• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần (120 Viewers)

  • Chương 4641-4645

Chương 4641: Con đã báo thù rồi

Giọng điệu thật là ngông cuồng. Thế nhưng đối với chiến tích hiện tại của Tiêu Kiếm Ngọc mà nói thì hắn đủ tư cách ngông cuồng như vậy.

Đám đông nín thở. Lâm Chính không hề trả lời.

Anh chỉ chắp tay sau lưng. Anh không muốn nhiều lời, tất cả dùng nắm đấm giải quyết vẫn hơn.

“Nếu lát nữa anh không đỡ được thì hãy dùng Vạn Kiếm Đồ, tôi dạy anh khẩu quyết”, Cầm Kiếm Nữ bước tới, nhanh chóng đọc khẩu quyết một lần.

“Đây là phần đầu của câu khẩu quyết, anh nghe rõ chưa?”

“Anh...”

Cầm Kiếm Nữ nói giọng khàn khàn. Cô ta còn định nói gì đó thì đã bị người của thế gia Cầm Kiếm bước tới.

“Cô chủ không sao chứ, người đâu, mau băng bó cho cô chủ”, người quản gia vội nói và kiểm tra vết thương cho cô ta.

“Tôi không sao...”, sắc mặt cô ta trông vô cùng khó coi. Cô ta liếc nhìn bố của mình, sắc mặt ông ta tối sầm.

“Nhóc, rốt cuộc đây là hai?”, chú hai Cầm Họa Hải bước tới hỏi.

“Là...bạn của cháu...”

“Bạn có cháu? Sao trước không nghe qua? Còn nữa...thời gian vừa qua cháu đi đâu vậy?”

“Cháu...đi giết Lũng Huyết Hoàng”, cô ta trầm giọng.

“Giết Lũng Huyết Hoàng Sao?”, đám đông giật bắn mình.

Cầm Họa Phiếu Bạc cũng đứng ngồi không yên: “Con mang Vạn Kiếm Đồ đi là để giết Lũng Huyết Hoàng?”

“Lũng Huyết Hoàng hại em trai, không giết ông ta sao con có thể cam tâm?”, Cầm Kiếm Nữ bặm môi.

“Sao con xốc nổi thế?”, Cầm Họa Phiêu Bạc tức giận đứng dậy, thật chỉ muốn tát cho Cầm Kiếm Nữ một phát.

“Lũng Huyết Hoàng là ai chứ? Con tưởng rằng dựa vào Vạn Kiếm Đồ có thể đối phó được với ông ta sao? Người ta là đại năng săn thưởng, đâu phải dạng nói giết là giết được. Con sơ suất quá, sau này sao có thể gánh vác được cho gia tộc đây?”

Cầm Họa Phiêu Bạc càng tức giận thì càng kích động.

“Anh cả đừng giận nữa, Tình Nhi chẳng phải trở về rồi sao?”, Cầm Họa Hải vội vàng khuyên.

“Con bé đi tìm Lũng Huyết Hoàng, với tính cách của ông ta thì ông ta sẽ không chịu buông tha đâu. Chú hai, cần phải sớm chuẩn bị thôi.

Cầm Họa Phiêu Bạc nhìn chăm chăm Tiêu Kiếm Ngọc và cũng siết chặt nắm đấm. Chưa giải quyết xong Tiêu Kiếm Ngọc thì giờ lại thêm Lũng Huyết Hoàng.

Thế gia Cầm Kiếm đúng là gặp đại kiếp rồi...

“Bố, Lũng Huyết Hoàng đã chết rồi”.

Lúc này Cầm Kiếm Nữ đột nhiên lên tiếng. Dứt lời, đám đông hóa đá.

Cầm Kiếm Phiêu Bạc nhìn cô ta bằng vẻ không dám tin: “Con...con nói cái gì?”

“Bố, Lũng Huyết Hoàng đã bị bọn con giết chết rồi. Bố không cần lo lắng. Thù của em trai đã được báo rồi”.

Cầm Kiếm Nữ trầm giọng.

“Điều này...”, người nhà thế gia Cầm Kiếm nhìn nhau bằng vẻ khó chấp nhận.

Đó là đại năng săn thưởng đấy.

“Con vì giết ông ta nên vừa rồi trạng thái mới không được tốt lắm, nếu không con sợ gì Tiêu Kiếm Ngọc”, cô ta hừ giọng.

Cầm Họa Hải lập tức phản ứng lại, vỗ đùi giơ ngón tay cái lên: “Không hổ danh là thiên tài nhà ta. Tình Nhi làm tốt lắm, chuyện này mà truyền ra ngoài, để xem còn ai dám khinh thường cháu nữa. Ha ha...”

“Cô chủ lợi hại quá”.

“Nếu đúng vậy thì còn ai dám khinh thường thế gia chúng ta nữa chứ?”

“Đây đúng là chuyện vui mà, nhất định phải thông báo cho toàn thành”

Đám đông nhao nhao cả lên. Cầm Họa Phiêu Bạc chỉ chau mày: “Với thực lực của con, dù có thêm Vạn Kiếm Đồ thì con giết chết Lũng Huyết Hoàng như thế nào?”

“Trên đường đi con đã triệu tập nhiều cao thủ, cùng tấn công Lũng Huyết Hoàng. Lâm Chính...chính là một trong những người đi cùng con”.

"Vì vậy...con giết chết ông ta?"

"Nói đúng ra thì...ông ta chết trong tay Lâm Chính"

"Cái gì?", Cầm Họa Phiêu Bạc kinh ngạc.
Chương 4642: Dồn toàn sức lực

Cầm Kiếm Nữ không nói về việc Vạn Kiếm Đồ đã nằm trong tay của Lâm Chính. Cô ta lo lắng người nhà thế gia Cầm Kiếm sẽ ra tay với anh. Như vậy thì ép anh và có khi đến cái mạng nhỏ của mình cũng không còn. Thế nên cô ta đành phải lựa lời mà nói.

“Ồ, vì vậy mọi người khiến cho Lũng Huyết Hoàng bị thương sau đó tạo cơ hội cho cậu ta giết chết đối thủ à?”, Cầm Họa Phiêu Bạc trầm giọng nói.

“Đúng vậy...”, Cầm Kiếm Nữ gật đầu.

“Đúng là đáng tiếc, nếu ông ta bị cháu giết thì tốt hơn nhiều”, Cầm Họa Hải nói bằng vẻ tiếc nuối.

Giờ người không phải do Cầm Kiếm Nữ giết, chuyện này mà truyền ra ngoài thì cũng khó xử.

“Tôi còn tưởng thằng nhóc đó lợi hại cơ, không ngờ là do ăn may”.

“Mọi người nghĩ nhiều quá rồi đấy. Có thể đánh bại được Lũng Huyết Hoàng, giờ trị được cả Tiêu Kiếm Ngọc thì đã tốt lắm rồi”, có người nói.

Cầm Họa Phiêu Bạc suy nghĩ, không nói thêm gì nữa, chỉ đi về chính giữa. Lúc này hai bên đã bày ra tư thế và chuẩn bị chiến đấu.

Tiêu Kiếm Ngọc mặt lạnh như tiền, một tay chắp sau lưng, một tay khẽ đặt lên thanh kiếm nhìn Diệp Thiên bằng vẻ mặt ý vị.

“Sao thế? Còn không ra tay à? Lẽ nào để tôi ra tay trước. Nếu như vậy thì sợ rằng anh không có cơ hội ra tay đâu”.

“Không sao, anh ra tay trước đi”, Lâm Chính điềm đạm nói.

“Đúng là ngông cuồng”, Tiêu Kiếm Ngọc nheo mắt.

“Cậu chủ mau ra tay, đừng chần chừ nữa, mau lấy đồ rồi rời đi thôi”.

Ông cụ ở đằng sau lên tiếng và liếc nhìn Lâm Chính. Sau đó ông ta còn thêm một câu: “Còn nữa, tuyệt đối đừng khinh địch, người này...có thể là có chút bản lĩnh đó”.

“Ai cũng kêu có bản lĩnh nhưng cuối cùng chẳng phải là đều nằm xuống đó sao?”

Tiêu Kiếm Ngọc nói. Người đàn ông không nói gì, chỉ tỏ ra căng thẳng.

“Thôi khỏi, tôi cũng nghe ông vậy. Mau kết thúc thôi”, Tiêu Kiếm Ngọc khẽ liếc nhìn Lâm Chính như đang quan sát điều gì đó.

Thế nhưng...Hắn có dự cảm chẳng lành và lập tức rút kiếm ra.

Vụt...

Một đường sáng quét qua trước mặt hắn. Thanh kiếm lập tức được hắn giáng xuống.

Kiếm quang đáng sợ lóe sáng, chém xuống ngực Lâm Chính. Tốc độ của hắn cực nhanh, khiến đám đông không bắt kịp.

“Cẩn thận”.

Cầm Kiếm Nữ hét lớn. Nếu bị trúng nhát kiếm này thì sẽ chết ngay tức khắc.

Đối với kẻ mạo danh con rể thế gia Cầm Kiếm như Lâm Chính thì Tiêu Kiếm Ngọc không hề có ý định nương tay. Hắn tin dù có giết người này thì thế gia Cầm Kiếm cũng sẽ không trách hắn.

“Chết đi thằng nhóc”.

Tiêu Kiếm Ngọc cười lạnh lùng giống như đang tưởng tượng ra cơ thể bị chém làm hai của Lâm Chính. Nhưng đúng lúc này Lâm Chính đột nhiên đưa tay lên chộp lấy thanh kiếm.

Bùm...

Kiếm quang bị Lâm Chính bóp vụt trong tay. Trong nháy mắt, Tiêu Kiếm Ngọc tái mặt.

Những người xung quanh cũng hóa đá.Không ai có thể tin những gì xảy ra trước mặt mình.

Kiếm quang đáng sợ đã bị người này bóp nát như vậy sao.

“Có vậy thôi à?”, Lâm Chính nới lỏng tay, thản nhiên nói. Tiêu Kiếm Ngọc lúc này mới phản ứng bằng ánh mắt bàng hoàng.

“Đồ chán sống”, hắn lao lên chém vào đầu Lâm Chính.

“Cậu chủ tôi nói rồi, dùng toàn lực đi”

Ông cụ khi nãy thấy không ổn bèn hét lên. Tiêu Kiếm Ngọc cuối cùng cũng không chần chừ nữa bèn khởi động sức mạnh phi thăng.

Thanh kiếm được bao bọc trong một lớp ánh sáng màu vàng từ tay của hắn chém xuống như muốn nuốt gọn lấy Lâm Chính. Lâm Chính không hề né tránh.

Kiếm quang cứ thế giáng xuống...
Chương 4643: Anh chỉ biết né thôi à?

Đám đông trợn tròn mắt khi thấy kiếm quang chẳng làm gì được Lâm Chính.

Kiếm pháp của Tiêu Kiếm Ngọc vô cùng lợi hại, góc lại hiểm, chiêu thức thì chí mạng giống như một con rắn luồn lách vậy.

Vậy mà Lâm Chính lại có thể linh hoạt né được kiếm pháp của hắn. Cảnh tượng này thật sự rất bất ngờ.

“Mặc dù người này ăn may giết được Lũng Huyết Hoàng nhưng kẻ mà được Tình Nhi bảo đi cùng thì cũng chỉ là một kẻ bình thường thôi. Đối phó với một kẻ như Tiêu Kiếm Ngọc thì có lẽ vẫn có thể thắng được”, Cầm Họa Hải mỉm cười.

“Ừm“, ”Cầm Họa Phiêu Bạc gật đầu nhưng đôi mắt vẫn lấp láy.

Tấn công liên tiếp mà không làm gì được Lâm Chính khiến Tiêu Kiếm Ngọc sốt ruột.

“Sao, anh chỉ biết né thôi à?”, hắn gầm lên.

“Lẽ nào còn không cho né nữa hay gì?”, Lâm Chính điềm đạm nói.

Thực ra thực lực của Tiêu Kiếm Ngọc không hề tệ, Lâm Chính mà muốn đánh bại hắn cũng tốn công sức.

Thế nhưng lúc này Tiêu Kiếm Ngọc có một nhược điểm rất lớn. Đó là thể lực của hắn đang bị tiêu hao. Hắn vừa đấu với rất nhiều người của thế gia Cầm Thế, rồi lại đấu với Cầm Kiếm Nữ nên thể lực chắc chỉ còn tầm 40%.

Mà dù hắn chỉ còn từng đó thực lực nhưng hắn vẫn không ngờ Lâm Chính lại đáng sợ như vậy.

"Được rồi, nếu anh không cho tôi né thì chúng ta đấu trực diện vậy”, Lâm Chính đành dừng lại.

Tiêu Kiếm Ngọc mừng lắm, lập tức chém xuống chán anh. Sức mạnh phi thăng trỗi dậy trên thanh kiếm giống như một quả bom vậy.

Chỉ cần Lâm Chính chạm phải lưỡi kiếm thôi thì sức mạnh phi thăng đáng sợ kia sẽ lan ra khắp người anh và khiến anh nổ tung.

Thế nhưng trong lúc tình thế ngàn cân treo sợi tóc thì...

Keng...Một âm thanh nặng nề vang lên.

Ngay sau đó một đường đao màu trắng xuất hiện trước mặt Lâm Chính, chặn đường kiếm của đối phương.

Tiêu Kiếm giật mình, vội vàng dồn tiếp sức mạnh phi thăng.

Một giây sau.

Bùm!

Âm thanh nặng nề vang lên. Ngay sau đó luồng sức mạnh hùng hậu đánh bay Tiêu Kiếm Ngọc.

Tiêu Kiếm Ngọc không kịp phòng bị, cả người và kiếm bay ra khỏi phong, đập mạnh ra cửa. Cơ thể hắn run bắn lên, miệng nôn ra máu.

“Lục Địa Thần Tiên sao?”, Cầm Họa Phiêu Bạc đanh mắt

“Cậu chủ”.

"Cậu chủ”, đám người tùy tùng đi theo Tiêu Kiếm Ngọc vội dìu họ đứng lên.

“Cút”.

Tiêu Kiếm Ngọc tức giận đẩy đám đông ra và bò dậy. Tóc tai hắn rối bời, mặt hắn tái mét.

Đôi mắt hắn hừng hực lửa giận. Từ lúc đánh nhau với nhà Cầm Kiếm tới giờ, hắn chưa bao giờ chịu thiệt thòi như thế này.

“Cậu chủ kẻ này là Lục Điện Thần Tiên, cậu mà đánh nhau với cậu ta thì sẽ chịu thiệt đấy. Nếu mà không ổn thì chúng ta rời đi thôi”, người đàn ông cảm thấy bất ổn bèn trầm giọng.

“Anh ta nhìn còn trẻ thế thì chắc chắn cũng chỉ mới đạt được cảnh giới Lục Địa Thần Tiên thôi. Tôi lại phải sợ anh ta sao?”, Tiêu Kiếm Ngọc bặm môi.

“Cậu chủ...”

“Tôi còn chưa thua, sao có thể bỏ chạy được. Bỏ chạy thì về ăn nói kiểu gì?”

Nói xong Tiêu Kiếm Ngọc lại chém tới.

Thế nhưng Lâm Chính mặc kệ, anh chỉ hừ giọng và phản công. Tiêu Kiếm Ngọc chưa làm được gì, vừa mới đến gần Lâm Chính thì đã bị vô số đao ảnh nuốt lấy.

Nhìn vô vàn đao ảnh vô song, Tiêu Kiếm Ngọc giật bắn mình.
Chương 4644: Không thừa nhận sao?

Đoạt được Vạn Kiếm Đồ và Bút Họa Kiếm là điều mà Tiêu Kiếm Ngọc vẫn luôn khát vọng.

Mà những ngày gần đây các thế lực đứng sau Tiêu Kiếm Ngọc cũng luôn giúp đỡ hắn đột phá cảnh giới, bước vào Lục Địa Thần Tiên để có thể đánh bại được thế gia Cầm Kiếm.

Cảnh giới của hắn mặc dù không cao nhưng kiếm thuật lại có thể khắc chế hoàn hảo với Cầm Kiếm Nữ. Vì thế hắn mới tự tin.

Thế mà giờ lại lòi ra một Lâm Chính. Tốc độ dùng đao của Lâm Chính không nhanh nhưng vô cùng bá đạo, mỗi một đường đao đều hàm chứa sức mạnh phi thăng vô cùng hùng hậu.

Tiêu Kiếm Ngọc định lùi về sau nhưng phát hiện ra là không kịp. Bất lực, hắn đành phải liều mạng chống lại.

Hai bên va chạm, sức hủy diệt khủng khiếp điên cuồng phóng ra. Cầm Họa Phiêu Bạc cũng tìm cách hóa giải nếu không thì căn nhà của họ sẽ bị đánh sụp mất.

Sau vài lần va chạm, cánh tay của Tiêu Kiếm Ngọc trở nên tê dại, cơ thể hắn loạng choạng lùi về sau, suýt nữa đứng không vững.

Không hay rồi. Còn tiếp tục thế này thì hắn sẽ thua mất. Đôi mắt Tiêu Kiếm Ngọc ánh lên vẻ hoang mang.

Lâm Chính có lẽ nắm bắt được điều đó nên bước lên vài bước.

Keng...

Một tiếng nổ vang lên. Tiêu Kiếm Ngọc tái mặt, lập tức lùi về sau.

Thanh kiếm trong ta hắn bị gãy vụn. Khí tức dội lên người hắn. Quần áo của hắn rách toạc, vài đường đao rạch mạnh lên người hắn.

“Cậu chủ”, đám đông tái mặt. Ông cụ vừa nãy vội vàng sử dụng sức mạnh định làm khó Lâm Chính.

“Hả”, Cầm Họa Phiêu Bạc vội ngẩng đầu, ánh mắt đầy uy lực khóa chặt ông cụ kia.

Ông cụ chau mày, không dám làm càn nữa. Nếu ông ta mà ra tay thì tính chất của cuộc chiến sẽ khác đi.

Tuy nhiên tình hình đang nguy hiểm thế này sao có thể trơ mắt nhìn Tiêu Kiếm Ngọc xảy ra chuyện được. Ông cụ nhanh chóng suy nghĩ và hét lên: “Cậu chủ, đừng dùng kiếm nữa, dùng thứ mà cậu giỏi đi”.

Tiêu Kiếm Ngọc giật mình, lúc này mới kịp phản ứng và lập tức lùi lại tới gần cửa, lấy cây sáo dắt ở eo và bắt đầu thổi.

Tiếng sáo dội về phía Lâm Chính. Lâm Chính đang định tấn công tiếp thì lập tức dừng lại.

Âm thanh có tác dụng trực tiếp lên người anh. Lâm Chính loạng choạng, cảm thấy đầu đau như búa bổ. Ngay cả khí mạch cũng bị ảnh hưởng.

Đòn tấn công kỳ lạ quá. Mặc dù Cầm Kiếm của Cầm Kiếm Nữ cũng lợi hại nhưng uy lực không thể mạnh bằng thứ âm thanh này được.

Lâm Chính định phòng ngự nhưng anh vừa làm thế thì đã phải từ bỏ.

Càng làm thế sẽ chỉ càng khiến khí lực của anh tiêu hao và chết. Giờ kế hoạch là phải tấn công, giải quyết triệt để đối phương.

Anh siết chặt Thiên Sinh Đao, tiến về phía trước. Tiêu Kiếm Ngọc thấy vậy thì càng thổi ác liệt hơn.

Tiếng sáo vang khắp căn phòng. Âm thanh đáng sợ như sóng trào đập lên người Lâm Chính. Lâm Chính cảm thấy đầu đau kinh khủng, giống như nó sắp nổ tung tới nơi vậy. Thế nhưng anh không hề dừng lại. Khi còn cách Tiêu Kiếm Ngọc tầm chục mét thì anh từ từ giơ Thiên Sinh Đao lên...

Tiêu Kiếm Ngọc giật mình, dấy lên dự cảm chẳng lành.

Người này định làm gì vậy. Lẽ nào anh định ra tay trong tình huống như thế này sao?

Không thể nào, tiếng sáo của mình đã khiến anh ta bị rối loạn khí mạch rồi cơ mà.

Với tình huống này, trừ khi là một cao thủ khủng khiếp nếu không việc gắng gượng điều động sức mạnh phi thăng sẽ khiến anh ta bị vỡ hết mạch máu thôi.

Lâm Chính vẫn giơ cây đao lên. Anh thực sự ra tay rồi.

“Cẩn thận đao khí”, có người hô lên.

“Không, không phải đao khí, cẩn thận bên trên”.

Ông cụ cảm nhận được bèn hét lớn. Tiêu Kiếm Ngọc đang định né đao khí thì giật mình.

“Bên trên sao?”, hắn ngẩng đầu.

Hắn thấy một đám mấy đen đã tập trung ở đó từ khi nào, luồng chớp đáng sợ đang giáng xuống hắn.

“Xong đời rồi”, Tiêu Kiếm Ngọc sững sờ, không kịp làm gì cả.

Ầm...

Cả người hắn giật đùng đùng khi bị sấm sét đánh xuống. Ông cụ không thể nhịn thêm được nữa bèn lập tức lao ra, phóng sức mạnh phi thăng bọc lấy Tiêu Kiếm Ngọc.

Lớp sấm sét bị ngăn cách.

Tiêu Kiếm Ngọc ngã ra đất. Cơ thể bị cháy thành mảng, mạch khí vỡ ra, nếu khi mới bước vào thế gia Cầm Kiếm hắn vẫn còn sở hữu sức mạnh của Lục Địa Thần Tiên thì giờ đã không còn nữa rồi.

Ông cụ kiểm tra vết thương của Tiêu Kiếm Ngọc, thấy mệnh mạch không bị ảnh hưởng nghiêm trọng lắm thì mới thở phào.

Thế nhưng vài đường kinh mạch của hắn đang bị đốt cháy.

“Cậu có biết cậu đã làm gì không?”, ông cụ lạnh lùng nhìn Lâm Chính.

“Đấu võ bình thường thôi mà, có vấn đề gì sao?”, Lâm Chính cất Thiên Sinh Đao và hỏi.

“Cậu ấy không còn là lục địa thần tiên nữa rồi”.

“Vậy thì đã làm sao. Thực lực kém thì ông lại trách tôi à?”, Lâm Chính điềm đạm nói.

“Cậu...”

Ông cụ tức lắm bèn sử dụng sức mạnh phi thăng. Nhưng đúng lúc này Cầm Họa Phiêu Bạc đã đứng ra: “Thắng thua đã định, do thực lực của Tiêu Kiếm Ngọc không đạt, đánh không lại con rể nhà chúng tôi. Sao thế? Lẽ nào các người không chịu thừa nhận kết quả à?”

Dứt lời, cơ thể ông ta phóng ra sát ý hừng hực. Ông cụ tái mặt, biết là không thể cứng miệng nên đành phải lên tiếng: “Được, được lắm thế gia Cầm Kiếm. Chuyện này chưa xong đâu. Cáo từ”.

Nói xong ông ta lộ vẻ mặt dữ dằn, phất tay đưa người rời đi.
Chương 4645: Nguồn họa

Đám Tiêu Kiếm Ngọc rời đi, người của thế gia Cầm Kiếm đều thở phào nhẹ nhõm.

"Cuối cùng cũng đi rồi!".

"Tốt quá! Cũng may không làm mất thể diện của thế gia!".

"Nếu Vạn Kiếm Đồ và Bút Họa Kiếm rơi vào tay người như vậy, thì sẽ cực kỳ bất lợi cho thế gia Cầm Kiếm chúng ta".

Mọi người nhao nhao cười nói, hoặc lau mồ hôi hoặc vỗ ngực, dường như tảng đá trong lòng đã được buông xuống.

"Anh cả, chuyện coi như qua rồi".

Cầm Họa Hải cười nói.

"Đúng vậy!”.

Cầm Họa Phiêu Bạc gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn nhìn Lâm Chính, dường như có chút suy nghĩ.

"Anh Lâm, anh không sao chứ?".

Cầm Kiếm Nữ nhanh chân đi tới, hỏi han thân thiết.

"Tôi không sao".

Lâm Chính mỉm cười, đâm mấy châm lên người, ổn định khí mạch và thần kinh vừa bị tổn thương.

Không thể không nói, tiếng tiêu của Tiêu Kiếm Ngọc quả thực không hề tầm thường.

Nhưng cũng may lúc hắn thổi tiêu thì không tiện hành động, khó mà tránh được thiên lôi, nên mới bị Lâm Chính đánh bại.

Nếu vẫn tiếp tục thì chắc chắn Lâm Chính sẽ bị tiếng tiêu làm cho bị thương.

Chiêu pháp ở long mạch dưới lòng đất quả nhiên kỳ quái, khiến người ta không thể đề phòng.

"Không sao thì tốt".

Cầm Kiếm Nữ thầm thở phào nhẹ nhõm.

"Tình Nhi!".

Đúng lúc này, Cầm Họa Phiêu Bạc gọi một tiếng.

"Bố".

Cầm Kiếm Nữ ngoảnh sang nhìn.

Cầm Họa Phiêu Bạc liếc nhìn hai người, sau đó ánh mắt rơi vào người Lâm Chính, bình tĩnh nói: "Chàng trai này chắc không phải là chồng con đấy chứ?".

"Gia chủ Cầm Kiếm nói đùa rồi, vừa rồi chỉ là kế tạm thời thôi".

Lâm Chính ôm quyền.

"Hóa ra là vậy".

Cầm Họa Phiêu Bạc đứng lên ôm quyền, bình thản nói: "Cậu ra tay giúp đỡ thế gia Cầm Kiếm chúng tôi vượt qua cửa ải khó khăn này, thế gia Cầm Kiếm vô cùng cảm kích, xin hãy nhận của Cầm Họa Phiêu Bạc một lạy".

"Gia chủ Cầm Kiếm khách sáo quá, tôi và cô Cầm Kiếm là bạn bè, cô ấy gặp nạn thì sao tôi có thể khoanh tay đứng nhìn chứ?".

Lâm Chính cười đáp.

"Ha ha ha, câu này cậu nói rất hay, thế gia Cầm Kiếm chúng tôi cũng không phải là hạng người hẹp hòi! Anh cả, cậu ấy giúp thế gia Cầm Kiếm chúng ta một việc lớn như vậy, lại còn cứu Cầm Sênh, nhất định phải cảm ơn chu đáo".

Cầm Họa Hải cười nói.

"Đương nhiên rồi, phải cảm ơn chu đáo chứ".

Cầm Họa Phiêu Bạc gật đầu liên tục.

Cầm Kiếm Nữ nghe thấy thế thì mỉm cười nói: "Bố, hay là tặng Vạn Kiếm Đồ và Bút Họa Kiếm cho anh Lâm nhé?".

Cô ta vừa dứt lời, thế gia Cầm Kiếm vừa rồi còn ồn ào huyên náo bỗng chốc im bặt.

Tất cả mọi người đều ngây ra như phỗng, nhìn Cầm Kiếm Nữ với ánh mắt kinh ngạc, gần như không dám tin vào tai mình.

Cầm Họa Phiêu Bạc vẫn tỏ vẻ bình thản, nhìn chằm chằm Cầm Kiếm Nữ.

Cầm Họa Hải ngây ra một lát rồi bật cười ha hả, muốn phá vỡ cục diện ngượng ngùng này: "Nhóc con, cháu nói cái gì vậy? Vạn Kiếm Đồ và Bút Họa Kiếm kia là chí bảo của thế gia Cầm Kiếm chúng ta! Báu vật gia truyền thì sao có thể tặng cho người khác được?".

"Chú hai, nếu không có anh Lâm, thì hôm nay món chí bảo này đã bị Tiêu Kiếm Ngọc cướp đi rồi, sao còn có thể ở thế gia Cầm Kiếm chứ? Huống hồ, tuy Tiêu Kiếm Ngọc bại trận bỏ đi, nhưng sau này anh ta khôi phục đến để khiêu chiến thì chúng ta lấy gì chống lại?".

Cầm Kiếm Nữ bình thản nói: "Theo cháu thấy, hai món đồ này đã bị người ta để mắt đến, hơn nữa những kẻ xấu xa như Tiêu Kiếm Ngọc chắc chắn không phải là ít, thế gia Cầm Kiếm cần nghỉ ngơi dưỡng sức chứ không thể đối mặt với sự tấn công như vậy nữa, nên cháu nghĩ tặng chúng đi là phù hợp nhất".

"Việc này..."

Cầm Họa Hải á khẩu, vội nhìn về phía anh cả mình.

"Được, tặng đi".

Cầm Họa Phiêu Bạc bất ngờ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Người của thế gia Cầm Kiếm đều há hốc miệng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom