-
Chương 4141-4145
Chương 4141: Con muốn gả cho Lâm minh chủ
Thế gia Ngạo Tuyết nằm trên một băng nguyên khổng lồ.
Băng nguyên được bao quanh bởi những ngọn núi băng đồ sộ, trông rất hùng vĩ.
Ở trên băng nguyên này, có rất nhiều tẳng băng được điêu khắc giống như những tòa nhà.
Gió và tuyết bao phủ toàn bộ thành phố, khiến nó trở nên cực kỳ hùng vĩ và đẹp đẽ.
Lâm Chính nhìn thành phố to lớn ở trước mặt, trong đôi mắt lộ ra sự dao động.
Có thể xây dựng một thành phố như vậy trong môi trường khắc nghiệt như thế này, thế gia Ngạo Tuyết đúng là bản lĩnh.
Nhưng anh lại không để ý rằng Ngạo Hàn Mai ở bên cạnh còn sốc hơn.
Khoảng hai tiếng vừa nãy!
Lâm Chính thực sự đã giữ cho dị hỏa không tắt, giúp cho ngựa của mọi người có thể giữ nhiệt độ ổn định đi về phía trước.
Hơn nữa, Lâm Chính cũng không đỏ mặt hay thở dốc.
Giống như hai canh giờ thúc giục dị hỏa này hoàn toàn không tiêu hao một chút năng lượng nào của anh vậy.
“Nội kình của người này... quá mạnh mẽ rồi nhỉ?”
Ngạo Hàn Mai thầm nghĩ.
Đám đông tiếp tục đi về phía trước, lúc sắp đến một cánh cửa, lập tức có mấy người đàn ông đẹp trai mặc áo choàng trắng đi tới.
“Kính chào cô chủ!”
Mọi người rối rít chắp tay chào.
“Mở cửa”.
Ngạo Hàn Mai lạnh lùng nói.
“Rõ”.
Cánh cửa bằng băng to lớn mở ra.
Mọi người nối đuôi nhau đi vào.
“Cô hai về rồi! Cô hai về rồi!”
Dinh thự của tộc Diệp Mạch nằm ở bên phải tòa thành, vang lên từng tiếng hét lớn.
Sau đó lập tức nhìn thấy một đám đông những người quan trọng trong tộc Diệp Mạch bước ra.
Một người đàn ông trung niên râu tóc bạc trắng nhanh chóng bước ra ngoài, nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào Ngạo Hàn Mai vừa xuống ngựa, gằn giọng nói: “Hàn Mai! Thế nào rồi? Mọi chuyện đã xong hết chưa?”
“Bố, đã gần xong rồi, những thế tộc bá chủ ấy đã bằng lòng gia nhập thế gia Ngạo Tuyết của chúng ta rồi”.
Ngạo Hàn Mai nói.
Mọi người vừa nghe thấy đều cảm thấy nhẹ nhõm.
“Tốt quá rồi! Mọi chuyện thành công rồi!”
“Như vậy xem ra, thế gia chúng ta có chút vốn liếng rồi”.
“Sau này cô hai mất đi, vẫn chưa đến nỗi chúng tôi sẽ bị đuổi ra khỏi thành”.
“Tốt quá rồi!”
Mọi người vô cùng vui mừng, cực kỳ phấn khích.
Ngạo Hàn Mai thấy thế, trong đôi mắt lại hiện lên vẻ cô đơn.
“Thật không ngờ cô vẫn còn một chút tác dụng! Vậy cũng tốt, không uổng công tộc Diệp Mạch bọn tôi đã dốc hết tài nguyên ra để bồi dưỡng cô, ít nhất trước khi cô chết cũng đã để lại một chút phúc cho chúng tôi”.
Lúc này, một tràng cười mỉa mai vang lên.
Một người phụ nữ trung niên trang điểm đậm lên tiếng.
Người phụ nữ mặc một đồ màu tím, rất bắt mắt trong đám đông.
Khuôn mặt của Ngạo Hàn Mai hơi nhíu lại, lạnh lùng hừ một tiếng: “Bà chỉ mong tôi chết thôi, đúng không?”
“Tôi cũng đâu có nói thế, nhưng dù sao cũng là cô đã lấy đi toàn bộ nguồn tài nguyên của gia tộc, nếu không thể chăm sóc cho bọn tôi thì cô có xứng với tộc Diệp Mạch không hả?”
Người phụ nữ cười mỉa.
“Được rồi, bớt nói vài câu đi, Hàn Mai, con nghỉ ngơi đi”.
Tộc trưởng lạnh lùng nói.
“Bố, không vội ạ, lần này con trở về đã có thu hoạch không nhỏ”.
Ngạo Hàn Mai quay đầu sang bên cạnh, gật đầu với Lâm Chính, sau đó nói thẳng: “Để con giới thiệu với bố, đây chính là Lâm minh chủ của liên minh Thanh Huyền!”
“Liên minh Thanh Huyền?”
“Tôi nhớ rồi, hình như đó là liên minh được thành lập bởi phần lớn đám dân thường!”
“Có thể nói kiểu liên minh này chính là một đám ô hợp, Hàn Mai, cô dẫn người này đến đây làm gì?”
“Thủ lĩnh của liên minh một đám ô hợp thì có tư cách gì để bước chân vào thế gia Ngạo Tuyết? Hàn Mai, mau đuổi anh ta đi đi, nếu để cho người của thế gia biết được thì tộc Diệp Mạch chúng ta lại gặp xui xẻo đấy!”
Mọi người bàn tán xôn xao, đầy chán ghét nói.
Lâm Chính khẽ cau mày.
Sở Thu cực kỳ tức giận, định phát cáu.
Nhưng lại nhìn thấy Ngạo Hàn Mai nói chậm rãi.
“Bố, con sẽ không đuổi Lâm minh chủ đi đâu, ngược lại, con muốn được gả cho Lâm Minh chủ!”
Vừa nói xong, hiện trường ngay lập tức im phăng phắc.
Chương 4142: Chị gái tôi
Đám đông như bị đóng băng, trở nên bất động. Tất cả đều trố tròn mắt nhìn Ngạo Hàn Mai.
Chỉ còn lại tiếng gió tuyết trong không gian..Cứ thế tầm vài giây mới có giọng nói vọng tới.
“Cô hai điên rồi, cô hai điên thật rồi”.
“Cô ấy nói cái gì, gả cho minh chủ Thanh Huyền sao?”
“Vô liêm sỉ! Cô hai, nếu cô gả cho loại người đó thì chính là nỗi nhục của Diệp mạch nhất tốc”.
“Tuyệt đối không được”, người của tộc Diệp Mạch điên cuồng gào lên.
Họ như muốn phát điên. Những tiếng gào thét phản đối vọng tới như sóng trào. Người phụ nữ trước đó nhếch miệng cười: “Tướng công thấy chưa. Đây là con gái của ông đấy”.
Tộc trưởng tối mặt, nhìn chăm chăm Ngạo Hàn Mai rồi lại nhìn Lâm Chính: “Vị Lâm minh chủ này đúng là tuấn tú, chỉ là Hàn Mai, dù thế nào thì cũng không nên làm như vậy. Bố không đồng ý”.
“Bố, con nghĩ là bố sẽ đồng ý thôi”, cô ta lắc đầu.
“Trừ khi mặt trời mọc ở hướng Tây, và trái đất quay người”, tộc trưởng hừ giọng.
“Lâm minh chủ có thể chữa được bệnh Hàn Giang Cô Huyết trên người con”, cô ta nói.
Dứt lời, tộc trưởng á khẩu, trố tròn mắt nhìn. Cả hiện trượng đang ồn ào cũng phải im lặng.
“Con...nói thật sao?”, tộc trưởng vội hỏi.
“Lẽ nào bố không nhận được tin sao. Theo lý mà nói thế gia Ngạo Tuyết phải biết tin rồi mới đúng chứ”, cô ta trả lời.
Ngạo Thiên Sương vội vàng tới Lôi Trạch Thiên Các như vậy thì chứng tỏ thế gia Ngạo Thiên phải biết tin rồi mới đúng. Nếu như tộc trưởng không biết gì thì chắc chắn là do Ngạo Thiên Sương cố tình ém tin.
“Mọi người không biết gì cả”
“Hàn Mai con nói thật chứ?”
“Ôi trời, Lâm minh chủ thật sự có thể chữa được bệnh cho con sao?”
Nhất thời tất cả đều vây lấy cô ta hỏi han. Người phụ nữ khi nãy cũng hóa đá.
“Lâm minh chủ đã chữa cho con rồi. Triệu chứng bệnh cũng ít đi nhiều, nếu điều trị thêm vài lần nữa thì sẽ khỏi hoàn toàn”, Ngạo Hàn Mai nói.
“Thật hở? Nếu đúng như vậy thì Diệp mạch nhất tộc phất lên rồi”.
“Tổ tiên phù hộ cho chúng ta rồi”, có không ít người khóc vì vui mừng.
Tộc trưởng cũng xúc động lắm: “Đồng ý, bố đồng ý. Hàn Mai, lập tức cho người chuẩn bị hôn lễ, lập tức kết hôn với Lâm minh chủ”.
“Không cần vội vậy ạ, Lâm minh chủ định chữa khỏi bệnh cho con rồi mới cân nhắc tới việc kết hôn. Bố, chúng con mệt lắm rồi, có thể chuẩn bị ít đồ ăn và quần áo được không”.
Hàn Ngạo Mai chẳng buồn nói thêm, chỉ phất tay rồi đi thẳng về phía trước. Lâm Chính đi theo sau.
Thái độ của người trong tộ quay ngoắt 180 độ. Ai cũng cung kính, thiếu điều muốn quỳ xuống trước mặt Lâm Chính. Người phụ nữ trừng mắt với hai người bọn họ rồi quay người bỏ đi.
Rầm!
Người phụ nữ quay về căn phòng. Lúc này tại tầng một, một cô gái tóc ngắn đang đọc sách. Cô gái mặc đồ trắng có đường diềm đỏ. Cơ thể quyến rũ toát ra qua bộ quần áo với hàm răng trắng đều và đôi lông mày lá liễu, nhìn trưởng thành hơn Ngạo Hàn Mai.
“Mẹ, không phải mẹ không biết con không thích người khác làm phiền mình khi đọc sách mà”, cô gái không ngẩng đầu, chỉ thản nhiên nói.
“Con gái à, xảy ra chuyện lớn rồi .Con bé Ngạo Hàn Mai về rồi’, người phụ tức bốc hỏa.
“Về thì về thôi có gì mà ngạc nhiên ạ”
“Nhưng lần này nó dẫn theo một người đàn ông về”.
“Ồ, là ai vậy ạ?”, cô gái chau mày.
“Lâm minh chủ của liên minh Thanh Huyền”.
“Con chưa từng nghe qua”.
“Người này không hề tầm thường, nghe nói có khả năng trị được Hàn Giang Cô Huyết”.
“Hả”
Cô gái gập sách lại, nhìn người phụ nữ: “Mẹ không nhầm chữ, người này có thể trị được sao?”
“Con bé đó đã nói trước đám đông như vậy, còn nói là sẽ gả cho người đàn ông đó. Bệnh khỏi là cưới”.
Người phụ nữ lau nước mắt: “Vốn tưởng con đó bị bệnh hiểm nghèo thì con được rạng danh, thật không ngờ ông trời không có mắt, để nó gặp được người có thể chữa được bệnh. Nó không chết thì sao con có thể phất lên được. Con gái, lần này phải làm sao đây? Hu hu...”
“Mẹ à, con nói rồi, con không có hứng thú với vị trí tộc trưởng. Hàn Mai mà làm thì để con bé làm, thế nhưng đúng là con cũng muốn gặp vị Lâm minh chủ kia”.
Cô gái nhìn ra ngoài cửa: “Mau đi gọi Lâm minh chủ tới đây”.
“Vâng thưa cô”, một luồng gió lạnh quét đi và biến mất.
Lâm Chính được đưa tới sảnh chính. Tộc trưởng đã cho người chuẩn bị tiệc rượu. Anh cũng không khách khí, ngồi xuống là ăn hăng say.
“Nho nhã chút nào, giờ anh sắp là chồng chưa cưới của cô chủ đấy”, Tiểu Thúy căng thẳng nói.
Nhưng Lâm Chính mặc kệ. Sở Thu cũng vậy, ăn nhồm nhoàm, chẳng còn dáng vẻ của một thiếu trang chủ nữa.
“Cô chủ nhìn họ kìa”, Tiểu Thúy tức tối nói.
“Kệ họ đi”, Ngạo Hàn Mai nho nhã nhấp một ngụm rượu.
“Lâm minh chủ, ở chỗ tôi anh thế nào cũng được nhưng có một người anh phải chủ ý không được gây sự, rõ chưa?”
“Ai vậy?”, Lâm Chính nhét một miếng thịt nguội vào miệng và hỏi.
“Chị tôi”, Ngạo Hàn Mai trầm giọng.
Chương 4143: Cho mời
“Chị cô? Là ai?”.
Lâm Chính nhai nuốt miếng thịt nai, tùy ý hỏi.
“Chị tôi tên Ngạo Vi Âm, chị em cùng cha khác mẹ với tôi. Con người chị ấy bình thường luôn ở trong nhà, ít khi lộ mặt trước đám đông, không quan tâm đến danh lợi địa vị, chỉ chuyên tâm tu luyện ở trong nhà”.
“Tính tình của chị tôi rất kỳ lạ, vô cùng khó gần. Tuy tôi và chị tôi tiếp xúc không nhiều, nhưng tôi đoán thực lực của chị ấy có lẽ hơn cả tôi”.
“Những người đắc tội với chị tôi, bất kể là ai cũng không có kết cục tốt. Cho nên tôi hi vọng anh đừng chọc giận chị ấy, nếu không…”.
Nói đến đó, Ngạo Hàn Mai im lặng.
“Nếu không thì sao?”, Lâm Chính hỏi.
“Chỉ có đường chết”.
Ngạo Hàn Mai hạ thấp giọng.
“Nghiêm trọng vậy sao?”.
“Từng có người không cẩn thận nhổ đờm ở gần chị lại còn không xin lỗi. Ngày hôm sau người đó bị lột da, đóng băng thành tượng, dựng ở ngoại thành, tim mạch bị hủy, y dược không cứu được, chết một cách triệt để”.
“Ác vậy à?”.
Lâm Chính sửng sốt.
“Còn chuyện ác hơn nữa, chỉ là tôi không tiện nói với anh mà thôi”.
Ngạo Hàn Mai lắc đầu nói.
Lâm Chính sững người, mỉm cười: “Cô đã nói chị cô luôn ở trong nhà, chỉ cần tôi không tìm đến cô ta đương nhiên cũng sẽ không gặp, không có chuyện gì đâu”.
“Ừ”.
Ngạo Hàn Mai đáp.
Lúc này, một người hầu vội vã đi vào sảnh tiệc, đến bên cạnh Ngạo Hàn Mai.
“Thưa cô hai, cô cả cho mời cậu Lâm đến lầu các của cô cả nói chuyện”.
Người hầu cung kính nói.
Ngạo Hàn Mai cứng đờ người.
Vài người trong chi tộc Diệp đang uống rượu gần đó cũng nhìn sang, mắt lộ vẻ kinh ngạc.
Đương nhiên Lâm Chính cũng câm nín.
Miệng anh… khai quang rồi sao?
“Có biết chị mời chồng tôi lên vì chuyện gì không?”, Ngạo Hàn Mai hỏi nhỏ.
“Cô cả không nói, chỉ bảo tôi đến chuyển lời”, người hầu khom lưng, nói.
Ngạo Hàn Mai không nói gì nữa.
“Hàn Mai, để Lâm minh chủ đi đi, không sao đâu”.
Tộc trưởng nói.
Ngạo Hàn Mai ngập ngừng, cuối cùng thở dài.
“Cũng được, tôi sẽ đến gặp chị ấy”.
Lâm Chính thấy không tránh được, chỉ đành đứng dậy đi ra bên ngoài phòng tiệc.
“Lâm minh chủ đi sớm về sớm, chúng ta tiếp tục uống rượu”.
Tộc trưởng cười nói.
Lâm Chính không quan tâm.
Tâm tư của tộc trưởng sao anh lại không biết được.
Nếu không phải mình chữa khỏi cho Ngạo Hàn Mai, e là những người này còn không thèm nhìn thẳng vào mình.
Dù sao anh cũng chỉ có quan hệ hợp tác với Ngạo Hàn Mai, gặp dịp thì chơi mà thôi.
Chẳng mấy chốc, Lâm Chính được người hầu dẫn đến trước một lầu các hẻo lánh.
Mặc dù khu vực lầu các không tốt, nhưng lại vô cùng tinh xảo, hơn nữa bên ngoài lầu các óng ánh trong suốt còn có một lớp phù văn nhàn nhạt.
Lâm Chính nhìn chăm chú một lúc, nhíu mày.
Phù văn này đúng là có nghiên cứu.
Tựa như một phù lục nào đó trong sách cổ…
“Cậu Lâm, xin mời vào”.
Người hầu mở cửa lầu các, đưa tay ra dấu mời.
“Ừ”.
Lâm Chính gật đầu, bước vào trong.
“Mẹ, mẹ về nghỉ ngơi đi, con ở đây nói chuyện với Lâm minh chủ”.
Vừa đi vào đã nghe một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Lâm Chính nhìn lại.
Trong lầu các có hai bóng người đang ngồi.
Một người là người phụ nữ đã gặp ở trước cổng trước kia.
Người còn lại là một cô gái xinh đẹp tựa như tiên nữ. Cô ta ngồi ở bên cửa sổ, tay cầm cuốn sách cổ xưa, không ngẩng đầu lên, chỉ chăm chú đọc.
Đúng là như thơ như tranh, khiến người nhìn vô cùng say mê.
Chương 4144: Dẫn theo cậu ta cút đi
Người phụ nữ vô cùng bất mãn, không khỏi cằn nhằn: “Con gái, con muốn nói gì với người này? Mẹ không nghe được sao?”.
“Mẹ, con không muốn lặp lại”.
Người con gái khẽ ngước mắt, đôi mắt màu xanh lam lóe sáng.
Người phụ nữ sững sờ một lúc, bất lực thở dài: “Haizz, thôi được, các con nói chuyện đi”. Nói xong thì vội vã rời khỏi lầu các.
Lâm Chính lặng lẽ quan sát mọi chuyện, đợi người phụ nữ đó đi rồi mới lên tiếng: “Tôi là Lâm Chính, xin chào cô cả”.
“Lâm Chính? Lâm minh chủ?”.
Người con gái vẫn không ngẩng đầu, chỉ tự lẩm bẩm, sau đó mới bảo: “Quỳ xuống”.
“Cái gì?”.
Lâm Chính hơi ngẩn người, cứ ngỡ mình nghe lầm.
“Tôi bảo cậu quỳ xuống, không nghe thấy sao?”.
Người con gái lặp lại, nhưng giọng nói đầy vẻ mất kiên nhẫn.
Lâm Chính cảm thấy hơi buồn cười: “Vì sao tôi phải quỳ xuống?”.
“Bởi vì tôi là chị của Ngạo Hàn Mai”.
Người con gái đó đóng sách trong tay lại, đứng thẳng dậy, lạnh lùng đi về phía Lâm Chính.
Gương mặt đó tinh xảo vô cùng, đúng là kiệt tác hoàn hảo nhất của ông trời. Chỉ sợ Ngạo Hàn Mai so sánh với cô ta cũng không sánh kịp.
Rất khó tưởng tượng người phụ nữ lúc nãy có thể sinh được người con gái xinh đẹp như vậy.
Dù lúc này ánh mắt của cô ta vô cùng lạnh lẽo.
“Tôi biết liên minh Thanh Huyền, chỉ là một liên minh do một đám vô dụng hội hợp với nhau, cậu cũng chỉ là người ngoại vực. Trong mắt tôi, người như cậu còn không bằng con chó. Nay cậu lại muốn cưới em gái tôi, tôi bảo cậu quỳ xuống không được sao?”.
Giọng nói của cô ta như sương lạnh từ cửu u, khiến người khác nghe mà linh hồn run rẩy.
Nhưng Lâm Chính lại không khỏi bật cười.
“Tôi cứu em gái cô thì liên quan gì đến cô? Chẳng lẽ thế gia Ngạo Tuyết có quy định cưới con gái nhà ai thì phải dập đầu với chị vợ sao?”.
Lời nói vừa cất lên.
Keng!
Một làn sương đột nhiên lướt qua, thoáng chốc cắt đứt mấy cọng tóc bên mai Lâm Chính, một thanh kiếm lạnh lẽo đáng sợ đã cắm ở bên cạnh Lâm Chính từ lúc nào không hay.
Nhiệt độ trong lầu các thoáng chốc giảm đi gần một trăm độ, nhiều vật phẩm bị đóng băng.
Lâm Chính nhướng mày, nhìn thanh kiếm, sau đó lại nhìn sang cô gái: “Muốn bắt tôi quỳ sao?”.
“Nếu không phải sợ Hàn Mai đau lòng, tôi đã nghiền nát cậu ra làm mảnh vụn từ lâu rồi! Nhưng vậy cũng không có nghĩa tôi sẽ không giết cậu. Cậu không xứng với em gái tôi, tôi bắt cậu quỳ là muốn cậu khuất phục tôi và em gái tôi hoàn toàn. Cậu đã cưới em gái tôi thì sau này phải ngoan ngoãn làm một con chó bên cạnh em gái tôi. Em gái tôi bảo cậu làm gì, cậu cũng phải làm theo, nghe rõ chưa? Nếu cậu không quỳ, tôi sẽ đánh cậu tàn phế!”.
Cô gái lạnh lùng nói.
Cứ như đang đưa ra thông điệp cuối cùng.
Những lời này tràn đầy sát ý.
Lâm Chính không tin được, ngạc nhiên nhìn người con gái kia một lúc lâu mới nói: “Đừng bảo cô là… người cuồng em gái đấy chứ?”.
Từ ngữ này cũng là gần đây Lâm Chính mới nghe được, người nào đó có tình cảm đặc biệt với em gái mình, bây giờ xem ra người con gái này có loại tình cảm tương tự.
Cô ta không trả lời, rõ ràng không hiểu được ý nghĩa của từ đó.
Cô ta bước từng bước về phía Lâm Chính.
Khí lạnh trong không khí càng lạnh thêm, ngay cả Lâm Chính cũng không chịu nổi.
Nhưng anh không cần phải sợ cô ta, anh bắt đầu vận chuyển sức mạnh phi thăng, chuẩn bị sử dụng dị hỏa.
Trong lúc hai bên đang giương cung bạt kiếm.
Cọt kẹt.
Cửa được mở ra.
Ngạo Hàn Mai xuất hiện ở nơi cửa.
“Chị, Lâm Chính, hai người đang làm gì vậy?”.
Cô gái lập tức xua tan khí kình, nhìn ra phía cửa.
Lâm Chính cũng dừng vận chuyển khí tức.
Ngạo Hàn Mai thấy tình hình không ổn, lập tức chạy tới, chắn trước mặt Lâm Chính, nhỏ giọng nói: “Chị đừng làm khó Lâm minh chủ, anh ấy là người duy nhất có thể chữa được bệnh trên người em. Nếu không có anh ấy, em cũng không còn cách cứu chữa!”.
“Chị chỉ muốn thử xem nhân cách của người chồng tương lai của em thế nào, nhưng xem ra cậu ta thật khiến người khác thất vọng. Hàn Mai, em bảo người này chữa khỏi bệnh cho em là được rồi, cần gì phải gả cho người này? Loại người đê tiện như vậy không đáng để em lấy”.
Cô gái không tỏ cảm xúc gì mà nói.
Ngạo Hàn Mai sửng sốt, không nói gì.
“Em đến rồi thì chị cũng không làm khó cậu ta nữa, ngày mai theo chị đi săn, hai người các em cùng đi”.
Cô gái phất tay: “Dẫn theo cậu ta cút đi!”.
Chương 4145: Đòi gặp
Rời khỏi căn phòng Ngạo Hàn Mai dẫn Lâm Chính tới phòng khách.
“Chị tôi không làm khó anh chứ”, Ngạo Hàn Mai lên tiếng.
“Tính tình chị cô đúng là kỳ lạ, có điều tôi cảm thấy cô ấy cũng rất yêu thương cô”, Lâm Chính cười.
“Yêu thương tôi. Sao anh nghĩ vậy. Tôi và chị ấy cùng bố khác mẹ, ít nói chuyện”, cô ta lắc đầu.
“Vậy sao?”
“Được rồi, anh mau đi nghỉ ngơi đi, ngày mai cùng chị tôi đi săn. Sau khi đi săn sẽ sắp xếp người đưa anh rời khỏi đây”.
“Tại sao tôi không tự đi được?”
“Giờ tôi muốn đưa anh đi luôn này. Anh ở đây tôi lo sẽ gặp nguy hiểm nhưng buổi đi săn ngày mai chị tôi muốn anh đi cùng. Nếu giờ anh rời đi, với tính cách của chị ấy sợ rằng sẽ tìm anh tới chân trời góc bể đấy. Vì vậy anh vẫn nên làm theo ý của chị ấy đi”, Ngạo Hàn Mai thở dài.
Việc cô ta đưa Lâm Chính về thế gia Ngạo Tuyết chắc đã được truyền đi khắp nơi rồi.
Nếu Lâm Chính còn ở đây, Ngạo Hàn Mai là người được chọn vào vị trí tộc trưởng thì sẽ tạo ra áp lực cho những ứng cử khác, vì vậy hiện tại những người muốn anh chết rất nhiều. Lâm Chính cũng đồng ý với những gì cô ta nói.
Mặc dù chỉ gặp cô gái kia có một lần nhưng Lâm Chính có thể cảm nhận được tính cách cực đoan của cô ta. Cô ta làm việc gì cũng đều vậy cả.
Nếu như Lâm Chính thật sự bỏ đi thì e rằng đối phương sẽ đuổi theo tới tận Giang Thành mất...
“Tôi biết rồi, ngày mai sẽ đi cùng mọi người vậy”.
“Được, vậy thì tôi cũng sắp xếp chỗ ở cho người của anh. Anh nghỉ sớm đi”, Ngạo Hàn Mai nói rồi quay người rời đi.
Đúng lúc này người quản gia vội vàng bước vào.
“Hóa ra cô ở đây”, người này thở phào.
“Bác Văn, muộn vậy rồi tìm tôi có việc gì thế?”, Ngạo Hàn Mai chau mày
“Cô hai, người của Sương tộc nhất mạch tới rồi. Nói là muốn gặp cô, mời cô đi cùng tôi”.
Sương tộc nhất mạch sao? Ngạo Hàn Mai nín thở.
“Ai vậy”, Lâm Chính tò mò hỏi.
“Người phía bên Ngạo Thiên Sương”, cô ta nói.
Lâm Chính lẳng lặng gật đầu. Ngạo Thiên Sương bặt vô âm tín, đối phương bất an nên đương nhiên là tới hỏi chuyện.
“Không tránh nổi đâu, đi xem thế nào”, Lâm Chính nói.
“Ừm”, Ngạo Hàn Mai gật đầu sau đó cùng quản gia đi tới sảnh chính.
Lúc này có vài người ngồi bên trong. Ngoài người của Sương Tộc Nhất Mạch ra thì thế gia cũng cử vài người khác tới. Ngạo Hàn Mai thấy căng thẳng, cố gắng giữ vẻ tự nhiên.
“Hàn Mai tới rồi, mau chào chú Tả và thế gia đại nhân”,
Tộc trưởng cười nói. Ngạo Hàn Mai lập tức hành lễ: “Ngạo Hàn Mai chào chú Ngạo Tả, chào Ngạo Ly Phượng đại nhân”.
Người tên Ngạo Ly Phượng liếc nhìn Hàn Mai và gật đầu nhưng không nói gì.
Ngạo Tả thì hừ giọng: “Ngạo Hàn Mai, chú hỏi cháu, chuyến đi tới Lôi Trạch Thiên Các lần này cháu có gặp Thiên Sương không?”
“Có ạ”, cô ta nói.
“Nhưng cháu chỉ gặp một lần”
“Gặp ở đâu?”
"Anh Thiên Sương vừa tới Lôi Trạch Thiên Các thì nói là muốn gặp phu quân của cháu . Cháu cùng phu quân và Hạo Thiên đại nhân tới gặp. Anh ấy muốn phu quân của cháu chỉ phương pháp chữa bệnh Hàn Giang Cô Huyết nhưng phu quân của cháu không đồng ý nên rời đi rồi”.
“Tại sao không chỉ”, Ngạo Ly Phượng hỏi.
“Bởi vì dù có dạy thì thế gia Ngạo Tuyết cũng không thể học được”, Ngạo Hàn Mai lắc đầu.
Thế gia Ngạo Tuyết nằm trên một băng nguyên khổng lồ.
Băng nguyên được bao quanh bởi những ngọn núi băng đồ sộ, trông rất hùng vĩ.
Ở trên băng nguyên này, có rất nhiều tẳng băng được điêu khắc giống như những tòa nhà.
Gió và tuyết bao phủ toàn bộ thành phố, khiến nó trở nên cực kỳ hùng vĩ và đẹp đẽ.
Lâm Chính nhìn thành phố to lớn ở trước mặt, trong đôi mắt lộ ra sự dao động.
Có thể xây dựng một thành phố như vậy trong môi trường khắc nghiệt như thế này, thế gia Ngạo Tuyết đúng là bản lĩnh.
Nhưng anh lại không để ý rằng Ngạo Hàn Mai ở bên cạnh còn sốc hơn.
Khoảng hai tiếng vừa nãy!
Lâm Chính thực sự đã giữ cho dị hỏa không tắt, giúp cho ngựa của mọi người có thể giữ nhiệt độ ổn định đi về phía trước.
Hơn nữa, Lâm Chính cũng không đỏ mặt hay thở dốc.
Giống như hai canh giờ thúc giục dị hỏa này hoàn toàn không tiêu hao một chút năng lượng nào của anh vậy.
“Nội kình của người này... quá mạnh mẽ rồi nhỉ?”
Ngạo Hàn Mai thầm nghĩ.
Đám đông tiếp tục đi về phía trước, lúc sắp đến một cánh cửa, lập tức có mấy người đàn ông đẹp trai mặc áo choàng trắng đi tới.
“Kính chào cô chủ!”
Mọi người rối rít chắp tay chào.
“Mở cửa”.
Ngạo Hàn Mai lạnh lùng nói.
“Rõ”.
Cánh cửa bằng băng to lớn mở ra.
Mọi người nối đuôi nhau đi vào.
“Cô hai về rồi! Cô hai về rồi!”
Dinh thự của tộc Diệp Mạch nằm ở bên phải tòa thành, vang lên từng tiếng hét lớn.
Sau đó lập tức nhìn thấy một đám đông những người quan trọng trong tộc Diệp Mạch bước ra.
Một người đàn ông trung niên râu tóc bạc trắng nhanh chóng bước ra ngoài, nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào Ngạo Hàn Mai vừa xuống ngựa, gằn giọng nói: “Hàn Mai! Thế nào rồi? Mọi chuyện đã xong hết chưa?”
“Bố, đã gần xong rồi, những thế tộc bá chủ ấy đã bằng lòng gia nhập thế gia Ngạo Tuyết của chúng ta rồi”.
Ngạo Hàn Mai nói.
Mọi người vừa nghe thấy đều cảm thấy nhẹ nhõm.
“Tốt quá rồi! Mọi chuyện thành công rồi!”
“Như vậy xem ra, thế gia chúng ta có chút vốn liếng rồi”.
“Sau này cô hai mất đi, vẫn chưa đến nỗi chúng tôi sẽ bị đuổi ra khỏi thành”.
“Tốt quá rồi!”
Mọi người vô cùng vui mừng, cực kỳ phấn khích.
Ngạo Hàn Mai thấy thế, trong đôi mắt lại hiện lên vẻ cô đơn.
“Thật không ngờ cô vẫn còn một chút tác dụng! Vậy cũng tốt, không uổng công tộc Diệp Mạch bọn tôi đã dốc hết tài nguyên ra để bồi dưỡng cô, ít nhất trước khi cô chết cũng đã để lại một chút phúc cho chúng tôi”.
Lúc này, một tràng cười mỉa mai vang lên.
Một người phụ nữ trung niên trang điểm đậm lên tiếng.
Người phụ nữ mặc một đồ màu tím, rất bắt mắt trong đám đông.
Khuôn mặt của Ngạo Hàn Mai hơi nhíu lại, lạnh lùng hừ một tiếng: “Bà chỉ mong tôi chết thôi, đúng không?”
“Tôi cũng đâu có nói thế, nhưng dù sao cũng là cô đã lấy đi toàn bộ nguồn tài nguyên của gia tộc, nếu không thể chăm sóc cho bọn tôi thì cô có xứng với tộc Diệp Mạch không hả?”
Người phụ nữ cười mỉa.
“Được rồi, bớt nói vài câu đi, Hàn Mai, con nghỉ ngơi đi”.
Tộc trưởng lạnh lùng nói.
“Bố, không vội ạ, lần này con trở về đã có thu hoạch không nhỏ”.
Ngạo Hàn Mai quay đầu sang bên cạnh, gật đầu với Lâm Chính, sau đó nói thẳng: “Để con giới thiệu với bố, đây chính là Lâm minh chủ của liên minh Thanh Huyền!”
“Liên minh Thanh Huyền?”
“Tôi nhớ rồi, hình như đó là liên minh được thành lập bởi phần lớn đám dân thường!”
“Có thể nói kiểu liên minh này chính là một đám ô hợp, Hàn Mai, cô dẫn người này đến đây làm gì?”
“Thủ lĩnh của liên minh một đám ô hợp thì có tư cách gì để bước chân vào thế gia Ngạo Tuyết? Hàn Mai, mau đuổi anh ta đi đi, nếu để cho người của thế gia biết được thì tộc Diệp Mạch chúng ta lại gặp xui xẻo đấy!”
Mọi người bàn tán xôn xao, đầy chán ghét nói.
Lâm Chính khẽ cau mày.
Sở Thu cực kỳ tức giận, định phát cáu.
Nhưng lại nhìn thấy Ngạo Hàn Mai nói chậm rãi.
“Bố, con sẽ không đuổi Lâm minh chủ đi đâu, ngược lại, con muốn được gả cho Lâm Minh chủ!”
Vừa nói xong, hiện trường ngay lập tức im phăng phắc.
Chương 4142: Chị gái tôi
Đám đông như bị đóng băng, trở nên bất động. Tất cả đều trố tròn mắt nhìn Ngạo Hàn Mai.
Chỉ còn lại tiếng gió tuyết trong không gian..Cứ thế tầm vài giây mới có giọng nói vọng tới.
“Cô hai điên rồi, cô hai điên thật rồi”.
“Cô ấy nói cái gì, gả cho minh chủ Thanh Huyền sao?”
“Vô liêm sỉ! Cô hai, nếu cô gả cho loại người đó thì chính là nỗi nhục của Diệp mạch nhất tốc”.
“Tuyệt đối không được”, người của tộc Diệp Mạch điên cuồng gào lên.
Họ như muốn phát điên. Những tiếng gào thét phản đối vọng tới như sóng trào. Người phụ nữ trước đó nhếch miệng cười: “Tướng công thấy chưa. Đây là con gái của ông đấy”.
Tộc trưởng tối mặt, nhìn chăm chăm Ngạo Hàn Mai rồi lại nhìn Lâm Chính: “Vị Lâm minh chủ này đúng là tuấn tú, chỉ là Hàn Mai, dù thế nào thì cũng không nên làm như vậy. Bố không đồng ý”.
“Bố, con nghĩ là bố sẽ đồng ý thôi”, cô ta lắc đầu.
“Trừ khi mặt trời mọc ở hướng Tây, và trái đất quay người”, tộc trưởng hừ giọng.
“Lâm minh chủ có thể chữa được bệnh Hàn Giang Cô Huyết trên người con”, cô ta nói.
Dứt lời, tộc trưởng á khẩu, trố tròn mắt nhìn. Cả hiện trượng đang ồn ào cũng phải im lặng.
“Con...nói thật sao?”, tộc trưởng vội hỏi.
“Lẽ nào bố không nhận được tin sao. Theo lý mà nói thế gia Ngạo Tuyết phải biết tin rồi mới đúng chứ”, cô ta trả lời.
Ngạo Thiên Sương vội vàng tới Lôi Trạch Thiên Các như vậy thì chứng tỏ thế gia Ngạo Thiên phải biết tin rồi mới đúng. Nếu như tộc trưởng không biết gì thì chắc chắn là do Ngạo Thiên Sương cố tình ém tin.
“Mọi người không biết gì cả”
“Hàn Mai con nói thật chứ?”
“Ôi trời, Lâm minh chủ thật sự có thể chữa được bệnh cho con sao?”
Nhất thời tất cả đều vây lấy cô ta hỏi han. Người phụ nữ khi nãy cũng hóa đá.
“Lâm minh chủ đã chữa cho con rồi. Triệu chứng bệnh cũng ít đi nhiều, nếu điều trị thêm vài lần nữa thì sẽ khỏi hoàn toàn”, Ngạo Hàn Mai nói.
“Thật hở? Nếu đúng như vậy thì Diệp mạch nhất tộc phất lên rồi”.
“Tổ tiên phù hộ cho chúng ta rồi”, có không ít người khóc vì vui mừng.
Tộc trưởng cũng xúc động lắm: “Đồng ý, bố đồng ý. Hàn Mai, lập tức cho người chuẩn bị hôn lễ, lập tức kết hôn với Lâm minh chủ”.
“Không cần vội vậy ạ, Lâm minh chủ định chữa khỏi bệnh cho con rồi mới cân nhắc tới việc kết hôn. Bố, chúng con mệt lắm rồi, có thể chuẩn bị ít đồ ăn và quần áo được không”.
Hàn Ngạo Mai chẳng buồn nói thêm, chỉ phất tay rồi đi thẳng về phía trước. Lâm Chính đi theo sau.
Thái độ của người trong tộ quay ngoắt 180 độ. Ai cũng cung kính, thiếu điều muốn quỳ xuống trước mặt Lâm Chính. Người phụ nữ trừng mắt với hai người bọn họ rồi quay người bỏ đi.
Rầm!
Người phụ nữ quay về căn phòng. Lúc này tại tầng một, một cô gái tóc ngắn đang đọc sách. Cô gái mặc đồ trắng có đường diềm đỏ. Cơ thể quyến rũ toát ra qua bộ quần áo với hàm răng trắng đều và đôi lông mày lá liễu, nhìn trưởng thành hơn Ngạo Hàn Mai.
“Mẹ, không phải mẹ không biết con không thích người khác làm phiền mình khi đọc sách mà”, cô gái không ngẩng đầu, chỉ thản nhiên nói.
“Con gái à, xảy ra chuyện lớn rồi .Con bé Ngạo Hàn Mai về rồi’, người phụ tức bốc hỏa.
“Về thì về thôi có gì mà ngạc nhiên ạ”
“Nhưng lần này nó dẫn theo một người đàn ông về”.
“Ồ, là ai vậy ạ?”, cô gái chau mày.
“Lâm minh chủ của liên minh Thanh Huyền”.
“Con chưa từng nghe qua”.
“Người này không hề tầm thường, nghe nói có khả năng trị được Hàn Giang Cô Huyết”.
“Hả”
Cô gái gập sách lại, nhìn người phụ nữ: “Mẹ không nhầm chữ, người này có thể trị được sao?”
“Con bé đó đã nói trước đám đông như vậy, còn nói là sẽ gả cho người đàn ông đó. Bệnh khỏi là cưới”.
Người phụ nữ lau nước mắt: “Vốn tưởng con đó bị bệnh hiểm nghèo thì con được rạng danh, thật không ngờ ông trời không có mắt, để nó gặp được người có thể chữa được bệnh. Nó không chết thì sao con có thể phất lên được. Con gái, lần này phải làm sao đây? Hu hu...”
“Mẹ à, con nói rồi, con không có hứng thú với vị trí tộc trưởng. Hàn Mai mà làm thì để con bé làm, thế nhưng đúng là con cũng muốn gặp vị Lâm minh chủ kia”.
Cô gái nhìn ra ngoài cửa: “Mau đi gọi Lâm minh chủ tới đây”.
“Vâng thưa cô”, một luồng gió lạnh quét đi và biến mất.
Lâm Chính được đưa tới sảnh chính. Tộc trưởng đã cho người chuẩn bị tiệc rượu. Anh cũng không khách khí, ngồi xuống là ăn hăng say.
“Nho nhã chút nào, giờ anh sắp là chồng chưa cưới của cô chủ đấy”, Tiểu Thúy căng thẳng nói.
Nhưng Lâm Chính mặc kệ. Sở Thu cũng vậy, ăn nhồm nhoàm, chẳng còn dáng vẻ của một thiếu trang chủ nữa.
“Cô chủ nhìn họ kìa”, Tiểu Thúy tức tối nói.
“Kệ họ đi”, Ngạo Hàn Mai nho nhã nhấp một ngụm rượu.
“Lâm minh chủ, ở chỗ tôi anh thế nào cũng được nhưng có một người anh phải chủ ý không được gây sự, rõ chưa?”
“Ai vậy?”, Lâm Chính nhét một miếng thịt nguội vào miệng và hỏi.
“Chị tôi”, Ngạo Hàn Mai trầm giọng.
Chương 4143: Cho mời
“Chị cô? Là ai?”.
Lâm Chính nhai nuốt miếng thịt nai, tùy ý hỏi.
“Chị tôi tên Ngạo Vi Âm, chị em cùng cha khác mẹ với tôi. Con người chị ấy bình thường luôn ở trong nhà, ít khi lộ mặt trước đám đông, không quan tâm đến danh lợi địa vị, chỉ chuyên tâm tu luyện ở trong nhà”.
“Tính tình của chị tôi rất kỳ lạ, vô cùng khó gần. Tuy tôi và chị tôi tiếp xúc không nhiều, nhưng tôi đoán thực lực của chị ấy có lẽ hơn cả tôi”.
“Những người đắc tội với chị tôi, bất kể là ai cũng không có kết cục tốt. Cho nên tôi hi vọng anh đừng chọc giận chị ấy, nếu không…”.
Nói đến đó, Ngạo Hàn Mai im lặng.
“Nếu không thì sao?”, Lâm Chính hỏi.
“Chỉ có đường chết”.
Ngạo Hàn Mai hạ thấp giọng.
“Nghiêm trọng vậy sao?”.
“Từng có người không cẩn thận nhổ đờm ở gần chị lại còn không xin lỗi. Ngày hôm sau người đó bị lột da, đóng băng thành tượng, dựng ở ngoại thành, tim mạch bị hủy, y dược không cứu được, chết một cách triệt để”.
“Ác vậy à?”.
Lâm Chính sửng sốt.
“Còn chuyện ác hơn nữa, chỉ là tôi không tiện nói với anh mà thôi”.
Ngạo Hàn Mai lắc đầu nói.
Lâm Chính sững người, mỉm cười: “Cô đã nói chị cô luôn ở trong nhà, chỉ cần tôi không tìm đến cô ta đương nhiên cũng sẽ không gặp, không có chuyện gì đâu”.
“Ừ”.
Ngạo Hàn Mai đáp.
Lúc này, một người hầu vội vã đi vào sảnh tiệc, đến bên cạnh Ngạo Hàn Mai.
“Thưa cô hai, cô cả cho mời cậu Lâm đến lầu các của cô cả nói chuyện”.
Người hầu cung kính nói.
Ngạo Hàn Mai cứng đờ người.
Vài người trong chi tộc Diệp đang uống rượu gần đó cũng nhìn sang, mắt lộ vẻ kinh ngạc.
Đương nhiên Lâm Chính cũng câm nín.
Miệng anh… khai quang rồi sao?
“Có biết chị mời chồng tôi lên vì chuyện gì không?”, Ngạo Hàn Mai hỏi nhỏ.
“Cô cả không nói, chỉ bảo tôi đến chuyển lời”, người hầu khom lưng, nói.
Ngạo Hàn Mai không nói gì nữa.
“Hàn Mai, để Lâm minh chủ đi đi, không sao đâu”.
Tộc trưởng nói.
Ngạo Hàn Mai ngập ngừng, cuối cùng thở dài.
“Cũng được, tôi sẽ đến gặp chị ấy”.
Lâm Chính thấy không tránh được, chỉ đành đứng dậy đi ra bên ngoài phòng tiệc.
“Lâm minh chủ đi sớm về sớm, chúng ta tiếp tục uống rượu”.
Tộc trưởng cười nói.
Lâm Chính không quan tâm.
Tâm tư của tộc trưởng sao anh lại không biết được.
Nếu không phải mình chữa khỏi cho Ngạo Hàn Mai, e là những người này còn không thèm nhìn thẳng vào mình.
Dù sao anh cũng chỉ có quan hệ hợp tác với Ngạo Hàn Mai, gặp dịp thì chơi mà thôi.
Chẳng mấy chốc, Lâm Chính được người hầu dẫn đến trước một lầu các hẻo lánh.
Mặc dù khu vực lầu các không tốt, nhưng lại vô cùng tinh xảo, hơn nữa bên ngoài lầu các óng ánh trong suốt còn có một lớp phù văn nhàn nhạt.
Lâm Chính nhìn chăm chú một lúc, nhíu mày.
Phù văn này đúng là có nghiên cứu.
Tựa như một phù lục nào đó trong sách cổ…
“Cậu Lâm, xin mời vào”.
Người hầu mở cửa lầu các, đưa tay ra dấu mời.
“Ừ”.
Lâm Chính gật đầu, bước vào trong.
“Mẹ, mẹ về nghỉ ngơi đi, con ở đây nói chuyện với Lâm minh chủ”.
Vừa đi vào đã nghe một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Lâm Chính nhìn lại.
Trong lầu các có hai bóng người đang ngồi.
Một người là người phụ nữ đã gặp ở trước cổng trước kia.
Người còn lại là một cô gái xinh đẹp tựa như tiên nữ. Cô ta ngồi ở bên cửa sổ, tay cầm cuốn sách cổ xưa, không ngẩng đầu lên, chỉ chăm chú đọc.
Đúng là như thơ như tranh, khiến người nhìn vô cùng say mê.
Chương 4144: Dẫn theo cậu ta cút đi
Người phụ nữ vô cùng bất mãn, không khỏi cằn nhằn: “Con gái, con muốn nói gì với người này? Mẹ không nghe được sao?”.
“Mẹ, con không muốn lặp lại”.
Người con gái khẽ ngước mắt, đôi mắt màu xanh lam lóe sáng.
Người phụ nữ sững sờ một lúc, bất lực thở dài: “Haizz, thôi được, các con nói chuyện đi”. Nói xong thì vội vã rời khỏi lầu các.
Lâm Chính lặng lẽ quan sát mọi chuyện, đợi người phụ nữ đó đi rồi mới lên tiếng: “Tôi là Lâm Chính, xin chào cô cả”.
“Lâm Chính? Lâm minh chủ?”.
Người con gái vẫn không ngẩng đầu, chỉ tự lẩm bẩm, sau đó mới bảo: “Quỳ xuống”.
“Cái gì?”.
Lâm Chính hơi ngẩn người, cứ ngỡ mình nghe lầm.
“Tôi bảo cậu quỳ xuống, không nghe thấy sao?”.
Người con gái lặp lại, nhưng giọng nói đầy vẻ mất kiên nhẫn.
Lâm Chính cảm thấy hơi buồn cười: “Vì sao tôi phải quỳ xuống?”.
“Bởi vì tôi là chị của Ngạo Hàn Mai”.
Người con gái đó đóng sách trong tay lại, đứng thẳng dậy, lạnh lùng đi về phía Lâm Chính.
Gương mặt đó tinh xảo vô cùng, đúng là kiệt tác hoàn hảo nhất của ông trời. Chỉ sợ Ngạo Hàn Mai so sánh với cô ta cũng không sánh kịp.
Rất khó tưởng tượng người phụ nữ lúc nãy có thể sinh được người con gái xinh đẹp như vậy.
Dù lúc này ánh mắt của cô ta vô cùng lạnh lẽo.
“Tôi biết liên minh Thanh Huyền, chỉ là một liên minh do một đám vô dụng hội hợp với nhau, cậu cũng chỉ là người ngoại vực. Trong mắt tôi, người như cậu còn không bằng con chó. Nay cậu lại muốn cưới em gái tôi, tôi bảo cậu quỳ xuống không được sao?”.
Giọng nói của cô ta như sương lạnh từ cửu u, khiến người khác nghe mà linh hồn run rẩy.
Nhưng Lâm Chính lại không khỏi bật cười.
“Tôi cứu em gái cô thì liên quan gì đến cô? Chẳng lẽ thế gia Ngạo Tuyết có quy định cưới con gái nhà ai thì phải dập đầu với chị vợ sao?”.
Lời nói vừa cất lên.
Keng!
Một làn sương đột nhiên lướt qua, thoáng chốc cắt đứt mấy cọng tóc bên mai Lâm Chính, một thanh kiếm lạnh lẽo đáng sợ đã cắm ở bên cạnh Lâm Chính từ lúc nào không hay.
Nhiệt độ trong lầu các thoáng chốc giảm đi gần một trăm độ, nhiều vật phẩm bị đóng băng.
Lâm Chính nhướng mày, nhìn thanh kiếm, sau đó lại nhìn sang cô gái: “Muốn bắt tôi quỳ sao?”.
“Nếu không phải sợ Hàn Mai đau lòng, tôi đã nghiền nát cậu ra làm mảnh vụn từ lâu rồi! Nhưng vậy cũng không có nghĩa tôi sẽ không giết cậu. Cậu không xứng với em gái tôi, tôi bắt cậu quỳ là muốn cậu khuất phục tôi và em gái tôi hoàn toàn. Cậu đã cưới em gái tôi thì sau này phải ngoan ngoãn làm một con chó bên cạnh em gái tôi. Em gái tôi bảo cậu làm gì, cậu cũng phải làm theo, nghe rõ chưa? Nếu cậu không quỳ, tôi sẽ đánh cậu tàn phế!”.
Cô gái lạnh lùng nói.
Cứ như đang đưa ra thông điệp cuối cùng.
Những lời này tràn đầy sát ý.
Lâm Chính không tin được, ngạc nhiên nhìn người con gái kia một lúc lâu mới nói: “Đừng bảo cô là… người cuồng em gái đấy chứ?”.
Từ ngữ này cũng là gần đây Lâm Chính mới nghe được, người nào đó có tình cảm đặc biệt với em gái mình, bây giờ xem ra người con gái này có loại tình cảm tương tự.
Cô ta không trả lời, rõ ràng không hiểu được ý nghĩa của từ đó.
Cô ta bước từng bước về phía Lâm Chính.
Khí lạnh trong không khí càng lạnh thêm, ngay cả Lâm Chính cũng không chịu nổi.
Nhưng anh không cần phải sợ cô ta, anh bắt đầu vận chuyển sức mạnh phi thăng, chuẩn bị sử dụng dị hỏa.
Trong lúc hai bên đang giương cung bạt kiếm.
Cọt kẹt.
Cửa được mở ra.
Ngạo Hàn Mai xuất hiện ở nơi cửa.
“Chị, Lâm Chính, hai người đang làm gì vậy?”.
Cô gái lập tức xua tan khí kình, nhìn ra phía cửa.
Lâm Chính cũng dừng vận chuyển khí tức.
Ngạo Hàn Mai thấy tình hình không ổn, lập tức chạy tới, chắn trước mặt Lâm Chính, nhỏ giọng nói: “Chị đừng làm khó Lâm minh chủ, anh ấy là người duy nhất có thể chữa được bệnh trên người em. Nếu không có anh ấy, em cũng không còn cách cứu chữa!”.
“Chị chỉ muốn thử xem nhân cách của người chồng tương lai của em thế nào, nhưng xem ra cậu ta thật khiến người khác thất vọng. Hàn Mai, em bảo người này chữa khỏi bệnh cho em là được rồi, cần gì phải gả cho người này? Loại người đê tiện như vậy không đáng để em lấy”.
Cô gái không tỏ cảm xúc gì mà nói.
Ngạo Hàn Mai sửng sốt, không nói gì.
“Em đến rồi thì chị cũng không làm khó cậu ta nữa, ngày mai theo chị đi săn, hai người các em cùng đi”.
Cô gái phất tay: “Dẫn theo cậu ta cút đi!”.
Chương 4145: Đòi gặp
Rời khỏi căn phòng Ngạo Hàn Mai dẫn Lâm Chính tới phòng khách.
“Chị tôi không làm khó anh chứ”, Ngạo Hàn Mai lên tiếng.
“Tính tình chị cô đúng là kỳ lạ, có điều tôi cảm thấy cô ấy cũng rất yêu thương cô”, Lâm Chính cười.
“Yêu thương tôi. Sao anh nghĩ vậy. Tôi và chị ấy cùng bố khác mẹ, ít nói chuyện”, cô ta lắc đầu.
“Vậy sao?”
“Được rồi, anh mau đi nghỉ ngơi đi, ngày mai cùng chị tôi đi săn. Sau khi đi săn sẽ sắp xếp người đưa anh rời khỏi đây”.
“Tại sao tôi không tự đi được?”
“Giờ tôi muốn đưa anh đi luôn này. Anh ở đây tôi lo sẽ gặp nguy hiểm nhưng buổi đi săn ngày mai chị tôi muốn anh đi cùng. Nếu giờ anh rời đi, với tính cách của chị ấy sợ rằng sẽ tìm anh tới chân trời góc bể đấy. Vì vậy anh vẫn nên làm theo ý của chị ấy đi”, Ngạo Hàn Mai thở dài.
Việc cô ta đưa Lâm Chính về thế gia Ngạo Tuyết chắc đã được truyền đi khắp nơi rồi.
Nếu Lâm Chính còn ở đây, Ngạo Hàn Mai là người được chọn vào vị trí tộc trưởng thì sẽ tạo ra áp lực cho những ứng cử khác, vì vậy hiện tại những người muốn anh chết rất nhiều. Lâm Chính cũng đồng ý với những gì cô ta nói.
Mặc dù chỉ gặp cô gái kia có một lần nhưng Lâm Chính có thể cảm nhận được tính cách cực đoan của cô ta. Cô ta làm việc gì cũng đều vậy cả.
Nếu như Lâm Chính thật sự bỏ đi thì e rằng đối phương sẽ đuổi theo tới tận Giang Thành mất...
“Tôi biết rồi, ngày mai sẽ đi cùng mọi người vậy”.
“Được, vậy thì tôi cũng sắp xếp chỗ ở cho người của anh. Anh nghỉ sớm đi”, Ngạo Hàn Mai nói rồi quay người rời đi.
Đúng lúc này người quản gia vội vàng bước vào.
“Hóa ra cô ở đây”, người này thở phào.
“Bác Văn, muộn vậy rồi tìm tôi có việc gì thế?”, Ngạo Hàn Mai chau mày
“Cô hai, người của Sương tộc nhất mạch tới rồi. Nói là muốn gặp cô, mời cô đi cùng tôi”.
Sương tộc nhất mạch sao? Ngạo Hàn Mai nín thở.
“Ai vậy”, Lâm Chính tò mò hỏi.
“Người phía bên Ngạo Thiên Sương”, cô ta nói.
Lâm Chính lẳng lặng gật đầu. Ngạo Thiên Sương bặt vô âm tín, đối phương bất an nên đương nhiên là tới hỏi chuyện.
“Không tránh nổi đâu, đi xem thế nào”, Lâm Chính nói.
“Ừm”, Ngạo Hàn Mai gật đầu sau đó cùng quản gia đi tới sảnh chính.
Lúc này có vài người ngồi bên trong. Ngoài người của Sương Tộc Nhất Mạch ra thì thế gia cũng cử vài người khác tới. Ngạo Hàn Mai thấy căng thẳng, cố gắng giữ vẻ tự nhiên.
“Hàn Mai tới rồi, mau chào chú Tả và thế gia đại nhân”,
Tộc trưởng cười nói. Ngạo Hàn Mai lập tức hành lễ: “Ngạo Hàn Mai chào chú Ngạo Tả, chào Ngạo Ly Phượng đại nhân”.
Người tên Ngạo Ly Phượng liếc nhìn Hàn Mai và gật đầu nhưng không nói gì.
Ngạo Tả thì hừ giọng: “Ngạo Hàn Mai, chú hỏi cháu, chuyến đi tới Lôi Trạch Thiên Các lần này cháu có gặp Thiên Sương không?”
“Có ạ”, cô ta nói.
“Nhưng cháu chỉ gặp một lần”
“Gặp ở đâu?”
"Anh Thiên Sương vừa tới Lôi Trạch Thiên Các thì nói là muốn gặp phu quân của cháu . Cháu cùng phu quân và Hạo Thiên đại nhân tới gặp. Anh ấy muốn phu quân của cháu chỉ phương pháp chữa bệnh Hàn Giang Cô Huyết nhưng phu quân của cháu không đồng ý nên rời đi rồi”.
“Tại sao không chỉ”, Ngạo Ly Phượng hỏi.
“Bởi vì dù có dạy thì thế gia Ngạo Tuyết cũng không thể học được”, Ngạo Hàn Mai lắc đầu.
Bình luận facebook