-
Chương 4146-4150
Chương 4146: Đi săn
“Ồ, tại sao?”, Ngạo Ly Phượng chau mày.
Nghe thấy phải dùng dị hỏa mới học được công pháp thì sắc mặt đám đông trở nên mất tự nhiên.
Người nhà thế gia Ngạo Tuyết sở hữu công pháp băng hàn, xung đột với dị hỏa. Nếu như tu luyện dị hỏa thì sợ rằng công pháp sẽ bị phế bỏ.
Ngạo Ly Phượng nhìn Ngạo Hàn Mai. Lúc này cũng hiểu ra được tại sao cô ta lai tới Lôi Trạch Thiên Các một chuyến, đưa người đàn ông này về và còn nói là sẽ gả cho anh. Vì cô ta đang giành lấy cơ hội cho Diệp Mạch nhất tộc.
Lâm Chính không những có thể trị khỏi bệnh cho Ngạo Hàn Mai mà còn là người sở hữu khả năng trị được bệnh Hàn Giang Cô Huyết. Vì vậy địa vị của anh ở trong thế giao Ngạo Tuyết sẽ rất cao.
Bởi vì mỗi năm thế gia Ngạo Tuyết đều xuất hiện một người bị bệnh này. Bệnh này mặc dù hiếm gặp nhưng đối với thế gia Ngạo Tuyết thì tỉ lệ mắc bệnh lại cao.
“Thiên Sương rời đi rồi tại sao lại không thấy tung tích đâu cả?”
Ngạo Tả lạnh lùng nhìn Ngạo Hàn Mai: “Ngạo Hàn Mai, có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không? Có phải là có gì giấu diếm mọi người không?”
“Chú Tả đang nói gì vậy. Những gì cần nói cháu đã nói rồi. Ngạo Thiên Sương lớn như vậy, thực lực còn mạnh hơn cháu, anh ta biến mất tại sao lại tìm cháu hỏi. Lẽ nào chú cho rằng cháu giết anh ta?”, cô ta chau mày.
“Chú Tả, mọi người đều là người nhà họ Ngạo, nhà họ Ngạo quy tắc thế nào ai cũng biết. Giết hại người của mình, sự việc có tính chất ra sao ai cũng biết. Hàn Mai dù có ngốc thì cũng sẽ không làm chuyện như thế. Nếu không, một khi bị phát hiện, liên lụy tới toàn tộc đấy. Tôi hi vọng chú suy nghĩ cho kỹ, đừng đổ oan cho người kh’c'.
Tộc trưởng cũng lên tiếng với biểu cảm không vui. Nếu như Ngạo Tả cứ nghĩ như vậy thì đây là chuyện của Diệp Mạch nhất tộc.
Bầu không khí nặng nề, Ngạo Ly Phượng mỉm cười: “Tộc trưởng đừng giận, chúng tôi chỉ đoán thôi. Dù sao thì lần này không chỉ có một người không quay về mà còn cả Tuyết Vệ nữa. Chúng tôi lo lắng họ xảy ra chuyện thôi mà”.
“Với thực lực của Hàn Man không thể nào giết được Thiên Sương và Tuyết Vệt, tôi nghĩ mọi người nghĩ nhiều rồi đấy. Trừ khi...các người cho rằng con rể tôi có thể làm được”.
Tộc trưởng nhìn Lâm Chính.
“Có gì mà không thể .Bọn em đã điều tra, vị này không hề đơn giản. Nghe nói cậu ta đã từng chiến đấu với Diệp Viên bất phân thắng bại”, Ngạo Tạ lên tiếng.
“Chú đã điều tra rồi thì nên biết con rể tôi chỉ dùng trận pháp để làm mạnh cơ thể, giằng co với Diệp Viêm, còn thực lực thế nào chắc các người nhìn thấy”.
Tộc trưởng đứng dậy: “Nếu mọi người cảm thấy cậu ấy làm thì cứ điều tra đi. Nếu điều tra ra vết tích gì thì chúng tôi cũng sẽ dốc sức phối hợp, thậm chí có trừng phạt cũng không tiếc. Còn nếu, không điều tra ra thì...hừ...Diệp Mạch nhất tộc dù mấy năm qua có lao dốc nhưng cũng không dễ bị người khác bắt nặt đâu”.
“Anh...”
Ngạo Tả tức lắm, định phản bác nhưng đành phất tay quay người rời đi.
“Tộc trưởng, làm phiền rồi”.
Ngạo Ly Phượng cười thản nhiên, chắp tay. Sự việc đã tạm dừng lại nhưng Ngạo Hàn Mai vẫn bất an.
Cô ta chắc chắn rằng người của Sương tộc nhất mạch đã cử người đi điều tra tung tích của Ngạo Thiên Sương. Giờ chỉ còn xem giấy có bọc nổi lửa nữa không hay thôi.
Nếu như bị phát hiện ra là Lâm Chính giết Ngạo Thiên Sương thì e rằng Diệp Mạch nhất tộc sẽ tiêu diệt cô ta mất...
“Đi nghỉ ngơi đi”
Ngạo Hàn Mai lên tiếng rồi vội vàng rời đi. Lâm Chính không quan tâm bèn trở về phòng.
Ngạo Ly Phượng và Ngạo Tả cũng lao ra cửa.
“Thế gia đại nhân, chắc chắn là có gì đó mờ áp. Tôi có cảm giác sự mất tích của Thiên Sương nhất định có liên quan tới tên họ Lâm đó”, Ngạo Tả bặm môi.
“Ngạo Tả, giờ không có chứng cứ, chỉ suy đoán thì không thể nào định tội họ được. Chúng ta cứ tìm chứng cứ rồi nói”, Ngạo Ly Phượng cười thản nhiên
Ngạo Tả hừ giọng, chắp tay giăng dây cương rời đi. Ngạo Ly Phượng nhìn theo cũng định rời đi theo. Đúng lúc này, ông ta đột nhiên chú ý tới điều gì đó thì bỗng thấy có một con ngựa co cụm nhìn tới.
“Đây là ngựa của ai vậy?”, Ngạo Ly Phượng nhìn về phía trước.
Lúc này một người hầu bên cạnh chợt mở mắt, nhảy bật dậy, run rẩy hành lễ.
“Chào thế gia đại nhân”.
“Nói cho tôi biết, đây là ngựa của ai. Thế gia Ngạo Tuyết chắc không có ngựa này đúng không?”
Ngạo Ly Phượng chỉ vào con ngựa sắp bị đông chết và hỏi.
“Bẩm, đây là ngựa của cô chủ, bị đông cứng rồi. Bị mấy con rồi, sợ rằng chắc con này cũng không gắng gượng được”.
Người hầu vội vàng nói.
“Vậy sao? Tôi nhớ lúc đám người Ngạo Hàn Mai rời đi thì cưỡi ngựa của thế gia Ngạo Tuyết mà”.
Ngạo Ly Phượng sờ cằm, dường như nghĩ ra được điều gì đó bèn nhếch miệng cười, quay người rời đi.
“Thế gia đại nhân đi từ từ ạ”, người này vội nói.
Sáng sớm ngày hôm sau.
“Lâm minh chủ tỉnh rồi à? Mau cùng tôi ra ngoài thành, nếu chậm thì sẽ hỏng mất”.
Tiếng của Ngạo Hàn Mai ở ngoài vọng tới. Lâm Chính ăn mặc chỉnh tề, mở cửa ra. Anh thấy Ngạo Hàn Mai với hai hốc mắt đen xì đứng bên ngoài. Rõ ràng là tối qua cô ta không ngủ.
“Cô không sao chứ?”, Lâm Chính mỉm cười.
“Không sao?”
Ngạo Hàn Mai lấy ra một viên đan dược, nhét vào miệng để hồi phục tinh thần sau đó trầm giọng: “Đừng chần chừ nữa, mau đi theo tôi. Nếu như muộn thì xong con ong mất”.
“Sao chị của cô vội thế. Đến muộn cũng bị nói à?”
“Không phải chị tôi, lần đi săn này có không ít thanh niên của thế gia Ngạo Tuyết nữa. Nếu nhưu chần chừ thì sẽ ảnh hưởng tới toàn bộ danh tiếng của gia tộc chúng tôi mất”.
Ngạo Hàn Mai dúi Lâm Chính đi ra ngoài. Hai người nhanh chóng cưỡi ngựa ra ngoài thành. Lúc này đã có chục thanh niên tập trung ở đây Ai cũng ăn mặc vô cùng sang trọng.
“Mọi người tới muộn rồi”, cô gái cưỡi ngựa, nhìn chăm chăm hai người bọn họ.
Chương 4147: Ngạo Hỏa Vân
Ánh mắt của Ngạo Vi Âm giống như có thể nhìn thấu mọi thứ, vô cùng có uy lực. Ngạo Hàn Mai đã mạnh rồi thế nhưng đứng trước mặt Ngạo Vi Âm thì cô ta vẫn co cụm lại, không dám nhìn thẳng.
“Chị, em xin lỗi!”, Ngạo Hàn Mai tỏ vẻ có lỗi.
“Chị không ngại việc mọi người tới muộn, nhưng hôm nay còn có người của những tộc khác nữa, đừng làm mất mặt Diệp Mạch nhất tộc”.
Nói tới đây, Ngạo Vi Âm liếc nhìn Lâm Chính. Ánh mắt cô ta điềm đạm nhưng từ sâu thẳm bên trong lại ánh lên hàn băng.
Lâm Chính không bận tâm. Giờ anh chỉ muốn bình an vô sự thoát được cuộc đi săn này sau đó nhanh chóng rời khởi vùng đất thị phi
“Hàn Mai, đây là người đàn ông mà cô lựa chọn sao?”
Lúc này một giọng cười vang lên. Ngạo Hàn Mai quay qua nhìn.
Đó là một người đàn ông cưỡi ngựa trắng. Người này khá khôi, tóc buông dài xuống vai, dao được dắt ở eo với dáng vẻ ung dung.
“Ngạo Trượng?”, Ngạo Hàn Mai chau mày.
“Khá lắm Hàn Mai, người này cũng khôi ngô đấy. Nghe nói còn có thể chữa khỏi Hàn Giang Cô Huyết cơ à. Chậc chậc, chuyến đi tới Lôi Trạch Thiên Các lần này đúng là nhặt được của báu mà”.
Người đàn ông liếc nhìn Lâm Chính và nhếch miệng cười gật đầu nhưng đôi mắt ánh lên vẻ chế nhạo.
Ngạo Hàn Mai không hề lên tiếng. Ngạo Vi Âm thì kéo dây cương, thản nhiên nói: “Đi thôi”.
Hai người đi theo sau Ngạo Vi Âm. Thế nhưng vừa đi được vài bước thì...
“Chết đi”,một tiếng gầm vang lên.
Ngay sau đó là một đường kiếm đâm về phía Lâm Chính.
Lâm Chính chau mày. Ngạo Hàn Mai lập tức chặn lại.
Keng!
Hai thanh kiếm va chạm phóng ra băng tuyết. Một người đàn ông để râu với cơ thể cường tráng đang nhìn chăm chăm Lâm Chính.
“Ngạo Hồng Hỏa anh làm gì vậy”, Ngạo Hàn Mai hét lớn.
“Kẻ này giết huynh trưởng của tôi, tôi phải trả thù cho huynh trưởng”, Ngạo Hồng Hỏa gầm lớn.
Ngạo Hàn Mai không chịu được bèn phát lực, đánh lại đường kiếm của đối phương và lạnh lùng nói: “Huynh trưởng Ngạo Thiên Sương của anh mất tích, chưa biết sống chết thế nào. Huống hồ ai bảo anh là Lâm minh chủ giết anh ta?”
“Giờ hắn là kẻ tình nghi nhất, chỉ cần như vậy thì tôi phải giết hắn”
“Nói vậy thì người của Lôi Trạch Thiên Các đều là kẻ tình nghi và anh muốn tiêu diệt bọn họ sao?”
“Bớt nói nhảm lại”.
Ngạo Hồng Hỏa gầm lên: “Ngạo Hàn Mai, cô nghe đây đừng lo việc bao đồng. Nếu không tôi xử lý cả cô đấy”.
“Hỗn xược”, Ngạo Hàn Mai tức giật ra tay.
Đúng lúc này Ngạo Vi Âm đột nhiên lên tiếng: “Hàn Mai, ra tay”.
Ngạo Hàn Mai giật mình quay qua nhìn Ngạo Vi Âm.
“Để anh ta giết đi”
Ngạo Vi Âm nói: “Để xem anh ta có đủ gan không”.
Dứt lời Ngạo Hồng Hỏa giật mình.
Chẳng qua là hắn nhất thời tức giận mà thôi. Còn nếu ra tay thật thì hắn nào dám. Nếu không Sương Mạch nhất tộc sẽ bị liên lụy mất.
“Ngạo Hàn Mai, tên họ Lâm kia nữa, các người chờ đấy, nhất định các người sẽ biết tay”.
Ngạo Hồng Hỏa chửi rủa rồi quay người rời đi. Sắc mặt của Ngạo Hàn Mai mất tự nhiên. Cô ta chau chặt mày.
“Lát nữa săn, theo sát chị”, Ngạo Vi Âm nói.
“Vâng chị”
Ngạo Hàn Mai gật đầu với vẻ cảm kích.
“Lâm minh chủ lát nữa tuyệt đối không được rời xa khỏi chị tôi đấy, biết chưa”.
“Tại sao?”
“Tên Ngạo Hồng Hỏa đó chắc chắn sẽ không bỏ qua đâu, người của Sương Mạch nhất tộc sẽ ra tay với chúng ta. Nếu có chị ở đây thì họ không dám làn càn”.
“Vậy à? Tôi thấy thực lực của cô cũng khá mà, cô sợ anh ta sao” ,anh cười.
“Tôi sợ anh ta…tôi sợ người đứng sau anh ta thì đúng hơn”, cô ta nói.
“Người đứng sau anh ta?”
Lâm Chính giật mình, anh bỗng cảm nhận được bèn quay lại nhìn.
Một đám người mặc đồ đỏ xuất hiện.
Ngạo Hồng Hỏa lúc này đã đứng bên cạnh người đàn ông đi đầu.
“Người này…là ai vậy?”, Lâm Chính hỏi.
“Thiên tài ẩn thế của Sương Mạch nhất tộc, anh họ của Ngạo Thiên Sương – Ngạo Hỏa Vân”, cô ta nói.
Chương 4148: Chị giết giúp các em
Thảo nào thực lực của tộc Sương Mạch lại mạnh như vậy, Ngạo Thiên Sương, Ngạo Hồng Hỏa và Ngạo Hỏa Vân này đều là những cao thủ hàng đầu.
Nhất là Ngạo Hỏa Vân.
Lâm Chính cảm nhận được một luồng khí trường đặc biệt trên người anh ta.
Loại khí trường này rất giống với thiên kiêu hạng nhất Long Thiên Tử ở Thánh Sơn.
Người này cũng chỉ cách cảnh giới Lục Địa Thần Tiên một bước, nhưng một bước này của anh ta nhỏ hơn người khác rất nhiền.
Hơn nữa... khí kình của anh ta cũng khác biệt hẳn.
Đây rõ ràng là một loại sức mạnh mạnh hơn khí kình bình thường gấp nhiều lần.
Tối tăm hơn, lạnh lẽo hơn.
Sao người này lại nắm được sức mạnh băng giá như vậy?
Lẽ nào... anh ta đã tu luyện cấm thuật nào đó?
Lâm Chính suy tư.
Chắc là nhận thấy ánh mắt của Lâm Chính, Ngạo Hỏa Vân liền liếc mắt nhìn về phía này. Anh ta và Lâm Chính bốn mắt nhìn nhau, sau đó xoay người đi.
"Ngạo Hỏa Vân?".
Ngạo Vi Âm hơi nhíu mày, quay sang nói: "Hàn Mai, lát nữa chúng ta đừng vào núi, tùy tiện săn ít hươu băng dưới chân núi là được rồi".
"Chị, chị cảm thấy vào núi sẽ gặp nguy hiểm sao?".
Ngạo Hàn Mai trầm giọng hỏi.
Ngạo Vi Âm im lặng một lát, bình thản nói: "Ngạo Hỏa Vân... có lẽ sắp đột phá rồi".
Ngạo Hàn Mai như ngừng thở.
Đúng lúc này, Ngạo Hỏa Vân ở phía trước bỗng lên tiếng.
"Em Ngạo Hàn Mai, đưa vị hôn phu Lâm Chính của em lại đây đi".
Giọng nói không lớn, nhưng cả đội ngũ đều nghe thấy.
Tất cả mọi người đều dừng việc bàn tán, đổ dồn mắt về phía này.
Ngạo Hàn Mai cũng sửng sốt, nhìn Ngạo Hỏa Vân với vẻ mặt kinh ngạc.
"Sao? Cần anh nhắc lại lần nữa à?".
Giọng nói bình thản của Ngạo Hỏa Vân lại vang lên.
Ánh mắt Ngạo Hàn Mai lập tức đanh lại, nhìn Lâm Chính một cái. Thấy anh gật đầu, hai người liền đi về phía anh ta.
Ngạo Vi Âm cũng đi theo.
"Anh Hỏa Vân, có chuyện gì sao?".
Ngạo Hàn Mai hít sâu một hơi rồi hỏi.
"Nghe nói chồng em là một kì nhân, có thể chữa được Hàn Giang Cô Huyết?", ánh mắt Ngạo Hỏa Vân nhìn thẳng về phía trước, bình thản nói, không thèm liếc Ngạo Hàn Mai lấy một cái.
"Vâng".
Ngạo Hàn Mai do dự một chút rồi đáp.
"Nếu vậy thì lát nữa hai người các em tiến thẳng tới đỉnh núi Hàn Sơn, giết con Băng Tinh Hàn Điểu, mang về nộp cho thế gia".
Ngạo Hỏa Vân nói.
Anh ta vừa dứt lời, Ngạo Hàn Mai liền biến sắc.
"Anh Hỏa Vân, gia tộc từng nhiều lần cảnh cáo bọn em, Hàn Điểu trên đỉnh núi là hung thú biến dị ăn nhầm tiên thảo, không được động vào, nếu không chắc chắn mất mạng! Anh muốn đẩy bọn em vào chỗ chết sao?".
"Vị hôn phu của em có thể chữa được Hàn Giang Cô Huyết thì chắc chắn là kì nhân, kì nhân trị kì điểu, có vấn đề gì sao? Anh nghĩ chắc chắn các em sẽ có cách!".
Ngạo Hỏa Vân không nhanh không chậm nói.
"Nếu bọn em không đi thì sao?".
Ngạo Hàn Mai trầm giọng hỏi.
"Vậy thì tức là các em không phải đối thủ của Băng Tinh Hàn Điểu, nếu không phải đối thủ của Băng Tinh Hàn Điểu thì tức là người chồng tương lai của em thực ra chẳng có bản lĩnh gì, cũng không có khả năng chữa khỏi Hàn Giang Cô Huyết".
Ngạo Hỏa Vân nhìn chằm chằm Lâm Chính, bình thản nói: "Nếu vậy thì có nghĩa là anh ta lừa dối em, lừa dối thế gia Ngạo Tuyết chúng ta. Em nói xem chúng ta nên xử lý một kẻ lừa đảo như thế nào đây?".
Ngạo Hàn Mai không nói gì.
Đây rõ ràng là cả vú lấp miệng em.
Nhưng... cô ta không thể phản bác.
Bởi vì ở đây, kiếm của ai sắc hơn thì lời nói của người đó có lý.
Tất cả mọi người đều biết Ngạo Hỏa Vân muốn mượn tay của Băng Tinh Hàn Điểu để xử lý hai người bọn họ.
Đúng như Ngạo Hồng Hỏa nói, hai người chỉ bị nghi ngờ.
Nhưng trong mắt Ngạo Hỏa Vân thì nghi ngờ cũng đáng chết.
"Cứ sắp xếp thế đi, cuộc đi săn lần này chính thức bắt đầu, ai săn được nhiều nhất thì sẽ nhận được phần thưởng của thế gia! Các vị, hành động đi!".
Ngạo Hỏa Vân không đếm xỉa đến hai người nữa, khẽ quát một tiếng, rồi kéo dây cương, lao về phía Hàn Sơn phía trước.
Những người khác hoặc lập tức bám theo, hoặc nhìn hai người Ngạo Hàn Mai với ánh mắt chế giễu, rồi chậm rãi tiến về phía Hàn Sơn.
"Đi thôi".
Ngạo Vi Âm cưỡi ngựa tung vó, bình thản nói.
"Chị, bọn em phải lên đỉnh núi thật sao?".
Khuôn mặt của Ngạo Hàn Mai căng cứng, nhỏ giọng hỏi.
"Các em không cần đi, Hàn Điểu để chị giết cho, các em chờ chị dưới núi".
Ngạo Vi Âm bình tĩnh nói.
"Cái gì?".
Hơi thở của Ngạo Hàn Mai trở nên run rẩy.
Chương 4149: Thuận phong nhĩ
Tốc độ của Ngạo Vi Âm rất nhanh, con ngựa tung vó bụi mù, lao thẳng vào Hàn Sơn, biến mất sau từng cái cây như những bức tượng bằng băng.
Ngạo Hàn Mai có chút chần chừ, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Lâm Chính nhìn quanh quất, đánh giá ngọn núi Hàn Sơn này.
Đây là ngọn núi cách thế gia Ngạo Tuyết gần nhất.
Ngọn núi rất lớn, trong núi có rất nhiều động vật chỉ sinh tồn được trong thời tiết giá lạnh khắc nghiệt, trong đó không thiếu một số hung thú đã bị tuyệt chủng.
Hơn nữa còn không phải hung thú bình thường.
Bọn chúng ăn linh hoa dị thảo, các loại quả quý hiếm trong thời gian dài, đến mức sức mạnh, tốc độ của chúng đều trở nên đáng sợ, thậm chí một số hung thú còn xảy ra biến dị, có thể sử dụng khí kình.
Vì vậy cuộc đi săn này tuyệt đối không phải hoạt động dạo chơi nghỉ dưỡng của một số nam thanh nữ tú.
Lần nào đi săn cũng có người chết.
"Con Băng Tinh Hàn Điểu kia cực kì hung hãn, chỉ dựa vào mỗi Ngạo Vi Âm thì chưa chắc là đối thủ của nó! Lâm Chính, tôi phải lên giúp chị ấy!".
Ngạo Hàn Mai đanh mắt nhìn đỉnh núi rồi nói.
"Chị cô bảo cô chờ ở chân núi là vì không muốn cô gặp nguy hiểm, bởi vì một khi vào Hàn Sơn, người của tộc Sương Mạch sẽ nhân cơ hội đối phó cô. Bây giờ cô lên đó giúp cô ta chẳng phải là dê vào miệng hổ, gây thêm phiền phức cho cô ta sao?".
Lâm Chính lắc đầu nói.
"Nhưng nếu chị ấy gặp chuyện gì... thì chẳng phải là tôi hại chị ấy sao?".
Ngạo Hàn Mai trầm giọng đáp.
Lâm Chính không nói gì.
"Aizzz, cô Hàn Mai, cô hãy tin tưởng cô Vi Âm chút đi mà! Nếu cô Vi Âm dám lên đó một mình thì chắc chắn là có tính toán riêng, cho dù không địch lại được thì cũng không khó để rút lui an toàn".
Đúng lúc này, một tiếng cười khẽ vang lên.
Hai người ngoảnh sang nhìn.
Chỉ thấy một người ăn mặc giản dị, cưỡi con ngựa gầy đi tới.
Nhìn kiểu ăn mặc thì cũng là người của thế gia Ngạo Tuyết.
Nhưng hắn có vẻ hơi gầy, cao khoảng 1m7, tướng mạo cũng bình thường.
"Anh là..."
Ngạo Hàn Mai nhíu mày.
"Tôi tên Ngạo Đại Nhĩ, là người của tộc chi dưới!".
Ngạo Đại Nhĩ cười đáp.
"Tộc chi dưới? Sao có thể tham gia cuộc đi săn này chứ?".
Ngạo Hàn Mai sửng sốt.
Lâm Chính từng nghe việc phân chia đẳng cấp của thế gia Ngạo Tuyết vô cùng nghiêm ngặt, quần thể thống trị trên cùng gọi là thế gia, đó là chính thống của tộc Ngạo Tuyết. Những tộc như Diệp Mạch, Sương Mạch là trụ cột trung lưu. Còn người của các tộc chi dưới thì là tầng đáy của thế gia Ngạo Tuyết, cũng là lực lượng lao động chính của thế gia Ngạo Tuyết.
"Một thời gian trước tôi lập được công, được đại nhân bên trên ban cho cơ hội, nên đến xem thế nào".
Ngạo Đại Nhĩ toét miệng cười, bỗng ghé lại gần Lâm Chính nói: "Vị đại nhân này, tôi khuyên anh nên nhanh chóng rời khỏi đây đi, cho dù anh không lên núi, thì người của tộc Sương Mạch cũng không tha cho các anh đâu".
Lâm Chính nhìn hắn với ánh mắt kì quái.
Ngạo Hàn Mai thì lạnh lùng hừ một tiếng: "Ngạo Đại Nhĩ, hình như anh biết rất nhiều chuyện nhỉ? Anh điều tra chúng tôi à?".
"Không không không, cô Hàn Mai hiểu lầm rồi, tôi đâu có điều tra các cô. Chỉ là tôi có một sở trường, chính là trời sinh có cái tai to, trời sinh thuận phong nhĩ, nghe được gần hết những gì các cô nói, nên tôi biết được".
Ngạo Đại Nhĩ chỉ vào tai mình, cười nói.
Vừa nhìn, quả nhiên tai hắn to hơn người thường khá nhiều.
Trong lòng Ngạo Hàn Mai giật thót.
Không ngờ tộc chi dưới lại có người tài giỏi như vậy.
Cũng may trước đó không nói những lời không nên nói, nếu không đã gặp phiền phức rồi.
"Nói vậy là anh cũng nghe được gì đó ở bên tộc Sương Mạch sao?".
Lâm Chính ghé lại gần Ngạo Đại Nhĩ, nhỏ giọng hỏi.
Ngạo Đại Nhĩ hơi biến sắc, liếc mắt nhìn xung quanh, cũng nhỏ giọng nói: "Đương nhiên rồi".
"Bọn họ có kế hoạch gì? Nói mau!".
Ngạo Hàn Mai vội hỏi.
Nhưng Ngạo Đại Nhĩ im lặng một lúc lâu, không nói câu gì.
"Anh nói đi chứ!".
Ngạo Hàn Mai cuống lên, vẫn không biết là có chuyện gì.
Nhưng Lâm Chính dường như nghĩ ra gì đó, lấy một bình sứ nhỏ trong người ra, nhét vào tay Ngạo Đại Nhĩ.
Ngạo Đại Nhĩ lập tức tỏ vẻ mừng rỡ, vội vàng mở bình sứ ra kiểm tra dược hoàn bên trong.
"Toàn là bảo bối!".
Ngạo Đại Nhĩ cầm dược hoàn trong tay, cảm thán không thôi.
"Bây giờ có thể nói rồi chứ?".
Lâm Chính bình thản nói.
"Đương nhiên, đương nhiên".
Ngạo Đại Nhĩ cười toe toét cất dược hoàn đi.
Ngạo Hàn Mai sửng sốt, giờ mới hiểu Ngạo Đại Nhĩ không nói ngay là vì muốn đòi hỏi lợi ích.
Cô ta liếc nhìn Lâm Chính, sắc mặt tỏ vẻ kỳ quái.
Chỉ thấy khuôn mặt Ngạo Đại Nhĩ trở nên nghiêm túc: "Tôi khuyên các anh hãy lập tức rời khỏi đây đi, nếu không lát nữa, đám Ngạo Hỏa Vân... sẽ đến giết các anh".
"Bọn họ dám?".
Ngạo Hàn Mai lạnh lùng hừ một tiếng: "Nơi này cách thế gia Ngạo Tuyết không xa, giữa thanh thiên bạch nhật, bọn họ dám giết tộc nhân sao?".
"Bọn họ không dám, nhưng hung thú trên núi thì dám đấy!".
Ngạo Đại Nhĩ nói đầy sâu xa.
Ngạo Hàn Mai ngẩn người, dường như nghĩ ra gì đó, khuôn mặt xinh đẹp trở nên tối sầm.
Chương 4150: Bao vây
Thâm ý của Ngạo Đại Nhĩ đã quá rõ ràng.
Người của tộc Sương Mạch đã có kế hoạch xử lý hai người họ từ trước.
Nếu Ngạo Hàn Mai tiến vào Hàn Sơn, ở nơi hoang vu không người, bọn họ có thể lặng lẽ giết chết hai người, thần không biết quỷ không hay.
Nếu hai người không lên núi, thì bọn họ sẽ dẫn hung thú đến chỗ hai người, mượn cớ tiêu diệt hung thú để giết hai người. Đến lúc trở về thế gia cứ nói là hung thú giết chết hai người, không liên quan đến bọn họ.
"Hay cho chiêu mượn dao giết người! Người của tộc Sương Mạch đúng là bỉ ổi!".
Ngạo Hàn Mai nghiến răng nghiến lợi nói.
"Nếu đã vậy thì chúng ta về thôi".
Lâm Chính bình thản nói.
"Không được về, nếu đi săn mà lâm trận bỏ chạy, thì tộc Diệp Mạch chúng tôi sẽ bị sỉ nhục, tôi và anh cũng sẽ bị muôn người phỉ nhổ, không còn chỗ dung thân nữa".
Ngạo Hàn Mai khàn giọng nói: "Thế gia Ngạo Tuyết cực kì coi trọng vinh dự và thể diện, bọn họ tuyệt đối sẽ không chấp nhận chuyện này!".
"Đi không được, ở không xong, ý cô là sao? Ở đây chờ chết à?".
Lâm Chính nhíu mày nói.
Ngạo Hàn Mai vô cùng khó xử.
Ngạo Đại Nhĩ đảo mắt, cười nói: "Tôi biết một con đường tắt, có thể xuyên qua Hàn Sơn mà thần không biết quỷ không hay, các cô có muốn đi không?".
"Đường tắt?", Ngạo Hàn Mai nhìn hắn.
"Đúng, gần như không ai biết đến, tôi đưa các cô đi đường này, trên đường đi các cô có thể tùy ý săn hai con hươu băng, sau đó trở về từ bên kia núi. Như vậy chẳng phải vừa tránh được tộc Sương Mạch, vừa săn được thú để dễ bề ăn nói sao? Vậy là vẹn cả đôi đường!".
Ngạo Đại Nhĩ nói.
Ngạo Hàn Mai nghe thấy thế liền sáng mắt lên, lập tức nói: "Được, chúng ta đi đường tắt, anh mau đưa chúng tôi đi đi".
"Việc này..."
Ngạo Đại Nhĩ nhìn đông ngó tây, không hề có ý định cất bước.
Ngạo Hàn Mai sửng sốt, lấy ngay mấy món trang sức giá trị trên trời ra, nhét vào tay Ngạo Đại Nhĩ.
"Được rồi, mời hai người đi lối này".
Ngạo Đại Nhĩ lập tức tươi tỉnh, thúc ngựa tiến về phía trước, dẫn đường cho hai người.
Anh ta dẫn hai người đi vòng quanh chân núi, cho đến khi tới phía Tây, thì men theo vách núi cheo leo tiến về phía trước.
Đường tắt quả thực khúc khuỷu, nhưng Ngạo Đại Nhĩ rất quen đường thuộc lối.
"Hàn Sơn này tôi đã đến không dưới 100 lần, người của tộc chi dưới chúng tôi sống ở ven thành, cứ rảnh rỗi là mọi người lại xuất thành, lên núi chơi, thế nên cuộc đi săn này đối với chúng tôi cũng chẳng có gì thú vị. Nhưng nếu kiếm được chút đỉnh thì tôi cũng rất vui vẻ".
Ngạo Đại Nhĩ đi ở phía trước cười nói.
"Anh chắc chắn con đường này sẽ không bị người của tộc Sương Mạch phát hiện ra chứ?", Ngạo Hàn Mai hỏi.
"Yên tâm, chắc chắn sẽ không bị bọn họ phát hiện! Con đường này không có mấy người biết, cho dù có biết nhưng ai mà ngờ được chúng ta lại đi đường này chứ?".
Ngạo Đại Nhĩ cười nói.
Ngạo Hàn Mai không nói gì, mà nhỏ giọng nói với Lâm Chính: "Anh cảm thấy người này đáng tin không?".
"Cô sợ người này do Ngạo Hỏa Vân phái tới dụ chúng ta vào bẫy sao?", Lâm Chính bình thản hỏi.
"Tôi nghĩ là có khả năng".
"Yên tâm đi, không phải đâu".
"Tại sao?".
"Bởi vì vừa nãy Ngạo Đại Nhĩ nói Ngạo Hỏa Vân sẽ dụ hung thú đến chân núi để giết chúng ta, đây là một cách khả dụng. Nếu Ngạo Hỏa Vân thực sự muốn ra tay, thì dùng chiêu đó là được rồi, không cần phải bảo Ngạo Đại Nhĩ đến đây cho thêm phiền phức".
Lâm Chính lắc đầu.
Ngạo Hàn Mai sửng sốt.
"Vẫn là Lâm minh chủ sáng suốt anh minh!".
Ngạo Đại Nhĩ đi ở phía trước bất ngờ ngoảnh lại, giơ ngón tay cái lên cười nói.
Hơi thở của Ngạo Hàn Mai trở nên run rẩy: "Anh nghe thấy sao?".
"Chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Tôi trời sinh tai to, trời sinh thuận phong nhĩ!".
Ngạo Đại Nhĩ cười nói.
Ngạo Hàn Mai tỏ vẻ ngại ngùng.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng ghìm cương dừng lại, đanh mắt nhìn phía trước, hình như đang quan sát gì đó.
"Sao vậy?", Ngạo Hàn Mai hỏi.
Nhưng không chờ Lâm Chính trả lời, Ngạo Đại Nhĩ ở phía trước cũng dừng lại, căng thẳng nhìn xung quanh.
Ánh mắt sợ hãi tột độ.
Hiển nhiên hắn đã nghe thấy động tĩnh khác thường nào đó.
"Có người tới".
Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Có người tới?".
Ngạo Hàn Mai nín thở, không chờ cô ta nghĩ nhiều, chỉ thấy trước sau con đường tắt xuất hiện mấy bóng dáng, bao vây bọn họ ở giữa.
Khí tức tàn bạo tỏa ra, mỗi bóng dáng đều đằng đằng sát khí.
Chính là đám người Ngạo Hỏa Vân...
“Ồ, tại sao?”, Ngạo Ly Phượng chau mày.
Nghe thấy phải dùng dị hỏa mới học được công pháp thì sắc mặt đám đông trở nên mất tự nhiên.
Người nhà thế gia Ngạo Tuyết sở hữu công pháp băng hàn, xung đột với dị hỏa. Nếu như tu luyện dị hỏa thì sợ rằng công pháp sẽ bị phế bỏ.
Ngạo Ly Phượng nhìn Ngạo Hàn Mai. Lúc này cũng hiểu ra được tại sao cô ta lai tới Lôi Trạch Thiên Các một chuyến, đưa người đàn ông này về và còn nói là sẽ gả cho anh. Vì cô ta đang giành lấy cơ hội cho Diệp Mạch nhất tộc.
Lâm Chính không những có thể trị khỏi bệnh cho Ngạo Hàn Mai mà còn là người sở hữu khả năng trị được bệnh Hàn Giang Cô Huyết. Vì vậy địa vị của anh ở trong thế giao Ngạo Tuyết sẽ rất cao.
Bởi vì mỗi năm thế gia Ngạo Tuyết đều xuất hiện một người bị bệnh này. Bệnh này mặc dù hiếm gặp nhưng đối với thế gia Ngạo Tuyết thì tỉ lệ mắc bệnh lại cao.
“Thiên Sương rời đi rồi tại sao lại không thấy tung tích đâu cả?”
Ngạo Tả lạnh lùng nhìn Ngạo Hàn Mai: “Ngạo Hàn Mai, có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không? Có phải là có gì giấu diếm mọi người không?”
“Chú Tả đang nói gì vậy. Những gì cần nói cháu đã nói rồi. Ngạo Thiên Sương lớn như vậy, thực lực còn mạnh hơn cháu, anh ta biến mất tại sao lại tìm cháu hỏi. Lẽ nào chú cho rằng cháu giết anh ta?”, cô ta chau mày.
“Chú Tả, mọi người đều là người nhà họ Ngạo, nhà họ Ngạo quy tắc thế nào ai cũng biết. Giết hại người của mình, sự việc có tính chất ra sao ai cũng biết. Hàn Mai dù có ngốc thì cũng sẽ không làm chuyện như thế. Nếu không, một khi bị phát hiện, liên lụy tới toàn tộc đấy. Tôi hi vọng chú suy nghĩ cho kỹ, đừng đổ oan cho người kh’c'.
Tộc trưởng cũng lên tiếng với biểu cảm không vui. Nếu như Ngạo Tả cứ nghĩ như vậy thì đây là chuyện của Diệp Mạch nhất tộc.
Bầu không khí nặng nề, Ngạo Ly Phượng mỉm cười: “Tộc trưởng đừng giận, chúng tôi chỉ đoán thôi. Dù sao thì lần này không chỉ có một người không quay về mà còn cả Tuyết Vệ nữa. Chúng tôi lo lắng họ xảy ra chuyện thôi mà”.
“Với thực lực của Hàn Man không thể nào giết được Thiên Sương và Tuyết Vệt, tôi nghĩ mọi người nghĩ nhiều rồi đấy. Trừ khi...các người cho rằng con rể tôi có thể làm được”.
Tộc trưởng nhìn Lâm Chính.
“Có gì mà không thể .Bọn em đã điều tra, vị này không hề đơn giản. Nghe nói cậu ta đã từng chiến đấu với Diệp Viên bất phân thắng bại”, Ngạo Tạ lên tiếng.
“Chú đã điều tra rồi thì nên biết con rể tôi chỉ dùng trận pháp để làm mạnh cơ thể, giằng co với Diệp Viêm, còn thực lực thế nào chắc các người nhìn thấy”.
Tộc trưởng đứng dậy: “Nếu mọi người cảm thấy cậu ấy làm thì cứ điều tra đi. Nếu điều tra ra vết tích gì thì chúng tôi cũng sẽ dốc sức phối hợp, thậm chí có trừng phạt cũng không tiếc. Còn nếu, không điều tra ra thì...hừ...Diệp Mạch nhất tộc dù mấy năm qua có lao dốc nhưng cũng không dễ bị người khác bắt nặt đâu”.
“Anh...”
Ngạo Tả tức lắm, định phản bác nhưng đành phất tay quay người rời đi.
“Tộc trưởng, làm phiền rồi”.
Ngạo Ly Phượng cười thản nhiên, chắp tay. Sự việc đã tạm dừng lại nhưng Ngạo Hàn Mai vẫn bất an.
Cô ta chắc chắn rằng người của Sương tộc nhất mạch đã cử người đi điều tra tung tích của Ngạo Thiên Sương. Giờ chỉ còn xem giấy có bọc nổi lửa nữa không hay thôi.
Nếu như bị phát hiện ra là Lâm Chính giết Ngạo Thiên Sương thì e rằng Diệp Mạch nhất tộc sẽ tiêu diệt cô ta mất...
“Đi nghỉ ngơi đi”
Ngạo Hàn Mai lên tiếng rồi vội vàng rời đi. Lâm Chính không quan tâm bèn trở về phòng.
Ngạo Ly Phượng và Ngạo Tả cũng lao ra cửa.
“Thế gia đại nhân, chắc chắn là có gì đó mờ áp. Tôi có cảm giác sự mất tích của Thiên Sương nhất định có liên quan tới tên họ Lâm đó”, Ngạo Tả bặm môi.
“Ngạo Tả, giờ không có chứng cứ, chỉ suy đoán thì không thể nào định tội họ được. Chúng ta cứ tìm chứng cứ rồi nói”, Ngạo Ly Phượng cười thản nhiên
Ngạo Tả hừ giọng, chắp tay giăng dây cương rời đi. Ngạo Ly Phượng nhìn theo cũng định rời đi theo. Đúng lúc này, ông ta đột nhiên chú ý tới điều gì đó thì bỗng thấy có một con ngựa co cụm nhìn tới.
“Đây là ngựa của ai vậy?”, Ngạo Ly Phượng nhìn về phía trước.
Lúc này một người hầu bên cạnh chợt mở mắt, nhảy bật dậy, run rẩy hành lễ.
“Chào thế gia đại nhân”.
“Nói cho tôi biết, đây là ngựa của ai. Thế gia Ngạo Tuyết chắc không có ngựa này đúng không?”
Ngạo Ly Phượng chỉ vào con ngựa sắp bị đông chết và hỏi.
“Bẩm, đây là ngựa của cô chủ, bị đông cứng rồi. Bị mấy con rồi, sợ rằng chắc con này cũng không gắng gượng được”.
Người hầu vội vàng nói.
“Vậy sao? Tôi nhớ lúc đám người Ngạo Hàn Mai rời đi thì cưỡi ngựa của thế gia Ngạo Tuyết mà”.
Ngạo Ly Phượng sờ cằm, dường như nghĩ ra được điều gì đó bèn nhếch miệng cười, quay người rời đi.
“Thế gia đại nhân đi từ từ ạ”, người này vội nói.
Sáng sớm ngày hôm sau.
“Lâm minh chủ tỉnh rồi à? Mau cùng tôi ra ngoài thành, nếu chậm thì sẽ hỏng mất”.
Tiếng của Ngạo Hàn Mai ở ngoài vọng tới. Lâm Chính ăn mặc chỉnh tề, mở cửa ra. Anh thấy Ngạo Hàn Mai với hai hốc mắt đen xì đứng bên ngoài. Rõ ràng là tối qua cô ta không ngủ.
“Cô không sao chứ?”, Lâm Chính mỉm cười.
“Không sao?”
Ngạo Hàn Mai lấy ra một viên đan dược, nhét vào miệng để hồi phục tinh thần sau đó trầm giọng: “Đừng chần chừ nữa, mau đi theo tôi. Nếu như muộn thì xong con ong mất”.
“Sao chị của cô vội thế. Đến muộn cũng bị nói à?”
“Không phải chị tôi, lần đi săn này có không ít thanh niên của thế gia Ngạo Tuyết nữa. Nếu nhưu chần chừ thì sẽ ảnh hưởng tới toàn bộ danh tiếng của gia tộc chúng tôi mất”.
Ngạo Hàn Mai dúi Lâm Chính đi ra ngoài. Hai người nhanh chóng cưỡi ngựa ra ngoài thành. Lúc này đã có chục thanh niên tập trung ở đây Ai cũng ăn mặc vô cùng sang trọng.
“Mọi người tới muộn rồi”, cô gái cưỡi ngựa, nhìn chăm chăm hai người bọn họ.
Chương 4147: Ngạo Hỏa Vân
Ánh mắt của Ngạo Vi Âm giống như có thể nhìn thấu mọi thứ, vô cùng có uy lực. Ngạo Hàn Mai đã mạnh rồi thế nhưng đứng trước mặt Ngạo Vi Âm thì cô ta vẫn co cụm lại, không dám nhìn thẳng.
“Chị, em xin lỗi!”, Ngạo Hàn Mai tỏ vẻ có lỗi.
“Chị không ngại việc mọi người tới muộn, nhưng hôm nay còn có người của những tộc khác nữa, đừng làm mất mặt Diệp Mạch nhất tộc”.
Nói tới đây, Ngạo Vi Âm liếc nhìn Lâm Chính. Ánh mắt cô ta điềm đạm nhưng từ sâu thẳm bên trong lại ánh lên hàn băng.
Lâm Chính không bận tâm. Giờ anh chỉ muốn bình an vô sự thoát được cuộc đi săn này sau đó nhanh chóng rời khởi vùng đất thị phi
“Hàn Mai, đây là người đàn ông mà cô lựa chọn sao?”
Lúc này một giọng cười vang lên. Ngạo Hàn Mai quay qua nhìn.
Đó là một người đàn ông cưỡi ngựa trắng. Người này khá khôi, tóc buông dài xuống vai, dao được dắt ở eo với dáng vẻ ung dung.
“Ngạo Trượng?”, Ngạo Hàn Mai chau mày.
“Khá lắm Hàn Mai, người này cũng khôi ngô đấy. Nghe nói còn có thể chữa khỏi Hàn Giang Cô Huyết cơ à. Chậc chậc, chuyến đi tới Lôi Trạch Thiên Các lần này đúng là nhặt được của báu mà”.
Người đàn ông liếc nhìn Lâm Chính và nhếch miệng cười gật đầu nhưng đôi mắt ánh lên vẻ chế nhạo.
Ngạo Hàn Mai không hề lên tiếng. Ngạo Vi Âm thì kéo dây cương, thản nhiên nói: “Đi thôi”.
Hai người đi theo sau Ngạo Vi Âm. Thế nhưng vừa đi được vài bước thì...
“Chết đi”,một tiếng gầm vang lên.
Ngay sau đó là một đường kiếm đâm về phía Lâm Chính.
Lâm Chính chau mày. Ngạo Hàn Mai lập tức chặn lại.
Keng!
Hai thanh kiếm va chạm phóng ra băng tuyết. Một người đàn ông để râu với cơ thể cường tráng đang nhìn chăm chăm Lâm Chính.
“Ngạo Hồng Hỏa anh làm gì vậy”, Ngạo Hàn Mai hét lớn.
“Kẻ này giết huynh trưởng của tôi, tôi phải trả thù cho huynh trưởng”, Ngạo Hồng Hỏa gầm lớn.
Ngạo Hàn Mai không chịu được bèn phát lực, đánh lại đường kiếm của đối phương và lạnh lùng nói: “Huynh trưởng Ngạo Thiên Sương của anh mất tích, chưa biết sống chết thế nào. Huống hồ ai bảo anh là Lâm minh chủ giết anh ta?”
“Giờ hắn là kẻ tình nghi nhất, chỉ cần như vậy thì tôi phải giết hắn”
“Nói vậy thì người của Lôi Trạch Thiên Các đều là kẻ tình nghi và anh muốn tiêu diệt bọn họ sao?”
“Bớt nói nhảm lại”.
Ngạo Hồng Hỏa gầm lên: “Ngạo Hàn Mai, cô nghe đây đừng lo việc bao đồng. Nếu không tôi xử lý cả cô đấy”.
“Hỗn xược”, Ngạo Hàn Mai tức giật ra tay.
Đúng lúc này Ngạo Vi Âm đột nhiên lên tiếng: “Hàn Mai, ra tay”.
Ngạo Hàn Mai giật mình quay qua nhìn Ngạo Vi Âm.
“Để anh ta giết đi”
Ngạo Vi Âm nói: “Để xem anh ta có đủ gan không”.
Dứt lời Ngạo Hồng Hỏa giật mình.
Chẳng qua là hắn nhất thời tức giận mà thôi. Còn nếu ra tay thật thì hắn nào dám. Nếu không Sương Mạch nhất tộc sẽ bị liên lụy mất.
“Ngạo Hàn Mai, tên họ Lâm kia nữa, các người chờ đấy, nhất định các người sẽ biết tay”.
Ngạo Hồng Hỏa chửi rủa rồi quay người rời đi. Sắc mặt của Ngạo Hàn Mai mất tự nhiên. Cô ta chau chặt mày.
“Lát nữa săn, theo sát chị”, Ngạo Vi Âm nói.
“Vâng chị”
Ngạo Hàn Mai gật đầu với vẻ cảm kích.
“Lâm minh chủ lát nữa tuyệt đối không được rời xa khỏi chị tôi đấy, biết chưa”.
“Tại sao?”
“Tên Ngạo Hồng Hỏa đó chắc chắn sẽ không bỏ qua đâu, người của Sương Mạch nhất tộc sẽ ra tay với chúng ta. Nếu có chị ở đây thì họ không dám làn càn”.
“Vậy à? Tôi thấy thực lực của cô cũng khá mà, cô sợ anh ta sao” ,anh cười.
“Tôi sợ anh ta…tôi sợ người đứng sau anh ta thì đúng hơn”, cô ta nói.
“Người đứng sau anh ta?”
Lâm Chính giật mình, anh bỗng cảm nhận được bèn quay lại nhìn.
Một đám người mặc đồ đỏ xuất hiện.
Ngạo Hồng Hỏa lúc này đã đứng bên cạnh người đàn ông đi đầu.
“Người này…là ai vậy?”, Lâm Chính hỏi.
“Thiên tài ẩn thế của Sương Mạch nhất tộc, anh họ của Ngạo Thiên Sương – Ngạo Hỏa Vân”, cô ta nói.
Chương 4148: Chị giết giúp các em
Thảo nào thực lực của tộc Sương Mạch lại mạnh như vậy, Ngạo Thiên Sương, Ngạo Hồng Hỏa và Ngạo Hỏa Vân này đều là những cao thủ hàng đầu.
Nhất là Ngạo Hỏa Vân.
Lâm Chính cảm nhận được một luồng khí trường đặc biệt trên người anh ta.
Loại khí trường này rất giống với thiên kiêu hạng nhất Long Thiên Tử ở Thánh Sơn.
Người này cũng chỉ cách cảnh giới Lục Địa Thần Tiên một bước, nhưng một bước này của anh ta nhỏ hơn người khác rất nhiền.
Hơn nữa... khí kình của anh ta cũng khác biệt hẳn.
Đây rõ ràng là một loại sức mạnh mạnh hơn khí kình bình thường gấp nhiều lần.
Tối tăm hơn, lạnh lẽo hơn.
Sao người này lại nắm được sức mạnh băng giá như vậy?
Lẽ nào... anh ta đã tu luyện cấm thuật nào đó?
Lâm Chính suy tư.
Chắc là nhận thấy ánh mắt của Lâm Chính, Ngạo Hỏa Vân liền liếc mắt nhìn về phía này. Anh ta và Lâm Chính bốn mắt nhìn nhau, sau đó xoay người đi.
"Ngạo Hỏa Vân?".
Ngạo Vi Âm hơi nhíu mày, quay sang nói: "Hàn Mai, lát nữa chúng ta đừng vào núi, tùy tiện săn ít hươu băng dưới chân núi là được rồi".
"Chị, chị cảm thấy vào núi sẽ gặp nguy hiểm sao?".
Ngạo Hàn Mai trầm giọng hỏi.
Ngạo Vi Âm im lặng một lát, bình thản nói: "Ngạo Hỏa Vân... có lẽ sắp đột phá rồi".
Ngạo Hàn Mai như ngừng thở.
Đúng lúc này, Ngạo Hỏa Vân ở phía trước bỗng lên tiếng.
"Em Ngạo Hàn Mai, đưa vị hôn phu Lâm Chính của em lại đây đi".
Giọng nói không lớn, nhưng cả đội ngũ đều nghe thấy.
Tất cả mọi người đều dừng việc bàn tán, đổ dồn mắt về phía này.
Ngạo Hàn Mai cũng sửng sốt, nhìn Ngạo Hỏa Vân với vẻ mặt kinh ngạc.
"Sao? Cần anh nhắc lại lần nữa à?".
Giọng nói bình thản của Ngạo Hỏa Vân lại vang lên.
Ánh mắt Ngạo Hàn Mai lập tức đanh lại, nhìn Lâm Chính một cái. Thấy anh gật đầu, hai người liền đi về phía anh ta.
Ngạo Vi Âm cũng đi theo.
"Anh Hỏa Vân, có chuyện gì sao?".
Ngạo Hàn Mai hít sâu một hơi rồi hỏi.
"Nghe nói chồng em là một kì nhân, có thể chữa được Hàn Giang Cô Huyết?", ánh mắt Ngạo Hỏa Vân nhìn thẳng về phía trước, bình thản nói, không thèm liếc Ngạo Hàn Mai lấy một cái.
"Vâng".
Ngạo Hàn Mai do dự một chút rồi đáp.
"Nếu vậy thì lát nữa hai người các em tiến thẳng tới đỉnh núi Hàn Sơn, giết con Băng Tinh Hàn Điểu, mang về nộp cho thế gia".
Ngạo Hỏa Vân nói.
Anh ta vừa dứt lời, Ngạo Hàn Mai liền biến sắc.
"Anh Hỏa Vân, gia tộc từng nhiều lần cảnh cáo bọn em, Hàn Điểu trên đỉnh núi là hung thú biến dị ăn nhầm tiên thảo, không được động vào, nếu không chắc chắn mất mạng! Anh muốn đẩy bọn em vào chỗ chết sao?".
"Vị hôn phu của em có thể chữa được Hàn Giang Cô Huyết thì chắc chắn là kì nhân, kì nhân trị kì điểu, có vấn đề gì sao? Anh nghĩ chắc chắn các em sẽ có cách!".
Ngạo Hỏa Vân không nhanh không chậm nói.
"Nếu bọn em không đi thì sao?".
Ngạo Hàn Mai trầm giọng hỏi.
"Vậy thì tức là các em không phải đối thủ của Băng Tinh Hàn Điểu, nếu không phải đối thủ của Băng Tinh Hàn Điểu thì tức là người chồng tương lai của em thực ra chẳng có bản lĩnh gì, cũng không có khả năng chữa khỏi Hàn Giang Cô Huyết".
Ngạo Hỏa Vân nhìn chằm chằm Lâm Chính, bình thản nói: "Nếu vậy thì có nghĩa là anh ta lừa dối em, lừa dối thế gia Ngạo Tuyết chúng ta. Em nói xem chúng ta nên xử lý một kẻ lừa đảo như thế nào đây?".
Ngạo Hàn Mai không nói gì.
Đây rõ ràng là cả vú lấp miệng em.
Nhưng... cô ta không thể phản bác.
Bởi vì ở đây, kiếm của ai sắc hơn thì lời nói của người đó có lý.
Tất cả mọi người đều biết Ngạo Hỏa Vân muốn mượn tay của Băng Tinh Hàn Điểu để xử lý hai người bọn họ.
Đúng như Ngạo Hồng Hỏa nói, hai người chỉ bị nghi ngờ.
Nhưng trong mắt Ngạo Hỏa Vân thì nghi ngờ cũng đáng chết.
"Cứ sắp xếp thế đi, cuộc đi săn lần này chính thức bắt đầu, ai săn được nhiều nhất thì sẽ nhận được phần thưởng của thế gia! Các vị, hành động đi!".
Ngạo Hỏa Vân không đếm xỉa đến hai người nữa, khẽ quát một tiếng, rồi kéo dây cương, lao về phía Hàn Sơn phía trước.
Những người khác hoặc lập tức bám theo, hoặc nhìn hai người Ngạo Hàn Mai với ánh mắt chế giễu, rồi chậm rãi tiến về phía Hàn Sơn.
"Đi thôi".
Ngạo Vi Âm cưỡi ngựa tung vó, bình thản nói.
"Chị, bọn em phải lên đỉnh núi thật sao?".
Khuôn mặt của Ngạo Hàn Mai căng cứng, nhỏ giọng hỏi.
"Các em không cần đi, Hàn Điểu để chị giết cho, các em chờ chị dưới núi".
Ngạo Vi Âm bình tĩnh nói.
"Cái gì?".
Hơi thở của Ngạo Hàn Mai trở nên run rẩy.
Chương 4149: Thuận phong nhĩ
Tốc độ của Ngạo Vi Âm rất nhanh, con ngựa tung vó bụi mù, lao thẳng vào Hàn Sơn, biến mất sau từng cái cây như những bức tượng bằng băng.
Ngạo Hàn Mai có chút chần chừ, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Lâm Chính nhìn quanh quất, đánh giá ngọn núi Hàn Sơn này.
Đây là ngọn núi cách thế gia Ngạo Tuyết gần nhất.
Ngọn núi rất lớn, trong núi có rất nhiều động vật chỉ sinh tồn được trong thời tiết giá lạnh khắc nghiệt, trong đó không thiếu một số hung thú đã bị tuyệt chủng.
Hơn nữa còn không phải hung thú bình thường.
Bọn chúng ăn linh hoa dị thảo, các loại quả quý hiếm trong thời gian dài, đến mức sức mạnh, tốc độ của chúng đều trở nên đáng sợ, thậm chí một số hung thú còn xảy ra biến dị, có thể sử dụng khí kình.
Vì vậy cuộc đi săn này tuyệt đối không phải hoạt động dạo chơi nghỉ dưỡng của một số nam thanh nữ tú.
Lần nào đi săn cũng có người chết.
"Con Băng Tinh Hàn Điểu kia cực kì hung hãn, chỉ dựa vào mỗi Ngạo Vi Âm thì chưa chắc là đối thủ của nó! Lâm Chính, tôi phải lên giúp chị ấy!".
Ngạo Hàn Mai đanh mắt nhìn đỉnh núi rồi nói.
"Chị cô bảo cô chờ ở chân núi là vì không muốn cô gặp nguy hiểm, bởi vì một khi vào Hàn Sơn, người của tộc Sương Mạch sẽ nhân cơ hội đối phó cô. Bây giờ cô lên đó giúp cô ta chẳng phải là dê vào miệng hổ, gây thêm phiền phức cho cô ta sao?".
Lâm Chính lắc đầu nói.
"Nhưng nếu chị ấy gặp chuyện gì... thì chẳng phải là tôi hại chị ấy sao?".
Ngạo Hàn Mai trầm giọng đáp.
Lâm Chính không nói gì.
"Aizzz, cô Hàn Mai, cô hãy tin tưởng cô Vi Âm chút đi mà! Nếu cô Vi Âm dám lên đó một mình thì chắc chắn là có tính toán riêng, cho dù không địch lại được thì cũng không khó để rút lui an toàn".
Đúng lúc này, một tiếng cười khẽ vang lên.
Hai người ngoảnh sang nhìn.
Chỉ thấy một người ăn mặc giản dị, cưỡi con ngựa gầy đi tới.
Nhìn kiểu ăn mặc thì cũng là người của thế gia Ngạo Tuyết.
Nhưng hắn có vẻ hơi gầy, cao khoảng 1m7, tướng mạo cũng bình thường.
"Anh là..."
Ngạo Hàn Mai nhíu mày.
"Tôi tên Ngạo Đại Nhĩ, là người của tộc chi dưới!".
Ngạo Đại Nhĩ cười đáp.
"Tộc chi dưới? Sao có thể tham gia cuộc đi săn này chứ?".
Ngạo Hàn Mai sửng sốt.
Lâm Chính từng nghe việc phân chia đẳng cấp của thế gia Ngạo Tuyết vô cùng nghiêm ngặt, quần thể thống trị trên cùng gọi là thế gia, đó là chính thống của tộc Ngạo Tuyết. Những tộc như Diệp Mạch, Sương Mạch là trụ cột trung lưu. Còn người của các tộc chi dưới thì là tầng đáy của thế gia Ngạo Tuyết, cũng là lực lượng lao động chính của thế gia Ngạo Tuyết.
"Một thời gian trước tôi lập được công, được đại nhân bên trên ban cho cơ hội, nên đến xem thế nào".
Ngạo Đại Nhĩ toét miệng cười, bỗng ghé lại gần Lâm Chính nói: "Vị đại nhân này, tôi khuyên anh nên nhanh chóng rời khỏi đây đi, cho dù anh không lên núi, thì người của tộc Sương Mạch cũng không tha cho các anh đâu".
Lâm Chính nhìn hắn với ánh mắt kì quái.
Ngạo Hàn Mai thì lạnh lùng hừ một tiếng: "Ngạo Đại Nhĩ, hình như anh biết rất nhiều chuyện nhỉ? Anh điều tra chúng tôi à?".
"Không không không, cô Hàn Mai hiểu lầm rồi, tôi đâu có điều tra các cô. Chỉ là tôi có một sở trường, chính là trời sinh có cái tai to, trời sinh thuận phong nhĩ, nghe được gần hết những gì các cô nói, nên tôi biết được".
Ngạo Đại Nhĩ chỉ vào tai mình, cười nói.
Vừa nhìn, quả nhiên tai hắn to hơn người thường khá nhiều.
Trong lòng Ngạo Hàn Mai giật thót.
Không ngờ tộc chi dưới lại có người tài giỏi như vậy.
Cũng may trước đó không nói những lời không nên nói, nếu không đã gặp phiền phức rồi.
"Nói vậy là anh cũng nghe được gì đó ở bên tộc Sương Mạch sao?".
Lâm Chính ghé lại gần Ngạo Đại Nhĩ, nhỏ giọng hỏi.
Ngạo Đại Nhĩ hơi biến sắc, liếc mắt nhìn xung quanh, cũng nhỏ giọng nói: "Đương nhiên rồi".
"Bọn họ có kế hoạch gì? Nói mau!".
Ngạo Hàn Mai vội hỏi.
Nhưng Ngạo Đại Nhĩ im lặng một lúc lâu, không nói câu gì.
"Anh nói đi chứ!".
Ngạo Hàn Mai cuống lên, vẫn không biết là có chuyện gì.
Nhưng Lâm Chính dường như nghĩ ra gì đó, lấy một bình sứ nhỏ trong người ra, nhét vào tay Ngạo Đại Nhĩ.
Ngạo Đại Nhĩ lập tức tỏ vẻ mừng rỡ, vội vàng mở bình sứ ra kiểm tra dược hoàn bên trong.
"Toàn là bảo bối!".
Ngạo Đại Nhĩ cầm dược hoàn trong tay, cảm thán không thôi.
"Bây giờ có thể nói rồi chứ?".
Lâm Chính bình thản nói.
"Đương nhiên, đương nhiên".
Ngạo Đại Nhĩ cười toe toét cất dược hoàn đi.
Ngạo Hàn Mai sửng sốt, giờ mới hiểu Ngạo Đại Nhĩ không nói ngay là vì muốn đòi hỏi lợi ích.
Cô ta liếc nhìn Lâm Chính, sắc mặt tỏ vẻ kỳ quái.
Chỉ thấy khuôn mặt Ngạo Đại Nhĩ trở nên nghiêm túc: "Tôi khuyên các anh hãy lập tức rời khỏi đây đi, nếu không lát nữa, đám Ngạo Hỏa Vân... sẽ đến giết các anh".
"Bọn họ dám?".
Ngạo Hàn Mai lạnh lùng hừ một tiếng: "Nơi này cách thế gia Ngạo Tuyết không xa, giữa thanh thiên bạch nhật, bọn họ dám giết tộc nhân sao?".
"Bọn họ không dám, nhưng hung thú trên núi thì dám đấy!".
Ngạo Đại Nhĩ nói đầy sâu xa.
Ngạo Hàn Mai ngẩn người, dường như nghĩ ra gì đó, khuôn mặt xinh đẹp trở nên tối sầm.
Chương 4150: Bao vây
Thâm ý của Ngạo Đại Nhĩ đã quá rõ ràng.
Người của tộc Sương Mạch đã có kế hoạch xử lý hai người họ từ trước.
Nếu Ngạo Hàn Mai tiến vào Hàn Sơn, ở nơi hoang vu không người, bọn họ có thể lặng lẽ giết chết hai người, thần không biết quỷ không hay.
Nếu hai người không lên núi, thì bọn họ sẽ dẫn hung thú đến chỗ hai người, mượn cớ tiêu diệt hung thú để giết hai người. Đến lúc trở về thế gia cứ nói là hung thú giết chết hai người, không liên quan đến bọn họ.
"Hay cho chiêu mượn dao giết người! Người của tộc Sương Mạch đúng là bỉ ổi!".
Ngạo Hàn Mai nghiến răng nghiến lợi nói.
"Nếu đã vậy thì chúng ta về thôi".
Lâm Chính bình thản nói.
"Không được về, nếu đi săn mà lâm trận bỏ chạy, thì tộc Diệp Mạch chúng tôi sẽ bị sỉ nhục, tôi và anh cũng sẽ bị muôn người phỉ nhổ, không còn chỗ dung thân nữa".
Ngạo Hàn Mai khàn giọng nói: "Thế gia Ngạo Tuyết cực kì coi trọng vinh dự và thể diện, bọn họ tuyệt đối sẽ không chấp nhận chuyện này!".
"Đi không được, ở không xong, ý cô là sao? Ở đây chờ chết à?".
Lâm Chính nhíu mày nói.
Ngạo Hàn Mai vô cùng khó xử.
Ngạo Đại Nhĩ đảo mắt, cười nói: "Tôi biết một con đường tắt, có thể xuyên qua Hàn Sơn mà thần không biết quỷ không hay, các cô có muốn đi không?".
"Đường tắt?", Ngạo Hàn Mai nhìn hắn.
"Đúng, gần như không ai biết đến, tôi đưa các cô đi đường này, trên đường đi các cô có thể tùy ý săn hai con hươu băng, sau đó trở về từ bên kia núi. Như vậy chẳng phải vừa tránh được tộc Sương Mạch, vừa săn được thú để dễ bề ăn nói sao? Vậy là vẹn cả đôi đường!".
Ngạo Đại Nhĩ nói.
Ngạo Hàn Mai nghe thấy thế liền sáng mắt lên, lập tức nói: "Được, chúng ta đi đường tắt, anh mau đưa chúng tôi đi đi".
"Việc này..."
Ngạo Đại Nhĩ nhìn đông ngó tây, không hề có ý định cất bước.
Ngạo Hàn Mai sửng sốt, lấy ngay mấy món trang sức giá trị trên trời ra, nhét vào tay Ngạo Đại Nhĩ.
"Được rồi, mời hai người đi lối này".
Ngạo Đại Nhĩ lập tức tươi tỉnh, thúc ngựa tiến về phía trước, dẫn đường cho hai người.
Anh ta dẫn hai người đi vòng quanh chân núi, cho đến khi tới phía Tây, thì men theo vách núi cheo leo tiến về phía trước.
Đường tắt quả thực khúc khuỷu, nhưng Ngạo Đại Nhĩ rất quen đường thuộc lối.
"Hàn Sơn này tôi đã đến không dưới 100 lần, người của tộc chi dưới chúng tôi sống ở ven thành, cứ rảnh rỗi là mọi người lại xuất thành, lên núi chơi, thế nên cuộc đi săn này đối với chúng tôi cũng chẳng có gì thú vị. Nhưng nếu kiếm được chút đỉnh thì tôi cũng rất vui vẻ".
Ngạo Đại Nhĩ đi ở phía trước cười nói.
"Anh chắc chắn con đường này sẽ không bị người của tộc Sương Mạch phát hiện ra chứ?", Ngạo Hàn Mai hỏi.
"Yên tâm, chắc chắn sẽ không bị bọn họ phát hiện! Con đường này không có mấy người biết, cho dù có biết nhưng ai mà ngờ được chúng ta lại đi đường này chứ?".
Ngạo Đại Nhĩ cười nói.
Ngạo Hàn Mai không nói gì, mà nhỏ giọng nói với Lâm Chính: "Anh cảm thấy người này đáng tin không?".
"Cô sợ người này do Ngạo Hỏa Vân phái tới dụ chúng ta vào bẫy sao?", Lâm Chính bình thản hỏi.
"Tôi nghĩ là có khả năng".
"Yên tâm đi, không phải đâu".
"Tại sao?".
"Bởi vì vừa nãy Ngạo Đại Nhĩ nói Ngạo Hỏa Vân sẽ dụ hung thú đến chân núi để giết chúng ta, đây là một cách khả dụng. Nếu Ngạo Hỏa Vân thực sự muốn ra tay, thì dùng chiêu đó là được rồi, không cần phải bảo Ngạo Đại Nhĩ đến đây cho thêm phiền phức".
Lâm Chính lắc đầu.
Ngạo Hàn Mai sửng sốt.
"Vẫn là Lâm minh chủ sáng suốt anh minh!".
Ngạo Đại Nhĩ đi ở phía trước bất ngờ ngoảnh lại, giơ ngón tay cái lên cười nói.
Hơi thở của Ngạo Hàn Mai trở nên run rẩy: "Anh nghe thấy sao?".
"Chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Tôi trời sinh tai to, trời sinh thuận phong nhĩ!".
Ngạo Đại Nhĩ cười nói.
Ngạo Hàn Mai tỏ vẻ ngại ngùng.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng ghìm cương dừng lại, đanh mắt nhìn phía trước, hình như đang quan sát gì đó.
"Sao vậy?", Ngạo Hàn Mai hỏi.
Nhưng không chờ Lâm Chính trả lời, Ngạo Đại Nhĩ ở phía trước cũng dừng lại, căng thẳng nhìn xung quanh.
Ánh mắt sợ hãi tột độ.
Hiển nhiên hắn đã nghe thấy động tĩnh khác thường nào đó.
"Có người tới".
Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Có người tới?".
Ngạo Hàn Mai nín thở, không chờ cô ta nghĩ nhiều, chỉ thấy trước sau con đường tắt xuất hiện mấy bóng dáng, bao vây bọn họ ở giữa.
Khí tức tàn bạo tỏa ra, mỗi bóng dáng đều đằng đằng sát khí.
Chính là đám người Ngạo Hỏa Vân...
Bình luận facebook