• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần (6 Viewers)

  • Chương 4351-4355

Chương 4351: Tịnh Thế Bạch Liên

Ông tổ nhà họ Mãn sắp phát điên tới nơi. Ông ta chưa từng gặp ai chán sống như thế.

Để tránh bỏ chạy mà anh đã chặn ông ta như vậy. Lâm Chính biết về mặt tuyệt kỹ thì anh không phải là đối thủ của nhà họ Mãn, vì vậy khỏi dùng tuyệt kỹ mà dùng sức mạnh thể xác luôn.

Lại là một mà giao đấu kịch liệt nữa. Vết thương xuất hiện ngày một nhiều trên người ông tổ.

Không thể tiếp tục như thế này được. Nếu không sẽ chết chắc.

Ông tổ lùi lại nhưng vô ích. Tay của Lâm Chính giống như một cái kìm ghim chặt lên vai của ông ta. Năm ngón tay thậm chí còn ghim cả vào thịt.Ông ta tỏ ra bất lực, đành phải vung kiếm chém về phía cánh tay của mình.

Phụt! Tiếng da thịt bị xé toạc vang lên. Ông tổ chém đứt cánh tay của mình sau đó lùi lại. Lâm Chính cũng khựng người, vứt cánh tay qua một bên và tiếp tục bám lấy ông ta.

“Vô thượng chân khí”

Ông tổ nhà họ Mãn gầm lên, sức mạnh khủng khiếp phóng ra lao về phía Lâm Chính

Lần này Lâm Chính đã từ bỏ việc phòng ngự và lao lên. Chân khí dội lên người khiến anh bị cứa rách cơ thể và nôn ra máu.

Thế nhưng anh không hề dừng lại mà tiếp tục áp sát ông tổ, chộp lấy cánh tay còn lại của ông ta. Ông ta tái mặt, thấy không thoát được bèn dùng sức mạnh phi thằng để chặt đứt cánh tay còn lại.

Lâm Chính lại bắt hụt. Mất đi hai cánh tay, ông Tổ chẳng còn mấy sức chiến đấu nữa. Ông ta đành phải vừa điều động chân khí chữa lành cánh tay vừa lùi lại.

“Bảo vệ tôi”, ông ta gầm lên.

“Bảo vệ ông tổ”

Đám người Mãn Long lao lên.

“Lao lên giết quân địch”, Sở Thu cũng hô vang. Người của liên minh Thanh Huyền đồng loạt xông lên.

“Đừng”, Lâm Chính gầm lớn, lấy ra Tịnh Thế Bạch Liên và tung ra phía trước. Bạch Liên bay lên không trung và chuyển động không ngừng.

“Đó là…”, vô số người ngước nhìn.

“Không hay rồi, là Tịnh Thế Bạch Liên”

Vu Hồng nhận ra bèn tái mặt và hét lớn rồi quay đầu bỏ chạy. Cô ta đi theo Lâm Chính không lâu nhưng cũng từng nghe nói về thứ này. Thế nhưng người nhà họ Mãn không hiểu nên vẫn có ý đồ chống lại.

“Đi thôi", Nữ Hoàng Thiên Trì gầm lên và quay đầu bỏ chạy.

Khổng Dương bất cam: “Chúng ta đông người như vậy mà lại sợ cái thứ đó sao?”

Thế nhưng một giây sau...

Bùm..Bạch Liên đột nhiên nổ tung, sức công phá của nó nuốt trọn cả nhà họ Mãn.

Một cái nấm bằng khí khổng lồ hiện ra. Người của các thế tộc khác đứng quan sát đều trố tròn mắt. Ngay cả Vu Hồng đang bỏ chạy cũng bàng hoàng khi thấy cảnh tượng đó.

Cô ta biết tiêu diệt liên minh Huyền Thanh là điều không thể. Còn cô ta thì đã đắc tội chết rồi. Cả đời này cô ta sẽ không còn có những ngày tháng yên bình được nữa.

“Đây chính là chủ nhân của liên minh Thanh Huyền sao?”

Nữ Hoàng Thiên Trì liếc nhìn người của mình. Bọn họ đã tổn thất cả nữa, rồi lại nhìn Lâm Chính và siết chặt nắm đấm.

“Một lũ ngốc đã đánh giá sai thực lực của đối phương”

“Nữ hoàng đại nhân, giờ phải làm thế nào? Lão tổ còn sống không?”, một người bên cạnh run rẩy hỏi.

Nữ Hoàng Thiên Trì không nói gì, chỉ cảm thấy lòng như lửa đốt.

Đợi sức mạnh của Bạch Liên tan hết thì cả hiện trường đã như bị đốt cháy.

Vô số người bị thiêu rụi dưới sức mạnh của Bạch Liên. Thế nhưng ông tổ nhà họ Mãn vẫn chưa chết. Ông ta nằm đó đen xì và không ngừng co giật.

Rõ ràng dù sức mạnh của Tịnh Thế Bạch Liên không giết chết được ông ta những cũng khiến ông ta bị thương.

Dù sao thì đây cũng là Tịnh Thế Bạch Liên sau khi sức mạnh phi thăng của nó biến dị lần hai mà. Uy lực này mạnh hơn uy lực của bất kỳ lần nào mà Lâm Chính kích hoạt.
Chương 4352: Chúng tôi thật sự đến muộn rồi

Lâm Chính nhìn ông tổ nhà họ Mãn một cách lạnh lùng, không do dự cầm đao xông tới.

Ông tổ nhà họ Mãn vội vàng bò dậy, mặt mũi xám xịt, chật vật chạy trốn.

Ông ta đã mất hết dũng khí chém giết.

Bây giờ ông ta chỉ muốn chạy trốn, chỉ muốn sống sót…

Nhưng Lâm Chính đã nổi ý định giết người, hôm nay không diệt ông tổ nhà họ Mãn thề không bỏ qua.

“Lâm minh chủ, tha cho tôi! Núi Thiên Thần cậu cứ lấy! Nhà họ Mãn chúng tôi không tấn công liên minh Thanh Huyền các cậu nữa, tha cho tôi! Tha cho tôi!”.

Ông tổ nhà họ Mãn vừa chạy như bay vừa gào lên.

“Tôi không đời nào thả hổ về rừng”.

Lâm Chính lạnh lùng nói, cầm đao chém.

Keng!

Mấy luồng đao khí màu vàng kim bay tới, đập mạnh lên người ông tổ nhà họ Mãn.

Sau lưng ông tổ nhà họ Mãn bị chém cho bong da tróc thịt, máu chảy không ngừng.

Cơ thể ông ta lảo đảo, suýt thì ngã xuống đất nhưng không dám dừng lại, vội vàng điều chỉnh tư thế chạy như điên.

Thân pháp của ông ta rất đặc biệt, lúc chạy nhìn có vẻ như một bước vượt qua nghìn dặm, Lâm Chính khó mà rút ngắn khoảng cách với ông ta.

Nhưng Lâm Chính vẫn không chịu dừng lại.

Chỉ trong chớp mắt, hai người đã chạy ra khỏi chiến trường.

“Giết!”.

Người của liên minh Thanh Huyền thấy Lâm Chính đã thắng thế, không do dự nữa, toàn bộ lập tức ra quân, xông về phía các thế tộc nhà họ Mãn, Phương Thôn Cốc, Thiên Trì,…

Người nhà họ Mãn đã chết gần hết trong vụ nổ lúc nãy. Mãn Yến và những người cấp cao đều chết tại chỗ. Mãn Long nhờ lùi ra phía sau nên chỉ bị thương nặng. Còn Phương Thôn Cốc thì bị diệt toàn quân, Khổng Dương hóa thành hơi nước.

Bây giờ lực lượng duy nhất còn người sống là Thiên Trì.

Nhưng Nữ Hoàng Thiên Trì không muốn chiến đấu tiếp nữa.

“Rút!”.

Nữ Hoàng Thiên Trì cắn răng quát, dẫn mọi người rời đi.

“Rút!”.

“Rút lui!”.

Bọn họ chạy tứ tán, vô cùng chật vật.

Người của các thế tộc nhỏ đều sửng sốt.

“Chưởng môn, phải làm sao đây?”.

“Phải làm sao?”.

“Còn làm sao được nữa? Chạy mau!”.

Cả đám mất hết hồn vía, nào còn dám đối địch với người của liên minh Thanh Huyền, tháo chạy như điên.

Bọn họ vừa định rời đi thì các thế tộc vẫn luôn âm thầm quan sát đột nhiên chặn đường bọn họ.

“Hồng Mộc Tông, các người muốn làm gì?”.

Chưởng môn Điểm Thạch Phái quát lên giận dữ.

“Làm gì à? Các người xâm nhập liên minh Thanh Huyền, xúc phạm Lâm minh chủ, chúng tôi phải bắt các người cho Lâm minh chủ!”.

Tông chủ Hồng Mộc Tông bực dọc phất tay: “Đưa tất cả đi, giao cho Lâm minh chủ xử lý!”.

“Vâng!”.

Đệ tử Hồng Mộc Tông lập tức xông tới.

Chưởng môn Điểm Thạch Phái nổi giận, liên tục giậm chân.

“Đám các người rõ ràng là muốn lấy lòng Lâm minh chủ! Đám khốn nạn! Khốn nạn!”.

Bọn họ mắng chửi, nhưng không được tích sự gì.

Bọn họ nóng ruột ra mặt theo phe trước tiên, bây giờ đứng sai phe, người chết đạo tan.

Đám người này lại đến lợi dụng cơ hội.

Đúng lúc này lại có một nhóm người đứng ra, không phân địch ta giết về phía bọn họ.

Bất kể là người của Hồng Mộc Tông hay người của Điểm Thạch Phái đều giết tất.

Nhìn lại thì là cao thủ của Độc Cô Thành!

“Đám người Độc Cô Thành, các người… các người làm vậy vì cái gì?”.

Tông chủ Hồng Mộc Tông không tin nổi gào lên.

“Điểm Thạch Phái, Thương Kiếm Môn giúp nhà họ Mãn tấn công Lâm minh chủ, tội ác cùng cực, đáng giết! Hồng Mộc Tông các người cũng không phải kẻ tốt lành gì, đáng giết!”.

Thành chủ Độc Cô Thành lên tiếng, vẻ mặt khinh thường.

“Các người…”.

Tông chủ Hồng Mộc Tông hiểu ra, thành chủ Độc Cô Thành chỉ muốn hưởng lợi một mình.

Chung quy Độc Cô Thành cũng là thế tộc bá chủ, bọn họ đâu phải là đối thủ.

Không lâu sau, các thế tộc nhỏ bị tàn sát, hiện trường máu chảy thành sông, thi thể chất đầy.

Đợi Sở Thu, thành chủ Nam Ly Thành và những người khác đuổi tới, người của Độc Cô Thành đã đang quét dọn chiến trường.

“Thành chủ Độc Cô Thành?”.

Trang chủ Vân Tiếu nhíu mày.

“Trang chủ Vân Tiếu, các vị, đã lâu không gặp”.

Thành chủ Độc Cô Thành chắp tay, mỉm cười nói.

“Sao các người lại ở đây?”.

Sở Thu nghi hoặc hỏi.

“Chúng tôi nghe liên minh Thanh Huyền xảy ra biến cố nên đến đây chi viện, hi vọng chúng tôi không đến muộn”.

Thành chủ Độc Cô Thành mỉm cười nói.

“Thế à?”.

Trang chủ Vân Tiếu lạnh lùng hừ một tiếng, không có cảm xúc gì, nói: “Hi vọng không phải các người âm thầm quan sát, đợi tình hình đã định mới nhảy ra giành công”.

“Không có, tuyệt đối không có chuyện đó”.

Thành chủ Độc Cô Thành xua tay, mỉm cười nói: “Độc Cô Thành chúng tôi có quan hệ mật thiết với Lâm minh chủ như thể tay chân, sao có thể sống chết mặc bây? Chúng tôi thật sự đến muộn rồi”.

Trang chủ Vân Tiếu há lại không biết tâm tư của lão hồ ly này?

Nhưng ông ta không có chứng cứ, chỉ đành hạ giọng nói: “Được rồi, chúng tôi còn có chuyện phải làm, các người tự tiện!”.

Nói xong thì dẫn người rời đi.

Thành chủ Độc Cô Thành âm thầm thở phào, khóe miệng không khỏi giương lên.

“Thành chủ, may là ban đầu chúng ta không ra mặt đứng theo phe nào, nếu không thì tiêu rồi”.

Ông lão bên cạnh mỉm cười nói.

“Đúng vậy, không ngờ Lâm Chính lại đột nhiên đột phá đến cảnh giới Lục Địa Thần Tiên, Độc Cô Thành chúng ta không thể đắc tội. Nếu có thể kết giao với Lục Địa Thần Tiên, Độc Cô Thành chúng ta chắc chắn có thể một bước lên mây!”.

Thành chủ Độc Cô Thành mỉm cười nói.

Bọn họ đồng loạt gật đầu.

Trên một ngọn núi hoang cách đó nghìn dặm, hai bóng người đang liều mạng chạy như bay.

Ông tổ nhà họ Mãn không ngừng thở dốc, trán đầy mồ hôi, chật vật vô cùng.

Ông ta quay đầu nhìn sau lưng, Lâm Chính vẫn đang đuổi theo.

“Lâm minh chủ, tha cho tôi đi!”.

Ông tổ nhà họ Mãn không ngừng van xin.

Khí tức trong cơ thể ông ta không còn đủ cho ông ta cầm cự chạy được xa bao nhiêu.

Nếu cứ như vậy, một khi bị Lâm Chính đuổi kịp thì sẽ chết chắc.

Ông tổ nhà họ Mãn không ngờ khí kình của Lâm Chính lại hùng hậu như vậy.

Phải làm sao?

Thấy Lâm Chính không trả lời.

Ông tổ nhà họ Mãn run rẩy.

Chợt hai mắt ông ta sáng lên, dường như ý thức được gì đó, bỗng nhiên tăng tốc, chạy đến một ngọn núi lớn ở không xa…
Chương 4353: Vào nổi không?

Bầu trời trắng trong. Bên ngoài bản doanh của liên minh Thanh Huyền là cảnh tượng vô cùng thê thảm.

Mùi máu tanh ngập ngụa trong không gian khiến người ta thấy buồn nôn. Sở Thu mệt mỏi chỉ huy đám đông dọn dẹp chiến trường.

Tàn binh của nhà họ Mãn và các thế tộc khác bỏ chạy, liên minh đuổi theo nhưng cuối cùng cũng từ bỏ. Dù sao thì liên minh cũng tổn thất quá nhiều rồi. Rất nhiều cao thủ đã chết và bị thương nên họ cũng không dám truy sát thêm nữa.

“Thành chủ, bố, mọi người mau ghỉ ngơi đi. Ở đây có con rồi”, Sở Thu thấy thành chủ và những người khác bèn lên tiếng.

“Không sao, mau cho người dọn dẹp, xây dựng hàng phòng ngự để tránh có người đục nước béo cò”.

Thành chủ lên tiếng. Sở Thu lẳng lặng gật đầu. Lúc này có một nhóm người bay tới. Họ có khí tức vô cùng khủng khiếp. Lúc này họ đồng loạt đáp xuống đất.

“Mau, mau đưa thuốc cho người của liên minh. Nhanh lên”, Lôi Hổ phất tay, đanh mặt.

Những người ở phía sau lập tức hành động. Đám người thành chủ, Sở Thu đều bàng hoàng. Những người vừa tới chính là người của Lôi Trạch Thiên Các. Các chủ Hạo Thiên đã đích thân tới đây.

“Bái kiến các chủ”, thành chủ và những người khác chắp tay.

“Không cần đa lễ”.

Hạo Thiên phất tay, thản nhiên nói: “Lần này tôi tới đây là vì muốn chúc mừng Lâm minh chủ đã thăng cấp lên Lục Địa Thần Tiên. Nghe nói liên minh đã đánh bại nhà họ Mãn nhưng hi vọng là tình hình không quá tệ...”

Lôi Trạch Thiên Các âm thầm tiếp viện hàng nghìn người cho liên minh nên đương nhiên không dễ gì mà bị thua. Đám đông cũng rất có thiện cạm với Hạo Thiên.

“Các chủ có lòng rồi. Trận chiến này liên minh tổn thất khá nặng, giờ đang làm công tác hậu cần”

“Lâm minh chủ đang ở đâu?”

“Lâm minh chủ đang truy sát lão tổ nhà họ Mãn”

“Vậy sao?”

Sắc mặt của Hạo Thiên không được tự nhiên cho lắm. Ông ta suy nghĩ một hồi rồi nói: “Có thể liên hệ được với minh chủ không? Tôi muốn nói với cậu ấy là phế tu vi của ông ta là được, cố gắng giữ lại mạng sống...”

Đám đông không hiểu; “Các chủ Hạo Thiên, tại sao lại như vậy?”

“Nếu không diệt cỏ tận gốc thì sau này nhà họ Mãn phục hồi lại thì sao?”, đám đông cảm thấy tò mò.

“Tôi nghe nói năm xưa ông tổ nhà họ Mã phi thăng được là có người chỉ điểm. Nếu chuyện này là thật thì có khi sau lưng ông ta còn có cao nhân. Nếu giết ông ta mà đắc tội với cao nhân ẩn thế thì phải làm sao?"

Hạo Thiên chau mày: “Giữ lại đường lui, đừng nên tuyệt tình quá”.

Dứt lời sắc mặt của đám người thành chủ trở nên vô cùng khó coi.

“Nhưng chúng tôi không thể liên hệ được với minh chủ lúc này”.

“Vậy thì đành phải trông chờ vào tạo hóa của minh chủ thôi.

...

Lâm Chính nhanh chóng cảm nhận được ý đồ của ông tổ nhà họ Mãn. Hướng này rõ ràng là hướng về núi Thiên Thần.

Lâm Chính đanh mắt, anh không dám chậm trễ vội vàng tiếp cận ngọn núi. Ông tổ sau khi tới nơi thì nhảy vào trong cung điện bên trong núi.

Làm gì vậy? Lâm Chính thầm suy nghĩ, anh cũng nhảy theo vào bên trong.

Vô số kiếm quang phóng tới. Lâm Chính siết chặt Thiên Sinh Đao đỡ đòn. Đường đao sáng loáng giống như cánh quạt quét bay những đường kiếm quang kia.

Đợi đến khi Lâm Chính chống lại được hiết đường tấn công thì mới phát hiện ra ông tổ đã đứng gần một cánh cửa. Ông ta mở cửa ra và lao vào bên trong.

“Vào được không?”, Lâm Chính không hề truy sát mà nhìn chăm chăm ông ta.

Ông ta bỗng đọc lầm bầm cái gì đó rồi hét lớn.

“Dừng lại”, luồng khí lưu lập tức tản ra.

Ngay sau đó ông ta lập tức lao vào trong. Lâm Chính giật mình, lao tới thật nhanh với ý đồ lao vào theo ông ta.

Nhưng đúng lúc anh tiếp cận thì dòng khí lưu lại được sinh ra và tông anh bay bật ra.
Chương 4354: Có cách

Lâm Chính đứng lên từ dưới đất, nhìn cánh cửa không ngừng tỏa ra sát khí, âm thầm cắn răng, bật dậy lần nữa lao vào trong.

Sau khi phi thăng, sức mạnh phi thăng tinh thuần đã giúp anh có thể chống lại luồng khí tức này tiến về phía trước.

Mặc dù áp lực rất lớn, nhưng đã tốt hơn lúc trước rất nhiều.

Lâm Chính bước từng bước về phía cánh cửa, nghiến răng nghiến lợi, cưỡng ép xông vào.

Sát khí bên trong cánh cửa nồng đậm hơn.

Nhưng Lâm Chính không bỏ cuộc.

Anh tập hợp tất cả sức mạnh phi thăng vào trong cơ thể, liều mạng bước về phía trước.

Một bước, hai bước, ba bước…

Lâm Chính kiên trì không bỏ cuộc.

Anh không biết vùng đất long mạch ở đâu, nhưng anh sẽ không bỏ cuộc.

Bất kể là Diệp Viêm hay ông tổ nhà họ Mãn, bọn họ đều là mối nguy hại lớn đối với Lâm Chính.

Nhất định phải diệt trừ tai hoạ này.

Nếu sau này ông tổ nhà họ Mãn bước ra từ long mạch dưới lòng đất, đánh lén liên minh Thanh Huyền thì Lâm Chính thậm chí không có cơ hội phòng bị.

Lâm Chính gầm lên giận dữ, như phát điên lao vào trong.

Đây là một đường hầm dài, bốn phía đều là xi măng.

Nhưng càng đi sâu vào trong, sát khí càng khủng khiếp.

Đến khi đến gần, da thịt toàn thân Lâm Chính nứt toác, quần áo bung ra.

Không được, nếu đi thêm nữa, chỉ sợ cơ thể sẽ nổ tung mà chết.

Lâm Chính nhìn đường hầm phía trước.

Vẫn không thấy lối ra.

Bị ép đến bất lực, Lâm Chính chỉ có thể buông lỏng.

Vèo!

Ngay lập tức, cơ thể Lâm Chính bị sát khí thổi bay ra ngoài cửa, đập mạnh vào vách tường.

Lâm Chính ngã xuống đất, người đầy bụi, vô cùng chật vật.

Những vết da nứt toác không ngừng rỉ máu.

Lâm Chính thở hổn hển, vẻ mặt hung dữ.

Nhưng anh cũng bất lực.

“Minh chủ! Quả nhiên anh ở đây!”

Lúc này, một đám người từ trong cung điện đi xuống, nhìn Lâm Chính be bét máu, không khỏi kinh hãi.

Sở Thu vội vàng lấy quần áo và thuốc ra, mặc cho Lâm Chính.

Hạo Thiên cũng đến.

“Lâm minh chủ, ông tổ nhà họ Mãn đâu? Chẳng lẽ… bị cậu giết rồi?”

Hạo Thiên vội vàng hỏi.

Lâm Chính lắc đầu, chỉ vào cánh cửa nói: "Chạy vào long mạch dưới lòng đất rồi!"

“Vậy sao? Lại đi vào long mạch dưới lòng đất hả?”

Hạo Thiên như nghĩ đến điều gì.

“Sao thế? Hạo Thiên các chủ sợ tôi giết chết ông tổ nhà họ Mãn à?”, Lâm Chính nhìn ông ta hỏi.

“Tôi từng nghe đồn, sở dĩ ông tổ nhà họ Mãn có thể bước vào Lục Địa Thần Tiên, là vì có người chỉ điểm, tôi sợ cậu giết ông tổ nhà họ Mãn, sẽ gặp hoạ sát thân!”

“Có người chỉ điểm?”

Lâm Chính rơi vào suy nghĩ, hỏi: “Chẳng lẽ có người từ long mạch dưới lòng đất chỉ điểm?”

"Rất có khả năng!"

“Chẳng lẽ long mạch dưới lòng đất đều vì Lục Địa Thần Tiên sao?”

"Không phải, Lục Địa Thần Tiên đâu có tầm thường như vậy, nhưng có thể do hoàn cảnh của long mạch dưới lòng đất đặc biệt, người ở đó bước vào cảnh giới Lục Địa Thần Tiên sẽ lợi hại hơn so với người ở vực Diệt Vong! Thậm chí, còn mạnh hơn Lục Địa Thần Tiên!"

Hạo Thiên nói: “Người đi vào long mạch dưới lòng đất, đều dốc lòng tu luyện, không màng chuyện thiên hạ, rất ít tham dự vào ân oán của vực Diệt Vong, ai nấy đều không quan tâm đến bất cứ thứ gì!"

“Tuy nói phần lớn là người không quan tâm đến bất cứ thứ gì, nhưng Diệp Viêm hay ông tổ nhà họ Mãn chắc chắn sẽ báo thù, nếu long mạch dưới lòng đất thích hợp tu luyện thì chênh lệch thực lực của tôi và bọn họ sẽ dần dần lớn hơn!"

Lâm Chính bình tĩnh nói: "Nhất định tôi phải nghĩ biện pháp tiến vào long mạch dưới lòng đất!"

“Nếu không có cách phá vỡ sát khí thì không có cách nào tiến vào!”

Hạo Thiên lắc đầu.

Ông ta cũng muốn đi vào, nhưng không hết cách.

Lâm Chính suy nghĩ, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Sở Thu: “Gọi cho Từ Chính, bảo anh ta dẫn nhóm nghiên cứu đến đây!”

“Rõ, thưa minh chủ!”

Sở Thu gật đầu, lập tức chạy ra ngoài.

Núi Thiên Thần không có tín hiệu, chỉ có thể quay về nơi đóng quân để gọi.

Khi Từ Chính vội vã chạy đến núi Thiên Thần, đã là một ngày sau đó.

Trong thời gian này không ai rời đi.

Vết thương trên người Lâm Chính đang từ từ khôi phục.

“Anh Lâm, anh có gì dặn dò?”

Từ Chính thở hổn hển hỏi.

Rõ ràng cả quãng đường anh ta không nghỉ ngơi.

"Hãy tìm cách để tôi thông qua cánh cửa này, tiến vào long mạch dưới lòng đất!"

Lâm Chính chỉ vào cánh cửa nói.

Từ Chính nghe thấy vậy, lập tức dẫn theo một vài người mang dụng cụ đến, nghiên cứu sơ qua, mặt đầy ngạc nhiên.

"Đây là một loại đá thép, được rèn ở nhiệt độ hơn 10.000 độ F, cánh cửa này, đủ để chống lại bom nguyên tử!"

"Tôi có thể đẩy cánh cửa này ra, nhưng bên trong cánh cửa có sát khí rất mạnh, áp suất không khí mạnh mẽ do sát khí tạo ra ngăn tôi bước qua cánh cửa, tôi hy vọng anh có thể tìm cách, để tôi đi qua cánh cửa này”.

Lâm Chính nhàn nhạt nói.

“Anh Lâm, anh có thể miêu tả sát khí bên trong cánh cửa này như thế nào không?” Từ Chính hỏi.

“Mấy người không có tu vi khi chạm vào sát khí này, trong nháy mắt sẽ bị xé nát, anh nghĩ sao?”

Sở Thu không nhịn được nói.

"Không sao”.

Lâm Chính đi đến, mở bộ phận then chốt.

Vù!

Sát khí hung hiểm như cuồng phong thổi ra.

"Cẩn thận!"

Sắc mặt Sở Thu thay đổi, vội vàng ngăn cản.

Nhưng một giây sau.

Vù!

Khí ý bao bọc lấy người của đoàn nghiên cứu.

Sát khí mà mọi người có thể cảm nhận được ít hơn một phần trăm so với lúc trước.

“Đúng là sức mạnh phi thăng tinh thuần, đây là thủ đoạn của Lục Địa Thần Tiên sao?”

Hạo Thiên tò mò hỏi.

Từ Chính cầm dụng cụ thăm dò làn gió thổi đến.

Tất cả mọi người cau mày, vẻ mặt hơi đau đớn.

Cho dù uy lực chỉ có một phần trăm, cũng khiến bọn họ cảm thấy khó chịu.

Một lát sau.

“Anh Lâm, được rồi”.

Từ Chính nói.

Lâm Chính gật đầu, đóng cửa.

“Sát khí thật sự còn mạnh hơn cảm nhận của các anh gấp trăm lần”, Lâm Chính thờ ơ nói.

Các thành viên trong nhóm nghe vậy đều thốt lên.

Lâm Chính có năng lực mở cửa đỡ lấy sát khí, đúng là khó tin.

“Anh Lâm đúng là nhân vật thần tiên”, Từ Chính nói.

"Hiện giờ ở vực Diệt Vong, minh chủ của chúng tôi là thần tiên”, Sở Thu đắc ý nói.

“Từ Chính, anh có cách nào đối mặt với sát khí này không?”, Lâm Chính khẽ hỏi.

Từ Chính chăm chú nhìn vào thiết bị, một lúc lâu sau, mới cẩn thận gật đầu.

"Có!"
Chương 4355: Xin lỗi

Từ Chính cần thời gian nghiên cứu, dù anh ta có biện pháp, nhưng có thể thành công hay không thì còn phải xem quá trình nghiên cứu.

Hiện giờ Lâm Chính chỉ có thể dựa vào Từ Chính, vì vậy ngay lập tức phân bổ vô số nhân viên và kinh phí để hỗ trợ Từ Chính.

Từ Chính cũng không khách sáo, rời căn cứ nghiên cứu vào trong cung điện.

Chỉ cần không mở cánh cửa, bên trong cung điện sẽ không có sát khí, sát khí lúc trước đã sớm bay ra ngoài.

Nhưng Lâm Chính vẫn lo lắng sẽ có người đi vào long mạch dưới lòng đất, vì vậy đã bố trí vô số kết giới ngoài cửa, đồng thời rời nơi đóng quân của liên minh Thanh Huyền đến trên núi Thiên Thần.

Khi có tình huống nào khẩn cấp, mọi người trong liên minh có thể chống trả.

Còn Lâm Chính tiếp tục bế quan tu luyện.

Vừa mới bước vào cảnh giới Lục Địa Thần Tiên, Lâm Chính còn cần không ngừng lĩnh ngộ, ổn định cảnh giới này.

Đặc biệt là xương chí tôn, sau khi bước vào cảnh giới Lục Địa Thần Tiên, uy lực của xương chí tôn tăng lên đáng kể.

Xương chí tôn vốn là xương cốt thần tiên, nếu Lâm Chính không bước vào cảnh giới này, uy lực của xương chí tôn không thể phát huy hết tác dụng, hiện giờ đã bước vào cảnh giới này, tiềm lực của xương chí tôn đã bắt đầu được khám phá.

Khi bế quan xong, Lâm Chính bước ra khỏi phòng tu luyện, Sở Thu đã đợi sẵn ngoài cửa.

“Minh chủ, có mấy phạm nhân cần anh tự mình thẩm vấn”.

Sở Thu cung kính nói.

"Vu Hồng à?"

Lâm Chính nhàn nhạt nói.

"Đúng vậy”.

Sở Thu gật đầu.

Vu Hồng từng muốn theo Nữ Hoàng Thiên Trì chạy đến Thiên Trì, để tìm kiếm sự bảo vệ của Thiên Trì, nhưng người dân Thiên Trì không muốn dẫn cô ta theo.

Dù sao cô ta đã phản bội liên minh Thanh Huyền, đưa cô ta theo sẽ chỉ kéo theo thù hận cho Thiên Trì.

Vu Hồng bị vứt bỏ, lập tức bị đám người Sở Thu bắt sống.

“Đưa cô ta đến gặp tôi”.

Lâm Chính đi về phía phòng khách.

Không lâu sau, Lâm Chính vừa mới ngồi xuống phòng họp mới, thì Vu Hồng bị trói gô đưa đến phòng khách.

Trên người cô ta cắm đầy châm bạc, tu vi bị phong ấn, đầu bù tóc rối, mặt mũi bẩn thỉu, không nhìn ra được phong thái bá chủ ngày xưa.

Cô ta cúi đầu, quỳ trong phòng khách, liếc nhìn Lâm Chính, rồi cúi đầu.

"Cô cược sai rồi”.

Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Trong đời có vô số lựa chọn, tôi không thể lần nào cũng chọn đúng”.

Vu Hồng nói.

“Cô nói xem, tôi nên xử lý cô như nào đây?”

Lâm Chính lạnh lùng nói.

"Tôi biết, tội của tôi không thể tha thứ, đến bây giờ tôi cũng không còn gì để nói, Lâm minh chủ, nể tình tôi đã từng làm trâu làm ngựa cho anh, tôi chỉ hy vọng anh có thể cho tôi ra đi vui vẻ”.

Vu Hồng hơi ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy khát vọng.

Lâm Chính hít sâu, nói: “Thật ra tôi không muốn giết cô”.

Hai mắt Vu Hồng mở to.

"Cô chỉ muốn sống mà thôi, từ góc độ của cô mà nói, cô không sai, thật ra nếu tôi là cô, tôi cũng sẽ cân nhắc đến việc đầu hàng kẻ thù, nhưng tôi là tôi, cô là cô, tuy rằng cô đúng, nhưng chung quy cô đã phản bội tôi, phản bội liên minh”.

Lâm Chính rút Thiên Sinh Đao đi đến, cắt sợi dây trên người Vu Hồng, sau đó đưa đao cho cô ta.

“Nếu tôi không giết cô thì sau này, sẽ càng có nhiều người phản bội tôi, tôi phải cho họ thấy phản bội tôi có kết quả gì, cho nên, tuy tôi không muốn giết cô, nhưng tôi nhất định phải giết cô”.

Nhìn cây đao trắng dài như tuyết trước mặt, Vu Hồng buồn bã mỉm cười, bất ngờ chộp lấy Thiên Sinh Đao, đâm vào tim.

Phụt!

Thiên Sinh Đao đâm xuyên qua cơ thể cô ta, sức mạnh phi thăng khủng khiếp trên thân đao đã phá huỷ đường sống của cô ta ngay tại chỗ.

"Minh chủ, xin lỗi...”

Vu Hồng nỉ non, sau đó ngã xuống đất, không còn động đậy.

Lâm Chính rút Thiên Sinh Đao, phất tay, giúp Vu Hồng vuốt hai mắt.

“Cho người an táng Vu Hồng”.

Lâm Chính nói.

"Vâng, thưa minh chủ!"

Sở Thu gật đầu.

Nhưng vào lúc này, một thành viên của liên minh vội vã chạy vào.

“Minh chủ, thành chủ Độc Cô Thành xin gặp!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom