• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần (123 Viewers)

  • Chương 4011-4015

Chương 4011: Ký tên

Đây là nhà hàng sang trọng bậc nhất tại Yên Kinh.

Toàn bộ thức phẩm ở đây đều được kiểm tra kỹ lưỡng, là những thực phẩm có hạn tới từ nước F, và cả rượu vang ngàn năm tới từ nước Y nữa...

Dùng bữa ở đây, chỉ cần gọi một hai món thôi thi cũng bằng tiền lương cả tháng của người bình thường rồi. Vì vậy những người có thể tới đây thì đều là những người giàu có của Yên Kinh

Mà muốn bao trọn cả tầng hai nơi đây thì không phải có tiền là có thể làm được. Vậy mà điều này đối với bạn của Lương Hồng Anh thì lại như chuyện thường ngày ở huyện. Từ đó có thể thấy địa vị đáng sợ của người này.

Đợi Lương Hồng Anh và Lâm Chính tới được tầng hai thì thấy ở giữa căn phong hoa lệ có một người thanh niên đeo kính, ăn mặc lịch sự đang ăn bít tết.

Người này uống một ngụm rượu, khẽ lau miệng, mỉm cười: “Dùng tiền làm cà vạt, một cách rất tuyệt. Hồng Anh đây là em trai nuôi đấy hả?”

Hồng Anh nhìn người đàn ông ngồi bên cửa sổ và hiểu ra mọi chuyện. Có lẽ đối phương đã nhìn thấy lúc Lâm Chính và Lương Hồng Anh bước vào nhà hàng. Thấy anh không đeo cà vạt nên cố tình bảo nhân viên làm khó anh.

Lương Hồng Anh tức lắm nhưng nghĩ tới việc mình đang tới cầu xin thì lại không dám phát tiết, đành phải mỉm cười nói: “Thật không ngờ cậu Thang lại hào phóng như vậy, mua cả nhà hàng này".

“Cũng không đáng bao nhiêu. Anh khá thích nhà hàng này, sau này để tiện ăn uống thì anh mua thôi”.

Thang Gia Tuấn nâng kính, nhìn Lâm Chính và điềm đạm nói: “Người anh em này khá thông minh đấy nhưng lại hơi xốc nổi. Không phải là anh ta cảm thấy với thể diện của mình thì sẽ khiến Hàn đại thống soái bỏ qua đấy chứ?”

“Lâm Chính cũng vì nóng ruột mà thôi. Chẳng phải là tôi nhờ anh đó sao. Với danh tiếng của anh, chắc chắn Hàn đại thống soái sẽ bỏ qua”, Lương Hồng Anh mỉm cười.

“Hồng anh, anh và em cũng quen biết nhiều năm rồi. Bạn bè mà, anh đồng ý giúp nhưng em cũng biết đấy, con người anh sẽ không làm chuyện bất lợi. Anh giúp em cào bằng chuyện này thì anh có được lợi lạc gì đây?”, người đàn ông châm điếu xì gà, thản nhiên hỏi.

“Điều này…”, Lương Hồng Anh để lộ sắc mặt khó coi.

“Anh biết em không có tình cảm với anh, vì vậy anh sẽ không ép em gả cho anh, dù sao thì miễn cưỡng sẽ không thể có kết quả tốt đẹp được. Em không muốn gả cho anh vậy thì cho anh món đồ mà anh cần đi”.

“Công ty Hồng Trang của em gần đây phát triển không tệ. Anh muốn tham gia, thế nào?", Thang Gia Tuấn điềm đạm nói. Dứt lời, sắc mặt Lương Hồng Anh tái nhợt. Cô ta vô thức lùi về sau.

“Hồng Anh, nếu khó thì thôi”, Lâm Chính nói.

“Thôi sao?”

Thang Gia Tuấn cười lạnh: “Được thôi, cửa bên đó, hai người có thể rời đi. Tôi muốn xem xem, tôi không ra mặt thì nhà họ Lương lấy cái gì ra để nói chuyện với vị thiên cấp thống soái đó".

“Anh Thang bớt giận, tôi đồng ý là được chứ gì?”

Lương Hồng Anh vội vàng lên tiếng sau đó trừng mắt với Lâm Chính: “Không phải đã nói với anh rồi sao. Anh đừng nói gì cả để tôi nói là được rồi”, Lâm Chính khẽ chau mày nhưng vẫn thôi.

“Hồng Anh, anh biết em là người hào sảng mà”, Thang Gia Tuấn gật đầu, sau đó ra hiệu với người bên cạnh.

Người này lập tức lấy hợp đồng ra và đặt lên bàn.

“Hồng Anh em ký đi, rồi chúng ta lập tức nhà họ Lương”.

Lương Hồng Anh nhìn hợp đồng sau đó lập tức toát mồ hôi hột, sắc mặt trông vô cùng khó coi. Thế nhưng cô ta không hề do dự, cầm bút ký soạt soạt ngay lập tức. Khi cô ta đặt bút xuống, Lâm Chính nhìn thấy rõ tay cô ta đang run run.

“Rất dứt khoát”, tâm trạng của Tang Gia Tuấn rất tốt. Hắn vỗ tay xuống bàn: “Chúng ta đi thôi, anh nhất định sẽ giúp em”.

“Được, vậy nhờ cả vào anh rồi”, Lương Hồng Anh mỉm cười gật đầu bằng vẻ bất lực.
Chương 4012: Bọn cháu tới giải quyết mọi chuyện

Lâm Chính và Lương Hồng Anh từ chối ngồi cùng xe với Tang Gia Tuấn mà lái xe của mình tới nhà họ Hàn.

“Đó là hợp đồng gì vậy?”, Lâm Chính hỏi.

“Hợp đồng cổ phần”.

“Vậy sao? Nếu như Thang Gia Tuấn thực sự có thực lực thì chẳng phải là sẽ tốt sao? Có anh ta góp vốn, công ty sẽ mạnh hơn mà”.

“Làm gì có chuyện đơn giản như vậy. Đó chỉ là một hợp đồng danh nghĩa thôi, không hề có cổ phần”.

Lương Hồng Anh thở dài, tỏ vẻ bất lực: “Hơn nữa tôi phải nói cho anh biết thế này, các công ty mà có nhà họ Thang tham giam vào thì hầu như chẳng có kết cục tốt đẹp nào hết”.

“Sao lại thế?”

“Sau lưng nhà họ Thang có một kho tài lực rất mạnh. Anh tưởng rằng nhà họ Thang gia nhập công ty của tôi một cách vô duyên vô cớ sao. Anh ta định hút cạn công ty của tôi”.

Lương Hồng Anh bất lực: “Cứ đợi mà xem, chưa tới vài tháng thì cả Yên Kinh sẽ không còn công ty Hồng Trang nữa...”

“Vậy sao?”

Lâm Chính gật đầu: “Yên tâm, tôi sẽ đảm bảo cô không sao đâu”.

“Thực lực của Dương Hoa mạnh, nhất định sẽ có ảnh hưởng. Thế như tôi nghe nói sau lưng nhà họ Thang là một đại gia vô cùng giàu có chống lưng. Sợ rằng Dương Hoa cũng không có cách”, Lương Hồng Anh cười khổ.

“Hồng Anh, cứ tin tôi là được. Những gì tôi sở hữu không chỉ có Dương Hoa”, Lâm Chính nói

“Được rồi, thần y Lâm là lợi hại nhất”.

Lương Hồng Anh mỉm cười, sau đó im lặng lái xe. Lâm Chính biết tâm trạng cô ta đang rất tệ nhưng anh cũng không còn cách nào khác.

Cô ta thấy nếu không làm như vậy thì nhà họ Lương xong đời. Nếu hi sinh một công ty Hồng Trang có thể đổi lại sự yên bình cho nhà họ Lương thì quá tốt

Thế nhưng Hồng Tang chứa đựng biết bao tâm huyết của cô ta. Biết bao nhiêu nỗ lực để có được nó. Cô ta không đau lòng sao được?

Lương Hồng Anh khẽ thở dài. Chiếc xe nhanh chóng lái gần tới nhà họ Hàn.

“Hả?”

Lương Hồng Anh giật mình: “Bọn họ đang làm gì vậy?”, Lâm Chính cũng nhìn theo thì thấy có không ít người đang đứng trước cửa nhà họ Hàn.

Bọn họ đứng ngay ngắn thành hai hàng giống như đang chờ đợi điều gì đó. Một chiếc thảm dai được trải ra, đèn được trang trí khắp nơi trông vô cùng long trọng.

“Hình như bọn họ đang đón ai đó”.

Lương Hồng Anh tỏ vẻ nghi ngờ: “Chẳng lẽ hôm nay có nhân vật tai to mặt lớn nào tới nhà họ Hàn sao? Bọn họ đợi ai chứ?”

“Chắc là đang đợi tôi”, Lâm Chính nói.

Lương Hồng Anh phụt cười, trợn mắt với anh: “Anh thật sự cho rằng mình ngầu tới vậy sao? Đây là Yên Kinh, không phải Giang Thành. Mặc dù anh nổi danh toàn quốc nhưng ở Yên Kinh anh chưa đủ tư cách để được nhà họ Hàn đối xử như vậy đâu”.

Lâm Chính im lặng. Chiếc xe nhanh chóng lái tới trước cửa.

Gia chủ nhà họ Hàn vội vàng cho người ra đón. Một người mởi cửa xe, cung kính mời Lương Hồng Anh và Lâm Chính bước xuống.

Lương Hồng Anh vô cùng bất ngờ. Hai người vừa bước xuống thì người nhà họ Hàn tái mặt.

“Là các người sao?

“Các người tới đây làm gì?”

“Đây là nơi các người có thể tới đấy à?”

“Cút! Cút ngay cho tôi", gia chủ nhà họ Hàn tức giận quát.

Lương Hồng Anh mỉm cười: “Chú Hàn làm gì vậy, bọn cháu tới giải quyết mọi chuyện mà”.
Chương 4013: Không muốn xem long soái sao?

“Giải quyết vấn đề cái gì? Bây giờ tôi không có thời gian tiếp các người, các người mau cút đi cho tôi!”.

Gia chủ Hàn mắng chửi, định đuổi Lương Hồng Anh và Lâm Chính đi.

Hàn Lạc đứng ở phía sau, vẻ mặt cực kỳ thâm trầm.

Lúc này hắn mới nhớ mình gọi Lâm Chính và người nhà họ Lương đến dập đầu nhận tội, thế mà lại quên mất chuyện này.

Hàn Lạc liếc nhìn Lâm Chính và Lương Hồng Anh, đột nhiên hỏi: “Bảo người nhà họ Lương đến tạ tội, vì sao chỉ có hai người? Những người khác đâu?”.

“Chuyện đó…”.

Lương Hồng Anh câm nín.

“Tôi không muốn nhiều lời với các người, hôm nay nhà tôi có khách quý đến, các người mau mau rời khỏi đây. Món nợ của các người sau này hãy tính, cút hết đi!”.

Hàn Lạc phất tay.

“Hàn thống soái, xin hãy nghe chúng tôi giải thích!”.

Lương Hồng Anh vội nói.

“Đuổi bọn họ đi!”.

Hàn Lạc quát lên.

“Vâng! Cậu chủ!”.

Tay sai của nhà họ Hàn lập tức ùa lên.

Đúng lúc này lại có một chiếc xe Rolls-Royce dừng lại.

“Anh Hàn, cần gì phải nổi giận như vậy? Có chuyện gì mọi người ngồi xuống từ từ nói chuyện không được sao?”.

Thang Gia Tuấn xuống xe, mỉm cười nói.

“Thang Gia Tuấn?”.

Hàn Lạc ngạc nhiên.

“Anh Hàn, đã lâu không gặp, gần đây có khỏe không?”.

Thang Gia Tuấn chắp tay cười.

“Chẳng trách bọn họ có gan dám đến đây, hóa ra là có cậu chống lưng?”.

Hàn Lạc khẽ hừ: “Nhưng dù có cậu ra mặt cũng vô ích! Nợ của bọn họ, ai ra mặt cũng vô dụng!”.

“Anh Hàn, không cho đứa em này chút mặt mũi được sao?”.

Thang Gia Tuấn nhíu mày.

“Thang Gia Tuấn, không phải tôi không cho cậu mặt mũi, mà là hôm nay tôi không có tâm trạng tiếp các người. Thế này, cậu về trước đi, cậu không cần lo hai người này, để tôi đuổi bọn họ đi, hôm khác tôi sẽ tìm cậu uống rượu!”.

Hàn Lạc hạ giọng nói.

“Tôi đã đến trước cửa nhà họ Hàn rồi, anh không mời tôi vào uống trà lại còn ra lệnh đuổi khách?”.

Thang Gia Tuấn liếc nhìn trận hình trước cửa lớn, hình như nhận ra được gì đó, nhỏ giọng hỏi: “Chẳng lẽ… hôm nay có ai đến nhà họ Hàn các anh sao?”.

Hàn Lạc im lặng một lúc, đến gần Thang Gia Tuấn, nói khẽ: “Long soái!”.

Hai chữ đơn giản khiến Thang Gia Tuấn kinh ngạc lùi lại mấy bước, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc.

“Gia Tuấn, cậu còn muốn uống trà của nhà họ Hàn nữa không?”.

Hàn Lạc hỏi.

“Xem ra… phải đổi hôm khác rồi”.

Thang Gia Tuấn hoàn hồn lại, khẽ hít vào một hơi, tim vẫn đập mạnh.

Đây là tin tức động trời nóng hổi!

Ai mà ngờ được nhà họ Hàn lại có thể mời được nhân vật cấp bậc này…

“Hai người này anh cứ việc xử trí, tôi… tôi xin tạm biệt trước!”.

Thang Gia Tuấn lập tức nói.

“Được!”.

Hàn Lạc gật đầu.

Lương Hồng Anh sốt ruột kéo Thang Gia Tuấn lại, nói: “Anh đi đâu vậy? Không phải anh nói sẽ giúp tôi giải quyết chuyện này sao? Sao anh lại rời đi?”.

“Hồng Anh, hôm nay không được rồi, nhà họ Hàn chuẩn bị đón khách quý, chúng ta không ai được làm lỡ chuyện, nếu không sẽ là tội chết!”.

Thang Gia Tuấn nói.

Lương Hồng Anh kinh ngạc hỏi: “Đón khách quý? Đón ai?”.

“Long soái!”.

Thang Gia Tuấn nhỏ giọng nói.

“Cái gì?”.

Lương Hồng Anh suýt thì đứng không vững.

Long soái của Long Quốc… lại đến nhà họ Hàn làm khách?

Điều này có ý nghĩa gì?

Có nghĩa chỗ dựa sau lưng nhà họ Hàn là long soái!

Nói vậy, nếu nhà họ Lương kết ân oán với nhà họ Hàn, e là sau này sẽ chết không toàn thây, vạn kiếp bất phục…

Lương Hồng Anh cảm thấy lạnh toát từ đầu tới chân.

“Long soái đích thân đến nhà họ Hàn, sao anh dám quấy rầy? Đương nhiên lúc này rời đi là tốt nhất!”.

Thang Gia Tuấn nói.

“Nếu vậy, anh hãy hẹn với Hàn đại thống soái hôm khác nói chuyện này được không?”.

Lương Hồng Anh mấp máy môi.

“Hôm khác?”.

Thang Gia Tuấn khẽ cười: “Hồng Anh, anh chỉ hứa giúp em dàn xếp chuyện này vào hôm nay, qua hôm nay thì không liên quan gì đến anh nữa rồi!”.

Hắn nói xong thì kéo cửa xe, định rời đi.

Lương Hồng Anh sửng sốt, vội giữ cửa xe lại: “Anh… Anh định nuốt lời à?”.

“Cái gì mà nuốt lời? Không phải anh đã đến rồi sao? Nhưng là do hôm nay nhà họ Hàn không tiện thảo luận chuyện này, liên quan gì đến anh?”.

“Anh… Nếu vậy, tôi sẽ lập tức hủy bỏ giao ước với anh!”.

Lương Hồng Anh nổi giận nói.

“Ha, không được, trừ khi em làm trái giao hẹn, nhưng vậy thì Quốc tế Hồng Trang sẽ là của anh!”.

Thang Gia Tuấn cười nhạt.

Lương Hồng Anh run rẩy, tay chân trên người lạnh lẽo cực kỳ.

“Lương Hồng Anh, thật không hiểu vì sao người nhà họ Lương các em lại ngu xuẩn như vậy, đi đắc tội với nhà họ Hàn. Bây giờ nhà họ Hàn có quan hệ với long soái, Yên Kinh ai dám động vào họ? Em tự cầu nguyện mình may mắn đi!”.

Thang Gia Tuấn khinh bỉ nói, sau đó hét lên với tài xế: “Lái xe!”.

Cửa xe đóng lại, xe chuẩn bị khởi động.

Lúc này Lương Hồng Anh mới bừng tỉnh.

Từ khi Thang Gia Tuấn biết long soái sắp sửa đến nhà họ Hàn, lòng hắn đã hướng về phía nhà họ Hàn.

Nếu nhà họ Hàn được long soái chống lưng, bọn họ còn sợ ai ở Yên Kinh nữa? Một nhà họ Lương nho nhỏ thì có là gì?

Cho nên Thang Gia Tuấn tuyệt đối không thể hòa giải chuyện này.

Lương Hồng Anh gần như ngã ngồi xuống đất, lòng như tro tàn.

Lần này cô ta đã mất cả chì lẫn chài.

Nhưng Lâm Chính đột nhiên lên tiếng: “Thang Gia Tuấn, anh đi vội như vậy làm gì? Không muốn xem long soái sao?”.

“Ồ?”.

Thang Gia Tuấn cực kỳ nghi hoặc nhìn anh, bình thản hỏi: “Anh có ý gì?”.

Lâm Chính không nói gì, quay người, liếc nhìn cửa lớn nhà họ Hàn, sau đó cất bước đi tới…
Chương 4014: Đừng trách tôi không cho cơ hội

Thang Gia Tuấn không hiểu ra sao, ra hiệu tài xế dừng lại, nghi hoặc nhìn Lâm Chính.

“Thằng nhóc này làm trò gì vậy?”.

Thang Gia Tuấn lẩm bẩm.

Lương Hồng Anh cũng hết sức khó hiểu, nhưng lúc này cô ta không muốn ở lại đây thêm nữa.

Nếu nhà họ Hàn tiếp đãi trụ cột chống trời ở cấp bậc long soái, người nhà họ Lương như cô ta ở lại đây chắc chắn không phải chuyện tốt.

Nếu người nhà họ Hàn nhân cơ hội bôi nhọ nhà họ Lương bọn họ, chỉ sợ hôm nay cả nhà họ Lương sẽ biến mất khỏi Yên Kinh.

“Lâm Chính, anh làm gì vậy? Chúng ta mau đi thôi!”.

Lương Hồng Anh sốt sắng nói.

Nhưng Lâm Chính không lùi lại, bình tĩnh bước đến cửa nhà họ Hàn.

Người nhà họ Hàn cũng không hiểu ra sao.

“Đứng lại!”.

Hàn Lạc quát lên.

Hai người nhà họ Hàn chặn Lâm Chính lại.

“Tôi bảo anh cút, anh không nghe thấy sao? Chẳng lẽ đợi tôi ra tay với anh?”.

Hàn Lạc nhíu mày, vẻ mặt chán ghét và mất kiên nhẫn.

“Các người xếp đội hình lớn như vậy không phải là để nghênh đón tôi sao? Vừa khéo tôi cũng muốn bàn chuyện với anh!”.

Lâm Chính nói.

Nghe vậy, hiện trường yên tĩnh lại, sau đó thì rộ lên tiếng cười.

“Ha ha ha ha…”.

“Thằng này nói ngu ngốc gì vậy? Chẳng lẽ hắn nghĩ mình là long soái?”.

“Hắn mà là long soái thì tôi là thiên đế!”.

“Đầu óc hắn có vấn đề à?”.

Bọn họ cười không ngừng.

Thang Gia Tuấn ở trên xe cũng bật cười, châm điếu xì gà, liếc nhìn Lương Hồng Anh đang ngây ra như phỗng, mỉm cười nói: “Hồng Anh, em trai nuôi của em học diễn viên hài ra đấy à? Chọc người ta cười chết mất”.

“Anh nghĩ thần y Lâm ở Giang Thành học diễn viên hài ra sao?”.

Vẻ mặt Lương Hồng Anh không được tự nhiên, cắn răng nói.

“Sao anh biết được? Anh cũng từng nghe nói tới thần y Lâm nhưng trăm nghe không bằng một thấy, hôm nay gặp được đúng là mở mang tầm mắt!”.

Thang Gia Tuấn thở ra vòng khói, mỉm cười nói.

Lời này làm Lương Hồng Anh á khẩu.

Ai cũng biết chủ tịch của Dương Hoa y thuật vô song, cứu người tế thế, mang danh hiệu thần y Lâm, nhưng chưa ai nghe nói thần y Lâm lại là một trong các long soái!

Theo Lương Hồng Anh, có lẽ Lâm Chính đang mạo danh long soái để ứng phó tình hình quẫn bách và nguy cơ trước mắt.

Thật ra đây cũng là một cách, nhưng điều kiện mọi người ở đây toàn là tên ngốc.

Hơn nữa, mạo danh long soái sẽ là trọng tội.

Nếu chuyện bị vạch trần thì phải giải thích thế nào?

Lương Hồng Anh rất đau đầu.

Người nhà họ Hàn đã mất kiên nhẫn.

“Thật to gan, dám mạo danh long soái, vậy thì tôi sẽ không nương tay với anh nữa!”.

Hàn Lạc nheo mắt lại, trong mắt lóe lên tia sáng, tích lũy khí kình đi về phía Lâm Chính.

Nhìn dáng vẻ của hắn rõ ràng là định ra tay với anh.

Hắn thôi thúc tất cả khí kình.

Hàn Lạc biết thần y Lâm, cũng biết đây là một vị y võ thực lực không tầm thường, do đó hắn không dám sơ ý.

Lâm Chính nhíu mày, vẻ mặt lạnh lùng đứng ở phía xa.

“Chờ đã!”.

Ngay khi Hàn Lạc chuẩn bị tung chiêu, gia chủ Hàn đột nhiên lên tiếng.

“Ồ?”.

Hàn Lạc nhìn sang bố mình.

Gia chủ Hàn đi tới, lặng lẽ nhìn Lâm Chính: “Thần y Lâm, hôm nay chúng tôi không có thời gian để lãng phí với cậu. Bây giờ tôi cho cậu hai lựa chọn, thứ nhất, cậu hãy cút ngay đi, món nợ giữa chúng tôi và nhà họ Lương sau này từ từ tính! Thứ hai, chúng tôi sẽ bắt cậu, nếu cậu phản kháng thì đợi long soái đến, kết cục của cậu sẽ vô cùng thê thảm. Cậu tự cân nhắc nên chọn cái nào”.

Hiển nhiên gia chủ Hàn không muốn động tay, nếu xảy ra đánh nhau, nghi thức mà bọn họ dốc lòng bố trí sẽ trở nên hỗn loạn.

Huống hồ, lần đầu long soái đến nhà họ Hàn, nếu bị Lâm Chính phá hỏng, chẳng phải nhà họ Hàn sẽ đánh mất một cơ hội rất tốt hay sao?

Do đó chưa đến lúc bất đắc dĩ, gia chủ Hàn không muốn hai bên xảy ra đánh nhau.

Ít nhất, không thể làm loạn nghi thức hoan nghênh này.

Lâm Chính bình tĩnh nhìn nhà họ Hàn chăm chú.

Lúc này, tất cả người nhà họ Hàn đều hung dữ nhìn anh, nghiêm túc đối đãi, tất cả tay chân và vệ sĩ đều vây lại.

Một khi chiến đấu thì chắc chắn sẽ là một trận hỗn loạn.

Lâm Chính hít sâu một hơi, khẽ gật đầu.

“Hàn Lạc, tôi vốn định để anh đến tìm tôi, nhưng thấy sự việc càng lúc càng lớn, nên tôi đã đích thân tới đây, không ngờ anh lại có thái độ như vậy!”.

“Được thôi, vậy thì tôi về đây, nhưng tôi phải nhắc một câu, đừng trách tôi không cho anh cơ hội, là nhà họ Hàn các người không trân trọng đấy!”.

Nói xong, Lâm Chính lắc đầu, quay người rời đi.
Chương 4015: Chờ đợi mòn mỏi

Lâm Chính dẫn theo Lương Hồng Anh đang không hiểu ra sao quay về xe.

Thần kinh căng thẳng của người nhà họ Hàn mới được thả lỏng.

Bọn họ không sợ thần y Lâm ở Giang Thành, bọn họ chỉ sợ kẻ gây rối làm hỏng nghi thức nghênh đón này, phá hỏng ấn tượng đầu tiên của long soái về nhà họ Hàn.

“Xem ra người này cũng còn biết điều!”.

Gia chủ Hàn mỉm cười.

“Có lẽ hắn không sợ nhà họ Hàn chúng ta, mà là sợ long soái. Tóm lại sau chuyện này tính sổ phải tính không sót chuyện nào!”.

Hàn Lạc lạnh lùng nói.

“Được rồi Lạc, nhà họ Lương để sau chuyện này rồi nói, mau chóng sửa sang lại hiện trường, nghênh đón long soái!”.

“Đổi một thảm đỏ mới đi, cái lúc nãy bị thằng tạp chủng kia giẫm bẩn rồi, mau đổi cái khác!”.

“Vâng!”.

Một vài người nhà họ Hàn lại trở nên bận rộn.

Hàn Lạc nhìn chiếc Rolls-Royce đậu bên đường, thản nhiên lên tiếng: “Cậu Thang cũng muốn đợi ở đây à?”.

“Nếu có thể gặp được long soái thì đương nhiên là vinh hạnh cả đời này rồi!”.

Thang Gia Tuấn cười híp mắt nói.

“Chỉ tiếc nhà họ Hàn không hoan nghênh các cậu, mau đi đi, nếu không, tôi sẽ đích thân tiễn cậu đi!”.

Hàn Lạc nói.

Trong mắt Thang Gia Tuấn lóe lên sự phẫn nộ.

Hắn cũng muốn nhân cơ hội này làm quen cho long soái nhớ mặt, nhưng rõ ràng người nhà họ Hàn không muốn nhà họ Thang hưởng chung cây đại thụ này.

Thang Gia Tuấn cũng không dám đắc tội người nhà họ Hàn, chỉ đành kéo cửa sổ xe lên, nói tài xế lái xe đi.

Đợi xe đi khỏi, tất cả người nhà họ Hàn đã đứng vào đội hình trở lại, lặng lẽ chờ đợi ở bên cạnh thảm đỏ.

“Đúng là trộm gà không thành lại mất nắm thóc!”.

Trên xe, Lương Hồng Anh đau khổ hét lên.

“Sao vậy?”.

Lâm Chính đang nhìn ra ngoài cửa sổ quay lại hỏi.

“Vốn muốn nhờ Thang Gia Tuấn ra mặt giúp chúng ta hòa giải với người nhà họ Hàn, không ngờ Thang Gia Tuấn lại sợ nhà họ Hàn, lấy mất lợi ích của tôi rồi lại phủi tay mặc kệ. Bây giờ công ty tôi bị Thang Gia Tuấn nhập cổ phiếu, không lâu nữa tâm huyết của tôi sẽ bị anh ta hút cạn…”.

Lương Hồng Anh bất lực nói, trong lòng ngập tràn lửa giận và không cam tâm, nhưng lại không thể trút giận.

“Yên tâm, công ty của cô sẽ không sao đâu”.

“Lâm Chính, anh đừng kéo Dương Hoa vào chuyện này, tôi đã nói đằng sau Thương Gia Tuấn là nhà họ Cao, mà đằng sau nhà họ Cao là thế lực rất đáng sợ. Dù có mười Dương Hoa của anh cũng không sánh kịp, đừng có lỗ mãng!”.

Lương Hồng Anh nhỏ giọng khuyên nhủ.

“Ồ?”.

Lâm Chính cực kỳ bất ngờ.

“Nói tới cũng xui xẻo, vô duyên vô cớ sao nhà họ Hàn lại có quan hệ với long soái? Thang Gia Tuấn phủi tay không quan tâm cũng là vì thấy long soái đến thăm nhà họ Hàn, biết nhà họ Hàn đã khác xưa. Nếu không có long soái, chuyện này chắc chắn sẽ thành!”.

Lương Hồng Anh lại thở ngắn than dài.

Lâm Chính cười bất đắc dĩ, lắc đầu nói: “Hồng Anh, tôi đã nói là đừng lo, chắc chắn không lâu nữa nhà họ Hàn và người của nhà họ Thang sẽ đến tìm chúng ta!”.

“Tìm chúng ta? Trừ khi anh là long soái!”.

Lương Hồng Anh liếc anh.

“Tôi thật sự là long soái!”.

“Vâng vâng vâng, đại long soái!”.

Lương Hồng Anh lười quan tâm đến Lâm Chính, lái xe đến thẳng Quốc tế Hồng Trang.

Hợp đồng đã ký, Thang Gia Tuấn chắc chắn sẽ phái người đến công ty của cô ta.

Cô ta phải chuẩn bị biện pháp đối phó, cố gắng giảm tổn thất xuống mức thấp nhất.

Cho nên với Lương Hồng Anh mà nói, chuyện cấp bách bây giờ không phải là nhà họ Lương, mà là tâm huyết của cô ta.

Cùng lúc đó, trên dưới nhà họ Hàn gần trăm người vẫn đang đứng đợi trước cửa.

Mặt trời lên đỉnh đầu, ai cũng khát khô cổ họng, mồ hôi đầm đìa.

Chuyện này đối với người nhà họ Hàn đã quen sống an nhàn đúng là một sự giày vò.

“Tôi khát quá, tôi muốn vào trong uống ly nước”.

“Không được! Sắp đến giữa trưa rồi, chắc long soái cũng sắp đến, nếu mọi người vào trong uống nước, long soái đột ngột đến thì phải làm sao?”, Hàn Lạc hét lên.

“Nhưng…”.

“Kiên trì thêm một chút! Long soái nhất định sẽ đến ngay! Đứng yên cho tôi!”.

Hàn Lạc lại nói.

Người nhà họ Hàn đều kêu khổ không thôi, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ đành tiếp tục đứng như vậy.

Hai tiếng sau, đã là một giờ chiều, vẫn không thấy bóng dáng của long soái.

Rầm!

Một ông lão nhà họ Hàn không cầm cự được nữa, ngã xuống đất ngất xỉu.

Nhà họ Hàn lập tức trở nên hỗn loạn…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom