• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần (122 Viewers)

  • Chương 4561-4565

Chương 4561: Lời hẹn ba năm

"Bố cậu?".

Lâm Chính vô cùng kinh ngạc.

"Bố tôi đã lưu đày mẹ tôi, khiến bà ấy phải lưu lạc đầu đường xó chợ, bệnh tật liên miên, cuối cùng uất ức mà chết, vì vậy cái chết của mẹ tôi là do một tay ông ta gây nên. Nhưng thực lực của bố tôi không phải thứ mà những người phàm như các anh có thể hiểu được, nên tôi không thể giết được ông ta. Nếu anh không trả được thù cho tôi thì tôi dựa vào đâu mà thần phục anh?".

Hắc Hoàng khàn giọng nói, khuôn mặt tỏ vẻ tuyệt vọng.

Dường như đang nhớ đến thứ gì đó cực kỳ đáng sợ.

"Bố cậu là ai?".

Lâm Chính bình thản hỏi.

Hắc Hoàng trầm ngâm một lát rồi lên tiếng: "Anh từng nghe tới thế giới trong chưa?".

"Thế giới trong? Đó là cái gì?".

Lâm Chính cảm thấy khó hiểu.

Nhưng Thiên Nga Đen và lão Vito ở bên cạnh sau khi nghe thấy thế, sắc mặt đều trắng bệch, không khỏi run lên cầm cập.

"Cậu có mối quan hệ gì với người ở thế giới trong?".

Lão Vito run giọng hỏi.

"Giới chủ của thế giới trong chính là bố tôi!".

Hắc Hoàng điềm nhiên đáp.

Thiên Nga Đen nghe thấy thế liền hít vào khí lạnh, vội kéo Lâm Chính lùi lại.

"Tôn thượng! Người này không thể động đến! Chúng ta mau đi thôi!".

Lâm Chính nhìn Thiên Nga Đen với ánh mắt kỳ quái, hơi nhíu mày lại.

Thiên Nga Đen biết anh từng đánh bại đại tướng quân nước Dick, xuyên thủng biên giới, chắc hẳn cũng đánh giá được thực lực của anh.

Thế nhưng khi nghe thấy danh hiệu giới chủ thế giới trong, vẫn bảo Lâm Chính nhanh chóng rời đi.

Rốt cuộc giới chủ này khủng khiếp đến mức nào?

"Hóa ra là đứa con của giới tôn quý! Xin hãy tha thứ cho sự vô lễ và mạo phạm trước đó của lão Vito! Xin Thượng đế thương xót, hành động trước đó của lão Vito đều do sự ngu muội và vô tri của bản thân, xin hãy tha cho tôi và gia tộc của tôi!".

Lão Vito lập tức quỳ một gối xuống, tay làm dấu chữ thập trước ngực, nước mắt giàn giụa.

Cũng không biết là bị dọa hay đang kích động.

"Đứa con của giới?".

Hắc Hoàng nhổ một miếng nước bọt, lạnh lùng nói: "Lão già đó không xứng làm bố tôi! Huống hồ, ông ta có nhiều đàn bà như vậy, tận mấy trăm đứa con, lẽ nào tất cả đều là đứa con của giới?".

Lão Vito sửng sốt, không biết nên nói gì cho phải.

"Thế giới trong là gì?".

Lâm Chính ngoảnh sang hỏi Thiên Nga Đen.

"Một thế giới trong truyền thuyết, lối vào ở Ma Thành, nghe nói những người ở trong đó đều là con cháu của các thần chi viễn cổ, thực lực rất mạnh, không ai dám mạo phạm!".

Thiên Nga Đen nhỏ giọng giải thích.

"Ma Thành?".

"Đúng, chính là thành Satan! Trên thế giới này có Thánh Thành thì đương nhiên cũng có Ma Thành!".

Thiên Nga Đen nhỏ giọng nói: "Thế giới trong do giới chủ thống trị, nghe đồn giới chủ chính là hóa thân của Satan ở nhân gian, thế nên người bình thường không thể chống lại được! Tôn thượng, chúng ta mau rời khỏi đây đi! Đừng có bất cứ dây dưa gì với Hắc Hoàng, nếu động đến thế giới trong thì tất cả chúng ta sẽ tiêu đời!".

Trước mặt Dạ Vương, Thiên Nga Đen vẫn tỏ vẻ bình thản, nhưng khi nghe đến thế giới trong, thì lại có chút luống cuống sợ hãi.

Thế giới trong này thực sự đáng sợ đến mức đó sao?

Liệu có phải một nơi giống như vực Diệt Vong không?

Lâm Chính xoa cằm, bình thản nói: "Các cô đừng lo, nếu giới chủ kia thực sự mạnh mẽ như lời các cô nói, thì tôi nghĩ ông ta sẽ không để ý đến Hắc Hoàng đâu!".

"Vậy anh có ý gì?".

Hắc Hoàng đanh mắt nhìn Lâm Chính.

"Cậu đi theo tôi, chuyện trả thù cho cậu thì cho tôi thêm chút thời gian".

"Hừ, anh chán sống à?".

"Cậu không tin tưởng tôi đến vậy sao?", Lâm Chính hỏi ngược lại.

Hắc Hoàng trầm ngâm một lát rồi gật đầu, lạnh lùng hừ một tiếng: "Anh không biết người đàn ông đó đáng sợ đến mức nào đâu".

"Nói vậy là cậu phải làm việc cho tôi rồi!".

"Được, nếu anh đã muốn đâm đầu vào chỗ chết thì tôi cho anh toại nguyện, nhưng anh phải cho tôi kỳ hạn. Nếu anh mãi không trả thù cho tôi, thì chẳng phải tôi mãi phải làm việc cho anh sao?", Hắc Hoàng lạnh lùng nói.

"Ba năm được không?".

"Ba năm cũng được, cho anh thêm chút thời gian, để anh tìm hiểu anh sắp phải đối mặt với người như thế nào".

Hắc Hoàng đồng ý, rồi đi về phía Lâm Chính.

"Có cần phải viết thỏa thuận gì đó không? Cậu không sợ tôi nuốt lời à?".

Lâm Chính hỏi.

"Nuốt lời? Không thể nào, ba năm sau, nếu anh không chủ động trả thù cho tôi, tôi sẽ bảo ông ta chủ động đến tìm anh".

Hắc Hoàng cười khẩy.

Đám Thiên Nga Đen và lão Vito cùng run cầm cập.

Không ai dám nghi ngờ lời nói của Hắc Hoàng.
Chương 4562: Mọi chuyện đều có khả năng

Khi đám Lâm Chính trở về Thánh Thành đã là đêm khuya.

Tuy trên đường vẫn còn người vui mừng nhảy múa, nhưng hầu hết mọi người đã thấm mệt trong ngày lễ náo nhiệt, lần lượt về nhà nghỉ ngơi.

Cửa quán bar.

Đám Hailey trợn tròn mắt, sửng sốt nhìn mấy người Lâm Chính đi vào, ai nấy cảm thấy da đầu tê dại.

"Hailey, ông còn ngây ra đó làm gì? Mau sắp xếp chỗ ngồi cho tôn thượng!".

Thiên Nga Đen nghiêm giọng nói.

Tiếng quát này đã khiến Hailey tỉnh táo lại.

Ông ta run bắn lên, vội nặn ra một nụ cười: "Tôn thượng, mời cậu, mời cậu qua bên này!".

Ông ta vừa nói vừa bảo người dọn dẹp quán bar.

Tất cả khách khứa đều bị mời ra ngoài.

Tuy bọn họ vô cùng bất mãn, nhưng Hailey vẫn có chút thế lực ở Thánh Thành, nên không ai dám nói gì.

Quán bar nhanh chóng trở nên trống trải.

Mọi người ngồi xuống vị trí do Hailey sắp xếp.

Hailey vừa rót rượu hoa quả vừa lặng lẽ đánh giá cậu bé bên cạnh Lâm Chính, tim đập thình thịch.

Ông ta đã mơ hồ đoán được thân phận của cậu bé, nhưng vẫn không thể tin được.

Đó là sự tồn tại xuất quỷ nhập thần, là vua của thế giới máy tính.

Tại sao chưa đến một ngày đã bị người này bắt được?

Là giả!

Chắc chắn là giả!

"Hailey đúng không? Ông lại đây!".

Đúng lúc này, Lâm Chính lên tiếng gọi.

"Tôn thượng có gì phân phó sao?".

Hailey cung kính hỏi.

"Người này là Hắc Hoàng".

Lâm Chính chỉ vào cậu bé ở bên cạnh, bình tĩnh nói.

Trái tim của Hailey suýt nữa thì vọt ra khỏi lồng ngực, nhưng ông ta vẫn cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh, mỉm cười nói: "Hắc Hoàng đại nhân, chào cậu".

"Thiên Nga Đen thì không cần tôi giới thiệu nữa nhỉ?".

"Đương nhiên rồi tôn thượng, tôi và Thiên Nga Đen đại nhân vẫn quen nhau trước giờ".

"Vậy là được rồi".

Lâm Chính gật đầu, bình tĩnh nói: "Forever Night đã bị tôi xóa sổ, nhưng tôi rất có hứng thú với hệ thống tình báo của nó. Thiên Nga Đen từng nói với tôi ông là một tay lõi đời ở Thánh Thành, là một mắt xích quan trọng trong hệ thống tình báo. Bắt đầu từ hôm nay, ông, Thiên Nga Đen và Hắc Hoàng sẽ xây dựng lại hệ thống tình báo mới do Dương Hoa phụ trách. Từ giờ trở đi, các ông đều là người của Dương Hoa, rõ chưa?".

"Vâng, tôn thượng".

Hailey lập tức cúi người đáp, không do dự chút nào.

Ông ta là người rất thức thời.

Người có thể dễ dàng tiêu diệt Forever Night, chế phục Thiên Nga Đen và Hắc Hoàng thì Hailey không thể chống lại được.

Bây giờ ngoài thần phục thì không còn cách nào khác.

"Tốt lắm".

Lâm Chính gật đầu, bảo lão Vito sắp xếp máy bay tư nhân, chuẩn bị trở về Long Quốc.

Hắc Hoàng không cần theo Lâm Chính trở về Giang Thành.

Đối với hacker đỉnh cấp như cậu ta thì không tiện trói buộc bên người, để cậu ta ở nơi có thể tự do phát huy sẽ giúp cậu ta có thêm không gian để phát triển.

Sân bay.

"Thiên Nga Đen, những thứ tôi dặn dò, cô phải thu thập đầy đủ trong thời gian ngắn nhất, càng thu thập xong sớm thì em trai cô càng nhanh có thể sống lại".

Lâm Chính bình thản nói.

"Tôn thượng yên tâm, tôi nhất định sẽ nhanh chóng hoàn thành".

Thiên Nga Đen kích động.

"Em trai cô?".

Hắc Hoàng ở bên cạnh nhíu mày, trầm giọng nói: "Thiên Nga Đen, tôi nhớ hình như em trai cô chết rồi mà".

"Tôn thượng có thể khiến em trai tôi sống lại".

Thiên Nga Đen kiêu ngạo đáp.

"Hừ, nói không chừng anh ta đang lừa cô, lợi dụng cô thì có".

Hắc Hoàng cười khẩy, hoàn toàn không thèm kiêng dè Lâm Chính.

"Cậu bé, cậu nhầm rồi, cậu Lâm quả thực có thủ đoạn khởi tử hồi sinh, tôi tận mắt chứng kiến cậu ấy cướp được mấy đứa con của gia tộc Vito từ tay thần chết! Chuyện này thực sự quá khó tin!".

Lão Vito lập tức nói.

Hắc Hoàng sửng sốt, sau đó rơi vào trầm tư.

"Hắc Hoàng, rồi tôi sẽ có nhiệm vụ giao cho cậu, cậu hãy để ý tin nhắn của tôi! Tôi đi đây!".

Lâm Chính bình thản nói rồi xoay người lên máy bay.

"Khoan đã!".

Hắc Hoàng bỗng lên tiếng gọi.

"Còn chuyện gì sao?".

Lâm Chính nhìn cậu ta.

"Anh có thể cứu sống những người kia thì có thể khiến mẹ tôi sống lại không?".

Hắc Hoàng hỏi với vẻ mặt đầy mong chờ.

Lâm Chính trầm tư, một lát sau thì lắc đầu: "Tôi có thể lừa cậu, nhưng tôi nghĩ là không cần thiết. Thi thể của mẹ cậu đã bị hoa Anh Linh ăn hết, nói một cách nghiêm túc thì không thể sống lại được".

Hắc Hoàng nghe thấy thế, đôi mắt liền tối sầm lại.

"Nhưng sau này thì ai nói chắc được? Đừng từ bỏ hi vọng, chỉ cần vẫn còn hi vọng thì mọi chuyện đều có khả năng".

Lâm Chính bình thản nói rồi lên thẳng máy bay.

Hắc Hoàng yên lặng đứng nhìn theo, nước mắt ướt đẫm khuôn mặt thiếu niên.
Chương 4563: Chúc mừng

Lão Vito dẫn người trở về xử lý hai gia tộc của Nguyệt Sênh và Lina.

Thiên Nga Đen hỏa tốc đến các nơi ở ngoại vực thu thập dược liệu mà Lâm Chính bảo.

Hắc Hoàng ở Thánh Thành một ngày, sau đó từ biệt mẹ, trở lại lâu đài ẩn dật mà cậu ta tự xây dựng.

Nhưng cậu ta vừa đặt chân vào lâu đài thì Lâm Chính gọi tới.

"Là hacker hàng đầu thế giới, tôi nghĩ chắc cậu có thể tìm được một số thứ mà không ai biết chứ?".

Lâm Chính bình thản hỏi.

"Tôi quả thực có thể đào được một số thứ đã bị chìm từ lâu trên web ẩn”.

Hắc Hoàng đáp.

Web ẩn?

Hơi thở của Lâm Chính trở nên run rẩy.

Anh từng nhìn thấy từ này.

Trên web đen.

Nghe nói bên dưới web đen còn một tầng web ẩn.

Khu vực này không phải người bình thường có thể đến được.

Nó thuộc loại cấm kị trên mạng, là nơi rất nhiều người không tìm kiếm tới được.

Và ở web ẩn cũng toàn là những thứ khiến người ta sợ hãi, tuyệt vọng, nghi hoặc.

Có lẽ chỉ có những hacker hàng đầu như Hắc Hoàng mới có thể đến được nơi đó.

"Cậu từng nghe tới Thái Cổ Đồng Nhân chưa?".

Lâm Chính trầm tư một lát rồi nói.

"Đó là cái gì vậy?".

"Nếu không biết thì có thể giúp tôi tim trên mạng không? Tôi muốn biết thông tin về Thái Cổ Đồng Nhân, tốt nhất là có thể tìm được vị trí của chúng".

Lâm Chính nhỏ giọng nói.

Hắc Hoàng im lặng một lúc lâu, bình thản đáp: "Cho tôi mấy tiếng".

"Tôi chờ điện thoại của cậu".

Lâm Chính thở hắt ra rồi tắt điện thoại, sau đó ra khỏi sân bay, ngồi lên xe của Mã Hải.

"Vẫn ổn chứ?".

Trên xe, Lâm Chính lên tiếng hỏi.

"Cậu Từ Chính đã dẫn người quay lại vực Diệt Vong, triển khai nghiên cứu lại. Hiện giờ học viện và công ty đều không có gì khác thường, nhưng hôm qua vực Diệt Vong gửi tin tới, nói cánh cửa của cung điện trong núi Thiên Thần có tiếng động lạ…"

Mã Hải đáp.

"Tiếng động lạ?".

Lâm Chính hơi sửng sốt, sau đó đanh giọng nói: "Nếu vậy thì bảo ngay đám Từ Chính rút khỏi cung điện, nếu ông tổ nhà họ Mãn hay Diệp Viêm ra khỏi long mạch dưới lòng đất thì bọn họ sẽ không ai sống sót".

"Chủ tịch Lâm, tôi từng đề nghị cậu Từ Chính là đoàn đội của cậu ấy rút khỏi cung điện, nhưng bọn họ từ chối, bởi vì tiếng động lạ chỉ xuất hiện vào hôm qua, hôm nay chưa thấy. Hơn nữa, cậu Từ Chính nói việc nghiên cứu khoa học đã đến bước vô cùng quan trọng, nếu bây giờ rút lui giữa chừng thì sẽ đổ sông đổ bể".

Mã Hải thở dài nói.

Lâm Chính nhíu chặt mày, trầm tư một lát rồi trầm giọng nói: "Phái ngay cao thủ vào trú đóng ở cung điện, đồng thời hỏa tốc mang thanh đao này đến cung điện, cắm trước cánh cửa kia".

Lâm Chính lấy Thiên Sinh Đao ra, cầm chặt lưỡi đao giơ lên.

Xoẹt!

Lưỡi đao cứa rách bàn tay anh, máu tươi nhuộm đỏ Thiên Sinh Đao.

Mã Hải giật nảy mình, vội nói: "Chủ tịch Lâm, tôi sẽ sắp xếp ngay".

Rè rè.

Đúng lúc này, điện thoại của Lâm Chính rung lên.

Lâm Chính nhìn số điện thoại, không khỏi sửng sốt.

Màn hình hiển thị là Tô Tiểu Khuynh!

Đã lâu lắm anh không liên lạc với Tô Tiểu Khuynh.

Nhưng thời gian này Tô Tiểu Khuynh cũng đang chuẩn bị thi đại học, không có thời gian.

Lâm Chính chần chừ một lát rồi ấn nút nghe.

"Tiểu Khuynh, có chuyện gì sao?".

"Em trúng tuyển đại học Giang Thành rồi".

Đầu bên kia vang lên giọng nói kích động của Tô Tiểu Khuynh.

"Thế à? Chúc mừng em!".

Lâm Chính không khỏi mỉm cười.

"Lâm Chính, dạo này anh bận lắm sao? Sao không gọi cho em?".

"Chẳng phải anh sợ làm ảnh hưởng đến việc học của em sao?".

"Chị phải đi quay phim quay quảng cáo cả ngày, không có thời gian cho em, anh cũng chẳng tìm đến em, em chán lắm luôn".

Tô Tiểu Khuynh nói với giọng điệu oán trách, nhưng hơi líu lưỡi.

Lâm Chính hơi sửng sốt, dường như nhận ra gì đó, không nhịn được hỏi: "Tiểu Khuynh, có phải em uống rượu không?".

"Hôm nay tra kết quả, mừng quá nên bạn bè gọi em đến quán bar. Đây cũng là lần đầu tiên em đến quán bar, dù sao em cũng thành niên rồi, chắc là không sao chứ?".

Tô Tiểu Khuynh cười khúc khích.

Lâm Chính nhíu chặt mày, trầm tư một lát rồi nói thẳng: "Em đang ở quán bar nào? Anh tới tìm em!".

"Quán bar Mạn Lâm, anh đến để chúc mừng em sao?".

"Tiểu Khuynh, nói chuyện với ai đấy? Nào nào nào, chúng ta cạn ly!".

Tô Tiểu Khuynh còn chưa nói xong, đầu bên kia đã vang lên một giọng nam.

Nhưng đúng lúc này, một giọng nói tức giận nhưng êm tai vang lên.

"Con nhóc chết tiệt này! Em thật là quá đáng! Mau đi theo chị!".

"Tiêu rồi! Chị đến!".

Giọng nói kinh ngạc của Tô Tiểu Khuynh vang lên.

Chẳng mấy chốc, đầu bên kia lại vang lên giọng nữ êm tai, chính là Tô Dư.

"A lô, Lâm Chính? Là anh sao?".

"Tiểu Dư? Cô đến quán bar Mạn Lâm rồi à?".

Lâm Chính không khỏi cười nói.

"Đến rồi! Con nhóc này hôm nay điên thật rồi! Đúng là coi trời bằng vung, dám chạy đến đây!".

Tô Dư vô cùng tức giận.

"Ừ, nếu cô đã đến đó thì mau đưa Tiểu Khuynh về đi".

"Vâng".

Tô Dư đáp xong, hình như bỗng nhớ ra gì đó, nói: "Lâm Chính, hai ngày nay anh có rảnh không? Tôi... tôi muốn mời anh đi ăn!".

"Tôi lúc nào cũng rảnh!".

"Thế trưa mai thì sao?".

"Được!".

"Quyết định thế nhé!".

Tô Dư có chút mừng rỡ nói: "Vậy tôi đưa Tiểu Khuynh về đã, trưa mai chúng ta gặp".

"Ừ, đi đường chú ý an toàn".

"Vâng".

Đầu bên kia vang lên tiếng cười của Tô Dư, sau đó điện thoại bị ngắt.

Lâm Chính thở hắt ra, trở về học viện.
Chương 4564: Xảy ra chuyện

Trở về học viện, Lâm Chính nghỉ ngơi một đêm, chuẩn bị hôm sau đích thân luyện chế một ít đan dược, sau đó đến vực Diệt Vong giúp Từ Chính hoàn thành việc nghiên cứu.

Nhưng hôm sau mới sáng ra, anh đã bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Lâm Chính lơ mơ mở mắt, cầm điện thoại lên xem.

Là Tô Nhu gọi tới.

Anh vội vàng ấn nút nghe.

"Anh đang ở đâu?".

Giọng nói của Tô Nhu vang lên.

Có vẻ rất gấp gáp.

Lâm Chính sửng sốt, không nhịn được hỏi: "Tiểu Nhu, có chuyện gì vậy?".

"Chị Tô Dư xảy ra chuyện rồi! Em chuẩn bị đến bệnh viện thăm chị ấy, anh mau đi cùng em đi!".

Tô Nhu vội nói.

"Cái gì?".

Lâm Chính dường như nín thở, lập tức ngồi bật dậy.

Khi anh vội vội vàng vàng đến đường Giải Phóng, đã thấy Tô Nhu chờ ở đó từ lâu.

Cô vẫy tay với Lâm Chính, sau đó ngồi vào ghế lái.

Lâm Chính cũng chui ngay vào xe của Tô Nhu, phóng tới bệnh viện.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?".

Lâm Chính trầm giọng hỏi.

Hôm qua lúc gọi điện thoại Tô Dư vẫn còn bình thường, sao mới qua một đêm đã vào viện rồi?

"Nghe nói là mâu thuẫn với người khác rồi đánh nhau".

Sắc mặt của Tô Nhu rất khó coi, nhỏ giọng nói.

"Xảy ra mâu thuẫn?".

Lâm Chính sửng sốt, sau đó rơi vào trầm tư.

Bây giờ Tô Dư đã là đại minh tinh hàng đầu trong nước, chắc chắn tối qua đến quán bar tìm Tô Tiểu Khuynh cũng đã che chắn kĩ càng.

Vô duyên vô cớ, cô ta tuyệt đối không dám mâu thuẫn với người khác.

Chắc chắn trong chuyện này có điều kỳ lạ.

Hai người nhanh chóng đến bệnh viện thành phố.

Sau khi dừng xe ở bãi đỗ xe, hai người vội vàng chạy vào tòa nhà nội trú.

Trước phòng bệnh ở tầng ba.

Tô Thái đang đứng hút thuốc trước cửa sổ bằng kính ở hành lang.

Tuy bệnh viện nghiêm cấm hút thuốc, nhưng ông ta vẫn không nhịn được.

Tô Tiểu Khuynh ngồi ở chiếc ghế bên cạnh, không ngừng lau nước mắt, đôi mắt trong sáng đã khóc đến mức sưng húp, nhưng nước mắt vẫn không ngừng chảy xuống.

"Bác cả".

Tô Nhu nhanh chân đi tới, gọi một tiếng.

Tô Thái sửng sốt, vội dập tắt điếu thuốc rồi ngoảnh lại, nhìn thấy Tô Nhu đến thì không khỏi nặn ra một nụ cười: "Tiểu Nhu đến đấy à?".

"Tình hình chị Tô Dư sao rồi ạ?".

Tô Nhu hỏi.

Tô Thái nhìn về phía phòng bệnh, miệng há ra, nhưng cuối cùng chỉ thở dài một tiếng, không nói gì.

Tô Nhu ngập ngừng một lát, rồi cùng Lâm Chính đi tới cửa.

Tô Dư đang yên lặng nằm trên giường bệnh trong phòng, cánh tay và đầu đều bị băng bó, mũi cắm ống truyền.

Nhìn qua đã biết là bị thương không nhẹ.

Lưu Mãn San nằm gục bên cạnh lau nước mắt.

"Bác gái".

Tô Nhu xách một túi hoa quả đi vào, chào một tiếng.

Lưu Mãn San nhìn cô một cái, sau đó òa khóc nức nở.

"Đứa con gái số khổ của tôi! Hu hu hu!".

Thấy tâm trạng Lưu Mãn San suy sụp, Tô Nhu chỉ đành khẽ an ủi.

"Cánh tay và nửa mặt bên phải nó đều bị thương, bác sĩ nói vết thương trên mặt phải khá nặng, có khả năng để lại sẹo".

Tô Thái đi tới, khàn giọng nói với Lâm Chính đang đứng ở cửa.

Sẹo?

Đối với một nữ minh tinh đang nổi như cồn thì đúng là chí mạng!

Đây chính là hủy dung!

Là hủy hoại hoàn toàn con đường nghệ thuật của Tô Dư!

"Đã có paparazzi đánh hơi được tin Tiểu Dư bị thương, đang nghe ngóng ở bệnh viện, nhưng cũng may đạo diễn Tống đến kịp, đang xử lý, cố gắng giấu nhẹm chuyện này đi".

Tô Thái lại giải thích, vẻ mặt đầy bất lực.

Lâm Chính nhíu chặt mày, xoay người lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Tiểu Khuynh.

"Tiểu Khuynh, nói cho anh biết, rốt cuộc tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?".
Chương 4565: Nổi giận

"Lâm Chính! Em sai rồi! Em sai thật rồi! Em đáng chết! Em không phải là người! Hu hu hu!".

Tô Tiểu Khuynh vừa lau nước mắt vừa khóc nói.

Nước mắt không thể ngừng được, như giọt trân châu chảy qua kẽ tay cô ấy.

Sau một hồi hỏi han, thì chân tướng mới rõ ràng.

Hóa ra tất cả là do đám bạn học của Tô Tiểu Khuynh gây ra.

Hôm qua sau khi có kết quả thi, Tô Tiểu Khuynh và một đám bạn học đỗ được vào trường đại học lý tưởng của mình, liền hẹn nhau đến quán bar chúc mừng.

Bình thường Tô Tiểu Khuynh rất ngoan ngoãn, chưa bao giờ đến những nơi như thế này, nhưng hiếm khi có chuyện vui như vậy, đồng thời cũng có tâm lý vô cùng tò mò về nơi đó, nên cô ấy đã đồng ý.

Mấy bạn học vào quán bar uống thử rượu, Tô Tiểu Khuynh không biết uống rượu, do bị bạn học xúi giục nên cũng uống mấy ngụm, có chút chếnh choáng.

Tô Dư biết chuyện này liền đến ngay quán bar tìm em gái để đưa về.

Nhưng bạn học của Tô Tiểu Khuynh lại không chịu.

Hóa ra trong đám bạn học này có một nam sinh tên Cận Thiếu Long vẫn luôn rất thích Tô Tiểu Khuynh, lúc đi học từng tỏ tình mấy lần nhưng đều bị từ chối.

Lần này đến quán bar chúc mừng là do hắn đề nghị.

Hắn vốn định chuốc say Tô Tiểu Khuynh, sau đó gạo nấu thành cơm. Bây giờ Tô Tiểu Khuynh đã chếnh choáng hơi men, hắn đang định ra tay hành sự, sao có thể cam lòng để Tô Dư đưa đi chứ?

Thế là hai bên xảy ra tranh chấp.

Tô Dư là đại minh tinh đang nổi tiếng, ra vào nơi như quán bar đương nhiên không tiện, thế nên tối qua lúc đến tìm Tô Tiểu Khuynh cũng đã cải trang, đeo mũ, khẩu trang, kính râm, người bên cạnh không hề biết đây là Tô Dư.

Nhưng Tô Tiểu Khuynh lại gọi cô ta là "chị", Tô Tiểu Khuynh chỉ có một người chị là Tô Dư, sao bạn học của cô ấy lại không biết được chứ?

Nhưng bọn họ giả vờ không biết, không cho Tô Dư đưa Tô Tiểu Khuynh đi, sau đó hai bên xảy ra mâu thuẫn.

Tuy Tô Dư là người trưởng thành, nhưng cũng không phải là đối thủ của đám nam nữ thanh niên này. Vật lộn một hồi, cô ta bị Cận Thiếu Long dùng chai rượu đập vào cánh tay và đầu, sau đó gục trong vũng máu, được người của quán bar gọi cấp cứu đưa tới bệnh viện.

Thấy chị mình bị thương nhập viện, Tô Tiểu Khuynh cũng tỉnh cả rượu, khóc suốt đến tận bây giờ.

Còn đám bạn học của cô ấy thì giờ này không thấy tăm tích đâu.

"Đúng là coi trời bằng vung!".

Tô Nhu ở trong phòng nghe thấy lời kể của Tô Thái với Lâm Chính, tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.

"Muốn trách phải trách con ranh chết tiệt này! Tất cả là tại nó!".

Lưu Mãn San tức điên lên, vừa khóc vừa xông tới, định đánh Tô Tiểu Khuynh.

Lâm Chính vội ngăn Lưu Mãn San lại, trầm giọng nói: "Chuyện đã xảy ra rồi, bà trách Tiểu Khuynh cũng vô ích, việc cần làm bây giờ là xử lý chuyện này, việc dạy dỗ Tiểu Khuynh để sau đi".

Lưu Mãn San nấc lên một cái, lại nghẹn ngào khóc.

Tô Tiểu Khuynh dựa lưng vào cửa phòng, nước mắt không ngừng trào ra.

Đúng lúc này, có mấy người đến gần phòng bệnh.

"Xin hỏi các ông là phụ huynh của Tô Tiểu Khuynh sao?".

Một giọng nói rất nghiêm túc vang lên.

Mọi người sửng sốt, đều ngoảnh sang nhìn.

Chỉ thấy mấy người đàn ông đàn bà trung niên ăn mặc đẹp đẽ dẫn theo mấy cô cậu thanh niên mười tám, mười chín tuổi tới trước phòng bệnh.

Tô Tiểu Khuynh nhìn bọn họ, sắc mặt trắng bệch, sợ đến mức lùi lại liên tục.

"Các ông bà là..."

Tô Thái nhìn bọn họ với ánh mắt kỳ quái.

"Ồ, chắc ông là bố của Tô Tiểu Khuynh đúng không? Tôi là Cận Cường, chú của Thiếu Long, mấy người này đều là bạn cùng lớp của Tô Tiểu Khuynh và phụ huynh bọn chúng".

Người đàn ông trung niên dẫn đầu mặc vest thẳng thớm, bình thản giới thiệu.

Tô Thái nghe xong liền nổi trận lôi đình.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom