-
Chương 4021-4025
Chương 4021: Long soái thứ tư
Lương Hồng Anh không xuống tầng 1 cùng những người này, mà ở lại phòng giám sát, vội lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Chính.
Lâm Chính ở trong video giám sát nhàn nhã hút thuốc, nhìn rất thảnh thơi.
"Cái tên này! Còn ở lại đây làm gì chứ? Định gây thêm phiền phức cho mình sao?".
Lương Hồng Anh tức giận nói.
Một lát sau, điện thoại được kết nối.
"Lâm Chính! Anh mau đi đi! Rời khỏi đây ngay!".
Lương Hồng Anh cuống quýt nói.
"Đi? Đi đâu?".
Lâm Chính bình thản hỏi.
"Vừa nãy Hàn Lạc đến đây, bọn họ muốn tìm long soái, bây giờ đang đến tầng 1. Anh mau đi đi, đừng chạm mặt với bọn họ, kẻo lại phiền phức!".
Vừa rồi còn làm ầm ĩ ở nhà họ Hàn, bây giờ nhìn dáng vẻ Hàn Lạc lại điên cuồng như vậy, nếu gặp Lâm Chính thì chẳng phải sẽ đánh nhau sao?
Nhưng Lâm Chính lại mỉm cười: "Bọn họ đến rồi à? Không sao đâu Hồng Anh, tôi sẽ chờ bọn họ ở đây".
"Cái gì?".
Lương Hồng Anh sửng sốt, còn tưởng là mình nghe nhầm.
"Được rồi Hồng Anh, cô có rảnh thì xuống đây đi, tôi tiện thể giải quyết luôn cả chuyện của công ty cô".
Lâm Chính cười nói, cũng không nhiều lời, lập tức tắt điện thoại.
Lương Hồng Anh đần mặt ra.
Rốt cuộc tên Lâm Chính này đang nói gì vậy?
Hơi thở của Lương Hồng Anh bỗng nhiên trở nên run rẩy, liếc nhìn màn hình giám sát ở bên cạnh.
Đó là video giám sát của thang máy.
Cả đám Hàn Lạc đã đến tầng 1.
"Tiêu rồi! Tiêu thật rồi!".
Trái tim Lương Hồng Anh muốn vọt lên tận cổ họng.
Bây giờ muốn khuyên Lâm Chính đi thì cũng đã muộn.
Cửa thang máy mở ra, cả đám Hàn Lạc lập tức lao ra ngoài, chạy thẳng đến chỗ Lâm Chính.
Nhìn khí thế này, e là định ra tay với Lâm Chính thật.
Làm sao bây giờ?
Không được!
Cô ta phải gọi ngay cho ông nội.
Lương Hồng Anh lại luống cuống lấy điện thoại ra, bây giờ quả thực vô kế khả thi, chỉ đành gọi cho Lương Hổ Khiếu vậy.
"Ông nội, mau nghe máy đi! Mau nghe máy đi!".
Lương Hồng Anh kề điện thoại vào tai, vừa nhìn chằm chằm màn hình giám sát vừa sốt ruột lẩm bẩm.
Nhưng tiếng chuông reo mãi không ai nghe máy.
Lương Hồng Anh sắp khóc tới nơi.
Nhưng đúng lúc này.
Cảnh tượng khiến linh hồn cô ta chấn động xuất hiện.
Chỉ thấy cả đám người nhà họ Hàn xông tới trước mặt Lâm Chính, sau đó...
Tất cả đều quỳ xuống!
Nặng nề dập đầu xuống sàn!
Đều tăm tắp! Không người nào nhà họ Hàn có hành động chậm trễ!
Tất cả mọi người ở tầng 1 đều giật nảy mình, kêu lên không ngừng.
Đám Mai Vịnh Thánh, chị Tang Di, Trần Vũ Kì đi cùng lại càng như bị sét đánh ngang tai, ngây ra như phỗng.
"Sao lại thế này?".
Lương Hồng Anh ở trong phòng giám sát đã hóa đá, dường như ba hồn bảy vía cũng bay đi mất, cứ ngây ra nhìn màn hình giám sát, một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn.
"A lô, Hồng Anh hả? Có chuyện gì vậy?".
"A lô, Hồng Anh, cháu nghe thấy không?".
"Hồng Anh? Nhóc con?".
"Rốt cuộc cháu bị làm sao vậy? Không sao đấy chứ?".
Điện thoại kết nối, Lương Hổ Khiếu ở bên kia gọi liên hồi.
Nhưng vẫn không nghe thấy Lương Hồng Anh lên tiếng.
Lương Hổ Khiếu càng sốt ruột hơn, giọng nói cũng to hơn.
Mãi đến lúc này, Lương Hồng Anh mới khó nhọc lên tiếng.
"Ông nội, cháu... cháu không... không sao, là cháu... ấn nhầm... không có gì đâu ạ..."
Lương Hồng Anh lắp bắp nói rồi tắt điện thoại, cánh tay buông thõng xuống, nhưng ánh mắt vẫn ngây ra nhìn chằm chằm màn hình giám sát.
Giờ phút này, một suy nghĩ như muốn phá nứt linh hồn cô ta.
"Lâm Chính... chính là vị long soái thứ tư của Long Quốc?".
Chương 4022: Xử lý thế nào?
Tầng 1 công ty Quốc tế Hồng Trang xuất hiện cảnh tượng vô cùng quỷ dị.
Những người qua lại đều há hốc miệng.
"Xảy ra chuyện gì vậy?".
"Bọn họ là ai thế?".
"Đang yên đang lành, sao lại quỳ xuống?".
Một số người thì thầm bàn tán, còn định lấy điện thoại ra quay.
"Không được quay! Không được quay!".
"Mau phong tỏa tầng 1, nhanh lên!".
Mấy lãnh đạo cấp cao của công ty Quốc tế Hồng Trang nhận ra gì đó, lập tức bảo người phong tỏa hiện trường.
Lâm Chính lặng lẽ nhìn đám Hàn Lạc, vẻ mặt không có bất cứ thay đổi gì.
Còn Hàn Lạc nặng nề dập đầu xuống đất.
"Long soái, là thuộc hạ có mắt không tròng, mạo phạm đến anh, mong anh tha tội!".
Hàn Lạc nghiến chặt răng kêu lên, không dám ngẩng đầu, thần kinh toàn thân căng như dây đàn, chờ câu trả lời của Lâm Chính.
"Hàn đại thống soái, anh biết tôi là ai rồi sao?".
Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Biết... biết rồi ạ, là thuộc hạ không thấy Thái Sơn, mong tướng Lâm tha tội..."
Hàn Lạc đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, run rẩy nói.
"Tôi nghĩ chắc là anh không biết".
Lâm Chính dập tắt điếu thuốc, bình tĩnh nói: "Anh ngẩng đầu lên nói chuyện đi".
Hàn Lạc dè dặt ngẩng đầu lên, nhưng sự sợ hãi trong ánh mắt thì rất rõ ràng.
Thân là long soái, dù Lâm Chính có thực quyền hay không thì địa vị và thế lực cũng rành rành ra đó, một thống soái cấp Thiên tép riu còn chẳng có tư cách xách dép cho anh.
"Anh thực sự biết tôi là ai sao?".
Lâm Chính nhìn Hàn Lạc, khàn giọng nói: "Tôi là Chủ tịch của Dương Hoa! Tôi là thần y Lâm Giang Thành! Điều này thì anh biết! Tôi là long soái thứ tư của Long Quốc thì chắc là anh cũng mới biết! Nhưng tôi còn là con nuôi của Lương Thu Yến chi thứ ba nhà họ Lương, điều này thì anh có biết không?".
Hàn Lạc nghe thấy thế, da đầu trở nên tê dại, suýt nữa thì ngã lăn ra đất.
Tất cả người nhà họ Hàn đang có mặt cũng sắp suy sụp đến nơi.
Lương Thu Yến là mẹ nuôi của long soái?
Nhà họ Lương... có một long soái?
"Tiêu rồi, nhà họ Hàn chúng ta tiêu rồi..."
Một ông lão nhà họ Hàn khóc nấc lên, đấm ngực giậm chân.
"Long soái tha mạng! Long soái tha mạng!".
"Long soái, xin hãy cho chúng tôi một cơ hội".
Bọn họ khóc lóc ầm ĩ, ai nấy như muốn sụp đổ.
Sắc mặt Hàn Lạc trắng đến mức không còn chút máu nào, hơi há miệng ra, định nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ nặng nề dập đầu xuống đất, không nói lời nào.
Hắn biết, bây giờ nói gì cũng là thừa thãi.
Sự sống chết của hắn, sự sống chết của nhà họ Hàn đều nằm trong tay Lâm Chính.
"Lần này tôi đến Yên Kinh làm chút chuyện, nên tiện đường đến nhà họ Lương thăm mẹ nuôi tôi, nhưng không ngờ khi tôi gặp bà ấy, thì bà ấy lại đang ở phòng cấp cứu. Các anh có biết, nếu tôi không ở đấy, thì có lẽ mẹ nuôi tôi đã mất mạng không?".
"Hàn Lạc, anh có biết, với tính tình của tôi, thì tối hôm qua nhà họ Hàn các anh đã biến mất ở Yên Kinh rồi không? Sở dĩ tôi nhẫn nhịn không ra tay là vì anh là thống soái cấp Thiên của Long Quốc, mới từ Bắc Cảnh trở về, từng đổ máu vì tổ quốc, nhưng điều này không có nghĩa là tôi sẽ bỏ qua".
"Long soái, là thuộc hạ và tộc nhân quá lỗ mãng, mạo phạm đến anh. Thuộc hạ sẵn lòng đền tội cho mọi hành vi của mình, chỉ cần long soái có thể nguôi giận, thuộc hạ và tộc nhân sẵn lòng làm mọi chuyện".
Hàn Lạc không dám cãi câu nào.
Bây giờ ngoài nhận lỗi đền tội, thì không còn cách nào khác.
Lâm Chính không nói gì, đưa mắt nhìn về phía thang máy.
Chỉ thấy Lương Hồng Anh đi tới.
Ánh mắt cô ta hơi dại ra, khuôn mặt thất thần.
Cảnh tượng này quá sức chấn động.
Đến mức khiến cô ta tưởng là ảo giác.
"Hồng Anh, cô đến rồi à? Cô nói xem nên xử lý người nhà họ Hàn thế nào?".
Lâm Chính bình thản nói.
Chương 4023: Tôi phải xem thử
Lương Hồng Anh mới phản ứng lại.
Đường đường là thống soái cấp Thiên mà chỉ có thể cúi đầu chịu thua trước Lâm Chính, cô ta càng không dám nghi ngờ.
Lâm Chính… là long soái thật sao?
Điều này có nghĩa là gì?
Tức là Yên Kinh không có ai dám động đến nhà họ Lương, tức là nhà họ Lương chắc chắn sẽ vực dậy!
“Tôi… tôi không biết… Lâm Chính, chuyện này… vẫn nên hỏi ông nội…”
Tâm trạng Lương Hồng Anh rối bời, há miệng nói.
“Tướng Lâm, nhà họ Hàn làm mẹ anh bị thương, tội không thể tha, Hàn Lạc tôi xin đền tội với anh ở đây”.
Hàn Lạc nghiến răng, bỗng giơ tay lên đấm mạnh vào ngực mình.
Bụp!
Sức lực cực lớn chấn động ngực hắn, hắn nôn ra một ngụm máu lớn, lẫn trong máu còn có một ít thịt vụn.
“A Lạc!”
“Con trai!”
Mấy người nhà họ Hàn khóc lóc kêu lên, vội chạy đến đỡ Hàn Lạc ngã dưới đất.
Hàn Lạc đẩy mọi người ra, hai tay vẫn chống xuống đất, kiên trì quỳ dưới đất.
Một chưởng này khiến nội tạng bị thương, mạch máu bị đứt, đủ để lấy mạng hắn.
Hắn không hề nương tay.
“Tướng… tướng Lâm ra tay đi…”
Hàn Lạc gian nan nói.
Lâm Chính lạnh nhạt nhìn hắn, nét mặt chẳng có gì thay đổi.
Với trạng thái này của hắn, nếu Lâm Chính ra tay, chắc chắn Hàn Lạc sẽ chết.
Có vẻ hắn đã quyết định lấy mạng mình để làm Lâm Chính bớt giận, bảo vệ cả nhà họ Hàn.
“Lâm Chính, đừng gây lớn chuyện, nếu làm mất mạng người thì không tốt”.
Lương Hồng Anh khiếp sợ, thấy Hàn Lạc điên cuồng như vậy thì vội bước đến gần nói.
“Cô yên tâm, hắn không chết được đâu”.
Lâm Chính vung tay lên, bình thản nói: “Nhưng bây giờ có giết hắn cũng chẳng sao, cứ làm theo cô nói, xử trí người nhà họ Hàn thế nào, nói mấy người ông nội quyết định đi”.
Lâm Chính muốn giết Hàn Lạc cũng chỉ một cái búng tay, nhưng tình hình chiến tranh ở phía Bắc quá ác liệt, là thống soái cấp Thiên, Hàn Lạc vẫn còn tác dụng rất lớn.
Lâm Chính không muốn khiến Long Quốc tổn thất một đại tướng chỉ vì ân oán cá nhân của mình, dẫn đến tiền tuyến bất lợi.
Như thế anh sẽ là tội đồ.
“Hàn Lạc, anh lập tức dẫn người nhà họ Hàn đến bệnh viện, làm thế nào thì chắc không cần tôi dạy anh đâu nhỉ?”
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Tướng Lâm yên tâm, Hàn Lạc… nhất định sẽ cầu xin được các vị nhà họ Lương tha thứ”.
Hàn Lạc ôm ngực yếu ớt gật đầu.
“Đi đi”.
Lâm Chính phất tay.
“Cảm ơn tướng Lâm!”
“Tướng Lâm, tội nhân tạm biệt, tạm biệt…”
Người nhà họ Hàn vội đỡ Hàn Lạc rời đi.
Mấy người Mai Vịnh Thánh cũng muốn đi, nhưng Lâm Chính đã nhìn thấy.
“Các người đứng lại”.
Lâm Chính nói.
“Tướng Lâm, có… có chuyện gì à?”
Mai Vịnh Thánh miễn cưỡng cười, thận trọng hỏi.
“Các ông là người của Kỹ thuật Thang Thành nhỉ? Thang Gia Tuấn lừa gạt công ty chị nuôi Lương Hồng Anh của tôi, tôi biết chuyện này đấy”.
Lâm Chính nói: “Nhưng mọi chuyện đều hợp lý, hợp pháp, tôi cũng sẽ không giành lại cổ phần này, ông nói cho Thang Gia Tuấn biết bảo hắn tự giải quyết ổn thỏa đi”.
“Tướng Lâm, nào dám, nào dám”.
Mai Vịnh Thánh sợ đến mức đầu gối nhũn ra, cũng quỳ dưới đất run rẩy: “Là do cậu Thang nhà bọn tôi không hiểu chuyện nên mới làm ra chuyện như vậy, xin cậu hãy thứ lỗi, tôi có thể liên lạc với cậu Thang, nói cậu ấy nhượng lại cổ phần của Quốc tế Hồng Trang! Hợp đồng vô hiệu lực”.
“Không cần hủy bỏ, hợp đồng là do Hồng Anh tự mình ký kết với Kỹ thuật Thang Thành các ông, tại sao lại phải hủy?”
Lâm Chính lạnh lùng nói: “Nếu các ông đã muốn ra tay thì bọn tôi tiếp chiêu là được. Tôi muốn xem thử Quốc tế Hồng Trang có bị Thang Thành các người hãm hại không”.
Vừa nghe nói thế, Mai Vịnh Thánh suýt ngất.
“Hồng Anh, chúng ta đi thôi”.
Lâm Chính đứng dậy, bình thản nói.
“Ừ”.
Lương Hồng Anh gật đầu, đi khỏi công ty cùng Lâm Chính.
Chương 4023: Nhà chúng ta đắc tội với long soái rồi
Tay chân Mai Vịnh Thánh lạnh toát, run rẩy đứng đó.
Ông ta cảm giác như cả người mình sắp sụp đổ đến nơi.
Ai mà ngờ nhà họ Lương lại có một vị long soái chứ.
Thang Gia Tuấn vừa mới hại người nhà họ Lương, kết quả phát hiện trong nhà đối phương có một vị long soái?
“Thôi xong rồi, xảy ra chuyện rồi!”
Mai Vịnh Thánh run rẩy, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Thang Gia Tuấn.
“Vịnh Thánh à? Sao thế? Đã giải quyết xong chưa?”
Thang Gia Tuấn ở đầu bên kia đang ngồi trong phòng VIP câu lạc bộ giải trí, vừa ôm một người phụ nữ uống rượu vừa nói.
“Cậu Thang, không thể động vào tập đoàn Hồng Trang… xảy ra chuyện lớn rồi…”
Mai Vịnh Thánh run rẩy nói.
“Xảy ra chuyện?”
Thang Gia Tuấn sầm mặt, thấp giọng nói: “Có người ngoài dám can thiệp vào chuyện tôi thu mua Hồng Trang? Hừ, rõ ràng là muốn chống đối với nhà họ Thang? To gan thật!”
“Cậu Thang, không phải người ngoài can thiệp, là người trong nhà họ Lương”.
“Trong nhà họ Lương?”
Thang Gia Tuấn sửng sốt, sau đó khinh bỉ cười nói: “Một đám chết tiệt thì có bản lĩnh gì can thiệp vào chuyện của tôi? Chúng cũng xứng à?”
“Cậu Thang, cậu không biết đấy thôi, nhà họ Lương có thần bảo hộ. Nhà họ Lương xuất hiện vị Phật to tướng”.
Mai Vịnh Thánh khóc không ra nước mắt, giọng nói còn đang run rẩy.
Thang Gia Tuấn cảm thấy không ổn, cũng ngồi thẳng người dậy.
“Vị Phật lớn? Ông đang nói ai?”
“Thần y Lâm của nhà họ Lương”.
“Thần y Lâm ở Giang Thành?”
Thang Gia Tuấn sửng sốt, cười nhạo: “Chẳng phải chỉ là một Dương Hoa thôi sao? Gì mà quá lên thế?”
“Thần y Lâm ở Giang Thành chính là vị long soái thứ tư của Long Quốc chúng ta”.
Mai Vịnh Thánh gần như hét lên.
Bụp!
Thang Gia Tuấn run lẩy bẩy, cả người trượt dài khỏi ghế, điện thoại cũng rơi xuống đất.
Hắn vội vàng nhặt điện thoại lên, gấp gáp nói: “Ông nói gì? Ai… ai là vị long soái thứ tư của Long Quốc?”
“Thần y Lâm… ở Giang Thành…”
“Ông đánh rắm à? Sao thần y Lâm của Dương Hoa lại là long soái? Chưa từng nghe nói”.
Thang Gia Tuấn quát.
“Cậu Thang, nếu cậu nói với tôi như thế chắc tôi cũng không tin, nhưng tin tức này… là do đại thống soái Hàn nói”.
“Hàn Lạc?”
Thang Gia Tuấn ngây người.
Mai Vịnh Thánh lập tức kể lại chuyện đã xảy ra.
Thang Gia Tuấn chết lặng.
“Cậu Thang, thần y Lâm nói cậu ta sẽ tiếp chiêu. Nhìn có vẻ cậu ta đã xem Kỹ thuật Thang Thành là kẻ thù rồi! Với sức ảnh hưởng của long soái, cậu ta chỉ cần giơ tay là có biết bao doanh nghiệp ở Long Quốc sẽ giúp cậu ta? Đến lúc đó, Kỹ thuật Thang Thành sẽ xong đời”.
“Đừng gấp! Đừng gấp… giờ tôi lập tức đi gặp bố tôi, nói rõ với ông ấy chuyện này, xem thử có cách nào cứu vãn không”.
Thang Gia Tuấn toát mồ hôi lạnh, thấp giọng ngắt điện thoại, sau đó lao ra khỏi câu lạc bộ nhanh chóng chạy đến Kỹ thuật Thang Thành.
Lúc này Thang Hổ đang phê duyệt tài liệu trong văn phòng.
Thang Gia Tuấn cấp tốc xông vào.
Thang Hổ nhíu mày: “Có chuyện này mà hấp tấp thế? Nhìn xem bộ dạng của con đi, sau này sao bố có thể yên tâm giao tài sản cho con được”.
“Bố, có chuyện rồi!”
“Có chuyện? Hừ, trời cũng không sập xuống được, con nhanh chóng chuẩn bị, lát nữa đến nhà họ Cao với bố, có một cuộc làm ăn phải bàn với Cao Thiên Thu”.
Thang Hổ nghĩ chẳng có chuyện gì lớn.
Cả đời này có sóng gió nào mà ông ta chưa từng gặp? Có lần nào mà không thể giải quyết? Bây giờ thực lực nhà họ Thang hùng hậu, lai lịch siêu cấp, có thể xảy ra chuyện gì được?
Thang Gia Tuấn lại gấp gáp bước lên trước, đập mạnh xuống bàn run giọng nói: “Bố, nhà chúng ta… đắc tội với long soái rồi”.
Cạch!
Cây bút trong tay Thang Hổ rơi thẳng xuống đất…
Chương 4025: Không biết lễ nghĩa
Bệnh viện Nhân dân Yên Thành.
Mấy người Lương Hổ Khiếu, Lương Khánh Tùng đang tụ lại trước giường bệnh bàn bạc gì đó.
“Hồng Anh và Lâm Chính vẫn chưa về, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Lương Phong Nghiêm lo lắng nói.
“Yên tâm đi, A Chính không phải người bình thường, cho dù không đàm phán được với Hàn Lạc thì cũng sẽ an toàn trở về, cũng không phải là chuyện gì khó, huống gì A Chính còn là thần y có danh tiếng trong và ngoài nước, nghe nói cũng quen được mấy người trong chính phủ Long Quốc, Hàn Lạc sao có thể động đến cậu ấy?”
Lương Khánh Tùng cười nói.
“Phong Nghiêm, Thu Yến thế nào rồi?”, Lương Hổ Khiếu nằm trên giường bệnh trầm giọng nói.
“Đã dần có ý thức rồi, bác sĩ nói chăm sóc cẩn thận là được”.
Lương Phong Nghiêm cười nói: “Phải nói là y thuật của A Chính đúng là giỏi, bác sĩ Trương cũng nói chưa từng thấy trường hợp nào phục hồi nhanh như thế”.
“Ai mà không biết A Chính là thần y của giới y học Long Quốc chứ?”
Cả nhà họ người ở bên cạnh dựng ngón tay cái lên cười nói.
Nhưng Lương Hổ Khiếu lại sầm mặt, trầm tư một lúc rồi nói: “Nếu bên phía A Chính không có kết quả, Phong Nghiêm, lát nữa cháu và Thu Yến cắt đứt quan hệ với A Chính, hiểu không?”
“Gì cơ?”
Mọi người đều khiếp sợ.
“Bác cả, bác định làm gì thế?”
Lương Phong Nghiêm sửng sốt nói.
“Chúng ta không thể kéo chân A Chính”.
Lương Hổ Khiếu trầm giọng nói: “Bây giờ chúng ta đã đắc tội với nhà họ Hàn nên không thể liên lụy đến cậu ấy. Mọi người cũng biết nhà họ Hàn có thế lực thế nào ở Yên Kinh rồi đấy, chống đối với nhà họ Hàn, không ai ở Yên Kinh dám giúp đỡ chúng ta, dù sao A Chính cũng là người Giang Thành, tôi không muốn cậu ấy tranh đấu với nhà họ Hàn vì chúng ta. Lát nữa cậu ấy đến, nếu chuyện không thành thì bảo cậu về Giang Thành đi, đừng nhúng tay vào chuyện này nữa”.
Nghe thế mọi người đều im lặng.
Mặc dù Lương Hổ Khiếu kiên quyết như vậy nhưng thật ra cũng muốn bảo vệ Lâm Chính.
Lâm Chính còn trẻ mà đã có thành tựu như thế, tương lai của anh còn dài, dĩ nhiên Lương Hổ Khiếu không muốn nhà họ Lương lại kéo chân Lâm Chính.
“Ông cả, ông hai, bố! Người nhà họ Hàn đến rồi”.
Ngay lúc này Lương Huyền Mi bỗng chạy vào phòng bệnh, thở hổn hển nói.
“Hả?”
Mọi người đều biến sắc.
“Làm sao đây?”
Cả nhà họ Lương hơi hoảng sợ.
“Đừng lo, đây là bệnh viện, họ không dám làm gì đâu”.
Lương Hổ Khiếu lập tức ngồi dậy bước xuống giường, khoác áo ngoài lên nói: “Đi thôi, đi gặp họ với tôi”.
Người nhà họ Lương chỉ có thể miễn cưỡng đi theo Lương Hổ Khiếu.
Đến lúc nhìn thấy người nhà họ Hàn, sắc mặt mọi người đều vô cùng khó coi, ai cũng hoảng sợ.
Họ tính sơ đã thấy có đến cả trăm người nhà họ Hàn.
E là cả nhà đều đến.
Họ muốn làm gì thế?
Tìm nhà họ Lương tính sổ sao?
Bỗng chốc có không ít người run rẩy, thầm nuốt nước bọt.
Lương Hổ Khiếu hít sâu một hơi, được Lương Huyền Mi đỡ đi về phía Hàn Lạc trước mặt.
“Hàn…”
Ông ta vừa mở miệng định nói.
Bịch!
Hàn Lạc bỗng khuỵu gối quỳ xuống đất.
Lương Hổ Khiếu ngây người.
Người nhà họ Lương cũng trố mắt.
Làm gì đây?
Bị ngã à?
Không giống mà!
Trong lúc mọi người đều cảm thấy khó hiểu, người nhà họ Hàn đều quỳ xuống.
Người nhà họ Lương bỗng chốc hóa đá, đầu óc trống rỗng…
…
Chiếc xe chậm rãi dừng trước biệt thự nhà họ Cao.
“Hồng Anh, đến đây thôi”.
Lâm Chính nhìn Mã Hải đang đợi trước cổng, bình tĩnh nói: “Cô về trước đi, tôi vào giải quyết chút việc”.
“Hình như đây là nhà họ Cao giàu có đó nhỉ?”
Lương Hồng Anh ngạc nhiên nói: “Lâm Chính, anh quen với Cao Thiên Thu sao?”
“Ông ta nợ tiền tôi, tôi đến đòi”, Lâm Chính nói.
Lương Hồng Anh bật cười: “Cao Thiên Thu là người giàu nhất Long Quốc, ông ta còn nợ tiền anh à? Anh không nhầm đấy chứ? Ông ta có thể nợ anh bao nhiêu? Còn phải đích thân anh đến đòi?”
“Cũng không nhiều, một trăm tỷ tệ”, Lâm Chính đẩy cửa bước xuống xe.
“Cái gì?”
Lương Hồng Anh suýt nữa cắn đầu lưỡi.
Thấy Lâm Chính đi vào cổng nhà họ Cao, cô ta vội xuống xe đuổi theo.
“Chủ tịch Lâm”.
Mã Hải hơi cúi người xuống.
“Ừ, vào thôi”.
Lâm Chính nhìn Lương Hồng Anh bên cạnh cũng không nói gì.
“Cho hỏi anh có hẹn trước không?”
Vệ sĩ trước cổng mỉm cười hỏi: “Nếu không có hẹn trước, anh có thể hẹn ngay bây giờ, hiện giờ ông chủ bọn tôi không có thời gian tiếp anh”.
“Hôm qua tôi đã nói với ông ta là hôm nay tôi đến rồi”.
“Chúng tôi không nhận được thông báo”, vệ sĩ lắc đầu.
Sao Lâm Chính có thể không biết ý đồ của vệ sĩ?
Cao Thiên Thu đã biết Lâm Chính sẽ đến nên cố ý sắp xếp vệ sĩ này chặn Lâm Chính lại.
Nhưng Lâm Chính như không muốn nói lý với đối phương.
“Tôi cho anh ba giây, nếu bây giờ anh xoay người đi vào gọi Cao Thiên Thu ra đây hoặc mời bọn tôi vào, có lẽ anh còn có thể đứng đây nói chuyện với tôi”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Anh này, tôi khuyên anh đừng làm loạn gì, đây là nhà họ Cao, anh không muốn sống ở Yên Kinh nữa à?”
Vệ sĩ híp mắt, môi cong lên tỏ vẻ không sợ gì.
Nhưng vừa dứt lời, Lâm Chính bỗng giơ tay lên nắm lấy vai anh ta hất ra xa.
Vèo!
Cả người vệ sĩ lập tức văng ra xa như mũi tên, đâm sầm vào cánh cửa sắt cao lớn đó.
Lương Hồng Anh ngây người.
“Lâm Chính, anh điên rồi sao? Dám ra tay với nhà họ Cao? Anh có biết thế lực đằng sau nhà họ Cao không?”
Lương Hồng Anh nói.
“Thế lực của ông ta có thể không lớn bằng tôi”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Tôi biết anh là long soái, địa vị cực kỳ cao nhưng đằng sau nhà họ Cao…”
Lương Hồng Anh muốn nói lại thôi.
Nhưng Lâm Chính như không nghe lọt tai, nghiêng đầu hỏi: “Còn bao lâu nữa thì họ đến?”
“Nhiều nhất là mười phút”.
Mã Hải nhìn đồng hồ.
“Được, vào thôi”.
Lâm Chính sải bước đi vào bên trong.
Họ?
Lương Hồng Anh lo lắng.
Là ai?
Lâm Chính còn có con át chủ bài khác à?
Lương Hồng Anh vô cùng lo sợ, lúc này cũng không có nhiều thời gian để suy nghĩ, chỉ đành vừa gọi điện cầu cứu vừa đi theo Lâm Chính vào trong.
Động tĩnh ở cổng đã khiến các vệ sĩ nhà họ Cao hoảng hốt, rất nhiều vệ sĩ được huấn luyện bài bản trang bị súng xông ra ngoài.
“Đều dừng tay lại!”
Quản gia bỗng xuất hiện lớn giọng nói.
Lâm Chính lẳng lặng nhìn.
“Thần y Lâm, sao cậu lại không biết lễ nghi như thế? Tại sao lại xông vào nhà họ Cao?”
Quản gia trách cứ nói.
“Nếu tôi không biết lễ nghĩa thật thì hôm qua nhà họ Cao các ông đã biến mất rồi”.
Lâm Chính nói.
“Hừ, hình như thần y Lâm rất tự tin với bản thân nhỉ”.
Quản gia tỏ ra khinh thường nói: “Nếu đã đến thì ông cụ nhà tôi bớt chút thời gian vậy, mời đi theo tôi, ông ấy đang đợi cậu ở phòng khách”.
Dứt lời, ông ta xoay người dẫn đường.
Lương Hồng Anh không xuống tầng 1 cùng những người này, mà ở lại phòng giám sát, vội lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Chính.
Lâm Chính ở trong video giám sát nhàn nhã hút thuốc, nhìn rất thảnh thơi.
"Cái tên này! Còn ở lại đây làm gì chứ? Định gây thêm phiền phức cho mình sao?".
Lương Hồng Anh tức giận nói.
Một lát sau, điện thoại được kết nối.
"Lâm Chính! Anh mau đi đi! Rời khỏi đây ngay!".
Lương Hồng Anh cuống quýt nói.
"Đi? Đi đâu?".
Lâm Chính bình thản hỏi.
"Vừa nãy Hàn Lạc đến đây, bọn họ muốn tìm long soái, bây giờ đang đến tầng 1. Anh mau đi đi, đừng chạm mặt với bọn họ, kẻo lại phiền phức!".
Vừa rồi còn làm ầm ĩ ở nhà họ Hàn, bây giờ nhìn dáng vẻ Hàn Lạc lại điên cuồng như vậy, nếu gặp Lâm Chính thì chẳng phải sẽ đánh nhau sao?
Nhưng Lâm Chính lại mỉm cười: "Bọn họ đến rồi à? Không sao đâu Hồng Anh, tôi sẽ chờ bọn họ ở đây".
"Cái gì?".
Lương Hồng Anh sửng sốt, còn tưởng là mình nghe nhầm.
"Được rồi Hồng Anh, cô có rảnh thì xuống đây đi, tôi tiện thể giải quyết luôn cả chuyện của công ty cô".
Lâm Chính cười nói, cũng không nhiều lời, lập tức tắt điện thoại.
Lương Hồng Anh đần mặt ra.
Rốt cuộc tên Lâm Chính này đang nói gì vậy?
Hơi thở của Lương Hồng Anh bỗng nhiên trở nên run rẩy, liếc nhìn màn hình giám sát ở bên cạnh.
Đó là video giám sát của thang máy.
Cả đám Hàn Lạc đã đến tầng 1.
"Tiêu rồi! Tiêu thật rồi!".
Trái tim Lương Hồng Anh muốn vọt lên tận cổ họng.
Bây giờ muốn khuyên Lâm Chính đi thì cũng đã muộn.
Cửa thang máy mở ra, cả đám Hàn Lạc lập tức lao ra ngoài, chạy thẳng đến chỗ Lâm Chính.
Nhìn khí thế này, e là định ra tay với Lâm Chính thật.
Làm sao bây giờ?
Không được!
Cô ta phải gọi ngay cho ông nội.
Lương Hồng Anh lại luống cuống lấy điện thoại ra, bây giờ quả thực vô kế khả thi, chỉ đành gọi cho Lương Hổ Khiếu vậy.
"Ông nội, mau nghe máy đi! Mau nghe máy đi!".
Lương Hồng Anh kề điện thoại vào tai, vừa nhìn chằm chằm màn hình giám sát vừa sốt ruột lẩm bẩm.
Nhưng tiếng chuông reo mãi không ai nghe máy.
Lương Hồng Anh sắp khóc tới nơi.
Nhưng đúng lúc này.
Cảnh tượng khiến linh hồn cô ta chấn động xuất hiện.
Chỉ thấy cả đám người nhà họ Hàn xông tới trước mặt Lâm Chính, sau đó...
Tất cả đều quỳ xuống!
Nặng nề dập đầu xuống sàn!
Đều tăm tắp! Không người nào nhà họ Hàn có hành động chậm trễ!
Tất cả mọi người ở tầng 1 đều giật nảy mình, kêu lên không ngừng.
Đám Mai Vịnh Thánh, chị Tang Di, Trần Vũ Kì đi cùng lại càng như bị sét đánh ngang tai, ngây ra như phỗng.
"Sao lại thế này?".
Lương Hồng Anh ở trong phòng giám sát đã hóa đá, dường như ba hồn bảy vía cũng bay đi mất, cứ ngây ra nhìn màn hình giám sát, một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn.
"A lô, Hồng Anh hả? Có chuyện gì vậy?".
"A lô, Hồng Anh, cháu nghe thấy không?".
"Hồng Anh? Nhóc con?".
"Rốt cuộc cháu bị làm sao vậy? Không sao đấy chứ?".
Điện thoại kết nối, Lương Hổ Khiếu ở bên kia gọi liên hồi.
Nhưng vẫn không nghe thấy Lương Hồng Anh lên tiếng.
Lương Hổ Khiếu càng sốt ruột hơn, giọng nói cũng to hơn.
Mãi đến lúc này, Lương Hồng Anh mới khó nhọc lên tiếng.
"Ông nội, cháu... cháu không... không sao, là cháu... ấn nhầm... không có gì đâu ạ..."
Lương Hồng Anh lắp bắp nói rồi tắt điện thoại, cánh tay buông thõng xuống, nhưng ánh mắt vẫn ngây ra nhìn chằm chằm màn hình giám sát.
Giờ phút này, một suy nghĩ như muốn phá nứt linh hồn cô ta.
"Lâm Chính... chính là vị long soái thứ tư của Long Quốc?".
Chương 4022: Xử lý thế nào?
Tầng 1 công ty Quốc tế Hồng Trang xuất hiện cảnh tượng vô cùng quỷ dị.
Những người qua lại đều há hốc miệng.
"Xảy ra chuyện gì vậy?".
"Bọn họ là ai thế?".
"Đang yên đang lành, sao lại quỳ xuống?".
Một số người thì thầm bàn tán, còn định lấy điện thoại ra quay.
"Không được quay! Không được quay!".
"Mau phong tỏa tầng 1, nhanh lên!".
Mấy lãnh đạo cấp cao của công ty Quốc tế Hồng Trang nhận ra gì đó, lập tức bảo người phong tỏa hiện trường.
Lâm Chính lặng lẽ nhìn đám Hàn Lạc, vẻ mặt không có bất cứ thay đổi gì.
Còn Hàn Lạc nặng nề dập đầu xuống đất.
"Long soái, là thuộc hạ có mắt không tròng, mạo phạm đến anh, mong anh tha tội!".
Hàn Lạc nghiến chặt răng kêu lên, không dám ngẩng đầu, thần kinh toàn thân căng như dây đàn, chờ câu trả lời của Lâm Chính.
"Hàn đại thống soái, anh biết tôi là ai rồi sao?".
Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Biết... biết rồi ạ, là thuộc hạ không thấy Thái Sơn, mong tướng Lâm tha tội..."
Hàn Lạc đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, run rẩy nói.
"Tôi nghĩ chắc là anh không biết".
Lâm Chính dập tắt điếu thuốc, bình tĩnh nói: "Anh ngẩng đầu lên nói chuyện đi".
Hàn Lạc dè dặt ngẩng đầu lên, nhưng sự sợ hãi trong ánh mắt thì rất rõ ràng.
Thân là long soái, dù Lâm Chính có thực quyền hay không thì địa vị và thế lực cũng rành rành ra đó, một thống soái cấp Thiên tép riu còn chẳng có tư cách xách dép cho anh.
"Anh thực sự biết tôi là ai sao?".
Lâm Chính nhìn Hàn Lạc, khàn giọng nói: "Tôi là Chủ tịch của Dương Hoa! Tôi là thần y Lâm Giang Thành! Điều này thì anh biết! Tôi là long soái thứ tư của Long Quốc thì chắc là anh cũng mới biết! Nhưng tôi còn là con nuôi của Lương Thu Yến chi thứ ba nhà họ Lương, điều này thì anh có biết không?".
Hàn Lạc nghe thấy thế, da đầu trở nên tê dại, suýt nữa thì ngã lăn ra đất.
Tất cả người nhà họ Hàn đang có mặt cũng sắp suy sụp đến nơi.
Lương Thu Yến là mẹ nuôi của long soái?
Nhà họ Lương... có một long soái?
"Tiêu rồi, nhà họ Hàn chúng ta tiêu rồi..."
Một ông lão nhà họ Hàn khóc nấc lên, đấm ngực giậm chân.
"Long soái tha mạng! Long soái tha mạng!".
"Long soái, xin hãy cho chúng tôi một cơ hội".
Bọn họ khóc lóc ầm ĩ, ai nấy như muốn sụp đổ.
Sắc mặt Hàn Lạc trắng đến mức không còn chút máu nào, hơi há miệng ra, định nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ nặng nề dập đầu xuống đất, không nói lời nào.
Hắn biết, bây giờ nói gì cũng là thừa thãi.
Sự sống chết của hắn, sự sống chết của nhà họ Hàn đều nằm trong tay Lâm Chính.
"Lần này tôi đến Yên Kinh làm chút chuyện, nên tiện đường đến nhà họ Lương thăm mẹ nuôi tôi, nhưng không ngờ khi tôi gặp bà ấy, thì bà ấy lại đang ở phòng cấp cứu. Các anh có biết, nếu tôi không ở đấy, thì có lẽ mẹ nuôi tôi đã mất mạng không?".
"Hàn Lạc, anh có biết, với tính tình của tôi, thì tối hôm qua nhà họ Hàn các anh đã biến mất ở Yên Kinh rồi không? Sở dĩ tôi nhẫn nhịn không ra tay là vì anh là thống soái cấp Thiên của Long Quốc, mới từ Bắc Cảnh trở về, từng đổ máu vì tổ quốc, nhưng điều này không có nghĩa là tôi sẽ bỏ qua".
"Long soái, là thuộc hạ và tộc nhân quá lỗ mãng, mạo phạm đến anh. Thuộc hạ sẵn lòng đền tội cho mọi hành vi của mình, chỉ cần long soái có thể nguôi giận, thuộc hạ và tộc nhân sẵn lòng làm mọi chuyện".
Hàn Lạc không dám cãi câu nào.
Bây giờ ngoài nhận lỗi đền tội, thì không còn cách nào khác.
Lâm Chính không nói gì, đưa mắt nhìn về phía thang máy.
Chỉ thấy Lương Hồng Anh đi tới.
Ánh mắt cô ta hơi dại ra, khuôn mặt thất thần.
Cảnh tượng này quá sức chấn động.
Đến mức khiến cô ta tưởng là ảo giác.
"Hồng Anh, cô đến rồi à? Cô nói xem nên xử lý người nhà họ Hàn thế nào?".
Lâm Chính bình thản nói.
Chương 4023: Tôi phải xem thử
Lương Hồng Anh mới phản ứng lại.
Đường đường là thống soái cấp Thiên mà chỉ có thể cúi đầu chịu thua trước Lâm Chính, cô ta càng không dám nghi ngờ.
Lâm Chính… là long soái thật sao?
Điều này có nghĩa là gì?
Tức là Yên Kinh không có ai dám động đến nhà họ Lương, tức là nhà họ Lương chắc chắn sẽ vực dậy!
“Tôi… tôi không biết… Lâm Chính, chuyện này… vẫn nên hỏi ông nội…”
Tâm trạng Lương Hồng Anh rối bời, há miệng nói.
“Tướng Lâm, nhà họ Hàn làm mẹ anh bị thương, tội không thể tha, Hàn Lạc tôi xin đền tội với anh ở đây”.
Hàn Lạc nghiến răng, bỗng giơ tay lên đấm mạnh vào ngực mình.
Bụp!
Sức lực cực lớn chấn động ngực hắn, hắn nôn ra một ngụm máu lớn, lẫn trong máu còn có một ít thịt vụn.
“A Lạc!”
“Con trai!”
Mấy người nhà họ Hàn khóc lóc kêu lên, vội chạy đến đỡ Hàn Lạc ngã dưới đất.
Hàn Lạc đẩy mọi người ra, hai tay vẫn chống xuống đất, kiên trì quỳ dưới đất.
Một chưởng này khiến nội tạng bị thương, mạch máu bị đứt, đủ để lấy mạng hắn.
Hắn không hề nương tay.
“Tướng… tướng Lâm ra tay đi…”
Hàn Lạc gian nan nói.
Lâm Chính lạnh nhạt nhìn hắn, nét mặt chẳng có gì thay đổi.
Với trạng thái này của hắn, nếu Lâm Chính ra tay, chắc chắn Hàn Lạc sẽ chết.
Có vẻ hắn đã quyết định lấy mạng mình để làm Lâm Chính bớt giận, bảo vệ cả nhà họ Hàn.
“Lâm Chính, đừng gây lớn chuyện, nếu làm mất mạng người thì không tốt”.
Lương Hồng Anh khiếp sợ, thấy Hàn Lạc điên cuồng như vậy thì vội bước đến gần nói.
“Cô yên tâm, hắn không chết được đâu”.
Lâm Chính vung tay lên, bình thản nói: “Nhưng bây giờ có giết hắn cũng chẳng sao, cứ làm theo cô nói, xử trí người nhà họ Hàn thế nào, nói mấy người ông nội quyết định đi”.
Lâm Chính muốn giết Hàn Lạc cũng chỉ một cái búng tay, nhưng tình hình chiến tranh ở phía Bắc quá ác liệt, là thống soái cấp Thiên, Hàn Lạc vẫn còn tác dụng rất lớn.
Lâm Chính không muốn khiến Long Quốc tổn thất một đại tướng chỉ vì ân oán cá nhân của mình, dẫn đến tiền tuyến bất lợi.
Như thế anh sẽ là tội đồ.
“Hàn Lạc, anh lập tức dẫn người nhà họ Hàn đến bệnh viện, làm thế nào thì chắc không cần tôi dạy anh đâu nhỉ?”
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Tướng Lâm yên tâm, Hàn Lạc… nhất định sẽ cầu xin được các vị nhà họ Lương tha thứ”.
Hàn Lạc ôm ngực yếu ớt gật đầu.
“Đi đi”.
Lâm Chính phất tay.
“Cảm ơn tướng Lâm!”
“Tướng Lâm, tội nhân tạm biệt, tạm biệt…”
Người nhà họ Hàn vội đỡ Hàn Lạc rời đi.
Mấy người Mai Vịnh Thánh cũng muốn đi, nhưng Lâm Chính đã nhìn thấy.
“Các người đứng lại”.
Lâm Chính nói.
“Tướng Lâm, có… có chuyện gì à?”
Mai Vịnh Thánh miễn cưỡng cười, thận trọng hỏi.
“Các ông là người của Kỹ thuật Thang Thành nhỉ? Thang Gia Tuấn lừa gạt công ty chị nuôi Lương Hồng Anh của tôi, tôi biết chuyện này đấy”.
Lâm Chính nói: “Nhưng mọi chuyện đều hợp lý, hợp pháp, tôi cũng sẽ không giành lại cổ phần này, ông nói cho Thang Gia Tuấn biết bảo hắn tự giải quyết ổn thỏa đi”.
“Tướng Lâm, nào dám, nào dám”.
Mai Vịnh Thánh sợ đến mức đầu gối nhũn ra, cũng quỳ dưới đất run rẩy: “Là do cậu Thang nhà bọn tôi không hiểu chuyện nên mới làm ra chuyện như vậy, xin cậu hãy thứ lỗi, tôi có thể liên lạc với cậu Thang, nói cậu ấy nhượng lại cổ phần của Quốc tế Hồng Trang! Hợp đồng vô hiệu lực”.
“Không cần hủy bỏ, hợp đồng là do Hồng Anh tự mình ký kết với Kỹ thuật Thang Thành các ông, tại sao lại phải hủy?”
Lâm Chính lạnh lùng nói: “Nếu các ông đã muốn ra tay thì bọn tôi tiếp chiêu là được. Tôi muốn xem thử Quốc tế Hồng Trang có bị Thang Thành các người hãm hại không”.
Vừa nghe nói thế, Mai Vịnh Thánh suýt ngất.
“Hồng Anh, chúng ta đi thôi”.
Lâm Chính đứng dậy, bình thản nói.
“Ừ”.
Lương Hồng Anh gật đầu, đi khỏi công ty cùng Lâm Chính.
Chương 4023: Nhà chúng ta đắc tội với long soái rồi
Tay chân Mai Vịnh Thánh lạnh toát, run rẩy đứng đó.
Ông ta cảm giác như cả người mình sắp sụp đổ đến nơi.
Ai mà ngờ nhà họ Lương lại có một vị long soái chứ.
Thang Gia Tuấn vừa mới hại người nhà họ Lương, kết quả phát hiện trong nhà đối phương có một vị long soái?
“Thôi xong rồi, xảy ra chuyện rồi!”
Mai Vịnh Thánh run rẩy, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Thang Gia Tuấn.
“Vịnh Thánh à? Sao thế? Đã giải quyết xong chưa?”
Thang Gia Tuấn ở đầu bên kia đang ngồi trong phòng VIP câu lạc bộ giải trí, vừa ôm một người phụ nữ uống rượu vừa nói.
“Cậu Thang, không thể động vào tập đoàn Hồng Trang… xảy ra chuyện lớn rồi…”
Mai Vịnh Thánh run rẩy nói.
“Xảy ra chuyện?”
Thang Gia Tuấn sầm mặt, thấp giọng nói: “Có người ngoài dám can thiệp vào chuyện tôi thu mua Hồng Trang? Hừ, rõ ràng là muốn chống đối với nhà họ Thang? To gan thật!”
“Cậu Thang, không phải người ngoài can thiệp, là người trong nhà họ Lương”.
“Trong nhà họ Lương?”
Thang Gia Tuấn sửng sốt, sau đó khinh bỉ cười nói: “Một đám chết tiệt thì có bản lĩnh gì can thiệp vào chuyện của tôi? Chúng cũng xứng à?”
“Cậu Thang, cậu không biết đấy thôi, nhà họ Lương có thần bảo hộ. Nhà họ Lương xuất hiện vị Phật to tướng”.
Mai Vịnh Thánh khóc không ra nước mắt, giọng nói còn đang run rẩy.
Thang Gia Tuấn cảm thấy không ổn, cũng ngồi thẳng người dậy.
“Vị Phật lớn? Ông đang nói ai?”
“Thần y Lâm của nhà họ Lương”.
“Thần y Lâm ở Giang Thành?”
Thang Gia Tuấn sửng sốt, cười nhạo: “Chẳng phải chỉ là một Dương Hoa thôi sao? Gì mà quá lên thế?”
“Thần y Lâm ở Giang Thành chính là vị long soái thứ tư của Long Quốc chúng ta”.
Mai Vịnh Thánh gần như hét lên.
Bụp!
Thang Gia Tuấn run lẩy bẩy, cả người trượt dài khỏi ghế, điện thoại cũng rơi xuống đất.
Hắn vội vàng nhặt điện thoại lên, gấp gáp nói: “Ông nói gì? Ai… ai là vị long soái thứ tư của Long Quốc?”
“Thần y Lâm… ở Giang Thành…”
“Ông đánh rắm à? Sao thần y Lâm của Dương Hoa lại là long soái? Chưa từng nghe nói”.
Thang Gia Tuấn quát.
“Cậu Thang, nếu cậu nói với tôi như thế chắc tôi cũng không tin, nhưng tin tức này… là do đại thống soái Hàn nói”.
“Hàn Lạc?”
Thang Gia Tuấn ngây người.
Mai Vịnh Thánh lập tức kể lại chuyện đã xảy ra.
Thang Gia Tuấn chết lặng.
“Cậu Thang, thần y Lâm nói cậu ta sẽ tiếp chiêu. Nhìn có vẻ cậu ta đã xem Kỹ thuật Thang Thành là kẻ thù rồi! Với sức ảnh hưởng của long soái, cậu ta chỉ cần giơ tay là có biết bao doanh nghiệp ở Long Quốc sẽ giúp cậu ta? Đến lúc đó, Kỹ thuật Thang Thành sẽ xong đời”.
“Đừng gấp! Đừng gấp… giờ tôi lập tức đi gặp bố tôi, nói rõ với ông ấy chuyện này, xem thử có cách nào cứu vãn không”.
Thang Gia Tuấn toát mồ hôi lạnh, thấp giọng ngắt điện thoại, sau đó lao ra khỏi câu lạc bộ nhanh chóng chạy đến Kỹ thuật Thang Thành.
Lúc này Thang Hổ đang phê duyệt tài liệu trong văn phòng.
Thang Gia Tuấn cấp tốc xông vào.
Thang Hổ nhíu mày: “Có chuyện này mà hấp tấp thế? Nhìn xem bộ dạng của con đi, sau này sao bố có thể yên tâm giao tài sản cho con được”.
“Bố, có chuyện rồi!”
“Có chuyện? Hừ, trời cũng không sập xuống được, con nhanh chóng chuẩn bị, lát nữa đến nhà họ Cao với bố, có một cuộc làm ăn phải bàn với Cao Thiên Thu”.
Thang Hổ nghĩ chẳng có chuyện gì lớn.
Cả đời này có sóng gió nào mà ông ta chưa từng gặp? Có lần nào mà không thể giải quyết? Bây giờ thực lực nhà họ Thang hùng hậu, lai lịch siêu cấp, có thể xảy ra chuyện gì được?
Thang Gia Tuấn lại gấp gáp bước lên trước, đập mạnh xuống bàn run giọng nói: “Bố, nhà chúng ta… đắc tội với long soái rồi”.
Cạch!
Cây bút trong tay Thang Hổ rơi thẳng xuống đất…
Chương 4025: Không biết lễ nghĩa
Bệnh viện Nhân dân Yên Thành.
Mấy người Lương Hổ Khiếu, Lương Khánh Tùng đang tụ lại trước giường bệnh bàn bạc gì đó.
“Hồng Anh và Lâm Chính vẫn chưa về, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Lương Phong Nghiêm lo lắng nói.
“Yên tâm đi, A Chính không phải người bình thường, cho dù không đàm phán được với Hàn Lạc thì cũng sẽ an toàn trở về, cũng không phải là chuyện gì khó, huống gì A Chính còn là thần y có danh tiếng trong và ngoài nước, nghe nói cũng quen được mấy người trong chính phủ Long Quốc, Hàn Lạc sao có thể động đến cậu ấy?”
Lương Khánh Tùng cười nói.
“Phong Nghiêm, Thu Yến thế nào rồi?”, Lương Hổ Khiếu nằm trên giường bệnh trầm giọng nói.
“Đã dần có ý thức rồi, bác sĩ nói chăm sóc cẩn thận là được”.
Lương Phong Nghiêm cười nói: “Phải nói là y thuật của A Chính đúng là giỏi, bác sĩ Trương cũng nói chưa từng thấy trường hợp nào phục hồi nhanh như thế”.
“Ai mà không biết A Chính là thần y của giới y học Long Quốc chứ?”
Cả nhà họ người ở bên cạnh dựng ngón tay cái lên cười nói.
Nhưng Lương Hổ Khiếu lại sầm mặt, trầm tư một lúc rồi nói: “Nếu bên phía A Chính không có kết quả, Phong Nghiêm, lát nữa cháu và Thu Yến cắt đứt quan hệ với A Chính, hiểu không?”
“Gì cơ?”
Mọi người đều khiếp sợ.
“Bác cả, bác định làm gì thế?”
Lương Phong Nghiêm sửng sốt nói.
“Chúng ta không thể kéo chân A Chính”.
Lương Hổ Khiếu trầm giọng nói: “Bây giờ chúng ta đã đắc tội với nhà họ Hàn nên không thể liên lụy đến cậu ấy. Mọi người cũng biết nhà họ Hàn có thế lực thế nào ở Yên Kinh rồi đấy, chống đối với nhà họ Hàn, không ai ở Yên Kinh dám giúp đỡ chúng ta, dù sao A Chính cũng là người Giang Thành, tôi không muốn cậu ấy tranh đấu với nhà họ Hàn vì chúng ta. Lát nữa cậu ấy đến, nếu chuyện không thành thì bảo cậu về Giang Thành đi, đừng nhúng tay vào chuyện này nữa”.
Nghe thế mọi người đều im lặng.
Mặc dù Lương Hổ Khiếu kiên quyết như vậy nhưng thật ra cũng muốn bảo vệ Lâm Chính.
Lâm Chính còn trẻ mà đã có thành tựu như thế, tương lai của anh còn dài, dĩ nhiên Lương Hổ Khiếu không muốn nhà họ Lương lại kéo chân Lâm Chính.
“Ông cả, ông hai, bố! Người nhà họ Hàn đến rồi”.
Ngay lúc này Lương Huyền Mi bỗng chạy vào phòng bệnh, thở hổn hển nói.
“Hả?”
Mọi người đều biến sắc.
“Làm sao đây?”
Cả nhà họ Lương hơi hoảng sợ.
“Đừng lo, đây là bệnh viện, họ không dám làm gì đâu”.
Lương Hổ Khiếu lập tức ngồi dậy bước xuống giường, khoác áo ngoài lên nói: “Đi thôi, đi gặp họ với tôi”.
Người nhà họ Lương chỉ có thể miễn cưỡng đi theo Lương Hổ Khiếu.
Đến lúc nhìn thấy người nhà họ Hàn, sắc mặt mọi người đều vô cùng khó coi, ai cũng hoảng sợ.
Họ tính sơ đã thấy có đến cả trăm người nhà họ Hàn.
E là cả nhà đều đến.
Họ muốn làm gì thế?
Tìm nhà họ Lương tính sổ sao?
Bỗng chốc có không ít người run rẩy, thầm nuốt nước bọt.
Lương Hổ Khiếu hít sâu một hơi, được Lương Huyền Mi đỡ đi về phía Hàn Lạc trước mặt.
“Hàn…”
Ông ta vừa mở miệng định nói.
Bịch!
Hàn Lạc bỗng khuỵu gối quỳ xuống đất.
Lương Hổ Khiếu ngây người.
Người nhà họ Lương cũng trố mắt.
Làm gì đây?
Bị ngã à?
Không giống mà!
Trong lúc mọi người đều cảm thấy khó hiểu, người nhà họ Hàn đều quỳ xuống.
Người nhà họ Lương bỗng chốc hóa đá, đầu óc trống rỗng…
…
Chiếc xe chậm rãi dừng trước biệt thự nhà họ Cao.
“Hồng Anh, đến đây thôi”.
Lâm Chính nhìn Mã Hải đang đợi trước cổng, bình tĩnh nói: “Cô về trước đi, tôi vào giải quyết chút việc”.
“Hình như đây là nhà họ Cao giàu có đó nhỉ?”
Lương Hồng Anh ngạc nhiên nói: “Lâm Chính, anh quen với Cao Thiên Thu sao?”
“Ông ta nợ tiền tôi, tôi đến đòi”, Lâm Chính nói.
Lương Hồng Anh bật cười: “Cao Thiên Thu là người giàu nhất Long Quốc, ông ta còn nợ tiền anh à? Anh không nhầm đấy chứ? Ông ta có thể nợ anh bao nhiêu? Còn phải đích thân anh đến đòi?”
“Cũng không nhiều, một trăm tỷ tệ”, Lâm Chính đẩy cửa bước xuống xe.
“Cái gì?”
Lương Hồng Anh suýt nữa cắn đầu lưỡi.
Thấy Lâm Chính đi vào cổng nhà họ Cao, cô ta vội xuống xe đuổi theo.
“Chủ tịch Lâm”.
Mã Hải hơi cúi người xuống.
“Ừ, vào thôi”.
Lâm Chính nhìn Lương Hồng Anh bên cạnh cũng không nói gì.
“Cho hỏi anh có hẹn trước không?”
Vệ sĩ trước cổng mỉm cười hỏi: “Nếu không có hẹn trước, anh có thể hẹn ngay bây giờ, hiện giờ ông chủ bọn tôi không có thời gian tiếp anh”.
“Hôm qua tôi đã nói với ông ta là hôm nay tôi đến rồi”.
“Chúng tôi không nhận được thông báo”, vệ sĩ lắc đầu.
Sao Lâm Chính có thể không biết ý đồ của vệ sĩ?
Cao Thiên Thu đã biết Lâm Chính sẽ đến nên cố ý sắp xếp vệ sĩ này chặn Lâm Chính lại.
Nhưng Lâm Chính như không muốn nói lý với đối phương.
“Tôi cho anh ba giây, nếu bây giờ anh xoay người đi vào gọi Cao Thiên Thu ra đây hoặc mời bọn tôi vào, có lẽ anh còn có thể đứng đây nói chuyện với tôi”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Anh này, tôi khuyên anh đừng làm loạn gì, đây là nhà họ Cao, anh không muốn sống ở Yên Kinh nữa à?”
Vệ sĩ híp mắt, môi cong lên tỏ vẻ không sợ gì.
Nhưng vừa dứt lời, Lâm Chính bỗng giơ tay lên nắm lấy vai anh ta hất ra xa.
Vèo!
Cả người vệ sĩ lập tức văng ra xa như mũi tên, đâm sầm vào cánh cửa sắt cao lớn đó.
Lương Hồng Anh ngây người.
“Lâm Chính, anh điên rồi sao? Dám ra tay với nhà họ Cao? Anh có biết thế lực đằng sau nhà họ Cao không?”
Lương Hồng Anh nói.
“Thế lực của ông ta có thể không lớn bằng tôi”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Tôi biết anh là long soái, địa vị cực kỳ cao nhưng đằng sau nhà họ Cao…”
Lương Hồng Anh muốn nói lại thôi.
Nhưng Lâm Chính như không nghe lọt tai, nghiêng đầu hỏi: “Còn bao lâu nữa thì họ đến?”
“Nhiều nhất là mười phút”.
Mã Hải nhìn đồng hồ.
“Được, vào thôi”.
Lâm Chính sải bước đi vào bên trong.
Họ?
Lương Hồng Anh lo lắng.
Là ai?
Lâm Chính còn có con át chủ bài khác à?
Lương Hồng Anh vô cùng lo sợ, lúc này cũng không có nhiều thời gian để suy nghĩ, chỉ đành vừa gọi điện cầu cứu vừa đi theo Lâm Chính vào trong.
Động tĩnh ở cổng đã khiến các vệ sĩ nhà họ Cao hoảng hốt, rất nhiều vệ sĩ được huấn luyện bài bản trang bị súng xông ra ngoài.
“Đều dừng tay lại!”
Quản gia bỗng xuất hiện lớn giọng nói.
Lâm Chính lẳng lặng nhìn.
“Thần y Lâm, sao cậu lại không biết lễ nghi như thế? Tại sao lại xông vào nhà họ Cao?”
Quản gia trách cứ nói.
“Nếu tôi không biết lễ nghĩa thật thì hôm qua nhà họ Cao các ông đã biến mất rồi”.
Lâm Chính nói.
“Hừ, hình như thần y Lâm rất tự tin với bản thân nhỉ”.
Quản gia tỏ ra khinh thường nói: “Nếu đã đến thì ông cụ nhà tôi bớt chút thời gian vậy, mời đi theo tôi, ông ấy đang đợi cậu ở phòng khách”.
Dứt lời, ông ta xoay người dẫn đường.
Bình luận facebook