-
Chương 4436-4440
Chương 4336: Tấn công
Vu Hồng tới khiến tất cả đều bất ngờ. Người của liên minh cảm thấy bất an.
Dù sao thì những gì Vu Hồng nói cũng chỉ là một phía. Cô ta rốt cuộc có phản bội hay không, chẳng ai có thể biết được.
Thành chủ vẫn không tin cho lắm nên đã ra lệnh theo dõi sát sao cô ta. Vu Hồng ngoan ngoãn ở trong phòng, im lặng chờ đợi kết quả.
“Minh chủ định thế nào?”, trang chủ Tiếu Vân Trang lên tiếng.
“Đại chiến sẽ diễn ra sớm…”, anh nói.
“Cái gì?”, đám đông kinh ngạc.
“Minh chủ, ý của cậu là…Vu Hồng tới đầu hàng sao?”
“Vù Hồng phản bội là vì tránh nguy hiểm thì không có cớ gì cô ta lại quay lại mạo hiểm như thế này”
“Vậy nên khả năng cao là cô ta đi làm nội gián thật”.
“Khụ khụ…”
Lâm Chính lại ho khù khụ. Mặt anh tái nhợt, mồ hôi chảy nhễ nhại.
“Minh chủ, cậu không sao chứ?”
“Minh chủ, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Anh thật sự phát bệnh rồi sao?”
Đám đông còn tưởng Lâm Chính cố tình làm vậy trước mặt Vu Hồng. Thật không ngờ đây lại là sự thật.
“Không sao…không sao”.
Lâm Chính thở hổn hển: “Một lúc là ổn thôi”
Thực ra mọi người không biết đây là kết quả của việc Lâm Chính dùng thuốc. Đan dược đang phát tác dụng. Nếu nó có thể dung hợp thì sức mạnh Băng Hỏa cũng có thể kết hợp và tạo thành sức mạnh tối thượng của anh.
Nếu không thể dung hợp thì kết cục của Lâm Chính sẽ vô cùng thê thảm. Đây là một màn đặt cược cực kỳ mạo hiểm. Thế nhưng Lâm Chính không còn lựa chọn nào khác. Đám đông lộ vẻ lo lắng.
“Giờ phải làm sao minh chủ?”, Sở Thu chắp tay hỏi.
“Chuẩn bị ứng chiến bất cứ lúc nào”, Lâm Chính nói.
“Vâng…”
“Mãn Long đại nhân, Vu Hồng báo tin rằng Lâm minh chủ đột nhiên phát bệnh, yếu vô cùng, giờ đang là thời cơ tấn công tốt nhất”.
Tại cung điện hoang tàn của núi Thiên Thần, một người vào trong và kêu lên.
Đám đông đang họp bàn bàng hoàng
“Phát bệnh sao”, Mãn Long chau mày
“Nguyên nhân là gì?”
“Nghe nói Lâm minh chủ nhiễm bệnh sau khi tới vùng cực hàn. Lần này cậu ta tới đó cũng là vì tìm thuốc giải nhưng không có kết quả. Tính ra thì mấy ngày này chính là ngày phát bệnh”, người kia nói tiếp.
“Ha ha, quả đúng là ông trời giúp chúng ta”.
“Gia chủ liên minh Thanh Huyền chẳng khác gì nằm trong tay chúng ta rồi”.
“Gia chủ, chúng ta mau tấn công thôi” .
“Gia chủ hành động thôi ạ”
Mãn Long chỉ do dự và cảm thấy nghi ngờ. Đúng lúc này có giọng nói vang lên.
“Lập tức hành động”.
“Lão tổ?”
Mãn Long ngẩng đầu: “Nếu chuyện này là giả thì sao?”
“Không sao. Vu Hồng đã xâm nhập và đó rồi, mục đích của chúng ta đã đạt được, lập tức hành động dù có sai sót thì bọn họ cũng không thể đỡ được”.
Giọng nói của lão tổ vang lên. Đám đông đồng loạt chắp tay đầy hào hứng.
“Tuân lệnh”
Đang tải...
Chương 4337: Phá kết giới
Vô số người đứng trong và ngoài thành của liên mình đều nhìn về bóng hình như thiên thần đang đi tới.
Khoảnh khắc này dù là người của Liên Minh thì đều cảm thấy lão tổ nói không hề sai. Với trạng thái hiện tại của Lâm Chính thì lấy cái gì ra để đối kháng với lão tổ chứ.
E rằng lão tổ của nhà họ Mãn không cần ra tay, chỉ cần dựa vào các cao thủ thôi thì cũng đủ xử lý Lâm Chính rồi.
“Tôi đã chuẩn bị kỹ lưỡng thì sao có thể đầu hàng được. Người nhà họ Mãn, các người đoạt núi Thiên Thần của tôi, giết hại người của liên minh, món nợ này tôi còn chưa tính đấy”, Lâm Chính yếu ớt nói. Mỗi một tiếng thốt ra anh đều phải thở hổn hển.
“Ha ha, tên họ Lâm kia, cậu mau tỉnh lại đi. Cậu yếu tới mức đó mà còn định đối kháng với lão tổ sao. Đúng là đồ ngốc”, Khổng Dương bật cười ha ha.
“Ông là ai?”, Lâm Chính nhìn chăm chăm Khổng Dương và lên tiếng.
“”Cốc chủ Khổng Dương. Tên họ Lâm kia, liên minh Thanh Huyền gây hoa cho vực Diệt Vong, giết người vô tội, làm điều tàn ác. Hôm nay tôi thay trời hành đạo tiêu diệt các người. Nếu cậu biết điều thì mau đầu hàng, nếu còn ngoan cố thì tôi sẽ khiến cậu biến thành tro bụi", Khổng Dương mỉm cười.
Lâm Chính lắc đầu: “Loại người như ông không xứng với chữ “Dương”
“Cậu nói cái gì?”, Khổng Dương khựng người.
“Đợi lát nữa tôi đánh bại xong gã Lục Địa Thần Tiên kia thì người đầu tiên tôi xử lý là ông đấy”.
“Cậu...chết đến nơi rồi mà còn cứng mồm à”.
Khổng Dương tức giận, vội vàng lao về phía lão tổ: “Lão tổ, không cần phải nhiều lời với loại người này, ra tay xử lý cậu ta luôn đi”.
Lão tổ gật đầu:” Đã ra tay thì không nên chần chừ. Tôi đã cho liên minh Huyền Thanh cơ hội mà các người lại không biết quý trong thì đừng có trách tôi”.
Nói xong lão tổ phất tay: “Giết”.
“Giết”.
Các cao thủ cả vùng rừng núi bèn lao về phía người của liên minh Thanh Huyền. Lão tổ nhảy lên, hóa thành một đường sáng lao về phía Lâm Chính. Thắng làm vua thua làm giặc. Giết được Lâm Chính thì liên minh Thanh Huyền sẽ sụp đổ ngay thôi.
“Mở kết giới ra”, thành chủ Nam Ly Thành gào lên.
“Mở kết giới”.
Tiếng hô vang lên bốn bề. Ngay sau đó từng đường kết giới màu đỏ hiện ra. Những người lao lên bị kết giới chặn lại. Người của liên minh đứng ở phía bên còn lại của kết giới, rót sức mạnh vào để chặn quân địch.
Lâm Chính nói: “Thành chủ, trang chủ, các vị giúp tôi giành lấy chút thời gian”, nói xong anh ngồi khoanh chân.
Đám đông không biết anh làm gì nhưng cũng chỉ biết làm theo. Ai mà ngờ người nhà họ Mãn tới nhanh như vậy. Không phải nói là ngày mai mới tới sao? Vậy mà giờ nửa đêm đã mò tới rồi. Lão tổ là Lục Địa Thần Tiên nên đương nhiên là ngông nghênh vậy đấy.
So với Lâm Chính, đối thủ thế này khó nhằn hơn nhiều. Đám người Phương Thôn Cốc đều bị chặn ngoài kết giới. Dù là người của Khổng Dương thì cũng không dễ gì phá vỡ kết giới.
“Lão tổ”, Mãn Long nhìn về phía lão tổ.
“Kết giới có thế mà cũng dám chặn chúng ta sao?”
Lão tổ hừ giọng rồi búng tay. Một luồng sức mạnh phi thăng phóng ra, xuyên qua kết giới. Trong nháy mắt kết giới nổ tung...
Chương 4338: Có người bên trong
Tất cả đều trố tròn mắt. Kết giới được cả ngàn người của liên minh gia trì đã bị tấn công và không cầm cự được.
Đó chính là thực lực của Lục Địa Thần Tiên sao? Người của liên minh Thanh Huyền há hốc miệng.
“Mau, mau khởi động kết giới thứ ba”.
Trang chủ kịp thời phản ứng bèn gào lên. Đám đông vội vàng làm theo.
“Thủ đoạn vô tri”, lão tổ hừ giọng, nhảy vọt lên, xông vào kết giới.
Nhìn thấy cảnh tượng đó trang chủ mới hiểu ra mức nghiêm trọng của vấn đề bèn hét lớn: “Kích hoạt toàn bộ kết giới”.
Vụt!
Vụt!
Chỉ thấy người của liên minh Thanh Huyền bị lão tổ tông liên hồi. Thủ đoạn quá khủng khiếp này khiến đám đông sợ hãi.
“Giết”
Thành chủ Nam Ly Thành bặm môi, lao lên. Trang chủ vội vàng cho người lên viện trợ.
Trong khoảng thời gian vừa rồi bọn họ có được thuốc do Lâm Chính cung cấp nên tinh lực và thực lực gia tăng không hề ít.
Thế nhưng chỉ vừa mới tiếp một chiêu của lão tổ thì tất cả đã đồng loạt bị bay bật ra và ngã xuống đất, nôn ra máu.
“Hả?”
Nhìn thấy cảnh tượng đó, những người khác không dám bước lên. Đến cả thành chủ cũng bị đánh bật thì bọn họ lấy thứ gì ra để đối kháng đây?
“Lùi về trong thành”, Lâm Chính thấy vậy bèn trầm giọng.
“Mau lùi lại”
“Lùi”.
Đám đông đồng loạt lùi về khu vực đóng quân. Cánh cửa sắt được đóng lại. Đồng thời, đồng thời một luồng khí tức khủng khiếp ập tới.
“Môn giới sao?”, lão tổ liếc nhìn cương khí và kinh ngạc. Người nhà họ Mãn điều quân tới phá cánh cửa thế nhưng có vẻ như không có tác dụng.
“Vô ích thôi”
Lão tổ điềm đạm nói: “Cửa được làm từ tiên thiên cương thiết, chất liệu này không thể nào phá được. Với thực lực của các người mà muốn phá bỏ thì phải cả trăm năm. Dù là tôi mà không dành thời gian thì cũng không làm gì được”
“Cái gì? Cứng vậy sao?”
“Bọn chúng kiếm đâu ra thứ này vậy?”
Khổng Dương kinh ngạc lắm. Thiên Trì thánh nữ bước tới nhìn cánh cửa và thản nhiên nói: “Có lẽ là cánh cửa ben trong cung điện Thiên Thần Sơn”.
Khổng Dương giật mình, vội vàng quan sát sau đó gật đầu: “Đúng là cửa của cung điện đó. Hóa ra là liên minh Thanh Huyền đã vận chuyển tới đây”.
“Cánh cửa này vật liệu tốt, phá vỡ thì tiếc lắm. Chúng ta dùng cách khác đi”, Thiên Chì thánh nữ nói.
“Có mắt nhìn đấy. Cánh cửa này có thể dùng để tu luyện được, tạo thành binh khí. Bị đám con sâu cái kiến này sử dụng đúng là lãng phí”, lão tổ gật đầu tán thưởng.
“Nhưng mà lão tổ, cánh cửa này không dễ phá bỏ đâu. Chúng ta vào trong thế nào đây”, Khổng Dương vội vàng hỏi.
“Yên tâm, không phải chúng ta có người bên trong sao?”
“Người bên trong?”,Khổng Dương giật mình.
Lúc này, cánh cửa đột nhiên mở ra. Tất cả thất kinh.
Chương 4339: Dùng bản thân làm mồi nhử
Tất cả mọi người nôn nóng liếc nhìn.
Lúc này mới phát hiện có bóng người bỗng nhiên xuất hiện ở cổng lớn!
Vu Hồng!
Là cô ta!
Cửa mở ra!
“Vu Hồng! Vô Liêm sỉ, cô dám phản bội minh chủ!”
"Tôi đã sớm đoán được cô ta sẽ đến đây đầu hàng!"
“Cô ta thật kinh tởm!”
Đám người Sở Thu vội vàng chạy đến, muốn bắt Vu Hồng.
Nhưng thực lực Vu Hồng không hề yếu, cô ta trở tay đánh ra một chưởng, buộc đám người Sở Thu lùi về phía sau, sau đó tiếp tục đẩy cửa ra.
Sở Thu nổi giận đùng đùng, chỉ muốn lột da rút gân Vu Hồng.
Quả thật gã cũng quá sơ ý, sau khi đóng cửa lập tức tập hợp người xử lý thương binh, tích cực chuẩn bị chiến đấu, chỉ cử vài người canh cửa, Vu Hồng đột nhiên xuất hiện, trong nháy mắt giết chết những người này, rồi mở cửa.
Mọi thứ diễn ra trong chớp mắt, căn bản không kịp phản ứng.
Đến khi mọi người muốn ngăn cản thì đã quá muộn.
"Vu Hồng, cô lại làm tôi thất vọng rồi”.
Lâm Chính vừa thu xếp ổn thỏa cho thành chủ Nam Ly Thành bước đến, nói với Vu Hồng.
"Xin lỗi Lâm minh chủ, tôi bị ông tổ nhà họ Mãn ép uống thuốc độc, độc của Lục Địa Thần Tiên không ai giải được, nếu tôi không làm như vậy thì chắc chắn sẽ chết...”
Vu Hồng khẽ nói.
"Vì sống sót, ngay cả giới hạn, nguyên tắc, thậm chí cả thể diện cũng không cần sao? Sống tạm bợ như vậy, có ý nghĩa gì?"
Lâm Chính lắc đầu nói.
“Sống tạm bợ cũng tốt hơn chết”.
Vu Hồng nói.
"Vậy sao?"
Lâm Chính thở hổn hển, nhẹ giọng nói: "Sống có tôn nghiêm... không phải tốt hơn sao?"
Vu Hồng sửng sốt, ngẩng đầu nhìn anh, đột nhiên ý thức được gì đó.
Lúc này, liên quân nhà họ Mãn dưới sự chỉ đạo của ông tổ nhà họ Mãn đã xông vào.
"Giết cho tôi! Tốc chiến tốc thắng!"
Ông tổ nhà họ Mãn nghiêm túc hét lên, sau đó lao thẳng về phía Lâm Chính, ý đồ giết chết anh.
Ngay khi lao đến gần Lâm Chính, ông tổ nhà họ Mãn chợt ý thức được có gì đó không đúng, sắc mặt già nua thay đổi, vội nói: "Lui!"
Nhưng... đã quá muộn...
Vụt!
Một tia sáng bay vút lên bầu trời rồi nở rộ.
Chỉ thấy một lá bùa cực lớn đột nhiên sáng lên trên khoảng đất trống trước cổng, sau đó vô số đường vân xuất hiện, trong nháy mắt sáu tia chớp từ trên trời giáng xuống, nhốt ông tổ nhà họ Mãn và nhóm người đầu tiên vào thành.
Có người muốn phá lồng sét, nhưng vừa đến gần, lập tức bị sét đánh thành tro.
"Bẫy?"
Vu Hồng trợn tròn mắt.
"Vũ Hồng, tôi tin tưởng cô, nhưng cô phản bội tôi trước, tôi đã cho cô cơ hội, kỳ thật nếu ban đầu cô lựa chọn tự sát trước mặt tôi, sau khi cô tự sát tôi sẽ cứu cô, nhưng cô nhiều lần làm tôi thất vọng, cho nên lần này, cô đến để đầu hàng, tôi cũng không tin cô!”
“Chắc hẳn cô bé kia là do cô bắt cóc ở nơi nào đó, giả làm chắt của ông tổ nhà họ Mãn, để lừa lấy lòng tin của tôi nhỉ? Nếu là chắt được ông tổ nhà họ Mãn coi trọng thì sao lại yếu đuối như vậy chứ? Với thủ đoạn của ông tổ nhà họ Mãn, nhất định sẽ huấn luyện cô bé trở nên lì lợm”.
"Vu Hồng, cô đã lựa chọn con đường không thể quay đầu”.
Lâm Chính nhàn nhạt nói, trong mắt lộ ra kiên định.
Vu Hồng há miệng, nhưng nhanh chóng cắn răng nói: "Lâm minh chủ, tôi biết anh không đơn giản, nhưng làm cũng đã làm rồi, tôi không hối hận! Ngược lại là anh, bày ra cái bẫy này thì anh cũng không thoát được, anh đang dùng bản thân làm mồi nhử sao?"
Lời này nói ra, đám người ông tổ nhà họ Mãn mới ý được được, Lâm Chính cũng bị nhốt trong này.
"Dĩ nhiên”.
Lâm Chính thản nhiên cười nói: "Tôi không làm như vậy, sao có thể dễ dàng lừa được ông tổ nhà họ Mãn chứ?"
Chương 4340: Tôi không phải Diệp Viêm
Cậu nhóc thú vị đấy!”
Ông tổ nhà họ Mãn gật đầu liên tục, lạnh lùng nói: “Dám lấy tính mạng của mình để dụ dỗ tôi! Cậu thật to gan, chỉ là cậu thật sự sẽ không ngây thơ mà cho rằng vật này có thể bao vây tôi lại chứ?”
Nói xong, ông tổ nhà họ Mãn dùng tay không chém vào lồng giam sấm sét.
Đoàng!
Một nguồn sức mạnh phi thăng thuần khiết màu vàng kim giống như hình lưỡi liềm bay ra ngoài như con thoi, xé lồng giam sấm sét thành một lỗ thủng.
Luồng sấm sét đánh vào người của ông tổ nhà họ Mãn, nhưng cuối cùng lại không gây ra bất kỳ một vết thương nào.
Mọi người giật mình.
"Ông tổ thật oai phong!”
Những người bị bao vây hét lên đầy phấn khích.
Vẻ mặt của Vu Hồng cũng tỏ ra vẻ vui mừng.
"Chỉ là một chút tài mọn, sao có thể đối phó với tôi được chứ?”
Ông tổ nhà họ Mãn lắc đầu, hờ hững nói: “Lôi trận này nhìn qua có vẻ rất mạnh, nhưng ở trong mắt của tôi, nó có thể bị xé nát trong tích tắc! Chỉ dựa vào nó để bao vây tôi sao? Mơ mộng hão huyền!”
"Thật không? Chỉ sợ rằng ông không thể phá được lôi trận này trong tích tắc đâu!”
Lâm Chính lạnh lùng nói, lảo đảo đi tới chỗ của ông tổ nhà họ Mãn.
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Lâm Chính muốn làm gì?
Chỉ dựa vào trạng thái ốm yếu này mà anh ta còn muốn ra tay với đám người ông tổ nhà họ Mãn sao?
Đúng là viển vông!
Nhưng hành động của Lâm Chính lại đảo lộn hoàn toàn suy nghĩ của mọi người.
"Giết!”
Lâm Chính gào lên đầy giận dữ rồi đột ngột rút Thiên Sinh Đao ra, dồn tất cả sức mạnh vào cổ chân lao vọt tới.
"Giết!”
Người của liên minh Thanh Huyền cũng giơ đao lên, tấn công liên quân nhà họ Mãn đang liên tục lao vào cánh cửa.
Cuộc chiến chính thức bắt đầu.
Ông tổ nhà họ Mãn bị bao vây, liên minh Thanh Huyền không phải là không có sức để đánh trả.
Sở Thu đối đầu trực tiếp với Khổng Dương.
Tông chủ Thanh Huyền Tông dẫn đầu một nhóm người giữ chân đám người của Mãn Long.
Nữ Hoàng Thiên Trì không tham chiến mà đứng ở bên ngoài chiến trường quan sát tình hình.
Bỗng chốc, máu thịt tung tóe khắp chiến trường, khí tức huỷ diệt như một cơn gió lớn quét qua đám người.
Bên trong trận pháp.
Lâm Chính đã giết được vào đám đông.
Nhưng ngay cả việc chạy bộ cũng khó khăn đối với anh, sao có thể vung đao giết kẻ thù đây?
Vừa vào trong đám đông, anh đã bị bảy tám lưỡi kiếm sắc bén và khí kình bắn phá vào người.
Nhưng lúc này, xương chí tôn của Lâm Chính đều đã mở ra, người bình thường công kích không khiến anh đau đớn chút nào.
“Nghe nói cậu đang nắm giữ một trong những truyền thừa của thần mộ chí tôn! Chẳng lẽ, nó nằm bên trong cơ thể của cậu sao?”
Hai mắt ông tổ nhà họ Mãn sáng ngời, nhìn chằm chằm vào Lâm Chính.
Lâm Chính gào lên một tiếng, giơ đao lên xông tới chém giết.
“Để tôi thử xem rốt cuộc cơ thể của cậu mạnh mẽ cỡ nào?”
Ông tổ nhà họ Mãn lạnh lùng nói, đột nhiên siết chặt nắm đấm, sức mạnh phi thăng thuần khiết và bá đạo nhanh chóng quanh quẩn ở phía trước nắm đấm, trong nháy mắt, nắm đấm của ông ta sáng chói như sao trời.
Bốp!
Ngay khi Lâm Chính đến gần, cú đấm đã nện thẳng vào ngực anh.
Năng lượng trên nắm đấm bùng nổ.
Ngực của Lâm Chính lóe lên ánh sáng màu vàng, sau đó bị đánh bay ra bên ngoài, đập thẳng vào rìa của lồng giam sấm sét, sau đó nặng nề ngã xuống đất, điên cuồng phun ra máu tươi.
Những người ở quá gần Lâm Chính đều bị những tia sáng màu vàng ấy tràn ra xé thành từng mảnh nhỏ, chết ngay tại chỗ.
“Hả?”
Những người khác sợ hãi vội vàng lùi lại phía sau, không dám đến gần ông tổ nhà họ Mãn.
Ông tổ nhà họ Mãn hoàn toàn không để ý tới mấy người này, đi về phía Lâm Chính.
Lâm Chính nắm chặt Thiên Sinh Đao, từ từ đứng dậy.
Trong miệng anh đầy thịt nát và máu.
Quá rõ ràng, cú đấm vừa nãy đã khiến anh bị nội thương.
Cho dù xương chí tôn có mở ra hoàn toàn cũng không thể tránh khỏi hoàn toàn việc bị thương.
Lục Địa Thần Tiên quả thật rất đáng sợ.
Nhưng Lâm Chính cũng không bỏ cuộc, anh gầm lên một tiếng rồi lại giơ đao lên xông về phía trước.
"Sao phải khổ vậy chứ?”
Ông tổ nhà họ Mãn lắc đầu, lại đấm thêm một cú nữa.
Lần này, cuối cùng ngực của Lâm Chính đã lõm xuống!
Nhưng vào lúc anh sắp bay ra ngoài, đột nhiên anh bấu vào bả vai của ông tổ nhà họ Mãn nhằm tránh cho cơ thể mình bị đánh lui, đồng thời anh còn chém thẳng một đao vào người ông tổ nhà họ Mãn, dường như anh đã sử dụng tất cả sức mạnh của mình, Thiên Sinh Đao tỏa ra một quầng sáng lộng lẫy.
“Hả?”
Ông tổ nhà họ Mãn rất bất ngờ, lập tức giơ ngang cánh tay chống đỡ thanh đao.
Xẹt!
Sức mạnh phi thăng biến dị ở trên lưỡi đao lập tức có tác dụng.
Đùng!
Ông tổ nhà họ Mãn bị chém lùi về phía sau, lùi về khoảng tầm chục bước mới dừng lại được.
Ông ta giơ cánh tay lên nhìn.
Trên cánh tay xuất hiện một vết đao dài hơn một tấc.
"Cậu lại có thể khiến cho cơ thể của tôi bị thương cơ à?”
Ông tổ nhà họ Mãn ngạc nhiên nói.
"Làm ông bị thương thì đã là gì? Tôi... còn muốn giết ông nữa kìa!”
Hai mắt của Lâm Chính đỏ bừng, lau đi vệt máu nơi khóe miệng, cầm đao xông tới một lần nữa.
Sức mạnh phi thăng biến dị ở trong cơ thể như nước sông tuôn trào, cùng với thanh đao đang vung vẩy chém về phía ông tổ.
“Ông tổ, tôi đến giúp ông!”
Vài người nhà họ Mãn muốn thể hiện bản thân, lập tức lao tới chỗ Lâm Chính.
Nhưng khi vừa tiếp xúc với sức mạnh phi thăng biến dị, cơ thể đã bị xé nát, chết thảm.
Tất cả mọi người đều sợ hãi.
Lúc này mới nhận ra rằng, mặc dù nhìn Lâm Chính có vẻ đang sắp chết, nhưng sức mạnh của anh đã vượt xa những người này rồi.
Tuy đợt tấn công này của Lâm Chính đã khiến cho những người khác phải sợ hãi, nhưng lại không thể khiến cho ông tổ nhà họ Mãn khiếp sợ.
“Tôi không nên chủ quan! Tôi luôn tin tưởng một điều, sư tử vồ thỏ thì cũng phải dùng hết sức, sao tôi lại sơ suất được chứ?”
"Lâm minh chủ, nếu cậu muốn chết thì tôi sẽ cho cậu được toại nguyện!”
Ông tổ nhà họ Mãn gằn giọng nói, đột nhiên khí thế cả người ông ta tăng vọt, cơ thể khô héo bỗng phồng lên, sau đó đi lùi về phía của Lâm Chính, vung mạnh cánh tay đánh văng đao khí của Lâm Chính ra ngoài, sau đó lại búng ngón tay lên trên lưỡi đao.
Rắc!
Ngay lập tức có một nguồn sức mạnh tinh xảo khủng khiếp truyền đến Thiên Sinh Đao, bẻ gãy hết năm ngón tay đang cầm đao của anh.
Thiên Sinh Đao rơi ra khỏi tay anh.
Hơi thở của Lâm Chính run lên.
Nắm đấm như mưa rền gió dữ của ông tổ nhà họ Mãn lao đến.
“Mười tám đòn đánh của tiên nhân”.
Tiếng nói vang lên, cơ thể của Lâm Chính lập tức bị ánh sáng màu vàng bọc lại.
Đó chính là sức mạnh phi thăng!
Sức mạnh đáng sợ bắt đầu bộc phát.
Trong nháy mắt, trời đất rung chuyển, hư không rung động.
Toàn bộ nơi đóng quân của liên minh Thanh Huyền bắt đầu lắc lư dữ dội giống như một chiếc thuyền lắc lư không ổn định.
Ở bên trong lôi trận, những người ở gần bị sốc đến mức hộc máu, nội tạng bị tổn thương, chết thảm tại chỗ.
Những người ở phía sau cũng nằm trên mặt đất, liên tục nôn ra máu.
Vẻ mặt Vu Hồng đột nhiên tái nhợt, vội vàng dùng kim châm để ổn định lại khí huyết, liên tục né tránh về phía góc khuất.
Đòn đánh lần này quá kinh khủng.
Chết chắc rồi!
Lâm Chính thua chắc rồi!
Mặt mày cô ta đỏ bừng, nơm nớp lo sợ nhìn về phía Lâm Chính đang được bao phủ trong ánh sáng màu vàng.
Ông tổ nhà họ Mãn thật sự muốn phá vỡ hoàn toàn xương chí tôn của Lâm Chính!
Đúng như dự đoán.
Bốp!
Sau một loạt đòn tấn công đó, ông tổ nhà họ Mãn tung ra cú đấm cuối cùng, đấm mạnh vào ngực của Lâm Chính.
Lâm Chính lại bay xa, đập vỡ lôi trận rồi bay ra bên ngoài, ngã xuống ở phía sau bức tường, sau đó găm sâu vào bên trong bức tường đó.
Lúc này, miệng của anh đầy máu tươi, cơ thể gần như tan nát, ngực lún sâu vào bên trong, nội tạng vỡ ra hoàn toàn, nằm thoi thóp.
Mọi người sững sờ.
Ông tổ nhà họ Mãn chậm rãi đi ra khỏi lồng giam sấm sét, hờ hững nhìn anh.
“Tôi... không phải Diệp Viêm!”
Vu Hồng tới khiến tất cả đều bất ngờ. Người của liên minh cảm thấy bất an.
Dù sao thì những gì Vu Hồng nói cũng chỉ là một phía. Cô ta rốt cuộc có phản bội hay không, chẳng ai có thể biết được.
Thành chủ vẫn không tin cho lắm nên đã ra lệnh theo dõi sát sao cô ta. Vu Hồng ngoan ngoãn ở trong phòng, im lặng chờ đợi kết quả.
“Minh chủ định thế nào?”, trang chủ Tiếu Vân Trang lên tiếng.
“Đại chiến sẽ diễn ra sớm…”, anh nói.
“Cái gì?”, đám đông kinh ngạc.
“Minh chủ, ý của cậu là…Vu Hồng tới đầu hàng sao?”
“Vù Hồng phản bội là vì tránh nguy hiểm thì không có cớ gì cô ta lại quay lại mạo hiểm như thế này”
“Vậy nên khả năng cao là cô ta đi làm nội gián thật”.
“Khụ khụ…”
Lâm Chính lại ho khù khụ. Mặt anh tái nhợt, mồ hôi chảy nhễ nhại.
“Minh chủ, cậu không sao chứ?”
“Minh chủ, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Anh thật sự phát bệnh rồi sao?”
Đám đông còn tưởng Lâm Chính cố tình làm vậy trước mặt Vu Hồng. Thật không ngờ đây lại là sự thật.
“Không sao…không sao”.
Lâm Chính thở hổn hển: “Một lúc là ổn thôi”
Thực ra mọi người không biết đây là kết quả của việc Lâm Chính dùng thuốc. Đan dược đang phát tác dụng. Nếu nó có thể dung hợp thì sức mạnh Băng Hỏa cũng có thể kết hợp và tạo thành sức mạnh tối thượng của anh.
Nếu không thể dung hợp thì kết cục của Lâm Chính sẽ vô cùng thê thảm. Đây là một màn đặt cược cực kỳ mạo hiểm. Thế nhưng Lâm Chính không còn lựa chọn nào khác. Đám đông lộ vẻ lo lắng.
“Giờ phải làm sao minh chủ?”, Sở Thu chắp tay hỏi.
“Chuẩn bị ứng chiến bất cứ lúc nào”, Lâm Chính nói.
“Vâng…”
“Mãn Long đại nhân, Vu Hồng báo tin rằng Lâm minh chủ đột nhiên phát bệnh, yếu vô cùng, giờ đang là thời cơ tấn công tốt nhất”.
Tại cung điện hoang tàn của núi Thiên Thần, một người vào trong và kêu lên.
Đám đông đang họp bàn bàng hoàng
“Phát bệnh sao”, Mãn Long chau mày
“Nguyên nhân là gì?”
“Nghe nói Lâm minh chủ nhiễm bệnh sau khi tới vùng cực hàn. Lần này cậu ta tới đó cũng là vì tìm thuốc giải nhưng không có kết quả. Tính ra thì mấy ngày này chính là ngày phát bệnh”, người kia nói tiếp.
“Ha ha, quả đúng là ông trời giúp chúng ta”.
“Gia chủ liên minh Thanh Huyền chẳng khác gì nằm trong tay chúng ta rồi”.
“Gia chủ, chúng ta mau tấn công thôi” .
“Gia chủ hành động thôi ạ”
Mãn Long chỉ do dự và cảm thấy nghi ngờ. Đúng lúc này có giọng nói vang lên.
“Lập tức hành động”.
“Lão tổ?”
Mãn Long ngẩng đầu: “Nếu chuyện này là giả thì sao?”
“Không sao. Vu Hồng đã xâm nhập và đó rồi, mục đích của chúng ta đã đạt được, lập tức hành động dù có sai sót thì bọn họ cũng không thể đỡ được”.
Giọng nói của lão tổ vang lên. Đám đông đồng loạt chắp tay đầy hào hứng.
“Tuân lệnh”
Đang tải...
Chương 4337: Phá kết giới
Vô số người đứng trong và ngoài thành của liên mình đều nhìn về bóng hình như thiên thần đang đi tới.
Khoảnh khắc này dù là người của Liên Minh thì đều cảm thấy lão tổ nói không hề sai. Với trạng thái hiện tại của Lâm Chính thì lấy cái gì ra để đối kháng với lão tổ chứ.
E rằng lão tổ của nhà họ Mãn không cần ra tay, chỉ cần dựa vào các cao thủ thôi thì cũng đủ xử lý Lâm Chính rồi.
“Tôi đã chuẩn bị kỹ lưỡng thì sao có thể đầu hàng được. Người nhà họ Mãn, các người đoạt núi Thiên Thần của tôi, giết hại người của liên minh, món nợ này tôi còn chưa tính đấy”, Lâm Chính yếu ớt nói. Mỗi một tiếng thốt ra anh đều phải thở hổn hển.
“Ha ha, tên họ Lâm kia, cậu mau tỉnh lại đi. Cậu yếu tới mức đó mà còn định đối kháng với lão tổ sao. Đúng là đồ ngốc”, Khổng Dương bật cười ha ha.
“Ông là ai?”, Lâm Chính nhìn chăm chăm Khổng Dương và lên tiếng.
“”Cốc chủ Khổng Dương. Tên họ Lâm kia, liên minh Thanh Huyền gây hoa cho vực Diệt Vong, giết người vô tội, làm điều tàn ác. Hôm nay tôi thay trời hành đạo tiêu diệt các người. Nếu cậu biết điều thì mau đầu hàng, nếu còn ngoan cố thì tôi sẽ khiến cậu biến thành tro bụi", Khổng Dương mỉm cười.
Lâm Chính lắc đầu: “Loại người như ông không xứng với chữ “Dương”
“Cậu nói cái gì?”, Khổng Dương khựng người.
“Đợi lát nữa tôi đánh bại xong gã Lục Địa Thần Tiên kia thì người đầu tiên tôi xử lý là ông đấy”.
“Cậu...chết đến nơi rồi mà còn cứng mồm à”.
Khổng Dương tức giận, vội vàng lao về phía lão tổ: “Lão tổ, không cần phải nhiều lời với loại người này, ra tay xử lý cậu ta luôn đi”.
Lão tổ gật đầu:” Đã ra tay thì không nên chần chừ. Tôi đã cho liên minh Huyền Thanh cơ hội mà các người lại không biết quý trong thì đừng có trách tôi”.
Nói xong lão tổ phất tay: “Giết”.
“Giết”.
Các cao thủ cả vùng rừng núi bèn lao về phía người của liên minh Thanh Huyền. Lão tổ nhảy lên, hóa thành một đường sáng lao về phía Lâm Chính. Thắng làm vua thua làm giặc. Giết được Lâm Chính thì liên minh Thanh Huyền sẽ sụp đổ ngay thôi.
“Mở kết giới ra”, thành chủ Nam Ly Thành gào lên.
“Mở kết giới”.
Tiếng hô vang lên bốn bề. Ngay sau đó từng đường kết giới màu đỏ hiện ra. Những người lao lên bị kết giới chặn lại. Người của liên minh đứng ở phía bên còn lại của kết giới, rót sức mạnh vào để chặn quân địch.
Lâm Chính nói: “Thành chủ, trang chủ, các vị giúp tôi giành lấy chút thời gian”, nói xong anh ngồi khoanh chân.
Đám đông không biết anh làm gì nhưng cũng chỉ biết làm theo. Ai mà ngờ người nhà họ Mãn tới nhanh như vậy. Không phải nói là ngày mai mới tới sao? Vậy mà giờ nửa đêm đã mò tới rồi. Lão tổ là Lục Địa Thần Tiên nên đương nhiên là ngông nghênh vậy đấy.
So với Lâm Chính, đối thủ thế này khó nhằn hơn nhiều. Đám người Phương Thôn Cốc đều bị chặn ngoài kết giới. Dù là người của Khổng Dương thì cũng không dễ gì phá vỡ kết giới.
“Lão tổ”, Mãn Long nhìn về phía lão tổ.
“Kết giới có thế mà cũng dám chặn chúng ta sao?”
Lão tổ hừ giọng rồi búng tay. Một luồng sức mạnh phi thăng phóng ra, xuyên qua kết giới. Trong nháy mắt kết giới nổ tung...
Chương 4338: Có người bên trong
Tất cả đều trố tròn mắt. Kết giới được cả ngàn người của liên minh gia trì đã bị tấn công và không cầm cự được.
Đó chính là thực lực của Lục Địa Thần Tiên sao? Người của liên minh Thanh Huyền há hốc miệng.
“Mau, mau khởi động kết giới thứ ba”.
Trang chủ kịp thời phản ứng bèn gào lên. Đám đông vội vàng làm theo.
“Thủ đoạn vô tri”, lão tổ hừ giọng, nhảy vọt lên, xông vào kết giới.
Nhìn thấy cảnh tượng đó trang chủ mới hiểu ra mức nghiêm trọng của vấn đề bèn hét lớn: “Kích hoạt toàn bộ kết giới”.
Vụt!
Vụt!
Chỉ thấy người của liên minh Thanh Huyền bị lão tổ tông liên hồi. Thủ đoạn quá khủng khiếp này khiến đám đông sợ hãi.
“Giết”
Thành chủ Nam Ly Thành bặm môi, lao lên. Trang chủ vội vàng cho người lên viện trợ.
Trong khoảng thời gian vừa rồi bọn họ có được thuốc do Lâm Chính cung cấp nên tinh lực và thực lực gia tăng không hề ít.
Thế nhưng chỉ vừa mới tiếp một chiêu của lão tổ thì tất cả đã đồng loạt bị bay bật ra và ngã xuống đất, nôn ra máu.
“Hả?”
Nhìn thấy cảnh tượng đó, những người khác không dám bước lên. Đến cả thành chủ cũng bị đánh bật thì bọn họ lấy thứ gì ra để đối kháng đây?
“Lùi về trong thành”, Lâm Chính thấy vậy bèn trầm giọng.
“Mau lùi lại”
“Lùi”.
Đám đông đồng loạt lùi về khu vực đóng quân. Cánh cửa sắt được đóng lại. Đồng thời, đồng thời một luồng khí tức khủng khiếp ập tới.
“Môn giới sao?”, lão tổ liếc nhìn cương khí và kinh ngạc. Người nhà họ Mãn điều quân tới phá cánh cửa thế nhưng có vẻ như không có tác dụng.
“Vô ích thôi”
Lão tổ điềm đạm nói: “Cửa được làm từ tiên thiên cương thiết, chất liệu này không thể nào phá được. Với thực lực của các người mà muốn phá bỏ thì phải cả trăm năm. Dù là tôi mà không dành thời gian thì cũng không làm gì được”
“Cái gì? Cứng vậy sao?”
“Bọn chúng kiếm đâu ra thứ này vậy?”
Khổng Dương kinh ngạc lắm. Thiên Trì thánh nữ bước tới nhìn cánh cửa và thản nhiên nói: “Có lẽ là cánh cửa ben trong cung điện Thiên Thần Sơn”.
Khổng Dương giật mình, vội vàng quan sát sau đó gật đầu: “Đúng là cửa của cung điện đó. Hóa ra là liên minh Thanh Huyền đã vận chuyển tới đây”.
“Cánh cửa này vật liệu tốt, phá vỡ thì tiếc lắm. Chúng ta dùng cách khác đi”, Thiên Chì thánh nữ nói.
“Có mắt nhìn đấy. Cánh cửa này có thể dùng để tu luyện được, tạo thành binh khí. Bị đám con sâu cái kiến này sử dụng đúng là lãng phí”, lão tổ gật đầu tán thưởng.
“Nhưng mà lão tổ, cánh cửa này không dễ phá bỏ đâu. Chúng ta vào trong thế nào đây”, Khổng Dương vội vàng hỏi.
“Yên tâm, không phải chúng ta có người bên trong sao?”
“Người bên trong?”,Khổng Dương giật mình.
Lúc này, cánh cửa đột nhiên mở ra. Tất cả thất kinh.
Chương 4339: Dùng bản thân làm mồi nhử
Tất cả mọi người nôn nóng liếc nhìn.
Lúc này mới phát hiện có bóng người bỗng nhiên xuất hiện ở cổng lớn!
Vu Hồng!
Là cô ta!
Cửa mở ra!
“Vu Hồng! Vô Liêm sỉ, cô dám phản bội minh chủ!”
"Tôi đã sớm đoán được cô ta sẽ đến đây đầu hàng!"
“Cô ta thật kinh tởm!”
Đám người Sở Thu vội vàng chạy đến, muốn bắt Vu Hồng.
Nhưng thực lực Vu Hồng không hề yếu, cô ta trở tay đánh ra một chưởng, buộc đám người Sở Thu lùi về phía sau, sau đó tiếp tục đẩy cửa ra.
Sở Thu nổi giận đùng đùng, chỉ muốn lột da rút gân Vu Hồng.
Quả thật gã cũng quá sơ ý, sau khi đóng cửa lập tức tập hợp người xử lý thương binh, tích cực chuẩn bị chiến đấu, chỉ cử vài người canh cửa, Vu Hồng đột nhiên xuất hiện, trong nháy mắt giết chết những người này, rồi mở cửa.
Mọi thứ diễn ra trong chớp mắt, căn bản không kịp phản ứng.
Đến khi mọi người muốn ngăn cản thì đã quá muộn.
"Vu Hồng, cô lại làm tôi thất vọng rồi”.
Lâm Chính vừa thu xếp ổn thỏa cho thành chủ Nam Ly Thành bước đến, nói với Vu Hồng.
"Xin lỗi Lâm minh chủ, tôi bị ông tổ nhà họ Mãn ép uống thuốc độc, độc của Lục Địa Thần Tiên không ai giải được, nếu tôi không làm như vậy thì chắc chắn sẽ chết...”
Vu Hồng khẽ nói.
"Vì sống sót, ngay cả giới hạn, nguyên tắc, thậm chí cả thể diện cũng không cần sao? Sống tạm bợ như vậy, có ý nghĩa gì?"
Lâm Chính lắc đầu nói.
“Sống tạm bợ cũng tốt hơn chết”.
Vu Hồng nói.
"Vậy sao?"
Lâm Chính thở hổn hển, nhẹ giọng nói: "Sống có tôn nghiêm... không phải tốt hơn sao?"
Vu Hồng sửng sốt, ngẩng đầu nhìn anh, đột nhiên ý thức được gì đó.
Lúc này, liên quân nhà họ Mãn dưới sự chỉ đạo của ông tổ nhà họ Mãn đã xông vào.
"Giết cho tôi! Tốc chiến tốc thắng!"
Ông tổ nhà họ Mãn nghiêm túc hét lên, sau đó lao thẳng về phía Lâm Chính, ý đồ giết chết anh.
Ngay khi lao đến gần Lâm Chính, ông tổ nhà họ Mãn chợt ý thức được có gì đó không đúng, sắc mặt già nua thay đổi, vội nói: "Lui!"
Nhưng... đã quá muộn...
Vụt!
Một tia sáng bay vút lên bầu trời rồi nở rộ.
Chỉ thấy một lá bùa cực lớn đột nhiên sáng lên trên khoảng đất trống trước cổng, sau đó vô số đường vân xuất hiện, trong nháy mắt sáu tia chớp từ trên trời giáng xuống, nhốt ông tổ nhà họ Mãn và nhóm người đầu tiên vào thành.
Có người muốn phá lồng sét, nhưng vừa đến gần, lập tức bị sét đánh thành tro.
"Bẫy?"
Vu Hồng trợn tròn mắt.
"Vũ Hồng, tôi tin tưởng cô, nhưng cô phản bội tôi trước, tôi đã cho cô cơ hội, kỳ thật nếu ban đầu cô lựa chọn tự sát trước mặt tôi, sau khi cô tự sát tôi sẽ cứu cô, nhưng cô nhiều lần làm tôi thất vọng, cho nên lần này, cô đến để đầu hàng, tôi cũng không tin cô!”
“Chắc hẳn cô bé kia là do cô bắt cóc ở nơi nào đó, giả làm chắt của ông tổ nhà họ Mãn, để lừa lấy lòng tin của tôi nhỉ? Nếu là chắt được ông tổ nhà họ Mãn coi trọng thì sao lại yếu đuối như vậy chứ? Với thủ đoạn của ông tổ nhà họ Mãn, nhất định sẽ huấn luyện cô bé trở nên lì lợm”.
"Vu Hồng, cô đã lựa chọn con đường không thể quay đầu”.
Lâm Chính nhàn nhạt nói, trong mắt lộ ra kiên định.
Vu Hồng há miệng, nhưng nhanh chóng cắn răng nói: "Lâm minh chủ, tôi biết anh không đơn giản, nhưng làm cũng đã làm rồi, tôi không hối hận! Ngược lại là anh, bày ra cái bẫy này thì anh cũng không thoát được, anh đang dùng bản thân làm mồi nhử sao?"
Lời này nói ra, đám người ông tổ nhà họ Mãn mới ý được được, Lâm Chính cũng bị nhốt trong này.
"Dĩ nhiên”.
Lâm Chính thản nhiên cười nói: "Tôi không làm như vậy, sao có thể dễ dàng lừa được ông tổ nhà họ Mãn chứ?"
Chương 4340: Tôi không phải Diệp Viêm
Cậu nhóc thú vị đấy!”
Ông tổ nhà họ Mãn gật đầu liên tục, lạnh lùng nói: “Dám lấy tính mạng của mình để dụ dỗ tôi! Cậu thật to gan, chỉ là cậu thật sự sẽ không ngây thơ mà cho rằng vật này có thể bao vây tôi lại chứ?”
Nói xong, ông tổ nhà họ Mãn dùng tay không chém vào lồng giam sấm sét.
Đoàng!
Một nguồn sức mạnh phi thăng thuần khiết màu vàng kim giống như hình lưỡi liềm bay ra ngoài như con thoi, xé lồng giam sấm sét thành một lỗ thủng.
Luồng sấm sét đánh vào người của ông tổ nhà họ Mãn, nhưng cuối cùng lại không gây ra bất kỳ một vết thương nào.
Mọi người giật mình.
"Ông tổ thật oai phong!”
Những người bị bao vây hét lên đầy phấn khích.
Vẻ mặt của Vu Hồng cũng tỏ ra vẻ vui mừng.
"Chỉ là một chút tài mọn, sao có thể đối phó với tôi được chứ?”
Ông tổ nhà họ Mãn lắc đầu, hờ hững nói: “Lôi trận này nhìn qua có vẻ rất mạnh, nhưng ở trong mắt của tôi, nó có thể bị xé nát trong tích tắc! Chỉ dựa vào nó để bao vây tôi sao? Mơ mộng hão huyền!”
"Thật không? Chỉ sợ rằng ông không thể phá được lôi trận này trong tích tắc đâu!”
Lâm Chính lạnh lùng nói, lảo đảo đi tới chỗ của ông tổ nhà họ Mãn.
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Lâm Chính muốn làm gì?
Chỉ dựa vào trạng thái ốm yếu này mà anh ta còn muốn ra tay với đám người ông tổ nhà họ Mãn sao?
Đúng là viển vông!
Nhưng hành động của Lâm Chính lại đảo lộn hoàn toàn suy nghĩ của mọi người.
"Giết!”
Lâm Chính gào lên đầy giận dữ rồi đột ngột rút Thiên Sinh Đao ra, dồn tất cả sức mạnh vào cổ chân lao vọt tới.
"Giết!”
Người của liên minh Thanh Huyền cũng giơ đao lên, tấn công liên quân nhà họ Mãn đang liên tục lao vào cánh cửa.
Cuộc chiến chính thức bắt đầu.
Ông tổ nhà họ Mãn bị bao vây, liên minh Thanh Huyền không phải là không có sức để đánh trả.
Sở Thu đối đầu trực tiếp với Khổng Dương.
Tông chủ Thanh Huyền Tông dẫn đầu một nhóm người giữ chân đám người của Mãn Long.
Nữ Hoàng Thiên Trì không tham chiến mà đứng ở bên ngoài chiến trường quan sát tình hình.
Bỗng chốc, máu thịt tung tóe khắp chiến trường, khí tức huỷ diệt như một cơn gió lớn quét qua đám người.
Bên trong trận pháp.
Lâm Chính đã giết được vào đám đông.
Nhưng ngay cả việc chạy bộ cũng khó khăn đối với anh, sao có thể vung đao giết kẻ thù đây?
Vừa vào trong đám đông, anh đã bị bảy tám lưỡi kiếm sắc bén và khí kình bắn phá vào người.
Nhưng lúc này, xương chí tôn của Lâm Chính đều đã mở ra, người bình thường công kích không khiến anh đau đớn chút nào.
“Nghe nói cậu đang nắm giữ một trong những truyền thừa của thần mộ chí tôn! Chẳng lẽ, nó nằm bên trong cơ thể của cậu sao?”
Hai mắt ông tổ nhà họ Mãn sáng ngời, nhìn chằm chằm vào Lâm Chính.
Lâm Chính gào lên một tiếng, giơ đao lên xông tới chém giết.
“Để tôi thử xem rốt cuộc cơ thể của cậu mạnh mẽ cỡ nào?”
Ông tổ nhà họ Mãn lạnh lùng nói, đột nhiên siết chặt nắm đấm, sức mạnh phi thăng thuần khiết và bá đạo nhanh chóng quanh quẩn ở phía trước nắm đấm, trong nháy mắt, nắm đấm của ông ta sáng chói như sao trời.
Bốp!
Ngay khi Lâm Chính đến gần, cú đấm đã nện thẳng vào ngực anh.
Năng lượng trên nắm đấm bùng nổ.
Ngực của Lâm Chính lóe lên ánh sáng màu vàng, sau đó bị đánh bay ra bên ngoài, đập thẳng vào rìa của lồng giam sấm sét, sau đó nặng nề ngã xuống đất, điên cuồng phun ra máu tươi.
Những người ở quá gần Lâm Chính đều bị những tia sáng màu vàng ấy tràn ra xé thành từng mảnh nhỏ, chết ngay tại chỗ.
“Hả?”
Những người khác sợ hãi vội vàng lùi lại phía sau, không dám đến gần ông tổ nhà họ Mãn.
Ông tổ nhà họ Mãn hoàn toàn không để ý tới mấy người này, đi về phía Lâm Chính.
Lâm Chính nắm chặt Thiên Sinh Đao, từ từ đứng dậy.
Trong miệng anh đầy thịt nát và máu.
Quá rõ ràng, cú đấm vừa nãy đã khiến anh bị nội thương.
Cho dù xương chí tôn có mở ra hoàn toàn cũng không thể tránh khỏi hoàn toàn việc bị thương.
Lục Địa Thần Tiên quả thật rất đáng sợ.
Nhưng Lâm Chính cũng không bỏ cuộc, anh gầm lên một tiếng rồi lại giơ đao lên xông về phía trước.
"Sao phải khổ vậy chứ?”
Ông tổ nhà họ Mãn lắc đầu, lại đấm thêm một cú nữa.
Lần này, cuối cùng ngực của Lâm Chính đã lõm xuống!
Nhưng vào lúc anh sắp bay ra ngoài, đột nhiên anh bấu vào bả vai của ông tổ nhà họ Mãn nhằm tránh cho cơ thể mình bị đánh lui, đồng thời anh còn chém thẳng một đao vào người ông tổ nhà họ Mãn, dường như anh đã sử dụng tất cả sức mạnh của mình, Thiên Sinh Đao tỏa ra một quầng sáng lộng lẫy.
“Hả?”
Ông tổ nhà họ Mãn rất bất ngờ, lập tức giơ ngang cánh tay chống đỡ thanh đao.
Xẹt!
Sức mạnh phi thăng biến dị ở trên lưỡi đao lập tức có tác dụng.
Đùng!
Ông tổ nhà họ Mãn bị chém lùi về phía sau, lùi về khoảng tầm chục bước mới dừng lại được.
Ông ta giơ cánh tay lên nhìn.
Trên cánh tay xuất hiện một vết đao dài hơn một tấc.
"Cậu lại có thể khiến cho cơ thể của tôi bị thương cơ à?”
Ông tổ nhà họ Mãn ngạc nhiên nói.
"Làm ông bị thương thì đã là gì? Tôi... còn muốn giết ông nữa kìa!”
Hai mắt của Lâm Chính đỏ bừng, lau đi vệt máu nơi khóe miệng, cầm đao xông tới một lần nữa.
Sức mạnh phi thăng biến dị ở trong cơ thể như nước sông tuôn trào, cùng với thanh đao đang vung vẩy chém về phía ông tổ.
“Ông tổ, tôi đến giúp ông!”
Vài người nhà họ Mãn muốn thể hiện bản thân, lập tức lao tới chỗ Lâm Chính.
Nhưng khi vừa tiếp xúc với sức mạnh phi thăng biến dị, cơ thể đã bị xé nát, chết thảm.
Tất cả mọi người đều sợ hãi.
Lúc này mới nhận ra rằng, mặc dù nhìn Lâm Chính có vẻ đang sắp chết, nhưng sức mạnh của anh đã vượt xa những người này rồi.
Tuy đợt tấn công này của Lâm Chính đã khiến cho những người khác phải sợ hãi, nhưng lại không thể khiến cho ông tổ nhà họ Mãn khiếp sợ.
“Tôi không nên chủ quan! Tôi luôn tin tưởng một điều, sư tử vồ thỏ thì cũng phải dùng hết sức, sao tôi lại sơ suất được chứ?”
"Lâm minh chủ, nếu cậu muốn chết thì tôi sẽ cho cậu được toại nguyện!”
Ông tổ nhà họ Mãn gằn giọng nói, đột nhiên khí thế cả người ông ta tăng vọt, cơ thể khô héo bỗng phồng lên, sau đó đi lùi về phía của Lâm Chính, vung mạnh cánh tay đánh văng đao khí của Lâm Chính ra ngoài, sau đó lại búng ngón tay lên trên lưỡi đao.
Rắc!
Ngay lập tức có một nguồn sức mạnh tinh xảo khủng khiếp truyền đến Thiên Sinh Đao, bẻ gãy hết năm ngón tay đang cầm đao của anh.
Thiên Sinh Đao rơi ra khỏi tay anh.
Hơi thở của Lâm Chính run lên.
Nắm đấm như mưa rền gió dữ của ông tổ nhà họ Mãn lao đến.
“Mười tám đòn đánh của tiên nhân”.
Tiếng nói vang lên, cơ thể của Lâm Chính lập tức bị ánh sáng màu vàng bọc lại.
Đó chính là sức mạnh phi thăng!
Sức mạnh đáng sợ bắt đầu bộc phát.
Trong nháy mắt, trời đất rung chuyển, hư không rung động.
Toàn bộ nơi đóng quân của liên minh Thanh Huyền bắt đầu lắc lư dữ dội giống như một chiếc thuyền lắc lư không ổn định.
Ở bên trong lôi trận, những người ở gần bị sốc đến mức hộc máu, nội tạng bị tổn thương, chết thảm tại chỗ.
Những người ở phía sau cũng nằm trên mặt đất, liên tục nôn ra máu.
Vẻ mặt Vu Hồng đột nhiên tái nhợt, vội vàng dùng kim châm để ổn định lại khí huyết, liên tục né tránh về phía góc khuất.
Đòn đánh lần này quá kinh khủng.
Chết chắc rồi!
Lâm Chính thua chắc rồi!
Mặt mày cô ta đỏ bừng, nơm nớp lo sợ nhìn về phía Lâm Chính đang được bao phủ trong ánh sáng màu vàng.
Ông tổ nhà họ Mãn thật sự muốn phá vỡ hoàn toàn xương chí tôn của Lâm Chính!
Đúng như dự đoán.
Bốp!
Sau một loạt đòn tấn công đó, ông tổ nhà họ Mãn tung ra cú đấm cuối cùng, đấm mạnh vào ngực của Lâm Chính.
Lâm Chính lại bay xa, đập vỡ lôi trận rồi bay ra bên ngoài, ngã xuống ở phía sau bức tường, sau đó găm sâu vào bên trong bức tường đó.
Lúc này, miệng của anh đầy máu tươi, cơ thể gần như tan nát, ngực lún sâu vào bên trong, nội tạng vỡ ra hoàn toàn, nằm thoi thóp.
Mọi người sững sờ.
Ông tổ nhà họ Mãn chậm rãi đi ra khỏi lồng giam sấm sét, hờ hững nhìn anh.
“Tôi... không phải Diệp Viêm!”
Bình luận facebook