-
Chương 3976-3980
Chương 3976: Anh là kẻ điên
Không ai biết lúc này Lâm Chính phải chịu đau đớn đến thế nào.
Cơ thể anh nứt ra hết lần này đến lần khác, lành lại hết lần này tới lần khác.
Máu tươi như chảy mãi không cạn, xác thịt như phá mãi không hư.
Nhưng loại giày vò này e là ở địa ngục cũng không có.
Cuối cùng, theo sự cố gắng tiến lên của Lâm Chính, cơ thể anh chậm rãi biến mất trong sóng khí.
Người trên núi đều câm lặng.
Bên tai trừ tiếng sóng khí rít gào thì không còn tiếng gì khác.
“Chồng ơi!”.
Lúc này, Nam Hạnh Nhi đột nhiên trèo lên vách núi, chạy qua đó.
Thành chủ Nam Ly Thành vội vàng kéo Nam Hạnh Nhi lại.
Nam Hạnh Nhi khóc như mưa, muốn nhảy vào trong khe nứt.
“Hạnh Nhi, con làm gì vậy? Muốn chết sao?”.
Thành chủ Nam Ly Thành nổi giận quát.
“Bố, chồng con ở dưới đó, con phải đi cứu anh ấy! Con phải đi cứu anh ấy về!”.
Nam Hạnh Nhi khóc lóc.
“Ngốc! Lâm minh chủ người tốt sẽ gặp phúc, cậu ấy sẽ bình an! Làn sóng khí này ngay cả bố chạm vào cũng chết, nhưng Lâm minh chủ thì khác, cậu ấy là tồn tại đã chiến thắng Lục Địa Thần Tiên! Đây là chuyện trước nay chưa từng có! Bố nghĩ cậu ấy nhất định sẽ không sao đâu!”.
Thành chủ Nam Ly Thành an ủi.
Nam Hạnh Nhi nhào vào lòng bố khóc nức nở.
Nhưng đó chỉ là những lời an ủi, ở dưới kia nguy hiểm thế nào không ai biết.
“Truyền lệnh xuống, mau chóng phong tỏa núi Thiên Thần, giết hết tất cả đám người còn lại của Thiên Thần Điện, không bỏ sót một ai!”.
Hạo Thiên quát lên.
“Tuân lệnh!”.
Cùng lúc đó.
Trong khe nứt.
Lâm Chính vẫn đang rơi xuống từng chút một.
Lúc này anh không nhìn rõ được gì.
Bởi vì hai mắt bị sóng khí đâm mù, chỉ khi nào được sức mạnh trận pháp khôi phục mới có thể nhìn được rõ, anh chỉ đành dựa theo cảm giác rơi xuống.
Cứ vậy trôi qua năm sáu phút.
Vụt!
Sóng khí không ngừng xé rách da thịt Lâm Chính đột nhiên biến mất.
Sau đó, trước mắt anh sáng bừng, cơ thể ngã mạnh xuống đất.
Anh vội vàng bò dậy, mới phát hiện mình đang ở trong một đại điện cũ nát.
“Đây là đại điện do Diệp Viêm xây sao?".
Lâm Chính cảm thấy không thể tưởng tượng.
Không đúng, đại điện này vô cùng cũ nát, khắp nơi loang lổ, chắc hẳn niên đại rất lâu.
Thiên Thần Điện thành lập không lâu, chắc chắn không phải do Diệp Viêm xây nơi này.
Anh ngẩng đầu nhìn lên mới phát hiện làn sóng khí đó là do kết giới của đại điện tạo thành.
Lúc này kết giới đang ở trong trạng thái dao động, không ổn định, do đó liên tục tuôn trào khí ý ra ngoài. Bởi vì mình đã xuyên qua kết giới nên không bị ảnh hưởng bởi sóng khí.
Lâm Chính nhìn chằm chằm phía cuối đại điện, bước nhanh tới.
“Anh lại… xuống được đây?”.
Một giọng nói vang lên.
Nhìn lại thì thấy ở trước cánh cửa phía cuối đại điện có một bóng người.
Chính là Diệp Viêm!
“Không ngờ trong núi Thiên Thần lại có một động thiên, đây là cung điện của ai?”.
Lâm Chính hỏi.
“Tôi cũng không biết!”.
Diệp Viêm bình tĩnh nói: “Tôi cũng tình cờ phát hiện ra tòa cung điện này, lấy được truyền thừa của chủ nhân cung điện. Đây chắc là động phủ tu luyện của vị đại năng nào đó. Vì nơi này được đặt tên là Thiên Thần Điện, nên tôi mới xây dựng Thiên Thần Điện ở bên trên, thật ra Thiên Thần Điện chân chính là ở đây!”.
“Hóa ra là vậy!”.
“Sao anh có thể thông qua phòng ngự của kết giới mà vào được đây?”.
“Nhảy xuống đây”.
“Nhảy?”.
“Chẳng lẽ còn cách nào khác sao?”.
Lâm Chính hỏi ngược lại.
Diệp Viêm im lặng.
Một lúc lâu sau, hắn hít sâu một hơi.
“Lâm Chính, anh thật sự khiến tôi phải bất ngờ, tôi chưa bao giờ thấy ai điên rồ như anh!”.
Diệp Viêm nhìn lên đỉnh đầu: “Kết giới này ngay cả tôi cũng không xuyên qua được, anh lại nhảy thẳng xuống. Tuy có sức mạnh trận pháp bảo vệ, nhưng đau đớn và giày vò trong lúc đó chắc chắn không phải người bình thường có thể chịu được… Anh đúng là kẻ điên!”.
Chương 3977: Long khí
“Không phải lần đầu có người gọi tao là kẻ điên!”.
Lâm Chính cười chua chát: “Chỉ là tao không còn lựa chọn nào khác, tao có việc cần làm, có người cần bảo vệ! Nếu tao không điên thì chính bọn họ sẽ phát điên!”.
“Anh là người mang tính mục tiêu rất mạnh, chấp niệm rất sâu, ý chí vượt qua người phàm! Lâm Chính, tôi thừa nhận đối địch với anh là sai lầm lớn nhất trong đời tôi!”.
Diệp Viêm nói: “Ý chí và thực lực của anh, tôi công nhận! Tôi hi vọng chúng ta sẽ xóa bỏ chuyện trước kia, tôi không truy cứu chuyện anh giết hại Long Thiên Tử nữa, giữa tôi và anh không còn ân oán!”.
“Mày đang cầu xin tao đấy sao?”.
Lâm Chính nhíu mày hỏi.
“Đương nhiên không phải”.
Diệp Viêm bình tĩnh nói: “Tôi biết điều mà anh lo nghĩ. Anh điên cuồng muốn giết tôi như vậy cũng chỉ vì lo tôi sẽ ra tay với người thân bên cạnh anh, lo rằng tôi sẽ đe dọa sự an toàn của anh và người thân, thật ra anh lo nghĩ nhiều rồi. Nếu tôi muốn giết anh thì chắc chắn sẽ không bỏ qua bất cứ ai. Con người tôi xưa nay luôn trừ cỏ tận gốc, chỉ cần là kẻ thù mà tôi nhận định thì tôi nhất định sẽ giết cả nhà, trẻ sơ sinh cũng không tha”.
“Nhưng con người tôi có một nguyên tắc, đó là không làm bất cứ chuyện gì nguy hiểm! Trước kia tôi không biết anh điên rồ như vậy. Nếu tôi biết anh có tính cách như vậy, chuyện của Long Thiên Tử tôi sẽ không để tâm!”.
“Con người anh một khi cho rằng chuyện nào hoặc người nào đe dọa đến mình thì sẽ không tiếc bất cứ giá nào để hủy diệt nó”.
“Kẻ địch như vậy là đáng sợ nhất. Dù hôm nay tôi thất bại có cơ hội ngóc đầu trở lại, nhưng anh cũng sẽ truy sát tôi đến chân trời góc biển. Nếu đã như vậy, tôi định sẽ bắt tay giảng hòa với anh”.
Diệp Viêm là người lý trí, hắn lý trí đến mức đáng sợ.
Hễ là chuyện có lợi với mình, hắn sẽ không do dự mà làm, dù có đi ngược lại luân lý đạo đức cũng không quan trọng.
Hễ gặp phải chuyện đe dọa đến mình, hắn sẽ nghĩ cách giải quyết. Nếu không giết được Lâm Chính thì giảng hòa.
Chỉ cần là có lợi với mình, hắn có thể không quan tâm bất cứ ân oán, mặt mũi gì.
Trong lòng Lâm Chính cũng âm thầm kinh ngạc.
Diệp Viêm có thể trở thành Lục Địa Thần Tiên trẻ tuổi nhất vực Diệt Vong không phải nhờ vào vận may.
Nhưng Lâm Chính cũng là người rất lý trí.
“Mày nghĩ tao sẽ tin mày sao? Con người tao chỉ tin lời một loại người, đó là người chết!”.
Lâm Chính nói, ánh mắt lộ ra sát ý, đi về phía Diệp Viêm.
Sức mạnh phi thăng dâng trào.
Nhưng Diệp Viêm không hoảng loạn, mà là quay người đẩy cánh cửa đằng sau lưng ra.
Trong nháy mắt, một luồng khí mạnh mẽ tuôn ra.
Lâm Chính không kịp phản ứng, bị luồng khí đó đánh trúng, cả người bay ngược tới vách tường phía sau, bị dòng khí giữ chặt.
Trong nháy mắt, cả tòa đại điện bị luồng khí tràn ra từ trong cửa lấp đầy.
Lâm Chính bị đè chặt trên tường, khó mà động đậy.
Ngược lại, Diệp Viêm vẫn bình an vô sự.
“Lâm Chính, những lời lúc nãy là dựa trên cơ sở tôi và anh cùng đẳng cấp, thật ra anh không giết được tôi. Tòa cung điện này rất nhiều cơ quan, tôi nắm rất rõ, còn anh lại không biết gì. Ở trong này, anh muốn chạm vào tôi rất khó! Cho nên, anh đừng nghĩ là tôi đang cầu xin anh giảng hòa”.
Diệp Viêm bình tĩnh nói.
“Đây là khí gì?”.
Lâm Chính cố gắng xuống tường, bước đi gian nan, cảm giác như khắp nơi trên cơ thể đều bị luồng sức mạnh này chèn ép.
“Đây là… long khí!”.
Diệp Viêm do dự trong chốc lát, lên tiếng.
“Long khí?”.
Lâm Chính sững người.
Chương 3978: Những kẻ này đáng chết!
"Tôi đã uống Thăng Long Đan giúp chuyển hóa sức mạnh phi thăng trong cơ thể thành long khí, dung nhập vào khí tức này, cho nên tôi không bị kết giới ảnh hưởng, cũng không bị những khí tức này ảnh hưởng".
Diệp Viêm liếc mắt nhìn Lâm Chính, bình tĩnh nói: "Người xây cung điện này thật phi thường, cánh cửa sau lưng chính là cửa thoát hiểm mà ông ta để lại cho chính mình. Mục đích ông ta khi xây cung điện trong núi là để tránh kẻ thù. Hiện tại, cánh cửa này cũng là cửa thoát thân của Diệp Viêm này. Lâm Chính, chúng ta sẽ còn gặp lại!"
Nói xong, Diệp Viêm xoay người đi về phía cửa.
"Đúng rồi, trong cung điện này còn có rất nhiều thứ mà anh sẽ có hứng thú, tôi hoàn toàn có thể tiêu hủy chúng, nhưng sau cùng quyết định để lại cho anh!"
Diệp Viêm dứt lời, cánh cửa chậm rãi đóng lại.
Long khí phát ra từ bên trong cánh cửa cũng biến mất ngay lập tức.
Sau khi Lâm Chính khôi phục bình thường trở lại, anh lập tức chạy tới muốn mở cửa.
Nhưng dù anh có cố gắng thế nào cũng vô ích.
Lâm Chính nheo mắt lại.
Anh không tin nửa lời của Diệp Viêm.
Người này đúng là rất lý trí, muốn cầu hòa cũng là thật, nhưng hắn ta chẳng qua chỉ là đang nghĩ cho bản thân.
Hắn nhận ra rằng Lâm Chính là một kẻ điên. Kẻ điên này sẽ không dừng lại cho đến khi giết bằng được hắn, vì vậy hắn mới nói ra những lời đó.
Nhưng nếu có cơ hội giết chết Lâm Chính, Diệp Viêm nhất định sẽ không do dự lấy một giây!
Nếu hôm nay không nhổ cỏ tận gốc thì mai sau sẽ còn có hậu họa!
Lâm Chính nheo mắt, khoanh chân ngồi xuống, điều chỉnh nhịp thở.
Cánh cửa này e là sẽ không thể mở bằng vũ lực.
Có rất nhiều cạm bẫy trong cung điện, và có lẽ có một nơi bí mật để mở cánh cửa.
Anh nhìn quanh một lượt, phát hiện hai bên tường trái phải của cung điện đều có rất nhiều chữ viết và hình vẽ.
Những hình vẽ đó rất trừu tượng, giống người mà không phải người, có ba đầu sáu tay, sau lưng có cánh, trên đầu có sừng, có tay cầm dao kiếm, có tay cầm kim.
"Cửu tiêu bất kinh thiên địa du, long thừa quy tượng ngã tâm gian..."
Lâm Chính đọc chữ trên tường, trong lòng không khỏi ngờ vực.
Câu này có nghĩa là gì?
Ai là chủ nhân của cung điện này?
Diệp Viêm trong thời gian ngắn phất lên, có lẽ cũng là bởi vì nhận được truyền thừa của cung điện này.
Lâm Chính suy nghĩ một chút, sau đó quyết định ở lại trong cung điện chậm rãi lĩnh hội.
Dù sao Diệp Viêm cũng đã chạy thoát, linh lực trong cơ thể hắn nhất thời sẽ không bị tiêu trừ, cho nên Lâm Chính cũng tạm thời bình an vô sự.
Nhưng, những từ ngữ và hình ảnh trên tường cung điện này là gì?
Chiêu thức võ công?
Không giống!
Vậy thì là cái gì?
Lâm Chính không hiểu.
Đột nhiên, đồng tử của anh run lên, tựa hồ nhận ra cái gì.
"Đây hình như là... nhật ký?"
Lâm Chính chợt hiểu ra.
Anh xem lại các hình vẽ và phát hiện ra rằng mặc dù nội dung của các hình vẽ khác nhau, nhưng hình ba đầu và sáu tay sẽ luôn xuất hiện trong đó.
Có vẻ như hình vẽ này chính là chủ nhân của Thiên Thần Điện.
Đợi đã, ba đầu sáu tay?
Lâm Chính híp mắt.
Diệp Viêm luyện công bằng người sống, tích hợp các bộ phận trên cơ thể các cao thủ như Long Thiên Tử vào cơ thể của chính mình, và hắn ta cũng có thể biến ra sáu cánh tay khi chiến đấu.
Chắc chắn là như vậy!
Lâm Chính nhìn kỹ những từ ngữ và hình ảnh này.
Đây nhất định là nhật ký mà chủ nhân Thiên Thần Điện ghi lại. Diệp Viêm từ những ghi chép này lĩnh ngộ được kinh nghiệm tu luyện của Thiên Thần Điện điện chủ, sau đó học được thêm một bộ phận công pháp, cho nên mới có được thực lực như hiện tại.
Lâm Chính khoanh chân ngồi xuống, hít sâu một hơi, bắt đầu yên lặng lĩnh hội.
Trên núi Thiên Thần.
Sau khi Diệp Viêm đi khỏi, kết giới kia không duy trì được lâu và mọi thứ dần bình thường trở lại.
Làn sóng khí phun ra từ vết nứt từ từ biến mất.
Mọi người ban nãy đang khiếp sợ cũng lần lượt ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn xung quanh.
"Chuyện gì vậy?"
"Kết thúc rồi sao?"
"Không biết, cảm giác như chúng ta không sao rồi!"
Người dân của tất cả các gia tộc lúc này mới ý thức được những gì diễn ra xung quanh.
"Các chủ, chẳng lẽ là Lâm minh chủ đã chặt đầu Diệp Viêm, Diệp Viêm hiện đã chết, Lâm minh chủ đã đóng thứ đáng sợ kia lại?"
Lôi Hổ không khỏi tò mò hỏi.
Hạo Thiên trong mắt cũng lộ ra vẻ nghi hoặc, nhưng vẫn gật đầu nói: "Cũng có thể, chí ít không có khả năng Diệp Viêm chủ động đóng khe nứt kia lại!"
"Nói cách khác, Diệp Viêm đã chết?"
"Tốt quá rồi!"
"Mối họa này cuối cùng cũng được tiêu diệt!"
"Thù của chúng ta được báo rồi!"
Vô số người đã khóc nấc lên vì sung sướng, ôm chầm lấy nhau rồi hò reo vui sướng.
Đặc biệt là những người của liên minh Thanh Huyền đã bật khóc ngay tại chỗ, thậm chí có người còn quỳ trên mặt đất và dập đầu về phía Đông, tế bái những người thân đã bị giết bởi Thiên Thần Điện.
“Bố, vậy thì chồng con không sao rồi đúng không?”
Nam Hạnh Nhi lo lắng hỏi.
"Có lẽ... là vậy..."
Nam Ly thành chủ cũng không dám chắc.
"Hay là cô xuống dưới xem một chút đi!"
Vu Hồng ở bên cạnh đi tới, nheo mắt nói.
"Đúng, tôi phải đi xuống dưới xem một chút!"
Nam Hạnh Nhi chẳng buồn suy nghĩ, toan nhảy xuống một lần nữa.
"Nha đầu, con điên rồi sao? Tuy rằng thứ kia đã bị đóng lại, nhưng bên trong vẫn còn năng lượng tàn dư rất mạnh, đi xuống đó chẳng khác nào tìm chỗ chết!"
Nam Ly thành chủ ngay lập tức tóm lấy Nam Hạnh Nhi và quát lớn.
"Nhưng...."
Nam Hạnh Nhi há hốc miệng, không biết nên phản bác như thế nào, nhưng sau cùng chỉ đành cúi đầu không nói nữa.
"Thật là một cô gái ngu ngốc!"
Vu Hồng bật cười, nhưng trong mắt lại lóe lên tia ghen tị.
Vào lúc này, có những tiếng la hét, chửi bới và đánh đập vang lên.
"Đồ chó! Cút khỏi đây ngay cho ông! Thứ chó má như mày mà cũng dám lấy đồ sao?"
"Đặt xuống ngay!"
"Căn phòng này do Lục Kiếm phái của tao chiếm giữ! Bất cứ kẻ nào dám lấy đồ bên trong sẽ bị giết chết!"
"Lục Kiếm phái các người thật không biết xấu hổ! Lúc trước tấn công Thiên Thần Điện, môn phái của chúng tôi đã xông lên trước tiên và hy sinh nhiều nhất, còn các người lại lui về phía sau. Hiện tại, tất cả các thành viên mạnh của môn phái chúng tôi đã chết trong trận chiến và sức mạnh của chúng tôi đã đã bị giảm đi rất nhiều. Bây giờ các người mới nhảy ra giễu võ dương oai? Ti tiện!"
"Thì sao? Hiện tại nắm đấm của ai mạnh thì người đó có quyền! Các anh em, chuyển hết đồ đi cho tôi, đem toàn bộ những đồ hữu dụng về tông môn đi!"
"Được!"
"Kẻ nào dám động vào? Giết kẻ đó!"
"Muốn đánh nhau? Nào!"
Có thể nghe thấy những tiếng la hét và chửi rủa giận dữ không ngừng.
Lôi Hổ sắc mặt biến đổi, lập tức hỏi: "Làm sao vậy? Ở đâu mà ồn ào vậy?"
"Hồi bẩm đại nhân, là từ phía Thiên Thần Điện. Hiện tại có rất nhiều thế tộc đã tiến vào trong điện".
Một người đàn ông nhanh chóng trả lời.
"Cái gì?"
Lôi Hổ sững sờ.
Nam Ly thành chủ, Vân Tiếu trang chủ và những người khác đều im lặng.
"Xem ra Lâm minh chủ nói không sai, những người này tham gia giết Diệp Viêm chẳng qua là vì nghĩ sẽ đạt được lợi ích. Hiện tại Diệp Viêm đã chết, ý đồ thực sự của bọn chúng đương nhiên sẽ bại lộ!"
Hạo Thiên khàn giọng nói.
"Các chủ, hơn mười môn phái trong Thiên Thần Điện đang tranh đoạt những bảo vật của Thiên Thần Điện, chúng ta có nên khuyên can không?"
Một cao thủ từ Lôi Trạch Thiên Các nhanh chóng đi tới, chắp tay nói.
Hạo Thiên nhìn chằm chằm vào đại điện hùng vĩ, im lặng một lúc lâu.
"Kệ bọn chúng đi! Những kẻ này. . . đáng chết!"
Chương 3979: Chạy rồi
Khi biết tin Diệp Viêm tử trận, cái gọi là liên minh gần như sụp đổ ngay lập tức.
Không ai nghe lệnh của Hạo Thiên nữa.
Bọn họ chỉ có một mục tiêu duy nhất vào lúc này.
Đó là sự những món bảo vật trong Thiên Thần Điện!
Để tranh đoạt kho báu trong Thiên Thần Điện, hơn chục gia tộc hùng mạnh đã chém giết lẫn nhau, cuộc chiến diễn ra ác liệt.
Ngay cả những kẻ từng được gọi là người đứng đầu liên minh giờ cũng đã hoàn toàn trở mặt.
Hạo Thiên bị thương và hầu hết những người trong Lôi Trạch Thiên Các do dùng thuật Dẫn Lôi nên đa số đã bị tê liệt, vì vậy họ rời đi sớm và không có ý định tham gia vào trận chiến kiểu này.
Các thành viên của liên minh Thanh Huyền vẫn đứng trước vết nứt, yên lặng chờ đợi Lâm Chính trở về.
Trận chiến trên đỉnh núi càng lúc càng kịch liệt, máu từ trên đỉnh núi tràn ra thành suối, trông vô cùng đáng sợ.
"Này, các người còn đứng canh ở đó làm gì? Định giương mắt nhìn bọn chúng lấy hết bảo vật sao?"
Cảm thấy không cam lòng, Vu Hồng lên tiếng.
"Cô ấy nói đúng, người của chúng ta đổ máu hy sinh, cuối cùng giải quyết được Diệp Viêm. Giờ sao có thể để đám người kia hưởng thành quả chiến đấu chứ?"
Hoa Thiên Hải cũng đi tới, lạnh lùng nói.
Nhưng Nam Ly thành chủ và Vân Tiếu trang chủ đều thờ ơ.
"Chúng tôi tới đây để trừ hại bảo vệ vực Diệt Vong, không phải vì những món lợi này. Bọn họ muốn cướp giết thì mặc kệ họ đi!"
Vân Tiếu trang chủ bình thản đáp.
Hai người Vu Hồng lập tức á khẩu.
"Quên đi, sức chiến đấu của liên minh Thanh Huyền không cao, cho dù Lâm minh chủ sử dụng họ thì cũng chỉ như điều khiển những quân cờ vô tri, người có sức chiến đấu thực sự không nhiều".
Vu Hồng vẻ mặt tiếc nuối.
Nếu liên minh Vu Sơn của cô ta vẫn còn ở đó, cô ta chắc chắn sẽ dẫn họ xông vào thần điện cướp bóc.
Đáng tiếc hiện tại cô ta cùng Hoa Thiên Hải đều đang đơn thương độc mã.
Mọi người im lặng chờ đợi bên vết nứt.
Cuộc tranh cướp kéo dài cả ngày không hồi kết.
Đám người từ các môn phái và thị tộc không ngừng đổ xô lên đỉnh núi để chi viện cho môn phái của mình.
Toàn bộ Thiên Thần Điện chìm trong biển máu, ngay cả bầu trời cũng như sầm lại.
Mọi người im lặng, nhìn lên đỉnh núi không nói nên lời.
Xác người chất đống như núi.
Hầu hết những người sống sót sau trận chiến với Thiên Thần Điện giờ đều chết trên đỉnh núi.
Hơn nữa trong trận chiến này, số người chết còn vượt xa số người chết trong cuộc chiến với Diệp Viêm, thậm chí có vài gia tộc đã bị xóa sổ.
"Lòng người, thật đáng sợ!"
Vu Hồng trong lòng cảm thán, cuối cùng cô ta cũng hiểu tại sao những người từ liên minh Thanh Huyền lại không chịu đi.
Họ không muốn trải qua cuộc chiến một lần nữa.
Ầm ầm...
Lúc này, mặt đất đột nhiên rung chuyển.
Sau đó, những sợi khí bí ẩn xuất hiện từ vết nứt.
Những người canh giữ vết nứt lần lượt đứng dậy, lo lắng nhìn vết nứt.
Nhưng rồi họ nhìn thấy một bóng người nhảy ra khỏi vết nứt không đáy.
Thoạt nhìn, đó chính là Lâm Chính!
"Lâm minh chủ!"
"Lâm Chính đại nhân!"
"Chồng!"
Đám đông vui sướng vội vã lao về phía anh.
Nam Hạnh Nhi thậm chí còn khóc nấc lên và lao vào lòng Lâm Chính.
Lâm Chính giật mình muốn đẩy cô gái ra, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đầy lo lắng và nước mắt giàn giụa trên gương mặt Nam Hạnh Nhi, anh chần chừ một lúc rồi cuối cùng vỗ nhẹ vào vai cô, thì thầm an ủi vài câu.
"Lâm minh chủ, Diệp Viêm đâu rồi? Bị cậu giết rồi sao?"
Nam Ly thành chủ lập tức hỏi.
Ánh mắt những người xung quanh đều dán chặt vào anh.
"Hắn ta đã bỏ chạy".
Lâm Chính khàn giọng đáp.
"Cái gì? Chạy rồi?"
Tất cả mọi người đều vô cùng sốc.
"Trong núi có một cung điện giống như động phủ của cao thủ nào đó. Trong cung điện này có một cửa thoát hiểm, Diệp Viêm thông qua cửa thoát hiểm này rời đi!"
Lâm Chính trầm giọng nói.
Chương 3980: Một cơ hội
"Cung điện bên trong núi mới là Thiên Thần Điện chân chính, Diệp Viêm dựa vào cung điện này xây dựng một Thiên Thần Điện khác trên đỉnh núi. Mà Thiên Thần Điện bên trong núi có một cánh cửa, Diệp Viêm thông qua cánh cửa này rời đi. Cánh cửa này rất kỳ lạ, tôi không thể mở nó ra được".
Lâm Chính khàn giọng nói.
"Nếu vậy, hay là chúng ta cùng đi xuống xem".
Vu Hồng nhanh chóng đến gần nói.
Ánh mắt cô ta thoáng lay động, sâu trong con ngươi lóe lên một tia chờ mong.
Lâm Chính sao có thể không nhìn ra ý đồ của cô ta? Anh lập tức bình thản đáp: "Diệp Viêm đã lấy đi tất cả truyền thừa trong Thiên Thần Điện, trong đó không còn bất kỳ cơ hội lĩnh ngộ truyền thừa nào, ngoại trừ một mảnh linh trí mà chủ nhân của Thiên Thần Điện để lại. Nếu ngộ tính của cô đủ mạnh, có thể nhìn ra được gì đó thì coi như cô có bản lĩnh".
"Vậy sao?"
Vu Hồng nghe vậy thì càng thêm hưng phấn: "Tôi mắc kẹt ở cảnh giới này đã lâu, nguyên chủ của Thiên Thần Điện nhất định là cao thủ phi thường, nếu như có thể lĩnh ngộ một chút từ di vật của ông ta, nói không chừng tôi có thể đột phá đến cảnh giới Lục Địa Thần Tiên!"
Cô ta nói dứt lời, ngay cả Hoa Thiên Hải cũng động lòng
Nhưng ông ta ngại mở miệng nên chỉ đứng sang một bên, im lặng.
"Tôi nghĩ mọi người hẳn là rất có hứng thú. Vậy thì, mọi người đi theo tôi xuống dưới, giúp tôi tìm kiếm trong cung điện xem có mật thất nào giúp mở cánh cửa kia không".
Lâm Chính nói.
"Được!"
Mọi người gật đầu, lập tức theo Lâm Chính đi vào khe hở lần nữa.
Không có kết giới ngăn cản, đoàn người dễ dàng đi qua, nhanh chóng vào tới cung điện bên trong núi.
Mọi người nhìn xung quanh, chiêm ngưỡng cung điện nguy nga tráng lệ này mà ai nấy đều phải xuýt xoa.
"Kia là cái gì?"
Vu Hồng liếc mắt nhìn lên những dòng chữ và tranh vẽ trên bức tường, tò mò hỏi.
"Đây là những gì chủ nhân của cung điện này để lại. Diệp Viêm cũng lĩnh ngộ từ những dòng chữ và hình ảnh này, vì vậy sức mạnh của hắn ta tăng vọt".
Lâm Chính bình thản đáp.
"Thật sao?"
Vu Hồng vui mừng khôn xiết, lập tức khoanh chân ngồi xuống bắt đầu lĩnh ngộ.
Cô ta không hề khách sáo.
Còn Hoa Thiên Hải ngược lại có vẻ đặc biệt thận trọng.
"Hoa Thiên Hải, sao ông còn chưa đi?"
Lâm Chính đã chú ý tới động thái của Hoa Thần Hải, cau mày hỏi.
"Vừa rồi tôi lo lắng cho sự an toàn của cậu, bây giờ cậu đã bình an vô sự, tôi đã yên tâm. Thiên Hải sẽ rời đi ngay bây giờ".
Hoa Thiên Hải vội vàng chắp tay từ biệt, xoay người toan rời đi.
"Được rồi, tới cũng tới rồi, nếu ông muốn thì hãy thử lĩnh hội nó xem!"
Lâm Chính xua tay.
Hoa Thiên Hải giật mình, sau đó lại chắp tay đáp: "Không dám...."
Ông ta không đi lĩnh hội, rõ ràng là đang cảm thấy có lỗi.
Lâm Chính cũng chú ý tới sự thay đổi của Hoa Thiên Hải.
Nhưng anh không mấy tin tưởng vào con người này.
Rốt cuộc người này còn có thể phản bội chính anh em của mình, làm sao có thể tin được việc ông ta đột nhiên cải tà quy chính?
Nam Ly thành chú và Vân Tiếu trang chủ cũng cố gắng lĩnh hội.
Nhưng một lúc sau, hai người đều cau mày, sắc mặt rất khó coi.
"Những thứ này là cái quái gì vậy?"
Vu Hồng đột ngột đứng dậy và tức giận quát lớn.
"Thế nào? Không đọc được sao?"
Lâm Chính bình thản hỏi.
"Quá uyên thâm và phức tạp, rốt cuộc ai có thể viết ra những thứ này kia chứ?"
Vu Hồng bất lực hét lên.
"Chỉ là sự hiểu biết của cô chưa đủ mà thôi".
Lâm Chính lắc đầu, bình tĩnh nói: "Thiên phú của Diệp Viêm thật đáng sợ, nhiều năm qua hắn đi khắp nơi lùng bắt các thiên tài, dung nhập những phần cơ thể của họ vào trong cơ thể mình, cướp đoạt thiên phú của những người đó. Chỉ có như vậy hắn mới lĩnh ngộ được dòng chữ trên bức tường, còn người bình thường muốn lĩnh ngộ nó thì khó như lên trời".
"Lâm minh chủ, cậu đã lĩnh ngộ được nó chưa?"
Nam Ly thành chủ không khỏi tò mò hỏi.
Lâm Chính trầm mặc một lát, gật đầu rồi lại lắc đầu.
Mọi người nhìn nhau thất thần.
"Lâm minh chủ, cậu như vậy là có ý gì?"
"Hiện giờ tôi vẫn còn thiếu một cơ hội!"
Lâm Chính khàn giọng nói.
"Cơ hội?"
"Đúng vậy, giống như cơ hội mà Diệp Viêm có được bên ngoài thần mộ Chí Tôn....."
Không ai biết lúc này Lâm Chính phải chịu đau đớn đến thế nào.
Cơ thể anh nứt ra hết lần này đến lần khác, lành lại hết lần này tới lần khác.
Máu tươi như chảy mãi không cạn, xác thịt như phá mãi không hư.
Nhưng loại giày vò này e là ở địa ngục cũng không có.
Cuối cùng, theo sự cố gắng tiến lên của Lâm Chính, cơ thể anh chậm rãi biến mất trong sóng khí.
Người trên núi đều câm lặng.
Bên tai trừ tiếng sóng khí rít gào thì không còn tiếng gì khác.
“Chồng ơi!”.
Lúc này, Nam Hạnh Nhi đột nhiên trèo lên vách núi, chạy qua đó.
Thành chủ Nam Ly Thành vội vàng kéo Nam Hạnh Nhi lại.
Nam Hạnh Nhi khóc như mưa, muốn nhảy vào trong khe nứt.
“Hạnh Nhi, con làm gì vậy? Muốn chết sao?”.
Thành chủ Nam Ly Thành nổi giận quát.
“Bố, chồng con ở dưới đó, con phải đi cứu anh ấy! Con phải đi cứu anh ấy về!”.
Nam Hạnh Nhi khóc lóc.
“Ngốc! Lâm minh chủ người tốt sẽ gặp phúc, cậu ấy sẽ bình an! Làn sóng khí này ngay cả bố chạm vào cũng chết, nhưng Lâm minh chủ thì khác, cậu ấy là tồn tại đã chiến thắng Lục Địa Thần Tiên! Đây là chuyện trước nay chưa từng có! Bố nghĩ cậu ấy nhất định sẽ không sao đâu!”.
Thành chủ Nam Ly Thành an ủi.
Nam Hạnh Nhi nhào vào lòng bố khóc nức nở.
Nhưng đó chỉ là những lời an ủi, ở dưới kia nguy hiểm thế nào không ai biết.
“Truyền lệnh xuống, mau chóng phong tỏa núi Thiên Thần, giết hết tất cả đám người còn lại của Thiên Thần Điện, không bỏ sót một ai!”.
Hạo Thiên quát lên.
“Tuân lệnh!”.
Cùng lúc đó.
Trong khe nứt.
Lâm Chính vẫn đang rơi xuống từng chút một.
Lúc này anh không nhìn rõ được gì.
Bởi vì hai mắt bị sóng khí đâm mù, chỉ khi nào được sức mạnh trận pháp khôi phục mới có thể nhìn được rõ, anh chỉ đành dựa theo cảm giác rơi xuống.
Cứ vậy trôi qua năm sáu phút.
Vụt!
Sóng khí không ngừng xé rách da thịt Lâm Chính đột nhiên biến mất.
Sau đó, trước mắt anh sáng bừng, cơ thể ngã mạnh xuống đất.
Anh vội vàng bò dậy, mới phát hiện mình đang ở trong một đại điện cũ nát.
“Đây là đại điện do Diệp Viêm xây sao?".
Lâm Chính cảm thấy không thể tưởng tượng.
Không đúng, đại điện này vô cùng cũ nát, khắp nơi loang lổ, chắc hẳn niên đại rất lâu.
Thiên Thần Điện thành lập không lâu, chắc chắn không phải do Diệp Viêm xây nơi này.
Anh ngẩng đầu nhìn lên mới phát hiện làn sóng khí đó là do kết giới của đại điện tạo thành.
Lúc này kết giới đang ở trong trạng thái dao động, không ổn định, do đó liên tục tuôn trào khí ý ra ngoài. Bởi vì mình đã xuyên qua kết giới nên không bị ảnh hưởng bởi sóng khí.
Lâm Chính nhìn chằm chằm phía cuối đại điện, bước nhanh tới.
“Anh lại… xuống được đây?”.
Một giọng nói vang lên.
Nhìn lại thì thấy ở trước cánh cửa phía cuối đại điện có một bóng người.
Chính là Diệp Viêm!
“Không ngờ trong núi Thiên Thần lại có một động thiên, đây là cung điện của ai?”.
Lâm Chính hỏi.
“Tôi cũng không biết!”.
Diệp Viêm bình tĩnh nói: “Tôi cũng tình cờ phát hiện ra tòa cung điện này, lấy được truyền thừa của chủ nhân cung điện. Đây chắc là động phủ tu luyện của vị đại năng nào đó. Vì nơi này được đặt tên là Thiên Thần Điện, nên tôi mới xây dựng Thiên Thần Điện ở bên trên, thật ra Thiên Thần Điện chân chính là ở đây!”.
“Hóa ra là vậy!”.
“Sao anh có thể thông qua phòng ngự của kết giới mà vào được đây?”.
“Nhảy xuống đây”.
“Nhảy?”.
“Chẳng lẽ còn cách nào khác sao?”.
Lâm Chính hỏi ngược lại.
Diệp Viêm im lặng.
Một lúc lâu sau, hắn hít sâu một hơi.
“Lâm Chính, anh thật sự khiến tôi phải bất ngờ, tôi chưa bao giờ thấy ai điên rồ như anh!”.
Diệp Viêm nhìn lên đỉnh đầu: “Kết giới này ngay cả tôi cũng không xuyên qua được, anh lại nhảy thẳng xuống. Tuy có sức mạnh trận pháp bảo vệ, nhưng đau đớn và giày vò trong lúc đó chắc chắn không phải người bình thường có thể chịu được… Anh đúng là kẻ điên!”.
Chương 3977: Long khí
“Không phải lần đầu có người gọi tao là kẻ điên!”.
Lâm Chính cười chua chát: “Chỉ là tao không còn lựa chọn nào khác, tao có việc cần làm, có người cần bảo vệ! Nếu tao không điên thì chính bọn họ sẽ phát điên!”.
“Anh là người mang tính mục tiêu rất mạnh, chấp niệm rất sâu, ý chí vượt qua người phàm! Lâm Chính, tôi thừa nhận đối địch với anh là sai lầm lớn nhất trong đời tôi!”.
Diệp Viêm nói: “Ý chí và thực lực của anh, tôi công nhận! Tôi hi vọng chúng ta sẽ xóa bỏ chuyện trước kia, tôi không truy cứu chuyện anh giết hại Long Thiên Tử nữa, giữa tôi và anh không còn ân oán!”.
“Mày đang cầu xin tao đấy sao?”.
Lâm Chính nhíu mày hỏi.
“Đương nhiên không phải”.
Diệp Viêm bình tĩnh nói: “Tôi biết điều mà anh lo nghĩ. Anh điên cuồng muốn giết tôi như vậy cũng chỉ vì lo tôi sẽ ra tay với người thân bên cạnh anh, lo rằng tôi sẽ đe dọa sự an toàn của anh và người thân, thật ra anh lo nghĩ nhiều rồi. Nếu tôi muốn giết anh thì chắc chắn sẽ không bỏ qua bất cứ ai. Con người tôi xưa nay luôn trừ cỏ tận gốc, chỉ cần là kẻ thù mà tôi nhận định thì tôi nhất định sẽ giết cả nhà, trẻ sơ sinh cũng không tha”.
“Nhưng con người tôi có một nguyên tắc, đó là không làm bất cứ chuyện gì nguy hiểm! Trước kia tôi không biết anh điên rồ như vậy. Nếu tôi biết anh có tính cách như vậy, chuyện của Long Thiên Tử tôi sẽ không để tâm!”.
“Con người anh một khi cho rằng chuyện nào hoặc người nào đe dọa đến mình thì sẽ không tiếc bất cứ giá nào để hủy diệt nó”.
“Kẻ địch như vậy là đáng sợ nhất. Dù hôm nay tôi thất bại có cơ hội ngóc đầu trở lại, nhưng anh cũng sẽ truy sát tôi đến chân trời góc biển. Nếu đã như vậy, tôi định sẽ bắt tay giảng hòa với anh”.
Diệp Viêm là người lý trí, hắn lý trí đến mức đáng sợ.
Hễ là chuyện có lợi với mình, hắn sẽ không do dự mà làm, dù có đi ngược lại luân lý đạo đức cũng không quan trọng.
Hễ gặp phải chuyện đe dọa đến mình, hắn sẽ nghĩ cách giải quyết. Nếu không giết được Lâm Chính thì giảng hòa.
Chỉ cần là có lợi với mình, hắn có thể không quan tâm bất cứ ân oán, mặt mũi gì.
Trong lòng Lâm Chính cũng âm thầm kinh ngạc.
Diệp Viêm có thể trở thành Lục Địa Thần Tiên trẻ tuổi nhất vực Diệt Vong không phải nhờ vào vận may.
Nhưng Lâm Chính cũng là người rất lý trí.
“Mày nghĩ tao sẽ tin mày sao? Con người tao chỉ tin lời một loại người, đó là người chết!”.
Lâm Chính nói, ánh mắt lộ ra sát ý, đi về phía Diệp Viêm.
Sức mạnh phi thăng dâng trào.
Nhưng Diệp Viêm không hoảng loạn, mà là quay người đẩy cánh cửa đằng sau lưng ra.
Trong nháy mắt, một luồng khí mạnh mẽ tuôn ra.
Lâm Chính không kịp phản ứng, bị luồng khí đó đánh trúng, cả người bay ngược tới vách tường phía sau, bị dòng khí giữ chặt.
Trong nháy mắt, cả tòa đại điện bị luồng khí tràn ra từ trong cửa lấp đầy.
Lâm Chính bị đè chặt trên tường, khó mà động đậy.
Ngược lại, Diệp Viêm vẫn bình an vô sự.
“Lâm Chính, những lời lúc nãy là dựa trên cơ sở tôi và anh cùng đẳng cấp, thật ra anh không giết được tôi. Tòa cung điện này rất nhiều cơ quan, tôi nắm rất rõ, còn anh lại không biết gì. Ở trong này, anh muốn chạm vào tôi rất khó! Cho nên, anh đừng nghĩ là tôi đang cầu xin anh giảng hòa”.
Diệp Viêm bình tĩnh nói.
“Đây là khí gì?”.
Lâm Chính cố gắng xuống tường, bước đi gian nan, cảm giác như khắp nơi trên cơ thể đều bị luồng sức mạnh này chèn ép.
“Đây là… long khí!”.
Diệp Viêm do dự trong chốc lát, lên tiếng.
“Long khí?”.
Lâm Chính sững người.
Chương 3978: Những kẻ này đáng chết!
"Tôi đã uống Thăng Long Đan giúp chuyển hóa sức mạnh phi thăng trong cơ thể thành long khí, dung nhập vào khí tức này, cho nên tôi không bị kết giới ảnh hưởng, cũng không bị những khí tức này ảnh hưởng".
Diệp Viêm liếc mắt nhìn Lâm Chính, bình tĩnh nói: "Người xây cung điện này thật phi thường, cánh cửa sau lưng chính là cửa thoát hiểm mà ông ta để lại cho chính mình. Mục đích ông ta khi xây cung điện trong núi là để tránh kẻ thù. Hiện tại, cánh cửa này cũng là cửa thoát thân của Diệp Viêm này. Lâm Chính, chúng ta sẽ còn gặp lại!"
Nói xong, Diệp Viêm xoay người đi về phía cửa.
"Đúng rồi, trong cung điện này còn có rất nhiều thứ mà anh sẽ có hứng thú, tôi hoàn toàn có thể tiêu hủy chúng, nhưng sau cùng quyết định để lại cho anh!"
Diệp Viêm dứt lời, cánh cửa chậm rãi đóng lại.
Long khí phát ra từ bên trong cánh cửa cũng biến mất ngay lập tức.
Sau khi Lâm Chính khôi phục bình thường trở lại, anh lập tức chạy tới muốn mở cửa.
Nhưng dù anh có cố gắng thế nào cũng vô ích.
Lâm Chính nheo mắt lại.
Anh không tin nửa lời của Diệp Viêm.
Người này đúng là rất lý trí, muốn cầu hòa cũng là thật, nhưng hắn ta chẳng qua chỉ là đang nghĩ cho bản thân.
Hắn nhận ra rằng Lâm Chính là một kẻ điên. Kẻ điên này sẽ không dừng lại cho đến khi giết bằng được hắn, vì vậy hắn mới nói ra những lời đó.
Nhưng nếu có cơ hội giết chết Lâm Chính, Diệp Viêm nhất định sẽ không do dự lấy một giây!
Nếu hôm nay không nhổ cỏ tận gốc thì mai sau sẽ còn có hậu họa!
Lâm Chính nheo mắt, khoanh chân ngồi xuống, điều chỉnh nhịp thở.
Cánh cửa này e là sẽ không thể mở bằng vũ lực.
Có rất nhiều cạm bẫy trong cung điện, và có lẽ có một nơi bí mật để mở cánh cửa.
Anh nhìn quanh một lượt, phát hiện hai bên tường trái phải của cung điện đều có rất nhiều chữ viết và hình vẽ.
Những hình vẽ đó rất trừu tượng, giống người mà không phải người, có ba đầu sáu tay, sau lưng có cánh, trên đầu có sừng, có tay cầm dao kiếm, có tay cầm kim.
"Cửu tiêu bất kinh thiên địa du, long thừa quy tượng ngã tâm gian..."
Lâm Chính đọc chữ trên tường, trong lòng không khỏi ngờ vực.
Câu này có nghĩa là gì?
Ai là chủ nhân của cung điện này?
Diệp Viêm trong thời gian ngắn phất lên, có lẽ cũng là bởi vì nhận được truyền thừa của cung điện này.
Lâm Chính suy nghĩ một chút, sau đó quyết định ở lại trong cung điện chậm rãi lĩnh hội.
Dù sao Diệp Viêm cũng đã chạy thoát, linh lực trong cơ thể hắn nhất thời sẽ không bị tiêu trừ, cho nên Lâm Chính cũng tạm thời bình an vô sự.
Nhưng, những từ ngữ và hình ảnh trên tường cung điện này là gì?
Chiêu thức võ công?
Không giống!
Vậy thì là cái gì?
Lâm Chính không hiểu.
Đột nhiên, đồng tử của anh run lên, tựa hồ nhận ra cái gì.
"Đây hình như là... nhật ký?"
Lâm Chính chợt hiểu ra.
Anh xem lại các hình vẽ và phát hiện ra rằng mặc dù nội dung của các hình vẽ khác nhau, nhưng hình ba đầu và sáu tay sẽ luôn xuất hiện trong đó.
Có vẻ như hình vẽ này chính là chủ nhân của Thiên Thần Điện.
Đợi đã, ba đầu sáu tay?
Lâm Chính híp mắt.
Diệp Viêm luyện công bằng người sống, tích hợp các bộ phận trên cơ thể các cao thủ như Long Thiên Tử vào cơ thể của chính mình, và hắn ta cũng có thể biến ra sáu cánh tay khi chiến đấu.
Chắc chắn là như vậy!
Lâm Chính nhìn kỹ những từ ngữ và hình ảnh này.
Đây nhất định là nhật ký mà chủ nhân Thiên Thần Điện ghi lại. Diệp Viêm từ những ghi chép này lĩnh ngộ được kinh nghiệm tu luyện của Thiên Thần Điện điện chủ, sau đó học được thêm một bộ phận công pháp, cho nên mới có được thực lực như hiện tại.
Lâm Chính khoanh chân ngồi xuống, hít sâu một hơi, bắt đầu yên lặng lĩnh hội.
Trên núi Thiên Thần.
Sau khi Diệp Viêm đi khỏi, kết giới kia không duy trì được lâu và mọi thứ dần bình thường trở lại.
Làn sóng khí phun ra từ vết nứt từ từ biến mất.
Mọi người ban nãy đang khiếp sợ cũng lần lượt ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn xung quanh.
"Chuyện gì vậy?"
"Kết thúc rồi sao?"
"Không biết, cảm giác như chúng ta không sao rồi!"
Người dân của tất cả các gia tộc lúc này mới ý thức được những gì diễn ra xung quanh.
"Các chủ, chẳng lẽ là Lâm minh chủ đã chặt đầu Diệp Viêm, Diệp Viêm hiện đã chết, Lâm minh chủ đã đóng thứ đáng sợ kia lại?"
Lôi Hổ không khỏi tò mò hỏi.
Hạo Thiên trong mắt cũng lộ ra vẻ nghi hoặc, nhưng vẫn gật đầu nói: "Cũng có thể, chí ít không có khả năng Diệp Viêm chủ động đóng khe nứt kia lại!"
"Nói cách khác, Diệp Viêm đã chết?"
"Tốt quá rồi!"
"Mối họa này cuối cùng cũng được tiêu diệt!"
"Thù của chúng ta được báo rồi!"
Vô số người đã khóc nấc lên vì sung sướng, ôm chầm lấy nhau rồi hò reo vui sướng.
Đặc biệt là những người của liên minh Thanh Huyền đã bật khóc ngay tại chỗ, thậm chí có người còn quỳ trên mặt đất và dập đầu về phía Đông, tế bái những người thân đã bị giết bởi Thiên Thần Điện.
“Bố, vậy thì chồng con không sao rồi đúng không?”
Nam Hạnh Nhi lo lắng hỏi.
"Có lẽ... là vậy..."
Nam Ly thành chủ cũng không dám chắc.
"Hay là cô xuống dưới xem một chút đi!"
Vu Hồng ở bên cạnh đi tới, nheo mắt nói.
"Đúng, tôi phải đi xuống dưới xem một chút!"
Nam Hạnh Nhi chẳng buồn suy nghĩ, toan nhảy xuống một lần nữa.
"Nha đầu, con điên rồi sao? Tuy rằng thứ kia đã bị đóng lại, nhưng bên trong vẫn còn năng lượng tàn dư rất mạnh, đi xuống đó chẳng khác nào tìm chỗ chết!"
Nam Ly thành chủ ngay lập tức tóm lấy Nam Hạnh Nhi và quát lớn.
"Nhưng...."
Nam Hạnh Nhi há hốc miệng, không biết nên phản bác như thế nào, nhưng sau cùng chỉ đành cúi đầu không nói nữa.
"Thật là một cô gái ngu ngốc!"
Vu Hồng bật cười, nhưng trong mắt lại lóe lên tia ghen tị.
Vào lúc này, có những tiếng la hét, chửi bới và đánh đập vang lên.
"Đồ chó! Cút khỏi đây ngay cho ông! Thứ chó má như mày mà cũng dám lấy đồ sao?"
"Đặt xuống ngay!"
"Căn phòng này do Lục Kiếm phái của tao chiếm giữ! Bất cứ kẻ nào dám lấy đồ bên trong sẽ bị giết chết!"
"Lục Kiếm phái các người thật không biết xấu hổ! Lúc trước tấn công Thiên Thần Điện, môn phái của chúng tôi đã xông lên trước tiên và hy sinh nhiều nhất, còn các người lại lui về phía sau. Hiện tại, tất cả các thành viên mạnh của môn phái chúng tôi đã chết trong trận chiến và sức mạnh của chúng tôi đã đã bị giảm đi rất nhiều. Bây giờ các người mới nhảy ra giễu võ dương oai? Ti tiện!"
"Thì sao? Hiện tại nắm đấm của ai mạnh thì người đó có quyền! Các anh em, chuyển hết đồ đi cho tôi, đem toàn bộ những đồ hữu dụng về tông môn đi!"
"Được!"
"Kẻ nào dám động vào? Giết kẻ đó!"
"Muốn đánh nhau? Nào!"
Có thể nghe thấy những tiếng la hét và chửi rủa giận dữ không ngừng.
Lôi Hổ sắc mặt biến đổi, lập tức hỏi: "Làm sao vậy? Ở đâu mà ồn ào vậy?"
"Hồi bẩm đại nhân, là từ phía Thiên Thần Điện. Hiện tại có rất nhiều thế tộc đã tiến vào trong điện".
Một người đàn ông nhanh chóng trả lời.
"Cái gì?"
Lôi Hổ sững sờ.
Nam Ly thành chủ, Vân Tiếu trang chủ và những người khác đều im lặng.
"Xem ra Lâm minh chủ nói không sai, những người này tham gia giết Diệp Viêm chẳng qua là vì nghĩ sẽ đạt được lợi ích. Hiện tại Diệp Viêm đã chết, ý đồ thực sự của bọn chúng đương nhiên sẽ bại lộ!"
Hạo Thiên khàn giọng nói.
"Các chủ, hơn mười môn phái trong Thiên Thần Điện đang tranh đoạt những bảo vật của Thiên Thần Điện, chúng ta có nên khuyên can không?"
Một cao thủ từ Lôi Trạch Thiên Các nhanh chóng đi tới, chắp tay nói.
Hạo Thiên nhìn chằm chằm vào đại điện hùng vĩ, im lặng một lúc lâu.
"Kệ bọn chúng đi! Những kẻ này. . . đáng chết!"
Chương 3979: Chạy rồi
Khi biết tin Diệp Viêm tử trận, cái gọi là liên minh gần như sụp đổ ngay lập tức.
Không ai nghe lệnh của Hạo Thiên nữa.
Bọn họ chỉ có một mục tiêu duy nhất vào lúc này.
Đó là sự những món bảo vật trong Thiên Thần Điện!
Để tranh đoạt kho báu trong Thiên Thần Điện, hơn chục gia tộc hùng mạnh đã chém giết lẫn nhau, cuộc chiến diễn ra ác liệt.
Ngay cả những kẻ từng được gọi là người đứng đầu liên minh giờ cũng đã hoàn toàn trở mặt.
Hạo Thiên bị thương và hầu hết những người trong Lôi Trạch Thiên Các do dùng thuật Dẫn Lôi nên đa số đã bị tê liệt, vì vậy họ rời đi sớm và không có ý định tham gia vào trận chiến kiểu này.
Các thành viên của liên minh Thanh Huyền vẫn đứng trước vết nứt, yên lặng chờ đợi Lâm Chính trở về.
Trận chiến trên đỉnh núi càng lúc càng kịch liệt, máu từ trên đỉnh núi tràn ra thành suối, trông vô cùng đáng sợ.
"Này, các người còn đứng canh ở đó làm gì? Định giương mắt nhìn bọn chúng lấy hết bảo vật sao?"
Cảm thấy không cam lòng, Vu Hồng lên tiếng.
"Cô ấy nói đúng, người của chúng ta đổ máu hy sinh, cuối cùng giải quyết được Diệp Viêm. Giờ sao có thể để đám người kia hưởng thành quả chiến đấu chứ?"
Hoa Thiên Hải cũng đi tới, lạnh lùng nói.
Nhưng Nam Ly thành chủ và Vân Tiếu trang chủ đều thờ ơ.
"Chúng tôi tới đây để trừ hại bảo vệ vực Diệt Vong, không phải vì những món lợi này. Bọn họ muốn cướp giết thì mặc kệ họ đi!"
Vân Tiếu trang chủ bình thản đáp.
Hai người Vu Hồng lập tức á khẩu.
"Quên đi, sức chiến đấu của liên minh Thanh Huyền không cao, cho dù Lâm minh chủ sử dụng họ thì cũng chỉ như điều khiển những quân cờ vô tri, người có sức chiến đấu thực sự không nhiều".
Vu Hồng vẻ mặt tiếc nuối.
Nếu liên minh Vu Sơn của cô ta vẫn còn ở đó, cô ta chắc chắn sẽ dẫn họ xông vào thần điện cướp bóc.
Đáng tiếc hiện tại cô ta cùng Hoa Thiên Hải đều đang đơn thương độc mã.
Mọi người im lặng chờ đợi bên vết nứt.
Cuộc tranh cướp kéo dài cả ngày không hồi kết.
Đám người từ các môn phái và thị tộc không ngừng đổ xô lên đỉnh núi để chi viện cho môn phái của mình.
Toàn bộ Thiên Thần Điện chìm trong biển máu, ngay cả bầu trời cũng như sầm lại.
Mọi người im lặng, nhìn lên đỉnh núi không nói nên lời.
Xác người chất đống như núi.
Hầu hết những người sống sót sau trận chiến với Thiên Thần Điện giờ đều chết trên đỉnh núi.
Hơn nữa trong trận chiến này, số người chết còn vượt xa số người chết trong cuộc chiến với Diệp Viêm, thậm chí có vài gia tộc đã bị xóa sổ.
"Lòng người, thật đáng sợ!"
Vu Hồng trong lòng cảm thán, cuối cùng cô ta cũng hiểu tại sao những người từ liên minh Thanh Huyền lại không chịu đi.
Họ không muốn trải qua cuộc chiến một lần nữa.
Ầm ầm...
Lúc này, mặt đất đột nhiên rung chuyển.
Sau đó, những sợi khí bí ẩn xuất hiện từ vết nứt.
Những người canh giữ vết nứt lần lượt đứng dậy, lo lắng nhìn vết nứt.
Nhưng rồi họ nhìn thấy một bóng người nhảy ra khỏi vết nứt không đáy.
Thoạt nhìn, đó chính là Lâm Chính!
"Lâm minh chủ!"
"Lâm Chính đại nhân!"
"Chồng!"
Đám đông vui sướng vội vã lao về phía anh.
Nam Hạnh Nhi thậm chí còn khóc nấc lên và lao vào lòng Lâm Chính.
Lâm Chính giật mình muốn đẩy cô gái ra, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đầy lo lắng và nước mắt giàn giụa trên gương mặt Nam Hạnh Nhi, anh chần chừ một lúc rồi cuối cùng vỗ nhẹ vào vai cô, thì thầm an ủi vài câu.
"Lâm minh chủ, Diệp Viêm đâu rồi? Bị cậu giết rồi sao?"
Nam Ly thành chủ lập tức hỏi.
Ánh mắt những người xung quanh đều dán chặt vào anh.
"Hắn ta đã bỏ chạy".
Lâm Chính khàn giọng đáp.
"Cái gì? Chạy rồi?"
Tất cả mọi người đều vô cùng sốc.
"Trong núi có một cung điện giống như động phủ của cao thủ nào đó. Trong cung điện này có một cửa thoát hiểm, Diệp Viêm thông qua cửa thoát hiểm này rời đi!"
Lâm Chính trầm giọng nói.
Chương 3980: Một cơ hội
"Cung điện bên trong núi mới là Thiên Thần Điện chân chính, Diệp Viêm dựa vào cung điện này xây dựng một Thiên Thần Điện khác trên đỉnh núi. Mà Thiên Thần Điện bên trong núi có một cánh cửa, Diệp Viêm thông qua cánh cửa này rời đi. Cánh cửa này rất kỳ lạ, tôi không thể mở nó ra được".
Lâm Chính khàn giọng nói.
"Nếu vậy, hay là chúng ta cùng đi xuống xem".
Vu Hồng nhanh chóng đến gần nói.
Ánh mắt cô ta thoáng lay động, sâu trong con ngươi lóe lên một tia chờ mong.
Lâm Chính sao có thể không nhìn ra ý đồ của cô ta? Anh lập tức bình thản đáp: "Diệp Viêm đã lấy đi tất cả truyền thừa trong Thiên Thần Điện, trong đó không còn bất kỳ cơ hội lĩnh ngộ truyền thừa nào, ngoại trừ một mảnh linh trí mà chủ nhân của Thiên Thần Điện để lại. Nếu ngộ tính của cô đủ mạnh, có thể nhìn ra được gì đó thì coi như cô có bản lĩnh".
"Vậy sao?"
Vu Hồng nghe vậy thì càng thêm hưng phấn: "Tôi mắc kẹt ở cảnh giới này đã lâu, nguyên chủ của Thiên Thần Điện nhất định là cao thủ phi thường, nếu như có thể lĩnh ngộ một chút từ di vật của ông ta, nói không chừng tôi có thể đột phá đến cảnh giới Lục Địa Thần Tiên!"
Cô ta nói dứt lời, ngay cả Hoa Thiên Hải cũng động lòng
Nhưng ông ta ngại mở miệng nên chỉ đứng sang một bên, im lặng.
"Tôi nghĩ mọi người hẳn là rất có hứng thú. Vậy thì, mọi người đi theo tôi xuống dưới, giúp tôi tìm kiếm trong cung điện xem có mật thất nào giúp mở cánh cửa kia không".
Lâm Chính nói.
"Được!"
Mọi người gật đầu, lập tức theo Lâm Chính đi vào khe hở lần nữa.
Không có kết giới ngăn cản, đoàn người dễ dàng đi qua, nhanh chóng vào tới cung điện bên trong núi.
Mọi người nhìn xung quanh, chiêm ngưỡng cung điện nguy nga tráng lệ này mà ai nấy đều phải xuýt xoa.
"Kia là cái gì?"
Vu Hồng liếc mắt nhìn lên những dòng chữ và tranh vẽ trên bức tường, tò mò hỏi.
"Đây là những gì chủ nhân của cung điện này để lại. Diệp Viêm cũng lĩnh ngộ từ những dòng chữ và hình ảnh này, vì vậy sức mạnh của hắn ta tăng vọt".
Lâm Chính bình thản đáp.
"Thật sao?"
Vu Hồng vui mừng khôn xiết, lập tức khoanh chân ngồi xuống bắt đầu lĩnh ngộ.
Cô ta không hề khách sáo.
Còn Hoa Thiên Hải ngược lại có vẻ đặc biệt thận trọng.
"Hoa Thiên Hải, sao ông còn chưa đi?"
Lâm Chính đã chú ý tới động thái của Hoa Thần Hải, cau mày hỏi.
"Vừa rồi tôi lo lắng cho sự an toàn của cậu, bây giờ cậu đã bình an vô sự, tôi đã yên tâm. Thiên Hải sẽ rời đi ngay bây giờ".
Hoa Thiên Hải vội vàng chắp tay từ biệt, xoay người toan rời đi.
"Được rồi, tới cũng tới rồi, nếu ông muốn thì hãy thử lĩnh hội nó xem!"
Lâm Chính xua tay.
Hoa Thiên Hải giật mình, sau đó lại chắp tay đáp: "Không dám...."
Ông ta không đi lĩnh hội, rõ ràng là đang cảm thấy có lỗi.
Lâm Chính cũng chú ý tới sự thay đổi của Hoa Thiên Hải.
Nhưng anh không mấy tin tưởng vào con người này.
Rốt cuộc người này còn có thể phản bội chính anh em của mình, làm sao có thể tin được việc ông ta đột nhiên cải tà quy chính?
Nam Ly thành chú và Vân Tiếu trang chủ cũng cố gắng lĩnh hội.
Nhưng một lúc sau, hai người đều cau mày, sắc mặt rất khó coi.
"Những thứ này là cái quái gì vậy?"
Vu Hồng đột ngột đứng dậy và tức giận quát lớn.
"Thế nào? Không đọc được sao?"
Lâm Chính bình thản hỏi.
"Quá uyên thâm và phức tạp, rốt cuộc ai có thể viết ra những thứ này kia chứ?"
Vu Hồng bất lực hét lên.
"Chỉ là sự hiểu biết của cô chưa đủ mà thôi".
Lâm Chính lắc đầu, bình tĩnh nói: "Thiên phú của Diệp Viêm thật đáng sợ, nhiều năm qua hắn đi khắp nơi lùng bắt các thiên tài, dung nhập những phần cơ thể của họ vào trong cơ thể mình, cướp đoạt thiên phú của những người đó. Chỉ có như vậy hắn mới lĩnh ngộ được dòng chữ trên bức tường, còn người bình thường muốn lĩnh ngộ nó thì khó như lên trời".
"Lâm minh chủ, cậu đã lĩnh ngộ được nó chưa?"
Nam Ly thành chủ không khỏi tò mò hỏi.
Lâm Chính trầm mặc một lát, gật đầu rồi lại lắc đầu.
Mọi người nhìn nhau thất thần.
"Lâm minh chủ, cậu như vậy là có ý gì?"
"Hiện giờ tôi vẫn còn thiếu một cơ hội!"
Lâm Chính khàn giọng nói.
"Cơ hội?"
"Đúng vậy, giống như cơ hội mà Diệp Viêm có được bên ngoài thần mộ Chí Tôn....."
Bình luận facebook