-
Chương 4551-4555
Chương 4551: Kẻ chết thay
Thiên Nga Đen không ngồi yên được nữa, lập tức đứng phắt dậy.
Nhưng ngay sau đó, bả vai cô ta bị một bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn ấn xuống.
Bàn tay kia hơi dùng sức, định ấn cô ta ngồi lại ghế.
Nhưng Thiên Nga Đen không sợ luồng sức mạnh này, đang định phản kích.
"Thiên Nga!".
Lâm Chính bỗng gọi một tiếng.
Thiên Nga Đen sửng sốt, quay sang nhìn Lâm Chính.
Chỉ thấy anh thầm lắc đầu, rồi đặt quả táo xuống.
Chủ nhân của bàn tay kia là Lina.
Cô ta ấn Thiên Nga Đen ngồi lại ghế, lạnh lùng nói: "Con khốn, ngoan ngoãn chút đi, nếu không viên đạn tiếp theo sẽ bắn vào tim cô đấy!".
"Các cô muốn làm gì?".
Lâm Chính bình thản hỏi.
"Tôi mời các anh xem một buổi biểu diễn, các anh giúp chúng tôi giải quyết mấy rắc rối, chắc là rất công bằng nhỉ?".
Cô gái mặc lễ phục màu đỏ cười nói.
“Tôi giúp các cô giải quyết rắc rối?".
Lâm Chính tò mò nhìn cô ta.
Chỉ thấy ông lão bên kia vừa lau chùi hoa văn trên khẩu súng, vừa nhắm khẩu súng vào cánh tay của mình, sau đó bóp cò.
Pằng!
Viên đạn ghim vào cánh tay ông ta.
Ông lão đau đớn ngã vật xuống đất.
Lina thấy thế liền hét lên chói tai, tông cửa xông ra ngoài.
Chẳng mấy chốc, một đám người mặc vest ùa vào phòng bao.
Thiên Nga Đen thấy thế mới bừng hiểu ra.
Hóa ra cô gái mặc lễ phục màu đỏ đưa bọn họ vào đây là muốn bọn họ làm kẻ chết thay.
"Cứu tôi với!".
Cô gái mặc lễ phục màu đỏ tỏ vẻ kinh hoàng biến sắc, sợ hãi chạy ra ngoài cửa, nhào vào lòng một ông lão tóc vàng.
Ngực ông lão cài một bông hoa màu đỏ, chải mái lệch, tây trang thẳng thớm, rất có phong thái của một người cha đỡ đầu.
Ông ta vừa nhỏ giọng an ủi cô gái mặc lễ phục màu đỏ, vừa lạnh lùng liếc mắt nhìn hiện trường.
Khi nhìn thấy mấy thi thể trẻ tuổi toàn thân đầy máu trên sô pha, vành mắt của ông lão tóc vàng lập tức đỏ hoe, có chút nghẹn ngào.
"Ông Vito, bọn họ đã giết chết Mocha, giết chết Nam Ân! Bọn họ còn định giết tôi nữa! Tôi sợ quá! Cứu tôi với! Cứu tôi với!".
Sự bình thản và dịu dàng trước đó của cô gái mặc lễ phục màu đỏ lập tức biến mất, bây giờ chỉ tỏ vẻ mềm yếu đáng thương, vừa khóc lóc vừa tố cáo.
Màn biểu diễn này khiến Thiên Nga Đen xem xong cũng phải đập bàn khen hay.
"Nguyệt Sênh! Đừng sợ! Tôi sẽ làm chủ cho cô, cũng sẽ làm chủ cho đám Mocha, Nam Ân!".
Ông lão cố nén bi thương, tức giận nhìn chằm chằm Lâm Chính và Thiên Nga Đen, khẽ gầm lên: "Bắt bọn họ lại cho tôi!".
Người ở phía sau lập tức rút súng xông tới.
Thiên Nga Đen không ngồi yên được nữa, đang định ra tay.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng đứng lên, bình thản nói: "Thưa ông, tôi nghĩ tốt nhất các ông nên điều tra rõ ràng chuyện này, tuyệt đối đừng vu oan cho người tốt!".
"Chúng tôi đương nhiên phải điều tra, nên hi vọng cậu có thể phối hợp với chúng tôi! Đây là một buổi biểu diễn ca kịch tuyệt vời, tôi đã mất đi mấy người yêu quý, nên không muốn phá hoại nốt sự tuyệt vời này!".
Ông lão nói với vẻ đau buồn, sau đó phất tay, ra hiệu cho cấp dưới tiếp tục.
"Vậy thì phải xem bản lĩnh của các ông rồi!".
Thiên Nga Đen lạnh lùng hừ một tiếng, bất ngờ vung tay lên, mấy luồng khí tức đáng sợ bay ra từ đầu ngón tay cô ta, băm nát khẩu súng trong tay đám vệ sĩ này.
"Cái gì?".
Mọi người đều sợ hãi biến sắc.
Ông lão nhíu mày.
"Không ngờ cô gái này lại là con nhà võ".
Lina thầm kinh ngạc trong lòng.
Ông lão cũng không khách khí, lạnh lùng quát: "Tất cả xông lên, bắt bọn chúng lại!".
"Rõ!".
"Hãy nhớ, đừng làm tổn hại thi thể của đám Mocha, tôi sẽ gọi điện thoại cho ông Mã ở Long Quốc, nghe nói y thuật của Long Quốc có hiệu quả khởi tử hồi sinh. Tôi sẽ gửi ngay thi thể của bọn họ đến Long Quốc, thỉnh cầu đại nhân của Long Quốc chữa trị cho bọn họ".
Ông lão tóc vàng trầm giọng nói.
Nghe thấy thế, cô gái mặc lễ phục màu đỏ hơi biến sắc.
Sau đó, rất nhiều người đàn ông mặc áo đen đi về phía Thiên Nga Đen và Lâm Chính.
Ai nấy đằng đằng sát khí!
Chương 4552: Ông có biết người trong ảnh không?
Bầu không khí giương cung bạt kiếm.
Cô gái mặc lễ phục màu đỏ tên Nguyệt Sênh bình thản đứng nhìn.
Lina ngoảnh sang, tức giận nói: "Ông Vito, nhất định phải giết bọn họ để trả thù cho đám Mocha!".
Vito không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng lên tiếng.
"Ông Vito đúng không? Nếu ông khăng khăng để thuộc hạ của mình động đến chúng tôi, thì chắc là mấy người họ không thể sống lại được đâu".
Vito nghe thấy thế liền nhíu mày: "Ý cậu là sao?".
Lâm Chính không nói gì, lập tức ra hiệu cho Thiên Nga Đen động thủ.
"Khoan đã!".
Đúng lúc này, Vito bỗng kêu lên.
Đám thuộc hạ lập tức khựng lại.
"Ông Vito, ông đừng tin những lời nói hươu nói vượn của bọn họ! Đám hung thủ này giết người phải đền mạng!".
Nguyệt Sênh vội kêu lên.
"Bọn họ không thoát được đâu".
Ông lão nghiêm mặt nói, sau đó nhìn đám người Nguyệt Sênh, lên tiếng: "Chắc các cô sợ lắm nhỉ? Lão phục vụ, làm phiền ông dẫn mấy cô gái này đến phòng bên cạnh nghỉ ngơi, tôi sợ lát nữa thấy máu, mấy cô ấy lại bị kinh sợ".
Một ông lão tóc mai điểm bạc ở bên cạnh gật đầu, đi về phía Nguyệt Sênh: "Mời đi theo tôi".
Lina vô cùng nóng ruột, còn định nói gì đó, nhưng lại bị Nguyệt Sênh ngăn cản. Cô ta gật đầu, dáng vẻ vẫn còn sợ hãi: "Ông Vito, mọi chuyện nhờ cả vào ông".
"Yên tâm đi cô gái, kẻ có tội sẽ không thoát được đâu".
Ông lão trầm giọng nói.
Nguyệt Sênh cố ý lau nước mắt, nháy mắt ra hiệu cho Lina rồi dẫn người rời khỏi phòng bao.
Cửa phòng bao lại khép chặt.
Ông lão đanh mắt nhìn Lâm Chính: "Những lời cậu vừa nói là có ý gì?".
"Ông quen Mã Hải sao?".
Lâm Chính bình thản hỏi.
"Gia tộc chúng tôi và tập đoàn Dương Hoa của Long Quốc từng hợp tác xuyên quốc gia! Tôi nghe nói tập đoàn Dương Hoa có mấy bác sĩ hàng đầu trên thế giới, có thể cứu sống một số người mới chết! Tuy tôi không biết cậu và đám Mocha có thù oán gì, nhưng việc làm của cậu đã vượt quá giới hạn của gia tộc chúng tôi, cậu sẽ phải chịu sự báo thù tàn khốc nhất của gia tộc chúng tôi".
Ông lão lạnh lùng nói.
Lâm Chính bình tĩnh ngồi xuống sô pha, nhìn chằm chằm mấy thi thể đã tắt thở ở phía đối diện, rồi châm một điếu thuốc, điềm nhiên nói: "Ông hãy gọi điện thoại cho Mã Hải trước đi".
Ông lão sửng sốt, chần chừ một lát rồi hỏi: "Cậu quen ông Mã?".
"Có quen".
Ông lão ngẩn người ra, nhíu mày nói: "Lẽ nào... cậu chính là cấp dưới của ông Mã?".
"Không phải".
Lâm Chính lắc đầu, bình thản đáp: "Mã Hải là cấp dưới của tôi".
Anh vừa dứt lời, hơi thở của ông lão trở nên run rẩy, ánh mắt nhìn Lâm Chính có chút ngây dại.
Một lát sau, ông ta bỗng dưng nghĩ ra gì đó, thốt lên: "Lẽ nào cậu là... Chủ tịch của tập đoàn Dương Hoa? Là... là cậu Lâm kia?".
"Chính là tôi".
Lâm Chính điềm nhiên đáp.
"Ôi chúa ơi!".
Ông lão tỏ vẻ hơi khó tin, lập tức định đi tới bắt tay Lâm Chính, nhưng bị người bên cạnh vội vàng ngăn lại.
"Ông Vito, đừng tùy tiện tin vào lời nói của người này! Cậu ta không thể chứng minh thật giả được!".
"Tôi nghĩ muốn chứng minh cũng không phải là chuyện khó!".
Ông lão trầm giọng nói, sau đó lấy điện thoại ra, chụp một bức ảnh về Lâm Chính rồi gửi cho Mã Hải.
Sau đó ông ta gọi luôn cho Mã Hải.
"Ông Vito!".
Mã Hải gần như nghe máy ngay lập tức.
"Ông Mã, rất xin lỗi vì đã làm phiền ông, xin hỏi ông đã nhận được bức ảnh tôi mới gửi chưa? Ông có biết người trong ảnh không?".
Ông lão có chút cung kính hỏi.
Chương 4553: Ý cô là cái này?
Trong căn phòng bên cạnh.
"Làm phiền các ông ra ngoài được không? Chúng tôi muốn ở riêng một lát, hiện giờ tâm trạng tôi đang rối bời, muốn có không gian riêng".
Nguyệt Sênh nói với ông lão tóc mai điểm bạc, vẻ mặt nghiêm túc kia, dáng vẻ đáng thương của cô ta quả thực khiến đối phương khó mà từ chối.
Ông lão do dự một chút, cuối cùng vẫn phất tay, dẫn người rời khỏi phòng bao.
Thấy bọn họ rời đi, Lina liền sấn lại gần Nguyệt Sênh.
"Chị Sênh, không... không vấn đề gì đấy chứ? Em cứ cảm thấy không đúng lắm".
Sắc mặt Lina tỏ vẻ lo lắng, nhỏ giọng nói.
"Chuyện đã rồi thì đừng sợ nữa, có vẻ hiện giờ vẫn không có bất cứ chứng cứ nào chúng minh người là do chúng ta giết! Cho dù tên kia muốn giải thích với Vito thì ông ấy cũng không tin đâu".
Nguyệt Sênh mỉm cười nói.
"Nhưng..."
"Không nhưng nhị gì cả... Nghe đây, đám Mocha đều đã chết, việc cần làm bây giờ chính là cố gắng đẩy thân phận của mấy người này về phía gia tộc Doss. Chỉ cần khơi mào cuộc nội đấu giữa gia tộc Doss và gia tộc Vito là chúng ta có thể làm ngư ông đắc lợi, nhân cơ hội vùng lên, hiểu chưa?".
Nguyệt Sênh nheo mắt, trong ánh mắt toàn là sự khao khát về tương lai.
Lina nặng nề gật đầu, cũng không nghĩ nhiều nữa.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Nguyệt Sênh dừng ngay cuộc nói chuyện, nháy mắt với Lina.
Lina lập tức chạy ra mở cửa.
Hóa ra là ông lão mới rời đi khi nãy.
"Ông Vito mời các cô qua đó".
Ông lão bình thản nói, giọng nói không mang theo bất cứ tình cảm gì.
"Xin hỏi đám hung thủ kia đã được giải quyết chưa?".
Nguyệt Sênh lau nước mắt hỏi.
"Đã được giải quyết rồi".
Ông lão gật đầu.
Lina nghe thấy thế thì vô cùng mừng rỡ.
"Hi vọng mấy người Mocha có thể bình an vô sự".
Nguyệt Sênh giả vờ cầu nguyện, sau đó dẫn người đi vào phòng bao trước đó.
Nhưng vừa vào phòng, sắc mặt của Nguyệt Sênh và Lina đã đông cứng lại.
Chỉ thấy lúc này, Lâm Chính và Thiên Nga Đen đang ngồi trên sô pha uống trà, dáng vẻ thoải mái.
Vito ở đối diện lại đang cung kính rót trà cho Lâm Chính.
Tuy Vito không phải là người Long Quốc, nhưng hồi trẻ từng học trà đạo, công phu pha trà rất cao siêu.
"Ông Vito... Chuyện này là sao?".
Nguyệt Sênh kinh hãi.
Cô ta mới rời đi một lát, đôi bên vừa nãy còn giương cung bạt kiếm, sao bây giờ đã hòa thuận vui vẻ với nhau rồi?
"Cô gái, mau ngồi đi, tôi có chút chuyện muốn nói với cô".
Vito liếc mắt nhìn Nguyệt Sênh, bình thản nói.
"Ông Vito, bây giờ tôi cảm thấy không khỏe, tôi nghĩ... tôi phải xin phép rồi".
Nguyệt Sênh cảm thấy không ổn, liền nhỏ giọng nói rồi xoay người đi về phía cửa.
Nhưng cô ta mới đi đến cửa, đã bị ông lão kia và một đám cao thủ của gia tộc Vito ngăn lại.
Nguyệt Sênh biến sắc.
"Ông Vito..."
"Cô gái, đừng khiến tôi mất kiên nhẫn, như vậy sẽ không có lợi cho cô và gia tộc của cô đâu".
Giọng nói của Vito bình thản, nhưng ánh mắt lại rất nghiêm túc.
Nguyệt Sênh giật thót trong lòng, đưa mắt nhìn Lina, sau đó liền cắn răng đi tới, ngồi xuống sô pha.
"Ông Vito, có phải tên này đã nói hươu nói vượn gì đó, khiến ông tin lầm anh ta rồi hiểu lầm chúng tôi không?".
Lina vừa ngồi xuống đã đứng phắt dậy, nôn nóng nói.
"Cậu ấy nói với tôi rằng đám Mocha là do các cô giết".
Vito đáp.
"Vu oan! Đây là vu oan một cách trắng trợn!".
Lina tâm trạng kích động nói: "Ông Vito, người là do bọn họ giết! Ông nên tin chúng tôi chứ đừng tin hai kẻ lai lịch bất minh này!".
Nguyệt Sênh cũng trở nên nghiêm túc: "Lina, hai người này không phải người lai lịch bất minh, tôi còn nghi ngờ bọn họ là người của gia tộc Doss!".
"Gia tộc Doss?", Lina giả đò kinh ngạc.
"Đúng vậy, chắc chắn bọn họ là sát thủ do gia tộc Doss phái tới để trả thù gia tộc Vito! Ông Vito, xin ông hãy soát người bọn họ, nếu bọn họ là người của gia tộc Doss, thì chắc chắn trên người sẽ có huy chương của gia tộc Doss".
Nguyệt Sênh nói với vẻ mặt nghiêm túc.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bất ngờ lấy một chiếc huy chương trong túi áo ra, nhẹ nhàng đặt lên bàn: "Ý cô là cái này sao?".
Nguyệt Sênh thấy thế liền há hốc miệng.
Chương 4554: Điệu hổ ly sơn
"Đúng đúng đúng, chính là nó!".
Lina vô cùng mừng rỡ, vội vỗ tay nói: "Ông Vito, ông nhìn thấy chưa? Bọn họ có huy chương của gia tộc Doss! Bọn họ chính là người do gia tộc Doss phái tới trả thù gia tộc Vito! Lần này chứng cứ xác thực, chân tướng rõ ràng rồi nhé!".
Nhưng Nguyệt Sênh lại cảm thấy không đúng lắm.
Chiếc huy chương này là Lina động tay động chân để vào túi áo Lâm Chính.
Mục đích là chờ lúc đám Lâm Chính bị bắt, bọn họ sẽ tiện vu oan hãm hại gia tộc Doss để chia rẽ hai gia tộc.
Nhưng vẻ mặt của Lâm Chính lúc này lại rất bình thản.
Điều này khiến cô ta có chút bất an.
"Cô Triệu, đây đúng là huy chương của gia tộc Doss, nhưng tôi nghĩ nó chắc hẳn không phải của chàng trai này, mà là có người hãm hại cậu ấy, cố ý đặt huy chương này vào túi áo cậu ấy".
Vito bình tĩnh nói.
"Ông Vito, sao ông lại chắc chắn như vậy? Sao ông lại không tin anh ta chính là người của gia tộc Doss?".
Lina cuống lên, vội vàng hỏi.
"Nguyên nhân rất đơn giản".
Vito liếc mắt nhìn Nguyệt Sênh đang im lặng không nói gì và Lina vẻ mặt luống cuống, thẳng thừng đáp: "Bởi vì chàng trai này là CEO của Dương Hoa Long Quốc, cậu Lâm!".
"Cái gì?".
Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm.
"Là thần y Lâm đã chữa bệnh cho vương thất nước Y sao?".
Lina ngớ người ra.
Danh tiếng của thần y Lâm đã lan khắp thế giới từ lâu.
Nhưng tướng mạo của người này nhìn có vẻ khác hoàn toàn thần y Lâm.
Lina không biết rằng Lâm Chính hiện giờ đang dùng dung mạo của con rể nhà họ Tô, nên cô ta đương nhiên không nhận ra.
Nguyệt Sênh hít sâu một hơi, trong lòng ớn lạnh.
Cô ta không ngờ tùy tiện tìm hai kẻ chết thay mà lại tìm đúng người có lai lịch lớn như vậy.
Cốc cốc cốc.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Sau đó có mấy người đi vào phòng bao.
"A!".
Lina hét lên chói tai.
Hóa ra những người đi vào phòng chính là đám Mocha.
Nguyệt Sênh ngã ngồi xuống sô pha, không còn lời nào để nói.
Bây giờ thì cô ta không còn bất cứ nghi ngờ gì về thân phận của Lâm Chính nữa.
Có thể khiến người đã chết chống lại, ngoài thần y Lâm được người đời đồn là có y thuật thần kì, thì còn có thể là ai chứ?
"Hóa ra... truyền thuyết là thật? Ở phương Đông xa xôi thực sự có người có thể đoạt lại người từ tay thần chết..."
Một số người ngoại vực kinh ngạc kêu lên.
"Các cô đã làm một chuyện rất ngu xuẩn!".
Vito lạnh lùng nói.
"Chuyện đến nước này, chúng tôi cũng chẳng còn gì để nói".
Sắc mặt Nguyệt Sênh trắng bệch, cười khẩy nói: "Thắng làm vua thua làm giặc, nếu chuyện chúng tôi làm đã bị lộ, thì chúng tôi nhận. Ông Vito, ông muốn xử lý thế nào thì tùy".
"Các cô yên tâm, tôi sẽ bắt gia tộc của hai cô trả giá".
Vito trầm giọng nói: "Thứ chờ đợi gia tộc các cô sẽ là một bài học cực kỳ thê thảm, tôi sẽ cho người đời biết gia tộc Vito không phải ai cũng có thể động vào".
Sắc mặt Lina xám ngoét, cả người lạnh ngắt, run như cầy sấy.
Nguyệt Sênh lại có vẻ rất bình tĩnh.
Cô ta nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, khàn giọng nói: "Đáng lẽ tôi không nên nghe lời đề nghị của đứa bé kia... Chỉ tiếc là... mọi chuyện không thể quay lại như lúc đầu..."
“Đứa bé?”.
Lâm Chính nghe thấy thế, chén trà sắp đưa lên miệng không khỏi sóng sánh, nước trà văng ra.
"Cô nói vậy là có ý gì?".
"Tôi vốn không có kế hoạch khiến hai đại gia tộc Vito và Doss xảy ra mâu thuẫn, nhưng khi đến trước nhà hát kịch, có một đứa bé đã bán kế hoạch cho tôi, một kế hoạch trị giá 500 nghìn đô la! Tôi đã làm cuộc giao dịch này!".
Nguyệt Sênh khàn giọng đáp.
"Cái gì?".
Sắc mặt Lâm Chính trầm xuống, đứng phắt dậy.
Chương 4555: Tôi đã biết cậu ta ở đâu
Thấy Lâm Chính có phản ứng dữ dội như vậy, Thiên Nga Đen cũng giật mình nghĩ ra gì đó, lập tức lên tiếng hỏi: "Có phải đứa bé đó thoạt nhìn chỉ khoảng 10 tuổi thôi không?".
"Các cô biết đứa bé đó?".
Nguyệt Sênh nhíu mày hỏi.
"Hắc Hoàng?".
Thiên Nga Đen lẩm bẩm.
"Vậy là đứa bé kia sai khiến các cô tìm chúng tôi làm người chết thay, hãm hại chúng tôi thành hung thủ giết người?".
Lâm Chính lạnh lùng hỏi.
"Đúng vậy, tuy tôi không biết rốt cuộc đứa bé kia là ai, nhưng kế hoạch này nhìn có vẻ vô cùng kín kẽ, gia tộc chúng tôi cũng đang nóng lòng muốn thượng vị, phải nhanh chóng khiến gia tộc Vito và Doss mâu thuẫn đối đầu với nhau thì chúng tôi mới có cơ hội. Thế nên tôi đã lựa chọn tin đứa bé kia, đúng lúc đó thì gặp các anh, nên tôi quyết định dùng các anh để hoàn thành kế hoạch này".
Nguyệt Sênh bình thản nói, bây giờ cô ta chẳng còn gì để mất nữa, liền thẳng thắn khai hết ra.
Lâm Chính đứng phắt dậy, lao ra ngoài.
Thiên Nga Đen cũng bám sát theo sau.
Mọi người trong phòng cảm thấy khó hiểu.
"Đi xem cậu Lâm có gì cần giúp không!".
Lão Vito khẽ quát, dẫn người chạy theo.
Chỉ thấy hai người dùng tốc độ nhanh nhất đến chỗ ngồi số 13, lấy ra chiếc rương đựng đầy hoa Anh Linh kia.
Thiên Nga Đen lập tức nhập mật khẩu, mở chiếc rương ra.
Nhưng... lúc này chiếc rương trống không.
"Tôn thượng, hỏng rồi, Hắc Hoàng đã đến đây".
Đôi mắt của Thiên Nga Đen thất thần, vẻ mặt đầy khó tin.
"Tôi cứ tưởng mình đã giấu rất kĩ, không ngờ vẫn bị Hắc Hoàng phát hiện ra".
Lâm Chính nhíu mày, trầm giọng nói.
Anh không ngờ Hắc Hoàng đã phát hiện ra hai người trước khi bọn họ vào nhà hát kịch, rồi đặt một loạt bẫy lừa bọn họ đi để lấy hoa Anh Linh.
Hắc Hoàng này còn đáng sợ hơn tưởng tượng nhiều!
"Cậu Lâm, cậu không sao chứ?".
Lão Vito hơi thở hổn hển đi tới, hỏi với vẻ quan tâm.
"Không có gì".
Lâm Chính lắc đầu.
"Cậu Lâm, cậu đã cứu các con tôi, cậu sẽ là người bạn tôn quý nhất của gia tộc Vito chúng tôi. Nếu có chuyện gì cần gia tộc Vito chúng tôi giúp đỡ thì cậu cứ nói".
Lão Vito nói đầy chân thành.
"Cảm ơn ông Vito".
Lâm Chính mỉm cười, nhưng trong lòng không còn tâm trạng nào.
Đúng lúc này, một tiếng chuông chói tai vang lên.
Mấy người vô thức lấy điện thoại của mình ra, nhưng lại phát hiện tiếng chuông đến từ chiếc rương.
Thiên Nga Đen vội vàng lấy một chiếc điện thoại từ ngăn kép của chiếc rương ra, kinh ngạc đưa cho Lâm Chính.
"Tôn thượng, là điện thoại của Hắc Hoàng..."
Lâm Chính nhìn chằm chằm chiếc điện thoại một lát, sau đó ấn nút nghe.
"Tôi nên gọi anh là thần y Lâm hay là tướng Lâm đây?".
Đầu bên kia là một giọng nói lạnh lẽo và non nớt.
"Hắc Hoàng, tôi cho cậu lựa chọn, nếu cậu đồng ý thần phục tôi, thì tôi có thể bỏ qua mọi chuyện".
Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Thực ra các anh xóa sổ Forever Night cũng không gây ảnh hưởng gì đến tôi, nhưng các anh đến Thánh Thành để đối phó với tôi, điều này khiến tôi rất không vui. Các anh đã chọc giận tôi, vì thế, tôi sẽ khiến các anh vĩnh viễn chôn thây ở đây! Các anh phải trả giá vì sự lỗ mãng và liều lĩnh của mình!".
Hắc Hoàng lạnh lùng hừ mũi nói.
"Cậu chắc chắn muốn làm như vậy chứ?".
Lâm Chính hỏi ngược lại.
"Lâm, tôi biết anh có thực lực rất mạnh, nhưng trên thế giới này, võ lực mạnh mẽ cũng không thể nắm được tất thảy. Đây là một thế giới dùng đầu óc, anh sẽ hiểu thế nào mới là chúa tể thực sự".
"Các anh còn năm tiếng nữa để sống! Mau đi trốn đi, tôi sẽ vui hơn chút!".
Hắc Hoàng bình thản nói rồi tắt máy.
Lâm Chính hơi nhíu mày, nhìn hiển thị thời gian trên màn hình điện thoại đã bị tắt.
Bây giờ là tròn 7 giờ tối!
Năm tiếng!
Cũng có nghĩa là Hắc Hoàng sẽ chính thức phát động tấn công lần thứ hai nhằm vào hai người lúc 12 giờ đêm.
"Anh Lâm, chúng ta mau hành động thôi! Chắc là cậu ta mới lấy hoa Anh Linh không lâu trước đó, chắc chắn vẫn đang ở trong Thánh Thành, chúng ta phải lùng bắt cậu ta trong toàn thành ngay lập tức!".
Thiên Nga Đen vội nói.
"Không cần".
Lâm Chính tiện tay ném điện thoại lên bàn trà, bình tĩnh nói: "Ca kịch sắp bắt đầu rồi, chúng ta cứ thưởng thức ca kịch xong rồi hãy hành động!".
"Cái gì?".
Thiên Nga Đen sửng sốt, còn tưởng là mình nghe nhầm.
"Tôi đã biết Hắc Hoàng ở đâu rồi, chúng ta cứ xem xong rồi đi tìm cậu ta".
Lâm Chính bình thản nói rồi quay lại chỗ ngồi, yên lặng uống trà.
Thiên Nga Đen thấy thế thì ù ù cạc cạc, không hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
Nếu đã biết Hắc Hoàng ở đâu, thì tại sao không đi bắt luôn?
Cô ta há miệng, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng.
"Đưa bọn họ về, thông báo với gia tộc của bọn họ rằng gia tộc Vito chúng ta sẽ chính thức tuyên chiến với bọn họ!".
Lão Vito khẽ quát với người bên cạnh, sau đó đi tới, định cùng Lâm Chính xem nốt buổi ca kịch này.
"Ông Vito, không cần gấp gáp đưa bọn họ đi đâu, tôi còn có việc cần bọn họ làm".
Đúng lúc này, Lâm Chính bất ngờ lên tiếng.
"Cậu Lâm có gì cần phân phó, chúng tôi có thể giúp đỡ".
Lão Vito vội nói.
"Không! Các ông không làm được, chỉ có bọn họ mới có thể làm thôi".
Lâm Chính mỉm cười nói: "Hắc Hoàng lợi dụng bọn họ để lấy đồ chúng tôi đặt ở đây, đã vậy thì tôi cũng sẽ lợi dụng bọn họ để lôi Hắc Hoàng đang náu trong chỗ tối ra ngoài".
Lão Vito nghe mà cảm thấy mờ mịt, hoàn toàn không biết Lâm Chính đang nói gì.
Nhưng do thân phận của Lâm Chính, lão Vito vẫn quyết định tôn trọng lựa chọn của anh.
Ông ta vung tay lên, mọi người lần lượt rời khỏi phòng bao.
Nguyệt Sênh và Lina đưa mắt nhìn nhau, trong lòng lại càng thấp thỏm hơn.
"Các cô còn ngây ra đó làm gì? Lại đây ngồi đi, vở kịch sắp bắt đầu rồi".
Lâm Chính mỉm cười với hai cô gái rồi nói.
Bọn họ không còn lựa chọn nào khác, chỉ đành cắn răng ngồi xuống đối diện Lâm Chính.
"Các cô hãy chuẩn bị sẵn sàng đi, lát nữa phải lên sân khấu biểu diễn đấy".
Đúng lúc này, Lâm Chính bất ngờ nói một câu mà không báo trước.
"Cái gì?".
Hai cô gái nghệt mặt ra.
Thiên Nga Đen không ngồi yên được nữa, lập tức đứng phắt dậy.
Nhưng ngay sau đó, bả vai cô ta bị một bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn ấn xuống.
Bàn tay kia hơi dùng sức, định ấn cô ta ngồi lại ghế.
Nhưng Thiên Nga Đen không sợ luồng sức mạnh này, đang định phản kích.
"Thiên Nga!".
Lâm Chính bỗng gọi một tiếng.
Thiên Nga Đen sửng sốt, quay sang nhìn Lâm Chính.
Chỉ thấy anh thầm lắc đầu, rồi đặt quả táo xuống.
Chủ nhân của bàn tay kia là Lina.
Cô ta ấn Thiên Nga Đen ngồi lại ghế, lạnh lùng nói: "Con khốn, ngoan ngoãn chút đi, nếu không viên đạn tiếp theo sẽ bắn vào tim cô đấy!".
"Các cô muốn làm gì?".
Lâm Chính bình thản hỏi.
"Tôi mời các anh xem một buổi biểu diễn, các anh giúp chúng tôi giải quyết mấy rắc rối, chắc là rất công bằng nhỉ?".
Cô gái mặc lễ phục màu đỏ cười nói.
“Tôi giúp các cô giải quyết rắc rối?".
Lâm Chính tò mò nhìn cô ta.
Chỉ thấy ông lão bên kia vừa lau chùi hoa văn trên khẩu súng, vừa nhắm khẩu súng vào cánh tay của mình, sau đó bóp cò.
Pằng!
Viên đạn ghim vào cánh tay ông ta.
Ông lão đau đớn ngã vật xuống đất.
Lina thấy thế liền hét lên chói tai, tông cửa xông ra ngoài.
Chẳng mấy chốc, một đám người mặc vest ùa vào phòng bao.
Thiên Nga Đen thấy thế mới bừng hiểu ra.
Hóa ra cô gái mặc lễ phục màu đỏ đưa bọn họ vào đây là muốn bọn họ làm kẻ chết thay.
"Cứu tôi với!".
Cô gái mặc lễ phục màu đỏ tỏ vẻ kinh hoàng biến sắc, sợ hãi chạy ra ngoài cửa, nhào vào lòng một ông lão tóc vàng.
Ngực ông lão cài một bông hoa màu đỏ, chải mái lệch, tây trang thẳng thớm, rất có phong thái của một người cha đỡ đầu.
Ông ta vừa nhỏ giọng an ủi cô gái mặc lễ phục màu đỏ, vừa lạnh lùng liếc mắt nhìn hiện trường.
Khi nhìn thấy mấy thi thể trẻ tuổi toàn thân đầy máu trên sô pha, vành mắt của ông lão tóc vàng lập tức đỏ hoe, có chút nghẹn ngào.
"Ông Vito, bọn họ đã giết chết Mocha, giết chết Nam Ân! Bọn họ còn định giết tôi nữa! Tôi sợ quá! Cứu tôi với! Cứu tôi với!".
Sự bình thản và dịu dàng trước đó của cô gái mặc lễ phục màu đỏ lập tức biến mất, bây giờ chỉ tỏ vẻ mềm yếu đáng thương, vừa khóc lóc vừa tố cáo.
Màn biểu diễn này khiến Thiên Nga Đen xem xong cũng phải đập bàn khen hay.
"Nguyệt Sênh! Đừng sợ! Tôi sẽ làm chủ cho cô, cũng sẽ làm chủ cho đám Mocha, Nam Ân!".
Ông lão cố nén bi thương, tức giận nhìn chằm chằm Lâm Chính và Thiên Nga Đen, khẽ gầm lên: "Bắt bọn họ lại cho tôi!".
Người ở phía sau lập tức rút súng xông tới.
Thiên Nga Đen không ngồi yên được nữa, đang định ra tay.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng đứng lên, bình thản nói: "Thưa ông, tôi nghĩ tốt nhất các ông nên điều tra rõ ràng chuyện này, tuyệt đối đừng vu oan cho người tốt!".
"Chúng tôi đương nhiên phải điều tra, nên hi vọng cậu có thể phối hợp với chúng tôi! Đây là một buổi biểu diễn ca kịch tuyệt vời, tôi đã mất đi mấy người yêu quý, nên không muốn phá hoại nốt sự tuyệt vời này!".
Ông lão nói với vẻ đau buồn, sau đó phất tay, ra hiệu cho cấp dưới tiếp tục.
"Vậy thì phải xem bản lĩnh của các ông rồi!".
Thiên Nga Đen lạnh lùng hừ một tiếng, bất ngờ vung tay lên, mấy luồng khí tức đáng sợ bay ra từ đầu ngón tay cô ta, băm nát khẩu súng trong tay đám vệ sĩ này.
"Cái gì?".
Mọi người đều sợ hãi biến sắc.
Ông lão nhíu mày.
"Không ngờ cô gái này lại là con nhà võ".
Lina thầm kinh ngạc trong lòng.
Ông lão cũng không khách khí, lạnh lùng quát: "Tất cả xông lên, bắt bọn chúng lại!".
"Rõ!".
"Hãy nhớ, đừng làm tổn hại thi thể của đám Mocha, tôi sẽ gọi điện thoại cho ông Mã ở Long Quốc, nghe nói y thuật của Long Quốc có hiệu quả khởi tử hồi sinh. Tôi sẽ gửi ngay thi thể của bọn họ đến Long Quốc, thỉnh cầu đại nhân của Long Quốc chữa trị cho bọn họ".
Ông lão tóc vàng trầm giọng nói.
Nghe thấy thế, cô gái mặc lễ phục màu đỏ hơi biến sắc.
Sau đó, rất nhiều người đàn ông mặc áo đen đi về phía Thiên Nga Đen và Lâm Chính.
Ai nấy đằng đằng sát khí!
Chương 4552: Ông có biết người trong ảnh không?
Bầu không khí giương cung bạt kiếm.
Cô gái mặc lễ phục màu đỏ tên Nguyệt Sênh bình thản đứng nhìn.
Lina ngoảnh sang, tức giận nói: "Ông Vito, nhất định phải giết bọn họ để trả thù cho đám Mocha!".
Vito không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng lên tiếng.
"Ông Vito đúng không? Nếu ông khăng khăng để thuộc hạ của mình động đến chúng tôi, thì chắc là mấy người họ không thể sống lại được đâu".
Vito nghe thấy thế liền nhíu mày: "Ý cậu là sao?".
Lâm Chính không nói gì, lập tức ra hiệu cho Thiên Nga Đen động thủ.
"Khoan đã!".
Đúng lúc này, Vito bỗng kêu lên.
Đám thuộc hạ lập tức khựng lại.
"Ông Vito, ông đừng tin những lời nói hươu nói vượn của bọn họ! Đám hung thủ này giết người phải đền mạng!".
Nguyệt Sênh vội kêu lên.
"Bọn họ không thoát được đâu".
Ông lão nghiêm mặt nói, sau đó nhìn đám người Nguyệt Sênh, lên tiếng: "Chắc các cô sợ lắm nhỉ? Lão phục vụ, làm phiền ông dẫn mấy cô gái này đến phòng bên cạnh nghỉ ngơi, tôi sợ lát nữa thấy máu, mấy cô ấy lại bị kinh sợ".
Một ông lão tóc mai điểm bạc ở bên cạnh gật đầu, đi về phía Nguyệt Sênh: "Mời đi theo tôi".
Lina vô cùng nóng ruột, còn định nói gì đó, nhưng lại bị Nguyệt Sênh ngăn cản. Cô ta gật đầu, dáng vẻ vẫn còn sợ hãi: "Ông Vito, mọi chuyện nhờ cả vào ông".
"Yên tâm đi cô gái, kẻ có tội sẽ không thoát được đâu".
Ông lão trầm giọng nói.
Nguyệt Sênh cố ý lau nước mắt, nháy mắt ra hiệu cho Lina rồi dẫn người rời khỏi phòng bao.
Cửa phòng bao lại khép chặt.
Ông lão đanh mắt nhìn Lâm Chính: "Những lời cậu vừa nói là có ý gì?".
"Ông quen Mã Hải sao?".
Lâm Chính bình thản hỏi.
"Gia tộc chúng tôi và tập đoàn Dương Hoa của Long Quốc từng hợp tác xuyên quốc gia! Tôi nghe nói tập đoàn Dương Hoa có mấy bác sĩ hàng đầu trên thế giới, có thể cứu sống một số người mới chết! Tuy tôi không biết cậu và đám Mocha có thù oán gì, nhưng việc làm của cậu đã vượt quá giới hạn của gia tộc chúng tôi, cậu sẽ phải chịu sự báo thù tàn khốc nhất của gia tộc chúng tôi".
Ông lão lạnh lùng nói.
Lâm Chính bình tĩnh ngồi xuống sô pha, nhìn chằm chằm mấy thi thể đã tắt thở ở phía đối diện, rồi châm một điếu thuốc, điềm nhiên nói: "Ông hãy gọi điện thoại cho Mã Hải trước đi".
Ông lão sửng sốt, chần chừ một lát rồi hỏi: "Cậu quen ông Mã?".
"Có quen".
Ông lão ngẩn người ra, nhíu mày nói: "Lẽ nào... cậu chính là cấp dưới của ông Mã?".
"Không phải".
Lâm Chính lắc đầu, bình thản đáp: "Mã Hải là cấp dưới của tôi".
Anh vừa dứt lời, hơi thở của ông lão trở nên run rẩy, ánh mắt nhìn Lâm Chính có chút ngây dại.
Một lát sau, ông ta bỗng dưng nghĩ ra gì đó, thốt lên: "Lẽ nào cậu là... Chủ tịch của tập đoàn Dương Hoa? Là... là cậu Lâm kia?".
"Chính là tôi".
Lâm Chính điềm nhiên đáp.
"Ôi chúa ơi!".
Ông lão tỏ vẻ hơi khó tin, lập tức định đi tới bắt tay Lâm Chính, nhưng bị người bên cạnh vội vàng ngăn lại.
"Ông Vito, đừng tùy tiện tin vào lời nói của người này! Cậu ta không thể chứng minh thật giả được!".
"Tôi nghĩ muốn chứng minh cũng không phải là chuyện khó!".
Ông lão trầm giọng nói, sau đó lấy điện thoại ra, chụp một bức ảnh về Lâm Chính rồi gửi cho Mã Hải.
Sau đó ông ta gọi luôn cho Mã Hải.
"Ông Vito!".
Mã Hải gần như nghe máy ngay lập tức.
"Ông Mã, rất xin lỗi vì đã làm phiền ông, xin hỏi ông đã nhận được bức ảnh tôi mới gửi chưa? Ông có biết người trong ảnh không?".
Ông lão có chút cung kính hỏi.
Chương 4553: Ý cô là cái này?
Trong căn phòng bên cạnh.
"Làm phiền các ông ra ngoài được không? Chúng tôi muốn ở riêng một lát, hiện giờ tâm trạng tôi đang rối bời, muốn có không gian riêng".
Nguyệt Sênh nói với ông lão tóc mai điểm bạc, vẻ mặt nghiêm túc kia, dáng vẻ đáng thương của cô ta quả thực khiến đối phương khó mà từ chối.
Ông lão do dự một chút, cuối cùng vẫn phất tay, dẫn người rời khỏi phòng bao.
Thấy bọn họ rời đi, Lina liền sấn lại gần Nguyệt Sênh.
"Chị Sênh, không... không vấn đề gì đấy chứ? Em cứ cảm thấy không đúng lắm".
Sắc mặt Lina tỏ vẻ lo lắng, nhỏ giọng nói.
"Chuyện đã rồi thì đừng sợ nữa, có vẻ hiện giờ vẫn không có bất cứ chứng cứ nào chúng minh người là do chúng ta giết! Cho dù tên kia muốn giải thích với Vito thì ông ấy cũng không tin đâu".
Nguyệt Sênh mỉm cười nói.
"Nhưng..."
"Không nhưng nhị gì cả... Nghe đây, đám Mocha đều đã chết, việc cần làm bây giờ chính là cố gắng đẩy thân phận của mấy người này về phía gia tộc Doss. Chỉ cần khơi mào cuộc nội đấu giữa gia tộc Doss và gia tộc Vito là chúng ta có thể làm ngư ông đắc lợi, nhân cơ hội vùng lên, hiểu chưa?".
Nguyệt Sênh nheo mắt, trong ánh mắt toàn là sự khao khát về tương lai.
Lina nặng nề gật đầu, cũng không nghĩ nhiều nữa.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Nguyệt Sênh dừng ngay cuộc nói chuyện, nháy mắt với Lina.
Lina lập tức chạy ra mở cửa.
Hóa ra là ông lão mới rời đi khi nãy.
"Ông Vito mời các cô qua đó".
Ông lão bình thản nói, giọng nói không mang theo bất cứ tình cảm gì.
"Xin hỏi đám hung thủ kia đã được giải quyết chưa?".
Nguyệt Sênh lau nước mắt hỏi.
"Đã được giải quyết rồi".
Ông lão gật đầu.
Lina nghe thấy thế thì vô cùng mừng rỡ.
"Hi vọng mấy người Mocha có thể bình an vô sự".
Nguyệt Sênh giả vờ cầu nguyện, sau đó dẫn người đi vào phòng bao trước đó.
Nhưng vừa vào phòng, sắc mặt của Nguyệt Sênh và Lina đã đông cứng lại.
Chỉ thấy lúc này, Lâm Chính và Thiên Nga Đen đang ngồi trên sô pha uống trà, dáng vẻ thoải mái.
Vito ở đối diện lại đang cung kính rót trà cho Lâm Chính.
Tuy Vito không phải là người Long Quốc, nhưng hồi trẻ từng học trà đạo, công phu pha trà rất cao siêu.
"Ông Vito... Chuyện này là sao?".
Nguyệt Sênh kinh hãi.
Cô ta mới rời đi một lát, đôi bên vừa nãy còn giương cung bạt kiếm, sao bây giờ đã hòa thuận vui vẻ với nhau rồi?
"Cô gái, mau ngồi đi, tôi có chút chuyện muốn nói với cô".
Vito liếc mắt nhìn Nguyệt Sênh, bình thản nói.
"Ông Vito, bây giờ tôi cảm thấy không khỏe, tôi nghĩ... tôi phải xin phép rồi".
Nguyệt Sênh cảm thấy không ổn, liền nhỏ giọng nói rồi xoay người đi về phía cửa.
Nhưng cô ta mới đi đến cửa, đã bị ông lão kia và một đám cao thủ của gia tộc Vito ngăn lại.
Nguyệt Sênh biến sắc.
"Ông Vito..."
"Cô gái, đừng khiến tôi mất kiên nhẫn, như vậy sẽ không có lợi cho cô và gia tộc của cô đâu".
Giọng nói của Vito bình thản, nhưng ánh mắt lại rất nghiêm túc.
Nguyệt Sênh giật thót trong lòng, đưa mắt nhìn Lina, sau đó liền cắn răng đi tới, ngồi xuống sô pha.
"Ông Vito, có phải tên này đã nói hươu nói vượn gì đó, khiến ông tin lầm anh ta rồi hiểu lầm chúng tôi không?".
Lina vừa ngồi xuống đã đứng phắt dậy, nôn nóng nói.
"Cậu ấy nói với tôi rằng đám Mocha là do các cô giết".
Vito đáp.
"Vu oan! Đây là vu oan một cách trắng trợn!".
Lina tâm trạng kích động nói: "Ông Vito, người là do bọn họ giết! Ông nên tin chúng tôi chứ đừng tin hai kẻ lai lịch bất minh này!".
Nguyệt Sênh cũng trở nên nghiêm túc: "Lina, hai người này không phải người lai lịch bất minh, tôi còn nghi ngờ bọn họ là người của gia tộc Doss!".
"Gia tộc Doss?", Lina giả đò kinh ngạc.
"Đúng vậy, chắc chắn bọn họ là sát thủ do gia tộc Doss phái tới để trả thù gia tộc Vito! Ông Vito, xin ông hãy soát người bọn họ, nếu bọn họ là người của gia tộc Doss, thì chắc chắn trên người sẽ có huy chương của gia tộc Doss".
Nguyệt Sênh nói với vẻ mặt nghiêm túc.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bất ngờ lấy một chiếc huy chương trong túi áo ra, nhẹ nhàng đặt lên bàn: "Ý cô là cái này sao?".
Nguyệt Sênh thấy thế liền há hốc miệng.
Chương 4554: Điệu hổ ly sơn
"Đúng đúng đúng, chính là nó!".
Lina vô cùng mừng rỡ, vội vỗ tay nói: "Ông Vito, ông nhìn thấy chưa? Bọn họ có huy chương của gia tộc Doss! Bọn họ chính là người do gia tộc Doss phái tới trả thù gia tộc Vito! Lần này chứng cứ xác thực, chân tướng rõ ràng rồi nhé!".
Nhưng Nguyệt Sênh lại cảm thấy không đúng lắm.
Chiếc huy chương này là Lina động tay động chân để vào túi áo Lâm Chính.
Mục đích là chờ lúc đám Lâm Chính bị bắt, bọn họ sẽ tiện vu oan hãm hại gia tộc Doss để chia rẽ hai gia tộc.
Nhưng vẻ mặt của Lâm Chính lúc này lại rất bình thản.
Điều này khiến cô ta có chút bất an.
"Cô Triệu, đây đúng là huy chương của gia tộc Doss, nhưng tôi nghĩ nó chắc hẳn không phải của chàng trai này, mà là có người hãm hại cậu ấy, cố ý đặt huy chương này vào túi áo cậu ấy".
Vito bình tĩnh nói.
"Ông Vito, sao ông lại chắc chắn như vậy? Sao ông lại không tin anh ta chính là người của gia tộc Doss?".
Lina cuống lên, vội vàng hỏi.
"Nguyên nhân rất đơn giản".
Vito liếc mắt nhìn Nguyệt Sênh đang im lặng không nói gì và Lina vẻ mặt luống cuống, thẳng thừng đáp: "Bởi vì chàng trai này là CEO của Dương Hoa Long Quốc, cậu Lâm!".
"Cái gì?".
Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm.
"Là thần y Lâm đã chữa bệnh cho vương thất nước Y sao?".
Lina ngớ người ra.
Danh tiếng của thần y Lâm đã lan khắp thế giới từ lâu.
Nhưng tướng mạo của người này nhìn có vẻ khác hoàn toàn thần y Lâm.
Lina không biết rằng Lâm Chính hiện giờ đang dùng dung mạo của con rể nhà họ Tô, nên cô ta đương nhiên không nhận ra.
Nguyệt Sênh hít sâu một hơi, trong lòng ớn lạnh.
Cô ta không ngờ tùy tiện tìm hai kẻ chết thay mà lại tìm đúng người có lai lịch lớn như vậy.
Cốc cốc cốc.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Sau đó có mấy người đi vào phòng bao.
"A!".
Lina hét lên chói tai.
Hóa ra những người đi vào phòng chính là đám Mocha.
Nguyệt Sênh ngã ngồi xuống sô pha, không còn lời nào để nói.
Bây giờ thì cô ta không còn bất cứ nghi ngờ gì về thân phận của Lâm Chính nữa.
Có thể khiến người đã chết chống lại, ngoài thần y Lâm được người đời đồn là có y thuật thần kì, thì còn có thể là ai chứ?
"Hóa ra... truyền thuyết là thật? Ở phương Đông xa xôi thực sự có người có thể đoạt lại người từ tay thần chết..."
Một số người ngoại vực kinh ngạc kêu lên.
"Các cô đã làm một chuyện rất ngu xuẩn!".
Vito lạnh lùng nói.
"Chuyện đến nước này, chúng tôi cũng chẳng còn gì để nói".
Sắc mặt Nguyệt Sênh trắng bệch, cười khẩy nói: "Thắng làm vua thua làm giặc, nếu chuyện chúng tôi làm đã bị lộ, thì chúng tôi nhận. Ông Vito, ông muốn xử lý thế nào thì tùy".
"Các cô yên tâm, tôi sẽ bắt gia tộc của hai cô trả giá".
Vito trầm giọng nói: "Thứ chờ đợi gia tộc các cô sẽ là một bài học cực kỳ thê thảm, tôi sẽ cho người đời biết gia tộc Vito không phải ai cũng có thể động vào".
Sắc mặt Lina xám ngoét, cả người lạnh ngắt, run như cầy sấy.
Nguyệt Sênh lại có vẻ rất bình tĩnh.
Cô ta nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, khàn giọng nói: "Đáng lẽ tôi không nên nghe lời đề nghị của đứa bé kia... Chỉ tiếc là... mọi chuyện không thể quay lại như lúc đầu..."
“Đứa bé?”.
Lâm Chính nghe thấy thế, chén trà sắp đưa lên miệng không khỏi sóng sánh, nước trà văng ra.
"Cô nói vậy là có ý gì?".
"Tôi vốn không có kế hoạch khiến hai đại gia tộc Vito và Doss xảy ra mâu thuẫn, nhưng khi đến trước nhà hát kịch, có một đứa bé đã bán kế hoạch cho tôi, một kế hoạch trị giá 500 nghìn đô la! Tôi đã làm cuộc giao dịch này!".
Nguyệt Sênh khàn giọng đáp.
"Cái gì?".
Sắc mặt Lâm Chính trầm xuống, đứng phắt dậy.
Chương 4555: Tôi đã biết cậu ta ở đâu
Thấy Lâm Chính có phản ứng dữ dội như vậy, Thiên Nga Đen cũng giật mình nghĩ ra gì đó, lập tức lên tiếng hỏi: "Có phải đứa bé đó thoạt nhìn chỉ khoảng 10 tuổi thôi không?".
"Các cô biết đứa bé đó?".
Nguyệt Sênh nhíu mày hỏi.
"Hắc Hoàng?".
Thiên Nga Đen lẩm bẩm.
"Vậy là đứa bé kia sai khiến các cô tìm chúng tôi làm người chết thay, hãm hại chúng tôi thành hung thủ giết người?".
Lâm Chính lạnh lùng hỏi.
"Đúng vậy, tuy tôi không biết rốt cuộc đứa bé kia là ai, nhưng kế hoạch này nhìn có vẻ vô cùng kín kẽ, gia tộc chúng tôi cũng đang nóng lòng muốn thượng vị, phải nhanh chóng khiến gia tộc Vito và Doss mâu thuẫn đối đầu với nhau thì chúng tôi mới có cơ hội. Thế nên tôi đã lựa chọn tin đứa bé kia, đúng lúc đó thì gặp các anh, nên tôi quyết định dùng các anh để hoàn thành kế hoạch này".
Nguyệt Sênh bình thản nói, bây giờ cô ta chẳng còn gì để mất nữa, liền thẳng thắn khai hết ra.
Lâm Chính đứng phắt dậy, lao ra ngoài.
Thiên Nga Đen cũng bám sát theo sau.
Mọi người trong phòng cảm thấy khó hiểu.
"Đi xem cậu Lâm có gì cần giúp không!".
Lão Vito khẽ quát, dẫn người chạy theo.
Chỉ thấy hai người dùng tốc độ nhanh nhất đến chỗ ngồi số 13, lấy ra chiếc rương đựng đầy hoa Anh Linh kia.
Thiên Nga Đen lập tức nhập mật khẩu, mở chiếc rương ra.
Nhưng... lúc này chiếc rương trống không.
"Tôn thượng, hỏng rồi, Hắc Hoàng đã đến đây".
Đôi mắt của Thiên Nga Đen thất thần, vẻ mặt đầy khó tin.
"Tôi cứ tưởng mình đã giấu rất kĩ, không ngờ vẫn bị Hắc Hoàng phát hiện ra".
Lâm Chính nhíu mày, trầm giọng nói.
Anh không ngờ Hắc Hoàng đã phát hiện ra hai người trước khi bọn họ vào nhà hát kịch, rồi đặt một loạt bẫy lừa bọn họ đi để lấy hoa Anh Linh.
Hắc Hoàng này còn đáng sợ hơn tưởng tượng nhiều!
"Cậu Lâm, cậu không sao chứ?".
Lão Vito hơi thở hổn hển đi tới, hỏi với vẻ quan tâm.
"Không có gì".
Lâm Chính lắc đầu.
"Cậu Lâm, cậu đã cứu các con tôi, cậu sẽ là người bạn tôn quý nhất của gia tộc Vito chúng tôi. Nếu có chuyện gì cần gia tộc Vito chúng tôi giúp đỡ thì cậu cứ nói".
Lão Vito nói đầy chân thành.
"Cảm ơn ông Vito".
Lâm Chính mỉm cười, nhưng trong lòng không còn tâm trạng nào.
Đúng lúc này, một tiếng chuông chói tai vang lên.
Mấy người vô thức lấy điện thoại của mình ra, nhưng lại phát hiện tiếng chuông đến từ chiếc rương.
Thiên Nga Đen vội vàng lấy một chiếc điện thoại từ ngăn kép của chiếc rương ra, kinh ngạc đưa cho Lâm Chính.
"Tôn thượng, là điện thoại của Hắc Hoàng..."
Lâm Chính nhìn chằm chằm chiếc điện thoại một lát, sau đó ấn nút nghe.
"Tôi nên gọi anh là thần y Lâm hay là tướng Lâm đây?".
Đầu bên kia là một giọng nói lạnh lẽo và non nớt.
"Hắc Hoàng, tôi cho cậu lựa chọn, nếu cậu đồng ý thần phục tôi, thì tôi có thể bỏ qua mọi chuyện".
Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Thực ra các anh xóa sổ Forever Night cũng không gây ảnh hưởng gì đến tôi, nhưng các anh đến Thánh Thành để đối phó với tôi, điều này khiến tôi rất không vui. Các anh đã chọc giận tôi, vì thế, tôi sẽ khiến các anh vĩnh viễn chôn thây ở đây! Các anh phải trả giá vì sự lỗ mãng và liều lĩnh của mình!".
Hắc Hoàng lạnh lùng hừ mũi nói.
"Cậu chắc chắn muốn làm như vậy chứ?".
Lâm Chính hỏi ngược lại.
"Lâm, tôi biết anh có thực lực rất mạnh, nhưng trên thế giới này, võ lực mạnh mẽ cũng không thể nắm được tất thảy. Đây là một thế giới dùng đầu óc, anh sẽ hiểu thế nào mới là chúa tể thực sự".
"Các anh còn năm tiếng nữa để sống! Mau đi trốn đi, tôi sẽ vui hơn chút!".
Hắc Hoàng bình thản nói rồi tắt máy.
Lâm Chính hơi nhíu mày, nhìn hiển thị thời gian trên màn hình điện thoại đã bị tắt.
Bây giờ là tròn 7 giờ tối!
Năm tiếng!
Cũng có nghĩa là Hắc Hoàng sẽ chính thức phát động tấn công lần thứ hai nhằm vào hai người lúc 12 giờ đêm.
"Anh Lâm, chúng ta mau hành động thôi! Chắc là cậu ta mới lấy hoa Anh Linh không lâu trước đó, chắc chắn vẫn đang ở trong Thánh Thành, chúng ta phải lùng bắt cậu ta trong toàn thành ngay lập tức!".
Thiên Nga Đen vội nói.
"Không cần".
Lâm Chính tiện tay ném điện thoại lên bàn trà, bình tĩnh nói: "Ca kịch sắp bắt đầu rồi, chúng ta cứ thưởng thức ca kịch xong rồi hãy hành động!".
"Cái gì?".
Thiên Nga Đen sửng sốt, còn tưởng là mình nghe nhầm.
"Tôi đã biết Hắc Hoàng ở đâu rồi, chúng ta cứ xem xong rồi đi tìm cậu ta".
Lâm Chính bình thản nói rồi quay lại chỗ ngồi, yên lặng uống trà.
Thiên Nga Đen thấy thế thì ù ù cạc cạc, không hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
Nếu đã biết Hắc Hoàng ở đâu, thì tại sao không đi bắt luôn?
Cô ta há miệng, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng.
"Đưa bọn họ về, thông báo với gia tộc của bọn họ rằng gia tộc Vito chúng ta sẽ chính thức tuyên chiến với bọn họ!".
Lão Vito khẽ quát với người bên cạnh, sau đó đi tới, định cùng Lâm Chính xem nốt buổi ca kịch này.
"Ông Vito, không cần gấp gáp đưa bọn họ đi đâu, tôi còn có việc cần bọn họ làm".
Đúng lúc này, Lâm Chính bất ngờ lên tiếng.
"Cậu Lâm có gì cần phân phó, chúng tôi có thể giúp đỡ".
Lão Vito vội nói.
"Không! Các ông không làm được, chỉ có bọn họ mới có thể làm thôi".
Lâm Chính mỉm cười nói: "Hắc Hoàng lợi dụng bọn họ để lấy đồ chúng tôi đặt ở đây, đã vậy thì tôi cũng sẽ lợi dụng bọn họ để lôi Hắc Hoàng đang náu trong chỗ tối ra ngoài".
Lão Vito nghe mà cảm thấy mờ mịt, hoàn toàn không biết Lâm Chính đang nói gì.
Nhưng do thân phận của Lâm Chính, lão Vito vẫn quyết định tôn trọng lựa chọn của anh.
Ông ta vung tay lên, mọi người lần lượt rời khỏi phòng bao.
Nguyệt Sênh và Lina đưa mắt nhìn nhau, trong lòng lại càng thấp thỏm hơn.
"Các cô còn ngây ra đó làm gì? Lại đây ngồi đi, vở kịch sắp bắt đầu rồi".
Lâm Chính mỉm cười với hai cô gái rồi nói.
Bọn họ không còn lựa chọn nào khác, chỉ đành cắn răng ngồi xuống đối diện Lâm Chính.
"Các cô hãy chuẩn bị sẵn sàng đi, lát nữa phải lên sân khấu biểu diễn đấy".
Đúng lúc này, Lâm Chính bất ngờ nói một câu mà không báo trước.
"Cái gì?".
Hai cô gái nghệt mặt ra.
Bình luận facebook