• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần (128 Viewers)

  • Chương 4646-4650

Chương 4646: Không cần lo lắng

"Cảm ơn bố".

Cầm Kiếm Nữ lộ vẻ vui mừng, lập tức kêu lên, đồng thời dùng cùi chỏ huých Lâm Chính: "Anh Lâm, còn không mau cảm ơn đi?".

"Cảm ơn gia chủ Cầm Kiếm ban thưởng".

Lâm Chính lập tức hành lễ.

"Tình Nhi, đưa cậu Lâm đi lấy đi".

Cầm Họa Phiêu Bạc phất tay.

"Vâng".

Cầm Kiếm Nữ gật đầu, lập tức dẫn Lâm Chính và Tửu Ngọc ở cửa rời khỏi tiền sảnh.

"Ơ... anh... anh cả, anh tặng thật sao?".

Cầm Họa Hải vẫn không dám tin vào tai mình.

"Không tặng thì có thể làm được gì?".

Sắc mặt Cầm Họa Phiêu Bạc dần trở nên âm trầm: "Tình Nhi nói đúng, Tiêu Kiếm Ngọc nhòm ngó đến báu vật của nhà chúng ta, lần này có người giúp đỡ nên chúng ta thoát nạn, nhưng lần sau thì sao? Chúng ta lấy gì để chống lại? Nếu đã vậy thì tặng luôn cho cậu ta đi!".

Cầm Họa Hải không nói gì.

"Nhưng... đây chỉ là kế tạm thời thôi mà!".

Cầm Họa Phiêu Bạc bỗng nhỏ giọng nói: "Nghe đây, sau khi tặng thứ này, thì phải loan tin này ra ngoài, để tất cả người ở Phiêu Diểu Thành đều biết chàng trai tên Lâm Chính này đã lấy Vạn Kiếm Đồ và Bút Họa Kiếm của thế gia Cầm Kiếm chúng ta đi, rõ chưa?".

"Anh cả, ý của anh là..."

"Sau khi tất cả mọi người đã biết trên người cậu ta có Vạn Kiếm Đồ và Bút Họa Kiếm, thì chúng ta phái người đi lấy lại. Như vậy thì chúng ta giữ ngọc, nhưng người đời lại không biết ngọc ở chỗ chúng ta, chẳng phải sẽ bớt đi rất nhiều phiền phức sao?".

Ánh mắt Cầm Họa Phiêu Bạc lóe lên ánh sáng âm trầm.

Hơi thở của Cầm Họa Hải trở nên run rẩy, nhíu mày trầm tư.

Một lúc lâu sau, ông ta khàn giọng nói: "Anh cả, làm vậy thì chẳng phải cậu ta sẽ gánh hết họa sao? Cậu ta... cậu ta dù sao cũng có ơn với nhà chúng ta, làm vậy liệu có quá đáng không..."

"Thế nên chú mới không làm gia chủ được! Nếu thế gia Cầm Kiếm để chú dẫn dắt, thì e là đã diệt vong từ lâu rồi".

Cầm Họa Phiêu Bạc lạnh lùng hừ một tiếng: "Thật thà thì thiệt thòi, huống hồ chỉ là chút ơn huệ nhỏ nhoi, cớ sao phải ôm trong lòng?".

"Anh cả..."

"Làm đi!".

"Vâng..."

Cầm Họa Hải chẳng còn cách nào khác, thở dài một tiếng rồi quay người lui xuống.

Trong một khuê phòng trang trí tinh xảo, mùi hương thơm ngát.

Cầm Kiếm Nữ đứng trước một bức tranh sơn thủy ở sâu trong khuê phòng.

Cô ta cắn rách ngón tay, nhỏ máu tươi vào bức tranh sơn thủy.

Bức tranh lập tức tỏa ra một luồng ánh sáng.

Chỉ thấy con chim trong bức tranh bỗng sống lại, bay lượn trên trang giấy, từ Đông sang Tây, chiếc thuyền nhỏ trong tranh cũng chậm rãi di chuyển.

Khi chiếc thuyền trôi đến mép bức tranh thì ánh sáng dần ngừng lại.

Cầm Kiếm Nữ vội vàng gỡ bức tranh sơn thủy xuống.

Chỉ thấy đằng sau bức tranh treo một chiếc bút lông như kiếm.

Chiếc bút lông này thon dài gần ba tấc, cán bút được làm từ huyền thiết, đầu bút giống như sắt, đồng thời chụm lại một chỗ, cực kỳ sắc bén, giống như phần đầu của Lê Hoa Thương.

Cầm Kiếm Nữ dùng hai tay nâng Bút Họa Kiếm, đưa cho Lâm Chính.

"Anh Lâm, đây chính là Bút Họa Kiếm!".

Cầm Kiếm Nữ mỉm cười nói.

Lâm Chính nhìn chằm chằm Bút Họa Kiếm, một lúc lâu sau mới chìa tay ra nhận.

"Nhẹ quá!".

Lâm Chính không khỏi kêu lên.

Chiếc bút này giống như được làm từ huyền thiết, cực kỳ nặng nề, nhưng khi cầm trong tay lại nhẹ tựa lông hồng.

Thật là khó tin!

"Anh Lâm, Vạn Kiếm Đồ và Bút Họa Kiếm đều đưa cho anh cả rồi, anh có thể đưa đồ cho tôi rồi chứ?".

Cầm Kiếm Nữ cười nói.

"Đương nhiên".

Lâm Chính lấy ngay thuốc giải ra, đưa cho Cầm Kiếm Nữ.

"Minh chủ!".

Tửu Ngọc ở bên cạnh nhỏ giọng nói: "Chúng ta rời khỏi đây hãy đưa cho cô ta đi".

"Không sao".

Lâm Chính trầm ngâm một lát rồi nhét luôn vào tay Cầm Kiếm Nữ.

Cầm Kiếm Nữ lập tức bỏ ngay vào miệng nuốt xuống.

Cô ta thở hắt ra, cảm thấy luồng độc tố sắp sửa bùng phát trong người đã tan biến, toàn thân nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

"Tửu Ngọc đại nhân, thực ra ông không cần lo lắng, tôi sẽ không phái người cướp lại Vạn Kiếm Đồ và Bút Họa Kiếm đâu".

Cầm Kiếm Nữ lên tiếng.

"Tại sao?".

Tửu Ngọc khó hiểu hỏi.

"Nguyên nhân rất đơn giản! Bởi vì thứ này là họa, để lại ở thế gia Cầm Kiếm chỉ có mang lại tai họa cho thế gia Cầm Kiếm thôi!".

Cầm Kiếm Nữ nhún vai đáp.
Chương 4647: Dự tiệc

"Tai họa?".

Tửu Ngọc sửng sốt: "Đây là bảo bối mà bao nhiêu người nằm mơ cũng muốn có đấy! Sao lại là tai họa được? Lẽ nào... sức mạnh của thế gia Cầm Kiếm các cô đã không thể giữ được nó nữa?".

"Coi như là thế đi".

Cầm Kiếm Nữ bình tĩnh nói: "Thực ra trước kia, thế gia Cầm Kiếm chúng tôi giấu hai món bảo bối này rất kĩ, không dám để lộ trước mặt người ngoài. Nhưng không biết tại sao, mấy năm gần đây, tin đồn về Vạn Kiếm Đồ và Bút Họa Kiếm lan truyền ầm ĩ ở bên ngoài, thậm chí có người còn nói hai món bảo bối này có thể thông khắp long mạch dưới lòng đất, nắm tất cả tài nguyên ở đây trong tay. Hừ, hai món bảo bối này quả thực phi phàm, nhưng nếu nó lợi hại như vậy thì long mạch dưới lòng đất đã là của thế gia Cầm Kiếm chúng tôi từ lâu rồi".

Tửu Ngọc thầm gật đầu.

"Vô duyên vô cớ, sao tin đồn về Vạn Kiếm Đồ và Bút Họa Kiếm lại ầm ĩ ở bên ngoài như vậy?", Lâm Chính hỏi.

"Tám chín phần là liên quan đến Tiêu Kiếm Ngọc và thế lực đứng sau bọn họ".

Cầm Kiếm Nữ nhỏ giọng nói: "Bất cứ món bảo bối nào cũng có độ ăn ý, nghe nói thành chủ Thiên Tiêu Thành đứng sau Tiêu Kiếm Ngọc có độ ăn ý rất cao với Vạn Kiếm Đồ và Bút Họa Kiếm, đạt tới 60%. Nếu ông ta có thể lấy được hai món bảo bối này, thì sức mạnh phát huy được sẽ vượt xa tưởng tượng".

"Độ ăn ý?".

Lâm Chính vô cùng kinh ngạc.

Đây là lần đầu tiên anh nghe tới khái niệm này.

"Sao? Anh không biết độ ăn ý à?".

"Không".

"Những bảo bối cấp độ như Vạn Kiếm Đồ và Bút Họa Kiếm đều có linh tính nhất định, nói dễ hiểu hơn thì chúng chính là vật sống. Nếu đã là vật sống thì khi sử dụng đương nhiên sẽ sinh ra sự phối hợp, đây chính là cái được gọi là độ ăn ý".

"Vật sống?".

Lâm Chính lấy Vạn Kiếm Đồ ra, rồi lại nhìn Bút Họa Kiếm, cười nói: "Chắc là cô nói đùa rồi!".

"Hãy dùng trái tim cảm nhận chúng".

"Thâm sâu ảo diệu quá!".

"Tôi rất khó giải thích rõ ràng với anh".

Cầm Kiếm Nữ lắc đầu: "Dù sao bên ngoài cũng đồn rằng thành chủ Thiên Tiêu Thành có độ ăn ý rất cao. Người bình thường như chúng tôi nếu như có được một món bảo bối phi phàm có độ ăn ý 20%, 30% đã là kinh người rồi, còn độ ăn ý đạt tới 60% như ông ta... thì không biết là kinh khủng đến cỡ nào".

Lâm Chính lặng lẽ gật đầu, nhìn bảo bối trong tay một cái rồi cất đi.

"Không nói chuyện nữa, nếu hai món bảo bối này đã bị người ta nhòm ngó thì tôi nghĩ mình cũng nên rời khỏi đây rồi".

"Được, anh Lâm, để tôi tiễn các anh".

Cầm Kiếm Nữ gật đầu, đang định đưa Lâm Chính rời khỏi thế gia Cầm Kiếm.

Nhưng đúng lúc này, một người phụ nữ vội vàng đi tới.

"Chao ôi, Lâm đại nhân định đi đâu vậy?".

Người phụ nữ ngăn Lâm Chính lại, cười nói.

"Cô tư, sao cô lại đến đây?".

Cầm Kiếm Nữ vô cùng kinh ngạc.

"Chẳng phải cô đến để mời cậu Lâm vào dự tiệc sao?".

Cầm Kiếm Nhã cười nói.

"Dự tiệc?".

"Đúng vậy, cậu Lâm đã cứu thế gia Cầm Kiếm chúng ta, ân tình này đâu phải tặng mấy món bảo bối là xong? Bố cháu đã chuẩn bị tiệc rượu, chỉ chờ cậu Lâm đến thôi".

Cầm Kiếm Nhã cười đáp.

"Tiệc rượu thì không cần đâu, tôi đã nói rồi, tôi và cô Cầm Kiếm là bạn, chỉ tiện tay giúp đỡ mà thôi! Chúng tôi còn có việc, xin phép!".

Lâm Chính lập tức từ chối, đang định rời đi.

"Ấy ấy ấy, cậu Lâm đừng đi! Nếu cậu cứ thế đi thì thế gia Cầm Kiếm chúng tôi biết để mặt vào đâu?".

Cầm Kiếm Nhã vội kéo Lâm Chính lại.

Nhưng Lâm Chính cảm thấy sự việc không ổn, không thèm để ý đến Cầm Kiếm Nhã, định dứt áo ra đi.

Nhưng anh còn chưa đi đến tiền sảnh, lại bị mấy người ngăn lại.

"Anh Lâm, lẽ nào ngay cả chút mặt mũi này anh cũng không nể lão gia nhà tôi sao?".

Người dẫn đầu bình thản lên tiếng.
Chương 4648: Treo thưởng cao nhất

"Tôi đã nói rồi, không phải tôi không nể mặt, mà là quả thực có chuyện gấp, không tiện ở lại lâu".

Lâm Chính nhìn những người này, thấy bọn họ vẻ mặt nghiêm túc, sẵn sàng chờ đợi, liền biết không dễ rời khỏi đây.

Tửu Ngọc ở bên cạnh đã chuẩn bị sẵn sàng để xông ra khỏi phủ.

Cầm Kiếm Nữ đi tới, lạnh lùng quát: "Tào Tinh, anh làm cái gì vậy?".

"Cô chủ".

Người đàn ông dẫn đầu vội cúi xuống.

"Anh Lâm là bạn tôi, ai cho các anh lá gan cản đường anh ấy?", Cầm Kiếm Nữ quở trách.

"Cô chủ, ông chủ đã chuẩn bị yến tiệc, chờ anh Lâm vào dự, anh Lâm bỏ đi lúc này thì coi thế gia Cầm Kiếm chúng ta ra gì?".

Người đàn ông tên Tào Tinh ôm quyền: "Anh Lâm, nếu anh nhất quyết muốn đi thì nể mặt cô chủ, chúng tôi sẽ không ngăn cản anh, nhưng vẫn mời anh đến chính sảnh mời ông chủ ly rượu, tỏ ý muốn đi, cũng đỡ khiến đám thuộc hạ như chúng tôi khó xử".

"Nếu tôi nhất quyết muốn đưa anh Lâm đi thì sao?".

Cầm Kiếm Nữ lạnh lùng nói.

Tào Tinh không nói gì, chỉ chậm rãi đưa tay về phía thanh đao ở hông.

Cầm Kiếm Nữ biến sắc, sau đó nổi giận, cũng vận khí kình chuẩn bị ra tay.

"Thôi được rồi, tôi đến chính sảnh nói với bố cô một câu".

Thấy bầu không khí giương cung bạt kiếm, Lâm Chính lập tức lớn tiếng nói.

"Anh Lâm?".

Cầm Kiếm Nữ nhíu chặt mày.

"Không sao đâu, đừng vì chút chuyện nhỏ nhặt này mà khiến nhà cô bất hòa".

Lâm Chính cười nói, sau đó xoay người đi về phía chính sảnh.

Cầm Kiếm Nữ trong lòng lo lắng, vội vã đi theo.

Tuy trước kia cô ta và Lâm Chính được coi là mối quan hệ hợp tác, nhưng nói một cách nghiêm túc vẫn là kẻ địch, nhưng từ khi Lâm Chính ra tay cứu Cầm Kiếm Nữ, còn đánh bại Tiêu Kiếm Ngọc vào lúc nguy cấp, thái độ của Cầm Kiếm Nữ đối với Lâm Chính liền thay đổi 180 độ.

Hơn nữa, Lâm Chính còn dám giải độc cho cô ta ở thế gia Cầm Kiếm.

Đối với Cầm Kiếm Nữ thì Lâm Chính cực kỳ tin tưởng cô ta.

Vì vậy cô ta cũng coi Lâm Chính như bạn bè.

Ở chính sảnh.

Tiệc rượu đã bày sẵn.

Các lãnh đạo cấp cao của thế gia Cầm Kiếm đều đã vào chỗ.

Rượu thơm món ngon bày đầy bàn.

Lâm Chính cảm thấy rất tò mò, ở nơi như long mạch dưới lòng đất, đừng nói là chim không thèm ị, sợ là một con gà cũng không có, người ta lấy đâu ra nhiều thực phẩm tươi sống như vậy?

Lẽ nào long mạch dưới lòng đất có thương nhân chuyên bán những thứ đến từ vực Diệt Vong?

"Ấy, cậu Lâm đến rồi! Nào nào nào, ngồi đi, ngồi đi!".

Cầm Họa Hải lập tức đứng lên, mỉm cười đi tới đón.

"Ông hai khách sáo rồi".

Lâm Chính chắp tay.

"Cậu Lâm, bữa tiệc này vừa để đón gió tẩy trần cho cậu, vừa để cảm kích ân tình của cậu đối với thế gia Cầm Kiếm. Mời cậu ngồi, hôm nay chúng ta không say không về".

Cầm Họa Phiêu Bạc ngồi ở ghế chủ vị cười nói.

"Gia chủ Cầm Kiếm khách sáo quá, tôi đến là để từ biệt gia chủ, tôi còn việc quan trọng phải làm, không tiện ở lại lâu, nên xin mời một ly rồi đi luôn, mong gia chủ Cầm Kiếm lượng thứ".

Lâm Chính bình thản nói.

"Cậu phải đi rồi sao? Ăn xong bữa cơm rồi đi cũng không muộn mà".

"Cậu Lâm, nể mặt tôi đi mà, chúng ta hãy uống một trận cho đã".

"Phải đấy cậu Lâm, đừng vội đi mà".

Người của thế gia Cầm Kiếm ở hai bên nhao nhao khuyên nhủ.

Nhưng Cầm Họa Phiêu Bạc lại phất tay, mỉm cười nói: "Nam nhi chí ở bốn phương, nếu cậu Lâm có việc cần làm, thì chúng ta cũng nên hiểu cho".

Dứt lời, ông ta đứng lên quát: "Người đâu, rót rượu!".

"Vâng".

Một người hầu lập tức rót đầy một ly rượu, bưng đến trước mặt Lâm Chính.

Cầm Họa Phiêu Bạc cũng giơ cao ly rượu trong tay, lớn tiếng nói: "Nào, chúng ta cùng chúc cậu Lâm một ly!".

"Nào!".

"Cạn!".

Mọi người lần lượt đứng lên.

Lâm Chính nhận lấy ly rượu, đang định uống thì hình như ngửi thấy gì đó, lông mày hơi chau lại, nhưng rồi nhanh chóng mỉm cười, uống hết sạch ly rượu.

"Tửu lượng tốt!".

Cầm Họa Phiêu Bạc gật đầu, vẻ mặt đầy tán thưởng.

"Gia chủ Cầm Kiếm, xin cáo từ!".

Lâm Chính ôm quyền nói.

"Hẹn gặp lại!".

Cầm Họa Phiêu Bạc mỉm cười đáp.

Lâm Chính cũng không nhiều lời, xoay người dẫn theo Tửu Ngọc vội vã rời đi.

"Lâm..."

Khi anh đi qua Cầm Kiếm Nữ, cô ta đang định chào anh, nhưng thấy Lâm Chính nhìn mình một cái đầy thâm ý, rồi đi thẳng ra ngoài, đầu cũng không ngoảnh lại.

Những lời định nói kẹt lại trong cổ họng Cầm Kiếm Nữ.

Sắc mặt cô ta có chút khó coi, suy nghĩ một lát, hình như bỗng nghĩ ra gì đó, nhanh chân đi tới, cầm lấy ly rượu Lâm Chính từng uống trong tay người hầu.

Ngửi thử, không có mùi gì.

Lấy châm bạc ra thử, cũng không có gì bất thường.

"Đừng thử nữa, trong rượu có thuốc!".

Đúng lúc này, Cầm Họa Phiêu Bạc bình thản nói.

"Bố hạ độc anh Lâm?".

Cầm Kiếm Nữ nói với vẻ khó tin.

"Không phải hạ độc, mà là hạ thuốc".

Cầm Họa Phiêu Bạc bình tĩnh nói: "Cậu ta uống ly rượu đó sẽ không gây bất cứ ảnh hưởng gì đến cơ thể, bố không có ý định hại cậu ta, nếu không chuyện đồn ra ngoài, người ta lại nói thế gia Cầm Kiếm chúng ta vong ơn bội nghĩa, hạ độc giết cả ân nhân, như vậy chẳng phải sẽ mất hết mặt mũi?".

"Vậy thuốc này..."

"Là thuốc theo dõi!".

Cầm Họa Phiêu Bạc bình thản đáp.

"Thuốc theo dõi?".

Cầm Kiếm Nữ sửng sốt.

"Chú hai, đã loan tin ra ngoài chưa?", Cầm Họa Phiêu Bạc ngoảnh sang nhìn Cầm Họa Hải.

"Loan tin rồi, công hội treo thưởng trong thành cũng công bố danh sách treo thưởng, cố ý điều chỉnh số tiền lên mức cao nhất, bây giờ thứ hạng treo thưởng của cậu Lâm... là thứ nhất".

Cầm Họa Hải khàn giọng đáp.

"Thế thì tốt".

Cầm Họa Phiêu Bạc bình thản nói: "Lập tức phái người cung cấp tung tích của cậu Lâm đến tất cả những người nhận nhiệm vụ treo thưởng. Nghe đây, làm kín đáo chút, tuyệt đối không được để người khác phát hiện ra là thế gia Cầm Kiếm chúng ta đứng sau thao túng".

"Vâng, anh cả..."

Cầm Họa Hải gật đầu, vội vã rời đi.

Cầm Kiếm Nữ biến sắc.

Cô ta không ngờ bố mình lại cho Lâm Chính uống loại thuốc này.

Loại thuốc này tính ra còn tàn độc dã man hơn thuốc độc gấp nghìn gấp vạn lần.

"Bố thật độc ác..."

Cầm Kiếm Nữ cụp mắt xuống, khàn giọng nói.

"Bố là vì con thôi".

Cầm Họa Phiêu Bạc lạnh lùng hừ một tiếng: "Lẽ nào... con không muốn được chọn vào Thất Võ Thần sao?".
Chương 4649: Thất Võ Thần

Hơi thở của Cầm Kiếm Nữ trở nên run rẩy, miệng há ra nhưng mãi không thốt nên lời.

Cầm Họa Phiêu Bạc đứng dậy, chậm rãi đi tới bên cạnh Cầm Kiếm Nữ, vỗ vai cô ta.

"Con gái, con là hi vọng của thế gia Cầm Kiếm chúng ta, con cũng nên biết tại sao thế gia Cầm Kiếm lại giấu hai món chí bảo này, nhưng mấy năm nay lại bị người ta nhòm ngó. Chẳng phải đều là vì con sao?".

"Nếu không phải để con và hai món pháp bảo này có độ ăn ý cao hơn, thì tại sao bố lại lấy chúng ra cho con? Khiến thế gia Cầm Kiếm cũng bị người ta nhòm ngó?".

"Bố hi vọng con dựa vào hai bảo bối do tổ tiên để lại này để có tên trong bảng Võ Thần, khiến thế gia Cầm Kiếm phát triển mạnh mẽ, xưng bá ở Phiêu Diểu Thành, lên tầm cao mới hơn".

"Nhưng bây giờ... con không những không hiểu dụng ý của bố, mà còn tặng hai món bảo bối này cho người khác... Con đúng là khiến bố thất vọng!".

"Khiến tất cả mọi người trong gia tộc thất vọng!".

Cầm Họa Phiêu Bạc hết lòng khuyên nhủ, Cầm Kiếm Nữ không thốt được nửa lời.

"Bố, đồ đã tặng rồi, bây giờ nói những lời này thì có ích gì? Hơn nữa, thực ra con và anh Lâm đã có giao ước từ trước là tặng Vạn Kiếm Đồ và Bút Họa Kiếm cho anh ấy, nếu không lúc trước anh ấy chưa chắc ra tay giúp con giết Lũng Huyết Hoàng".

Cầm Kiếm Nữ hít sâu một hơi nói.

"Con tặng? Không vấn đề gì! Nhưng con không nói với cậu ta rằng tặng rồi thì có thể lấy lại đúng không?".

Cầm Họa Phiêu Bạc bình tĩnh nói: "Bây giờ cậu ta có hai món chí bảo, thực lực chắc chắn tăng vọt, cưỡng đoạt chỉ càng khiến thế gia Cầm Kiếm chúng ta hao binh tổn tướng. Không bằng bảo những người nhận phần thưởng làm tiêu hao thể lực của cậu ta trước, rồi chúng ta làm ngư ông đắc lợi".

"Bố!".

"Đừng nói nữa, sau khi lấy lại được Vạn Kiếm Đồ và Bút Họa Kiếm, bố muốn con bế quan tu luyện, chuyên tâm luyện võ, chẳng mấy nữa là đến Võ Thần Quyết, con phải giành được thứ hạng cho bố".

Cầm Kiếm Nữ còn định nói gì đó, nhưng các tộc nhân xung quanh đều đổ dồn mắt vào cô ta.

Dưới áp lực nặng nề, cái miệng đang mở của cô ta chỉ đành ngậm lại.

"Vâng, thưa bố".

"Thế mới đúng chứ".

Cầm Họa Phiêu Bạc xoay người định đi.

"Gia chủ!".

Đúng lúc này, một người đàn ông vội vàng chạy vào chính sảnh, quỳ xuống, ôm quyền kêu lên: "Gia chủ, nhóm người nhận thưởng đầu tiên đã bắt đầu xuất phát!".

"Là những ai nhận thưởng?".

Cầm Họa Phiêu Bạc lập tức hỏi.

"Người của Thanh Lang!".

Người kia đáp.

"Thanh Lang?".

Mọi người xung quanh cả kinh.

"Thanh Lang ra tay rồi sao?".

Cầm Họa Hải tỏ vẻ kinh ngạc, lập tức ngoảnh sang nói: "Anh cả, liệu chúng ta có nên xuất phát luôn không? Thanh Lang không dễ chọc vào, sợ là cậu Lâm kia không chống nổi".

"Không ngờ Thanh Lang lại nhận phần thưởng chúng ta treo, đúng là ngoài ý muốn... Nhưng có Vạn Kiếm Đồ và Bút Họa Kiếm, chắc là thằng nhãi kia có thể chống lại được! Chúng ta cũng nên hành động thôi!".

Cầm Họa Phiêu Bạc trầm tư một lát rồi vung tay lên.

"Đi!".

"Rõ!".

Các cường giả của thế gia Cầm Kiếm lần lượt đứng dậy.

Cùng lúc đó.

Lâm Chính vừa ra khỏi Phiêu Diểu Thành, đang cưỡi ngựa chạy như bay ra ngoài thành.

"Tửu Ngọc, ông đi trước đi, chia nhau ra hành động! Chúng ta gặp nhau ở lối ra vào của long mạch dưới lòng đất!".

"Minh chủ, tại sao vậy?".

"Nghe lời!".

Lâm Chính trầm giọng nói, bỏ rơi Tửu Ngọc, lao vút về phía trước.

Anh nhìn trái ngó phải, dường như đang tìm kiếm gì đó.

Một ngọn núi lớn lởm chởm đá nhanh chóng xuất hiện trước mắt anh.

"Nơi này không tệ!".

Lâm Chính thầm quyết định, kéo cương ngựa, lao vào trong núi.

Anh mới vào núi không bao lâu, một đám người cũng cưỡi ngựa lao ra ngoài thành.

Dẫn đầu là một người đàn ông sắc mặt xanh xao, tóc dài chấm vai, khoác áo da sói.

Trong tay người đàn ông cầm chiếc hộp to bằng bàn tay, trong hộp là chất lỏng lóng lánh, dù bàn tay bất động, nhưng chất lỏng trong hộp lại tỏa ra từng gợn sóng.

Gợn sóng không hoàn chỉnh mà thiếu một nửa.

Người đàn ông liếc mắt nhìn gợn sóng, chỉ vào ngọn núi nói: "Người kia ở trong núi, lên!".

"Tuân lệnh!".

Mọi người ùn ùn kéo vào núi...
Chương 4650: Biến mất

Thanh Lang dẫn theo mười mấy thuộc hạ xuống ngựa.

Đường núi đầy đá lởm chởm không phù hợp để cưỡi ngựa nữa.

Thanh Lang vừa nhìn chiếc hộp trong tay, vừa chậm rãi rút trường đao ở hông ra.

"Đại nhân, có chuyện gì vậy?".

Người ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi.

"Đối phương đang trốn trong núi".

Thanh Lang lạnh lùng đáp.

"Trốn trong này? Hừ, xem ra hắn thực sự không biết mình đã bị người ta hạ thuốc và đánh dấu! Lại còn muốn trốn?".

"Nực cười!".

Mấy người nhỏ giọng nói.

"Đừng sơ suất!".

Ánh mắt Thanh Lang lạnh lẽo, khẽ quát: "Ngọn núi này vô cùng kỳ lạ, có vô số hốc đá vách đá hang động, nếu đối phương đặt mai phục thì chúng ta sẽ rất bị động".

Mọi người gật đầu, lần lượt lấy vũ khí ra.

"Đại nhân, có tìm được vị trí cụ thể của người kia không?".

Có người hỏi.

Thanh Lang không trả lời mà cúi xuống nhìn, rồi lại tiến về phía trước mấy bước.

Hắn nhíu mày nhìn phía trước, rồi tiếp tục tiến thêm mấy bước nữa.

Sau khi đứng lại thì tiếp tục di chuyển mười bước.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau.

"Đại nhân?".

Một thuộc hạ dè dặt hỏi.

"Hình như hắn ở ngay phía trước".

Thanh Lang trầm giọng nói.

"Phía trước?".

Tất cả ngước lên nhìn.

Phía trước là một khu vực cũng coi như rộng rãi, không có nhiều chỗ để ẩn náu.

Bọn họ nhìn trái ngó phải, nhưng không thấy bóng dáng của Lâm Chính đâu.

"Đại nhân, có thấy ai đâu!".

Một người đàn ông tóc ngắn dè dặt cầm đao tiến về bãi đất trống phía trước, kiểm tra mấy chỗ có thể giấu được người, không nhịn được nói.

Thanh Lang đanh mắt nhìn phía trước một lúc lâu, không thấy bóng dáng Lâm Chính đâu, lập tức xông mấy bước tới.

Vù vù vù!

Chiếc hộp trong tay hắn khẽ run rẩy, chất lòng trong hộp lại càng bắn ra gợn sóng mạnh hơn.

"Đúng vậy! Hắn đang ở đây, hơn nữa còn ở ngay bên cạnh chúng ta!".

Thanh Lang ngẩng phắt lên quát lớn.

"Nhưng không có người mà đại nhân".

"Tìm đi!".

"Vâng!".

Mọi người tản ra xung quanh, tìm kiếm trong những hang động xung quanh.

"Đại nhân, ở đây không có ai!".

"Đại nhân, nơi này cũng không có!".

"Tôi cũng không thấy!".

"Đại nhân, anh chắc chắn chất lỏng theo dõi trong tay anh đáng tin chứ?".

Đám thuộc hạ nhao nhao kêu lên, thậm chí còn tỏ vẻ nghi ngờ.

Ánh mắt Thanh Lang cũng tỏ vẻ nghi hoặc, nhìn chiếc hộp trong tay, không hiểu rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.

Hắn vừa nhìn chất lỏng vừa tiến về phía trước.

Cùng với bước chân di chuyển của hắn, gợn sóng vẫn dâng lên, gần như muốn bắn ra khỏi hộp.

Thanh Lang thậm chí có thể cảm nhận được sự rung lắc dữ dội do chất lỏng dao động mãnh liệt tác động lên chiếc hộp.

"Đúng! Sắp lại gần rồi! Sắp đến nơi rồi!".

Thanh Lang không tìm thấy Lâm Chính, chỉ có thể dựa vào phương vị của chiếc hộp này, nhích từng chút một.

Chất lỏng cuồn cuộn, từ bọt sóng nhỏ lúc trước biến thành sóng dâng ngút trời trong hộp.

Cảm giác run rẩy trong lòng bàn tay càng mãnh liệt hơn, đáng sợ hơn.

Thanh Lang dường như nín thở, bước chân cũng nhanh hơn nhiều.

Nhưng đúng lúc này.

Phụt!

Bàn chân đang tiến nhanh về phía trước của hắn bỗng khựng lại.

Hắn trợn tròn mắt, nhìn vào chiếc hộp trong tay.

Chỉ thấy gợn sóng trong hộp bất ngờ biến mất.

"Cái gì?".

Thanh Lang sửng sốt.

Đúng lúc này, dị tượng lại xảy ra.

Gợn sóng xuất hiện trở lại, nhưng lần này không xô về phía trước, mà là... xô về phía sau.

"Ở phía sau mình?".

Thanh Lang biến sắc, lập tức quay phắt lại.

Nhưng đằng sau... trống hoác không có gì.

Sao lại thế này?

Hỏng rồi!

Lẽ nào...

Đồng tử của Thanh Lang giãn ra, đang định vung đao lên.

Phập!

Một thanh trường đao trắng như tuyết bất ngờ chìa ra từ trong hư không, xuyên qua miệng của Thanh Lang.

Cả người hắn cứng đờ!

Bàn tay đang vung đao cũng buông thõng xuống.

Chỉ thấy một dòng điện xẹt qua hư không phía trước, sau đó một bóng dáng chậm rãi xuất hiện.

Đó... chính là Lâm Chính!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom