc bộc phát rồi mặc kệ sự đời chỉ vẻn vẹn có 20 phút
Anh ta nghiến răng, nheo mắt lại, nắm chặt hai bên vạt áo của Khương Tiểu Bảo.
Cuối cùng, cũng đã đến địa điểm giao đơn hàng đầu tiên. Đó là dưới một tòa nhà văn phòng trong khu thương mại.
Khương Tiểu Bảo chưa bước xuống xe thì đã nghe thấy tiếng ai đó hét lên: "Là Bảo nhi gia và đạo diễn Khương !!"
Một thanh niên chạy tới, tay cầm điện thoại di động, mặt vô cùng phấn khích:
"Ban đầu tôi cũng không dám tin, nhưng hóa ra thật sự là các người! Đồ ăn của tôi là do hai người ship, đúng không?!"
“Anh có phải là người có số điện thoại đuôi 8907 không?” Khương Vân Sênh hỏi có chút yếu ớt.
"Là tôi, là tôi, là tôi!"
Khương Tiểu Bảo cũng rất phấn khích: "Sao anh lại biết tôi? Tôi nổi tiếng rồi sao?"
“Chắc chắn là nổi tiếng rồi!” Thanh niên đó gật đầu: “Tôi cũng đang xem livestream của các người. Tôi là đơn đầu tiên, đúng không? Cậu yên tâm đi, Bảo nhi gia, tôi nhất định sẽ mở hàng thuận lợi cho cậu!”
“Người anh em, anh trượng nghĩa quá!” Khương Tiểu Bảo vỗ vỗ vai người đó: “Cảm ơn anh nhé, người anh em!
"Không có gì!"
Khương Vân Sênh không nói một lời nào, lấy đồ ăn từ trong thùng giữ nhiệt ra, biểu cảm không được ổn cho lắm.
Món này là mì nước nên nước canh và mì được đóng gói riêng nhưng canh đã đổ ra ngoài gần hết, chảy nước xuống tạch tạch.
Thấy vậy, người thanh niên sững sờ và biểu cảm của anh ta trở nên kỳ lạ.
"Xin lỗi, nước bị đổ ra ngoài rồi." Khương Vân Sênh nhanh chóng xin lỗi.
“Không sao, không sao đâu, nước canh đổ rồi thì làm mì trộn vậy.” Người thanh niên vẫn mỉm cười nói.
Lúc này, Khương Tiểu Bảo cũng định thần lại: "Sorry nha người anh em, tôi đi xe quá nhanh nên không để ý."
"Không sao đâu, vậy tôi trước nhé, cảm ơn hai người!"
"Đánh giá tốt nha, người anh em!"
"Yên tâm đi, yên tâm đi!"
Rõ ràng Khương Tiểu Bảo là có chứng loại rối loạn xã hội nào đó, chỉ nói nói chuyện đôi ba câu mà cậu ta đã có thể gọi người khác là anh em rồi.
Khương Vân Sênh cau mày.
"Trên đời này vẫn còn rất nhiều người tốt." Bảo nhi gia cảm khái.
“Thật sao?” Khương Vân Sênh nhìn một cái, đưa điện thoại di động qua, “Chúc mừng bạn, khởi đầu thuận lợi, đơn hàng thứ nhất bị đánh giá không tốt.”
“Cái quái gì vậy?!” Khương Tiểu Bảo cầm lấy điện thoại, trợn to hai mắt.
Nhìn lên tòa nhà văn phòng thì không thấy bóng dáng của người thanh niên đó đâu nữa.
"Anh ta, anh ta...đánh giá thấp?! Không đã nói là sẽ đánh giá tốt sao?"
Mặt Khương Vân Sênh không chút cảm xúc: "Đổ ra nửa bát canh, người ta không hoàn đơn hàng đã là tốt lắm rồi."
Khương Tiểu Bảo giống như trời long đất lở: "Còn lòng tin giữa con người với nhau thì sao?!"
(Bảo nhi gia chưa bao giờ làm tôi thất vọng!)
(Chàng trai vừa rồi cũng thật là cẩu thả, ha ha ha! Nhưng đánh giá thấp cũng là hợp lý!)
(Xã hội rất đơn giản, con người mới phức tạp ~ Bảo nhi gia, bắt đầu luận văn 100.000 chữ thôi nào?)
“Cậu đã thua cược, còn đi ship không?” Khương Vân Sênh nhìn cậu ta:
“Xem ra cũng không cần tiếp tục nữa.”
Vẻ mặt của Khương Tiểu Bảo thay đổi.
Khương Vân Sênh nhẹ giọng nói: "Quay về đi, đừng làm ảnh hưởng đến công việc của tôi."
Đột nhiên cậu ta nói: "Em không về đâu! Đàn ông sẽ không bỏ cuộc giữa chừng, anh đừng coi thường em!"
"Em gọi anh là anh trai là vì nể mặt chị! Hừ! Anh không thích em, em cũng không thích anh đâu!"
Khương Vân Sênh không hề tức giận, anh ta vội vàng lau sạch thùng giữ nhiệt và kiểm tra xem những phần đồ ăn còn lại có bị đổ ra ngoài hay không.
Sau đó anh ta mới nói: "Tôi không coi thường cậu, nhưng tôi không thích cậu thì đó là sự thật."
Khương Tiểu Bảo: "..."
Mắt của Bảo nhi gia hơi đỏ.
Giọng điệu của Khương Vân Sênh vẫn nhẹ nhàng: "Tôi không biết nhà cậu đã dạy dỗ cậu như thế nào, nhưng cậu đã 19 tuổi rồi, tôi nghĩ cậu nên rõ ràng một điều.
"Thẳng thắn và bất lịch sự là hai chuyện khác nhau."
"Dáng vẻ cậu lái xe trông rất ngầu, nhưng dáng vẻ thiếu trách nhiệm của cậu cũng rất khôi hài."
"Em thiếu trách nhiệm chỗ nào?"
Khương Vân Sênh nhìn cậu ta nói: "Công việc hiện tại của cậu là shipper, trách nhiệm của cậu là giao hàng một cách nguyên vẹn đến tay khách hàng."
"Nếu cậu làm tốt, nhận được lời khen ngợi và tự hào về điều đó là chuyện đương nhiên. Nếu cậu làm sai, hãy giữ vững lập trường và tự kiểm điểm lại bản thân."
"Tai trên mũ bảo hiểm của cậu đại diện cho điều gì, có lẽ quản lý đã nói với cậu rồi?"
"Đây có thể là một công việc không được coi trọng, nhưng dù cho vị trí của nó có tầm thưởng hơn nữa thì cũng có rất nhiều người đang nỗ lực hết mình để tỏa sáng và làm tốt nhất có thể."
"Thứ cậu muốn là sự ngầu lòi của bản thân, nhưng chiếc mũ này tượng trưng cho sự vẻ vang, vinh dự. Thái độ và hành vi của cậu có xứng đáng với điều đó không?"
"Những lời này nghe có chút thẳng thắn, nhưng tôi nghĩ cậu có thể trở nên tốt hơn."
Khương Tiểu Bảo sững sờ, bắt gặp ánh mắt dịu dàng của Khương Vân Sênh, cảm xúc trong lòng cậu ta lẫn lộn.
Khương Vân Sênh lên xe nhìn rồi nhìn cậu ta: "Lần này lái xe cẩn thận một chút. Nếu cậu có thể hoàn thành việc giao hàng thật tốt thì chuyện số liệu thí nghiệm tôi sẽ nói giúp cậu?"
(Ôi, sự dịu dàng của đạo diễn Khương sắp giết chết tôi rồi…)
(Trước đó chuyển gạch là một cú đánh dữ dội như vũ bão, hôm nay đi ship đồ lại là một con dao nhỏ âm thầm đâm vào thịt…)
(Chợt hiểu tại sao hôm nay Khương võ thần lại để đạo diễn Khương dẫn dắt Bảo nhi gia rồi…)
(Khương võ thần hãy đi làm giáo viên đi! Để chuyên dạy dỗ đám học trò nghịch ngợm!)
(Tôi thật sự muốn giao thằng con trời đánh nhà tôi cho cô giáo Khương dạy dỗ... Liệu còn có cơ hội không?)
Chương 362: Khương Nhuệ Trạch là tên biến thái trốn trong nhà vệ sinh?
Sau khi ném thằng nhóc kia cho anh hai trông, Khương Mạn trở nên rảnh rỗi……Cô uống cốc trà sữa thứ n vào ngày mùa đông, ngồi trên ghế dài trong công viên phơi nắng, thoải mái như một chú mèo lười.
A Tam uống một ngụm trà sữa, nhịn không được than một câu: “Chị, chị làm thế này là có chút thiếu tôn trọng tổ chương trình đấy.”
Khương Mạn bỏ một miếng khoai tây chiên vào mồm: “Vậy thì em trả tiền trà sữa cho chị.”
A Tam mím môi: “Thế thôi bỏ đi, để cho đạo diễn Lý khó chịu cũng được.”
(Anh A Tam cũng hư rồi.)
(Lý lão âm: Phi! Sao tôi lại nuôi ra một kẻ phản bội như cậu!)
(Lão Lý thế là không được rồi, nhân cơ hội vẫn còn sớm mau mau nằm xuống, võ thần nhà tôi có biệt danh là cô trông trẻ huỷ diệt đấy!)
Sau khi ăn hết khoai tây chiên Khương Mạn cảm thấy vô công rỗi nghề hình như không được hay cho lắm.
“Ài, lão Lý cũng không dễ dàng gì, dù gì ông ấy cũng trả tiền cát xê cho mình.”
Khương Mạn tốt bụng nói: “Thế thôi chúng ta cứ giả vờ chút đi.”
A Tam gật đầu.
“Ái chà, mấy ngày nay khổ quá, trông trẻ thật là vất vả……”
Khương Mạn không cam lòng thở dài: “Mấy ngày nay thật không chịu nổi, chả được nghỉ ngơi chút nào cả, đi, đi tới tiệm net của Điềm Điềm đi.”
A Tam: Tự nhiên có dự cảm, chả nhẽ chị muốn chơi net à?
Phía màn hình quan sát, ánh mắt u ám của lão Lý trợn ngược.
Mấy nhân viên đoàn than thở: “Thật là ngưỡng mộ những ngày khổ sở của Khương võ thần.”
Phó đạo diễn nhìn sắc mặt lão Lý, góp ý vài câu: “Hay chúng ta tạo vài trò gây khó dễ cho cô ấy?”
Lão Lý liếc một cái: “Cậu giỏi cậu làm đi?”
Phó đạo diễn bĩu môi, lòng nghĩ ông âm mưu thế còn chả làm gì được cô ta, tôi đây thì tính cái gì?
Lý lão âm đau khổ, “Mùa thứ hai của ‘Cuộc sống khác’ là một chương trình tệ nhất của tôi!”
“Còn nữa…….cứ tưởng Tự ảnh đế ăn hại, kết quả anh ta chỉ bị có một ngày, không hổ là mấy kẻ biết giao tiếp!”
Mọi người trong tổ chương trình thi nhau thở dài. Mấy khách mời bây giờ bị làm sao vậy? khả năng chịu đựng stress tốt quá vậy?
Tiệm nét XX
Khương Mạn đứng ở cửa ra vào, nhìn thấy Tang Điềm với hai bọng mắt đen xì đang lao ra.
“Chị~”
Theo thói quen nhào vào lồng ngực Khương Mạn như con chim én về tổ, cả người cô đu lên người Khương Mạn. Khương Mạn dùng một tay ôm lấy cô rồi đi vào trong. Mấy người phía trong đều hít một hơi……
Cứ như là bạn trai không bằng!
“Đừng vào đừng vào!” Tang Điềm nhảy lên, ánh mắt hơi hoảng loạn. “Chị tới thăm em, em sắp đói chết rồi, còn chưa được ăn cơm trưa, chị đưa em đi ăn trưa nhé?”
Khương Mạn kỳ lạ hỏi lại: “Cái bộ dạng giả dối này của em là thế nào?”
“Á? Em có đâu, em không có!” Tang Điềm mau chóng phủ nhận.
“Sao em biết là chị tới đây”
“Khụ……em hỏi PD ạ.”
Khương Mạn lại càng nghi, nhìn vào phía trong tiệm, Tang Điềm bước một bước sang, chặn lại tầm mắt của cô.
Khương Mạn nhướng mày, chắc chắn là có việc mờ ám!
“Chưa ăn cơm trưa?”
“Khụ……thật ra là có ăn rồi, nhưng vẫn đói.”
Khương Mạn tắc lưỡi hai cái, cười như không: “Thế thì tốt rồi, để chị sang siêu thị bên cạnh mua ít đồ ăn vặt lót dạ.”
Tang Điềm vội vã gật đầu.
Khương Mạn nhìn A Tam một cái rồi mới vòng qua bên siêu thị. Sau khi vào siêu thị cô bảo A Tam đưa điện thoại cho cô, sau đó vào kênh bình luận livestream xem.
Đây là web lậu, vui lòng đọc ở app ReadMe để ủng hộ team dịch và cập nhập các chương sớm nhất.
(Điềm Điềm kỳ lạ thật, tại sao không cho Khương võ thần vào trong?)
(Cái bộ dạng vội vã đó, cứ như là đi ăn trộm bị bắt được ấy!)
(Hôm nay bên Điềm Điềm có chuyện gì vậy? tôi mất trí nhớ rồi à, sao cứ nhớ là từ lúc cô ấy trực ca đêm xong thì cứ ở chỗ quầy lễ tân không thấy làm cái gì khác nhỉ?)
(Hình như là ở trong có thợ sửa chữa đang lắp máy tính mà cô ấy mua đền?)
Khương Mạn quay đầu nhìn, liền nhìn thấy thợ sửa thật. Đối phương thân hình cao lớn, đeo khẩu trang và đội mũ, có thể nói là bọc kín từ đầu tới chân. Nhưng mà……
Có bọc kín thế nào cũng không lọt được đôi mắt của Khương Mạn. Người này là……
Đột nhiên có một tiếng hét từ bên cạnh chuyền tới. Khương Mạn và A Tam chạy ra xem, nhìn thấy một người phụ nữ vừa đuổi theo mồm thì hét to báo cảnh sát.
“Hiểu lầm! thật sự chỉ là hiểu lầm!!” Tang Điềm vội vã giải thích.
“Hiểu lầm cái gì! Hiểu lầm ở đâu, tôi muốn báo cảnh sát! Đồ biến thái trốn trong nhà vệ sinh nữ!” cô gái kia thét lên.
“Chính là hắn! chính là hắn ta!!!”
Thân hình cao lớn bị một đám thanh niên bao quanh. Tang Điềm vội muốn chết, sau khi nhìn thấy Khương Mạn thì tuyệt vọng ôm mặt.
Cái vị ‘biến thái trốn trong nhà vệ sinh’ cũng có vẻ hoang mang, không dám để lộ mặt.
“Nhìn đi, nhìn đi! Cái tên biến thái này! Làm không dám nhận, có gan thì bỏ khẩu trang ra cho mọi người nhìn!” nữ sinh kia gào lên.
‘Tên biến thái trốn trong nhà vệ sinh’ giữ chắc khẩu trang trên mặt, giọng ồm ồm: “Thật sự là hiểu nhầm, tôi đi vệ sinh không để ý đấy là vệ sinh nữ!”
“Anh bị mù à? không nhìn thấy cái logo to đùng kia à? chính mắt tôi nhìn thấy anh giơ điện thoại chụp gì đó trong nhà vệ sinh, anh còn dám chối!” cô gái phẫn nộ thét lên.
Mấy vị thanh niên chơi net đã cực kỳ nóng máu rồi.
“Mẹ kiếp! người đàng hoàng đâu ai làm trò này mà kêu hiểu lầm!”
“Làm mất mặt đàn ông! Báo cảnh sát! Bắt vào đồn!”
“Cuộc sống khác không phải đang livestream sao? Quay hắn đi! Cho hắn nổi tiếng luôn!”
“Tôi nhớ tên này, hắn chính là người sửa máy tính, thằng khốn kiếp, thằng biến thái định nhìn trộm Điềm Điềm à?”
‘Tên biến thái trốn trong vệ sinh’ phẫn nộ: “Ai là biến thái! Ai nhìn cô ta! Tôi có nhìn ai cũng không thèm nhìn đồ Điềm không cay!”
Tang Điềm đang muốn giải thích hộ, nghe thấy câu này thì trợn mắt: “Tôi thì sao, tôi không xứng để anh nhìn à.”
‘Tên biến thái trốn trong vệ sinh’: “……”
“Điềm Điềm quen anh ta?”
Nữ sinh cau mày, giống như nghi ngờ gì đó: “Không phải biến thái thì trốn vào nhà vệ sinh nữ rồi giơ điện thoại lên để làm gì?”
Tang Điềm: : “……”
‘Tên biến thái trốn trong vệ sinh’: “…… tôi xem livestream”
Mọi người đều trợn mắt, lừa quỷ à? xem livestream thì cứ quang minh chính đại mà xem?
Khương Mạn thấy náo loạn cũng đủ rồi, bây giờ mới lên tiếng: “Chuyện này đúng là hiểu lầm thật.”
“Khương võ thần?”
“Aaaa! Mặt trời mọc đằng Đông, võ thần bất bại!! Khương võ thần yêu tôi!”
“Chồng ơi! Chồng nhìn em đi!!”
Sự xuất hiện của Khương Mạn làm tiếng la hét không ngừng vang lên.
Khương Mạn nhìn cô gái vừa mới ầm ĩ đòi báo cảnh sát, giây sau đã hò hét gọi cô là chồng.
Khương Mạn nhìn cô vợ bất đắc dĩ này rồi im lặng ba giây, sau đó mới nói: “Tôi xin đảm bảo nhân cách của người này.”
“Nhưng mà đúng là không nên vào nơi riêng tư dành cho phái nữ, đúng là cần cho mọi người sự công bằng.”
“Như này đi, cô xem có thể không báo cảnh sát? Tôi lấy điện thoại của anh ta đưa cô kiểm tra, nếu đúng là biến thái thì trong điện thoại của anh ta chắc chắn có chứng cứ.”
Nữ sinh này kích động thì có kích động nhưng vẫn rất tỉnh táo, cảm thấy phương án Khương Mạn đề xuất nghe hợp lý.
Cô im lặng một lúc, gật đầu: “Cũng được! nếu là hiểu nhầm thật, tôi sẽ xin lỗi anh ấy. Còn nếu không phải hiểu nhầm, kể cả có là bạn của Điềm Điềm và chồng tôi, tôi vẫn báo cảnh sát!”
“Không vấn đề gì.” Khương Mạn gật đầu, nhìn ‘tên biến thái’, giễu cợt đưa tay qua: “Lấy điện thoại ra đây.”
Anh ba!!
Chương 363: Bao thuốc lá này 95 tệ, cậu nhất định phải đếm đủ 95 tệ
Sau khi cầm lấy điện thoại, Khương Mạn liếc nhìn màn hình chờ rồi nhướng mày. Hình nền là một quả ớt nhỏ.
Khương Mạn trông rất quen ... bởi vì đây là ảnh đại diện Weibo của Tang Điềm.
"Mật khẩu."
Giọng 'Kẻ biến thái trong nhà vệ sinh' lý nhí, nghiến răng nghiến lợi nói: "0511."
(Ơ... có gì đó sai sai! 0511? Đây chẳng phải là sinh nhật của Điềm Điềm?)
(Mẹ kiếp! Người này rốt cuộc là ai vậy?)
(Có lẽ Kẻ biến thái trong nhà vệ sinh chỉ là một sự hiểu lầm, nhưng mối quan hệ giữa người đàn ông này và Điềm Điềm chắc chắn không hề đơn giản!)
(Không chỉ Điềm Điềm, mà Khương võ thần cũng quen biết anh ta!)
(Điềm Điềm ngoại tình sau lưng Khương võ thần à? Thảo nào vừa rồi còn không cho cô ấy vào quán Internet!)
(Bạn phía trên đừng nói lung tung, CP duy nhất được fan Điềm Điềm công nhận là Khương võ thần, tất cả những người đàn ông khác đều dẹp sang một bên!)
Sau khi mở khóa điện thoại, Khương Mạn mở album ảnh và yêu cầu cô gái đó đến để kiểm tra.
A Tam cũng rất biết điều nên không di chuyển camera qua đó.
Trong album có một số tấm ảnh áp phích, tất cả đều là của Tang Điềm.
Lướt xuống bên dưới là một số bức ảnh chụp chung, tất cả đều đều là những Khương Nhuệ Trạch chụp với Khương Mạn trong dịp Tết.
Cô gái đó trợn tròn mắt, cuối cùng cũng biết được bộ danh tính thật sự 'Kẻ biến thái trong nhà vệ sinh rồi.'
"A ... thì ra là anh ta..."
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi! Thực sự lúc đó tôi rất hoảng sợ, nhưng ... tại sao anh lại trốn vào nhà vệ sinh?"
Kẻ biến thái trong nhà vệ sinh chính là Khương Nhuệ Trạch.
Khương Nhuệ Trạch che mặt không muốn nói gì, lần này thật sự là mất hết thể diện rồi.
"Giải tán đi, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi."
Trò hề đến đây là kết thúc.
Khương Mạn ra hiệu cho A Tam bọn họ đi sang một chỗ riêng.
Tang Điềm đứng đó lúng túng, Khương Nhuệ Trạch cúi đầu.
Khương Mạn nheo mắt: "Hai người ... là như thế nào vậy?"
Tang Điềm lập tức nói: "Không liên quan gì đến em, em không biết Khương Nhuệ Trạch tới!"
"Anh cũng tiện đường ghé qua đây lướt Internet thôi..." Khương Nhuệ Trạch chột dạ nói: "Chứ anh không đến gặp cô ấy đâu."
Khương Mạn chậc chậc hai tiếng. Không ngờ, thực sự không ngờ...
“Anh tiện đường ghé qua lướt mạng hay lắp ráp máy tính?” Khương Mạn trêu chọc: “Không ngờ anh ba còn có khả năng làm thợ sửa chữa.”
Khương Nhuệ Trạch nhìn cô chằm chằm với vẻ mặt méo xệch đi, xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu lên.
"Chị ~~" Tang Điềm lại muốn dùng chiêu làm nũng.
Khương Mạn nhanh chóng từ chối: "Đừng gọi là chị, không thích hợp! Không chừng sau này còn phải thay đổi cách xưng hô cũng nên."
Tang Điềm đột nhiên đỏ mặt, vội vàng nói: "Khương Nhuệ Trạch và em thực sự không có gì! Em, em không thích đàn ông !!"
"Nếu không thích đàn ông thì cô thích gì? Cô thực sự thích em gái tôi à?" Khương Nhuệ Trạch trừng mắt nhìn cô ấy.
Tang Điềm cũng hung hăng lườm anh một cái: "Im miệng đi, kẻ biến thái trong nhà vệ sinh!"
"Tang không cay, đồ chết tiệt nhà cô, thanh danh của tôi bị huỷ hoại là do ai chứ?!"
Khi hai người bọn họ ở gần nhau, chắc chắn không quá 3 phút là sẽ bắt đầu tranh cãi.
Khương Mạn hóng hớt với vẻ đầy thích thú, tiếc rằng vừa rồi cô ra ngoài quá vội, đáng ra phải mua một túi hạt dưa tới...
Hiện tại cư dân mạng cũng đang sục sôi.
(Mẹ kiếp!Kẻ biến này đến từ đâu chui ra vậy?)
(Không phải chứ, Điềm Mạn của tôi sắp bad ending rồi à? Đột nhiên lại có người thứ ba xuất hiện?)
(Tại sao tôi lại cảm thấy dáng vẻ của tên biến thái này trông rất giống anh trai thứ ba của Khương võ thần?)
(Có phải Tang Điềm không thể đeo bám được với Khương võ thần nên nhất quyết muốn làm chị dâu của cô ấy không? Tại sao tôi lại cảm thấy độc tác này rất quen nhỉ?)
(Ôi, vụ án đã giải quyết, thật sự là anh ba! ! Có anh em ở hiện trường đã đăng ảnh rồi!)
(Thất tình rồi, Điềm Điềm của tôi... Bây giờ tôi nghi ngờ Khương Mạn gia vào làng giải trí chỉ để tìm một người chị dâu!)
(Ai không muốn làm chị dâu của Khương võ thần?)
Lúc này, quản lý của Tang Điềm đã lo lắng đến mức sắp rụng hết tóc rồi.
Đội ngũ PR cũng đang phải làm việc rất chăm chỉ.
"Tang không cay, không phải cô ấy thực sự hẹn hò chứ? A a a! Vậy những nhãn hàng mà cô ấy làm đại diện thì sao?!"
"Anh ba của Khương võ thần thì sao chứ?! Có thể so sánh với sự nghiệp của mình sao?! Con bé chết tiệt này năm mới đã tăng vài cân, tôi còn chưa kịp xử lý thì nó lại đã dám lén lút hẹn hò rồi!"!
"Anh Lưu, bên nhãn hàng gọi điện tới."
Anh Lưu vò đầu, lo lắng nói: "Cứ nói bây giờ tôi không tiện nghe điện thoại, lát nữa tôi sẽ gọi lại."
Điện thoại trong văn phòng đại diện liên tục đổ chuông.
"Anh Lưu..."
Anh Lưu: "Lại là điện thoại của đối tác nào vậy?"
"Không, không phải ... đó là bên trang sức Ngọc Giác. Họ nói có ý định muốn hợp tác."
"Ngoài ra ... còn có Lan Duệ... muốn mời Điềm Điềm làm người đại diện cho dòng sản phẩm chăm sóc da của họ."
……Đây là web lậu, vui lòng đọc ở app ReadMe để ủng hộ team dịch và cập nhật các chương mới sớm nhất
Anh Lưu sững sờ.
Một trợ lý khác đặt điện thoại xuống, thở gấp nói:
"Anh Lưu, Tập đoàn MP gọi điện thoại tới..."
Lúc này, cả cơ thể anh Lưu như đang tê dại.
Những nhãn hàng này sao vậy? Sao tự nhiên lại có chiếc bánh béo bở từ trên trời rơi xuống vậy?
Còn có MP… tập đoàn hàng đầu thế giới!
“MP đã nói gì vậy?!!” Anh Lưu định thần lại.
"Họ muốn Điềm Điềm làm người đại diện... người đại diện toàn cầu ..."
Hai mắt anh Lưu thất thần: "Cho đến hiện tại MP chưa từng để người nổi tiếng nào làm người đại diện toàn cầu đúng không?"
"Tang không cay, có phải cô ấy quá may mắn rồi không!! A?!!!" Anh Lưu sắp phát điên rồi.
Trợ lý nuốt nước bọt thì thào nói: "Anh Lưu ... đồ khốn kiếp đó... chẳng lẽ là anh ba nhà họ Khương sao?"
"Lần trước Khương võ thần kiện antifan, tập đoàn Hoàn Vũ và tập đoàn Đế Quốc đều đã lên tiếng thanh minh..."
"Tôi có một người bạn làm việc trong tập đoàn Hoàn Vũ. Nghe nói phía sau Hoàn Vũ là Lanscelot, gia tộc giàu có hàng đầu ở Tây bán cầu, thân phận còn cao quý hơn cả hoàng thất..."
Lúc này anh Lưu lúc có chút choáng váng: "Thuốc hạ huyết áp, lấy thuốc hạ huyết áp qua cho tôi..."
"Anh Lưu, chúng ta có cần dìm những tin tức trên mạng không?"
“Dìm cái gì mà dìm!” Anh Lưu trừng mắt và cười lớn, nói: “Một mình thưởng thức âm nhạc không bằng cả đám đông đều thưởng thức, ồ, chơi nhạc đi! Nhảy đi ~”
……
Niềm vui và nỗi buồn của con người không giống nhau.
Ít nhất thì lúc này, Khương Tiểu Bảo và Khương Vân Sênh vẫn đang làm việc chăm chỉ.
Khương Tiểu Bảo đã trở nên ngoan ngoãn, 20 đơn hàng tiếp theo đã được giao mà không gặp bất cứ sóng gió nào.
Địa điểm giao hàng mới nhất là tại một khu dân cư cũ, tòa nhà 8 tầng, tường xi măng bên ngoài đã nứt toác loang lổ, cũ kỹ. Chuyện có thang máy thì càng khôn nên nghĩ tới.
Người đặt hàng sống trên tầng cao nhất, Khương Tiểu Bảo cầm lấy đồ ăn và nói với Khương Vân Sênh: "Đơn này em sẽ giao, anh nghỉ ngơi chút đi."
Khương Vân Sênh gật đầu, thấy cậu ta cầm đồ ăn hừng hực leo lên cầu thang, anh ta không nhịn được cười.
PD cũng trầm giọng nói: "Dù Bảo nhi gia mồm miệng ồn ào, nhưng vẫn biết sai mà sửa."
Khương Vân Sênh ừ một tiếng: "Bản chất của cậu ta là một cậu bé tốt."
Anh ta đã nhìn thấy những thay đổi của Khương Tiểu Bảo. Cho dù cậu ta có phải là con của cô hay không thì thằng nhóc này cũng rất khá.
Khương Tiểu Bảo nhanh chóng leo đến tầng tám, nhưng chân vẫn còn hơi run, hôm qua việc chuyển gạch đã tiêu tốn quá nhiều sức lực.
Cậu ta chỉnh lại chiếc gopro trên đầu, sau đó gõ cửa và nói với bên trong, "Xin chào, đồ của bạn đã đến rồi, hãy mở cửa để nhận!"
Cánh cửa sắt cũ kỹ mở ra một kẽ hở, ở giữa có dây xích chống trộm nên không thể mở hết được.
Giọng nói trầm thấp của một người phụ nữ từ bên trong truyền ra: "Cậu hãy đặt đồ xuống đất đi."
Khương Tiểu Bảo ồ một tiếng, cúi người đặt đồ ăn xuống rồi từ trong túi lấy ra một điếu thuốc, đưa qua: "Đây là bao thuốc mà chị nhờ tôi mang tới. Chị muốn thanh toán như thế nào?"
Cậu ta không thể nhìn thấy dáng vẻ của người phụ nữ đó mà chỉ nghe thấy cô ta nói nhỏ:
"Tôi trả tiền mặt có, có được không? Tôi không có điện thoại di động trên người."
"Được, không vấn đề gì." Khương Tiểu Bảo vui vẻ nói.
Ngay sau đó, một bàn tay gầy guộc vươn ra, trên tay là một đống tiền lẻ.
Cậu ta nghe thấy giọng nói run rẩy của người phụ nữ: "Bao thuốc này 95 tệ, cậu nhất định phải đếm đủ.."
Người phụ nữ nhanh chóng lôi chiếc túi đựng đồ ăn dưới đất vào nhà rồi đóng sầm cửa lại.
Khương Tiểu Bảo sững sờ, khi người phụ nữ đó đóng cửa lại, cậu ta loáng thoáng nghe thấy một âm thanh. Giống như ... âm thanh của kim loại ma sát trên mặt đất ...
Cậu ta cầm lấy 95 tệ và đi xuống với vẻ trầm ngâm.
Sau khi đi xuống, cậu ta lập tức kéo Khương Vân Sênh sang một bên, không cho PD đi theo, tắt gopro:
"Anh ơi, đơn hàng vừa rồi em giao có vẻ gì đó bất thường..."
Bình luận facebook