-
Chương 4046-4050
Chương 4046: Anh đang uy hiếp tôi sao?
Những phạm nhân đột nhiên xuất hiện này khiến hai bố con Thang Hổ không kịp trở tay.
Hàn Lạc cũng vội cầm kiếm chiến lên rồi đứng dậy, nhìn chằm chằm bóng người trước sau hành lang.
“Tôi thấy có gì đó không ổn từ trước, trong động tĩnh ở phòng giam này lớn như vậy, tại sao các phạm nhân trong phòng giam này lại im lặng đến thế? Nghĩ chắc họ cũng có vấn đề”.
Hàn Lạc trầm giọng nói.
“Đối phó được không?”
Lâm Chính nói.
“Tướng Lâm yên tâm, tôi nhất định sẽ bảo vệ các anh rời khỏi đây”.
Hàn Lạc cắn răng nói.
“Hàn đại thống soái, anh tự tin thế sao?”
Lúc này một giọng nói lạnh nhạt vang lên.
Sau đó nhìn đám người chặn phía trước tách ra, đám người La Sát, Càn Đồng bước lên trước.
“Ồ? Những người này là người của Thương Minh ư?”
Lâm Chính nhíu mày.
La Sát nhìn bốn người đã chết dưới đất cau mày: “Vốn dĩ còn muốn thả câu bắt một con cá lớn, không ngờ các người lại ra tay tàn nhẫn như thế, đúng là không nên”.
“Tình hình cấp bách, Hàn Lạc không kịp dừng tay, nhưng nói đi cũng phải nói lại, các người đến đây làm gì?”
Lâm Chính hỏi.
“Dĩ nhiên là dẫn người đi”.
La Sát nhìn Thang Hổ, bình tĩnh nói: “Thần y Lâm, giao hai người này cho bọn tôi, ở đây không còn chuyện của các anh nữa rồi”.
“E là không được đâu”.
Lâm Chính lắc đầu.
“Thần y Lâm, anh nhất quyết muốn đối đầu với Thương Minh à?”
Ánh mắt La Sát lạnh như băng, toát ra ý chí chiến đấu.
Người trước sau cũng đều bước đến chính giữa, ép sát vị trí của Lâm Chính.
Nhìn trận thế này, La Sát định ép Lâm Chính giao hai bố con Thang Hổ ra.
“Khốn nạn!”
Hàn Lạc nổi giận, nhấc kiếm đâm đến phía trước.
Nhưng người của La Sát đều là cao thủ nhóm trật tự của Thương Minh, thực lực rất mạnh, chỉ một mình Hàn Lạc thì không thể chặn đám người này.
“Hàn Lạc, không cần ra tay”.
Lúc này Lâm Chính nói.
“Vâng tướng Lâm”.
Hàn Lạc không hỏi nhiều, lập tức lùi về sau nhưng ánh mắt vẫn hung dữ, thần kinh căng chặt, mặt đầy cảnh giác.
Lâm Chính nói: “Cô La Sát, ông Càn Đồng, nếu các người muốn dẫn hai bố con Thang Hổ đi thì cứ việc”.
“Ồ?”
La Sát khá bất ngờ.
Với sự hiểu biết của cô ta về Lâm Chính thì người này sẽ không bỏ cuộc dễ dàng mới đúng chứ.
Tại sao giờ lại dễ nói chuyện thế?
Càn Đồng cau mày, mặc dù La Sát cũng cảm thấy khó hiểu nhưng lại không sợ, vung tay lên nói: “Dẫn người đi”.
“Vâng!”
Hai người đàn ông đi thẳng lên trước đang định bắt hai bố con Thang Hổ lại.
Nhưng Lâm Chính lại cất tiếng nói.
“Cô La Sát, ông Càn Đồng, các người có thể dẫn người đi nhưng các người cứ chuẩn bị tinh thần gánh chịu hậu quả đi”.
“Ý anh là sao?”
Sắc mặt La Sát trở nên lạnh lùng.
“Tôi chỉ nhắc nhở cô thôi”.
“Nhắc nhở? Hừ, anh đang đe dọa tôi sao?”
“Đứng ở góc độ của thần y Lâm, tôi đang nhắc nhở cô, giúp cô, nhưng với góc độ của long soái Long Quốc, tôi đúng là đang đe dọa cô đấy”.
Mặt Lâm Chính không cảm xúc nói: “Thang Hổ là tội phạm quan trọng, ông ta liên quan đến mấy chục mạng người, bây giờ ông ta đã bị giam ở Sở cảnh sát Yên Kinh, mà các cô còn muốn bắt ông ta đi, điều này có nghĩa là gì? Tức là các cô đang bắt giữ tù nhân. Các cô đang chà đạp lên luật pháp của Long Quốc”.
“Cô La Sát, tôi không muốn chống đối lại Thương Minh, nhưng hiện giờ các người đang chống lại luật pháp Long Quốc, chống lại Long Quốc”.
“Nếu các cô cố chấp muốn dẫn Thang Hổ đi, tôi không có ý kiến”.
“Nhưng hậu quả là gì… chắc không cần tôi nói nhiều nhỉ?”
Lâm Chính nói.
Mấy lời này khiến La Sát nghẹn họng.
Chương 4047: Mắc bẫy
Tuy cứ cảm thấy Lâm Chính rất vô lý, nhưng nghĩ kĩ thì cũng không phản bác được gì.
"Hay cho thần y Lâm miệng lưỡi sắc bén! Phóng đại sự việc lên mức này, vậy thì chúng tôi ai dám đưa Thang Hổ đi chứ?".
Càn Đồng nheo mắt cười nói.
"Các ông vốn không có quyền đưa ông ta đi!".
Lâm Chính nhún vai: "Nhưng để tránh đắc tội với Thương Minh thì tôi sẽ không ngăn cản. Người đang ở ngay đây, muốn đưa đi thì cứ việc".
Anh vừa dứt lời, Hàn Lạc cũng mỉm cười.
Chiêu lấy lui làm tiến này của Lâm Chính quả nhiên cao minh.
Như vậy thì không cần đổ máu cũng vẫn có thể áp chế được các cường giả của Thương Minh.
Ánh mắt La Sát lộ vẻ tức giận, cắn chặt răng, định đi tới đích thân đưa hai bố con Thang Hổ đi.
"La Sát đại nhân, bình tĩnh đi!".
Càn Đồng khẽ quát.
"Người đang ở đây, không đưa về báo cáo kết quả nhiệm vụ thì còn làm gì? Chắc không phải ông thực sự bị anh ta dọa sợ rồi đấy chứ?".
La Sát tức giận nói.
"La Sát đại nhân, bây giờ tình hình chiến sự ở Bắc Cảnh căng thẳng, trong nước rất cần sự ổn định. Chúng ta là người của Thương Minh, nếu gây chuyện vào lúc này, một khi chính quyền khai đao với Thương Minh chúng ta thì phải làm sao đây? Đến lúc đó, cô sẽ là tội nhân của Thương Minh, cho dù cô về đại hội thì cũng khó ăn nói".
Càn Đồng trầm giọng nói.
La Sát sửng sốt, lập tức hiểu ý của Càn Đồng.
Chiến sự Bắc Cảnh sẽ không chấm dứt trong thời gian ngắn, chính quyền vẫn cần rất nhiều chi phí quân sự để duy trì chiến tranh.
Nếu Thương Minh gây chuyện vào lúc này thì rõ ràng là cho chính quyền cơ hội lấy cớ, đến lúc đó bọn họ sẽ túm lấy điểm này để giật một miếng thịt của Thương Minh.
Lâm Chính cũng biết thừa điều này, nên mới lấy chính quyền ra để dọa La Sát và Càn Đồng.
Khuôn mặt La Sát căng cứng, nắm tay siết chặt.
Cô ta tức giận trừng mắt nhìn Lâm Chính, trầm giọng nói: "Vậy theo ý của Càn Đồng đại nhân thì chúng ta nên làm thế nào? Cứ thế tiu nghỉu trở về sao?".
Càn Đồng không nói gì, chỉ cúi đầu trầm tư, dường như cũng không có cách nào hay hơn.
Nhưng đúng lúc này, một luồng khí lạnh bỗng nổi lên ở hành lang.
Hơi thở của Hàn Lạc trở nên run rẩy, dường như nhận ra gì đó, vội vàng kêu lên: "Cẩn thận!".
Vèo vèo vèo...
Rất nhiều phi đao lạnh lẽo không biết bay từ đâu tới, đâm thẳng về phía những người ở hành lang.
Trong chớp mắt đã có quá nửa cao thủ của Thương Minh bị hạ gục.
"Chết rồi, bị đánh lén!".
La Sát kịp thời có phản ứng, gầm lên: "Chiến đấu!".
Tất cả rút vũ khí ra, quay lại ứng chiến.
Lúc này bọn họ mới phát hiện, những chỗ tối tăm ở hành lang có không ít cao thủ ẩn nấp.
Thấy mình bị phát hiện, tất cả sát thủ đều lao về phía Thang Hổ.
Hiển nhiên đây đều là sát thủ do người đứng sau Thang Hổ sắp xếp.
"Tao đang lo không biết ăn nói thế nào, không ngờ bọn mày dám đến thật! Đến đúng lúc lắm!".
La Sát quát lớn, trút hết mọi oán giận trong lòng ra.
Không đối phó được với thần y Lâm Giang Thành, chẳng lẽ còn không đối phó được đám tép riu này sao?
La Sát xông vào đám người, đánh nhau túi bụi.
Hai sát thủ che mặt mặc áo đen nhanh chóng bị cô ta vỗ nát đầu mà chết.
Dưới sự dẫn dắt của La Sát, các cao thủ của đại hội càng chiến đấu càng dũng mãnh, nhanh chóng giết gần hết đám sát thủ này, toàn quân tan tác.
Càn Đồng thấy thế, lập tức nhìn chằm chằm Thang Hổ, khàn giọng nói: "Thang Hổ, xem ra người đứng sau ông quyết tâm muốn giết ông diệt khẩu! Nếu đã vậy thì sao ông không công bố những bí mật mà mình biết đi? Chẳng phải như vậy sẽ an toàn hơn sao?".
"Việc này..."
Thang Hổ há miệng, đang định lên tiếng, nhưng đã bị Lâm Chính giơ tay ngăn cản.
"Thang Hổ, bản thân ông biết là được rồi, không cần nói ra đâu".
Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Thần y Lâm, cậu đừng quá quắt!".
Càn Đồng lạnh lùng nói.
"Càn Đồng đại nhân, người do tôi bắt về, quá trình thẩm vấn nên do tôi phụ trách. Nếu ông muốn biết gì thì chờ tôi hỏi xong sẽ nói cho ông biết".
Lâm Chính bình thản đáp.
Càn Đồng không nói gì nữa, nhưng sâu trong ánh mắt lóe lên tia lạnh lẽo.
Đúng lúc này.
Bốp!
Một âm thanh nặng nề vang lên.
Sau đó liền thấy bóng dáng của La Sát bất ngờ bay tới, nặng nề ngã xuống đất.
Đám Càn Đồng giật bắn người.
Mấy người Hàn Lạc, Thang Hổ cũng vô cùng kinh ngạc.
"La Sát đại nhân!".
Càn Đồng vội xông tới đỡ La Sát dậy.
Chỉ thấy khóe miệng cô ta rỉ ra máu tươi, nghiến răng nhìn về phía trước.
Mọi người cũng đổ dồn mắt nhìn theo.
Chỉ thấy một bóng người cao gần hai mét đang đứng cuối hành lang.
Người này có khí tức cực kì đáng sợ, giống như một dòng nước lũ, chặn cứng cả hành lang.
Cho dù là khí tức của La Sát cũng không bằng đối phương.
"Đại... đại nhân..."
Đúng lúc này, không biết ai run rẩy kêu lên.
Càn Đồng nhìn về phía phát ra giọng nói.
Là một cao thủ của Thương Minh.
Lúc này tay anh ta đang cầm đao sắc, sợ hãi nhìn về phía sau hành lang.
Càn Đồng phát hiện phía sau bọn họ cũng có một sự tồn tại cao gần hai mét mang theo khí tức đáng sợ.
"Hỏng rồi, chúng ta đã mắc bẫy!".
Càn Đồng lập tức nhận ra gì đó, kêu lên thất thanh.
Chương 4048: Bó tay chịu trói
Hai cường giả một trước một sau cất bước đi tới.
Bước chân của bọn họ nặng nề, khí tức cũng tràn tới theo sự di chuyển của cơ thể.
Khí tức đáng sợ khiến những người ở đây đều không thể thở được.
Đáng sợ quá!
Đây chắc chắn là cao thủ hàng đầu!
Đám người áo đen kia lập tức di chuyển về phía hai cao thủ tuyệt đỉnh mới xuất hiện kia.
Cùng lúc đó, mấy cường giả Thương Minh cũng đánh tới.
Nhưng khi bọn họ vừa lại gần hai cao thủ này.
Bụp bụp bụp!
Âm thanh thân xác nổ tung vang lên.
Các cao thủ của Thương Minh đều lần lượt nổ tung xác mà chết.
"Khí trường?".
La Sát nín thở, ngây người ra nhìn.
"Xem ra gặp rắc rối rồi".
Càn Đồng trầm giọng nói: "La Sát đại nhân, cô đã bị thương, đừng chiến đấu nữa, mau đưa hai bố con Thang Hổ đi đi, tôi chặn hậu cho".
Dứt lời, Càn Đồng nhìn về phía Lâm Chính: "Thần y Lâm, chuyện đã đến nước này, cậu cũng đừng giở trò đó với tôi nữa, cứ bảo vệ an toàn cho hai bố con Thang Hổ trước đã rồi tính".
"Không cần".
Lâm Chính bình thản đáp: "Nếu các ông cảm thấy không thắng được, thì có thể lùi ra phía sau tôi, người của tôi sẽ giải quyết bọn chúng".
La Sát nghe thấy thế, tức quá hóa cười: "Thần y Lâm, anh điên rồi sao? Dựa vào tên Hàn Lạc kia mà có thể đối phó với cao thủ cấp bậc như thế này? Ngay cả tôi anh ta còn chẳng đánh nổi!".
Sắc mặt Hàn Lạc có chút lúng túng, nhưng không phản bác.
Giữa hắn và La Sát quả thực vẫn có chút cách biệt.
Tuy hắn là thống soái cấp Thiên, nhưng La Sát là người của đại hội, còn là tổ trưởng tổ trật tự của Thương Minh.
Có thể ngồi vào vị trí này thì cô ta cũng có yêu cầu rất cao về võ lực của bản thân.
Lâm Chính lắc đầu, chẳng buồn giải thích.
Người của Thương Minh không dám xông bừa tới nữa.
Ai nấy không ngừng lùi lại, nhìn hai cường giả đang đi từ hai đầu tới, cơ thể run rẩy, sắc mặt trắng bệch, không biết phải làm thế nào.
"Chết tiệt! Chỉ đành phá vòng vây vậy!".
La Sát thấy tình hình nguy cấp, liền cắn răng định xông tới.
Càn Đồng cũng không khoanh tay đứng nhìn, vận khí kình, cũng chuẩn bị giúp đỡ La Sát để cùng rời khỏi đây.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng hét lên.
"Tất cả dừng tay!".
Anh vừa dứt lời, đám La Sát và Càn Đồng đều vô cùng kinh ngạc.
Đối phương cũng rất ngạc nhiên, nhíu mày nhìn về phía Lâm Chính.
Chỉ thấy Lâm Chính bình thản nói: "Nếu các anh không muốn chết ở đây, thì hãy ngoan ngoãn bó tay chịu trói đi, tôi có thể tha không giết".
Anh vừa nói xong, xung quanh liền im phăng phắc.
La Sát trừng mắt nhìn Lâm Chính, mãi chưa hoàn hồn.
Càn Đồng cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Vào thời khắc quan trọng này, Lâm Chính lại nói cái quái gì vậy?
Còn tha cho đối phương nữa?
Bây giờ có thể đánh lại được đối phương hay không còn khó nói kìa.
Hiển nhiên đối phương không muốn lãng phí thời gian với Lâm Chính, chỉ khựng lại một giây, rồi chẳng nói chẳng rằng, lại đi về phía hai bố con Thang Hổ.
"Tôi cho các anh cơ hội cuối cùng, nếu các anh đầu hàng, bó tay chịu trói, thì tôi sẽ tha mạng!".
Lâm Chính lại hét lên, giọng nói có chút lạnh lẽo hơn.
"Giết!".
Người đàn ông phía trước bỗng gầm lên, phớt lờ lời nói của Lâm Chính, giơ thiết quyền lên đánh tới.
Lực đạo của thiết quyền lên đến hơn chục nghìn cân, kinh hãi thế tục.
"Tướng Lâm, cẩn thận!".
Hàn Lạc cuống quýt kêu lên, lập tức giơ kiếm chắn trước mặt Lâm Chính, định chống lại nắm đấm này.
Nhưng khi nắm đấm đánh tới, quyền mang đáng sợ cũng ép tới.
Đối mặt với uy thế trước nay chưa từng có này, Hàn Lạc dường như nín thở, không biết nên đỡ như thế nào.
Hắn cắn chặt răng, không dám tránh né.
Giờ phút này, cũng chỉ đành nghênh đón vậy.
Nhưng khi người kia vừa đánh ra một quyền đáng sợ như ngựa trời lướt gió tung mây.
Vèo vèo vèo.
Mấy luồng kiếm quang bỗng lóe lên, xuyên qua cơ thể người kia.
Gã lập tức khựng lại.
Thi thể của cao thủ xuất hiện rất nhiều vết kiếm, sau đó thi thể nứt toác, từng mảnh thi thể rơi xuống đất, máu tươi nội tạng bắn đầy đất, đã mất mạng.
"Cái gì?".
Đám Hàn Lạc, La Sát và Càn Đồng đều hóa đá.
Chương 4049: Trấn áp
Biến cố đột ngột xảy đến làm mọi người chấn động.
Không ai ngờ kẻ khiến bọn họ xem là đại địch này chỉ mới chớp mắt đã chết.
“Sao lại như vậy?”.
La Sát lẩm bẩm.
Càn Đồng phản ứng lại trước tiên, nhìn về phía Lâm Chính, nhỏ giọng nói: “Thần y Lâm, cậu còn giấu cao thủ sao?”.
“Đừng nói ông thực sự nghĩ tôi chỉ dẫn theo một người đến đây chứ?”.
Lâm Chính bình thản nói.
“Hóa ra là vậy, anh dẫn một mình Hàn Lạc đến đây chẳng qua là để che mắt, thực tế anh đã sắp xếp nhiều cao thủ của Dương Hoa ở quanh đây, chỉ đợi giờ phút này?”.
La Sát âm thầm nghiến răng, nói.
“Phải mà cũng không phải”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Anh có ý gì?”.
“Những người tôi dẫn đến bây giờ vẫn chưa tính là người của Dương Hoa”.
Lâm Chính lắc đầu, không muốn nói thêm với La Sát, quay người nhìn người đàn ông khí tức đáng sợ còn lại.
Lúc này, người đàn ông kia cũng sửng sốt, trong mắt tràn ngập nỗi sợ hãi nồng đậm, không dám tiến tới.
Hiển nhiên, ông ta đã bị dọa sợ.
Bởi vì lúc nãy khi người kia bị giết chết, ông ta thậm chí còn không biết người đó đã chết như thế nào.
Ai đã ra tay? Ra tay như thế nào? Bây giờ người đó đang ở đâu?
Mọi thứ đều không thấy được rõ…
Thật đáng sợ!
“Các người thì sao? Muốn chết hay là đầu hàng?”.
Lâm Chính nhìn chằm chằm người đàn ông và những sát thủ áo đen còn lại, bình tĩnh hỏi.
Bọn họ hoàn hồn lại.
Nhưng trong ánh mắt bọn ngoại trừ sợ hãi thì còn có sự quyết tuyệt.
Rõ ràng, bọn họ không cam tâm đầu hàng.
“Người này cực kỳ quái dị, giết người này trước rồi hãy giết Thang Hổ!”.
Người đàn ông đó lạnh lùng nói, sau đó vận chuyển sức mạnh.
Các sát thủ áo đen đồng loạt gật đầu.
Ngay khi bọn họ chuẩn bị ra tay, tất cả đều đứng khựng lại.
“Ồ?”.
La Sát sửng sốt, vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Giây lát sau, vẻ mặt cô ta cũng trở nên cực kỳ đặc sắc.
Càn Đồng cũng run rẩy cả người, vội vàng nhìn sang.
Trước và sau hành lang không tính là rộng rãi lại xuất hiện nhiều bóng người.
Khí tức của những người đó… không thể phát hiện ra được.
Bọn họ như bóng ma, âm thầm lặng lẽ. Mỗi người đều khoác áo choàng, không nhìn rõ dáng vẻ, chỉ khẽ ngước đầu, đôi mắt lạnh lẽo dưới áo choàng nhìn chằm chằm người đàn ông và đám sát thủ.
“Nguy hiểm quá! Nguy hiểm quá!”.
La Sát nổi cả da gà, liên tục lùi về sau, kinh hoảng la lên: “Rốt cuộc bọn họ là ai? Bọn họ từ đâu ra? Sao lại đáng sợ như vậy?”.
Càn Đồng cũng đầu óc trống rỗng.
Ông ta cảm nhận được thực lực mạnh mẽ của đám người đột nhiên xuất hiện này, cả người đứng sững tại chỗ, há hốc miệng, một lúc lâu sau không nói nên lười.
“Nứt ra!”.
Lúc này, một người quát lên một cách hờ hững.
Trong nháy mắt, vũ khí trong tay những sát thủ đều tự động nứt ra.
Chỉ một ánh nhìn đã phá hỏng tất cả binh khí của bọn họ?
Chỉ cần một tiếng hô ra lệnh?
Người đàn ông và đám sát thủ nhận ra mình không thể chiến thắng những cao thủ này.
Bọn họ không do dự đưa mắt nhìn nhau, ai nấy cắn vào túi độc giấu trong răng định tự sát.
Nhưng một giây sau.
Vù vù vù vù…
Rất nhiều cây châm bạc bay tới, đâm chính xác lên người bọn họ.
Trong nháy mắt, độc dược bọn họ vừa nuốt vào bụng lập tức được giải.
Bây giờ có muốn chết cũng không chết được.
“A!”.
Người đàn ông gào lên, vận dụng khí kình toàn thân chuẩn bị tự nổ.
Nhưng chẳng mấy chốc.
Vù!
Một bóng người đột nhiên lao vọt đến, trong nháy mắt bóp cổ người đàn ông đó, xách lên bằng một tay giống như xách gà con.
La Sát thấy vậy, mặt không còn sắc máu.
Sự tồn tại mà ngay cả cô ta cũng tự thấy mình không địch lại, trước mặt những người này lại không bằng con gà con.
Đây là người của thần y Lâm ở Giang Thành?
Thần y Lâm tìm đâu ra người có thực lực siêu phàm thoát tục như vậy?
“Tha mạng! Tha mạng!”.
“Xin đại nhân tha cho chúng tôi đi!”.
Đám sát thủ áo đen lập tức quỳ xuống xin tha, không dám phản kháng nữa.
Thực lực giữa hai bên chênh lệch nhau quá xa.
“Ư…”.
Người đàn ông bị xách lên đau đớn kêu rên, cổ bị bóp biến dạng, mặt tím đen.
Càn Đồng bây giờ Lâm Chính đã nắm quyền kiểm soát tình hình.
Đúng lúc này.
Rầm rầm rầm rầm…
Tường nhà giam hai bên hành lang đột nhiên nứt ra, sau đó nhiều bóng người xông vào, ai cũng cầm chiến đao trong tay chạy về phía đám sát thủ.
Hóa ra là người tiếp ứng cho đám sát thủ!
“Cứu… Cứu tôi…”.
Người đàn ông bị xách lên la hét không rõ ràng, không ngừng giãy giụa.
“Thần y Lâm, bọn họ đến để chi viện!”.
La Sát lo sợ, lớn tiếng hét lên.
“Chi viện?”.
Lâm Chính yên lặng nhìn sang, chỉ khẽ phất tay: “Bắt hết tất cả!”.
“Tuân lệnh!”.
Một người đáp lại, trong mắt lóe lên tia sáng, vung tay đánh vào không trung.
Ầm ầm!
Một luồng đại thế vô cùng rộng lớn thoáng chốc hạ xuống, đánh nát trần nhà của đồn cảnh sát, tác động lên người đám sát thủ đến chi viện.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm…
Trong nháy mắt, tất cả sát thủ đều bị đại thế đè xuống đất, không đứng dậy nổi.
Chỉ trong nháy mắt đã khống chế toàn bộ những kẻ đến chi viện.
La Sát kinh ngạc, đôi mắt thất thần, hoàn toàn không còn lời nào để nói.
Càn Đồng mở to mắt ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, một hồi lâu sau mới nói: “Mau thông báo với đại hội, tất cả tin tức về thần y Lâm… không phù hợp với hiện thực…”.
Chương 4050: Tin vào năng lực của tôi
Người ở trước và sau cất bước đi tới, đứng trước những sát thủ đó.
Đám sát thủ mở to mắt nhìn những người đột nhiên xuất hiện.
Dù là ai cũng không nhìn thấu thực lực của bọn họ.
Chỉ cảm thấy người đứng trước mặt giống như những ngọn núi lớn khiến người khác không thể vượt qua.
Giờ phút này, đám sát thủ đã không còn dũng khi phản kháng, tất cả nằm dưới đất run rẩy.
Hai bố con Thang Hổ đứng sững tại chỗ, ngơ ngác nhìn cảnh này.
“Các người còn đồng bọn nữa không?”.
Lâm Chính đi tới chỗ người đàn ông đang nằm sấp dưới đất không ngừng thở gấp, ôm cổ ho khan, bình tĩnh hỏi.
Người đàn ông nhìn Lâm Chính, trong ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ và không cam tâm, nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng.
“Chém đi!”.
Lâm Chính cũng không khách sáo nói với người bên cạnh.
“Vâng, thưa đại nhân!”.
Người bên cạnh lấy một bảo kiếm sắc bén dài ba thước ra, túm tóc người đó, chuẩn bị chém xuống.
Người đàn ông cố gắng phản kháng, nhưng dưới sự áp chế của các cao thủ, ông ta hoàn toàn không giãy thoát được. Ông ta không nhịn thêm được nữa, ra sức hét lên: “Đại nhân tha mạng! Tôi nói! Tôi nói hết! Tôi không có đồng bọn! Tất cả người trong lần hành động này đều đã ở đây!”.
“Thế sao?”.
Lâm Chính lặng lẽ gật đầu, phất tay: “Đưa tất cả đi!”.
“Vâng, đại nhân!”.
Bọn họ lập tức áp giải đám sát thủ chuẩn bị rời đi.
La Sát thấy vậy lập tức sốt ruột.
“Đứng lại!”.
Cô ta lớn tiếng hét lên.
Trong chốc lát, tất cả cao thủ đều quay đầu lại, nhìn chằm chằm cô ta.
La Sát kinh hoảng, vô thức lùi về sau nửa bước, suýt chút nữa không đứng vững.
Khí trường này thật đáng sợ.
“Cô La Sát, có chuyện gì sao?”.
Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
La Sát nuốt nước bọt, há miệng nhưng lại không nói nên lời.
Càn Đồng cũng không lên tiếng, chỉ sầm mặt đứng một bên.
“Có chuyện gì thì có thể đến nhà họ Lương tìm tôi!”.
Lâm Chính quay lưng, dẫn tất cả họ đi.
Chẳng lâu sau, nhà giam tan nát chỉ còn lại nhóm người La Sát và Càn Đồng.
La Sát nằm tê liệt trên mặt đất, phát hiện sau lưng mình đã thấm ướt một mảng, tim đập thình thịch.
“Những cao thủ kia… rốt cuộc ở đâu ra? Từ lúc nào Dương Hoa lại có nhiều cao thủ như vậy?”.
Càn Đồng vẫn còn sợ hãi, không khỏi lên tiếng.
“Không rõ, còn nữa những cao thủ này lại răm rắp nghe theo lời của thần y Lâm… Thật đáng sợ!”.
La Sát hít vào một hơi: “Tôi cảm giác nếu lúc nãy tôi đề xuất giữ những người đó ở lại, những cao thủ đó có thể sẽ xé xác tôi trong chớp mắt”.
“Nếu chiến lực của Thương Minh không thể đối kháng với Dương Hoa, e rằng Thương Minh không thể nào khống chế Dương Hoa được nữa. La Sát đại nhân, chuyện này cần phải báo cáo với đại hội ngay lập tức. Ngoài ra, có thể báo cáo cho đuổi việc đám người của đội tình báo được rồi, đúng là một lũ vô dụng!”.
Càn Đồng nhỏ giọng mắng.
“Lai lịch của những cao thủ này cũng phải điều tra rõ ràng!”.
“Đúng, chúng ta quay về Thương Minh!”.
Hai người thương lượng một hồi, sau đó dẫn người vội vã rời khỏi Yên Kinh.
Đám sát thủ bị Lâm Chính bắt được dẫn tới công ty con của Dương Hoa ở Yên Kinh.
Mã Hải giải tán những người trong phòng họp của tầng này, sắp xếp cho bọn họ vào trong phòng họp.
Đám sát thủ ngồi trước bàn phòng họp, những cao thủ của liên minh Thanh Huyền thì bao vây một vòng xung quanh.
Những cao thủ này đều là cảnh giới Bán Lục Địa Thần Tiên, hầu như là đại diện cho chiến lực cao nhất của liên minh Thanh Huyền.
Bất cứ ai trong bọn họ cũng có thể tiêu diệt đám sát thủ này.
Hai bố con Thang Hổ và Thang Gia Tuấn ngồi ở phía trước nhất của bàn họp.
Hai người cực kỳ bất an, vô cùng căng thẳng.
Lâm Chính thì đứng trước cửa sổ, yên tĩnh nhìn ra bên ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.
Lúc này, Mã Hải đi vào phòng họp, phát cho mỗi người một tờ giấy và một cây bút.
Bọn họ nghi hoặc không thôi.
“Viết hết mọi tin tức mà các người biết ra giấy, tôi sẽ lần lượt đối chiếu. Nhớ rõ, người viết càng nhiều thì khả năng sống sót quay về càng lớn. Nếu đối phó cho qua chuyện, hoặc gian dối đánh lừa tôi, tôi sẽ khiến người đó chết không toàn thây, cứ tin vào năng lực của tôi đi!”.
Lâm Chính đốt điếu thuốc nhìn ra ngoài cửa sổ, bình thản nói.
Người ngồi trước bàn phòng họp sững sờ một lúc, vội vàng cầm bút viết thật nhanh.
Trong phòng họp vang lên tiếng bút viết soạt soạt.
Những phạm nhân đột nhiên xuất hiện này khiến hai bố con Thang Hổ không kịp trở tay.
Hàn Lạc cũng vội cầm kiếm chiến lên rồi đứng dậy, nhìn chằm chằm bóng người trước sau hành lang.
“Tôi thấy có gì đó không ổn từ trước, trong động tĩnh ở phòng giam này lớn như vậy, tại sao các phạm nhân trong phòng giam này lại im lặng đến thế? Nghĩ chắc họ cũng có vấn đề”.
Hàn Lạc trầm giọng nói.
“Đối phó được không?”
Lâm Chính nói.
“Tướng Lâm yên tâm, tôi nhất định sẽ bảo vệ các anh rời khỏi đây”.
Hàn Lạc cắn răng nói.
“Hàn đại thống soái, anh tự tin thế sao?”
Lúc này một giọng nói lạnh nhạt vang lên.
Sau đó nhìn đám người chặn phía trước tách ra, đám người La Sát, Càn Đồng bước lên trước.
“Ồ? Những người này là người của Thương Minh ư?”
Lâm Chính nhíu mày.
La Sát nhìn bốn người đã chết dưới đất cau mày: “Vốn dĩ còn muốn thả câu bắt một con cá lớn, không ngờ các người lại ra tay tàn nhẫn như thế, đúng là không nên”.
“Tình hình cấp bách, Hàn Lạc không kịp dừng tay, nhưng nói đi cũng phải nói lại, các người đến đây làm gì?”
Lâm Chính hỏi.
“Dĩ nhiên là dẫn người đi”.
La Sát nhìn Thang Hổ, bình tĩnh nói: “Thần y Lâm, giao hai người này cho bọn tôi, ở đây không còn chuyện của các anh nữa rồi”.
“E là không được đâu”.
Lâm Chính lắc đầu.
“Thần y Lâm, anh nhất quyết muốn đối đầu với Thương Minh à?”
Ánh mắt La Sát lạnh như băng, toát ra ý chí chiến đấu.
Người trước sau cũng đều bước đến chính giữa, ép sát vị trí của Lâm Chính.
Nhìn trận thế này, La Sát định ép Lâm Chính giao hai bố con Thang Hổ ra.
“Khốn nạn!”
Hàn Lạc nổi giận, nhấc kiếm đâm đến phía trước.
Nhưng người của La Sát đều là cao thủ nhóm trật tự của Thương Minh, thực lực rất mạnh, chỉ một mình Hàn Lạc thì không thể chặn đám người này.
“Hàn Lạc, không cần ra tay”.
Lúc này Lâm Chính nói.
“Vâng tướng Lâm”.
Hàn Lạc không hỏi nhiều, lập tức lùi về sau nhưng ánh mắt vẫn hung dữ, thần kinh căng chặt, mặt đầy cảnh giác.
Lâm Chính nói: “Cô La Sát, ông Càn Đồng, nếu các người muốn dẫn hai bố con Thang Hổ đi thì cứ việc”.
“Ồ?”
La Sát khá bất ngờ.
Với sự hiểu biết của cô ta về Lâm Chính thì người này sẽ không bỏ cuộc dễ dàng mới đúng chứ.
Tại sao giờ lại dễ nói chuyện thế?
Càn Đồng cau mày, mặc dù La Sát cũng cảm thấy khó hiểu nhưng lại không sợ, vung tay lên nói: “Dẫn người đi”.
“Vâng!”
Hai người đàn ông đi thẳng lên trước đang định bắt hai bố con Thang Hổ lại.
Nhưng Lâm Chính lại cất tiếng nói.
“Cô La Sát, ông Càn Đồng, các người có thể dẫn người đi nhưng các người cứ chuẩn bị tinh thần gánh chịu hậu quả đi”.
“Ý anh là sao?”
Sắc mặt La Sát trở nên lạnh lùng.
“Tôi chỉ nhắc nhở cô thôi”.
“Nhắc nhở? Hừ, anh đang đe dọa tôi sao?”
“Đứng ở góc độ của thần y Lâm, tôi đang nhắc nhở cô, giúp cô, nhưng với góc độ của long soái Long Quốc, tôi đúng là đang đe dọa cô đấy”.
Mặt Lâm Chính không cảm xúc nói: “Thang Hổ là tội phạm quan trọng, ông ta liên quan đến mấy chục mạng người, bây giờ ông ta đã bị giam ở Sở cảnh sát Yên Kinh, mà các cô còn muốn bắt ông ta đi, điều này có nghĩa là gì? Tức là các cô đang bắt giữ tù nhân. Các cô đang chà đạp lên luật pháp của Long Quốc”.
“Cô La Sát, tôi không muốn chống đối lại Thương Minh, nhưng hiện giờ các người đang chống lại luật pháp Long Quốc, chống lại Long Quốc”.
“Nếu các cô cố chấp muốn dẫn Thang Hổ đi, tôi không có ý kiến”.
“Nhưng hậu quả là gì… chắc không cần tôi nói nhiều nhỉ?”
Lâm Chính nói.
Mấy lời này khiến La Sát nghẹn họng.
Chương 4047: Mắc bẫy
Tuy cứ cảm thấy Lâm Chính rất vô lý, nhưng nghĩ kĩ thì cũng không phản bác được gì.
"Hay cho thần y Lâm miệng lưỡi sắc bén! Phóng đại sự việc lên mức này, vậy thì chúng tôi ai dám đưa Thang Hổ đi chứ?".
Càn Đồng nheo mắt cười nói.
"Các ông vốn không có quyền đưa ông ta đi!".
Lâm Chính nhún vai: "Nhưng để tránh đắc tội với Thương Minh thì tôi sẽ không ngăn cản. Người đang ở ngay đây, muốn đưa đi thì cứ việc".
Anh vừa dứt lời, Hàn Lạc cũng mỉm cười.
Chiêu lấy lui làm tiến này của Lâm Chính quả nhiên cao minh.
Như vậy thì không cần đổ máu cũng vẫn có thể áp chế được các cường giả của Thương Minh.
Ánh mắt La Sát lộ vẻ tức giận, cắn chặt răng, định đi tới đích thân đưa hai bố con Thang Hổ đi.
"La Sát đại nhân, bình tĩnh đi!".
Càn Đồng khẽ quát.
"Người đang ở đây, không đưa về báo cáo kết quả nhiệm vụ thì còn làm gì? Chắc không phải ông thực sự bị anh ta dọa sợ rồi đấy chứ?".
La Sát tức giận nói.
"La Sát đại nhân, bây giờ tình hình chiến sự ở Bắc Cảnh căng thẳng, trong nước rất cần sự ổn định. Chúng ta là người của Thương Minh, nếu gây chuyện vào lúc này, một khi chính quyền khai đao với Thương Minh chúng ta thì phải làm sao đây? Đến lúc đó, cô sẽ là tội nhân của Thương Minh, cho dù cô về đại hội thì cũng khó ăn nói".
Càn Đồng trầm giọng nói.
La Sát sửng sốt, lập tức hiểu ý của Càn Đồng.
Chiến sự Bắc Cảnh sẽ không chấm dứt trong thời gian ngắn, chính quyền vẫn cần rất nhiều chi phí quân sự để duy trì chiến tranh.
Nếu Thương Minh gây chuyện vào lúc này thì rõ ràng là cho chính quyền cơ hội lấy cớ, đến lúc đó bọn họ sẽ túm lấy điểm này để giật một miếng thịt của Thương Minh.
Lâm Chính cũng biết thừa điều này, nên mới lấy chính quyền ra để dọa La Sát và Càn Đồng.
Khuôn mặt La Sát căng cứng, nắm tay siết chặt.
Cô ta tức giận trừng mắt nhìn Lâm Chính, trầm giọng nói: "Vậy theo ý của Càn Đồng đại nhân thì chúng ta nên làm thế nào? Cứ thế tiu nghỉu trở về sao?".
Càn Đồng không nói gì, chỉ cúi đầu trầm tư, dường như cũng không có cách nào hay hơn.
Nhưng đúng lúc này, một luồng khí lạnh bỗng nổi lên ở hành lang.
Hơi thở của Hàn Lạc trở nên run rẩy, dường như nhận ra gì đó, vội vàng kêu lên: "Cẩn thận!".
Vèo vèo vèo...
Rất nhiều phi đao lạnh lẽo không biết bay từ đâu tới, đâm thẳng về phía những người ở hành lang.
Trong chớp mắt đã có quá nửa cao thủ của Thương Minh bị hạ gục.
"Chết rồi, bị đánh lén!".
La Sát kịp thời có phản ứng, gầm lên: "Chiến đấu!".
Tất cả rút vũ khí ra, quay lại ứng chiến.
Lúc này bọn họ mới phát hiện, những chỗ tối tăm ở hành lang có không ít cao thủ ẩn nấp.
Thấy mình bị phát hiện, tất cả sát thủ đều lao về phía Thang Hổ.
Hiển nhiên đây đều là sát thủ do người đứng sau Thang Hổ sắp xếp.
"Tao đang lo không biết ăn nói thế nào, không ngờ bọn mày dám đến thật! Đến đúng lúc lắm!".
La Sát quát lớn, trút hết mọi oán giận trong lòng ra.
Không đối phó được với thần y Lâm Giang Thành, chẳng lẽ còn không đối phó được đám tép riu này sao?
La Sát xông vào đám người, đánh nhau túi bụi.
Hai sát thủ che mặt mặc áo đen nhanh chóng bị cô ta vỗ nát đầu mà chết.
Dưới sự dẫn dắt của La Sát, các cao thủ của đại hội càng chiến đấu càng dũng mãnh, nhanh chóng giết gần hết đám sát thủ này, toàn quân tan tác.
Càn Đồng thấy thế, lập tức nhìn chằm chằm Thang Hổ, khàn giọng nói: "Thang Hổ, xem ra người đứng sau ông quyết tâm muốn giết ông diệt khẩu! Nếu đã vậy thì sao ông không công bố những bí mật mà mình biết đi? Chẳng phải như vậy sẽ an toàn hơn sao?".
"Việc này..."
Thang Hổ há miệng, đang định lên tiếng, nhưng đã bị Lâm Chính giơ tay ngăn cản.
"Thang Hổ, bản thân ông biết là được rồi, không cần nói ra đâu".
Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Thần y Lâm, cậu đừng quá quắt!".
Càn Đồng lạnh lùng nói.
"Càn Đồng đại nhân, người do tôi bắt về, quá trình thẩm vấn nên do tôi phụ trách. Nếu ông muốn biết gì thì chờ tôi hỏi xong sẽ nói cho ông biết".
Lâm Chính bình thản đáp.
Càn Đồng không nói gì nữa, nhưng sâu trong ánh mắt lóe lên tia lạnh lẽo.
Đúng lúc này.
Bốp!
Một âm thanh nặng nề vang lên.
Sau đó liền thấy bóng dáng của La Sát bất ngờ bay tới, nặng nề ngã xuống đất.
Đám Càn Đồng giật bắn người.
Mấy người Hàn Lạc, Thang Hổ cũng vô cùng kinh ngạc.
"La Sát đại nhân!".
Càn Đồng vội xông tới đỡ La Sát dậy.
Chỉ thấy khóe miệng cô ta rỉ ra máu tươi, nghiến răng nhìn về phía trước.
Mọi người cũng đổ dồn mắt nhìn theo.
Chỉ thấy một bóng người cao gần hai mét đang đứng cuối hành lang.
Người này có khí tức cực kì đáng sợ, giống như một dòng nước lũ, chặn cứng cả hành lang.
Cho dù là khí tức của La Sát cũng không bằng đối phương.
"Đại... đại nhân..."
Đúng lúc này, không biết ai run rẩy kêu lên.
Càn Đồng nhìn về phía phát ra giọng nói.
Là một cao thủ của Thương Minh.
Lúc này tay anh ta đang cầm đao sắc, sợ hãi nhìn về phía sau hành lang.
Càn Đồng phát hiện phía sau bọn họ cũng có một sự tồn tại cao gần hai mét mang theo khí tức đáng sợ.
"Hỏng rồi, chúng ta đã mắc bẫy!".
Càn Đồng lập tức nhận ra gì đó, kêu lên thất thanh.
Chương 4048: Bó tay chịu trói
Hai cường giả một trước một sau cất bước đi tới.
Bước chân của bọn họ nặng nề, khí tức cũng tràn tới theo sự di chuyển của cơ thể.
Khí tức đáng sợ khiến những người ở đây đều không thể thở được.
Đáng sợ quá!
Đây chắc chắn là cao thủ hàng đầu!
Đám người áo đen kia lập tức di chuyển về phía hai cao thủ tuyệt đỉnh mới xuất hiện kia.
Cùng lúc đó, mấy cường giả Thương Minh cũng đánh tới.
Nhưng khi bọn họ vừa lại gần hai cao thủ này.
Bụp bụp bụp!
Âm thanh thân xác nổ tung vang lên.
Các cao thủ của Thương Minh đều lần lượt nổ tung xác mà chết.
"Khí trường?".
La Sát nín thở, ngây người ra nhìn.
"Xem ra gặp rắc rối rồi".
Càn Đồng trầm giọng nói: "La Sát đại nhân, cô đã bị thương, đừng chiến đấu nữa, mau đưa hai bố con Thang Hổ đi đi, tôi chặn hậu cho".
Dứt lời, Càn Đồng nhìn về phía Lâm Chính: "Thần y Lâm, chuyện đã đến nước này, cậu cũng đừng giở trò đó với tôi nữa, cứ bảo vệ an toàn cho hai bố con Thang Hổ trước đã rồi tính".
"Không cần".
Lâm Chính bình thản đáp: "Nếu các ông cảm thấy không thắng được, thì có thể lùi ra phía sau tôi, người của tôi sẽ giải quyết bọn chúng".
La Sát nghe thấy thế, tức quá hóa cười: "Thần y Lâm, anh điên rồi sao? Dựa vào tên Hàn Lạc kia mà có thể đối phó với cao thủ cấp bậc như thế này? Ngay cả tôi anh ta còn chẳng đánh nổi!".
Sắc mặt Hàn Lạc có chút lúng túng, nhưng không phản bác.
Giữa hắn và La Sát quả thực vẫn có chút cách biệt.
Tuy hắn là thống soái cấp Thiên, nhưng La Sát là người của đại hội, còn là tổ trưởng tổ trật tự của Thương Minh.
Có thể ngồi vào vị trí này thì cô ta cũng có yêu cầu rất cao về võ lực của bản thân.
Lâm Chính lắc đầu, chẳng buồn giải thích.
Người của Thương Minh không dám xông bừa tới nữa.
Ai nấy không ngừng lùi lại, nhìn hai cường giả đang đi từ hai đầu tới, cơ thể run rẩy, sắc mặt trắng bệch, không biết phải làm thế nào.
"Chết tiệt! Chỉ đành phá vòng vây vậy!".
La Sát thấy tình hình nguy cấp, liền cắn răng định xông tới.
Càn Đồng cũng không khoanh tay đứng nhìn, vận khí kình, cũng chuẩn bị giúp đỡ La Sát để cùng rời khỏi đây.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng hét lên.
"Tất cả dừng tay!".
Anh vừa dứt lời, đám La Sát và Càn Đồng đều vô cùng kinh ngạc.
Đối phương cũng rất ngạc nhiên, nhíu mày nhìn về phía Lâm Chính.
Chỉ thấy Lâm Chính bình thản nói: "Nếu các anh không muốn chết ở đây, thì hãy ngoan ngoãn bó tay chịu trói đi, tôi có thể tha không giết".
Anh vừa nói xong, xung quanh liền im phăng phắc.
La Sát trừng mắt nhìn Lâm Chính, mãi chưa hoàn hồn.
Càn Đồng cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Vào thời khắc quan trọng này, Lâm Chính lại nói cái quái gì vậy?
Còn tha cho đối phương nữa?
Bây giờ có thể đánh lại được đối phương hay không còn khó nói kìa.
Hiển nhiên đối phương không muốn lãng phí thời gian với Lâm Chính, chỉ khựng lại một giây, rồi chẳng nói chẳng rằng, lại đi về phía hai bố con Thang Hổ.
"Tôi cho các anh cơ hội cuối cùng, nếu các anh đầu hàng, bó tay chịu trói, thì tôi sẽ tha mạng!".
Lâm Chính lại hét lên, giọng nói có chút lạnh lẽo hơn.
"Giết!".
Người đàn ông phía trước bỗng gầm lên, phớt lờ lời nói của Lâm Chính, giơ thiết quyền lên đánh tới.
Lực đạo của thiết quyền lên đến hơn chục nghìn cân, kinh hãi thế tục.
"Tướng Lâm, cẩn thận!".
Hàn Lạc cuống quýt kêu lên, lập tức giơ kiếm chắn trước mặt Lâm Chính, định chống lại nắm đấm này.
Nhưng khi nắm đấm đánh tới, quyền mang đáng sợ cũng ép tới.
Đối mặt với uy thế trước nay chưa từng có này, Hàn Lạc dường như nín thở, không biết nên đỡ như thế nào.
Hắn cắn chặt răng, không dám tránh né.
Giờ phút này, cũng chỉ đành nghênh đón vậy.
Nhưng khi người kia vừa đánh ra một quyền đáng sợ như ngựa trời lướt gió tung mây.
Vèo vèo vèo.
Mấy luồng kiếm quang bỗng lóe lên, xuyên qua cơ thể người kia.
Gã lập tức khựng lại.
Thi thể của cao thủ xuất hiện rất nhiều vết kiếm, sau đó thi thể nứt toác, từng mảnh thi thể rơi xuống đất, máu tươi nội tạng bắn đầy đất, đã mất mạng.
"Cái gì?".
Đám Hàn Lạc, La Sát và Càn Đồng đều hóa đá.
Chương 4049: Trấn áp
Biến cố đột ngột xảy đến làm mọi người chấn động.
Không ai ngờ kẻ khiến bọn họ xem là đại địch này chỉ mới chớp mắt đã chết.
“Sao lại như vậy?”.
La Sát lẩm bẩm.
Càn Đồng phản ứng lại trước tiên, nhìn về phía Lâm Chính, nhỏ giọng nói: “Thần y Lâm, cậu còn giấu cao thủ sao?”.
“Đừng nói ông thực sự nghĩ tôi chỉ dẫn theo một người đến đây chứ?”.
Lâm Chính bình thản nói.
“Hóa ra là vậy, anh dẫn một mình Hàn Lạc đến đây chẳng qua là để che mắt, thực tế anh đã sắp xếp nhiều cao thủ của Dương Hoa ở quanh đây, chỉ đợi giờ phút này?”.
La Sát âm thầm nghiến răng, nói.
“Phải mà cũng không phải”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Anh có ý gì?”.
“Những người tôi dẫn đến bây giờ vẫn chưa tính là người của Dương Hoa”.
Lâm Chính lắc đầu, không muốn nói thêm với La Sát, quay người nhìn người đàn ông khí tức đáng sợ còn lại.
Lúc này, người đàn ông kia cũng sửng sốt, trong mắt tràn ngập nỗi sợ hãi nồng đậm, không dám tiến tới.
Hiển nhiên, ông ta đã bị dọa sợ.
Bởi vì lúc nãy khi người kia bị giết chết, ông ta thậm chí còn không biết người đó đã chết như thế nào.
Ai đã ra tay? Ra tay như thế nào? Bây giờ người đó đang ở đâu?
Mọi thứ đều không thấy được rõ…
Thật đáng sợ!
“Các người thì sao? Muốn chết hay là đầu hàng?”.
Lâm Chính nhìn chằm chằm người đàn ông và những sát thủ áo đen còn lại, bình tĩnh hỏi.
Bọn họ hoàn hồn lại.
Nhưng trong ánh mắt bọn ngoại trừ sợ hãi thì còn có sự quyết tuyệt.
Rõ ràng, bọn họ không cam tâm đầu hàng.
“Người này cực kỳ quái dị, giết người này trước rồi hãy giết Thang Hổ!”.
Người đàn ông đó lạnh lùng nói, sau đó vận chuyển sức mạnh.
Các sát thủ áo đen đồng loạt gật đầu.
Ngay khi bọn họ chuẩn bị ra tay, tất cả đều đứng khựng lại.
“Ồ?”.
La Sát sửng sốt, vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Giây lát sau, vẻ mặt cô ta cũng trở nên cực kỳ đặc sắc.
Càn Đồng cũng run rẩy cả người, vội vàng nhìn sang.
Trước và sau hành lang không tính là rộng rãi lại xuất hiện nhiều bóng người.
Khí tức của những người đó… không thể phát hiện ra được.
Bọn họ như bóng ma, âm thầm lặng lẽ. Mỗi người đều khoác áo choàng, không nhìn rõ dáng vẻ, chỉ khẽ ngước đầu, đôi mắt lạnh lẽo dưới áo choàng nhìn chằm chằm người đàn ông và đám sát thủ.
“Nguy hiểm quá! Nguy hiểm quá!”.
La Sát nổi cả da gà, liên tục lùi về sau, kinh hoảng la lên: “Rốt cuộc bọn họ là ai? Bọn họ từ đâu ra? Sao lại đáng sợ như vậy?”.
Càn Đồng cũng đầu óc trống rỗng.
Ông ta cảm nhận được thực lực mạnh mẽ của đám người đột nhiên xuất hiện này, cả người đứng sững tại chỗ, há hốc miệng, một lúc lâu sau không nói nên lười.
“Nứt ra!”.
Lúc này, một người quát lên một cách hờ hững.
Trong nháy mắt, vũ khí trong tay những sát thủ đều tự động nứt ra.
Chỉ một ánh nhìn đã phá hỏng tất cả binh khí của bọn họ?
Chỉ cần một tiếng hô ra lệnh?
Người đàn ông và đám sát thủ nhận ra mình không thể chiến thắng những cao thủ này.
Bọn họ không do dự đưa mắt nhìn nhau, ai nấy cắn vào túi độc giấu trong răng định tự sát.
Nhưng một giây sau.
Vù vù vù vù…
Rất nhiều cây châm bạc bay tới, đâm chính xác lên người bọn họ.
Trong nháy mắt, độc dược bọn họ vừa nuốt vào bụng lập tức được giải.
Bây giờ có muốn chết cũng không chết được.
“A!”.
Người đàn ông gào lên, vận dụng khí kình toàn thân chuẩn bị tự nổ.
Nhưng chẳng mấy chốc.
Vù!
Một bóng người đột nhiên lao vọt đến, trong nháy mắt bóp cổ người đàn ông đó, xách lên bằng một tay giống như xách gà con.
La Sát thấy vậy, mặt không còn sắc máu.
Sự tồn tại mà ngay cả cô ta cũng tự thấy mình không địch lại, trước mặt những người này lại không bằng con gà con.
Đây là người của thần y Lâm ở Giang Thành?
Thần y Lâm tìm đâu ra người có thực lực siêu phàm thoát tục như vậy?
“Tha mạng! Tha mạng!”.
“Xin đại nhân tha cho chúng tôi đi!”.
Đám sát thủ áo đen lập tức quỳ xuống xin tha, không dám phản kháng nữa.
Thực lực giữa hai bên chênh lệch nhau quá xa.
“Ư…”.
Người đàn ông bị xách lên đau đớn kêu rên, cổ bị bóp biến dạng, mặt tím đen.
Càn Đồng bây giờ Lâm Chính đã nắm quyền kiểm soát tình hình.
Đúng lúc này.
Rầm rầm rầm rầm…
Tường nhà giam hai bên hành lang đột nhiên nứt ra, sau đó nhiều bóng người xông vào, ai cũng cầm chiến đao trong tay chạy về phía đám sát thủ.
Hóa ra là người tiếp ứng cho đám sát thủ!
“Cứu… Cứu tôi…”.
Người đàn ông bị xách lên la hét không rõ ràng, không ngừng giãy giụa.
“Thần y Lâm, bọn họ đến để chi viện!”.
La Sát lo sợ, lớn tiếng hét lên.
“Chi viện?”.
Lâm Chính yên lặng nhìn sang, chỉ khẽ phất tay: “Bắt hết tất cả!”.
“Tuân lệnh!”.
Một người đáp lại, trong mắt lóe lên tia sáng, vung tay đánh vào không trung.
Ầm ầm!
Một luồng đại thế vô cùng rộng lớn thoáng chốc hạ xuống, đánh nát trần nhà của đồn cảnh sát, tác động lên người đám sát thủ đến chi viện.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm…
Trong nháy mắt, tất cả sát thủ đều bị đại thế đè xuống đất, không đứng dậy nổi.
Chỉ trong nháy mắt đã khống chế toàn bộ những kẻ đến chi viện.
La Sát kinh ngạc, đôi mắt thất thần, hoàn toàn không còn lời nào để nói.
Càn Đồng mở to mắt ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, một hồi lâu sau mới nói: “Mau thông báo với đại hội, tất cả tin tức về thần y Lâm… không phù hợp với hiện thực…”.
Chương 4050: Tin vào năng lực của tôi
Người ở trước và sau cất bước đi tới, đứng trước những sát thủ đó.
Đám sát thủ mở to mắt nhìn những người đột nhiên xuất hiện.
Dù là ai cũng không nhìn thấu thực lực của bọn họ.
Chỉ cảm thấy người đứng trước mặt giống như những ngọn núi lớn khiến người khác không thể vượt qua.
Giờ phút này, đám sát thủ đã không còn dũng khi phản kháng, tất cả nằm dưới đất run rẩy.
Hai bố con Thang Hổ đứng sững tại chỗ, ngơ ngác nhìn cảnh này.
“Các người còn đồng bọn nữa không?”.
Lâm Chính đi tới chỗ người đàn ông đang nằm sấp dưới đất không ngừng thở gấp, ôm cổ ho khan, bình tĩnh hỏi.
Người đàn ông nhìn Lâm Chính, trong ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ và không cam tâm, nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng.
“Chém đi!”.
Lâm Chính cũng không khách sáo nói với người bên cạnh.
“Vâng, thưa đại nhân!”.
Người bên cạnh lấy một bảo kiếm sắc bén dài ba thước ra, túm tóc người đó, chuẩn bị chém xuống.
Người đàn ông cố gắng phản kháng, nhưng dưới sự áp chế của các cao thủ, ông ta hoàn toàn không giãy thoát được. Ông ta không nhịn thêm được nữa, ra sức hét lên: “Đại nhân tha mạng! Tôi nói! Tôi nói hết! Tôi không có đồng bọn! Tất cả người trong lần hành động này đều đã ở đây!”.
“Thế sao?”.
Lâm Chính lặng lẽ gật đầu, phất tay: “Đưa tất cả đi!”.
“Vâng, đại nhân!”.
Bọn họ lập tức áp giải đám sát thủ chuẩn bị rời đi.
La Sát thấy vậy lập tức sốt ruột.
“Đứng lại!”.
Cô ta lớn tiếng hét lên.
Trong chốc lát, tất cả cao thủ đều quay đầu lại, nhìn chằm chằm cô ta.
La Sát kinh hoảng, vô thức lùi về sau nửa bước, suýt chút nữa không đứng vững.
Khí trường này thật đáng sợ.
“Cô La Sát, có chuyện gì sao?”.
Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
La Sát nuốt nước bọt, há miệng nhưng lại không nói nên lời.
Càn Đồng cũng không lên tiếng, chỉ sầm mặt đứng một bên.
“Có chuyện gì thì có thể đến nhà họ Lương tìm tôi!”.
Lâm Chính quay lưng, dẫn tất cả họ đi.
Chẳng lâu sau, nhà giam tan nát chỉ còn lại nhóm người La Sát và Càn Đồng.
La Sát nằm tê liệt trên mặt đất, phát hiện sau lưng mình đã thấm ướt một mảng, tim đập thình thịch.
“Những cao thủ kia… rốt cuộc ở đâu ra? Từ lúc nào Dương Hoa lại có nhiều cao thủ như vậy?”.
Càn Đồng vẫn còn sợ hãi, không khỏi lên tiếng.
“Không rõ, còn nữa những cao thủ này lại răm rắp nghe theo lời của thần y Lâm… Thật đáng sợ!”.
La Sát hít vào một hơi: “Tôi cảm giác nếu lúc nãy tôi đề xuất giữ những người đó ở lại, những cao thủ đó có thể sẽ xé xác tôi trong chớp mắt”.
“Nếu chiến lực của Thương Minh không thể đối kháng với Dương Hoa, e rằng Thương Minh không thể nào khống chế Dương Hoa được nữa. La Sát đại nhân, chuyện này cần phải báo cáo với đại hội ngay lập tức. Ngoài ra, có thể báo cáo cho đuổi việc đám người của đội tình báo được rồi, đúng là một lũ vô dụng!”.
Càn Đồng nhỏ giọng mắng.
“Lai lịch của những cao thủ này cũng phải điều tra rõ ràng!”.
“Đúng, chúng ta quay về Thương Minh!”.
Hai người thương lượng một hồi, sau đó dẫn người vội vã rời khỏi Yên Kinh.
Đám sát thủ bị Lâm Chính bắt được dẫn tới công ty con của Dương Hoa ở Yên Kinh.
Mã Hải giải tán những người trong phòng họp của tầng này, sắp xếp cho bọn họ vào trong phòng họp.
Đám sát thủ ngồi trước bàn phòng họp, những cao thủ của liên minh Thanh Huyền thì bao vây một vòng xung quanh.
Những cao thủ này đều là cảnh giới Bán Lục Địa Thần Tiên, hầu như là đại diện cho chiến lực cao nhất của liên minh Thanh Huyền.
Bất cứ ai trong bọn họ cũng có thể tiêu diệt đám sát thủ này.
Hai bố con Thang Hổ và Thang Gia Tuấn ngồi ở phía trước nhất của bàn họp.
Hai người cực kỳ bất an, vô cùng căng thẳng.
Lâm Chính thì đứng trước cửa sổ, yên tĩnh nhìn ra bên ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.
Lúc này, Mã Hải đi vào phòng họp, phát cho mỗi người một tờ giấy và một cây bút.
Bọn họ nghi hoặc không thôi.
“Viết hết mọi tin tức mà các người biết ra giấy, tôi sẽ lần lượt đối chiếu. Nhớ rõ, người viết càng nhiều thì khả năng sống sót quay về càng lớn. Nếu đối phó cho qua chuyện, hoặc gian dối đánh lừa tôi, tôi sẽ khiến người đó chết không toàn thây, cứ tin vào năng lực của tôi đi!”.
Lâm Chính đốt điếu thuốc nhìn ra ngoài cửa sổ, bình thản nói.
Người ngồi trước bàn phòng họp sững sờ một lúc, vội vàng cầm bút viết thật nhanh.
Trong phòng họp vang lên tiếng bút viết soạt soạt.
Bình luận facebook