-
Chương 3871-3875
Chương 3871: Tưởng tôi sợ các anh chắc?
Hoa Phong Nhân hơi sửng sốt, ánh mắt nhanh chóng đanh lại.
"Anh bạn! Anh đừng có được voi đòi tiên! Phải hiểu rõ thân phận của mình, sở dĩ tôi bảo Băng Nguyên không làm ầm lên, không phải vì tôi sợ anh, mà là không muốn phá vỡ liên minh, hiểu không?".
"Oắt con, cậu cả đã nói như vậy rồi, cậu đừng có không biết tốt xấu!".
"Một vừa hai phải thôi, nếu còn dám lu loa làm loạn ở đây, cẩn thận nhà họ Dục các cậu gặp họa đấy!".
"Đúng là không thức thời!".
Một số người xung quanh cũng không nhịn được mà chửi mắng.
Ánh mắt Lâm Chính lạnh tanh, toàn thân tỏa ra sát khí, lấy thanh kiếm trong tay Ái Nhiễm, đi về phía Thiếu Băng Nguyên.
Anh không quan tâm người trước mắt này là cậu cả chó má gì hết.
Hôm nay anh phải giết Thiếu Băng Nguyên.
Hình như Dục Ái Nhiễm nhận ra sự thay đổi của Lâm Chính, trong lòng thấy rất ấm áp, nhưng cũng càng lo lắng hơn.
Cô ta vội giơ tay ra, dùng sức lực yếu ớt túm chặt lấy Lâm Chính, nhỏ giọng nói: "Anh Lâm, bình tĩnh đi, dù sao đó cũng là người của thế tộc siêu bá chủ... Nếu bọn họ đã muốn êm xuôi, thì chấm dứt chuyện này đi... Đừng vì tôi mà đắc tội với Ngũ Phương Băng Nguyên..."
Theo cô ta thấy, dù Lâm Chính có thực lực thông thiên, thì cũng không thể chống lại thế tộc siêu bá chủ.
Thế lực của các thế tộc siêu bá chủ mạnh đến mức không ai tưởng tượng được.
Một người nhỏ bé thì sao có thể chống lại sự tồn tại này chứ?
"Ái Nhiễm, là tôi đến muộn! Yên tâm đi, những uất ức cô phải chịu, tôi nhất định sẽ lấy lại công bằng cho cô!", Lâm Chính lạnh lùng nói.
Ái Nhiễm nở nụ cười chua chát, bàn tay run rẩy kéo tay Lâm Chính: "Chút uất ức mà tôi phải chịu có là gì chứ? Huống hồ chuyện đến nước này cũng là do tôi tự chuốc. Nếu không phải nhà họ Dục chúng tôi tin tưởng Ngũ Phương Băng Nguyên, đưa cả gia tộc đến đây, thì sao gặp phải đãi ngộ này chứ?".
"Tóm lại cô cứ yên tâm, ai làm tổn thương cô, tôi sẽ giết người đó!".
Lâm Chính hừ mũi nói, lại nhón một chiếc châm bạc đâm vào cổ Ái Nhiễm, ổn định vết thương của cô ta, sau đó đứng dậy định ra tay.
"Lâm Chính!".
Ái Nhiễm cuống lên, bàn tay không biết lấy đâu ra sức lực, níu chặt lấy tay Lâm Chính, không để anh tính sổ với Thiếu Băng Nguyên.
Lâm Chính nhíu mày, ngoảnh lại nhìn.
Thấy ánh mắt Ái Nhiễm đầy vẻ van nài, anh trầm giọng nói: "Ái Nhiễm, cô định cứ thế bỏ qua thật sao?".
"Lâm Chính, tôi không muốn anh lại lao vào nguy hiểm vì cả nhà tôi, tôi đã nợ anh quá nhiều rồi! Xin anh đừng ra tay!".
Ái Nhiễm nói đầy van xin, đôi mắt ầng ậng nước.
Cô ta đã nói đến mức này thì Lâm Chính cũng không còn gì để nói nữa.
"Nếu vậy thì các cô lập tức đi theo tôi, rời khỏi nơi này".
Lâm Chính trầm giọng nói.
"Được, chỉ là... không biết có thể thuận lợi rời khỏi Ngũ Phương Băng Nguyên không..."
Ái Nhiễm hơi cụp mắt xuống, nhỏ giọng nói.
"Cứ nói thẳng là được".
Lâm Chính ngoái lại nói với đám người Hoa Phong Nhân: "Không truy cứu thì không truy cứu, nhưng từ hôm nay trở đi, nhà họ Dục sẽ tách khỏi Ngũ Phương Băng Nguyên, không còn là thành viên của liên minh nữa!".
"Cái gì?".
Sắc mặt của Thiếu Băng Nguyên lập tức sầm xuống.
"Chúng ta đi!".
Lâm Chính vung tay lên, định đưa người nhà họ Dục đi.
"Đứng lại!".
Thiếu Băng Nguyên lập tức ngăn cản.
"Còn chuyện gì sao?".
Ánh mắt Lâm Chính lạnh lẽo.
"Đi? Hừ, đâu có dễ như vậy! Chúng mày muốn đi thì cứ đi, nhưng cô gái này phải ở lại!".
Thiếu Băng Nguyên chỉ vào Ái Nhiễm, sẵng giọng nói.
Nhưng ngay sau đó.
Pặp!
Lâm Chính bóp cổ Thiếu Băng Nguyên bằng một tay, rồi nhấc hắn lên.
Thiếu Băng Nguyên không kịp trở tay, cổ bị bóp cho biến dạng, suýt nữa đầu lìa khỏi cổ, vô cùng đau đớn, lập tức bị Lâm Chính chế ngự.
"Cậu chủ!".
"Cậu chủ Băng Nguyên!".
Đám người xung quanh ùa tới, biến sắc kinh hãi.
Sắc mặt của Hoa Phong Nhân cũng lập tức trở nên lạnh lẽo.
Hắn đang ở đây mà vẫn có người dám ra tay!
Rõ ràng là không coi hắn ra gì!
"Còn không dừng tay? Lẽ nào nhà họ Dục các người muốn mất mạng ở đây sao?".
Hoa Phong Nhân lạnh lùng quát.
"Sao? Tưởng Lâm Chính tôi sợ Ngũ Phương Băng Nguyên các anh chắc?".
Lâm Chính mặt không cảm xúc, đôi mắt như được phủ sương, lạnh lẽo nhìn chằm chằm Hoa Phong Nhân.
Cả người Hoa Phong Nhân run lên, không biết tại sao, sống lưng hắn bỗng dưng ớn lạnh, giống như bị ác ma dưới vực sâu nhìn chằm chằm.
Các cao thủ xung quanh lại xông tới.
Lâm Chính giậm chân, một luồng khí tức tàn bạo lan ra xung quanh.
Tất cả lập tức rùng mình, sợ hãi không dám tiến lên.
"Cậu cả! Mau bảo bọn họ dừng tay! Không được manh động!".
Đúng lúc này, một ông lão ở phía sau biến sắc, dường như nhận ra gì đó, đi mấy bước tới, nhỏ giọng nói.
Chương 3872: Nhún nhường
"Người này là ai vậy?".
Hoa Phong Nhân ý thức được tầm nghiêm trọng của vấn đề, liền trầm giọng hỏi.
Ông lão bên cạnh là thầy của hắn, cũng là tán tu đắc đạo được đích thân chưởng môn của Ngũ Phương Băng Nguyên mời về. Tuy ông ta chưa gia nhập Ngũ Phương Băng Nguyên, nhưng cũng có thực lực nổi bật.
Ông ta cả đời du ngoạn khắp vực Diệt Vong, không biết trải qua bao nhiêu phong ba bão táp, gặp vô số người.
Nếu ông ta bảo không được hành động khinh suất thì chắc chắn là có chuyện bất thường.
"Là một khuôn mặt lạ lẫm, tôi chưa từng gặp".
Ông lão lắc đầu.
Nhưng một thị vệ ở bên cạnh không nhịn được nói: "Cậu cả, thuộc hạ lại cảm thấy người này có chút quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ ra từng gặp ở đâu..."
"Anh thấy quen mắt?".
Hoa Phong Nhân ngoảnh sang nhìn đối phương, nhíu mày.
Chỉ thấy thị vệ kia gãi đầu gãi tai một lúc, rồi bỗng nói: "Thuộc hạ nhớ ra rồi, hình như trước đây người này từng tham gia cuộc thi của vực Diệt Vong, thuộc hạ từng gặp hắn ở chỗ thi".
"Cuộc thi?".
Hoa Phong Nhân lạnh lùng hừ một tiếng: "Cuộc thi do Lôi Trạch Thiên Các tổ chức sao? Cũng chỉ là trò trẻ con, không đáng nhắc tới! Cũng chỉ thu hút được mấy người này thôi!".
Tuy cuộc thi hướng đến cả vực Diệt Vong, nhưng không phải thế tộc nào cũng tham gia, những thế tộc siêu bá chủ với đẳng cấp như Ngũ Phương Băng Nguyên hay Lôi Trạch Thiên Các thì lại càng không thể tham gia.
"Nhà họ Dục cũng từng tham gia cuộc thi, chắc hẳn người này cũng không có thân phận gì đâu. Mau chế ngự hắn rồi cứu Thiếu Băng Nguyên đi, đừng để cậu ta bị thương".
Hoa Phong Nhân mặt không cảm xúc nói.
"Cậu cả, không được!".
Ông lão trầm giọng quát.
"Tại sao?".
"Tuy nhìn người này có vẻ không có thân phận gì, nhưng thực lực của cậu ta... không hề tầm thường".
Ông lão đanh mắt nhìn Lâm Chính, khàn giọng nói: "Vừa nãy tôi ngửi thấy một tia sức mạnh phi thăng rất yếu ớt trên người cậu ta, e rằng người này... nắm được một phần sức mạnh phi thăng!".
"Cái gì?".
Sắc mặt Hoa Phong Nhân lập tức cứng đờ.
Cho dù hắn là con trai của chưởng môn Ngũ Phương Băng Nguyên, thì cũng phải trải qua sự dốc lòng bồi dưỡng của rất nhiều cường giả và bố hắn thì mới có được sức mạnh phi thăng.
Tại sao một thằng nhãi nhép đến từ thế gia bình thường như Lâm Chính cũng có sức mạnh này chứ?
"Thầy chắc chắn không nhìn nhầm đấy chứ?".
"Cậu cả nghi ngờ tôi sao?", ông lão nhíu mày, tỏ vẻ rất không vui.
"Thầy nói đùa rồi, sao Phong Nhân dám nghi ngờ thầy chứ?".
Hoa Phong Nhân nhận ra mình lỡ lời, vội vàng cúi người nói.
Lúc này sắc mặt ông lão mới dịu đi một chút, bình thản nói: "Chỉ là chuyện nhỏ, đừng làm ầm ĩ, những gia tộc nhỏ như nhà họ Dục chắc chắn không thể sinh ra người có sức mạnh phi thăng được. Tốt nhất hãy điều tra kĩ càng chuyện này đã, nhỡ ăn phải trái đắng thì nguy".
"Ý của thầy là..."
"Bảo Thiếu Băng Nguyên xin lỗi bọn họ, thái độ chân thành một chút. Trước tiên giữ người ở lại để điều tra căn cơ của người này. Nếu có ích với chúng ta thì giữ lại, nếu cậu ta quả thực vô dụng, cậu muốn tính sổ thế nào mà chẳng được?", ông lão nói.
Hoa Phong Nhân suy nghĩ một lát, rồi gật đầu: "Vậy cứ làm theo lời thầy nói đi".
Hắn bước tới rồi phất tay, ra hiệu cho thuộc hạ giải tán, sau đó ôm quyền, trầm giọng nói với Lâm Chính: "Anh bạn, anh có thể thả Thiếu Băng Nguyên ra không? Chúng ta có chuyện gì thì hãy ngồi xuống nói!".
"Tôi nể mặt Ái Nhiễm, vốn không định truy cứu tội của hắn, nhưng hắn lại hùng hổ ép buộc, sao có thể trách tôi được?".
Lâm Chính lạnh lùng nói, rồi bẻ một cánh tay của Thiếu Băng Nguyên.
"A!".
Cơn đau dữ dội khiến Thiếu Băng Nguyên gần như ngất xỉu tại chỗ, mồ hôi trên mặt tuôn ra như mưa.
Ánh mắt của Hoa Phong Nhân lập tức trở nên lạnh lẽo.
Nhưng hắn không phát tác, chỉ trầm giọng nói: "Chuyện này quả thực là do Băng Nguyên lỗ mãng, hay là thế này đi, tôi sẽ bắt Băng Nguyên đích thân xin lỗi cô gái kia, đồng thời bồi thường cho nhà họ Dục, đền bù tổn thất của các anh trong chuyện lần này, được không?".
Chương 3873: Mầm họa
Hoa Phong Nhân bỗng dưng thay đổi thái độ, đương nhiên Lâm Chính cũng đoán được đối phương có mục đích hoặc kiêng dè gì đó.
Thực ra, với tính cách của Lâm Chính thì anh chỉ muốn băm vằm Thiếu Băng Nguyên cho hả giận.
Nhưng Dục Ái Nhiễm vô cùng lo lắng cho anh, cộng thêm người nhà họ Dục vẫn đang ở Ngũ Phương Băng Nguyên. Bây giờ đại khai sát giới thì Lâm Chính có thể bảo toàn tính mạng, nhưng e là người nhà họ Dục không thể toàn thây rút lui.
"Giết loại người này làm gì cho bẩn tay tôi!".
Lâm Chính buông tay ra.
Thiếu Băng Nguyên nặng nề ngã xuống đất, trong miệng không ngừng nôn ra máu, sau đó thở hổn hển, toàn thân vô lực, chỉ có thể nằm bất động dưới đất.
Mọi người trợn tròn mắt, tức giận nhìn Lâm Chính.
Nhưng anh coi như không thấy, nhìn Hoa Phong Nhân nói: "Hi vọng anh có thể làm được những việc đã nói, nhưng tôi phải đưa người nhà họ Dục đi, các anh không được ngăn cản, rõ chưa?".
"Xảy ra chuyện như vậy, các anh ở lại quả thực cũng khó xử, nhưng sau mâu thuẫn, nhà họ Dục có không ít người bị thương, bây giờ rời đi thì rất bất tiện. Hay là chờ vết thương của bọn họ đỡ hơn thì đi có được không? Tôi cũng cần thời gian để báo cáo với bố tôi!".
Hoa Phong Nhân mỉm cười nói.
Chuyện nhỏ nhặt này thì cần gì phải báo cáo?
E rằng Hoa Phong Nhân đang cố ý kéo dài thời gian nhằm mục đích khác thì có.
Nhưng hắn nói cũng có lý, Ái Nhiễm bị thương nặng, cần phải chữa trị, bây giờ đi cũng không tiện.
Lâm Chính suy nghĩ một lát, chỉ đành gật đầu.
"Vậy anh mau chuẩn bị những thứ cần thiết để chữa trị đi, tôi sẽ đích thân chữa thương cho bọn họ".
"Được".
Hoa Phong Nhân mỉm cười gật đầu, tuy trong lòng vô cùng căm giận, nhưng không hề để lộ chút nào, lập tức bảo người đi sắp xếp.
Lâm Chính đưa cả đám Ái Nhiễm về nơi ở của nhà họ Dục.
Hoa Phong Nhân đưa mắt nhìn đám người rời đi, nụ cười trên mặt dần biến mất.
"Con chưa bao giờ phải chịu ấm ức như vậy cả".
Hắn bình thản nói.
"Có lúc chịu ấm ức là vì lợi ích lớn hơn, đây không phải là chuyện xấu!".
Ông lão nói đầy thâm ý.
"Học trò đã biết ạ".
Hoa Phong Nhân ôm quyền nói.
"Anh Hoa, tại sao... anh lại thả lũ chó chết đó? Phải giết hết bọn chúng chứ! Giết sạch không chừa một ai!".
Đúng lúc này, Thiếu Băng Nguyên cũng đã hoàn hồn, bò từ dưới đất dậy, nghiến răng nghiến lợi gầm lên.
"Băng Nguyên, cậu không sao chứ?".
Hoa Phong Nhân bình thản hỏi, lông mày hơi nhíu lại.
"Anh Hoa, bọn họ đối xử với em như vậy, sao anh có thể tha cho bọn họ chứ? Lũ người này đáng chết! Cả nhà họ Dục đều đáng chết!".
Thiếu Băng Nguyên cuồng loạn nói.
Nhưng ông lão lại lắc đầu: "Thiếu Băng Nguyên, cậu nên cảm thấy may mắn, nếu không vừa nãy cậu đã thành người chết rồi".
"Người chết? Thằng khốn đó dám giết tôi trước mặt các ông sao?", đôi mắt Thiếu Băng Nguyên vô cùng dữ tợn, hiển nhiên là không tin.
"Có gì mà không dám chứ? Nếu cậu ta giết cậu thì ngay cả tôi cũng không ngăn cản được!".
Ông lão bình tĩnh đáp.
Hơi thở của Thiếu Băng Nguyên trở nên run rẩy, lúc này mới cảm thấy sợ hãi.
Thiếu Băng Nguyên biết rõ ông lão này có thân phận gì.
Được chưởng môn của Ngũ Phương Băng Nguyên đích thân mời về dạy dỗ con trai mình thì sao có thể là người tầm thường được chứ?
"Thưa thầy, người kia chỉ trạc tuổi con mà có thể sánh với thầy sao? Thầy có nhìn nhầm không vậy?".
Hoa Phong Nhân cũng cảm thấy khó tin, nhỏ giọng nói.
"Tuyệt đối không được trông mặt mà bắt hình dong, hành tẩu giang hồ thì đây là tối kị".
Ông lão bình thản nói: "Ngoài ra tôi phải nói với cậu, hai người đứng sau cậu thanh niên đó cũng có thực lực bất phàm, chỉ e một người trong số họ cũng có thể bất phân cao thấp với tôi".
"Cái gì?".
Lần này thì Hoa Phong Nhân không còn bình tĩnh được nữa.
Hắn nghĩ lại thật kĩ, hình như đúng là như vậy, tuy hai người kia đứng sau Lâm Chính, nhưng cứ như không hề tồn tại, hiển nhiên đối phương đã thu liễm khí tức.
Sự tồn tại cao thâm khó dò như vậy thì phải kinh khủng đến mức nào đây?
"Không ngờ nhà họ Dục nhỏ bé mà lại có ba nhân vật đáng sợ như vậy!".
Hoa Phong Nhân trầm giọng nói.
"Có lẽ bọn họ không phải người của nhà họ Dục, nếu không nhà họ Dục sao có thể là một thế tộc nhỏ vô danh chứ?".
"Chuyện này vẫn phải điều tra rõ ràng đã, nghe đây, lập tức phái người theo dõi nhà họ Dục, có bất cứ động tĩnh gì phải báo ngay với tôi. Ngoài ra báo với môn vệ, không cho phép người nhà họ Dục rời khỏi Ngũ Phương Băng Nguyên, rõ chưa?", Hoa Phong Nhân khẽ quát.
"Vâng, cậu cả".
Người bên cạnh lập tức ôm quyền, xoay người rời đi.
"Anh Hoa, vậy chuyện của em..."
Sắc mặt của Thiếu Băng Nguyên rất khó coi, nghiến răng nói.
"Băng Nguyên, cậu tạm chịu ấm ức đi, chờ tôi điều tra rõ ràng thân phận của những người này, sẽ lấy lại công bằng cho cậu!".
Hoa Phong Nhân an ủi mấy câu, vỗ vai Thiếu Băng Nguyên rồi xoay người rời đi.
Ánh mắt Thiếu Băng Nguyên lạnh tanh, không nói lời nào.
Trở về nơi ở của nhà họ Dục, Lâm Chính lập tức bắt tay vào việc chữa trị vết thương cho Ái Nhiễm.
Còn chuyện xảy ra ở khu vực hậu cần cũng nhanh chóng lan khắp Ngũ Phương Băng Nguyên.
Tất cả mọi người đều đoán già đoán non người ra tay với con trai Thiếu Băng Nguyên của Đại trưởng lão là ai.
Dục Chấn Thiên nhận được tin này thì sắc mặt rất kém.
Nhưng nghĩ đến việc Lâm Chính bảo vệ Ái Nhiễm thì cũng không nói được gì.
Dục Chấn Thiên vội vàng triệu tập các lãnh đạo cấp cao của nhà họ Dục, bàn bạc đối sách, chuẩn bị rời khỏi đây.
Vương Nhất Thánh và Ngu Sơn Thủy cũng ở trong đại sảnh, Ngu Sơn Thủy nhìn đám người nhà họ Dục đang bàn bạc như nhìn một lũ hề.
"Đám người của vực Diệt Vong này thú vị thật đấy, đại nhân đã giúp bọn họ xử lý chuyện này, mà bọn họ vẫn như chim sợ cành cong, nực cười thật!".
Ngu Sơn Thủy cười khẽ nói.
"Ông nhầm rồi, nhìn bề ngoài có vẻ như đã xử lý xong, nhưng tôi có dự cảm người của Ngũ Phương Băng Nguyên sẽ không chịu bỏ qua, dù sao đây cũng là đất thị phi".
Vương Nhất Thánh lắc đầu nói.
"Ồ, ý ông là sao?", Ngu Sơn Thủy nhìn ông ta với ánh mắt kì quái.
Vương Nhất Thánh nhìn cửa chính, bình tĩnh đáp: "Ông nhìn đi, chưa đến nửa ngày đã có mầm họa rồi".
"Ý ông là nhà họ Dục?".
"Không chỉ nhà họ Dục, e là có cả chúng ta nữa".
Chương 3874: Con gái của chưởng môn
Ngu Sơn Thủy sửng sốt, nhưng nhanh chóng hiểu ý của Vương Nhất Thánh.
Ông ta đanh mắt lại, nhỏ giọng nói: "Vừa nãy tôi đã đi nghe ngóng, đây là một thế tộc siêu bá chủ, những người chúng ta nhìn thấy lúc trước chỉ là một đám lâu la, chúng ta dư sức đối phó. Nhưng những thế tộc siêu bá chủ kiểu này đều có không chỉ một cường giả cảnh giới Bán Lục Địa Thần Tiên, e rằng chỉ dựa vào chúng ta thì không thể đánh lại được, hơn nữa..."
"Hơn nữa cái gì?", Vương Nhất Thánh ngoảnh sang hỏi.
"Tôi nghe nói thế tộc siêu bá chủ rất có khả năng có Lục Địa Thần Tiên, tuy bọn họ không lộ mặt, nhưng không thể loại trừ khả năng này", Ngu Sơn Thủy trầm giọng đáp.
Vương Nhất Thánh gật đầu: "Tôi cũng từng nghe nói, nhưng không loại trừ khả năng đây là lời đồn do các thế tộc siêu bá chủ cố ý tung ra, để khiến kẻ thù khiếp sợ và củng cố địa vị của mình. Cảnh giới Lục Địa Thần Tiên khủng khiếp đến mức nào chứ, đâu dễ đạt được như vậy? Mười nghìn người cảnh giới Bán Lục Địa Thần Tiên còn chưa chắc có được một Lục Địa Thần Tiên! Tuy vực Diệt Vong là khu vực có nhiều người võ công cao cường, nhưng thứ này đâu thể nói có là có được?".
"Mong là Ngũ Phương Băng Nguyên không xuất hiện sự tồn tại đáng sợ như vậy", Ngu Sơn Thủy cười khổ.
"Yên tâm, chắc là không có đâu, nếu đúng là có cường giả hung hãn như vậy, thì cần gì phải lao tâm khổ tứ thành lập liên minh thảo phạt Thiên Thần Điện?".
"Cũng phải".
Đúng lúc hai người đang bàn tán, thì Lâm Chính đi ra.
"Cậu Lâm!".
Hai người vội đi tới nghênh đón.
Đám Dục Chấn Thiên cũng xúm tới.
"Cậu Lâm, con gái tôi sao rồi?", Dục Chấn Thiên ôm quyền hỏi.
"Yên tâm, tôi đã xử lý ổn thỏa rồi, cô ấy nghỉ ngơi một thời gian là sẽ bình phục".
Lâm Chính bình thản đáp.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm.
"Cậu Lâm, lần này may nhờ có cậu, nếu không nhà họ Dục chúng tôi gặp đại nạn rồi".
Dục Chấn Thiên cúi thấp người với Lâm Chính.
"Không có gì".
Lâm Chính bình thản đáp, nhìn chằm chằm Dục Chấn Thiên.
Với sự hiểu biết của anh về Dục Chấn Thiên, xảy ra chuyện như vậy, chắc không phải ông ta sẽ khuyên nhủ Ái Nhiễm lấy Thiếu Băng Nguyên đấy chứ?
Dù sao Thiếu Băng Nguyên cũng là con trai của Đại trưởng lão trong thế tộc siêu bá chủ.
Nếu Ái Nhiễm có thể lấy người như vậy, thì cũng có lợi ích rất lớn đối với nhà họ Dục.
Nếu là Dục Chấn Thiên trước đây, thì chắc chắn ông ta sẽ nghĩ đủ cách để dâng Ái Nhiễm cho Thiếu Băng Nguyên.
Nhưng tại sao lần này lại một mực bảo vệ Ái Nhiễm, không chịu để Thiếu Băng Nguyên nhúng chàm?
Lâm Chính cảm thấy rất khó hiểu, nhưng không hỏi.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng huyên náo.
Sau đó mấy người của nhà họ Dục vội vã chạy vào, ai nấy kinh hoàng thất thố, vẻ mặt sợ hãi.
"Gia chủ, đến rồi! Bọn họ đến rồi!".
"Run rẩy sợ sệt, còn ra thể thống gì hả?".
Dục Chấn Thiên lạnh lùng quát: "Ai đến?".
"Tôi!".
Không chờ mấy người nhà họ Dục lên tiếng, một tiếng quát lạnh lẽo đã vang lên.
Chỉ thấy một đám người xông vào nơi ở của nhà họ Dục.
Dẫn đầu là một thiếu nữ tóc dài màu bạch kim, ăn mặc rất nóng bỏng.
Tại sao lại gọi là thiếu nữ?
Bởi vì thoạt nhìn cô ta cùng lắm chỉ mười tám, mười chín tuổi, làn da trắng bóc, quần áo vô cùng hở hang, đôi chân lộ hẳn ra, cộng thêm vóc dáng yểu điệu, nhìn rất hấp dẫn, môi hồng răng trắng, mày sắc như dao, đôi mắt hạnh ngập tràn lửa giận, cứ như muốn ăn thịt người.
Khi nhìn thấy thiếu nữ này, Lâm Chính đã biết cô ta có thân phận bất phàm.
Bởi vì bộ quần áo nhìn có vẻ hở hang của cô ta hình như là áo báu từng được gia trì. Tuy tu vi của cô ta không cao, nhưng có chiếc áo báu này, e là người bình thường rất khó làm cô ta bị thương.
Đây chắc chắn không phải là thứ mà người bình thường có thể mặc được, cho dù trong mắt Lâm Chính thì nó cũng là bảo bối.
"Nhìn đủ chưa hả?".
Hình như thiếu nữ rất ghét những người đàn ông này nhìn mình với ánh mắt háo sắc, sắc mặt vô cùng giận dữ, mắng một câu.
Một số người đàn ông đang có mặt, bao gồm cả Lâm Chính lập tức thu hồi tầm mắt.
"Cô là..."
Dục Chấn Thiên đi tới ôm quyền, dè dặt hỏi.
"Tôi tên Hoa Vi Vi, là con gái của chưởng môn Ngũ Phương Băng Nguyên, các ông còn không mau hành lễ?".
Thiếu nữ quát lớn.
Mọi người ngạc nhiên, vội vàng ôm quyền hành lễ.
"Xin chào cô chủ!".
Tiếng hô như sóng biển.
Lúc này sắc mặt cô gái mới dịu đi, nhưng ánh mắt vẫn lạnh như băng, đưa mắt nhìn xung quanh: "Ai là Lâm Chính? Mau lăn ra đây cho tôi!".
Chương 3875: Lấy việc công báo thù riêng
Hơi thở của mọi người trở nên run rẩy, không ít người bất giác nhìn về phía Lâm Chính.
Dục Chấn Thiên vội vàng ho khan, những người này mới giật mình nhận ra, vội thu hồi ánh mắt, nhưng đã muộn.
Ánh mắt của Hoa Vi Vi lập tức lia về phía Lâm Chính trong đám người.
Tuy chỉ nhìn một cái, nhưng Hoa Vi Vi cũng cảm thấy trong lòng run rẩy.
Không thể không nói dung mạo của Lâm Chính quá xuất chúng, nhờ dược vật và tu luyện trong thời gian dài, dáng vẻ của Lâm Chính đã hoàn hảo đến mức không có khuyết điểm gì. Chỉ cần có khuynh hướng giới tính bình thường thì không ai có thể làm ngơ được.
Nhưng Hoa Vi Vi có áo báu gia trì, nên vẫn có thể giữ cho tinh thần tỉnh táo một cách dễ dàng.
Cô ta lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Chính, trầm giọng nói: "Anh chính là người đánh anh Băng Nguyên của tôi bị thương?".
"Đánh bị thương?".
Lâm Chính nhíu mày: "Ý cô là Thiếu Băng Nguyên?".
"Không phải anh ấy thì là ai? Đồ khốn này! Dám bắt nạt anh Băng Nguyên của tôi! Đúng là ăn gan hùm mật báo!".
Hoa Vi Vi vô cùng tức giận, dáng vẻ như muốn băm Lâm Chính thành nghìn mảnh.
Người nhà họ Dục lập tức trở nên căng thẳng.
Nhìn dáng vẻ của Hoa Vi Vi thì chắc hẳn cô ta và Thiếu Băng Nguyên có mối quan hệ rất tốt.
Cô ta khí thế hùng hổ chạy đến đây dấy binh hỏi tội, lẽ nào muốn ra tay với Lâm Chính ở đây?
Nhất thời, các cao thủ nhà họ Dục đều vô thức ghé lại gần Lâm Chính.
Tất cả đều bao vây anh vào giữa.
Một khi đánh nhau, chắc chắn nơi này sẽ đại loạn, hơn nữa cô gái này thân phận cao quý, sợ rằng nhà họ Dục sẽ không còn chỗ dung thân, mà bắt buộc phải rời đi.
Nhưng... tuy cô gái rất giận dữ, nhưng lại không bảo các thuộc hạ đi cùng bắt Lâm Chính lại, mà chỉ trừng mắt nhìn anh.
"Nghe đây, lần này tôi đến không phải để làm gì anh, mà là có nhiệm vụ muốn sắp xếp cho anh! Đây là nhiệm vụ do phía Băng Nguyên đưa ra, anh không được từ chối, rõ chưa?".
Cô gái lạnh lùng nói.
"Chúng tôi sắp rời khỏi liên minh rồi", Lâm Chính bình thản đáp.
"Sắp rời đi tức là chưa rời đi, nếu chưa rời đi thì các anh phải nghe lệnh của Ngũ Phương Băng Nguyên chúng tôi! Nếu dám làm trái sẽ bị phạt nặng!".
Cô gái quát lớn.
Cô ta vừa dứt lời, mọi người liền hiểu ra, cô gái này muốn dùng việc công để trả thù riêng.
Nếu cô ta là con gái của chưởng môn Ngũ Phương Băng Nguyên, thì nhất cử nhất động của cô ta đều đại diện cho Băng Nguyên, trực tiếp tìm đến trả thù Lâm Chính hiển nhiên sẽ để lại sơ hở cho người ta bàn tán.
Thế là cô ta định sắp xếp nhiệm vụ, bảo Lâm Chính đi chấp hành.
Tuy không nói nhiệm vụ là gì, nhưng mọi người đều đoán được nó vô cùng nguy hiểm.
"Cô Hoa, chuyện này đều là tội của nhà họ Dục chúng tôi, mong cô đừng trút giận lên cậu Lâm".
Dục Chấn Thiên bước tới ôm quyền, vẻ mặt chân thành và tự trách.
Nhưng hiển nhiên Hoa Vi Vi không quan tâm đến điều này, hừ mũi nói: "Yên tâm đi, chúng tôi sẽ không để anh ta đi chấp hành nhiệm vụ một mình đâu. Họ Lâm kia, nhiệm vụ lần này anh đi cùng tôi, tránh người khác tưởng rằng tôi lấy việc công trả thù riêng".
"Ơ..."
Lần này thì mọi người không còn gì để nói nữa.
Ngay cả Hoa Vi Vi cũng phải tham gia thì còn bới móc được gì nữa? Ngay cả người ngoài cũng phải á khẩu.
"Là nhiệm vụ gì?".
Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
"Băng Nguyên chúng tôi đang tạo một pháp trận cơ quan di động khổng lồ, dùng để đối phó với Thánh Quân Diệp Viêm, nhưng hiện giờ pháp trận này vẫn còn thiếu một tâm trận năng lượng. Nghe nói ở Băng Nguyên Bắc Vực có một con gấu băng ăn tuyết liên để sống trong thời gian dài. Nếu có thể bắt giết được nó, thì sẽ lấy tim của nó làm tâm trận năng lượng!".
Hoa Vi Vi mặt không cảm xúc đáp: "Nhiệm vụ cấp bách, bây giờ anh phải đi cùng chúng tôi!".
Hoa Phong Nhân hơi sửng sốt, ánh mắt nhanh chóng đanh lại.
"Anh bạn! Anh đừng có được voi đòi tiên! Phải hiểu rõ thân phận của mình, sở dĩ tôi bảo Băng Nguyên không làm ầm lên, không phải vì tôi sợ anh, mà là không muốn phá vỡ liên minh, hiểu không?".
"Oắt con, cậu cả đã nói như vậy rồi, cậu đừng có không biết tốt xấu!".
"Một vừa hai phải thôi, nếu còn dám lu loa làm loạn ở đây, cẩn thận nhà họ Dục các cậu gặp họa đấy!".
"Đúng là không thức thời!".
Một số người xung quanh cũng không nhịn được mà chửi mắng.
Ánh mắt Lâm Chính lạnh tanh, toàn thân tỏa ra sát khí, lấy thanh kiếm trong tay Ái Nhiễm, đi về phía Thiếu Băng Nguyên.
Anh không quan tâm người trước mắt này là cậu cả chó má gì hết.
Hôm nay anh phải giết Thiếu Băng Nguyên.
Hình như Dục Ái Nhiễm nhận ra sự thay đổi của Lâm Chính, trong lòng thấy rất ấm áp, nhưng cũng càng lo lắng hơn.
Cô ta vội giơ tay ra, dùng sức lực yếu ớt túm chặt lấy Lâm Chính, nhỏ giọng nói: "Anh Lâm, bình tĩnh đi, dù sao đó cũng là người của thế tộc siêu bá chủ... Nếu bọn họ đã muốn êm xuôi, thì chấm dứt chuyện này đi... Đừng vì tôi mà đắc tội với Ngũ Phương Băng Nguyên..."
Theo cô ta thấy, dù Lâm Chính có thực lực thông thiên, thì cũng không thể chống lại thế tộc siêu bá chủ.
Thế lực của các thế tộc siêu bá chủ mạnh đến mức không ai tưởng tượng được.
Một người nhỏ bé thì sao có thể chống lại sự tồn tại này chứ?
"Ái Nhiễm, là tôi đến muộn! Yên tâm đi, những uất ức cô phải chịu, tôi nhất định sẽ lấy lại công bằng cho cô!", Lâm Chính lạnh lùng nói.
Ái Nhiễm nở nụ cười chua chát, bàn tay run rẩy kéo tay Lâm Chính: "Chút uất ức mà tôi phải chịu có là gì chứ? Huống hồ chuyện đến nước này cũng là do tôi tự chuốc. Nếu không phải nhà họ Dục chúng tôi tin tưởng Ngũ Phương Băng Nguyên, đưa cả gia tộc đến đây, thì sao gặp phải đãi ngộ này chứ?".
"Tóm lại cô cứ yên tâm, ai làm tổn thương cô, tôi sẽ giết người đó!".
Lâm Chính hừ mũi nói, lại nhón một chiếc châm bạc đâm vào cổ Ái Nhiễm, ổn định vết thương của cô ta, sau đó đứng dậy định ra tay.
"Lâm Chính!".
Ái Nhiễm cuống lên, bàn tay không biết lấy đâu ra sức lực, níu chặt lấy tay Lâm Chính, không để anh tính sổ với Thiếu Băng Nguyên.
Lâm Chính nhíu mày, ngoảnh lại nhìn.
Thấy ánh mắt Ái Nhiễm đầy vẻ van nài, anh trầm giọng nói: "Ái Nhiễm, cô định cứ thế bỏ qua thật sao?".
"Lâm Chính, tôi không muốn anh lại lao vào nguy hiểm vì cả nhà tôi, tôi đã nợ anh quá nhiều rồi! Xin anh đừng ra tay!".
Ái Nhiễm nói đầy van xin, đôi mắt ầng ậng nước.
Cô ta đã nói đến mức này thì Lâm Chính cũng không còn gì để nói nữa.
"Nếu vậy thì các cô lập tức đi theo tôi, rời khỏi nơi này".
Lâm Chính trầm giọng nói.
"Được, chỉ là... không biết có thể thuận lợi rời khỏi Ngũ Phương Băng Nguyên không..."
Ái Nhiễm hơi cụp mắt xuống, nhỏ giọng nói.
"Cứ nói thẳng là được".
Lâm Chính ngoái lại nói với đám người Hoa Phong Nhân: "Không truy cứu thì không truy cứu, nhưng từ hôm nay trở đi, nhà họ Dục sẽ tách khỏi Ngũ Phương Băng Nguyên, không còn là thành viên của liên minh nữa!".
"Cái gì?".
Sắc mặt của Thiếu Băng Nguyên lập tức sầm xuống.
"Chúng ta đi!".
Lâm Chính vung tay lên, định đưa người nhà họ Dục đi.
"Đứng lại!".
Thiếu Băng Nguyên lập tức ngăn cản.
"Còn chuyện gì sao?".
Ánh mắt Lâm Chính lạnh lẽo.
"Đi? Hừ, đâu có dễ như vậy! Chúng mày muốn đi thì cứ đi, nhưng cô gái này phải ở lại!".
Thiếu Băng Nguyên chỉ vào Ái Nhiễm, sẵng giọng nói.
Nhưng ngay sau đó.
Pặp!
Lâm Chính bóp cổ Thiếu Băng Nguyên bằng một tay, rồi nhấc hắn lên.
Thiếu Băng Nguyên không kịp trở tay, cổ bị bóp cho biến dạng, suýt nữa đầu lìa khỏi cổ, vô cùng đau đớn, lập tức bị Lâm Chính chế ngự.
"Cậu chủ!".
"Cậu chủ Băng Nguyên!".
Đám người xung quanh ùa tới, biến sắc kinh hãi.
Sắc mặt của Hoa Phong Nhân cũng lập tức trở nên lạnh lẽo.
Hắn đang ở đây mà vẫn có người dám ra tay!
Rõ ràng là không coi hắn ra gì!
"Còn không dừng tay? Lẽ nào nhà họ Dục các người muốn mất mạng ở đây sao?".
Hoa Phong Nhân lạnh lùng quát.
"Sao? Tưởng Lâm Chính tôi sợ Ngũ Phương Băng Nguyên các anh chắc?".
Lâm Chính mặt không cảm xúc, đôi mắt như được phủ sương, lạnh lẽo nhìn chằm chằm Hoa Phong Nhân.
Cả người Hoa Phong Nhân run lên, không biết tại sao, sống lưng hắn bỗng dưng ớn lạnh, giống như bị ác ma dưới vực sâu nhìn chằm chằm.
Các cao thủ xung quanh lại xông tới.
Lâm Chính giậm chân, một luồng khí tức tàn bạo lan ra xung quanh.
Tất cả lập tức rùng mình, sợ hãi không dám tiến lên.
"Cậu cả! Mau bảo bọn họ dừng tay! Không được manh động!".
Đúng lúc này, một ông lão ở phía sau biến sắc, dường như nhận ra gì đó, đi mấy bước tới, nhỏ giọng nói.
Chương 3872: Nhún nhường
"Người này là ai vậy?".
Hoa Phong Nhân ý thức được tầm nghiêm trọng của vấn đề, liền trầm giọng hỏi.
Ông lão bên cạnh là thầy của hắn, cũng là tán tu đắc đạo được đích thân chưởng môn của Ngũ Phương Băng Nguyên mời về. Tuy ông ta chưa gia nhập Ngũ Phương Băng Nguyên, nhưng cũng có thực lực nổi bật.
Ông ta cả đời du ngoạn khắp vực Diệt Vong, không biết trải qua bao nhiêu phong ba bão táp, gặp vô số người.
Nếu ông ta bảo không được hành động khinh suất thì chắc chắn là có chuyện bất thường.
"Là một khuôn mặt lạ lẫm, tôi chưa từng gặp".
Ông lão lắc đầu.
Nhưng một thị vệ ở bên cạnh không nhịn được nói: "Cậu cả, thuộc hạ lại cảm thấy người này có chút quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ ra từng gặp ở đâu..."
"Anh thấy quen mắt?".
Hoa Phong Nhân ngoảnh sang nhìn đối phương, nhíu mày.
Chỉ thấy thị vệ kia gãi đầu gãi tai một lúc, rồi bỗng nói: "Thuộc hạ nhớ ra rồi, hình như trước đây người này từng tham gia cuộc thi của vực Diệt Vong, thuộc hạ từng gặp hắn ở chỗ thi".
"Cuộc thi?".
Hoa Phong Nhân lạnh lùng hừ một tiếng: "Cuộc thi do Lôi Trạch Thiên Các tổ chức sao? Cũng chỉ là trò trẻ con, không đáng nhắc tới! Cũng chỉ thu hút được mấy người này thôi!".
Tuy cuộc thi hướng đến cả vực Diệt Vong, nhưng không phải thế tộc nào cũng tham gia, những thế tộc siêu bá chủ với đẳng cấp như Ngũ Phương Băng Nguyên hay Lôi Trạch Thiên Các thì lại càng không thể tham gia.
"Nhà họ Dục cũng từng tham gia cuộc thi, chắc hẳn người này cũng không có thân phận gì đâu. Mau chế ngự hắn rồi cứu Thiếu Băng Nguyên đi, đừng để cậu ta bị thương".
Hoa Phong Nhân mặt không cảm xúc nói.
"Cậu cả, không được!".
Ông lão trầm giọng quát.
"Tại sao?".
"Tuy nhìn người này có vẻ không có thân phận gì, nhưng thực lực của cậu ta... không hề tầm thường".
Ông lão đanh mắt nhìn Lâm Chính, khàn giọng nói: "Vừa nãy tôi ngửi thấy một tia sức mạnh phi thăng rất yếu ớt trên người cậu ta, e rằng người này... nắm được một phần sức mạnh phi thăng!".
"Cái gì?".
Sắc mặt Hoa Phong Nhân lập tức cứng đờ.
Cho dù hắn là con trai của chưởng môn Ngũ Phương Băng Nguyên, thì cũng phải trải qua sự dốc lòng bồi dưỡng của rất nhiều cường giả và bố hắn thì mới có được sức mạnh phi thăng.
Tại sao một thằng nhãi nhép đến từ thế gia bình thường như Lâm Chính cũng có sức mạnh này chứ?
"Thầy chắc chắn không nhìn nhầm đấy chứ?".
"Cậu cả nghi ngờ tôi sao?", ông lão nhíu mày, tỏ vẻ rất không vui.
"Thầy nói đùa rồi, sao Phong Nhân dám nghi ngờ thầy chứ?".
Hoa Phong Nhân nhận ra mình lỡ lời, vội vàng cúi người nói.
Lúc này sắc mặt ông lão mới dịu đi một chút, bình thản nói: "Chỉ là chuyện nhỏ, đừng làm ầm ĩ, những gia tộc nhỏ như nhà họ Dục chắc chắn không thể sinh ra người có sức mạnh phi thăng được. Tốt nhất hãy điều tra kĩ càng chuyện này đã, nhỡ ăn phải trái đắng thì nguy".
"Ý của thầy là..."
"Bảo Thiếu Băng Nguyên xin lỗi bọn họ, thái độ chân thành một chút. Trước tiên giữ người ở lại để điều tra căn cơ của người này. Nếu có ích với chúng ta thì giữ lại, nếu cậu ta quả thực vô dụng, cậu muốn tính sổ thế nào mà chẳng được?", ông lão nói.
Hoa Phong Nhân suy nghĩ một lát, rồi gật đầu: "Vậy cứ làm theo lời thầy nói đi".
Hắn bước tới rồi phất tay, ra hiệu cho thuộc hạ giải tán, sau đó ôm quyền, trầm giọng nói với Lâm Chính: "Anh bạn, anh có thể thả Thiếu Băng Nguyên ra không? Chúng ta có chuyện gì thì hãy ngồi xuống nói!".
"Tôi nể mặt Ái Nhiễm, vốn không định truy cứu tội của hắn, nhưng hắn lại hùng hổ ép buộc, sao có thể trách tôi được?".
Lâm Chính lạnh lùng nói, rồi bẻ một cánh tay của Thiếu Băng Nguyên.
"A!".
Cơn đau dữ dội khiến Thiếu Băng Nguyên gần như ngất xỉu tại chỗ, mồ hôi trên mặt tuôn ra như mưa.
Ánh mắt của Hoa Phong Nhân lập tức trở nên lạnh lẽo.
Nhưng hắn không phát tác, chỉ trầm giọng nói: "Chuyện này quả thực là do Băng Nguyên lỗ mãng, hay là thế này đi, tôi sẽ bắt Băng Nguyên đích thân xin lỗi cô gái kia, đồng thời bồi thường cho nhà họ Dục, đền bù tổn thất của các anh trong chuyện lần này, được không?".
Chương 3873: Mầm họa
Hoa Phong Nhân bỗng dưng thay đổi thái độ, đương nhiên Lâm Chính cũng đoán được đối phương có mục đích hoặc kiêng dè gì đó.
Thực ra, với tính cách của Lâm Chính thì anh chỉ muốn băm vằm Thiếu Băng Nguyên cho hả giận.
Nhưng Dục Ái Nhiễm vô cùng lo lắng cho anh, cộng thêm người nhà họ Dục vẫn đang ở Ngũ Phương Băng Nguyên. Bây giờ đại khai sát giới thì Lâm Chính có thể bảo toàn tính mạng, nhưng e là người nhà họ Dục không thể toàn thây rút lui.
"Giết loại người này làm gì cho bẩn tay tôi!".
Lâm Chính buông tay ra.
Thiếu Băng Nguyên nặng nề ngã xuống đất, trong miệng không ngừng nôn ra máu, sau đó thở hổn hển, toàn thân vô lực, chỉ có thể nằm bất động dưới đất.
Mọi người trợn tròn mắt, tức giận nhìn Lâm Chính.
Nhưng anh coi như không thấy, nhìn Hoa Phong Nhân nói: "Hi vọng anh có thể làm được những việc đã nói, nhưng tôi phải đưa người nhà họ Dục đi, các anh không được ngăn cản, rõ chưa?".
"Xảy ra chuyện như vậy, các anh ở lại quả thực cũng khó xử, nhưng sau mâu thuẫn, nhà họ Dục có không ít người bị thương, bây giờ rời đi thì rất bất tiện. Hay là chờ vết thương của bọn họ đỡ hơn thì đi có được không? Tôi cũng cần thời gian để báo cáo với bố tôi!".
Hoa Phong Nhân mỉm cười nói.
Chuyện nhỏ nhặt này thì cần gì phải báo cáo?
E rằng Hoa Phong Nhân đang cố ý kéo dài thời gian nhằm mục đích khác thì có.
Nhưng hắn nói cũng có lý, Ái Nhiễm bị thương nặng, cần phải chữa trị, bây giờ đi cũng không tiện.
Lâm Chính suy nghĩ một lát, chỉ đành gật đầu.
"Vậy anh mau chuẩn bị những thứ cần thiết để chữa trị đi, tôi sẽ đích thân chữa thương cho bọn họ".
"Được".
Hoa Phong Nhân mỉm cười gật đầu, tuy trong lòng vô cùng căm giận, nhưng không hề để lộ chút nào, lập tức bảo người đi sắp xếp.
Lâm Chính đưa cả đám Ái Nhiễm về nơi ở của nhà họ Dục.
Hoa Phong Nhân đưa mắt nhìn đám người rời đi, nụ cười trên mặt dần biến mất.
"Con chưa bao giờ phải chịu ấm ức như vậy cả".
Hắn bình thản nói.
"Có lúc chịu ấm ức là vì lợi ích lớn hơn, đây không phải là chuyện xấu!".
Ông lão nói đầy thâm ý.
"Học trò đã biết ạ".
Hoa Phong Nhân ôm quyền nói.
"Anh Hoa, tại sao... anh lại thả lũ chó chết đó? Phải giết hết bọn chúng chứ! Giết sạch không chừa một ai!".
Đúng lúc này, Thiếu Băng Nguyên cũng đã hoàn hồn, bò từ dưới đất dậy, nghiến răng nghiến lợi gầm lên.
"Băng Nguyên, cậu không sao chứ?".
Hoa Phong Nhân bình thản hỏi, lông mày hơi nhíu lại.
"Anh Hoa, bọn họ đối xử với em như vậy, sao anh có thể tha cho bọn họ chứ? Lũ người này đáng chết! Cả nhà họ Dục đều đáng chết!".
Thiếu Băng Nguyên cuồng loạn nói.
Nhưng ông lão lại lắc đầu: "Thiếu Băng Nguyên, cậu nên cảm thấy may mắn, nếu không vừa nãy cậu đã thành người chết rồi".
"Người chết? Thằng khốn đó dám giết tôi trước mặt các ông sao?", đôi mắt Thiếu Băng Nguyên vô cùng dữ tợn, hiển nhiên là không tin.
"Có gì mà không dám chứ? Nếu cậu ta giết cậu thì ngay cả tôi cũng không ngăn cản được!".
Ông lão bình tĩnh đáp.
Hơi thở của Thiếu Băng Nguyên trở nên run rẩy, lúc này mới cảm thấy sợ hãi.
Thiếu Băng Nguyên biết rõ ông lão này có thân phận gì.
Được chưởng môn của Ngũ Phương Băng Nguyên đích thân mời về dạy dỗ con trai mình thì sao có thể là người tầm thường được chứ?
"Thưa thầy, người kia chỉ trạc tuổi con mà có thể sánh với thầy sao? Thầy có nhìn nhầm không vậy?".
Hoa Phong Nhân cũng cảm thấy khó tin, nhỏ giọng nói.
"Tuyệt đối không được trông mặt mà bắt hình dong, hành tẩu giang hồ thì đây là tối kị".
Ông lão bình thản nói: "Ngoài ra tôi phải nói với cậu, hai người đứng sau cậu thanh niên đó cũng có thực lực bất phàm, chỉ e một người trong số họ cũng có thể bất phân cao thấp với tôi".
"Cái gì?".
Lần này thì Hoa Phong Nhân không còn bình tĩnh được nữa.
Hắn nghĩ lại thật kĩ, hình như đúng là như vậy, tuy hai người kia đứng sau Lâm Chính, nhưng cứ như không hề tồn tại, hiển nhiên đối phương đã thu liễm khí tức.
Sự tồn tại cao thâm khó dò như vậy thì phải kinh khủng đến mức nào đây?
"Không ngờ nhà họ Dục nhỏ bé mà lại có ba nhân vật đáng sợ như vậy!".
Hoa Phong Nhân trầm giọng nói.
"Có lẽ bọn họ không phải người của nhà họ Dục, nếu không nhà họ Dục sao có thể là một thế tộc nhỏ vô danh chứ?".
"Chuyện này vẫn phải điều tra rõ ràng đã, nghe đây, lập tức phái người theo dõi nhà họ Dục, có bất cứ động tĩnh gì phải báo ngay với tôi. Ngoài ra báo với môn vệ, không cho phép người nhà họ Dục rời khỏi Ngũ Phương Băng Nguyên, rõ chưa?", Hoa Phong Nhân khẽ quát.
"Vâng, cậu cả".
Người bên cạnh lập tức ôm quyền, xoay người rời đi.
"Anh Hoa, vậy chuyện của em..."
Sắc mặt của Thiếu Băng Nguyên rất khó coi, nghiến răng nói.
"Băng Nguyên, cậu tạm chịu ấm ức đi, chờ tôi điều tra rõ ràng thân phận của những người này, sẽ lấy lại công bằng cho cậu!".
Hoa Phong Nhân an ủi mấy câu, vỗ vai Thiếu Băng Nguyên rồi xoay người rời đi.
Ánh mắt Thiếu Băng Nguyên lạnh tanh, không nói lời nào.
Trở về nơi ở của nhà họ Dục, Lâm Chính lập tức bắt tay vào việc chữa trị vết thương cho Ái Nhiễm.
Còn chuyện xảy ra ở khu vực hậu cần cũng nhanh chóng lan khắp Ngũ Phương Băng Nguyên.
Tất cả mọi người đều đoán già đoán non người ra tay với con trai Thiếu Băng Nguyên của Đại trưởng lão là ai.
Dục Chấn Thiên nhận được tin này thì sắc mặt rất kém.
Nhưng nghĩ đến việc Lâm Chính bảo vệ Ái Nhiễm thì cũng không nói được gì.
Dục Chấn Thiên vội vàng triệu tập các lãnh đạo cấp cao của nhà họ Dục, bàn bạc đối sách, chuẩn bị rời khỏi đây.
Vương Nhất Thánh và Ngu Sơn Thủy cũng ở trong đại sảnh, Ngu Sơn Thủy nhìn đám người nhà họ Dục đang bàn bạc như nhìn một lũ hề.
"Đám người của vực Diệt Vong này thú vị thật đấy, đại nhân đã giúp bọn họ xử lý chuyện này, mà bọn họ vẫn như chim sợ cành cong, nực cười thật!".
Ngu Sơn Thủy cười khẽ nói.
"Ông nhầm rồi, nhìn bề ngoài có vẻ như đã xử lý xong, nhưng tôi có dự cảm người của Ngũ Phương Băng Nguyên sẽ không chịu bỏ qua, dù sao đây cũng là đất thị phi".
Vương Nhất Thánh lắc đầu nói.
"Ồ, ý ông là sao?", Ngu Sơn Thủy nhìn ông ta với ánh mắt kì quái.
Vương Nhất Thánh nhìn cửa chính, bình tĩnh đáp: "Ông nhìn đi, chưa đến nửa ngày đã có mầm họa rồi".
"Ý ông là nhà họ Dục?".
"Không chỉ nhà họ Dục, e là có cả chúng ta nữa".
Chương 3874: Con gái của chưởng môn
Ngu Sơn Thủy sửng sốt, nhưng nhanh chóng hiểu ý của Vương Nhất Thánh.
Ông ta đanh mắt lại, nhỏ giọng nói: "Vừa nãy tôi đã đi nghe ngóng, đây là một thế tộc siêu bá chủ, những người chúng ta nhìn thấy lúc trước chỉ là một đám lâu la, chúng ta dư sức đối phó. Nhưng những thế tộc siêu bá chủ kiểu này đều có không chỉ một cường giả cảnh giới Bán Lục Địa Thần Tiên, e rằng chỉ dựa vào chúng ta thì không thể đánh lại được, hơn nữa..."
"Hơn nữa cái gì?", Vương Nhất Thánh ngoảnh sang hỏi.
"Tôi nghe nói thế tộc siêu bá chủ rất có khả năng có Lục Địa Thần Tiên, tuy bọn họ không lộ mặt, nhưng không thể loại trừ khả năng này", Ngu Sơn Thủy trầm giọng đáp.
Vương Nhất Thánh gật đầu: "Tôi cũng từng nghe nói, nhưng không loại trừ khả năng đây là lời đồn do các thế tộc siêu bá chủ cố ý tung ra, để khiến kẻ thù khiếp sợ và củng cố địa vị của mình. Cảnh giới Lục Địa Thần Tiên khủng khiếp đến mức nào chứ, đâu dễ đạt được như vậy? Mười nghìn người cảnh giới Bán Lục Địa Thần Tiên còn chưa chắc có được một Lục Địa Thần Tiên! Tuy vực Diệt Vong là khu vực có nhiều người võ công cao cường, nhưng thứ này đâu thể nói có là có được?".
"Mong là Ngũ Phương Băng Nguyên không xuất hiện sự tồn tại đáng sợ như vậy", Ngu Sơn Thủy cười khổ.
"Yên tâm, chắc là không có đâu, nếu đúng là có cường giả hung hãn như vậy, thì cần gì phải lao tâm khổ tứ thành lập liên minh thảo phạt Thiên Thần Điện?".
"Cũng phải".
Đúng lúc hai người đang bàn tán, thì Lâm Chính đi ra.
"Cậu Lâm!".
Hai người vội đi tới nghênh đón.
Đám Dục Chấn Thiên cũng xúm tới.
"Cậu Lâm, con gái tôi sao rồi?", Dục Chấn Thiên ôm quyền hỏi.
"Yên tâm, tôi đã xử lý ổn thỏa rồi, cô ấy nghỉ ngơi một thời gian là sẽ bình phục".
Lâm Chính bình thản đáp.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm.
"Cậu Lâm, lần này may nhờ có cậu, nếu không nhà họ Dục chúng tôi gặp đại nạn rồi".
Dục Chấn Thiên cúi thấp người với Lâm Chính.
"Không có gì".
Lâm Chính bình thản đáp, nhìn chằm chằm Dục Chấn Thiên.
Với sự hiểu biết của anh về Dục Chấn Thiên, xảy ra chuyện như vậy, chắc không phải ông ta sẽ khuyên nhủ Ái Nhiễm lấy Thiếu Băng Nguyên đấy chứ?
Dù sao Thiếu Băng Nguyên cũng là con trai của Đại trưởng lão trong thế tộc siêu bá chủ.
Nếu Ái Nhiễm có thể lấy người như vậy, thì cũng có lợi ích rất lớn đối với nhà họ Dục.
Nếu là Dục Chấn Thiên trước đây, thì chắc chắn ông ta sẽ nghĩ đủ cách để dâng Ái Nhiễm cho Thiếu Băng Nguyên.
Nhưng tại sao lần này lại một mực bảo vệ Ái Nhiễm, không chịu để Thiếu Băng Nguyên nhúng chàm?
Lâm Chính cảm thấy rất khó hiểu, nhưng không hỏi.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng huyên náo.
Sau đó mấy người của nhà họ Dục vội vã chạy vào, ai nấy kinh hoàng thất thố, vẻ mặt sợ hãi.
"Gia chủ, đến rồi! Bọn họ đến rồi!".
"Run rẩy sợ sệt, còn ra thể thống gì hả?".
Dục Chấn Thiên lạnh lùng quát: "Ai đến?".
"Tôi!".
Không chờ mấy người nhà họ Dục lên tiếng, một tiếng quát lạnh lẽo đã vang lên.
Chỉ thấy một đám người xông vào nơi ở của nhà họ Dục.
Dẫn đầu là một thiếu nữ tóc dài màu bạch kim, ăn mặc rất nóng bỏng.
Tại sao lại gọi là thiếu nữ?
Bởi vì thoạt nhìn cô ta cùng lắm chỉ mười tám, mười chín tuổi, làn da trắng bóc, quần áo vô cùng hở hang, đôi chân lộ hẳn ra, cộng thêm vóc dáng yểu điệu, nhìn rất hấp dẫn, môi hồng răng trắng, mày sắc như dao, đôi mắt hạnh ngập tràn lửa giận, cứ như muốn ăn thịt người.
Khi nhìn thấy thiếu nữ này, Lâm Chính đã biết cô ta có thân phận bất phàm.
Bởi vì bộ quần áo nhìn có vẻ hở hang của cô ta hình như là áo báu từng được gia trì. Tuy tu vi của cô ta không cao, nhưng có chiếc áo báu này, e là người bình thường rất khó làm cô ta bị thương.
Đây chắc chắn không phải là thứ mà người bình thường có thể mặc được, cho dù trong mắt Lâm Chính thì nó cũng là bảo bối.
"Nhìn đủ chưa hả?".
Hình như thiếu nữ rất ghét những người đàn ông này nhìn mình với ánh mắt háo sắc, sắc mặt vô cùng giận dữ, mắng một câu.
Một số người đàn ông đang có mặt, bao gồm cả Lâm Chính lập tức thu hồi tầm mắt.
"Cô là..."
Dục Chấn Thiên đi tới ôm quyền, dè dặt hỏi.
"Tôi tên Hoa Vi Vi, là con gái của chưởng môn Ngũ Phương Băng Nguyên, các ông còn không mau hành lễ?".
Thiếu nữ quát lớn.
Mọi người ngạc nhiên, vội vàng ôm quyền hành lễ.
"Xin chào cô chủ!".
Tiếng hô như sóng biển.
Lúc này sắc mặt cô gái mới dịu đi, nhưng ánh mắt vẫn lạnh như băng, đưa mắt nhìn xung quanh: "Ai là Lâm Chính? Mau lăn ra đây cho tôi!".
Chương 3875: Lấy việc công báo thù riêng
Hơi thở của mọi người trở nên run rẩy, không ít người bất giác nhìn về phía Lâm Chính.
Dục Chấn Thiên vội vàng ho khan, những người này mới giật mình nhận ra, vội thu hồi ánh mắt, nhưng đã muộn.
Ánh mắt của Hoa Vi Vi lập tức lia về phía Lâm Chính trong đám người.
Tuy chỉ nhìn một cái, nhưng Hoa Vi Vi cũng cảm thấy trong lòng run rẩy.
Không thể không nói dung mạo của Lâm Chính quá xuất chúng, nhờ dược vật và tu luyện trong thời gian dài, dáng vẻ của Lâm Chính đã hoàn hảo đến mức không có khuyết điểm gì. Chỉ cần có khuynh hướng giới tính bình thường thì không ai có thể làm ngơ được.
Nhưng Hoa Vi Vi có áo báu gia trì, nên vẫn có thể giữ cho tinh thần tỉnh táo một cách dễ dàng.
Cô ta lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Chính, trầm giọng nói: "Anh chính là người đánh anh Băng Nguyên của tôi bị thương?".
"Đánh bị thương?".
Lâm Chính nhíu mày: "Ý cô là Thiếu Băng Nguyên?".
"Không phải anh ấy thì là ai? Đồ khốn này! Dám bắt nạt anh Băng Nguyên của tôi! Đúng là ăn gan hùm mật báo!".
Hoa Vi Vi vô cùng tức giận, dáng vẻ như muốn băm Lâm Chính thành nghìn mảnh.
Người nhà họ Dục lập tức trở nên căng thẳng.
Nhìn dáng vẻ của Hoa Vi Vi thì chắc hẳn cô ta và Thiếu Băng Nguyên có mối quan hệ rất tốt.
Cô ta khí thế hùng hổ chạy đến đây dấy binh hỏi tội, lẽ nào muốn ra tay với Lâm Chính ở đây?
Nhất thời, các cao thủ nhà họ Dục đều vô thức ghé lại gần Lâm Chính.
Tất cả đều bao vây anh vào giữa.
Một khi đánh nhau, chắc chắn nơi này sẽ đại loạn, hơn nữa cô gái này thân phận cao quý, sợ rằng nhà họ Dục sẽ không còn chỗ dung thân, mà bắt buộc phải rời đi.
Nhưng... tuy cô gái rất giận dữ, nhưng lại không bảo các thuộc hạ đi cùng bắt Lâm Chính lại, mà chỉ trừng mắt nhìn anh.
"Nghe đây, lần này tôi đến không phải để làm gì anh, mà là có nhiệm vụ muốn sắp xếp cho anh! Đây là nhiệm vụ do phía Băng Nguyên đưa ra, anh không được từ chối, rõ chưa?".
Cô gái lạnh lùng nói.
"Chúng tôi sắp rời khỏi liên minh rồi", Lâm Chính bình thản đáp.
"Sắp rời đi tức là chưa rời đi, nếu chưa rời đi thì các anh phải nghe lệnh của Ngũ Phương Băng Nguyên chúng tôi! Nếu dám làm trái sẽ bị phạt nặng!".
Cô gái quát lớn.
Cô ta vừa dứt lời, mọi người liền hiểu ra, cô gái này muốn dùng việc công để trả thù riêng.
Nếu cô ta là con gái của chưởng môn Ngũ Phương Băng Nguyên, thì nhất cử nhất động của cô ta đều đại diện cho Băng Nguyên, trực tiếp tìm đến trả thù Lâm Chính hiển nhiên sẽ để lại sơ hở cho người ta bàn tán.
Thế là cô ta định sắp xếp nhiệm vụ, bảo Lâm Chính đi chấp hành.
Tuy không nói nhiệm vụ là gì, nhưng mọi người đều đoán được nó vô cùng nguy hiểm.
"Cô Hoa, chuyện này đều là tội của nhà họ Dục chúng tôi, mong cô đừng trút giận lên cậu Lâm".
Dục Chấn Thiên bước tới ôm quyền, vẻ mặt chân thành và tự trách.
Nhưng hiển nhiên Hoa Vi Vi không quan tâm đến điều này, hừ mũi nói: "Yên tâm đi, chúng tôi sẽ không để anh ta đi chấp hành nhiệm vụ một mình đâu. Họ Lâm kia, nhiệm vụ lần này anh đi cùng tôi, tránh người khác tưởng rằng tôi lấy việc công trả thù riêng".
"Ơ..."
Lần này thì mọi người không còn gì để nói nữa.
Ngay cả Hoa Vi Vi cũng phải tham gia thì còn bới móc được gì nữa? Ngay cả người ngoài cũng phải á khẩu.
"Là nhiệm vụ gì?".
Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
"Băng Nguyên chúng tôi đang tạo một pháp trận cơ quan di động khổng lồ, dùng để đối phó với Thánh Quân Diệp Viêm, nhưng hiện giờ pháp trận này vẫn còn thiếu một tâm trận năng lượng. Nghe nói ở Băng Nguyên Bắc Vực có một con gấu băng ăn tuyết liên để sống trong thời gian dài. Nếu có thể bắt giết được nó, thì sẽ lấy tim của nó làm tâm trận năng lượng!".
Hoa Vi Vi mặt không cảm xúc đáp: "Nhiệm vụ cấp bách, bây giờ anh phải đi cùng chúng tôi!".
Bình luận facebook