• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần (130 Viewers)

  • Chương 4371-4375

Chương 4371: Phải đánh đến cùng

Lâm Chính không ở lại Kiếm Vương Triều quá lâu.

Hiện giờ toàn bộ tâm tư của anh đã bay về phía Thiên Trì.

Đúng lúc cần giải quyết mối họa Thiên Trì, bây giờ nhận được tin từ chỗ quốc sư bào đen, Lâm Chính lại càng nóng lòng muốn tìm Thiên Trì tính sổ.

Lúc sắp đi, Lâm Chính xin giấy bút, nhanh chóng viết một danh sách, đưa cho Cẩm Huyền Nữ.

"Tìm cơ hội thích hợp, phái người xây dựng những cái này, tôi sẽ bảo tông chủ Thanh Huyền Tông chuẩn bị nguyên vật liệu cho các cô, rõ chưa?".

Lâm Chính nghiêm túc nói với Cẩm Huyền Nữ.

Cô ta cầm danh sách lên đọc qua một lượt, vẻ mặt kinh ngạc.

"Nhà máy phát điện? Nhà máy gia công? Trạm cơ sở? Lâm minh chủ, cái này..."

"Dù sao vực Diệt Vong vẫn còn nhiều thứ bất tiện, nếu có thể xây dựng những cái này, thì tôi sẽ mời được nhiều đội nghiên cứu đến để nghiên cứu những chỗ thần kỳ của vực Diệt Vong hơn, cũng có thể tạo ra hoặc luyện chế những đan dược binh khí tốt hơn. Bây giờ Kiếm Vương Triều chính là một cơ hội rất tốt! Tôi định xây dựng rầm rộ ở đây, đương nhiên là sẽ không dùng tiền của Kiếm Vương Triều, tiền của cô cứ dùng để cải thiện cuộc sống của người dân đi".

Lâm Chính cười nói.

Cẩm Huyền Nữ nghiêm túc gật đầu: "Lâm minh chủ yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng hoàn thành việc xây dựng những thứ này".

"Có vấn đề gì cứ bảo tông chủ liên lạc với tôi, đương nhiên cô cũng có thể trực tiếp gọi cho tôi".

Lâm Chính bình thản nói, rồi dẫn người rời khỏi Kiếm Vương Triều.

Cẩm Huyền Nữ mặc long bào, yên lặng đứng ở cửa hoàng cung, nhìn bóng lưng càng ngày càng xa của Lâm Chính, ánh mắt lóe lên một tia phức tạp.

"Lâm minh chủ, mong rằng chúng ta có thể gặp lại".



Ở Thiên Trì như tiên cảnh.

Bên cạnh hồ nước sương khói vấn vít, một cô gái mặc áo sa, che mặt bằng khăn sa, đang yên lặng ngồi trên bục đá, dường như đang cảm ngộ gì đó.

Đúng lúc này, một ông lão vội vàng đi tới, quỳ xuống nói: "Bệ hạ, xảy ra chuyện rồi!".

"Chuyện gì?".

Cô gái vẫn nhắm nghiền mắt hỏi.

"Kiếm Vương Triều... xảy ra chuyện rồi..."

Ông lão nhỏ giọng nói: "Vừa nhận được tin, Kiếm Vương Triều đã thay đổi triều đại, Quốc Vương Mãn Chước Hổ bị giết, bây giờ cả Kiếm Vương Triều đã rơi vào tay con gái nuôi của ông ta là Cẩm Huyền Nữ".

Cô gái nghe thấy thế mới chậm rãi mở đôi mắt như sao trời ra.

"Vào lúc quan trọng này mà Kiếm Vương Triều lại xảy ra chuyện biến đổi càn khôn như vậy... Là do liên minh Thanh Huyền làm sao?".

"Tám chín mươi phần trăm là vậy, bây giờ người của Kiếm Vương Triều đều đang đồn thổi, nói đằng sau nữ hoàng bệ hạ mới lên ngôi có một vị Lục Địa Thần Tiên chống lưng".

"Xem ra chuyện của chúng ta đã bị lộ, nếu không vô duyên vô cớ, Lâm Chính sẽ không ra tay với Kiếm Vương Triều".

Cô gái khàn giọng nói: "Chúng ta phải nhanh chóng hành động thôi, tôi nghĩ cao thủ của liên minh Thanh Huyền đã áp sát về phía này rồi".

"Bệ hạ, làm sao bây giờ?".

Ông lão đanh giọng hỏi.

Cô gái trầm tư một lát rồi bình tĩnh đáp: "Nếu đã không trông chờ được gì vào trợ giúp bên ngoài, thì chúng ta chỉ đành dựa vào bản thân vậy. Nghe đây, theo sát động tĩnh của liên minh Thanh Huyền, truyền lệnh xuống dưới, triệu tập tất cả các trưởng lão đến bên Thiên Trì, tôi muốn bọn họ vào Thiên Trì".

"Vào Thiên Trì?".

Ông lão biến sắc, ngẩng phắt đầu lên nhìn cô gái: "Bệ hạ, sao... sao có thể làm thế được? Việc này trái với quy tắc của Thiên Trì chúng ta!".

"Trong lúc sinh tử tồn vong thì cần quái gì quan tâm đến quy tắc?".

"Nhưng... nhưng bệ hạ..."

"Sao? Các ông không chịu à?".

Cô gái lạnh lùng chất vấn.

"Không... không phải, lão nô không có ý này..."

Ông lão vội vàng xua tay.

Nhưng cô gái không thèm quan tâm, chậm rãi giơ cánh tay lên. Chỉ thấy trên cánh tay trắng nõn trơn láng như ngó sen của cô ta xuất hiện từng đường mạch lạc như dòng suối.

Những mạch lạc này lấp lánh trong suốt, ai nhìn thấy cũng phải kinh hãi cảm thán.

Nhưng ông lão nhìn thấy thì lập tức hóa đá, hồn vía như bay lên mây.

"Bệ hạ, cô... cô xuống hồ rồi?".

"Trận chiến này phải đánh đến cùng, phải bất chấp tất cả. Nói với bọn họ rằng nếu không cản được liên minh Thanh Huyền, thì sẽ không còn Thiên Trì, lại càng không còn bọn họ! Bảo bọn họ vào Thiên Trì không phải để bảo vệ Thiên Trì, mà là để bảo vệ tính mạng của bọn họ!".

Cô gái khàn giọng nói.

Ông lão run lẩy bẩy, vội vàng dập đầu.

"Vâng".
Chương 4372: Bảy người

Đến khi Lâm Chính trở về liên minh Thanh Huyền, thì đám Sở Thu, Ngạo Vi Âm, Độc Cô Vấn, thành chủ Nam Ly Thành đều đã xuất quan.

Bọn họ có ngộ tính rất cao, cộng thêm Lâm Chính đích thân dạy dỗ, nên sức mạnh phi thăng của bọn họ đều có sự biến dị.

Không những vậy, tu vi của bọn họ cũng tinh tiến một bước lớn.

Mọi người vô cùng vui mừng và kích động.

"Không ngờ sau khi biến dị, sức mạnh phi thăng lại trở nên thần kì như vậy, uy năng này đủ để chúng ta chống lại Lục Địa Thần Tiên thực sự".

Độc Cô Vấn giơ hai bàn tay lên, vô cùng cảm khái, dường như vẫn chưa hoàn hồn khỏi lần bế quan này.

Những người còn lại cũng vậy.

Lâm Chính liếc nhìn bọn họ, hình như nhận ra gì đó, lên tiếng hỏi: "Các chủ Hạo Thiên đâu?".

Mọi người nghe thấy thế mới nhìn ngó xung quanh, nhưng không thấy bóng dáng của Hạo Thiên đâu.

"Ừ nhỉ, Hạo Thiên đại nhân đâu rồi?".

"Với ngộ tính của ông ấy, chẳng phải nên biến dị thành công và xuất quan trước rồi sao?".

Mọi người cảm thấy vô cùng khó hiểu, xì xào bàn tán.

Ánh mắt Lâm Chính khẽ động, dường như hiểu ra gì đó, trầm giọng nói: "Sở Thu!".

"Có!".

Sở Thu lập tức đứng thẳng người đáp.

"Phái người bảo vệ nơi tu luyện của các chủ Hạo Thiên, trước khi Hạo Thiên đại nhân xuất quan, nghiêm cấm bất cứ ai lại gần!".

"Vâng".

Sở Thu ôm quyền đáp lại.

Những người bên cạnh không khỏi kinh ngạc.

"Minh chủ, chắc không phải Hạo Thiên đại nhân sắp đột phá đấy chứ?".

Thành chủ Nam Ly Thành dè dặt hỏi.

"Rất có khả năng".

Lâm Chính bình thản đáp.

Mọi người há hốc miệng kinh ngạc, tỏ vẻ vô cùng khó tin.

Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, lại sắp có một Lục Địa Thần Tiên được sinh ra sao?

Lẽ nào đột phá lên Lục Địa Thần Tiên dễ dàng như vậy?

Thực ra không phải là vậy.

Phải biết rằng, Hạo Thiên làm lãnh tụ của Lôi Trạch Thiên Các đã được gần trăm năm, nhưng trong gần trăm năm này, ông ta không thể lên một tầm cao mới, đặt chân vào cảnh giới chí cao vô thượng.

Đây chính là nút thắt cổ chai.

Ông ta vẫn luôn khát khao một cơ hội, khát khao có thể nhận được một cơ hội.

Bây giờ, có một Lục Địa Thần Tiên như Lâm Chính giải đáp truyền đạo, mang lại cơ hội này.

Ông ta đương nhiên sẽ có dấu hiệu đột phá.

Nhưng có thể nắm được hay không, thì lại là chuyện khác.

Tất cả phải xem số phận của Hạo Thiên!

Lâm Chính sẽ không canh chừng ở cửa cho Hạo Thiên.

Ông ta có đột phá được hay không cũng không liên quan nhiều đến anh.

Bây giờ anh còn một chuyện quan trọng hơn phải làm.

Đó chính là Thiên Trì.

"Minh chủ, chúng ta mang bao nhiêu người đi?".

Sau khi sắp xếp ổn thỏa chuyện của Hạo Thiên, Sở Thu liền đến gặp Lâm Chính hỏi.

"Không cần mang quá nhiều người đâu".

Lâm Chính trầm tư một lát, hình như nghĩ ra gì đó, nói: "Gọi hết những người đã xuất quan lần này đi là được, tôi cũng muốn xem sức mạnh phi thăng biến dị của các anh thế nào, nhân tiện có thể chỉ điểm luôn".

"Vâng, minh chủ".

Sở Thu lập tức ôm quyền, rồi chạy đi thông báo.

Mọi người nhanh chóng có mặt dưới núi Thiên Thần.

Người không nhiều, ngoài Sở Thu thì chỉ có Ngạo Vi Âm, Độc Cô Vấn, trang chủ Vân Tiếu, Ngu Sơn Thủy và Vương Nhất Thánh.

Thành chủ Nam Ly Thành bị giữ lại chủ trì việc của liên minh.

Hạo Thiên vẫn chưa xuất quan.

Lâm Chính nhìn sáu người trước mặt, rồi leo lên ngựa.

"Đi theo tôi!".

Sau đó kéo cương ngựa, xuất phát đến Thiên Trì.

Nhưng Lâm Chính mới dẫn người rời khỏi căn cứ chưa được bao lâu, thì phía Thiên Trì đã nhận được tin.

"Bệ hạ, Lâm minh chủ xuất phát rồi, đang tiến về phía Thiên Trì chúng ta".

"Anh ta mang theo bao nhiêu người?".

Nữ Hoàng Thiên Trì đứng trước hồ nước, lạnh lùng hỏi.

"Bẩm bệ hạ, tính cả Lâm minh chủ... thì hình như là bảy người..."

"Bảy người?".

Sắc mặt của Nữ Hoàng Thiên Trì bỗng chốc sa sầm, lạnh lùng hừ một tiếng: "Quả không hổ là Lục Địa Thần Tiên, đã bắt đầu không coi ai ra gì sao?".

"Thôi được rồi, đã đến lúc cho bọn họ nếm mùi thủ đoạn của chúng ta".

Nữ Hoàng Thiên Trì quay người lại, bình thản nói: "Tất cả ra đây đi!".

Soạt soạt soạt...

Từng bóng người phát ra ánh sáng chậm rãi đứng lên khỏi hồ nước thần Thiên Trì đang yên lặng...
Chương 4373: Nghi thức?

Lâm Chính hành động rất nhanh.

Anh biết chắc chắn Thiên Trì đã chuẩn bị vô cùng kĩ lưỡng, đồng thời cài rất nhiều tai mắt ở gần núi Thiên Thần, giám sát nhất cử nhất động của anh.

Đương nhiên, Lâm Chính cũng có tai mắt ở Thiên Trì.

Nữ Hoàng Thiên Trì chần chừ không chịu đầu hàng, sợ là đã nghĩ ra kế sách đối phó với Lâm Chính.

Anh không dám sơ suất.

Ở một thôn trang cách Thiên Sơn 10 dặm.

Đoàn Lâm Chính thúc ngựa tiến vào.

Ngôi làng này cũng bị Thiên Trì khống chế, một phần thôn dân ở đây là đệ tử vòng ngoài của Thiên Trì.

Thấy mấy người Lâm Chính tiến vào, bọn họ đều nhìn chằm chằm, tỏ vẻ cảnh giác.

"Bái kiến minh chủ!".

Đúng lúc này, một tên ăn mày ở ven đường bỗng đứng dậy, nhanh chân đi về phía Lâm Chính, ôm quyền hành lễ.

"Anh là người của liên minh Thanh Huyền?".

Một thôn dân ở bên cạnh vô cùng kinh ngạc.

Mấy ngày trước tên ăn mày này đến thôn xin ăn, liền ngồi luôn ở đây, bọn họ đều không để ý đến anh ta, không ngờ đây lại là tai mắt của Lâm Chính.

“Vậy thì các anh chắc là đệ tử của Thiên Trì nhỉ?”.

Lâm Chính ngồi trên ngựa nhìn thôn dân kia.

Anh ta biến sắc, lập tức xoay người định chạy.

Nhưng Vương Nhất Thánh ở bên cạnh đã lao tới, bắt thôn dân kia lại.

"Mau, mau đi bẩm báo với bệ hạ!".

Anh ta gào lên.

Những thôn dân khác nghe thấy thế liền lao về phía Thiên Sơn.

Bọn họ hoảng loạn sợ hãi, điên cuồng tháo chạy.

"Đuổi theo!".

Sở Thu khẽ quát, đang địch giục ngựa đuổi theo.

Nhưng Lâm Chính giơ tay lên ngăn lại.

"Không cần đâu, chắc là Nữ Hoàng Thiên Trì cũng đã biết chúng ta đến đây, để bọn họ đi đi".

"Vâng, minh chủ".

Sở Thu ôm quyền.

Lâm Chính nhìn thôn dân đang bị Vương Nhất Thánh chế ngự, bình thản nói: "Nữ Hoàng Thiên Trì có đang ở Thiên Sơn không?".

"Mày có giết tao thì tao cũng không bán đứng Nữ Hoàng bệ hạ".

Anh ta tỏ vẻ quyết tuyệt, nghiến răng gầm lên.

"Được".

Lâm Chính gật đầu, ngoảnh sang nói: "Đưa anh ta đến liên minh Thanh Huyền, cắm ống dẫn bôi thuốc vào lục phủ ngũ tạng, thần kinh, đại não của anh ta, bắt đầu từ lột da, sau đó xẻo từng miếng thịt. Phải đảm bảo sau khi hành hình anh ta vẫn còn sống, người trung thành như vậy, tôi không muốn giết, nhưng tôi muốn ngày nào các anh cũng hành hình xẻo thịt".

"Vâng, minh chủ".

Sở Thu đáp.

Thôn dân kia nghe thấy thế, suýt nữa thì tè ra quần, vội vàng kêu lên: "Đại... đại nhân, Nữ Hoàng Thiên Trì đang ở Thiên Sơn, nghe nói ở bên cạnh Thiên Trì, những chuyện khác... thì tôi không biết gì cả... Tôi chỉ là một người canh gác, tôi không biết gì hết..."

"Đúng là đồ hèn, dọa hai câu đã khai hết rồi".

Ngạo Vi Âm lạnh lùng hừ một tiếng, tỏ vẻ khinh miệt.

Thôn dân kia cúi đầu xuống, không dám nói gì.

"Anh về đi".

Lâm Chính xua tay: "Lên núi nói với Nữ Hoàng Thiên Trì, nếu cô ta dẫn quân đến đầu hàng, thì tôi sẽ tha cho Thiên Trì".

"Vâng, vâng... Đại nhân, tôi sẽ chuyển lời ngay".

Thôn dân kia lập tức xoay người bỏ chạy, trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu.

"Minh chủ, nếu Nữ Hoàng Thiên Trì muốn đầu hàng, thì cần gì phải chờ đến bây giờ? Tôi thấy người này lên núi cũng vô ích thôi!", Ngu Sơn Thủy không nhịn được nói.

"Tiên lễ hậu binh mà, tôi biết người này chuyển lời cũng vô ích, chỉ là cảnh cáo Nữ Hoàng Thiên Trì thôi".

Lâm Chính bình thản đáp, sau đó nhìn về phía tai mắt kia: "Nữ Hoàng Thiên Trì có tìm sự trợ giúp từ bên ngoài không?".

"Bẩm minh chủ, Nữ Hoàng từng phái hơn trăm người đi cầu cứu khắp nơi, nhưng không ai hưởng ứng", tai mắt kia lập tức đáp.

Điều này không có gì ngạc nhiên.

Bây giờ Lâm Chính đã là Lục Địa Thần Tiên, còn đánh cho ông tổ nhà họ Mãn răng rơi đầy đất, ai dám giúp Thiên Trì chứ?

"Nếu đã không có sự trợ giúp từ bên ngoài thì sao cô ta dám đối đầu với Thanh Huyền chúng ta chứ? Minh chủ, cẩn thận kẻo sập bẫy".

Trang chủ Vân Tiếu ôm quyền nói.

"Đúng vậy minh chủ, nghe nói thời gian này Nữ Hoàng Thiên Trì ở suốt bên cạnh Thiên Trì, không thấy rời đi, bỏ bê mọi chuyện của Thiên Trì. Nhất là hôm qua, Nữ Hoàng Thiên Trì bỗng dưng gọi tất cả các trưởng lão đến bên cạnh Thiên Trì, nghe nói là cử hành nghi thức đặc biệt nào đó".

Tai mắt kia cung kính nói.

"Nghi thức?".

Lâm Chính suy tư một lát, trầm giọng nói: "Lên núi trước rồi tính".

"Vâng".
Chương 4374: Tôi đồng ý đầu hàng

“Nữ Hoàng bệ hạ, tên giặc Thanh Huyền đã đến thôn Khổ Gia! Bắt trưởng thôn Triệu Khổ! Bọn họ còn định bắt chúng tôi! Nhưng may mà chúng tôi lanh lợi, nếu không tất cả chúng tôi đã chết trong thôn rồi!”

“Nữ Hoàng bệ hạ, Lâm yêu quái thật đáng sợ, mặt xanh nanh dài, dữ tợn gớm ghiếc, như quỷ dữ!”

"Trưởng thôn Triệu Khổ rơi vào tay hắn, rất có khả năng lành ít dữ nhiều, mong Nữ Hoàng đại nhân báo thù cho trưởng thôn chúng tôi!"

Đám người thôn Khổ Gia chạy vào đại điện, ai nấy đều quỳ xuống đất, hét lớn.

Nữ Hoàng Thiên Trì không nhanh không chậm bước đến, ngồi trên ngai vàng, hờ hững nhìn đám người này.

“Lanh lợi? Chẳng qua bọn họ lười giết các người thôi, các người cho rằng mình có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay Lục Địa Thần Tiên sao?”

Nữ Hoàng Thiên Trì hầm hừ, trên mặt tràn đầy vẻ khinh thường.

Mọi người đều sững sờ, xấu hổ ra mặt.

“Nữ Hoàng bệ hạ! Thuộc hạ Triệu Khổ xin gặp!”

Đúng lúc này, một giọng nói dồn dập truyền đến.

"Triệu Khổ?"

Nữ Hoàng Thiên Trì kinh ngạc nhìn ra ngoài sảnh, bình tĩnh nói: "Vào đi”.

"Rõ!"

Triệu Khổ vô cùng chật vật thở hổn hển đi vào, quỳ phịch xuống trước mặt Nữ Hoàng Thiên Trì!

"Bái kiến Nữ Hoàng bệ hạ!"

"Triệu Khổ, nghe nói ông bị Lâm Chính bắt đi, sao ông lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ ông phản bội Thiên Trì?"

Nữ Hoàng Thiên Trì thờ ơ hỏi.

Triệu Khổ sững sờ, lập tức giơ tay hô lên: "Nữ Hoàng bệ hạ, lòng trung thành của tôi với bệ hạ có sao trời chứng giám, trời đất có đổi thay thì tôi cũng không thay đổi! Sao tôi có thể phản bội bệ hạ chứ!"

“Thật không? Vậy ông thoát khỏi tay Lục Địa Thần Tiên bằng cách nào?”

Nữ Hoàng Thiên Trì hỏi.

Triệu Khổ nghe vậy, vội vàng nói: "Nữ Hoàng bệ hạ, nữ hoàng không biết đấy thôi, thực lực của Lâm Chính rất mạnh, khi bọn họ đến gần thôn, tôi đã cảm nhận được bọn họ đang đến, đánh hơi thấy nguy hiểm, tôi lập tức bảo mọi người chạy vào núi, mình tôi chặn phía sau!"

"Chỉ là Lục Địa Thần Tiên không tầm thường, tôi đánh ba trăm hiệp với Lâm Chính, chung quy vẫn kém hơn, đánh thua một chiêu, bị cậu ta bắt sống!"

“Sau khi bị bắt, Lâm Chính không giết tôi, mà muốn lấy lời khai từ miệng tôi, nhưng Triệu Khổ tôi là ai chứ? Cả đời tôi chỉ trung thành với Nữ Hoàng bệ hạ, bất kể Lâm Chính có uy hiếp dụ dỗ như nào, tôi cũng không tiết lộ bất kỳ tin tức nào về Nữ Hoàng bệ hạ! Cậu ta thấy tôi kiên quyết, tài nghệ cũng khá, nên đã chiêu mộ tôi, thậm chí… thậm chí Lâm Chính còn muốn gả con gái của cậu ta cho tôi! Nhưng đều bị tôi từ chối…”

Nói đến đây, Triệu Khổ còn hơi đỏ mặt.

Đám người bên cạnh trợn mắt há mồm.

"Triệu trưởng thôn, hình như Lâm Chính không có con gái?"

Có người nhìn thấy ông ta khoe khoang quá mức, không khỏi chỉ ra.

“Anh thì biết cái gì! Cậu ta không có con gái, nhưng nhận con nuôi! Cậu ta nói, nếu có tôi trợ giúp, liên minh Thanh Huyền đủ để thống nhất vực Diệt Vong, đến lúc đó còn giao cho tôi chức phó minh chủ! Đáng tiếc Lâm Chính không hiểu cách làm người của Triệu Khổ tôi! Chức phó minh chủ có là gì chứ? Chỉ cần có thể đi theo Nữ Hoàng bệ hạ, dù là canh cửa, tôi cũng tình nguyện!”

Triệu Khổ hầm hừ, với vẻ khinh thường.

"Đủ rồi!"

Nữ Hoàng Thiên Trì vỗ vào tay ghế, lớn giọng quát.

Triệu Khổ hoảng sợ vội vàng quỳ xuống.

“Ăn nói bậy bạ, Triệu Khổ, ông nghĩ tôi là đứa ngốc không có năng lực sao?"

Nữ Hoàng Thiên Trì tức giận.

"Bệ hạ tha tội, bệ hạ tha tội... tôi… tôi...”

Triệu Khổ run rẩy, không biết nên giải thích như nào.

Nữ Hoàng Thiên Trì lạnh lùng quát: "Nói cho tôi biết sự thật, nếu không, tôi đánh chết ông ngay tại đây!"

Triệu Khổ như hồn lìa khỏi xác, còn đang kinh hãi, lúc này sao dám khoác lác nữa, lập tức kể lại tất cả những gì mình biết.

“Bệ hạ… Lâm Chính kia… sở dĩ Lâm Chính không giết tôi, là… là muốn tôi chuyển lời đến bệ hạ…”

“Chuyển lời gì?”

“Lâm Chính nói, nếu bệ hạ đầu hàng… cậu ta sẽ không tiêu diệt Thiên Trì…”

Hàm răng Triệu Khổ va vào nhau nói.

Sở dĩ ông ta khoe khoang nhiều như vậy, vì biết lời này không thể nói ra.

Nếu Nữ Hoàng Thiên Trì muốn đầu hàng, cần gì phải đợi đến hôm nay? Vì thế không được nói đến chuyện đầu hàng?

Nhưng dù sao cũng phải bịa ra một lý do chứ?

Vì thế Triệu Khổ mới nói mấy lời vô nghĩa đó.

Nhưng Nữ Hoàng Thiên Trì không dễ bị lừa.

Đúng như dự đoán.

Nghe thấy lời Triệu Khổ nói, sắc mặt Nữ Hoàng Thiên Trì lạnh như băng, sát khí bắn ra bao phủ khắp đại điện.

Nhưng cô ta nhanh chóng kiềm chế lại, suy nghĩ chốc lát, lạnh lùng nói: “Ông lập tức xuống núi”.

"Bệ hạ, đừng trục xuất tôi ra khỏi sơn môn!"

Triệu Khổ vội vàng kêu rên.

“Trục xuất khỏi sơn môn gì chứ? Tôi muốn ông lập tức xuống núi tìm Lâm Chính, nói với anh ta, tôi đồng ý đầu hàng!”
Chương 4375: Một mình lên núi

“Đồng ý đầu hàng?”

Lâm Chính đang chuẩn bị lên núi không khỏi nhíu mày.

Đám người Sở Thu, Ngạo Vi Âm ở bên cạnh càng kinh ngạc hơn.

“Đúng vậy minh chủ đại nhân, Nữ Hoàng chúng tôi đồng ý đầu hàng, cũng sẵn lòng dẫn theo người của Thiên Trì quỳ trong đại điện, chờ Lâm minh chủ đến!”

Triệu Khổ vội vàng nói, cười nịnh nọt.

Mọi người trố mắt nhìn nhau, trên mặt tràn đầy vẻ khó tin.

“Vô duyên vô cớ, sao Nữ Hoàng Thiên Trì đột nhiên muốn đầu hàng?”

“Không thể nào, nếu cô ta muốn đầu hàng, sao phải chờ đến bây giờ, minh chủ, cẩn thận có bẫy!”

“Chắc chắn có gì đó mờ ám!”

Mỗi người một câu, rối rít khuyên nhủ.

Lâm Chính yên lặng gật đầu: "Đúng là chuyện này hơi kỳ quái, nhưng giờ rất khó xác minh, huống hồ, nếu Nữ Hoàng Thiên Trì đột nhiên muốn đầu hàng cũng không phải không có khả năng, chắc cô ta đã biết chuyện của Kiếm Vương Triều, có lẽ nhóm người Kiếm Vương Triều có tác dụng gây chấn động lớn”.

“Ờ…”

Mọi người muốn nói lại thôi.

“Như vậy đi, các anh chờ ở đây, tôi theo Triệu Khổ lên núi, tiếp nhận sự đầu hàng của Nữ Hoàng Thiên Trì, các anh ở đây chờ nửa tiếng, nếu nửa tiếng sau không thấy tôi hồi âm, chắc chắn chuyện này có điều mờ ám! Nếu chuyện này là thật, tôi sẽ bảo Triệu Khổ báo cho các anh!"

Lâm Chính nói.

"Minh chủ, một mình anh lên núi quá nguy hiểm! Hay là dẫn mọi người cùng đi lên!"

Sở Thu lo lắng nói.

Lâm Chính lắc đầu: “Nếu nói Lục Địa Thần Tiên gặp nguy hiểm, vậy các anh đi theo tôi, cũng chỉ để đối phương giết hết một đám mà thôi”.

Sở Thu không nói được gì.

“Chờ ở đây đi!”

Lâm Chính nói, lập tức theo Triệu Khổ lên núi.

Đoàn người không còn cách nào khác ngoài im lặng chờ đợi.

Thiên Sơn vô cùng dốc, đỉnh núi đâm thẳng lên trời, tương truyền đỉnh núi Thiên Trì là thượng đế ban tặng cho chúng sinh, có tác dụng hóa giải sát khí.

Người ngoài có đủ loại suy đoán về chức năng của nước thần Thiên Trì, nhưng không ai cho rằng nó có tác dụng tu luyện, dù sao Nữ Hoàng Thiên Trì vẫn không thể đột phá đến cảnh giới Thần Tiên.

Đường lên núi rất yên tĩnh.

Lâm Chính vừa đi vừa quan sát, phát hiện ngay cả một đệ tử bảo vệ núi cũng không thấy đâu, anh nhíu mày.

Chẳng mấy chốc, Lâm Chính một người một ngựa, dưới sự dẫn dắt của Triệu Khổ đi đến đỉnh Thiên Sơn, Nữ Hoàng Thiên Trì đang ở trong đại điện!

Bên ngoài đại điện không một bóng người, ngoại trừ nhóm người đang đứng trong đại điện.

Dẫn đầu là Nữ Hoàng Thiên Trì người mặc quần áo thần tiên có khí chất tao nhã.

So với lúc cùng nhà họ Mãn tấn công trước đó, hiện giờ trên mặt Nữ Hoàng Thiên Trì có vài phần kiên định.

"Bái kiến Lâm minh chủ!"

Nữ Hoàng Thiên Trì bước lên phía trước, làm lễ khom người với Lâm Chính, giọng nói nhẹ nhàng không cảm xúc.

Những người còn lại cũng làm theo.

“Các vị không cần khách sáo”.

Lâm Chính xuống ngựa, đỡ Nữ Hoàng Thiên Trì đứng dậy, bình tĩnh nói: "Sao Nữ Hoàng không đầu hàng sớm một chút?"

Nhưng Nữ Hoàng Thiên Trì không trả lời Lâm Chính, ngược lại nhìn phía sau lưng anh, nhàn nhạt hỏi: "Không phải Lâm minh chủ dẫn theo vài người tinh nhuệ đến đây sao? Sao chỉ thấy anh, những người khác đâu?"

Nghe vậy, sự nghi ngờ của Lâm Chính lập tức được xác nhận.

"Tôi bảo bọn họ chờ dưới chân núi, ngộ nhỡ việc đầu hàng là giả thì bọn họ có thể ứng phó”.

Lâm Chính nói.

"Vậy à?"

Nữ Hoàng Thiên Trì bình tĩnh nói: "Không ngờ đường đường là Lục Địa Thần Tiên mà cẩn thận như vậy, rất tốt, nhưng đáng tiếc, sợ rằng bọn họ không thể gặp được anh nữa!"

Giọng nói vừa dứt, bốn phía xung quanh Lâm Chính, thậm chí ở ngoài điện, xuất hiện hơn mười bóng người có khí tức vô cùng đáng sợ.

Đây đều là trưởng lão của Thiên Trì!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom