• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần (137 Viewers)

  • Chương 4031-4035

Chương 4031: Vượt quá giới hạn của tôi

Hai bố con Cao Thiên Thu vội vã rời đi.

Lúc đi, sắc mặt Cao Nội Kiệt trắng bệch, cả người run rẩy, hai chân suýt không đứng thẳng. Nếu không có Cao Thiên Thu đỡ thì e là không đi nổi.

Lâm Chính phất tay, các chiến sĩ ở đây đều rời đi.

“Anh lại đây”.

Lâm Chính vẫy một đại thống lĩnh tới.

Đại thống lĩnh đó bước tới trước mấy bước, hành lễ với Lâm Chính: “Xin đợi chỉ thị của long soái”.

“Các anh sẽ quản lý năm trăm tỷ của nhà họ Cao, sau khi năm trăm tỷ vào tài khoản thì rút bốn trăm tỷ làm chi phí cho quân đội Bắc Cảnh. Ngoài ra tôi sẽ cung cấp các loại thuốc trị thương, thuốc tăng cường,… cho quân Bắc Cảnh trong thời gian này, khoảng ba ngày sau sẽ bắt đầu đưa tới, anh quay về báo cáo với Lôi Phúc để ông ấy tiếp nhận”, Lâm Chính nói.

“Vâng, thưa long soái”.

Đại thống lĩnh vô cùng kích động, vội vàng đáp lại.

“Về đi”.

“Vâng!”.

Đại thống lĩnh lại cúi người, sau đó quay đầu rời đi.

Mã Hải ở bên này lặng lẽ dõi theo, vẻ mặt bình tĩnh.

Nhưng Lương Hồng Anh thì vô cùng ngạc nhiên.

Bốn trăm tỷ… cứ vậy mà đưa ra?

Đây là số tiền mà bao nhiêu người nằm mơ cũng không dám mơ tưởng…

Lương Hồng Anh nhìn Lâm Chính chằm chằm, trong lòng dâng lên cảm giác khâm phục.

Nhưng sự việc vẫn chưa kết thúc.

Bởi vì trong biệt thự còn hai người khác đang quỳ.

Đó là Thang Gia Tuấn và Thang Hổ bố của hắn.

Hai người không dám động đậy, lặng lẽ chờ đợi câu trả lời của Lâm Chính.

Không ai ngờ Lâm Chính lại là long soái của Long Quốc!

Thân phận này những người làm kinh doanh như bọn họ không tài nào sánh bằng.

Ngay cả nhà họ Cao to lớn cũng bị Lâm Chính tùy tiện tìm một lý do khiến cho bọn họ tan nhà nát cửa. Nếu Lâm Chính ra tay với nhà họ Thang, bọn họ cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo số mệnh.

“Thang Hổ?”.

Lâm Chính nhìn sang Thang Hổ.

“Xin tướng Lâm trách tội!”.

Thang Hổ vội vàng dập đầu, hoảng sợ bất an.

“Trách tội?”.

Lâm Chính hừ một tiếng, quay đầu nói: “Mã Hải, đọc kết quả ông điều tra được đi”.

“Vâng, Chủ tịch Lâm!”.

Mã Hải gật đầu, sau đó lên tiếng.

“Tháng Ba năm 2017, các người đã bắt cóc con gái của chủ tịch công ty khoa học kỹ thuật Nam Phong, ép buộc bọn họ phải nhường ra dự án vườn kỹ nghệ khu ngoại ô phía Tây thành phố, giúp các người kiếm được khoản tiền đầu tiên. Thế nhưng các người vẫn chưa thỏa mãn, nhiều lần đe dọa chủ tịch của công ty khoa học kỹ thuật Nam Phong, dùng hình thức tham gia cổ phần để chiếm công ty Nam Phong, đồng thời đổi tên thành Kỹ thuật Thang Thành! Chủ tịch của Nam Phong tuyệt vọng nhảy lầu tự sát vào tháng 10 cùng năm”.

“Tháng Năm năm 2018, các người dùng thủ đoạn tương tự bắt đầu nhập cổ phần vào các công ty lớn nhỏ ở Yên Kinh và vùng lân cận, sử dụng các thủ đoạn bắt cóc, tống tiền, vu khống, tạo tin đồn,... để xâm chiếm cổ phần của nhiều công ty tập đoàn, đồng thời sáp nhập tất cả những công ty này”.

“Tháng Tư năm 2019, chủ tịch công ty Giang Dao công khai chống lại sự xâm chiếm của Kỹ thuật Thang Thành các người, nhưng lại bị các người thuê sát thủ giết cả nhà, con gái mới ba tuổi của ông ấy cũng không được tha”.

“Cho đến nay, số người đã chết bởi tay Kỹ thuật Thang Thành các ông tổng cộng là ba mươi bảy người, nhưng ai cũng bị các người ngụy tạo thành sự cố ngoài ý muốn”.



Mã Hải chậm rãi đọc, liệt kê ra những việc ác mà hai bố con kia đã làm những năm qua.

Hai người sợ hãi, run rẩy toát mồ hôi.

Lương Hồng Anh cũng kinh ngạc, sau đó là tức giận.

“Các người… lại làm ra chuyện không bằng chó như vậy?”.

Cô ta luôn cho rằng Kỹ thuật Thang Thành xâm chiếm công ty khác chỉ là cầu tài, nào ngờ bọn họ còn hại nhiều tính mạng như vậy.

“Tướng Lâm, đó… đó đều là tin đồn, đều là tin đồn… Chúng tôi… không… không làm…”.

Thang Hổ lắp bắp, còn muốn chống chế.

Nhưng dường như Lâm Chính không muốn nghe.

Anh đi tới trước chiếc bàn đổ nát, chậm rãi nhặt thanh kiếm gãy của Tiếu Tây Phong lên.

Tiếu Tây Phong còn đang nằm dưới đất mở to mắt, vô cùng sợ hãi.

Nhưng Lâm Chính không quan tâm đến hắn, mà là bước về phía hai bố con kia.

“Tướng Lâm, cậu… cậu làm gì vậy?”.

Thang Hổ kinh ngạc, sợ đến mức ngã ngồi xuống đất, run lẩy bẩy.

“Mặc dù hai bố con Cao Thiên Thu không giữ phép tắc, nhiều lần sỉ nhục tôi, nhưng tôi có thể chấp nhận, cho nên chỉ cần bọn họ trả tiền, tôi sẽ không làm khó bọn họ. Còn những việc các người làm đã vượt quá giới hạn của tôi”.

Lâm Chính nói, bàn tay rung lên.

Xoẹt!

Một luồng khí đáng sợ bay ra từ thanh kiếm gãy, hóa thành kiếm khí sắc bén mãnh liệt.

Đó là sức mạnh phi thăng thuần khiết.

Tiếu Tây Phong ngẩn ngơ nhìn chùm khí đó, tâm trạng như rơi xuống đáy vực…

Giờ khắc này, cuối cùng hắn cũng hiểu khoảng cách giữa mình và Lâm Chính cách nhau xa đến thế nào…

Hai người đã bị dọa sợ hoàn toàn.

Thang Gia Tuấn há hốc miệng, không nói được chữ nào.

Thang Hổ thì điên cuồng dập đầu, run rẩy hét lên: “Tướng Lâm tha mạng! Tướng Lâm tha mạng! Chỉ cần cậu tha cho chúng tôi, chúng tôi sẵn lòng giao ra tất cả mọi thứ của Kỹ thuật Thang Thành! Cầu xin cậu tha cho chúng tôi!”.
Chương 4032: Không tôn trọng tôi

Kỹ thuật Thang Thành qua việc kinh doanh của hai bố con họ cũng có giá thị trường hơn trăm tỷ.

Nhưng Lâm Chính không quan tâm.

Bốn trăm tỷ kia cũng đủ làm quân phí cho quân Bắc Cảnh, cộng thêm sự ủng hộ thuốc men của anh, trận chiến này có lẽ cũng không khó đánh.

“Thang Gia Tuấn, Thang Hổ, các người đều không biết võ, tôi nghĩ sau lưng các người không có thế lực khác trợ giúp thì không thể nào xây dựng nên Thang Thành to lớn trong thời gian ngắn như vậy. Nói tôi nghe sau lưng các người là ai?”.

Lâm Chính hỏi.

Câu hỏi này có lẽ đã đâm trúng tim đen của Thang Hổ.

Ông ta căng thẳng, đột nhiên trở nên trầm mặc, không nói lời nào.

Lâm Chính cũng không nhiều lời, kề kiếm khí lên cổ của Thang Hổ.

Thang Hổ run rẩy, nghiến răng: “Tướng Lâm, vô duyên vô cớ, cậu cần gì phải hỏi chuyện này? Biết chuyện này không có lợi cho cậu…”.

“Sao? Không nói được?”.

Lâm Chính nhíu mày hỏi.

Thang Hổ ngẩng đầu nhìn anh, nói: “Tướng Lâm, nếu tôi nói, cậu có tha cho tôi không? Có tha cho nhà họ Thang chúng tôi không?”.

“Nếu ông chịu thành thật khai báo, tôi có thể giao ông cho cảnh sát, ông bị xét xử thế nào thì là do ông”.

Lâm Chính nói.

“Không nói thì sao?”.

“Các người sẽ chết ở đây, những người khác của nhà họ Thang cũng sẽ bị giao cho cảnh sát!”.

“Xem ra tôi không còn lựa chọn nào khác”.

Thang Hổ hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói: “Tướng Lâm, cậu có thể đến gần đây không, để tôi nói riêng với cậu…”.

Lâm Chính đi tới gần.

Thang Hổ đứng dậy, như muốn ghé đến bên tai Lâm Chính nói nhỏ gì đó.

Nhưng khi anh vừa mới đi tới một bước, đột nhiên Thang Hổ bổ nhào tới, cổ hướng thẳng vào kiếm khí trong tay Lâm Chính.

Thế mà ông ta lại tự sát.

Lâm Chính lập tức xua tan sức mạnh phi thăng đi.

Kiếm khí biến mất.

Thang Hổ vẫn không từ bỏ, nhào về phía thanh kiếm gãy.

Phụt!

Cổ Thang Hổ lập tức bị cứa một đường, máu phun ra, co giật mấy cái thì tắt thở mà chết.

“Bố!”.

Thang Gia Tuấn gào lên thảm thiết, chạy tới ôm thi thể của Thang Hổ gào khóc nức nở.

Lâm Chính nhíu mày.

Rốt cuộc đằng sau Thang Hổ là ai mà lại khiến ông ta không tiếc tự sát để bảo vệ bí mật.

Mã Hải bước tới kéo Thang Gia Tuấn ra.

“Họ Lâm kia, mày hại chết bố tao! Tao không đội trời chung với mày!”.

Thang Gia Tuấn gào lên, cả người như sắp suy sụp.

“Tôi hại chết bố anh? Vậy còn những người bị các anh hại chết thì sao? Các anh có từng nghĩ tới không?”.

Lâm Chính lạnh giọng.

“Tao mặc kệ bọn họ sống hay chết! Bọn họ chết thì liên quan gì đến tao? Mày giết bố tao, tao nhất định phải giết chết mày!”.

Thang Gia Tuấn gào lên, lao tới liều mạng với Lâm Chính.

Lâm Chính vung tay lên.

Rầm!

Thang Gia Tuấn ngã quỳ xuống đất, muốn đứng dậy nhưng lại cảm giác như có sức mạnh nghìn vạn cân đang đè nặng trên người, vô cùng khó chịu.

Lâm Chính không quan tâm đến hắn, mà rút Thiên Sinh Đao ra chém vào Thang Hổ.

Trong nháy mắt, ánh sáng mạnh mẽ bao trùm.

Vết thương trên cổ Thang Hổ lành lại nhanh chóng.

Không lâu sau.

“Ư…”.

Thang Hổ hít vào một hơi, mắt mở to, đã sống lại.

“Cái gì?”.

Thang Gia Tuấn trợn tròn mắt.

Tiếu Tây Phong nằm trên đất cũng mở to mắt há hốc miệng.

“Lâm… Lâm… Lâm Chính… anh… anh đã làm gì?”.

Lương Hồng Anh líu lưỡi, cứ như nhìn thấy ma…

“Tôi… tôi chưa chết?”.

Thang Hổ hoàn hồn lại, ngơ ngác hỏi.

“Thang Hổ, ông tự sát trước mặt tôi, hình như không tôn trọng tôi cho lắm nhỉ?”.

Lâm Chính nói: “Trừ khi ông xé xác mình ra thành mảnh vụn, nếu không thì muốn chết có lẽ sẽ hơi khó”.

“Cậu…”.

Thang Hổ vừa tức giận vừa kinh ngạc.

Giây lát sau.

Xoẹt!

Một cánh tay của Thang Gia Tuấn đột nhiên bị Lâm Chính chém đứt.

“A!”.

Thang Gia Tuấn la lên thảm thiết, ngã xuống đất co giật, máu tuôn chảy.

“Gia Tuấn!”.

Thang Hổ vội đỡ lấy con trai mình.

Lâm Chính tiếp tục đâm kiếm vào cánh tay kia của Thang Gia Tuấn, lạnh lùng nhìn Thang Hổ: “Nếu ông không nói, tôi sẽ giết anh ta!”.
Chương 4033: Xuôi về phía Nam

Thang Hổ không sợ chết, vì giữ bí mật này ông ta thà hi sinh tính mạng mình.

Nhưng ai cũng có nhược điểm!

Ông ta là bố, Lâm Chính tin rằng, Thang Gia Tuấn chính là nhược điểm của Thang Hổ.

“Tướng Lâm! Cậu là long soái của Long Quốc thì sao lại làm ra chuyện hèn hạ như vậy?”.

Nhìn đứa con trai không ngừng kêu khóc của mình, trong lòng Thang Hổ cũng nhỏ máu, đau khổ hét lên.

“Kẻ ác thì có kẻ ác hơn trị, đối phó với các người, tôi không sử dụng thủ đoạn đặc biệt, chẳng lẽ lại dùng tình yêu để cảm hóa hay sao?”.

Lâm Chính nói.

“Cậu… Được! Tôi sẽ nói cậu biết, chỉ cần cậu tha cho con trai tôi, cho nó một con đường sống!”.

Ánh mắt Thang Hổ ảm đạm, nhỏ giọng nói.

“Ông nói đi”.

Lâm Chính nói.

Lần này Thang Hổ đã thành thật, đi tới nhỏ giọng nói một câu, sau đó lùi lại.

Mã Hải và Lương Hồng Anh ở phía sau không nghe rõ, ngay cả Tiếu Tây Phong ở dưới đất cũng không nghe được.

“Người đó là ai?”.

Lâm Chính nhíu mày, hỏi.

Nhưng Thang Hổ chỉ lắc đầu, không trả lời.

Ánh mắt Lâm Chính sa sầm, đang định lên tiếng thì Thang Hổ nói thẳng: “Tướng Lâm, tôi chỉ có thể nói cho cậu cái tên đó, nhiều hơn thì tôi không nói thêm được, dù cậu có giết Gia Tuấn và tôi, tôi cũng sẽ không nói”.

Ông ta đã coi thường cái chết.

Lâm Chính suy nghĩ chốc lát, quay lại nói: “Hồng Anh, hãy gọi cảnh sát đến đây đưa hai người này đi”.

“Lâm Chính, anh muốn giao bọn họ cho cảnh sát sao?”.

“Cũng được, thêm một việc chi bằng bớt một việc, để cảnh sát xử lý là tốt nhất”.

Lương Hồng Anh gật đầu, lập tức gọi điện thoại.

Chẳng lâu sau, cảnh sát đã tới, hai người bị còng tay chuẩn bị đưa đi.

Thang Hổ nhìn cảnh sát, dường như ý thức được điều gì, đột nhiên quay lại.

“Tướng Lâm, cậu muốn rước họa sát thân sao? Cậu làm như vậy sẽ chết không chỗ chôn thân!”.

Thang Hổ gào lên, nhưng vô ích, chẳng mấy chốc ông ta đã bị cảnh sát đưa đi.

Lương Hồng Anh không hiểu ra sao, liếc nhìn hai bố con bị đưa đi, thắc mắc: “Lâm Chính, Thang Hổ nói vậy là ý gì? Không phải chuyện này kết thúc rồi sao?”.

“Lúc nãy mới vừa bắt đầu”.

Lâm Chính nói.

“Bắt đầu?”.

“Cô không hiểu à? Chủ tịch Lâm định dụ rắn ra khỏi hang!”, Mã Hải bình tĩnh nói: “Chủ tịch Lâm giao bọn họ cho cảnh sát, người đứng sau Thang Hổ chắc chắn sẽ ngồi không yên, lo rằng Thang Hổ sẽ khai người đó ra, sẽ phái người đi diệt khẩu. Chủ tịch Lâm định thả dây dài câu cá lớn, nắm rõ thân phận của người kia!”.

“Hóa ra là vậy”.

Lương Hồng Anh bừng tỉnh.

Mã Hải lại lộ ra vẻ mặt lo lắng, nhỏ giọng nói: “Nhưng Chủ tịch Lâm, chúng ta cần gì phải xen vào chuyện này? Có thể xây dựng nên một Kỹ thuật Thang Thành to lớn trong thời gian ngắn như vậy, hiển nhiên người kia không phải người bình thường. Cũng như Thang Hổ nói, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, sao không bỏ qua ở đây?”.

“Bỏ qua?”.

Lâm Chính lắc đầu: “Dù tôi có bỏ qua thì bọn họ cũng sẽ không chịu bỏ qua”.

“Chủ tịch Lâm có ý gì?”.

“Không phải hôm nay ông đã gửi bức hình cho tôi sao? Ông tự xem bức hình đó đi”.

Mã Hải nghe vậy lập tức lấy điện thoại, mở nội dung trò chuyện với Lâm Chính ra xem.

Trong đó có một bức hình, là hình của công ty tập đoàn mà Kỹ thuật Thang Thành sáp nhập những năm qua.

Mã Hải quan sát một lúc, nhưng vẫn không nhìn ra được gì.

“Chủ tịch Lâm, bức hình này có vấn đề gì sao?”.

“Ông nối những điểm đánh dấu trên hình đó lại đi”.

Mã Hải nghe vậy, vẻ mặt lập tức biến đổi.

Dấu đỏ trên hình là công ty mà Kỹ thuật Thang Thành đã sáp nhập, nối chúng lại với nhau sẽ không khó để phát hiện, con đường tấn công của Kỹ thuật Thang Thành luôn kéo dài xuống phía dưới…

“Xuôi về phía Nam?”.

Ông ta la lên.

“Không chỉ xuôi về phía Nam, tôi còn phát hiện những công ty tập đoàn mà bọn họ sáp nhập có một đặc điểm tương đồng”.

“Đặc điểm gì?’.

“Bọn họ… đều không phải thành viên của Thương Minh”.

“Cái gì?”.

Mã Hải biến sắc: “Ý cậu là… Sau lưng Thang Hổ có lẽ là người của Thương Minh?”.

“Trước mắt không có chứng cứ nào để chứng thực, nhưng theo mối quan hệ kỳ diệu giữa Dương Hoa và Thương Minh hiện nay, chắc chắn người kia sẽ không tha cho chúng ta! Ông xem xung quanh Giang Thành đi, Kỹ thuật Thang Thành đã vươn tay đến rất gần chúng ta rồi, tôi đoán bước tiếp theo sẽ là Dương Hoa. Cho nên, chúng ta đã là người trong cuộc, không thể đặt mình ở ngoài cuộc được nữa”.

Lâm Chính lắc đầu đáp.

“Hóa ra là vậy”.

Mã Hải hít sâu một hơi, trong lòng cảm thấy sợ hãi.

“Vậy thì phía Thang Hổ…”.

“Nếu thật sự là Thương Minh, người bọn họ phái đi sẽ là cao thủ đỉnh cấp. Nhưng tôi không hiểu rõ về Thương Minh cho lắm, không biết được rốt cuộc bọn họ sẽ phái cao thủ như thế nào”.

Lâm Chính suy nghĩ một lúc, lại nói: “Mau chóng liên lạc với liên minh Thanh Huyền, những ai ở cảnh giới Bán Lục Địa Thần Tiên hãy đến Yên Kinh một chuyến! Trước tối mai, tôi muốn bọn họ phải đứng trước mặt tôi!”.

“Vâng! Chủ tịch Lâm!”.

Mã Hải đáp lời.

“Bán Lục Địa Thần Tiên?”.

Lương Hồng Anh nghe không hiểu ra sao, không biết nó có nghĩa gì.

Nhưng Tiếu Tây Phong nằm dưới đất lại hoàn toàn hóa đá.

“Rốt cuộc anh… anh là ai?”.
Chương 4034: Người thanh trừng

Rầm!

Cửa văn phòng bị đẩy mạnh ra.

Cao Nội Kiệt đã băng bó vết thương tức giận đấm lên bàn, nhưng cơn đau trên tay khiến hắn cắn chặt răng.

“Thần y Lâm khốn kiếp! Mình nhất định phải băm thây hắn ra!”.

Cao Nội Kiệt phẫn hận mắng chửi, khuôn mặt méo mó dữ tợn.

“Kiệt, con nhỏ giọng một chút. Dù gì cậu ta cũng là long soái, nếu bị người ta nghe thấy, lọt vào tai cậu ta, chúng ta sẽ gặp phiền phức".

Cao Thiên Thu nói.

“Bố, chẳng lẽ ngay cả tư cách chửi hắn từ xa mà con cũng không có luôn sao? Chúng ta thật sự phải cúi đầu khuất phục hắn sao?”.

Cao Nội Kiệt tức giận mắng chửi, gào lên điên cuồng.

“Con bình tĩnh một chút! Đó là long soái, chúng ta chỉ là doanh nhân, dựa vào đâu mà đấu với bọn họ? Thần y Lâm còn xem như đã nương tay, nếu không, cậu ta giết chúng ta tại chỗ, cả Long Quốc cũng không ai minh oan cho chúng ta! Con hiểu chưa?”.

Cao Thiên Thu quát khẽ.

Ông ta rất thất vọng.

Nhìn con trai mình suy sụp hoảng loạn tinh thần như vậy thì âm thầm thở dài.

Cứ vậy thì làm sao kế thừa gia nghiệp của nhà họ Cao?

“Bố, bây giờ chúng ta phải làm sao? Thật sự trả cho thần y Lâm năm trăm tỷ hay sao? Nếu vậy, chúng ta phải bán tất cả những thứ đáng tiền! Chúng ta không dư lại gì cả, chúng ta sẽ không còn gì cả!”.

Cao Nội Kiệt vô cùng bất mãn.

“Trừ con đường đó ra, chúng ta không còn đường nào để đi nữa”.

Cao Thiên Thu lắc đầu.

Cao Nội Kiệt nghiến răng sắp nát ra, phẫn hận đập bàn mấy cái nữa. Dù đập đến mức vết thương chảy máu, nhưng lần này hắn không đau đến mức la lên nữa.

“Thần y Lâm là người rất thông minh, thật ra cậu ta không động vào chúng ta không phải vì cậu ta lương thiện, mà là vì cậu ta chưa nhận được tiền! Cậu ta lấy danh nghĩa của quân Bắc Cảnh đòi chúng ta quân phí, nếu chúng ta không đưa thì đồng nghĩa không chỉ là chuyện của cá nhân cậu ta nữa, mà sẽ là chuyện của quân Bắc Cảnh, hậu quả nghiêm trọng thế nào, con có từng nghĩ tới không?”.

“Nhưng mà con cũng đừng quá bi quan, bố đã gọi điện thoại xin bên đó ra mặt, xem sự việc có cơ hội xoay chuyển không”.

Cao Thiên Thu đốt điếu thuốc, khàn giọng nói.

“Bên đó?”.

Cao Nội Kiệt run rẩy, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Cao Thiên Thu: “Bố, ý của bố là…”.

Nhưng không đợi Cao Thiên Thu giải thích.

Cốc cốc cốc.

Tiếng gõ cửa vang lên.

Cao Thiên Thu sửng sốt, đang định đứng dậy mở cửa thì cửa lại bị mở ra, sau đó là một người đàn ông trung niên mặc áo gió, đội mũ vành tròn đi vào văn phòng.

“Ông là?”.

Cao Nội Kiệt nghi hoặc hỏi.

Người kia tự tiện ngồi xuống ghế sofa, không trả lời Cao Nội Kiệt.

Cao Thiên Thu lại vội vàng đứng dậy, tiến tới khom lưng.

“Cao Thiên Thu kính chào đại nhân!”.

“Đại nhân?”.

Cao Nội Kiệt sửng sốt, cũng vội vàng cúi người khom lưng.

“Ừ!”.

Người kia gật đầu, liếc nhìn Cao Thiên Thu, bình tĩnh nói: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vì sao lại thanh toán phá sản?”.

Cao Thiên Thu do dự một lúc, kể lại chuyện đã xảy ra.

Người kia nghe xong thì rơi vào trầm mặc.

“Đại nhân, tôi biết nhà họ Cao chúng ta là một đo ông một tay nâng đỡ, nhưng bây giờ thần y Lâm muốn đưa chúng tôi vào chỗ chết. Nếu đưa cậu ta tiền, nhà họ Cao sẽ không còn gì cả, cũng không còn năng lực cống hiến cho đại nhân. Nếu không đưa thì với thân phận bây giờ của thần y Lâm, nhà họ Cao cũng không chịu được thế mạnh của cậu ta, phải làm thế nào mong đại nhân chỉ bảo”.

Cao Thiên Thu gật đầu.

Người đàn ông trung niên suy nghĩ một lúc, bình tĩnh nói: “Nhà họ Cao các ông là điểm thí nghiệm do Thương Minh nâng đỡ. Nói thật, hiện nay Thương Minh rất hài lòng với biểu hiện của ông, cũng chuẩn bị đầu tư cho ông một khoản lớn hơn để ông tham dự cạnh tranh bảng xếp hạng tỷ phú thế giới. Chỉ là không ngờ chuyện này lại xảy ra, thật đáng tiếc”.

“Đại nhân, thực sự là thần y Lâm đột nhiên nhắm vào tôi, tôi… tôi cũng không đề phòng được…”.

Cao Thiên Thu vừa tức vừa giận, có nỗi khổ khó nói.

“Chuyện này cũng không thể trách thần y Lâm”.

Lúc này, một cô gái cũng đi vào văn phòng, vẻ mặt lạnh lùng lên tiếng.

Cao Thiên Thu nhìn thấy người con gái đó, sắc mặt trắng bệch, cả người suýt chút nữa không đứng vững.

“La… La Sát đại nhân?”.

Cao Nội Kiệt cũng nhìn về phía cô gái.

Dáng dấp cô ta cực kỳ xinh đẹp, bề ngoài trông có vẻ trên dưới ba mươi tuổi, thân hình tiêu chuẩn, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp lạnh lùng, mái tóc dài xõa ngang vai. Đặc biệt, khí chất đó là khí chất mà những người con gái Cao Nội Kiệt từng tiếp xúc đều không sánh kịp.

Người con gái mặc áo gió màu đen, trông vô cùng từng trải, đứng trước cửa lạnh lùng nhìn Cao Thiên Thu: “Muốn trách thì chỉ có thể trách ông có đứa con trai vô dụng, nếu không phải con trai ông chọc giận thần y Lâm, nhà họ Cao sao đến nỗi đối diện với chuyện như thế này?”.

Cao Thiên Thu run rẩy lùi về sau hai bước, há hốc miệng không nói nên lời.

“Bố, người phụ nữ đó là ai?”.

Cao Nội Kiệt nghi hoặc hỏi.

Cao Thiên Thu hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại.

“Đội trưởng đội trật tự của Thương Minh…”.

“Đội trưởng đội trật tự?”.

“Nói đơn giản hơn, cô ta chính là… người thanh trừng…”.
Chương 4035: Lựa chọn

“Thanh trừng?”.

Cao Nội Kiệt sửng sốt một lúc, đột nhiên nghĩ ra chuyện gì, sắc mặt trắng bệch.

“Cao Thiên Thu, ông có thể ngồi vững ở vị trí tỷ phú của Long Quốc chắc chắn không phải dựa vào năng lực cá nhân của ông, mà là dựa vào tài nguyên và mối quan hệ của Thương Minh chúng tôi. Chúng tôi đầu tư cho nhà họ Cao các ông nhiều như vậy, sao có thể trơ mắt nhìn nhà họ Cao sụp đổ? Nếu vậy, sự nỗ lực của chúng tôi chẳng phải sẽ uổng phí hay sao? Kế hoạch chúng tôi vạch ra chẳng phải cũng sẽ bị phá hỏng? Cho nên, tôi sẽ cho ông hai lựa chọn”.

Người đàn ông trung niên bình thản nói: “Thứ nhất, Thương Minh chúng tôi sẽ nghĩ cách dàn xếp chuyện này cho ông, ông tiếp tục kinh doanh tất cả sản nghiệp trong tay. Chúng tôi sẽ tiếp tục hỗ trợ ông, giúp sản nghiệp của ông tiếp tục mở rộng ra nước ngoài, để ông có tư cách cạnh tranh tỷ phú thế giới!”.

"Tỷ phú thế giới?”.

Cao Thiên Thu căng thẳng, hai mắt nóng bỏng.

Nhưng ông ta không hề bị sự cám dỗ to lớn này làm mê muội đầu óc, mà bình tĩnh lại, nói: “Vậy thì thưa đại nhân… cái giá sẽ là gì?”.

“Con trai ông!”.

Người đàn ông trung niên bình tĩnh nói.

Gương mặt của Cao Thiên Thu không còn chút sắc máu.

“Là ý gì? Các người… Các người muốn giết tôi sao?”.

Cao Nội Kiệt hoảng hốt, run rẩy hỏi.

“Bởi vì sự lỗ mãng của cậu khiến cho thần y Lâm có cớ ra tay với nhà họ Cao. Qua sự đánh giá của Thương Minh chúng tôi, cậu sẽ là nhân tố bất ổn lớn nhất trên con đường thành công của bố cậu. Nếu cậu không chết, Thương Minh muốn nâng đỡ bố cậu lên tỷ phú thế giới, độ khó sẽ tăng thêm gấp mười lần. Cho nên, nếu bố cậu còn muốn tiếp tục hợp tác với tôi thì cậu phải chết”.

Người đàn ông trung niên thản nhiên nói.

Cao Nội Kiệt ngã ngồi xuống đất, tròn mắt nhìn.

“Tôi chỉ có một đứa con trai, nếu nó mất rồi, tôi cần tiền để làm gì?”.

Cao Thiên Thu nói.

“Vậy ông có thể lựa chọn cách thứ hai, bán tất cả mọi thứ của nhà họ Cao bồi thường cho thần y Lâm năm trăm tỷ. Nếu vậy, mặc dù ông giữ được con trai, nhưng ông sẽ mất tất cả”.

Người đàn ông trung niên nói.

“Tôi chọn cách thứ hai!”.

Cao Thiên Thu gần như không do dự.

“Ông chắc chứ?”.

Người đàn ông trung niên nheo mắt lại: “Ông phải biết nhà họ Cao các ông là do Thương Minh nâng đỡ. Vì hành động ngu xuẩn của con trai ông dẫn đến mọi thứ đi theo dòng nước, khiến kế hoạch của Thương Minh bị buộc phải gác lại, những tổn thất này phải bù đắp như thế nào?”.

“Chúng tôi đã không còn gì cả, ông muốn thế nào?”.

Cao Thiên Thu lạnh lùng hỏi.

“Nếu ông lựa chọn cách thứ hai thì ông sẽ phải chịu hình phạt do Thương Minh đưa ra. Ông không những phải đền năm trăm tỷ cho thần y Lâm, mà tất cả tài sản của ông đều sẽ bị Thương Minh tước đoạt. Trừ điều đó ra, ông sẽ không nhận được bất cứ công việc nào, không còn công việc để làm giàu trở lại, nửa đời sau của ông và cả người nhà của ông chỉ có thể đi xin ăn qua ngày! Nếu ông có thể chấp nhận trừng phạt đó, Thương Minh sẽ không truy cứu trách nhiệm của ông nữa”.

“Cái gì? Ăn xin?”.

Cao Thiên Thu trợn tròn mắt.

Tỷ phú mà trong một ngày sa sút thành ăn mày?

Sự sa sút này sao ông ta có thể chấp nhận?

“Bố, con… con không muốn làm ăn mày, con không muốn làm ăn mày…”.

Cao Nội Kiệt sốt ruột, vội vàng hét lên.

“Con không muốn làm ăn mày, vậy con muốn chết sao?”.

Cao Thiên Thu đau khổ hỏi.

Với năng lực của Thương Minh thì chắc chắn nói được làm được.

“Con… Con…”.

Cao Nội Kiệt đứng sững tại chỗ, một lúc lâu không nói nên lời.

Từ nhỏ hắn đã quen với cuộc sống giàu sang, lúc nhà họ Cao chưa được Thương Minh nâng đỡ cũng xem như gia sản bạc triệu.

Cả đời hắn chưa từng tiếp xúc với nhân sĩ tầng lớp thấp.

Bây giờ bảo một cậu chủ như hắn đi làm ăn mày…

Vậy còn đau đớn khổ sở hơn cả việc giết hắn.

“Cao Thiên Thu, mặc dù ông đã lớn tuổi nhưng cũng không phải không thể sinh thêm một đứa nữa. Trên thế giới này có tiền là có thể làm được tất cả. Con trai ông đã hỏng rồi, tôi khuyên ông nên sinh thêm một đứa đi. Nếu đi làm ăn mày, cả đời này cho đến đời sau của nhà họ Cao sẽ tiêu tùng”.

Lúc này, La Sát mới lên tiếng.

Giọng nói lạnh lùng như phán tử hình cho Cao Nội Kiệt.

Cao Thiên Thu đột nhiên quay người, mở to hai mắt nhìn về phía Cao Nội Kiệt.

Một lúc lâu không nói gì.

Dường như ông ta đã nghĩ thông suốt.

“Bố… Bố muốn làm gì?".

Cao Nội Kiệt lắp bắp hỏi.

Cao Thiên Thu đau khổ, bối rối một lúc lâu, nói: “Con trai, bố biết con không muốn làm ăn mày, làm ăn mày đối với con mà nói e là sống không bằng chết… Cho nên… tha lỗi cho bố được không?”.

Cao Nội Kiệt nằm tê liệt trên đất, ngây ngốc một lúc lâu, đột nhiên gào khóc.

“Cao Thiên Thu, ông là người thông minh, cũng đã đưa ra lựa chọn thông minh, tôi nghĩ ông sẽ không hối hận vì quyết định này”.

La Sát vỗ vai Cao Thiên Thu, sau đó phất tay.

Hai người từ ngoài cửa đi vào đưa Cao Nội Kiệt đi.

“Hãy cho hắn chết một cách dễ chịu thôi”.

“Không! Bố! Cứu con với! Con không muốn chết! Con thà làm ăn mày! Bố, đừng mà bố!”.

Cao Nội Kiệt gào lên thảm thiết, điên cuồng giãy giụa.

Nhưng Cao Thiên Thu không nói lời nào, chỉ cúi đầu lặng lẽ rơi nước mắt.

Làm ăn mày?

Đừng nói Cao Nội Kiệt không chấp nhận được, Cao Thiên Thu cũng không chấp nhận được.

Hơn nữa, lời nói của La Sát đã nhắc nhở ông ta.

Cao Nội Kiệt quả thật đã hỏng.

Vì hắn mà hi sinh toàn bộ nhà họ Cao thực sự không sáng suốt, ngược lại mình có khối tiền, vì sao không đi tìm bác sĩ tốt nhất trên thế giới điều dưỡng chăm sóc sức khỏe, sinh thêm một đứa?

Sau khi Cao Nội Kiệt bị đưa đi, Cao Thiên Thu thẫn thờ ngồi trên ghế, nói: “Hai vị đại nhân, lần này hai người đã hài lòng chưa?”.

“Chốc lát nữa chúng tôi sẽ đi gặp thần y Lâm, ông ở lại nhà họ Cao đợi chỉ thị của cấp trên”.

“Vâng”.

“Ngoài ra, lần này tôi đến đây còn phải làm một chuyện”.

La Sát nói.

“Chuyện gì?”.

“Ông có biết… Kỹ thuật Thang Thành hay không?”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom