-
Chương 4131-4135
Chương 4131: Cò kè mặc cả
Không thể tin được!
Trái tim Ngạo Hàn Mai đập thình thịch, ánh mắt tỏ vẻ khó tin.
Cô ta không biết hiện giờ Lâm Chính luyện đan đều dùng Thiên Phương Thần Thạch, đương nhiên dược hiệu của đan dược có thể nâng lên mức cao nhất.
Ngạo Hàn Mai muốn phân tích công hiệu của những đan dược này, cô ta đưa lên mũi ngửi, cảm nhận được sự nóng rực ẩn chứa bên trong đan hoàn, nhưng cụ thể là những nguyên liệu gì thì không biết được.
Cuối cùng cô ta vẫn cho đan dược vào miệng.
Sau khi vào bụng, Ngạo Hàn Mai liền thưởng thức tỉ mỉ.
Nhưng vẫn không thể nhận ra toàn bộ nguyên liệu trong dược hoàn.
Xem ra người này quả thực có chút thủ đoạn.
Ngạo Hàn Mai nhìn chằm chằm Lâm Chính.
Hình như Lâm Chính đang lọ mọ gì đó, một lát sau, anh cầm một bình sứ nhỏ đi tới, đưa cho Ngạo Hàn Mai.
“Cách hai ngày một viên, sau một tháng thì đến tìm tôi làm liệu trình!”.
Lâm Chính bình thản nói.
“Được”.
Ngạo Hàn Mai gật đầu: “Nếu như anh có thể chữa khỏi bệnh của tôi, thì tôi sẽ không ép liên minh Thanh Huyền của anh gia nhập thế gia Ngạo Tuyết nữa”.
“Chỉ được thế thôi sao?”.
Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Sao? Anh còn muốn cò kè mặc cả với tôi à?”.
Ngạo Hàn Mai nhíu mày.
“Cô Ngạo, cô phải biết rằng bệnh của cô không phải bệnh thông thường, muốn chữa khỏi không những phải mất tinh lực của tôi, mà những đan dược luyện chế cho cô uống cũng cần một lượng lớn dược liệu quý hiếm. Số dược liệu này không cần bỏ tiền ra mua sao?”.
Lâm Chính trừng mắt, nói với vẻ bất mãn.
Đâu ra cái kiểu khám bệnh không trả tiền?
Lâm Chính cũng không định chữa bệnh miễn phí ở vực Diệt Vong.
Ngạo Hàn Mai hơi nhíu mày, nhưng không tỏ vẻ khó chịu, bình thản nói: “Tiền thì dễ thôi, anh lấy bao nhiêu tôi trả bấy nhiêu, chỉ cần anh đảm bảo có thể chữa khỏi bệnh của tôi”.
“Với hiệu quả chữa trị hiện giờ thì việc chữa khỏi bệnh cho cô không phải chuyện quá khó khăn”.
“Vậy được, anh cần gì thì cứ liên hệ với tôi”.
Ngạo Hàn Mai lấy ra một miếng ngọc bội phỉ thúy: “Nếu muốn tìm tôi thì cầm ngọc bội này đến thế gia Ngạo Tuyết, có thứ này thì người của thế gia Ngạo Tuyết sẽ không ngăn cản anh, anh cứ yên tâm”.
Lâm Chính cầm miếng ngọc bội lên quan sát, bỗng nhiên nói: “Nếu tôi gặp nguy hiểm thì có thể dùng ngọc bội này xin trợ giúp không?”.
“Một người có thể đánh lại cả Lục Địa Thần Tiên như anh thì có thể gặp nguy hiểm gì chứ?”.
“Cô Ngạo, cô nên hiểu rằng người ở những tầng lớp khác nhau sẽ có những rắc rối khác nhau. Lục Địa Thần Tiên cũng đâu phải vô địch”, Lâm Chính lắc đầu.
“Tôi chỉ có thể dốc hết mọi khả năng của mình thôi, bây giờ tôi chỉ là người ứng cử chức tộc trưởng, vẫn chưa thể chi phối cả thế gia Ngạo Tuyết”.
“Hóa ra là vậy”.
“Nếu không còn chuyện gì thì tôi đi trước đây”.
Ngạo Hàn Mai sửa sang quần áo, chậm rãi rời khỏi phòng.
Lâm Chính vuốt ve ngọc bội trong tay, cất đi cẩn thận, sau đó ngoảnh lại mân mê đống chai lọ kia.
Người hầu ở bên ngoài vẫn đang sốt ruột chờ đợi.
Sở Thu ngồi ở bên cạnh ngủ gật.
Thấy Ngạo Hàn Mai đi ra, hai người đều ngoảnh lại.
“Cô chủ, cô không sao chứ?”.
Cô người hầu vội vàng đi tới đón, quan sát Ngạo Hàn Mai một lượt, sợ cô ta thiếu mất một miếng thịt.
Ngạo Hàn Mai nhíu mày: “Tôi có thể gặp chuyện gì được chứ?”.
“Không sao là tốt, không sao là tốt…”
Cô người hầu mỉm cười, nhưng dường như vẫn chưa yên tâm, dè dặt hỏi: “Cô chủ, các cô… các cô không xảy ra chuyện gì đấy chứ?”.
Ngạo Hàn Mai lạnh lùng nhìn cô ta, bình thản đáp: “Người này có thể chữa được bệnh của tôi”.
“Cái gì?”.
Cô người hầu gần như kêu lên thất thanh, sau đó vội vàng bịt miệng, gấp gáp nói: “Cô chủ, cô… cô chắc chắn chứ?”.
“Vừa nãy anh ta chữa trị cho tôi một lúc, tôi cảm thấy rất ổn, chắc chắn qua mấy liệu trình nữa là Hàn Giang Cô Huyết trên người tôi sẽ được chữa khỏi”, Ngạo Hàn Mai bình thản nói.
“Thật… thật sao? Tốt quá!”.
Cô người hầu kích động đến mức lệ nóng quanh tròng, quay người quỳ xuống đất, khấn vái ông trời.
“Ông trời phù hộ, liệt tổ liệt tông nhà họ Ngạo phù hộ!”.
“Liệt tổ liệt tông nhà họ Ngạo phù hộ cái gì chứ? Người thực sự phù hộ cho cô chủ nhà cô là minh chủ của chúng tôi!”.
Sở Thu lấy lại tinh thần, khóe miệng nhếch lên, đắc ý cười nói.
“Còn chưa chữa khỏi mà đã chạy đến tranh công?”.
Cô người hầu hừ mũi nói.
“Sao? Thích thái độ à? Có tin tôi bảo minh chủ không chữa bệnh cho cô chủ của cô nữa không?”.
Sở Thu nhún vai nói.
“Anh…”
Cô người hầu đỏ bừng mặt, còn định phản bác, nhưng bị Ngạo Hàn Mai cản lại.
“Được rồi Tiểu Thúy, chúng ta về thôi”.
“Vâng, cô chủ”.
Tiểu Thúy gật đầu, thầm trừng mắt nhìn Sở Thu, rồi rời đi với Ngạo Hàn Mai.
Sở Thu lắc đầu cười khẽ, tiếp tục ngồi ngủ gật ở cửa.
Cùng lúc đó, vô số ánh mắt từ bốn phương tám hướng lộ vẻ khó hiểu.
Những tai mắt này đều có thực lực không tầm thường, bọn họ nghe thấy rõ ràng cuộc nói chuyện của mấy người kia.
“Bọn họ vừa nói gì cơ?”.
“Hàn Giang Cô Huyết của cô chủ Ngạo… có thể chữa được?”.
“Việc này… không thể nào…”
“Mau đi báo cáo!”.
Chương 4132: Để mắt đến cậu
Tin này vừa truyền ra, người của các siêu thế tộc như Phong Khởi, Căn Hành, Vấn Mệnh đều bàn tán xôn xao.
Rất nhiều người không tin Hàn Giang Cô Huyết nổi tiếng như cồn có thể chữa được.
Dù sao đây cũng là một căn bệnh kỳ quái có thể sánh với tam đại kì bệnh.
Sáng sớm hôm sau, Ngạo Hàn Mai tuyên bố liên minh Thanh Huyền sẽ rút khỏi kế hoạch sáp nhập vào thế gia Ngạo Tuyết.
Nghe được tin này, tất cả mọi người đều hiểu ra.
Vị Lâm minh chủ đến từ ngoại vực này thực sự có y thuật trác tuyệt như vậy sao?
Tuy ở vực Diệt Vong ai cũng biết y thuật, nhưng mục đích học y của hầu hết mọi người là vì võ.
Bọn họ hi vọng có thể thông qua y thuật tài giỏi khiến sức mạnh, tốc độ, tuổi thọ của mình được tăng cường, chứ không phải để chữa bệnh cứu người.
Luận về y thuật, thì trình độ của Lâm Chính so với hầu hết người của vực Diệt Vong là một đẳng cấp khác hẳn.
Bệnh Hàn Giang Cô Huyết có lẽ là bệnh nan y đối với người khác, nhưng đối với Lâm Chính thì anh vẫn nhìn ra được manh mối.
Bởi vì Lâm Chính có dị hỏa mà người khác không có.
Nếu không có dị hỏa giúp đỡ thì anh cũng phải tốn không ít sức lực mới chữa được.
Hai ngày tiếp theo, Ngạo Hàn Mai ở trong sương phòng một mình chờ đợi.
Tuy liên minh Thanh Huyền không gia nhập vào thế gia Ngạo Tuyết nữa, nhưng vẫn phải đưa ra câu trả lời cho các thế tộc siêu bá chủ khác.
Lâm Chính không rảnh để lãng phí thời gian ở đây, liền thu dọn mọi thứ, chuẩn bị dẫn Sở Thu rời khỏi Lôi Trạch Thiên Các.
"Ồ? Lâm minh chủ sắp về rồi sao?".
Trong đại điện, Hạo Thiên hơi nhíu mày, lên tiếng: "Lâm minh chủ không ở lại thêm mấy ngày nữa?".
"Liên minh nhiều việc, không tiện ở lâu".
"Nếu vậy thì tôi cũng không giữ nữa, Lâm minh chủ, tôi cũng không muốn xảy ra chuyện như vậy, mong cậu lượng thứ".
Hạo Thiên bình thản nói, đứng lên tiễn khách.
"Hạo Thiên đại nhân khách sáo quá".
Lâm Chính xua tay, xoay người định rời đi.
Nhưng đúng lúc này, một người của Lôi Trạch Thiên Các vội vàng chạy vào đại điện.
"Các chủ đại nhân, người của thế gia Ngạo Tuyết tới ạ!".
"Ồ?".
Hạo Thiên nhíu mày.
Lôi Hổ ở bên cạnh cũng tỏ vẻ kinh ngạc: "Chẳng phải cô Ngạo Hàn Mai vẫn ở đây sao? Sao bọn họ lại phái người đến nữa?".
"Cứ mời người vào hỏi là biết".
Hạo Thiên nói với người kia: "Bày trà ở thiên điện, Lôi Hổ, ông qua đó trước đón tiếp đi".
"Vâng, đại nhân".
Lôi Hổ gật đầu.
"Lâm minh chủ, để tôi tiễn cậu".
Hạo Thiên nói rồi đi thẳng tới.
Lâm Chính cũng không từ chối.
Nhưng người kia của Lôi Trạch Thiên Các lại bất ngờ lên tiếng: "Các chủ đại nhân, đối phương chỉ đích danh muốn gặp Lâm minh chủ".
"Cái gì?".
Lôi Hổ và Sở Thu đều ngạc nhiên.
Lâm Chính cũng nhíu mày.
Hạo Thiên trầm ngâm một lát rồi bình thản nói: "Lâm minh chủ, chắc là đối phương đến vì phương pháp chữa bệnh của cậu".
"Phương pháp chữa bệnh?".
Lâm Chính hiểu ra: "Ý ông là phương pháp chữa Hàn Giang Cô Huyết?".
"Thế gia Ngạo Tuyết ở nơi cực hàn, tuy bệnh Hàn Giang Cô Huyết này hiếm gặp, nhưng tỉ lệ mắc bệnh trong tộc quần của bọn họ cũng nhiều, thế nên chắc chắn là bọn họ muốn có được phương pháp chữa bệnh này".
Hạo Thiên giải thích.
Lâm Chính gật đầu.
Đúng lúc này, lại một người của Lôi Trạch Thiên Các nhanh chân đi vào.
"Các chủ, Lâm minh chủ, cô chủ Ngạo xin được gặp".
Hạo Thiên trầm tư một lát, rồi không nhanh không chậm nói: "Bày trà ở sảnh bên, còn khách của nhà họ Ngạo thì cứ đưa trước vào sảnh trái".
"Vâng".
"Lâm minh chủ, bọn họ đã để mắt đến cậu rồi, nếu cậu rời khỏi đây, thì bọn họ cũng sẽ đuổi đến tận liên minh Thanh Huyền, hay là cùng tôi đi gặp bọn họ nhé?".
Hạo Thiên ngoảnh sang nói.
"Được".
Lâm Chính gật đầu, cùng Hạo Thiên đến sảnh phụ.
Ngạo Hàn Mai nhanh chóng dẫn theo người hầu đến.
Chương 4133: Ngạo Thiên Sương
Ngạo Hàn Mai liếc nhìn Hạo Thiên, sau đó chỉ gật đầu thay cho lời chào rồi ngồi xuống nhấp một ngụm trà.
"Lâm minh chủ, tôi nghĩ cậu đã nhận được tin tức rồi phải không?"
"Ông đang đề cập đến việc gia tộc Ngạo Tuyết cử người đến sao?"
"Không ngờ tin tức lại truyền đi nhanh như vậy, chỉ trong một ngày mà họ đã phái người tới".
"Vậy cô đến tìm tôi làm gì?"
"Tôi muốn anh đem phương pháp chữa trị Hàn Giang Cô Huyết truyền cho tôi!"
"Được, nhưng cô có biết dùng dị hỏa không?"
Lâm Chính hỏi.
"Dị hỏa sao?"
Ngạo Hàn Mai cau mày.
"Các loại công pháp của Ngạo Tuyết thế gia đều là các bài công pháp hệ băng, thể chất của họ đều mang tính hàn, vậy làm sao tu luyện được dị hỏa?"
Hạo Thiên lắc đầu.
"Nếu như vậy, cho dù tôi có dạy cô phương pháp thì cô cũng không học được".
Lâm Chính đáp.
Ngạo Hàn Mai khẽ cau mày, suy nghĩ một lúc rồi bình tĩnh nói: "Trong trường hợp đó, Lâm minh chủ, tôi hy vọng anh có thể đi cùng tôi đến Ngạo Tuyết thế gia".
"Tới đó để làm gì vậy?" Lâm Chính cau mày hỏi.
Ngạo Hàn Mai im lặng một lúc, rồi đột nhiên ngẩng đầu lên, đáp: "Tôi muốn trước sự chứng kiến của cả gia tộc, đính hôn với anh!"
"Cái gì?"
Tất cả mọi người ở đó đều ngạc nhiên.
Lâm Chính cũng sửng sốt, nhưng rất nhanh liền hiểu ra.
Vì Ngạo Hàn Mai không thể học phương pháp chữa trị này, nên đương nhiên phải tìm cách ràng buộc người biết chữa trị về phía mình, như vậy Ngạo Hàn Mai có thể có được vị thế tốt hơn trong gia tộc Ngạo Tuyết.
"Tôi có thể nhận được những lợi ích gì?"
Lâm Chính hỏi.
"Anh không muốn được gia tộc Ngạo Tuyết của tôi bảo vệ sao? Nếu anh đồng ý, chỉ cần tôi còn ở đây, gia tộc Ngạo Tuyết sẽ luôn sát cánh cùng liên minh Thanh Huyền của anh".
Ngạo Hàn Mai hứa hẹn.
Lâm Chính suy nghĩ một lát.
Thực lực của gia tộc Ngạo Tuyết mạnh hơn Lôi Trạch Thiên Các và thậm chí cả Càn Khôn Thiên Địa là điều không cần bàn cãi.
Tuy nhiên, cũng không mạnh hơn quá nhiều.
Sở dĩ Ngạo Hàn Mai dám ngó lơ Hạo Thiên là vì gia tộc Ngạo Tuyết không sợ mọi kẻ thù trên đời.
Do nơi ở của gia tộc này có vị trí địa lý độc đáo, không kẻ thù nào có thể tấn công nơi cực kỳ lạnh giá này.
Trừ khi đối phương có thể đối phó với cái lạnh đáng sợ này.
"Chắc cô cũng biết Diệp Viêm phải không?"
Lâm Chính hỏi.
"Sao vậy? Muốn chúng tôi giúp đối phó với Diệp Viêm sao?"
Ngạo Hàn Mai hỏi.
"Hiện tại hắn đã chạy trốn đến địa vực long mạch dưới lòng đất, tạm thời tôi không thể đến đó, có nhờ cô giúp cũng vô dụng. Nhưng tôi cũng sẽ không ở lại vực Diệt Vong vĩnh viễn, cho nên nếu liên minh Thanh Huyền của tôi xảy ra chuyện gì, gia tộc Ngạo Tuyết phải ra tay giúp đỡ".
Lâm Chính trịnh trọng nói.
"Tôi có thể hứa với anh!"
Ngạo Hàn Mai không do dự chút nào.
"Được rồi, thế thì được, tôi sẽ đi với cô".
Lâm Chính bình thản đáp.
"Minh chủ, hãy suy nghĩ kỹ, mọi người trong gia tộc Ngạo Tuyết đều có tính tình lập dị. Nếu có người vì cách chữa trị đặc biệt của anh mà có ác ý với anh thì phải làm sao?"
Sở Thu vội vã khuyên ngăn.
"Không sao cả, cho dù tôi không đồng ý với Ngạo Hàn Mai thì nhất định sẽ có người trong gia tộc Ngạo Tuyết tìm đến tôi! Tôi nghĩ đó là lý do tại sao những người ngoài cửa tìm đến, có muốn trốn cũng không được. Nếu đã như vậy, giả vờ đính hôn với Ngạo Hàn Mai thì cô ấy sẽ có lợi, tôi cũng sẽ không gặp rắc rối, như vậy chẳng phải tốt hơn sao?"
Lâm Chính mỉm cười.
Sở Thu yên lặng gật đầu.
"Mời vị khách từ gia tộc Ngạo Tuyết vào".
Hạo Thiên nói với Lôi Hổ.
"Vâng, các chủ!"
Lôi Hổ vội vàng đi ra ngoài.
Một lúc sau, một vài thân ảnh mặc đồ trắng như tuyết giống như thần tiên đi vào sảnh phụ.
"Ngạo Thiên Sương?"
Nhìn thấy người đàn ông dẫn đầu, vẻ mặt của Ngạo Hàn Mai thay đổi rõ rệt.
"Hân hạnh được gặp Hạo Thiên đại nhân!"
Người đàn ông đi đầu nhìn phong độ tuấn tú với mái tóc dài màu trắng chắp tay bình thản nói.
Tuy nhiên, trong giọng nói của anh ta không hề có vẻ gì là cung kính.
Chương 4134: Ép phải giết!
“Các vị tới Lôi Trạch Thiên Các, mời ngồi”, Hạo Thiên nói.
“Không cần đâu”, Ngạo Thiên Sương phất tay, liếc nhìn đám đông
“Vị nào là Lâm minh chủ?”, Ngạo Thiên Sương không buồn nhìn Ngạo Hàn Mai dù chỉ một lần.
“Là tôi”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Đi cùng tôi một chuyến”, Ngạo Thiên Sương nói tiếp.
“Đi đâu”
“Tới thế gia Ngạo Tuyết”.
“Làm gì?”
“Đừng hỏi nhiều, chỉ cần đi cùng tôi là được. Ngựa đã chuẩn bị ở bên ngoài rồi”, Ngạo Thiên Sương thản nhiên nói rồi đi ra ngoài cửa. Nhưng khi thấy Lâm Chính không đả động gì thì anh ta chau mày: “Tôi nói anh không hiểu à?”
“Không phải, chỉ là tôi không đồng ý thôi”.
“Anh...từ chối tôi sao?”, Ngạo Thiên Sương liếc nhìn.
“Vô duyên vô cớ tại sao tôi phải theo anh tới thế gia Ngạo Tuyết?”
“Anh không có quyền từ chối. Lâm minh chủ, trong mắt tôi liên minh Thanh Huyền chẳng là gì, tôi muốn tiêu diệt thì dễ như trở bàn tay thôi”.
Ngạo Thiên Sương nói tiếp: “Nếu như không phải có Thiên Hạo đại nhân ở đây thì tôi đã không tốn lời rồi. Tôi nói với anh là đã nể anh lắm rồi. Đừng không biết điều như thế. Đi cùng tôi, nếu không, tôi sẽ đánh gãy chân tay của anh và đưa anh đi đấy”.
Giọng nói của anh ta vô cùng ngạo mạn, nhưng anh ta có đủ tư cách làm như thế. Thực lực của anh ta cao hơn của Ngạo Hàn Mai. So với Lâm Chính thì cũng không kém bao nhiêu, đương nhiên, điều kiện là Lâm Chính không sử dụng toàn bộ sức lực.
“Ngạo Thiên Sương, anh đừng quá đáng quá, Lâm minh chủ là người của tôi”, Ngạo Hàn Mai hừ giọng, đập bàn.
“Người của cô?”, Ngạo Thiên Sương nhìn Ngạo Hàn Mai với ánh mắt ác cảm.
“Lâm minh chủ đã quyết định đính hôn với tôi rồi, anh ấy chính là chồng chưa cưới của tôi”.
“Hả?”, Ngạo Thiên Sương khá bất ngờ nhưng nhanh chóng gật đầu
“Đúng là cái loại tiện nhân có thể làm được, để có được chức vị thì cô không từ thủ đoạn nhỉ”.
“Anh chắc lại không?”
Ngạo Hàn Mai để lộ vẻ tức giận nhưng cô ta không phát tiết mà chỉ hừ giọng: “E rằng lần này anh tới đây công cốc rồi. Lâm mãnh chủ đã hứa cùng tôi về nhà họ Ngạo rồi. Anh về đi”.
“Vậy à”, Ngạo Thiên Dương suy nghĩ. Sau đó anh ta không nói gì, chỉ dẫn người rời khỏi phòng.
“Hiếu thắng vô lễ”, Lôi Hổ tức giận chửi. Vốn tưởng Ngạo Hàn Mai vô lễ nhưng không ngờ Ngạo Thiên Sương còn quá đáng hơn.
“Người nhà họ Ngạo Tuyết đều không biết điều như vậy à?”, Lâm Chính quay qua hỏi.
“Đợi anh tới thế gia Ngạo Tuyết thì sẽ biết nguyên nhân”
Ngạo Hàn Mai đứng dậy: “Lâm minh chủ, việc không thể chậm trễ, mau cùng tôi đi thôi”.
“Cần đi tầm mấy ngày?”
“Ba ngày là được rồi”.
“Được, đi thôi”, Lâm Chính gật đầu.
“Lâm minh chủ, cẩn thận” ,Hạo Thiên nói.
“Ừ, các chủ bảo trọng”, Lâm Chính gật đầu, sửa soạn sau đó cùng Ngạo Hàn Mai rời khỏi Lôi Trạch Thiên Các.
Còn đối với các thế tộc khác thì chẳng có ngoại lệ, tất cả đều lựa chọn gia nhập thế gia Ngạo Tuyết.
Bọn họ không có sự lựa chọn, không đấu lại được thế gia Ngạo Tuyết nên đành phải lựa chọn thần phục.
Có người đề xuất Lôi Trạch Thiên Các và Càn Khôn Thiên Địa liên kết lại, tạo thành một liên minh để bảo vệ các thế lực yếu trong thiên hạ nhưng đã bị từ chối.
Không phải Thiên Hạo không nghĩ ra điều này mà là Càn Khôn Thiên Địa không muốn.
Ngạo Hàn Mai cưỡi một con tuấn mã màu tuyết trắng phóng như bay. Thế nhưng đám đông đi chưa được bao lâu thì Ngạo Hàn Mai đột nhiên ý thức được điều gì đó bèn hét lớn: “Dừng lại”.
Người phía sau lập tức thắng dây cương, nhìn cô ta bằng vẻ hoang mang. Ngạo Hàn Mai nhìn bốn phía như đang tìm kiếm điều gì đó. Lâm Chính cũng nhìn theo
Bốn bề là khe núi, dưới chân là suối, xung quanh là rừng rậm im lìm, chỉ nghe thấy tiếng suối chảy róc rách.
“Cô chủ sao thế?”, tiểu Thủy thận trọng hỏi. Ngạo Hàn Mai không trả lời chỉ quan sát.
Một lúc sau cô ta tái mặt: “Lâm minh chủ, mau quay ngược đường cũ”.
“Hả”, Lâm Chính giật mình.
Lúc này một luồng hàn khí ập tới. Dòng suối lập tức đóng băng, nhiệt độ giảm xuống đột ngột. Ngựa của mọi người run lẩy bẩy, không đi nổi.
“Có mai phục”, Sở Thu kêu lên.
“Lâm minh chủ, đi thôi”, Ngạo Hàn Mai hét lớn.
“Không kịp nữa rồi”, anh nói.
Cô ta đanh mặt, nhìn về phía trước. Từ rừng cây trước mặt, những bóng hình cưỡi ngựa bước ra.
Chính là Ngạo Thiên Sương. Cùng với họ, xung quanh cũng xuất hiện vô số bóng hình trong tay cầm kiếm.
“Cô....chủ...đây là Thanh Tuyết Vệ của nhà họ Ngạo”, Tiểu Thúy run rẩy nói.
“Thanh Tuyết Vệ là gì?”, Sở Thu hỏi.
“Là sát thủ lợi hại nhất của thế gia Ngạo Tuyết”.
“Cái gì”, Sở Thu sững sờ.
“Ngạo Thiên Sương, anh định làm gì?”, Ngạo Hàn Mai nhìn chăm chăm bóng hình phía trước.
“Còn phải hỏi sao. Cô và người này thành hôn, địa vị trong gia tộc sẽ tăng lên, gia chủ tiếp theo của thế gia ngạo Tuyết chẳng phải sẽ rơi vào tay cô, vậy nên tôi đương nhiên phải thanh trừ mối nguy này rồi”.
Ngạo Thiên Sương rút kiếm ra, chĩa về phía Lâm Chính: “Đồ đê tiện, tôi cho cô một cơ hội, cô giết tên họ Lâm này thì tôi tha cho cô, thế nào?”
Chương 4135: Các người mạnh hơn Lục Địa Thần Tiên sao?
Đối với Ngạo Thiên Sương mà nói, Ngạo Hàn Mai là ứng cử viên lớn nhất cho vị trí tộc trưởng, lúc nào anh ta cũng muốn loại bỏ người phụ nữ này, nhưng vì Ngạo Hàn Mai và anh ta đều là người trong cùng một gia tộc nên không tiện ra tay.
Không ngờ nhiều năm trước Ngạo Hàn Mai bị chẩn đoán mắc bệnh “Hàn Giang Cô Huyết”, không còn sống bao lâu nữa.
Ngạo Thiên Sương biết được tin này thì vui mừng không thôi.
Không có đối thủ như Ngạo Hàn Mai, vị trí tộc trưởng đã là chuyện chắc chắn như ván đã đóng thuyền với Ngạo Thiên Sương rồi.
Thế nhưng bây giờ lại có người có thể chữa được Hàn Giang Cô Huyết cho Ngạo Hàn Mai.
Hơn nữa… còn muốn đính hôn với Ngạo Hàn Mai.
Ngạo Thiên Sương sao có thể để chuyện này xảy ra?
Thế nên anh ta phải tiêu diệt Lâm Chính ở đây, giải quyết mối hiểm họa này, không thể để anh và Ngạo Hàn Mai quay về thế gia Ngạo Tuyết.
Trong mắt Ngạo Hàn Mai hiện lên sát khí, chậm rãi lấy kiếm băng mang theo trên lưng ra, đè thấp giọng nói: “Ngạo Thiên Sương, anh đang ra lệnh cho tôi à?”
“Tôi không được ra lệnh cho cô sao?”, Ngạo Thiên Sương lạnh nhạt hỏi.
“Anh đừng ức hiếp người khác, nếu không phải do tôi bị bệnh, tu vi mấy năm nay không lên được chút nào, nếu không sao anh có thể là đối thủ của tôi?”
Ngạo Hàn Mai thầm nghiến răng nói.
“Mạnh là mạnh, yếu là yếu, viện cớ, chẳng qua kẻ yếu chỉ không cam lòng với thất bại thôi”.
Mặt Ngạo Thiên Sương không cảm xúc nói: “Cô không có cơ hội để lựa chọn”.
Ngạo Hàn Mai nổi giận.
Cô ta thấp giọng, nghiêng đầu nói: “Lâm minh chủ, tôi giữ chân người này, anh mau chóng rời khỏi đây đi”.
“Cô thì sao?”
“Anh yên tâm, cho dù Ngạo Thiên Sương có lớn gan đến đâu cũng không dám động vào tôi. Nếu không một khi bị thế gia Ngạo Tuyết phát hiện, cả gia đình họ sẽ khó thoát”.
Ngạo Hàn Mai nói.
Lâm Chính gật đầu, nhìn chằm chằm Ngạo Thiên Sương nói: “Nếu tôi chạy, chuyện này xem như kết thúc à?”
Ngạo Hàn Mai sửng sốt, kỳ lạ nhìn anh, do dự một lúc mới thấp giọng nói: “Tôi sẽ nghĩ cách giải quyết rắc rối mang tên Ngạo Thiên Sương này”.
“Nhưng tôi thấy cô khó có thể giải quyết được, tôi đã trị liệu cho cô một đợt, bệnh tình của cô sẽ tương đối ổn, ngược lại thực lực của cô cũng sẽ yếu đi một chút, với thực lực hiện giờ của cô, rất khó đối phó với người này”.
Lâm Chính lắc đầu.
“Đây không phải là chuyện anh nên lo lắng, tôi bảo anh đi thì anh mau đi đi, làm gì nhiều lời thế?”
Ngạo Hàn Mai nổi nóng, lập tức quát.
“Tôi nghĩ vẫn nên ở lại giải quyết nốt người này, để sau này không còn rắc rối nữa”.
Lâm Chính lắc đầu.
“Trên đời này sao lại có loại người vừa vô tri vừa tự đại như anh nhỉ? Anh cho rằng người chúng ta phải đối mặt chỉ có Ngao Thiên Sương thôi sao? Anh lầm rồi, mối đe dọa thực sự chính là Tuyết Vệ ở xung quanh. Thực lực của bọn họ mới là thứ nên chú ý nhất, tôi có thể cầm cự giữ Ngạo Thiên Sương lại, thuộc hạ của tôi lại không giữ chân mấy Tuyết Vệ này, nếu anh còn không đi thì tuyệt đối không thể đi nữa”.
Ngạo Hàn Mai nổi giận nói.
Thấy Lâm Chính vẫn không động đậy, cô ta bèn đưa mắt ra hiệu cho Tiểu Thúy.
Tiểu Thúy cắn chặt răng, mặc dù không nỡ nhưng vẫn không do dự, lập tức xoay người nắm lấy cánh tay Lâm Chính định ép buộc dẫn anh đi.
Phải nói rằng, mặc dù người hầu này trông có vẻ trẻ nhưng thực lực lại cực kỳ mạnh, e là chỉ kém hơn Sở Thu một bậc.
Nhưng với sức của cô ta thì không thể lay động được Lâm Chính.
“Lâm minh chủ?”
Tiểu Thúy sửng sốt.
Soạt!
Chỉ thấy Sở Thu rút lưỡi đao sắc bén ra, mặt không cảm xúc nói: “Cô Ngạo, cô đừng coi thường minh chủ bọn tôi, chỉ vài con tôm tép này sao có thể dọa được minh chủ tôi chứ? Lẽ nào cô không biết trận chiến núi Thiên Thần lúc trước là ai trấn áp Diệp Viêm khiến hắn phải chạy trốn sao?”
Gã vừa dứt lời, dù là mấy Tuyết Vệ đó cũng phải sửng sốt chứ đừng nói là mấy người Ngạo Hàn Mai.
“Chỉ mấy người này mà cũng muốn động vào minh chủ tôi? Lẽ nào mấy người này… mạnh hơn Lục Địa Thần Tiên sao?”
Sở Thu lại nói, ánh mắt trở nên lạnh lùng, khinh thường nhìn mọi người.
Không thể tin được!
Trái tim Ngạo Hàn Mai đập thình thịch, ánh mắt tỏ vẻ khó tin.
Cô ta không biết hiện giờ Lâm Chính luyện đan đều dùng Thiên Phương Thần Thạch, đương nhiên dược hiệu của đan dược có thể nâng lên mức cao nhất.
Ngạo Hàn Mai muốn phân tích công hiệu của những đan dược này, cô ta đưa lên mũi ngửi, cảm nhận được sự nóng rực ẩn chứa bên trong đan hoàn, nhưng cụ thể là những nguyên liệu gì thì không biết được.
Cuối cùng cô ta vẫn cho đan dược vào miệng.
Sau khi vào bụng, Ngạo Hàn Mai liền thưởng thức tỉ mỉ.
Nhưng vẫn không thể nhận ra toàn bộ nguyên liệu trong dược hoàn.
Xem ra người này quả thực có chút thủ đoạn.
Ngạo Hàn Mai nhìn chằm chằm Lâm Chính.
Hình như Lâm Chính đang lọ mọ gì đó, một lát sau, anh cầm một bình sứ nhỏ đi tới, đưa cho Ngạo Hàn Mai.
“Cách hai ngày một viên, sau một tháng thì đến tìm tôi làm liệu trình!”.
Lâm Chính bình thản nói.
“Được”.
Ngạo Hàn Mai gật đầu: “Nếu như anh có thể chữa khỏi bệnh của tôi, thì tôi sẽ không ép liên minh Thanh Huyền của anh gia nhập thế gia Ngạo Tuyết nữa”.
“Chỉ được thế thôi sao?”.
Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Sao? Anh còn muốn cò kè mặc cả với tôi à?”.
Ngạo Hàn Mai nhíu mày.
“Cô Ngạo, cô phải biết rằng bệnh của cô không phải bệnh thông thường, muốn chữa khỏi không những phải mất tinh lực của tôi, mà những đan dược luyện chế cho cô uống cũng cần một lượng lớn dược liệu quý hiếm. Số dược liệu này không cần bỏ tiền ra mua sao?”.
Lâm Chính trừng mắt, nói với vẻ bất mãn.
Đâu ra cái kiểu khám bệnh không trả tiền?
Lâm Chính cũng không định chữa bệnh miễn phí ở vực Diệt Vong.
Ngạo Hàn Mai hơi nhíu mày, nhưng không tỏ vẻ khó chịu, bình thản nói: “Tiền thì dễ thôi, anh lấy bao nhiêu tôi trả bấy nhiêu, chỉ cần anh đảm bảo có thể chữa khỏi bệnh của tôi”.
“Với hiệu quả chữa trị hiện giờ thì việc chữa khỏi bệnh cho cô không phải chuyện quá khó khăn”.
“Vậy được, anh cần gì thì cứ liên hệ với tôi”.
Ngạo Hàn Mai lấy ra một miếng ngọc bội phỉ thúy: “Nếu muốn tìm tôi thì cầm ngọc bội này đến thế gia Ngạo Tuyết, có thứ này thì người của thế gia Ngạo Tuyết sẽ không ngăn cản anh, anh cứ yên tâm”.
Lâm Chính cầm miếng ngọc bội lên quan sát, bỗng nhiên nói: “Nếu tôi gặp nguy hiểm thì có thể dùng ngọc bội này xin trợ giúp không?”.
“Một người có thể đánh lại cả Lục Địa Thần Tiên như anh thì có thể gặp nguy hiểm gì chứ?”.
“Cô Ngạo, cô nên hiểu rằng người ở những tầng lớp khác nhau sẽ có những rắc rối khác nhau. Lục Địa Thần Tiên cũng đâu phải vô địch”, Lâm Chính lắc đầu.
“Tôi chỉ có thể dốc hết mọi khả năng của mình thôi, bây giờ tôi chỉ là người ứng cử chức tộc trưởng, vẫn chưa thể chi phối cả thế gia Ngạo Tuyết”.
“Hóa ra là vậy”.
“Nếu không còn chuyện gì thì tôi đi trước đây”.
Ngạo Hàn Mai sửa sang quần áo, chậm rãi rời khỏi phòng.
Lâm Chính vuốt ve ngọc bội trong tay, cất đi cẩn thận, sau đó ngoảnh lại mân mê đống chai lọ kia.
Người hầu ở bên ngoài vẫn đang sốt ruột chờ đợi.
Sở Thu ngồi ở bên cạnh ngủ gật.
Thấy Ngạo Hàn Mai đi ra, hai người đều ngoảnh lại.
“Cô chủ, cô không sao chứ?”.
Cô người hầu vội vàng đi tới đón, quan sát Ngạo Hàn Mai một lượt, sợ cô ta thiếu mất một miếng thịt.
Ngạo Hàn Mai nhíu mày: “Tôi có thể gặp chuyện gì được chứ?”.
“Không sao là tốt, không sao là tốt…”
Cô người hầu mỉm cười, nhưng dường như vẫn chưa yên tâm, dè dặt hỏi: “Cô chủ, các cô… các cô không xảy ra chuyện gì đấy chứ?”.
Ngạo Hàn Mai lạnh lùng nhìn cô ta, bình thản đáp: “Người này có thể chữa được bệnh của tôi”.
“Cái gì?”.
Cô người hầu gần như kêu lên thất thanh, sau đó vội vàng bịt miệng, gấp gáp nói: “Cô chủ, cô… cô chắc chắn chứ?”.
“Vừa nãy anh ta chữa trị cho tôi một lúc, tôi cảm thấy rất ổn, chắc chắn qua mấy liệu trình nữa là Hàn Giang Cô Huyết trên người tôi sẽ được chữa khỏi”, Ngạo Hàn Mai bình thản nói.
“Thật… thật sao? Tốt quá!”.
Cô người hầu kích động đến mức lệ nóng quanh tròng, quay người quỳ xuống đất, khấn vái ông trời.
“Ông trời phù hộ, liệt tổ liệt tông nhà họ Ngạo phù hộ!”.
“Liệt tổ liệt tông nhà họ Ngạo phù hộ cái gì chứ? Người thực sự phù hộ cho cô chủ nhà cô là minh chủ của chúng tôi!”.
Sở Thu lấy lại tinh thần, khóe miệng nhếch lên, đắc ý cười nói.
“Còn chưa chữa khỏi mà đã chạy đến tranh công?”.
Cô người hầu hừ mũi nói.
“Sao? Thích thái độ à? Có tin tôi bảo minh chủ không chữa bệnh cho cô chủ của cô nữa không?”.
Sở Thu nhún vai nói.
“Anh…”
Cô người hầu đỏ bừng mặt, còn định phản bác, nhưng bị Ngạo Hàn Mai cản lại.
“Được rồi Tiểu Thúy, chúng ta về thôi”.
“Vâng, cô chủ”.
Tiểu Thúy gật đầu, thầm trừng mắt nhìn Sở Thu, rồi rời đi với Ngạo Hàn Mai.
Sở Thu lắc đầu cười khẽ, tiếp tục ngồi ngủ gật ở cửa.
Cùng lúc đó, vô số ánh mắt từ bốn phương tám hướng lộ vẻ khó hiểu.
Những tai mắt này đều có thực lực không tầm thường, bọn họ nghe thấy rõ ràng cuộc nói chuyện của mấy người kia.
“Bọn họ vừa nói gì cơ?”.
“Hàn Giang Cô Huyết của cô chủ Ngạo… có thể chữa được?”.
“Việc này… không thể nào…”
“Mau đi báo cáo!”.
Chương 4132: Để mắt đến cậu
Tin này vừa truyền ra, người của các siêu thế tộc như Phong Khởi, Căn Hành, Vấn Mệnh đều bàn tán xôn xao.
Rất nhiều người không tin Hàn Giang Cô Huyết nổi tiếng như cồn có thể chữa được.
Dù sao đây cũng là một căn bệnh kỳ quái có thể sánh với tam đại kì bệnh.
Sáng sớm hôm sau, Ngạo Hàn Mai tuyên bố liên minh Thanh Huyền sẽ rút khỏi kế hoạch sáp nhập vào thế gia Ngạo Tuyết.
Nghe được tin này, tất cả mọi người đều hiểu ra.
Vị Lâm minh chủ đến từ ngoại vực này thực sự có y thuật trác tuyệt như vậy sao?
Tuy ở vực Diệt Vong ai cũng biết y thuật, nhưng mục đích học y của hầu hết mọi người là vì võ.
Bọn họ hi vọng có thể thông qua y thuật tài giỏi khiến sức mạnh, tốc độ, tuổi thọ của mình được tăng cường, chứ không phải để chữa bệnh cứu người.
Luận về y thuật, thì trình độ của Lâm Chính so với hầu hết người của vực Diệt Vong là một đẳng cấp khác hẳn.
Bệnh Hàn Giang Cô Huyết có lẽ là bệnh nan y đối với người khác, nhưng đối với Lâm Chính thì anh vẫn nhìn ra được manh mối.
Bởi vì Lâm Chính có dị hỏa mà người khác không có.
Nếu không có dị hỏa giúp đỡ thì anh cũng phải tốn không ít sức lực mới chữa được.
Hai ngày tiếp theo, Ngạo Hàn Mai ở trong sương phòng một mình chờ đợi.
Tuy liên minh Thanh Huyền không gia nhập vào thế gia Ngạo Tuyết nữa, nhưng vẫn phải đưa ra câu trả lời cho các thế tộc siêu bá chủ khác.
Lâm Chính không rảnh để lãng phí thời gian ở đây, liền thu dọn mọi thứ, chuẩn bị dẫn Sở Thu rời khỏi Lôi Trạch Thiên Các.
"Ồ? Lâm minh chủ sắp về rồi sao?".
Trong đại điện, Hạo Thiên hơi nhíu mày, lên tiếng: "Lâm minh chủ không ở lại thêm mấy ngày nữa?".
"Liên minh nhiều việc, không tiện ở lâu".
"Nếu vậy thì tôi cũng không giữ nữa, Lâm minh chủ, tôi cũng không muốn xảy ra chuyện như vậy, mong cậu lượng thứ".
Hạo Thiên bình thản nói, đứng lên tiễn khách.
"Hạo Thiên đại nhân khách sáo quá".
Lâm Chính xua tay, xoay người định rời đi.
Nhưng đúng lúc này, một người của Lôi Trạch Thiên Các vội vàng chạy vào đại điện.
"Các chủ đại nhân, người của thế gia Ngạo Tuyết tới ạ!".
"Ồ?".
Hạo Thiên nhíu mày.
Lôi Hổ ở bên cạnh cũng tỏ vẻ kinh ngạc: "Chẳng phải cô Ngạo Hàn Mai vẫn ở đây sao? Sao bọn họ lại phái người đến nữa?".
"Cứ mời người vào hỏi là biết".
Hạo Thiên nói với người kia: "Bày trà ở thiên điện, Lôi Hổ, ông qua đó trước đón tiếp đi".
"Vâng, đại nhân".
Lôi Hổ gật đầu.
"Lâm minh chủ, để tôi tiễn cậu".
Hạo Thiên nói rồi đi thẳng tới.
Lâm Chính cũng không từ chối.
Nhưng người kia của Lôi Trạch Thiên Các lại bất ngờ lên tiếng: "Các chủ đại nhân, đối phương chỉ đích danh muốn gặp Lâm minh chủ".
"Cái gì?".
Lôi Hổ và Sở Thu đều ngạc nhiên.
Lâm Chính cũng nhíu mày.
Hạo Thiên trầm ngâm một lát rồi bình thản nói: "Lâm minh chủ, chắc là đối phương đến vì phương pháp chữa bệnh của cậu".
"Phương pháp chữa bệnh?".
Lâm Chính hiểu ra: "Ý ông là phương pháp chữa Hàn Giang Cô Huyết?".
"Thế gia Ngạo Tuyết ở nơi cực hàn, tuy bệnh Hàn Giang Cô Huyết này hiếm gặp, nhưng tỉ lệ mắc bệnh trong tộc quần của bọn họ cũng nhiều, thế nên chắc chắn là bọn họ muốn có được phương pháp chữa bệnh này".
Hạo Thiên giải thích.
Lâm Chính gật đầu.
Đúng lúc này, lại một người của Lôi Trạch Thiên Các nhanh chân đi vào.
"Các chủ, Lâm minh chủ, cô chủ Ngạo xin được gặp".
Hạo Thiên trầm tư một lát, rồi không nhanh không chậm nói: "Bày trà ở sảnh bên, còn khách của nhà họ Ngạo thì cứ đưa trước vào sảnh trái".
"Vâng".
"Lâm minh chủ, bọn họ đã để mắt đến cậu rồi, nếu cậu rời khỏi đây, thì bọn họ cũng sẽ đuổi đến tận liên minh Thanh Huyền, hay là cùng tôi đi gặp bọn họ nhé?".
Hạo Thiên ngoảnh sang nói.
"Được".
Lâm Chính gật đầu, cùng Hạo Thiên đến sảnh phụ.
Ngạo Hàn Mai nhanh chóng dẫn theo người hầu đến.
Chương 4133: Ngạo Thiên Sương
Ngạo Hàn Mai liếc nhìn Hạo Thiên, sau đó chỉ gật đầu thay cho lời chào rồi ngồi xuống nhấp một ngụm trà.
"Lâm minh chủ, tôi nghĩ cậu đã nhận được tin tức rồi phải không?"
"Ông đang đề cập đến việc gia tộc Ngạo Tuyết cử người đến sao?"
"Không ngờ tin tức lại truyền đi nhanh như vậy, chỉ trong một ngày mà họ đã phái người tới".
"Vậy cô đến tìm tôi làm gì?"
"Tôi muốn anh đem phương pháp chữa trị Hàn Giang Cô Huyết truyền cho tôi!"
"Được, nhưng cô có biết dùng dị hỏa không?"
Lâm Chính hỏi.
"Dị hỏa sao?"
Ngạo Hàn Mai cau mày.
"Các loại công pháp của Ngạo Tuyết thế gia đều là các bài công pháp hệ băng, thể chất của họ đều mang tính hàn, vậy làm sao tu luyện được dị hỏa?"
Hạo Thiên lắc đầu.
"Nếu như vậy, cho dù tôi có dạy cô phương pháp thì cô cũng không học được".
Lâm Chính đáp.
Ngạo Hàn Mai khẽ cau mày, suy nghĩ một lúc rồi bình tĩnh nói: "Trong trường hợp đó, Lâm minh chủ, tôi hy vọng anh có thể đi cùng tôi đến Ngạo Tuyết thế gia".
"Tới đó để làm gì vậy?" Lâm Chính cau mày hỏi.
Ngạo Hàn Mai im lặng một lúc, rồi đột nhiên ngẩng đầu lên, đáp: "Tôi muốn trước sự chứng kiến của cả gia tộc, đính hôn với anh!"
"Cái gì?"
Tất cả mọi người ở đó đều ngạc nhiên.
Lâm Chính cũng sửng sốt, nhưng rất nhanh liền hiểu ra.
Vì Ngạo Hàn Mai không thể học phương pháp chữa trị này, nên đương nhiên phải tìm cách ràng buộc người biết chữa trị về phía mình, như vậy Ngạo Hàn Mai có thể có được vị thế tốt hơn trong gia tộc Ngạo Tuyết.
"Tôi có thể nhận được những lợi ích gì?"
Lâm Chính hỏi.
"Anh không muốn được gia tộc Ngạo Tuyết của tôi bảo vệ sao? Nếu anh đồng ý, chỉ cần tôi còn ở đây, gia tộc Ngạo Tuyết sẽ luôn sát cánh cùng liên minh Thanh Huyền của anh".
Ngạo Hàn Mai hứa hẹn.
Lâm Chính suy nghĩ một lát.
Thực lực của gia tộc Ngạo Tuyết mạnh hơn Lôi Trạch Thiên Các và thậm chí cả Càn Khôn Thiên Địa là điều không cần bàn cãi.
Tuy nhiên, cũng không mạnh hơn quá nhiều.
Sở dĩ Ngạo Hàn Mai dám ngó lơ Hạo Thiên là vì gia tộc Ngạo Tuyết không sợ mọi kẻ thù trên đời.
Do nơi ở của gia tộc này có vị trí địa lý độc đáo, không kẻ thù nào có thể tấn công nơi cực kỳ lạnh giá này.
Trừ khi đối phương có thể đối phó với cái lạnh đáng sợ này.
"Chắc cô cũng biết Diệp Viêm phải không?"
Lâm Chính hỏi.
"Sao vậy? Muốn chúng tôi giúp đối phó với Diệp Viêm sao?"
Ngạo Hàn Mai hỏi.
"Hiện tại hắn đã chạy trốn đến địa vực long mạch dưới lòng đất, tạm thời tôi không thể đến đó, có nhờ cô giúp cũng vô dụng. Nhưng tôi cũng sẽ không ở lại vực Diệt Vong vĩnh viễn, cho nên nếu liên minh Thanh Huyền của tôi xảy ra chuyện gì, gia tộc Ngạo Tuyết phải ra tay giúp đỡ".
Lâm Chính trịnh trọng nói.
"Tôi có thể hứa với anh!"
Ngạo Hàn Mai không do dự chút nào.
"Được rồi, thế thì được, tôi sẽ đi với cô".
Lâm Chính bình thản đáp.
"Minh chủ, hãy suy nghĩ kỹ, mọi người trong gia tộc Ngạo Tuyết đều có tính tình lập dị. Nếu có người vì cách chữa trị đặc biệt của anh mà có ác ý với anh thì phải làm sao?"
Sở Thu vội vã khuyên ngăn.
"Không sao cả, cho dù tôi không đồng ý với Ngạo Hàn Mai thì nhất định sẽ có người trong gia tộc Ngạo Tuyết tìm đến tôi! Tôi nghĩ đó là lý do tại sao những người ngoài cửa tìm đến, có muốn trốn cũng không được. Nếu đã như vậy, giả vờ đính hôn với Ngạo Hàn Mai thì cô ấy sẽ có lợi, tôi cũng sẽ không gặp rắc rối, như vậy chẳng phải tốt hơn sao?"
Lâm Chính mỉm cười.
Sở Thu yên lặng gật đầu.
"Mời vị khách từ gia tộc Ngạo Tuyết vào".
Hạo Thiên nói với Lôi Hổ.
"Vâng, các chủ!"
Lôi Hổ vội vàng đi ra ngoài.
Một lúc sau, một vài thân ảnh mặc đồ trắng như tuyết giống như thần tiên đi vào sảnh phụ.
"Ngạo Thiên Sương?"
Nhìn thấy người đàn ông dẫn đầu, vẻ mặt của Ngạo Hàn Mai thay đổi rõ rệt.
"Hân hạnh được gặp Hạo Thiên đại nhân!"
Người đàn ông đi đầu nhìn phong độ tuấn tú với mái tóc dài màu trắng chắp tay bình thản nói.
Tuy nhiên, trong giọng nói của anh ta không hề có vẻ gì là cung kính.
Chương 4134: Ép phải giết!
“Các vị tới Lôi Trạch Thiên Các, mời ngồi”, Hạo Thiên nói.
“Không cần đâu”, Ngạo Thiên Sương phất tay, liếc nhìn đám đông
“Vị nào là Lâm minh chủ?”, Ngạo Thiên Sương không buồn nhìn Ngạo Hàn Mai dù chỉ một lần.
“Là tôi”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Đi cùng tôi một chuyến”, Ngạo Thiên Sương nói tiếp.
“Đi đâu”
“Tới thế gia Ngạo Tuyết”.
“Làm gì?”
“Đừng hỏi nhiều, chỉ cần đi cùng tôi là được. Ngựa đã chuẩn bị ở bên ngoài rồi”, Ngạo Thiên Sương thản nhiên nói rồi đi ra ngoài cửa. Nhưng khi thấy Lâm Chính không đả động gì thì anh ta chau mày: “Tôi nói anh không hiểu à?”
“Không phải, chỉ là tôi không đồng ý thôi”.
“Anh...từ chối tôi sao?”, Ngạo Thiên Sương liếc nhìn.
“Vô duyên vô cớ tại sao tôi phải theo anh tới thế gia Ngạo Tuyết?”
“Anh không có quyền từ chối. Lâm minh chủ, trong mắt tôi liên minh Thanh Huyền chẳng là gì, tôi muốn tiêu diệt thì dễ như trở bàn tay thôi”.
Ngạo Thiên Sương nói tiếp: “Nếu như không phải có Thiên Hạo đại nhân ở đây thì tôi đã không tốn lời rồi. Tôi nói với anh là đã nể anh lắm rồi. Đừng không biết điều như thế. Đi cùng tôi, nếu không, tôi sẽ đánh gãy chân tay của anh và đưa anh đi đấy”.
Giọng nói của anh ta vô cùng ngạo mạn, nhưng anh ta có đủ tư cách làm như thế. Thực lực của anh ta cao hơn của Ngạo Hàn Mai. So với Lâm Chính thì cũng không kém bao nhiêu, đương nhiên, điều kiện là Lâm Chính không sử dụng toàn bộ sức lực.
“Ngạo Thiên Sương, anh đừng quá đáng quá, Lâm minh chủ là người của tôi”, Ngạo Hàn Mai hừ giọng, đập bàn.
“Người của cô?”, Ngạo Thiên Sương nhìn Ngạo Hàn Mai với ánh mắt ác cảm.
“Lâm minh chủ đã quyết định đính hôn với tôi rồi, anh ấy chính là chồng chưa cưới của tôi”.
“Hả?”, Ngạo Thiên Sương khá bất ngờ nhưng nhanh chóng gật đầu
“Đúng là cái loại tiện nhân có thể làm được, để có được chức vị thì cô không từ thủ đoạn nhỉ”.
“Anh chắc lại không?”
Ngạo Hàn Mai để lộ vẻ tức giận nhưng cô ta không phát tiết mà chỉ hừ giọng: “E rằng lần này anh tới đây công cốc rồi. Lâm mãnh chủ đã hứa cùng tôi về nhà họ Ngạo rồi. Anh về đi”.
“Vậy à”, Ngạo Thiên Dương suy nghĩ. Sau đó anh ta không nói gì, chỉ dẫn người rời khỏi phòng.
“Hiếu thắng vô lễ”, Lôi Hổ tức giận chửi. Vốn tưởng Ngạo Hàn Mai vô lễ nhưng không ngờ Ngạo Thiên Sương còn quá đáng hơn.
“Người nhà họ Ngạo Tuyết đều không biết điều như vậy à?”, Lâm Chính quay qua hỏi.
“Đợi anh tới thế gia Ngạo Tuyết thì sẽ biết nguyên nhân”
Ngạo Hàn Mai đứng dậy: “Lâm minh chủ, việc không thể chậm trễ, mau cùng tôi đi thôi”.
“Cần đi tầm mấy ngày?”
“Ba ngày là được rồi”.
“Được, đi thôi”, Lâm Chính gật đầu.
“Lâm minh chủ, cẩn thận” ,Hạo Thiên nói.
“Ừ, các chủ bảo trọng”, Lâm Chính gật đầu, sửa soạn sau đó cùng Ngạo Hàn Mai rời khỏi Lôi Trạch Thiên Các.
Còn đối với các thế tộc khác thì chẳng có ngoại lệ, tất cả đều lựa chọn gia nhập thế gia Ngạo Tuyết.
Bọn họ không có sự lựa chọn, không đấu lại được thế gia Ngạo Tuyết nên đành phải lựa chọn thần phục.
Có người đề xuất Lôi Trạch Thiên Các và Càn Khôn Thiên Địa liên kết lại, tạo thành một liên minh để bảo vệ các thế lực yếu trong thiên hạ nhưng đã bị từ chối.
Không phải Thiên Hạo không nghĩ ra điều này mà là Càn Khôn Thiên Địa không muốn.
Ngạo Hàn Mai cưỡi một con tuấn mã màu tuyết trắng phóng như bay. Thế nhưng đám đông đi chưa được bao lâu thì Ngạo Hàn Mai đột nhiên ý thức được điều gì đó bèn hét lớn: “Dừng lại”.
Người phía sau lập tức thắng dây cương, nhìn cô ta bằng vẻ hoang mang. Ngạo Hàn Mai nhìn bốn phía như đang tìm kiếm điều gì đó. Lâm Chính cũng nhìn theo
Bốn bề là khe núi, dưới chân là suối, xung quanh là rừng rậm im lìm, chỉ nghe thấy tiếng suối chảy róc rách.
“Cô chủ sao thế?”, tiểu Thủy thận trọng hỏi. Ngạo Hàn Mai không trả lời chỉ quan sát.
Một lúc sau cô ta tái mặt: “Lâm minh chủ, mau quay ngược đường cũ”.
“Hả”, Lâm Chính giật mình.
Lúc này một luồng hàn khí ập tới. Dòng suối lập tức đóng băng, nhiệt độ giảm xuống đột ngột. Ngựa của mọi người run lẩy bẩy, không đi nổi.
“Có mai phục”, Sở Thu kêu lên.
“Lâm minh chủ, đi thôi”, Ngạo Hàn Mai hét lớn.
“Không kịp nữa rồi”, anh nói.
Cô ta đanh mặt, nhìn về phía trước. Từ rừng cây trước mặt, những bóng hình cưỡi ngựa bước ra.
Chính là Ngạo Thiên Sương. Cùng với họ, xung quanh cũng xuất hiện vô số bóng hình trong tay cầm kiếm.
“Cô....chủ...đây là Thanh Tuyết Vệ của nhà họ Ngạo”, Tiểu Thúy run rẩy nói.
“Thanh Tuyết Vệ là gì?”, Sở Thu hỏi.
“Là sát thủ lợi hại nhất của thế gia Ngạo Tuyết”.
“Cái gì”, Sở Thu sững sờ.
“Ngạo Thiên Sương, anh định làm gì?”, Ngạo Hàn Mai nhìn chăm chăm bóng hình phía trước.
“Còn phải hỏi sao. Cô và người này thành hôn, địa vị trong gia tộc sẽ tăng lên, gia chủ tiếp theo của thế gia ngạo Tuyết chẳng phải sẽ rơi vào tay cô, vậy nên tôi đương nhiên phải thanh trừ mối nguy này rồi”.
Ngạo Thiên Sương rút kiếm ra, chĩa về phía Lâm Chính: “Đồ đê tiện, tôi cho cô một cơ hội, cô giết tên họ Lâm này thì tôi tha cho cô, thế nào?”
Chương 4135: Các người mạnh hơn Lục Địa Thần Tiên sao?
Đối với Ngạo Thiên Sương mà nói, Ngạo Hàn Mai là ứng cử viên lớn nhất cho vị trí tộc trưởng, lúc nào anh ta cũng muốn loại bỏ người phụ nữ này, nhưng vì Ngạo Hàn Mai và anh ta đều là người trong cùng một gia tộc nên không tiện ra tay.
Không ngờ nhiều năm trước Ngạo Hàn Mai bị chẩn đoán mắc bệnh “Hàn Giang Cô Huyết”, không còn sống bao lâu nữa.
Ngạo Thiên Sương biết được tin này thì vui mừng không thôi.
Không có đối thủ như Ngạo Hàn Mai, vị trí tộc trưởng đã là chuyện chắc chắn như ván đã đóng thuyền với Ngạo Thiên Sương rồi.
Thế nhưng bây giờ lại có người có thể chữa được Hàn Giang Cô Huyết cho Ngạo Hàn Mai.
Hơn nữa… còn muốn đính hôn với Ngạo Hàn Mai.
Ngạo Thiên Sương sao có thể để chuyện này xảy ra?
Thế nên anh ta phải tiêu diệt Lâm Chính ở đây, giải quyết mối hiểm họa này, không thể để anh và Ngạo Hàn Mai quay về thế gia Ngạo Tuyết.
Trong mắt Ngạo Hàn Mai hiện lên sát khí, chậm rãi lấy kiếm băng mang theo trên lưng ra, đè thấp giọng nói: “Ngạo Thiên Sương, anh đang ra lệnh cho tôi à?”
“Tôi không được ra lệnh cho cô sao?”, Ngạo Thiên Sương lạnh nhạt hỏi.
“Anh đừng ức hiếp người khác, nếu không phải do tôi bị bệnh, tu vi mấy năm nay không lên được chút nào, nếu không sao anh có thể là đối thủ của tôi?”
Ngạo Hàn Mai thầm nghiến răng nói.
“Mạnh là mạnh, yếu là yếu, viện cớ, chẳng qua kẻ yếu chỉ không cam lòng với thất bại thôi”.
Mặt Ngạo Thiên Sương không cảm xúc nói: “Cô không có cơ hội để lựa chọn”.
Ngạo Hàn Mai nổi giận.
Cô ta thấp giọng, nghiêng đầu nói: “Lâm minh chủ, tôi giữ chân người này, anh mau chóng rời khỏi đây đi”.
“Cô thì sao?”
“Anh yên tâm, cho dù Ngạo Thiên Sương có lớn gan đến đâu cũng không dám động vào tôi. Nếu không một khi bị thế gia Ngạo Tuyết phát hiện, cả gia đình họ sẽ khó thoát”.
Ngạo Hàn Mai nói.
Lâm Chính gật đầu, nhìn chằm chằm Ngạo Thiên Sương nói: “Nếu tôi chạy, chuyện này xem như kết thúc à?”
Ngạo Hàn Mai sửng sốt, kỳ lạ nhìn anh, do dự một lúc mới thấp giọng nói: “Tôi sẽ nghĩ cách giải quyết rắc rối mang tên Ngạo Thiên Sương này”.
“Nhưng tôi thấy cô khó có thể giải quyết được, tôi đã trị liệu cho cô một đợt, bệnh tình của cô sẽ tương đối ổn, ngược lại thực lực của cô cũng sẽ yếu đi một chút, với thực lực hiện giờ của cô, rất khó đối phó với người này”.
Lâm Chính lắc đầu.
“Đây không phải là chuyện anh nên lo lắng, tôi bảo anh đi thì anh mau đi đi, làm gì nhiều lời thế?”
Ngạo Hàn Mai nổi nóng, lập tức quát.
“Tôi nghĩ vẫn nên ở lại giải quyết nốt người này, để sau này không còn rắc rối nữa”.
Lâm Chính lắc đầu.
“Trên đời này sao lại có loại người vừa vô tri vừa tự đại như anh nhỉ? Anh cho rằng người chúng ta phải đối mặt chỉ có Ngao Thiên Sương thôi sao? Anh lầm rồi, mối đe dọa thực sự chính là Tuyết Vệ ở xung quanh. Thực lực của bọn họ mới là thứ nên chú ý nhất, tôi có thể cầm cự giữ Ngạo Thiên Sương lại, thuộc hạ của tôi lại không giữ chân mấy Tuyết Vệ này, nếu anh còn không đi thì tuyệt đối không thể đi nữa”.
Ngạo Hàn Mai nổi giận nói.
Thấy Lâm Chính vẫn không động đậy, cô ta bèn đưa mắt ra hiệu cho Tiểu Thúy.
Tiểu Thúy cắn chặt răng, mặc dù không nỡ nhưng vẫn không do dự, lập tức xoay người nắm lấy cánh tay Lâm Chính định ép buộc dẫn anh đi.
Phải nói rằng, mặc dù người hầu này trông có vẻ trẻ nhưng thực lực lại cực kỳ mạnh, e là chỉ kém hơn Sở Thu một bậc.
Nhưng với sức của cô ta thì không thể lay động được Lâm Chính.
“Lâm minh chủ?”
Tiểu Thúy sửng sốt.
Soạt!
Chỉ thấy Sở Thu rút lưỡi đao sắc bén ra, mặt không cảm xúc nói: “Cô Ngạo, cô đừng coi thường minh chủ bọn tôi, chỉ vài con tôm tép này sao có thể dọa được minh chủ tôi chứ? Lẽ nào cô không biết trận chiến núi Thiên Thần lúc trước là ai trấn áp Diệp Viêm khiến hắn phải chạy trốn sao?”
Gã vừa dứt lời, dù là mấy Tuyết Vệ đó cũng phải sửng sốt chứ đừng nói là mấy người Ngạo Hàn Mai.
“Chỉ mấy người này mà cũng muốn động vào minh chủ tôi? Lẽ nào mấy người này… mạnh hơn Lục Địa Thần Tiên sao?”
Sở Thu lại nói, ánh mắt trở nên lạnh lùng, khinh thường nhìn mọi người.
Bình luận facebook