-
Chương 4366-4370
Chương 4366: Kinh động
Hoàng cung Kiếm Vương Triều.
Những tiếng kêu thảm thiết của một cô gái vang lên.
Các thủ vệ, thái giám và cung nữ trong cung đều tái mét mặt, ánh mắt vô cùng sợ hãi.
Tiếng kêu kéo dài khoảng 10 phút mới dừng lại.
“Không đủ! Không đủ! Tiếp đi! Tiếp đi!”.
Trong tẩm cung vang lên giọng nói tức giận của Quốc Vương.
Thái giám nghe thấy thế, vội vàng chỉ vào một cung nữ có nhan sắc xinh đẹp ở bên cạnh: “Mau! Đưa cô ta vào đi, mau đưa cô ta vào!”.
Thị vệ lập tức đi tới, định bắt cô gái đi vào trong.
Cung nữ sợ hãi biến sắc, giãy giụa như phát điên.
“Đừng mà! Công công! Xin hãy tha cho tôi! Tôi không muốn vào đó! Đừng mà!”.
Mặc cho cô cung nữ giãy giụa thế nào cũng vẫn vô ích.
Trong cung điện nhanh chóng vang lên tiếng hét thảm thiết.
Hai thị vệ vừa đi vào đồng thời khiêng một cô gái cả người chi chít vết thương, chỉ còn hơi tàn đi ra.
Quần áo cô gái không đủ che thân, thần trí không còn tỉnh táo, dường như đã điên loạn.
Công công nhìn cô gái, phất tay: “Khiêng đến thai phòng dưỡng đi, nếu không mang long thai thì đưa đến dược phòng!”.
“Vâng!”.
Thị vệ khiêng cô gái đi.
Đúng lúc này, mội tiểu thái giám bỗng đi tới.
“Công công, đây đã là người thứ sáu mươi lăm rồi nhỉ? Nếu vẫn không mang long thai thì cũng chẳng còn ai nữa…”, tiểu thái giám dè dặt nói.
“Câm miệng! Muốn rơi đầu à?”.
Thái giám già trừng mắt nhìn tiểu thái giám, nhỏ giọng nói: “Nếu không còn ai thì đến dân gian tìm! Thái tử mất sớm, bệ hạ không có con nối dõi, giang sơn rộng lớn của Kiếm Vương Triều chúng ta phải giao cho ai đây? Thế nên bây giờ Quốc Vương ngày đêm muốn để lại long chủng, sau này còn có người kế thừa đại nghiệp!”.
“Nhưng cứ thế này cũng không phải cách, nghe nói thai phòng sắp chật kín người, dược phòng thì ngày nào cũng có người vào… Nhưng đến giờ vẫn chưa có một ai mang long thai… Cứ thế này, e là đưa hết các cô gái trên cả nước đến long sàng của bệ hạ cũng không đủ…”
Tiểu thái giám nhăn nhó nói.
Thực ra hắn là thái giám giả, có mối quan hệ nhân tình với một cung nữ trong cung. Sở dĩ hắn nói như vậy là vì lo lắng nhân tình của mình cũng bị đưa lên long sàng.
Thái giám già nghe thấy thế thì biến sắc, quay lại tát một cái rất mạnh vào mặt tiểu thái giám.
“Thằng nhãi này, cậu muốn chết à? Tôi nói cho cậu biết! Chỉ cần có thể mang được long thai, cho dù đưa hết phụ nữ đến đó cũng được, sau này cấm nói những lời như vậy nữa, nếu không cái đầu của cậu chỉ là chuyện nhỏ, còn làm liên lụy đến chúng tôi nữa!”.
Tiểu thái giám ôm mặt, ấm ức cúi đầu xuống.
Đúng lúc này, một thị vệ vội vàng chạy tới.
“Thẩm công công! Xảy ra chuyện rồi! Xảy ra chuyện lớn rồi!”.
Thị vệ cuống quýt kêu lên.
“Suỵt!”.
Thái giám già vội vàng ngăn thị vệ lại nói: “Cậu muốn chết à? Nói nhỏ thôi, nếu làm kinh động đến bệ hạ thì cẩn thận cái đầu của các cậu!”.
Nhưng thị vệ mặc kệ, cuống quýt nói: “Thẩm công công, có người đang làm loạn ở trong thành, bây giờ đang đánh thẳng tới hoàng cung, thuộc hạ đến để bẩm báo với bệ hạ!”.
“Cái gì?”.
Thái giám già kinh ngạc, sau đó vội nói: “Các cậu làm ăn kiểu gì thế hả? Tại sao không bắt đám loạn thần tặc tử đó lại?”.
“Thẩm công công, đối phương có thực lực rất mạnh, chúng tôi… chúng tôi không ngăn cản nổi! Hơn nữa… hơn nữa còn có không ít dân chúng giúp đỡ! Sao chúng tôi có thể xuống tay được?”.
Thị vệ kia tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Thái giám già nghe thấy thế liền lập tức hiểu ra.
Vì con nối dõi, thời gian này Quốc Vương đã cưỡng ép đưa không ít dân nữ vào cung, khiến dân chúng oán thán khắp nơi.
Nếu không trấn áp thì chắc chắn sẽ đại loạn!
“Cậu chờ ở đây, để tôi vào diện kiến thánh thượng!”.
Thái giám già trầm giọng nói, vội vàng chạy vào tẩm cung.
Chương 4367: Không biết tự lượng sức
Trong tẩm cung, một cô gái quần áo xộc xệch, trên người cắm đầy châm, đang bị một bóng dáng như núi thịt cưỡng chế bắt uống thuốc.
"Bệ hạ, tha cho nô tì đi! Bệ hạ, xin người hãy tha cho nô tì!".
Cô gái khóc lóc van xin, nhưng dù cô ta van nài kiểu gì cũng vô ích.
Đôi mắt Quốc Vương đỏ ngầu, cầm đan hoàn nhét vào miệng cô ta, thấy cô gái không chịu phối hợp, liền giơ cánh tay cường tráng lên, đánh mạnh vào người cô ta.
Bốp!
Cô gái bay đi như một bao cát, va vào cây cột, gãy xương toàn thân, không gượng dậy nổi, miệng phun ra máu tươi.
Quốc Vương rời khỏi long sàng, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta.
"Thể chất của cô quá yếu, nếu không dùng châm dùng thuốc, thì làm sao mang long thai được? Làm sao có thể sinh ra Thái tử kế thừa đại nghiệp? Quả nhân lâm hạnh cô là phúc mấy đời nhà cô, sao cô dám từ chối sự ban thưởng này chứ?".
Dứt lời, ông ta xách cô gái lên như xách một con gà, ném trở lại long sàng.
Cơ thể cô gái co giật, không còn sức lực phản kháng nữa.
Đúng lúc núi thịt của Quốc Vương sắp đè xuống.
"Bệ hạ!".
Thái giám già vội vàng chạy vào.
"Hử?".
Quốc Vương nổi giận, quay lại lạnh lùng nhìn ông ta.
Thái giám già sợ đến mức vội vàng quỳ xuống, không dám ngẩng đầu lên: "Bẩm bệ hạ, ngoài cung có người làm loạn, cấm quân đều được huy động, nhưng khó mà trấn áp được. Ngoài ra còn có rất nhiều người dân giúp kẻ phản loạn, lão nô to gan hỏi bệ hạ bây giờ phải làm sao ạ?".
"Một lũ vô dụng, ngay cả việc này cũng không giải quyết được? Quả nhân nuôi các ông để làm gì?".
Quốc Vương đứng dậy, lạnh lùng hừ mũi.
"Bệ hạ tha tội, là chúng nô tài vô dụng..."
"Thôi bỏ đi, đúng lúc tâm trạng quả nhân không tốt, đi giết mấy người cho hạ hỏa! Nào, thay quần áo cho quả nhân, để quả nhân xem là kẻ nào to gan như vậy, dám làm càn ở đây!".
"Vâng".
Thái giám già vội vàng cầm long bào tới, cẩn thận mặc cho Quốc Vương.
Nhưng Quốc Vương còn chưa mặc quần áo xong, bên ngoài đã vang lên tiếng chém giết và tiếng nổ.
"Hử?".
Quốc Vương lập tức sa sầm mặt.
"Bệ hạ, không hay rồi, đám người làm loạn kia đánh vào tận đây rồi!".
Một thị vệ cuống quýt kêu lên.
Bốp!
Quốc Vương vỗ mạnh một cái vào đầu anh ta.
Thị vệ còn không kịp phản ứng, đầu đã bị nổ tung, bỏ mạng tại chỗ.
"Hả?".
Thái giám già bị dọa cho run lẩy bẩy.
"Vô dụng! Một lũ vô dụng! Chờ trẫm dẹp xong trận phản loạn sẽ xử lý đám vô tích sự này!".
Quốc Vương nổi giận, nhấc cơ thể nặng nề lên, đi ra ngoài.
Đúng lúc đó, một bóng người cũng lao về phía này.
"Mãn Chước Hổ! Mau lăn ra đây cho tôi!".
Giọng nói vang lên.
Mọi người trong hoàng cung đều biến sắc.
"Rốt cuộc là kẻ nào mà lại to gan như vậy? Dám gọi thẳng tên húy của bệ hạ!".
Thái giám già tỏ vẻ tức giận, lớn tiếng chửi bới.
"Là tôi!".
Cẩm Huyền Nữ cầm trường kiếm đi tới, nhìn cửa tẩm cung quát.
"Ồ? Hóa ra là con khốn này!".
Quốc Vương nheo mắt: "Sao? Cô đến để trả thù tôi à?".
"Mãn Chước Hổ, ông ép tôi giết cả nhà tôi, hành hạ bố mẹ tôi bao nhiêu năm, sao tôi có thể bỏ qua mối huyết hải thâm thù này chứ? Hôm nay chính là ngày chết của ông!".
Cẩm Huyền Nữ tức giận mắng.
"Ha ha ha, con khốn đê tiện! Dựa vào cô mà cũng dám đối đầu với quả nhân? Nực cười!".
Quốc Vương cười lớn, liếc mắt nhìn cơ thể của Cẩm Huyền Nữ, nói: "Không tệ, không tệ, nếu để cô sinh long chủng cho quả nhân, thì chắc là thú vị lắm đây, ha ha ha..."
"Khốn kiếp, chán sống à?".
Cẩm Huyền Nữ thẹn quá hóa giận, cầm kiếm lên xông tới.
"Không biết tự lượng sức!".
Quốc Vương cười khẩy, vung tay lên, một cái bóng đen ở bên cạnh lao về phía Cẩm Huyền Nữ.
Chương 4368: Ông định đi đâu?
Cẩm Huyền Nữ kinh ngạc, vung kiếm chống đỡ.
Nhưng thế tấn công bóng đen vô cùng mạnh mẽ, chiêu thức cực kỳ xảo quyệt, linh hoạt vô cùng giống như rắn độc.
Sau một phen tranh đấu, Cẩm Huyền Nữ bị ép lùi lại.
Nhìn lại trên người đã có thêm nhiều vết thương.
Hiển nhiên, cô ta không phải là đối thủ của bóng người đen kia.
Bóng người đen lùi về bên cạnh Quốc vương.
Đó là một ông lão khoác áo choàng màu đen, khí tức hung ác nguy hiểm, giống như rắn độc khiến người ta không rét mà run.
“Ngay cả con chó bên cạnh quả nhân cũng không đánh lại mà dám lấy mạng của quả nhân? Ha ha, thật là nực cười!”.
Quốc vương cười khinh thường: “Cuộc phản loạn bên ngoài cung là do cô khơi dậy đúng không? Vậy quả nhân cũng không khách sáo với cô nữa! Người đâu, bắt sống Cẩm Huyền Nữ, những người còn lại xử tử hết!”.
“Tuân lệnh!”.
Cấm quân ùa tới từ hai bên lập tức ra tay.
Nhưng khi bọn họ xông về phía Cẩm Huyền Nữ thì không khỏi kinh ngạc dừng bước.
Bọn họ mở to mắt, ngạc nhiên nhìn phía trước.
Ngoài cửa hoàng cung có rất nhiều dân chúng tập trung.
Bọn họ cầm đao kiếm, hoặc cầm ghế dài, cầm đá, đùng đùng nổi giận tràn vào trong.
Chỉ chớp mắt, hoàng cung rộng lớn toàn người là người.
Nhìn thế trận đó, cấm quân cũng sợ hãi.
“Thật to gan!”.
Quốc vương nổi giận: “Đám sâu kiến này định làm gì?”.
“Mãn Chước Hổ! Ông ép con gái tôi vào cung, hại nó một cách tàn nhẫn! Tôi phải trả thù cho con gái!”.
Một ông lão cầm lao bắt cá trong tay hét lên, dù giọng ông ta có phần run rẩy, nhưng trong mắt lại tràn ngập sự kiên quyết không lùi bước.
“Mãn Chước Hổ! Ông hại chết vợ tôi, hôm nay tôi nhất định phải lột da ông!”.
“Loại người như ông không xứng làm quốc vương của chúng tôi, không xứng làm hoàng đế của chúng tôi!”.
“Từ khi ông tiếp quản Kiếm Vương Triều, vương triều càng ngày càng khác xưa. Mọi người còn không có cơm ăn, dân chúng lầm than bởi sự bóc lột của ông. Ông không cho chúng tôi đường sống thì chúng tôi cũng sẽ liều mạng với ông!”.
“Đúng! Liều mạng với ông!”.
Bọn họ gào lên, hiện trường sôi sục.
Nhìn cảnh tượng này, đám người trong hoàng cung đều tái nhợt mặt.
Thái giám già sợ đến mức run lẩy bẩy.
Nhưng Quốc vương thì không sợ, lạnh lùng nói: “Được! Được lắm! Nếu đám các người đã không sợ chết, muốn đến đây đâm đầu vào chỗ chết thì quả nhân sẽ giải quyết hết các người, đưa đến dược phòng luyện chế thành đan!”.
Nói xong, Quốc vương bước tới phía trước.
Ầm!
Một luồng đại thế đáng sợ giáng từ trên trời xuống, đánh về phía dân chúng.
Nhưng… đại thế giáng xuống, dân chúng lại không có chút phản ứng nào.
Quốc vương sửng sốt.
Ông ta tiếp tục phóng ra đại thế về phía dân chúng.
Nhưng… vẫn không có tác dụng gì.
“Sao có thể như vậy?”.
Quốc vương tim đập mạnh, cảm thấy không ổn.
Đúng lúc đó, đám người tách ra.
Một nhóm người đi về phía này.
Quốc vương nhìn người dẫn đầu, nổi giận: “Là người chăm hoa cậu?”.
“Mãn Chước Hổ, đã lâu không gặp!”.
Lâm Chính bước tới, một mình đi về phía Quốc vương.
Quốc vương ngẩn ra, không biết Lâm Chính định làm gì, nhưng sự phẫn nộ trong lòng khó có thể kìm nén.
“Lẽ nào tất cả đều là do cậu giở trò?”.
Quốc vương nghiến răng nói.
Lâm Chính không trả lời, bình tĩnh nói: “Thiện ác cuối cùng cũng sẽ báo. Mãn Chước Hổ, ông bóc lột dân chúng, coi mạng người như cỏ rác, ông không nghĩ tới có một ngày, người dân của ông sẽ ăn thịt ông, lật đổ mọi thứ của ông hay sao?”.
“Khốn nạn, cậu đang dạy đời tôi sao?”.
Quốc vương nổi giận, tích lũy sức mạnh phi thăng đánh về phía Lâm Chính.
Lâm Chính không tránh né, để mặc cho quyền đó đánh tới.
Ầm!
Nắm đấm đánh vào tim Lâm Chính, sức lực trên nắm đấm giống như nước lũ nổ tung, lan ra tứ phía.
Đám Thái giám già ở bên cạnh bị đánh bay.
Nhưng Lâm Chính lại không hề nhúc nhích, thậm chí ngay cả sắc mặt cũng không thay đổi gì, hoàn toàn bỏ qua đòn tấn công.
Quốc vương hít sâu một hơi, lập tức nhận ra thực lực của anh.
“Lục Địa… Thần Tiên?”.
Quốc vương há to miệng, ngạc nhiên hỏi.
“Đúng”.
Lâm Chính gật đầu, sau đó vung tay đánh về phía cơ thể mập mạp của Quốc vương.
Phụt!
Tay Lâm Chính đâm xuyên qua xác thịt ông ta, sau đó đột nhiên lôi ra một chiếc ống trong suốt.
Đó là khí mạch của Quốc vương.
“A!”.
Tiếng la thảm thiết vang vọng tứ phía.
Cơ thể của Quốc vương liên tục lùi về sau, sau đó ngã xuống đất, ôm vết thương, đau đớn không thôi.
Nơi vết thương không những chảy máu mà còn có lượng lớn sức mạnh phi thăng tràn ra.
Bọn họ sợ hãi, khó tin nhìn Quốc vương, nhưng chẳng mấy chốc, tất cả mọi người đều hiểu ra.
Tu vi của Quốc vương đã bị Lâm Chính phế bỏ…
Lâm Chính đi tới, xách cơ thể Quốc vương lên, ném về phía đám đông ở bên dưới.
Dân chúng sợ đến mức lùi ra xung quanh.
Rầm!
Cơ thể của Quốc vương đập mạnh xuống đất, làm cát bụi bắn tung tóe.
Ông ta đã không thể đứng dậy, miệng không ngừng nôn ra máu.
Vô số ánh mắt tập trung lên người Quốc vương.
Bọn họ thở hổn hển, hơi thở gấp gáp, không khỏi run rẩy.
“Tùy mọi người xử lý ông ta!”.
Lâm Chính nói.
Câu nói này giống như mở ra chiếc hộp Pandora, tất cả mọi người xông về phía Quốc vương như phát điên.
“Các người muốn làm gì? Cút ra cho tôi, tất cả cút ra!”.
Quốc vương vội vàng bò dậy, nhưng động tác của ông ta quá chậm. Không có khí kình, ông ta thậm chí còn không thể đứng dậy.
“Tôi sẽ giết ông!”.
“Trả lại mạng cho con gái tôi!”.
“Một con ma quỷ như ông, tôi phải ăn tươi nuốt sống ông!”.
Bọn họ gào thét, bất chấp tất cả nhào về phía Quốc vương.
Quốc vương điên cuồng chống đỡ nhưng không có ích gì.
Chẳng mấy chốc, những tiếng la hét thê thảm vang lên.
Quốc vương bị đám đông che khuất.
Cẩm Huyền Nữ vốn muốn giết chết ông ta, nhưng nhìn cảnh tượng đó cũng không khỏi sửng sốt.
Cô ta lặng lẽ nhìn, trên mặt không có vẻ đau buồn.
Cho đến khi Quốc vương không còn kêu la thảm thiết, cô ta mới thở phào một hơi.
Mọi người dần dần khôi phục lý trí.
Trên đất là một vũng máu, thi thể của Quốc vương không thấy đâu nữa.
Bọn họ ngẩng đầu nhìn Lâm Chính.
Thái giám già và những người khác quỳ xuống đất.
“Đại nhân tha mạng… Đại nhân tha mạng!”.
Thái giám già khóc lóc: “Những việc này đều là Quốc vương ép chúng tôi làm, tha cho chúng tôi đi!”.
Nhưng ông ta còn chưa nói xong, Cẩm Huyền Nữ đã chém một kiếm vào cổ Thái giám già.
Lâm Chính đang định tiến lên, đột nhiên cảm giác được gì đó, nhìn về phía bóng tối ở bên kia.
“Ông định đi đâu?”.
Chương 4369: Cũng giao cho mọi người
Bóng đen trong chỗ tối run rẩy, không dừng lại mà chạy như bay ra ngoài hoàng cung.
Lâm Chính hờ hững nhìn bóng người bay qua giữa bầu trời, đột nhiên vung tay tóm vào không trung.
“A!”.
Giữa không trung vang lên tiếng rên khẽ.
Sau đó, một ông lão lưng còng, mặc áo choàng màu đen đứng khựng lại giữa không trung.
Ông ta giống như bị bóp chặt, tứ chi trói chặt một chỗ, cơ thể căng cứng. Dù ông ta không ngừng giãy giụa, nhưng không thể động đậy được chút nào.
“Về đây!”.
Lâm Chính kéo cánh tay về.
Vèo!
Cơ thể giữa không trung bay ngược về sau, ngã xuống trước mặt Lâm Chính.
“Đại nhân tha mạng…”.
Bóng đen cúi rạp người trên đất, vội vàng dập đầu hô to.
“Tha mạng? Nếu nói trong hoàng cung, người đáng chết nhất là Mãn Chước Hổ thì người đáng chết thứ hai là ông, quốc sư áo đen!”.
Đế Nữ lạnh lùng nói.
“Quốc sư?”.
Lâm Chính thắc mắc liếc nhìn bóng người đang quỳ dưới đất.
“Lâm minh chủ, người này là quốc sư áo đen bí ẩn khó dò của vương triều. Nghe nói người này luôn đi theo bên cạnh Mãn Chước Hổ, vạch kế hoạch cho ông ta, hiến nhiều kế tàn độc cho ông ta. Ví dụ như Mãn Chước Hổ dùng con người để tu luyện chiêu pháp thuật cấm là do người này bày cách, ví dụ như Thiên Tuyển Diệp Hoa mà anh lấy lúc trước cũng là người này phát hiện nên mới mang về trồng trong Kiếm Vương Triều”.
Đế Nữ nhìn chằm chằm quốc sư áo đen ánh mắt lộ vẻ dữ tợn, nói: “Người này tâm địa độc ác, tàn nhẫn vô cùng. Mặc dù ông ta ít khi lộ diện trước mặt mọi người, nhưng người chết trong tay ông ta không ít hơn trong tay Mãn Chước Hổ. Nghe nói vì đột phá cảnh giới mà ông ta từng ra lệnh bắt ba nghìn nam nữ trẻ tuổi, rút tinh huyết của bọn họ luyện công. Thật sự đáng sợ”.
“Còn có chuyện đó sao?”.
Lâm Chính nhíu mày, rút Thiên Sinh Đao ở thắt lưng ra, trông như sắp xử tử người đó.
“Lâm minh chủ tha mạng, nếu cậu không giết tôi, tôi có thể nói cho cậu một tin tức cực kỳ quan trọng”.
Quốc sư áo đen vội vàng dập đầu xin tha.
“Ồ?”.
Lâm Chính dừng động tác, ngạc nhiên nhìn ông ta: “Ông biết tôi sao?”.
“Quốc vương ngày ngày trầm mê hưởng thụ tửu sắc, không hề quan tâm đến thế giới bên ngoài, nhưng tôi lại hiểu rõ thế giới bên ngoài như lòng bàn tay. Cậu trẻ tuổi như vậy đã bước vào cảnh giới Thần Tiên. Từ trước đến nay, toàn bộ vực Diệt Vong e là chỉ có cậu và Diệp Viêm đạt được thành tựu như vậy!”.
Quốc sư áo đen nói.
“Thế sao? Vậy ông muốn nói với tôi tin quan trọng gì?”.
“Đó là cách để vào long mạch dưới lòng đất!”.
Quốc sư áo đen nói.
“Long mạch dưới lòng đất?”.
Lâm Chính lập tức trở nên nghiêm túc, hỏi: “Cách đó là gì?”.
“Lâm minh chủ, chỉ cần cậu tha cho tôi, tôi sẽ nói cho cậu!”.
“Ông không có tư cách mặc cả với tôi!”.
Lâm Chính nói.
Quốc sư áo đen không dám ngẩng đầu lên, run rẩy nói: “Chỉ cần Lâm minh chủ không giết tôi trước mặt dân chúng, tôi sẽ thành thật nói cho cậu biết, không giấu giếm điều gì”.
“Lâm minh chủ, người này không giữ lại được! Loại người cùng hung cực ác như ông ta phải giết!”.
Đế Nữ vội nói.
Những người khác nhìn sang Lâm Chính, ánh mắt lộ ra sự khát vọng.
Lâm Chính suy nghĩ một lúc lại lên tiếng: “Tôi hứa với ông, tôi sẽ không giết ông, tất cả mọi người ở đây đều có thể làm chứng”.
“Thật sao?”.
Quốc sư áo đen ngẩng đầu lên, mắt lóe sáng kỳ lạ.
“Tôi có thể thề trước mặt mọi người!”.
Lâm Chính khẳng định.
“Được! Lâm minh chủ, tôi sẽ nói cho cậu, thật ra để vào được long mạch dưới lòng đất cần có một loại tinh thạch đặc biệt. Tinh thạch đó tên là Long Tinh, nó được xem là thẻ thông hành để vào long mạch dưới lòng đất. Nếu cậu tìm được Long Tinh, chỉ cần đọc khẩu quyết ở lối vào, sử dụng sức mạnh bên trong Long Tinh là có thể chặn tà khí ở lối đi, vào trong long mạch dưới lòng đất”.
Quốc sư áo đen nói.
“Vậy Long Tinh ở đâu có?”.
Lâm Chính hỏi.
“Ở long mạch dưới lòng đất có rất nhiều”.
Quốc sư áo đen nhanh nhảu trả lời.
Lâm Chính trầm mặc.
Nói vậy thì khác nào không nói?
Anh hừ một tiếng, lại vung Thiên Sinh Đao lên.
Quốc sư áo đen kinh hãi, vội nói: “Nếu Lâm minh chủ không tìm được Long Tinh thì có thể tìm vật khác thay thế!”.
“Tìm vật khác thay thế?”.
“Theo tôi biết, nước thần ở Thiên Trì có đặc tính tương tự với Long Tinh. Nếu Lâm minh chủ tinh luyện nước thần Thiên Trì, có lẽ có thể vào được long mạch dưới lòng đất”.
“Nước thần Thiên Trì?”.
Lâm Chính suy nghĩ, sau đó nhìn chằm chằm quốc sư áo đen: “Thật sao?”.
“Sao tôi dám lừa Lâm minh chủ?”.
Quốc sư áo đen cười trừ, lại dập đầu lần nữa.
Lâm Chính lặng lẽ gật đầu: “Ông còn biết gì nữa?”.
“Trước mắt chỉ có vậy… Lâm minh chủ, tôi có thể đi được chưa?”.
Quốc sư áo đen cẩn thận hỏi.
“Được rồi, nhưng trước khi đi tôi có món quà này cho ông”.
Lâm Chính nói, sau đó đột nhiên lấy Hồng Mông Long Châm ra, phóng về phía quốc sư.
Quốc sư sửng sốt, vừa phản ứng lại thì Long Châm đã đâm vào cơ thể ông ta, phá vỡ khí mạch.
Vù!
Từng đợt khói trắng tuôn ra khỏi cơ thể của quốc sư.
Quốc sư lập tức ọe một tiếng, nôn ra rất nhiều máu.
Sau khi ông ta nôn hết máu thì đã không còn sức lực, nằm tê liệt dưới đất.
“Tu vi của tôi, cậu… cậu phế bỏ tu vi của tôi rồi sao?”.
Quốc sư mở to mắt, tức giận nhìn Lâm Chính.
“Tôi nói không giết ông chứ không nói không phế ông!”.
“Cậu… Cậu thật khốn nạn! Cậu nói lời không giữ lời! Tên họ Lâm kia, cậu không bằng con chó! A!”.
Quốc sư áo đen mắng chửi, gào lên như phát điên.
Nhưng Lâm Chính không quan tâm, chỉ phất tay: “Người này cũng giao cho mọi người xử lý!”.
Anh vừa dứt lời, dân chúng ở xung quanh lại xông lên, nhấn chìm quốc sư…
Chương 4370: Nữ hoàng
Sau khi bình định hoàng cung, Lâm Chính liền nhanh chóng dẫn người đến dược phòng, cứu những cô gái sắp bị luyện chế thành đan dược, đồng thời đến thai phòng, thả hết những cô gái đang bị nhốt ở đây ra.
Nhìn thấy cảnh tượng thảm thương của những cô gái này, Cẩm Huyền Nữ không rét mà run, nắm tay siết chặt.
"Để Mãn Chước Hổ chết như vậy đúng là quá hời cho lão rồi".
Cẩm Huyền Nữ nhỏ giọng mắng.
"Tông chủ Thanh Huyền Tông, phiền ông đến thiên lao một chuyến, thả tất cả người phàm đang bị nhốt ở đó ra".
Lâm Chính nói.
"Vâng, minh chủ".
"Sau khi làm xong chuyện này thì triệu tập tất cả văn thần võ tướng đến, cứ nói Quốc Vương mới muốn gặp bọn họ!".
"Vâng!".
Tông chủ Thanh Huyền Tông lập tức rời đi.
Cẩm Huyền Nữ nhìn anh với vẻ khó hiểu.
"Lâm minh chủ, anh muốn thu nhận Kiếm Vương Triều sao?".
Tuy Kiếm Vương Triều không có Lục Địa Thần Tiên, nhưng tài nguyên và nhân khẩu thì cực kì phong phú.
Nếu liên minh Thanh Huyền có được nó thì sẽ như hổ mọc thêm cánh.
"Tôi đương nhiên có ý định thâu tóm Kiếm Vương Triều rồi, nhưng đây là một đất nước chứ không phải một tông tộc, nếu tôi làm Quốc Vương thì người dân ít nhiều cũng sinh lòng dị nghị, thế nên tôi không thể ngồi lên ghế Quốc Vương được".
Lâm Chính bình thản đáp.
"Nhưng... anh gọi hết văn thần võ tướng đến, nói là Quốc Vương mới muốn gặp bọn họ. Anh không làm Quốc Vương thì Quốc Vương mới này... là ai?".
Cẩm Huyền Nữ kinh ngạc hỏi.
"Cô".
Lâm Chính gần như không chút do dự nói.
"Cái gì?".
Cẩm Huyền Nữ ngẩn người.
"Cô là người của Kiếm Vương Triều, sự đồng cảm của người dân dành cho cô sẽ cao hơn tôi nhiều, thế nên để cô làm Quốc Vương của Kiếm Vương Triều là thích hợp nhất".
Lâm Chính cười nói.
"Nhưng tôi... tôi..."
Cẩm Huyền Nữ lắp bắp, hoàn toàn không biết phải nói thế nào.
"Về sau tôi sẽ bảo tông chủ Thanh Huyền Tông thành lập Thanh Huyền Tông ở Kiếm Vương Triều, làm chi nhánh của liên minh Thanh Huyền chúng tôi, dần dần đồng hóa người dân. Chờ thời cơ thích hợp, cô hãy đưa Kiếm Vương Triều gia nhập liên minh. Còn về phần Kiếm Vương Triều thì sau này cô hãy quản lý nó đi".
"Lâm minh chủ, tôi... tôi sợ mình không đảm nhiệm được..."
"Yên tâm, cô có thể làm được, cô và người dân giống nhau, đều là những người từng trải qua sự thống trị tàn bạo của Mãn Chước Hổ, cô là người biết rõ nhất hiện giờ người dân cần gì. Tôi tin cô có thể mang lại cuộc sống ấm no yên bình cho người dân".
Lâm Chính nói.
Vành mắt Cẩm Huyền Nữ đỏ hoe, nước mắt trào ra.
Cuối cùng, cô ta quỳ xuống, dập đầu với Lâm Chính.
"Đại ân đại đức của minh chủ, Huyền Nữ xin ghi nhớ cả đời!".
"Mau đứng lên đi".
Lâm Chính vội đỡ Cẩm Huyền Nữ dậy.
Các văn thần võ tướng của Kiếm Vương Triều nhanh chóng vào triều.
Nghe tin Mãn Chước Hổ bị giết, vương triều bị lật đổ, sắc mặt bọn họ không có gì thay đổi, mà còn tỏ vẻ nhẹ nhõm, dường như thanh kiếm lơ lửng trên đỉnh đầu đã được loại bỏ.
Ngẫm lại cũng phải, Mãn Chước Hổ có thực lực mạnh mẽ, lại còn tàn bạo như vậy, làm cấp dưới của ông ta, nói không chừng hôm nào đó ông ta không vui lại mất mạng oan. Bây giờ Mãn Chước Hổ chết rồi, bọn họ vỗ tay vui mừng còn không kịp.
Nhưng điều khiến bọn họ nơm nớp hơn là hình như người đánh vào Kiếm Vương Triều lần này còn lợi hại hơn.
Lục Địa Thần Tiên... Kiếm Vương Triều cũng chưa từng có.
Không biết tính khí của vị đại nhân này thế nào!
Nếu còn tàn bạo hơn cả Mãn Chước Hổ thì toi.
"Bái kiến đại nhân!".
Sau khi vào điện, mọi người liền quỳ xuống dập đầu.
"Các ông không cần quỳ lạy tôi, người các ông nên quỳ là nữ hoàng mới lên ngôi".
Lâm Chính đứng ở bên cạnh, bình thản nói.
"Nữ hoàng?".
Ai nấy ngạc nhiên, lần lượt nhìn về phía Cẩm Huyền Nữ.
Chỉ thấy Cẩm Huyền Nữ hít sâu một hơi, cất bước đi tới, lớn tiếng quát.
"Bắt đầu từ hôm nay, tôi, Cẩm Huyền Nữ, sẽ là nữ hoàng mới của Kiếm Vương Triều! Các ông... còn không mau khấu đầu?".
Mọi người run rẩy, ngây ra một lúc rồi đồng thanh kêu lên.
"Chúng thần khấu kiến bệ hạ!".
Âm thanh như thủy triều, vang khắp trong ngoài điện đường…
Hoàng cung Kiếm Vương Triều.
Những tiếng kêu thảm thiết của một cô gái vang lên.
Các thủ vệ, thái giám và cung nữ trong cung đều tái mét mặt, ánh mắt vô cùng sợ hãi.
Tiếng kêu kéo dài khoảng 10 phút mới dừng lại.
“Không đủ! Không đủ! Tiếp đi! Tiếp đi!”.
Trong tẩm cung vang lên giọng nói tức giận của Quốc Vương.
Thái giám nghe thấy thế, vội vàng chỉ vào một cung nữ có nhan sắc xinh đẹp ở bên cạnh: “Mau! Đưa cô ta vào đi, mau đưa cô ta vào!”.
Thị vệ lập tức đi tới, định bắt cô gái đi vào trong.
Cung nữ sợ hãi biến sắc, giãy giụa như phát điên.
“Đừng mà! Công công! Xin hãy tha cho tôi! Tôi không muốn vào đó! Đừng mà!”.
Mặc cho cô cung nữ giãy giụa thế nào cũng vẫn vô ích.
Trong cung điện nhanh chóng vang lên tiếng hét thảm thiết.
Hai thị vệ vừa đi vào đồng thời khiêng một cô gái cả người chi chít vết thương, chỉ còn hơi tàn đi ra.
Quần áo cô gái không đủ che thân, thần trí không còn tỉnh táo, dường như đã điên loạn.
Công công nhìn cô gái, phất tay: “Khiêng đến thai phòng dưỡng đi, nếu không mang long thai thì đưa đến dược phòng!”.
“Vâng!”.
Thị vệ khiêng cô gái đi.
Đúng lúc này, mội tiểu thái giám bỗng đi tới.
“Công công, đây đã là người thứ sáu mươi lăm rồi nhỉ? Nếu vẫn không mang long thai thì cũng chẳng còn ai nữa…”, tiểu thái giám dè dặt nói.
“Câm miệng! Muốn rơi đầu à?”.
Thái giám già trừng mắt nhìn tiểu thái giám, nhỏ giọng nói: “Nếu không còn ai thì đến dân gian tìm! Thái tử mất sớm, bệ hạ không có con nối dõi, giang sơn rộng lớn của Kiếm Vương Triều chúng ta phải giao cho ai đây? Thế nên bây giờ Quốc Vương ngày đêm muốn để lại long chủng, sau này còn có người kế thừa đại nghiệp!”.
“Nhưng cứ thế này cũng không phải cách, nghe nói thai phòng sắp chật kín người, dược phòng thì ngày nào cũng có người vào… Nhưng đến giờ vẫn chưa có một ai mang long thai… Cứ thế này, e là đưa hết các cô gái trên cả nước đến long sàng của bệ hạ cũng không đủ…”
Tiểu thái giám nhăn nhó nói.
Thực ra hắn là thái giám giả, có mối quan hệ nhân tình với một cung nữ trong cung. Sở dĩ hắn nói như vậy là vì lo lắng nhân tình của mình cũng bị đưa lên long sàng.
Thái giám già nghe thấy thế thì biến sắc, quay lại tát một cái rất mạnh vào mặt tiểu thái giám.
“Thằng nhãi này, cậu muốn chết à? Tôi nói cho cậu biết! Chỉ cần có thể mang được long thai, cho dù đưa hết phụ nữ đến đó cũng được, sau này cấm nói những lời như vậy nữa, nếu không cái đầu của cậu chỉ là chuyện nhỏ, còn làm liên lụy đến chúng tôi nữa!”.
Tiểu thái giám ôm mặt, ấm ức cúi đầu xuống.
Đúng lúc này, một thị vệ vội vàng chạy tới.
“Thẩm công công! Xảy ra chuyện rồi! Xảy ra chuyện lớn rồi!”.
Thị vệ cuống quýt kêu lên.
“Suỵt!”.
Thái giám già vội vàng ngăn thị vệ lại nói: “Cậu muốn chết à? Nói nhỏ thôi, nếu làm kinh động đến bệ hạ thì cẩn thận cái đầu của các cậu!”.
Nhưng thị vệ mặc kệ, cuống quýt nói: “Thẩm công công, có người đang làm loạn ở trong thành, bây giờ đang đánh thẳng tới hoàng cung, thuộc hạ đến để bẩm báo với bệ hạ!”.
“Cái gì?”.
Thái giám già kinh ngạc, sau đó vội nói: “Các cậu làm ăn kiểu gì thế hả? Tại sao không bắt đám loạn thần tặc tử đó lại?”.
“Thẩm công công, đối phương có thực lực rất mạnh, chúng tôi… chúng tôi không ngăn cản nổi! Hơn nữa… hơn nữa còn có không ít dân chúng giúp đỡ! Sao chúng tôi có thể xuống tay được?”.
Thị vệ kia tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Thái giám già nghe thấy thế liền lập tức hiểu ra.
Vì con nối dõi, thời gian này Quốc Vương đã cưỡng ép đưa không ít dân nữ vào cung, khiến dân chúng oán thán khắp nơi.
Nếu không trấn áp thì chắc chắn sẽ đại loạn!
“Cậu chờ ở đây, để tôi vào diện kiến thánh thượng!”.
Thái giám già trầm giọng nói, vội vàng chạy vào tẩm cung.
Chương 4367: Không biết tự lượng sức
Trong tẩm cung, một cô gái quần áo xộc xệch, trên người cắm đầy châm, đang bị một bóng dáng như núi thịt cưỡng chế bắt uống thuốc.
"Bệ hạ, tha cho nô tì đi! Bệ hạ, xin người hãy tha cho nô tì!".
Cô gái khóc lóc van xin, nhưng dù cô ta van nài kiểu gì cũng vô ích.
Đôi mắt Quốc Vương đỏ ngầu, cầm đan hoàn nhét vào miệng cô ta, thấy cô gái không chịu phối hợp, liền giơ cánh tay cường tráng lên, đánh mạnh vào người cô ta.
Bốp!
Cô gái bay đi như một bao cát, va vào cây cột, gãy xương toàn thân, không gượng dậy nổi, miệng phun ra máu tươi.
Quốc Vương rời khỏi long sàng, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta.
"Thể chất của cô quá yếu, nếu không dùng châm dùng thuốc, thì làm sao mang long thai được? Làm sao có thể sinh ra Thái tử kế thừa đại nghiệp? Quả nhân lâm hạnh cô là phúc mấy đời nhà cô, sao cô dám từ chối sự ban thưởng này chứ?".
Dứt lời, ông ta xách cô gái lên như xách một con gà, ném trở lại long sàng.
Cơ thể cô gái co giật, không còn sức lực phản kháng nữa.
Đúng lúc núi thịt của Quốc Vương sắp đè xuống.
"Bệ hạ!".
Thái giám già vội vàng chạy vào.
"Hử?".
Quốc Vương nổi giận, quay lại lạnh lùng nhìn ông ta.
Thái giám già sợ đến mức vội vàng quỳ xuống, không dám ngẩng đầu lên: "Bẩm bệ hạ, ngoài cung có người làm loạn, cấm quân đều được huy động, nhưng khó mà trấn áp được. Ngoài ra còn có rất nhiều người dân giúp kẻ phản loạn, lão nô to gan hỏi bệ hạ bây giờ phải làm sao ạ?".
"Một lũ vô dụng, ngay cả việc này cũng không giải quyết được? Quả nhân nuôi các ông để làm gì?".
Quốc Vương đứng dậy, lạnh lùng hừ mũi.
"Bệ hạ tha tội, là chúng nô tài vô dụng..."
"Thôi bỏ đi, đúng lúc tâm trạng quả nhân không tốt, đi giết mấy người cho hạ hỏa! Nào, thay quần áo cho quả nhân, để quả nhân xem là kẻ nào to gan như vậy, dám làm càn ở đây!".
"Vâng".
Thái giám già vội vàng cầm long bào tới, cẩn thận mặc cho Quốc Vương.
Nhưng Quốc Vương còn chưa mặc quần áo xong, bên ngoài đã vang lên tiếng chém giết và tiếng nổ.
"Hử?".
Quốc Vương lập tức sa sầm mặt.
"Bệ hạ, không hay rồi, đám người làm loạn kia đánh vào tận đây rồi!".
Một thị vệ cuống quýt kêu lên.
Bốp!
Quốc Vương vỗ mạnh một cái vào đầu anh ta.
Thị vệ còn không kịp phản ứng, đầu đã bị nổ tung, bỏ mạng tại chỗ.
"Hả?".
Thái giám già bị dọa cho run lẩy bẩy.
"Vô dụng! Một lũ vô dụng! Chờ trẫm dẹp xong trận phản loạn sẽ xử lý đám vô tích sự này!".
Quốc Vương nổi giận, nhấc cơ thể nặng nề lên, đi ra ngoài.
Đúng lúc đó, một bóng người cũng lao về phía này.
"Mãn Chước Hổ! Mau lăn ra đây cho tôi!".
Giọng nói vang lên.
Mọi người trong hoàng cung đều biến sắc.
"Rốt cuộc là kẻ nào mà lại to gan như vậy? Dám gọi thẳng tên húy của bệ hạ!".
Thái giám già tỏ vẻ tức giận, lớn tiếng chửi bới.
"Là tôi!".
Cẩm Huyền Nữ cầm trường kiếm đi tới, nhìn cửa tẩm cung quát.
"Ồ? Hóa ra là con khốn này!".
Quốc Vương nheo mắt: "Sao? Cô đến để trả thù tôi à?".
"Mãn Chước Hổ, ông ép tôi giết cả nhà tôi, hành hạ bố mẹ tôi bao nhiêu năm, sao tôi có thể bỏ qua mối huyết hải thâm thù này chứ? Hôm nay chính là ngày chết của ông!".
Cẩm Huyền Nữ tức giận mắng.
"Ha ha ha, con khốn đê tiện! Dựa vào cô mà cũng dám đối đầu với quả nhân? Nực cười!".
Quốc Vương cười lớn, liếc mắt nhìn cơ thể của Cẩm Huyền Nữ, nói: "Không tệ, không tệ, nếu để cô sinh long chủng cho quả nhân, thì chắc là thú vị lắm đây, ha ha ha..."
"Khốn kiếp, chán sống à?".
Cẩm Huyền Nữ thẹn quá hóa giận, cầm kiếm lên xông tới.
"Không biết tự lượng sức!".
Quốc Vương cười khẩy, vung tay lên, một cái bóng đen ở bên cạnh lao về phía Cẩm Huyền Nữ.
Chương 4368: Ông định đi đâu?
Cẩm Huyền Nữ kinh ngạc, vung kiếm chống đỡ.
Nhưng thế tấn công bóng đen vô cùng mạnh mẽ, chiêu thức cực kỳ xảo quyệt, linh hoạt vô cùng giống như rắn độc.
Sau một phen tranh đấu, Cẩm Huyền Nữ bị ép lùi lại.
Nhìn lại trên người đã có thêm nhiều vết thương.
Hiển nhiên, cô ta không phải là đối thủ của bóng người đen kia.
Bóng người đen lùi về bên cạnh Quốc vương.
Đó là một ông lão khoác áo choàng màu đen, khí tức hung ác nguy hiểm, giống như rắn độc khiến người ta không rét mà run.
“Ngay cả con chó bên cạnh quả nhân cũng không đánh lại mà dám lấy mạng của quả nhân? Ha ha, thật là nực cười!”.
Quốc vương cười khinh thường: “Cuộc phản loạn bên ngoài cung là do cô khơi dậy đúng không? Vậy quả nhân cũng không khách sáo với cô nữa! Người đâu, bắt sống Cẩm Huyền Nữ, những người còn lại xử tử hết!”.
“Tuân lệnh!”.
Cấm quân ùa tới từ hai bên lập tức ra tay.
Nhưng khi bọn họ xông về phía Cẩm Huyền Nữ thì không khỏi kinh ngạc dừng bước.
Bọn họ mở to mắt, ngạc nhiên nhìn phía trước.
Ngoài cửa hoàng cung có rất nhiều dân chúng tập trung.
Bọn họ cầm đao kiếm, hoặc cầm ghế dài, cầm đá, đùng đùng nổi giận tràn vào trong.
Chỉ chớp mắt, hoàng cung rộng lớn toàn người là người.
Nhìn thế trận đó, cấm quân cũng sợ hãi.
“Thật to gan!”.
Quốc vương nổi giận: “Đám sâu kiến này định làm gì?”.
“Mãn Chước Hổ! Ông ép con gái tôi vào cung, hại nó một cách tàn nhẫn! Tôi phải trả thù cho con gái!”.
Một ông lão cầm lao bắt cá trong tay hét lên, dù giọng ông ta có phần run rẩy, nhưng trong mắt lại tràn ngập sự kiên quyết không lùi bước.
“Mãn Chước Hổ! Ông hại chết vợ tôi, hôm nay tôi nhất định phải lột da ông!”.
“Loại người như ông không xứng làm quốc vương của chúng tôi, không xứng làm hoàng đế của chúng tôi!”.
“Từ khi ông tiếp quản Kiếm Vương Triều, vương triều càng ngày càng khác xưa. Mọi người còn không có cơm ăn, dân chúng lầm than bởi sự bóc lột của ông. Ông không cho chúng tôi đường sống thì chúng tôi cũng sẽ liều mạng với ông!”.
“Đúng! Liều mạng với ông!”.
Bọn họ gào lên, hiện trường sôi sục.
Nhìn cảnh tượng này, đám người trong hoàng cung đều tái nhợt mặt.
Thái giám già sợ đến mức run lẩy bẩy.
Nhưng Quốc vương thì không sợ, lạnh lùng nói: “Được! Được lắm! Nếu đám các người đã không sợ chết, muốn đến đây đâm đầu vào chỗ chết thì quả nhân sẽ giải quyết hết các người, đưa đến dược phòng luyện chế thành đan!”.
Nói xong, Quốc vương bước tới phía trước.
Ầm!
Một luồng đại thế đáng sợ giáng từ trên trời xuống, đánh về phía dân chúng.
Nhưng… đại thế giáng xuống, dân chúng lại không có chút phản ứng nào.
Quốc vương sửng sốt.
Ông ta tiếp tục phóng ra đại thế về phía dân chúng.
Nhưng… vẫn không có tác dụng gì.
“Sao có thể như vậy?”.
Quốc vương tim đập mạnh, cảm thấy không ổn.
Đúng lúc đó, đám người tách ra.
Một nhóm người đi về phía này.
Quốc vương nhìn người dẫn đầu, nổi giận: “Là người chăm hoa cậu?”.
“Mãn Chước Hổ, đã lâu không gặp!”.
Lâm Chính bước tới, một mình đi về phía Quốc vương.
Quốc vương ngẩn ra, không biết Lâm Chính định làm gì, nhưng sự phẫn nộ trong lòng khó có thể kìm nén.
“Lẽ nào tất cả đều là do cậu giở trò?”.
Quốc vương nghiến răng nói.
Lâm Chính không trả lời, bình tĩnh nói: “Thiện ác cuối cùng cũng sẽ báo. Mãn Chước Hổ, ông bóc lột dân chúng, coi mạng người như cỏ rác, ông không nghĩ tới có một ngày, người dân của ông sẽ ăn thịt ông, lật đổ mọi thứ của ông hay sao?”.
“Khốn nạn, cậu đang dạy đời tôi sao?”.
Quốc vương nổi giận, tích lũy sức mạnh phi thăng đánh về phía Lâm Chính.
Lâm Chính không tránh né, để mặc cho quyền đó đánh tới.
Ầm!
Nắm đấm đánh vào tim Lâm Chính, sức lực trên nắm đấm giống như nước lũ nổ tung, lan ra tứ phía.
Đám Thái giám già ở bên cạnh bị đánh bay.
Nhưng Lâm Chính lại không hề nhúc nhích, thậm chí ngay cả sắc mặt cũng không thay đổi gì, hoàn toàn bỏ qua đòn tấn công.
Quốc vương hít sâu một hơi, lập tức nhận ra thực lực của anh.
“Lục Địa… Thần Tiên?”.
Quốc vương há to miệng, ngạc nhiên hỏi.
“Đúng”.
Lâm Chính gật đầu, sau đó vung tay đánh về phía cơ thể mập mạp của Quốc vương.
Phụt!
Tay Lâm Chính đâm xuyên qua xác thịt ông ta, sau đó đột nhiên lôi ra một chiếc ống trong suốt.
Đó là khí mạch của Quốc vương.
“A!”.
Tiếng la thảm thiết vang vọng tứ phía.
Cơ thể của Quốc vương liên tục lùi về sau, sau đó ngã xuống đất, ôm vết thương, đau đớn không thôi.
Nơi vết thương không những chảy máu mà còn có lượng lớn sức mạnh phi thăng tràn ra.
Bọn họ sợ hãi, khó tin nhìn Quốc vương, nhưng chẳng mấy chốc, tất cả mọi người đều hiểu ra.
Tu vi của Quốc vương đã bị Lâm Chính phế bỏ…
Lâm Chính đi tới, xách cơ thể Quốc vương lên, ném về phía đám đông ở bên dưới.
Dân chúng sợ đến mức lùi ra xung quanh.
Rầm!
Cơ thể của Quốc vương đập mạnh xuống đất, làm cát bụi bắn tung tóe.
Ông ta đã không thể đứng dậy, miệng không ngừng nôn ra máu.
Vô số ánh mắt tập trung lên người Quốc vương.
Bọn họ thở hổn hển, hơi thở gấp gáp, không khỏi run rẩy.
“Tùy mọi người xử lý ông ta!”.
Lâm Chính nói.
Câu nói này giống như mở ra chiếc hộp Pandora, tất cả mọi người xông về phía Quốc vương như phát điên.
“Các người muốn làm gì? Cút ra cho tôi, tất cả cút ra!”.
Quốc vương vội vàng bò dậy, nhưng động tác của ông ta quá chậm. Không có khí kình, ông ta thậm chí còn không thể đứng dậy.
“Tôi sẽ giết ông!”.
“Trả lại mạng cho con gái tôi!”.
“Một con ma quỷ như ông, tôi phải ăn tươi nuốt sống ông!”.
Bọn họ gào thét, bất chấp tất cả nhào về phía Quốc vương.
Quốc vương điên cuồng chống đỡ nhưng không có ích gì.
Chẳng mấy chốc, những tiếng la hét thê thảm vang lên.
Quốc vương bị đám đông che khuất.
Cẩm Huyền Nữ vốn muốn giết chết ông ta, nhưng nhìn cảnh tượng đó cũng không khỏi sửng sốt.
Cô ta lặng lẽ nhìn, trên mặt không có vẻ đau buồn.
Cho đến khi Quốc vương không còn kêu la thảm thiết, cô ta mới thở phào một hơi.
Mọi người dần dần khôi phục lý trí.
Trên đất là một vũng máu, thi thể của Quốc vương không thấy đâu nữa.
Bọn họ ngẩng đầu nhìn Lâm Chính.
Thái giám già và những người khác quỳ xuống đất.
“Đại nhân tha mạng… Đại nhân tha mạng!”.
Thái giám già khóc lóc: “Những việc này đều là Quốc vương ép chúng tôi làm, tha cho chúng tôi đi!”.
Nhưng ông ta còn chưa nói xong, Cẩm Huyền Nữ đã chém một kiếm vào cổ Thái giám già.
Lâm Chính đang định tiến lên, đột nhiên cảm giác được gì đó, nhìn về phía bóng tối ở bên kia.
“Ông định đi đâu?”.
Chương 4369: Cũng giao cho mọi người
Bóng đen trong chỗ tối run rẩy, không dừng lại mà chạy như bay ra ngoài hoàng cung.
Lâm Chính hờ hững nhìn bóng người bay qua giữa bầu trời, đột nhiên vung tay tóm vào không trung.
“A!”.
Giữa không trung vang lên tiếng rên khẽ.
Sau đó, một ông lão lưng còng, mặc áo choàng màu đen đứng khựng lại giữa không trung.
Ông ta giống như bị bóp chặt, tứ chi trói chặt một chỗ, cơ thể căng cứng. Dù ông ta không ngừng giãy giụa, nhưng không thể động đậy được chút nào.
“Về đây!”.
Lâm Chính kéo cánh tay về.
Vèo!
Cơ thể giữa không trung bay ngược về sau, ngã xuống trước mặt Lâm Chính.
“Đại nhân tha mạng…”.
Bóng đen cúi rạp người trên đất, vội vàng dập đầu hô to.
“Tha mạng? Nếu nói trong hoàng cung, người đáng chết nhất là Mãn Chước Hổ thì người đáng chết thứ hai là ông, quốc sư áo đen!”.
Đế Nữ lạnh lùng nói.
“Quốc sư?”.
Lâm Chính thắc mắc liếc nhìn bóng người đang quỳ dưới đất.
“Lâm minh chủ, người này là quốc sư áo đen bí ẩn khó dò của vương triều. Nghe nói người này luôn đi theo bên cạnh Mãn Chước Hổ, vạch kế hoạch cho ông ta, hiến nhiều kế tàn độc cho ông ta. Ví dụ như Mãn Chước Hổ dùng con người để tu luyện chiêu pháp thuật cấm là do người này bày cách, ví dụ như Thiên Tuyển Diệp Hoa mà anh lấy lúc trước cũng là người này phát hiện nên mới mang về trồng trong Kiếm Vương Triều”.
Đế Nữ nhìn chằm chằm quốc sư áo đen ánh mắt lộ vẻ dữ tợn, nói: “Người này tâm địa độc ác, tàn nhẫn vô cùng. Mặc dù ông ta ít khi lộ diện trước mặt mọi người, nhưng người chết trong tay ông ta không ít hơn trong tay Mãn Chước Hổ. Nghe nói vì đột phá cảnh giới mà ông ta từng ra lệnh bắt ba nghìn nam nữ trẻ tuổi, rút tinh huyết của bọn họ luyện công. Thật sự đáng sợ”.
“Còn có chuyện đó sao?”.
Lâm Chính nhíu mày, rút Thiên Sinh Đao ở thắt lưng ra, trông như sắp xử tử người đó.
“Lâm minh chủ tha mạng, nếu cậu không giết tôi, tôi có thể nói cho cậu một tin tức cực kỳ quan trọng”.
Quốc sư áo đen vội vàng dập đầu xin tha.
“Ồ?”.
Lâm Chính dừng động tác, ngạc nhiên nhìn ông ta: “Ông biết tôi sao?”.
“Quốc vương ngày ngày trầm mê hưởng thụ tửu sắc, không hề quan tâm đến thế giới bên ngoài, nhưng tôi lại hiểu rõ thế giới bên ngoài như lòng bàn tay. Cậu trẻ tuổi như vậy đã bước vào cảnh giới Thần Tiên. Từ trước đến nay, toàn bộ vực Diệt Vong e là chỉ có cậu và Diệp Viêm đạt được thành tựu như vậy!”.
Quốc sư áo đen nói.
“Thế sao? Vậy ông muốn nói với tôi tin quan trọng gì?”.
“Đó là cách để vào long mạch dưới lòng đất!”.
Quốc sư áo đen nói.
“Long mạch dưới lòng đất?”.
Lâm Chính lập tức trở nên nghiêm túc, hỏi: “Cách đó là gì?”.
“Lâm minh chủ, chỉ cần cậu tha cho tôi, tôi sẽ nói cho cậu!”.
“Ông không có tư cách mặc cả với tôi!”.
Lâm Chính nói.
Quốc sư áo đen không dám ngẩng đầu lên, run rẩy nói: “Chỉ cần Lâm minh chủ không giết tôi trước mặt dân chúng, tôi sẽ thành thật nói cho cậu biết, không giấu giếm điều gì”.
“Lâm minh chủ, người này không giữ lại được! Loại người cùng hung cực ác như ông ta phải giết!”.
Đế Nữ vội nói.
Những người khác nhìn sang Lâm Chính, ánh mắt lộ ra sự khát vọng.
Lâm Chính suy nghĩ một lúc lại lên tiếng: “Tôi hứa với ông, tôi sẽ không giết ông, tất cả mọi người ở đây đều có thể làm chứng”.
“Thật sao?”.
Quốc sư áo đen ngẩng đầu lên, mắt lóe sáng kỳ lạ.
“Tôi có thể thề trước mặt mọi người!”.
Lâm Chính khẳng định.
“Được! Lâm minh chủ, tôi sẽ nói cho cậu, thật ra để vào được long mạch dưới lòng đất cần có một loại tinh thạch đặc biệt. Tinh thạch đó tên là Long Tinh, nó được xem là thẻ thông hành để vào long mạch dưới lòng đất. Nếu cậu tìm được Long Tinh, chỉ cần đọc khẩu quyết ở lối vào, sử dụng sức mạnh bên trong Long Tinh là có thể chặn tà khí ở lối đi, vào trong long mạch dưới lòng đất”.
Quốc sư áo đen nói.
“Vậy Long Tinh ở đâu có?”.
Lâm Chính hỏi.
“Ở long mạch dưới lòng đất có rất nhiều”.
Quốc sư áo đen nhanh nhảu trả lời.
Lâm Chính trầm mặc.
Nói vậy thì khác nào không nói?
Anh hừ một tiếng, lại vung Thiên Sinh Đao lên.
Quốc sư áo đen kinh hãi, vội nói: “Nếu Lâm minh chủ không tìm được Long Tinh thì có thể tìm vật khác thay thế!”.
“Tìm vật khác thay thế?”.
“Theo tôi biết, nước thần ở Thiên Trì có đặc tính tương tự với Long Tinh. Nếu Lâm minh chủ tinh luyện nước thần Thiên Trì, có lẽ có thể vào được long mạch dưới lòng đất”.
“Nước thần Thiên Trì?”.
Lâm Chính suy nghĩ, sau đó nhìn chằm chằm quốc sư áo đen: “Thật sao?”.
“Sao tôi dám lừa Lâm minh chủ?”.
Quốc sư áo đen cười trừ, lại dập đầu lần nữa.
Lâm Chính lặng lẽ gật đầu: “Ông còn biết gì nữa?”.
“Trước mắt chỉ có vậy… Lâm minh chủ, tôi có thể đi được chưa?”.
Quốc sư áo đen cẩn thận hỏi.
“Được rồi, nhưng trước khi đi tôi có món quà này cho ông”.
Lâm Chính nói, sau đó đột nhiên lấy Hồng Mông Long Châm ra, phóng về phía quốc sư.
Quốc sư sửng sốt, vừa phản ứng lại thì Long Châm đã đâm vào cơ thể ông ta, phá vỡ khí mạch.
Vù!
Từng đợt khói trắng tuôn ra khỏi cơ thể của quốc sư.
Quốc sư lập tức ọe một tiếng, nôn ra rất nhiều máu.
Sau khi ông ta nôn hết máu thì đã không còn sức lực, nằm tê liệt dưới đất.
“Tu vi của tôi, cậu… cậu phế bỏ tu vi của tôi rồi sao?”.
Quốc sư mở to mắt, tức giận nhìn Lâm Chính.
“Tôi nói không giết ông chứ không nói không phế ông!”.
“Cậu… Cậu thật khốn nạn! Cậu nói lời không giữ lời! Tên họ Lâm kia, cậu không bằng con chó! A!”.
Quốc sư áo đen mắng chửi, gào lên như phát điên.
Nhưng Lâm Chính không quan tâm, chỉ phất tay: “Người này cũng giao cho mọi người xử lý!”.
Anh vừa dứt lời, dân chúng ở xung quanh lại xông lên, nhấn chìm quốc sư…
Chương 4370: Nữ hoàng
Sau khi bình định hoàng cung, Lâm Chính liền nhanh chóng dẫn người đến dược phòng, cứu những cô gái sắp bị luyện chế thành đan dược, đồng thời đến thai phòng, thả hết những cô gái đang bị nhốt ở đây ra.
Nhìn thấy cảnh tượng thảm thương của những cô gái này, Cẩm Huyền Nữ không rét mà run, nắm tay siết chặt.
"Để Mãn Chước Hổ chết như vậy đúng là quá hời cho lão rồi".
Cẩm Huyền Nữ nhỏ giọng mắng.
"Tông chủ Thanh Huyền Tông, phiền ông đến thiên lao một chuyến, thả tất cả người phàm đang bị nhốt ở đó ra".
Lâm Chính nói.
"Vâng, minh chủ".
"Sau khi làm xong chuyện này thì triệu tập tất cả văn thần võ tướng đến, cứ nói Quốc Vương mới muốn gặp bọn họ!".
"Vâng!".
Tông chủ Thanh Huyền Tông lập tức rời đi.
Cẩm Huyền Nữ nhìn anh với vẻ khó hiểu.
"Lâm minh chủ, anh muốn thu nhận Kiếm Vương Triều sao?".
Tuy Kiếm Vương Triều không có Lục Địa Thần Tiên, nhưng tài nguyên và nhân khẩu thì cực kì phong phú.
Nếu liên minh Thanh Huyền có được nó thì sẽ như hổ mọc thêm cánh.
"Tôi đương nhiên có ý định thâu tóm Kiếm Vương Triều rồi, nhưng đây là một đất nước chứ không phải một tông tộc, nếu tôi làm Quốc Vương thì người dân ít nhiều cũng sinh lòng dị nghị, thế nên tôi không thể ngồi lên ghế Quốc Vương được".
Lâm Chính bình thản đáp.
"Nhưng... anh gọi hết văn thần võ tướng đến, nói là Quốc Vương mới muốn gặp bọn họ. Anh không làm Quốc Vương thì Quốc Vương mới này... là ai?".
Cẩm Huyền Nữ kinh ngạc hỏi.
"Cô".
Lâm Chính gần như không chút do dự nói.
"Cái gì?".
Cẩm Huyền Nữ ngẩn người.
"Cô là người của Kiếm Vương Triều, sự đồng cảm của người dân dành cho cô sẽ cao hơn tôi nhiều, thế nên để cô làm Quốc Vương của Kiếm Vương Triều là thích hợp nhất".
Lâm Chính cười nói.
"Nhưng tôi... tôi..."
Cẩm Huyền Nữ lắp bắp, hoàn toàn không biết phải nói thế nào.
"Về sau tôi sẽ bảo tông chủ Thanh Huyền Tông thành lập Thanh Huyền Tông ở Kiếm Vương Triều, làm chi nhánh của liên minh Thanh Huyền chúng tôi, dần dần đồng hóa người dân. Chờ thời cơ thích hợp, cô hãy đưa Kiếm Vương Triều gia nhập liên minh. Còn về phần Kiếm Vương Triều thì sau này cô hãy quản lý nó đi".
"Lâm minh chủ, tôi... tôi sợ mình không đảm nhiệm được..."
"Yên tâm, cô có thể làm được, cô và người dân giống nhau, đều là những người từng trải qua sự thống trị tàn bạo của Mãn Chước Hổ, cô là người biết rõ nhất hiện giờ người dân cần gì. Tôi tin cô có thể mang lại cuộc sống ấm no yên bình cho người dân".
Lâm Chính nói.
Vành mắt Cẩm Huyền Nữ đỏ hoe, nước mắt trào ra.
Cuối cùng, cô ta quỳ xuống, dập đầu với Lâm Chính.
"Đại ân đại đức của minh chủ, Huyền Nữ xin ghi nhớ cả đời!".
"Mau đứng lên đi".
Lâm Chính vội đỡ Cẩm Huyền Nữ dậy.
Các văn thần võ tướng của Kiếm Vương Triều nhanh chóng vào triều.
Nghe tin Mãn Chước Hổ bị giết, vương triều bị lật đổ, sắc mặt bọn họ không có gì thay đổi, mà còn tỏ vẻ nhẹ nhõm, dường như thanh kiếm lơ lửng trên đỉnh đầu đã được loại bỏ.
Ngẫm lại cũng phải, Mãn Chước Hổ có thực lực mạnh mẽ, lại còn tàn bạo như vậy, làm cấp dưới của ông ta, nói không chừng hôm nào đó ông ta không vui lại mất mạng oan. Bây giờ Mãn Chước Hổ chết rồi, bọn họ vỗ tay vui mừng còn không kịp.
Nhưng điều khiến bọn họ nơm nớp hơn là hình như người đánh vào Kiếm Vương Triều lần này còn lợi hại hơn.
Lục Địa Thần Tiên... Kiếm Vương Triều cũng chưa từng có.
Không biết tính khí của vị đại nhân này thế nào!
Nếu còn tàn bạo hơn cả Mãn Chước Hổ thì toi.
"Bái kiến đại nhân!".
Sau khi vào điện, mọi người liền quỳ xuống dập đầu.
"Các ông không cần quỳ lạy tôi, người các ông nên quỳ là nữ hoàng mới lên ngôi".
Lâm Chính đứng ở bên cạnh, bình thản nói.
"Nữ hoàng?".
Ai nấy ngạc nhiên, lần lượt nhìn về phía Cẩm Huyền Nữ.
Chỉ thấy Cẩm Huyền Nữ hít sâu một hơi, cất bước đi tới, lớn tiếng quát.
"Bắt đầu từ hôm nay, tôi, Cẩm Huyền Nữ, sẽ là nữ hoàng mới của Kiếm Vương Triều! Các ông... còn không mau khấu đầu?".
Mọi người run rẩy, ngây ra một lúc rồi đồng thanh kêu lên.
"Chúng thần khấu kiến bệ hạ!".
Âm thanh như thủy triều, vang khắp trong ngoài điện đường…
Bình luận facebook