-
Chương 3861-3865
Chương 3861: Làm khó dễ
Rời khỏi quán rượu, ba người lại đi hơn hai tiếng, cuối cùng cũng đến gần Ngũ Phương Băng Nguyên.
Lúc này, nhiệt độ xung quanh trở nên lạnh cóng.
Xung quanh tuyết trắng xóa, hoa tuyết bay lơ lửng, dường như đã đến vương quốc tuyết.
Sau khi ba người đi trên đống tuyết dày, trèo qua ngọn núi bàng bạc, tầm nhìn trở nên khoáng đạt hơn.
Ở phía sau núi lớn là một vùng băng nguyên rộng lớn.
Đáng kinh ngạc là trên băng nguyên có nhiều kiến trúc được xây bằng băng.
Cái nào cái nấy vô cùng đẹp mắt, giống như tuyệt tác của thiên nhiên.
“Ở đây là Ngũ Phương Băng Nguyên sao?”.
“Đẹp thật!”.
Vương Nhất Thánh và Ngu Sơn Thủy kích động.
Lâm Chính nhìn ra xa xa, phát hiện trên băng nguyên đầy những người, xung quanh cũng có nhiều đội ngũ đến đóng quân ở băng nguyên.
“Các người là ai?”.
Đúng lúc đó, vài bóng người mặc áo trắng, khoác áo choàng trắng đi đến gần, bao vây ba người họ.
Một trong số những người đó tay cầm trường kiếm chĩa về phía Lâm Chính, quát hỏi.
“Chúng tôi đến tìm nhà họ Dục”.
Lâm Chính suy nghĩ một lúc, lên tiếng trả lời.
“Tìm nhà họ Dục? Các người là người nhà họ Dục?”, người đó nhíu mày hỏi.
“Không phải, chúng tôi chỉ là bạn của người nhà họ Dục”.
“Thế à? Vậy được, các người vào đi!”.
Mắt người đó lóe lên tia sáng, đột nhiên thu kiếm lại, mỉm cười nói.
Lâm Chính nắm bắt được sự thay đổi nho nhỏ của người đó, nhưng không nghĩ nhiều, gật đầu, bước lên băng nguyên.
Một tường băng cao cao xuất hiện trong tầm mắt ba người, nhiều thủ vệ áo trắng đứng canh trên tường thành. Vài chiếc bàn đặt trước cửa thành, ai đi vào thành đều phải nán lại đó một lúc.
“Các người từ đâu đến?”.
Lúc Lâm Chính đến gần, người đứng trước bàn lấy giấy ra, dường như muốn ghi lại thông tin của họ.
Vương Nhất Thánh và Ngu Sơn Thủy đều nhìn về phía Lâm Chính, không biết nên trả lời thế nào, dù gì bọn họ cũng là người ngoại vực.
Lâm Chính suy nghĩ một lúc, lên tiếng: “Chúng tôi là người của Thanh Huyền Tông, đến tìm người nhà họ Dục!”.
“Tìm người?”.
Người đang cầm bút viết chợt khựng lại, ngẩng đầu nhìn ba người họ, khinh thường nói: “Đến với Ngũ Phương Băng Nguyên chỉ có một việc là gia nhập liên minh, cùng thảo phạt Thiên Thần Điện. Cậu đến đây tìm người cái gì? Muốn tìm thì cút ra ngoài mà tìm!”.
“Khốn nạn! Sao mày dám dùng giọng điệu đó nói chuyện với đại nhân?”.
Vương Nhất Thánh nổi giận, đang định phát tiết, nhưng Lâm Chính ngăn lại.
Anh không muốn phí thêm thời gian.
“Nếu vậy, anh cứ coi như chúng tôi gia nhập đi”.
“Báo tên và thân phận, tôi sẽ đăng ký”.
Người đó lạnh lùng nói, tiếp tục viết.
Chẳng mấy chốc, thông tin đã được ghi xong, ba người đi vào trong thành.
Sau khi hỏi người qua đường, Lâm Chính nhanh chóng tìm được nơi đóng quân của người nhà họ Dục.
Nơi đó nằm ở một góc phía Tây Nam của thành băng.
Ở đây không có phòng ốc xây bằng gạch băng, chỉ dựng một số lều vải đơn giản.
Khi Lâm Chính lại gần thì chỉ nhìn thấy vài ba người nhà họ Dục, hơn nữa toàn là người già yếu, phụ nữ và trẻ em, không thấy bất cứ ai trong số lãnh đạo cấp cao của nhà họ Dục.
Lâm Chính nhíu mày, cảm giác không ổn lắm, đi thẳng tới.
“Đại nhân, cậu tìm ai?”.
Một bà lão lập tức đi tới chào đón, mỉm cười hỏi.
“Chào bà, tôi tìm cô Ái Nhiễm, cô ấy đang ở đâu?”.
Lâm Chính hỏi.
“Ái Nhiễm ấy à?”.
Bà lão kinh ngạc, sau đó cười gượng: “Ái Nhiễm không có ở đây, không phải nó được Phó đại nhân mời đi làm việc gì đó rồi sao?”.
“Phó đại nhân? Phó đại nhân nào?”.
Lâm Chính nghi hoặc hỏi.
“Cậu không phải người của Ngũ Phương Băng Nguyên phải không?”.
Bà lão lộ vẻ nghi hoặc.
“Tôi là Lâm Chính, bà có nghe tới tên tôi chưa?”.
“Lâm Chính? Chẳng lẽ cậu là… Lâm đại nhân ở ngoại vực đó sao?”.
Bà lão giật mình, đột nhiên rơi nước mắt, vội vàng nắm lấy tay Lâm Chính, nói: “Lâm đại nhân, cuối cùng cậu cũng đến!”.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”.
Lâm Chính lập tức hỏi han.
“Lâm đại nhân, cầu xin cậu giúp nhà họ Dục chúng tôi! Nhà họ Dục chúng tôi nay đã vào miệng hổ, khó mà thoát thân!”.
Bà lão che mặt khóc lóc, tâm trạng kích động.
Lâm Chính mặt lạnh băng, yên lặng lắng nghe, cuối cùng cũng biết đầu đuôi sự việc.
Hóa ra ban đầu nhà họ Dục cũng được xếp vào trận doanh đỡ đạn giống với Hổ Tiếu Tông.
Dù sao thực lực của nhà họ Dục cũng không tính là mạnh.
Chuyện này Lâm Chính đã đoán trước được.
Nhưng không ngờ trong một lần tình cờ, con trai của Đại trưởng lão Ngũ Phương Băng Nguyên là Thiếu Băng Nguyên gặp gỡ Ái Nhiễm, vừa gặp đã yêu, cộng thêm thể chất đặc biệt của Ái Nhiễm, Thiếu Băng Nguyên bèn muốn cưới Ái Nhiễm làm vợ.
Ái Nhiễm từ chối ngay.
Thiếu Băng Nguyên bèn dùng các thủ đoạn chèn ép, buộc Ái Nhiễm phải nghe theo.
Ái Nhiễm và nhà họ Dục đều cố hết sức chống cự.
Theo nhà họ Dục, Ái Nhiễm là hoa đã có chủ, sao có thể bị Thiếu Băng Nguyên làm dơ bẩn?
Thế là Thiếu Băng Nguyên sử dụng thế lực trong tay không ngừng gây khó dễ cho nhà họ Dục. Không những điều nhà họ Dục đến tuyến đầu của trận doanh xung phong, mà thời gian này còn ép nhà họ Dục ngày đêm không nghỉ chế tạo vũ khí, luyện chế đan dược cho Ngũ Phương Băng Nguyên.
Ngoài người già yếu trong nhà họ Dục, hầu như tất cả mọi người đều phải làm việc suốt ngày đêm, không ai dám lười biếng.
Bởi vì nếu có người lười biếng phạm lỗi, Thiếu Băng Nguyên sẽ nhân cơ hội gây khó dễ, trừng trị nhà họ Dục.
“Còn có chuyện như vậy nữa sao?”.
Ánh mắt Lâm Chính lạnh băng: “Người của Ngũ Phương Băng Nguyên quả nhiên không tốt lành gì”.
“Liên minh như vậy sao có thể đối phó với Thiên Thần Điện? Đại nhân, tôi thấy phải mau chóng đưa người nhà họ Dục rời khỏi đây!”, Vương Nhất Thánh nói.
Lâm Chính gật đầu, nói vời bà lão: “Bà có biết bây giờ bọn họ đang ở đâu không? Có dẫn tôi tới đó được không?”.
“Chuyện đó… Lâm đại nhân, không đi được đâu. Hay là cậu đợi ở đây, bọn họ làm việc xong sẽ quay lại”, bà lão nói.
Đúng lúc đó, một người của nhà họ Dục đột nhiên chạy vội đến, sốt ruột hô lên.
“Bà ơi, không hay rồi! Có chuyện rồi!”.
Chương 3862: Muốn chết
Bà lão đó là bà ba của Ái Nhiễm, vai vế ở nhà họ Dục rất cao. Mấy người Dục Chấn Thiên bị đưa đi luyện chế đan dược, luyện chế vũ khí, còn lại phụ nữ trẻ em đều do bà ba sắp xếp.
Nghe người nhà họ Dục gất rút chạy đến báo cáo, bà lão biến sắc.
“A Sơn, xảy ra chuyện gì rồi?”.
Bà lão vội hỏi.
“Bà ơi, vừa rồi Đại trưởng lão của Ngũ Phương Băng Nguyên phái người đến bắt tất cả mọi người bên gia chủ, nói đan dược do bọn họ luyện chế không đủ tiêu chuẩn, vả lại còn làm chết người. Bây giờ bọn họ định hỏi tội gia chủ và những người còn lại!”, người đó run rẩy nói.
“Cái gì?”.
Bà lão há hốc miệng.
“Đây rõ ràng là hãm hại nhà họ Dục chúng ta!”.
“Phương pháp luyện đan của chúng ta là bọn họ đưa cho, sao lại có chuyện luyện đan không đủ chuẩn?”.
“Rõ ràng là vu khống!”.
Mấy người phụ nữ của nhà họ Dục phẫn nộ nói.
Lâm Chính nhíu mày suy nghĩ.
Đúng lúc này, một nhóm người mặc áo trắng như tuyết chạy tới.
Bọn họ ai cũng trang bị vũ trang, tay cầm đao kiếm, bộ dạng hung dữ.
Tất cả người nhà họ Dục căng thẳng.
“Người nhà họ Dục nghe vậy, đan dược các người luyện chế khiến cho mấy chục thành viên liên minh trúng độc, nhanh chóng theo tôi đến Băng Hình Cung tiếp nhận điều tra. Ai dám không tuân, giết không tha!”.
Người đàn ông dẫn đầu mặc áo choàng trắng lớn tiếng quát, sau đó phất tay, những người đằng sau bắt đầu bắt người.
“Dừng tay!”.
Lâm Chính quát lên.
“Cậu là ai?”.
Người đó quan sát Lâm Chính một lượt, khinh thường nói: “Nếu là người nhà họ Dục thì đừng dài dòng, đợi đến Băng Hình Cung rồi nói!”.
“Đã như vậy thì các người khách khí một chút. Chuyện còn chưa có kết quả, nếu các người tự tiện dùng hình, đồn ra để người của các thế tộc kia biết, e rằng sẽ có ảnh hưởng đến danh tiếng của Ngũ Phương Băng Nguyên”.
Lâm Chính thản nhiên nói.
Người đó biến sắc, do dự một lúc, những người khác phất tay.
Thái độ của bọn họ mới dịu đi.
Thật ra nếu không vì danh tiếng của Ngũ Phương Băng Nguyên, Thiếu Băng Nguyên đã dùng biện pháp mạnh ép buộc Ái Nhiễm.
Chẳng qua hắn cũng sợ bị nói ra nói vào.
Dù sao trên băng nguyên có vô số ánh mắt dõi theo.
“Đi thôi, chúng ta đi xem xem”.
Lâm Chính nói với bà lão.
“Cậu Lâm, lần này phải nhờ vào cậu rồi!”.
Bà lão van nài.
Bây giờ người có thể cứu được nhà họ Dục e rằng cũng chỉ có Lâm Chính.
Bọn họ xuất phát đến Băng Hình Cung.
Trên đường đi, người của các thế tộc khác đều nhìn về phía họ.
Có người lộ ra ánh mắt thương hại, có người khịt mũi khinh thường, dường như không hiểu nổi hành động không thức thời của nhà họ Dục.
Lúc này, một nhóm người đột nhiên tiến tới, chặn bọn họ lại.
“Lạc Dương Cốc? Các người làm gì vậy? Mau tránh ra!”.
Người của Ngũ Phương Băng Nguyên thay đổi sắc mặt, quát lên với người chặn đường ở phía trước.
“Chúng tôi muốn đến Băng Hình Cung với đại nhân!”.
Cốc chủ Lạc Dương Cốc tiến lên, chắp tay nói.
“Khốn kiếp, ông nghĩ Băng Hình Cung của Ngũ Phương Băng Nguyên chúng tôi là nơi nào? Các ông muốn tới là tới? Tránh ra cho tôi, không thì đừng trách tôi không khách sáo!”.
Người đó mắng chửi, rút kiếm chỉ vào ông ta.
Nhưng người của Lạc Dương Cốc không lùi lại, mà là lạnh lùng nhìn người kia, bộ dạng thề không bỏ cuộc.
Nhìn thấy vậy, người kia hơi sợ.
Nếu thật sự đánh nhau, bọn họ chưa chắc đã là đối thủ của người Lạc Dương Cốc.
Hảo hán không chịu thiệt trước mắt!
“Hừ! Là các người muốn chết đấy! Đã vậy, các người đi theo tôi đến Băng Hình Cung! Đến lúc đó cho các người biết hành động của mình ngu xuẩn đến mức nào!”.
Người đó mắng chửi, thu kiếm lại, tiếp tục đi đến Băng Hình Cung.
Chương 3863: Tìm công đạo
Chuyện người nhà họ Dục bị đưa đến Băng Hình Cung dẫn tới một trận náo động không nhỏ ở Ngũ Phương Băng Nguyên.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Ngũ Phương Băng Nguyên muốn xét xử một thế tộc.
Sau khi người nhà họ Dục vào Băng Hình Cung, toàn bộ người của liên minh Ngũ Phương Băng Nguyên đều đang bàn luận sôi nổi.
“Nghe tin gì chưa? Người nhà họ Dục đều bị đưa tới Băng Hình Cung rồi!”.
“Cái gì? Băng Hình Cung? Đó chẳng phải nơi chấp hành xét xử của Ngũ Phương Băng Nguyên sao? Lần này e là người nhà họ Dục không chết cũng mất lớp da!”.
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Ngũ Phương Băng Nguyên càng lúc càng quá đáng, đẩy những thế tộc nhỏ ra làm bia đỡ đạn chưa nói, còn sỉ nhục ức hiếp người ta. Ngay cả đãi ngộ công bằng cũng không có, vậy thì người của các thế tộc nhỏ sẽ bỏ đi hết!”.
“Bỏ đi? Bọn họ dám sao? Tôi mới nhận được tin, Ngũ Phương Băng Nguyên đã bàn bạc với các thế tộc bá chủ, chuẩn bị ban lệnh tác chiến cấp một! Một khi lệnh này được ban ra, bất cứ ai cũng không được tự tiện rời đội ngũ, một khi rời đi thì sẽ bị coi là đào ngũ!”.
“Cái gì? Vậy chẳng phải người của thế tộc nhỏ muốn rời bỏ cũng không thể luôn sao?”.
“Phải, bọn họ chỉ có thể ngoan ngoãn tiếp nhận chỉ lệnh của Ngũ Phương Băng Nguyên, làm bia đỡ đạn xung phong ở tiền tuyến!”.
“Thế thì thật ghê tởm!”.
Không ít người căm phẫn bất bình, những thế tộc trung cấp cũng lo sợ.
Ai cũng biết môi hở thì răng lạnh.
Nếu người của thế tộc nhỏ bỏ chạy hết, e là nhiệm vụ bia đỡ đạn sẽ rơi lên đầu bọn họ.
Người của thế tộc cấp trung cực lực phản đối người của thế tộc nhỏ rời đi, cũng rất quan tâm chỉ lệnh tác chiến cấp một.
Trong Băng Hình Cung.
Một vài lãnh đạo cấp cao của Ngũ Phương Băng Nguyên đã tụ tập ở đây.
Ngoài ra, còn có những người phụ trách luyện chế đan dược của nhà họ Dục cũng bị dẫn đến đây, những người phụ trách chế tạo vũ khí thì vẫn chưa bị đưa đến.
Dục Chấn Thiên nằm trong số này.
Vẻ mặt ông ta thâm trầm, siết chặt nắm đấm, gần như sắp nghiến nát cả răng.
Ông ta không ngờ Ngũ Phương Băng Nguyên lại là một cái bẫy.
Rõ ràng ông ta dẫn người đến chi viện Ngũ Phương Băng Nguyên, cùng nhau đánh Thiên Thần Điện, không ngờ đây lại là một hố lửa!
Bây giờ an nguy của toàn gia tộc họ Dục không ai thấu, bọn họ có thể rời khỏi đây hay không cũng chưa biết được.
“Tôi làm gia chủ đúng là… thất trách!”.
Dục Chấn Thiên hít sâu một hơi, trong lòng vô cùng tự trách.
Ông ta đã quyết định, không tiếc mọi giá phải đưa người trong tộc rời đi, bất kể Ngũ Phương Băng Nguyên có thế nào cũng phải rời khỏi nơi này.
Nhưng cũng không phải tất cả người của Ngũ Phương Băng Nguyên đều tán thành cách làm này.
“Thiếu Phù Thương, làm vậy có được không? Nếu gây ra nội loạn trong liên minh, làm sao chúng ta ăn nói với chưởng môn?”.
Một người đàn ông trung niên liếc nhìn người nhà họ Dục đang run rẩy đứng ở giữa Băng Hình Cung, không khỏi nhíu mày.
“Chỉ là xử phạt người của một thế tộc nhỏ sao lại dẫn tới nội loạn? Huống hồ, gần đây có nhiều người đột nhiên rút khỏi liên minh, rời khỏi Ngũ Phương Băng Nguyên. Nếu không ngăn chặn chuyện này, chưởng môn mới nổi giận! Đại trưởng lão đã quyết định phải giết gà dọa khỉ, trừng phạt nhà họ Dục để đe dọa những thế tộc có suy nghĩ rút khỏi liên minh!”.
Một người đàn ông để râu ở đầu bên kia cười nói.
Mọi người nghe vậy đều im lặng.
Lúc này, Thiếu Phù Thương đứng ra, thản nhiên nói: “Dục Chấn Thiên, nhà họ Dục các người phạm lỗi lớn, suýt thì hại chết mấy chục mạng người, lần này tội không thể tha. Một lát nữa người nhà họ Dục các người đều đến đây, tôi sẽ tuyên đọc phán xử đối với nhà họ Dục, các người không có ý kiến gì chứ?”.
“Tôi muốn gặp chưởng môn! Tôi muốn gặp chưởng môn của Ngũ Phương Băng Nguyên!”.
Dục Chấn Thiên nghiến răng nói.
“Vì sao không soi gương xem lại mình đi? Dựa vào ông mà cũng xứng được gặp chưởng môn của chúng tôi?”.
Thiếu Phù Thương đến gần thêm, nhìn chằm chằm Dục Chấn Thiên, cười nhạt: “Chỉ có thể nói ông đáng đời! Cậu chủ chúng tôi thích người của nhà họ Dục các ông, đó là vinh hạnh của các ông, các ông lại dám từ chối lòng tốt của cậu chủ? Đúng là không biết điều! Ha ha, nói thật cho các ông biết, đan dược mà các ông luyện chế vốn không có vấn đề. Nhưng đây là Ngũ Phương Băng Nguyên, cậu chủ nói thuốc của các ông có vấn đề thì nhất định là có vấn đề, lần này xem các ông làm sao thoát được!”.
“Mày…”.
Dục Chấn Thiên tức giận run rẩy cả người, tròng mắt mở lớn, chỉ muốn xé xác Thiếu Phù Thương ra.
Nhưng ông ta biết một khi làm như vậy, người nhà họ Dục sẽ chết không chỗ chôn thân.
“Dục Chấn Thiên, ông muốn bảo vệ người nhà họ Dục thật ra rất đơn giản. Cậu chủ dặn chỉ cần ông bảo Dục Ái Nhiễm ngoan ngoãn nghe lời, đi theo cậu chủ, nhà họ Dục các ông sẽ bình an vô sự, thậm chí còn được cậu chủ đề bạt, lên như diều gặp gió. Lần này thảo phạt Thiên Thần Điện, nhà họ Dục cũng sẽ có được vô số lợi ích. Thế nào? Ông không động lòng sao?”.
Thiếu Phù Thương mỉm cười nói.
Dục Chấn Thiên mặt mày dữ tợn, nhìn chằm chằm hắn, hồi lâu không lên tiếng.
“Đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, lòng nhẫn nại của cậu chủ có hạn, tốt nhất hãy nhanh chóng trả lời. Nếu không, tôi sẽ khiến nhà họ Dục các người vĩnh viễn không trở mình được!”.
Thiếu Phù Thương lạnh lùng nói, sau đó quay người đi lấy giấy xét xử.
Đúng lúc đó, những người còn lại của nhà họ Dục và người của Lạc Dương Cốc đều đi vào.
“Lạc Dương Cốc?”.
Người ở đây cực kỳ bất ngờ.
“Cốc chủ Lạc Dương Cốc, các người chạy đến đây làm gì? Hình như chuyện này không liên quan đến các người nhỉ?”.
Thiếu Phù Thương cầm giấy xét xử, thản nhiên nói.
“Thiếu Phù Thương đại nhân, chúng tôi đến đây chỉ để tìm công đạo. Nếu đại nhân có thể làm chúng tôi tâm phục khẩu phục, vậy thì nhà họ Dục bị xử trí thế nào, chúng tôi cũng sẽ không có ý kiến”.
Cốc chủ Lạc Dương Cốc nói.
Vẻ mặt Thiếu Phù Thương lạnh đi: “Nếu không thể khiến các người tâm phục khẩu phục thì sao?”.
“Vậy đại nhân không thể động vào nhà họ Dục!”.
Cốc chủ Lạc Dương Cốc hét lên.
Người của Lạc Dương Cốc đều mang vẻ mặt kiên quyết.
“Khốn nạn!”.
Thiếu Phù Thương nổi giận, chỉ vào cốc chủ Lạc Dương Cốc quát mắng: “Các người là cái thá gì mà dám đe dọa Ngũ Phương Băng Nguyên chúng tôi? Người đâu, bắt hết đám người này cho tôi!”.
“Uy hiếp? Đại nhân, chúng tôi tìm công đạo cũng tính là uy hiếp sao? Nếu vậy, đại nhân cứ bắt chúng tôi đi! Nhưng tôi phải nói cho đại nhân biết, bây giờ ở bên ngoài có không biết bao nhiêu con mắt nhìn vào đây, nếu đại nhân lấy đó làm lý do bắt Lạc Dương Cốc chúng tôi, không biết đại nhân chuẩn bị dùng lý do gì để chặn miệng bọn họ?”.
Cốc chủ Lạc Dương Cốc lạnh lùng nói to.
Những lời nói đó khiến Thiếu Phù Thương không thể đáp trả.
Nhưng có vẻ như hắn vẫn không chịu từ bỏ, bất chấp sai người bắt người của Lạc Dương Cốc.
Đúng lúc đó, người đàn ông trung niên ngồi trên ghế đứng dậy.
“Dừng tay!”.
“Thái Hòa đại nhân?”.
Thiếu Phù Thương nhíu mày.
“Lui hết đi! Thiếu Phù Thương, đừng làm lớn chuyện!”.
Người đàn ông trung niên tên Thái Hòa lạnh lùng nói.
Chương 3864: Để tôi xem thử
Địa vị của Thái Hòa rõ ràng cao hơn Thiếu Phù Thương.
Nghe thấy vậy, Thiếu Phù Thương do dự, nhưng vẫn bảo các chiến sĩ Băng Nguyên vây quanh Lạc Dương Cốc rút lui.
“Đại nhân có cao kiến gì không?”
Thiếu Phù Thương lạnh lùng hỏi.
“Thiếu Phù Thương, người của Lạc Dương Cốc đến đây để đòi lại công đạo, cậu nên đọc rõ tội trạng của người nhà họ Dục, cứ dựa vào quy định như bình thường nói cho bọn họ phải tâm phục khẩu phục, cần gì phải ra tay với bọn họ? Như vậy sẽ chỉ khiến mâu thuẫn gay gắt hơn thôi, gây thêm rắc rối không cần thiết!” Thái Hòa nhàn nhạt nói.
Thiếu Phù Thương chau mày, nhưng không sợ hãi, đáp: “Được, các người muốn công đạo, vậy tôi cho các người công đạo!”
Dứt lời, hắn đi lên trên đài, cầm lấy bản án rồi lớn tiếng đọc.
“Giờ ngọ ba phút hôm nay, tiểu đội tìm kiếm vật tư thứ bảy dưới trướng Đại trưởng lão Ngũ Phương Băng Nguyên mang theo ‘Cường Hồn Đan’ do người nhà họ Dục luyện chế, ra ngoài chấp hành nhiệm vụ. Không ngờ sau khi dùng Cường Hồn Đan, toàn tiểu đội vật tư thứ bảy bị sốc, sau khi chẩn đoán, tiểu đội vật tư thứ bảy vì gân mạch bị trúng độc dẫn đến tê liệt kinh mạch, mà ngọn nguồn dẫn đến hiện tượng này là do ‘Cường Hồn Đan’ của nhà họ Dục các người luyện chế. Sau khi chúng tôi điều tra, phát hiện nhà họ Dục các người đã không tiến hành luyện chế dựa theo phương thuốc chúng tôi đưa cho, mà đã tự ý thay đổi, nhà họ Dục các người có ý định lợi dụng Cường Hồn Đan để mưu hại chiến sĩ của Ngũ Phương Băng Nguyên chúng tôi, chứng cớ vô cùng xác thực. Căn cứ theo điều lệnh của Ngũ Phương Băng Nguyên chúng tôi, người nhà họ Dục sẽ phải chịu hình phạt ‘vĩnh viễn làm nô’! Các người còn có gì muốn nói không?”
Thiếu Phù Thương đặt bản án xuống, cười nhạt nói.
Người nhà họ Dục đều biến sắc, hoảng sợ nhìn nhau.
“Chúng tôi không hề thay đổi phương thuốc, trình tự luyện chế ‘Cường Hồn Đan’ rõ ràng đều nghiêm ngặt dựa theo phương thuốc các người đưa cho mà tiến hành, tuyệt đối không thể xảy ra vấn đề gì! Tôi không phục!”
Gia chủ Dục gào lên.
Người nhà họ Dục cũng sốt ruột, nhao nhao la hét ầm ĩ.
“Nhất định là các người đã động tay động chân!”
“Làm theo các bước trong phương thuốc, sao có thể xảy ra sai sót?”
“Đây rõ ràng là các người hãm hại nhà họ Dục chúng tôi!”
Những tiếng gào thét phẫn nộ bên tai không dứt.
“Im lặng! Tất cả im lặng!”
Thái Hòa hét lên.
Người nhà họ Dục lúc này mới bình tĩnh lại.
Chỉ thấy Thái Hòa bước lên phía trước, nghiêm túc nhìn chằm chằm Dục Chấn Thiên, trầm giọng nói: “Dục Chấn Thiên, các người nói không tự ý thay đổi trình tự luyện đan, vì sao luyện chế ra đan dược có độc, vậy các người có chứng cứ chứng minh cho bản thân không?”
“Cái này…”
Dục Chấn Thiên mở miệng nhưng không nói lên lời.
Cốc chủ Lạc Dương Cốc cau mày.
Nếu như nhà họ Dục không đưa ra được chứng cứ chứng minh mình vô tội, thì ông ta có muốn cũng không thể giúp được nhà họ Dục.
Thật ra lần này cốc chủ Lạc Dương Cốc mạo hiểm đi đến đây, cũng là vì lợi ích của chính mình.
Suy cho cùng Lạc Dương Cốc cũng giống nhà họ Dục, đều thuộc thế tộc nhỏ, ông ta chỉ muốn bảo đảm các thế tộc nhỏ sẽ không bị Ngũ Phương Băng Nguyên tùy tiện gây khó dễ.
Nhưng bây giờ xem ra hình như ông ta đã nghĩ quá nhiều.
Mọi thứ đều không thể thay đổi được…
“Các người không có chứng cớ, nhưng chúng tôi có, tiểu đội vật tư thứ bảy chính là nhân chứng, trong cơ thể của bọn họ vẫn còn sót lại độc tố, ngoài ra, trong tay bọn họ còn có mấy viên ‘Cường Hồn Đan’ chưa dùng đến, sau khi giám định, những viên ‘Cường Hồn Đan’ này hoàn toàn khác ‘phương thuốc’ chúng tôi đã giao có các người để luyện chế ra Cường Hồn Đan, nó chứa kịch độc, các người còn có gì để nói?”
Thiếu Phù Thường cười khẩy.
Dục Chấn Thiên vừa nghe, sắc mặt xám như tro.
Người nhà họ Dục đều run rẩy tại chỗ, toàn thân ớn lạnh, ai nấy đều cực kỳ sợ hãi.
Lần này nên làm thế nào mới được đây?
Nhưng vào lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên.
“Có thể để tôi xem phương thuốc và viên ‘Cường Hồn Đan’ mà các người nói là có độc không?”
Mọi ánh mắt đều nhìn về hướng phát ra giọng nói.
“Lâm đại nhân?”
Người nhà họ Dục đều kinh ngạc.
Cương 3865: Phương thuốc của anh có vấn đề
Dục Chấn Thiên vui mừng như điên.
Ông ta không ngờ, Lâm Chính lại xuất hiện ở đây.
Nhưng ngay lập tức, ông ta đã tỉnh táo lại.
Chuyện đã phát triển đến mức này, Lâm Chính xuất hiện thì có ích gì?
Thiếu Băng Nguyên đã làm mọi chuyện đến bước đường cùng rồi.
E rằng Đại La Kim Tiên tới, cũng không có sức xoay chuyển trời đất!
“Anh là cái thá gì?”
Thiếu Phù Thương nhíu mày, dường như rất không vui.
Lâm Chính lắc đầu: “Nếu anh muốn mọi người tâm phục khẩu phục, chỉ cần đưa bằng chứng của anh ra, như vậy còn ai dám nghi ngờ? Nếu anh không dám đưa ra, chỉ dựa vào lời nói thì sao có sức thuyết phục? Đến lúc đó, chỉ sợ người của liên minh đều sẽ tranh cãi ngọn nguồn gốc rễ của chuyện này, cho rằng Ngũ Phương Băng Nguyên các người lạm dụng quyền lực, cậy mạnh hiếp yếu, xử oan người tốt đó!”
Những lời này có thể nói là đánh trúng điểm yếu của đám người Thiếu Phù Thương.
Bọn họ chỉ sợ để lộ nhược điểm, khiến chưởng môn biết được thì khó giải thích.
“Hừ, miệng lưỡi sắc bén lắm, mà thôi, anh đã muốn xem, tôi sẽ cho anh xem, cho anh không còn lời nào để nói!”
Thiếu Phù Thương hừ nói, phất tay một cái, một người của Băng Nguyên lập tức đưa toa thuốc cùng với ‘Cường Hồn Đan’ do người nhà họ Dục luyện chế giao cho Lâm Chính.
Lâm Chính nhận lấy rồi xem kỹ, sau đó nhìn đi nhìn lại ‘Cường Hồn Đan’ trong tay, chìm trong một suy nghĩ nào đó.
“Thế nào? Thằng kia, chắc anh có thể nhìn ra ‘Cường Hồn Đan’ do nhà họ Dục luyện chế có vấn đề chứ?”
Thiếu Phù Thương cười đểu nói.
“Quả thực là có vấn đề!”
Lâm Chính gật đầu.
Người nhà họ Dục nghe vậy đều run lên, cũng không biết nên nói gì.
Ngay cả Lâm Chính cũng nói đan dược do bọn họ luyện chế có vấn đề ư?
E rằng không ai có thể cứu bọn họ rồi…
Dục Chấn Thiên há miệng, cuối cùng vẫn không thể thốt ra lời nào, nhưng trên mặt đã lộ ra vẻ bất đắc dĩ cùng chua xót.
“Ha ha, nếu đã như vậy, tôi nghĩ cũng sẽ không còn ai chất vấn nữa đúng không? Người đâu, dẫn người nhà họ Dục đi! Từ hôm nay trở đi, bọn họ sẽ là nô lệ của Ngũ Phương Băng Nguyên chúng ta!”
Thiếu Phù Thương lạnh lùng cười khẩy, bàn tay to lại vung lên.
“Khoan đã!”
Lâm Chính đột nhiên hô lên.
“Tên kia, kiên nhẫn của tôi có giới hạn!”
Thiếu Phù Thương rùng mình.
“Tôi nói có vấn đề, sao anh lại phán đoán như vậy?”
Lâm Chính trầm giọng nói.
“Anh có ý gì?” Thiếu Phù Thương sửng sốt.
“Tôi nói phương thuốc của các người có vấn đề, chứ chưa từng nói viên đan dược này có vấn đề!”
Lâm Chính vung vẩy phương thuốc trong tay nói.
“Cái gì?”
Thiếu Phù Thương giật mình.
Đám người Thái Hòa cũng vô cùng kinh ngạc.
Chẳng mấy chốc, mọi người giận tím mặt.
“Khốn kiếp! Tên kia, anh dám nghi ngờ đơn thuốc của Ngũ Phương Băng Nguyên chúng tôi hả?”
Thiếu Phù Thương xông lên trước vài bước, túm lấy Lâm Chính hét lớn.
Vẻ mặt hắn dữ tợn, cực kỳ tức giận.
Ngay cả sắc mặt của đám người Thái Hòa cũng vô cùng khó coi.
Nói cho cùng, nghi ngờ đơn thuốc là nghi ngờ về y thuật của người Ngũ Phương Băng Nguyên.
Đây là ở vực Diệt Vong, thế nhưng đây lại là chuyện lớn liên quan đến thể diện của tông môn.
Càng đừng nói đến thế tộc siêu bá chủ như Ngũ Phương Băng Nguyên.
“Đúng là đúng, sai là sai, phương thuốc của Ngũ Phương Băng Nguyên các người quả thực có vấn đề, còn không cho phép tôi nói sao?”
Lâm Chính lạnh lùng hừ nói.
“Anh… người đâu, lôi tên khốn kiếp này xuống, đánh cho tôi! Đánh thật mạnh cho tôi!”
Thiếu Phù Thương cũng không nhẫn nhịn được nữa, liên tục gầm lên.
“Vâng!”
Chiến sĩ Băng Nguyên ở hai bên lập tức xông lên.
Bọn họ cũng không có cách nào nhẫn nhịn được khi thấy sự kiêu ngạo của Lâm Chính.
“Dừng tay!”
Thái Hòa lại hét lớn.
“Thái Hòa đại nhân!”
Thiếu Phù Thương trợn mắt nhìn ông ta.
“Hãy để người này nói ra nguyên nhân, nếu cậu ta không nói được thì tới lúc đó xử lý cũng chưa muộn!”
Thái Hòa trầm giọng nói.
“Cũng được!”
Thiếu Phù Thương lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Chính, thấp giọng nói: “Nếu anh không nói được nguyên nhân thì tôi đảm bảo sẽ băm anh thành trăm mảnh, hiểu không?”
“Anh mau nói đi!”
Rời khỏi quán rượu, ba người lại đi hơn hai tiếng, cuối cùng cũng đến gần Ngũ Phương Băng Nguyên.
Lúc này, nhiệt độ xung quanh trở nên lạnh cóng.
Xung quanh tuyết trắng xóa, hoa tuyết bay lơ lửng, dường như đã đến vương quốc tuyết.
Sau khi ba người đi trên đống tuyết dày, trèo qua ngọn núi bàng bạc, tầm nhìn trở nên khoáng đạt hơn.
Ở phía sau núi lớn là một vùng băng nguyên rộng lớn.
Đáng kinh ngạc là trên băng nguyên có nhiều kiến trúc được xây bằng băng.
Cái nào cái nấy vô cùng đẹp mắt, giống như tuyệt tác của thiên nhiên.
“Ở đây là Ngũ Phương Băng Nguyên sao?”.
“Đẹp thật!”.
Vương Nhất Thánh và Ngu Sơn Thủy kích động.
Lâm Chính nhìn ra xa xa, phát hiện trên băng nguyên đầy những người, xung quanh cũng có nhiều đội ngũ đến đóng quân ở băng nguyên.
“Các người là ai?”.
Đúng lúc đó, vài bóng người mặc áo trắng, khoác áo choàng trắng đi đến gần, bao vây ba người họ.
Một trong số những người đó tay cầm trường kiếm chĩa về phía Lâm Chính, quát hỏi.
“Chúng tôi đến tìm nhà họ Dục”.
Lâm Chính suy nghĩ một lúc, lên tiếng trả lời.
“Tìm nhà họ Dục? Các người là người nhà họ Dục?”, người đó nhíu mày hỏi.
“Không phải, chúng tôi chỉ là bạn của người nhà họ Dục”.
“Thế à? Vậy được, các người vào đi!”.
Mắt người đó lóe lên tia sáng, đột nhiên thu kiếm lại, mỉm cười nói.
Lâm Chính nắm bắt được sự thay đổi nho nhỏ của người đó, nhưng không nghĩ nhiều, gật đầu, bước lên băng nguyên.
Một tường băng cao cao xuất hiện trong tầm mắt ba người, nhiều thủ vệ áo trắng đứng canh trên tường thành. Vài chiếc bàn đặt trước cửa thành, ai đi vào thành đều phải nán lại đó một lúc.
“Các người từ đâu đến?”.
Lúc Lâm Chính đến gần, người đứng trước bàn lấy giấy ra, dường như muốn ghi lại thông tin của họ.
Vương Nhất Thánh và Ngu Sơn Thủy đều nhìn về phía Lâm Chính, không biết nên trả lời thế nào, dù gì bọn họ cũng là người ngoại vực.
Lâm Chính suy nghĩ một lúc, lên tiếng: “Chúng tôi là người của Thanh Huyền Tông, đến tìm người nhà họ Dục!”.
“Tìm người?”.
Người đang cầm bút viết chợt khựng lại, ngẩng đầu nhìn ba người họ, khinh thường nói: “Đến với Ngũ Phương Băng Nguyên chỉ có một việc là gia nhập liên minh, cùng thảo phạt Thiên Thần Điện. Cậu đến đây tìm người cái gì? Muốn tìm thì cút ra ngoài mà tìm!”.
“Khốn nạn! Sao mày dám dùng giọng điệu đó nói chuyện với đại nhân?”.
Vương Nhất Thánh nổi giận, đang định phát tiết, nhưng Lâm Chính ngăn lại.
Anh không muốn phí thêm thời gian.
“Nếu vậy, anh cứ coi như chúng tôi gia nhập đi”.
“Báo tên và thân phận, tôi sẽ đăng ký”.
Người đó lạnh lùng nói, tiếp tục viết.
Chẳng mấy chốc, thông tin đã được ghi xong, ba người đi vào trong thành.
Sau khi hỏi người qua đường, Lâm Chính nhanh chóng tìm được nơi đóng quân của người nhà họ Dục.
Nơi đó nằm ở một góc phía Tây Nam của thành băng.
Ở đây không có phòng ốc xây bằng gạch băng, chỉ dựng một số lều vải đơn giản.
Khi Lâm Chính lại gần thì chỉ nhìn thấy vài ba người nhà họ Dục, hơn nữa toàn là người già yếu, phụ nữ và trẻ em, không thấy bất cứ ai trong số lãnh đạo cấp cao của nhà họ Dục.
Lâm Chính nhíu mày, cảm giác không ổn lắm, đi thẳng tới.
“Đại nhân, cậu tìm ai?”.
Một bà lão lập tức đi tới chào đón, mỉm cười hỏi.
“Chào bà, tôi tìm cô Ái Nhiễm, cô ấy đang ở đâu?”.
Lâm Chính hỏi.
“Ái Nhiễm ấy à?”.
Bà lão kinh ngạc, sau đó cười gượng: “Ái Nhiễm không có ở đây, không phải nó được Phó đại nhân mời đi làm việc gì đó rồi sao?”.
“Phó đại nhân? Phó đại nhân nào?”.
Lâm Chính nghi hoặc hỏi.
“Cậu không phải người của Ngũ Phương Băng Nguyên phải không?”.
Bà lão lộ vẻ nghi hoặc.
“Tôi là Lâm Chính, bà có nghe tới tên tôi chưa?”.
“Lâm Chính? Chẳng lẽ cậu là… Lâm đại nhân ở ngoại vực đó sao?”.
Bà lão giật mình, đột nhiên rơi nước mắt, vội vàng nắm lấy tay Lâm Chính, nói: “Lâm đại nhân, cuối cùng cậu cũng đến!”.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”.
Lâm Chính lập tức hỏi han.
“Lâm đại nhân, cầu xin cậu giúp nhà họ Dục chúng tôi! Nhà họ Dục chúng tôi nay đã vào miệng hổ, khó mà thoát thân!”.
Bà lão che mặt khóc lóc, tâm trạng kích động.
Lâm Chính mặt lạnh băng, yên lặng lắng nghe, cuối cùng cũng biết đầu đuôi sự việc.
Hóa ra ban đầu nhà họ Dục cũng được xếp vào trận doanh đỡ đạn giống với Hổ Tiếu Tông.
Dù sao thực lực của nhà họ Dục cũng không tính là mạnh.
Chuyện này Lâm Chính đã đoán trước được.
Nhưng không ngờ trong một lần tình cờ, con trai của Đại trưởng lão Ngũ Phương Băng Nguyên là Thiếu Băng Nguyên gặp gỡ Ái Nhiễm, vừa gặp đã yêu, cộng thêm thể chất đặc biệt của Ái Nhiễm, Thiếu Băng Nguyên bèn muốn cưới Ái Nhiễm làm vợ.
Ái Nhiễm từ chối ngay.
Thiếu Băng Nguyên bèn dùng các thủ đoạn chèn ép, buộc Ái Nhiễm phải nghe theo.
Ái Nhiễm và nhà họ Dục đều cố hết sức chống cự.
Theo nhà họ Dục, Ái Nhiễm là hoa đã có chủ, sao có thể bị Thiếu Băng Nguyên làm dơ bẩn?
Thế là Thiếu Băng Nguyên sử dụng thế lực trong tay không ngừng gây khó dễ cho nhà họ Dục. Không những điều nhà họ Dục đến tuyến đầu của trận doanh xung phong, mà thời gian này còn ép nhà họ Dục ngày đêm không nghỉ chế tạo vũ khí, luyện chế đan dược cho Ngũ Phương Băng Nguyên.
Ngoài người già yếu trong nhà họ Dục, hầu như tất cả mọi người đều phải làm việc suốt ngày đêm, không ai dám lười biếng.
Bởi vì nếu có người lười biếng phạm lỗi, Thiếu Băng Nguyên sẽ nhân cơ hội gây khó dễ, trừng trị nhà họ Dục.
“Còn có chuyện như vậy nữa sao?”.
Ánh mắt Lâm Chính lạnh băng: “Người của Ngũ Phương Băng Nguyên quả nhiên không tốt lành gì”.
“Liên minh như vậy sao có thể đối phó với Thiên Thần Điện? Đại nhân, tôi thấy phải mau chóng đưa người nhà họ Dục rời khỏi đây!”, Vương Nhất Thánh nói.
Lâm Chính gật đầu, nói vời bà lão: “Bà có biết bây giờ bọn họ đang ở đâu không? Có dẫn tôi tới đó được không?”.
“Chuyện đó… Lâm đại nhân, không đi được đâu. Hay là cậu đợi ở đây, bọn họ làm việc xong sẽ quay lại”, bà lão nói.
Đúng lúc đó, một người của nhà họ Dục đột nhiên chạy vội đến, sốt ruột hô lên.
“Bà ơi, không hay rồi! Có chuyện rồi!”.
Chương 3862: Muốn chết
Bà lão đó là bà ba của Ái Nhiễm, vai vế ở nhà họ Dục rất cao. Mấy người Dục Chấn Thiên bị đưa đi luyện chế đan dược, luyện chế vũ khí, còn lại phụ nữ trẻ em đều do bà ba sắp xếp.
Nghe người nhà họ Dục gất rút chạy đến báo cáo, bà lão biến sắc.
“A Sơn, xảy ra chuyện gì rồi?”.
Bà lão vội hỏi.
“Bà ơi, vừa rồi Đại trưởng lão của Ngũ Phương Băng Nguyên phái người đến bắt tất cả mọi người bên gia chủ, nói đan dược do bọn họ luyện chế không đủ tiêu chuẩn, vả lại còn làm chết người. Bây giờ bọn họ định hỏi tội gia chủ và những người còn lại!”, người đó run rẩy nói.
“Cái gì?”.
Bà lão há hốc miệng.
“Đây rõ ràng là hãm hại nhà họ Dục chúng ta!”.
“Phương pháp luyện đan của chúng ta là bọn họ đưa cho, sao lại có chuyện luyện đan không đủ chuẩn?”.
“Rõ ràng là vu khống!”.
Mấy người phụ nữ của nhà họ Dục phẫn nộ nói.
Lâm Chính nhíu mày suy nghĩ.
Đúng lúc này, một nhóm người mặc áo trắng như tuyết chạy tới.
Bọn họ ai cũng trang bị vũ trang, tay cầm đao kiếm, bộ dạng hung dữ.
Tất cả người nhà họ Dục căng thẳng.
“Người nhà họ Dục nghe vậy, đan dược các người luyện chế khiến cho mấy chục thành viên liên minh trúng độc, nhanh chóng theo tôi đến Băng Hình Cung tiếp nhận điều tra. Ai dám không tuân, giết không tha!”.
Người đàn ông dẫn đầu mặc áo choàng trắng lớn tiếng quát, sau đó phất tay, những người đằng sau bắt đầu bắt người.
“Dừng tay!”.
Lâm Chính quát lên.
“Cậu là ai?”.
Người đó quan sát Lâm Chính một lượt, khinh thường nói: “Nếu là người nhà họ Dục thì đừng dài dòng, đợi đến Băng Hình Cung rồi nói!”.
“Đã như vậy thì các người khách khí một chút. Chuyện còn chưa có kết quả, nếu các người tự tiện dùng hình, đồn ra để người của các thế tộc kia biết, e rằng sẽ có ảnh hưởng đến danh tiếng của Ngũ Phương Băng Nguyên”.
Lâm Chính thản nhiên nói.
Người đó biến sắc, do dự một lúc, những người khác phất tay.
Thái độ của bọn họ mới dịu đi.
Thật ra nếu không vì danh tiếng của Ngũ Phương Băng Nguyên, Thiếu Băng Nguyên đã dùng biện pháp mạnh ép buộc Ái Nhiễm.
Chẳng qua hắn cũng sợ bị nói ra nói vào.
Dù sao trên băng nguyên có vô số ánh mắt dõi theo.
“Đi thôi, chúng ta đi xem xem”.
Lâm Chính nói với bà lão.
“Cậu Lâm, lần này phải nhờ vào cậu rồi!”.
Bà lão van nài.
Bây giờ người có thể cứu được nhà họ Dục e rằng cũng chỉ có Lâm Chính.
Bọn họ xuất phát đến Băng Hình Cung.
Trên đường đi, người của các thế tộc khác đều nhìn về phía họ.
Có người lộ ra ánh mắt thương hại, có người khịt mũi khinh thường, dường như không hiểu nổi hành động không thức thời của nhà họ Dục.
Lúc này, một nhóm người đột nhiên tiến tới, chặn bọn họ lại.
“Lạc Dương Cốc? Các người làm gì vậy? Mau tránh ra!”.
Người của Ngũ Phương Băng Nguyên thay đổi sắc mặt, quát lên với người chặn đường ở phía trước.
“Chúng tôi muốn đến Băng Hình Cung với đại nhân!”.
Cốc chủ Lạc Dương Cốc tiến lên, chắp tay nói.
“Khốn kiếp, ông nghĩ Băng Hình Cung của Ngũ Phương Băng Nguyên chúng tôi là nơi nào? Các ông muốn tới là tới? Tránh ra cho tôi, không thì đừng trách tôi không khách sáo!”.
Người đó mắng chửi, rút kiếm chỉ vào ông ta.
Nhưng người của Lạc Dương Cốc không lùi lại, mà là lạnh lùng nhìn người kia, bộ dạng thề không bỏ cuộc.
Nhìn thấy vậy, người kia hơi sợ.
Nếu thật sự đánh nhau, bọn họ chưa chắc đã là đối thủ của người Lạc Dương Cốc.
Hảo hán không chịu thiệt trước mắt!
“Hừ! Là các người muốn chết đấy! Đã vậy, các người đi theo tôi đến Băng Hình Cung! Đến lúc đó cho các người biết hành động của mình ngu xuẩn đến mức nào!”.
Người đó mắng chửi, thu kiếm lại, tiếp tục đi đến Băng Hình Cung.
Chương 3863: Tìm công đạo
Chuyện người nhà họ Dục bị đưa đến Băng Hình Cung dẫn tới một trận náo động không nhỏ ở Ngũ Phương Băng Nguyên.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Ngũ Phương Băng Nguyên muốn xét xử một thế tộc.
Sau khi người nhà họ Dục vào Băng Hình Cung, toàn bộ người của liên minh Ngũ Phương Băng Nguyên đều đang bàn luận sôi nổi.
“Nghe tin gì chưa? Người nhà họ Dục đều bị đưa tới Băng Hình Cung rồi!”.
“Cái gì? Băng Hình Cung? Đó chẳng phải nơi chấp hành xét xử của Ngũ Phương Băng Nguyên sao? Lần này e là người nhà họ Dục không chết cũng mất lớp da!”.
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Ngũ Phương Băng Nguyên càng lúc càng quá đáng, đẩy những thế tộc nhỏ ra làm bia đỡ đạn chưa nói, còn sỉ nhục ức hiếp người ta. Ngay cả đãi ngộ công bằng cũng không có, vậy thì người của các thế tộc nhỏ sẽ bỏ đi hết!”.
“Bỏ đi? Bọn họ dám sao? Tôi mới nhận được tin, Ngũ Phương Băng Nguyên đã bàn bạc với các thế tộc bá chủ, chuẩn bị ban lệnh tác chiến cấp một! Một khi lệnh này được ban ra, bất cứ ai cũng không được tự tiện rời đội ngũ, một khi rời đi thì sẽ bị coi là đào ngũ!”.
“Cái gì? Vậy chẳng phải người của thế tộc nhỏ muốn rời bỏ cũng không thể luôn sao?”.
“Phải, bọn họ chỉ có thể ngoan ngoãn tiếp nhận chỉ lệnh của Ngũ Phương Băng Nguyên, làm bia đỡ đạn xung phong ở tiền tuyến!”.
“Thế thì thật ghê tởm!”.
Không ít người căm phẫn bất bình, những thế tộc trung cấp cũng lo sợ.
Ai cũng biết môi hở thì răng lạnh.
Nếu người của thế tộc nhỏ bỏ chạy hết, e là nhiệm vụ bia đỡ đạn sẽ rơi lên đầu bọn họ.
Người của thế tộc cấp trung cực lực phản đối người của thế tộc nhỏ rời đi, cũng rất quan tâm chỉ lệnh tác chiến cấp một.
Trong Băng Hình Cung.
Một vài lãnh đạo cấp cao của Ngũ Phương Băng Nguyên đã tụ tập ở đây.
Ngoài ra, còn có những người phụ trách luyện chế đan dược của nhà họ Dục cũng bị dẫn đến đây, những người phụ trách chế tạo vũ khí thì vẫn chưa bị đưa đến.
Dục Chấn Thiên nằm trong số này.
Vẻ mặt ông ta thâm trầm, siết chặt nắm đấm, gần như sắp nghiến nát cả răng.
Ông ta không ngờ Ngũ Phương Băng Nguyên lại là một cái bẫy.
Rõ ràng ông ta dẫn người đến chi viện Ngũ Phương Băng Nguyên, cùng nhau đánh Thiên Thần Điện, không ngờ đây lại là một hố lửa!
Bây giờ an nguy của toàn gia tộc họ Dục không ai thấu, bọn họ có thể rời khỏi đây hay không cũng chưa biết được.
“Tôi làm gia chủ đúng là… thất trách!”.
Dục Chấn Thiên hít sâu một hơi, trong lòng vô cùng tự trách.
Ông ta đã quyết định, không tiếc mọi giá phải đưa người trong tộc rời đi, bất kể Ngũ Phương Băng Nguyên có thế nào cũng phải rời khỏi nơi này.
Nhưng cũng không phải tất cả người của Ngũ Phương Băng Nguyên đều tán thành cách làm này.
“Thiếu Phù Thương, làm vậy có được không? Nếu gây ra nội loạn trong liên minh, làm sao chúng ta ăn nói với chưởng môn?”.
Một người đàn ông trung niên liếc nhìn người nhà họ Dục đang run rẩy đứng ở giữa Băng Hình Cung, không khỏi nhíu mày.
“Chỉ là xử phạt người của một thế tộc nhỏ sao lại dẫn tới nội loạn? Huống hồ, gần đây có nhiều người đột nhiên rút khỏi liên minh, rời khỏi Ngũ Phương Băng Nguyên. Nếu không ngăn chặn chuyện này, chưởng môn mới nổi giận! Đại trưởng lão đã quyết định phải giết gà dọa khỉ, trừng phạt nhà họ Dục để đe dọa những thế tộc có suy nghĩ rút khỏi liên minh!”.
Một người đàn ông để râu ở đầu bên kia cười nói.
Mọi người nghe vậy đều im lặng.
Lúc này, Thiếu Phù Thương đứng ra, thản nhiên nói: “Dục Chấn Thiên, nhà họ Dục các người phạm lỗi lớn, suýt thì hại chết mấy chục mạng người, lần này tội không thể tha. Một lát nữa người nhà họ Dục các người đều đến đây, tôi sẽ tuyên đọc phán xử đối với nhà họ Dục, các người không có ý kiến gì chứ?”.
“Tôi muốn gặp chưởng môn! Tôi muốn gặp chưởng môn của Ngũ Phương Băng Nguyên!”.
Dục Chấn Thiên nghiến răng nói.
“Vì sao không soi gương xem lại mình đi? Dựa vào ông mà cũng xứng được gặp chưởng môn của chúng tôi?”.
Thiếu Phù Thương đến gần thêm, nhìn chằm chằm Dục Chấn Thiên, cười nhạt: “Chỉ có thể nói ông đáng đời! Cậu chủ chúng tôi thích người của nhà họ Dục các ông, đó là vinh hạnh của các ông, các ông lại dám từ chối lòng tốt của cậu chủ? Đúng là không biết điều! Ha ha, nói thật cho các ông biết, đan dược mà các ông luyện chế vốn không có vấn đề. Nhưng đây là Ngũ Phương Băng Nguyên, cậu chủ nói thuốc của các ông có vấn đề thì nhất định là có vấn đề, lần này xem các ông làm sao thoát được!”.
“Mày…”.
Dục Chấn Thiên tức giận run rẩy cả người, tròng mắt mở lớn, chỉ muốn xé xác Thiếu Phù Thương ra.
Nhưng ông ta biết một khi làm như vậy, người nhà họ Dục sẽ chết không chỗ chôn thân.
“Dục Chấn Thiên, ông muốn bảo vệ người nhà họ Dục thật ra rất đơn giản. Cậu chủ dặn chỉ cần ông bảo Dục Ái Nhiễm ngoan ngoãn nghe lời, đi theo cậu chủ, nhà họ Dục các ông sẽ bình an vô sự, thậm chí còn được cậu chủ đề bạt, lên như diều gặp gió. Lần này thảo phạt Thiên Thần Điện, nhà họ Dục cũng sẽ có được vô số lợi ích. Thế nào? Ông không động lòng sao?”.
Thiếu Phù Thương mỉm cười nói.
Dục Chấn Thiên mặt mày dữ tợn, nhìn chằm chằm hắn, hồi lâu không lên tiếng.
“Đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, lòng nhẫn nại của cậu chủ có hạn, tốt nhất hãy nhanh chóng trả lời. Nếu không, tôi sẽ khiến nhà họ Dục các người vĩnh viễn không trở mình được!”.
Thiếu Phù Thương lạnh lùng nói, sau đó quay người đi lấy giấy xét xử.
Đúng lúc đó, những người còn lại của nhà họ Dục và người của Lạc Dương Cốc đều đi vào.
“Lạc Dương Cốc?”.
Người ở đây cực kỳ bất ngờ.
“Cốc chủ Lạc Dương Cốc, các người chạy đến đây làm gì? Hình như chuyện này không liên quan đến các người nhỉ?”.
Thiếu Phù Thương cầm giấy xét xử, thản nhiên nói.
“Thiếu Phù Thương đại nhân, chúng tôi đến đây chỉ để tìm công đạo. Nếu đại nhân có thể làm chúng tôi tâm phục khẩu phục, vậy thì nhà họ Dục bị xử trí thế nào, chúng tôi cũng sẽ không có ý kiến”.
Cốc chủ Lạc Dương Cốc nói.
Vẻ mặt Thiếu Phù Thương lạnh đi: “Nếu không thể khiến các người tâm phục khẩu phục thì sao?”.
“Vậy đại nhân không thể động vào nhà họ Dục!”.
Cốc chủ Lạc Dương Cốc hét lên.
Người của Lạc Dương Cốc đều mang vẻ mặt kiên quyết.
“Khốn nạn!”.
Thiếu Phù Thương nổi giận, chỉ vào cốc chủ Lạc Dương Cốc quát mắng: “Các người là cái thá gì mà dám đe dọa Ngũ Phương Băng Nguyên chúng tôi? Người đâu, bắt hết đám người này cho tôi!”.
“Uy hiếp? Đại nhân, chúng tôi tìm công đạo cũng tính là uy hiếp sao? Nếu vậy, đại nhân cứ bắt chúng tôi đi! Nhưng tôi phải nói cho đại nhân biết, bây giờ ở bên ngoài có không biết bao nhiêu con mắt nhìn vào đây, nếu đại nhân lấy đó làm lý do bắt Lạc Dương Cốc chúng tôi, không biết đại nhân chuẩn bị dùng lý do gì để chặn miệng bọn họ?”.
Cốc chủ Lạc Dương Cốc lạnh lùng nói to.
Những lời nói đó khiến Thiếu Phù Thương không thể đáp trả.
Nhưng có vẻ như hắn vẫn không chịu từ bỏ, bất chấp sai người bắt người của Lạc Dương Cốc.
Đúng lúc đó, người đàn ông trung niên ngồi trên ghế đứng dậy.
“Dừng tay!”.
“Thái Hòa đại nhân?”.
Thiếu Phù Thương nhíu mày.
“Lui hết đi! Thiếu Phù Thương, đừng làm lớn chuyện!”.
Người đàn ông trung niên tên Thái Hòa lạnh lùng nói.
Chương 3864: Để tôi xem thử
Địa vị của Thái Hòa rõ ràng cao hơn Thiếu Phù Thương.
Nghe thấy vậy, Thiếu Phù Thương do dự, nhưng vẫn bảo các chiến sĩ Băng Nguyên vây quanh Lạc Dương Cốc rút lui.
“Đại nhân có cao kiến gì không?”
Thiếu Phù Thương lạnh lùng hỏi.
“Thiếu Phù Thương, người của Lạc Dương Cốc đến đây để đòi lại công đạo, cậu nên đọc rõ tội trạng của người nhà họ Dục, cứ dựa vào quy định như bình thường nói cho bọn họ phải tâm phục khẩu phục, cần gì phải ra tay với bọn họ? Như vậy sẽ chỉ khiến mâu thuẫn gay gắt hơn thôi, gây thêm rắc rối không cần thiết!” Thái Hòa nhàn nhạt nói.
Thiếu Phù Thương chau mày, nhưng không sợ hãi, đáp: “Được, các người muốn công đạo, vậy tôi cho các người công đạo!”
Dứt lời, hắn đi lên trên đài, cầm lấy bản án rồi lớn tiếng đọc.
“Giờ ngọ ba phút hôm nay, tiểu đội tìm kiếm vật tư thứ bảy dưới trướng Đại trưởng lão Ngũ Phương Băng Nguyên mang theo ‘Cường Hồn Đan’ do người nhà họ Dục luyện chế, ra ngoài chấp hành nhiệm vụ. Không ngờ sau khi dùng Cường Hồn Đan, toàn tiểu đội vật tư thứ bảy bị sốc, sau khi chẩn đoán, tiểu đội vật tư thứ bảy vì gân mạch bị trúng độc dẫn đến tê liệt kinh mạch, mà ngọn nguồn dẫn đến hiện tượng này là do ‘Cường Hồn Đan’ của nhà họ Dục các người luyện chế. Sau khi chúng tôi điều tra, phát hiện nhà họ Dục các người đã không tiến hành luyện chế dựa theo phương thuốc chúng tôi đưa cho, mà đã tự ý thay đổi, nhà họ Dục các người có ý định lợi dụng Cường Hồn Đan để mưu hại chiến sĩ của Ngũ Phương Băng Nguyên chúng tôi, chứng cớ vô cùng xác thực. Căn cứ theo điều lệnh của Ngũ Phương Băng Nguyên chúng tôi, người nhà họ Dục sẽ phải chịu hình phạt ‘vĩnh viễn làm nô’! Các người còn có gì muốn nói không?”
Thiếu Phù Thương đặt bản án xuống, cười nhạt nói.
Người nhà họ Dục đều biến sắc, hoảng sợ nhìn nhau.
“Chúng tôi không hề thay đổi phương thuốc, trình tự luyện chế ‘Cường Hồn Đan’ rõ ràng đều nghiêm ngặt dựa theo phương thuốc các người đưa cho mà tiến hành, tuyệt đối không thể xảy ra vấn đề gì! Tôi không phục!”
Gia chủ Dục gào lên.
Người nhà họ Dục cũng sốt ruột, nhao nhao la hét ầm ĩ.
“Nhất định là các người đã động tay động chân!”
“Làm theo các bước trong phương thuốc, sao có thể xảy ra sai sót?”
“Đây rõ ràng là các người hãm hại nhà họ Dục chúng tôi!”
Những tiếng gào thét phẫn nộ bên tai không dứt.
“Im lặng! Tất cả im lặng!”
Thái Hòa hét lên.
Người nhà họ Dục lúc này mới bình tĩnh lại.
Chỉ thấy Thái Hòa bước lên phía trước, nghiêm túc nhìn chằm chằm Dục Chấn Thiên, trầm giọng nói: “Dục Chấn Thiên, các người nói không tự ý thay đổi trình tự luyện đan, vì sao luyện chế ra đan dược có độc, vậy các người có chứng cứ chứng minh cho bản thân không?”
“Cái này…”
Dục Chấn Thiên mở miệng nhưng không nói lên lời.
Cốc chủ Lạc Dương Cốc cau mày.
Nếu như nhà họ Dục không đưa ra được chứng cứ chứng minh mình vô tội, thì ông ta có muốn cũng không thể giúp được nhà họ Dục.
Thật ra lần này cốc chủ Lạc Dương Cốc mạo hiểm đi đến đây, cũng là vì lợi ích của chính mình.
Suy cho cùng Lạc Dương Cốc cũng giống nhà họ Dục, đều thuộc thế tộc nhỏ, ông ta chỉ muốn bảo đảm các thế tộc nhỏ sẽ không bị Ngũ Phương Băng Nguyên tùy tiện gây khó dễ.
Nhưng bây giờ xem ra hình như ông ta đã nghĩ quá nhiều.
Mọi thứ đều không thể thay đổi được…
“Các người không có chứng cớ, nhưng chúng tôi có, tiểu đội vật tư thứ bảy chính là nhân chứng, trong cơ thể của bọn họ vẫn còn sót lại độc tố, ngoài ra, trong tay bọn họ còn có mấy viên ‘Cường Hồn Đan’ chưa dùng đến, sau khi giám định, những viên ‘Cường Hồn Đan’ này hoàn toàn khác ‘phương thuốc’ chúng tôi đã giao có các người để luyện chế ra Cường Hồn Đan, nó chứa kịch độc, các người còn có gì để nói?”
Thiếu Phù Thường cười khẩy.
Dục Chấn Thiên vừa nghe, sắc mặt xám như tro.
Người nhà họ Dục đều run rẩy tại chỗ, toàn thân ớn lạnh, ai nấy đều cực kỳ sợ hãi.
Lần này nên làm thế nào mới được đây?
Nhưng vào lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên.
“Có thể để tôi xem phương thuốc và viên ‘Cường Hồn Đan’ mà các người nói là có độc không?”
Mọi ánh mắt đều nhìn về hướng phát ra giọng nói.
“Lâm đại nhân?”
Người nhà họ Dục đều kinh ngạc.
Cương 3865: Phương thuốc của anh có vấn đề
Dục Chấn Thiên vui mừng như điên.
Ông ta không ngờ, Lâm Chính lại xuất hiện ở đây.
Nhưng ngay lập tức, ông ta đã tỉnh táo lại.
Chuyện đã phát triển đến mức này, Lâm Chính xuất hiện thì có ích gì?
Thiếu Băng Nguyên đã làm mọi chuyện đến bước đường cùng rồi.
E rằng Đại La Kim Tiên tới, cũng không có sức xoay chuyển trời đất!
“Anh là cái thá gì?”
Thiếu Phù Thương nhíu mày, dường như rất không vui.
Lâm Chính lắc đầu: “Nếu anh muốn mọi người tâm phục khẩu phục, chỉ cần đưa bằng chứng của anh ra, như vậy còn ai dám nghi ngờ? Nếu anh không dám đưa ra, chỉ dựa vào lời nói thì sao có sức thuyết phục? Đến lúc đó, chỉ sợ người của liên minh đều sẽ tranh cãi ngọn nguồn gốc rễ của chuyện này, cho rằng Ngũ Phương Băng Nguyên các người lạm dụng quyền lực, cậy mạnh hiếp yếu, xử oan người tốt đó!”
Những lời này có thể nói là đánh trúng điểm yếu của đám người Thiếu Phù Thương.
Bọn họ chỉ sợ để lộ nhược điểm, khiến chưởng môn biết được thì khó giải thích.
“Hừ, miệng lưỡi sắc bén lắm, mà thôi, anh đã muốn xem, tôi sẽ cho anh xem, cho anh không còn lời nào để nói!”
Thiếu Phù Thương hừ nói, phất tay một cái, một người của Băng Nguyên lập tức đưa toa thuốc cùng với ‘Cường Hồn Đan’ do người nhà họ Dục luyện chế giao cho Lâm Chính.
Lâm Chính nhận lấy rồi xem kỹ, sau đó nhìn đi nhìn lại ‘Cường Hồn Đan’ trong tay, chìm trong một suy nghĩ nào đó.
“Thế nào? Thằng kia, chắc anh có thể nhìn ra ‘Cường Hồn Đan’ do nhà họ Dục luyện chế có vấn đề chứ?”
Thiếu Phù Thương cười đểu nói.
“Quả thực là có vấn đề!”
Lâm Chính gật đầu.
Người nhà họ Dục nghe vậy đều run lên, cũng không biết nên nói gì.
Ngay cả Lâm Chính cũng nói đan dược do bọn họ luyện chế có vấn đề ư?
E rằng không ai có thể cứu bọn họ rồi…
Dục Chấn Thiên há miệng, cuối cùng vẫn không thể thốt ra lời nào, nhưng trên mặt đã lộ ra vẻ bất đắc dĩ cùng chua xót.
“Ha ha, nếu đã như vậy, tôi nghĩ cũng sẽ không còn ai chất vấn nữa đúng không? Người đâu, dẫn người nhà họ Dục đi! Từ hôm nay trở đi, bọn họ sẽ là nô lệ của Ngũ Phương Băng Nguyên chúng ta!”
Thiếu Phù Thương lạnh lùng cười khẩy, bàn tay to lại vung lên.
“Khoan đã!”
Lâm Chính đột nhiên hô lên.
“Tên kia, kiên nhẫn của tôi có giới hạn!”
Thiếu Phù Thương rùng mình.
“Tôi nói có vấn đề, sao anh lại phán đoán như vậy?”
Lâm Chính trầm giọng nói.
“Anh có ý gì?” Thiếu Phù Thương sửng sốt.
“Tôi nói phương thuốc của các người có vấn đề, chứ chưa từng nói viên đan dược này có vấn đề!”
Lâm Chính vung vẩy phương thuốc trong tay nói.
“Cái gì?”
Thiếu Phù Thương giật mình.
Đám người Thái Hòa cũng vô cùng kinh ngạc.
Chẳng mấy chốc, mọi người giận tím mặt.
“Khốn kiếp! Tên kia, anh dám nghi ngờ đơn thuốc của Ngũ Phương Băng Nguyên chúng tôi hả?”
Thiếu Phù Thương xông lên trước vài bước, túm lấy Lâm Chính hét lớn.
Vẻ mặt hắn dữ tợn, cực kỳ tức giận.
Ngay cả sắc mặt của đám người Thái Hòa cũng vô cùng khó coi.
Nói cho cùng, nghi ngờ đơn thuốc là nghi ngờ về y thuật của người Ngũ Phương Băng Nguyên.
Đây là ở vực Diệt Vong, thế nhưng đây lại là chuyện lớn liên quan đến thể diện của tông môn.
Càng đừng nói đến thế tộc siêu bá chủ như Ngũ Phương Băng Nguyên.
“Đúng là đúng, sai là sai, phương thuốc của Ngũ Phương Băng Nguyên các người quả thực có vấn đề, còn không cho phép tôi nói sao?”
Lâm Chính lạnh lùng hừ nói.
“Anh… người đâu, lôi tên khốn kiếp này xuống, đánh cho tôi! Đánh thật mạnh cho tôi!”
Thiếu Phù Thương cũng không nhẫn nhịn được nữa, liên tục gầm lên.
“Vâng!”
Chiến sĩ Băng Nguyên ở hai bên lập tức xông lên.
Bọn họ cũng không có cách nào nhẫn nhịn được khi thấy sự kiêu ngạo của Lâm Chính.
“Dừng tay!”
Thái Hòa lại hét lớn.
“Thái Hòa đại nhân!”
Thiếu Phù Thương trợn mắt nhìn ông ta.
“Hãy để người này nói ra nguyên nhân, nếu cậu ta không nói được thì tới lúc đó xử lý cũng chưa muộn!”
Thái Hòa trầm giọng nói.
“Cũng được!”
Thiếu Phù Thương lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Chính, thấp giọng nói: “Nếu anh không nói được nguyên nhân thì tôi đảm bảo sẽ băm anh thành trăm mảnh, hiểu không?”
“Anh mau nói đi!”
Bình luận facebook