-
Chương 4126-4130
Chương 4126: Thử xem
“Anh là?”.
Ngạo Hàn Mai liếc nhìn Lâm Chính, thấy gương mặt này rất lạ, không khỏi lên tiếng hỏi.
“Đây là Lâm minh chủ đã lay chuyển Diệp Viêm ở trận chiến núi Thiên Thần”.
Hạo Thiên nói.
“Lâm minh chủ của liên minh Thanh Huyền? Người có thể đối kháng với Lục Địa Thần Tiên kia sao?”.
Ngạo Hàn Mai cực kỳ kinh ngạc, quan sát Lâm Chính từ trên xuống dưới một phen, khẽ lắc đầu: “Tôi cứ nghĩ là cao nhân nào, thực lực thấp như vậy e là đối kháng Diệp Viêm đã mượn dùng không ít pháp bảo dược liệu nhỉ?”.
Câu nói đó khiến đa số người bất mãn, ví dụ như Phong Khởi và Phong Hồng, bọn họ đã tận mắt chứng kiến tư thế anh hùng của Lâm Chính.
Nhưng Ngạo Hàn Mai có tư cách để cuồng vọng.
Mặc dù cô ta chưa đạt tới cảnh giới Lục Địa Thần Tiên, nhưng khí tức toát ra trên người cô ta vô cùng đáng sợ.
E rằng người ở đây chỉ có Hạo Thiên là có thể hơn được cô ta.
Chẳng trách cô ta lại là người kế nghiệp của thế gia Ngạo Tuyết, nếu không vì chứng bệnh Hàn Giang Cô Huyết, chắc chắn sau này cô ta sẽ là bá chủ khủng khiếp ở một phương của vực Diệt Vong.
“Nói là đối kháng Diệp Viêm nhưng cũng chỉ may mắn mà thôi, thật ra thực lực của tôi không bằng Diệp Viêm”.
Lâm Chính bình thản nói.
“Cũng xem như tự biết mình, vậy anh muốn nói gì?”.
Ngạo Hàn Mai hỏi.
“Như cô Ngạo đã nói lúc trước, có hai lựa chọn, một là chữa khỏi bệnh cho cô, hai là gia nhập thế gia Ngạo Tuyết. Nói cách khác, chỉ cần chữa khỏi bệnh cho cô thì không cần gia nhập thế gia Ngạo Tuyết phải không?”.
Lâm Chính hỏi.
“Không sai. Anh có thể chữa khỏi Hàn Giang Cô Huyết sao?”.
Ngạo Hàn Mai hỏi.
“Tôi muốn thử xem”.
“Tôi chỉ có thể ở đây ba ngày, ba ngày sau tôi phải quay về báo cáo”.
“Ba ngày thì ba ngày!”.
Lâm Chính sảng khoái đáp.
“Không tệ!”.
Ngạo Hàn Mai gật đầu, nhìn sang những người khác: “Tôi nghĩ các người cũng nên học tập anh ta, có thể ôm tâm thái thử chữa bệnh cho tôi. Chỉ cần các người chữa khỏi, các người sẽ giữ được gia tộc của mình, dù hi vọng mong manh nhưng cũng nên thử một lần”.
Ngạo Hàn Mai không tin Lâm Chính có thể chữa khỏi bệnh cho cô ta, chỉ nghĩ Lâm Chính đang kéo dài thời gian.
Mỗi người mỗi vẻ mặt khác nhau, nhưng vẫn không nói gì.
“Hạo Thiên đại nhân, phòng sắp xếp cho chúng tôi ở đâu, phái người dẫn chúng tôi đi đi”.
Ngạo Hàn Mai nói, dường như không muốn ở lại đây thêm nữa, quay người rời đi.
“Cô Ngạo, xin hãy chờ đã”.
Lâm Chính gọi.
“Này, anh chưa thôi phải không? Cô chủ chúng tôi rất bận, không có thời gian lãng phí với anh”.
Một người hầu gái ở bên cạnh bực bội hét lên.
“Nơi này đến lượt cô nói chuyện sao? Người của thế gia Ngạo Tuyết không được dạy dỗ hay sao?”.
Lâm Chính nói.
“Anh…”, người đó tức giận, vốn định chửi mắng, nhưng bị Ngạo Hàn Mai ngăn lại.
“Nói”.
Ngạo Hàn Mai bình thản lên tiếng.
“Trong thời gian ba ngày, tôi hi vọng cô Ngạo có thể toàn tâm toàn lực phối hợp với tôi. Cô cũng biết, chúng tôi không hiểu rõ về Hàn Giang Cô Huyết, cần phải tìm hiểu rõ bệnh trạng, dùng đúng thuốc mới được. Có lẽ cô Ngạo cũng nghiên cứu sâu về y thuật, chắc cô không từ chối chuyện này chứ?”.
Lâm Chính cười nhẹ, nói.
Ngạo Hàn Mai nhíu mày, suy nghĩ.
“Cô Ngạo không muốn phối hợp với chúng tôi cả chuyện này sao? Nếu vậy, chúng tôi lựa chọn gia nhập liên minh cũng sẽ vô cùng bất an”.
Lâm Chính lại nói.
Lời cũng đã nói đến hết nước rồi.
Ngạo Hàn Mai nhìn sâu vào mắt Lâm Chính, sau đó gật đầu: “Tôi đồng ý!”.
“Được”.
Lâm Chính gật đầu.
Ngạo Hàn Mai rời khỏi phòng họp.
Lãnh tụ của các thế tộc khác thấy vậy cũng lần lượt rời đi.
Đương nhiên, những người này đều không phải kẻ vô dụng, đâu thể nào bị thế gia Ngạo Tuyết dắt mũi được?
Sau khi rời khỏi phòng họp, bọn họ lập tức liên hệ thuộc hạ, bắt đầu điều tra thế gia Ngạo Tuyết.
“Thế gia Ngạo Tuyết vô duyên vô cớ thành lập liên minh, ép buộc thu nạp đồng minh, rốt cuộc là vì cái gì?”.
Sở Thu thấy Lâm Chính không vội rời khỏi phòng họp, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi.
Rất nhiều người đều đã nghĩ tới vấn đề này.
“Phái người đi điều tra xem”.
Lâm Chính nói.
“Vâng”.
Sở Thu gật đầu.
“Lâm minh chủ, thực sự xin lỗi, tôi cũng không biết sự việc lại thành ra thế này”.
Hạo Thiên đứng dậy, nói.
“Hạo Thiên đại nhân khách sáo rồi, không trách ông! Huống hồ chuyện này cũng chẳng có gì, chỉ cần chữa khỏi Hàn Giang Cô Huyết, liên minh Thanh Huyền chúng ta sẽ được miễn gia nhập liên minh”.
Lâm Chính cười đáp.
Bây giờ liên minh Thanh Huyền có quan hệ chặt chẽ với Dương Hoa. Đường quốc lộ sắp xây xong, Lâm Chính còn đang hi vọng liên minh Thanh Huyền có thể cung cấp dược liệu không dứt cho Dương Hoa, sao có thể dâng liên minh to lớn thế này cho người khác?
“Lâm minh chủ thật sự có cách chữa khỏi Hàn Giang Cô Huyết sao?”.
Hạo Thiên nhíu mày.
“Lần đầu tôi nghe thấy loại bệnh này”, Lâm Chính lắc đầu.
“Vậy sao?".
Hạo Thiên im lặng trong chốc lát, quay đầu nói: “Lôi Hổ, đến Tàng Thư Các lấy hết sách có ghi chép về Hàn Giang Cô Huyết tới đây, giao cho Lâm minh chủ, giúp cậu ấy một tay!”.
“Vâng, đại nhân!”.
Lôi Hổ lập tức gật đầu đáp.
“Lâm minh chủ, chứng bệnh này khó chữa, nhưng cậu đã sẵn sàng thử, tôi nhất định sẽ dốc hết sức ủng hộ. Cậu có cần gì thì cứ việc nói”, Hạo Thiên nói.
“Vậy cảm ơn Hạo Thiên đại nhân”.
“Khách sáo rồi!”.
Hạo Thiên lại trò chuyện thêm vài câu, sau đó cũng rời đi.
Thấy người đã đi hết, Lâm Chính quay đầu nói: “Lát nữa anh hãy đi gọi Ngạo Hàn Mai đến phòng tôi!”.
Chương 4127: Thứ lỗi không thể làm theo
Với tính cách của Ngạo Hàn Mai, chắc chắn sẽ không ở cùng một người đàn ông lạ mặt trong một căn phòng, nhưng bây giờ cô ta đã không còn nhiều thời gian.
Để có thể kéo những thế tộc này về phía thế gia Ngạo Tuyết, cô ta chỉ đành nhân nhượng.
“Cô chủ, cô thật sự đi đến phòng của tên họ Lâm đó sao? Trai đơn gái chiếc, chuyện này đồn ra ngoài e là sẽ ảnh hưởng đến danh dự của cô”.
Người hầu gái đi cùng tên Tiểu Thúy lo lắng nói.
“Đến lúc này rồi, danh dự thì có tác dụng gì? Nếu tôi không thể hoàn thành nhiệm vụ, đợi sau khi tôi chết, nhánh gia tộc của tôi làm sao được an toàn?”.
Trong mắt Ngạo Hàn Mai ánh lên vẻ bi thương.
Nghĩ tới nhánh gia tộc của cô ta im ắng trăm năm, cuối cùng cũng sinh ra một thiên tài như cô ta. Gia tộc dốc hết sức đào tạo bồi dưỡng cô ta, hi vọng cô ta có thể tranh chức vị gia chủ thế gia Ngạo Tuyết. Cho dù không thể làm gia chủ thì cũng có thể làm đến trưởng lão, bảo vệ nhánh này.
Không ngờ cô ta lại mắc bệnh Hàn Giang Cô Huyết hiếm thấy.
Đúng là vận mệnh trêu đùa!
“Cô chủ, cô không cần phải lo lắng quá, cô làm nhiều việc cho thế gia Ngạo Tuyết như vậy, sao bọn họ có thể quên được chứ? Chắc chắn sẽ không động đến nhánh bên cô đâu”.
Người hầu gái an ủi.
Nhưng Ngạo Hàn Mai lại lắc đầu: “Mấy năm qua, tôi vì tăng thực lực cho mình có thể nói đã dùng hết mọi thủ đoạn, vô hình trung cũng đã đắc tội rất nhiều người. Một khi tôi chết, chi tộc Diệp chúng ta sa sút, chắc chắn sẽ bị người ta xóa sổ. Nếu có thể kéo những người này về liên minh do thế gia Ngạo Tuyết chúng ta sáng lập, bọn họ sẽ có mối liên hệ không thể cắt đứt với nhánh chúng ta, người khác muốn động vào chúng ta cũng phải kiêng dè những người này”.
Người hầu gái gật đầu, trong mắt tràn ngập vẻ thê lương, cuối cùng không chịu được mà âm thầm lau nước mắt: “Cô chủ, nếu cô không bị bệnh thì tốt biết bao, thế gia Ngạo Tuyết có cô dẫn dắt chắc chắn sẽ càng thêm huy hoàng!”.
“Bây giờ nói mấy chuyện này thì có nghĩa lý gì? Đi theo tôi”.
Ngạo Hàn Mai nói, đứng dậy ra khỏi cửa phòng, tiến về phía nơi Lâm Chính ở.
Trên đường có không ít con mắt nhìn chằm chằm cô ta.
Nhưng cô ta phớt lờ, chẳng lâu sau đã đến trước cửa phòng Lâm Chính.
Sở Thu đứng đợi trước cửa.
Người hầu gái thấy vậy lập tức tiến tới, hô to: “Này! Gọi minh chủ các người ra đây, cô chủ chúng tôi đến rồi!”.
“Minh chủ đang chuẩn bị dược liệu ở bên trong, cô Ngạo muốn gặp minh chủ thì tự vào trong là được”.
Sở Thu nói.
“Anh nói cái gì? Trai đơn gái chiếc sao có thể ở chung một phòng? Danh dự của cô chủ nhà chúng tôi sẽ ra sao?”.
Người hầu gái phẫn nộ.
“Minh chủ đã nói chỉ được cho mình cô chủ nhà cô vào trong. Nếu không vào, anh ấy cũng không ngại ra đây chữa trị cho cô chủ nhà cô, chỉ sợ cô chủ nhà cô không phối hợp mà thôi”.
Sở Thu nhún vai, cười nói.
“Thế thì có gì mà không phối hợp? Bảo minh chủ các người ra đây là được!”.
Người hầu gái không nhịn được mắng chửi.
Sở Thu nhíu mày, nhưng không phản bác, quay người vào phòng.
Chẳng lâu sau, cửa phòng được mở ra.
Lâm Chính liếc nhìn mấy góc ở hành lang, những bóng người thoắt ẩn thoắt hiện ở đó nhìn thẳng về phía này.
Rất rõ ràng, bọn họ đều là tai mắt của các thế tộc siêu ba chủ khác phái tới.
“Chắc cô Ngạo biết mục đích tôi gọi cô tới đây chứ?”.
Lâm Chính lên tiếng hỏi.
“Đương nhiên, Lâm minh chủ chắc là muốn kiểm tra xem bệnh của tôi như thế nào, sau đó sẽ suy nghĩ đối sách, tiếc rằng tất cả hành động của anh chỉ là uổng công vô ích”.
Ngạo Hàn Mai nói.
“Không thử sao biết là uổng công?”.
“Anh muốn thử thì thử đi, anh có thể bắt tay vào làm được rồi”.
Ngạo Hàn Mai thuận miệng nói, không thấy hứng thú.
“Cô Ngạo, cô có chắc là muốn kiểm tra ở đây không?”.
“Có vấn đề gì sao?”.
“Không vấn đề gì... Vậy cô Ngạo hãy cởi quần áo ra”.
Lâm Chính suy nghĩ một lúc rồi nói.
“Cái gì?”.
Ngạo Hàn Mai sửng sốt.
Người hầu gái cũng kinh ngạc, hoàn hồn lại, nổi giận chửi mắng: “Anh dám đùa giỡn cô chủ nhà tôi? Anh muốn chết sao?”.
“Tôi chỉ muốn cứu cô chủ của các người”, Lâm Chính nói.
“Khốn nạn! Đồ cợt nhả, còn dám giảo biện?”.
Người hầu gái rút dao ra, sau đó vung tay.
“Làm gì vậy?”.
Sở Thu chặn cô ta lại, nói: “Minh chủ chúng tôi chữa bệnh cho cô chủ các cô, các cô lại có thái độ đó sao?”.
“Anh tránh ra cho tôi!”.
Người hầu không quan tâm, ỷ mình có tu vi cao cường muốn giải quyết hai người, nhưng bị Ngạo Hàn Mai ngăn lại.
“Cô chủ”.
“Đừng làm loạn”.
Ngạo Hàn Mai nói, sau đó nhìn Lâm Chính: “Lâm minh chủ, yêu cầu của anh thứ cho tôi không thể làm theo!”.
“Không sao! Nếu các cô không muốn chữa trị thì tôi cũng không cưỡng cầu. Nhưng mà cô Ngạo, cô phải nhớ đây là do cô không phối hợp chữa trị, không phải tôi không chữa được cho cô! Cho nên chuyện gia nhập liên minh của liên minh Thanh Huyền, các người cũng không thể ép buộc tôi”.
Lâm Chính nói.
Nghe xong, Ngạo Hàn Mai sa sầm mặt.
Chương 4128: Không biết xấu hổ
Ngạo Hàn Mai cảm thấy như thể mình đã bị Lâm Chính lừa.
Nếu cởi bỏ quần áo thì không chỉ mình cô ta mất thể diện mà cả mặt mũi của Ngạo Hàn thế gia cũng mất sạch.
Nhưng nếu từ chối, chẳng phải sẽ mất một liên minh sao?
Điều này sẽ ảnh hưởng lớn đến kế hoạch buộc các liên minh khác phải phục tùng gia tộc Ngạo Hàn của cô ta.
Ngạo Hàn Mai rơi vào trầm tư.
"Cô chủ Ngạo, nếu cô thật sự không thể làm việc đó ở đây, tôi nghĩ cô nên vào phòng thì tốt hơn. Dù sao xung quanh có rất nhiều ánh mắt, tôi phải tôn trọng quyền riêng tư của cô".
Lâm Chính bình thản mở miệng.
Ngạo Hàn Mai hừ lạnh một tiếng: "Anh thật sự có thể chữa khỏi cho tôi, hay là chỉ muốn lợi dụng tôi?"
“Cô hiểu lầm rồi, tôi là bác sĩ. Bác sĩ chữa bệnh sao có thể có ý nghĩ như vậy?” Lâm Chính lắc đầu.
"Tôi có thể cho anh kiểm tra!"
Ngạo Hàn Mai hít một hơi thật sâu và nói bằng giọng vô cảm.
"Cô chủ!"
Người hầu vội vã thốt lên.
Nhưng Ngạo Hàn Mai dường như đã ra quyết định, lạnh lùng nói: "Nhưng tôi phải đánh cược với anh!"
"Đánh cược gì?"
Lâm Chính tò mò hỏi.
"Nếu anh không thể chữa khỏi bệnh cho tôi, tôi sẽ không thu nhận liên minh Thanh Huyền nữa. Thay vào đó, tôi sẽ dùng toàn bộ sức mạnh của gia tộc Ngạo Hàn để tiêu diệt các người nhằm bảo vệ thanh danh của tôi!" Ngạo Hàn Mai lạnh lùng nói.
Cô ta nói dứt lời, Sở Thu không khỏi thở gấp.
Lâm Chính cau mày.
"Nếu anh chữa khỏi bệnh cho tôi, tôi không chỉ cho anh rất nhiều lợi ích mà anh không thể tưởng tượng được mà còn coi liên minh Thanh Huyền là đồng minh. Nếu họ gặp khó khăn, gia tộc Ngạo Hàn của tôi sẽ giúp đỡ hết sức mình, bất kể giá nào!"
Ngạo Hàn Mai nói tiếp.
“Cho nên, địa ngục và thiên đường chỉ cách nhau một tấc sao?”
"Cái đó tùy anh nghĩ".
Ngạo Hàn Mai thờ ơ nói.
Lâm Chính rơi vào trầm tư.
"Lâm minh chủ, chúng ta không cần mạo hiểm như vậy đúng không? Cùng lắm thì ... để liên minh Thanh Huyền sáp nhập vào gia tộc Ngạo Hàn, chúng ta chịu thiệt thòi một chút cũng được".
Sở Thu do dự rồi thận trọng nói.
Gia tộc Ngạo Hàn rất lớn, với sức mạnh của liên minh Thanh Huyền thì hoàn toàn không thể địch nổi.
"Nếu sáp nhập vào gia tộc Ngạo Hàn, liên minh Thanh Huyền sẽ không còn tồn tại. Chưa kể những nỗ lực của toàn liên minh trong vài năm qua, ngay cả mọi thứ mà các gia tộc lớn trong liên minh tích lũy hàng trăm năm cũng sẽ biến mất. Như vậy, chúng ta làm sao đối diện với các thành viên của liên minh?"
Lâm Chính lắc đầu.
"Minh chủ, ý của anh là. . . "
"Nếu như tôi thất bại, anh hãy mau chóng trở về tuyên bố giải tán liên minh. Sau đó bảo mọi người lập tức rời khỏi vực Diệt Vong để tới Giang Thành, tôi sẽ nhờ Long Quốc bảo vệ mọi người".
Lâm Chính trầm giọng nói.
Sở Thu hơi sửng sốt, sau đó khẽ gật đầu.
"Cô chủ Ngạo, chúng ta vào phòng đi".
Lâm Chính ngẩng đầu nhìn.
"Anh có chắc chắn muốn tiếp tục?"
Đôi mắt như nước hồ thu của Ngạo Hàn Mai trở nên lạnh lùng.
"Tôi nói rồi, tôi là bác sĩ, nếu cô có bệnh, tôi nhất định sẽ tận lực chữa trị. Nếu không, tôi thật có lỗi với y thuật của mình!"
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Ngạo Hàn Mai nhíu chặt lông mày, âm thầm nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng cuối cùng cô ta vẫn không từ chối, đột ngột xoay người đi về phía phòng.
"Cô... cô chủ..."
Người hầu há hốc miệng, ngây người nhìn.
Lâm Chính nghiêng đầu: "Ở lại đây đi!"
"Vâng, thưa minh chủ!"
Sở Thu lập tức chắp tay lại.
Lâm Chính xoay người đi vào phòng, sau đó khóa cửa lại.
Những người xung quanh đều ngây người nhìn cảnh tượng này.
"Thật sự đi vào sao?"
"Lần này sẽ có chuyện vui đây!"
"Đúng là không biết xấu hổ!"
"Mau, mau trở về báo cáo với các vị đại nhân!"
Chương 4129: Có thể
Cái gì? Thật sự vào rồi sao?"
Bên trong sân bên cạnh, đám người tụ tập lại cùng nhau dưới gốc cây đại thụ, ly rượu trong tay Căn Hành hơi khựng lại, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía người đang chạy vào báo cáo.
"Vào rồi, một nam một nữ, cửa sổ đóng chặt quá, căn bản nhìn không thấy bên trong là cái gì!"
Đám người đó mô tả sinh động như thật.Căn Hành nghe thấy vậy thì lập tức cười lớn.
"Tôi còn tưởng rằng Ngạo Hàn Mai kia thuần khiết như nào, chẳng ngờ cũng là dạng lẳng lơ ong bướm, e là cô ta sẽ làm mất mặt thế gia Ngạo Tuyết!"
“Đại nhân, nói như vậy, chúng ta cũng không thể lấy cớ kiểm tra cô ta để bắt cô ta cởi được?”
Đám người bên cạnh cười xởi lởi.
"Thế thì có tác dụng gì? Không nghe Ngạo Hàn Mai nói sao? Nếu như kiểm tra rồi mà không chữa được thì sẽ bị diệt tộc. Mấy người có bảo đảm chúng ta có thể chữa khỏi cho 'Hàn Giang Cô Huyết' sao?"
"Cái đó. . . Cái đó chữa như thế nào chứ? Có điều thằng nhãi của liên minh Thanh Huyền. . . . . ."
"Tuổi trẻ làm việc không suy tính nhiều, cũng không biết tính nghiêm trọng của hậu quả để lại, cứ mặc kệ, để tùy theo ý hắn, chúng ta xem kịch hay là được rồi".
"Nếu như vậy, chẳng phải liên minh Thanh Huyền sẽ bị tiêu diệt sao?"
"Việc diệt tộc có liên quan gì đến chúng ta chứ? Vừa hay chúng ta có thể lợi dụng liên minh Thanh Huyền để kiểm tra thực lực của gia tộc Ngạo Tuyết, xem rốt cuộc có thực sự lớn mạnh như lời đồn hay không!"
"Vâng!"
Ý kiến này của Căn Hành rất có tính thỏa luận trong đám thế tộc siêu bá chủ. Mọi người đã không chú ý đến điểm này.
Theo như quan điểm của họ, việc Lâm Chính chữa khỏi "Hàn Giang Cô Huyết' là hoàn toàn không thể xảy ra.
"Có chuyện này sao?"
Trong đại sảnh, Hạo Thiên nghe thấy Lôi Hổ báo cáo thì nhíu chặt hai hàng lông mày lại.
"Hạo Thiên đại nhân, nếu đã như vậy, Lâm minh chủ không thể không chữa khỏi cho cô Ngạo Hàn Mai, bằng không, một khi những chuyện này truyền đến tai gia tộc Ngạo Tuyết, liên minh Thanh Huyền nhất định sẽ bị xóa sổ. Chúng ta có cần can dự vào không?", Lôi Hổ do dự muốn nói lại thôi.
"Đã không kịp nữa rồi!"
Hạo Thiên lắc đầu, nói với giọng lãnh đạm: "Tuy Lâm minh chủ tuổi còn trẻ, nhưng vô cùng thông minh, cậu ta nhất định đã suy tính chuyện này từ trước rồi, cứ để cậu ta tự quyết đi!"
"Việc này... thôi được rồi!"
Trong gian phòng.
Ùng ục. . .Trong lò luyện đan phát ra từng tiếng bọt khí nổ tung, ngọn lửa khẽ bốc cháy, khiến nhiệt độ bên trong phòng tăng lên hơn mười độ.
Lâm Chính vừa điều chỉnh độ lửa vừa nói: "Cô Ngạo, chúng ta bắt đầu thôi!"
Ngạo Hàn Mai hơi sửng sốt, trên khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn, trắng nõn nà của cô hiện lên vẻ ngạc nhiên kỳ dị.
Mặc dù cô biết cái chết đang rất cận kề, nhưng cô đã nghĩ thông suốt mọi việc từ lâu rồi, cũng không còn bận tâm đến mọi thứ nữa, nhưng nếu thật sự phải trần trụi không mảnh vải che thân trước mặt người đàn ông xa lạ như này……
Thật sự khó mà làm được.Sự ngượng ngùng trong lòng khiến chân tay cô bỗng cứng đơ.
"Sao thế? Không bỏ ra được sao?"
Lâm Chính nhíu mày lại: "Cô muốn chết hay muốn giữ thể diện?"
"Anh có thể chữa khỏi cho tôi thật sao?", Ngạo Hàn Mai nói với giọng gượng gạo.Nhưng câu nói đó vừa thốt ra, cô lại cảm thấy vô cùng thừa thãi.
Cái thằng cha này làm sao có thể chữa khỏi 'Hàn Giang Cô Huyết' chứ?
"Tôi đã biết về căn bệnh này sau khi tham khảo từ những cuốn sách cổ được cất chứa tại Lôi Trạch Thiên Các. Tôi nghĩ nó gần giống như hội chứng xơ cứng teo cơ. Người khác có thể không chữa được, nhưng tôi có thể thử!", Lâm Chính nói.
"Anh chữa kiểu gì?", Ngạo Hàn Mai lập tức hỏi.
Lâm Chính nghe thấy vậy, lập tức dừng tay lại, nhìn cô đầy hờ hững.
"Sao thế?"
Đôi mày lá liễu của Ngạo Hàn Mai hơi cau mày.
"Tôi nói này cô Ngạo, cô có hiểu về y thuật không?"
"Nhà họ Ngạo Tuyết chúng tôi tinh thông y đạo, làm sao tôi có thể không hiểu y thuật chứ?"
"Nếu cô hiểu về y thuật thì cũng nên biết tôi có thể chữa khỏi cho cô hay không. Điều đầu tiên phải làm là để tôi xem tình trạng bệnh của cô rồi mới có thể phán đoán được, đạo lý này, chẳng phải một đứa trẻ ba tuổi cũng biết hay sao? Nếu cô vẫn tiếp tục không cởi quần áo ra, tôi làm sao có thể quan sát tình trạng bệnh của cô được", Lâm Chính trầm ngâm.
Ngạo Hàn Mai ngẩn ra, do dự một lúc rồi cuối cùng cũng cởi bỏ quần áo.Chiếc áo khoác băng mỏng tanh như cánh ve sầu từ từ rơi xuống đất, để lộ làn da trắng như tuyết của Ngạo Hàn Mai.
Làn da của mịn màng không tỳ vết, không có dù chỉ một nốt muỗi cắn.
Nhưng nếu nhìn kỹ, có thể thấy được nước da của cô vô cùng yếu ớt, không có chút hồng hào nào, thậm chí có những cố còn gần như băng tuyết.
Lâm Chính quan sát tỉ mỉ, nhưng không hề chú ý đến những bộ phận nhạy cảm.Hai gò má của Ngạo Hàn Mai thấp thoáng ửng hồng, cô khẽ nhắm mắt lại, cơ thể mảnh mai run lên khe khẽ.
"Xong chưa?", cô hỏi với giọng run rẩy.
Nhưng Lâm Chính lại chẳng phát ra tiếng.Ngạo Hàn Mai hơi khó chịu.
Chẳng lẽ, thằng cha háo sắc này bị thân thể của mình làm cho ngây ngốc rồi?Cô đột nhiên mở mắt ra, hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Chính.
Tuy nhiên, Lâm Chính lại tập trung vào bên mạn sườn của cô, đôi mắt sáng như sao của anh đang trầm tư, nhưng lại chẳng nhìn ra một chút dục vọng nào trong đó.Ngạo Hàn Mai hơi sửng sốt.
Là mình đã nghĩ oan cho người này sao?
Một lúc sau.
"Xong rồi!", Lâm Chính thu lại ánh mắt, nói bằng giọng thản nhiên.
"Có chữa được không?", Ngạo Hàn Mai hắng giọng nói.
"Được!", Lâm Chính yên lặng gật đầu.
Lời nói vừa vang lên, Ngạo Hàn Mai cảm thấy như vừa bị sét đánh, cả người cô đứng ngây ra tại chỗ. . .
Chương 4130: Không thì ai?
Anh nói... thật sao? Đừng lừa tôi nhé!”, Ngạo Hàn Mai sốt sắng tiến lên, trên mặt là vẻ nôn nóng, bất chấp luôn việc mặc quần áo.
“Có thể thì có thể, nhưng sẽ có chút di chứng”, Lâm Chính tiếp tục khống chế lò luyện, lạnh nhạt nói.
“Di chứng gì?”
“Tu vi của cô sẽ không thể giữ được quá nhiều”, Lâm Chính đáp.
“Mất đi một phần tu vi sao?”
Ngạo Hàn Mai cắn đôi môi anh đào, trầm giọng nói: “Tuy là thế, tôi cũng không quá lo, giữ được núi rừng thì lo gì không có củi đốt, tu vi mất thì thôi, sống được mới là tốt nhất”.
“Tốt lắm, nằm lên giường đi! Cởi hết quần áo lần nữa!”, Lâm Chính nói, lấy Hồng Mông Long Châm ra, bắt đầu rót vào sức mạnh phi thăng.
Ngạo Hàn Mai sợ tới run lên, có chút chần chừ nhưng vẫn nghe lời.Cô ta nằm yên tĩnh trên giường, cơ thể kéo căng tới mức tận cùng như thể thần kinh toàn thân đều vặn thành bánh quai chèo, mắt nhắm lại, không dám nhìn những điều sắp xảy ra.
Trong lòng cô ta có chút hoài nghi.Người này thật sự có thể trị khỏi sao?
Chẳng phải Tiểu Thuý đã báo cáo là người này tới từ bên ngoài sao?Một người ngoài vực thì y thuật có thể giỏi hơn những phương pháp phi phàm trong vực sao?
Trong đầu Ngạo Hàn Mai rối nùi.Đợi hồi lâu, cô ta cũng không thấy Lâm Chính tiến tới trị liệu.
“Còn bao lâu nữa?”
Cô ta hé mắt, thấy Lâm Chính còn đang tập trung vào mười mấy cây kim bạc, không nhịn được mà hỏi.
“Chờ đi!”, Lâm Chính bình thản nói.
Ngạo Hàn Mai không hề lên tiếng.Cứ thế trôi qua nửa tiếng, tất cả Hồng Mông Long Châm đã được truyền vào sức mạnh phi thăng, trở nên toả sáng, Lâm Chính mới cầm chúng đi tới bên giường.
Ngạo Hàn Mai cảm nhận được là người đàn ông đang tới gần, đôi mắt nhắm chặt.Cô ta chưa từng có trải nghiệm thế này.Hoàn toàn phơi bày cơ thể trước một người đàn ông.
Phù!
Đúng lúc này, một luồng nhiệt nóng bỏng bao trùm Ngạo Hàn Mai.
Cô mở bừng mắt.Lòng bàn tay Lâm Chính bùng lên một ngọn lửa nhợt nhạt.
“Dị hoả?”, Ngạo Hàn Mai nghẹn ngào.
Ngọn lửa bao vây kim bạc như muốn thiêu đốt nó lên, kim bạc biến thành màu đỏ máu, trên mũi kim vẫn còn đốm lửa đang thiêu đốt.Tiếp theo, Lâm Chính lanh tay lẹ mắt cầm kim bạc đâm vào ngực Ngạo Hàn Mai.
“A!”
Miệng Ngạo Hàn Mai mở, phun ra từng luồng khói xanh.Như khối sắt bị nung đỏ bị ném vào trong nước lạnh.
Cảm giác này vô cùng kỳ diệu.Lâm Chính cũng không ngừng lại, tiếp tục cầm kim bạc đâm xuống.
Theo kim bạc không ngừng đâm xuống, Ngạo Hàn Mai chỉ cảm thấy nhiệt độ trong cơ thể đang từ từ dâng cao, máu tươi đóng băng đã lâu như đang sôi sục.
Thật thần kỳ!
“Đây là... châm pháp gì vậy?”, Ngạo Hàn Mai không khỏi hỏi.
“Một loại châm pháp bình thường, chỉ là đúng bệnh hốt thuốc thôi!”, Lâm Chính vừa ghim kim vừa đáp.
Một lát sau, trên thân Ngạo Hàn Mai đã cắm đầy kim bạc.Lâm Chính không dừng tay, anh vươn tay, ấn lên bụng Ngạo Hàn Mai, bắt đầu nhẹ nhàng xoa bóp.
Hơi thở của Ngạo Hàn Mai dồn dập, gấp gáp như sắp đứng lên.
“Đừng cử động!”, Lâm Chính quát khẽ, hai tay nhẹ nhàng xoa.
Dưới bàn tay không ngừng xoa không ngừng ấn của Lâm Chính, da thịt đang lạnh lẽo như băng dần khôi phục chút màu sắc.
Ngạo Hàn Mai biết Lâm Chính đang trị liệu cho mình, dù đang rất ngại ngùng nhưng hiện tại chỉ có thể chịu đựng.
Nửa giờ đồng hồ trôi qua, Lâm Chính đã mệt tới mức mồ hôi đổ đầy đầu, thở hổn hển, anh dừng một chút.
“Cảm giác thế nào?”, Lâm Chính thở hắt ra một hơi, vừa rút kim vừa hỏi.
“Cơ thể ấm áp, chưa từng thoải mái như vậy”, trong lòng Ngạo Hàn Mai hoảng hốt, không nhịn được mà đáp.
“Vậy là tốt rồi, xem ra sức mạnh phi thăng phối hợp với dị hoả có tác dụng với Hàn Giang Cô Huyết”, Lâm Chính cười nói.
Ngạo Hàn Mai sửng sốt, vội đứng dậy mặc quần áo vào, gương mặt cũng hồng hào hơn trước đó khá nhiều nhưng trong tích tắc, người lại khôi phục vẻ mặt lạnh tanh như cũ.
“Không ngờ Lâm minh chủ lại có thủ đoạn phi phàm như vậy, trước đây là Hàn Mai coi nhẹ Lâm minh chủ, Hàn Mai tạ lỗi với anh”.
“Không cần tạ gì cả!”
“Nhưng như vậy là chứng bệnh của Hàn Mai đã khỏi hẳn rồi sao?”
“Không đâu, còn phải trải qua vài đợt trị liệu nữa! Bệnh này của cô kéo dài đã lâu, phải tiến hành mấy đợt điều trị phối hợp với dùng thuốc thì mới khỏi hẳn!”, Lâm Chính nói, đi tới trước lò luyện, lấy đan dược đưa cho Ngạo Hàn Mai.
“Ăn vào đi!”
Ngạo Hàn Mai liếc mắt nhìn viên thuốc, tim đập mạnh.
“Đây là đan do anh luyện sao?”
“Không thì ai?”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Ngạo Hàn Mai cầm đan dược, da đầu tê dại. Dược hiệu của đan dược này đã vượt hơn 90%.
Trong cả vực này, có mấy ai làm được như thế?
“Anh là?”.
Ngạo Hàn Mai liếc nhìn Lâm Chính, thấy gương mặt này rất lạ, không khỏi lên tiếng hỏi.
“Đây là Lâm minh chủ đã lay chuyển Diệp Viêm ở trận chiến núi Thiên Thần”.
Hạo Thiên nói.
“Lâm minh chủ của liên minh Thanh Huyền? Người có thể đối kháng với Lục Địa Thần Tiên kia sao?”.
Ngạo Hàn Mai cực kỳ kinh ngạc, quan sát Lâm Chính từ trên xuống dưới một phen, khẽ lắc đầu: “Tôi cứ nghĩ là cao nhân nào, thực lực thấp như vậy e là đối kháng Diệp Viêm đã mượn dùng không ít pháp bảo dược liệu nhỉ?”.
Câu nói đó khiến đa số người bất mãn, ví dụ như Phong Khởi và Phong Hồng, bọn họ đã tận mắt chứng kiến tư thế anh hùng của Lâm Chính.
Nhưng Ngạo Hàn Mai có tư cách để cuồng vọng.
Mặc dù cô ta chưa đạt tới cảnh giới Lục Địa Thần Tiên, nhưng khí tức toát ra trên người cô ta vô cùng đáng sợ.
E rằng người ở đây chỉ có Hạo Thiên là có thể hơn được cô ta.
Chẳng trách cô ta lại là người kế nghiệp của thế gia Ngạo Tuyết, nếu không vì chứng bệnh Hàn Giang Cô Huyết, chắc chắn sau này cô ta sẽ là bá chủ khủng khiếp ở một phương của vực Diệt Vong.
“Nói là đối kháng Diệp Viêm nhưng cũng chỉ may mắn mà thôi, thật ra thực lực của tôi không bằng Diệp Viêm”.
Lâm Chính bình thản nói.
“Cũng xem như tự biết mình, vậy anh muốn nói gì?”.
Ngạo Hàn Mai hỏi.
“Như cô Ngạo đã nói lúc trước, có hai lựa chọn, một là chữa khỏi bệnh cho cô, hai là gia nhập thế gia Ngạo Tuyết. Nói cách khác, chỉ cần chữa khỏi bệnh cho cô thì không cần gia nhập thế gia Ngạo Tuyết phải không?”.
Lâm Chính hỏi.
“Không sai. Anh có thể chữa khỏi Hàn Giang Cô Huyết sao?”.
Ngạo Hàn Mai hỏi.
“Tôi muốn thử xem”.
“Tôi chỉ có thể ở đây ba ngày, ba ngày sau tôi phải quay về báo cáo”.
“Ba ngày thì ba ngày!”.
Lâm Chính sảng khoái đáp.
“Không tệ!”.
Ngạo Hàn Mai gật đầu, nhìn sang những người khác: “Tôi nghĩ các người cũng nên học tập anh ta, có thể ôm tâm thái thử chữa bệnh cho tôi. Chỉ cần các người chữa khỏi, các người sẽ giữ được gia tộc của mình, dù hi vọng mong manh nhưng cũng nên thử một lần”.
Ngạo Hàn Mai không tin Lâm Chính có thể chữa khỏi bệnh cho cô ta, chỉ nghĩ Lâm Chính đang kéo dài thời gian.
Mỗi người mỗi vẻ mặt khác nhau, nhưng vẫn không nói gì.
“Hạo Thiên đại nhân, phòng sắp xếp cho chúng tôi ở đâu, phái người dẫn chúng tôi đi đi”.
Ngạo Hàn Mai nói, dường như không muốn ở lại đây thêm nữa, quay người rời đi.
“Cô Ngạo, xin hãy chờ đã”.
Lâm Chính gọi.
“Này, anh chưa thôi phải không? Cô chủ chúng tôi rất bận, không có thời gian lãng phí với anh”.
Một người hầu gái ở bên cạnh bực bội hét lên.
“Nơi này đến lượt cô nói chuyện sao? Người của thế gia Ngạo Tuyết không được dạy dỗ hay sao?”.
Lâm Chính nói.
“Anh…”, người đó tức giận, vốn định chửi mắng, nhưng bị Ngạo Hàn Mai ngăn lại.
“Nói”.
Ngạo Hàn Mai bình thản lên tiếng.
“Trong thời gian ba ngày, tôi hi vọng cô Ngạo có thể toàn tâm toàn lực phối hợp với tôi. Cô cũng biết, chúng tôi không hiểu rõ về Hàn Giang Cô Huyết, cần phải tìm hiểu rõ bệnh trạng, dùng đúng thuốc mới được. Có lẽ cô Ngạo cũng nghiên cứu sâu về y thuật, chắc cô không từ chối chuyện này chứ?”.
Lâm Chính cười nhẹ, nói.
Ngạo Hàn Mai nhíu mày, suy nghĩ.
“Cô Ngạo không muốn phối hợp với chúng tôi cả chuyện này sao? Nếu vậy, chúng tôi lựa chọn gia nhập liên minh cũng sẽ vô cùng bất an”.
Lâm Chính lại nói.
Lời cũng đã nói đến hết nước rồi.
Ngạo Hàn Mai nhìn sâu vào mắt Lâm Chính, sau đó gật đầu: “Tôi đồng ý!”.
“Được”.
Lâm Chính gật đầu.
Ngạo Hàn Mai rời khỏi phòng họp.
Lãnh tụ của các thế tộc khác thấy vậy cũng lần lượt rời đi.
Đương nhiên, những người này đều không phải kẻ vô dụng, đâu thể nào bị thế gia Ngạo Tuyết dắt mũi được?
Sau khi rời khỏi phòng họp, bọn họ lập tức liên hệ thuộc hạ, bắt đầu điều tra thế gia Ngạo Tuyết.
“Thế gia Ngạo Tuyết vô duyên vô cớ thành lập liên minh, ép buộc thu nạp đồng minh, rốt cuộc là vì cái gì?”.
Sở Thu thấy Lâm Chính không vội rời khỏi phòng họp, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi.
Rất nhiều người đều đã nghĩ tới vấn đề này.
“Phái người đi điều tra xem”.
Lâm Chính nói.
“Vâng”.
Sở Thu gật đầu.
“Lâm minh chủ, thực sự xin lỗi, tôi cũng không biết sự việc lại thành ra thế này”.
Hạo Thiên đứng dậy, nói.
“Hạo Thiên đại nhân khách sáo rồi, không trách ông! Huống hồ chuyện này cũng chẳng có gì, chỉ cần chữa khỏi Hàn Giang Cô Huyết, liên minh Thanh Huyền chúng ta sẽ được miễn gia nhập liên minh”.
Lâm Chính cười đáp.
Bây giờ liên minh Thanh Huyền có quan hệ chặt chẽ với Dương Hoa. Đường quốc lộ sắp xây xong, Lâm Chính còn đang hi vọng liên minh Thanh Huyền có thể cung cấp dược liệu không dứt cho Dương Hoa, sao có thể dâng liên minh to lớn thế này cho người khác?
“Lâm minh chủ thật sự có cách chữa khỏi Hàn Giang Cô Huyết sao?”.
Hạo Thiên nhíu mày.
“Lần đầu tôi nghe thấy loại bệnh này”, Lâm Chính lắc đầu.
“Vậy sao?".
Hạo Thiên im lặng trong chốc lát, quay đầu nói: “Lôi Hổ, đến Tàng Thư Các lấy hết sách có ghi chép về Hàn Giang Cô Huyết tới đây, giao cho Lâm minh chủ, giúp cậu ấy một tay!”.
“Vâng, đại nhân!”.
Lôi Hổ lập tức gật đầu đáp.
“Lâm minh chủ, chứng bệnh này khó chữa, nhưng cậu đã sẵn sàng thử, tôi nhất định sẽ dốc hết sức ủng hộ. Cậu có cần gì thì cứ việc nói”, Hạo Thiên nói.
“Vậy cảm ơn Hạo Thiên đại nhân”.
“Khách sáo rồi!”.
Hạo Thiên lại trò chuyện thêm vài câu, sau đó cũng rời đi.
Thấy người đã đi hết, Lâm Chính quay đầu nói: “Lát nữa anh hãy đi gọi Ngạo Hàn Mai đến phòng tôi!”.
Chương 4127: Thứ lỗi không thể làm theo
Với tính cách của Ngạo Hàn Mai, chắc chắn sẽ không ở cùng một người đàn ông lạ mặt trong một căn phòng, nhưng bây giờ cô ta đã không còn nhiều thời gian.
Để có thể kéo những thế tộc này về phía thế gia Ngạo Tuyết, cô ta chỉ đành nhân nhượng.
“Cô chủ, cô thật sự đi đến phòng của tên họ Lâm đó sao? Trai đơn gái chiếc, chuyện này đồn ra ngoài e là sẽ ảnh hưởng đến danh dự của cô”.
Người hầu gái đi cùng tên Tiểu Thúy lo lắng nói.
“Đến lúc này rồi, danh dự thì có tác dụng gì? Nếu tôi không thể hoàn thành nhiệm vụ, đợi sau khi tôi chết, nhánh gia tộc của tôi làm sao được an toàn?”.
Trong mắt Ngạo Hàn Mai ánh lên vẻ bi thương.
Nghĩ tới nhánh gia tộc của cô ta im ắng trăm năm, cuối cùng cũng sinh ra một thiên tài như cô ta. Gia tộc dốc hết sức đào tạo bồi dưỡng cô ta, hi vọng cô ta có thể tranh chức vị gia chủ thế gia Ngạo Tuyết. Cho dù không thể làm gia chủ thì cũng có thể làm đến trưởng lão, bảo vệ nhánh này.
Không ngờ cô ta lại mắc bệnh Hàn Giang Cô Huyết hiếm thấy.
Đúng là vận mệnh trêu đùa!
“Cô chủ, cô không cần phải lo lắng quá, cô làm nhiều việc cho thế gia Ngạo Tuyết như vậy, sao bọn họ có thể quên được chứ? Chắc chắn sẽ không động đến nhánh bên cô đâu”.
Người hầu gái an ủi.
Nhưng Ngạo Hàn Mai lại lắc đầu: “Mấy năm qua, tôi vì tăng thực lực cho mình có thể nói đã dùng hết mọi thủ đoạn, vô hình trung cũng đã đắc tội rất nhiều người. Một khi tôi chết, chi tộc Diệp chúng ta sa sút, chắc chắn sẽ bị người ta xóa sổ. Nếu có thể kéo những người này về liên minh do thế gia Ngạo Tuyết chúng ta sáng lập, bọn họ sẽ có mối liên hệ không thể cắt đứt với nhánh chúng ta, người khác muốn động vào chúng ta cũng phải kiêng dè những người này”.
Người hầu gái gật đầu, trong mắt tràn ngập vẻ thê lương, cuối cùng không chịu được mà âm thầm lau nước mắt: “Cô chủ, nếu cô không bị bệnh thì tốt biết bao, thế gia Ngạo Tuyết có cô dẫn dắt chắc chắn sẽ càng thêm huy hoàng!”.
“Bây giờ nói mấy chuyện này thì có nghĩa lý gì? Đi theo tôi”.
Ngạo Hàn Mai nói, đứng dậy ra khỏi cửa phòng, tiến về phía nơi Lâm Chính ở.
Trên đường có không ít con mắt nhìn chằm chằm cô ta.
Nhưng cô ta phớt lờ, chẳng lâu sau đã đến trước cửa phòng Lâm Chính.
Sở Thu đứng đợi trước cửa.
Người hầu gái thấy vậy lập tức tiến tới, hô to: “Này! Gọi minh chủ các người ra đây, cô chủ chúng tôi đến rồi!”.
“Minh chủ đang chuẩn bị dược liệu ở bên trong, cô Ngạo muốn gặp minh chủ thì tự vào trong là được”.
Sở Thu nói.
“Anh nói cái gì? Trai đơn gái chiếc sao có thể ở chung một phòng? Danh dự của cô chủ nhà chúng tôi sẽ ra sao?”.
Người hầu gái phẫn nộ.
“Minh chủ đã nói chỉ được cho mình cô chủ nhà cô vào trong. Nếu không vào, anh ấy cũng không ngại ra đây chữa trị cho cô chủ nhà cô, chỉ sợ cô chủ nhà cô không phối hợp mà thôi”.
Sở Thu nhún vai, cười nói.
“Thế thì có gì mà không phối hợp? Bảo minh chủ các người ra đây là được!”.
Người hầu gái không nhịn được mắng chửi.
Sở Thu nhíu mày, nhưng không phản bác, quay người vào phòng.
Chẳng lâu sau, cửa phòng được mở ra.
Lâm Chính liếc nhìn mấy góc ở hành lang, những bóng người thoắt ẩn thoắt hiện ở đó nhìn thẳng về phía này.
Rất rõ ràng, bọn họ đều là tai mắt của các thế tộc siêu ba chủ khác phái tới.
“Chắc cô Ngạo biết mục đích tôi gọi cô tới đây chứ?”.
Lâm Chính lên tiếng hỏi.
“Đương nhiên, Lâm minh chủ chắc là muốn kiểm tra xem bệnh của tôi như thế nào, sau đó sẽ suy nghĩ đối sách, tiếc rằng tất cả hành động của anh chỉ là uổng công vô ích”.
Ngạo Hàn Mai nói.
“Không thử sao biết là uổng công?”.
“Anh muốn thử thì thử đi, anh có thể bắt tay vào làm được rồi”.
Ngạo Hàn Mai thuận miệng nói, không thấy hứng thú.
“Cô Ngạo, cô có chắc là muốn kiểm tra ở đây không?”.
“Có vấn đề gì sao?”.
“Không vấn đề gì... Vậy cô Ngạo hãy cởi quần áo ra”.
Lâm Chính suy nghĩ một lúc rồi nói.
“Cái gì?”.
Ngạo Hàn Mai sửng sốt.
Người hầu gái cũng kinh ngạc, hoàn hồn lại, nổi giận chửi mắng: “Anh dám đùa giỡn cô chủ nhà tôi? Anh muốn chết sao?”.
“Tôi chỉ muốn cứu cô chủ của các người”, Lâm Chính nói.
“Khốn nạn! Đồ cợt nhả, còn dám giảo biện?”.
Người hầu gái rút dao ra, sau đó vung tay.
“Làm gì vậy?”.
Sở Thu chặn cô ta lại, nói: “Minh chủ chúng tôi chữa bệnh cho cô chủ các cô, các cô lại có thái độ đó sao?”.
“Anh tránh ra cho tôi!”.
Người hầu không quan tâm, ỷ mình có tu vi cao cường muốn giải quyết hai người, nhưng bị Ngạo Hàn Mai ngăn lại.
“Cô chủ”.
“Đừng làm loạn”.
Ngạo Hàn Mai nói, sau đó nhìn Lâm Chính: “Lâm minh chủ, yêu cầu của anh thứ cho tôi không thể làm theo!”.
“Không sao! Nếu các cô không muốn chữa trị thì tôi cũng không cưỡng cầu. Nhưng mà cô Ngạo, cô phải nhớ đây là do cô không phối hợp chữa trị, không phải tôi không chữa được cho cô! Cho nên chuyện gia nhập liên minh của liên minh Thanh Huyền, các người cũng không thể ép buộc tôi”.
Lâm Chính nói.
Nghe xong, Ngạo Hàn Mai sa sầm mặt.
Chương 4128: Không biết xấu hổ
Ngạo Hàn Mai cảm thấy như thể mình đã bị Lâm Chính lừa.
Nếu cởi bỏ quần áo thì không chỉ mình cô ta mất thể diện mà cả mặt mũi của Ngạo Hàn thế gia cũng mất sạch.
Nhưng nếu từ chối, chẳng phải sẽ mất một liên minh sao?
Điều này sẽ ảnh hưởng lớn đến kế hoạch buộc các liên minh khác phải phục tùng gia tộc Ngạo Hàn của cô ta.
Ngạo Hàn Mai rơi vào trầm tư.
"Cô chủ Ngạo, nếu cô thật sự không thể làm việc đó ở đây, tôi nghĩ cô nên vào phòng thì tốt hơn. Dù sao xung quanh có rất nhiều ánh mắt, tôi phải tôn trọng quyền riêng tư của cô".
Lâm Chính bình thản mở miệng.
Ngạo Hàn Mai hừ lạnh một tiếng: "Anh thật sự có thể chữa khỏi cho tôi, hay là chỉ muốn lợi dụng tôi?"
“Cô hiểu lầm rồi, tôi là bác sĩ. Bác sĩ chữa bệnh sao có thể có ý nghĩ như vậy?” Lâm Chính lắc đầu.
"Tôi có thể cho anh kiểm tra!"
Ngạo Hàn Mai hít một hơi thật sâu và nói bằng giọng vô cảm.
"Cô chủ!"
Người hầu vội vã thốt lên.
Nhưng Ngạo Hàn Mai dường như đã ra quyết định, lạnh lùng nói: "Nhưng tôi phải đánh cược với anh!"
"Đánh cược gì?"
Lâm Chính tò mò hỏi.
"Nếu anh không thể chữa khỏi bệnh cho tôi, tôi sẽ không thu nhận liên minh Thanh Huyền nữa. Thay vào đó, tôi sẽ dùng toàn bộ sức mạnh của gia tộc Ngạo Hàn để tiêu diệt các người nhằm bảo vệ thanh danh của tôi!" Ngạo Hàn Mai lạnh lùng nói.
Cô ta nói dứt lời, Sở Thu không khỏi thở gấp.
Lâm Chính cau mày.
"Nếu anh chữa khỏi bệnh cho tôi, tôi không chỉ cho anh rất nhiều lợi ích mà anh không thể tưởng tượng được mà còn coi liên minh Thanh Huyền là đồng minh. Nếu họ gặp khó khăn, gia tộc Ngạo Hàn của tôi sẽ giúp đỡ hết sức mình, bất kể giá nào!"
Ngạo Hàn Mai nói tiếp.
“Cho nên, địa ngục và thiên đường chỉ cách nhau một tấc sao?”
"Cái đó tùy anh nghĩ".
Ngạo Hàn Mai thờ ơ nói.
Lâm Chính rơi vào trầm tư.
"Lâm minh chủ, chúng ta không cần mạo hiểm như vậy đúng không? Cùng lắm thì ... để liên minh Thanh Huyền sáp nhập vào gia tộc Ngạo Hàn, chúng ta chịu thiệt thòi một chút cũng được".
Sở Thu do dự rồi thận trọng nói.
Gia tộc Ngạo Hàn rất lớn, với sức mạnh của liên minh Thanh Huyền thì hoàn toàn không thể địch nổi.
"Nếu sáp nhập vào gia tộc Ngạo Hàn, liên minh Thanh Huyền sẽ không còn tồn tại. Chưa kể những nỗ lực của toàn liên minh trong vài năm qua, ngay cả mọi thứ mà các gia tộc lớn trong liên minh tích lũy hàng trăm năm cũng sẽ biến mất. Như vậy, chúng ta làm sao đối diện với các thành viên của liên minh?"
Lâm Chính lắc đầu.
"Minh chủ, ý của anh là. . . "
"Nếu như tôi thất bại, anh hãy mau chóng trở về tuyên bố giải tán liên minh. Sau đó bảo mọi người lập tức rời khỏi vực Diệt Vong để tới Giang Thành, tôi sẽ nhờ Long Quốc bảo vệ mọi người".
Lâm Chính trầm giọng nói.
Sở Thu hơi sửng sốt, sau đó khẽ gật đầu.
"Cô chủ Ngạo, chúng ta vào phòng đi".
Lâm Chính ngẩng đầu nhìn.
"Anh có chắc chắn muốn tiếp tục?"
Đôi mắt như nước hồ thu của Ngạo Hàn Mai trở nên lạnh lùng.
"Tôi nói rồi, tôi là bác sĩ, nếu cô có bệnh, tôi nhất định sẽ tận lực chữa trị. Nếu không, tôi thật có lỗi với y thuật của mình!"
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Ngạo Hàn Mai nhíu chặt lông mày, âm thầm nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng cuối cùng cô ta vẫn không từ chối, đột ngột xoay người đi về phía phòng.
"Cô... cô chủ..."
Người hầu há hốc miệng, ngây người nhìn.
Lâm Chính nghiêng đầu: "Ở lại đây đi!"
"Vâng, thưa minh chủ!"
Sở Thu lập tức chắp tay lại.
Lâm Chính xoay người đi vào phòng, sau đó khóa cửa lại.
Những người xung quanh đều ngây người nhìn cảnh tượng này.
"Thật sự đi vào sao?"
"Lần này sẽ có chuyện vui đây!"
"Đúng là không biết xấu hổ!"
"Mau, mau trở về báo cáo với các vị đại nhân!"
Chương 4129: Có thể
Cái gì? Thật sự vào rồi sao?"
Bên trong sân bên cạnh, đám người tụ tập lại cùng nhau dưới gốc cây đại thụ, ly rượu trong tay Căn Hành hơi khựng lại, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía người đang chạy vào báo cáo.
"Vào rồi, một nam một nữ, cửa sổ đóng chặt quá, căn bản nhìn không thấy bên trong là cái gì!"
Đám người đó mô tả sinh động như thật.Căn Hành nghe thấy vậy thì lập tức cười lớn.
"Tôi còn tưởng rằng Ngạo Hàn Mai kia thuần khiết như nào, chẳng ngờ cũng là dạng lẳng lơ ong bướm, e là cô ta sẽ làm mất mặt thế gia Ngạo Tuyết!"
“Đại nhân, nói như vậy, chúng ta cũng không thể lấy cớ kiểm tra cô ta để bắt cô ta cởi được?”
Đám người bên cạnh cười xởi lởi.
"Thế thì có tác dụng gì? Không nghe Ngạo Hàn Mai nói sao? Nếu như kiểm tra rồi mà không chữa được thì sẽ bị diệt tộc. Mấy người có bảo đảm chúng ta có thể chữa khỏi cho 'Hàn Giang Cô Huyết' sao?"
"Cái đó. . . Cái đó chữa như thế nào chứ? Có điều thằng nhãi của liên minh Thanh Huyền. . . . . ."
"Tuổi trẻ làm việc không suy tính nhiều, cũng không biết tính nghiêm trọng của hậu quả để lại, cứ mặc kệ, để tùy theo ý hắn, chúng ta xem kịch hay là được rồi".
"Nếu như vậy, chẳng phải liên minh Thanh Huyền sẽ bị tiêu diệt sao?"
"Việc diệt tộc có liên quan gì đến chúng ta chứ? Vừa hay chúng ta có thể lợi dụng liên minh Thanh Huyền để kiểm tra thực lực của gia tộc Ngạo Tuyết, xem rốt cuộc có thực sự lớn mạnh như lời đồn hay không!"
"Vâng!"
Ý kiến này của Căn Hành rất có tính thỏa luận trong đám thế tộc siêu bá chủ. Mọi người đã không chú ý đến điểm này.
Theo như quan điểm của họ, việc Lâm Chính chữa khỏi "Hàn Giang Cô Huyết' là hoàn toàn không thể xảy ra.
"Có chuyện này sao?"
Trong đại sảnh, Hạo Thiên nghe thấy Lôi Hổ báo cáo thì nhíu chặt hai hàng lông mày lại.
"Hạo Thiên đại nhân, nếu đã như vậy, Lâm minh chủ không thể không chữa khỏi cho cô Ngạo Hàn Mai, bằng không, một khi những chuyện này truyền đến tai gia tộc Ngạo Tuyết, liên minh Thanh Huyền nhất định sẽ bị xóa sổ. Chúng ta có cần can dự vào không?", Lôi Hổ do dự muốn nói lại thôi.
"Đã không kịp nữa rồi!"
Hạo Thiên lắc đầu, nói với giọng lãnh đạm: "Tuy Lâm minh chủ tuổi còn trẻ, nhưng vô cùng thông minh, cậu ta nhất định đã suy tính chuyện này từ trước rồi, cứ để cậu ta tự quyết đi!"
"Việc này... thôi được rồi!"
Trong gian phòng.
Ùng ục. . .Trong lò luyện đan phát ra từng tiếng bọt khí nổ tung, ngọn lửa khẽ bốc cháy, khiến nhiệt độ bên trong phòng tăng lên hơn mười độ.
Lâm Chính vừa điều chỉnh độ lửa vừa nói: "Cô Ngạo, chúng ta bắt đầu thôi!"
Ngạo Hàn Mai hơi sửng sốt, trên khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn, trắng nõn nà của cô hiện lên vẻ ngạc nhiên kỳ dị.
Mặc dù cô biết cái chết đang rất cận kề, nhưng cô đã nghĩ thông suốt mọi việc từ lâu rồi, cũng không còn bận tâm đến mọi thứ nữa, nhưng nếu thật sự phải trần trụi không mảnh vải che thân trước mặt người đàn ông xa lạ như này……
Thật sự khó mà làm được.Sự ngượng ngùng trong lòng khiến chân tay cô bỗng cứng đơ.
"Sao thế? Không bỏ ra được sao?"
Lâm Chính nhíu mày lại: "Cô muốn chết hay muốn giữ thể diện?"
"Anh có thể chữa khỏi cho tôi thật sao?", Ngạo Hàn Mai nói với giọng gượng gạo.Nhưng câu nói đó vừa thốt ra, cô lại cảm thấy vô cùng thừa thãi.
Cái thằng cha này làm sao có thể chữa khỏi 'Hàn Giang Cô Huyết' chứ?
"Tôi đã biết về căn bệnh này sau khi tham khảo từ những cuốn sách cổ được cất chứa tại Lôi Trạch Thiên Các. Tôi nghĩ nó gần giống như hội chứng xơ cứng teo cơ. Người khác có thể không chữa được, nhưng tôi có thể thử!", Lâm Chính nói.
"Anh chữa kiểu gì?", Ngạo Hàn Mai lập tức hỏi.
Lâm Chính nghe thấy vậy, lập tức dừng tay lại, nhìn cô đầy hờ hững.
"Sao thế?"
Đôi mày lá liễu của Ngạo Hàn Mai hơi cau mày.
"Tôi nói này cô Ngạo, cô có hiểu về y thuật không?"
"Nhà họ Ngạo Tuyết chúng tôi tinh thông y đạo, làm sao tôi có thể không hiểu y thuật chứ?"
"Nếu cô hiểu về y thuật thì cũng nên biết tôi có thể chữa khỏi cho cô hay không. Điều đầu tiên phải làm là để tôi xem tình trạng bệnh của cô rồi mới có thể phán đoán được, đạo lý này, chẳng phải một đứa trẻ ba tuổi cũng biết hay sao? Nếu cô vẫn tiếp tục không cởi quần áo ra, tôi làm sao có thể quan sát tình trạng bệnh của cô được", Lâm Chính trầm ngâm.
Ngạo Hàn Mai ngẩn ra, do dự một lúc rồi cuối cùng cũng cởi bỏ quần áo.Chiếc áo khoác băng mỏng tanh như cánh ve sầu từ từ rơi xuống đất, để lộ làn da trắng như tuyết của Ngạo Hàn Mai.
Làn da của mịn màng không tỳ vết, không có dù chỉ một nốt muỗi cắn.
Nhưng nếu nhìn kỹ, có thể thấy được nước da của cô vô cùng yếu ớt, không có chút hồng hào nào, thậm chí có những cố còn gần như băng tuyết.
Lâm Chính quan sát tỉ mỉ, nhưng không hề chú ý đến những bộ phận nhạy cảm.Hai gò má của Ngạo Hàn Mai thấp thoáng ửng hồng, cô khẽ nhắm mắt lại, cơ thể mảnh mai run lên khe khẽ.
"Xong chưa?", cô hỏi với giọng run rẩy.
Nhưng Lâm Chính lại chẳng phát ra tiếng.Ngạo Hàn Mai hơi khó chịu.
Chẳng lẽ, thằng cha háo sắc này bị thân thể của mình làm cho ngây ngốc rồi?Cô đột nhiên mở mắt ra, hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Chính.
Tuy nhiên, Lâm Chính lại tập trung vào bên mạn sườn của cô, đôi mắt sáng như sao của anh đang trầm tư, nhưng lại chẳng nhìn ra một chút dục vọng nào trong đó.Ngạo Hàn Mai hơi sửng sốt.
Là mình đã nghĩ oan cho người này sao?
Một lúc sau.
"Xong rồi!", Lâm Chính thu lại ánh mắt, nói bằng giọng thản nhiên.
"Có chữa được không?", Ngạo Hàn Mai hắng giọng nói.
"Được!", Lâm Chính yên lặng gật đầu.
Lời nói vừa vang lên, Ngạo Hàn Mai cảm thấy như vừa bị sét đánh, cả người cô đứng ngây ra tại chỗ. . .
Chương 4130: Không thì ai?
Anh nói... thật sao? Đừng lừa tôi nhé!”, Ngạo Hàn Mai sốt sắng tiến lên, trên mặt là vẻ nôn nóng, bất chấp luôn việc mặc quần áo.
“Có thể thì có thể, nhưng sẽ có chút di chứng”, Lâm Chính tiếp tục khống chế lò luyện, lạnh nhạt nói.
“Di chứng gì?”
“Tu vi của cô sẽ không thể giữ được quá nhiều”, Lâm Chính đáp.
“Mất đi một phần tu vi sao?”
Ngạo Hàn Mai cắn đôi môi anh đào, trầm giọng nói: “Tuy là thế, tôi cũng không quá lo, giữ được núi rừng thì lo gì không có củi đốt, tu vi mất thì thôi, sống được mới là tốt nhất”.
“Tốt lắm, nằm lên giường đi! Cởi hết quần áo lần nữa!”, Lâm Chính nói, lấy Hồng Mông Long Châm ra, bắt đầu rót vào sức mạnh phi thăng.
Ngạo Hàn Mai sợ tới run lên, có chút chần chừ nhưng vẫn nghe lời.Cô ta nằm yên tĩnh trên giường, cơ thể kéo căng tới mức tận cùng như thể thần kinh toàn thân đều vặn thành bánh quai chèo, mắt nhắm lại, không dám nhìn những điều sắp xảy ra.
Trong lòng cô ta có chút hoài nghi.Người này thật sự có thể trị khỏi sao?
Chẳng phải Tiểu Thuý đã báo cáo là người này tới từ bên ngoài sao?Một người ngoài vực thì y thuật có thể giỏi hơn những phương pháp phi phàm trong vực sao?
Trong đầu Ngạo Hàn Mai rối nùi.Đợi hồi lâu, cô ta cũng không thấy Lâm Chính tiến tới trị liệu.
“Còn bao lâu nữa?”
Cô ta hé mắt, thấy Lâm Chính còn đang tập trung vào mười mấy cây kim bạc, không nhịn được mà hỏi.
“Chờ đi!”, Lâm Chính bình thản nói.
Ngạo Hàn Mai không hề lên tiếng.Cứ thế trôi qua nửa tiếng, tất cả Hồng Mông Long Châm đã được truyền vào sức mạnh phi thăng, trở nên toả sáng, Lâm Chính mới cầm chúng đi tới bên giường.
Ngạo Hàn Mai cảm nhận được là người đàn ông đang tới gần, đôi mắt nhắm chặt.Cô ta chưa từng có trải nghiệm thế này.Hoàn toàn phơi bày cơ thể trước một người đàn ông.
Phù!
Đúng lúc này, một luồng nhiệt nóng bỏng bao trùm Ngạo Hàn Mai.
Cô mở bừng mắt.Lòng bàn tay Lâm Chính bùng lên một ngọn lửa nhợt nhạt.
“Dị hoả?”, Ngạo Hàn Mai nghẹn ngào.
Ngọn lửa bao vây kim bạc như muốn thiêu đốt nó lên, kim bạc biến thành màu đỏ máu, trên mũi kim vẫn còn đốm lửa đang thiêu đốt.Tiếp theo, Lâm Chính lanh tay lẹ mắt cầm kim bạc đâm vào ngực Ngạo Hàn Mai.
“A!”
Miệng Ngạo Hàn Mai mở, phun ra từng luồng khói xanh.Như khối sắt bị nung đỏ bị ném vào trong nước lạnh.
Cảm giác này vô cùng kỳ diệu.Lâm Chính cũng không ngừng lại, tiếp tục cầm kim bạc đâm xuống.
Theo kim bạc không ngừng đâm xuống, Ngạo Hàn Mai chỉ cảm thấy nhiệt độ trong cơ thể đang từ từ dâng cao, máu tươi đóng băng đã lâu như đang sôi sục.
Thật thần kỳ!
“Đây là... châm pháp gì vậy?”, Ngạo Hàn Mai không khỏi hỏi.
“Một loại châm pháp bình thường, chỉ là đúng bệnh hốt thuốc thôi!”, Lâm Chính vừa ghim kim vừa đáp.
Một lát sau, trên thân Ngạo Hàn Mai đã cắm đầy kim bạc.Lâm Chính không dừng tay, anh vươn tay, ấn lên bụng Ngạo Hàn Mai, bắt đầu nhẹ nhàng xoa bóp.
Hơi thở của Ngạo Hàn Mai dồn dập, gấp gáp như sắp đứng lên.
“Đừng cử động!”, Lâm Chính quát khẽ, hai tay nhẹ nhàng xoa.
Dưới bàn tay không ngừng xoa không ngừng ấn của Lâm Chính, da thịt đang lạnh lẽo như băng dần khôi phục chút màu sắc.
Ngạo Hàn Mai biết Lâm Chính đang trị liệu cho mình, dù đang rất ngại ngùng nhưng hiện tại chỉ có thể chịu đựng.
Nửa giờ đồng hồ trôi qua, Lâm Chính đã mệt tới mức mồ hôi đổ đầy đầu, thở hổn hển, anh dừng một chút.
“Cảm giác thế nào?”, Lâm Chính thở hắt ra một hơi, vừa rút kim vừa hỏi.
“Cơ thể ấm áp, chưa từng thoải mái như vậy”, trong lòng Ngạo Hàn Mai hoảng hốt, không nhịn được mà đáp.
“Vậy là tốt rồi, xem ra sức mạnh phi thăng phối hợp với dị hoả có tác dụng với Hàn Giang Cô Huyết”, Lâm Chính cười nói.
Ngạo Hàn Mai sửng sốt, vội đứng dậy mặc quần áo vào, gương mặt cũng hồng hào hơn trước đó khá nhiều nhưng trong tích tắc, người lại khôi phục vẻ mặt lạnh tanh như cũ.
“Không ngờ Lâm minh chủ lại có thủ đoạn phi phàm như vậy, trước đây là Hàn Mai coi nhẹ Lâm minh chủ, Hàn Mai tạ lỗi với anh”.
“Không cần tạ gì cả!”
“Nhưng như vậy là chứng bệnh của Hàn Mai đã khỏi hẳn rồi sao?”
“Không đâu, còn phải trải qua vài đợt trị liệu nữa! Bệnh này của cô kéo dài đã lâu, phải tiến hành mấy đợt điều trị phối hợp với dùng thuốc thì mới khỏi hẳn!”, Lâm Chính nói, đi tới trước lò luyện, lấy đan dược đưa cho Ngạo Hàn Mai.
“Ăn vào đi!”
Ngạo Hàn Mai liếc mắt nhìn viên thuốc, tim đập mạnh.
“Đây là đan do anh luyện sao?”
“Không thì ai?”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Ngạo Hàn Mai cầm đan dược, da đầu tê dại. Dược hiệu của đan dược này đã vượt hơn 90%.
Trong cả vực này, có mấy ai làm được như thế?
Bình luận facebook