• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần (54 Viewers)

  • Chương 3871-3975

Chương 3971: Bại

Ai chứng kiến cảnh này cũng sững sờ ngây dại.

Nhất là đám người của Thiên Thần Điện, tất cả đều như chết lặng!

Bọn họ chưa từng nhìn thấy Diệp Viêm bị thương nặng như thế này bao giờ, càng chưa từng thấy ai có thể ép hắn vào tình cảnh như này.

Vốn nghĩ rằng Diệp Viêm đã là thiên tài, thiên kiêu có một không hai, là chủ nhân của thời đại này được trời cao ban xuống.

Nhưng không ngờ lại có người dám chống lại Diệp Viêm, đã thế còn trẻ như vậy, thật kinh khủng!

Diệp Viêm hộc máu không ngừng nhưng không dám dừng lại, vừa lùi về phía sau vừa vung kim châm.

Mưa kim xối xả phủ lấy hai người.

Mọi người ở bên ngoài chỉ thấy trước mặt là một vùng sặc sỡ, không nhìn rõ được gì cả.

Chỉ có thể nhìn thấy mơ hồ hai bóng người đang giằng co.

Đột nhiên.

Ầm!

Một đóa hoa sen đủ màu sắc nở rộ.

Sau đó Lâm Chính và Diệp Viêm đều lùi về phía sau, bị cưỡng ép tách ra.

Diệp Viêm bị trọng thương, hộc máu không ngừng.

Lâm Chính cũng không tốt hơn là bao, da thịt trên người đều nứt ra, tai mắt mũi miệng đều chảy máu.

Cơ thể của Lâm Chính nhanh chóng tỏa ra ánh sáng màu vàng, một chốc sau, cả người đã hồi phục lại.

Diệp Viêm biết rằng nếu không tìm ra được trận pháp mà Lâm Chính đang giấu thì không thể nào loại bỏ được sức mạnh trận pháp của anh, nếu muốn giết anh chẳng khác nào đang ảo tưởng!

Chuyện đến nước này chỉ đành rút lui trước.

Diệp Viêm nghiến rang, đột nhiên xoay người rút lui về phía sau núi Thiên Thần.

“Diệp Viêm, mày cũng chạy trốn sao?”

Lâm Chính cầm thanh đao nhảy lên, con ngươi đầy sát khí.

“Lâm Chính! Tao thừa nhận là tao đã đánh giá thấp mày! Nhưng đó không có nghĩa là đã kết thúc, mặc dù tao không thể đánh bại mày, nhưng mày muốn giết tao cũng không dễ dàng như thế đâu!”

Diệp Viêm thấp giọng quát lên, sau đó vỗ về phía trước một cái.

Ầm!

Một ngọn núi lớn rực rỡ sắc màu rơi từ trên trời xuống!

Ngọn núi lớn ầm ầm giáng xuống, đập mạnh về phía Lâm Chính nhằm tách anh với Diệp Viêm ra, sau đó ngọn núi lớn tan rã và tạo thành một kết giới khổng lồ bao lấy núi Thiên Thần.

Lâm Chính ngay lập tức lao tới, đấm mạnh vào kết giới.

Mặc dù bị nắm đấm đập vào nhưng kết giới chỉ bị lay động một chút, hoàn toàn không hề hấn gì.

Vẻ mặt của Lâm Chính đột nhiên trở nên lạnh lùng.

Đúng như những gì Diệp Viêm đã nói, nếu hắn sử dụng toàn lực để phòng thủ thì Lâm Chính khó mà giết hắn được.

Kết giới này được Diệp Viêm sử dụng sức mạnh phi thăng thuần túy nhất để tạo thành, mặc dù sức mạnh của Lâm Chính đã tăng lên rất nhiều, có trận pháp hỗ trợ nhưng thực lực của bản thân anh vẫn không đủ để giết chết Diệp Viêm.

Kế hoạch ban đầu của Lâm Chính là sẽ dựa vào thể chất bất tử của mình để vắt kiệt sức mạnh của Diệp Viêm, nhưng khi đánh nhau với Thất Tu La, Lâm Chính phát hiện dựa vào linh lực của Thiên Sinh Đao có thể phá hoại thể chất cứng rắn từ bên trong.

Nhưng linh lực này lại không thể phá vỡ được kết giới được tạo nên bởi sức mạnh phi thăng ở trước mắt anh.

Lâm Chính phát ra dị hỏa, điên cuồng thiêu đốt nhưng màn chắn kết giới chỉ mỏng hơn một chút.

Đúng vào lúc này.

Ầm!

Một tiếng động lớn vang lên.

Con ngươi của Lâm Chính căng thẳng, ngay lập tức nhìn về phía đỉnh núi Thiên Thần.

“Thánh Quân đại nhân! Đã phát hiện ra chỗ Lâm Chính bày bố trận pháp rồi!”

“Thì ra là hồ Thiên Thần!”

“Thánh Quân đại nhân, hồ Thiên Thần có rất nhiều thuyền lớn!”

“Hóa ra bọn chúng đến từ phía sau chúng ta!”

Giọng nói của Tứ Đại Thiên Vương vang khắp núi rừng.

Vẻ mặt của Lâm Chính đầy căng thẳng.

Diệp Viêm thật sự bất ngờ.

“Lâm Chính! Không ngờ mày lại tấn công từ hồ Thiên Thần, còn có thể bày bố được trận pháp trên mặt hồ! Mày... Quả nhiên là thiên tài!”

“Đáng tiếc! Cuối cùng mày lại thiếu một chiêu, chờ sau khi tao phá hủy trận pháp của mày, ổn định được sức mạnh trong cơ thể, tao sẽ đến giết mày!”

Diệp Viêm định thần lại, lạnh lùng nói, sau đó được Tứ Đại Thiên Vương hộ tống, tiến thẳng tới hồ Thiên Thần.

“Mau chóng phá hủy kết giới, đi theo tôi tiếp viện cho hồ Thiên Thần!”

Lâm Chính hét lớn.

Tất cả mọi người đều điên cuồng tấn công vào kết giới.

Ầm!

Ầm!

Ầm!

...

Vụ nổ kinh hoàng khiến cho kết giới nhấp nhô không ngừng, da đầu của những người chứng kiến đều tê dại, tràn đầy sợ hãi.

Sau khi được mọi người chữa trị, Hạo Thiên đã khôi phục lại được tay chân.

“Lâm minh chủ, tôi tới giúp cậu!”

Hạo Thiên hét lên, lòng bàn tay chứa sức mạnh hỗn độn đánh mạnh về phía kết giới....
Chương 3972: Đây là kiệt tác của tao

Vẻ mặt Diệp Viêm rất căng thẳng, hắn và Tứ Đại Thiên Vương điên cuồng xông về phía hồ Thiên Thần.

“Sơ suất quá! Sơ suất quá rồi!”

“Chúng ta chưa từng nghĩ sẽ có người tấn công từ trong hồ Thiên Thần đến núi Thiên Thần! Cho nên chưa từng canh giữ ở đó! Có lẽ lúc trước khi Lâm Chính đại náo Thiên Thần Điện của chúng ta đã chú ý đến chỗ này, nên lần này hắn mới bắt đầu tấn công núi Thiên Thần từ đây!”

“Hèn gì hắn lại xuất hiện trên đỉnh núi, thì ra là vậy…”

Nghĩ như thế, lần đầu tiên trong đôi mắt Diệp Viêm xuất hiện ý muốn giết người, hắn lạnh lùng nói: “Nghe đây, tôi muốn mọi người nhanh chóng phá vỡ trận pháp, theo tôi giết chết Lâm Chính! Kẻ này không thể giữ lại được!”

Hắn thừa nhận lúc trước là hắn quá xem thường Lâm Chính.

Mặc dù thực lực của người này chưa đạt tới cảnh giới Lục Địa Thần Tiên, nhưng mưu lược, thông minh lại vô cùng đáng sợ.

Có đối thủ như thế này, Diệp Viêm mất ăn mất ngủ.

“Tuân lệnh!”

Tứ Đại Thiên Vương đồng thời hô lên.

Năm người giống như năm tia sáng.

Thành chủ Nam Ly thành đang đứng trên vách núi, đám người trang chủ Vân Tiếu đã đến từ lâu.

“Đến rồi đây!”

Thành chủ Nam Ly thành gọi.

“Các vị, đi mau! Đi mau!”

Vu Hồng cực kỳ sợ hãi, khuôn mặt đã trở nên trắng bệch.

Tuy rằng bây giờ Diệp Viêm đang bị thương nặng, nhưng thực lực của hắn vẫn như thế, mọi người cứng rắn đối đầu với hắn, chưa chắc đã sẽ đánh lại.

Vu Hồng ngay cả Thất Tu La còn đánh không lại, chứ đừng nói gì đến chủ nhân của Thiên Thần Điện.

Trong lòng cô ta vô cùng sợ hãi người của Thiên Thần Điện.

Đặc biệt là cảnh tượng Diệp Viêm dùng những người đứng đầu của các thế tộc siêu bá chủ làm vật liệu để luyện công, trong lòng cô ta cảm thấy càng lạnh lẽo.

“Đi!”

Trang chủ Vân Tiếu hét lớn.

Mọi người lập tức xoay người phóng xuống vách núi.

Người đứng trên núi lục đục bay xuống vách núi, giống như thả bánh chảo xuống nồi nước.

“Lên cho tôi!”

Diệp Viêm đứng trên vách núi, hắn quát lên.

Tứ Đại Thiên Vương lập tức phát động sức mạnh phi thăng, tay đấm chân đá vào thân thuyền lớn.

Bang bang bang...

Sức mạnh phi thăng như từng trái bơm, xé tan nát thuyền lớn.

Toàn bộ pháp trận trên thuyền đều bị phá hủy.

Tất cả người trên thuyền đều nhảy vào hồ Thiên Thần, người nào người nấy hoảng loạn không phân biệt được phương hướng.

Diệp Viêm lạnh lùng nhìn cảnh tượng này, hắn đột nhiên khoanh chân ngồi xuống, uống đan dược vào để chữa trị.

Màn chắn dưới núi chắc chắn có thể cản trở Lâm Chính một lát.

Chờ đến khi đám người Lâm Chính phá được kết giới lên núi thì Diệp Viêm đã có thể hồi phục năm sáu phần.

Lúc đó muốn đối phó với Lâm Chính – người không có sức mạnh trận pháp trợ giúp, dễ như trở bàn tay.

Hai mươi mấy chiếc thuyền lớn nhanh chóng bị Tứ Đại Thiên Vương đánh chìm.

Tứ Đại Thiên Vương không hề dừng lại, liên tục công kích.

Nhưng mà bây giờ!

Đùng!

Một kết giới hoa sen cực lớn dâng lên từ trong hồ Thiên Thần.

“Gì thế?”

Diệp Viêm thở gấp, hắn lập tức đứng lên.

Thấy bông hoa sen to lớn kia giống như một bàn tay khổng lồ, như chiếc khóa vô hình khóa Tứ Đại Thiên Vương bên trong nó.

Tứ Đại Thiên Vương phát hiện không ổn, lập tức mạnh mẽ tấn công vào kết giới hoa sen.

Tuy rằng kết giới hoa sen này không được mạnh mẽ lắm, nhưng lại có thể bắn ngược lại công kích của Tứ Đại Thiên Vương, Tứ Đại Thiên Vương bất ngờ nên không kịp phòng bị, nên tất cả công kích đã bắn ngược lại cơ thể của họ, tất cả đều bị thương.

“Đây là một cái bẩy sao?”

Diệp Viêm nhanh chóng hiểu ra, hắn hét lớn: “Đừng hoảng loạn, mau chóng tụ lại chỗ tôi”.

Dứt lời, hai tay hắn chưởng về phía trước, sức mạnh phi thăng mạnh mẽ như dòng nước chảy về phía kết giới hoa sen.

Hắn muốn dựa vào sức mạnh của bản thân để đánh nát kết giới!

Nhưng cho dù Diệp Viêm dùng sức như thế nào đi chăng nữa, vẫn không thể nào lay động được kết giới hoa sen.

“Không thể nào!”

Ánh mắt hắn điên cuồng.

“Kết giới này do kẻ nào bày bố vậy? Vì sao... ngay cả thực lực của tôi cũng không lay động được?”

“Đây là kiệt tác của tao!”

Bỗng nhiên có một giọng nói thản nhiên vang lên sau lưng Diệp Viêm.

Diệp Viêm lập tức quay đầu lại.

Hắn nhìn thấy Lâm Chính cầm theo Trường Sinh Đao, chậm rãi đến gần.
Chương 3973: Thứ mà mày dựa vào đã mất rồi

Diệp Viêm ngạc nhiên nhìn Lâm Chính, nhưng hắn nhanh chóng khôi phục lại sự bình tĩnh.

Nhìn kết giới đã bị đánh vỡ kia, hắn đã hiểu rõ ràng tất cả.

“Theo lý mà nói thì mày không thể nào đánh vỡ được kết giới của tao nhanh như thế được, mày... đã dùng cách gì vậy?”

Diệp Viêm khàn khàn nói.

“Tao không dùng pháp bảo nào cả, tao chỉ dùng thực lực của bản thân để đánh vỡ kết giới của mày mà thôi!”

Lâm Chính thản nhiên nói.

“Thực lực của bản thân ư?”

Diệp Viêm hít thở nhanh, hắn nhìn chằm chằm Lâm Chính, trong phút chốc hắn dường như hiểu được chuyện gì đó.

“Thiếu một bước... thiếu một bước... Lâm Chính! Không ngờ giờ gặp lại mày, thực lực của mày lại mạnh hơn lần trước nhiều như vậy...”

Điều này Diệp Viêm hoàn toàn không ngờ đến.

Lúc trước lúc tiếp xúc với Lâm Chính, Diệp Viêm cũng có chút hiểu biết về thực lực của Lâm Chính.

Hắn không nghĩ rằng Lâm Chính có thể phá vỡ kết giới của hắn.

Nhưng hắn đoán sai rồi.

Lâm Chính không những phá được kết giới của hắn, hơn nữa còn phá được nhanh như vậy.

Kẻ này vẫn luôn che giấu thực lực.

Người này... đã tính toán mỗi bước để đối phó với hắn.

“Lúc trước mày bày ra dáng vẻ không thể phá được kết giới của tao, thực tế là muốn dụ tao đến đây! Mày đã biết là tao sẽ phát hiện chỗ này từ trước, hơn nữa sẽ tấn công nơi này, nên cho người đến đây bày sẵn cạm bẫy, để cho tao bước vào, đúng chứ?”

Diệp Viêm bình tĩnh nói.

“Đúng vậy!”

Lâm Chính bình tĩnh nói: “Dù sao mày cũng là cường giả Lục Địa Thần Tiên, nếu tao không suy nghĩ kỹ mỗi bước thì sao tao dám đến núi Thiên Thần kia chứ? Vậy không phải là muốn đến tìm đường chết hay sao?”

“Thú vị lắm!”

Ánh mặt Diệp Viêm hà khắc, hắn đột nhiên bước đi, xông về phía Lâm Chính.

Lâm Chính lần nữa vung Thiên Sinh Đao lên, chém về phía Diệp Viêm.

Lưng của Diệp Viêm đột nhiên xuất hiện hai cánh tay, mạnh mẽ nắm chặt Thiên Sinh Đao. Hai tay còn lại nắm chặt đánh về phía cơ thể Lâm Chính.

Sức mạnh mạnh mẽ đập cho lục phủ ngũ tạng của Lâm Chính như xoắn thành một cục.

Nhưng anh vẫn không dừng lại, tiếp tục vung Thiên Sinh Đao.

Rầm!

Đúng lúc đó, trước ngực Lâm Chính phóng ra kim quang.

Máu thịt vốn dĩ đã nát bấy lại lần nữa khép lại.

Diệp Viêm thấy vậy, ánh mắt nghiêm túc.

Bên kia còn có hai mươi mấy chiếc thuyền lớn vẫn chưa bị đánh nát.

Lực trận pháp vẫn còn.

Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, tầm mắt tập trung nhìn Thiên Sinh Đao, trước ngực lại mọc ra hai cánh tay, cùng với hai cánh tay của cơ thể nắm chặt lấy Thiên Sinh Đao.

Lâm Chính ngơ ngác.

“Không ngờ mày lại nắm giữ phương pháp cách không gian để truyền trận pháp! Chỉ tiếc là, Lâm Chính, mày vốn dĩ chưa đạt đến cảnh giới Lục Địa Thần Tiên, đứng trước thủ đoạn của tao thì mày cũng như thanh đao này mà thôi!”

“Nếu đã như vậy! Tao sẽ hủy đi thanh đao này! Để mày không thể dựa vào nó nữa! Sẽ không thể chống lại tao nữa!”

Diệp Viêm rít gào, sáu tay đồng thời dùng sức.

Sức mạnh phi thăng mạnh mẽ điên cuồng tấn công vào thân đao.

Lâm Chính rất sợ hãi, lập tức rót khí lực vào Thiên Sinh Đao.

Sinh khí cuồn cuộn như thủy triều lần nữa đánh úp vào cơ thể Diệp Viêm.

Linh lực trong người Diệp Viêm điên cuồng tăng lên, chúng bắt đầu xé rách cơ thể của hắn.

Nhưng bây giờ Diệp Viêm lại như một kẻ điên, hắn không hề để ý đến linh lực đáng sợ kia, chỉ biết dùng sức bẻ Thiên Sinh Đao.

Ngay cả khi miệng hắn phun máu tươi, cả người nứt ra, vẫn không chịu dừng lại.

Dù sao cũng là Lục Địa Thần Tiên.

Trình độ mạnh mẽ của cơ thể này quả thật khiến người khác giận sôi gan.

Nếu là người khác thì bây giờ cơ thể đã vỡ nát mà chết.

Nhưng hắn vẫn có thể chiến đấu.

Ánh mắt Lâm Chính lạnh lẽo.

Bây giờ, quan trọng là người nào có thể kiên trì hơn.

Nhưng bỗng nhiên lúc đó lại vang lên một âm thanh kỳ lạ.

Răng rắc!

“Gì cơ?”

Trái tim Lâm Chính đập dồn dập, khó tin nhìn Thiên Sinh Đao.

Anh lại thấy thanh Thiên Sinh Đao đang nứt ra.

“Lâm Chính, thứ mà mày dựa vào đã mất đi rồi!”

Diệp Viêm khàn khàn nói, sau đó sáu cánh tay lại dùng thêm sức.

Răng rắc!

Thiên Sinh Đao tức khắc bị bẻ làm hai!

Một ánh sáng trắng bay ra từ chỗ bị gãy, bay thẳng vào mây xanh.

Lâm Chính và Diệp Viêm đồng thời tránh về phía sau, cả hai ngã xuống đất.

Lâm Chính nắm thanh đao gãy, vẻ mặt ngạc nhiên.

Diệp Viêm vậy mà lại dùng tay không bẻ gãy Thiên Sinh Đao?
Chương 3974: Các người có chắc là giết được tôi không?

Diệp Viêm chậm rãi đứng dậy.

Nhưng sáu cánh tay của hắn đều đã bị phế bỏ.

Sáu cánh tay chằng chịt vết nứt như mạng nhện, khi hắn đứng dậy, thịt trên cánh tay bong tróc như thủy tinh, từng mảng rơi xuống đất.

Các chức năng trong cơ thể đã bị linh lực đánh vỡ, Diệp Viêm cũng không thể khôi phục cơ thể được nữa.

Hắn yên lặng nhìn Lâm Chính, trên mặt hiện ra nụ cười nhạt.

Lâm Chính cầm thanh đao gãy đứng lên, nhẹ giọng nói: "Mày làm gãy Thiên Sinh Đao thì sao có thể xem là thắng?"

"Tao không thắng, nhưng cũng không thua, chúng ta cùng lắm là hòa nhau!"

Diệp Viêm mỉm cười nói.

“Hòa? Mày nghĩ mày có thể chạy sao?”

Lâm Chính lắc đầu nói.

"Chạy? Mày cho rằng tao cần chạy hả? Mày phải biết đây là nơi nào? Đây là núi Thiên Thần của tao, đây là Thiên Thần Điện của tao, đây là địa bàn của tao, tao muốn đi, ai dám ngăn cản?"

Diệp Viêm bình tĩnh nói, trên mặt không hề hoảng sợ.

"Tôi có thể ngăn cản cậu!"

Một tiếng hét vang lên.

Hạo Thiên, Lôi Hổ cùng vô số cường giả liên minh lao về phía vách núi như thủy triều, bao vây toàn bộ vách núi trong nháy mắt.

Mọi người tức giận nhìn chằm chằm Diệp Viêm, hận thù và cơn giận hiện lên trên khuôn mặt họ.

"Diệp Viêm! Chịu chết đi!"

“Diệp Viêm! Hôm nay mày có chạy đằng trời!”

“Hôm nay chắc chắn là ngày chết của cậu!”

“Ngoan ngoãn buông tay chịu trói đi!”

Hạo Thiên cùng đám đông lớn tiếng mắng chửi.

"Diệp Viêm, mày dùng người sống để tu luyện, mày tàn nhẫn vô nhân đạo, hung ác không gì sánh bằng! Mày đáng chết!"

"Diệp Viêm! Mày giết hại cha mẹ tao, đưa cha mẹ tao vào Thiên Thần Điện, để luyện chế đan dược! Tao muốn ăn thịt mày, uống máu mày!"

"Diệp Viêm! Tao muốn dùng roi quất vào thi thể mày một ngàn lần! Vạn vạn lần! Loại người như mày, cho dù tao có chết, cũng không buông tha!"

"Đúng là cặn bã của Vực Diệt Vong!"

“Vực Diệt Vong sao lại có loại người như mày chứ?”

“Mày thật đáng chết!”

Mọi người rối rít chửi bới, tất cả đều tràn đầy vẻ tức giận, đã có người xắn tay áo lên, chuẩn bị xông lên xé xác Diệp Viêm.

Nhưng Diệp Viêm không sợ hãi chút nào, ngược lại cười còn cười to.

Dần dần, hắn cười càng lúc càng lớn.

Trong lúc nhất thời, tiếng chửi rủa xung quanh nhỏ lại, trong mắt mọi người tràn đầy khó hiểu.

“Cậu cười cái gì?”

Hạo Thiên lạnh lùng nói.

"Tao cười một đám giả nhân giả nghĩa, bọn mày còn mặt mũi ở chỗ này chỉ trích tao hả?"

Diệp Viêm lắc đầu, trên mặt đầy vẻ khinh bỉ.

"Tại sao không thể trách mày? Mày bắt em gái tao, luyện hóa nó, mày không đáng chết sao?"

Một người đàn ông tóc ngắn bước đến, nghiến răng nghiến lợi gầm lên.

“Em gái mày là ai?”

Diệp Viêm nhàn nhạt hỏi.

"Tao tên Lãnh Bất Hàn! Em gái tao là Lãnh Diễm Noãn!"

Người đàn ông hét lên.

"Ồ... Tao nhớ ra rồi! Không sai, chính tao đã luyện hóa em gái mày, thể chất em gái mày đặc thù, rất thích hợp để luyện chế Phi Dương Đan!"

Khóe miệng Diệp Viêm hơi nhếch lên, cười khẩy nói: "Nhưng mày có tư cách gì chỉ trích tao! Mày cho rằng tao không biết hai mày em chúng mày đã làm chuyện gì sao?"

Người đàn ông nghe xong, sắc mặt lập tức thay đổi.

"Lãnh Bất Hàn, mày không phải cũng bắt cóc người khác để tu luyện sao? Mà em gái mày, tao phát hiện trong người cô ta có hơn trăm loại khí tức không thuộc về cô ta! Nếu tao đoán không sai, em gái mày đã nuốt chửng hơn trăm người! Hơn nữa nhất định là nuốt chửng lúc còn sống, nếu không khí tức của đối phương không thể lưu giữ trong cơ thể em gái mày!”

Diệp Viêm khẽ cười nói: "Hai người chúng mày cũng là ác ma giết người không chớp mắt, bây giờ chỉ trích tao tàn bạo không có tính người? Đây không phải là kẻ tám lạng người nửa cân sao?”

Sắc mặt Lãnh Bất Hàn tái nhợt, hoảng sợ lui về phía sau, chỉ vào Diệp Viêm cả người run rẩy, không nói nên lời.

“Còn mấy người!”

Diệp Viêm đưa mắt nhìn đám người có mặt ở đây, khinh bỉ nói: "Mấy người cho rằng mình trong sạch sao? Sao giấu được Diệp Viêm tao chứ? Trên người mấy người tràn ngập khí tức không thuộc về mình, trong mắt có quá nhiều tạp chất của người khác! Mấy người ai mà không ăn thịt người? Ai mà không giết người? Sao? Bây giờ đòi đánh tao? Không thấy buồn cười à?

"E rằng, mấy người đến đây không phải vì báo thù, cũng không phải vì chính nghĩa, mấy người đến chỉ để cướp truyền thừa của thần mộ chí tôn, đúng không?"

Lời này nói ra, sắc mặt tất cả mọi người đều thay đổi, cứ như đến cả cái quần lót cũng bị Diệp Viêm kéo xuống.

Lâm Chính không nói gì.

Trên thực tế, sao anh lại không biết Diệp Viêm đang nói gì chứ?

Bởi vậy, anh không có thiện cảm với đám người ở Vực Diệt Vong, cũng không muốn đi khiêu khích bọn họ.

Đây là thế giới người ăn thịt người.

Kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu, quy luật ở đây cũng quá trẻ con.

Nếu Diệp Viêm không uy hiếp đến sự an toàn của anh thì cũng sẽ không giết đến núi Thiên Thần.

"Diệp Viêm, đừng nói những lời nhảm nhí không cần thiết nữa, nên suy nghĩ muốn trăng trối gì đi!"

Hạo Thiên khàn giọng nói, đi về phía Diệp Viêm.

“Trăng trối?”

Diệp Viêm quay đầu nhìn lại, bình tĩnh nói: "Đám các người có chắc là giết được tôi không?"

“Sao cơ?”

Hạo Thiên hơi ngẩn ra.

Lâm Chính dường như ý thức được điều gì, thấp giọng quát: "Giết người này đi! Mau!"

“Lên!”

Hạo Thiên kịp thời phản ứng, lập tức gào lên.

Tất cả mọi người đồng loạt xông về phía trước.

Nhưng ngay lúc này.

Ầm ầm!

Một tiếng động lớn phát ra từ bên trong Thiên Thần Điện.

Ngay sau đó, toàn bộ núi Thiên Thần bắt đầu sụp đổ.

Đất trời rung chuyển, bên trong hồ Thiên Thần tràn ngập sóng to gió lớn.

Sắc mặt Lâm Chính thay đổi, lập tức nhìn về phía ngọn núi vỡ nát.

Sau đó mới phát hiện có một tòa cơ quan khổng lồ trong núi.

Nhưng vào thời khắc này, toàn bộ cơ quan đã được kích hoạt, một làn sóng năng lượng bắt đầu bành trướng.

"Không ổn! Hắn muốn cho nổ ngọn núi!"

Con ngươi Lâm Chính run rẩy dữ dội.
Chương 3975: Điên rồ

Diệp Viêm thiên phú vô song, sự khôn ngoan cũng không phải lời đồn.

Sở dĩ hắn mắc bẫy Lâm Chính là vì hắn xem thường Lâm Chính, không xem Lâm Chính ra gì.

Nhưng loại hồ ly này sao có thể để người ta bắt được dễ dàng?

Thỏ khôn có ba hang, núi Thiên Thần là tổ của Diệp Viêm, từ lâu đã được Diệp Viêm cải tạo. Không chỉ có cơ chế phòng ngự cực kỳ tốt, mà còn sử dụng kịp thời ngay khi đối mặt nguy hiểm

Đến bước đường cùng, Diệp Viêm cũng không kiêng dè gì nữa.

Hắn lấy một viên đan dược màu vàng nến kỳ quái ra cho vào miệng, sau đó nhảy vọt lên mặt đất đã nứt nhanh như chớp.

“Chặn hắn lại!”.

Lâm Chính hét lên, xông về phía Diệp Viêm.

Ngay khi anh chui vào khe nứt cùng Diệp Viêm.

Cơ quan đáng sợ ẩn giấu trong thân núi bên dưới khe nứt tỏa ra năng lượng dồi dào.

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm…

Năng lượng trút ra từ trong khe núi, đánh bay Lâm Chính ra ngoài.

Cả ngọn núi Thiên Thần xuất hiện vết nứt như mạng nhện, khí tức cuồng bạo tràn ra từ trong khe nứt.

Bất cứ ai tiếp xúc với khe nứt cũng chết tan xác ngay.

Ngay cả Lâm Chính cũng trầy da tróc vẩy, ngã mạnh xuống đất.

Nếu không phải có xương chí tôn chống đỡ, e rằng anh đã chết ngay tại chỗ.

Ánh sáng vàng tỏa ra, khôi phục xác thịt của Lâm Chính.

“Lâm minh chủ!”.

Hạo Thiên bước tới, khẽ giọng hô: “Mau xuống núi, rời khỏi nơi này!”.

“Diệp Viêm chưa chết, sao có thể bỏ cuộc nửa chừng?”.

Lâm Chính lạnh lùng nói, mắt lộ vẻ dữ tợn.

“Lâm minh chủ, luồng khí tức này rất kỳ diệu, chắc chắn là được chế tạo có mục đích. Tôi nghĩ đan dược kỳ quái mà hắn vừa nuốt là loại thuốc đặc biệt có thể giúp cơ thể hắn không bị ảnh hưởng bởi luồng khí tức này. Cơ quan trong thân núi chắc chắn có đường đi bí mật, chỉ sợ Diệp Viêm đã chạy thoát khỏi chân núi từ đường bí mật đó. Chi bằng chúng ta bao vây bên ngoài núi, có lẽ có thể chặn được hắn!”.

Hạo Thiên nói.

“Trong phạm vi trăm dặm bên ngoài núi Thiên Thần đều có thể bố trí đường đi, chỉ sợ tất cả người của liên minh cộng lại cũng không đủ để bao vây, huống hồ các ông chặn được hắn sao? Nếu Diệp Viêm nghỉ ngơi được chút nào ở trong đó, thực lực khôi phục được ít, làm sao những người này ngăn cản được Lục Địa Thần Tiên?”.

“Hơn nữa, đại trận của tôi đều bố trí ở đây, rời khỏi núi Thiên Thần, tôi không được sức mạnh trận pháp bổ trợ, đến lúc đó ngay cả tôi cũng không chống lại được Diệp Viêm! Cho nên, nếu đánh mất cơ hội lần này, chúng ta sẽ không còn khả năng giết được hắn!”.

Lâm Chính lên tiếng, ánh mắt trở nên lạnh lùng, tràn ngập sát khí.

“Lâm minh chủ nói không sai, nhưng chuyện đến nước này chúng ta có thể làm gì hơn?”.

Hạo Thiên lắc đầu.

Những chuyện Lâm Chính nói sao ông ta lại không biết được?

Nhưng giờ không ai có thể xuống dưới cơ quan đó được.

Nhìn khí tức kỳ lạ đáng sợ dày đặc kia, Hạo Thiên cũng cảm thấy sợ hãi.

Ông ta tin dù mình ở thời kỳ toàn thịnh cũng không dám đối chọi trực diện với làn khí kỳ quái đó.

Lúc này, Lâm Chính đột nhiên lấy Hồng Mông Long Châm ra đâm lên người, sau đó lấy một vốc đan dược trên người cho vào miệng.

“Lâm minh chủ?”.

Hạo Thiên sửng sốt.

Lâm Chính lại không quan tâm, sau khi đan dược vào bụng, châm lực dâng lên, anh lại lao vọt người đi, chui vào trong khe nứt to lớn.

Mọi người đều kinh hãi.

“Lâm minh chủ!”.

“Mau quay lại!”.

Tiếng hô vang lên không dứt bên tai.

Cơ thể Lâm Chính áp lên trên sóng khí tràn ra từ trong khe nứt, tốc độ rơi của cơ thể chậm lại gấp đôi.

Nhưng anh lại dùng hết sức lực, cố dồn cơ thể rơi xuống dưới.

Khí ý đáng sợ điên cuồng kéo xé máu thịt anh.

Nhưng nhờ vào ánh sáng vàng hỗ trợ, máu thịt anh nhanh chóng khôi phục, tiếp tục xuyên qua làn sóng khí đó, đi sâu vào trong cơ quan ở trung tâm núi.

Tất cả mọi người há hốc miệng nhìn cảnh đó.

Lâm Chính điên rồ đến mức nào?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom