-
Chương 4006-4010
Chương 4006: Tìm kiếm long soái
Vốn không có chức vị nhưng vì Diệp Thiên làm vài việc cho phía nhà nước mà được thăng chức sao?
Thông thường mà nói những chức vụ này đều là hữu danh vô thực. Đối với chức vụ như thế sao có thể so kè được với thống soái thiên cấp chứ. Đám đông đều thở dài, lắc đầu.
“Chuyện đến nước này vẫn nên để Lâm Chính thử đi. Dù sao thì giờ cậu ấy đã là thần y Lâm danh tiếng lẫy lừng rồi. Ở khắp Long Quốc này cậu ấy có sức ảnh hưởng hơn chúng ta, có khi Hàn Lạc sẽ nể mặt mà không truy cứu cũng nên”, Lương Phong Nghiêm bước tới, nghiêm túc nói.
“Điều này...”, Lương Vệ Quốc đanh mặt, có lẽ cũng không còn cách nào khác nên đành gật đầu.
“Vậy thì để Lâm Chính đi vậy. Nếu như cậu ra mặt mà không có tác dung thì khi đó chúng ta nghĩ cách cũng chưa muộn”.
“Nếu đã vậy thì mời mọi người về cho”, Lâm Chính phất tay, quay người rời đi.
Người nhà họ Lương thấp thỏm lo lâuĐêm đó, hành lang bệnh viện ngồi chật cứng người nhà họ Lương Không an có thể yên tâm ngủ ngon.
Phía bên nhà họ Hàn.
“A Lạc, bên nhà họ Lương nói thế nào?”, một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi dắt theo một đứa bé bước tới hỏi bằng vẻ tức giận.
“Không trả lời. Để xem ngày mai thế nào. Ngày mai bọn họn còn không tới nhận tôi thì chúng ta sẽ tới đo gặp họ”, Hàn Lạc nói bằng vẻ vô cảm.
“Ngày mai họ mà tới thì phải xẻo tai họ, ai bảo họ làm cháu trai thành ra thế này”, người phụ nữ tức giận nói.
Thế nhưng đứa bé bên cạnh bèn vùng ra khỏi tay người phụ nữ, chộp lấy một bình gốm bên cạnh và đập xuống đất.
Choang! Bình gốm vỡ tan tành.
“Ha ha...”, đứa bé vui mừng vỗ tay.
“Ấy bảo bối, không bị thương chứ. Đúng thật là. Sao lại không cẩn thận vậy?”, người phụ nữ vội vàng kiểm tra tay của đứa bé.
Thế nhưng đứa bé lại đẩy ra và nhảy từ trên ghế xuống vô cùng nghịch ngợm. Hàn Lạc thấy vậy thì chau mày: “Lan Lan để ý, ở đây đều là đồ quý cả đấy”
“Chỉ là một bình hoa thôi mà, đánh vỡ thì đền là xong”, người phụ nữ nói.
“Đây là đồ cổ ông cụ quý lắm đấy, có giá tận 2 triệu tệ”, Hàn Lạc hừ giọng.
“Cái gì?”, người phụ nữ khựng người.
“Trông chừng thằng bé đi. Hàn Lạc nhìn bằng ánh mắt ghét bỏ sau đó đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này điện thoại đặt trên bàn bỗng đổ chuông. Hàn Lạc bỗng nghĩ ra điều gì đó bèn nghe máy.
“Vâng, cảm ơn thầy”, chỉ vài câu thôi mà đã khiến Hàn Lạc trở nên vô cùng kích động. Người phụ nữ cảm thấy hoang mang.
“Đi gọi ông cụ và mọi người đi”, Hàn Lạc đặt điện thoại xuống và nói bằng giọng vô cùng nghiêm túc.
“Có chuyện gì mà vội vậy? Giờ muộn lắm rồi, có gì thì mai nói không được sao?”, người phụ nữ có vẻ không chịu.
“Bảo đi gọi thì đi gọi đi”, Hàn Lạc gầm lên khiến người phụ nữ giật mình, vội vàng kéo đứa bé đi.
Một lúc sau, người nhà họ Lạc bước vào phòng: “A Lạc muộn thế này con gọi mọi người tới , đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Thầy mới gọi điện báo rằng vị long soái đó đang ở Yên Kinh” , Hàn Lạc nói.
“Cái gì?”, người nhà họ Hàn bàng hoàng.
“Vị đó đang ở đâu?”, gia chủ nhà họ Hàn vội hỏi.
“Thầy nói thầy cũng không biết, chỉ biết là vị long soái đó đột nhiên tới Yên Kinh, thậm chí không hề thông báo với cấp trên, do cấp trên tình cờ biết được. Thầy còn nói nếu muốn quay lại vị trí tiền tuyến thì phải tìm được vị này trước khi cậu ta rời đi. Nếu không, sẽ không còn cơ hội nữa”.
Già chủ nhà họ Hàn đanh mặt: “Tức là...”
“Bắt đầu từ tối nay cần điều động toàn bộ lực lượng nhà họ Hàn lập tức tìm tung tích của long soái. Nhớ kỹ là chỉ được nghe ngóng vị trí thôi chứ không được để kinh động tới long soái. Nếu đắc tội thì toàn bộ nhà họ Hàn sẽ xong đời mất".
“Chuyện này liên quan tới tiền đồ nhà họ Hàn, không được chậm trễ, hãy điều động toàn bộ sức mạnh tìm kiếm long soái”, gia chủ nhà họ Hàn đanh mặt.
“Không được quá khoang trương, nếu để long soái biết được thì lại phản cảm”.
“Ok”.
Chương 4007: Thương nhân thành công
Tại khu biệt thự phía Tây của Yên Kinh. Mã Hải ngồi ở phòng khách của biệt thự, nhìn đồng hồ và chau mày. Ông ta đã ngồi ở đây bốn tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chưa thấy người nhà họ Cao đâu.
“Đã tám giờ rồi”, Mã Hải quyết định không chờ đợi nữa.
Đối phương sau khi đưa ông ta tới đây thì viện rất nhiều cớ bắt ông ta chờ đợi. Vì việc là do Lâm Chính dặn nên Mã Hải không dám chậm trễ.
Thế nhưng dã lâu như vậy rồi mà không thấy bóng dáng người nhà họ Cao đâu, chỉ có một ông quản gia ở bên cạnh phục vụ.
“Ông Mã xin đợi thêm, ông nhà sắp tới rồi”, ông quản gia mỉm cười, đôi mắt ánh lên vẻ chọc tức.
“Không cần nữa, quá thời gian rồi”, Mã Hải nói xong bèn lấy tập tài liệu bên cạnh và quay người đi ra khỏi biệt thự.
“Mã tổng, sao lại vội thế? Là tôi đã khiến ông bị chậm trễ sao?”
Lúc này, bỗng cánh cửa được đẩy ra, sau đó Cao Thiên Thu dẫn theo mấy người nhà họ Cao bước vào, trong đó có cả thái tử Cao Nội Kiệt.
“Ông Cao?”, Mã Hải nhìn Cao Thiên Thu sau đó gật đầu chào hỏi và tiếp tục rời đi.
Cao Thiên Thu chau mày, lập tức ngăn Mã Hải lại.
“Mã tổng, không phải ông tìm tôi có việc sao? Tại sao lại vội rời đi như vậy? Nếu có việc gì thì chúng ta có thể ngồi xuống từ từ trò chuyện mà”, Cao Thiên Thu cười nói.
“Tôi đã ở đây đợi ông bốn tiếng đồng hồ rồi. Là đại gia của Long Quốc, chẳng còn nghi ngờ gì nữa ông là một thương nhân thành công, nhưng tôi thấy điều quan trong nhất của một thương nhân thành công là phải đúng giờ, thế nhưng có vẻ ông không có điều đó”, Mã Hải thản nhiên nói.
“Mã Tổng thật sự xin lỗi, đúng là tôi có chuyện nên chậm trễ. Ông độ lượng mà, mời ngồi. Người đâu, rót trà ngon tiếp đãi Mã tổng”, Cao Thiên Thu cười trừ, vội vàng xin lội với vẻ mặt thành ý.
Thế nhưng Mã Hải biết đối với thương nhân như ông ta có thể lật mặt như lật bánh tránh vậy. Vì vậy không phải tất cả những câu nói của ông ta đều có thể tin.
“Ông Cao, trà tôi uống đủ rồi, chúng ta đừng lãng phí thời gian của nhau nữa. Lần này tôi tới đây là đại diện cho chủ tịch Lâm lấy lại khoản nợ của nhà họ Cao. Nếu như ông Cao tiện thì giờ hãy trả cho chúng tôi để tôi còn nói với chủ tịch”, Mã Hải điềm đạm nói.
“Nợ tiền? Nợ tiền gì cơ?”, Cao Thiên Thu tỏ vẻ nghi ngờ.
“Chính là khoản bồi thường tổn thất. mà trước đó con ông ở Giang Thành xảy ra xung đột với cậu Lâm đã gây ra”.
“Tôi đã xảy ra xung đột gì với chủ tịch Lâm chứ. Từ khi nào mà tôi gây ra tổn thất. Có chứng cứ không. Không có chứng cứ thì đừng nói nhảm”, Cao Nội Kiệt mỉm cười.
“A Kiệt”, Cao Thiên Thu quay lại quát: “Không có chỗ cho con lên tiếng đâu, im miệng đi”.
“Vâng thưa bố”, Cao Nội Kiệt nhún vai.
“Mã tổng, tôi thật sự không biết phải nói gì. Nếu như con tôi có gây ra khó khăn cho cậu Lâm, nợ một khoản như vậy thì tôi mong ông có thể đưa ra chứng cứ để tôi xử lý. Nếu như không có chứng cứ mà tự dưng đòi tiền thì tôi cũng khó trả. Ông nói có phải hay không?", Cao Thiên Thu mỉm cười.
Mã Hải không hề lên tiếng. Thực ra trong lúc chờ đợi thì ông ta đã biết kết quả rồi. Nếu không phải để có câu trả lời cho Lâm Chính thì ông ta đã rời đi từ lâu.
“Vì vậy tức là, ông Cao không chịu bồi thường đúng không?”, Mã Hải điềm đạm nói.
“Chứng cứ đâu? Nếu không có thì cũng phải có giấy vay chứ? Thực sự nếu mà đến cả giấy vay cũng không có thì cũng phải có giấy tờ khác gì đó mà?”
Cao Thiên Thu lại cười: “Chúng ta làm theo đúng quy trình chứ lại?”
“Tôi hiểu rồi”.
Mã Hải gật đầu nhìn Cao Thiên Thu: “Ông Cao, ông không thông minh chút nào cả, vài trăm tỉ tệ ông có thể bỏ ra được. Mặc dù nhà họ Cao ít nhiều cũng mất đi một khoản nhưng có thể giữ được nhiều thứ khác. Giờ thì ông tự tay đánh sụp toàn bộ rồi. Tôi thấy một người làm kinh doanh như ông tới đây là thất bại rồi đấy”, nói xong Mã Hải quay người rời đi.
“Cái gì vậy chứ?”
Cao Nội Kiệt nhổ nước bọt, thầm chửi rủa: “Chẳng qua là một con chó thôi mà. Tưởng mình là nhân vật gì chắc? Đây là Yên Kinh, không phải Giang Thành, vậy mà cũng dám ngông nghênh”.
“Được rồi A Kiệt, người ta đi rồi, con chửi họ cũng không nghe thấy được”.
Cao Thiên Thu đanh mặt, nói bằng vẻ vô cảm: “Theo dõi sát sao Mã Hải và chủ tịch Lâm đó. Mặc dù bố từ chối họ nhưng bố nghĩ bọn họ chưa chắc đã bỏ qua đâu”.
“Yên tâm đi bố, con đã cho người theo dõi rồi. Nghe nói tên thần y Lâm đó sau khi rời khỏi sân bay thì đã một mình tới nhà họ Lương”, Cao Nội Kiệt cười nói.
"Cậu ta tới nhà họ Lương làm gì?”, Cao Thiên Thu cảm thấy không hiểu.
“Con không biết, có khả năng là quen nhà họ Lương”.
“Thật sao?”
Cao Thiên Thu ní thở sau đó bật cười: “Được, được lắm. Ha ha...Đúng là ông trời giúp chúng ta mà. Thần y Lâm không đáng để phải lo lắng”.
“Bố, sao lại nói vậy ạ?”, Cao Nội Kiệt hỏi bằng vẻ nghi ngờ.
“Con không biết nhà họ Lương gần đây đắc tội với ai à?”
Cao Thiên Thu nheo mắt: “Nhà họ Hàn đấy”
“Hả? Nhà họ Lương đắc tội nhà họ Hàn sao?”
“Đúng vậy. Giờ hai nhà đó như nước với lửa. Nếu như thần y Lâm đứng về phía nhà họ Lương thì nhà họ Hàn sẽ giúp chúng ta xử lý cậu ta. Dù sao thì nhà họ Hàn có một vị thống soái thiên cấp cơ mà”"
Cao Nội Kiệt nghe thấy vậy thì vô cùng kích động, hai mắt lập tức phát sáng: “Xem ra không cần phải bận tâm tới thần y Lâm nữa rồi”.
“Vẫn nên cho người theo dõi đi. Bố muốn cậu ta ngoan ngoãn rời khỏi Yên Kinh. Nếu như dám làm loạn thì hừ...nhà họ Cao này cũng không dễ động vào đâu”, Cao Thiên Thu cười lạnh.
Chương 4008: Từ chối rồi ạ!
Lâm Chính về tới nhà họ Lương thì ở đây.
Vết thương của Lương Thu Yến đã ổn định, thế nhưng vẫn cần thời gian ở trong bệnh viện để truyền nước.Lương Bình Triều và Lương Quản Trạch vẫn bị bệnh cần tĩnh dưỡng nên Lương Huyền Mi và Lương Tiểu Điệp đều ở trong bệnh viện chăm sóc. Lương Phong Nghiêm cũng ở trong đó luôn.
Lâm Chính ngồi khoanh chân giống như đang tu luyện. Khói trắng không ngừng bốc lên từ cơ thể anh. Một luồng sức mạnh tinh thần phi thăng bay quanh.
Lúc này, dường như anh ý thức được điều gì đó bèn nhìn về phía cửa.
“Tới cũng tới rồi, còn do dự không vào sao?”, anh thản nhiên nói.
Cánh cửa được đẩy ra. Lương Hồng Anh ăn mặc rất chỉn chu bước vào.
Lương Hồng Anh là người nhiều tuổi nhất trong đám con cháu của Lương Vệ Quốc, năm nay đã gần ba mươi tuổi, kinh doanh công ty Hồng Trang, phát triển cũng không tệ nhưng do nhà họ Lương bị sa sút nên công ty của cô ta ở Yên Kinh chỉ phát triển được đến vậy không thể lọt vào tốp đầu tàu của Yên Kinh.
“Nghe nói anh tới nên tới thăm anh”.
Lương Hồng Anh khẽ mỉm cười nhìn Lâm Chính. Cô ta không khỏi cảm thấy tim đập mạnh và đầu óc hơi lâng lâng”.
Đối với tình hình hiện tại của cô ta, thực ra trước đó đã từng xảy ra với Lương Huyền Mi và Lương Tiểu Điệp rồi.
Bởi vì dù sao thì ngoại hình của Lâm Chính lúc này cũng quá hoàn hảo. Cơ thể tỉ lệ vàng, khuôn mặt như được gọt, không khuyết điểm, cơ thể đều đặn, dù cao nhưng không hề mang tới cảm giác yếu ớt.
Nhất là khí chất kia giống như người này tới từ thiên đường vậy. Rốt cuộc anh đã tu luyện như thế nào vậy?
Sợ rằng bất kỳ ai mà gặp Lâm CHính thì cũng sẽ không thể cưỡng lại được vẻ đẹp của anh. Thấy vẻ mặt thất thần của Lương Hồng Anh, Lâm Chính khẽ chau mày. Anh lấy châm ra, thay đổi dung mạo của mình.
Mặc dù vẫn còn rất đẹp trai nhưng cuối cùng thì Lương Hồng Anh cũng đã bừng tỉnh trở lại.
“Anh thay đổi nhiều quá", Lương Hồng Anh cảm thán nhưng vẫn không rời mắt khỏi Lâm Chính.
“Cô có việc gì không?", Lâm Chính điềm đạm hỏi.
“Tôi vừa từ công ty về. Tôi đã biết chuyện rồi. Ngày mai anh thật sự định tới nhà họ Hàn một mình sao?”
“Không thể nào mà kiếm một đội đi được mà”.
“Anh hài hước thật đấy. Ngày mai tôi đi cùng anh”.
“Cô sao?”
“Tôi đã nói với ông rồi, ngày mai sẽ cùng anh đi. Yên tâm, tôi đã tìm được người. Có những người này thì nhà họ Hàn sẽ chẳng làm gì được anh hết. Ngày mai người này cũng sẽ cố gắng hết sức hóa giải mâu thuẫn giữa hai nhà”.
“Cô tìm ai vậy?”
“Anh không cần bận tâm. Người này có địa vị lớn, kẻ cả thống soái nhà họ Hàn thì cũng phải nể mặt”.
Lương Hồng Anh mỉm cười nói. Mặc dù đã gần 30 nhưng do dưỡng da tốt nên cô ta vẫn mang tới cảm giác vô cùng tươi trẻ.
Lâm Chính gật đầu: “Tùy cô”.
“Được, vậy tối nay anh nghỉ ở đây đi”
“Chẳng lẽ lại đi nơi khác?”, Lâm Chính tò mò hỏi.
Lương Hồng Anh giật mình rồi phụt cười: “Hay là anh tới phòng tôi ngủ?”
“Cũng được, vậy cô ngủ ở đây đi”, Lâm Chính suy nghĩ sau đó đứng dậy.
Lương Hồng Anh giật mình, trừng mắt nhìn. Cô ta chưa từng gặp ai như thế này.
“Thôi bỏ đi, anh ngủ ở đây đi, tôi về phòng. Ngày mai tôi tới gọi anh”.
“Được”, Lâm Chính gật đầu.
Lương Hồng Anh lại trừng mắt với anh rồi quay người rời đi.
“Chả hiểu”, Lâm Chính lắc đầu sau đó tiếp tục tu luyện.
“Chủ tịch Lâm”. Lúc này Mã Hải bước vào.
“Mọi chuyện thế nào rồi”, Lâm Chính nhắm mắt hỏi.
“Từ chối rồi ạ”, Mã Hải nói.
Chương 4009: Không được chậm trễ
Lâm Chính không hề cảm thấy bất ngờ. Từ cuộc điện thoại đó Lâm Chính đã biết được thái độ của nhà họ Cao rồi.
Anh bảo Mã Hải đi một chuyến là vì muốn cho nhà họ Cao cơ hội cuối cùng mà thôi. Nhưng giờ xem ra có vẻ nhà họ Cao không hề biết quý trọng.
“Chủ tịch Lâm, tiếp theo chúng ta nên làm gì?”, Mã Hải cung kính nói.
“Căn phòng phía Tây đã dọn dẹp cho ông rồi. Tối nay ông ở đó đi. Ngày mai tôi xử lý chút chuyện riêng rồi tới nhà họ Cao giải quyết chuyện này. Sau đó chúng ta về Giang Thành”, Lâm Chính nói.
“Vâng chủ tịch”, Mã Hải gật đầu, sau đó đi về phía căn phòng phía Tây.
Lâm Chính tiếp tục ngồi thiền. Thế nhưng sự cố lại xảy ra liên tiếp. Mã Hải vừa đi thì điện thoại trên bàn Lâm Chính đổ chuông.
Anh chau mày, cầm lên nhìn. Là Lôi Phúc gọi tới.
“Lôi võ trưởng, có chuyện gì không?”, anh hỏi.
“Lâm soái, đêm khuya mà tôi lại làm phiền, thật xin lỗi. Thực sự là vì có chuyện cần nói đó mà. Bạn của tôi nhờ vả, tôi cũng khó mà từ chối được. Mong Lâm soái tha thứ”, giọng điều của Lôi Phúc ở đầu dây bên kia vô cùng khách sáo.
“Có chuyện gì vậy?”, Lâm Chính nói.
“Cũng không phải chuyện gì lớn lao. Là thế này, con trai bạn của tôi đã ngưỡng mộ Lâm soái từ lâu, vừa hay ông ấy cũng là người cùng và luôn muốn gặp cậu. Bởi vì thân phận của ông ấy đặc biệt nên tôi đã đồng ý. Nếu như cậu có thời gian thì ngày mai tôi sẽ sắp xếp một buổi tiệc trà, mọi người cùng ngồi uống thì thế nào?”, Lôi Phúc thận trọng hỏi.
“Đối phương là ai vậy?”, Lâm Chính hỏi.
“Là thống soái thiên cấp của Long Quốc”, Lôi Phúc trả lời.
“Thống soái thiên cấp sao?”
“Đúng vậy, mặc dù là cấp dưới của cậu nhưng cũng vô cùng ưu tú. Nếu được cậu chỉ bảo thì chắc chắn là phúc của đất nước chúng ta”, Lôi Phúc bật cười ha ha.
“Có phải tên là Hàn Lạc không?”, lúc này Lâm Chính đột nhiên nghĩ ra điều gì đó bèn lên tiếng.
Nụ cười trên khuôn mặt Lôi Phúc cứng lại. Ông ta tỏ ra không hiểu: “Lâm soái, sao cậu biến là Hàn đại thống soái muốn gặp cậu vậy”.
“Tôi đoán”, Lâm Chính thản nhiên nói: “Thế này đi, nói với Hàn Lạc ngày mai tôi sẽ đích thân tới nhà họ Hàn. Rõ chưa?”
“Thật sao?”, Lôi Phúc nghe thấy vậy thì mừng lắm.
“Lâm soái đúng là nể mặt tôi mà. Cậu yên tâm. Tôi sẽ lập tức thông báo cho phía bên đó để bọn họ chuẩn bị tiếp đón cậu. Ha ha...”, Lôi Phúc vui mừng tắt máy sau đó vội vàng gọi điện cho nhà họ Hàn”.
“Cái gì, Lâm soái đích thân tới đây sao?”, Hàn Lạc đứng bật dậy, ly trà cầm trong tay run run và rơi xuống đất. Hắn trố tròn mắt.
“Đúng vậy, Lôi võ trưởng đã nói như vậy”.
Gia chủ nhà họ Hàn mừng lắm, kích động nói thêm: “Nghe Lôi võ trưởng nói rằng vị đó rất ngưỡng mộ con. A Lạc, cơ hội của con tới rồi”.
A Lạc nghe thấy vậy thì cơ thể khẽ run lên. Đôi mắt hắn hừng hực lửa, hơi thở trở nên dồn dập. Tâm trạng của hắn trở nên vô cùng kích động.
“Mau, bố mau sắp xếp, bây giờ đi bố trí ngay”, Hàn Lạc không biết phải làm sao bèn hét lên.
“Được, con yên tâm, chúng ta sẽ bắt đầu ngay”
Gia chủ nhà họ Hàn quay người ra lệnh. Toàn bộ người nhà họ Hàn đều bắt đầu hành động. Trong đêm, họ ngay lập tức giăng đèn kết hoa.
“Không được chậm trễ”, Hàn Lạc hét lớn, siết chặt nắm đấm.
Chương 4010: Ăn mặc không chỉn chu
Bởi vì chiến sự tiền tuyến gặp bất lợi nên Hàn Lạc bị miễn chức và phải quay về Yên Kinh không được phụ trách vị trí tiền tuyến nữa.
Mà đây mới chỉ là sự trừng phạt tạm thời. Đợi khi cuộc chiến kết thúc thì Hàn Lạc có khả năng sẽ bị truy cứu ra tòa, khi đó thì đến cả chức vị thống soái thiên cấp cũng không thể giữ được.
Vì vậy Hàn Lạc muốn quay lại như trước đây thì phải lập công chuộc tội. Sau khi quay về Yên Kinh, hắn đã điều động toàn bộ mối quan hệ để mong có thể giành giật được một cơ hội. Hắn đã đổ vào đây không biết bao nhiêu công sức và tinh lực nhưng vô ích.
Cho tới khi thầy nói với hắn là có thể tìm được hi vọng ở Lâm soái. Hắn không ngờ Long Quốc còn có cả vị long soái thứ tư.
Thực ra hắn cũng đã nghe được tin tức về Lâm Chính nhưng trước đó do bận rộn nên cũng không để ý nhiều. Tuy nhiên Hàn Lạc cũng biết rằng vị long soái này chỉ là có chức danh mà thôi.
Nhưng dù chỉ là chức danh thì cũng là “long soái” nên uy quyền vẫn có. Vì chỉ có duy nhất một người có thể phong những chức vị này cho bọn họ.
Nếu mà vị long soái này ra mặt thì hắn còn hi vọng. Hàn Lạc cảm thấy vô cùng kích động bèn lập tức cử người tìm cách liên hệ long soái, cuối cùng tìm tới Lôi Phúc.
Hắn vốn tưởng để gặp được long soái sẽ vô cùng khó khăn mà không ngờ long soái lại đích thân tới nhà họ Hàn.
Khuôn mặt Hàn Lạc lại ánh lên vẻ ngạo mạn. Lôi Phúc nói có vẻ như vị đó đánh giá cao hắn.
Có lẽ vị đó luôn quan tâm tới hắn, nếu không thì đã không đích thân tới nhà họ Lạc. Hàn Lạc vội vàng tắm rửa, thay sang bộ quần áo quân đội đứng ở trong sảnh lớn chờ đợi.
Nhà họ Hàn bố trí cả trong đêm. Họ trang trí vô cùng trang trọng và hoành tráng. Một chiếc thảm đỏ được trải dài từ ngoài cửa vào tới phòng khách. Chưa tới sáu giờ thì toàn bộ người nhà họ Hàn đã đứng ngoài cửa chờ đời. Hai hàng người đứng ở hai bên. Không ai nói gì, họ tỏ ra vô cùng căng thẳng.
Cùng lúc này về phía nhà họ Lương
“Lâm Chính anh đã dậy chưa?”, Lương Hồng Anh vừa trang điểm vừa bước vào sân gọi lớn.
“Dậy rồi”, Lâm Chính đang ngồi thiền bèn mở mắt.
Lương Hồng giật mình, nhìn anh bằng vẻ tò mò: “Anh đang làm gì vậy? Tu tiên à?”
“Đúng vậy”,
“Chẳng buồn cười chút nào”.
Lương Hồng Anh trố tròn mắt nhìn anh sau đó nhét đồ trang điểm vào trong túi và nói: "Mau thay đồ đi, giờ chúng ta đi gặp người bạn của tôi. Đừng để họ phải đợi lâu”.
“Hồng Anh, thực ra không cần phải phiền phức như vậy đâu”, Lâm Chính đứng dậy.
“Làm vậy không phải chỉ vì anh mà còn vì nhà họ Lương chúng tôi nữa. Sao có thể coi là phiền phức được. Còn muộn là sợ rằng họ sẽ giận đấy”, Lương Hồng Anh giục.
Lâm Chính tỏ ra bất lực bèn đổi sang bộ quần áo sạch sẽ, ngồi lên xe của Lương Hồng Anh và cùng đi về phía Tây của Yên Kinh.
Chiếc xe dừng lại ở một nhà hàng cao cấp.
“Bạn của tôi mỗi ngày đề ăn sáng đúng giờ ở đây. Đợi lát nữa anh đừng nói gì, để tôi nói chuyện, anh rõ chưa?”, Lương Hồng Anh đanh mặt.
“Được”, Lâm Chính gật đầu.
“Đi thôi”, Lương Hồng Anh cầm túi xách đi vào.
“Thưa anh áo sơ mi mà không mặc chỉnh tề thì không được vào trong", Lâm Chính vừa bước vào thì đã bị nhân viên phục vụ chặn lại.
“Vậy như nào thì mới vào được vào?”, Lâm Chính chau mày.
“Ít nhất thì cũng phải có cà vạt”, nhân viên phục vụ mỉm cười.
“Ý của anh là gì? Từ khi nào mà nhà ăn lại có quy định như vậy chứ?”
Lương Hồng Anh chau mày nhìn chăm chăm người nhân viên: “Đừng làm khó tôi. Tôi là khách quen ở đây, chưa từng nghe thấy yêu cầu vô lý như vậy bao giờ. Mau tránh ra”
Nói xong cô ta bèn kéo tay của Lâm Chính đi vào nhưng người nhân viên vẫn cứ ngăn lại.
“Cô gái, đừng để tôi khó xử. Đây là quy định hôm nay mới đề ra. Chúng tôi hôm qua mới đổi chủ”, người nhân viên tỏ vẻ bất lực. Rõ ràng là người này biết Lương Hồng Anh.
“Cái gì? Đổi chủ sao?”
Lương Hồng Anh vô cùng ngạc nhiên: “Ông chủ của các anh là ai?”
Người nhân viên lắc đầu, không chịu nói. Sắc mặt Lương Hồng Anh trở nên vô cùng khó coi.
Đúng lúc này Lâm Chính đột nhiên bật cười: “Chỉ cần thắt cà vạt là được đúng không?”
“Đúng vậy”.
“Được, Hồng Anh, trên người cô có tiền lẻ không?”
“Có, sao thế?”
“Cho tôi”
“Ồ”
Lương Hồng Anh cảm thấy hoang mang nhưng vẫn lấy ra một xấp tiền đưa cho Lâm Chính. Lâm Chính bèn gấp tiền thành cà vạt và đeo lên cổ: “Còn có vấn đề gì nữa không?”
“Điều này...không...”
“Vậy thì tránh ra, đồng thời gọi ông chủ của các anh tới gặp tôi”, Lương Hồng Anh đẩy người nhân viên ra và đi lên tầng hai.
“Cô Lương, ông chủ của chúng tôi đang đợi cô trên tầng hai rồi”.
Người nhân viên nói. Lương Hồng Anh nghe thấy thì giật mình.
Lâm Chính điềm đạm nói: “Không phải là bạn cô đấy chứ?”
“Bạn tôi thường ăn ở đây, thường bao trọn tầng hai”, Lương Hồng Anh khẽ nói.
Vốn không có chức vị nhưng vì Diệp Thiên làm vài việc cho phía nhà nước mà được thăng chức sao?
Thông thường mà nói những chức vụ này đều là hữu danh vô thực. Đối với chức vụ như thế sao có thể so kè được với thống soái thiên cấp chứ. Đám đông đều thở dài, lắc đầu.
“Chuyện đến nước này vẫn nên để Lâm Chính thử đi. Dù sao thì giờ cậu ấy đã là thần y Lâm danh tiếng lẫy lừng rồi. Ở khắp Long Quốc này cậu ấy có sức ảnh hưởng hơn chúng ta, có khi Hàn Lạc sẽ nể mặt mà không truy cứu cũng nên”, Lương Phong Nghiêm bước tới, nghiêm túc nói.
“Điều này...”, Lương Vệ Quốc đanh mặt, có lẽ cũng không còn cách nào khác nên đành gật đầu.
“Vậy thì để Lâm Chính đi vậy. Nếu như cậu ra mặt mà không có tác dung thì khi đó chúng ta nghĩ cách cũng chưa muộn”.
“Nếu đã vậy thì mời mọi người về cho”, Lâm Chính phất tay, quay người rời đi.
Người nhà họ Lương thấp thỏm lo lâuĐêm đó, hành lang bệnh viện ngồi chật cứng người nhà họ Lương Không an có thể yên tâm ngủ ngon.
Phía bên nhà họ Hàn.
“A Lạc, bên nhà họ Lương nói thế nào?”, một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi dắt theo một đứa bé bước tới hỏi bằng vẻ tức giận.
“Không trả lời. Để xem ngày mai thế nào. Ngày mai bọn họn còn không tới nhận tôi thì chúng ta sẽ tới đo gặp họ”, Hàn Lạc nói bằng vẻ vô cảm.
“Ngày mai họ mà tới thì phải xẻo tai họ, ai bảo họ làm cháu trai thành ra thế này”, người phụ nữ tức giận nói.
Thế nhưng đứa bé bên cạnh bèn vùng ra khỏi tay người phụ nữ, chộp lấy một bình gốm bên cạnh và đập xuống đất.
Choang! Bình gốm vỡ tan tành.
“Ha ha...”, đứa bé vui mừng vỗ tay.
“Ấy bảo bối, không bị thương chứ. Đúng thật là. Sao lại không cẩn thận vậy?”, người phụ nữ vội vàng kiểm tra tay của đứa bé.
Thế nhưng đứa bé lại đẩy ra và nhảy từ trên ghế xuống vô cùng nghịch ngợm. Hàn Lạc thấy vậy thì chau mày: “Lan Lan để ý, ở đây đều là đồ quý cả đấy”
“Chỉ là một bình hoa thôi mà, đánh vỡ thì đền là xong”, người phụ nữ nói.
“Đây là đồ cổ ông cụ quý lắm đấy, có giá tận 2 triệu tệ”, Hàn Lạc hừ giọng.
“Cái gì?”, người phụ nữ khựng người.
“Trông chừng thằng bé đi. Hàn Lạc nhìn bằng ánh mắt ghét bỏ sau đó đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này điện thoại đặt trên bàn bỗng đổ chuông. Hàn Lạc bỗng nghĩ ra điều gì đó bèn nghe máy.
“Vâng, cảm ơn thầy”, chỉ vài câu thôi mà đã khiến Hàn Lạc trở nên vô cùng kích động. Người phụ nữ cảm thấy hoang mang.
“Đi gọi ông cụ và mọi người đi”, Hàn Lạc đặt điện thoại xuống và nói bằng giọng vô cùng nghiêm túc.
“Có chuyện gì mà vội vậy? Giờ muộn lắm rồi, có gì thì mai nói không được sao?”, người phụ nữ có vẻ không chịu.
“Bảo đi gọi thì đi gọi đi”, Hàn Lạc gầm lên khiến người phụ nữ giật mình, vội vàng kéo đứa bé đi.
Một lúc sau, người nhà họ Lạc bước vào phòng: “A Lạc muộn thế này con gọi mọi người tới , đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Thầy mới gọi điện báo rằng vị long soái đó đang ở Yên Kinh” , Hàn Lạc nói.
“Cái gì?”, người nhà họ Hàn bàng hoàng.
“Vị đó đang ở đâu?”, gia chủ nhà họ Hàn vội hỏi.
“Thầy nói thầy cũng không biết, chỉ biết là vị long soái đó đột nhiên tới Yên Kinh, thậm chí không hề thông báo với cấp trên, do cấp trên tình cờ biết được. Thầy còn nói nếu muốn quay lại vị trí tiền tuyến thì phải tìm được vị này trước khi cậu ta rời đi. Nếu không, sẽ không còn cơ hội nữa”.
Già chủ nhà họ Hàn đanh mặt: “Tức là...”
“Bắt đầu từ tối nay cần điều động toàn bộ lực lượng nhà họ Hàn lập tức tìm tung tích của long soái. Nhớ kỹ là chỉ được nghe ngóng vị trí thôi chứ không được để kinh động tới long soái. Nếu đắc tội thì toàn bộ nhà họ Hàn sẽ xong đời mất".
“Chuyện này liên quan tới tiền đồ nhà họ Hàn, không được chậm trễ, hãy điều động toàn bộ sức mạnh tìm kiếm long soái”, gia chủ nhà họ Hàn đanh mặt.
“Không được quá khoang trương, nếu để long soái biết được thì lại phản cảm”.
“Ok”.
Chương 4007: Thương nhân thành công
Tại khu biệt thự phía Tây của Yên Kinh. Mã Hải ngồi ở phòng khách của biệt thự, nhìn đồng hồ và chau mày. Ông ta đã ngồi ở đây bốn tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chưa thấy người nhà họ Cao đâu.
“Đã tám giờ rồi”, Mã Hải quyết định không chờ đợi nữa.
Đối phương sau khi đưa ông ta tới đây thì viện rất nhiều cớ bắt ông ta chờ đợi. Vì việc là do Lâm Chính dặn nên Mã Hải không dám chậm trễ.
Thế nhưng dã lâu như vậy rồi mà không thấy bóng dáng người nhà họ Cao đâu, chỉ có một ông quản gia ở bên cạnh phục vụ.
“Ông Mã xin đợi thêm, ông nhà sắp tới rồi”, ông quản gia mỉm cười, đôi mắt ánh lên vẻ chọc tức.
“Không cần nữa, quá thời gian rồi”, Mã Hải nói xong bèn lấy tập tài liệu bên cạnh và quay người đi ra khỏi biệt thự.
“Mã tổng, sao lại vội thế? Là tôi đã khiến ông bị chậm trễ sao?”
Lúc này, bỗng cánh cửa được đẩy ra, sau đó Cao Thiên Thu dẫn theo mấy người nhà họ Cao bước vào, trong đó có cả thái tử Cao Nội Kiệt.
“Ông Cao?”, Mã Hải nhìn Cao Thiên Thu sau đó gật đầu chào hỏi và tiếp tục rời đi.
Cao Thiên Thu chau mày, lập tức ngăn Mã Hải lại.
“Mã tổng, không phải ông tìm tôi có việc sao? Tại sao lại vội rời đi như vậy? Nếu có việc gì thì chúng ta có thể ngồi xuống từ từ trò chuyện mà”, Cao Thiên Thu cười nói.
“Tôi đã ở đây đợi ông bốn tiếng đồng hồ rồi. Là đại gia của Long Quốc, chẳng còn nghi ngờ gì nữa ông là một thương nhân thành công, nhưng tôi thấy điều quan trong nhất của một thương nhân thành công là phải đúng giờ, thế nhưng có vẻ ông không có điều đó”, Mã Hải thản nhiên nói.
“Mã Tổng thật sự xin lỗi, đúng là tôi có chuyện nên chậm trễ. Ông độ lượng mà, mời ngồi. Người đâu, rót trà ngon tiếp đãi Mã tổng”, Cao Thiên Thu cười trừ, vội vàng xin lội với vẻ mặt thành ý.
Thế nhưng Mã Hải biết đối với thương nhân như ông ta có thể lật mặt như lật bánh tránh vậy. Vì vậy không phải tất cả những câu nói của ông ta đều có thể tin.
“Ông Cao, trà tôi uống đủ rồi, chúng ta đừng lãng phí thời gian của nhau nữa. Lần này tôi tới đây là đại diện cho chủ tịch Lâm lấy lại khoản nợ của nhà họ Cao. Nếu như ông Cao tiện thì giờ hãy trả cho chúng tôi để tôi còn nói với chủ tịch”, Mã Hải điềm đạm nói.
“Nợ tiền? Nợ tiền gì cơ?”, Cao Thiên Thu tỏ vẻ nghi ngờ.
“Chính là khoản bồi thường tổn thất. mà trước đó con ông ở Giang Thành xảy ra xung đột với cậu Lâm đã gây ra”.
“Tôi đã xảy ra xung đột gì với chủ tịch Lâm chứ. Từ khi nào mà tôi gây ra tổn thất. Có chứng cứ không. Không có chứng cứ thì đừng nói nhảm”, Cao Nội Kiệt mỉm cười.
“A Kiệt”, Cao Thiên Thu quay lại quát: “Không có chỗ cho con lên tiếng đâu, im miệng đi”.
“Vâng thưa bố”, Cao Nội Kiệt nhún vai.
“Mã tổng, tôi thật sự không biết phải nói gì. Nếu như con tôi có gây ra khó khăn cho cậu Lâm, nợ một khoản như vậy thì tôi mong ông có thể đưa ra chứng cứ để tôi xử lý. Nếu như không có chứng cứ mà tự dưng đòi tiền thì tôi cũng khó trả. Ông nói có phải hay không?", Cao Thiên Thu mỉm cười.
Mã Hải không hề lên tiếng. Thực ra trong lúc chờ đợi thì ông ta đã biết kết quả rồi. Nếu không phải để có câu trả lời cho Lâm Chính thì ông ta đã rời đi từ lâu.
“Vì vậy tức là, ông Cao không chịu bồi thường đúng không?”, Mã Hải điềm đạm nói.
“Chứng cứ đâu? Nếu không có thì cũng phải có giấy vay chứ? Thực sự nếu mà đến cả giấy vay cũng không có thì cũng phải có giấy tờ khác gì đó mà?”
Cao Thiên Thu lại cười: “Chúng ta làm theo đúng quy trình chứ lại?”
“Tôi hiểu rồi”.
Mã Hải gật đầu nhìn Cao Thiên Thu: “Ông Cao, ông không thông minh chút nào cả, vài trăm tỉ tệ ông có thể bỏ ra được. Mặc dù nhà họ Cao ít nhiều cũng mất đi một khoản nhưng có thể giữ được nhiều thứ khác. Giờ thì ông tự tay đánh sụp toàn bộ rồi. Tôi thấy một người làm kinh doanh như ông tới đây là thất bại rồi đấy”, nói xong Mã Hải quay người rời đi.
“Cái gì vậy chứ?”
Cao Nội Kiệt nhổ nước bọt, thầm chửi rủa: “Chẳng qua là một con chó thôi mà. Tưởng mình là nhân vật gì chắc? Đây là Yên Kinh, không phải Giang Thành, vậy mà cũng dám ngông nghênh”.
“Được rồi A Kiệt, người ta đi rồi, con chửi họ cũng không nghe thấy được”.
Cao Thiên Thu đanh mặt, nói bằng vẻ vô cảm: “Theo dõi sát sao Mã Hải và chủ tịch Lâm đó. Mặc dù bố từ chối họ nhưng bố nghĩ bọn họ chưa chắc đã bỏ qua đâu”.
“Yên tâm đi bố, con đã cho người theo dõi rồi. Nghe nói tên thần y Lâm đó sau khi rời khỏi sân bay thì đã một mình tới nhà họ Lương”, Cao Nội Kiệt cười nói.
"Cậu ta tới nhà họ Lương làm gì?”, Cao Thiên Thu cảm thấy không hiểu.
“Con không biết, có khả năng là quen nhà họ Lương”.
“Thật sao?”
Cao Thiên Thu ní thở sau đó bật cười: “Được, được lắm. Ha ha...Đúng là ông trời giúp chúng ta mà. Thần y Lâm không đáng để phải lo lắng”.
“Bố, sao lại nói vậy ạ?”, Cao Nội Kiệt hỏi bằng vẻ nghi ngờ.
“Con không biết nhà họ Lương gần đây đắc tội với ai à?”
Cao Thiên Thu nheo mắt: “Nhà họ Hàn đấy”
“Hả? Nhà họ Lương đắc tội nhà họ Hàn sao?”
“Đúng vậy. Giờ hai nhà đó như nước với lửa. Nếu như thần y Lâm đứng về phía nhà họ Lương thì nhà họ Hàn sẽ giúp chúng ta xử lý cậu ta. Dù sao thì nhà họ Hàn có một vị thống soái thiên cấp cơ mà”"
Cao Nội Kiệt nghe thấy vậy thì vô cùng kích động, hai mắt lập tức phát sáng: “Xem ra không cần phải bận tâm tới thần y Lâm nữa rồi”.
“Vẫn nên cho người theo dõi đi. Bố muốn cậu ta ngoan ngoãn rời khỏi Yên Kinh. Nếu như dám làm loạn thì hừ...nhà họ Cao này cũng không dễ động vào đâu”, Cao Thiên Thu cười lạnh.
Chương 4008: Từ chối rồi ạ!
Lâm Chính về tới nhà họ Lương thì ở đây.
Vết thương của Lương Thu Yến đã ổn định, thế nhưng vẫn cần thời gian ở trong bệnh viện để truyền nước.Lương Bình Triều và Lương Quản Trạch vẫn bị bệnh cần tĩnh dưỡng nên Lương Huyền Mi và Lương Tiểu Điệp đều ở trong bệnh viện chăm sóc. Lương Phong Nghiêm cũng ở trong đó luôn.
Lâm Chính ngồi khoanh chân giống như đang tu luyện. Khói trắng không ngừng bốc lên từ cơ thể anh. Một luồng sức mạnh tinh thần phi thăng bay quanh.
Lúc này, dường như anh ý thức được điều gì đó bèn nhìn về phía cửa.
“Tới cũng tới rồi, còn do dự không vào sao?”, anh thản nhiên nói.
Cánh cửa được đẩy ra. Lương Hồng Anh ăn mặc rất chỉn chu bước vào.
Lương Hồng Anh là người nhiều tuổi nhất trong đám con cháu của Lương Vệ Quốc, năm nay đã gần ba mươi tuổi, kinh doanh công ty Hồng Trang, phát triển cũng không tệ nhưng do nhà họ Lương bị sa sút nên công ty của cô ta ở Yên Kinh chỉ phát triển được đến vậy không thể lọt vào tốp đầu tàu của Yên Kinh.
“Nghe nói anh tới nên tới thăm anh”.
Lương Hồng Anh khẽ mỉm cười nhìn Lâm Chính. Cô ta không khỏi cảm thấy tim đập mạnh và đầu óc hơi lâng lâng”.
Đối với tình hình hiện tại của cô ta, thực ra trước đó đã từng xảy ra với Lương Huyền Mi và Lương Tiểu Điệp rồi.
Bởi vì dù sao thì ngoại hình của Lâm Chính lúc này cũng quá hoàn hảo. Cơ thể tỉ lệ vàng, khuôn mặt như được gọt, không khuyết điểm, cơ thể đều đặn, dù cao nhưng không hề mang tới cảm giác yếu ớt.
Nhất là khí chất kia giống như người này tới từ thiên đường vậy. Rốt cuộc anh đã tu luyện như thế nào vậy?
Sợ rằng bất kỳ ai mà gặp Lâm CHính thì cũng sẽ không thể cưỡng lại được vẻ đẹp của anh. Thấy vẻ mặt thất thần của Lương Hồng Anh, Lâm Chính khẽ chau mày. Anh lấy châm ra, thay đổi dung mạo của mình.
Mặc dù vẫn còn rất đẹp trai nhưng cuối cùng thì Lương Hồng Anh cũng đã bừng tỉnh trở lại.
“Anh thay đổi nhiều quá", Lương Hồng Anh cảm thán nhưng vẫn không rời mắt khỏi Lâm Chính.
“Cô có việc gì không?", Lâm Chính điềm đạm hỏi.
“Tôi vừa từ công ty về. Tôi đã biết chuyện rồi. Ngày mai anh thật sự định tới nhà họ Hàn một mình sao?”
“Không thể nào mà kiếm một đội đi được mà”.
“Anh hài hước thật đấy. Ngày mai tôi đi cùng anh”.
“Cô sao?”
“Tôi đã nói với ông rồi, ngày mai sẽ cùng anh đi. Yên tâm, tôi đã tìm được người. Có những người này thì nhà họ Hàn sẽ chẳng làm gì được anh hết. Ngày mai người này cũng sẽ cố gắng hết sức hóa giải mâu thuẫn giữa hai nhà”.
“Cô tìm ai vậy?”
“Anh không cần bận tâm. Người này có địa vị lớn, kẻ cả thống soái nhà họ Hàn thì cũng phải nể mặt”.
Lương Hồng Anh mỉm cười nói. Mặc dù đã gần 30 nhưng do dưỡng da tốt nên cô ta vẫn mang tới cảm giác vô cùng tươi trẻ.
Lâm Chính gật đầu: “Tùy cô”.
“Được, vậy tối nay anh nghỉ ở đây đi”
“Chẳng lẽ lại đi nơi khác?”, Lâm Chính tò mò hỏi.
Lương Hồng Anh giật mình rồi phụt cười: “Hay là anh tới phòng tôi ngủ?”
“Cũng được, vậy cô ngủ ở đây đi”, Lâm Chính suy nghĩ sau đó đứng dậy.
Lương Hồng Anh giật mình, trừng mắt nhìn. Cô ta chưa từng gặp ai như thế này.
“Thôi bỏ đi, anh ngủ ở đây đi, tôi về phòng. Ngày mai tôi tới gọi anh”.
“Được”, Lâm Chính gật đầu.
Lương Hồng Anh lại trừng mắt với anh rồi quay người rời đi.
“Chả hiểu”, Lâm Chính lắc đầu sau đó tiếp tục tu luyện.
“Chủ tịch Lâm”. Lúc này Mã Hải bước vào.
“Mọi chuyện thế nào rồi”, Lâm Chính nhắm mắt hỏi.
“Từ chối rồi ạ”, Mã Hải nói.
Chương 4009: Không được chậm trễ
Lâm Chính không hề cảm thấy bất ngờ. Từ cuộc điện thoại đó Lâm Chính đã biết được thái độ của nhà họ Cao rồi.
Anh bảo Mã Hải đi một chuyến là vì muốn cho nhà họ Cao cơ hội cuối cùng mà thôi. Nhưng giờ xem ra có vẻ nhà họ Cao không hề biết quý trọng.
“Chủ tịch Lâm, tiếp theo chúng ta nên làm gì?”, Mã Hải cung kính nói.
“Căn phòng phía Tây đã dọn dẹp cho ông rồi. Tối nay ông ở đó đi. Ngày mai tôi xử lý chút chuyện riêng rồi tới nhà họ Cao giải quyết chuyện này. Sau đó chúng ta về Giang Thành”, Lâm Chính nói.
“Vâng chủ tịch”, Mã Hải gật đầu, sau đó đi về phía căn phòng phía Tây.
Lâm Chính tiếp tục ngồi thiền. Thế nhưng sự cố lại xảy ra liên tiếp. Mã Hải vừa đi thì điện thoại trên bàn Lâm Chính đổ chuông.
Anh chau mày, cầm lên nhìn. Là Lôi Phúc gọi tới.
“Lôi võ trưởng, có chuyện gì không?”, anh hỏi.
“Lâm soái, đêm khuya mà tôi lại làm phiền, thật xin lỗi. Thực sự là vì có chuyện cần nói đó mà. Bạn của tôi nhờ vả, tôi cũng khó mà từ chối được. Mong Lâm soái tha thứ”, giọng điều của Lôi Phúc ở đầu dây bên kia vô cùng khách sáo.
“Có chuyện gì vậy?”, Lâm Chính nói.
“Cũng không phải chuyện gì lớn lao. Là thế này, con trai bạn của tôi đã ngưỡng mộ Lâm soái từ lâu, vừa hay ông ấy cũng là người cùng và luôn muốn gặp cậu. Bởi vì thân phận của ông ấy đặc biệt nên tôi đã đồng ý. Nếu như cậu có thời gian thì ngày mai tôi sẽ sắp xếp một buổi tiệc trà, mọi người cùng ngồi uống thì thế nào?”, Lôi Phúc thận trọng hỏi.
“Đối phương là ai vậy?”, Lâm Chính hỏi.
“Là thống soái thiên cấp của Long Quốc”, Lôi Phúc trả lời.
“Thống soái thiên cấp sao?”
“Đúng vậy, mặc dù là cấp dưới của cậu nhưng cũng vô cùng ưu tú. Nếu được cậu chỉ bảo thì chắc chắn là phúc của đất nước chúng ta”, Lôi Phúc bật cười ha ha.
“Có phải tên là Hàn Lạc không?”, lúc này Lâm Chính đột nhiên nghĩ ra điều gì đó bèn lên tiếng.
Nụ cười trên khuôn mặt Lôi Phúc cứng lại. Ông ta tỏ ra không hiểu: “Lâm soái, sao cậu biến là Hàn đại thống soái muốn gặp cậu vậy”.
“Tôi đoán”, Lâm Chính thản nhiên nói: “Thế này đi, nói với Hàn Lạc ngày mai tôi sẽ đích thân tới nhà họ Hàn. Rõ chưa?”
“Thật sao?”, Lôi Phúc nghe thấy vậy thì mừng lắm.
“Lâm soái đúng là nể mặt tôi mà. Cậu yên tâm. Tôi sẽ lập tức thông báo cho phía bên đó để bọn họ chuẩn bị tiếp đón cậu. Ha ha...”, Lôi Phúc vui mừng tắt máy sau đó vội vàng gọi điện cho nhà họ Hàn”.
“Cái gì, Lâm soái đích thân tới đây sao?”, Hàn Lạc đứng bật dậy, ly trà cầm trong tay run run và rơi xuống đất. Hắn trố tròn mắt.
“Đúng vậy, Lôi võ trưởng đã nói như vậy”.
Gia chủ nhà họ Hàn mừng lắm, kích động nói thêm: “Nghe Lôi võ trưởng nói rằng vị đó rất ngưỡng mộ con. A Lạc, cơ hội của con tới rồi”.
A Lạc nghe thấy vậy thì cơ thể khẽ run lên. Đôi mắt hắn hừng hực lửa, hơi thở trở nên dồn dập. Tâm trạng của hắn trở nên vô cùng kích động.
“Mau, bố mau sắp xếp, bây giờ đi bố trí ngay”, Hàn Lạc không biết phải làm sao bèn hét lên.
“Được, con yên tâm, chúng ta sẽ bắt đầu ngay”
Gia chủ nhà họ Hàn quay người ra lệnh. Toàn bộ người nhà họ Hàn đều bắt đầu hành động. Trong đêm, họ ngay lập tức giăng đèn kết hoa.
“Không được chậm trễ”, Hàn Lạc hét lớn, siết chặt nắm đấm.
Chương 4010: Ăn mặc không chỉn chu
Bởi vì chiến sự tiền tuyến gặp bất lợi nên Hàn Lạc bị miễn chức và phải quay về Yên Kinh không được phụ trách vị trí tiền tuyến nữa.
Mà đây mới chỉ là sự trừng phạt tạm thời. Đợi khi cuộc chiến kết thúc thì Hàn Lạc có khả năng sẽ bị truy cứu ra tòa, khi đó thì đến cả chức vị thống soái thiên cấp cũng không thể giữ được.
Vì vậy Hàn Lạc muốn quay lại như trước đây thì phải lập công chuộc tội. Sau khi quay về Yên Kinh, hắn đã điều động toàn bộ mối quan hệ để mong có thể giành giật được một cơ hội. Hắn đã đổ vào đây không biết bao nhiêu công sức và tinh lực nhưng vô ích.
Cho tới khi thầy nói với hắn là có thể tìm được hi vọng ở Lâm soái. Hắn không ngờ Long Quốc còn có cả vị long soái thứ tư.
Thực ra hắn cũng đã nghe được tin tức về Lâm Chính nhưng trước đó do bận rộn nên cũng không để ý nhiều. Tuy nhiên Hàn Lạc cũng biết rằng vị long soái này chỉ là có chức danh mà thôi.
Nhưng dù chỉ là chức danh thì cũng là “long soái” nên uy quyền vẫn có. Vì chỉ có duy nhất một người có thể phong những chức vị này cho bọn họ.
Nếu mà vị long soái này ra mặt thì hắn còn hi vọng. Hàn Lạc cảm thấy vô cùng kích động bèn lập tức cử người tìm cách liên hệ long soái, cuối cùng tìm tới Lôi Phúc.
Hắn vốn tưởng để gặp được long soái sẽ vô cùng khó khăn mà không ngờ long soái lại đích thân tới nhà họ Hàn.
Khuôn mặt Hàn Lạc lại ánh lên vẻ ngạo mạn. Lôi Phúc nói có vẻ như vị đó đánh giá cao hắn.
Có lẽ vị đó luôn quan tâm tới hắn, nếu không thì đã không đích thân tới nhà họ Lạc. Hàn Lạc vội vàng tắm rửa, thay sang bộ quần áo quân đội đứng ở trong sảnh lớn chờ đợi.
Nhà họ Hàn bố trí cả trong đêm. Họ trang trí vô cùng trang trọng và hoành tráng. Một chiếc thảm đỏ được trải dài từ ngoài cửa vào tới phòng khách. Chưa tới sáu giờ thì toàn bộ người nhà họ Hàn đã đứng ngoài cửa chờ đời. Hai hàng người đứng ở hai bên. Không ai nói gì, họ tỏ ra vô cùng căng thẳng.
Cùng lúc này về phía nhà họ Lương
“Lâm Chính anh đã dậy chưa?”, Lương Hồng Anh vừa trang điểm vừa bước vào sân gọi lớn.
“Dậy rồi”, Lâm Chính đang ngồi thiền bèn mở mắt.
Lương Hồng giật mình, nhìn anh bằng vẻ tò mò: “Anh đang làm gì vậy? Tu tiên à?”
“Đúng vậy”,
“Chẳng buồn cười chút nào”.
Lương Hồng Anh trố tròn mắt nhìn anh sau đó nhét đồ trang điểm vào trong túi và nói: "Mau thay đồ đi, giờ chúng ta đi gặp người bạn của tôi. Đừng để họ phải đợi lâu”.
“Hồng Anh, thực ra không cần phải phiền phức như vậy đâu”, Lâm Chính đứng dậy.
“Làm vậy không phải chỉ vì anh mà còn vì nhà họ Lương chúng tôi nữa. Sao có thể coi là phiền phức được. Còn muộn là sợ rằng họ sẽ giận đấy”, Lương Hồng Anh giục.
Lâm Chính tỏ ra bất lực bèn đổi sang bộ quần áo sạch sẽ, ngồi lên xe của Lương Hồng Anh và cùng đi về phía Tây của Yên Kinh.
Chiếc xe dừng lại ở một nhà hàng cao cấp.
“Bạn của tôi mỗi ngày đề ăn sáng đúng giờ ở đây. Đợi lát nữa anh đừng nói gì, để tôi nói chuyện, anh rõ chưa?”, Lương Hồng Anh đanh mặt.
“Được”, Lâm Chính gật đầu.
“Đi thôi”, Lương Hồng Anh cầm túi xách đi vào.
“Thưa anh áo sơ mi mà không mặc chỉnh tề thì không được vào trong", Lâm Chính vừa bước vào thì đã bị nhân viên phục vụ chặn lại.
“Vậy như nào thì mới vào được vào?”, Lâm Chính chau mày.
“Ít nhất thì cũng phải có cà vạt”, nhân viên phục vụ mỉm cười.
“Ý của anh là gì? Từ khi nào mà nhà ăn lại có quy định như vậy chứ?”
Lương Hồng Anh chau mày nhìn chăm chăm người nhân viên: “Đừng làm khó tôi. Tôi là khách quen ở đây, chưa từng nghe thấy yêu cầu vô lý như vậy bao giờ. Mau tránh ra”
Nói xong cô ta bèn kéo tay của Lâm Chính đi vào nhưng người nhân viên vẫn cứ ngăn lại.
“Cô gái, đừng để tôi khó xử. Đây là quy định hôm nay mới đề ra. Chúng tôi hôm qua mới đổi chủ”, người nhân viên tỏ vẻ bất lực. Rõ ràng là người này biết Lương Hồng Anh.
“Cái gì? Đổi chủ sao?”
Lương Hồng Anh vô cùng ngạc nhiên: “Ông chủ của các anh là ai?”
Người nhân viên lắc đầu, không chịu nói. Sắc mặt Lương Hồng Anh trở nên vô cùng khó coi.
Đúng lúc này Lâm Chính đột nhiên bật cười: “Chỉ cần thắt cà vạt là được đúng không?”
“Đúng vậy”.
“Được, Hồng Anh, trên người cô có tiền lẻ không?”
“Có, sao thế?”
“Cho tôi”
“Ồ”
Lương Hồng Anh cảm thấy hoang mang nhưng vẫn lấy ra một xấp tiền đưa cho Lâm Chính. Lâm Chính bèn gấp tiền thành cà vạt và đeo lên cổ: “Còn có vấn đề gì nữa không?”
“Điều này...không...”
“Vậy thì tránh ra, đồng thời gọi ông chủ của các anh tới gặp tôi”, Lương Hồng Anh đẩy người nhân viên ra và đi lên tầng hai.
“Cô Lương, ông chủ của chúng tôi đang đợi cô trên tầng hai rồi”.
Người nhân viên nói. Lương Hồng Anh nghe thấy thì giật mình.
Lâm Chính điềm đạm nói: “Không phải là bạn cô đấy chứ?”
“Bạn tôi thường ăn ở đây, thường bao trọn tầng hai”, Lương Hồng Anh khẽ nói.
Bình luận facebook