-
Chương 4651-4655
Chương 4651: Giết trong nháy mắt
“Ư… Ưm…”.
Thanh Lang run rẩy. Thiên Sinh Đao xuyên qua khoang miệng, đâm thủng ra sau đầu, đến mức hắn không khép miệng lại được.
Máu không ngừng chảy từ bên miệng hắn xuống.
“Đại nhân!”.
Đám tay chân ở xung quanh nhìn thấy cảnh đó thì kinh ngạc, cùng xông tới.
Lâm Chính hờ hững nhìn Thanh Lang ở trước mặt, tay cầm Thiên Sinh Đao khẽ chấn động.
Vù!
Dị hỏa lan ra từ thân đao, nuốt chửng Thanh Lang.
Sau đó Lâm Chính rút đao ra.
“A!”.
Thanh Lang kêu lên thảm thiết, ngã xuống đất không ngừng kêu gào, ra sức giãy giụa.
Nhưng không lâu sau, cả người hắn đã hóa thành tro.
“Cái gì?”.
Đám đàn em bị dọa sợ, đồng loạt lùi về sau, mặt mày hoảng hốt.
Bọn họ không ngờ Thanh Lang danh tiếng lẫy lừng trong Phiêu Diểu Thành lại bị người kia giết chết trong nháy mắt…
Lâm Chính quay đầu nhìn đám đàn em ở xung quanh, cầm đao bước tới.
“Chúng ta nhiều người không sợ!”.
“Giết hắn lấy tiền thưởng!”.
“Giết!”.
Mặc dù bọn họ rất sợ, nhưng lại ỷ vào người đông cùng nhau xông lên.
Đúng lúc đó, Lâm Chính đột nhiên ấn vào ngực, một dòng diện lan ra từ ngực, bao phủ toàn thân anh.
Trong nháy mắt, cả người Lâm Chính biến mất.
“Cái gì?”.
“Người đâu rồi?”.
“Hắn… Hắn biết tàng hình?”.
Bọn họ kinh ngạc nhìn quanh.
Bọn họ chưa kịp phản ứng, lưỡi đao đáng sợ không ngừng bay ra từ trong không trung.
Phập!
Phập!
Phập!
…
Sau vài đao, vài bóng người ngã xuống trong đám đông.
“Chạy!”.
Bọn họ sợ hãi, bỏ chạy tán loạn.
Nhưng tốc độ của bọn họ không bằng Thiên Sinh Đao trong tay Lâm Chính.
Cả đám người còn chưa kịp chạy thoát khỏi ngọn núi quái dị đã bị giết gần hết.
Rầm!
Người cuối cùng bị Lâm Chính đạp ngã ra đất.
Người đó ngã xuống, cả người run như cầy sấy.
“Đại nhân, đừng giết tôi! Đừng giết tôi đại nhân!”.
Người đó vội vàng quỳ xuống, khóc lóc kêu la, quần ướt sũng.
Lâm Chính đi ra từ trong không trung, kề đao lên cổ người đó.
“Yên tâm, tôi sẽ không giết anh!”.
Lâm Chính bình tĩnh nói: “Tôi sẽ tha cho anh, nhưng tôi muốn anh làm một chuyện!”.
“Chuyện gì? Đại nhân cứ việc sai bảo, đừng nói là một chuyện, dù là một trăm chuyện, tôi cũng đồng ý! Chỉ cần đại nhân đừng giết tôi!”.
Người đó run rẩy hô lên, dập đầu điên cuồng.
“Tôi cần anh quay về, đến công hội săn thưởng nói cho bọn họ biết đại nhân của anh đã chết như thế nào!”.
Lâm Chính nói, sau đó thả đao xuống.
Người đó lập tức quay đầu chạy, lăn lê bò trườn, vô cùng thảm hại.
Lâm Chính thản nhiên nhìn theo, sờ nút bấm trên ngực.
“Áo tàng hình quang học laser do Từ Chính nghiên cứu thật là có ích!”.
Lâm Chính nhếch miệng cười, trong lòng cực kỳ mừng vui.
Áo tàng hình có thể giấu kín cơ thể Lâm Chính hoàn toàn, chỉ cần giấu đi khí tức thì dù là Lục Địa Thần Tiên như Thanh Lang cũng không nắm được vị trí của anh.
Thật khiến người ta bất ngờ!
Lâm Chính thở phào một hơi, lấy một vài dụng cụ từ trên người ra, vội vàng chạy đến trên bãi đất trống không xa bắt đầu bố trí.
Anh biết dù có thả kẻ kia về truyền tin thì cũng không thể ngăn cản đám người có ý định săn tiền thưởng.
Nhưng xử lý thuốc theo dõi trên người vô cùng phức tạp, ít nhất phải mất mấy tiếng.
Lâm Chính bị truy sát không có cơ hội xử lý thuốc.
Bây giờ phải bố trí trước!
Đợi con mồi mắc bẫy!
Chương 4652: Tăng thêm tiền thưởng
Lần này thế gia Cầm Kiếm có thể nói là dốc hết lực lượng.
Tròn một trăm người có sức chiến đấu cao trong tộc đều ra trận.
Một trăm con ngựa lao ra khỏi thành, thu hút sự chú ý của nhiều người.
“Người của thế gia Cầm Kiếm định đi đâu vậy?”.
“Chẳng lẽ có chuyện gì lớn xảy ra?”.
Bọn họ lẩm bẩm.
Cầm Họa Phiêu Bạt và Cầm Họa Hải thúc ngựa lao lên phía trước đội ngũ.
Cầm Họa Hải cầm một chiếc hộp giống như Thanh Lang, nhìn chằm chằm hướng dao động của chất lỏng trong hộp mà không rời mắt.
“Còn bao xa nữa?”.
“Không xa, hình như ở quái sơn cách đây mấy cây số…”.
Cầm Họa Hải nhíu mày.
“Quái sơn?”.
Cầm Họa Phiêu Bạt nhìn chằm chằm phía trước, thản nhiên nói: “Xem ra người của Thanh Lang đã đấu với thằng nhóc đó!”.
“Anh cả, nếu Thanh Lang ra tay thì chúng ta phải tăng tốc, chậm một chút nữa e là đồ vật sẽ bị Thanh Lang lấy về tay”.
Cầm Họa Hải nói.
“Yên tâm, không nhanh như vậy được. Thanh Lang cũng phải dựa vào nước theo dõi mới có thể tìm được thằng nhóc đó, tốc độ không nhanh được. Anh đoán chắc là hắn vừa mới tiếp xúc với tên nhóc đó thôi!”.
Cầm Họa Phiêu Bạt nói.
Cầm Họa Hải suy nghĩ một lúc, lặng lẽ gật đầu.
Bọn họ thúc ngựa ra khỏi thành, chạy như bay đến quái sơn.
Bọn họ chưa chạy được bao lâu, trên con đường hẻo lánh phía trước đột nhiên xuất hiện một bóng người lảo đảo.
Bóng người đó chạy như điên, hơn nữa còn liên tục ngoảnh đầu, giống như có thứ gì đó cực kỳ đáng sợ đang đuổi theo phía sau.
“Hình như là người của Thanh Lang!”.
Lúc này, Cầm Kiếm Nữ nhận ra gì đó, lên tiếng.
Nghe cô ta nói, bọn họ đều quay sang quan sát người đó.
Trang phục và lệnh bài trên thắt lưng hắn đúng là của Thanh Lang cho.
Cầm Họa Hải nhíu mày, nháy mắt ra hiệu cho người ở bên cạnh.
Người bên cạnh lập tức chạy lên, đạp người kia ngã nhào.
“Đại nhân tha mạng! Đại nhân tha mạng! Đừng giết tôi! Đừng giết tôi!”.
Người đó ngã ra đất, vội vàng quỳ dậy cầu xin.
“Cậu là người của Thanh Lang?”.
Cầm Họa Hải tiến lên hỏi.
“Vâng… Vâng…”.
“Không phải người các cậu đã đuổi theo mục tiêu săn thưởng rồi sao? Vì sao lại ở đây?”.
“Đại nhân, người của chúng tôi chết hết rồi, tôi… tôi đang chạy trốn! Cầu xin đại nhân đừng giết tôi!”.
Người đó vừa khóc vừa nói, vẻ mặt vô cùng hoảng hốt.
Nhưng lời nói đó vang lên lại dọa toàn bộ đội ngũ của thế gia Cầm Kiếm sợ hãi.
“Cậu nói gì? Người của các cậu chết hết rồi sao?”.
Cầm Họa Phiêu Bạt mở to mắt, vội hỏi: “Thanh Lang thì sao?”.
“Chết rồi… cũng chết rồi! Thi thể bị đốt cháy luôn rồi!”.
Người đó khóc lóc.
Vô số người hít ngược một hơi, gần như không dám tin những gì mình nghe được.
“Anh cả, tính theo thời gian, có lẽ người của Thanh Lang vừa đuổi kịp người đó mới phải, lẽ ra hai bên đang chiến đấu, vì sao đám người Thanh Lang lại chết rồi?”.
Cầm Họa Hải run rẩy.
“Không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn Thanh Lang bị giết chết ngay khi vừa gặp mặt, nếu không thì thời gian không đúng!”.
Cầm Họa Phiêu Bạt nói.
“Đúng đúng đúng, đại nhân nói đúng, quả thật đại nhân của chúng tôi đã bị người đó giết chết ngay khi vừa gặp!”.
Người quỳ ở dưới đất khóc lóc.
“Người đó chỉ có một mình sao?”.
Cầm Họa Hải lập tức hỏi.
“Chỉ có một mình… chỉ có mỗi hắn!”.
“Không thể nào! Lúc trước thằng nhóc đó đấu với Tiêu Kiếm Ngọc, tôi từng phán đoán thực lực của cậu ta, cùng lắm chỉ là Lục Địa Thần Tiên. Thanh Lang cũng là Lục Địa Thần Tiên, sao cậu ta giải quyết Thanh Lang nhanh thế được?”.
Một trưởng bối của thế gia Cầm Kiếm không dám tin, kinh hãi gào lên.
“Nhưng… Nhưng đây là tôi tận mắt nhìn thấy!”.
Người dưới đất run rẩy nói.
“Vậy vì sao cậu chưa chết?”.
Cầm Họa Hải hỏi tiếp.
“Đại nhân đó muốn tôi quay về đưa tin đại nhân Thanh Lang bị giết… nên… nên đã thả tôi đi…”.
“Đe dọa sao?”.
Cầm Họa Phiêu Bạt lập tức hiểu ra.
Cầm Kiếm Nữ ở bên cạnh lộ ra vẻ mặt phức tạp.
“Anh cả, với thực lực của anh có giết được Thanh Lang trong chớp mắt không?”.
Cầm Họa Hải hạ thấp giọng hỏi.
“Trừ khi là đánh lén, hơn nữa phải đánh lén ở khoảng cách gần… Nếu không thì chắc chắn không làm được!”.
Cầm Họa Phiêu Bạt lắc đầu.
“Đánh lén ở khoảng cách gần? Không thể được, Thanh Lang dẫn theo mười mấy người lành nghề đi theo… Thằng nhóc đó hoàn toàn không có khả năng đánh lén…”.
“Cho nên… chuyện này rất kỳ quặc!”.
Cầm Họa Phiêu Bạt nói: “Có lẽ chúng ta đều coi thường thằng nhóc đó rồi, nhiều khi cậu ta che giấu thực lực hoặc là có thủ đoạn gì khác”.
“Anh cả… chúng ta có tiếp tục đuổi theo không?”.
Cầm Họa Hải hỏi.
“Bây giờ người đó đang ở đâu?”.
“Còn đang ở quái sơn!”.
“Di chuyển chưa?”.
“Chưa… Chưa…”.
“Xem ra cậu ta định ở quái sơn đợi thuốc hết hiệu lực rồi mới rời đi!”.
Cầm Họa Phiêu Bạt sờ cằm, nói: “Người đâu, đi đến công hội săn thưởng một chuyến, tăng tiền thưởng lên gấp ba lần!”.
“Gấp ba lần?”.
Người của thế gia Cầm Kiếm đều giật mình.
“Anh cả… Anh đang đùa à? Tăng gấp ba lần? Số tiền này không nhỏ… gia tộc chúng ta sẽ lỗ nhiều đấy!”.
Cô năm Cầm Kiếm Lê cười gượng.
“Vì bảo bối của gia tộc, chút ít đó có là gì? Mau đi!”.
Cầm Họa Phiêu Bạt lạnh lùng quát.
Bọn họ không biết làm sao, chỉ đành phái người quay về Phiêu Diểu Thành.
“Anh cả, vậy nên xử lý người này thế nào?”.
Cầm Họa Hải nhìn sang người đang quỳ, hỏi.
Cầm Họa Phiêu Bạt hờ hững liếc nhìn, đột nhiên vung tay đánh về phía hắn.
Soạt!
Người quỳ trên đất không kịp đề phòng, bị một luồng sức mạnh bá đạo ép thành thịt vụn, bẹp dí dưới đất…
“Nếu để hắn về công hội săn thưởng đưa tin thì người nhận nhiệm vụ treo thưởng của chúng ta sẽ càng ít. Các người cứ ở bên ngoài quái sơn đợi người nhận nhiệm vụ vào trong đấu với cậu ta. Cho dù cậu ta có mạnh thế nào, chắc chắn cũng sẽ có lúc cạn kiệt sức lực, chúng ta chỉ cần đứng ngoài quan sát”.
Cầm Họa Phiêu Bạt nói, sau đó kéo cương, tiếp tục tiến về phía trước.
“Ý hay!”.
Cầm Họa Hải gật đầu.
Mọi người cùng đi theo.
Cầm Kiếm Nữ nhìn bóng lưng của bố mình, ánh mắt ảm đạm, khẽ cắn răng, cũng vội vàng đi theo…
Chương 4653: Người hầu của Võ Thần
Công hội săn thưởng ở Phiêu Diểu Thành.
“Trời ạ! Mọi người nhìn đi, tiền thưởng của nhiệm vụ treo thưởng số một lại tăng rồi!”.
“Mẹ ơi… mắt tôi hoa rồi sao? Đây… Đây phải có bao nhiêu con số?”.
“Hình như… Hình như tăng thêm gấp ba lần!”.
“Tiền thưởng trước kia là một nghìn viên linh đan đỉnh cấp, bây giờ là ba nghìn viên!”.
“Ba… Ba nghìn viên? Trời ạ, nếu cho tôi thì tôi phát tài rồi!”.
Đại sảnh công hội nổ ra xôn xao.
Vô số tán tu tụ tập trước bia đá ở trung tâm đại sảnh, nhìn con số hiển thị trên bia đá, ai cũng xoa mắt liên tục.
Công hội săn thưởng và điểm treo thưởng do các đại năng lập nên tính chất không khác nhau cho lắm.
Nhưng quy mô của công hội săn thưởng lớn hơn, đưa ra nhiều nhiệm vụ treo thưởng hơn, phần thưởng cũng phong phú hơn.
Dù sao đây cũng là ở trong thành.
“Mẹ nó, ba nghìn viên linh đan đỉnh cấp! Tao không thể bỏ lỡ, nhận thôi!”.
Một người đàn ông vóc dáng cường tráng, có thực lực Bán Lục Địa Thần Tiên hét lên, bước tới định nhận nhiệm vụ.
Nhưng người bên cạnh lại cười nhạt lên tiếng.
“Ngu ngốc, đừng có đi chịu chết!”.
“Anh có ý gì?”.
“Người ta dám tăng tiền thưởng lên ba nghìn viên linh đan chứng tỏ nhiệm vụ này không đơn giản như trong tưởng tượng của anh. Thù lao hậu hĩnh đồng nghĩa tràn đầy nguy hiểm. Thực lực của anh xứng để nhận nhiệm vụ tiền thưởng cao vậy sao? Còn không tỉnh lại đi!”.
Nghe vậy, người đàn ông đó đỏ mặt lên, tiu nghỉu rời đi.
Xem như anh ta cũng còn lý trí.
Nhưng ở hiện trường không thiếu người bị lợi ích che mờ mắt, không nói lời nào mà lấy tư cách nhận nhiệm vụ, sau đó vội vã rời khỏi điểm treo thưởng.
Lúc này, ở cổng đại sảnh vang lên tiếng ồn ào.
Sau đó, một người đàn ông cưỡi ngựa đi vào.
“Ai mà ngông cuồng vậy? Dám cưỡi ngựa vào điểm treo thưởng?”.
Có người âm thầm lẩm bẩm, nhưng nói xong thì bị người bên cạnh bụm miệng.
“Con mẹ nó, anh không muốn sống nữa à? Đó là người hầu của Võ Thần! Nếu để người đó nghe được lời anh nói, bảo đảm anh chết thế nào cũng không biết!”.
“Cái gì? Người… Người hầu của Võ Thần?”.
Người đó sợ đến mức hai chân nhũn ra, không dám lên tiếng.
Đó là một người đàn ông tuấn tú, mặc áo in hình cây tre. Người đàn ông đó mày kiếm mắt sao, khí chất phóng khoáng, nở nụ cười mỉm, thắt lưng đeo ngọc, một tay cầm dây cương, một tay cầm trường kiếm.
“Kính chào đại nhân!”.
“Kính chào đại nhân!”.
“Kính chào đại nhân!”.
…
Người trong đại sảnh lần lượt nhường đường cho ngựa chạy, cúi người bày tỏ sự thành kính.
Nhưng người đàn ông ngồi trên ngựa không nhìn lấy bọn họ một cái, chỉ tập trung trên bia đá treo thưởng. Ông ta dừng mắt ở phần miêu tả nhiệm vụ treo thưởng số một một lúc, sau đó đột nhiên cầm vỏ kiếm khều lệnh bài tư cách đặt trên bia đá.
Vèo!
Một lệnh bài tư cách bay lên, rơi vào tay ông ta.
Sau đó, người đàn ông quay người ra khỏi đại sảnh, nghênh ngang rời đi.
“Woa!”.
Hiện trường lại nổ ra tiếng xôn xao.
“Người hầu của Võ Thần lại nhận nhiệm vụ treo thưởng!”.
“Trời ạ, mục tiêu bị treo thưởng đó xui xẻo rồi!”.
“Chết chắc! Người đó chết chắc rồi!”.
“Người hầu của Võ Thần cũng ra tay… Không thể tưởng tượng nổi! Thật là đáng sợ!”.
Tiếng bàn tán kinh ngạc không ngừng vang lên, không ai dám tin.
Một vài người còn định thử, nhưng nhìn thấy cảnh đó thì đành từ bỏ.
Người hầu của Võ Thần đã ra tay, nhiệm vụ này không đến lượt bọn họ nữa.
Quả nhiên, sau khi người hầu của Võ Thần lấy lệnh bài tư cách, nhiệm vụ treo thưởng số một lập tức biến thành màu đỏ.
Đây là cảnh báo của công hội săn thưởng khi có cao thủ mạnh nhất nhận nhiệm vụ treo thưởng, giúp những người đến sau biết không cần nhận nhiệm vụ đó nữa, khỏi phải uổng phí sức lực.
Chương 4654: Riêng con không được
“Tới rồi! Tới rồi!”.
Trước một sườn dốc cao bên ngoài quái sơn, một người của thế gia Cầm Kiếm giục ngựa chạy tới, kích động hét lên với nhóm Cầm Họa Hải đang đợi ở bên này: “Gia chủ, ông hai, có người nhận nhiệm vụ rồi! Có người đến rồi!”.
Người của thế gia Cầm Kiếm nghe vậy không khỏi mừng rỡ, đồng loạt nhìn sang.
Quả nhiên, một đội ngũ khoảng một trăm người giục ngựa chạy vào quái sơn.
“Là người của thế gia Tề Anh!”.
Cầm Họa Hải mừng rỡ, khẽ nói: “Anh cả, thế gia Tề Anh cũng không ngồi yên được nữa. Em thấy hình như gia chủ Tề Anh cũng đang ở trong đội, xem ra bọn họ cũng không thể chịu được sự cám dỗ của ba nghìn viên linh đan đỉnh cấp”.
“Ba nghìn viên linh đan đỉnh cấp đã tiêu tốn hết một nửa gia sản của thế gia Cầm Kiếm, thế gia Tề Anh thì có vốn liếng gì? Sao bọn họ lại không coi trọng cho được? Toàn bộ Phiêu Diểu Thành trừ vài gia tộc đó ra, ai mà không động lòng trước cám dỗ này?”.
Cầm Họa Phiêu Bạt nói: “Nhưng chỉ một thế gia Tề Anh thì không đủ! Sức mạnh tổng thể của thế gia Tề Anh không mạnh hơn Thanh Lang là mấy, có lẽ chỉ gây được chút rắc rối cho thằng nhóc đó mà thôi!”.
“Nhưng chỉ cần có thể tiêu hao sức lực của thằng nhóc đó là đủ rồi!”.
Cầm Họa Hải cười đáp: “Thằng nhóc đó không định chạy, xem ra rất tự tin với thực lực của mình, như vậy chúng ta chỉ cần nhẫn nại chờ đợi, xem cậu ta có thể chiến đấu bao lâu!”.
“Ừ!”.
Cầm Kiếm Phiêu Bạt gật đầu, dường như lại nhớ ra gì đó, khẽ hỏi: “Phía sau quái sơn có mấy con đường, đã sai người bày bố kết giới chưa?”.
“Đã bày bố rồi! Nếu cậu ta kiệt sức muốn chạy trốn, chúng ta sẽ biết được ngay, đến lúc đó vây chặn cậu ta là được!”.
Cầm Họa Hải nói.
“Tốt lắm!”.
Cầm Họa Phiêu Bạt nhìn chằm chằm lối vào quái sơn, lặng lẽ chờ đợi.
Nhưng không lâu sau, ở lối ra vào quái sơn đột nhiên có nhiều bóng người chạy ra.
Những người đó… lại là người của thế gia Tề Anh!
Bọn họ hoảng hốt, chạy ra ngoài như phát điên, vô cùng thảm hại.
Người của thế gia Cầm Kiếm đều sững sờ, nhìn chằm chằm phía đó.
“Chuyện gì vậy?”.
“Người của thế gia Tề Anh vào đó bao lâu?”.
“Hình như… hình như cũng chỉ chưa tới năm phút”.
“Chưa tới năm phút đã đánh lùi người của thế gia Tề Anh?”.
Bọn họ kinh hãi.
Cầm Họa Hải sững người, trên mặt tràn đầy mồ hôi.
“Tề Anh đâu?”.
Lúc này, không biết là ai lên tiếng hỏi.
Cầm Họa Hải vội vàng tìm bóng dáng của Tề Anh.
Nhưng trong đội ngũ chạy trốn không thấy bóng dáng của Tề Anh…
“Chẳng lẽ… Tề Anh đã bị giết chết ở trong đó?”.
Cầm Họa Hải đột nhiên quay đầu nhìn Cầm Họa Phiêu Bạt: “Anh cả… Thế này...”.
“Lại là giết trong nháy mắt!”.
Cầm Họa Phiêu Bạt khàn giọng hỏi: “Dường như thực lực của người này mạnh hơn tưởng tượng của chúng ta nhiều…”.
“Rốt cuộc cậu ta đã dùng thủ đoạn gì? Rõ ràng chỉ là nhân vật cấp bậc Lục Địa Thần Tiên, vì sao có thể giết được Tề Anh cũng là cấp bậc Lục Địa Thần Tiên? Anh cả, chuyện này không bình thường!”, cô năm kêu lên.
“Anh cả, chẳng lẽ… người này không phải cảnh giới Lục Địa Thần Tiên? Chẳng lẽ… cảnh giới của cậu ta đã đạt tới cấp bậc cao hơn?”.
Chú ba Cầm Họa Thành run giọng hỏi.
“Không thể nào! Cậu ta chưa tới ba mươi tuổi, có thể vào cảnh giới Lục Địa Thần Tiên đã là yêu nghiệt nghịch thiên, sao có thể đạt tới cấp độ cao hơn? Dù cậu ta là Kim Tiên chuyển thế cũng không làm được!”.
Cầm Họa Hải gào lên.
“Vậy… Vậy thì vì sao?”.
“Cái đó…”.
Cầm Họa Hải trầm tư.
Bọn họ đều muốn biết rốt cuộc bên trong đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại lo đánh rắn động cỏ.
“Phái người đi thám thính tình hình trong đó!”.
Cầm Họa Phiêu Bạt nói.
“Vâng!”.
Cầm Họa Hải gật đầu.
“Bố, để con đi!”.
Lúc này, Cầm Kiếm Nữ đột nhiên lên tiếng.
“Con không được!”.
“Bố…”.
“Ai cũng có thể đi, riêng con không được! Chú hai, sắp xếp người đi một chuyến!”.
Cầm Họa Phiêu Bạt lạnh lùng nói.
“Vâng!”.
Cầm Họa Hải lập tức ra lệnh cho hai người chạy đến quái sơn.
Cầm Kiếm Nữ khẽ cắn môi, không nói gì.
Chương 4655: Đừng để bố thất vọng
Hai thám tử chuẩn bị sơ qua, vừa định xuống sườn núi, tiến vào quái sơn.
“Chờ đã!”.
Lúc này, Cầm Họa Phiêu Bạt dường như nghĩ tới gì đó, gọi lại.
“Gia chủ còn gì dặn dò?”.
Hai người lập tức dừng bước, chắp tay.
“Hai người uống cái này vào!”.
Cầm Họa Phiêu Bạt lấy hai viên thuốc ra đưa cho hai người.
“Thuốc theo dõi?”.
Cầm Họa Hải ở cạnh sững người.
Hai người kia nhìn nhau, nhận lấy thuốc uống vào, sau đó chắp tay với Cầm Họa Phiêu Bạt, chạy về phía quái sơn.
Cầm Hoa Phiêu Bạt lập tức lấy nước theo dõi ra đặt trên tay, lặng lẽ quan sát.
Hai bóng người nhanh chóng đi vào quái sơn.
Đám người Cầm Họa Hải lập tức quan sát nước theo dõi trong tay Cầm Họa Phiêu Bạt.
Ngay cả Cầm Kiếm Nữ cũng không khỏi nhìn sang.
Hai người đi xa, dao động của nước theo dõi cũng dần dần chậm lại.
Nhưng được một lúc… đột nhiên nước theo dõi hoàn toàn yên tĩnh.
Người của thế gia Cầm Kiếm đều trợn tròn mắt, khó mà tin được.
“Nước theo dõi dừng truy tìm rồi…”.
Cầm Họa Hải căng thẳng, ánh mắt ngạc nhiên, không dám tin vào mắt mình.
Một khi nước theo dõi dừng truy tìm thì có nghĩa mục tiêu được theo dõi đã chết!
Hai người vào đó chưa bao lâu đã bị Lâm Chính giết chết.
Điều này đủ để chứng minh Lâm Chính đang canh ở lối ra vào quái sơn!
Ai vào người đó chết!
Không ai biết được chuyện xảy ra bên trong đó!
“Người của chúng ta không vào được, xem ra giờ có phái ai đi cũng vô ích!”.
Cầm Họa Phiêu Bạt ném nước theo dõi trong tay đi, lạnh lùng nói.
“Anh cả… Hay là chúng ta đợi tiếp xem khi nào cậu ta kiệt sức rồi lại phái người đi?”, Cầm Họa Hải nuốt nước bọt, cẩn thận nói.
Cầm Họa Phiêu Bạt không lên tiếng.
“Bố, con nói rồi, để con đi đi!”.
Lúc này, Cầm Kiếm Nữ lại xung phong tiến tới: “Nếu bố không phái người theo dõi người đó, với thủ đoạn của anh ta, nếu để anh ta chạy thoát thì mọi nỗ lực của mọi người cũng trôi theo dòng nước. Hơn nữa, bố thật sự không muốn biết rốt cuộc anh ta dùng thủ đoạn gì giết chết Lục Địa Thần Tiên trong chớp mắt sao?”.
Cầm Họa Phiêu Bạt nhìn sang Cầm Kiếm Nữ, trong mắt lóe lên sự sâu xa không nắm bắt được.
“Tình Nhi, nếu con thật lòng muốn cống hiến cho gia tộc thì bố rất vui. Bố hi vọng con có thể hiểu một điều, lấy lại Vạn Kiếm Đồ và Bút Họa Kiếm không phải vì gia tộc, mà là vì con. Chỉ khi con có hai món thần vật đó thì mới có thể khiêu chiến Võ Thần, hiểu chưa?”, Cầm Họa Phiêu Bạt nói.
“Con hiểu rồi”.
“Giữa con và người đó có chút giao tình, cậu ta nhất định sẽ không giết con, hi vọng con không để người trong gia tộc phải thất vọng! Nhớ rõ, hai người vừa mới chết là chết vì con! Đi đi!”.
Cầm Họa Phiêu Bạt phất tay, sau đó quay người đi.
Khuôn mặt của Cầm Kiếm Nữ trở nên hơi mất tự nhiên.
Một phen dạy dỗ đạo đức của Cầm Họa Phiêu Bạt khiến cô ta cảm thấy hổ thẹn không chỗ nào để trốn.
Thật ra Cầm Kiếm Nữ muốn thông báo cho Lâm Chính để anh chạy trốn.
Nhưng rõ ràng Cầm Họa Phiêu bạt biết rõ ý đồ của con gái, những lời này nói ra, Cầm Kiếm Nữ nào còn lập trường gì mà làm trái?
Cô ta không nói gì, đánh liều đi đến quái sơn.
Ánh mắt mọi người đều tập trung lên cô ta.
Chẳng mấy chốc, Cầm Kiếm Nữ đã đi đến lối vào quái sơn.
Trên đường núi toàn là máu, còn có vài thi thể rải rác.
Trong không khí lan tràn mùi máu tanh.
Cầm Kiếm Nữ rút trường kiếm ra, cẩn thận đi về phía trước.
Cô ta đi chưa được bao lâu, một giọng nói vang lên.
“Cô Cầm Kiếm, sao cô lại đến đây?”.
Cầm Kiếm Nữ nhìn nơi phát ra tiếng, lại thấy sau lưng mình xuất hiện một người.
Đó là Lâm Chính!
Cầm Kiếm Nữ kinh ngạc biến sắc.
“Ư… Ưm…”.
Thanh Lang run rẩy. Thiên Sinh Đao xuyên qua khoang miệng, đâm thủng ra sau đầu, đến mức hắn không khép miệng lại được.
Máu không ngừng chảy từ bên miệng hắn xuống.
“Đại nhân!”.
Đám tay chân ở xung quanh nhìn thấy cảnh đó thì kinh ngạc, cùng xông tới.
Lâm Chính hờ hững nhìn Thanh Lang ở trước mặt, tay cầm Thiên Sinh Đao khẽ chấn động.
Vù!
Dị hỏa lan ra từ thân đao, nuốt chửng Thanh Lang.
Sau đó Lâm Chính rút đao ra.
“A!”.
Thanh Lang kêu lên thảm thiết, ngã xuống đất không ngừng kêu gào, ra sức giãy giụa.
Nhưng không lâu sau, cả người hắn đã hóa thành tro.
“Cái gì?”.
Đám đàn em bị dọa sợ, đồng loạt lùi về sau, mặt mày hoảng hốt.
Bọn họ không ngờ Thanh Lang danh tiếng lẫy lừng trong Phiêu Diểu Thành lại bị người kia giết chết trong nháy mắt…
Lâm Chính quay đầu nhìn đám đàn em ở xung quanh, cầm đao bước tới.
“Chúng ta nhiều người không sợ!”.
“Giết hắn lấy tiền thưởng!”.
“Giết!”.
Mặc dù bọn họ rất sợ, nhưng lại ỷ vào người đông cùng nhau xông lên.
Đúng lúc đó, Lâm Chính đột nhiên ấn vào ngực, một dòng diện lan ra từ ngực, bao phủ toàn thân anh.
Trong nháy mắt, cả người Lâm Chính biến mất.
“Cái gì?”.
“Người đâu rồi?”.
“Hắn… Hắn biết tàng hình?”.
Bọn họ kinh ngạc nhìn quanh.
Bọn họ chưa kịp phản ứng, lưỡi đao đáng sợ không ngừng bay ra từ trong không trung.
Phập!
Phập!
Phập!
…
Sau vài đao, vài bóng người ngã xuống trong đám đông.
“Chạy!”.
Bọn họ sợ hãi, bỏ chạy tán loạn.
Nhưng tốc độ của bọn họ không bằng Thiên Sinh Đao trong tay Lâm Chính.
Cả đám người còn chưa kịp chạy thoát khỏi ngọn núi quái dị đã bị giết gần hết.
Rầm!
Người cuối cùng bị Lâm Chính đạp ngã ra đất.
Người đó ngã xuống, cả người run như cầy sấy.
“Đại nhân, đừng giết tôi! Đừng giết tôi đại nhân!”.
Người đó vội vàng quỳ xuống, khóc lóc kêu la, quần ướt sũng.
Lâm Chính đi ra từ trong không trung, kề đao lên cổ người đó.
“Yên tâm, tôi sẽ không giết anh!”.
Lâm Chính bình tĩnh nói: “Tôi sẽ tha cho anh, nhưng tôi muốn anh làm một chuyện!”.
“Chuyện gì? Đại nhân cứ việc sai bảo, đừng nói là một chuyện, dù là một trăm chuyện, tôi cũng đồng ý! Chỉ cần đại nhân đừng giết tôi!”.
Người đó run rẩy hô lên, dập đầu điên cuồng.
“Tôi cần anh quay về, đến công hội săn thưởng nói cho bọn họ biết đại nhân của anh đã chết như thế nào!”.
Lâm Chính nói, sau đó thả đao xuống.
Người đó lập tức quay đầu chạy, lăn lê bò trườn, vô cùng thảm hại.
Lâm Chính thản nhiên nhìn theo, sờ nút bấm trên ngực.
“Áo tàng hình quang học laser do Từ Chính nghiên cứu thật là có ích!”.
Lâm Chính nhếch miệng cười, trong lòng cực kỳ mừng vui.
Áo tàng hình có thể giấu kín cơ thể Lâm Chính hoàn toàn, chỉ cần giấu đi khí tức thì dù là Lục Địa Thần Tiên như Thanh Lang cũng không nắm được vị trí của anh.
Thật khiến người ta bất ngờ!
Lâm Chính thở phào một hơi, lấy một vài dụng cụ từ trên người ra, vội vàng chạy đến trên bãi đất trống không xa bắt đầu bố trí.
Anh biết dù có thả kẻ kia về truyền tin thì cũng không thể ngăn cản đám người có ý định săn tiền thưởng.
Nhưng xử lý thuốc theo dõi trên người vô cùng phức tạp, ít nhất phải mất mấy tiếng.
Lâm Chính bị truy sát không có cơ hội xử lý thuốc.
Bây giờ phải bố trí trước!
Đợi con mồi mắc bẫy!
Chương 4652: Tăng thêm tiền thưởng
Lần này thế gia Cầm Kiếm có thể nói là dốc hết lực lượng.
Tròn một trăm người có sức chiến đấu cao trong tộc đều ra trận.
Một trăm con ngựa lao ra khỏi thành, thu hút sự chú ý của nhiều người.
“Người của thế gia Cầm Kiếm định đi đâu vậy?”.
“Chẳng lẽ có chuyện gì lớn xảy ra?”.
Bọn họ lẩm bẩm.
Cầm Họa Phiêu Bạt và Cầm Họa Hải thúc ngựa lao lên phía trước đội ngũ.
Cầm Họa Hải cầm một chiếc hộp giống như Thanh Lang, nhìn chằm chằm hướng dao động của chất lỏng trong hộp mà không rời mắt.
“Còn bao xa nữa?”.
“Không xa, hình như ở quái sơn cách đây mấy cây số…”.
Cầm Họa Hải nhíu mày.
“Quái sơn?”.
Cầm Họa Phiêu Bạt nhìn chằm chằm phía trước, thản nhiên nói: “Xem ra người của Thanh Lang đã đấu với thằng nhóc đó!”.
“Anh cả, nếu Thanh Lang ra tay thì chúng ta phải tăng tốc, chậm một chút nữa e là đồ vật sẽ bị Thanh Lang lấy về tay”.
Cầm Họa Hải nói.
“Yên tâm, không nhanh như vậy được. Thanh Lang cũng phải dựa vào nước theo dõi mới có thể tìm được thằng nhóc đó, tốc độ không nhanh được. Anh đoán chắc là hắn vừa mới tiếp xúc với tên nhóc đó thôi!”.
Cầm Họa Phiêu Bạt nói.
Cầm Họa Hải suy nghĩ một lúc, lặng lẽ gật đầu.
Bọn họ thúc ngựa ra khỏi thành, chạy như bay đến quái sơn.
Bọn họ chưa chạy được bao lâu, trên con đường hẻo lánh phía trước đột nhiên xuất hiện một bóng người lảo đảo.
Bóng người đó chạy như điên, hơn nữa còn liên tục ngoảnh đầu, giống như có thứ gì đó cực kỳ đáng sợ đang đuổi theo phía sau.
“Hình như là người của Thanh Lang!”.
Lúc này, Cầm Kiếm Nữ nhận ra gì đó, lên tiếng.
Nghe cô ta nói, bọn họ đều quay sang quan sát người đó.
Trang phục và lệnh bài trên thắt lưng hắn đúng là của Thanh Lang cho.
Cầm Họa Hải nhíu mày, nháy mắt ra hiệu cho người ở bên cạnh.
Người bên cạnh lập tức chạy lên, đạp người kia ngã nhào.
“Đại nhân tha mạng! Đại nhân tha mạng! Đừng giết tôi! Đừng giết tôi!”.
Người đó ngã ra đất, vội vàng quỳ dậy cầu xin.
“Cậu là người của Thanh Lang?”.
Cầm Họa Hải tiến lên hỏi.
“Vâng… Vâng…”.
“Không phải người các cậu đã đuổi theo mục tiêu săn thưởng rồi sao? Vì sao lại ở đây?”.
“Đại nhân, người của chúng tôi chết hết rồi, tôi… tôi đang chạy trốn! Cầu xin đại nhân đừng giết tôi!”.
Người đó vừa khóc vừa nói, vẻ mặt vô cùng hoảng hốt.
Nhưng lời nói đó vang lên lại dọa toàn bộ đội ngũ của thế gia Cầm Kiếm sợ hãi.
“Cậu nói gì? Người của các cậu chết hết rồi sao?”.
Cầm Họa Phiêu Bạt mở to mắt, vội hỏi: “Thanh Lang thì sao?”.
“Chết rồi… cũng chết rồi! Thi thể bị đốt cháy luôn rồi!”.
Người đó khóc lóc.
Vô số người hít ngược một hơi, gần như không dám tin những gì mình nghe được.
“Anh cả, tính theo thời gian, có lẽ người của Thanh Lang vừa đuổi kịp người đó mới phải, lẽ ra hai bên đang chiến đấu, vì sao đám người Thanh Lang lại chết rồi?”.
Cầm Họa Hải run rẩy.
“Không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn Thanh Lang bị giết chết ngay khi vừa gặp mặt, nếu không thì thời gian không đúng!”.
Cầm Họa Phiêu Bạt nói.
“Đúng đúng đúng, đại nhân nói đúng, quả thật đại nhân của chúng tôi đã bị người đó giết chết ngay khi vừa gặp!”.
Người quỳ ở dưới đất khóc lóc.
“Người đó chỉ có một mình sao?”.
Cầm Họa Hải lập tức hỏi.
“Chỉ có một mình… chỉ có mỗi hắn!”.
“Không thể nào! Lúc trước thằng nhóc đó đấu với Tiêu Kiếm Ngọc, tôi từng phán đoán thực lực của cậu ta, cùng lắm chỉ là Lục Địa Thần Tiên. Thanh Lang cũng là Lục Địa Thần Tiên, sao cậu ta giải quyết Thanh Lang nhanh thế được?”.
Một trưởng bối của thế gia Cầm Kiếm không dám tin, kinh hãi gào lên.
“Nhưng… Nhưng đây là tôi tận mắt nhìn thấy!”.
Người dưới đất run rẩy nói.
“Vậy vì sao cậu chưa chết?”.
Cầm Họa Hải hỏi tiếp.
“Đại nhân đó muốn tôi quay về đưa tin đại nhân Thanh Lang bị giết… nên… nên đã thả tôi đi…”.
“Đe dọa sao?”.
Cầm Họa Phiêu Bạt lập tức hiểu ra.
Cầm Kiếm Nữ ở bên cạnh lộ ra vẻ mặt phức tạp.
“Anh cả, với thực lực của anh có giết được Thanh Lang trong chớp mắt không?”.
Cầm Họa Hải hạ thấp giọng hỏi.
“Trừ khi là đánh lén, hơn nữa phải đánh lén ở khoảng cách gần… Nếu không thì chắc chắn không làm được!”.
Cầm Họa Phiêu Bạt lắc đầu.
“Đánh lén ở khoảng cách gần? Không thể được, Thanh Lang dẫn theo mười mấy người lành nghề đi theo… Thằng nhóc đó hoàn toàn không có khả năng đánh lén…”.
“Cho nên… chuyện này rất kỳ quặc!”.
Cầm Họa Phiêu Bạt nói: “Có lẽ chúng ta đều coi thường thằng nhóc đó rồi, nhiều khi cậu ta che giấu thực lực hoặc là có thủ đoạn gì khác”.
“Anh cả… chúng ta có tiếp tục đuổi theo không?”.
Cầm Họa Hải hỏi.
“Bây giờ người đó đang ở đâu?”.
“Còn đang ở quái sơn!”.
“Di chuyển chưa?”.
“Chưa… Chưa…”.
“Xem ra cậu ta định ở quái sơn đợi thuốc hết hiệu lực rồi mới rời đi!”.
Cầm Họa Phiêu Bạt sờ cằm, nói: “Người đâu, đi đến công hội săn thưởng một chuyến, tăng tiền thưởng lên gấp ba lần!”.
“Gấp ba lần?”.
Người của thế gia Cầm Kiếm đều giật mình.
“Anh cả… Anh đang đùa à? Tăng gấp ba lần? Số tiền này không nhỏ… gia tộc chúng ta sẽ lỗ nhiều đấy!”.
Cô năm Cầm Kiếm Lê cười gượng.
“Vì bảo bối của gia tộc, chút ít đó có là gì? Mau đi!”.
Cầm Họa Phiêu Bạt lạnh lùng quát.
Bọn họ không biết làm sao, chỉ đành phái người quay về Phiêu Diểu Thành.
“Anh cả, vậy nên xử lý người này thế nào?”.
Cầm Họa Hải nhìn sang người đang quỳ, hỏi.
Cầm Họa Phiêu Bạt hờ hững liếc nhìn, đột nhiên vung tay đánh về phía hắn.
Soạt!
Người quỳ trên đất không kịp đề phòng, bị một luồng sức mạnh bá đạo ép thành thịt vụn, bẹp dí dưới đất…
“Nếu để hắn về công hội săn thưởng đưa tin thì người nhận nhiệm vụ treo thưởng của chúng ta sẽ càng ít. Các người cứ ở bên ngoài quái sơn đợi người nhận nhiệm vụ vào trong đấu với cậu ta. Cho dù cậu ta có mạnh thế nào, chắc chắn cũng sẽ có lúc cạn kiệt sức lực, chúng ta chỉ cần đứng ngoài quan sát”.
Cầm Họa Phiêu Bạt nói, sau đó kéo cương, tiếp tục tiến về phía trước.
“Ý hay!”.
Cầm Họa Hải gật đầu.
Mọi người cùng đi theo.
Cầm Kiếm Nữ nhìn bóng lưng của bố mình, ánh mắt ảm đạm, khẽ cắn răng, cũng vội vàng đi theo…
Chương 4653: Người hầu của Võ Thần
Công hội săn thưởng ở Phiêu Diểu Thành.
“Trời ạ! Mọi người nhìn đi, tiền thưởng của nhiệm vụ treo thưởng số một lại tăng rồi!”.
“Mẹ ơi… mắt tôi hoa rồi sao? Đây… Đây phải có bao nhiêu con số?”.
“Hình như… Hình như tăng thêm gấp ba lần!”.
“Tiền thưởng trước kia là một nghìn viên linh đan đỉnh cấp, bây giờ là ba nghìn viên!”.
“Ba… Ba nghìn viên? Trời ạ, nếu cho tôi thì tôi phát tài rồi!”.
Đại sảnh công hội nổ ra xôn xao.
Vô số tán tu tụ tập trước bia đá ở trung tâm đại sảnh, nhìn con số hiển thị trên bia đá, ai cũng xoa mắt liên tục.
Công hội săn thưởng và điểm treo thưởng do các đại năng lập nên tính chất không khác nhau cho lắm.
Nhưng quy mô của công hội săn thưởng lớn hơn, đưa ra nhiều nhiệm vụ treo thưởng hơn, phần thưởng cũng phong phú hơn.
Dù sao đây cũng là ở trong thành.
“Mẹ nó, ba nghìn viên linh đan đỉnh cấp! Tao không thể bỏ lỡ, nhận thôi!”.
Một người đàn ông vóc dáng cường tráng, có thực lực Bán Lục Địa Thần Tiên hét lên, bước tới định nhận nhiệm vụ.
Nhưng người bên cạnh lại cười nhạt lên tiếng.
“Ngu ngốc, đừng có đi chịu chết!”.
“Anh có ý gì?”.
“Người ta dám tăng tiền thưởng lên ba nghìn viên linh đan chứng tỏ nhiệm vụ này không đơn giản như trong tưởng tượng của anh. Thù lao hậu hĩnh đồng nghĩa tràn đầy nguy hiểm. Thực lực của anh xứng để nhận nhiệm vụ tiền thưởng cao vậy sao? Còn không tỉnh lại đi!”.
Nghe vậy, người đàn ông đó đỏ mặt lên, tiu nghỉu rời đi.
Xem như anh ta cũng còn lý trí.
Nhưng ở hiện trường không thiếu người bị lợi ích che mờ mắt, không nói lời nào mà lấy tư cách nhận nhiệm vụ, sau đó vội vã rời khỏi điểm treo thưởng.
Lúc này, ở cổng đại sảnh vang lên tiếng ồn ào.
Sau đó, một người đàn ông cưỡi ngựa đi vào.
“Ai mà ngông cuồng vậy? Dám cưỡi ngựa vào điểm treo thưởng?”.
Có người âm thầm lẩm bẩm, nhưng nói xong thì bị người bên cạnh bụm miệng.
“Con mẹ nó, anh không muốn sống nữa à? Đó là người hầu của Võ Thần! Nếu để người đó nghe được lời anh nói, bảo đảm anh chết thế nào cũng không biết!”.
“Cái gì? Người… Người hầu của Võ Thần?”.
Người đó sợ đến mức hai chân nhũn ra, không dám lên tiếng.
Đó là một người đàn ông tuấn tú, mặc áo in hình cây tre. Người đàn ông đó mày kiếm mắt sao, khí chất phóng khoáng, nở nụ cười mỉm, thắt lưng đeo ngọc, một tay cầm dây cương, một tay cầm trường kiếm.
“Kính chào đại nhân!”.
“Kính chào đại nhân!”.
“Kính chào đại nhân!”.
…
Người trong đại sảnh lần lượt nhường đường cho ngựa chạy, cúi người bày tỏ sự thành kính.
Nhưng người đàn ông ngồi trên ngựa không nhìn lấy bọn họ một cái, chỉ tập trung trên bia đá treo thưởng. Ông ta dừng mắt ở phần miêu tả nhiệm vụ treo thưởng số một một lúc, sau đó đột nhiên cầm vỏ kiếm khều lệnh bài tư cách đặt trên bia đá.
Vèo!
Một lệnh bài tư cách bay lên, rơi vào tay ông ta.
Sau đó, người đàn ông quay người ra khỏi đại sảnh, nghênh ngang rời đi.
“Woa!”.
Hiện trường lại nổ ra tiếng xôn xao.
“Người hầu của Võ Thần lại nhận nhiệm vụ treo thưởng!”.
“Trời ạ, mục tiêu bị treo thưởng đó xui xẻo rồi!”.
“Chết chắc! Người đó chết chắc rồi!”.
“Người hầu của Võ Thần cũng ra tay… Không thể tưởng tượng nổi! Thật là đáng sợ!”.
Tiếng bàn tán kinh ngạc không ngừng vang lên, không ai dám tin.
Một vài người còn định thử, nhưng nhìn thấy cảnh đó thì đành từ bỏ.
Người hầu của Võ Thần đã ra tay, nhiệm vụ này không đến lượt bọn họ nữa.
Quả nhiên, sau khi người hầu của Võ Thần lấy lệnh bài tư cách, nhiệm vụ treo thưởng số một lập tức biến thành màu đỏ.
Đây là cảnh báo của công hội săn thưởng khi có cao thủ mạnh nhất nhận nhiệm vụ treo thưởng, giúp những người đến sau biết không cần nhận nhiệm vụ đó nữa, khỏi phải uổng phí sức lực.
Chương 4654: Riêng con không được
“Tới rồi! Tới rồi!”.
Trước một sườn dốc cao bên ngoài quái sơn, một người của thế gia Cầm Kiếm giục ngựa chạy tới, kích động hét lên với nhóm Cầm Họa Hải đang đợi ở bên này: “Gia chủ, ông hai, có người nhận nhiệm vụ rồi! Có người đến rồi!”.
Người của thế gia Cầm Kiếm nghe vậy không khỏi mừng rỡ, đồng loạt nhìn sang.
Quả nhiên, một đội ngũ khoảng một trăm người giục ngựa chạy vào quái sơn.
“Là người của thế gia Tề Anh!”.
Cầm Họa Hải mừng rỡ, khẽ nói: “Anh cả, thế gia Tề Anh cũng không ngồi yên được nữa. Em thấy hình như gia chủ Tề Anh cũng đang ở trong đội, xem ra bọn họ cũng không thể chịu được sự cám dỗ của ba nghìn viên linh đan đỉnh cấp”.
“Ba nghìn viên linh đan đỉnh cấp đã tiêu tốn hết một nửa gia sản của thế gia Cầm Kiếm, thế gia Tề Anh thì có vốn liếng gì? Sao bọn họ lại không coi trọng cho được? Toàn bộ Phiêu Diểu Thành trừ vài gia tộc đó ra, ai mà không động lòng trước cám dỗ này?”.
Cầm Họa Phiêu Bạt nói: “Nhưng chỉ một thế gia Tề Anh thì không đủ! Sức mạnh tổng thể của thế gia Tề Anh không mạnh hơn Thanh Lang là mấy, có lẽ chỉ gây được chút rắc rối cho thằng nhóc đó mà thôi!”.
“Nhưng chỉ cần có thể tiêu hao sức lực của thằng nhóc đó là đủ rồi!”.
Cầm Họa Hải cười đáp: “Thằng nhóc đó không định chạy, xem ra rất tự tin với thực lực của mình, như vậy chúng ta chỉ cần nhẫn nại chờ đợi, xem cậu ta có thể chiến đấu bao lâu!”.
“Ừ!”.
Cầm Kiếm Phiêu Bạt gật đầu, dường như lại nhớ ra gì đó, khẽ hỏi: “Phía sau quái sơn có mấy con đường, đã sai người bày bố kết giới chưa?”.
“Đã bày bố rồi! Nếu cậu ta kiệt sức muốn chạy trốn, chúng ta sẽ biết được ngay, đến lúc đó vây chặn cậu ta là được!”.
Cầm Họa Hải nói.
“Tốt lắm!”.
Cầm Họa Phiêu Bạt nhìn chằm chằm lối vào quái sơn, lặng lẽ chờ đợi.
Nhưng không lâu sau, ở lối ra vào quái sơn đột nhiên có nhiều bóng người chạy ra.
Những người đó… lại là người của thế gia Tề Anh!
Bọn họ hoảng hốt, chạy ra ngoài như phát điên, vô cùng thảm hại.
Người của thế gia Cầm Kiếm đều sững sờ, nhìn chằm chằm phía đó.
“Chuyện gì vậy?”.
“Người của thế gia Tề Anh vào đó bao lâu?”.
“Hình như… hình như cũng chỉ chưa tới năm phút”.
“Chưa tới năm phút đã đánh lùi người của thế gia Tề Anh?”.
Bọn họ kinh hãi.
Cầm Họa Hải sững người, trên mặt tràn đầy mồ hôi.
“Tề Anh đâu?”.
Lúc này, không biết là ai lên tiếng hỏi.
Cầm Họa Hải vội vàng tìm bóng dáng của Tề Anh.
Nhưng trong đội ngũ chạy trốn không thấy bóng dáng của Tề Anh…
“Chẳng lẽ… Tề Anh đã bị giết chết ở trong đó?”.
Cầm Họa Hải đột nhiên quay đầu nhìn Cầm Họa Phiêu Bạt: “Anh cả… Thế này...”.
“Lại là giết trong nháy mắt!”.
Cầm Họa Phiêu Bạt khàn giọng hỏi: “Dường như thực lực của người này mạnh hơn tưởng tượng của chúng ta nhiều…”.
“Rốt cuộc cậu ta đã dùng thủ đoạn gì? Rõ ràng chỉ là nhân vật cấp bậc Lục Địa Thần Tiên, vì sao có thể giết được Tề Anh cũng là cấp bậc Lục Địa Thần Tiên? Anh cả, chuyện này không bình thường!”, cô năm kêu lên.
“Anh cả, chẳng lẽ… người này không phải cảnh giới Lục Địa Thần Tiên? Chẳng lẽ… cảnh giới của cậu ta đã đạt tới cấp bậc cao hơn?”.
Chú ba Cầm Họa Thành run giọng hỏi.
“Không thể nào! Cậu ta chưa tới ba mươi tuổi, có thể vào cảnh giới Lục Địa Thần Tiên đã là yêu nghiệt nghịch thiên, sao có thể đạt tới cấp độ cao hơn? Dù cậu ta là Kim Tiên chuyển thế cũng không làm được!”.
Cầm Họa Hải gào lên.
“Vậy… Vậy thì vì sao?”.
“Cái đó…”.
Cầm Họa Hải trầm tư.
Bọn họ đều muốn biết rốt cuộc bên trong đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại lo đánh rắn động cỏ.
“Phái người đi thám thính tình hình trong đó!”.
Cầm Họa Phiêu Bạt nói.
“Vâng!”.
Cầm Họa Hải gật đầu.
“Bố, để con đi!”.
Lúc này, Cầm Kiếm Nữ đột nhiên lên tiếng.
“Con không được!”.
“Bố…”.
“Ai cũng có thể đi, riêng con không được! Chú hai, sắp xếp người đi một chuyến!”.
Cầm Họa Phiêu Bạt lạnh lùng nói.
“Vâng!”.
Cầm Họa Hải lập tức ra lệnh cho hai người chạy đến quái sơn.
Cầm Kiếm Nữ khẽ cắn môi, không nói gì.
Chương 4655: Đừng để bố thất vọng
Hai thám tử chuẩn bị sơ qua, vừa định xuống sườn núi, tiến vào quái sơn.
“Chờ đã!”.
Lúc này, Cầm Họa Phiêu Bạt dường như nghĩ tới gì đó, gọi lại.
“Gia chủ còn gì dặn dò?”.
Hai người lập tức dừng bước, chắp tay.
“Hai người uống cái này vào!”.
Cầm Họa Phiêu Bạt lấy hai viên thuốc ra đưa cho hai người.
“Thuốc theo dõi?”.
Cầm Họa Hải ở cạnh sững người.
Hai người kia nhìn nhau, nhận lấy thuốc uống vào, sau đó chắp tay với Cầm Họa Phiêu Bạt, chạy về phía quái sơn.
Cầm Hoa Phiêu Bạt lập tức lấy nước theo dõi ra đặt trên tay, lặng lẽ quan sát.
Hai bóng người nhanh chóng đi vào quái sơn.
Đám người Cầm Họa Hải lập tức quan sát nước theo dõi trong tay Cầm Họa Phiêu Bạt.
Ngay cả Cầm Kiếm Nữ cũng không khỏi nhìn sang.
Hai người đi xa, dao động của nước theo dõi cũng dần dần chậm lại.
Nhưng được một lúc… đột nhiên nước theo dõi hoàn toàn yên tĩnh.
Người của thế gia Cầm Kiếm đều trợn tròn mắt, khó mà tin được.
“Nước theo dõi dừng truy tìm rồi…”.
Cầm Họa Hải căng thẳng, ánh mắt ngạc nhiên, không dám tin vào mắt mình.
Một khi nước theo dõi dừng truy tìm thì có nghĩa mục tiêu được theo dõi đã chết!
Hai người vào đó chưa bao lâu đã bị Lâm Chính giết chết.
Điều này đủ để chứng minh Lâm Chính đang canh ở lối ra vào quái sơn!
Ai vào người đó chết!
Không ai biết được chuyện xảy ra bên trong đó!
“Người của chúng ta không vào được, xem ra giờ có phái ai đi cũng vô ích!”.
Cầm Họa Phiêu Bạt ném nước theo dõi trong tay đi, lạnh lùng nói.
“Anh cả… Hay là chúng ta đợi tiếp xem khi nào cậu ta kiệt sức rồi lại phái người đi?”, Cầm Họa Hải nuốt nước bọt, cẩn thận nói.
Cầm Họa Phiêu Bạt không lên tiếng.
“Bố, con nói rồi, để con đi đi!”.
Lúc này, Cầm Kiếm Nữ lại xung phong tiến tới: “Nếu bố không phái người theo dõi người đó, với thủ đoạn của anh ta, nếu để anh ta chạy thoát thì mọi nỗ lực của mọi người cũng trôi theo dòng nước. Hơn nữa, bố thật sự không muốn biết rốt cuộc anh ta dùng thủ đoạn gì giết chết Lục Địa Thần Tiên trong chớp mắt sao?”.
Cầm Họa Phiêu Bạt nhìn sang Cầm Kiếm Nữ, trong mắt lóe lên sự sâu xa không nắm bắt được.
“Tình Nhi, nếu con thật lòng muốn cống hiến cho gia tộc thì bố rất vui. Bố hi vọng con có thể hiểu một điều, lấy lại Vạn Kiếm Đồ và Bút Họa Kiếm không phải vì gia tộc, mà là vì con. Chỉ khi con có hai món thần vật đó thì mới có thể khiêu chiến Võ Thần, hiểu chưa?”, Cầm Họa Phiêu Bạt nói.
“Con hiểu rồi”.
“Giữa con và người đó có chút giao tình, cậu ta nhất định sẽ không giết con, hi vọng con không để người trong gia tộc phải thất vọng! Nhớ rõ, hai người vừa mới chết là chết vì con! Đi đi!”.
Cầm Họa Phiêu Bạt phất tay, sau đó quay người đi.
Khuôn mặt của Cầm Kiếm Nữ trở nên hơi mất tự nhiên.
Một phen dạy dỗ đạo đức của Cầm Họa Phiêu Bạt khiến cô ta cảm thấy hổ thẹn không chỗ nào để trốn.
Thật ra Cầm Kiếm Nữ muốn thông báo cho Lâm Chính để anh chạy trốn.
Nhưng rõ ràng Cầm Họa Phiêu bạt biết rõ ý đồ của con gái, những lời này nói ra, Cầm Kiếm Nữ nào còn lập trường gì mà làm trái?
Cô ta không nói gì, đánh liều đi đến quái sơn.
Ánh mắt mọi người đều tập trung lên cô ta.
Chẳng mấy chốc, Cầm Kiếm Nữ đã đi đến lối vào quái sơn.
Trên đường núi toàn là máu, còn có vài thi thể rải rác.
Trong không khí lan tràn mùi máu tanh.
Cầm Kiếm Nữ rút trường kiếm ra, cẩn thận đi về phía trước.
Cô ta đi chưa được bao lâu, một giọng nói vang lên.
“Cô Cầm Kiếm, sao cô lại đến đây?”.
Cầm Kiếm Nữ nhìn nơi phát ra tiếng, lại thấy sau lưng mình xuất hiện một người.
Đó là Lâm Chính!
Cầm Kiếm Nữ kinh ngạc biến sắc.
Bình luận facebook