-
Chương 3966-3970
Chương 3966: Đao giết người?
Trận chiến đấu trên bầu trời vẫn đang diễn ra kịch liệt.
Ở hậu sơn của Thiên Thần Điện, ánh sáng vàng lan tỏa.
Hơn nữa không ngừng có người trèo từ vách núi lên đỉnh núi.
“Xem ra phương pháp của minh chủ có hiệu quả!”.
Thành chủ Nam Ly Thành nhìn về phía bầu trời, mặt lộ ra vẻ mừng rỡ.
“Nếu có thể tiêu diệt Diệp Viêm ở đây, uy danh của minh chủ chắc chắn sẽ vang vọng khắp vực Diệt Vong. Có lẽ liên minh Thanh Huyền chúng ta cũng có thể lưu danh sử sách!”.
Trang chủ Vân Tiếu cười sâu xa.
Nghe vậy, người xung quanh tim đập nhanh, trong đầu hiện lên suy nghĩ.
Mặc dù liên minh Thanh Huyền được Hạo Thiên công nhận, nhưng chung quy cũng chỉ là liên minh chắp vá tạm thời, không chính quy so với những liên minh khác, liên mình này chỉ được thành lập dựa trên kế hoạch của Lâm Chính.
Nhưng nếu có thể giết được Thánh Quân Diệp Viêm, uy danh của liên minh vang xa, có lẽ Nam Ly Thành và sơn trang Vân Tiếu có thể phát triển danh tiếng của liên minh.
Sau này hoàn toàn có thể biến liên minh thành một thế tộc siêu bá chủ!
Nếu như có thể bước vào tầng lớp đó, hai người sẽ không còn gì phải hối tiếc.
Bọn họ nhìn nhau bằng ánh mắt lấp lánh.
Hoa Thiên Hải cũng có ánh mắt phức tạp.
“Bố! Sao bố lại ở đây?”.
Đúng lúc này, một tiếng hô kinh ngạc vang lên.
Hoa Thiên Hải giật mình, quay đầu lại thấy Hoa Vi Vi đã xuất hiện đằng sau mình từ lúc nào không hay.
“Vi Vi? Con… Con lên đây từ lúc nào?”.
Hoa Thiên Hải ngạc nhiên.
“Chỉ vừa mới lên thôi ạ!”, Hoa Vi Vi chỉ vào vách núi.
Hoa Thiên Hải sửng sốt, vội vàng chạy tới đó.
Trước đó ông ta không chú ý đến phía bên này.
Đến gần vách núi, Hoa Thiên Hải cực kỳ chấn động.
Trên mặt hồ Thiên Thần ở phía sau núi Thiên Thần có đến năm mươi chiếc thuyền lớn xếp thành hàng.
Trên boong mỗi chiếc thuyền đều có một trận pháp lớn đang vận hành.
Số trận pháp này không ngừng tỏa ra năng lượng, bay lên không trung, khi bay lên độ cao nhất định thì biến mất không thấy.
“Đây… Đây là…”.
Hoa Thiên Hải há hốc miệng, một lúc lâu không nói nên lời.
“Bố, đây là kiệt tác của Lâm minh chủ!”.
Hoa Vi Vi nhỏ giọng nói: “Bố còn chưa nói con nghe sao bố lại ở đây? Liên minh Ngũ Phương Băng Nguyên đâu? Thiếu Xuyên trưởng lão đâu? Vì sao không thấy những người khác? Chỉ có một mình bố ở đây?”.
Hoa Thiên Hải run lên, sau đó cụp mắt xuống, nói: “Bọn họ chết cả rồi…”.
“Cái gì?”.
Hoa Vi Vi kinh ngạc.
“Vi Vi, do bố quá tự đại, định rẽ đường mòn đánh lén Thiên Thần Điện, không ngờ lại trúng phải mai phục của Thiên Thần Điện. Liên minh Ngũ Phương Băng Nguyên hầu như bại toàn quân, bố cũng bị người của Thiên Thần Điện bắt sống. May nhờ Lâm minh chủ kịp thời xuất hiện cứu được bố, nếu không… giờ này bố đã thành bộ xương trắng”.
Hoa Thiên Hải thở dài nói: “Lâm minh chủ lấy đức báo oán, bố… hổ thẹn không bằng…”.
“Nếu bố nhận ra được lỗi lầm của mình thì thật ra cũng không muộn, chỉ cần sau này đừng tái phạm…”.
Hoa Vi Vi nói với vẻ mặt phức tạp.
Cô ta cũng cảm nhận được sự thay đổi của Hoa Thiên Hải.
Có lẽ chỉ khi nào trải qua giây phút sống chết mới tạo ra sự thay đổi.
“Bố hãy mau rời khỏi đây đi!”.
Hoa Vi Vi nói: “Mọi chuyện ở đây giao cho Lâm minh chủ là được!”.
“Sao bố có thể chạy trốn như vậy được?”.
Hoa Thiên Hải lộ ra ánh mắt kiên định, nói: “Ngũ Phương Băng Nguyên đã bị diệt, bố còn mặt mũi nào mà chạy trốn?”.
Nói xong, ông ta ngồi xếp bằng dưới đất, nhét đan dược vào miệng.
“Đợi bố khôi phục vết thương sẽ đánh cho Thiên Thần Điện long trời lở đất, trả thù cho tất cả mọi người của Ngũ Phương Băng Nguyên!”.
“Bố…”.
Hoa Vi Vi há hốc miệng, nhưng lại không biết khuyên nhủ thế nào.
“Không ngờ Hoa minh chủ của chúng ta cũng có lúc lương tâm trỗi dậy, đúng là hiếm có!”.
Vu Hồng liếc nhìn phía này, cười đầy giễu cợt.
Hoa Thiên Hải vờ như không nghe thấy.
Trận chiến đấu trên bầu trời kéo dài mấy phút.
Ầm!
Cuối cùng, tiếng nổ to lớn vang lên, hai người cũng tách nhau ra.
Lâm Chính lảo đảo, mất kiểm soát ngã xuống núi Thiên Thần, làm ngọn núi cao to lún xuống 1cm, vết nứt đáng sợ lan tràn từ đỉnh núi xuống đến chân núi.
Nhìn lại Diệp Viêm, trên người đầy dấu quyền, khí tức quanh người hỗn loạn.
Nhưng vẻ mặt hắn rất bình tĩnh, trong mắt vẫn tràn ngập vẻ hững hờ, lạnh lùng nhìn Lâm Chính ở trên núi.
Lâm Chính người đầy vết bầm tím, miệng không ngừng nôn ra máu.
Mặc dù xác thịt anh mạnh mẽ, đao thương bất nhập, nhưng Diệp Viêm dùng phương pháp điểm huyệt khiến anh bị thương nghiêm trọng, lục phủ ngũ tạng tổn thương, nhiều khí mạch, huyết quản trong cơ thể vỡ nát.
“Hình như mày thua rồi!”.
Diệp Viêm nói, dấu quyền trên người dần dần biến mất, khí ý cũng khôi phục trở lại.
“Cái đó thì chưa chắc!”.
Lâm Chính lau máu nơi khóe miệng, chậm rãi đứng dậy.
“Thế à?”.
Diệp Viêm lắc đầu, sau đó vung tay lên, khẽ chuyển động ngón tay.
Rầm! Rầm! Rầm…
Trong cơ thể Lâm Chính đột nhiên vang lên tiếng nổ ầm ầm. Cơ thể anh không ngừng lảo đảo, người khó mà đứng thẳng, suýt chút nữa ngã ra đất. Miệng còn nôn ra máu, phun ra nhiều mảnh thịt vụn.
Một giây sau.
Vù!
Một tia sáng vàng đột nhiên lan tỏa từ trên người Lâm Chính.
Sau đó anh chậm rãi đứng dậy, vết thương trên người lành lại với tốc độ rất nhanh.
Không lâu sau, Lâm Chính đã trở nên hoàn hảo nguyên vẹn.
Hơn nữa… khí tức của anh cũng khôi phục toàn bộ, như đổi mới.
“Cái gì?”.
Diệp Viêm biến sắc.
“Tao thất bại rồi sao?”.
Lâm Chính nhìn chằm chằm hắn.
Diệp Viêm không nói gì, quan sát mỗi một ngóc ngách trên người Lâm Chính.
Hắn không hiểu, rốt cuộc trên người Lâm Chính có sự biến hóa gì.
Đây chắc chắn không phải là hiệu quả chữa lành do đan dược và châm bạc mang lại, cũng không phải khả năng tự chữa lành của cơ thể…
“Hình như là sức mạnh của trận pháp?”.
Diệp Viêm tỏ ra nghiêm nghị, đưa mắt nhìn quanh.
Nhưng xung quanh ngoại trừ núi thây biển máu thì không còn gì khác, đâu có trận pháp nào?
Cho dù có trận pháp thì cũng là trận pháp của Thiên Thần Điện…
Vẻ mặt Diệp Viêm trở nên nghiêm túc.
Hắn biết Lâm Chính có chuẩn bị mới đến.
“Xem ra muốn giết mày phải tốn chút quyền cước”.
Diệp Viêm nói, sau đó lại xông về phía Lâm Chính.
“Mày không nghĩ là tao sẽ giết mày sao?”.
Lâm Chính quát lên, đột nhiên rút một thanh đao trắng như tuyết từ thắt lưng ra.
Đó là Thiên Sinh Đao!
“Đao cứu người mà muốn giết tao?”.
Diệp Viêm nhíu mày.
“Có lúc giết người chính là cứu người, cứu người lại là giết người!”.
Lâm Chính nhếch khóe miệng, đột nhiên vung tay, cầm Thiên Sinh Đao chém về phía Diệp Viêm.
Nhưng trên đao không hề có sát ý…
Chương 3967: Bất tử
Thiên Sinh Đao chứa khí tức sinh mệnh vô tận, sức sống trên thanh đao dạt dào, sử dụng lên người bị thương có thể giúp người bị thương tái sinh xương máu, lập tức hồi phục.
Đây vốn là một thanh đao thiện lành.
Dùng nó để giết người?
Có khác nào trò cười cho thiên hạ?
Nhưng Lâm Chính không quan tâm đến điều đó, cầm đao chém.
Trường đao trắng như tuyết tạo thành đường cong quỷ dị, đao khí dâng tràn.
Diệp Viêm lộ vẻ nghiêm túc.
Mặc dù thanh đao này không tạo thành sự uy hiếp nào đối với hắn, hắn cũng không cảm nhận được khí ý hủy diệt hay sức mạnh phi thăng nào trên đao này, nhưng hắn không dám đỡ nó, mà là tránh né mang tính tượng trưng.
Hắn không hiểu vì sao Lâm Chính lại vung cây đao tràn ngập sinh cơ này về phía mình.
Chắc chắn có mục đích gì đó!
Nhưng ngay cả Diệp Viêm cũng chưa chắc có thể hiểu được.
Khả năng chữa lành của Thiên Sinh Đao cực kỳ đáng sợ, sức mạnh phi thăng mà nó tiêu hao cũng mạnh đến mức khiến người ta phát run.
Nếu nội lực không đủ hùng hậu, e là chưa dùng được bao nhiêu lần đã mệt đến mức ngã quỵ.
Binh khí tốn sức mà lại không thể ra đòn chí mạng, trừ khi đầu óc có vấn đề, không thì ai lại đem nó ra giết người?
Diệp Viêm vừa tránh né vừa suy nghĩ mục đích thật sự của Lâm Chính.
Đúng lúc này.
Vù!
Lưỡi đao của Thiên Sinh Đao đột nhiên chém vào eo hắn.
Trong nháy mắt, Diệp Viêm cảm thấy một dòng chảy ấm áp dâng lên từ phần lưng, khôi phục vết thương không nhiều trên người mình, đồng thời giúp khí mạch trong cơ thể trở nên đầy ắp, cả người phấn chấn tinh thần hơn.
Diệp Viêm sa sầm mặt, ra tay đánh về phía Lâm Chính.
Hắn không tránh né nữa mà dùng nắm đấm tấn công, đánh vào chỗ hiểm yếu của Lâm Chính.
Sau mấy lần đánh giết, Diệp Viêm trúng phải mấy đao, Lâm Chính thì lùi về sau, nội thương lại quay trở lại.
Anh ngã ra đất, sau đó một tay cầm đao chống mặt đất, chậm rãi đứng dậy.
Nội tạng trong người anh bị Diệp Viêm khuấy nát lại khôi phục.
“Mày đang giết tao đấy à?”.
Diệp Viêm hờ hững hỏi.
“Chẳng lẽ tao lại chúc thọ mày hay sao?”.
Lâm Chính cầm đao chậm rãi bước tới.
Diệp Viêm nhìn vết thương lành lại, không lên tiếng, nhảy vọt lên lao về phía Lâm Chính.
Lần này hắn sử dụng hết sức lực, đẩy tốc độ lên cực hạn.
Lâm Chính vội vàng cầm đao chém, nhưng tốc độ không theo kịp Diệp Viêm.
Diệp Viêm trúng một đao, Lâm Chính cũng phải trúng năm sáu quyền.
Không lâu sau, nội tạng của Lâm Chính bị đánh tan nát, cả người ngã xuống đất, không thể đứng dậy.
Vù!
Trên người anh lại xuất hiện những vòng ánh sáng kỳ diệu, giống như đang khôi phục nội tạng.
Diệp Viêm lập tức lao về phía Lâm Chính, nhân lúc vết thương của anh chưa lành, hai tay giống như rắn đánh lên người Lâm Chính.
Lâm Chính chém Thiên Sinh Đao, nhưng Thiên Sinh Đao không có lực sát thương nào.
Ngược lại, chiêu của Diệp Viêm vô cùng huyền ảo.
Mỗi lần tay hắn đánh tới, trên bầu trời lại có nhiều châm đủ màu sắc rơi xuống.
Chúng giống như được sự chỉ dẫn từ động tác của Diệp Viêm, không ngừng đâm về phía Lâm Chính.
Mọi người nhìn bầu trời không ngừng có ánh sáng đủ màu rơi xuống, cơ thể Lâm Chính theo đòn tấn công của Diệp Viêm cũng trở nên rực rỡ sống động, tỏa sáng vạn trượng.
“Lâm Chính, tuy thân xác mày mạnh, khả năng chữa lành vô địch, nhưng không có nghĩa mày có cơ thể bất tử!”.
“Hãy xem tao phá nát xác thịt của mày, mài mòn tất cả mọi thứ của mày!”.
Diệp Viêm quát to, sau đó nhảy vọt lên, đánh tới Lâm Chính cả người sáng rực kia từ xa.
Vù!
Một cột sáng xông thẳng lên trời tỏa ra từ trên người Lâm Chính.
“A!”.
Trong cột sáng, Lâm Chính kêu lên đau đớn, giống như chịu phải sự giày vò vô tận.
Máu thịt của anh dần dần tan biến trong cột sáng, tứ chi hóa thành tro bụi, da thịt đầu và thân cũng bắt đầu bị ăn mòn.
Cột sáng kéo dài khoảng năm giây mới kết thúc.
Đợi cột sáng tan đi, Thiên Sinh Đao đã rơi xuống đất.
Mọi người đều chăm chú nhìn sang, lúc này bộ dạng của Lâm Chính thê thảm đến mức nào.
Hai tay hai chân đứt gãy, da thịt trên người cháy đen, khuôn mặt máu thịt mơ hồ, tóc không còn, hốc mắt nhầy nhụa, xương trắng và nội tạng đen thui lộ ra trong không khí.
Theo lý mà nói tình trạng này thì không thể nào sống được.
Nhưng anh vẫn đang cố gắng hít thở.
“Thất bại rồi sao?”.
Bên này Hạo Thiên vừa được cứu mở to mắt, ngơ ngác lẩm bẩm.
“Không đâu… Không đâu… Lâm minh chủ chắc chắn sẽ không thất bại!”.
Lôi Hổ sững sờ, môi run run.
Lâm Chính mà thua thì bọn họ chắc chắn sẽ thất bại thảm hại trong cuộc chiến tranh này.
Mặc dù người của Lôi Trạch Thiên Các dựa vào Dẫn Lôi đánh bại cao thủ của Thiên Thần Điện, nhưng chỉ chiến thắng người của Thiên Thần Điện thì vẫn không đủ, nhất định phải đánh bại Thánh Quân Diệp Viêm.
Nếu hắn không chết, người ở đây không ai có thể tiêu diệt được hắn.
Với thủ đoạn của Lục Địa Thần Tiên, muốn tiêu diệt bọn họ dễ như trở bàn tay!
“Lâm Chính!”.
“Anh Lâm!”.
Đám người Hoa Vi Vi, Vu Hồng ở trên núi đều kinh ngạc.
Thành chủ Nam Ly Thành lập tức xông tới giúp đỡ, nhưng bị trang chủ Vân Tiếu ngăn cản.
“Chúng ta không thể đấu lại Lục Địa Thần Tiên, đừng tự tiện rời khỏi cương vị!”.
“Nhưng…”.
“Nếu ngay cả minh chủ cũng không thể địch lại, chúng ta lên thì có tác dụng gì? Bây giờ chỉ có thể dựa vào bản thân minh chủ!”.
Trang chủ Vân Tiếu vô cùng nghiêm túc.
Thành chủ Nam Ly Thành há hốc miệng, cuối cùng cắn răng, nhìn chằm chằm bóng người máu thịt mơ hồ ở bên kia.
Ngay khi mọi người nghĩ rằng Lâm Chính đã thất bại.
Vù!
Một luồng sáng vàng tỏa ra từ trên cơ thể Lâm Chính.
“Cái gì?”.
Diệp Viêm căng thẳng.
Mọi người cùng trừng to mắt.
Dưới sự bao trùm của ánh sáng vàng, máu thịt của Lâm Chính bắt đầu lành lại, tay chân đã đứt gãy dần dần mọc ra, cảnh tượng vô cùng thần kỳ, khiến mọi người cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Diệp Viêm không dám chần chừ, hai bàn tay tích lũy sức mạnh phi thăng cuồng bạo đáng sợ, đánh về phía xác thịt Lâm Chính.
Ầm!
Một quyền này dường như đã dùng hết tất cả sức mạnh của hắn.
Nắm đầm hầu như xuyên thủng lồng ngực Lâm Chính.
Lâm Chính còn chưa hồi phục hoàn toàn lập tức nôn ra máu, trong máu có lẫn mảnh vụn, cả người như sắp bị xé rời, đầy vết nứt.
Nhưng… anh vẫn chưa chết, thậm chí ánh sáng vàng trên người cũng không tan biến…
Sau khi bị đánh bay, máu thịt trên người anh lại lành lại với tốc độ rất nhanh.
Đợi đến khi anh rơi xuống đất, tay chân đã mọc ra lại, cơ thể và khuôn mặt cũng sinh da non.
Anh thậm chí còn giành thời gian lột đồ trên thi thể gần đó ra mặc vào.
Hoàn toàn kháng cự được đòn tấn công của Diệp Viêm.
Diệp Viêm sửng sốt.
“Rốt cuộc sức mạnh này là gì?”.
Chương 3968: Tao và trời hòa thành một thể
Diệp Viêm nhìn thấy rõ mồn một!
Khả năng tự chữa lành của Lâm Chính, những sức mạnh anh sử dụng đều không phải phát ra từ chính cơ thể.
Trong tình hình này đừng nói đến chuyện kích phát sức mạnh phi thăng để chữa trị vết thương trên người, e rằng ngay cả hít thở cũng cảm thấy khó khăn.
Trên người Lâm Chính không có mấy thứ như châm bạc, cũng không thấy tác dụng của thuốc.
Đây là sức mạnh của trận pháp!
Nhưng nếu là sức mạnh của trận pháp, sao lại không thấy trận pháp chứ?
Chẳng lẽ nào… trận pháp được giấu ở một nơi nào đó? Dưới đất sao? Hay bên trong núi?
Không thể nào!
Nếu là như thế thì Lâm Chính phải đến núi Thiên Thần để bố trí trận pháp trước.
Bố trí pháp trận trước mắt hắn, nhưng hắn lại không hề phát hiện!
Chuyện này còn khó hơn giết chết Lục Địa Thần Tiên hắn!
“Rất ngạc nhiên à?”
Giọng nói của Lâm Chính vang lên.
Diệp Viêm lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Chính, ánh mắt lóe lên sát ý.
Đây là lần đầu tiên hắn muốn giết chết một người.
Trước đây ngay cả lúc đối mặt với kẻ thù, hắn vẫn vô cùng bình tĩnh.
Nhưng người trước mặt này khiến cho hắn có cảm giác sâu không lường được.
“Mày khiến tao ngạc nhiên lắm đấy! Lâm Chính, rốt cuộc mày đã làm như thế nào?”, Diệp Viêm khàn giọng nói.
“Sao tao có thể đưa lá bài chưa lật cho mày xem được chứ?”
Lâm Chính lắc đầu, đi về phía Diệp Viêm.
“Mày không giết chết được tao đâu! Cho dù bây giờ mày có thể làm tổn hại đến xương chí tôn đi chăng nữa, nhưng cũng chỉ là tổn hại mà thôi”.
Ngôn từ như vậy, khiêu khích làm sao?
Thân là bá chủ thời đại mới của vực Diệt Vong, Diệp Viêm có uy quyền của chính mình!
Hắn không thể để cho người khác khiêu khích hắn như thế!
“Được lắm!”
Diệp Viêm hít sâu một hơi, kiềm chế sự giận dữ trên mặt, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn.
“Nếu đã như thế thì xem thử xem tao có thể giết chết mày hay không?”
Lúc nói xong câu này, cơ thể Diệp Viêm tỏa ra khí tức độc nhất vô nhị, cả cơ thể bắt đầu lóe sáng.
Cùng lúc đó, bầu trời cũng trở nên sặc sỡ hơn.
Giống như cầu vồng ngập tràn trên trời.
“Đây là cảm ứng giữa người và trời”.
Hạo Thiên hét lên.
Lâm Chính nhíu mày, không dám chậm trễ nữa, anh vung Thiên Sinh Đao lên, chém về phía Diệp Viêm.
Nhưng lần này Diệp Viêm không trốn tránh, hắn để mặc Lâm Chính vung đao chém.
Lâm Chính vung mạnh thanh đao, trong nháy mắt tung ra ngàn vạn ánh đao, bao vây xung quanh Diệp Viêm.
Diệp Viêm đứng trong ánh đao đang sợ, cơ thể hoàn toàn bị bao phủ.
Nhưng cho dù thế công của Thiên Sinh Đao có sắc bén như thế nào đi nữa, đều không mảy may làm tổn thương được hắn.
Vốn dĩ Thiên Sinh Đao không được dùng để giết người.
Tuy rằng Diệp Viêm không biết Lâm Chính đang giở trò gì, nhưng vì muốn tiêu diệt hoàn toàn người này, hắn không trốn tránh.
Cuối cùng!
Vèo!
Ánh sáng mạnh lóe lên.
Lâm Chính bị đánh văng ra, ngã mạnh xuống hơn trăm mét.
Mọi người ngạc nhiên.
Nhìn lại bên kia, thấy cả người Diệp Viêm đã xuất hiện hiện tượng áng mây bao phủ.
Lúc này hắn giống như đã thật sự trở thành thần tiên.
“Lâm Chính, bây giờ tao sẽ để mày mở mang kiến thức!”
Diệp Viêm khàn giọng nói, tiếp đó hắn bước về phía trước một chút.
Con ngươi của Lâm Chính co rút.
Nhưng chỉ trong chớp mắt đã thấy Diệp Viêm đến trước mặt anh, hai chưởng giống như ảo ảnh, dũng mãnh lao đến.
Lâm Chính lập tức ngăn cản.
Nhưng lại phát hiện lưỡi đao của mình lại xuyên thẳng qua bàn tay của Diệp Viêm.
Là tượng ảo!
Tốc độ của Diệp Viêm nhanh đến nỗi ngay cả là Lâm Chính có thị lực tốt, cũng chỉ có thể nhìn thấy một chút bóng dáng của hắn.
Bịch, bịch!
Chỉ chốc lát, trên cơ thể của Lâm Chính đã bị công kích hơn trăm ngàn lần.
Quá mức đau đớn khiến cho ý thức của anh dường như tan rã.
Một cơ thể có sức mạnh như vậy, mà lại không chịu nổi thế đánh của Diệp Viêm!
Sức lực đánh vào cơ thể này, có thể đánh một ngọn núi lớn nặng ngàn vạn cân tan thành bột mịn trong nháy mắt!
Lâm Chính cắn chặt răng, vung tay chém về phía Diệp Viêm, anh muốn ép hắn lui lại.
Nhưng khi đại quyền tập kích, trên trời lập tức rơi xuống vô số cây châm đủ màu, có cái đâm vào cơ thể Lâm Chính, khiến cho sức mạnh công kích của anh tiêu tan, có cái đâm vào cơ thể Diệp Viêm, nhanh chóng chữa trị vết thương cho hắn.
Ánh mắt Lâm Chính dữ tợn, không thể nào tin nổi.
“Bây giờ, tao và trời cao đã hòa vào một thể, bầu trời này chính là cây châm của tao, sao mày có thế đứng dưới bầu trời này mà giết chết tao được chứ?”
Diệp Viêm lạnh lùng nói.
Chương 3969: Thiên Sinh Đao có thể giết người
Mọi người nhìn theo, ai nấy đều trợn mắt há mồm.
Bầu trời không ngừng rơi xuống cây châm đủ màu, điên cuồng bay về phía Diệp Viêm và Lâm Chính, chúng nhảy múa không ngừng theo động tác tay của Diệp Viêm.
Công pháp này quỷ dị và huyền diệu làm sao.
Mảnh đất dưới chân bị sức mạnh khi Diệp Viêm công kích Lâm Chính đánh tan tành.
Mọi người xung quanh cho dù là người của Thiên Thần Điện hay người của liên minh, tất cả đều vội vàng lui về phía sau.
Mọi người không dám tiếp tục chiến đấu nữa, họ sợ bị liên lụy.
Người của Thiên Thần Điện lui đến sườn núi.
Toàn bộ người của liên minh lui về chân núi.
Hàng vạn ánh mắt cứ vậy nhìn chằm chằm vào hai người đang chiến đấu.
Không!
Bây giờ không thể gọi là chiến đấu!
Chỉ có thể nói là một mình Lâm Chính bị đánh!
Diệp Viêm đánh một quyền nữa vào trái tim Lâm Chính.
Lúc quyền này đánh tới, trên trời rơi xuống hàng triệu cây châm màu sắc.
Những cây châm màu đó ngay lập tức gom tụ lại thành một chùm sáng, mạnh mẽ tấn công vào trái tim Lâm Chính, đúng ngay vị trí Diệp Viêm vừa đánh.
Chất độc của hàng vạn cây châm hòa lẫn sức mạnh mục nát của chúng khiến sức mạnh tăng lên gấp ngàn vạn lần…
Phòng ngự trên ngực Lâm Chính yếu đi, giờ nó giống như một tờ giấy mỏng, nhưng sức mạnh trên tay Diệp Viêm lại không ngừng dâng cao, bây giờ cứ như hắn có thể nhấc cả thế giới lên, chống đỡ núi cao.
Đùng!
Đánh tiếp một quyền.
Chấn động hư không.
Trong vòng phạm vi ngàn dặm, mặt đất rung lắc dữ dội.
Người trên núi hay dưới núi của Thiên Thần Điện đều nằm rạp dưới đất, tránh cho bị sức mạnh cuồn cuộn này cuốn lấy.
Sau khi sức mạnh này biến mất, mọi người mới ngẩng đầu lên.
Lúc này một cánh tay của Diệp Viêm đã hoàn toàn xuyên thủng ngực của Lâm Chính, đánh nát trái tim của anh.
Đây chính là cơ thể chứa đựng xương chí tôn!
Diệp Viêm lại có thể đánh xuyên thủng!
Bây giờ mọi người đều không thể tin nổi.
Chỉ sợ ngay cả bản thân Lâm Chính cũng rất ngạc nhiên.
Hiện trường vô cùng yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn cảnh tượng này.
Đây là một cuộc chiến thế kỷ, là trận chiến ảnh hưởng đến vận mệnh của vực Diệt Vong.
“Mày thua rồi!”
Diệp Viêm thản nhiên nhìn chăm chú người đàn ông trước mặt, vẻ mặt hắn rất bình tĩnh.
“Khụ khụ, khụ…”
Lâm Chính ho khan không ngừng, khóe miệng liên tục trào máu tươi.
Anh ngẩng đầu lên, hai mắt u ám nhìn đối phương, đôi mắt đã hoàn toàn mất đi ánh sáng.
“Vậy sao? Tao… thật sự thua rồi sao?”
“Mày thua vì tự tin quá mức! Mày thua vì không nhìn rõ sự thật!”
Diệp Viêm lắc đầu, bình tĩnh nói: “Mày không phải là người mạnh nhất mà tao từng gặp, nhưng là người ngoan cố nhất, mày rõ ràng không phải đối thủ của tao, nhưng lại xem tao là mục tiêu, muốn giết chết tao! Sự kiên cường của mày khiến tao cảm thấy rất chán ghét! Bởi vì mày giống như một con gián”.
Diệp Viêm chưa bao giờ để mắt đến Lâm Chính.
Vốn dĩ hắn có rất nhiều cơ hội có thể giết chết Lâm Chính, nhưng lại vì vô số nguyên nhân mà không thực hiện được.
Hắn thấy, Lâm Chính là một người may mắn, nhưng hắn cảm thấy Lâm Chính dường như không biết bản thân mình may mắn đến nhường nào.
Diệp Viêm rất ghét những người không hiểu rõ mình.
Lâm Chính chính là người như thế.
Nhưng lúc này Lâm Chính lại mỉm cười.
Cười nghiền ngẫm, ẩn ý sâu xa, ánh mắt nhìn Diệp Viêm tràn đầy châm biếm và kỳ lạ.
Diệp Viêm nhăn mặt.
“Mày cười cái gì?”
“Tao cười mày tự tin quá, ánh mắt thiển cận, tầm nhìn hạn hẹp!”
Lâm Chính cười ha hả.
Sắc mặt Diệp Viêm tối sầm lại, không muốn nhiều lời thêm nữa, hắn vung tay lên lập tức đánh về phía Lâm Chính.
Một quyền này đánh ra, bầu trời lần nữa rơi xuống những ánh sáng đầy màu sắc.
Hàng triệu cây châm rơi xuống đầu vai, đánh về phía đầu của Lâm Chính.
Nhưng lúc hắn vung tay lên.
Hắt xì…
Bỗng vang lên một âm thanh kỳ lạ.
Diệp Viêm đột nhiên run rẩy, nhìn lại cơ thể mình, trong nháy mắt đã hiểu được gì đó.
“Diệp Viêm, thực tế không phải tao thua, là mày thua!”
Lâm Chính nhẹ nhàng đẩy hắn ra, lui về phía sau vài bước, ôm ngực cười: “Chẳng lẽ mày vẫn chưa nhìn rõ sao? Thiên Sinh Đao cũng có thể giết người!”
Chương 3970: Giao đấu
“Hóa ra là vậy, tức nước vỡ bờ!”
Diệp Viêm là một người có thiên phú nên tất nhiên đã hiểu.
Hắn nhìn chằm chằm vào thanh đao trắng như tuyết trong tay Lâm Chính khàn giọng nói: “Mày sử dụng Thiên Sinh Đao tấn công liên tục vào tao sau đó rót linh lực sức sống vô tận vào trong cơ thể của tao, để sức mạnh mang tính chữa lành đó tràn ngập trong cơ thể tao, khiến cơ thể tao chứa quá nhiều linh lực, ép người đang sống sờ sờ như tao bị phồng lên đến chết!”
“Không tệ!”
Lâm Chính đứng dậy, cười nhẹ: “Trong số Thất Tu La thuộc hạ của mày có một Tu La rất lùn, y thuật của hắn rất tốt, có thể điều trị cho sáu vị Tu La khác bất cứ lúc nào. Tao đã phải thông qua phương pháp làm căng phòng linh lực mới có thể giết chết tất cả bọn chúng. Diệp Viêm, mày là cường giả Lục Địa Thần Tiên có thể xác không gì sánh được, suy nghĩ của mày và tao cũng rất giống nhau, đều hiểu rằng chỉ dựa vào đao kiếm và nắm đấm, rất khó để có thể phá tan thân xác của đối phương, chỉ có thể giết chết đối phương từ bên trong!”
“Mày sử dụng xảo kình để tấn công nội tạng của tao được thì tại sao tao lại không thể sử dụng linh lực để làm cho mạch máu và khí quản của mày phồng ra chứ?”
Lâm Chính nhấc thanh Thiên Sinh Đao lên sau đó chạm vào lỗ thủng to bằng ngón tay trên ngực mình.
Ở chỗ đó lóe lên ánh sáng màu vàng, sau đó luồng khí tức lại cuộn trào lên.
Vết thương dần dần khép lại, trái tim của Lâm Chính lại được tạo ra trước mặt của mọi người.
Diệp Viêm im lặng.
Vẫn là lực của trận pháp!
Lâm Chính vung Thiên Sinh Đao, theo lí mà nói thì sức mạnh trong người anh sẽ tiêu hao rất nhiều, việc sử dụng thần binh ở cường độ cao như thế này sẽ khiến một người bình thường nhanh chóng cạn kiệt sức lực, thậm chí còn không có sức để đứng vững nữa.
Nhưng Lâm Chính lại khác.
Mỗi lần ánh sáng màu vàng bao bọc lấy cơ thể của anh thì toàn bộ cơ thể anh sẽ trở lại như cũ.
Không chỉ có toàn bộ vết thương trên người anh khép lại mà ngay cả sức mạnh phi thăng trong người cũng hoàn toàn hồi phục.
Vẻ mặt của Diệp Viêm đầy căng thẳng, đột nhiên xoay người hét lên: “Tứ Đại Thiên Vương đang ở đâu?”
“Chúng tôi ở đây!”
Bốn bóng đen xông tới, đồng loạt quỳ xuống trên mặt đất.
“Chắc chắn ở gần đây có trận pháp do Lâm Chính bày ra, tôi ra lệnh cho các người nhanh chóng phá hủy nó, nếu không phá trận pháp đó thì sẽ không thể nào giết chết Lâm Chính được! Nhanh lên!”
“Tuân lệnh!”
Tứ Đại Thiên Vương nhanh chóng giải tán.
“Chặn bọn họ lại!”
Hạo Thiên vội vàng hét lên.
“Giết!”
Người của liên minh lại di chuyển và bao vây Tứ Đại Thiên Vương.
Tứ Đại Thiên Vương đã được Diệp Viêm gia tăng sức mạnh nên có thể nói rằng thực lực hiện giờ của họ là mạnh nhất từ trước tới nay, ngoại trừ Hạo Thiên đang ở thời kỳ đỉnh cao có thể ngăn cản, nếu chỉ dựa vào Lôi Hổ và nhóm minh chủ thì khó mà chặn lại được.
Người của liên minh Thanh Huyên thấy vậy ngay lập tức xông lên.
Nhưng dù cho liên minh Thanh Huyên mạnh như thế nào đi nữa cũng rất khó để ngăn cản.
Lâm Chính ngay lập tức cầm đao xông về phía Diệp Viêm.
Dù sao hắn cũng là Thánh Quân Diệp Viêm, sức mạnh ắt sẽ khác với người bình thường.
Nhưng nếu chỉ mạnh như thế thì không đủ.
Lâm Chính lại vung đao lên lần nữa, Thiên Sinh Đao chứa đầy linh lực đánh tới chỗ Diệp Viêm.
“Rơi!”
Diệp Viêm nhanh chống lùi cơ thể về phía sau, đồng thời không ngừng hô to.
Vù vù vù...
Ngay lập tức bầu trời xuất hiện trận mưa kim châm.
Trời đất rực rỡ sắc màu và sáng chói lạ kỳ.
Nhưng Lâm Chính vẫn không thèm để ý, anh rút đao ra chém loạn xạ.
Diệp Viêm bị linh lực bên trong cơ thể làm căng phồng, nếu cố tình di chuyển cơ thể thì chỉ có thể tự làm gãy xương.
Nhưng hắn vẫn liều lĩnh rút lui về phía sau, đồng thời cho những cây kim châm trên bầu trời đâm vào cơ thể mình nhằm điều trị cho cơ thể và giảm bớt linh lực bên trong cơ thể.
Nhưng hắn lại quên không chú tới việc Lâm Chính đang chém thêm một nhát Thiên Sinh Đao.
Thanh đao trị thương trắng như tuyết này phóng ra linh lực cuồn cuộn, tấn công điên cuồng.
Chỉ chốc lát, linh lực ở trong cơ thể của Diệp Viêm tăng mạnh, da thịt bên ngoài cũng nứt ra!
Phụt!
Cuối cùng, Diệp Viêm há miệng, phun ra một ngụm máu lớn...
Trận chiến đấu trên bầu trời vẫn đang diễn ra kịch liệt.
Ở hậu sơn của Thiên Thần Điện, ánh sáng vàng lan tỏa.
Hơn nữa không ngừng có người trèo từ vách núi lên đỉnh núi.
“Xem ra phương pháp của minh chủ có hiệu quả!”.
Thành chủ Nam Ly Thành nhìn về phía bầu trời, mặt lộ ra vẻ mừng rỡ.
“Nếu có thể tiêu diệt Diệp Viêm ở đây, uy danh của minh chủ chắc chắn sẽ vang vọng khắp vực Diệt Vong. Có lẽ liên minh Thanh Huyền chúng ta cũng có thể lưu danh sử sách!”.
Trang chủ Vân Tiếu cười sâu xa.
Nghe vậy, người xung quanh tim đập nhanh, trong đầu hiện lên suy nghĩ.
Mặc dù liên minh Thanh Huyền được Hạo Thiên công nhận, nhưng chung quy cũng chỉ là liên minh chắp vá tạm thời, không chính quy so với những liên minh khác, liên mình này chỉ được thành lập dựa trên kế hoạch của Lâm Chính.
Nhưng nếu có thể giết được Thánh Quân Diệp Viêm, uy danh của liên minh vang xa, có lẽ Nam Ly Thành và sơn trang Vân Tiếu có thể phát triển danh tiếng của liên minh.
Sau này hoàn toàn có thể biến liên minh thành một thế tộc siêu bá chủ!
Nếu như có thể bước vào tầng lớp đó, hai người sẽ không còn gì phải hối tiếc.
Bọn họ nhìn nhau bằng ánh mắt lấp lánh.
Hoa Thiên Hải cũng có ánh mắt phức tạp.
“Bố! Sao bố lại ở đây?”.
Đúng lúc này, một tiếng hô kinh ngạc vang lên.
Hoa Thiên Hải giật mình, quay đầu lại thấy Hoa Vi Vi đã xuất hiện đằng sau mình từ lúc nào không hay.
“Vi Vi? Con… Con lên đây từ lúc nào?”.
Hoa Thiên Hải ngạc nhiên.
“Chỉ vừa mới lên thôi ạ!”, Hoa Vi Vi chỉ vào vách núi.
Hoa Thiên Hải sửng sốt, vội vàng chạy tới đó.
Trước đó ông ta không chú ý đến phía bên này.
Đến gần vách núi, Hoa Thiên Hải cực kỳ chấn động.
Trên mặt hồ Thiên Thần ở phía sau núi Thiên Thần có đến năm mươi chiếc thuyền lớn xếp thành hàng.
Trên boong mỗi chiếc thuyền đều có một trận pháp lớn đang vận hành.
Số trận pháp này không ngừng tỏa ra năng lượng, bay lên không trung, khi bay lên độ cao nhất định thì biến mất không thấy.
“Đây… Đây là…”.
Hoa Thiên Hải há hốc miệng, một lúc lâu không nói nên lời.
“Bố, đây là kiệt tác của Lâm minh chủ!”.
Hoa Vi Vi nhỏ giọng nói: “Bố còn chưa nói con nghe sao bố lại ở đây? Liên minh Ngũ Phương Băng Nguyên đâu? Thiếu Xuyên trưởng lão đâu? Vì sao không thấy những người khác? Chỉ có một mình bố ở đây?”.
Hoa Thiên Hải run lên, sau đó cụp mắt xuống, nói: “Bọn họ chết cả rồi…”.
“Cái gì?”.
Hoa Vi Vi kinh ngạc.
“Vi Vi, do bố quá tự đại, định rẽ đường mòn đánh lén Thiên Thần Điện, không ngờ lại trúng phải mai phục của Thiên Thần Điện. Liên minh Ngũ Phương Băng Nguyên hầu như bại toàn quân, bố cũng bị người của Thiên Thần Điện bắt sống. May nhờ Lâm minh chủ kịp thời xuất hiện cứu được bố, nếu không… giờ này bố đã thành bộ xương trắng”.
Hoa Thiên Hải thở dài nói: “Lâm minh chủ lấy đức báo oán, bố… hổ thẹn không bằng…”.
“Nếu bố nhận ra được lỗi lầm của mình thì thật ra cũng không muộn, chỉ cần sau này đừng tái phạm…”.
Hoa Vi Vi nói với vẻ mặt phức tạp.
Cô ta cũng cảm nhận được sự thay đổi của Hoa Thiên Hải.
Có lẽ chỉ khi nào trải qua giây phút sống chết mới tạo ra sự thay đổi.
“Bố hãy mau rời khỏi đây đi!”.
Hoa Vi Vi nói: “Mọi chuyện ở đây giao cho Lâm minh chủ là được!”.
“Sao bố có thể chạy trốn như vậy được?”.
Hoa Thiên Hải lộ ra ánh mắt kiên định, nói: “Ngũ Phương Băng Nguyên đã bị diệt, bố còn mặt mũi nào mà chạy trốn?”.
Nói xong, ông ta ngồi xếp bằng dưới đất, nhét đan dược vào miệng.
“Đợi bố khôi phục vết thương sẽ đánh cho Thiên Thần Điện long trời lở đất, trả thù cho tất cả mọi người của Ngũ Phương Băng Nguyên!”.
“Bố…”.
Hoa Vi Vi há hốc miệng, nhưng lại không biết khuyên nhủ thế nào.
“Không ngờ Hoa minh chủ của chúng ta cũng có lúc lương tâm trỗi dậy, đúng là hiếm có!”.
Vu Hồng liếc nhìn phía này, cười đầy giễu cợt.
Hoa Thiên Hải vờ như không nghe thấy.
Trận chiến đấu trên bầu trời kéo dài mấy phút.
Ầm!
Cuối cùng, tiếng nổ to lớn vang lên, hai người cũng tách nhau ra.
Lâm Chính lảo đảo, mất kiểm soát ngã xuống núi Thiên Thần, làm ngọn núi cao to lún xuống 1cm, vết nứt đáng sợ lan tràn từ đỉnh núi xuống đến chân núi.
Nhìn lại Diệp Viêm, trên người đầy dấu quyền, khí tức quanh người hỗn loạn.
Nhưng vẻ mặt hắn rất bình tĩnh, trong mắt vẫn tràn ngập vẻ hững hờ, lạnh lùng nhìn Lâm Chính ở trên núi.
Lâm Chính người đầy vết bầm tím, miệng không ngừng nôn ra máu.
Mặc dù xác thịt anh mạnh mẽ, đao thương bất nhập, nhưng Diệp Viêm dùng phương pháp điểm huyệt khiến anh bị thương nghiêm trọng, lục phủ ngũ tạng tổn thương, nhiều khí mạch, huyết quản trong cơ thể vỡ nát.
“Hình như mày thua rồi!”.
Diệp Viêm nói, dấu quyền trên người dần dần biến mất, khí ý cũng khôi phục trở lại.
“Cái đó thì chưa chắc!”.
Lâm Chính lau máu nơi khóe miệng, chậm rãi đứng dậy.
“Thế à?”.
Diệp Viêm lắc đầu, sau đó vung tay lên, khẽ chuyển động ngón tay.
Rầm! Rầm! Rầm…
Trong cơ thể Lâm Chính đột nhiên vang lên tiếng nổ ầm ầm. Cơ thể anh không ngừng lảo đảo, người khó mà đứng thẳng, suýt chút nữa ngã ra đất. Miệng còn nôn ra máu, phun ra nhiều mảnh thịt vụn.
Một giây sau.
Vù!
Một tia sáng vàng đột nhiên lan tỏa từ trên người Lâm Chính.
Sau đó anh chậm rãi đứng dậy, vết thương trên người lành lại với tốc độ rất nhanh.
Không lâu sau, Lâm Chính đã trở nên hoàn hảo nguyên vẹn.
Hơn nữa… khí tức của anh cũng khôi phục toàn bộ, như đổi mới.
“Cái gì?”.
Diệp Viêm biến sắc.
“Tao thất bại rồi sao?”.
Lâm Chính nhìn chằm chằm hắn.
Diệp Viêm không nói gì, quan sát mỗi một ngóc ngách trên người Lâm Chính.
Hắn không hiểu, rốt cuộc trên người Lâm Chính có sự biến hóa gì.
Đây chắc chắn không phải là hiệu quả chữa lành do đan dược và châm bạc mang lại, cũng không phải khả năng tự chữa lành của cơ thể…
“Hình như là sức mạnh của trận pháp?”.
Diệp Viêm tỏ ra nghiêm nghị, đưa mắt nhìn quanh.
Nhưng xung quanh ngoại trừ núi thây biển máu thì không còn gì khác, đâu có trận pháp nào?
Cho dù có trận pháp thì cũng là trận pháp của Thiên Thần Điện…
Vẻ mặt Diệp Viêm trở nên nghiêm túc.
Hắn biết Lâm Chính có chuẩn bị mới đến.
“Xem ra muốn giết mày phải tốn chút quyền cước”.
Diệp Viêm nói, sau đó lại xông về phía Lâm Chính.
“Mày không nghĩ là tao sẽ giết mày sao?”.
Lâm Chính quát lên, đột nhiên rút một thanh đao trắng như tuyết từ thắt lưng ra.
Đó là Thiên Sinh Đao!
“Đao cứu người mà muốn giết tao?”.
Diệp Viêm nhíu mày.
“Có lúc giết người chính là cứu người, cứu người lại là giết người!”.
Lâm Chính nhếch khóe miệng, đột nhiên vung tay, cầm Thiên Sinh Đao chém về phía Diệp Viêm.
Nhưng trên đao không hề có sát ý…
Chương 3967: Bất tử
Thiên Sinh Đao chứa khí tức sinh mệnh vô tận, sức sống trên thanh đao dạt dào, sử dụng lên người bị thương có thể giúp người bị thương tái sinh xương máu, lập tức hồi phục.
Đây vốn là một thanh đao thiện lành.
Dùng nó để giết người?
Có khác nào trò cười cho thiên hạ?
Nhưng Lâm Chính không quan tâm đến điều đó, cầm đao chém.
Trường đao trắng như tuyết tạo thành đường cong quỷ dị, đao khí dâng tràn.
Diệp Viêm lộ vẻ nghiêm túc.
Mặc dù thanh đao này không tạo thành sự uy hiếp nào đối với hắn, hắn cũng không cảm nhận được khí ý hủy diệt hay sức mạnh phi thăng nào trên đao này, nhưng hắn không dám đỡ nó, mà là tránh né mang tính tượng trưng.
Hắn không hiểu vì sao Lâm Chính lại vung cây đao tràn ngập sinh cơ này về phía mình.
Chắc chắn có mục đích gì đó!
Nhưng ngay cả Diệp Viêm cũng chưa chắc có thể hiểu được.
Khả năng chữa lành của Thiên Sinh Đao cực kỳ đáng sợ, sức mạnh phi thăng mà nó tiêu hao cũng mạnh đến mức khiến người ta phát run.
Nếu nội lực không đủ hùng hậu, e là chưa dùng được bao nhiêu lần đã mệt đến mức ngã quỵ.
Binh khí tốn sức mà lại không thể ra đòn chí mạng, trừ khi đầu óc có vấn đề, không thì ai lại đem nó ra giết người?
Diệp Viêm vừa tránh né vừa suy nghĩ mục đích thật sự của Lâm Chính.
Đúng lúc này.
Vù!
Lưỡi đao của Thiên Sinh Đao đột nhiên chém vào eo hắn.
Trong nháy mắt, Diệp Viêm cảm thấy một dòng chảy ấm áp dâng lên từ phần lưng, khôi phục vết thương không nhiều trên người mình, đồng thời giúp khí mạch trong cơ thể trở nên đầy ắp, cả người phấn chấn tinh thần hơn.
Diệp Viêm sa sầm mặt, ra tay đánh về phía Lâm Chính.
Hắn không tránh né nữa mà dùng nắm đấm tấn công, đánh vào chỗ hiểm yếu của Lâm Chính.
Sau mấy lần đánh giết, Diệp Viêm trúng phải mấy đao, Lâm Chính thì lùi về sau, nội thương lại quay trở lại.
Anh ngã ra đất, sau đó một tay cầm đao chống mặt đất, chậm rãi đứng dậy.
Nội tạng trong người anh bị Diệp Viêm khuấy nát lại khôi phục.
“Mày đang giết tao đấy à?”.
Diệp Viêm hờ hững hỏi.
“Chẳng lẽ tao lại chúc thọ mày hay sao?”.
Lâm Chính cầm đao chậm rãi bước tới.
Diệp Viêm nhìn vết thương lành lại, không lên tiếng, nhảy vọt lên lao về phía Lâm Chính.
Lần này hắn sử dụng hết sức lực, đẩy tốc độ lên cực hạn.
Lâm Chính vội vàng cầm đao chém, nhưng tốc độ không theo kịp Diệp Viêm.
Diệp Viêm trúng một đao, Lâm Chính cũng phải trúng năm sáu quyền.
Không lâu sau, nội tạng của Lâm Chính bị đánh tan nát, cả người ngã xuống đất, không thể đứng dậy.
Vù!
Trên người anh lại xuất hiện những vòng ánh sáng kỳ diệu, giống như đang khôi phục nội tạng.
Diệp Viêm lập tức lao về phía Lâm Chính, nhân lúc vết thương của anh chưa lành, hai tay giống như rắn đánh lên người Lâm Chính.
Lâm Chính chém Thiên Sinh Đao, nhưng Thiên Sinh Đao không có lực sát thương nào.
Ngược lại, chiêu của Diệp Viêm vô cùng huyền ảo.
Mỗi lần tay hắn đánh tới, trên bầu trời lại có nhiều châm đủ màu sắc rơi xuống.
Chúng giống như được sự chỉ dẫn từ động tác của Diệp Viêm, không ngừng đâm về phía Lâm Chính.
Mọi người nhìn bầu trời không ngừng có ánh sáng đủ màu rơi xuống, cơ thể Lâm Chính theo đòn tấn công của Diệp Viêm cũng trở nên rực rỡ sống động, tỏa sáng vạn trượng.
“Lâm Chính, tuy thân xác mày mạnh, khả năng chữa lành vô địch, nhưng không có nghĩa mày có cơ thể bất tử!”.
“Hãy xem tao phá nát xác thịt của mày, mài mòn tất cả mọi thứ của mày!”.
Diệp Viêm quát to, sau đó nhảy vọt lên, đánh tới Lâm Chính cả người sáng rực kia từ xa.
Vù!
Một cột sáng xông thẳng lên trời tỏa ra từ trên người Lâm Chính.
“A!”.
Trong cột sáng, Lâm Chính kêu lên đau đớn, giống như chịu phải sự giày vò vô tận.
Máu thịt của anh dần dần tan biến trong cột sáng, tứ chi hóa thành tro bụi, da thịt đầu và thân cũng bắt đầu bị ăn mòn.
Cột sáng kéo dài khoảng năm giây mới kết thúc.
Đợi cột sáng tan đi, Thiên Sinh Đao đã rơi xuống đất.
Mọi người đều chăm chú nhìn sang, lúc này bộ dạng của Lâm Chính thê thảm đến mức nào.
Hai tay hai chân đứt gãy, da thịt trên người cháy đen, khuôn mặt máu thịt mơ hồ, tóc không còn, hốc mắt nhầy nhụa, xương trắng và nội tạng đen thui lộ ra trong không khí.
Theo lý mà nói tình trạng này thì không thể nào sống được.
Nhưng anh vẫn đang cố gắng hít thở.
“Thất bại rồi sao?”.
Bên này Hạo Thiên vừa được cứu mở to mắt, ngơ ngác lẩm bẩm.
“Không đâu… Không đâu… Lâm minh chủ chắc chắn sẽ không thất bại!”.
Lôi Hổ sững sờ, môi run run.
Lâm Chính mà thua thì bọn họ chắc chắn sẽ thất bại thảm hại trong cuộc chiến tranh này.
Mặc dù người của Lôi Trạch Thiên Các dựa vào Dẫn Lôi đánh bại cao thủ của Thiên Thần Điện, nhưng chỉ chiến thắng người của Thiên Thần Điện thì vẫn không đủ, nhất định phải đánh bại Thánh Quân Diệp Viêm.
Nếu hắn không chết, người ở đây không ai có thể tiêu diệt được hắn.
Với thủ đoạn của Lục Địa Thần Tiên, muốn tiêu diệt bọn họ dễ như trở bàn tay!
“Lâm Chính!”.
“Anh Lâm!”.
Đám người Hoa Vi Vi, Vu Hồng ở trên núi đều kinh ngạc.
Thành chủ Nam Ly Thành lập tức xông tới giúp đỡ, nhưng bị trang chủ Vân Tiếu ngăn cản.
“Chúng ta không thể đấu lại Lục Địa Thần Tiên, đừng tự tiện rời khỏi cương vị!”.
“Nhưng…”.
“Nếu ngay cả minh chủ cũng không thể địch lại, chúng ta lên thì có tác dụng gì? Bây giờ chỉ có thể dựa vào bản thân minh chủ!”.
Trang chủ Vân Tiếu vô cùng nghiêm túc.
Thành chủ Nam Ly Thành há hốc miệng, cuối cùng cắn răng, nhìn chằm chằm bóng người máu thịt mơ hồ ở bên kia.
Ngay khi mọi người nghĩ rằng Lâm Chính đã thất bại.
Vù!
Một luồng sáng vàng tỏa ra từ trên cơ thể Lâm Chính.
“Cái gì?”.
Diệp Viêm căng thẳng.
Mọi người cùng trừng to mắt.
Dưới sự bao trùm của ánh sáng vàng, máu thịt của Lâm Chính bắt đầu lành lại, tay chân đã đứt gãy dần dần mọc ra, cảnh tượng vô cùng thần kỳ, khiến mọi người cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Diệp Viêm không dám chần chừ, hai bàn tay tích lũy sức mạnh phi thăng cuồng bạo đáng sợ, đánh về phía xác thịt Lâm Chính.
Ầm!
Một quyền này dường như đã dùng hết tất cả sức mạnh của hắn.
Nắm đầm hầu như xuyên thủng lồng ngực Lâm Chính.
Lâm Chính còn chưa hồi phục hoàn toàn lập tức nôn ra máu, trong máu có lẫn mảnh vụn, cả người như sắp bị xé rời, đầy vết nứt.
Nhưng… anh vẫn chưa chết, thậm chí ánh sáng vàng trên người cũng không tan biến…
Sau khi bị đánh bay, máu thịt trên người anh lại lành lại với tốc độ rất nhanh.
Đợi đến khi anh rơi xuống đất, tay chân đã mọc ra lại, cơ thể và khuôn mặt cũng sinh da non.
Anh thậm chí còn giành thời gian lột đồ trên thi thể gần đó ra mặc vào.
Hoàn toàn kháng cự được đòn tấn công của Diệp Viêm.
Diệp Viêm sửng sốt.
“Rốt cuộc sức mạnh này là gì?”.
Chương 3968: Tao và trời hòa thành một thể
Diệp Viêm nhìn thấy rõ mồn một!
Khả năng tự chữa lành của Lâm Chính, những sức mạnh anh sử dụng đều không phải phát ra từ chính cơ thể.
Trong tình hình này đừng nói đến chuyện kích phát sức mạnh phi thăng để chữa trị vết thương trên người, e rằng ngay cả hít thở cũng cảm thấy khó khăn.
Trên người Lâm Chính không có mấy thứ như châm bạc, cũng không thấy tác dụng của thuốc.
Đây là sức mạnh của trận pháp!
Nhưng nếu là sức mạnh của trận pháp, sao lại không thấy trận pháp chứ?
Chẳng lẽ nào… trận pháp được giấu ở một nơi nào đó? Dưới đất sao? Hay bên trong núi?
Không thể nào!
Nếu là như thế thì Lâm Chính phải đến núi Thiên Thần để bố trí trận pháp trước.
Bố trí pháp trận trước mắt hắn, nhưng hắn lại không hề phát hiện!
Chuyện này còn khó hơn giết chết Lục Địa Thần Tiên hắn!
“Rất ngạc nhiên à?”
Giọng nói của Lâm Chính vang lên.
Diệp Viêm lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Chính, ánh mắt lóe lên sát ý.
Đây là lần đầu tiên hắn muốn giết chết một người.
Trước đây ngay cả lúc đối mặt với kẻ thù, hắn vẫn vô cùng bình tĩnh.
Nhưng người trước mặt này khiến cho hắn có cảm giác sâu không lường được.
“Mày khiến tao ngạc nhiên lắm đấy! Lâm Chính, rốt cuộc mày đã làm như thế nào?”, Diệp Viêm khàn giọng nói.
“Sao tao có thể đưa lá bài chưa lật cho mày xem được chứ?”
Lâm Chính lắc đầu, đi về phía Diệp Viêm.
“Mày không giết chết được tao đâu! Cho dù bây giờ mày có thể làm tổn hại đến xương chí tôn đi chăng nữa, nhưng cũng chỉ là tổn hại mà thôi”.
Ngôn từ như vậy, khiêu khích làm sao?
Thân là bá chủ thời đại mới của vực Diệt Vong, Diệp Viêm có uy quyền của chính mình!
Hắn không thể để cho người khác khiêu khích hắn như thế!
“Được lắm!”
Diệp Viêm hít sâu một hơi, kiềm chế sự giận dữ trên mặt, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn.
“Nếu đã như thế thì xem thử xem tao có thể giết chết mày hay không?”
Lúc nói xong câu này, cơ thể Diệp Viêm tỏa ra khí tức độc nhất vô nhị, cả cơ thể bắt đầu lóe sáng.
Cùng lúc đó, bầu trời cũng trở nên sặc sỡ hơn.
Giống như cầu vồng ngập tràn trên trời.
“Đây là cảm ứng giữa người và trời”.
Hạo Thiên hét lên.
Lâm Chính nhíu mày, không dám chậm trễ nữa, anh vung Thiên Sinh Đao lên, chém về phía Diệp Viêm.
Nhưng lần này Diệp Viêm không trốn tránh, hắn để mặc Lâm Chính vung đao chém.
Lâm Chính vung mạnh thanh đao, trong nháy mắt tung ra ngàn vạn ánh đao, bao vây xung quanh Diệp Viêm.
Diệp Viêm đứng trong ánh đao đang sợ, cơ thể hoàn toàn bị bao phủ.
Nhưng cho dù thế công của Thiên Sinh Đao có sắc bén như thế nào đi nữa, đều không mảy may làm tổn thương được hắn.
Vốn dĩ Thiên Sinh Đao không được dùng để giết người.
Tuy rằng Diệp Viêm không biết Lâm Chính đang giở trò gì, nhưng vì muốn tiêu diệt hoàn toàn người này, hắn không trốn tránh.
Cuối cùng!
Vèo!
Ánh sáng mạnh lóe lên.
Lâm Chính bị đánh văng ra, ngã mạnh xuống hơn trăm mét.
Mọi người ngạc nhiên.
Nhìn lại bên kia, thấy cả người Diệp Viêm đã xuất hiện hiện tượng áng mây bao phủ.
Lúc này hắn giống như đã thật sự trở thành thần tiên.
“Lâm Chính, bây giờ tao sẽ để mày mở mang kiến thức!”
Diệp Viêm khàn giọng nói, tiếp đó hắn bước về phía trước một chút.
Con ngươi của Lâm Chính co rút.
Nhưng chỉ trong chớp mắt đã thấy Diệp Viêm đến trước mặt anh, hai chưởng giống như ảo ảnh, dũng mãnh lao đến.
Lâm Chính lập tức ngăn cản.
Nhưng lại phát hiện lưỡi đao của mình lại xuyên thẳng qua bàn tay của Diệp Viêm.
Là tượng ảo!
Tốc độ của Diệp Viêm nhanh đến nỗi ngay cả là Lâm Chính có thị lực tốt, cũng chỉ có thể nhìn thấy một chút bóng dáng của hắn.
Bịch, bịch!
Chỉ chốc lát, trên cơ thể của Lâm Chính đã bị công kích hơn trăm ngàn lần.
Quá mức đau đớn khiến cho ý thức của anh dường như tan rã.
Một cơ thể có sức mạnh như vậy, mà lại không chịu nổi thế đánh của Diệp Viêm!
Sức lực đánh vào cơ thể này, có thể đánh một ngọn núi lớn nặng ngàn vạn cân tan thành bột mịn trong nháy mắt!
Lâm Chính cắn chặt răng, vung tay chém về phía Diệp Viêm, anh muốn ép hắn lui lại.
Nhưng khi đại quyền tập kích, trên trời lập tức rơi xuống vô số cây châm đủ màu, có cái đâm vào cơ thể Lâm Chính, khiến cho sức mạnh công kích của anh tiêu tan, có cái đâm vào cơ thể Diệp Viêm, nhanh chóng chữa trị vết thương cho hắn.
Ánh mắt Lâm Chính dữ tợn, không thể nào tin nổi.
“Bây giờ, tao và trời cao đã hòa vào một thể, bầu trời này chính là cây châm của tao, sao mày có thế đứng dưới bầu trời này mà giết chết tao được chứ?”
Diệp Viêm lạnh lùng nói.
Chương 3969: Thiên Sinh Đao có thể giết người
Mọi người nhìn theo, ai nấy đều trợn mắt há mồm.
Bầu trời không ngừng rơi xuống cây châm đủ màu, điên cuồng bay về phía Diệp Viêm và Lâm Chính, chúng nhảy múa không ngừng theo động tác tay của Diệp Viêm.
Công pháp này quỷ dị và huyền diệu làm sao.
Mảnh đất dưới chân bị sức mạnh khi Diệp Viêm công kích Lâm Chính đánh tan tành.
Mọi người xung quanh cho dù là người của Thiên Thần Điện hay người của liên minh, tất cả đều vội vàng lui về phía sau.
Mọi người không dám tiếp tục chiến đấu nữa, họ sợ bị liên lụy.
Người của Thiên Thần Điện lui đến sườn núi.
Toàn bộ người của liên minh lui về chân núi.
Hàng vạn ánh mắt cứ vậy nhìn chằm chằm vào hai người đang chiến đấu.
Không!
Bây giờ không thể gọi là chiến đấu!
Chỉ có thể nói là một mình Lâm Chính bị đánh!
Diệp Viêm đánh một quyền nữa vào trái tim Lâm Chính.
Lúc quyền này đánh tới, trên trời rơi xuống hàng triệu cây châm màu sắc.
Những cây châm màu đó ngay lập tức gom tụ lại thành một chùm sáng, mạnh mẽ tấn công vào trái tim Lâm Chính, đúng ngay vị trí Diệp Viêm vừa đánh.
Chất độc của hàng vạn cây châm hòa lẫn sức mạnh mục nát của chúng khiến sức mạnh tăng lên gấp ngàn vạn lần…
Phòng ngự trên ngực Lâm Chính yếu đi, giờ nó giống như một tờ giấy mỏng, nhưng sức mạnh trên tay Diệp Viêm lại không ngừng dâng cao, bây giờ cứ như hắn có thể nhấc cả thế giới lên, chống đỡ núi cao.
Đùng!
Đánh tiếp một quyền.
Chấn động hư không.
Trong vòng phạm vi ngàn dặm, mặt đất rung lắc dữ dội.
Người trên núi hay dưới núi của Thiên Thần Điện đều nằm rạp dưới đất, tránh cho bị sức mạnh cuồn cuộn này cuốn lấy.
Sau khi sức mạnh này biến mất, mọi người mới ngẩng đầu lên.
Lúc này một cánh tay của Diệp Viêm đã hoàn toàn xuyên thủng ngực của Lâm Chính, đánh nát trái tim của anh.
Đây chính là cơ thể chứa đựng xương chí tôn!
Diệp Viêm lại có thể đánh xuyên thủng!
Bây giờ mọi người đều không thể tin nổi.
Chỉ sợ ngay cả bản thân Lâm Chính cũng rất ngạc nhiên.
Hiện trường vô cùng yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn cảnh tượng này.
Đây là một cuộc chiến thế kỷ, là trận chiến ảnh hưởng đến vận mệnh của vực Diệt Vong.
“Mày thua rồi!”
Diệp Viêm thản nhiên nhìn chăm chú người đàn ông trước mặt, vẻ mặt hắn rất bình tĩnh.
“Khụ khụ, khụ…”
Lâm Chính ho khan không ngừng, khóe miệng liên tục trào máu tươi.
Anh ngẩng đầu lên, hai mắt u ám nhìn đối phương, đôi mắt đã hoàn toàn mất đi ánh sáng.
“Vậy sao? Tao… thật sự thua rồi sao?”
“Mày thua vì tự tin quá mức! Mày thua vì không nhìn rõ sự thật!”
Diệp Viêm lắc đầu, bình tĩnh nói: “Mày không phải là người mạnh nhất mà tao từng gặp, nhưng là người ngoan cố nhất, mày rõ ràng không phải đối thủ của tao, nhưng lại xem tao là mục tiêu, muốn giết chết tao! Sự kiên cường của mày khiến tao cảm thấy rất chán ghét! Bởi vì mày giống như một con gián”.
Diệp Viêm chưa bao giờ để mắt đến Lâm Chính.
Vốn dĩ hắn có rất nhiều cơ hội có thể giết chết Lâm Chính, nhưng lại vì vô số nguyên nhân mà không thực hiện được.
Hắn thấy, Lâm Chính là một người may mắn, nhưng hắn cảm thấy Lâm Chính dường như không biết bản thân mình may mắn đến nhường nào.
Diệp Viêm rất ghét những người không hiểu rõ mình.
Lâm Chính chính là người như thế.
Nhưng lúc này Lâm Chính lại mỉm cười.
Cười nghiền ngẫm, ẩn ý sâu xa, ánh mắt nhìn Diệp Viêm tràn đầy châm biếm và kỳ lạ.
Diệp Viêm nhăn mặt.
“Mày cười cái gì?”
“Tao cười mày tự tin quá, ánh mắt thiển cận, tầm nhìn hạn hẹp!”
Lâm Chính cười ha hả.
Sắc mặt Diệp Viêm tối sầm lại, không muốn nhiều lời thêm nữa, hắn vung tay lên lập tức đánh về phía Lâm Chính.
Một quyền này đánh ra, bầu trời lần nữa rơi xuống những ánh sáng đầy màu sắc.
Hàng triệu cây châm rơi xuống đầu vai, đánh về phía đầu của Lâm Chính.
Nhưng lúc hắn vung tay lên.
Hắt xì…
Bỗng vang lên một âm thanh kỳ lạ.
Diệp Viêm đột nhiên run rẩy, nhìn lại cơ thể mình, trong nháy mắt đã hiểu được gì đó.
“Diệp Viêm, thực tế không phải tao thua, là mày thua!”
Lâm Chính nhẹ nhàng đẩy hắn ra, lui về phía sau vài bước, ôm ngực cười: “Chẳng lẽ mày vẫn chưa nhìn rõ sao? Thiên Sinh Đao cũng có thể giết người!”
Chương 3970: Giao đấu
“Hóa ra là vậy, tức nước vỡ bờ!”
Diệp Viêm là một người có thiên phú nên tất nhiên đã hiểu.
Hắn nhìn chằm chằm vào thanh đao trắng như tuyết trong tay Lâm Chính khàn giọng nói: “Mày sử dụng Thiên Sinh Đao tấn công liên tục vào tao sau đó rót linh lực sức sống vô tận vào trong cơ thể của tao, để sức mạnh mang tính chữa lành đó tràn ngập trong cơ thể tao, khiến cơ thể tao chứa quá nhiều linh lực, ép người đang sống sờ sờ như tao bị phồng lên đến chết!”
“Không tệ!”
Lâm Chính đứng dậy, cười nhẹ: “Trong số Thất Tu La thuộc hạ của mày có một Tu La rất lùn, y thuật của hắn rất tốt, có thể điều trị cho sáu vị Tu La khác bất cứ lúc nào. Tao đã phải thông qua phương pháp làm căng phòng linh lực mới có thể giết chết tất cả bọn chúng. Diệp Viêm, mày là cường giả Lục Địa Thần Tiên có thể xác không gì sánh được, suy nghĩ của mày và tao cũng rất giống nhau, đều hiểu rằng chỉ dựa vào đao kiếm và nắm đấm, rất khó để có thể phá tan thân xác của đối phương, chỉ có thể giết chết đối phương từ bên trong!”
“Mày sử dụng xảo kình để tấn công nội tạng của tao được thì tại sao tao lại không thể sử dụng linh lực để làm cho mạch máu và khí quản của mày phồng ra chứ?”
Lâm Chính nhấc thanh Thiên Sinh Đao lên sau đó chạm vào lỗ thủng to bằng ngón tay trên ngực mình.
Ở chỗ đó lóe lên ánh sáng màu vàng, sau đó luồng khí tức lại cuộn trào lên.
Vết thương dần dần khép lại, trái tim của Lâm Chính lại được tạo ra trước mặt của mọi người.
Diệp Viêm im lặng.
Vẫn là lực của trận pháp!
Lâm Chính vung Thiên Sinh Đao, theo lí mà nói thì sức mạnh trong người anh sẽ tiêu hao rất nhiều, việc sử dụng thần binh ở cường độ cao như thế này sẽ khiến một người bình thường nhanh chóng cạn kiệt sức lực, thậm chí còn không có sức để đứng vững nữa.
Nhưng Lâm Chính lại khác.
Mỗi lần ánh sáng màu vàng bao bọc lấy cơ thể của anh thì toàn bộ cơ thể anh sẽ trở lại như cũ.
Không chỉ có toàn bộ vết thương trên người anh khép lại mà ngay cả sức mạnh phi thăng trong người cũng hoàn toàn hồi phục.
Vẻ mặt của Diệp Viêm đầy căng thẳng, đột nhiên xoay người hét lên: “Tứ Đại Thiên Vương đang ở đâu?”
“Chúng tôi ở đây!”
Bốn bóng đen xông tới, đồng loạt quỳ xuống trên mặt đất.
“Chắc chắn ở gần đây có trận pháp do Lâm Chính bày ra, tôi ra lệnh cho các người nhanh chóng phá hủy nó, nếu không phá trận pháp đó thì sẽ không thể nào giết chết Lâm Chính được! Nhanh lên!”
“Tuân lệnh!”
Tứ Đại Thiên Vương nhanh chóng giải tán.
“Chặn bọn họ lại!”
Hạo Thiên vội vàng hét lên.
“Giết!”
Người của liên minh lại di chuyển và bao vây Tứ Đại Thiên Vương.
Tứ Đại Thiên Vương đã được Diệp Viêm gia tăng sức mạnh nên có thể nói rằng thực lực hiện giờ của họ là mạnh nhất từ trước tới nay, ngoại trừ Hạo Thiên đang ở thời kỳ đỉnh cao có thể ngăn cản, nếu chỉ dựa vào Lôi Hổ và nhóm minh chủ thì khó mà chặn lại được.
Người của liên minh Thanh Huyên thấy vậy ngay lập tức xông lên.
Nhưng dù cho liên minh Thanh Huyên mạnh như thế nào đi nữa cũng rất khó để ngăn cản.
Lâm Chính ngay lập tức cầm đao xông về phía Diệp Viêm.
Dù sao hắn cũng là Thánh Quân Diệp Viêm, sức mạnh ắt sẽ khác với người bình thường.
Nhưng nếu chỉ mạnh như thế thì không đủ.
Lâm Chính lại vung đao lên lần nữa, Thiên Sinh Đao chứa đầy linh lực đánh tới chỗ Diệp Viêm.
“Rơi!”
Diệp Viêm nhanh chống lùi cơ thể về phía sau, đồng thời không ngừng hô to.
Vù vù vù...
Ngay lập tức bầu trời xuất hiện trận mưa kim châm.
Trời đất rực rỡ sắc màu và sáng chói lạ kỳ.
Nhưng Lâm Chính vẫn không thèm để ý, anh rút đao ra chém loạn xạ.
Diệp Viêm bị linh lực bên trong cơ thể làm căng phồng, nếu cố tình di chuyển cơ thể thì chỉ có thể tự làm gãy xương.
Nhưng hắn vẫn liều lĩnh rút lui về phía sau, đồng thời cho những cây kim châm trên bầu trời đâm vào cơ thể mình nhằm điều trị cho cơ thể và giảm bớt linh lực bên trong cơ thể.
Nhưng hắn lại quên không chú tới việc Lâm Chính đang chém thêm một nhát Thiên Sinh Đao.
Thanh đao trị thương trắng như tuyết này phóng ra linh lực cuồn cuộn, tấn công điên cuồng.
Chỉ chốc lát, linh lực ở trong cơ thể của Diệp Viêm tăng mạnh, da thịt bên ngoài cũng nứt ra!
Phụt!
Cuối cùng, Diệp Viêm há miệng, phun ra một ngụm máu lớn...
Bình luận facebook