-
Chương 4341-4345
Chương 4341: Bước cuối cùng
Mọi người khiếp sợ, khó tin nhìn Lâm Chính.
Người nay là minh chủ liên minh Thanh Huyền sao?
Đây là người có danh tiếng có một không hai ở vực Diệt Vong à?
Ở trước mặt Lục Địa Thần Tiên, người này thật buồn cười!
Mọi người trợn mắt hốc mồm, nhìn tình trạng bi thảm của Lâm Chính, không nói nên lời.
"Minh chủ!"
Vài người trong liên minh lao về phía Lâm Chính.
Nhưng còn chưa đến gần, đã bị các cao thủ bước ra từ ngục giam sấm sét ngăn cản.
Giờ phút này, không ai cứu được Lâm Chính.
Không ai có thể ngăn cản bước chân của nhà họ Mãn!
“Ra tay!”
Nhìn thấy Lâm Chính bại trận, các thế gia trong bóng tối không nhẫn nhịn được nữa, đồng loạt xông ra ngoài, bắt đầu cướp đoạt bảo vật của liên minh Thanh Huyền.
Đối mặt với đám người này, liên minh Thanh Huyền không còn sức chống trả.
“Lâm minh chủ, bây giờ chắc anh đã hiểu rồi nhỉ? Anh hoàn toàn không phải là đối thủ của thần tiên, đầu hàng mới là quyết định sáng suốt!”
Vu Hồng ngồi dưới đất, lắc đầu nhìn chằm chằm Lâm Chính, trong mắt hiện lên vẻ tiếc nuối, nhưng nhiều hơn là vui mừng.
Cô ta biết, bản thân đã chọn đúng đường...
Cô ta đã đặt cược đúng.
Lộp bộp!
Ông tổ nhà họ Mãn đá văng tảng đá trước mặt, đi đến trước mặt Lâm Chính, đôi mắt già nua đánh giá anh, sau đó không nói một lời, vươn tay tóm cổ Lâm Chính, giữ anh bằng một tay.
"Hóa ra là vậy... sở dĩ cơ thể cậu cứng rắn như vậy, là bởi xương cốt cậu khác người thường, xương này có phải được lấy trong thần mộ chí tôn không?"
Ông tổ nhà họ Mãn khàn giọng nói.
Nhưng giờ phút này Lâm Chính đã nhắm mắt, không phát ra âm thanh.
Giống như đã chết.
"Giả chết sao? Không sao, tôi sẽ tháo từng khớp xương của cậu, đắp vào cơ thể tôi!"
Nói xong, ông tổ nhà họ Mãn vươn tay chộp lấy xương sườn của Lâm Chính, chuẩn bị bẻ gãy.
Nhưng vào lúc này, Lâm Chính đột nhiên duỗi tay, giữ lấy cổ tay ông ta.
Ông tổ nhà họ Mãn cau mày nhìn Lâm Chính.
Lâm Chính chậm rãi mở mắt.
Khoảnh khắc đồng tử mở ra, trong mắt anh có tia sáng lóe lên.
Hơi thở ông tổ nhà họ Mãn run lên.
"Đây là?"
Vèo!
Cổ tay Lâm Chính đột nhiên dùng lực, sức mạnh kinh khủng phát ra, ông tổ nhà họ Mãn không kịp đề phòng, bị Lâm Chính ném ra ngoài.
Cơ thể ông ta giống như đạn đại bác, đập thẳng vào cổng sắt cách đó không xa.
Ngay lập tức, cánh cổng sắt cứng rắn đầy cương khí bị cơ thể già nua của ông tổ nhà họ Mãn làm móp méo.
"Cái gì?"
Vu Hồng trợn mắt há mồm.
Mọi người xung quanh đều chết lặng.
Ngay cả đám người của các thế tộc phía xa đang lao đến cũng bị cảnh tượng này làm cho kinh ngạc.
“Không thể nào!”
Khổng Dương và Sở Thu kéo dài khoảng cách, trợn mắt lạc giọng nói.
“Ông tổ!”
Đoàn người Mãn Long vội vàng chạy đến, nâng ông tổ nhà họ Mãn dậy.
“Người này sao vẫn còn khí lực để phản kích? Ông tổ không nên sơ suất!”
Nữ Hoàng Thiên Trì khàn giọng nói.
"Không phải tôi sơ suất, mà người này... đã rất phi phàm!"
Ông tổ nhà họ Mãn nhìn chằm chằm Lâm Chính.
Mọi người đồng loại nhìn theo.
Thấy Lâm Chính đã mở mắt.
Con ngươi của anh trở nên sáng ngời, hai luồng sáng trắng bắn ra như mũi tên sắc nhọn, giống như muốn xé đôi trời đêm đen kịt.
Cảm nhận được tia sáng thần thánh này, hơi thở mọi người run lên.
“Ông tổ, này... sức mạnh này... sao giống của ông vậy?”
Sắc mặt Mãn Long tái xanh, run giọng hỏi.
"Bởi vì... người này sắp vượt qua bước cuối cùng rồi!"
Ông tổ nhà họ Mãn nói.
Chương 4342: Coi thường cái chết
“Bước cuối cùng?"
Sắc mặt Mãn Long thay đổi, lập tức hiểu ra lời nói của ông tổ nhà họ Mãn.
Hắn vội vàng nhìn Lâm Chính.
Nhưng vào lúc này, cơ thể vỡ vụn của Lâm Chính phát ra từng đợt ánh sáng thần kỳ, sau đó một lượng lớn thần ý dần dần bốc lên.
Giống như sao trời, không ngừng xoay quanh anh.
“Cậu ta đang phi thăng?”
"Chẳng lẽ... anh ta sắp bước vào cảnh giới Lục Địa Thần Tiên?"
Những người khác cuối cùng cũng kịp phản ứng, vô cùng khiếp sợ.
“Hóa ra người này thoi thóp, như người sắp chết, không phải vì bệnh nặng, mà bởi trong cơ thể cậu ta đang ngưng tụ khí ý, ý định phi thăng!"
"Chúng ta đều bị lừa rồi! Nhất định thằng nhóc này đã sử dụng loại thuốc nào đó, hỗ trợ phi thăng!"
Trong mắt ông tổ nhà họ Mãn hiện ra vẻ uy nghiêm trước nay chưa từng có, gầm gừ nói: "Mấy người ngẩn ra đấy làm gì? Nhân dịp cậu ta chưa kịp phi thăng! Mau giết cậu ta đi! Theo tôi xông lên!"
Nói xong, ông ta lại lao đến giết Lâm Chính.
Tất cả cao thủ nhà họ Mãn sau lưng ông ta đều lao về phía trước.
"Bảo vệ Lâm minh chủ!"
Thành chủ Nam Ly Thành vừa mới tiếp nhận trị liệu cũng ý thức được chuyện điều gì đó, trong mắt lóe lên tia hy vọng, thê lương kêu lên.
"Tất cả mọi người nghe lệnh! Lâm minh chủ sắp phi thăng! Mau bảo vệ Lâm minh chủ! Bảo vệ Lâm minh chủ!"
Trang chủ Vân Tiếu thúc giục kình khí, dùng toàn bộ sức mạnh hét lên.
Khi giọng nói này phát ra, tất cả mọi người trong liên minh Thanh Huyền đều quay đầu.
Thấy ánh sáng trên người Lâm Chính càng lúc càng nồng đậm, da thịt đều biến thành màu vàng kim, giống như máu thịt của thiên thần.
Anh đứng ở nơi xa, coi thường tính mạng, dung hòa cùng trời đất.
Không ai ngờ rằng, Lâm Chính sẽ phi thăng thành thần vào thời khắc mấu chốt này, bước vào cảnh giới Lục Địa Thần Tiên.
Trong lòng Vu Hồng run lên, không thể tin nổi.
“Ông tổ... ông tổ! Giết! Giết! Giết anh ta! Giết anh ta!”
Vu Hồng kinh hoàng gào lên, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi.
Nếu Lâm Chính không chết, cô ta sẽ không có đường sống!
Bị Lục Địa Thần Tiên đuổi giết, không ai trong vực Diệt Vong có thể chịu được.
"Giết cho tôi!"
Ông tổ nhà họ Mãn một người một ngựa, tập trung tất cả sức mạnh trong lòng bàn tay, hóa thành luồng sáng vàng, giống như vũ trụ nổ tung trong bàn tay, vung tay lên, đập về phía Lâm Chính.
"Đừng hòng làm tổn thương minh chủ!"
Một lãnh đạo cấp cao của liên minh Thanh Huyền lao đến, định ngăn cản ông tổ nhà họ Mãn.
Nhưng anh ta hoàn toàn không phải đối thủ của ông tổ nhà họ Mãn đang trong cơn thịnh nộ, anh ta còn chưa kịp thúc giục chiêu thức phòng ngự, đã bị khí tràng của ông tổ nhà họ Mãn xé nát cơ thể, chết ngay tại chỗ.
"Dừng lại cho tôi!"
Một người khác tiếp tục lao đến, ngăn cản ông tổ.
"Chết!"
Ông tổ nhà họ Mãn tiếp tục gầm lên, trong miệng bật ra âm thanh, xé nát da thịt người đàn ông, chỉ sót lại một bộ xương đẫm máu.
“Bảo vệ minh chủ!”
"Đừng hòng làm tổn thương minh chủ dù chỉ là sợi tóc!"
"Ông tổ nhà họ Mãn, dù ông là Lục Địa Thần Tiên thì thế nào chứ?"
"Dừng lại!"
Càng lúc càng nhiều người lao đến.
Bọn họ coi thường cái chết, liều mạng ngăn cản ông tổ nhà họ Mãn.
Ngay cả khi bọn họ giống như tờ giấy ở trước mặt ông tổ nhà họ Mãn, vô cùng yếu ớt.
Nhưng bọn họ không sợ.
Người trước ngã xuống người sau tiến lên, hùng hồn mà chết!
Xa xa những thế tộc muốn chen chân, đục nước béo cò đều bị sốc trước hành động của các thành viên liên minh Thanh Huyền.
“Đây là liên minh Thanh Huyền ư?”
"Bọn họ... mới thành lập không lâu! Sao dám hy sinh tính mạng vì Lâm minh chủ?"
Không ai biết.
Cho dù là Vu Hồng cũng không hiểu được.
Khi ông tổ nhà họ Mãn lao đến, cơ thể ông ta đã nhuốm đầy máu đỏ.
Sau lưng!
Một đường thi thể!
Một con đường máu!
Chương 4343: Cô không hiểu được đâu
Ánh mắt ông tổ nhà họ Mãn hiện lên vẻ nóng nảy và tức giận.
Từ sau khi ông ta đạt đến Lục Địa Thần Tiên đã rất lâu rồi không bị ai làm ảnh hưởng đến cảm xúc.
Nhưng hôm nay đám người liên minh Thanh Huyền không biết sống chết này khiến ông ta cảm thấy cực kỳ tức giận.
Nhìn Lâm Chính gần trong gang tấc, ông tổ nhà họ Mãn lại tích tụ sức mạnh đánh về phía anh.
Sát khí ngút trời như một cái hố máu lớn muốn nuốt lấy Lâm Chính.
Nhưng ngay sau đó lại có vài bóng người chắn trước mặt Lâm Chính, biến thành bức tường người ngăn ông tổ nhà họ Mãn lại.
Thực lực của mấy người này không mạnh lắm.
Thậm chí họ còn run rẩy dữ dội trước khí tức đáng sợ của ông tổ nhà họ Mãn, hai chân lảo đảo, không đứng vững.
Nhưng họ… không có ý lùi bước.
“Các người không sợ chết sao?”
Ông tổ nhà họ Mãn thấp giọng nói: “Cút đi, cúi đầu trước tôi! Tôi sẽ không giết các người”.
“Không đời nào …”
Một người nghiến răng run rẩy nói.
“Cậu nói gì?”
Ông tổ nhà họ Mãn khó tin nói.
Đám tôm tép mà mình xem thường này còn dám từ chối sự ban ơn của mình?
“Chúng tôi vốn dĩ là người ở tầng thấp nhất của vực Diệt Vong, bị rất nhiều thế tộc bắt làm nô lệ, chúng muốn bọn tôi làm gì, bọn tôi phải làm như thế, không có nhân quyền, nhưng Lâm minh chủ đã thu nhân chúng tôi”.
“Cậu ấy dẫn chúng tôi đến núi Thiên Thần tìm Diệp Viêm đã làm bao nhiêu việc ác để trả thù. Để chúng tôi gia nhập liên minh Thanh Huyền, bảo vệ chúng tôi, hướng dẫn chúng tôi trồng dược thảo làm giàu…”
“Lâm minh chủ cho chúng tôi tất cả, chúng tôi có tất cả, bây giờ các ông muốn cướp hết mọi thứ của bọn tôi, sao bọn tôi có thể để các ông được như ý nguyện”.
“Một khi Lâm minh chủ chết, đám người kiêu ngạo như ông sẽ bắt bọn tôi làm nô lệ. Chúng tôi bị làm nô lệ cũng không sao, nhưng chúng tôi không muốn đời sau phải chịu sự tra tấn và áp bức của các ông”.
“Thế nên chúng tôi thà chết”.
Mọi người tức giận nói, hai mắt đỏ ngầu, đầy sự tức giận.
Nghe xong ông tổ nhà họ Mãn giận đến cực điểm.
“Được! Được lắm! Nếu các cậu đã như thế thì chết đi”.
Ông tổ nhà họ Mãn nổi giận, khí tức tăng lên.
Bụp bụp bụp...
Bức tường người trước mặt lập tức nổ tung thành vũng máu, chết thảm.
Nhưng những người này liều chết, từng người chắn trước mặt Lâm Chính.
Họ không tích lực nữa.
Họ biết sức của mình không thể làm gì ông tổ nhà họ Mãn được.
Thế nên họ chỉ đành chọn cách lấy cơ thể chặn lại đòn tấn công.
Người trước ngã xuống còn có người sau bảo vệ Lâm Chính.
Lấy máu thịt tạo lên từng bức tường thành sắt.
Vu Hồng ngây ngốc nhìn cảnh tượng này, không biết tại sao cứ như bị ai đó chém mạnh từng nhát đao vào trong lòng.
Trong số những người này còn có không ít người cô ta quen.
Thậm chí cũng có vài người Vu Sơn.
“Các người điên rồi à? Muốn chết sao? Tránh ra hết đi!”
Không biết tại sao cảm xúc của Vu Hồng như vỡ đê, xông đến trước hét lên với đám người đó.
“Vu Hồng đại nhân! Mặc dù thực lực của cô mạnh hơn bọn tôi nhưng cô chưa chắc đã thấu đáo như bọn tôi”.
“Có vài thứ còn quan trọng hơn cả tính mạng, thế nên chúng tôi sẵn lòng không tiếc mạng sống mà bảo vệ”.
Mấy người Vu Sơn không hề sợ chết khàn giọng nói.
“Không còn mạng nữa thì còn gì đáng để tâm? Các người không muốn đắc đạo thành tiên à? Chẳng phải muốn đi tìm trường sinh sao? Bây giờ chết ở đây có ý nghĩa gì không?”
Vu Hồng gào lên.
Mấy người đó nhìn chằm chằm Vu Hồng, không nói gì, chỉ có một người đứng phía trước khẽ cười.
“Thế nên mới nói đại nhân à, cô không hiểu được đâu”.
Vu Hồng ngây người.
“Các người muốn trường sinh? Được, tôi sẽ cho các người trường sinh! Nghe lệnh đây, giết sạch người của liên minh Thanh Huyền, không được để ai sống. Hôm nay tôi phải lấy máu tẩy sạch liên minh”.
Ông tổ nhà họ Mãn tức giận hét lên, khí thế tăng lên chuẩn bị tấn công lần nữa.
Mọi người đều cảm nhận được sức mạnh đáng sợ toát ra từ trên người ông tổ nhà họ Mãn, ai cũng không khỏi run rẩy, thậm chí có người đã quỳ xuống bắt đầu nôn ra máu.
Nhưng họ vẫn không lùi bước.
Họ nhìn chằm chằm bóng người đang lao đến như sao băng, mặt chỉ lộ ra vẻ quyết tuyệt.
Chỉ có can đảm không sợ mọi thứ.
“Đều, tránh ra!”
Ngay lúc này một giọng nói hơi khàn vang lên.
“Minh chủ?”
Mọi người run lên.
Vèo!
Lưu quang xuất hiện.
Chỉ thấy một màn chắn màu vàng mênh mông xuất hiện trước mặt mọi người.
Dưới màn chắn, một tay Lâm Chính chống đỡ, sức mạnh phi thăng khắp người được truyền vào màn chắn.
Ông tổ nhà họ Mãn lao đến tông mạnh vào màn chắn khiến màn chắc lắc lư không thôi.
“Lâm minh chủ”.
Mọi người run lên.
“Các người mau lùi lại! Tôi sẽ đối phó với người này”.
Vẻ mặt Lâm Chính trở nên hung dữ, thấp giọng nói.
Chương 4344: Tôi chính là Tiên
Nhìn thấy Lâm Chính kiên quyết muốn đánh với ông tổ nhà họ Mãn, mọi người đều không biết phải làm sao.
Nhưng trang chủ Vân Tiếu nhận ra được gì đó bèn kêu to: “Minh chủ, không được! Phi thăng cần có quá trình! Cậu phải lập tức lùi lại, đối phó với phi thăng! Nếu không cậu sẽ phi thăng thất bại, không thể bước vào cảnh giới đó được”.
“Không sao, bây giờ tôi đang ở trong phi thăng rồi”.
Lâm Chính nói, sau đó trở tay siết chặt nắm đấm, đánh mạnh về phía ông tổ nhà họ Mãn phía sau màn chắn.
Ông tổ nhà họ Mãn trợn tròn mắt.
Bụp!
Lâm Chính đập vỡ màn chắn của mình, quyền sắt đáng sợ đập mạnh vào mặt ông tổ.
Ông tổ lùi lại mấy bước, một con mắt bị đánh trúng.
Nhưng tay Lâm Chính cũng bị thương vì sức mạnh đó.
“Sức mạnh phi thăng biến dị quả nhiên không tầm thường, chỉ tiếc là bây giờ cậu vẫn chưa bước vào cảnh giới đó, cậu không giết được tôi”.
Ông tổ nhà họ Mãn nói, sau đó mặc kệ vết thương tóm lấy vai Lâm Chính ném vào không trung.
Cả người Lâm Chính bay lên trời.
Hai tay ông tổ nhà họ Mãn lập tức kết ấn, sức mạnh phi thăng trên người lao về phía Lâm Chính trong không trung như mãnh thú.
Cùng lúc đó rất nhiều phù văn và bùa chú xuất hiện trong không trung, nó vây quanh Lâm Chính rồi nhanh chóng lan ra xung quanh, thoáng chốc đã hình thành một trận pháp cực lớn, sau đó…
Keng! Keng! Keng…
Tất cả phù văn màu vang đều co rúm lại, liên tục chồng chất lên người Lâm Chính, bao bọc thành một quả cầu vàng khổng lồ.
Sau đó!
Ầm!
Quả cầu nổ tung.
Một cây thánh giá màu vàng xuất hiện giữa không trung.
Khí tức hủy diệt hệt như lưỡi đao tỏa ra xung quanh.
Mặt đất bên dưới chỗ nổ tung đó lập tức bị sức mạnh hủy diệt đè ép thành một cái hố sâu cực lớn, người trong khu vực đó biến thành tro tàn.
Các ngọn núi ở bốn phía cũng bị sức mạnh hủy diệt này san bằng.
Mây đen trên trời tan biến để lộ ra ánh trăng và các tinh tú.
Tất cả mọi thứ đều không thể chịu được sức mạnh này.
Mọi người đều sợ hãi, trái tim run lên.
Đây là sức mạnh của Thần Tiên.
Lâm Chính có thể sống sót dưới sức mạnh này không?
“Hay! Hay lắm!”
Mãn Long mừng rỡ, vỗ tay liên tục.
“Với thế tấn công này thì chắc chắn Lâm Chính sẽ chết”.
Khổng Dương vô cùng vui mừng.
Nữ Hoàng Thiên Trì nhìn chằm chằm bầu trời nhưng lại nhíu mày như nhìn thấy gì đó.
Ông tổ nhà họ Mãn cũng nhìn nơi vừa nổ tung đó.
Thế nhưng ngay sau đó.
Vụt!
Một con rồng lửa lao ra từ giữa khu vực nổ rồi lao đến chỗ ông tổ nhà họ Mãn.
“Cái gì?”
Mọi người đều ngạc nhiên.
Lâm Chính vẫn chưa chết.
Ông tổ nhà họ Mãn vội làm tan kết giới, phá vỡ con rồng lửa rồi nhảy lên không trung.
“Cơ thể thằng nhãi này quả nhiên rắn chắc, bị trúng một đòn của tôi mà không chết, nhưng tôi nghĩ lúc này trạng thái của cậu cũng không tốt hơn chút nào”.
Ông tổ nhà họ Mãn nói, lại sử dụng chiêu.
Cơ thể ông ta nứt ra hàng ngàn tàn ảnh, sau đó lao đến chỗ Lâm Chính như hàng ngàn binh mã.
Ầm…
Bầu trời bỗng lóe lên tia chớp, liên tục đánh xuống tàn ảnh của ông ta.
Nhưng số lượng tàn ảnh quá nhiều, sấm sét của Lâm Chính không thể đánh hết sạch tất cả tàn ảnh.
Chẳng mấy chốc tàn ảnh và cả bản thể của ông tổ nhà họ Mãn đã đến gần chỗ Lâm Chính.
Chỉ thấy bản thể giơ tay lên, một tia lưu quang nhanh chóng biến thành lưỡi đao dọc theo cánh tay ông ta, tất cả tàn ảnh cũng lập tức biến thành lưỡi đao, sau đó chém về phía Lâm Chính.
Lâm Chính lập tức sử dụng sức mạnh phi thăng trong người bao phủ cả người, chăn lưỡi quang như vũ bão đó.
Keng keng keng...
Âm thanh trầm đục vang lên.
Màn chắn của Lâm Chính xuất hiện vết nứt.
Anh thở hổn hển, sức mạnh phi thăng trong người đã không còn bao nhiêu.
Cứ tiếp tục như thế, một khi màn chắn bị phá vỡ, anh sẽ bị ông tổ nhà họ Mãn tiêu diệt.
Phòng vệ của xương chí tôn không thể chịu được sự tấn công của ông tổ nhà họ Mãn.
Ánh mắt Lâm Chính trở nên lạnh lùng, thấy đã không còn đường lui, lại khó phòng vệ, anh dứt khoát nhắm mắt lại hấp thụ chút dược tính cuối cùng trong người.
“Cậu bỏ cuộc rồi sao? Cũng đúng thôi, cuối cùng cậu cũng không bước đến cảnh giới đó, cho dù có bước vào cảnh giới đó thì thế nào? Lục Địa Thần Tiên mới như cậu sao có thể so được với Thần Tiên đã lâu như tôi? Sao cậu có thể quen thuộc với việc sử dụng sức mạnh thần tiên hơn tôi được?”
“Cậu chẳng qua chỉ là một người trong đám dân chúng bình thường thôi, cậu chẳng khác nào đám tôm tép”.
Ông tổ nhà họ Mãn lạnh lùng nói, sau đó bỗng dùng sức chém mạnh một nhát đao.
Tất cả tàn ảnh cũng cùng giơ đao lên.
Bùm!
Sau một tiếng nổ.
Màn chắn bị phá vỡ.
Sức mạnh khủng khiếp trên lưỡi đao khiến không trung xung quanh méo mó đi.
Lâm Chính lại không có bảo vệ.
“Kết thúc rồi!”
Ông tổ nhà họ Mãn nó, lại giơ đao lên lần nữa chém mạnh vào cổ Lâm Chính.
Nhưng lúc này Lâm Chính đang nhắm mắt bỗng mở mắt ra, một tay giơ ra trước cầm chặt lưỡi đao đó.
Soạt!
Lưỡi đao tàn ảnh không thể chịu được, trên người Lâm Chính không biết bị trúng bao nhiêu thanh đao.
Cũng may sức phá hoại của tàn ảnh không bằng bản thể.
Cả người Lâm Chính đều là máu, đôi mắt lạnh lùng nhìn ông tổ nhà họ Mãn, ánh mắt hiện lên vẻ điên cuồng và ý sâu xa.
“Còn muốn liều chết giãy giụa sao?”
Ông tổ nhà họ Mãn cười nhạo, lập tức giơ một tay còn lại lên tóm lấy vài Lâm Chính, sau đó định phóng sức mạnh phi thăng trong người ra.
Ông ta định đánh chết Lâm Chính bằng chính sức mạnh phi thăng tinh túy nhất của mình.
Ngay sau đó.
Vèo!
Lâm Chính cũng giơ tay còn lại ra bóp chặt lấy vai ông tổ nhà họ Mãn.
Ông tổ nhà họ Mãn sửng sốt.
Ông ta như nhân ra điều gì, vội đẩy Lâm Chính ra.
Nhưng đã không kịp nữa.
Năm ngón tay của Lâm Chính găm vào đầu vai ông tổ, bóp chặt không chịu buông tay.
Ông tổ nhà họ Mãn vội dừng phóng sức mạnh phi thăng ra.
Nhưng lượng quá nhiều, không thể ngăn lại hoàn toàn chỉ trong chốc lát.
“Khốn kiếp! Bị lừa rồi!”
Ông tổ nhà họ Mãn tức giận nói, giục tất cả tàn ảnh lao về phía Lâm Chính.
Tàn ảnh lao đến như thủy triều.
Nhưng thứ lao đến đó là sức mạnh phi thăng cực kỳ tinh khiết của ông tổ nhà họ Mãn.
Sức mạnh này vừa chạm vào cơ thể Lâm Chính, cơ thể anh lập tức sáng lên.
Sau đó một cột sáng từ trên trời lao xuống bao phủ lấy Lâm Chính.
Rất nhiều chấm sao rơi xuống theo cột sáng như thiên hà đổ xuống.
Ông tổ nhà họ Mãn lập tức bị đánh bật ra xa cả mấy mươi mét.
Mọi người bên dưới sửng sốt ngước mắt lên nhìn.
Lúc này sông núi yên tĩnh, ánh sáng mờ tối.
“Tôi chính là Tiên”.
Chương 4345: Rơi xuống cửu thiên
Thần quang rực rỡ chiếu sáng cả bầu trời đêm.
Vô số ngôi sao bao vây xoay tròn quanh nguồn sáng kia.
Giờ phút này, vạn vật cúi đầu.
Giờ phút này, nhật nguyệt ngừng quay.
Tâm thần mọi người đều run rẩy, ai nấy ngẩng đầu lên nhìn bóng người như thiên thần trên bầu trời kia.
Trong ánh sáng, Lâm Chính như một thiên thần, một tiên thần!
Linh vận thiên địa ùa vào người anh một cách mãnh liệt, dường như thiên địa và anh đã hòa thành một thể…
“Lục Địa Thần Tiên! Lục Địa Thần Tiên sinh ra rồi!”.
“Vực Diệt Vong lại có thêm một Lục Địa Thần Tiên!”.
“Đây chính là tiên! Đây chính là thần!”.
“Khấu kiến thần tiên!”.
“Khấu kiến thần tiên!”.
Vô số người la hét, thậm chí còn có người bị lây nhiễm khí ý chí cao vô thượng của Lâm Chính, không phân địch ta, cứ thế quỳ xuống đất vái lạy, nước mắt giàn giụa.
Phàm nhân gặp thần, sao có thể giữ bình tĩnh được chứ?
Ông tổ nhà họ Mãn nhìn chằm chằm bóng người ở giữa luồng sáng kia, bàn tay siết chặt.
Bây giờ ông ta mới ý thức được là mình đã bị trúng kế!
Lâm Chính đánh với ông ta, mục đích không phải để giết ông ta, mà là muốn lợi dụng sức mạnh phi thăng tinh thuần nhất trên người ông ta làm chất dẫn, giúp anh đặt chân vào bước cuối cùng, hoàn thành việc phi phăng…
Ánh sáng dần tan biến.
Dung mạo thực sự của Lâm Chính xuất hiện trước mắt mọi người.
Lúc này, da thịt rách toạc trên cả người Lâm Chính đã lành lặn hoàn toàn, cơ thể hồi phục như ban đầu, nhưng lại khác với lúc trước. Chỉ thấy trên làn da của anh lóe lên những đốm sáng, mơ hồ có thể nhìn thấy một lớp ánh sáng mờ ảo bao trùm bên ngoài.
Đôi mắt anh hàm chứa thần quang nhật nguyệt, dường như nhìn thấu vạn vật thế gian, tóc dài đến eo, giống như sông Ngân vũ trụ, cơ bắp hai cánh tay cuồn cuộn, nguy nga lực lưỡng, thân hình dường như bao la vạn tượng, nhìn một cái như muốn chìm vào trong đó.
"Lâm Chính!".
Ông tổ nhà họ Mãn tức giận khẽ gầm lên, sức mạnh phi thăng tàn bạo lập tức phun ra mãnh liệt.
Đời này ông ta chưa bao giờ căm hận ai như vậy.
"Ông tổ nhà họ Mãn, bây giờ tôi đã lên đến cảnh giới Lục Địa Thần Tiên, ông muốn tiêu diệt liên minh Thanh Huyền của tôi, e là không dễ như vậy đâu".
Lâm Chính bình thản nói.
"Cậu chỉ là Lục Địa Thần Tiên mới đột phá, tôi muốn giết cậu vẫn dễ như trở bàn tay, cậu dám huênh hoang như vậy sao?".
Ông tổ nhà họ Mãn rít gào, thân hình tách ra muôn vàn tàn ảnh, giống như vạn mã phi nước đại, lao về phía Lâm Chính.
Lâm Chính không nhanh không chậm chập hai bàn tay lại, toàn thân tràn ra từng dòng điện, lan theo cánh tay đến lòng bàn tay.
Sau đó, anh giơ bàn tay lên, đánh về phía bầu trời.
Vèo!
Sấm sét trong lòng bàn tay vút thẳng vào mây xanh.
Bầu trời nhanh chóng ngưng kết một đám mây sấm sét khổng lồ.
Đám mây che rợp bầu trời, khiến mặt đất tối sầm, chẳng khác nào một ngọn núi lớn ép xuống đỉnh đầu mọi người, thậm chí nhiều người còn cảm thấy hít thở vô cùng khó khăn.
Ông tổ nhà họ Mãn nhíu mày, phớt lờ chiêu thức của Lâm Chính, tiếp tục tấn công về phía anh.
Ông ta tin chắc dù Lâm Chính có đột phá lên Lục Địa Thần Tiên thì cũng không phải là đối thủ của ông ta.
Dù sao ông ta cũng đã bước vào cảnh giới này sớm hơn anh không biết bao nhiêu năm.
Luận tu vi cảnh giới, sao ông ta có thể kém cạnh anh được chứ?
Nhưng ngay sau đó.
Gào!
Trên bầu trời bỗng vang lên một tiếng rồng ngâm.
Sau đó, một lôi long vô cùng to lớn lao ra khỏi đám mây sấm sét, rơi xuống cửu thiên, nhào về phía này.
"Cái gì?".
Ông tổ nhà họ Mãn biến sắc.
Lôi long kia vô cùng to lớn, giống như Trường Thành lao xuống, mang theo lôi quang vạn thế, khiến các tàn hồn phân thân của ông tổ nhà họ Mãn tan nát, sau đó bất chấp tất cả há miệng nuốt chửng lấy ông ta.
Tất cả những người bên dưới đều dừng chiến đấu, ngẩng đầu lên, sững sờ nhìn cảnh tượng này.
Mọi người khiếp sợ, khó tin nhìn Lâm Chính.
Người nay là minh chủ liên minh Thanh Huyền sao?
Đây là người có danh tiếng có một không hai ở vực Diệt Vong à?
Ở trước mặt Lục Địa Thần Tiên, người này thật buồn cười!
Mọi người trợn mắt hốc mồm, nhìn tình trạng bi thảm của Lâm Chính, không nói nên lời.
"Minh chủ!"
Vài người trong liên minh lao về phía Lâm Chính.
Nhưng còn chưa đến gần, đã bị các cao thủ bước ra từ ngục giam sấm sét ngăn cản.
Giờ phút này, không ai cứu được Lâm Chính.
Không ai có thể ngăn cản bước chân của nhà họ Mãn!
“Ra tay!”
Nhìn thấy Lâm Chính bại trận, các thế gia trong bóng tối không nhẫn nhịn được nữa, đồng loạt xông ra ngoài, bắt đầu cướp đoạt bảo vật của liên minh Thanh Huyền.
Đối mặt với đám người này, liên minh Thanh Huyền không còn sức chống trả.
“Lâm minh chủ, bây giờ chắc anh đã hiểu rồi nhỉ? Anh hoàn toàn không phải là đối thủ của thần tiên, đầu hàng mới là quyết định sáng suốt!”
Vu Hồng ngồi dưới đất, lắc đầu nhìn chằm chằm Lâm Chính, trong mắt hiện lên vẻ tiếc nuối, nhưng nhiều hơn là vui mừng.
Cô ta biết, bản thân đã chọn đúng đường...
Cô ta đã đặt cược đúng.
Lộp bộp!
Ông tổ nhà họ Mãn đá văng tảng đá trước mặt, đi đến trước mặt Lâm Chính, đôi mắt già nua đánh giá anh, sau đó không nói một lời, vươn tay tóm cổ Lâm Chính, giữ anh bằng một tay.
"Hóa ra là vậy... sở dĩ cơ thể cậu cứng rắn như vậy, là bởi xương cốt cậu khác người thường, xương này có phải được lấy trong thần mộ chí tôn không?"
Ông tổ nhà họ Mãn khàn giọng nói.
Nhưng giờ phút này Lâm Chính đã nhắm mắt, không phát ra âm thanh.
Giống như đã chết.
"Giả chết sao? Không sao, tôi sẽ tháo từng khớp xương của cậu, đắp vào cơ thể tôi!"
Nói xong, ông tổ nhà họ Mãn vươn tay chộp lấy xương sườn của Lâm Chính, chuẩn bị bẻ gãy.
Nhưng vào lúc này, Lâm Chính đột nhiên duỗi tay, giữ lấy cổ tay ông ta.
Ông tổ nhà họ Mãn cau mày nhìn Lâm Chính.
Lâm Chính chậm rãi mở mắt.
Khoảnh khắc đồng tử mở ra, trong mắt anh có tia sáng lóe lên.
Hơi thở ông tổ nhà họ Mãn run lên.
"Đây là?"
Vèo!
Cổ tay Lâm Chính đột nhiên dùng lực, sức mạnh kinh khủng phát ra, ông tổ nhà họ Mãn không kịp đề phòng, bị Lâm Chính ném ra ngoài.
Cơ thể ông ta giống như đạn đại bác, đập thẳng vào cổng sắt cách đó không xa.
Ngay lập tức, cánh cổng sắt cứng rắn đầy cương khí bị cơ thể già nua của ông tổ nhà họ Mãn làm móp méo.
"Cái gì?"
Vu Hồng trợn mắt há mồm.
Mọi người xung quanh đều chết lặng.
Ngay cả đám người của các thế tộc phía xa đang lao đến cũng bị cảnh tượng này làm cho kinh ngạc.
“Không thể nào!”
Khổng Dương và Sở Thu kéo dài khoảng cách, trợn mắt lạc giọng nói.
“Ông tổ!”
Đoàn người Mãn Long vội vàng chạy đến, nâng ông tổ nhà họ Mãn dậy.
“Người này sao vẫn còn khí lực để phản kích? Ông tổ không nên sơ suất!”
Nữ Hoàng Thiên Trì khàn giọng nói.
"Không phải tôi sơ suất, mà người này... đã rất phi phàm!"
Ông tổ nhà họ Mãn nhìn chằm chằm Lâm Chính.
Mọi người đồng loại nhìn theo.
Thấy Lâm Chính đã mở mắt.
Con ngươi của anh trở nên sáng ngời, hai luồng sáng trắng bắn ra như mũi tên sắc nhọn, giống như muốn xé đôi trời đêm đen kịt.
Cảm nhận được tia sáng thần thánh này, hơi thở mọi người run lên.
“Ông tổ, này... sức mạnh này... sao giống của ông vậy?”
Sắc mặt Mãn Long tái xanh, run giọng hỏi.
"Bởi vì... người này sắp vượt qua bước cuối cùng rồi!"
Ông tổ nhà họ Mãn nói.
Chương 4342: Coi thường cái chết
“Bước cuối cùng?"
Sắc mặt Mãn Long thay đổi, lập tức hiểu ra lời nói của ông tổ nhà họ Mãn.
Hắn vội vàng nhìn Lâm Chính.
Nhưng vào lúc này, cơ thể vỡ vụn của Lâm Chính phát ra từng đợt ánh sáng thần kỳ, sau đó một lượng lớn thần ý dần dần bốc lên.
Giống như sao trời, không ngừng xoay quanh anh.
“Cậu ta đang phi thăng?”
"Chẳng lẽ... anh ta sắp bước vào cảnh giới Lục Địa Thần Tiên?"
Những người khác cuối cùng cũng kịp phản ứng, vô cùng khiếp sợ.
“Hóa ra người này thoi thóp, như người sắp chết, không phải vì bệnh nặng, mà bởi trong cơ thể cậu ta đang ngưng tụ khí ý, ý định phi thăng!"
"Chúng ta đều bị lừa rồi! Nhất định thằng nhóc này đã sử dụng loại thuốc nào đó, hỗ trợ phi thăng!"
Trong mắt ông tổ nhà họ Mãn hiện ra vẻ uy nghiêm trước nay chưa từng có, gầm gừ nói: "Mấy người ngẩn ra đấy làm gì? Nhân dịp cậu ta chưa kịp phi thăng! Mau giết cậu ta đi! Theo tôi xông lên!"
Nói xong, ông ta lại lao đến giết Lâm Chính.
Tất cả cao thủ nhà họ Mãn sau lưng ông ta đều lao về phía trước.
"Bảo vệ Lâm minh chủ!"
Thành chủ Nam Ly Thành vừa mới tiếp nhận trị liệu cũng ý thức được chuyện điều gì đó, trong mắt lóe lên tia hy vọng, thê lương kêu lên.
"Tất cả mọi người nghe lệnh! Lâm minh chủ sắp phi thăng! Mau bảo vệ Lâm minh chủ! Bảo vệ Lâm minh chủ!"
Trang chủ Vân Tiếu thúc giục kình khí, dùng toàn bộ sức mạnh hét lên.
Khi giọng nói này phát ra, tất cả mọi người trong liên minh Thanh Huyền đều quay đầu.
Thấy ánh sáng trên người Lâm Chính càng lúc càng nồng đậm, da thịt đều biến thành màu vàng kim, giống như máu thịt của thiên thần.
Anh đứng ở nơi xa, coi thường tính mạng, dung hòa cùng trời đất.
Không ai ngờ rằng, Lâm Chính sẽ phi thăng thành thần vào thời khắc mấu chốt này, bước vào cảnh giới Lục Địa Thần Tiên.
Trong lòng Vu Hồng run lên, không thể tin nổi.
“Ông tổ... ông tổ! Giết! Giết! Giết anh ta! Giết anh ta!”
Vu Hồng kinh hoàng gào lên, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi.
Nếu Lâm Chính không chết, cô ta sẽ không có đường sống!
Bị Lục Địa Thần Tiên đuổi giết, không ai trong vực Diệt Vong có thể chịu được.
"Giết cho tôi!"
Ông tổ nhà họ Mãn một người một ngựa, tập trung tất cả sức mạnh trong lòng bàn tay, hóa thành luồng sáng vàng, giống như vũ trụ nổ tung trong bàn tay, vung tay lên, đập về phía Lâm Chính.
"Đừng hòng làm tổn thương minh chủ!"
Một lãnh đạo cấp cao của liên minh Thanh Huyền lao đến, định ngăn cản ông tổ nhà họ Mãn.
Nhưng anh ta hoàn toàn không phải đối thủ của ông tổ nhà họ Mãn đang trong cơn thịnh nộ, anh ta còn chưa kịp thúc giục chiêu thức phòng ngự, đã bị khí tràng của ông tổ nhà họ Mãn xé nát cơ thể, chết ngay tại chỗ.
"Dừng lại cho tôi!"
Một người khác tiếp tục lao đến, ngăn cản ông tổ.
"Chết!"
Ông tổ nhà họ Mãn tiếp tục gầm lên, trong miệng bật ra âm thanh, xé nát da thịt người đàn ông, chỉ sót lại một bộ xương đẫm máu.
“Bảo vệ minh chủ!”
"Đừng hòng làm tổn thương minh chủ dù chỉ là sợi tóc!"
"Ông tổ nhà họ Mãn, dù ông là Lục Địa Thần Tiên thì thế nào chứ?"
"Dừng lại!"
Càng lúc càng nhiều người lao đến.
Bọn họ coi thường cái chết, liều mạng ngăn cản ông tổ nhà họ Mãn.
Ngay cả khi bọn họ giống như tờ giấy ở trước mặt ông tổ nhà họ Mãn, vô cùng yếu ớt.
Nhưng bọn họ không sợ.
Người trước ngã xuống người sau tiến lên, hùng hồn mà chết!
Xa xa những thế tộc muốn chen chân, đục nước béo cò đều bị sốc trước hành động của các thành viên liên minh Thanh Huyền.
“Đây là liên minh Thanh Huyền ư?”
"Bọn họ... mới thành lập không lâu! Sao dám hy sinh tính mạng vì Lâm minh chủ?"
Không ai biết.
Cho dù là Vu Hồng cũng không hiểu được.
Khi ông tổ nhà họ Mãn lao đến, cơ thể ông ta đã nhuốm đầy máu đỏ.
Sau lưng!
Một đường thi thể!
Một con đường máu!
Chương 4343: Cô không hiểu được đâu
Ánh mắt ông tổ nhà họ Mãn hiện lên vẻ nóng nảy và tức giận.
Từ sau khi ông ta đạt đến Lục Địa Thần Tiên đã rất lâu rồi không bị ai làm ảnh hưởng đến cảm xúc.
Nhưng hôm nay đám người liên minh Thanh Huyền không biết sống chết này khiến ông ta cảm thấy cực kỳ tức giận.
Nhìn Lâm Chính gần trong gang tấc, ông tổ nhà họ Mãn lại tích tụ sức mạnh đánh về phía anh.
Sát khí ngút trời như một cái hố máu lớn muốn nuốt lấy Lâm Chính.
Nhưng ngay sau đó lại có vài bóng người chắn trước mặt Lâm Chính, biến thành bức tường người ngăn ông tổ nhà họ Mãn lại.
Thực lực của mấy người này không mạnh lắm.
Thậm chí họ còn run rẩy dữ dội trước khí tức đáng sợ của ông tổ nhà họ Mãn, hai chân lảo đảo, không đứng vững.
Nhưng họ… không có ý lùi bước.
“Các người không sợ chết sao?”
Ông tổ nhà họ Mãn thấp giọng nói: “Cút đi, cúi đầu trước tôi! Tôi sẽ không giết các người”.
“Không đời nào …”
Một người nghiến răng run rẩy nói.
“Cậu nói gì?”
Ông tổ nhà họ Mãn khó tin nói.
Đám tôm tép mà mình xem thường này còn dám từ chối sự ban ơn của mình?
“Chúng tôi vốn dĩ là người ở tầng thấp nhất của vực Diệt Vong, bị rất nhiều thế tộc bắt làm nô lệ, chúng muốn bọn tôi làm gì, bọn tôi phải làm như thế, không có nhân quyền, nhưng Lâm minh chủ đã thu nhân chúng tôi”.
“Cậu ấy dẫn chúng tôi đến núi Thiên Thần tìm Diệp Viêm đã làm bao nhiêu việc ác để trả thù. Để chúng tôi gia nhập liên minh Thanh Huyền, bảo vệ chúng tôi, hướng dẫn chúng tôi trồng dược thảo làm giàu…”
“Lâm minh chủ cho chúng tôi tất cả, chúng tôi có tất cả, bây giờ các ông muốn cướp hết mọi thứ của bọn tôi, sao bọn tôi có thể để các ông được như ý nguyện”.
“Một khi Lâm minh chủ chết, đám người kiêu ngạo như ông sẽ bắt bọn tôi làm nô lệ. Chúng tôi bị làm nô lệ cũng không sao, nhưng chúng tôi không muốn đời sau phải chịu sự tra tấn và áp bức của các ông”.
“Thế nên chúng tôi thà chết”.
Mọi người tức giận nói, hai mắt đỏ ngầu, đầy sự tức giận.
Nghe xong ông tổ nhà họ Mãn giận đến cực điểm.
“Được! Được lắm! Nếu các cậu đã như thế thì chết đi”.
Ông tổ nhà họ Mãn nổi giận, khí tức tăng lên.
Bụp bụp bụp...
Bức tường người trước mặt lập tức nổ tung thành vũng máu, chết thảm.
Nhưng những người này liều chết, từng người chắn trước mặt Lâm Chính.
Họ không tích lực nữa.
Họ biết sức của mình không thể làm gì ông tổ nhà họ Mãn được.
Thế nên họ chỉ đành chọn cách lấy cơ thể chặn lại đòn tấn công.
Người trước ngã xuống còn có người sau bảo vệ Lâm Chính.
Lấy máu thịt tạo lên từng bức tường thành sắt.
Vu Hồng ngây ngốc nhìn cảnh tượng này, không biết tại sao cứ như bị ai đó chém mạnh từng nhát đao vào trong lòng.
Trong số những người này còn có không ít người cô ta quen.
Thậm chí cũng có vài người Vu Sơn.
“Các người điên rồi à? Muốn chết sao? Tránh ra hết đi!”
Không biết tại sao cảm xúc của Vu Hồng như vỡ đê, xông đến trước hét lên với đám người đó.
“Vu Hồng đại nhân! Mặc dù thực lực của cô mạnh hơn bọn tôi nhưng cô chưa chắc đã thấu đáo như bọn tôi”.
“Có vài thứ còn quan trọng hơn cả tính mạng, thế nên chúng tôi sẵn lòng không tiếc mạng sống mà bảo vệ”.
Mấy người Vu Sơn không hề sợ chết khàn giọng nói.
“Không còn mạng nữa thì còn gì đáng để tâm? Các người không muốn đắc đạo thành tiên à? Chẳng phải muốn đi tìm trường sinh sao? Bây giờ chết ở đây có ý nghĩa gì không?”
Vu Hồng gào lên.
Mấy người đó nhìn chằm chằm Vu Hồng, không nói gì, chỉ có một người đứng phía trước khẽ cười.
“Thế nên mới nói đại nhân à, cô không hiểu được đâu”.
Vu Hồng ngây người.
“Các người muốn trường sinh? Được, tôi sẽ cho các người trường sinh! Nghe lệnh đây, giết sạch người của liên minh Thanh Huyền, không được để ai sống. Hôm nay tôi phải lấy máu tẩy sạch liên minh”.
Ông tổ nhà họ Mãn tức giận hét lên, khí thế tăng lên chuẩn bị tấn công lần nữa.
Mọi người đều cảm nhận được sức mạnh đáng sợ toát ra từ trên người ông tổ nhà họ Mãn, ai cũng không khỏi run rẩy, thậm chí có người đã quỳ xuống bắt đầu nôn ra máu.
Nhưng họ vẫn không lùi bước.
Họ nhìn chằm chằm bóng người đang lao đến như sao băng, mặt chỉ lộ ra vẻ quyết tuyệt.
Chỉ có can đảm không sợ mọi thứ.
“Đều, tránh ra!”
Ngay lúc này một giọng nói hơi khàn vang lên.
“Minh chủ?”
Mọi người run lên.
Vèo!
Lưu quang xuất hiện.
Chỉ thấy một màn chắn màu vàng mênh mông xuất hiện trước mặt mọi người.
Dưới màn chắn, một tay Lâm Chính chống đỡ, sức mạnh phi thăng khắp người được truyền vào màn chắn.
Ông tổ nhà họ Mãn lao đến tông mạnh vào màn chắn khiến màn chắc lắc lư không thôi.
“Lâm minh chủ”.
Mọi người run lên.
“Các người mau lùi lại! Tôi sẽ đối phó với người này”.
Vẻ mặt Lâm Chính trở nên hung dữ, thấp giọng nói.
Chương 4344: Tôi chính là Tiên
Nhìn thấy Lâm Chính kiên quyết muốn đánh với ông tổ nhà họ Mãn, mọi người đều không biết phải làm sao.
Nhưng trang chủ Vân Tiếu nhận ra được gì đó bèn kêu to: “Minh chủ, không được! Phi thăng cần có quá trình! Cậu phải lập tức lùi lại, đối phó với phi thăng! Nếu không cậu sẽ phi thăng thất bại, không thể bước vào cảnh giới đó được”.
“Không sao, bây giờ tôi đang ở trong phi thăng rồi”.
Lâm Chính nói, sau đó trở tay siết chặt nắm đấm, đánh mạnh về phía ông tổ nhà họ Mãn phía sau màn chắn.
Ông tổ nhà họ Mãn trợn tròn mắt.
Bụp!
Lâm Chính đập vỡ màn chắn của mình, quyền sắt đáng sợ đập mạnh vào mặt ông tổ.
Ông tổ lùi lại mấy bước, một con mắt bị đánh trúng.
Nhưng tay Lâm Chính cũng bị thương vì sức mạnh đó.
“Sức mạnh phi thăng biến dị quả nhiên không tầm thường, chỉ tiếc là bây giờ cậu vẫn chưa bước vào cảnh giới đó, cậu không giết được tôi”.
Ông tổ nhà họ Mãn nói, sau đó mặc kệ vết thương tóm lấy vai Lâm Chính ném vào không trung.
Cả người Lâm Chính bay lên trời.
Hai tay ông tổ nhà họ Mãn lập tức kết ấn, sức mạnh phi thăng trên người lao về phía Lâm Chính trong không trung như mãnh thú.
Cùng lúc đó rất nhiều phù văn và bùa chú xuất hiện trong không trung, nó vây quanh Lâm Chính rồi nhanh chóng lan ra xung quanh, thoáng chốc đã hình thành một trận pháp cực lớn, sau đó…
Keng! Keng! Keng…
Tất cả phù văn màu vang đều co rúm lại, liên tục chồng chất lên người Lâm Chính, bao bọc thành một quả cầu vàng khổng lồ.
Sau đó!
Ầm!
Quả cầu nổ tung.
Một cây thánh giá màu vàng xuất hiện giữa không trung.
Khí tức hủy diệt hệt như lưỡi đao tỏa ra xung quanh.
Mặt đất bên dưới chỗ nổ tung đó lập tức bị sức mạnh hủy diệt đè ép thành một cái hố sâu cực lớn, người trong khu vực đó biến thành tro tàn.
Các ngọn núi ở bốn phía cũng bị sức mạnh hủy diệt này san bằng.
Mây đen trên trời tan biến để lộ ra ánh trăng và các tinh tú.
Tất cả mọi thứ đều không thể chịu được sức mạnh này.
Mọi người đều sợ hãi, trái tim run lên.
Đây là sức mạnh của Thần Tiên.
Lâm Chính có thể sống sót dưới sức mạnh này không?
“Hay! Hay lắm!”
Mãn Long mừng rỡ, vỗ tay liên tục.
“Với thế tấn công này thì chắc chắn Lâm Chính sẽ chết”.
Khổng Dương vô cùng vui mừng.
Nữ Hoàng Thiên Trì nhìn chằm chằm bầu trời nhưng lại nhíu mày như nhìn thấy gì đó.
Ông tổ nhà họ Mãn cũng nhìn nơi vừa nổ tung đó.
Thế nhưng ngay sau đó.
Vụt!
Một con rồng lửa lao ra từ giữa khu vực nổ rồi lao đến chỗ ông tổ nhà họ Mãn.
“Cái gì?”
Mọi người đều ngạc nhiên.
Lâm Chính vẫn chưa chết.
Ông tổ nhà họ Mãn vội làm tan kết giới, phá vỡ con rồng lửa rồi nhảy lên không trung.
“Cơ thể thằng nhãi này quả nhiên rắn chắc, bị trúng một đòn của tôi mà không chết, nhưng tôi nghĩ lúc này trạng thái của cậu cũng không tốt hơn chút nào”.
Ông tổ nhà họ Mãn nói, lại sử dụng chiêu.
Cơ thể ông ta nứt ra hàng ngàn tàn ảnh, sau đó lao đến chỗ Lâm Chính như hàng ngàn binh mã.
Ầm…
Bầu trời bỗng lóe lên tia chớp, liên tục đánh xuống tàn ảnh của ông ta.
Nhưng số lượng tàn ảnh quá nhiều, sấm sét của Lâm Chính không thể đánh hết sạch tất cả tàn ảnh.
Chẳng mấy chốc tàn ảnh và cả bản thể của ông tổ nhà họ Mãn đã đến gần chỗ Lâm Chính.
Chỉ thấy bản thể giơ tay lên, một tia lưu quang nhanh chóng biến thành lưỡi đao dọc theo cánh tay ông ta, tất cả tàn ảnh cũng lập tức biến thành lưỡi đao, sau đó chém về phía Lâm Chính.
Lâm Chính lập tức sử dụng sức mạnh phi thăng trong người bao phủ cả người, chăn lưỡi quang như vũ bão đó.
Keng keng keng...
Âm thanh trầm đục vang lên.
Màn chắn của Lâm Chính xuất hiện vết nứt.
Anh thở hổn hển, sức mạnh phi thăng trong người đã không còn bao nhiêu.
Cứ tiếp tục như thế, một khi màn chắn bị phá vỡ, anh sẽ bị ông tổ nhà họ Mãn tiêu diệt.
Phòng vệ của xương chí tôn không thể chịu được sự tấn công của ông tổ nhà họ Mãn.
Ánh mắt Lâm Chính trở nên lạnh lùng, thấy đã không còn đường lui, lại khó phòng vệ, anh dứt khoát nhắm mắt lại hấp thụ chút dược tính cuối cùng trong người.
“Cậu bỏ cuộc rồi sao? Cũng đúng thôi, cuối cùng cậu cũng không bước đến cảnh giới đó, cho dù có bước vào cảnh giới đó thì thế nào? Lục Địa Thần Tiên mới như cậu sao có thể so được với Thần Tiên đã lâu như tôi? Sao cậu có thể quen thuộc với việc sử dụng sức mạnh thần tiên hơn tôi được?”
“Cậu chẳng qua chỉ là một người trong đám dân chúng bình thường thôi, cậu chẳng khác nào đám tôm tép”.
Ông tổ nhà họ Mãn lạnh lùng nói, sau đó bỗng dùng sức chém mạnh một nhát đao.
Tất cả tàn ảnh cũng cùng giơ đao lên.
Bùm!
Sau một tiếng nổ.
Màn chắn bị phá vỡ.
Sức mạnh khủng khiếp trên lưỡi đao khiến không trung xung quanh méo mó đi.
Lâm Chính lại không có bảo vệ.
“Kết thúc rồi!”
Ông tổ nhà họ Mãn nó, lại giơ đao lên lần nữa chém mạnh vào cổ Lâm Chính.
Nhưng lúc này Lâm Chính đang nhắm mắt bỗng mở mắt ra, một tay giơ ra trước cầm chặt lưỡi đao đó.
Soạt!
Lưỡi đao tàn ảnh không thể chịu được, trên người Lâm Chính không biết bị trúng bao nhiêu thanh đao.
Cũng may sức phá hoại của tàn ảnh không bằng bản thể.
Cả người Lâm Chính đều là máu, đôi mắt lạnh lùng nhìn ông tổ nhà họ Mãn, ánh mắt hiện lên vẻ điên cuồng và ý sâu xa.
“Còn muốn liều chết giãy giụa sao?”
Ông tổ nhà họ Mãn cười nhạo, lập tức giơ một tay còn lại lên tóm lấy vài Lâm Chính, sau đó định phóng sức mạnh phi thăng trong người ra.
Ông ta định đánh chết Lâm Chính bằng chính sức mạnh phi thăng tinh túy nhất của mình.
Ngay sau đó.
Vèo!
Lâm Chính cũng giơ tay còn lại ra bóp chặt lấy vai ông tổ nhà họ Mãn.
Ông tổ nhà họ Mãn sửng sốt.
Ông ta như nhân ra điều gì, vội đẩy Lâm Chính ra.
Nhưng đã không kịp nữa.
Năm ngón tay của Lâm Chính găm vào đầu vai ông tổ, bóp chặt không chịu buông tay.
Ông tổ nhà họ Mãn vội dừng phóng sức mạnh phi thăng ra.
Nhưng lượng quá nhiều, không thể ngăn lại hoàn toàn chỉ trong chốc lát.
“Khốn kiếp! Bị lừa rồi!”
Ông tổ nhà họ Mãn tức giận nói, giục tất cả tàn ảnh lao về phía Lâm Chính.
Tàn ảnh lao đến như thủy triều.
Nhưng thứ lao đến đó là sức mạnh phi thăng cực kỳ tinh khiết của ông tổ nhà họ Mãn.
Sức mạnh này vừa chạm vào cơ thể Lâm Chính, cơ thể anh lập tức sáng lên.
Sau đó một cột sáng từ trên trời lao xuống bao phủ lấy Lâm Chính.
Rất nhiều chấm sao rơi xuống theo cột sáng như thiên hà đổ xuống.
Ông tổ nhà họ Mãn lập tức bị đánh bật ra xa cả mấy mươi mét.
Mọi người bên dưới sửng sốt ngước mắt lên nhìn.
Lúc này sông núi yên tĩnh, ánh sáng mờ tối.
“Tôi chính là Tiên”.
Chương 4345: Rơi xuống cửu thiên
Thần quang rực rỡ chiếu sáng cả bầu trời đêm.
Vô số ngôi sao bao vây xoay tròn quanh nguồn sáng kia.
Giờ phút này, vạn vật cúi đầu.
Giờ phút này, nhật nguyệt ngừng quay.
Tâm thần mọi người đều run rẩy, ai nấy ngẩng đầu lên nhìn bóng người như thiên thần trên bầu trời kia.
Trong ánh sáng, Lâm Chính như một thiên thần, một tiên thần!
Linh vận thiên địa ùa vào người anh một cách mãnh liệt, dường như thiên địa và anh đã hòa thành một thể…
“Lục Địa Thần Tiên! Lục Địa Thần Tiên sinh ra rồi!”.
“Vực Diệt Vong lại có thêm một Lục Địa Thần Tiên!”.
“Đây chính là tiên! Đây chính là thần!”.
“Khấu kiến thần tiên!”.
“Khấu kiến thần tiên!”.
Vô số người la hét, thậm chí còn có người bị lây nhiễm khí ý chí cao vô thượng của Lâm Chính, không phân địch ta, cứ thế quỳ xuống đất vái lạy, nước mắt giàn giụa.
Phàm nhân gặp thần, sao có thể giữ bình tĩnh được chứ?
Ông tổ nhà họ Mãn nhìn chằm chằm bóng người ở giữa luồng sáng kia, bàn tay siết chặt.
Bây giờ ông ta mới ý thức được là mình đã bị trúng kế!
Lâm Chính đánh với ông ta, mục đích không phải để giết ông ta, mà là muốn lợi dụng sức mạnh phi thăng tinh thuần nhất trên người ông ta làm chất dẫn, giúp anh đặt chân vào bước cuối cùng, hoàn thành việc phi phăng…
Ánh sáng dần tan biến.
Dung mạo thực sự của Lâm Chính xuất hiện trước mắt mọi người.
Lúc này, da thịt rách toạc trên cả người Lâm Chính đã lành lặn hoàn toàn, cơ thể hồi phục như ban đầu, nhưng lại khác với lúc trước. Chỉ thấy trên làn da của anh lóe lên những đốm sáng, mơ hồ có thể nhìn thấy một lớp ánh sáng mờ ảo bao trùm bên ngoài.
Đôi mắt anh hàm chứa thần quang nhật nguyệt, dường như nhìn thấu vạn vật thế gian, tóc dài đến eo, giống như sông Ngân vũ trụ, cơ bắp hai cánh tay cuồn cuộn, nguy nga lực lưỡng, thân hình dường như bao la vạn tượng, nhìn một cái như muốn chìm vào trong đó.
"Lâm Chính!".
Ông tổ nhà họ Mãn tức giận khẽ gầm lên, sức mạnh phi thăng tàn bạo lập tức phun ra mãnh liệt.
Đời này ông ta chưa bao giờ căm hận ai như vậy.
"Ông tổ nhà họ Mãn, bây giờ tôi đã lên đến cảnh giới Lục Địa Thần Tiên, ông muốn tiêu diệt liên minh Thanh Huyền của tôi, e là không dễ như vậy đâu".
Lâm Chính bình thản nói.
"Cậu chỉ là Lục Địa Thần Tiên mới đột phá, tôi muốn giết cậu vẫn dễ như trở bàn tay, cậu dám huênh hoang như vậy sao?".
Ông tổ nhà họ Mãn rít gào, thân hình tách ra muôn vàn tàn ảnh, giống như vạn mã phi nước đại, lao về phía Lâm Chính.
Lâm Chính không nhanh không chậm chập hai bàn tay lại, toàn thân tràn ra từng dòng điện, lan theo cánh tay đến lòng bàn tay.
Sau đó, anh giơ bàn tay lên, đánh về phía bầu trời.
Vèo!
Sấm sét trong lòng bàn tay vút thẳng vào mây xanh.
Bầu trời nhanh chóng ngưng kết một đám mây sấm sét khổng lồ.
Đám mây che rợp bầu trời, khiến mặt đất tối sầm, chẳng khác nào một ngọn núi lớn ép xuống đỉnh đầu mọi người, thậm chí nhiều người còn cảm thấy hít thở vô cùng khó khăn.
Ông tổ nhà họ Mãn nhíu mày, phớt lờ chiêu thức của Lâm Chính, tiếp tục tấn công về phía anh.
Ông ta tin chắc dù Lâm Chính có đột phá lên Lục Địa Thần Tiên thì cũng không phải là đối thủ của ông ta.
Dù sao ông ta cũng đã bước vào cảnh giới này sớm hơn anh không biết bao nhiêu năm.
Luận tu vi cảnh giới, sao ông ta có thể kém cạnh anh được chứ?
Nhưng ngay sau đó.
Gào!
Trên bầu trời bỗng vang lên một tiếng rồng ngâm.
Sau đó, một lôi long vô cùng to lớn lao ra khỏi đám mây sấm sét, rơi xuống cửu thiên, nhào về phía này.
"Cái gì?".
Ông tổ nhà họ Mãn biến sắc.
Lôi long kia vô cùng to lớn, giống như Trường Thành lao xuống, mang theo lôi quang vạn thế, khiến các tàn hồn phân thân của ông tổ nhà họ Mãn tan nát, sau đó bất chấp tất cả há miệng nuốt chửng lấy ông ta.
Tất cả những người bên dưới đều dừng chiến đấu, ngẩng đầu lên, sững sờ nhìn cảnh tượng này.
Bình luận facebook