-
Chương 4036-4040
Chương 4036: Người đứng sau
"Thang Thành?"
Cao Thiên Thu sững lại rồi cau mày: "La Sát đại nhân đang nhắc đến kỹ thuật Thang Thành do Thang Hổ kinh doanh sao?"
"Đúng! Trên thực tế, Thương Minh chúng tôi đã chú ý đến kỹ thuật Thang Thành từ lâu. Sự nổi lên đột ngột của Thang Thành nhất định phải có nhân vật lớn đứng sau chống lưng. Điều tra sơ bộ của chúng tôi phát hiện ra rằng cũng có người của Thương Minh đứng sau Thang Thành, nhưng chúng tôi không biết cụ thể là ai".
"Từ đường lối phát triển của kỹ thuật Thang Thành trong vài năm qua, nếu người đứng sau nó là thành viên của Thương Minh thì thành viên này đã vi phạm nghiêm trọng các quy định của Thương Minh và chúng tôi phải loại bỏ hắn ta".
"Nhưng muốn điều tra ra người này, Thang Hổ chính là đầu mối duy nhất. Vốn dĩ chúng tôi dự định lần lượt từng bước điều tra ra kẻ đứng sau, nhưng không ngờ Lâm thần y lại cản trở, phá vỡ kế hoạch của chúng tôi".
La Sát bình tĩnh nói.
"Trước đây tôi đã ở nhà họ Cao, từng nhìn thấy Thang Hổ và con trai ông ta đến gặp Lâm thần y!" Cao Thiên Thu nói.
"Theo tin tức mới nhất mà chúng tôi nhận được, Thang Hổ và con trai ông ta đã bị Lâm thần y tống vào tù".
"Cái gì? Bọn họ đi tù?"
Cao Thiên Thu giật mình, sau đó nhìn hai người kia rồi cúi đầu nói: "Không biết hai vị đại nhân cần tôi làm gì?"
"Thang Hổ không thể chết! Bây giờ ông ta ngồi tù, người phía sau nhất định sẽ rất lo lắng Thang Hổ không giữ được bí mật mà khai ra mình, cho nên sẽ nhanh chóng ra tay ám sát ông ta! Tôi muốn ông dùng thủ đoạn ở Yến Kinh để đưa Thang Hổ ra ngoài! Hãy giao ông ta cho chúng tôi, chúng tôi sẽ thẩm vấn ông ta để tìm ra kẻ đứng sau giật dây".
La Sát nói.
"Tôi hiểu rồi".
Cao Thiên Thu gật đầu, sau đó cúi đầu nói: "Đại nhân yên tâm, tôi sẽ lập tức thu xếp".
"Tốt!"
Hai người gật đầu, đứng dậy rời đi.
Cao Thiên Thu yên lặng nhìn bóng lưng của hai người đang rời đi, trong sâu thẳm đôi mắt hiện lên một tia đau khổ cùng oán hận.
....
Tại nhà họ Lương.
Người nhà họ Lương lần lượt đi ra ngoài.
Chuyện của nhà họ Hàn đã được giải quyết nên mọi người ai nấy đều cười tươi như hoa.
"Người nhà họ Hàn làm sao vậy? Tại sao vô duyên vô cớ lại quỳ xuống nhận lỗi với chúng ta?"
"Tôi nghĩ họ rõ ràng là bị điên".
"Chẳng lẽ họ bị nhân vật lớn nào gây áp lực? Cho nên mới bất đắc dĩ mà xin lỗi chúng ta?"
"Phải biết nhà họ Hàn có đại thống soái Hàn Lạc, người bình thường làm sao có thể áp chế bọn họ?"
Người nhà họ Lương tập trung trong sảnh và thảo luận rôm rả.
Lương Hồng Anh liếc nhìn vài lần, lặng lẽ lắc đầu và quay trở vào trong nhà.
"Hiện tại mọi người trong nhà đều đang suy đoán nguyên nhân, nhưng tôi không nói gì, dù sao thân phận Long soái của anh cũng không thể nói cho mọi người biết".
Lương Hồng Anh thở dài.
"Cô có thể nói".
Lâm Chính đáp.
"Sao có thể tùy tiện nói ra như vậy? Anh là Long soái, một trong bốn chỉ huy cao nhất của Long Quốc. Biên giới phía Bắc vẫn còn chiến tranh, nếu thân phận của anh bị bại lộ, chẳng phải sẽ mang đến tai họa cho anh sao?"
Lương Hồng Anh tới gần một chút, nghiêm túc nói: "Anh phải biết, những vị Long soái kia mỗi ngày có vô số kẻ muốn ám sát! Cho nên nếu anh công khai thân phận, chỉ sợ sát thủ sẽ thi nhau tìm đến anh!"
"Rắc rối như vậy sao?"
Lâm Chính cau mày.
"Còn không phải sao? Hàn Lạc cũng là người thông minh, cho nên anh ta lập tức phong tỏa công ty quốc tế Hồng Trang, tịch thu và tiêu hủy điện thoại di động của tất cả những người có mặt lúc đó, đồng thời buộc bọn họ ký cam kết bảo mật".
Lương Hồng Anh đáp.
Lâm Chính lắc đầu, sau đó quay đầu lại hỏi: "Hàn Lạc đâu?"
"Vẫn ở nhà họ Hàn, nói chờ anh triệu tập".
"Vậy sao? Vậy gọi anh ta đến đây".
"Được!""
Lương Hồng Anh gật đầu.
Lúc này, Mã Hải vội vàng chạy tới.
"Chủ tịch Lâm, có gì đó không ổn!"
Mã Hải nghiêm giọng nói.
"Chuyện gì vậy?"
"Nhà họ Cao không những không bán đi tài sản của mình mà chiều nay lại đầu tư thêm mấy hạng mục trị giá mấy trăm triệu tệ!"
Chương 4037: Cũng không đáng
Lâm Chính cau mày.
Nếu muốn gom được năm trăm tỷ tệ, nhà họ Cao không còn cách nào khác ngoài bán hết tài sản.
Nếu nói đến vay mượn, nhà họ Cao làm gì có ai có thể mượn nhiều tiền như vậy?
"Có lẽ nào họ định xù nợ?"
Mã Hải hỏi.
"Điều đó là không thể!"
Lâm Chính lắc đầu:"Tôi lấy danh nghĩa quân đội biên giới phía Bắc để đòi tiền họ, nếu họ không đưa, Long Quốc sẽ không ngồi yên! Tôi e rằng....họ đã đi tìm người tới đàm phán với tôi".
"Tìm người?"
Mã Hải sửng sốt.
Đúng lúc này quản gia Trương nhanh nhẹn bước vào.
"Cậu chủ Lâm, bên ngoài có người tới, nói là bạn của cậu. Tôi đã dẫn người đó tới sảnh phụ, cậu có muốn gặp người này không?"
Trương quản gia cười hỏi.
"Đã đến rồi sao? Nhanh quá!"
Lâm Chính đứng dậy bình tĩnh nói: "Mã Hải, cùng tôi đi xem một chút".
"Vâng thưa chủ tịch Lâm".
Mã Hải gật đầu.
Hai người đi thẳng đến sảnh phụ.
Lúc này, La Sát và người đàn ông trung niên tên Càn Đồng đang uống trà.
Hai người cử chỉ tao nhã ung dung, nhìn thấy Lâm Chính đi vào, họ chỉ liếc mắt một cái, sau đó cũng không nhìn thêm nữa.
"Hai người là ai? Tôi không nhớ có hai người bạn như thế này".
Lâm Chính quan sát hai người bọn họ rồi nói.
"Sao chúng tôi lại không phải bạn của Lâm thần y được chứ? Chúng tôi là thành viên của Thương Minh, mà Thương Minh và Lâm thần y không phải là bạn sao?"
Càn Đồng đặt tách trà xuống và đáp với nụ cười trên môi.
"Lâm thần y, chúng tôi sẽ nói ngắn gọn thôi. Lần này chúng tôi đến đây để thảo luận với cậu về nhà họ Cao".
La Sát nhấp một ngụm trà và đi thẳng vào vấn đề: "Cao Thiên Thu là một thành viên cốt lõi trong Thương Minh chúng tôi. Tôi hy vọng Lâm thần y có thể nể mặt Thương Minh mà bỏ qua chuyện này có được không?"
"Thể diện của Thương Minh trị giá 500 tỷ sao?"
Lâm Chính hỏi ngược lại.
"Chúng tôi sẽ chi 100 tỷ để lo các chi phí quân sự của quân đội phía Bắc".
"Vậy là đáng giá 400 tỷ đúng không?"
"Chẳng lẽ nhiêu đó còn không đủ sao?"
Người phụ nữ cau mày và nhìn chằm chằm vào Lâm Chính.
Lâm Chính yên lặng nhìn cô ta, một lúc lâu sau anh khẽ lắc đầu đáp: "Không đáng".
"Lâm thần y, chúng tôi đã điều tra chuyện đã xảy ra. Anh rõ ràng đang tống tiền nhà họ Cao và các thành viên trong Thương Minh của chúng tôi. Anh không coi Thương Minh chúng tôi ra gì sao?"
Người phụ nữ hừ lạnh một tiếng, đột nhiên vung tay, khí tức trên cơ thể cô ta tỏa ra xung quanh.
Vù vù vù.
Một luồng khí cuồng nộ tràn ngập trong sảnh.
Mã Hải đang ngồi trên ghế bị đánh ngã xuống, trông vô cùng lếch thếch.
Bàn ghế xung quanh cũng không ngừng rung chuyển, luồng khí dường như có thể xé nát sảnh phụ bất cứ lúc nào.
Nhưng Lâm Chính điềm nhiên như không, sắc mặt anh hơi trầm xuống: "Cô muốn động thủ sao?"
Tình hình vô cùng căng thẳng.
Càn Đồng thấy vậy liền đứng dậy xua tay cười nói: "Lâm thần y, xin đừng hiểu lầm. Để tôi giới thiệu với cậu, đây là La Sát đại nhân, trưởng nhóm duy trì trật tự của Thương Minh chúng tôi! Tôi tên là Càn Đồng, cũng là thành viên của Thương Minh. La Sát đại nhân khác với tôi, cô ấy đến từ Đại hội, vì vậy tính khí của cô ấy có thể nóng nảy hơn một chút, xin cậu hãy bỏ quá cho".
"Đại hội?"
Lâm Chính như vỡ lẽ.
Hóa ra đứng sau chống lưng cho người phụ nữ này không phải là Thương Minh mà là Đại hội.
Chẳng trách dù cô ta biết Lâm Chính là Long soái mà vẫn kiêu ngạo như vậy
"Lâm thần y! Thể diện của Thương MInh không đáng 400 tỷ, vậy thể diện của Đại hội thì sao? Nó không đáng sao?"
Người phụ nữ vẻ mặt vô cảm nói, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường.
Mặc dù Lâm Chính có hào quang rực rỡ và địa vị nổi bật, nhưng trong mắt cô ta, cũng chỉ đến vậy mà thôi.
Vì đứng sau cô ta là cả Đại hội.
Ở Long Quốc, ai dám chống lại Đại hội kia chứ?
Ai dám trái ý Đại hội kia chứ?
Quả nhiên, Lâm Chính lúc này có vẻ trầm mặc, tựa hồ đang suy tư.
Người phụ nữ tiếp tục uống trà một cách thanh cao. Cô ta cũng không vội, cô ta tin chắc đáp án sẽ không có gì bất ngờ.
Nhưng vào lúc này, giọng Lâm Chính vang lên.
"Cũng không đáng!"
Cạch!
Tay người phụ nữ run lên, chén trà trực tiếp rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh...
Cô ta lập tức quay đầu lại và kinh ngạc nhìn Lâm Chính.
Chương 4038: Việc này có thể sao?
Đây chẳng phải sự coi thường trắng trợn đối với Đại hội hay sao?
La Sát hoàn hồn lại, hàm răng bạc của cô ta như sắp bị nghiến nát.
"Khốn nạn!"
Cô ta đột nhiên đứng dậy, tức giận nhìn chằm chằm Lâm Chính: "Lâm thần y! Anh thật kiêu ngạo! Thậm chí không xem Đại hội ra gì sao? Anh thực sự nghĩ rằng tôi không thể đối phó với anh sao?"
"Nếu cô nghĩ mình đủ khả năng thì có thể thử".
Lâm Chính vẻ mặt hờ hững.
"Anh! Được! Tôi muốn xem Lâm thần y Giang Thành được người đời đồn đại mạnh đến mức nào!"
Vừa dứt lời, La Sát chuẩn bị tấn công.
"La Sát đại nhân, xin hãy dừng lại!"
Càn Đồng ngay lập tức ngăn cô ta lại, mỉm cười nói: "Hai vị bớt giận, bớt giận, có chuyện gì chúng ta từ từ nói!"
"Tôi cũng muốn nói chuyện tử tế với người này, nhưng anh ta kiêu ngạo như vậy, làm gì có thành ý nói chuyện với chúng ta?"
La Sát hừ lạnh.
"Thành ý?"
Lâm Chính đứng thẳng dậy, chắp tay sau lưng đi đến trước mặt La Sát và Càn Đồng, mặt không biến sắc nói: "Việc này cần thành ý như thế nào vậy? Tôi đã nói rồi, phần lớn số tiền này là chi phí quân sự của quân đội biên giới phía Bắc! Đó là thanh kiếm được sử dụng bởi những người lính để giết kẻ thù! Đó là áo giáp chống lại gươm đao của kẻ thù và là đan dược để chữa lành vết thương của họ! Loại tiền này có thể miễn chỉ bằng một câu “giữ thể diện cho Đaị hội” của các người sao! Cô nghĩ tôi có thể đồng ý với điều kiện này sao?"
La Sát và Càn Đồng đều sững lại.
"Tôi nói cho các người biết! Đừng nói các người đến nói chuyện với tôi, ngay cả khi lãnh đạo tối cao của Đại hội tới đây, tôi cũng sẽ không nể mặt!"
"Tình hình chiến trường phía Bắc vốn đã căng thẳng, bao nhiêu chiến sĩ đã đổ xương máu để chiến đấu bảo vệ sự an toàn của Long Quốc chúng ta. Sở dĩ chúng ta có thể yên ổn ngồi ở đây và Đại hội của các người có thể tiếp tục phát triển một cách an toàn như vậy là nhờ ai? Chẳng phải là nhờ có những người lính liều mạng chiến đấu đánh đuổi kẻ thù ra khỏi lãnh thổ sao?"
"Bây giờ, tôi muốn xin một số lợi ích cho quân đội biên giới phía Bắc, để con dao của binh lính sắc bén hơn, áo giáp của họ chắc chắn hơn và vết thương của họ nhanh lành hơn! Việc này để làm gì? Việc này là vì Long Quốc, cho các người và cho tôi!"
"Nhưng cô muốn tôi không làm việc đó vì thể diện?”
"Cô nghĩ xem có khả năng đó không?"
Lâm Chính quát lớn một tiếng, âm thanh đinh tai nhức óc!
La Sát ban đầu vẻ mặt phừng phừng tức giận, nhưng không thể không bình tĩnh lại khi nghe xong những điều này.
Nụ cười trên mặt Càn Đồng cũng hơi thu lại, lông mày khẽ cau, nhưng rất nhanh liền đứng dậy vỗ tay.
"Nói hay lắm! Lâm thần y thực sự là bậc trượng phu hào hiệp và vĩ đại, quan tâm đến đất nước và nhân dân! Chúng tôi đã quá nông cạn rồi!"
"Nhà họ Cao phải giao nộp 500 tỷ này. Với tư cách là Long soái, nếu tôi thậm chí không thể mưu cầu những thứ này thì không cần tiếp tục giữ chức vụ này nữa! Xin hai vị về cho, nếu các vị kiên quyết muốn ngăn cản tôi để bảo vệ nhà họ Cao, Lâm mỗ sẽ không ép nhà họ Cao nộp tiền, nhưng cũng mong các vị suy xét đến hậu quả của chuyện này!"
Lâm Chính lạnh lùng nói, sau đó vung tay áo quát: “Mã Hải, tiễn khách!"
"Vâng! Thưa chủ tịch Lâm!"
Mã Hải đứng dậy lịch sự nói: “Hai vị, xin mời!”
La Sát sắc mặt tái nhợt, tay chân lạnh ngắt, hàm răng bạc cắn chặt, vô cùng không cam tâm.
Nhưng Càn Đồng khẽ mỉm cười, đứng dậy và nói: “Nếu tướng Lâm đã nói như vậy, chúng tôi cũng không còn gì để nói, vậy chúng tôi xin cáo từ!"
Nói xong toan rời đi.
La Sát tức giận đứng dậy, quay người định rời đi.
Nhưng vào lúc này, cô ta đột nhiên nghĩ tới một chuyện, lạnh lùng nói: “Lâm thần y, tôi nghe nói anh đã bắt Thang Hổ và con trai ông ta vào tù?"
"Điều này có liên quan gì đến cô?"
Lâm Chính thờ ơ đáp.
"Có liên quan gì tới chúng tôi thì anh không cần biết, tôi biết anh cho ông ta vào tù là vì lý do gì. Tôi chỉ cảnh cáo anh tốt nhất không nên có ý nghĩ khác, nếu không, cẩn thận cái mạng mình!"
Sau đó, La Sát tức giận bỏ đi.
Càn Đồng mỉm cười, chắp tay chào và vội vàng rời đi.
Chương 4039: Mặc kệ cậu ta
Rời khỏi nhà họ Lương, La Sát và Càn Đồng lên một chiếc xe thương vụ Buick màu đen.
La Sát rút một điếu thuốc lá thơm của nữ ra châm lửa.
Nhưng mới rít được mấy hơi, đã đập mạnh điếu thuốc lên cửa kính ở ghế lại phụ.
Tia lửa tung tóe!
“Khốn kiếp!”.
Sắc mặt cô ta giận dữ, tức đến nỗi cả khuôn mặt trở nên vặn vẹo.
“La Sát đại nhân, sự thể hiện của cô quả thực có chút khiến người ta thất vọng”.
Càn Đồng nhìn La Sát, bình thản nói.
“Sao? Đây là ngày đầu tiên ông biết tôi à? Tôi trước giờ chưa bao giờ thu liễm tính khí, bực bội thì phải trút ra!”.
La Sát lạnh lùng đáp.
“Nhưng cô thực sự không nên nói đến chuyện của Thang Hổ”.
Càn Đồng mỉm cười: “Thần y Lâm đưa hai bố con Thang Hổ vào đó, người nào sáng suốt sẽ biết là cậu ta đang câu cá. Chờ người đứng sau Thang Hổ phái người đến diệt khẩu thì cậu ta sẽ bắt những kẻ muốn diệt khẩu Thang Hổ, tóm được kẻ chủ mưu đứng sau ông ta!”.
“Tôi nghĩ, chắc chắn người đứng sau Thang Hổ sẽ phái cao thủ siêu cấp có thực lực đáng sợ đến ám sát ông ta. Nếu thần y Lâm đã muốn giao đấu với cao thủ như vậy thì kệ cậu ta đi. Cậu ta mà chết trong tay những người này thì cũng chưa chắc là chuyện xấu đối với chúng ta”.
La Sát nghe thấy thế, đôi mắt hơi đanh lại, nhìn chằm chằm Càn Đồng: “Ông muốn thần y Lâm chết?”.
“Mấy năm nay người này không ít lần gây sự với đại hội chúng ta, chỉ là cậu ta lựa chọn thời cơ rất chuẩn, đến nỗi lần nào cậu ta cũng có lý, nếu không đại hội chúng ta đã giải quyết cậu ta từ lâu rồi”.
Càn Đồng lắc đầu.
“Nhưng đây không phải lý do anh ta nên chết”.
“La Sát đại nhân nói đúng, đây quả thực không phải là lý do. Nhưng sau khi tiếp xúc với người này, tôi phát hiện cậu ta vô cùng không tầm thường, lòng dạ và tâm kế cực kì sâu. Nói riêng chuyện 500 tỉ tệ lần này đi, cậu ta kéo quân Bắc Cảnh vào, trên danh nghĩa là lấy quân phí cho quân Bắc Cảnh, có lý do này, cho dù là đại hội chúng ta cũng không tiện từ chối, nếu không sẽ đắc tội với chính quyền Long Quốc!”.
Càn Đồng nhỏ giọng nói.
La Sát đanh mắt lại, hừ mũi nói: “Sao tôi có thể không biết chứ? Anh ta tự ý lấy 100 tỉ tệ, đưa 400 tỉ tệ cho quân Bắc Cảnh, tuy kiếm được ít nhưng ít nhiều gì cũng được 100 tỉ tệ, lại còn được tiếng thơm, đúng là gian xảo!”.
“Thế nên chuyện này mới không dễ xử lý, theo tôi thấy, chỉ có thể xin Thương Minh khoản bồi thường 500 tỉ tệ, rồi trả khoản tiền này cho thần y Lâm vậy”.
Càn Đồng thở dài, vô cùng bất lực.
“Cũng chỉ đành vậy”, La Sát siết chặt nắm tay, trầm giọng nói: “Phía Thang Hổ thì phải làm sao đây?”.
“Chúng ta cứ làm việc của mình, mặc kệ thần y Lâm đi. Nếu cậu ta nhúng tay vào thì kiểu gì chẳng phải ăn trái đắng”.
“Được”.
La Sát gật đầu, nháy mắt với tài xế, chiếc xe chậm rãi khởi động.
Trong sân.
“Người của đại hội tính toán khéo thật đấy, vừa mở miệng đã muốn bớt 400 tỉ tệ! Trên đời này đâu có vụ làm ăn nào tốt như vậy!”.
Mã Hải trầm giọng nói.
“Bọn họ dám nói như vậy, chứng tỏ thế lực của đại hội hơn xa tưởng tượng của chúng ta. Hôm nay từ chối đại hội, chỉ e ấn tượng của tôi trong mắt đại hội chỉ càng thêm tệ”.
Lâm Chính lắc đầu, bình thản nói: “Chờ tiền vào tài khoản thì lập tức rút ngay 400 tỉ tệ để chi viện cho quân Bắc Cảnh, 100 tỉ tệ còn lại nhanh chóng xây dựng đường quốc lộ. Tranh thủ xây xong sớm, đảm bảo nguồn cung thảo dược cho Giang Thành”.
“Chủ tịch Lâm yên tâm, nhưng nói thật, ném 400 tỉ tệ cho quân Bắc Cảnh không khỏi hơi nhiều”.
“Đánh giặc vốn đã là đốt tiền, sao có thể chê nhiều được?”.
Lâm Chính lắc đầu.
Đúng lúc này, một tiếng gọi vang lên.
“Lâm Chính! Hàn Lạc đến rồi, có cho anh ta vào không?”.
Là Lương Hồng Anh.
“Bảo hắn vào đi”.
Lâm Chính đáp lại.
Cánh cửa nhanh chóng bị đẩy ra, Hàn Lạc mặc quân phục cất bước đi vào, đứng nghiêm trước mặt Lâm Chính, chào theo đúng tiêu chuẩn quân đội.
“Thống soái cấp Thiên Hàn Lạc tham kiến long soái! Xin long soái hãy ra chỉ thị!”.
Chương 4040: Trở lại tiền tuyến
Lâm Chính bình thản nhìn hắn một lượt, sau đó lên tiếng: “Sao anh được làm thống soái cấp Thiên vậy?”.
“Tôi từng chỉ huy tiểu đội tiến hành hành động chém tướng trong nhiều lần tác chiến đội ngoại, tiêu diệt sào huyệt quân địch, đồng thời giành chiến thắng mang tính quan trọng trong hai chiến dịch trọng đại, thế nên mới được thăng cấp lên thống soái cấp Thiên!”.
Hàn Lạc lớn tiếng đáp, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, không dám động đậy.
Lâm Chính gật đầu: “Nói vậy thì anh cũng có chút bản lĩnh”.
“Chỉ có điều… thân là thống soái cấp Thiên, sao lại ỷ thế hiếp người? Tại sao ngay cả nhà họ Hàn của anh cũng bắt đầu chó cậy thế chủ?”.
Anh vừa dứt lời, ánh mắt Hàn Lạc lóe lên một tia hoảng hốt, nhưng cơ thể vẫn đứng thẳng tắp.
“Xin long soái hãy trách phạt!”.
“Trách phạt?”.
Lâm Chính lạnh lùng hừ một tiếng: “Với tính tình của tôi thì e là người nhà họ Hàn các anh đã mất mạng từ lâu rồi, bảo tôi trách phạt thì các anh có chịu nổi không?”.
Hàn Lạc biến sắc, không dám ho he tiếng nào.
“Từ nay về sau, nhà họ Hàn các anh không được phép nhắc đến tên anh với bên ngoài, càng không cho phép người nhà họ Hàn dùng tên của anh để tác oai tác quái ở Yên Kinh. Nếu chuyện này còn tái diễn, tôi sẽ đích thân giải quyết các anh!”.
“Vâng… Long soái, thuộc hạ trở về sẽ lập tức cảnh cảo người nhà, tuyệt đối không làm trái lệnh của long soái!”.
Hàn Lạc lớn tiếng đáp, ánh mắt vẫn còn sự nể sợ.
“Đây là cơ hội cuối cùng của nhà họ Hàn các anh!”.
Lâm Chính bình thản nói, sau đó lại đánh giá Hàn Lạc thêm một phen.
“Thân là thống soái cấp Thiên, tại sao không tác chiến ở Bắc Cảnh mà trở lại Yên Kinh?”.
Hàn Lạc nghe thấy thế, sắc mặt thoắt đỏ thoắt trắng, vô cùng đặc sắc, cuối cùng cúi đầu xuống, miệng há ra, muốn nói gì đó nhưng chẳng thốt được chữ nào.
“Sao? Có bí mật khó nói à?”.
Lâm Chính nhíu mày.
Hàn Lạc thầm siết chặt nắm tay, dường như đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt, đôi mắt hổ trào ra nước mắt…
Hắn hít sâu một hơi, khàn giọng đáp: “Tướng Lâm, tôi… tôi phạm lỗi lớn… nên mới bị tiền tuyến điều về…”
“Lỗi lớn?”.
“Không giấu gì anh, tôi… là do lâm trận bỏ chạy nên mới bị điều đi…”
Hàn Lạc khàn giọng đáp.
“Lâm trận bỏ chạy?”.
Lâm Chính sửng sốt, ánh mắt tỏ vẻ khinh miệt: “Nếu thế thì anh không xứng làm thống soái cấp Thiên, thậm chí còn không xứng làm một quân nhân! Chỉ điều anh về Yên Kinh thì vẫn còn nhẹ quá!”.
“Tôi quả thực không xứng làm một quân nhân! Tôi có lỗi với những người anh em đã hi sinh kia!”.
Hàn Lạc nở nụ cười chua chát, dường như cũng đã nghĩ thông suốt, vẻ mặt vô cùng buồn bã.
Lâm Chính đanh mắt nhìn hắn, trầm giọng nói: “Anh có thể ngồi lên vị trí này, chắc hẳn cũng thân kinh bách chiến. Nói đi, rốt cuộc là kẻ địch như thế nào mà khiến một thống soái cấp Thiên như anh phải sợ hãi đến mức lâm trận bỏ chạy?”.
“Đối phương… Tôi không biết… Tôi chỉ nhìn thấy một vũng bùn đen tiến về phía chúng tôi. Vũng bùn này di chuyển cực kì nhanh, cực kì quỷ dị, trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt chúng tôi. Tất cả những chiến sĩ chạm vào bùn đen đều bị nuốt chửng, chết mất xác… Tôi chưa bao giờ thấy thứ nào kì quái như vậy, đạn bắn không thủng, khí kình đánh không tan… Nhìn các anh em từng người từng người bị nuốt chửng một cách kì quái, tôi vô cùng sợ hãi, liền xoay người tháo chạy, bỏ mặc những anh em còn lại. Tôi… tôi là một thằng hèn…”
Hàn Lạc tự tát một cái rất mạnh vào mặt mình, vẻ mặt vô cùng hối hận.
Lâm Chính không nói gì.
Thực ra con người luôn có cảm giác sợ hãi với những thứ mình chưa biết, đó là bản tính.
Vào thời khắc sinh tử, bản tính của Hàn Lạc đã được phóng đại, nên bỏ chạy cũng không kì lạ.
Nhưng đây không phải lí do để hắn lâm trận bỏ chạy.
“Cấp trên cũng biết sự kì quái của “vũng bùn đen” này, nên nhẹ tay xử lý việc tôi vứt bỏ đồng đội, lâm trận bỏ chạy. Hiện giờ tôi đang bị tạm thời cách chức điều tra, việc xử lý phải chờ chiến sự kết thúc mới tuyên bố”.
Hàn Lạc nhìn Lâm Chính chằm chằm, khàn giọng nói: “Tướng Lâm, tôi muốn xin anh một cơ hội chuộc tội… Có được không?”.
“Chuộc tội?”.
“Đúng, tôi muốn quay lại chiến trường, tôi muốn gột rửa nỗi sỉ nhục này, tôi muốn… trả thù cho các anh em đã hi sinh”.
Hàn Lạc nói đến đây liền cúi người thật thấp với Lâm Chính.
“Tướng Lâm, hiện giờ cả Long Quốc chỉ có anh có thể ban cho tôi cơ hội này, cầu xin anh… hãy cho tôi được trở lại tiền tuyến”.
"Thang Thành?"
Cao Thiên Thu sững lại rồi cau mày: "La Sát đại nhân đang nhắc đến kỹ thuật Thang Thành do Thang Hổ kinh doanh sao?"
"Đúng! Trên thực tế, Thương Minh chúng tôi đã chú ý đến kỹ thuật Thang Thành từ lâu. Sự nổi lên đột ngột của Thang Thành nhất định phải có nhân vật lớn đứng sau chống lưng. Điều tra sơ bộ của chúng tôi phát hiện ra rằng cũng có người của Thương Minh đứng sau Thang Thành, nhưng chúng tôi không biết cụ thể là ai".
"Từ đường lối phát triển của kỹ thuật Thang Thành trong vài năm qua, nếu người đứng sau nó là thành viên của Thương Minh thì thành viên này đã vi phạm nghiêm trọng các quy định của Thương Minh và chúng tôi phải loại bỏ hắn ta".
"Nhưng muốn điều tra ra người này, Thang Hổ chính là đầu mối duy nhất. Vốn dĩ chúng tôi dự định lần lượt từng bước điều tra ra kẻ đứng sau, nhưng không ngờ Lâm thần y lại cản trở, phá vỡ kế hoạch của chúng tôi".
La Sát bình tĩnh nói.
"Trước đây tôi đã ở nhà họ Cao, từng nhìn thấy Thang Hổ và con trai ông ta đến gặp Lâm thần y!" Cao Thiên Thu nói.
"Theo tin tức mới nhất mà chúng tôi nhận được, Thang Hổ và con trai ông ta đã bị Lâm thần y tống vào tù".
"Cái gì? Bọn họ đi tù?"
Cao Thiên Thu giật mình, sau đó nhìn hai người kia rồi cúi đầu nói: "Không biết hai vị đại nhân cần tôi làm gì?"
"Thang Hổ không thể chết! Bây giờ ông ta ngồi tù, người phía sau nhất định sẽ rất lo lắng Thang Hổ không giữ được bí mật mà khai ra mình, cho nên sẽ nhanh chóng ra tay ám sát ông ta! Tôi muốn ông dùng thủ đoạn ở Yến Kinh để đưa Thang Hổ ra ngoài! Hãy giao ông ta cho chúng tôi, chúng tôi sẽ thẩm vấn ông ta để tìm ra kẻ đứng sau giật dây".
La Sát nói.
"Tôi hiểu rồi".
Cao Thiên Thu gật đầu, sau đó cúi đầu nói: "Đại nhân yên tâm, tôi sẽ lập tức thu xếp".
"Tốt!"
Hai người gật đầu, đứng dậy rời đi.
Cao Thiên Thu yên lặng nhìn bóng lưng của hai người đang rời đi, trong sâu thẳm đôi mắt hiện lên một tia đau khổ cùng oán hận.
....
Tại nhà họ Lương.
Người nhà họ Lương lần lượt đi ra ngoài.
Chuyện của nhà họ Hàn đã được giải quyết nên mọi người ai nấy đều cười tươi như hoa.
"Người nhà họ Hàn làm sao vậy? Tại sao vô duyên vô cớ lại quỳ xuống nhận lỗi với chúng ta?"
"Tôi nghĩ họ rõ ràng là bị điên".
"Chẳng lẽ họ bị nhân vật lớn nào gây áp lực? Cho nên mới bất đắc dĩ mà xin lỗi chúng ta?"
"Phải biết nhà họ Hàn có đại thống soái Hàn Lạc, người bình thường làm sao có thể áp chế bọn họ?"
Người nhà họ Lương tập trung trong sảnh và thảo luận rôm rả.
Lương Hồng Anh liếc nhìn vài lần, lặng lẽ lắc đầu và quay trở vào trong nhà.
"Hiện tại mọi người trong nhà đều đang suy đoán nguyên nhân, nhưng tôi không nói gì, dù sao thân phận Long soái của anh cũng không thể nói cho mọi người biết".
Lương Hồng Anh thở dài.
"Cô có thể nói".
Lâm Chính đáp.
"Sao có thể tùy tiện nói ra như vậy? Anh là Long soái, một trong bốn chỉ huy cao nhất của Long Quốc. Biên giới phía Bắc vẫn còn chiến tranh, nếu thân phận của anh bị bại lộ, chẳng phải sẽ mang đến tai họa cho anh sao?"
Lương Hồng Anh tới gần một chút, nghiêm túc nói: "Anh phải biết, những vị Long soái kia mỗi ngày có vô số kẻ muốn ám sát! Cho nên nếu anh công khai thân phận, chỉ sợ sát thủ sẽ thi nhau tìm đến anh!"
"Rắc rối như vậy sao?"
Lâm Chính cau mày.
"Còn không phải sao? Hàn Lạc cũng là người thông minh, cho nên anh ta lập tức phong tỏa công ty quốc tế Hồng Trang, tịch thu và tiêu hủy điện thoại di động của tất cả những người có mặt lúc đó, đồng thời buộc bọn họ ký cam kết bảo mật".
Lương Hồng Anh đáp.
Lâm Chính lắc đầu, sau đó quay đầu lại hỏi: "Hàn Lạc đâu?"
"Vẫn ở nhà họ Hàn, nói chờ anh triệu tập".
"Vậy sao? Vậy gọi anh ta đến đây".
"Được!""
Lương Hồng Anh gật đầu.
Lúc này, Mã Hải vội vàng chạy tới.
"Chủ tịch Lâm, có gì đó không ổn!"
Mã Hải nghiêm giọng nói.
"Chuyện gì vậy?"
"Nhà họ Cao không những không bán đi tài sản của mình mà chiều nay lại đầu tư thêm mấy hạng mục trị giá mấy trăm triệu tệ!"
Chương 4037: Cũng không đáng
Lâm Chính cau mày.
Nếu muốn gom được năm trăm tỷ tệ, nhà họ Cao không còn cách nào khác ngoài bán hết tài sản.
Nếu nói đến vay mượn, nhà họ Cao làm gì có ai có thể mượn nhiều tiền như vậy?
"Có lẽ nào họ định xù nợ?"
Mã Hải hỏi.
"Điều đó là không thể!"
Lâm Chính lắc đầu:"Tôi lấy danh nghĩa quân đội biên giới phía Bắc để đòi tiền họ, nếu họ không đưa, Long Quốc sẽ không ngồi yên! Tôi e rằng....họ đã đi tìm người tới đàm phán với tôi".
"Tìm người?"
Mã Hải sửng sốt.
Đúng lúc này quản gia Trương nhanh nhẹn bước vào.
"Cậu chủ Lâm, bên ngoài có người tới, nói là bạn của cậu. Tôi đã dẫn người đó tới sảnh phụ, cậu có muốn gặp người này không?"
Trương quản gia cười hỏi.
"Đã đến rồi sao? Nhanh quá!"
Lâm Chính đứng dậy bình tĩnh nói: "Mã Hải, cùng tôi đi xem một chút".
"Vâng thưa chủ tịch Lâm".
Mã Hải gật đầu.
Hai người đi thẳng đến sảnh phụ.
Lúc này, La Sát và người đàn ông trung niên tên Càn Đồng đang uống trà.
Hai người cử chỉ tao nhã ung dung, nhìn thấy Lâm Chính đi vào, họ chỉ liếc mắt một cái, sau đó cũng không nhìn thêm nữa.
"Hai người là ai? Tôi không nhớ có hai người bạn như thế này".
Lâm Chính quan sát hai người bọn họ rồi nói.
"Sao chúng tôi lại không phải bạn của Lâm thần y được chứ? Chúng tôi là thành viên của Thương Minh, mà Thương Minh và Lâm thần y không phải là bạn sao?"
Càn Đồng đặt tách trà xuống và đáp với nụ cười trên môi.
"Lâm thần y, chúng tôi sẽ nói ngắn gọn thôi. Lần này chúng tôi đến đây để thảo luận với cậu về nhà họ Cao".
La Sát nhấp một ngụm trà và đi thẳng vào vấn đề: "Cao Thiên Thu là một thành viên cốt lõi trong Thương Minh chúng tôi. Tôi hy vọng Lâm thần y có thể nể mặt Thương Minh mà bỏ qua chuyện này có được không?"
"Thể diện của Thương Minh trị giá 500 tỷ sao?"
Lâm Chính hỏi ngược lại.
"Chúng tôi sẽ chi 100 tỷ để lo các chi phí quân sự của quân đội phía Bắc".
"Vậy là đáng giá 400 tỷ đúng không?"
"Chẳng lẽ nhiêu đó còn không đủ sao?"
Người phụ nữ cau mày và nhìn chằm chằm vào Lâm Chính.
Lâm Chính yên lặng nhìn cô ta, một lúc lâu sau anh khẽ lắc đầu đáp: "Không đáng".
"Lâm thần y, chúng tôi đã điều tra chuyện đã xảy ra. Anh rõ ràng đang tống tiền nhà họ Cao và các thành viên trong Thương Minh của chúng tôi. Anh không coi Thương Minh chúng tôi ra gì sao?"
Người phụ nữ hừ lạnh một tiếng, đột nhiên vung tay, khí tức trên cơ thể cô ta tỏa ra xung quanh.
Vù vù vù.
Một luồng khí cuồng nộ tràn ngập trong sảnh.
Mã Hải đang ngồi trên ghế bị đánh ngã xuống, trông vô cùng lếch thếch.
Bàn ghế xung quanh cũng không ngừng rung chuyển, luồng khí dường như có thể xé nát sảnh phụ bất cứ lúc nào.
Nhưng Lâm Chính điềm nhiên như không, sắc mặt anh hơi trầm xuống: "Cô muốn động thủ sao?"
Tình hình vô cùng căng thẳng.
Càn Đồng thấy vậy liền đứng dậy xua tay cười nói: "Lâm thần y, xin đừng hiểu lầm. Để tôi giới thiệu với cậu, đây là La Sát đại nhân, trưởng nhóm duy trì trật tự của Thương Minh chúng tôi! Tôi tên là Càn Đồng, cũng là thành viên của Thương Minh. La Sát đại nhân khác với tôi, cô ấy đến từ Đại hội, vì vậy tính khí của cô ấy có thể nóng nảy hơn một chút, xin cậu hãy bỏ quá cho".
"Đại hội?"
Lâm Chính như vỡ lẽ.
Hóa ra đứng sau chống lưng cho người phụ nữ này không phải là Thương Minh mà là Đại hội.
Chẳng trách dù cô ta biết Lâm Chính là Long soái mà vẫn kiêu ngạo như vậy
"Lâm thần y! Thể diện của Thương MInh không đáng 400 tỷ, vậy thể diện của Đại hội thì sao? Nó không đáng sao?"
Người phụ nữ vẻ mặt vô cảm nói, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường.
Mặc dù Lâm Chính có hào quang rực rỡ và địa vị nổi bật, nhưng trong mắt cô ta, cũng chỉ đến vậy mà thôi.
Vì đứng sau cô ta là cả Đại hội.
Ở Long Quốc, ai dám chống lại Đại hội kia chứ?
Ai dám trái ý Đại hội kia chứ?
Quả nhiên, Lâm Chính lúc này có vẻ trầm mặc, tựa hồ đang suy tư.
Người phụ nữ tiếp tục uống trà một cách thanh cao. Cô ta cũng không vội, cô ta tin chắc đáp án sẽ không có gì bất ngờ.
Nhưng vào lúc này, giọng Lâm Chính vang lên.
"Cũng không đáng!"
Cạch!
Tay người phụ nữ run lên, chén trà trực tiếp rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh...
Cô ta lập tức quay đầu lại và kinh ngạc nhìn Lâm Chính.
Chương 4038: Việc này có thể sao?
Đây chẳng phải sự coi thường trắng trợn đối với Đại hội hay sao?
La Sát hoàn hồn lại, hàm răng bạc của cô ta như sắp bị nghiến nát.
"Khốn nạn!"
Cô ta đột nhiên đứng dậy, tức giận nhìn chằm chằm Lâm Chính: "Lâm thần y! Anh thật kiêu ngạo! Thậm chí không xem Đại hội ra gì sao? Anh thực sự nghĩ rằng tôi không thể đối phó với anh sao?"
"Nếu cô nghĩ mình đủ khả năng thì có thể thử".
Lâm Chính vẻ mặt hờ hững.
"Anh! Được! Tôi muốn xem Lâm thần y Giang Thành được người đời đồn đại mạnh đến mức nào!"
Vừa dứt lời, La Sát chuẩn bị tấn công.
"La Sát đại nhân, xin hãy dừng lại!"
Càn Đồng ngay lập tức ngăn cô ta lại, mỉm cười nói: "Hai vị bớt giận, bớt giận, có chuyện gì chúng ta từ từ nói!"
"Tôi cũng muốn nói chuyện tử tế với người này, nhưng anh ta kiêu ngạo như vậy, làm gì có thành ý nói chuyện với chúng ta?"
La Sát hừ lạnh.
"Thành ý?"
Lâm Chính đứng thẳng dậy, chắp tay sau lưng đi đến trước mặt La Sát và Càn Đồng, mặt không biến sắc nói: "Việc này cần thành ý như thế nào vậy? Tôi đã nói rồi, phần lớn số tiền này là chi phí quân sự của quân đội biên giới phía Bắc! Đó là thanh kiếm được sử dụng bởi những người lính để giết kẻ thù! Đó là áo giáp chống lại gươm đao của kẻ thù và là đan dược để chữa lành vết thương của họ! Loại tiền này có thể miễn chỉ bằng một câu “giữ thể diện cho Đaị hội” của các người sao! Cô nghĩ tôi có thể đồng ý với điều kiện này sao?"
La Sát và Càn Đồng đều sững lại.
"Tôi nói cho các người biết! Đừng nói các người đến nói chuyện với tôi, ngay cả khi lãnh đạo tối cao của Đại hội tới đây, tôi cũng sẽ không nể mặt!"
"Tình hình chiến trường phía Bắc vốn đã căng thẳng, bao nhiêu chiến sĩ đã đổ xương máu để chiến đấu bảo vệ sự an toàn của Long Quốc chúng ta. Sở dĩ chúng ta có thể yên ổn ngồi ở đây và Đại hội của các người có thể tiếp tục phát triển một cách an toàn như vậy là nhờ ai? Chẳng phải là nhờ có những người lính liều mạng chiến đấu đánh đuổi kẻ thù ra khỏi lãnh thổ sao?"
"Bây giờ, tôi muốn xin một số lợi ích cho quân đội biên giới phía Bắc, để con dao của binh lính sắc bén hơn, áo giáp của họ chắc chắn hơn và vết thương của họ nhanh lành hơn! Việc này để làm gì? Việc này là vì Long Quốc, cho các người và cho tôi!"
"Nhưng cô muốn tôi không làm việc đó vì thể diện?”
"Cô nghĩ xem có khả năng đó không?"
Lâm Chính quát lớn một tiếng, âm thanh đinh tai nhức óc!
La Sát ban đầu vẻ mặt phừng phừng tức giận, nhưng không thể không bình tĩnh lại khi nghe xong những điều này.
Nụ cười trên mặt Càn Đồng cũng hơi thu lại, lông mày khẽ cau, nhưng rất nhanh liền đứng dậy vỗ tay.
"Nói hay lắm! Lâm thần y thực sự là bậc trượng phu hào hiệp và vĩ đại, quan tâm đến đất nước và nhân dân! Chúng tôi đã quá nông cạn rồi!"
"Nhà họ Cao phải giao nộp 500 tỷ này. Với tư cách là Long soái, nếu tôi thậm chí không thể mưu cầu những thứ này thì không cần tiếp tục giữ chức vụ này nữa! Xin hai vị về cho, nếu các vị kiên quyết muốn ngăn cản tôi để bảo vệ nhà họ Cao, Lâm mỗ sẽ không ép nhà họ Cao nộp tiền, nhưng cũng mong các vị suy xét đến hậu quả của chuyện này!"
Lâm Chính lạnh lùng nói, sau đó vung tay áo quát: “Mã Hải, tiễn khách!"
"Vâng! Thưa chủ tịch Lâm!"
Mã Hải đứng dậy lịch sự nói: “Hai vị, xin mời!”
La Sát sắc mặt tái nhợt, tay chân lạnh ngắt, hàm răng bạc cắn chặt, vô cùng không cam tâm.
Nhưng Càn Đồng khẽ mỉm cười, đứng dậy và nói: “Nếu tướng Lâm đã nói như vậy, chúng tôi cũng không còn gì để nói, vậy chúng tôi xin cáo từ!"
Nói xong toan rời đi.
La Sát tức giận đứng dậy, quay người định rời đi.
Nhưng vào lúc này, cô ta đột nhiên nghĩ tới một chuyện, lạnh lùng nói: “Lâm thần y, tôi nghe nói anh đã bắt Thang Hổ và con trai ông ta vào tù?"
"Điều này có liên quan gì đến cô?"
Lâm Chính thờ ơ đáp.
"Có liên quan gì tới chúng tôi thì anh không cần biết, tôi biết anh cho ông ta vào tù là vì lý do gì. Tôi chỉ cảnh cáo anh tốt nhất không nên có ý nghĩ khác, nếu không, cẩn thận cái mạng mình!"
Sau đó, La Sát tức giận bỏ đi.
Càn Đồng mỉm cười, chắp tay chào và vội vàng rời đi.
Chương 4039: Mặc kệ cậu ta
Rời khỏi nhà họ Lương, La Sát và Càn Đồng lên một chiếc xe thương vụ Buick màu đen.
La Sát rút một điếu thuốc lá thơm của nữ ra châm lửa.
Nhưng mới rít được mấy hơi, đã đập mạnh điếu thuốc lên cửa kính ở ghế lại phụ.
Tia lửa tung tóe!
“Khốn kiếp!”.
Sắc mặt cô ta giận dữ, tức đến nỗi cả khuôn mặt trở nên vặn vẹo.
“La Sát đại nhân, sự thể hiện của cô quả thực có chút khiến người ta thất vọng”.
Càn Đồng nhìn La Sát, bình thản nói.
“Sao? Đây là ngày đầu tiên ông biết tôi à? Tôi trước giờ chưa bao giờ thu liễm tính khí, bực bội thì phải trút ra!”.
La Sát lạnh lùng đáp.
“Nhưng cô thực sự không nên nói đến chuyện của Thang Hổ”.
Càn Đồng mỉm cười: “Thần y Lâm đưa hai bố con Thang Hổ vào đó, người nào sáng suốt sẽ biết là cậu ta đang câu cá. Chờ người đứng sau Thang Hổ phái người đến diệt khẩu thì cậu ta sẽ bắt những kẻ muốn diệt khẩu Thang Hổ, tóm được kẻ chủ mưu đứng sau ông ta!”.
“Tôi nghĩ, chắc chắn người đứng sau Thang Hổ sẽ phái cao thủ siêu cấp có thực lực đáng sợ đến ám sát ông ta. Nếu thần y Lâm đã muốn giao đấu với cao thủ như vậy thì kệ cậu ta đi. Cậu ta mà chết trong tay những người này thì cũng chưa chắc là chuyện xấu đối với chúng ta”.
La Sát nghe thấy thế, đôi mắt hơi đanh lại, nhìn chằm chằm Càn Đồng: “Ông muốn thần y Lâm chết?”.
“Mấy năm nay người này không ít lần gây sự với đại hội chúng ta, chỉ là cậu ta lựa chọn thời cơ rất chuẩn, đến nỗi lần nào cậu ta cũng có lý, nếu không đại hội chúng ta đã giải quyết cậu ta từ lâu rồi”.
Càn Đồng lắc đầu.
“Nhưng đây không phải lý do anh ta nên chết”.
“La Sát đại nhân nói đúng, đây quả thực không phải là lý do. Nhưng sau khi tiếp xúc với người này, tôi phát hiện cậu ta vô cùng không tầm thường, lòng dạ và tâm kế cực kì sâu. Nói riêng chuyện 500 tỉ tệ lần này đi, cậu ta kéo quân Bắc Cảnh vào, trên danh nghĩa là lấy quân phí cho quân Bắc Cảnh, có lý do này, cho dù là đại hội chúng ta cũng không tiện từ chối, nếu không sẽ đắc tội với chính quyền Long Quốc!”.
Càn Đồng nhỏ giọng nói.
La Sát đanh mắt lại, hừ mũi nói: “Sao tôi có thể không biết chứ? Anh ta tự ý lấy 100 tỉ tệ, đưa 400 tỉ tệ cho quân Bắc Cảnh, tuy kiếm được ít nhưng ít nhiều gì cũng được 100 tỉ tệ, lại còn được tiếng thơm, đúng là gian xảo!”.
“Thế nên chuyện này mới không dễ xử lý, theo tôi thấy, chỉ có thể xin Thương Minh khoản bồi thường 500 tỉ tệ, rồi trả khoản tiền này cho thần y Lâm vậy”.
Càn Đồng thở dài, vô cùng bất lực.
“Cũng chỉ đành vậy”, La Sát siết chặt nắm tay, trầm giọng nói: “Phía Thang Hổ thì phải làm sao đây?”.
“Chúng ta cứ làm việc của mình, mặc kệ thần y Lâm đi. Nếu cậu ta nhúng tay vào thì kiểu gì chẳng phải ăn trái đắng”.
“Được”.
La Sát gật đầu, nháy mắt với tài xế, chiếc xe chậm rãi khởi động.
Trong sân.
“Người của đại hội tính toán khéo thật đấy, vừa mở miệng đã muốn bớt 400 tỉ tệ! Trên đời này đâu có vụ làm ăn nào tốt như vậy!”.
Mã Hải trầm giọng nói.
“Bọn họ dám nói như vậy, chứng tỏ thế lực của đại hội hơn xa tưởng tượng của chúng ta. Hôm nay từ chối đại hội, chỉ e ấn tượng của tôi trong mắt đại hội chỉ càng thêm tệ”.
Lâm Chính lắc đầu, bình thản nói: “Chờ tiền vào tài khoản thì lập tức rút ngay 400 tỉ tệ để chi viện cho quân Bắc Cảnh, 100 tỉ tệ còn lại nhanh chóng xây dựng đường quốc lộ. Tranh thủ xây xong sớm, đảm bảo nguồn cung thảo dược cho Giang Thành”.
“Chủ tịch Lâm yên tâm, nhưng nói thật, ném 400 tỉ tệ cho quân Bắc Cảnh không khỏi hơi nhiều”.
“Đánh giặc vốn đã là đốt tiền, sao có thể chê nhiều được?”.
Lâm Chính lắc đầu.
Đúng lúc này, một tiếng gọi vang lên.
“Lâm Chính! Hàn Lạc đến rồi, có cho anh ta vào không?”.
Là Lương Hồng Anh.
“Bảo hắn vào đi”.
Lâm Chính đáp lại.
Cánh cửa nhanh chóng bị đẩy ra, Hàn Lạc mặc quân phục cất bước đi vào, đứng nghiêm trước mặt Lâm Chính, chào theo đúng tiêu chuẩn quân đội.
“Thống soái cấp Thiên Hàn Lạc tham kiến long soái! Xin long soái hãy ra chỉ thị!”.
Chương 4040: Trở lại tiền tuyến
Lâm Chính bình thản nhìn hắn một lượt, sau đó lên tiếng: “Sao anh được làm thống soái cấp Thiên vậy?”.
“Tôi từng chỉ huy tiểu đội tiến hành hành động chém tướng trong nhiều lần tác chiến đội ngoại, tiêu diệt sào huyệt quân địch, đồng thời giành chiến thắng mang tính quan trọng trong hai chiến dịch trọng đại, thế nên mới được thăng cấp lên thống soái cấp Thiên!”.
Hàn Lạc lớn tiếng đáp, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, không dám động đậy.
Lâm Chính gật đầu: “Nói vậy thì anh cũng có chút bản lĩnh”.
“Chỉ có điều… thân là thống soái cấp Thiên, sao lại ỷ thế hiếp người? Tại sao ngay cả nhà họ Hàn của anh cũng bắt đầu chó cậy thế chủ?”.
Anh vừa dứt lời, ánh mắt Hàn Lạc lóe lên một tia hoảng hốt, nhưng cơ thể vẫn đứng thẳng tắp.
“Xin long soái hãy trách phạt!”.
“Trách phạt?”.
Lâm Chính lạnh lùng hừ một tiếng: “Với tính tình của tôi thì e là người nhà họ Hàn các anh đã mất mạng từ lâu rồi, bảo tôi trách phạt thì các anh có chịu nổi không?”.
Hàn Lạc biến sắc, không dám ho he tiếng nào.
“Từ nay về sau, nhà họ Hàn các anh không được phép nhắc đến tên anh với bên ngoài, càng không cho phép người nhà họ Hàn dùng tên của anh để tác oai tác quái ở Yên Kinh. Nếu chuyện này còn tái diễn, tôi sẽ đích thân giải quyết các anh!”.
“Vâng… Long soái, thuộc hạ trở về sẽ lập tức cảnh cảo người nhà, tuyệt đối không làm trái lệnh của long soái!”.
Hàn Lạc lớn tiếng đáp, ánh mắt vẫn còn sự nể sợ.
“Đây là cơ hội cuối cùng của nhà họ Hàn các anh!”.
Lâm Chính bình thản nói, sau đó lại đánh giá Hàn Lạc thêm một phen.
“Thân là thống soái cấp Thiên, tại sao không tác chiến ở Bắc Cảnh mà trở lại Yên Kinh?”.
Hàn Lạc nghe thấy thế, sắc mặt thoắt đỏ thoắt trắng, vô cùng đặc sắc, cuối cùng cúi đầu xuống, miệng há ra, muốn nói gì đó nhưng chẳng thốt được chữ nào.
“Sao? Có bí mật khó nói à?”.
Lâm Chính nhíu mày.
Hàn Lạc thầm siết chặt nắm tay, dường như đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt, đôi mắt hổ trào ra nước mắt…
Hắn hít sâu một hơi, khàn giọng đáp: “Tướng Lâm, tôi… tôi phạm lỗi lớn… nên mới bị tiền tuyến điều về…”
“Lỗi lớn?”.
“Không giấu gì anh, tôi… là do lâm trận bỏ chạy nên mới bị điều đi…”
Hàn Lạc khàn giọng đáp.
“Lâm trận bỏ chạy?”.
Lâm Chính sửng sốt, ánh mắt tỏ vẻ khinh miệt: “Nếu thế thì anh không xứng làm thống soái cấp Thiên, thậm chí còn không xứng làm một quân nhân! Chỉ điều anh về Yên Kinh thì vẫn còn nhẹ quá!”.
“Tôi quả thực không xứng làm một quân nhân! Tôi có lỗi với những người anh em đã hi sinh kia!”.
Hàn Lạc nở nụ cười chua chát, dường như cũng đã nghĩ thông suốt, vẻ mặt vô cùng buồn bã.
Lâm Chính đanh mắt nhìn hắn, trầm giọng nói: “Anh có thể ngồi lên vị trí này, chắc hẳn cũng thân kinh bách chiến. Nói đi, rốt cuộc là kẻ địch như thế nào mà khiến một thống soái cấp Thiên như anh phải sợ hãi đến mức lâm trận bỏ chạy?”.
“Đối phương… Tôi không biết… Tôi chỉ nhìn thấy một vũng bùn đen tiến về phía chúng tôi. Vũng bùn này di chuyển cực kì nhanh, cực kì quỷ dị, trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt chúng tôi. Tất cả những chiến sĩ chạm vào bùn đen đều bị nuốt chửng, chết mất xác… Tôi chưa bao giờ thấy thứ nào kì quái như vậy, đạn bắn không thủng, khí kình đánh không tan… Nhìn các anh em từng người từng người bị nuốt chửng một cách kì quái, tôi vô cùng sợ hãi, liền xoay người tháo chạy, bỏ mặc những anh em còn lại. Tôi… tôi là một thằng hèn…”
Hàn Lạc tự tát một cái rất mạnh vào mặt mình, vẻ mặt vô cùng hối hận.
Lâm Chính không nói gì.
Thực ra con người luôn có cảm giác sợ hãi với những thứ mình chưa biết, đó là bản tính.
Vào thời khắc sinh tử, bản tính của Hàn Lạc đã được phóng đại, nên bỏ chạy cũng không kì lạ.
Nhưng đây không phải lí do để hắn lâm trận bỏ chạy.
“Cấp trên cũng biết sự kì quái của “vũng bùn đen” này, nên nhẹ tay xử lý việc tôi vứt bỏ đồng đội, lâm trận bỏ chạy. Hiện giờ tôi đang bị tạm thời cách chức điều tra, việc xử lý phải chờ chiến sự kết thúc mới tuyên bố”.
Hàn Lạc nhìn Lâm Chính chằm chằm, khàn giọng nói: “Tướng Lâm, tôi muốn xin anh một cơ hội chuộc tội… Có được không?”.
“Chuộc tội?”.
“Đúng, tôi muốn quay lại chiến trường, tôi muốn gột rửa nỗi sỉ nhục này, tôi muốn… trả thù cho các anh em đã hi sinh”.
Hàn Lạc nói đến đây liền cúi người thật thấp với Lâm Chính.
“Tướng Lâm, hiện giờ cả Long Quốc chỉ có anh có thể ban cho tôi cơ hội này, cầu xin anh… hãy cho tôi được trở lại tiền tuyến”.
Bình luận facebook